Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506-507
Chương 506: Thật sự không sợ chết!
Xông vào Chân vũ trụ!
Hành động từ bỏ vũ trụ Quan Huyên không chút chần chừ mà thẳng tiến vào Chân vũ trụ của nhóm Diệp Quân khiến các thần linh có mặt đều sửng sốt.
An Vương cũng ngây ngẩn.
Đến Chân vũ trụ?
Tên Diệp Quân này điên rồi sao?
Thấy hắn dẫn dắt một nhóm thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ Quan Huyên tiến vào truyền tống trận, sắc mặt An Vương khó coi hẳn. Nếu thật sự để bọn họ vào được Chân vũ trụ thì chẳng khác gì một sự nhục nhã trắng trợn!
Mối nhục hơn ba nghìn vạn năm trước, khi Kiếm Chủ Nhân Gian lần đầu đặt chân vào còn chưa rửa sạch, nay nếu để Diệp Quân thành công thì mặt mũi của Chân vũ trụ sẽ...
An Vương trợn trừng mắt nhìn lên cao, biết rằng mục đích của người kia không chỉ có thể, mà còn muốn ép bà ta phải quyết chiến!
Ở vũ trụ Quan Huyên này, An Vương có thể tránh chiến, có thể trì hoãn, có thể chơi trao đổi.
Nhưng ở Chân vũ trụ thì sao?
Dám không đánh với ta?
Được thôi.
Thế thì ta sẽ giết sạch từ đây cho đến Điện Chân Thần!
Bà ta bị đẩy sang thế bị động chỉ trong nháy mắt!
An Vương bất chợt cười phá lên: “Hay! Hay cho tên Diệp Quân ngươi mi hữu mưu hữu dũng, không ngại máu tanh! Hay lắm!"
Dứt lời, bà ta hóa thành một tia sáng phóng lên cao: “Theo ta!!"
Các thần linh còn lại lập tức đi theo.
Bọn họ làm sao có thể để nhóm Diệp Quân an bình đặt chân vào Chân vũ trụ cho được, bằng không thì toàn bộ thế hệ trẻ này sẽ bị sỉ nhục đến không còn mặt mũi!
...
Trên không trung, An Nam Tịnh lẳng lặng nhìn cánh cửa Thiên Môn nơi xa.
Kỳ Tỉ Thiên và những người khác cũng xuất hiện.
Mộ Niệm Niệm hỏi An Nam Tịnh: “Tịnh cô nương thấy thế nào?"
Sau một hồi im lặng, bà ấy mới nói: “Chuyện của thế hệ trẻ, để chúng nó đánh”.
Có người lại hỏi: “Nếu thế hệ trước...”
An Nam Tịnh đáp giọng lạnh tanh: “Chuyện của đời trước, đời trước đánh”.
Những người khác gật đầu.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Ta sợ thằng bé kia... không chịu nổi...”
An Nam Tịnh nhìn cánh cửa, nhẹ giọng đáp: “Sự ra đời của cậu ấy là cao cấp nhất, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất vũ trụ này. Chúng ta chỉ có thể che chở cậu ấy khỏi bị người khác ức hiếp, còn lại... Đường của cậu ấy, phải tự đi”.
Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phía dưới, Nạp Lan Ca nhìn Thiên Môn không chớp mắt, kế bên là Lý Bán Tri.
Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.
Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.
Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.
Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.
Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.
Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.
Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.
Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?"
Lý Bán Tri không đáp.
Trở lại ư?
Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.
Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.
Nhưng trở về... lại chẳng bao nhiêu...
...
Diệp Quân dẫn dắt các thiên tài yêu nghiệt còn sót lại của vũ trụ Quan Huyên đi vào Thiên Môn, vào đến truyền tống trận bên trong. Trận pháp khởi động, nhanh chóng đưa họ xuyên qua vách ngăn vũ trụ, đi đến trước Trấn Thiên Môn.
Trấn Thiên Môn.
Chính là địa giới Chân vũ trụ.
Đi qua nơi đây, đồng nghĩa với chân chính bước vào Chân vũ trụ.
Diệp Quân nhìn lại phía sau, thấy chỉ còn chưa đến ba trăm người.
