Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481-485
Chương 481: Cũng chết được!
Mà khi thanh kiếm Thần Tiêu của Diệp Quân bay đến…
Ầm!
Vô số thần quang thoáng chốc vỡ tan, Gia Cát Hạo Nguyệt bị đánh bay đi xa.
Ở cách đó không xa, Diệp Quân đột nhiên chắp ngón tay, tiếp tục chém ra một thanh kiếm khí.
Ầm!
Những sức mạnh duy độ lao đến xung quanh để tấn công hắn đều bị chém vỡ!
Phía xa, Gia Cát Hạo Nguyệt đang muốn ra tay thì ba thanh kiếm đột nhiên bay đến cùng một lúc!
Áp đảo toàn diện!
Giống như trước đó gã áp đảo Tào Bạch vậy!
Thấy ba thanh kiếm bay đến, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt co lại. Lúc này, gã không dám che giấu thực lực nữa. Gã siết chặt hai tay, trong cơ thể có thần quang xuất hiện, thần quang này biến thành một pháp thân nghìn trượng. Sau đó, pháp thân nghìn trượng chắp hai tay, một tia thần quang thoáng chốc bao phủ Gia Cát Hạo Nguyệt đang ở ngay trước nó.
Ba thanh kiếm bay tới!
Oanh!
Thần quang kia rung mạnh rồi vỡ tam, cùng lúc đó, pháp thân nghìn trượng kia cũng nổ tung!
Ầm!
Gia Cát Hạo Nguyệt liên tục lùi lại một lần nữa!
Thấy cảnh này, sắc mặt mấy thiên tài thần linh xung quanh lập tức trở nên rất nặng nề.
Chiêu kiếm của Diệp Quân cực kỳ kinh khủng!
An Vương đứng trên hư không nhìn Diệp Quân, nhíu chặt mày.
Bà ta phát hiện mấy tháng qua, thực lực của Diệp Quân lại có thay đổi long trời lở đất rồi!
Thiên tài thế này đúng là đáng sợ!
An Vương sa sầm mặt, tốc độ phát triển của Diệp Quân này quá nhanh!
Trong chiến trường hư không, sau khi chém vỡ pháp thân nghìn trượng kia, Diệp Quân cũng không dừng lại mà tiến về phía trước một bước, ngay sau đó, ba thanh phi kiếm lập tức bay lướt qua.
Nhưng lần này, uy lực của nó đã nhỏ hơn lần trước rất nhiều!
Phía xa, Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt lại, lúc này, gã ngạc nhiên phát hiện kiếm tu trước mắt không sử dụng hết tất cả thực lực của mình.
Đối phương muốn ép gã thiêu đốt thân thể và linh hồn!
Nghĩ thế, trong mắt Gia Cát Hạo Nguyệt chợt nổi vẻ dữ tợn.
Đốt cháy thân thể?
Đốt cháy linh hồn?
Gia Cát Hạo Nguyệt chợt hét to, gã mở lòng bàn tay, một tia thần quang bay lên cao từ trong cơ thể gã: “Tịch Diệt Hoá Tứ Tướng!”
Oanh!
Trong nháy mắt, bốn Pháp tướng thần quang nghìn trượng xuất hiện trên đầu Gia Cát Hạo Nguyệt, khi chúng xuất hiện, thiên địa chợt trở nên hư ảo. Những Phạn âm đoạt mạng đột nhiên vang lên trong thiên địa, những âm thanh này như đến từ thời viễn cổ, mang theo cảm giác thê lương và cướp hồn đoạt phách, khiến thiên địa chấn động đến mức vỡ tan, cực kỳ khủng khiếp.
Tịch Diệt Hoá Tứ Tướng, xả thân độ phàm trần!
Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên hét to, gã đảo tay phải, sau đó đè xuống!
Bốn Pháp tướng thần quang nghìn trượng trên đầu gã đột nhiên mở mắt, sau đó đồng thời giơ bàn tay khổng lồ như có thể che trời rồi đánh xuống!
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng đều vỡ tan!
Ba thanh kiếm kia của Diệp Quân lập tức bị một uy áp đáng sợ bao phủ, cố định lại tại chỗ, nhưng lúc này, Diệp Quân ở phía xa chợt biến mất, cùng lúc đó, một luồng kiếm ý ngút trời chợt dâng trào từ trong cơ thể của hắn!
Kiếm ý vô địch!
Vào khoảnh khắc kiếm ý xuất hiện, An Vương trên hư không thoáng chốc thay đổi sắc mặt!
Ong!
Lúc này, một tiếng kiếm reo vang vọng trong thiên địa, sau tiếng kiếm reo, một tia kiếm quang loé lên.
Ầm!
Trong nháy mắt, ba Pháp tướng nghìn trượng kia vỡ tan tành, tiếng Phạn âm như đoạt mệnh trong thiên địa cũng bị chém hết!
Thấy cảnh này, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt co lại, không đợi gã ra tay, một tia kiếm ý vô địch mạnh mẽ thoáng chốc đánh gã bay xa mấy trăm trượng, vừa dừng lại, thân thể gã đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé!
Không chỉ có thể, thời không nơi gã dừng lại cũng vỡ tan.
Mà lúc này, Diệp Quân chợt tiến lên một bước, chém một phát về phía Gia Cát Hạo Nguyệt.
Thấy cảnh này, nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt chợt trở nên dữ tợn: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Vũ trụ Quan Huyên của ngươi chết được, Chân vũ trụ ta cũng chết được!”
Dứt lời…
Oanh!
Một ngọn lửa bốc lên từ trong người Gia Cát Hạo Nguyệt.
Đốt cháy thân thể!
Nhưng còn chưa kết thúc, lại có một ngọn lửa màu trắng bùng lên!
Đốt cháy linh hồn!
Nhìn thấy cảnh này, những thiên tài thần linh đều tỏ vẻ sợ hãi!
Hiện tại, bọn họ đều đã hiểu ý đồ của Diệp Quân!
Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên này đang ép Gia Cát Hạo Nguyệt đốt cháy thân thể và linh hồn!
Hắn muốn ăn miếng trả miếng!
Chương 482: Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!
Sau khi thân thể và linh hồn đều bốc cháy, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt thoáng chốc dâng cao, gã ta quát to một tiếng, đang muốn sử dụng thuật Thần Pháp nhưng đúng lúc này, Diệp Quân phía xa lại biến mất!
Lần này, tốc độ của Diệp Quân đã nhanh hơn!
Con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt chợt co lại, gã siết chặt tay phải, đọc thầm một thần chú cổ xưa, sau đó, một ngọn lửa màu xanh thẫm xuất hiện ở giữa chân mày của gã.
Mà lúc này, kiếm của Diệp Quân cũng đã đến!
Vụt!
Thanh kiếm này xuyên qua ngọn lửa kia, kiếm đâm thẳng tới, thoáng chốc đã đâm vào giữa chân mày của Gia Cát Hạo Nguyệt.
Oanh!
Thân thể Gia Cát Hạo Nguyệt không ngừng run rẩy, sau đó thì bị thanh kiếm này cố định tại chỗ!
Lúc này, lại có hai thanh kiếm bay tới, lần lượt đâm vào ngực và tay phải của gã!
Gia Cát Hạo Nguyệt đã không thể cử động được nữa!
Thấy thế, sắc mặt những thiên tài thần linh trở nên cực kỳ khó coi.
Thua rồi!
Gia Cát Hạo Nguyệt thua rồi!
Đúng vào lúc này, tình thế thay đổi, trong đường hầm thời không màu vàng chợt có một khí thế mạnh mẽ dâng lên, thời không chấn động!
Cùng lúc đó, một sức mạnh thần bí chợt bao phủ lên Gia Cát Hạo Nguyệt đang bị Diệp Quân cố định!
Muốn cứu người!
Thấy cảnh này, Diệp Quân ở cách đó không xa híp mắt, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt mấy người nhóm Trần Quan Tử sau lưng hắn cũng trở nên lạnh như băng.
An Nam Tịnh đứng trong hư không nhìn xuống bên dưới với nét mặt bình tĩnh, bà ấy không nói gì, nhưng trong tay đã cầm theo một thanh trường thương.
An Vương ở đối diện bà ấy im lặng.
Bên dưới, bên cạnh Gia Cát Hạo Nguyệt chợt có một ông lão xuất hiện, ông lão mặc trường bào rộng lớn, mái tóc hoa râm, tay phải cầm một cây pháp trượng gỗ màu ngọc bích, sau lưng ông ta tản ra những ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.
Ông lão muốn ra tay trấn áp linh hồn đang bốc cháy của Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên giơ tay phải lên: “Sư phụ, không cần đâu”.
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng Gia Cát Hạo Nguyệt hé miệng cười cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên của họ dám chịu chết, chẳng lẽ Chân vũ trụ chúng ta không dám sao? Sư phụ, nhờ người chăm sóc tốt cho muội muội của con…”
Dứt lời, trong mắt gã lộ vẻ dữ tợn, gã siết chặt hai tay, trong cơ thể có những tia thần quang không ngừng xuất hiện, sức mạnh to lớn thoáng chốc đánh bay kiếm của Diệp Quân. Sau đó, gã biến thành một tia thần quang lao về phía Diệp Quân!
Đòn tấn công cuối cùng!
Lúc này, khí thế của gã vẫn đang không ngừng dâng trào!
Khi đã đến bước đường cùng, lại thêm không màng sống chết, con người có thể kích thích ra tiềm lực của mình, mà lúc này, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt ngày càng đáng sợ, cuối cùng nó cũng biến chất, đạt tới một tầm cao mới!
Thần sư!
Vào khoảnh khắc cuối cùng, không ngờ Gia Cát Hạo Nguyệt lại đạt đến Thần sư!
Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão tóc bạc thoáng chốc thay đổi, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, muốn bất chấp tất cả cứu người.
Cổ thần Thần sư!
Cổ thần Thần sư trẻ tuổi như thế, sao có thể chết ở đây được?
Đây là một tổn thất vô cùng to lớn!
Nhưng vào lúc ông lão tóc bạc sắp ra tay, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta: “Nếu ông dám ra tay, ta sẽ giết chết ông!”
Giọng nói của An Vương!
Ông lão thầm thấy kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu lên, trong hư không, An Vương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Ra tay?
