Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471: Gọi tên ta, phải chết!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Không nói gì thì là đồng ý rồi!"
Diệp Quân cười nói: "Nếu các hạ đã thích thì cứ lấy đi!"
Tháp gia còn không phản kháng gì, chắc chắn hắn cũng sẽ không phản kháng rồi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, quay người định bỏ đi, nhưng lúc này, như nghĩ ra điều gì đó, ông ta dừng bước rồi quay người lại nhìn Diệp Quân: "Ta vẫn thấy hơi bất an!"
Nói rồi, ông ta quan sát Diệp Quân: "Ngươi không chỉ là Đại Kiếm Đế viên mãn mà còn là một vị Võ Thần, thiên phú của ngươi quá yêu nghiệt, để trừ hậu họa cho con cháu đời sau của tộc ta, ta quyết định giết ngươi!"
Diệp Quân nhìn thẳng người đàn ông trung niên: "Ông hơn ta những mười cảnh giới!"
Người đàn ông trung niên cười: "Thế thì sao?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Mẹ ta nói rồi, trong vòng mười cảnh giới thì ta tự đánh, từ mười cảnh giới trở lên thì cô cô của ta sẽ đánh!"
Tiểu Tháp đơ mặt ra.
Không phải là cha mẹ đánh à?
Sao ngươi lại sửa lời?
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên bỗng bật cười: "Lúc ta ba mươi tuổi đã vô địch thời đại đó, ngoài Chân vũ trụ, ta vô địch ở chư thiên vạn giới. Chàng trai trẻ, ngươi thấy cô cô của ngươi có đánh lại ta không?"
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: "Tốt xấu gì ông cũng là một vị Đại Đế, ức hiếp một người trẻ không có gia thế hay bối cảnh như ta không thấy hơi quá đáng à?"
Người đàn ông trung niên cười đáp: "Ta cứ muốn ức hiếp ngươi đấy, ngươi làm gì được?"
Sau khi đạt đến đỉnh cao, tuy rất hiếm khi ức hiếp những người ở tầng lớp thấp, nhưng lâu lâu ức hiếp một lần, nhìn bọn họ tuyệt vọng và bất lực, cảm giác cũng vui lắm.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: "Cô cô ta đánh nhau giỏi lắm!"
Người đàn ông trung niên chợt thấy hứng thú, bật cười: "Đánh nhau giỏi lắm à?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, từ khi cô cô ta xuất đạo tới nay chưa từng thua một lần nào, giết người chỉ cần một nhát kiếm!"
Người đàn ông trung niên: "Cô cô ngươi tên là gì?"
Diệp Quân nhìn thẳng ông ta: "Thiên Mệnh Váy Trắng!"
"Thiên Mệnh Váy Trắng?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười: "Chưa từng nghe, xem qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi!"
Vù!
Trong tích tắc, trời đất run rẩy, thời không trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên nứt ra, một nhát kiếm phóng tới.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, ông ta ngẩng phắt đầu, tung một quyền ra!
Quyền này khiến cả trời đất như trở nên mờ ảo!
Nhưng một giây sau...
Vù!
Quyền thế ngút trời của người đàn ông trung niên bị đánh nát, trường kiếm phóng thẳng, cắm xuống đỉnh đầu người đàn ông trung niên.
Ầm!
Ông ta bị ghim tại chỗ!
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân giật giật, trong lòng chấn động khôn nguôi.
Rốt cuộc cô cô giỏi đánh nhau tới nhường nào?
Hắn không biết.
Hắn vẫn luôn đoán, nhưng hắn không ngờ, cô cô có thể giết được cả Đại Đế.
Là Đại Đế đó!
Sự tồn tại cùng đẳng cấp với Bất Khuất Đại Đế!
Thế mà bây giờ bị giết trong nháy mắt vậy sao?
Ngay giây phút này, hắn cảm thấy Đại Đế cũng chỉ vậy thôi.
Vì sao mỗi lần cô cô ra tay mình đều thấy những người khác hệt như con sâu cái kiến vậy nhỉ?
Khi phát hiện ra suy nghĩ trong đầu, Diệp Quân giật cả mình.
Sắc mặt vị Đại Đế đứng phía trước Diệp Quân ngập tràn vẻ không tin được, ánh mắt thì càng hoảng sợ: "Sao có thể... tuyệt đối không thể..."
Diệp Quân nhìn Đại Đế, thành thật nói: "Ta cũng thấy hơi ảo nữa!"
Nét mặt Đại Đế cứng đờ.
Bát Uyển kéo tay áo Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: "Có phải bây giờ ông ta không cử động được nữa không?"
Diệp Quân gật đầu.
Bát Uyển bỗng xông về phía trước rồi đấm một quyền lên mặt Đại Đế.
Ầm!
Bát Uyển bị đánh bật ra xa.
Diệp Quân ngẩn người, hắn vội chạy tới đỡ Bát Uyển dậy. Cô ấy nhìn cánh tay của mình rồi tỏ vẻ uất ức: "Đau! Ăn cơm thôi!"
Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Bát Uyển một cái rồi lấy một viên đan dược ra cho Bát Uyển uống. Sau đó hắn nhìn Đại Đế ở phía xa, ông ta cứ như bị mất hồn, lẩm bẩm mãi: "Không thể nào, tuyệt đối không thể..."
Giây phút này, tín ngưỡng của ông ta đã sụp đổ!
Ông ta là Đại Đế cơ mà!
Trong trời đất này, ngoài mấy vị cường giả đỉnh cao ở Chân vũ trụ, ông ta xem thường tất cả!
Mà lúc này, ông ta đã bị một đạo khí kiếm chém chết!
Đối phương còn chưa lộ mặt nữa kìa!
Không biết cách nhau bao nhiêu vũ trụ thế giới mà đã giết mình chỉ trong nháy mắt thế này?
Không thể chấp nhận nổi!
Đại Đế chợt rống lên: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, gia tộc của ông là gia tộc nào thế?"
Tiểu Tháp lắc đầu cười, thằng nhóc này muốn diệt cỏ tận gốc đây mà!
Đại Đế nhìn Diệp Quân, đề phòng: "Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Nói bọn họ tới nhặt xác ông!"
Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn chân thành nói: "Ta không có ý gì khác đâu, ta thật sự không có ý diệt toàn tộc của ông đâu..."
Đại Đế trầm giọng nói: "Cậu bạn, là ta có mắt không tròng, có thể bỏ qua chuyện này không?"
Mình ở thế yếu, lúc nên cúi đầu thì phải cuối đầu.
Diệp Quân lắc đầu: "Không thể!"
Ầm!
Tia kiếm khí trong người Đại Đế chấn động kịch liệt, sau đó thân thể của Đại Đế tan thành tro bụi!
Diệp Quân đứng đó ngẩn người ra.
Một vị Đại Đế tuyệt thế lại bị cô cô giết trong nháy mắt vậy sao.
Không chỉ Đại Đế chết không nhắm mắt mà đến cả hắn cũng cảm thấy chấn động tột cùng.
Giết Đại Đế mà như giết một con gà vậy!
Rốt cuộc cô cô mạnh tới nhường nào?
Diệp Quân chầm chậm ngẩn đầu nhìn trời cao vời vợi, ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong tinh hà vũ trụ xa diệu vợi, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang tĩnh lặng đứng đó, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.
Chư thiên vạn giới.
Không phải người thân của ta, mà gọi tên ta, đều phải chết!
Diệp Quân cười nói: "Nếu các hạ đã thích thì cứ lấy đi!"
Tháp gia còn không phản kháng gì, chắc chắn hắn cũng sẽ không phản kháng rồi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, quay người định bỏ đi, nhưng lúc này, như nghĩ ra điều gì đó, ông ta dừng bước rồi quay người lại nhìn Diệp Quân: "Ta vẫn thấy hơi bất an!"
Nói rồi, ông ta quan sát Diệp Quân: "Ngươi không chỉ là Đại Kiếm Đế viên mãn mà còn là một vị Võ Thần, thiên phú của ngươi quá yêu nghiệt, để trừ hậu họa cho con cháu đời sau của tộc ta, ta quyết định giết ngươi!"
Diệp Quân nhìn thẳng người đàn ông trung niên: "Ông hơn ta những mười cảnh giới!"
Người đàn ông trung niên cười: "Thế thì sao?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Mẹ ta nói rồi, trong vòng mười cảnh giới thì ta tự đánh, từ mười cảnh giới trở lên thì cô cô của ta sẽ đánh!"
Tiểu Tháp đơ mặt ra.
Không phải là cha mẹ đánh à?
Sao ngươi lại sửa lời?
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên bỗng bật cười: "Lúc ta ba mươi tuổi đã vô địch thời đại đó, ngoài Chân vũ trụ, ta vô địch ở chư thiên vạn giới. Chàng trai trẻ, ngươi thấy cô cô của ngươi có đánh lại ta không?"
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: "Tốt xấu gì ông cũng là một vị Đại Đế, ức hiếp một người trẻ không có gia thế hay bối cảnh như ta không thấy hơi quá đáng à?"
Người đàn ông trung niên cười đáp: "Ta cứ muốn ức hiếp ngươi đấy, ngươi làm gì được?"
Sau khi đạt đến đỉnh cao, tuy rất hiếm khi ức hiếp những người ở tầng lớp thấp, nhưng lâu lâu ức hiếp một lần, nhìn bọn họ tuyệt vọng và bất lực, cảm giác cũng vui lắm.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: "Cô cô ta đánh nhau giỏi lắm!"
Người đàn ông trung niên chợt thấy hứng thú, bật cười: "Đánh nhau giỏi lắm à?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, từ khi cô cô ta xuất đạo tới nay chưa từng thua một lần nào, giết người chỉ cần một nhát kiếm!"
Người đàn ông trung niên: "Cô cô ngươi tên là gì?"