Nhỏ nhất chỉ mới mười bốn tuổi.
Đó là một kiếm tu Kiếm Tông với thiên phú cao ngất, hiện đã đến Kiếm Đế - đúng hơn là Đại Kiếm Đế, chứng tỏ tiềm năng vô hạn.
Nhưng gương mặt non choẹt ấy lại trắng bợt, bàn tay cầm kiếm khẽ run.
Phát giác thấy ánh mắt Diệp Quân, cậu ta nơm nớp đáp: “Sư huynh, đệ... đệ là Tiểu Hữu”.
Tiểu Hữu!
Hắn mỉm cười hỏi lại: “Sợ không?"
Thiếu niên nhe răng cười: “Không ạ!"
Cậu ta đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, lặp lại: “Đệ không sợ chết đâu, thật đấy!"
Diệp Quân gật đầu, lướt mắt nhìn những người còn lại. Trong đó có những gương mặt hắn quen thuộc, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều.
Hắn rơi vào im lặng.
Trước kia hắn không hiểu được cha đã gặp phải bao nhiêu khó nhọc để bảo vệ vũ trụ này, cho đến hôm nay mới cảm nhận được trọng trách ấy nặng nề biết bao nhiêu...
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Phải có người đứng ra chịu trách nhiệm thôi.
Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu, xoay người nhìn Trấn Thiên Môn. Dựng phía trước nó là vô vàn những cột đá, trên mỗi cột đều treo lủng lẳng đầy ắp người.
Tất cả đều là người của vũ trụ Quan Huyên.
Là những người đã tham gia tấn công Chân vũ trụ vào năm đó.
Đều bị treo lên ở đây!
Diệp Quân dẫn đoàn người đi đến trước cột đá, ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt dần ướt đẫm.
Không ai lên tiếng.
Bọn họ đã nghe kể về rất nhiều người đang bị treo trên kia.
Đến hôm nay, cuối cùng cũng được gặp tận mắt rồi.
Họ chỉ biết trận chiến năm ấy thảm khốc vô cùng, lại không biết tường tận đến mức nào. Đến khi được chứng kiến thi hài của các tiền bối bị treo lên nơi đây, họ mới hiểu được.
Diệp Quân nhìn những thi hài ấy, khẽ hỏi trong lòng: “Lúc cha đi đánh trận năm ấy... Tháp gia có theo cùng không?"
Chương 507: Thiêu hồn.
Tiểu Tháp đáp: “Có chứ”.
Hắn siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay: “Trọng trách này... nặng quá”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Ba đời Dương gia đều có nỗi khổ riêng.
Diệp Quân vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh, nhưng kẻ địch của hắn cũng đứng trên một đỉnh cao khác.
Ít nhất Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian còn có thời gian trưởng thành, chậm rãi phát triển, nhưng thế hệ hôm nay vừa mới mở mắt ra đã phải lao vào những trận chiến thảm khốc nhất.
Lại còn đánh mãi cho đến tận bây giờ.
Không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc!
Trong khi đó, hai vị Kiếm Chủ kia ban đầu chỉ phải đối mặt với những đối thủ ở tầng thấp nhất.
Tiểu Tháp không khỏi thở dài.
Trước kia nó còn sợ Diệp Quân sẽ đi vào vết xe đổ của đời trước mà quên mất kẻ địch hiện nay của hắn là ai.
Trọng trách này, đúng là quá nặng.
Đúng lúc này, Bát Uyển xuất hiện cạnh Diệp Quân, vừa túm tay áo hắn vừa nói: “Ta giết tên đó rồi!"
Giết?!
Hắn kinh ngạc nhìn sang mới phát hiện trên gương mặt cô ấy là vết máu tươi chưa lau.
Bát Uyển lại nói: “Tại ban nãy ta ăn chưa no thôi, bằng không đã làm thịt được từ lâu! Ta nói thật đấy!"
Diệp Quân câm nín.
Trong lòng thì khiếp sợ vô cùng.
Đó là người đứng hạng hai trên bảng, vậy mà Bát Uyển nói giết là giết?!
Ngoại trừ kinh hãi ra thì hắn cũng không biết nói gì cả.