Vũ trụ Quan Huyên có thể chịu chết!
Tại sao Chân vũ trụ không chịu được?
Lúc này, Diệp Quân ở cách đó không xa chợt xuất kiếm.
Ba mươi nhát kiếm kết hợp với kiếm ý vô địch!
Ầm!
Một kiếm chém ra, sức mạnh mạnh mẽ bộc phát, trong nháy mắt, Diệp Quân liên tục lùi lại mấy trăm trượng, thời không trước mặt hắn vỡ tan tành.
Uy lực sau khi Gia Cát Hạo Nguyệt tự bạo đã nghiền nát thời không trong phạm vi nghìn trượng, chẳng những thế, thời không mấy nghìn trượng xung quanh cũng nổ ầm lên, một sức mạnh vô hình lan ra xung quanh như làn sóng. Lúc này, toàn bộ hư không như bị giáng một đòn nghiêm trọng, vỡ thành hình mạng nhện, cực kỳ khủng khiếp.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, thời không sau lưng hắn cũng vỡ tan tành!
Diệp Quân nhìn cơ thể mình, nó đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Nhưng cũng không có gì đáng ngại!
“Không!”
Lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Mọi người nhìn thấy ông lão tóc bạc kia nhìn chằm chằm thời không phía xa, hai mắt đỏ bừng, nét mặt dữ tợn, khí thế điên cuồng liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta, khiến thiên địa cũng phải run rẩy.
Các thần linh của Chân vũ trụ đều im lặng.
Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!
Thiên tài tuyệt thế vừa đạt tới cổ thần Thần sư cứ thế bị giết chết.
Nếu gã còn sống, chắc chắn gã sẽ có thể bước vào mười vị trí đầu của bảng Chân Võ, thậm chí là năm vị trí đầu.
Năm vị trí đầu trong bảng Chân Võ là khái niệm gì?
Người nào cũng yêu nghiệt như chơi ăn gian vậy!
Tiếc là…
Lúc này, ông lão tóc bạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt chứa đựng sát khí, không hề có ý định che giấu.
“Cút!”
Lúc này, phía chân trời chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Giọng nói của An Vương!
Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía An Vương, An Vương nhìn chằm chằm ông ta: “Chu Mặc thần sư, đừng ở đây làm đệ tử của ông mất mặt thêm nữa!”
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng hai ông lão sau lưng An Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, ngay sau đó, hai khí thế mạnh mẽ lập tức phong toả lấy ông ta.
Chu Mặc thầm thấy hoảng hốt, nhất thời không dám nói gì thêm, lập tức lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.
An Vương trong hư không im lặng.
Bà ta cũng muốn cứu Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng bà ta không thể.
Thế hệ trẻ giao đấu, sao thế hệ trước có thể nhúng tay vào được?
Hơn nữa, bà ta cũng không cứu được!
An Võ Thần kia cũng đâu dễ giải quyết!
Bên dưới, trong chiến trường hư không, sau khi giết Gia Cát Hạo Nguyệt, Diệp Quân xoay người đi tới trước mặt Trần Quan Tử, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh…”
Trần Quan Tử gật đầu: “Về là tốt rồi!”
Diệp Quân cúi đầu, không nói gì.
Trần Quan Tử cất lời: “Đi theo ta!”
Dứt lời, y xoay người rời đi.
…
Thư viện Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan.
Mộ kiếm, Kiếm Tông.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân và một nhóm sư huynh đệ của Kiếm Tông đi tới mộ kiếm, y nhìn về phía Diệp Quân, mở lòng bàn tay.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đưa ba thanh kiếm của Tào Bạch cho Trần Quan Tử.
Trần Quan Tử nhận lấy ba thanh kiếm, y đi tới một bên, cắm ba thanh kiếm lên một tảng đá, sau đó dùng ngón tay làm kiếm viết dưới đất: Tào Bạch, chết trận vào ngày mười ba tháng chín năm Quan Huyên.
Thấy cảnh này, các kiếm tu ở sau lưng Trần Quan Tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi.
Ở Kiếm Tông, Tào Bạch là một người khá hoạt bát, nên rất thân thiết với các sư huynh đệ.
Mà sau ngày hôm nay, đã không còn Tào Bạch sư huynh nữa rồi!
Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, hắn cúi đầu, im lặng không nói một lời.
Trần Quan Tử nhìn thoáng qua ba thanh kiếm, sau đó nhẹ giọng nói: “Ra đi thanh thản!”
Dứt lời, y xoay người rời đi.
Diệp Quân đứng im tại chỗ không rời đi, hắn cứ đứng mãi như thế.
Lúc này, Trần Quan Tử phía xa chợt cất lời: “Đi gặp cha mẹ đệ ấy thôi!”
Diệp Quân khẽ run rẩy.
Lúc này, hắn thấy hơi sợ.
Nhưng dù sao vẫn phải đi.
…
Nhà họ Tào.
Trong một gian đại điện, có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi im.
Diệp Quân đi theo Trần Quan Tử vào đại điện.
Nhìn thấy hai người, tay phải người đàn ông trung niên nắm chặt góc bàn, không nói một lời.
Chương 483: Khiêu chiến Quan Huyên
Hai tay người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt lấy quần áo của mình, người liên tục run rẩy.
Trần Quan Tử lấy ra một cái hộp, y chậm rãi đi tới trước mặt hai người, sau đó nhẹ giọng nói: “Đây là một nhúm tóc của sư đệ…”
Nước mắt trong mắt người phụ nữ lập tức tràn ra như vỡ đê.
Người đàn ông trung niên nắm chặt tay, cố nén nước mắt, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên.
Trần Quan Tử đặt cái hộp xuống, cúi thấp người, sau đó dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.
Trong điện, người phụ nữ run rẩy nâng cái hộp lên, cái hộp thoáng chốc bị nước mắt thấm ướt.
Tay phải của người đàn ông trung niên run rẩy đặt lên cái hộp, nhẹ giọng nói: “Niềm kiêu hãnh… của nhà họ Tào ta…”
Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông, không ngừng khóc lóc, bà ấy hét lên: “Tại sao thằng bé lại phải bảo vệ vũ trụ này? Tại sao? Thằng bé chỉ mới mười tám tuổi! Tại sao chứ!”
Người đàn ông nhìn cái hộp, lúc này, ông ấy cũng nước mắt lưng tròng: “Nhưng… cho dù thế nào cũng phải có người đứng ra…”
….
Trần Quan Tử và Diệp Quân đứng im lặng bên ngoài điện.
Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời hơi mù mịt, giống như có một tầng hơi nước bao phủ, y nhẹ giọng nói: “Sở dĩ vũ trụ Quan Huyên này có thể yên bình là vì vô số người đi trước đã đánh đổi mạng sống của mình, trận chiến năm đó họ vẫn chưa đánh xong, bây giờ đến thế hệ của chúng ta rồi! Nếu bây giờ chúng ta đánh không xong, con cháu của chúng ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu…”
Diệp Quân nhìn lên chân trời, ánh mắt hơi mờ mịt.
Trong mộ kiếm có mấy triệu thanh kiếm, chứng tỏ có mấy triệu kiếm tu chết trận, mà đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở vũ trụ Quan Huyên.
Ngoài cha của hắn, còn có rất nhiều người từ bỏ mạng sống vì vũ trụ Quan Huyên.
Như nhớ đến điều gì, Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, cô cô mạnh lắm đúng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lát mới đáp: “Đúng thế, nhưng ngoài tình cảm của bà ấy với cha ngươi, bà ấy không quan tâm đến thứ gì khác nữa, càng không nói đến việc bảo vệ vũ trụ gì đó. Lòng tốt và cái thiện của bà ấy mãi mãi chỉ dành cho cha ngươi, ngoài ra, mọi thứ chỉ là hạt bụi. Trong mắt bà ấy, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chẳng có gì khác nhau cả. Năm đó cha ngươi không nhờ bà ấy ra tay, bà ấy không vui nên suýt đã tiêu diệt toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chỉ là Thần Bảo Hộ của một mình cha ngươi…”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp thầm thở dài.
“Đường ca của đệ đã chết rồi sao?”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn và Trần Quan Tử cùng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, còn rất nhỏ, trong tay còn đang cầm một thanh kiếm gỗ.
Cậu bé nhìn Trần Quan Tử và Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: “Đường ca của đệ chết trận rồi sao?”
Trần Quan Tử im lặng.
Diệp Quân cũng thế.
Cậu bé đột nhiên đi tới trước mặt hai người, nhìn thẳng vào họ: “Đệ muốn gia nhập Kiếm Tông!”
Trần Quan Tử khẽ hỏi: “Gia nhập Kiếm Tông làm gì?”
Cậu bé giơ kiếm gỗ lên, nói với giọng điệu kiên định: “Cũng giống như đường ca của đệ vậy, đánh thần linh, bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!”
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Chuyện này để chúng ta làm là được rồi!”
Cậu bé còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho cậu bé, dịu dàng nói: “Ở nhà chăm chỉ tu luyện, chăm sóc cho cha mẹ!”
Hắn không bảo cậu bé đừng tu luyện, trong thời đại này, không tu luyện sẽ chỉ bị người khác ức hiếp.
Và tất nhiên, hắn cũng không muốn cậu bé lại gia nhập Kiếm Tông…
Diệp Quân rời đi cùng Trần Quan Tử.
Cậu bé đứng tại chỗ nhìn hai tia kiếm quang phía chân trời, hét to: “Đệ nhất định sẽ gia nhập Kiếm Tông, nhớ đó, đệ tên là Tào Hưu… Hưu có nghĩa là ‘dừng’ trong đến chết mới dừng lại…”
…
Chân Thần Điện, Chân vũ trụ.
Chân Thần Điện cao tận nghìn trượng, thẳng đến mây xanh, tám cây trụ đá chọc trời sừng sững, trên mỗi cây cột đều vẽ một con yêu thú mặt mũi dữ tợn.
Hai bên trước trụ đó có hai hàng người mặc bạch giáp, mỗi bên mười người, đầu đội mũ giáp lông, tay cầm trường đao.
Trước đại điện bên dưới trụ đá là một quảng trường rộng đến ba trăm nghìn trượng, toàn bộ được lát bằng tinh thạch, cực kỳ xa hoa.