Diệp Quân nhìn thẳng ông ta: "Thiên Mệnh Váy Trắng!"
"Thiên Mệnh Váy Trắng?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười: "Chưa từng nghe, xem qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi!"
Vù!
Trong tích tắc, trời đất run rẩy, thời không trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên nứt ra, một nhát kiếm phóng tới.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, ông ta ngẩng phắt đầu, tung một quyền ra!
Quyền này khiến cả trời đất như trở nên mờ ảo!
Nhưng một giây sau...
Vù!
Quyền thế ngút trời của người đàn ông trung niên bị đánh nát, trường kiếm phóng thẳng, cắm xuống đỉnh đầu người đàn ông trung niên.
Ầm!
Ông ta bị ghim tại chỗ!
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân giật giật, trong lòng chấn động khôn nguôi.
Rốt cuộc cô cô giỏi đánh nhau tới nhường nào?
Hắn không biết.
Hắn vẫn luôn đoán, nhưng hắn không ngờ, cô cô có thể giết được cả Đại Đế.
Là Đại Đế đó!
Sự tồn tại cùng đẳng cấp với Bất Khuất Đại Đế!
Thế mà bây giờ bị giết trong nháy mắt vậy sao?
Ngay giây phút này, hắn cảm thấy Đại Đế cũng chỉ vậy thôi.
Vì sao mỗi lần cô cô ra tay mình đều thấy những người khác hệt như con sâu cái kiến vậy nhỉ?
Khi phát hiện ra suy nghĩ trong đầu, Diệp Quân giật cả mình.
Sắc mặt vị Đại Đế đứng phía trước Diệp Quân ngập tràn vẻ không tin được, ánh mắt thì càng hoảng sợ: "Sao có thể... tuyệt đối không thể..."
Diệp Quân nhìn Đại Đế, thành thật nói: "Ta cũng thấy hơi ảo nữa!"
Nét mặt Đại Đế cứng đờ.
Bát Uyển kéo tay áo Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: "Có phải bây giờ ông ta không cử động được nữa không?"
Diệp Quân gật đầu.
Bát Uyển bỗng xông về phía trước rồi đấm một quyền lên mặt Đại Đế.
Ầm!
Bát Uyển bị đánh bật ra xa.
Diệp Quân ngẩn người, hắn vội chạy tới đỡ Bát Uyển dậy. Cô ấy nhìn cánh tay của mình rồi tỏ vẻ uất ức: "Đau! Ăn cơm thôi!"
Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Bát Uyển một cái rồi lấy một viên đan dược ra cho Bát Uyển uống. Sau đó hắn nhìn Đại Đế ở phía xa, ông ta cứ như bị mất hồn, lẩm bẩm mãi: "Không thể nào, tuyệt đối không thể..."
Giây phút này, tín ngưỡng của ông ta đã sụp đổ!
Ông ta là Đại Đế cơ mà!
Trong trời đất này, ngoài mấy vị cường giả đỉnh cao ở Chân vũ trụ, ông ta xem thường tất cả!
Mà lúc này, ông ta đã bị một đạo khí kiếm chém chết!
Đối phương còn chưa lộ mặt nữa kìa!
Không biết cách nhau bao nhiêu vũ trụ thế giới mà đã giết mình chỉ trong nháy mắt thế này?
Không thể chấp nhận nổi!
Đại Đế chợt rống lên: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, gia tộc của ông là gia tộc nào thế?"
Tiểu Tháp lắc đầu cười, thằng nhóc này muốn diệt cỏ tận gốc đây mà!
Đại Đế nhìn Diệp Quân, đề phòng: "Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Nói bọn họ tới nhặt xác ông!"
Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn chân thành nói: "Ta không có ý gì khác đâu, ta thật sự không có ý diệt toàn tộc của ông đâu..."
Đại Đế trầm giọng nói: "Cậu bạn, là ta có mắt không tròng, có thể bỏ qua chuyện này không?"
Mình ở thế yếu, lúc nên cúi đầu thì phải cuối đầu.
Diệp Quân lắc đầu: "Không thể!"
Ầm!
Tia kiếm khí trong người Đại Đế chấn động kịch liệt, sau đó thân thể của Đại Đế tan thành tro bụi!
Diệp Quân đứng đó ngẩn người ra.
Một vị Đại Đế tuyệt thế lại bị cô cô giết trong nháy mắt vậy sao.
Không chỉ Đại Đế chết không nhắm mắt mà đến cả hắn cũng cảm thấy chấn động tột cùng.
Giết Đại Đế mà như giết một con gà vậy!
Rốt cuộc cô cô mạnh tới nhường nào?
Diệp Quân chầm chậm ngẩn đầu nhìn trời cao vời vợi, ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong tinh hà vũ trụ xa diệu vợi, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang tĩnh lặng đứng đó, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.
Chư thiên vạn giới.
Không phải người thân của ta, mà gọi tên ta, đều phải chết!
Bình luận facebook