Đợi cảm xúc qua đi, hắn mới cười nói: “Xong trận này rồi ta nấu ăn cho cô nhé, chịu không?"
Bát Uyển hớn hở cười: “Được!"
Diệp Quân ngoài miệng cười theo, trong lòng lại nói: “Tháp gia, nếu ta tử trận ở đây thì hãy đưa Bát Uyển cô nương đi cùng tiền bối. Ta mang cô ấy đến đây cốt là để cô ấy trải nghiệm cuộc sống này chứ không phải để lợi dụng, mà bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cũng không phải trách nhiệm của cô ấy. Nếu Bát Uyển mất mạng, ta có chết cũng không nhắm được mắt!"
Im lặng một hồi lâu sau, Tiểu Tháp mới đáp ứng: “Được”.
Bát Uyển lập tức phóng tới một ánh mắt hoài nghi dừng lại trên bụng hắn, thầm hỏi sao lại có giọng nói phát ra từ đấy?
Bên trong, Tiểu Tháp chợt hỏi: “Cô ta nghe ta nói à?"
Một giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi đoán xem?"
Tiểu Tháp im lặng.
Cô gái tên Bát Uyển này... có lai lịch quá mức bí ẩn!
Đúng lúc này, An Vương bất thình lình xuất hiện ngay trước Trấn Thiên Môn, đi sau là vô số người của tộc Thần Linh.
Bà ta im lặng quan sát Diệp Quân.
Đã đến nước này, có nói lời nào cũng chỉ là vô nghĩa, bởi cả vũ trụ Quan Huyên lẫn Chân vũ trụ đều đã không còn đường lui.
Chỉ còn đường quyết chiến!
Diệp Quân nhấc kiếm Hành Đạo, nói với An Vương: “Chư vị đã đến đây, vậy hãy chém giết một trận cho đã đi!"
"Giết cho đã!"
Những người sau lưng hắn gầm lên theo.
Diệp Quân quát gọi: “Thiên Thiên!"
Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, một tia sáng trắng chui vào giữa trán hắn.
Dung hợp lần nữa!
Uỳnh!
Ngao Thiên Thiên vừa bay vào cơ thể đã khiến khí tức của Diệp Quân tăng lên ngùn ngụt, từ Thần Kiếp Cảnh bay vụt tới Địa Tiên Cảnh chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, kiếm thế tỏa ra từ người hắn đạt đến một cao độ chưa từng có trước giờ.
Các thần linh thấy thế thì đanh mặt lại.
Khuyết điểm lớn nhất của tên Diệp Quân này là gì?
Cảnh giới.
Nhưng sau khi dung hợp cùng con rồng kia, cảnh giới của hắn đã là Nhân Tiên, bù đắp lại thiếu hụt của bản thân. Chưa kể hắn còn có thể sử dụng chung phòng ngự Chân Long.
Tất cả khuyết điểm đều bị san bằng!
Lại còn có thần kiếm tuyệt thế trong tay!
Các thần linh im lặng nhìn Diệp Quân.
Trong lòng đã biết hắn bây giờ chính là vô địch.
An Vương quay sang hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh: “Đầu bảng đâu?"
Đầu bảng!
Người đứng đầu bảng Vũ Trụ cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện!
Người phụ nữ đáp: “Theo tin vừa nhận được thì đang dẫn người từ vũ trụ Vô Gian trở lại đây...”
An Vương im lặng một hồi rồi ra lệnh: “Báo cho quân cận vệ!"
Người phụ nữ sửng sốt.
An Vương: “Nói Điện Chân Thần phái cận vệ thế hệ trẻ ra đây, nếu được thì cho Chư Thần Vệ trẻ tuổi ra luôn...”
Người phụ nữ nghe vậy thì biến sắc, lắp bắp: “An Vương...”
Bà ta nhìn Diệp Quân, nói: “Báo Tả Tướng cẩn thận với chủ nhân của thanh thần kiếm trong tay hắn... Đồng thời gọi quân viễn chinh về để phòng bất trắc”.
Người phụ nữ còn muốn nói gì nữa thì thấy An Vương nhắm mắt lại: “Nghe lệnh mà làm, đừng nói nhiều!"