Mà lúc này, hai bên đại điện đã tập trung mấy triệu thần linh.
Tất cả đều là những người trẻ tuổi!
Mọi người đều nhìn về phía xa, sau đó, có một cô gái trẻ tuổi chậm rãi bước ra từ nơi đó, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô ta mặc đồ tang màu trắng, ánh mắt lạnh như băng, trong tay cô ta cầm một pháp trượng bạch ngọc, trên đầu pháp trượng có bốn chữ to: Gia Cát Hạo Nguyệt.
Hôm nay, chuyện Gia Cát Hạo Nguyệt chết trận đã truyền khắp Chân vũ trụ!
Mà mọi người ở đây đều đến để tiễn đưa gã đoạn đường cuối cùng.
Tất cả thần linh xung quanh đều nhìn về phía pháp trượng bạch ngọc với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Sao Gia Cát Hạo Nguyệt lại chết?
Là vì bị con của Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên ép chết!
Lúc này, cô gái mặc đồ tang đi tới trước thần điện, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trên: “Gia Cát Hạo Nguyệt, chết trận ở vũ trụ Quan Huyên vào ngày ba tháng mười năm Chân Huyên, xin vào Anh Linh Điện”.
Anh Linh Điện!
Điện này được xây dựng để thờ cũng những thần linh chết trận của Chân vũ trụ, có thể nói ở Chân vũ trụ, được vào điện Anh Linh sau khi chết là một niềm vinh dự khôn cùng.
Khi còn sống vào Chân Thần Điện.
Sau khi chết vào Anh Linh Điện.
Dù là cái nào cũng là niềm vinh dự vô hạn.
Tất cả thần linh xung quanh đồng loạt nhìn về phía Chân Thần Điện.
Một lát sau, trong Chân Thần Điện vang lên một giọng nói: “Được!”
Sau khi giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên đột nhiên bước ra.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đỏ rực rỡ như máu, tóc dài xoã xuống, tay chắp sau lưng, giữa lông mày lộ ra sự bá đạo coi thường cả thiên hạ.
Võ tướng!
Tất cả thần linh xung quanh đều mang nét mặt nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ kính nể.
Người này chính là Võ tướng của Chân Thần Điện – Võ Khởi!
Võ Khởi chậm rãi đi tới trước mặt cô gái mặc đồ tang, nhận lấy pháp trượng bạch ngọc kia: “Hay cho câu Chân vũ trụ cũng chết được… Đàn ông của Chân vũ trụ ta nên như thế! Bản tướng sẽ đích thân tiễn hắn vào Anh Linh Điện”.
Dứt lời, ông ta cầm pháp trượng bạch ngọc kia xoay người rời đi.
Mà lúc này, cô gái mặc đồ tang cũng xoay người.
“Đi đến vũ trụ Quan Huyên!”
Lúc này, có người cất lời.
Nghe thấy câu này, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt đi theo cô gái mặc áo tang.
Võ Giới.
Đây là một thế giới đặc biệt trong Chân vũ trụ, người bình thường không thể đi vào, vì đây là nơi tranh giành vị trí trên bảng Chân Võ.
Người có thể đi vào nơi này khiêu chiến đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài.
Mà hôm nay, trong Võ Giới đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khiêu chiến Quan Huyên!”
Sau đó, mười mấy khí thế cường đại đột nhiên bay lên cao, đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên…
Chương 484: Nghĩa khí huynh đệ.
Hám tộc, Thiên Bộ Giới.
tộc trưởng tiền nhiệm đã qua đời, còn lại ngoài Hám Tông ra thì có ai đủ tư cách ngồi vào vị trí này đây?
Nên đương nhiên cậu ta được toàn bộ phiếu bầu!
Người sở hữu Bất Khuất Cốt có khác!
Bên trong điện có một nhóm cường giả Hám tộc đã tụ tập, dường như đã biết được ý định của Hám Tông nên sắc mặt ai nấy đều không được thoải mái.
Cách chỗ Hám Tông đứng không xa có một cô gái đang ngồi trên ghế. Nét mặt cô có đôi phần tương tự cậu ta nhưng dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, tạo thành tương phản hết sức rõ rệt.
Người này chính là chị của Hám Tông, Hám An.
Hám Tông nói với những người khác: “Ta vừa nhận được tin tức, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ đã gửi lời khiêu chiến toàn diện đến vũ trụ Quan Huyên”.
Bọn họ im lặng nhìn lại với sắc mặt càng thêm xấu đi.
Hám Tông lại nói: “Ta... ta muốn hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên!"
Hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên?
Những lời này vừa ra đã có không ít kẻ biến sắc.
Một trưởng lão Hám tộc bước tới: “Tộc trưởng! Tuyệt đối không thể!"
Những trưởng lão khác gật đầu đồng tình.
Hám Tông nhìn ông ta, điềm tĩnh hỏi lại: “Vì sao?"
Trưởng lão thấp giọng nói: “Tộc trưởng, thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện nay căn bản không thể chống lại thế hệ trẻ của Chân vũ trụ được! Cho dù tính cả Hám tộc chúng ta thì cũng không có khả năng! Hơn nữa chúng ta và Chân vũ trụ vốn không thù không oán, hà tất phải vì vũ trụ Quan Huyên mà đắc tội bọn họ?"
Những trưởng lão khác phụ họa đồng tình.
Hám Tông lại nói: “Nhưng năm nào chúng ta cũng phải cống nạp cho Chân vũ trụ!"
Trưởng lão kia chần chừ đáp: “Mỗi năm tiến cống vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nhưng nếu chi viện cho vũ trụ Quan Huyên, chọc giận Chân vũ trụ thì thứ bọn họ muốn sẽ không chỉ là Linh Nguyên, mà chính là mạng của chúng ta!"
Các trưởng lão khác lại gật đầu.
Hám tộc không phải vũ trụ Quan Huyên, không có Kiếm Chủ Nhân Gian thì lấy gì để chống lại Chân vũ trụ?
Còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết chứ đùa!
Có ngoan cường đến mấy cũng sẽ vỡ đầu chảy máu.
Hám Tông im lặng một hồi mới nói: “Nhưng ta đã nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca!"
Các Trưởng lão chần chừ, lén nhìn Nhị trưởng lão, mà không, bây giờ đã là Đại trưởng lão mới đúng.
Bởi vì người tiền nhiệm của ông ta nay đã nằm sâu dưới cỏ xanh ba tấc rồi.
Đại trưởng lão làm tâm điểm của mọi ánh mắt thì do dự như muốn khuyên can, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà nhìn Hám Tông, thấy cậu ta cũng đang nhìn lại.
Ánh mắt ấy khiến ông ta đánh cái rùng mình.
Bỗng nhiên nhớ tới Đại trưởng lão đời trước.
Thế là ông ta thốt lên: “Nếu đã là đại ca của tộc trưởng thì chúng ta phải giúp đỡ mới đúng!"
Các trưởng lão khác nghe thấy vậy thì đực mặt ra đầy khó tin.
Đại trưởng lão trúng gió gì vậy?
Hám Tông cũng không khỏi kinh ngạc.
Lại nghe Đại trưởng lão nói: “Chư thiên vạn giới đều đã biết việc tộc trưởng nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca, nay bọn họ gặp nạn, Hám tộc ta không xuất binh tương trợ thì Thiên Bộ sẽ xem chúng ta ra gì? Chư thiên vạn giới sẽ xem chúng ta ra gì? Họ sẽ cười nhạo Hám tộc yếu đuối nhu nhược, không có nghĩa khí, chế giễu tộc trưởng chỉ kết nghĩa huynh đệ cho có!"
Lời lẽ khí phách, hùng hồn sục sôi!
Sắc mặt các trưởng lão khác nhìn ông ta xấu xí vô cùng.
Thứ phản phúc!
Hám Tông thì lại mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tán dương.
Đại trưởng lão mới nhận chức này đúng là hiểu rõ thời thế, biết nhìn đại cục.
Nụ cười của cậu ta khiến Đại trưởng lão thở phào trong lòng.
Cũng may ông ta phản ứng nhanh!
Còn nhớ Đại trưởng lão đời trước chết thế nào không?
Chết vì ngu!
Chết vì thiếu hiểu biết!
Ông ta làm sao có thể giẫm vào vết xe đổ đó?!
Đã sống trong những gia tộc lớn thế này thì phải biết đoán ý người khác, xem cấp trên muốn gì thì mình làm đó, chỉ như thế mới có thể sống lâu.
Thấy Đại trưởng lão đã tỏ thái độ, những người khác rơi vào im lặng.
Không ai ra mặt nữa.
Có thể leo lên được chức vị này thì không phải kẻ ngu xuẩn, họ đương nhiên biết Hám Tông muốn làm gì.
Ai nấy không kiềm được một tiếng thở dài.
Vị tộc trưởng này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều quá có nghĩa khí.
Nhưng đã là người đứng đầu một tộc, trượng nghĩa quá lại không phải chuyện tốt!
Chợt nghe Hám Tông lên tiếng: “Các vị trưởng lão, ta biết các vị lo lắng là có nguyên do chính đáng, nhưng như Đại trưởng lão nói, thế nhân đều biết Diệp Quân là đại ca của Hám Tông ta. Hôm nay huynh ấy gặp nạn, nếu ta không ra tay tương trợ thì thế nhân sẽ cho rằng ta và Hám tộc là người thế nào?"
Cậu ta đứng dậy: “Thân là tộc trưởng, ta không thể không màng đến tương lai cả tộc, nên ta quyết định... Sẽ đi đến vũ trụ Quan Huyên một mình!"
"Không được!"
Đại trưởng lão vội can: “Tộc trưởng, đi một mình... Thật sự là quá...”
Hám Tông lắc đầu: “Ý ta đã quyết”.
Đúng lúc này, Hám An lên tiếng: “Nếu đã muốn giúp đỡ, thì cả tộc cùng giúp”.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta.
Hám Tông cũng nhìn chị mình với vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy Hám An đứng dậy, nói với Hám Tông: “Đệ bây giờ không còn là nữa mà đã là tộc trưởng Hám tộc. Đệ đi hỗ trợ đồng nghĩa với đại diện cho toàn tộc, một khi bại trận, bị Chân vũ trụ truy đuổi cũng sẽ liên lụy đến toàn tộc, vậy thì tại sao không giúp cho trót?"
