Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479-480
Chương 479: Dám làm dám chịu
Ầm!
Trong nháy mắt, ba thanh phi kiếm kia đã bị đánh bay!
Mà ngay sau đó, một tia thần quang chợt phá không bay đi, đánh thẳng về phía Tào Bạch!
Trong mắt Tào Bạch có ánh sáng lạnh lẽo loé lên, y đột nhiên lao về phía trước, chém xuống một kiếm!
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch lập tức bay xa mấy trăm trượng, vừa mới dừng lại, không gian trên đầu y chợt nứt ra, lại một tia thần quang rơi xuống.
Con ngươi Tào Bạch co lại, y mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm bay lên cao!
Oanh!
Vừa tiếp xúc với thần quang kia, thanh ý kiếm đã vỡ tan, mà ngay lúc này, ba tia thần quang đột nhiên phá không bay ra từ thời không trước mặt Tào Bạch, lao nhanh về phía y, mỗi tia thần quang đề chứa đựng sức mạnh đáng sợ như huỷ thiên diệt địa.
Tào Bạch thầm thấy hoảng hốt, y siết chặt hai tay, trong nháy mắt, vô số kiếm quang cuộn trào ra từ trong cơ thể y.
Oanh!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, vô số kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch thoáng chốc bị đánh bay mấy trăm trượng. Nhưng y vừa dừng lại, đã có một tia thần quang nữa đánh tới.
Tào Bạch vung kiếm chém đi.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch lùi lại một lần nữa!
Nhìn thấy cảnh này, những người của vũ trụ Quan Huyên đều sa sầm mặt.
Tào Bạch đã hoàn toàn bị áp chế!
Kiếm của y không thể chống lại sức mạnh thần quang của thiếu niên áo trắng này!
Ầm!
Lúc này, Tào Bạch lại bị đánh bay một lần nữa, vào khoảnh khắc y bay ra xa, một tia thần quang lại theo sát phía sau.
Trong mắt Tào Bạch chợt lộ vẻ dữ tợn, y không phòng thủ mà còn phản công, giẫm chân phải, biến thành một tia kiếm quang lao nhanh.
Oanh!
Một khí thế mạnh mẽ dâng trào từ bên trong cơ thể Tào Bạch!
Vào lúc này, kiếm thế Đại Kiếm Đế đã đạt tới đỉnh cao!
Ầm!
Chiêu kiếm này của Tào Bạch chém thẳng về phía thần quang kia, thần quang rung động dữ dội, sau đó nổ tung. Y lại biến thành một tia kiếm quang tấn công Gia Cát Hạo Nguyệt, mà lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt chợt giơ tay, nhẹ nhàng đè về phía trước.
Oanh!
Trong nháy mắt, thời không trước mặt gã như có một cơn sóng cuốn đi, sức mạnh không gian mạnh mẽ thoáng chốc khiến Tào Bạch bay đi mấy trăm trượng, y vừa dừng lại, đã có một tia thần quang nữa đánh tới!
Ầm!
Trong nháy mắt, Tào Bạch đã lùi lại thêm mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, khoé miệng Tào Bạch lập tức có máu tươi chảy xuống, chẳng những thế, trước ngực y cũng có máu tươi tuôn trào, trong nháy mắt, quần áo trên người y đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Còn Gia Cát Hạo Nguyệt kia cũng không tiếp tục ra tay, gã nhìn chằm chằm Tào Bạch: “Ngươi có thể chịu thua, ta sẽ không giết ngươi!”
Chịu thua!
Nghe thấy lời của Gia Cát Hạo Nguyệt, Tào Bạch chợt bật cười, nếu luận bàn với người ngoài, đánh không lại nên chịu thua cũng không mất mặt!
Nhưng đối mặt với Chân vũ trụ thì không thể như thế!
Chiến đấu với Chân vũ trụ, hoặc là thắng, hoặc là chết, không có thua!
Tào Bạch đột nhiên cười gằn, y siết chặt hai tay, một ngọn lửa đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể của y.
Đốt cháy thân thể!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó!
Oanh!
Lại một sức mạnh đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể y!
Đốt cháy linh hồn!
Thấy cảnh này, người bên phía vũ trụ Quan Huyên thay đổi sắc mặt!
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt lại, gã vung tay áo phải, một tia thần quang bắn ra.
Lúc này, Tào Bạch chợt cười to, sau đó xuất kiếm!
Ầm!