Đối phương không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ thối lui.
An Vương bất ngờ mở bừng mắt, cười hỏi Diệp Quân: “Diệp công tử hẳn đã muốn giết ta từ lâu đúng không? Chi bằng chọn hôm nay làm ngày định sinh tử?"
Hắn chỉ đáp: “Bà đang muốn câu giờ”.
An Vương mỉm cười: “Nói thật thì ta rất tán thưởng ngươi”.
Diệp Quân lẳng lặng cầm kiếm đi tới.
Bởi hắn biết người này đang kéo dài thời gian.
Nhưng mục đích chuyến đi này của hắn là tiến vào Chân vũ trụ. Vì sao người ở đó có thể đến vũ trụ Quan Huyên, mà người vũ trụ Quan Huyên lại không thể đến đó chứ?
Các ngươi có thể đến.
Thì bọn ta cũng có thể qua!
Hắn sẽ cho Chân vũ trụ biết mùi vị bị xâm lược là thế nào!
An Vương nhìn hắn với nụ cười trên môi.
Xoẹt!
Diệp Quân bất ngờ biến mất.
An Vương nheo mắt lại. Một khắc sau...
Ầm!
Thân xác bà ta bất thình lình bốc cháy, tỏa ra một luồng khí tức hùng hậu phóng vút lên cao, ép cho những người khác phải lùi lại.
Ai nấy đều kinh hãi.
An Vương thiêu đốt thân xác ư?
Chỉ thấy bà ta tung ra cú đấm.
Quyền ấn mang theo lưỡi lửa liếm dài vạn trượng lao ra, chấn động đất trời.
Nhưng tuy kinh khủng là vậy, nó vẫn không thể ngăn lại nhát chém của Diệp Quân.
Xoẹt!
Đường kiếm xóa sổ quyền ấn rực lửa, kiếm quang lóe lên lao thẳng vào An Vương.
Bà ta nhìn kiếm Hành Đạo trong tay đối thủ, im lặng một thoáng rồi siết tay phải lại.
Uỳnh!
Lần này, thứ bốc cháy là linh hồn bà ta.
Thiêu hồn!
Xông vào Chân vũ trụ!
Hành động từ bỏ vũ trụ Quan Huyên không chút chần chừ mà thẳng tiến vào Chân vũ trụ của nhóm Diệp Quân khiến các thần linh có mặt đều sửng sốt.
An Vương cũng ngây ngẩn.
Đến Chân vũ trụ?
Tên Diệp Quân này điên rồi sao?
Thấy hắn dẫn dắt một nhóm thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ Quan Huyên tiến vào truyền tống trận, sắc mặt An Vương khó coi hẳn. Nếu thật sự để bọn họ vào được Chân vũ trụ thì chẳng khác gì một sự nhục nhã trắng trợn!
Mối nhục hơn ba nghìn vạn năm trước, khi Kiếm Chủ Nhân Gian lần đầu đặt chân vào còn chưa rửa sạch, nay nếu để Diệp Quân thành công thì mặt mũi của Chân vũ trụ sẽ...
An Vương trợn trừng mắt nhìn lên cao, biết rằng mục đích của người kia không chỉ có thể, mà còn muốn ép bà ta phải quyết chiến!
Ở vũ trụ Quan Huyên này, An Vương có thể tránh chiến, có thể trì hoãn, có thể chơi trao đổi.
Nhưng ở Chân vũ trụ thì sao?
Dám không đánh với ta?
Được thôi.
Thế thì ta sẽ giết sạch từ đây cho đến Điện Chân Thần!
Bà ta bị đẩy sang thế bị động chỉ trong nháy mắt!
An Vương bất chợt cười phá lên: “Hay! Hay cho tên Diệp Quân ngươi mi hữu mưu hữu dũng, không ngại máu tanh! Hay lắm!"
Dứt lời, bà ta hóa thành một tia sáng phóng lên cao: “Theo ta!!"
Các thần linh còn lại lập tức đi theo.
Bọn họ làm sao có thể để nhóm Diệp Quân an bình đặt chân vào Chân vũ trụ cho được, bằng không thì toàn bộ thế hệ trẻ này sẽ bị sỉ nhục đến không còn mặt mũi!