Hám Tông im lặng.
Hám An tiếp tục: “Truyền lệnh xuống, ai trong thế hệ trẻ Hám tộc ta sẵn lòng đến vũ trụ Quan Huyên chiến đấu chống lại Chân vũ trụ thì có thể theo cùng”.
Chúng trưởng lão nhìn nhau với những ánh mắt khiếp sợ.
Hám An lạnh lùng nhìn khắp một lượt: “Hôm nay, Chân vũ trụ mạnh hơn nên làm vua, nô dịch chư thiên vạn giới, chỉ có Quan Huyên dám phản kháng. Tiếc thay chư thiên vạn giới yếu nhược vô năng, cúi đầu chịu nhục, không dám rên một tiếng, đáng buồn làm sao!"
Đoạn cô ta nói với Hám Tông: “Đi!"
Chương 485: Về nhà.
Hai tỷ đệ ra lệnh xong thì đứng dậy rời đi.
Mệnh lệnh của họ nhanh chóng được truyền đi khắp Hám tộc, chẳng mấy chốc đã có mấy trăm thiên tài yêu nghiệt phóng lên trời cao, thẳng tiến Quan Huyên.
Các trưởng lão cũng nhanh chóng đi theo.
Bởi nếu vũ trụ Quan Huyên thật sự chiến thắng thì những người ở lại khéo sẽ bị xử lý hết khi đôi tỷ đệ kia trở lại.
Mấu chốt là đây là thời khắc mà Hám tộc cần phải đoàn kết!
Có ý kiến trái chiều là bình thường, nhưng không thể để xảy ra nội loạn, lúc nào cũng phải nhất trí đối ngoại!
Sau đó, phàm là người có khả năng chiến đấu trong Hám tộc đều lần lượt lên đường đến vũ trụ Quan Huyên.
Trong đường hầm thời không, Hám Tông nhìn sang Hám An: “Tỷ à...”
Như biết cậu ta muốn nói gì, cô gái ngắt lời: “Nếu tỷ bảo đệ không đi thì đệ có làm theo không?"
Hám Tông lắc đầu.
Hám An gật gù: “Đã vậy thì tỷ chỉ có thể ủng hộ đệ hết mình thôi”.
Hám Tông cười thật tươi: “Vâng!"
Hám An lại hỏi: “Đệ có biết hậu quả việc này có thể mang đến không?"
Hám Tông: “Đệ biết”.
Hám An gật gù: “Thế thì tốt”.
Cô ta thoáng dừng lại: “Nếu thua...”
Hám Tông cười to: “Chỉ là chết mà thôi!"
Hám An thì thầm: “Vị đại ca này của đệ... thật sự tốt đến vậy sao?"
Hám Tông cười: “Huynh ấy đã bảo vệ đệ vào ngày đó, nay đệ cũng phải báo đáp, nếu thật sự đánh không lại thì bỏ mạng ở vũ trụ Quan Huyên cũng không hề gì!"
Hám An lẳng lặng nhìn cậu ta.
...
Liên gia, Huyền giới.
"Không được!"
Một người đàn ông tuổi trung niên phẫn nộ quát lớn với Liên Song trong điện.
Ông ta chính là gia chủ đương nhiệm, Liên Thành.
Liên Song hai tay nắm chặt, mặt đã hơi đỏ lên: “Chính cha đã dạy con làm người phải có nghĩa khí. Nay bạn bè gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Liên Thành trừng hắn ta: “Con có biết đối thủ của vũ trụ Quan Huyên là ai không? Là Chân vũ trụ!"
Liên Song điềm tĩnh đáp: “Thì đã sao? Diệp huynh đã và đang chống lại họ đấy thôi?"
Liên Thành cả giận: “Diệp huynh của con có một người cha vô địch! Con có sao?"
Liên Song chân thành đáp: “Con thấy cha cũng lợi hại lắm!"
Liên Thành tức xì khói: “Được con khen thật là quý hóa quá!"
Liên Song vội nói thêm: “Cha thường dạy con phải sống có nghĩa khí cơ mà, nay Diệp huynh gặp nạn mà con lại dửng dưng thì khác gì chỉ kết bạn cho có? Con sẽ đi một mình, tuyệt đối không liên lụy đến trong nhà”.
Liên Thành im bặt, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Liên Song do dự: “Cha... cha không nói gì tức là đồng ý rồi?"
Liên Thành nghiêm giọng, nói với vẻ phức tạp: “Đúng là sống trên đời cần nghĩa khí, nhưng tiền đề là phải có sức mạnh! Nhìn con xem, đến bảng Chư Thiên còn không vào nổi thì đi qua đó làm được trò trống gì? Cha cho con biết, ngay cả thiên tài bảng Chư Thiên cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt Chân vũ trụ!"
Liên Song nín thinh.
Cha nói phải, hắn ta không thể nào địch lại thiên tài của Chân vũ trụ.
Nói đúng hơn là chư thiên vạn giới lẫn mấy đại vũ trụ đều không có cách nào.
Liên Thành hạ giọng: “Ta biết ý của con, hiểu ý của con, nhưng đây là trận cá cược quá đắt đỏ giữa bọn họ, người thường chúng ta chỉ có thể đứng bên cổ vũ chứ không làm được gì”.
Liên Song khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Đoạn tiếp tục: “Vậy con đến đó giúp họ ra oai thanh thế được không cha? Cha yên tâm, con biết sức mình tới đâu, tuyệt đối sẽ không tham gia chịu chết”.
Liên Thành không nói gì.
Liên Song cười: “Dù gì tụi con cũng là bạn bè mà, không giúp Diệp huynh đánh Chân vũ trụ được nhưng cổ vũ thì vẫn được. Nay huynh ấy gặp nạn, nếu ngay cả việc này mà con cũng không làm được thì ngày sau làm gì còn mặt mũi mà gặp nhau?"
Sau một hồi im lặng, Liên Thành gật đầu: “Ta đi với con”.
Cho thấy ông ta không tin con mình như thế nào.
Liên Song chỉ đành cười khổ: “Vâng”.
Liên Thành: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên của tộc ta lập tức tập trung tại đây!"
Liên Song cả kinh: “Cha! Cha đang...”
Liên Thành cười: “Đã cổ vũ thì chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta? Thế thì mất mặt quá!"
Chân vũ trụ mạnh thì mạnh thật.
Nhưng vũ trụ Quan Huyên yếu sao?
Họ đâu thua kém gì!
Đã vậy, con trai ông ta còn là huynh đệ với vua của bên đó, hà cớ gì mà không đầu tư vào?
Ông ta còn có thể nhìn xa hơn, hiện giờ Liên Song và Diệp Quân là bạn nhưng chắc chắn còn chưa đến mức có thể vào sinh ra tử cùng nhau, nhưng nếu ông ta mang cả tộc đến cổ vũ thì sao?
Thì mọi thứ sẽ thay đổi!
Trên đời này nhiều người chỉ làm qua loa cho có, còn thật sự vươn tay giúp đỡ thì chẳng có bao nhiêu. Lần này Liên tộc kéo cả tộc đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên, tuy số lượng cường giả có thể không bằng Chân vũ trụ nhưng tình nghĩa đã là rất lớn rồi.
Họ không đánh lại Chân vũ trụ, nhưng họ sẵn sàng đứng sóng vai cùng vũ trụ Quan Huyên!
Nếu vũ trụ Quan Huyên chiến thắng thì... về sau Liên tộc sẽ đếch cần phải nộp cái thứ gọi là phí bảo kê nữa!
Không chỉ vậy mà họ còn có thể mượn sức vũ trụ Quan Huyên để đạt đến một tầm cao mới.
Phải làm chứ sao không!
Chẳng mấy chốc sau, mấy nghìn cường giả Liên tộc đã lên đường chạy đến vũ trụ Quan Huyên.
...
Tông giới.
Trong điện, một ông lão hỏi Tông Thủ: “Con nhất quyết phải đi?"
Y gật đầu: “Vâng”.
Ông lão: “Con không phải đối thủ của Chân vũ trụ”.
Tông Thủ nhìn ông: “Đánh không lại cũng kệ, quan trọng là phải có mặt!"
Ông lão im lặng.
Tông Thủ khom lưng hành lễ: “Thưa ông, con sẽ đến đó với tư cách cá nhân, không làm liên lụy đến gia tộc”.
Rồi xoay người rời đi.
Bỗng nghe ông lão gọi lại: “Đợi đã”.
Tông Thủ quay lại, thấy ông đứng dậy: “Người đâu!"
Tông Thủ biến sắc: “Ông nội, ông...”
Ông lão chỉ nói: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên trong tộc ta lập tức đến đây”.
Tông Thủ ngạc nhiên vô cùng.
Ông lão nhìn y: “Nếu được lựa chọn, ta muốn đi theo Chân vũ trụ hơn, chỉ tiếc bọn họ không xem chúng ta ra gì. Nhưng vua của vũ trụ Quan Huyên kia lại xem con như bằng hữu huynh đệ, chỉ nhiêu ấy đã đủ để Tông tộc chúng ta giúp đỡ họ, không khiến con phải mất mặt. Đi thôi!"
Rồi ông dẫn Tông Thủ rời đi.
Không lâu sau, mấy nghìn khí tức hùng hậu từ Tông tộc phóng lên cao, đi về phía vũ trụ Quan Huyên.
...
Tin tức thế hệ trẻ của hai bên Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sắp khai chiến toàn diện đã lan khắp các đại vũ trụ ở chư thiên vạn giới.
Các cường giả vũ trụ Quan Huyên đang ở nơi sâu thẳm tại nhiều nơi khác nhau nghe được tin này thì...
"Dẹp mẹ cái Chân vũ trụ đó đi! Chúng ta về nhà!"
"Khai chiến toàn diện? Mẹ nó chứ, ai sợ bọn nó? Về nhà! Đập chúng nó!"
"Đập chết bà bọn Chân vũ trụ!"
"Về nhà!"
"...”
Hàng triệu người dân của vũ trụ Quan Huyên, bất kể già trẻ lớn bé, đều trở về nhà vào một ngày này.