Kiếm chém ra, thần quang kia lập tức vỡ tan, mà ngay sau đó, một tia kiếm quang đã thoáng chốc bay đến trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.
Nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, gã mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt lại.
Oanh!
Trong nháy mắt, thời không trước mặt gã biến thành một bức tường thời không.
Ầm!
Bức tường thời không rung động dữ dội, cũng hơi nứt ra!
Mà lúc này, Tào Bạch đột nhiên gào thét, chém thêm một kiếm nữa.
Oanh!
Bức tường thời không chợt nổ tung, nhưng đúng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên xông về phía trước, chỉ tay ra, trên đầu ngón tay có một tia thần quang xuất hiện, thoáng chốc đánh lên thân kiếm của Tào Bạch.
Ầm!
Kiếm trong tay Tào Bạch rung động dữ dội, luồng sức mạnh khổng lồ thoáng chốc khiến y bay ra xa.
Lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Vụt!
Thời không xung quanh nổ tung, một tia thần quang thoáng chốc đánh lên người Tào Bạch.
Oanh!
Trong nháy mắt, Tào Bạch đã bị đánh bay gần nghìn trượng, khi dừng lại, thần thể của y đã vỡ tan, chỉ còn lại linh hồn đang cháy.
Thấy cảnh này, mấy đệ tử Kiếm Tông lập tức muốn ra tay, mà lúc này, một tiếng hét giận dữ chợt vang lên: “Dừng lại!”
Mọi người nhìn tới nơi phát ra giọng nói, cách đó không xa, Đại sư huynh Trần Quan Tử siết chặt tay phải, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, y nhìn chằm chằm Tào Bạch vừa bị đánh bay ra xa: “Đấu tay đôi, chúng ta phải chấp nhận sẽ thua, không được nhúng tay vào!”
Mấy đệ tử Kiếm Tông im lặng không nói gì, họ nhìn về phía Tào Bạch, lúc này, linh hồn của Tào Bạch vẫn đang bị thiêu đốt.
Mà ngay lúc này, hư không đột nhiên nứt ra, sau đó, một tia kiếm quang bay tới.
Người đó chính là Diệp Quân vừa chạy về!
Diệp Quân bay thẳng tới trước mặt Tào Bạch còn đang thiêu đốt linh hồn, nhìn y, Diệp Quân run rẩy nói: “Tào sư huynh!”
Thấy Diệp Quân, Tào Bạch chợt cười tươi: “Xin lỗi Diệp sư đệ, ta không chiến thắng được rồi!”
Diệp Quân lắc đầu, hắn vội vàng lấy kiếm Hành Đạo ra muốn trấn áp linh hồn của Tào Bạch, nhưng Tào Bạch lại nói: “Không cần đâu!”
Diệp Quân nhìn về phía Tào Bạch, y cười khẽ: “Đừng để Chân vũ trụ cảm thấy vũ trụ Quan Huyên chúng ta dám làm không dám chịu. Diệp sư đệ, xin lỗi, không thể cùng đệ đi tiêu diệt Chân vũ trụ rồi. Thật tiếc quá…”
Nói xong, y siết chặt hai tay.
Ầm!
Linh hồn tự nổ tung, thần hồn tan biến!
Trên đời sẽ không còn Tào Bạch Đại Kiếm Đế nữa.
Chương 480: Liên tục chèn ép
Thấy cảnh này, Diệp Quân sững sờ như mất hồn, lúc này, đầu óc hắn trống rỗng.
Trước mặt hắn chỉ còn lại ba thanh phi kiếm.
Địa Hoả!
Thiên Lôi!
Thần Tiêu!
Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, cơ thể hơi run rẩy.
Mà bên kia, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều siết chặt hai tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đại sư huynh Trần Quan Tử đứng đầu nhìn ba thanh phi kiếm phía xa với ánh mắt mờ mịt, y siết chặt tay phải, người cũng đang run rẩy.
Những hình ảnh trước đây xuất hiện trong đầu.
“Đại sư huynh, sao tay huynh lại gãy thế?”
“Đại sư huynh, sao huynh không thích nói chuyện?”
“Đại sư huynh, thần linh ở Chân vũ trụ thật sự rất mạnh sao?”
“Đại sư huynh, khi nào đệ mới có thể đi đến chiến trường Hư Chân?”
“Đại sư huynh, những sư huynh đệ ở mộ kiếm đều là chết trận ư?”