...
Trên không trung, An Nam Tịnh lẳng lặng nhìn cánh cửa Thiên Môn nơi xa.
Kỳ Tỉ Thiên và những người khác cũng xuất hiện.
Mộ Niệm Niệm hỏi An Nam Tịnh: “Tịnh cô nương thấy thế nào?"
Sau một hồi im lặng, bà ấy mới nói: “Chuyện của thế hệ trẻ, để chúng nó đánh”.
Có người lại hỏi: “Nếu thế hệ trước...”
An Nam Tịnh đáp giọng lạnh tanh: “Chuyện của đời trước, đời trước đánh”.
Những người khác gật đầu.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Ta sợ thằng bé kia... không chịu nổi...”
An Nam Tịnh nhìn cánh cửa, nhẹ giọng đáp: “Sự ra đời của cậu ấy là cao cấp nhất, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất vũ trụ này. Chúng ta chỉ có thể che chở cậu ấy khỏi bị người khác ức hiếp, còn lại... Đường của cậu ấy, phải tự đi”.
Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phía dưới, Nạp Lan Ca nhìn Thiên Môn không chớp mắt, kế bên là Lý Bán Tri.
Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.
Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.
Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.
Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.
Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.
Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.
Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.
Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?"
Lý Bán Tri không đáp.
Trở lại ư?
Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.
Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.
Nhưng trở về... lại chẳng bao nhiêu...
...
Diệp Quân dẫn dắt các thiên tài yêu nghiệt còn sót lại của vũ trụ Quan Huyên đi vào Thiên Môn, vào đến truyền tống trận bên trong. Trận pháp khởi động, nhanh chóng đưa họ xuyên qua vách ngăn vũ trụ, đi đến trước Trấn Thiên Môn.
Trấn Thiên Môn.
Chính là địa giới Chân vũ trụ.
Đi qua nơi đây, đồng nghĩa với chân chính bước vào Chân vũ trụ.
Diệp Quân nhìn lại phía sau, thấy chỉ còn chưa đến ba trăm người.
Nhỏ nhất chỉ mới mười bốn tuổi.
Đó là một kiếm tu Kiếm Tông với thiên phú cao ngất, hiện đã đến Kiếm Đế - đúng hơn là Đại Kiếm Đế, chứng tỏ tiềm năng vô hạn.
Nhưng gương mặt non choẹt ấy lại trắng bợt, bàn tay cầm kiếm khẽ run.
Phát giác thấy ánh mắt Diệp Quân, cậu ta nơm nớp đáp: “Sư huynh, đệ... đệ là Tiểu Hữu”.
Tiểu Hữu!
Hắn mỉm cười hỏi lại: “Sợ không?"
Thiếu niên nhe răng cười: “Không ạ!"
Cậu ta đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, lặp lại: “Đệ không sợ chết đâu, thật đấy!"
Diệp Quân gật đầu, lướt mắt nhìn những người còn lại. Trong đó có những gương mặt hắn quen thuộc, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều.
Hắn rơi vào im lặng.
Trước kia hắn không hiểu được cha đã gặp phải bao nhiêu khó nhọc để bảo vệ vũ trụ này, cho đến hôm nay mới cảm nhận được trọng trách ấy nặng nề biết bao nhiêu...
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Phải có người đứng ra chịu trách nhiệm thôi.
Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu, xoay người nhìn Trấn Thiên Môn. Dựng phía trước nó là vô vàn những cột đá, trên mỗi cột đều treo lủng lẳng đầy ắp người.
Tất cả đều là người của vũ trụ Quan Huyên.
Là những người đã tham gia tấn công Chân vũ trụ vào năm đó.
Đều bị treo lên ở đây!
Diệp Quân dẫn đoàn người đi đến trước cột đá, ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt dần ướt đẫm.
Không ai lên tiếng.
Bọn họ đã nghe kể về rất nhiều người đang bị treo trên kia.
Đến hôm nay, cuối cùng cũng được gặp tận mắt rồi.
Họ chỉ biết trận chiến năm ấy thảm khốc vô cùng, lại không biết tường tận đến mức nào. Đến khi được chứng kiến thi hài của các tiền bối bị treo lên nơi đây, họ mới hiểu được.