Mà khi thanh kiếm Thần Tiêu của Diệp Quân bay đến…
Ầm!
Vô số thần quang thoáng chốc vỡ tan, Gia Cát Hạo Nguyệt bị đánh bay đi xa.
Ở cách đó không xa, Diệp Quân đột nhiên chắp ngón tay, tiếp tục chém ra một thanh kiếm khí.
Ầm!
Những sức mạnh duy độ lao đến xung quanh để tấn công hắn đều bị chém vỡ!
Phía xa, Gia Cát Hạo Nguyệt đang muốn ra tay thì ba thanh kiếm đột nhiên bay đến cùng một lúc!
Áp đảo toàn diện!
Giống như trước đó gã áp đảo Tào Bạch vậy!
Thấy ba thanh kiếm bay đến, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt co lại. Lúc này, gã không dám che giấu thực lực nữa. Gã siết chặt hai tay, trong cơ thể có thần quang xuất hiện, thần quang này biến thành một pháp thân nghìn trượng. Sau đó, pháp thân nghìn trượng chắp hai tay, một tia thần quang thoáng chốc bao phủ Gia Cát Hạo Nguyệt đang ở ngay trước nó.
Ba thanh kiếm bay tới!
Oanh!
Thần quang kia rung mạnh rồi vỡ tam, cùng lúc đó, pháp thân nghìn trượng kia cũng nổ tung!
Ầm!
Gia Cát Hạo Nguyệt liên tục lùi lại một lần nữa!
Thấy cảnh này, sắc mặt mấy thiên tài thần linh xung quanh lập tức trở nên rất nặng nề.
Chiêu kiếm của Diệp Quân cực kỳ kinh khủng!
An Vương đứng trên hư không nhìn Diệp Quân, nhíu chặt mày.
Bà ta phát hiện mấy tháng qua, thực lực của Diệp Quân lại có thay đổi long trời lở đất rồi!
Thiên tài thế này đúng là đáng sợ!
An Vương sa sầm mặt, tốc độ phát triển của Diệp Quân này quá nhanh!
Trong chiến trường hư không, sau khi chém vỡ pháp thân nghìn trượng kia, Diệp Quân cũng không dừng lại mà tiến về phía trước một bước, ngay sau đó, ba thanh phi kiếm lập tức bay lướt qua.
Nhưng lần này, uy lực của nó đã nhỏ hơn lần trước rất nhiều!
Phía xa, Gia Cát Hạo Nguyệt híp mắt lại, lúc này, gã ngạc nhiên phát hiện kiếm tu trước mắt không sử dụng hết tất cả thực lực của mình.
Đối phương muốn ép gã thiêu đốt thân thể và linh hồn!
Nghĩ thế, trong mắt Gia Cát Hạo Nguyệt chợt nổi vẻ dữ tợn.
Đốt cháy thân thể?
Đốt cháy linh hồn?
Gia Cát Hạo Nguyệt chợt hét to, gã mở lòng bàn tay, một tia thần quang bay lên cao từ trong cơ thể gã: “Tịch Diệt Hoá Tứ Tướng!”
Oanh!
Trong nháy mắt, bốn Pháp tướng thần quang nghìn trượng xuất hiện trên đầu Gia Cát Hạo Nguyệt, khi chúng xuất hiện, thiên địa chợt trở nên hư ảo. Những Phạn âm đoạt mạng đột nhiên vang lên trong thiên địa, những âm thanh này như đến từ thời viễn cổ, mang theo cảm giác thê lương và cướp hồn đoạt phách, khiến thiên địa chấn động đến mức vỡ tan, cực kỳ khủng khiếp.
Tịch Diệt Hoá Tứ Tướng, xả thân độ phàm trần!
Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên hét to, gã đảo tay phải, sau đó đè xuống!
Bốn Pháp tướng thần quang nghìn trượng trên đầu gã đột nhiên mở mắt, sau đó đồng thời giơ bàn tay khổng lồ như có thể che trời rồi đánh xuống!
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng đều vỡ tan!
Ba thanh kiếm kia của Diệp Quân lập tức bị một uy áp đáng sợ bao phủ, cố định lại tại chỗ, nhưng lúc này, Diệp Quân ở phía xa chợt biến mất, cùng lúc đó, một luồng kiếm ý ngút trời chợt dâng trào từ trong cơ thể của hắn!
Kiếm ý vô địch!
Vào khoảnh khắc kiếm ý xuất hiện, An Vương trên hư không thoáng chốc thay đổi sắc mặt!
Ong!
Lúc này, một tiếng kiếm reo vang vọng trong thiên địa, sau tiếng kiếm reo, một tia kiếm quang loé lên.
Ầm!
Trong nháy mắt, ba Pháp tướng nghìn trượng kia vỡ tan tành, tiếng Phạn âm như đoạt mệnh trong thiên địa cũng bị chém hết!
Thấy cảnh này, con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt co lại, không đợi gã ra tay, một tia kiếm ý vô địch mạnh mẽ thoáng chốc đánh gã bay xa mấy trăm trượng, vừa dừng lại, thân thể gã đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé!
Không chỉ có thể, thời không nơi gã dừng lại cũng vỡ tan.
Mà lúc này, Diệp Quân chợt tiến lên một bước, chém một phát về phía Gia Cát Hạo Nguyệt.
Thấy cảnh này, nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt chợt trở nên dữ tợn: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Vũ trụ Quan Huyên của ngươi chết được, Chân vũ trụ ta cũng chết được!”
Dứt lời…
Oanh!
Một ngọn lửa bốc lên từ trong người Gia Cát Hạo Nguyệt.
Đốt cháy thân thể!
Nhưng còn chưa kết thúc, lại có một ngọn lửa màu trắng bùng lên!
Đốt cháy linh hồn!
Nhìn thấy cảnh này, những thiên tài thần linh đều tỏ vẻ sợ hãi!
Hiện tại, bọn họ đều đã hiểu ý đồ của Diệp Quân!
Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên này đang ép Gia Cát Hạo Nguyệt đốt cháy thân thể và linh hồn!
Hắn muốn ăn miếng trả miếng!
Chương 482: Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!
Sau khi thân thể và linh hồn đều bốc cháy, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt thoáng chốc dâng cao, gã ta quát to một tiếng, đang muốn sử dụng thuật Thần Pháp nhưng đúng lúc này, Diệp Quân phía xa lại biến mất!
Lần này, tốc độ của Diệp Quân đã nhanh hơn!
Con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt chợt co lại, gã siết chặt tay phải, đọc thầm một thần chú cổ xưa, sau đó, một ngọn lửa màu xanh thẫm xuất hiện ở giữa chân mày của gã.
Mà lúc này, kiếm của Diệp Quân cũng đã đến!
Vụt!
Thanh kiếm này xuyên qua ngọn lửa kia, kiếm đâm thẳng tới, thoáng chốc đã đâm vào giữa chân mày của Gia Cát Hạo Nguyệt.
Oanh!
Thân thể Gia Cát Hạo Nguyệt không ngừng run rẩy, sau đó thì bị thanh kiếm này cố định tại chỗ!
Lúc này, lại có hai thanh kiếm bay tới, lần lượt đâm vào ngực và tay phải của gã!
Gia Cát Hạo Nguyệt đã không thể cử động được nữa!
Thấy thế, sắc mặt những thiên tài thần linh trở nên cực kỳ khó coi.
Thua rồi!
Gia Cát Hạo Nguyệt thua rồi!
Đúng vào lúc này, tình thế thay đổi, trong đường hầm thời không màu vàng chợt có một khí thế mạnh mẽ dâng lên, thời không chấn động!
Cùng lúc đó, một sức mạnh thần bí chợt bao phủ lên Gia Cát Hạo Nguyệt đang bị Diệp Quân cố định!
Muốn cứu người!
Thấy cảnh này, Diệp Quân ở cách đó không xa híp mắt, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt mấy người nhóm Trần Quan Tử sau lưng hắn cũng trở nên lạnh như băng.
An Nam Tịnh đứng trong hư không nhìn xuống bên dưới với nét mặt bình tĩnh, bà ấy không nói gì, nhưng trong tay đã cầm theo một thanh trường thương.
An Vương ở đối diện bà ấy im lặng.
Bên dưới, bên cạnh Gia Cát Hạo Nguyệt chợt có một ông lão xuất hiện, ông lão mặc trường bào rộng lớn, mái tóc hoa râm, tay phải cầm một cây pháp trượng gỗ màu ngọc bích, sau lưng ông ta tản ra những ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.
Ông lão muốn ra tay trấn áp linh hồn đang bốc cháy của Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên giơ tay phải lên: “Sư phụ, không cần đâu”.
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng Gia Cát Hạo Nguyệt hé miệng cười cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên của họ dám chịu chết, chẳng lẽ Chân vũ trụ chúng ta không dám sao? Sư phụ, nhờ người chăm sóc tốt cho muội muội của con…”
Dứt lời, trong mắt gã lộ vẻ dữ tợn, gã siết chặt hai tay, trong cơ thể có những tia thần quang không ngừng xuất hiện, sức mạnh to lớn thoáng chốc đánh bay kiếm của Diệp Quân. Sau đó, gã biến thành một tia thần quang lao về phía Diệp Quân!
Đòn tấn công cuối cùng!
Lúc này, khí thế của gã vẫn đang không ngừng dâng trào!
Khi đã đến bước đường cùng, lại thêm không màng sống chết, con người có thể kích thích ra tiềm lực của mình, mà lúc này, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt ngày càng đáng sợ, cuối cùng nó cũng biến chất, đạt tới một tầm cao mới!
Thần sư!
Vào khoảnh khắc cuối cùng, không ngờ Gia Cát Hạo Nguyệt lại đạt đến Thần sư!
Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão tóc bạc thoáng chốc thay đổi, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, muốn bất chấp tất cả cứu người.
Cổ thần Thần sư!
Cổ thần Thần sư trẻ tuổi như thế, sao có thể chết ở đây được?
Đây là một tổn thất vô cùng to lớn!
Nhưng vào lúc ông lão tóc bạc sắp ra tay, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta: “Nếu ông dám ra tay, ta sẽ giết chết ông!”
Giọng nói của An Vương!
Ông lão thầm thấy kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu lên, trong hư không, An Vương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Ra tay?