“Đại sư huynh, nếu có một ngày ta chết ở chiến trường Hư Chân thì đừng nói với cha mẹ ta, họ chỉ có một đứa con là ta thôi…”
“…”
Trên mặt Trần Quan Tử chợt có hai hàng chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy xuống.
Các đệ tử của Kiếm Tông siết chặt hai tay, nước mắt liên tục chảy xuống, đặc biệt là một vài kiếm tu trẻ tuổi vừa đến nơi này từ thư viện, trước kia, họ được tông môn bảo vệ, không cho đến chiến trường Hư Chân, nên họ chưa từng trải qua sinh ly tử biệt thế này. Mà chuyện lần này cũng cho họ biết, chiến tranh tàn khốc hơn trong tưởng tượng của họ rất nhiều!
Các cường giả còn lại của vũ trụ Quan Huyên cũng đều im lặng không nói gì.
Lúc này, họ mới biết ba nghìn vạn năm qua, sự hoà bình của vũ trụ Quan Huyên đều do các tiền bối dùng mạng đổi lấy.
Ở phía xa, mấy người nhóm Gia Cát Hạo Nguyệt cũng im lặng.
Bọn họ không ngờ kiếm tu đến từ vũ trụ Quan Huyên này lại khí khái đến thế.
Dù có chết cũng không chịu thua!
Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn đám kiếm tu phía xa, gã chợt hiểu vì sao vũ trụ Quan Huyên có thể giằng co với Chân vũ trụ nhiều năm như thế.
Thứ mà vũ trụ này không thiếu nhất chính là người có khí phách, người của vũ trụ Quan Huyên còn cứng đầu hơn cả tộc Bác Thiên năm đó!
Trong hư không, một người phụ nữ nhìn chằm chằm phía xa, im lặng không nói một lời.
Người này chính là An Nam Tịnh!
Ở đối diện bà ấy không xa còn có một người phụ nữ nữa, người này chính là An Vương đến từ Chân vũ trụ!
Ngoài ra sau lưng bà ta còn có ba ông lão áo đen.
An Vương nhìn thoáng qua An Nam Tịnh, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, im lặng.
Mới mấy tháng trôi qua, kiếm tu này đã đạt tới mức độ nào rồi?
An Nam Tịnh nhìn Bát Uyển ở sau lưng Diệp Quân, bà ấy nhất thời cau mày.
Mà lúc này, An Vương cũng chú ý đến Bát Uyển, nhìn Bát Uyển, bà ta cũng nhíu mày.
Bát Uyển đang gặm một miếng thịt, cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa.
Lúc này, Diệp Quân trong hư không chậm rãi cất ba thanh phi kiếm đi, hắn xoay người nhìn về phía Gia Cát Hạo Nguyệt ở cách đó không xa.
Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à!”
Diệp Quân!
Nghe thấy lời của Gia Cát Hạo Nguyệt, đám cường giả thần linh đang có mặt đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân!
Đương nhiên bọn họ rất quen thuộc với Diệp Quân, đây chính là nhân vật chính!
Cũng chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghĩ tới người này, dù là thần linh của Chân vũ trụ cũng thầm thấy kính nể!
Ở bất cứ vũ trụ hay bất cứ thời đại nào, cường giả luôn được người khác tôn trọng!
Đương nhiên tôn trọng thì tôn trọng, nhưng nếu có cơ hội, bọn họ vẫn sẽ không chút do dự tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên.
Tôn trọng thì tôn trọng!
Đối thủ vẫn là đối thủ!
Diệp Quân chậm rãi đi về phía Gia Cát Hạo Nguyệt, Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt bình tĩnh.
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất!
Vụt!
Thời không xung quanh chợt nổ tung, một tia kiếm quang thoáng chốc đã bay tới trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt, gã mở lòng bàn tay, ba tia thần quang lập tức bay ra.
Ầm!
Trong thoáng chốc, kiếm quang và thần quang bộc phát, Gia Cát Hạo Nguyệt kia cũng thoáng chốc bị đánh lui mấy trăm trượng!
Khi gã dừng lại, một thanh phi kiếm đỏ như lửa đột nhiên chém tới!
Phi kiếm Địa Hoả!
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt, trong lòng không dám có chút khinh thường nào, gã tiến lên một bước, mở tay phải ra, năm tia thần quang xuất hiện rồi hội tụ lại làm một, đánh về phía thanh phi kiếm Địa Hoả này.