Diệp Quân nhìn những thi hài ấy, khẽ hỏi trong lòng: “Lúc cha đi đánh trận năm ấy... Tháp gia có theo cùng không?"
Chương 507: Thiêu hồn.
Tiểu Tháp đáp: “Có chứ”.
Hắn siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay: “Trọng trách này... nặng quá”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Ba đời Dương gia đều có nỗi khổ riêng.
Diệp Quân vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh, nhưng kẻ địch của hắn cũng đứng trên một đỉnh cao khác.
Ít nhất Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian còn có thời gian trưởng thành, chậm rãi phát triển, nhưng thế hệ hôm nay vừa mới mở mắt ra đã phải lao vào những trận chiến thảm khốc nhất.
Lại còn đánh mãi cho đến tận bây giờ.
Không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc!
Trong khi đó, hai vị Kiếm Chủ kia ban đầu chỉ phải đối mặt với những đối thủ ở tầng thấp nhất.
Tiểu Tháp không khỏi thở dài.
Trước kia nó còn sợ Diệp Quân sẽ đi vào vết xe đổ của đời trước mà quên mất kẻ địch hiện nay của hắn là ai.
Trọng trách này, đúng là quá nặng.
Đúng lúc này, Bát Uyển xuất hiện cạnh Diệp Quân, vừa túm tay áo hắn vừa nói: “Ta giết tên đó rồi!"
Giết?!
Hắn kinh ngạc nhìn sang mới phát hiện trên gương mặt cô ấy là vết máu tươi chưa lau.
Bát Uyển lại nói: “Tại ban nãy ta ăn chưa no thôi, bằng không đã làm thịt được từ lâu! Ta nói thật đấy!"
Diệp Quân câm nín.
Trong lòng thì khiếp sợ vô cùng.
Đó là người đứng hạng hai trên bảng, vậy mà Bát Uyển nói giết là giết?!
Ngoại trừ kinh hãi ra thì hắn cũng không biết nói gì cả.
Đợi cảm xúc qua đi, hắn mới cười nói: “Xong trận này rồi ta nấu ăn cho cô nhé, chịu không?"
Bát Uyển hớn hở cười: “Được!"
Diệp Quân ngoài miệng cười theo, trong lòng lại nói: “Tháp gia, nếu ta tử trận ở đây thì hãy đưa Bát Uyển cô nương đi cùng tiền bối. Ta mang cô ấy đến đây cốt là để cô ấy trải nghiệm cuộc sống này chứ không phải để lợi dụng, mà bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cũng không phải trách nhiệm của cô ấy. Nếu Bát Uyển mất mạng, ta có chết cũng không nhắm được mắt!"
Im lặng một hồi lâu sau, Tiểu Tháp mới đáp ứng: “Được”.
Bát Uyển lập tức phóng tới một ánh mắt hoài nghi dừng lại trên bụng hắn, thầm hỏi sao lại có giọng nói phát ra từ đấy?
Bên trong, Tiểu Tháp chợt hỏi: “Cô ta nghe ta nói à?"
Một giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi đoán xem?"
Tiểu Tháp im lặng.
Cô gái tên Bát Uyển này... có lai lịch quá mức bí ẩn!
Đúng lúc này, An Vương bất thình lình xuất hiện ngay trước Trấn Thiên Môn, đi sau là vô số người của tộc Thần Linh.
Bà ta im lặng quan sát Diệp Quân.
Đã đến nước này, có nói lời nào cũng chỉ là vô nghĩa, bởi cả vũ trụ Quan Huyên lẫn Chân vũ trụ đều đã không còn đường lui.
Chỉ còn đường quyết chiến!
Diệp Quân nhấc kiếm Hành Đạo, nói với An Vương: “Chư vị đã đến đây, vậy hãy chém giết một trận cho đã đi!"
"Giết cho đã!"
Những người sau lưng hắn gầm lên theo.
Diệp Quân quát gọi: “Thiên Thiên!"
Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, một tia sáng trắng chui vào giữa trán hắn.
Dung hợp lần nữa!
Uỳnh!