Vũ trụ Quan Huyên có thể chịu chết!
Tại sao Chân vũ trụ không chịu được?
Lúc này, Diệp Quân ở cách đó không xa chợt xuất kiếm.
Ba mươi nhát kiếm kết hợp với kiếm ý vô địch!
Ầm!
Một kiếm chém ra, sức mạnh mạnh mẽ bộc phát, trong nháy mắt, Diệp Quân liên tục lùi lại mấy trăm trượng, thời không trước mặt hắn vỡ tan tành.
Uy lực sau khi Gia Cát Hạo Nguyệt tự bạo đã nghiền nát thời không trong phạm vi nghìn trượng, chẳng những thế, thời không mấy nghìn trượng xung quanh cũng nổ ầm lên, một sức mạnh vô hình lan ra xung quanh như làn sóng. Lúc này, toàn bộ hư không như bị giáng một đòn nghiêm trọng, vỡ thành hình mạng nhện, cực kỳ khủng khiếp.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, thời không sau lưng hắn cũng vỡ tan tành!
Diệp Quân nhìn cơ thể mình, nó đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Nhưng cũng không có gì đáng ngại!
“Không!”
Lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Mọi người nhìn thấy ông lão tóc bạc kia nhìn chằm chằm thời không phía xa, hai mắt đỏ bừng, nét mặt dữ tợn, khí thế điên cuồng liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta, khiến thiên địa cũng phải run rẩy.
Các thần linh của Chân vũ trụ đều im lặng.
Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!
Thiên tài tuyệt thế vừa đạt tới cổ thần Thần sư cứ thế bị giết chết.
Nếu gã còn sống, chắc chắn gã sẽ có thể bước vào mười vị trí đầu của bảng Chân Võ, thậm chí là năm vị trí đầu.
Năm vị trí đầu trong bảng Chân Võ là khái niệm gì?
Người nào cũng yêu nghiệt như chơi ăn gian vậy!
Tiếc là…
Lúc này, ông lão tóc bạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt chứa đựng sát khí, không hề có ý định che giấu.
“Cút!”
Lúc này, phía chân trời chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Giọng nói của An Vương!
Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía An Vương, An Vương nhìn chằm chằm ông ta: “Chu Mặc thần sư, đừng ở đây làm đệ tử của ông mất mặt thêm nữa!”
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng hai ông lão sau lưng An Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, ngay sau đó, hai khí thế mạnh mẽ lập tức phong toả lấy ông ta.
Chu Mặc thầm thấy hoảng hốt, nhất thời không dám nói gì thêm, lập tức lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.
An Vương trong hư không im lặng.
Bà ta cũng muốn cứu Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng bà ta không thể.
Thế hệ trẻ giao đấu, sao thế hệ trước có thể nhúng tay vào được?
Hơn nữa, bà ta cũng không cứu được!
An Võ Thần kia cũng đâu dễ giải quyết!
Bên dưới, trong chiến trường hư không, sau khi giết Gia Cát Hạo Nguyệt, Diệp Quân xoay người đi tới trước mặt Trần Quan Tử, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh…”
Trần Quan Tử gật đầu: “Về là tốt rồi!”
Diệp Quân cúi đầu, không nói gì.
Trần Quan Tử cất lời: “Đi theo ta!”
Dứt lời, y xoay người rời đi.
…
Thư viện Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan.
Mộ kiếm, Kiếm Tông.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân và một nhóm sư huynh đệ của Kiếm Tông đi tới mộ kiếm, y nhìn về phía Diệp Quân, mở lòng bàn tay.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đưa ba thanh kiếm của Tào Bạch cho Trần Quan Tử.
Trần Quan Tử nhận lấy ba thanh kiếm, y đi tới một bên, cắm ba thanh kiếm lên một tảng đá, sau đó dùng ngón tay làm kiếm viết dưới đất: Tào Bạch, chết trận vào ngày mười ba tháng chín năm Quan Huyên.
Thấy cảnh này, các kiếm tu ở sau lưng Trần Quan Tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi.
Ở Kiếm Tông, Tào Bạch là một người khá hoạt bát, nên rất thân thiết với các sư huynh đệ.
Mà sau ngày hôm nay, đã không còn Tào Bạch sư huynh nữa rồi!
Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, hắn cúi đầu, im lặng không nói một lời.
Trần Quan Tử nhìn thoáng qua ba thanh kiếm, sau đó nhẹ giọng nói: “Ra đi thanh thản!”
Dứt lời, y xoay người rời đi.
Diệp Quân đứng im tại chỗ không rời đi, hắn cứ đứng mãi như thế.
Lúc này, Trần Quan Tử phía xa chợt cất lời: “Đi gặp cha mẹ đệ ấy thôi!”
Diệp Quân khẽ run rẩy.
Lúc này, hắn thấy hơi sợ.
Nhưng dù sao vẫn phải đi.
…
Nhà họ Tào.
Trong một gian đại điện, có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi im.
Diệp Quân đi theo Trần Quan Tử vào đại điện.
Nhìn thấy hai người, tay phải người đàn ông trung niên nắm chặt góc bàn, không nói một lời.
Chương 483: Khiêu chiến Quan Huyên
Hai tay người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt lấy quần áo của mình, người liên tục run rẩy.
Trần Quan Tử lấy ra một cái hộp, y chậm rãi đi tới trước mặt hai người, sau đó nhẹ giọng nói: “Đây là một nhúm tóc của sư đệ…”
Nước mắt trong mắt người phụ nữ lập tức tràn ra như vỡ đê.
Người đàn ông trung niên nắm chặt tay, cố nén nước mắt, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên.
Trần Quan Tử đặt cái hộp xuống, cúi thấp người, sau đó dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.
Trong điện, người phụ nữ run rẩy nâng cái hộp lên, cái hộp thoáng chốc bị nước mắt thấm ướt.
Tay phải của người đàn ông trung niên run rẩy đặt lên cái hộp, nhẹ giọng nói: “Niềm kiêu hãnh… của nhà họ Tào ta…”
Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông, không ngừng khóc lóc, bà ấy hét lên: “Tại sao thằng bé lại phải bảo vệ vũ trụ này? Tại sao? Thằng bé chỉ mới mười tám tuổi! Tại sao chứ!”
Người đàn ông nhìn cái hộp, lúc này, ông ấy cũng nước mắt lưng tròng: “Nhưng… cho dù thế nào cũng phải có người đứng ra…”
….
Trần Quan Tử và Diệp Quân đứng im lặng bên ngoài điện.
Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời hơi mù mịt, giống như có một tầng hơi nước bao phủ, y nhẹ giọng nói: “Sở dĩ vũ trụ Quan Huyên này có thể yên bình là vì vô số người đi trước đã đánh đổi mạng sống của mình, trận chiến năm đó họ vẫn chưa đánh xong, bây giờ đến thế hệ của chúng ta rồi! Nếu bây giờ chúng ta đánh không xong, con cháu của chúng ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu…”
Diệp Quân nhìn lên chân trời, ánh mắt hơi mờ mịt.
Trong mộ kiếm có mấy triệu thanh kiếm, chứng tỏ có mấy triệu kiếm tu chết trận, mà đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở vũ trụ Quan Huyên.
Ngoài cha của hắn, còn có rất nhiều người từ bỏ mạng sống vì vũ trụ Quan Huyên.
Như nhớ đến điều gì, Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, cô cô mạnh lắm đúng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lát mới đáp: “Đúng thế, nhưng ngoài tình cảm của bà ấy với cha ngươi, bà ấy không quan tâm đến thứ gì khác nữa, càng không nói đến việc bảo vệ vũ trụ gì đó. Lòng tốt và cái thiện của bà ấy mãi mãi chỉ dành cho cha ngươi, ngoài ra, mọi thứ chỉ là hạt bụi. Trong mắt bà ấy, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chẳng có gì khác nhau cả. Năm đó cha ngươi không nhờ bà ấy ra tay, bà ấy không vui nên suýt đã tiêu diệt toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chỉ là Thần Bảo Hộ của một mình cha ngươi…”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp thầm thở dài.
“Đường ca của đệ đã chết rồi sao?”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn và Trần Quan Tử cùng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, còn rất nhỏ, trong tay còn đang cầm một thanh kiếm gỗ.
Cậu bé nhìn Trần Quan Tử và Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: “Đường ca của đệ chết trận rồi sao?”
Trần Quan Tử im lặng.
Diệp Quân cũng thế.
Cậu bé đột nhiên đi tới trước mặt hai người, nhìn thẳng vào họ: “Đệ muốn gia nhập Kiếm Tông!”
Trần Quan Tử khẽ hỏi: “Gia nhập Kiếm Tông làm gì?”
Cậu bé giơ kiếm gỗ lên, nói với giọng điệu kiên định: “Cũng giống như đường ca của đệ vậy, đánh thần linh, bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!”
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Chuyện này để chúng ta làm là được rồi!”
Cậu bé còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho cậu bé, dịu dàng nói: “Ở nhà chăm chỉ tu luyện, chăm sóc cho cha mẹ!”
Hắn không bảo cậu bé đừng tu luyện, trong thời đại này, không tu luyện sẽ chỉ bị người khác ức hiếp.
Và tất nhiên, hắn cũng không muốn cậu bé lại gia nhập Kiếm Tông…
Diệp Quân rời đi cùng Trần Quan Tử.
Cậu bé đứng tại chỗ nhìn hai tia kiếm quang phía chân trời, hét to: “Đệ nhất định sẽ gia nhập Kiếm Tông, nhớ đó, đệ tên là Tào Hưu… Hưu có nghĩa là ‘dừng’ trong đến chết mới dừng lại…”
…
Chân Thần Điện, Chân vũ trụ.
Chân Thần Điện cao tận nghìn trượng, thẳng đến mây xanh, tám cây trụ đá chọc trời sừng sững, trên mỗi cây cột đều vẽ một con yêu thú mặt mũi dữ tợn.
Hai bên trước trụ đó có hai hàng người mặc bạch giáp, mỗi bên mười người, đầu đội mũ giáp lông, tay cầm trường đao.
Trước đại điện bên dưới trụ đá là một quảng trường rộng đến ba trăm nghìn trượng, toàn bộ được lát bằng tinh thạch, cực kỳ xa hoa.