Nhưng lần này phi kiếm của Diệp Quân là ba mươi nhát kiếm Lâm Giới!
Ầm!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, năm tia thần quang kia vỡ tan, sau đó, một luồng sức mạnh to lớn đẩy Gia Cát Hạo Nguyệt lùi lại mấy trăm trượng, không chỉ có thể, thời không nghìn trượng xung quanh gã cũng sụp đổ!
Vô cùng đáng sợ!
Gia Cát Hạo Nguyệt kia vừa dừng lại đã có tiếng kiếm reo vang vọng, lại một thanh phi kiếm bay tới!
Địa Lôi!
Ba mươi nhát kiếm!
Thanh kiếm chém tới, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt chợt co lại, gã ta giơ hai tay đè xuống phía trước. Thời không trước mặt gã ta rung động dữ dội, sau đó co lại thành một bức tường thời không, sau đó sử dụng sức mạnh thời không mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng xung quanh để củng cố.
Kiếm đến!
Ầm!
Dưới ánh nhìn của mọi người, bức tường thời không kia vỡ tan, sức mạnh to lớn khiến Gia Cát Hạo Nguyệt lùi lại mấy trăm trượng nữa. Cùng lúc đó, sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thanh kiếm lại khiến không gian xung quanh sụp đổ.
Mà Gia Cát Hạo Nguyệt kia còn chưa dừng lại đã có một thanh kiếm khác bay tới!
Thần Tiêu!
Thanh phi kiếm thứ ba của Tào Bạch!
Thấy thanh kiếm thứ ba chém tới, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt thoáng co lại, gã đột nhiên đọc thầm một thần chú cổ xưa, trong nháy mắt, những tia thần quang liên tục tuôn ra từ trong cơ thể của gã. Cùng lúc đó, thời không xung quanh nứt ra, sức mạnh duy độ mạnh mẽ biến thành những tia sáng chém về phía Diệp Quân!
Gã biết không thể chỉ phòng ngự đơn thuần, phải phòng thủ phản công!
Vì kiếm của kiếm tu trước mắt thật sự quá nhanh!
Cứ mãi phòng ngự bị động thì chỉ có thể chịu đòn mà thôi!
Ầm!
Trong nháy mắt, ba thanh phi kiếm kia đã bị đánh bay!
Mà ngay sau đó, một tia thần quang chợt phá không bay đi, đánh thẳng về phía Tào Bạch!
Trong mắt Tào Bạch có ánh sáng lạnh lẽo loé lên, y đột nhiên lao về phía trước, chém xuống một kiếm!
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch lập tức bay xa mấy trăm trượng, vừa mới dừng lại, không gian trên đầu y chợt nứt ra, lại một tia thần quang rơi xuống.
Con ngươi Tào Bạch co lại, y mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm bay lên cao!
Oanh!
Vừa tiếp xúc với thần quang kia, thanh ý kiếm đã vỡ tan, mà ngay lúc này, ba tia thần quang đột nhiên phá không bay ra từ thời không trước mặt Tào Bạch, lao nhanh về phía y, mỗi tia thần quang đề chứa đựng sức mạnh đáng sợ như huỷ thiên diệt địa.
Tào Bạch thầm thấy hoảng hốt, y siết chặt hai tay, trong nháy mắt, vô số kiếm quang cuộn trào ra từ trong cơ thể y.
Oanh!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, vô số kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch thoáng chốc bị đánh bay mấy trăm trượng. Nhưng y vừa dừng lại, đã có một tia thần quang nữa đánh tới.
Tào Bạch vung kiếm chém đi.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, Tào Bạch lùi lại một lần nữa!
Nhìn thấy cảnh này, những người của vũ trụ Quan Huyên đều sa sầm mặt.
Tào Bạch đã hoàn toàn bị áp chế!
Kiếm của y không thể chống lại sức mạnh thần quang của thiếu niên áo trắng này!
Ầm!
Lúc này, Tào Bạch lại bị đánh bay một lần nữa, vào khoảnh khắc y bay ra xa, một tia thần quang lại theo sát phía sau.
Trong mắt Tào Bạch chợt lộ vẻ dữ tợn, y không phòng thủ mà còn phản công, giẫm chân phải, biến thành một tia kiếm quang lao nhanh.
Oanh!
Một khí thế mạnh mẽ dâng trào từ bên trong cơ thể Tào Bạch!