Ngao Thiên Thiên vừa bay vào cơ thể đã khiến khí tức của Diệp Quân tăng lên ngùn ngụt, từ Thần Kiếp Cảnh bay vụt tới Địa Tiên Cảnh chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, kiếm thế tỏa ra từ người hắn đạt đến một cao độ chưa từng có trước giờ.
Các thần linh thấy thế thì đanh mặt lại.
Khuyết điểm lớn nhất của tên Diệp Quân này là gì?
Cảnh giới.
Nhưng sau khi dung hợp cùng con rồng kia, cảnh giới của hắn đã là Nhân Tiên, bù đắp lại thiếu hụt của bản thân. Chưa kể hắn còn có thể sử dụng chung phòng ngự Chân Long.
Tất cả khuyết điểm đều bị san bằng!
Lại còn có thần kiếm tuyệt thế trong tay!
Các thần linh im lặng nhìn Diệp Quân.
Trong lòng đã biết hắn bây giờ chính là vô địch.
An Vương quay sang hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh: “Đầu bảng đâu?"
Đầu bảng!
Người đứng đầu bảng Vũ Trụ cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện!
Người phụ nữ đáp: “Theo tin vừa nhận được thì đang dẫn người từ vũ trụ Vô Gian trở lại đây...”
An Vương im lặng một hồi rồi ra lệnh: “Báo cho quân cận vệ!"
Người phụ nữ sửng sốt.
An Vương: “Nói Điện Chân Thần phái cận vệ thế hệ trẻ ra đây, nếu được thì cho Chư Thần Vệ trẻ tuổi ra luôn...”
Người phụ nữ nghe vậy thì biến sắc, lắp bắp: “An Vương...”
Bà ta nhìn Diệp Quân, nói: “Báo Tả Tướng cẩn thận với chủ nhân của thanh thần kiếm trong tay hắn... Đồng thời gọi quân viễn chinh về để phòng bất trắc”.
Người phụ nữ còn muốn nói gì nữa thì thấy An Vương nhắm mắt lại: “Nghe lệnh mà làm, đừng nói nhiều!"
Đối phương không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ thối lui.
An Vương bất ngờ mở bừng mắt, cười hỏi Diệp Quân: “Diệp công tử hẳn đã muốn giết ta từ lâu đúng không? Chi bằng chọn hôm nay làm ngày định sinh tử?"
Hắn chỉ đáp: “Bà đang muốn câu giờ”.
An Vương mỉm cười: “Nói thật thì ta rất tán thưởng ngươi”.
Diệp Quân lẳng lặng cầm kiếm đi tới.
Bởi hắn biết người này đang kéo dài thời gian.
Nhưng mục đích chuyến đi này của hắn là tiến vào Chân vũ trụ. Vì sao người ở đó có thể đến vũ trụ Quan Huyên, mà người vũ trụ Quan Huyên lại không thể đến đó chứ?
Các ngươi có thể đến.
Thì bọn ta cũng có thể qua!
Hắn sẽ cho Chân vũ trụ biết mùi vị bị xâm lược là thế nào!
An Vương nhìn hắn với nụ cười trên môi.
Xoẹt!
Diệp Quân bất ngờ biến mất.
An Vương nheo mắt lại. Một khắc sau...
Ầm!
Thân xác bà ta bất thình lình bốc cháy, tỏa ra một luồng khí tức hùng hậu phóng vút lên cao, ép cho những người khác phải lùi lại.
Ai nấy đều kinh hãi.
An Vương thiêu đốt thân xác ư?
Chỉ thấy bà ta tung ra cú đấm.
Quyền ấn mang theo lưỡi lửa liếm dài vạn trượng lao ra, chấn động đất trời.
Nhưng tuy kinh khủng là vậy, nó vẫn không thể ngăn lại nhát chém của Diệp Quân.
Xoẹt!
Đường kiếm xóa sổ quyền ấn rực lửa, kiếm quang lóe lên lao thẳng vào An Vương.
Bà ta nhìn kiếm Hành Đạo trong tay đối thủ, im lặng một thoáng rồi siết tay phải lại.
Uỳnh!
Lần này, thứ bốc cháy là linh hồn bà ta.
Thiêu hồn!
Bình luận facebook