Mà lúc này, hai bên đại điện đã tập trung mấy triệu thần linh.
Tất cả đều là những người trẻ tuổi!
Mọi người đều nhìn về phía xa, sau đó, có một cô gái trẻ tuổi chậm rãi bước ra từ nơi đó, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô ta mặc đồ tang màu trắng, ánh mắt lạnh như băng, trong tay cô ta cầm một pháp trượng bạch ngọc, trên đầu pháp trượng có bốn chữ to: Gia Cát Hạo Nguyệt.
Hôm nay, chuyện Gia Cát Hạo Nguyệt chết trận đã truyền khắp Chân vũ trụ!
Mà mọi người ở đây đều đến để tiễn đưa gã đoạn đường cuối cùng.
Tất cả thần linh xung quanh đều nhìn về phía pháp trượng bạch ngọc với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Sao Gia Cát Hạo Nguyệt lại chết?
Là vì bị con của Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên ép chết!
Lúc này, cô gái mặc đồ tang đi tới trước thần điện, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trên: “Gia Cát Hạo Nguyệt, chết trận ở vũ trụ Quan Huyên vào ngày ba tháng mười năm Chân Huyên, xin vào Anh Linh Điện”.
Anh Linh Điện!
Điện này được xây dựng để thờ cũng những thần linh chết trận của Chân vũ trụ, có thể nói ở Chân vũ trụ, được vào điện Anh Linh sau khi chết là một niềm vinh dự khôn cùng.
Khi còn sống vào Chân Thần Điện.
Sau khi chết vào Anh Linh Điện.
Dù là cái nào cũng là niềm vinh dự vô hạn.
Tất cả thần linh xung quanh đồng loạt nhìn về phía Chân Thần Điện.
Một lát sau, trong Chân Thần Điện vang lên một giọng nói: “Được!”
Sau khi giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên đột nhiên bước ra.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đỏ rực rỡ như máu, tóc dài xoã xuống, tay chắp sau lưng, giữa lông mày lộ ra sự bá đạo coi thường cả thiên hạ.
Võ tướng!
Tất cả thần linh xung quanh đều mang nét mặt nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ kính nể.
Người này chính là Võ tướng của Chân Thần Điện – Võ Khởi!
Võ Khởi chậm rãi đi tới trước mặt cô gái mặc đồ tang, nhận lấy pháp trượng bạch ngọc kia: “Hay cho câu Chân vũ trụ cũng chết được… Đàn ông của Chân vũ trụ ta nên như thế! Bản tướng sẽ đích thân tiễn hắn vào Anh Linh Điện”.
Dứt lời, ông ta cầm pháp trượng bạch ngọc kia xoay người rời đi.
Mà lúc này, cô gái mặc đồ tang cũng xoay người.
“Đi đến vũ trụ Quan Huyên!”
Lúc này, có người cất lời.
Nghe thấy câu này, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt đi theo cô gái mặc áo tang.
Võ Giới.
Đây là một thế giới đặc biệt trong Chân vũ trụ, người bình thường không thể đi vào, vì đây là nơi tranh giành vị trí trên bảng Chân Võ.
Người có thể đi vào nơi này khiêu chiến đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài.
Mà hôm nay, trong Võ Giới đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khiêu chiến Quan Huyên!”
Sau đó, mười mấy khí thế cường đại đột nhiên bay lên cao, đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên…
Chương 484: Nghĩa khí huynh đệ.
Hám tộc, Thiên Bộ Giới.
tộc trưởng tiền nhiệm đã qua đời, còn lại ngoài Hám Tông ra thì có ai đủ tư cách ngồi vào vị trí này đây?
Nên đương nhiên cậu ta được toàn bộ phiếu bầu!
Người sở hữu Bất Khuất Cốt có khác!
Bên trong điện có một nhóm cường giả Hám tộc đã tụ tập, dường như đã biết được ý định của Hám Tông nên sắc mặt ai nấy đều không được thoải mái.
Cách chỗ Hám Tông đứng không xa có một cô gái đang ngồi trên ghế. Nét mặt cô có đôi phần tương tự cậu ta nhưng dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, tạo thành tương phản hết sức rõ rệt.
Người này chính là chị của Hám Tông, Hám An.
Hám Tông nói với những người khác: “Ta vừa nhận được tin tức, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ đã gửi lời khiêu chiến toàn diện đến vũ trụ Quan Huyên”.
Bọn họ im lặng nhìn lại với sắc mặt càng thêm xấu đi.
Hám Tông lại nói: “Ta... ta muốn hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên!"
Hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên?
Những lời này vừa ra đã có không ít kẻ biến sắc.
Một trưởng lão Hám tộc bước tới: “Tộc trưởng! Tuyệt đối không thể!"
Những trưởng lão khác gật đầu đồng tình.
Hám Tông nhìn ông ta, điềm tĩnh hỏi lại: “Vì sao?"
Trưởng lão thấp giọng nói: “Tộc trưởng, thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện nay căn bản không thể chống lại thế hệ trẻ của Chân vũ trụ được! Cho dù tính cả Hám tộc chúng ta thì cũng không có khả năng! Hơn nữa chúng ta và Chân vũ trụ vốn không thù không oán, hà tất phải vì vũ trụ Quan Huyên mà đắc tội bọn họ?"
Những trưởng lão khác phụ họa đồng tình.
Hám Tông lại nói: “Nhưng năm nào chúng ta cũng phải cống nạp cho Chân vũ trụ!"
Trưởng lão kia chần chừ đáp: “Mỗi năm tiến cống vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nhưng nếu chi viện cho vũ trụ Quan Huyên, chọc giận Chân vũ trụ thì thứ bọn họ muốn sẽ không chỉ là Linh Nguyên, mà chính là mạng của chúng ta!"
Các trưởng lão khác lại gật đầu.
Hám tộc không phải vũ trụ Quan Huyên, không có Kiếm Chủ Nhân Gian thì lấy gì để chống lại Chân vũ trụ?
Còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết chứ đùa!
Có ngoan cường đến mấy cũng sẽ vỡ đầu chảy máu.
Hám Tông im lặng một hồi mới nói: “Nhưng ta đã nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca!"
Các Trưởng lão chần chừ, lén nhìn Nhị trưởng lão, mà không, bây giờ đã là Đại trưởng lão mới đúng.
Bởi vì người tiền nhiệm của ông ta nay đã nằm sâu dưới cỏ xanh ba tấc rồi.
Đại trưởng lão làm tâm điểm của mọi ánh mắt thì do dự như muốn khuyên can, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà nhìn Hám Tông, thấy cậu ta cũng đang nhìn lại.
Ánh mắt ấy khiến ông ta đánh cái rùng mình.
Bỗng nhiên nhớ tới Đại trưởng lão đời trước.
Thế là ông ta thốt lên: “Nếu đã là đại ca của tộc trưởng thì chúng ta phải giúp đỡ mới đúng!"
Các trưởng lão khác nghe thấy vậy thì đực mặt ra đầy khó tin.
Đại trưởng lão trúng gió gì vậy?
Hám Tông cũng không khỏi kinh ngạc.
Lại nghe Đại trưởng lão nói: “Chư thiên vạn giới đều đã biết việc tộc trưởng nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca, nay bọn họ gặp nạn, Hám tộc ta không xuất binh tương trợ thì Thiên Bộ sẽ xem chúng ta ra gì? Chư thiên vạn giới sẽ xem chúng ta ra gì? Họ sẽ cười nhạo Hám tộc yếu đuối nhu nhược, không có nghĩa khí, chế giễu tộc trưởng chỉ kết nghĩa huynh đệ cho có!"
Lời lẽ khí phách, hùng hồn sục sôi!
Sắc mặt các trưởng lão khác nhìn ông ta xấu xí vô cùng.
Thứ phản phúc!
Hám Tông thì lại mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tán dương.
Đại trưởng lão mới nhận chức này đúng là hiểu rõ thời thế, biết nhìn đại cục.
Nụ cười của cậu ta khiến Đại trưởng lão thở phào trong lòng.
Cũng may ông ta phản ứng nhanh!
Còn nhớ Đại trưởng lão đời trước chết thế nào không?
Chết vì ngu!
Chết vì thiếu hiểu biết!
Ông ta làm sao có thể giẫm vào vết xe đổ đó?!
Đã sống trong những gia tộc lớn thế này thì phải biết đoán ý người khác, xem cấp trên muốn gì thì mình làm đó, chỉ như thế mới có thể sống lâu.
Thấy Đại trưởng lão đã tỏ thái độ, những người khác rơi vào im lặng.
Không ai ra mặt nữa.
Có thể leo lên được chức vị này thì không phải kẻ ngu xuẩn, họ đương nhiên biết Hám Tông muốn làm gì.
Ai nấy không kiềm được một tiếng thở dài.
Vị tộc trưởng này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều quá có nghĩa khí.
Nhưng đã là người đứng đầu một tộc, trượng nghĩa quá lại không phải chuyện tốt!
Chợt nghe Hám Tông lên tiếng: “Các vị trưởng lão, ta biết các vị lo lắng là có nguyên do chính đáng, nhưng như Đại trưởng lão nói, thế nhân đều biết Diệp Quân là đại ca của Hám Tông ta. Hôm nay huynh ấy gặp nạn, nếu ta không ra tay tương trợ thì thế nhân sẽ cho rằng ta và Hám tộc là người thế nào?"
Cậu ta đứng dậy: “Thân là tộc trưởng, ta không thể không màng đến tương lai cả tộc, nên ta quyết định... Sẽ đi đến vũ trụ Quan Huyên một mình!"
"Không được!"
Đại trưởng lão vội can: “Tộc trưởng, đi một mình... Thật sự là quá...”
Hám Tông lắc đầu: “Ý ta đã quyết”.
Đúng lúc này, Hám An lên tiếng: “Nếu đã muốn giúp đỡ, thì cả tộc cùng giúp”.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta.
Hám Tông cũng nhìn chị mình với vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy Hám An đứng dậy, nói với Hám Tông: “Đệ bây giờ không còn là nữa mà đã là tộc trưởng Hám tộc. Đệ đi hỗ trợ đồng nghĩa với đại diện cho toàn tộc, một khi bại trận, bị Chân vũ trụ truy đuổi cũng sẽ liên lụy đến toàn tộc, vậy thì tại sao không giúp cho trót?"