Vào lúc này, kiếm thế Đại Kiếm Đế đã đạt tới đỉnh cao!
Ầm!
Chiêu kiếm này của Tào Bạch chém thẳng về phía thần quang kia, thần quang rung động dữ dội, sau đó nổ tung. Y lại biến thành một tia kiếm quang tấn công Gia Cát Hạo Nguyệt, mà lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt chợt giơ tay, nhẹ nhàng đè về phía trước.
Oanh!
Trong nháy mắt, thời không trước mặt gã như có một cơn sóng cuốn đi, sức mạnh không gian mạnh mẽ thoáng chốc khiến Tào Bạch bay đi mấy trăm trượng, y vừa dừng lại, đã có một tia thần quang nữa đánh tới!
Ầm!
Trong nháy mắt, Tào Bạch đã lùi lại thêm mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, khoé miệng Tào Bạch lập tức có máu tươi chảy xuống, chẳng những thế, trước ngực y cũng có máu tươi tuôn trào, trong nháy mắt, quần áo trên người y đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Còn Gia Cát Hạo Nguyệt kia cũng không tiếp tục ra tay, gã nhìn chằm chằm Tào Bạch: “Ngươi có thể chịu thua, ta sẽ không giết ngươi!”
Chịu thua!
Nghe thấy lời của Gia Cát Hạo Nguyệt, Tào Bạch chợt bật cười, nếu luận bàn với người ngoài, đánh không lại nên chịu thua cũng không mất mặt!
Nhưng đối mặt với Chân vũ trụ thì không thể như thế!
Chiến đấu với Chân vũ trụ, hoặc là thắng, hoặc là chết, không có thua!
Tào Bạch đột nhiên cười gằn, y siết chặt hai tay, một ngọn lửa đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể của y.
Đốt cháy thân thể!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó!
Oanh!
Lại một sức mạnh đáng sợ tuôn trào từ trong cơ thể y!
Đốt cháy linh hồn!
Thấy cảnh này, người bên phía vũ trụ Quan Huyên thay đổi sắc mặt!
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt lại, gã vung tay áo phải, một tia thần quang bắn ra.
Lúc này, Tào Bạch chợt cười to, sau đó xuất kiếm!
Ầm!
Kiếm chém ra, thần quang kia lập tức vỡ tan, mà ngay sau đó, một tia kiếm quang đã thoáng chốc bay đến trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.
Nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, gã mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt lại.
Oanh!
Trong nháy mắt, thời không trước mặt gã biến thành một bức tường thời không.
Ầm!
Bức tường thời không rung động dữ dội, cũng hơi nứt ra!
Mà lúc này, Tào Bạch đột nhiên gào thét, chém thêm một kiếm nữa.
Oanh!
Bức tường thời không chợt nổ tung, nhưng đúng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên xông về phía trước, chỉ tay ra, trên đầu ngón tay có một tia thần quang xuất hiện, thoáng chốc đánh lên thân kiếm của Tào Bạch.
Ầm!
Kiếm trong tay Tào Bạch rung động dữ dội, luồng sức mạnh khổng lồ thoáng chốc khiến y bay ra xa.
Lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt kia đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Vụt!
Thời không xung quanh nổ tung, một tia thần quang thoáng chốc đánh lên người Tào Bạch.
Oanh!
Trong nháy mắt, Tào Bạch đã bị đánh bay gần nghìn trượng, khi dừng lại, thần thể của y đã vỡ tan, chỉ còn lại linh hồn đang cháy.
Thấy cảnh này, mấy đệ tử Kiếm Tông lập tức muốn ra tay, mà lúc này, một tiếng hét giận dữ chợt vang lên: “Dừng lại!”
Mọi người nhìn tới nơi phát ra giọng nói, cách đó không xa, Đại sư huynh Trần Quan Tử siết chặt tay phải, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, y nhìn chằm chằm Tào Bạch vừa bị đánh bay ra xa: “Đấu tay đôi, chúng ta phải chấp nhận sẽ thua, không được nhúng tay vào!”
Mấy đệ tử Kiếm Tông im lặng không nói gì, họ nhìn về phía Tào Bạch, lúc này, linh hồn của Tào Bạch vẫn đang bị thiêu đốt.
Mà ngay lúc này, hư không đột nhiên nứt ra, sau đó, một tia kiếm quang bay tới.
Người đó chính là Diệp Quân vừa chạy về!
Diệp Quân bay thẳng tới trước mặt Tào Bạch còn đang thiêu đốt linh hồn, nhìn y, Diệp Quân run rẩy nói: “Tào sư huynh!”
Thấy Diệp Quân, Tào Bạch chợt cười tươi: “Xin lỗi Diệp sư đệ, ta không chiến thắng được rồi!”
Diệp Quân lắc đầu, hắn vội vàng lấy kiếm Hành Đạo ra muốn trấn áp linh hồn của Tào Bạch, nhưng Tào Bạch lại nói: “Không cần đâu!”
Diệp Quân nhìn về phía Tào Bạch, y cười khẽ: “Đừng để Chân vũ trụ cảm thấy vũ trụ Quan Huyên chúng ta dám làm không dám chịu. Diệp sư đệ, xin lỗi, không thể cùng đệ đi tiêu diệt Chân vũ trụ rồi. Thật tiếc quá…”
Nói xong, y siết chặt hai tay.
Ầm!
Linh hồn tự nổ tung, thần hồn tan biến!
Trên đời sẽ không còn Tào Bạch Đại Kiếm Đế nữa.
Chương 480: Liên tục chèn ép
Thấy cảnh này, Diệp Quân sững sờ như mất hồn, lúc này, đầu óc hắn trống rỗng.
Trước mặt hắn chỉ còn lại ba thanh phi kiếm.
Địa Hoả!
Thiên Lôi!
Thần Tiêu!
Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, cơ thể hơi run rẩy.
Mà bên kia, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều siết chặt hai tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đại sư huynh Trần Quan Tử đứng đầu nhìn ba thanh phi kiếm phía xa với ánh mắt mờ mịt, y siết chặt tay phải, người cũng đang run rẩy.
Những hình ảnh trước đây xuất hiện trong đầu.
“Đại sư huynh, sao tay huynh lại gãy thế?”
“Đại sư huynh, sao huynh không thích nói chuyện?”
“Đại sư huynh, thần linh ở Chân vũ trụ thật sự rất mạnh sao?”
“Đại sư huynh, khi nào đệ mới có thể đi đến chiến trường Hư Chân?”
“Đại sư huynh, những sư huynh đệ ở mộ kiếm đều là chết trận ư?”
“Đại sư huynh, nếu có một ngày ta chết ở chiến trường Hư Chân thì đừng nói với cha mẹ ta, họ chỉ có một đứa con là ta thôi…”
“…”
Trên mặt Trần Quan Tử chợt có hai hàng chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy xuống.
Các đệ tử của Kiếm Tông siết chặt hai tay, nước mắt liên tục chảy xuống, đặc biệt là một vài kiếm tu trẻ tuổi vừa đến nơi này từ thư viện, trước kia, họ được tông môn bảo vệ, không cho đến chiến trường Hư Chân, nên họ chưa từng trải qua sinh ly tử biệt thế này. Mà chuyện lần này cũng cho họ biết, chiến tranh tàn khốc hơn trong tưởng tượng của họ rất nhiều!
Các cường giả còn lại của vũ trụ Quan Huyên cũng đều im lặng không nói gì.
Lúc này, họ mới biết ba nghìn vạn năm qua, sự hoà bình của vũ trụ Quan Huyên đều do các tiền bối dùng mạng đổi lấy.
Ở phía xa, mấy người nhóm Gia Cát Hạo Nguyệt cũng im lặng.
Bọn họ không ngờ kiếm tu đến từ vũ trụ Quan Huyên này lại khí khái đến thế.
Dù có chết cũng không chịu thua!
Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn đám kiếm tu phía xa, gã chợt hiểu vì sao vũ trụ Quan Huyên có thể giằng co với Chân vũ trụ nhiều năm như thế.
Thứ mà vũ trụ này không thiếu nhất chính là người có khí phách, người của vũ trụ Quan Huyên còn cứng đầu hơn cả tộc Bác Thiên năm đó!
Trong hư không, một người phụ nữ nhìn chằm chằm phía xa, im lặng không nói một lời.
Người này chính là An Nam Tịnh!
Ở đối diện bà ấy không xa còn có một người phụ nữ nữa, người này chính là An Vương đến từ Chân vũ trụ!
Ngoài ra sau lưng bà ta còn có ba ông lão áo đen.
An Vương nhìn thoáng qua An Nam Tịnh, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, im lặng.
Mới mấy tháng trôi qua, kiếm tu này đã đạt tới mức độ nào rồi?