Hám Tông im lặng.
Hám An tiếp tục: “Truyền lệnh xuống, ai trong thế hệ trẻ Hám tộc ta sẵn lòng đến vũ trụ Quan Huyên chiến đấu chống lại Chân vũ trụ thì có thể theo cùng”.
Chúng trưởng lão nhìn nhau với những ánh mắt khiếp sợ.
Hám An lạnh lùng nhìn khắp một lượt: “Hôm nay, Chân vũ trụ mạnh hơn nên làm vua, nô dịch chư thiên vạn giới, chỉ có Quan Huyên dám phản kháng. Tiếc thay chư thiên vạn giới yếu nhược vô năng, cúi đầu chịu nhục, không dám rên một tiếng, đáng buồn làm sao!"
Đoạn cô ta nói với Hám Tông: “Đi!"
Chương 485: Về nhà.
Hai tỷ đệ ra lệnh xong thì đứng dậy rời đi.
Mệnh lệnh của họ nhanh chóng được truyền đi khắp Hám tộc, chẳng mấy chốc đã có mấy trăm thiên tài yêu nghiệt phóng lên trời cao, thẳng tiến Quan Huyên.
Các trưởng lão cũng nhanh chóng đi theo.
Bởi nếu vũ trụ Quan Huyên thật sự chiến thắng thì những người ở lại khéo sẽ bị xử lý hết khi đôi tỷ đệ kia trở lại.
Mấu chốt là đây là thời khắc mà Hám tộc cần phải đoàn kết!
Có ý kiến trái chiều là bình thường, nhưng không thể để xảy ra nội loạn, lúc nào cũng phải nhất trí đối ngoại!
Sau đó, phàm là người có khả năng chiến đấu trong Hám tộc đều lần lượt lên đường đến vũ trụ Quan Huyên.
Trong đường hầm thời không, Hám Tông nhìn sang Hám An: “Tỷ à...”
Như biết cậu ta muốn nói gì, cô gái ngắt lời: “Nếu tỷ bảo đệ không đi thì đệ có làm theo không?"
Hám Tông lắc đầu.
Hám An gật gù: “Đã vậy thì tỷ chỉ có thể ủng hộ đệ hết mình thôi”.
Hám Tông cười thật tươi: “Vâng!"
Hám An lại hỏi: “Đệ có biết hậu quả việc này có thể mang đến không?"
Hám Tông: “Đệ biết”.
Hám An gật gù: “Thế thì tốt”.
Cô ta thoáng dừng lại: “Nếu thua...”
Hám Tông cười to: “Chỉ là chết mà thôi!"
Hám An thì thầm: “Vị đại ca này của đệ... thật sự tốt đến vậy sao?"
Hám Tông cười: “Huynh ấy đã bảo vệ đệ vào ngày đó, nay đệ cũng phải báo đáp, nếu thật sự đánh không lại thì bỏ mạng ở vũ trụ Quan Huyên cũng không hề gì!"
Hám An lẳng lặng nhìn cậu ta.
...
Liên gia, Huyền giới.
"Không được!"
Một người đàn ông tuổi trung niên phẫn nộ quát lớn với Liên Song trong điện.
Ông ta chính là gia chủ đương nhiệm, Liên Thành.
Liên Song hai tay nắm chặt, mặt đã hơi đỏ lên: “Chính cha đã dạy con làm người phải có nghĩa khí. Nay bạn bè gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Liên Thành trừng hắn ta: “Con có biết đối thủ của vũ trụ Quan Huyên là ai không? Là Chân vũ trụ!"
Liên Song điềm tĩnh đáp: “Thì đã sao? Diệp huynh đã và đang chống lại họ đấy thôi?"
Liên Thành cả giận: “Diệp huynh của con có một người cha vô địch! Con có sao?"
Liên Song chân thành đáp: “Con thấy cha cũng lợi hại lắm!"
Liên Thành tức xì khói: “Được con khen thật là quý hóa quá!"
Liên Song vội nói thêm: “Cha thường dạy con phải sống có nghĩa khí cơ mà, nay Diệp huynh gặp nạn mà con lại dửng dưng thì khác gì chỉ kết bạn cho có? Con sẽ đi một mình, tuyệt đối không liên lụy đến trong nhà”.
Liên Thành im bặt, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Liên Song do dự: “Cha... cha không nói gì tức là đồng ý rồi?"
Liên Thành nghiêm giọng, nói với vẻ phức tạp: “Đúng là sống trên đời cần nghĩa khí, nhưng tiền đề là phải có sức mạnh! Nhìn con xem, đến bảng Chư Thiên còn không vào nổi thì đi qua đó làm được trò trống gì? Cha cho con biết, ngay cả thiên tài bảng Chư Thiên cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt Chân vũ trụ!"
Liên Song nín thinh.
Cha nói phải, hắn ta không thể nào địch lại thiên tài của Chân vũ trụ.
Nói đúng hơn là chư thiên vạn giới lẫn mấy đại vũ trụ đều không có cách nào.
Liên Thành hạ giọng: “Ta biết ý của con, hiểu ý của con, nhưng đây là trận cá cược quá đắt đỏ giữa bọn họ, người thường chúng ta chỉ có thể đứng bên cổ vũ chứ không làm được gì”.
Liên Song khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Đoạn tiếp tục: “Vậy con đến đó giúp họ ra oai thanh thế được không cha? Cha yên tâm, con biết sức mình tới đâu, tuyệt đối sẽ không tham gia chịu chết”.
Liên Thành không nói gì.
Liên Song cười: “Dù gì tụi con cũng là bạn bè mà, không giúp Diệp huynh đánh Chân vũ trụ được nhưng cổ vũ thì vẫn được. Nay huynh ấy gặp nạn, nếu ngay cả việc này mà con cũng không làm được thì ngày sau làm gì còn mặt mũi mà gặp nhau?"
Sau một hồi im lặng, Liên Thành gật đầu: “Ta đi với con”.
Cho thấy ông ta không tin con mình như thế nào.
Liên Song chỉ đành cười khổ: “Vâng”.
Liên Thành: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên của tộc ta lập tức tập trung tại đây!"
Liên Song cả kinh: “Cha! Cha đang...”
Liên Thành cười: “Đã cổ vũ thì chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta? Thế thì mất mặt quá!"
Chân vũ trụ mạnh thì mạnh thật.
Nhưng vũ trụ Quan Huyên yếu sao?
Họ đâu thua kém gì!
Đã vậy, con trai ông ta còn là huynh đệ với vua của bên đó, hà cớ gì mà không đầu tư vào?
Ông ta còn có thể nhìn xa hơn, hiện giờ Liên Song và Diệp Quân là bạn nhưng chắc chắn còn chưa đến mức có thể vào sinh ra tử cùng nhau, nhưng nếu ông ta mang cả tộc đến cổ vũ thì sao?
Thì mọi thứ sẽ thay đổi!
Trên đời này nhiều người chỉ làm qua loa cho có, còn thật sự vươn tay giúp đỡ thì chẳng có bao nhiêu. Lần này Liên tộc kéo cả tộc đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên, tuy số lượng cường giả có thể không bằng Chân vũ trụ nhưng tình nghĩa đã là rất lớn rồi.
Họ không đánh lại Chân vũ trụ, nhưng họ sẵn sàng đứng sóng vai cùng vũ trụ Quan Huyên!
Nếu vũ trụ Quan Huyên chiến thắng thì... về sau Liên tộc sẽ đếch cần phải nộp cái thứ gọi là phí bảo kê nữa!
Không chỉ vậy mà họ còn có thể mượn sức vũ trụ Quan Huyên để đạt đến một tầm cao mới.
Phải làm chứ sao không!
Chẳng mấy chốc sau, mấy nghìn cường giả Liên tộc đã lên đường chạy đến vũ trụ Quan Huyên.
...
Tông giới.
Trong điện, một ông lão hỏi Tông Thủ: “Con nhất quyết phải đi?"
Y gật đầu: “Vâng”.
Ông lão: “Con không phải đối thủ của Chân vũ trụ”.
Tông Thủ nhìn ông: “Đánh không lại cũng kệ, quan trọng là phải có mặt!"
Ông lão im lặng.
Tông Thủ khom lưng hành lễ: “Thưa ông, con sẽ đến đó với tư cách cá nhân, không làm liên lụy đến gia tộc”.
Rồi xoay người rời đi.
Bỗng nghe ông lão gọi lại: “Đợi đã”.
Tông Thủ quay lại, thấy ông đứng dậy: “Người đâu!"
Tông Thủ biến sắc: “Ông nội, ông...”
Ông lão chỉ nói: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên trong tộc ta lập tức đến đây”.
Tông Thủ ngạc nhiên vô cùng.
Ông lão nhìn y: “Nếu được lựa chọn, ta muốn đi theo Chân vũ trụ hơn, chỉ tiếc bọn họ không xem chúng ta ra gì. Nhưng vua của vũ trụ Quan Huyên kia lại xem con như bằng hữu huynh đệ, chỉ nhiêu ấy đã đủ để Tông tộc chúng ta giúp đỡ họ, không khiến con phải mất mặt. Đi thôi!"
Rồi ông dẫn Tông Thủ rời đi.
Không lâu sau, mấy nghìn khí tức hùng hậu từ Tông tộc phóng lên cao, đi về phía vũ trụ Quan Huyên.
...
Tin tức thế hệ trẻ của hai bên Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sắp khai chiến toàn diện đã lan khắp các đại vũ trụ ở chư thiên vạn giới.
Các cường giả vũ trụ Quan Huyên đang ở nơi sâu thẳm tại nhiều nơi khác nhau nghe được tin này thì...
"Dẹp mẹ cái Chân vũ trụ đó đi! Chúng ta về nhà!"
"Khai chiến toàn diện? Mẹ nó chứ, ai sợ bọn nó? Về nhà! Đập chúng nó!"
"Đập chết bà bọn Chân vũ trụ!"
"Về nhà!"
"...”
Hàng triệu người dân của vũ trụ Quan Huyên, bất kể già trẻ lớn bé, đều trở về nhà vào một ngày này.
Bình luận facebook