An Nam Tịnh nhìn Bát Uyển ở sau lưng Diệp Quân, bà ấy nhất thời cau mày.
Mà lúc này, An Vương cũng chú ý đến Bát Uyển, nhìn Bát Uyển, bà ta cũng nhíu mày.
Bát Uyển đang gặm một miếng thịt, cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa.
Lúc này, Diệp Quân trong hư không chậm rãi cất ba thanh phi kiếm đi, hắn xoay người nhìn về phía Gia Cát Hạo Nguyệt ở cách đó không xa.
Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à!”
Diệp Quân!
Nghe thấy lời của Gia Cát Hạo Nguyệt, đám cường giả thần linh đang có mặt đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân!
Đương nhiên bọn họ rất quen thuộc với Diệp Quân, đây chính là nhân vật chính!
Cũng chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghĩ tới người này, dù là thần linh của Chân vũ trụ cũng thầm thấy kính nể!
Ở bất cứ vũ trụ hay bất cứ thời đại nào, cường giả luôn được người khác tôn trọng!
Đương nhiên tôn trọng thì tôn trọng, nhưng nếu có cơ hội, bọn họ vẫn sẽ không chút do dự tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên.
Tôn trọng thì tôn trọng!
Đối thủ vẫn là đối thủ!
Diệp Quân chậm rãi đi về phía Gia Cát Hạo Nguyệt, Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt bình tĩnh.
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất!
Vụt!
Thời không xung quanh chợt nổ tung, một tia kiếm quang thoáng chốc đã bay tới trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt, gã mở lòng bàn tay, ba tia thần quang lập tức bay ra.
Ầm!
Trong thoáng chốc, kiếm quang và thần quang bộc phát, Gia Cát Hạo Nguyệt kia cũng thoáng chốc bị đánh lui mấy trăm trượng!
Khi gã dừng lại, một thanh phi kiếm đỏ như lửa đột nhiên chém tới!
Phi kiếm Địa Hoả!
Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt, trong lòng không dám có chút khinh thường nào, gã tiến lên một bước, mở tay phải ra, năm tia thần quang xuất hiện rồi hội tụ lại làm một, đánh về phía thanh phi kiếm Địa Hoả này.
Nhưng lần này phi kiếm của Diệp Quân là ba mươi nhát kiếm Lâm Giới!
Ầm!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, năm tia thần quang kia vỡ tan, sau đó, một luồng sức mạnh to lớn đẩy Gia Cát Hạo Nguyệt lùi lại mấy trăm trượng, không chỉ có thể, thời không nghìn trượng xung quanh gã cũng sụp đổ!
Vô cùng đáng sợ!
Gia Cát Hạo Nguyệt kia vừa dừng lại đã có tiếng kiếm reo vang vọng, lại một thanh phi kiếm bay tới!
Địa Lôi!
Ba mươi nhát kiếm!
Thanh kiếm chém tới, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt chợt co lại, gã ta giơ hai tay đè xuống phía trước. Thời không trước mặt gã ta rung động dữ dội, sau đó co lại thành một bức tường thời không, sau đó sử dụng sức mạnh thời không mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng xung quanh để củng cố.
Kiếm đến!
Ầm!
Dưới ánh nhìn của mọi người, bức tường thời không kia vỡ tan, sức mạnh to lớn khiến Gia Cát Hạo Nguyệt lùi lại mấy trăm trượng nữa. Cùng lúc đó, sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thanh kiếm lại khiến không gian xung quanh sụp đổ.
Mà Gia Cát Hạo Nguyệt kia còn chưa dừng lại đã có một thanh kiếm khác bay tới!
Thần Tiêu!
Thanh phi kiếm thứ ba của Tào Bạch!
Thấy thanh kiếm thứ ba chém tới, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt thoáng co lại, gã đột nhiên đọc thầm một thần chú cổ xưa, trong nháy mắt, những tia thần quang liên tục tuôn ra từ trong cơ thể của gã. Cùng lúc đó, thời không xung quanh nứt ra, sức mạnh duy độ mạnh mẽ biến thành những tia sáng chém về phía Diệp Quân!
Gã biết không thể chỉ phòng ngự đơn thuần, phải phòng thủ phản công!
Vì kiếm của kiếm tu trước mắt thật sự quá nhanh!
Cứ mãi phòng ngự bị động thì chỉ có thể chịu đòn mà thôi!
Bình luận facebook