Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Vinh dự của Thanh Châu!
Chạy!
Phải chạy!
Một con yêu thú cấp Bán Tiên, lại cộng thêm cả một bầy yêu thú phía sau nó, ai mà đỡ cho nổi?
Tốc độ của ba người bây giờ đã lên đến cực hạn!
May là tốc độ của con yêu thú kia không quá nhanh!
Càng lúc ba người càng đến gần lá cờ kia!
Nhưng đám yêu thú kia không hề có ý định dừng đuổi theo!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân nặng nề hẳn.
Rốt cuộc Tiêu Qua đã làm gì khiến con yêu thú này bán mạng đuổi theo như vậy?
Chẳng mấy chốc, ba người Diệp Quân đã chạy đến trước một thạch đài. Trên thạch đài chính là lá cờ của thư viện Quan Huyên kia!
Mà trước thạch đài còn có năm người!
Ba người của Thanh Châu đều có mặt.
Vị Tả Phu của Vân Châu cũng ở đó.
Còn một chàng trai nữa, chàng trai mặc một bộ trường bào màu xám tro sạch sẽ, ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ.
Thấy ba người Diệp Quân đến, cả năm người đều nhìn về phía ba người họ!
Rất nhanh sau đó, năm người lại nhìn ra sau lưng ba người Diệp Quân!
Lúc nhìn thấy bầy yêu thú kia, cả năm người đều nhíu chặt mày.
Diệp Quân quay người nhìn đám yêu thú, thấy bọn nó vẫn nhất quyết đuổi theo, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, sau đó nhìn Tiêu Qua đang tái mét mặt mũi hỏi: "Huynh đã làm gì vậy?"
Tiêu Qua run run đáp: "Trời đất chứng giám, ta thì làm gì được chứ? Nó biến thái cỡ đó, ta làm gì được nó cơ chứ!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nó nhất quyết đuổi theo huynh không tha!"
Tiêu Qua ngẩng người ra, sau đó y lấy ra một cái trứng, sau đó nói: "Ta nhặt được một quả trứng!"
Nói rồi y chớp mắt hỏi: "Không phải vì nó đấy chứ?"
Diệp Quân cạn lời: "Huynh nghĩ sao?"
Nói rồi, hắn cầm quả trứng lên, sau đó hét về phía đám yêu thú đang chạy tới: "Ngươi còn bước tới nữa, ta bóp nát trứng của ngươi!"
Sắc mặt đám người đều trở nên kỳ quái.
Quả nhiên, mọi người đều nghĩ hơi chệch hướng!
Đầu óc không trong sáng nha!
Lúc này, con yêu thú kia bỗng dừng lại, nó nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ hung tợn.
Còn đám yêu thú sau lưng nó cũng dừng hẳn lại.
Diệp Quân nhìn yêu thú: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi!"
Yêu thú cười khẩy: "Các ngươi lấy trứng của ta, bây giờ lại còn uy hiếp ta nữa, thế mà ngươi nói với ta là hiểu lầm! Ngươi không thấy nực cười à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi mới nói: "Ta với ngươi đấu một trận, nếu ta thắng thì chúng ta bỏ qua chuyện quả trứng!"
Yêu thú nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Nếu ngươi thua thì sao?"
Diệp Quân cười nói: "Thua thì chịu thôi!"
Yêu thú nói: "Con người, ngươi khiêu chiến với ta, là một vị vua, ta buộc phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi. Như lời ngươi nói, nếu ngươi thắng thì bỏ qua chuyện quả trứng! Nếu ngươi thua thì ngươi và bạn bè của ngươi đều phải chết!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Yêu thú phất tay, đám tiểu yêu sau lưng nó đều lùi ra sau.
Tiêu Qua bỗng lên tiếng: "Diệp huynh, hay để ta đi?"
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua, cười nói: "Ta tin thực lực của huynh, nhưng ta vừa tăng cảnh giới cách đây không lâu, đang muốn tìm cơ hội luyện tay, để cơ hội này cho ta đi!"
Tiêu Qua do dự một chút rồi gật đầu: "Được!"
Diệp Quân đi về phía con yêu thú kia.
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp.
Y biết, Diệp Quân giữ thể diện cho hắn nên mới nói như vậy, thật ra y thật sự không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với con yêu thú này!
Con này là yêu thú cấp Bán Tiên đấy!
Cấp Bán Tiên tương đương với cường giả cảnh giới trên Ngự Không, hơn nữa sức chiến đấu của yêu thú luôn hơn xa với con người cùng cảnh giới.
Năng lực phòng ngự cũng quá biến thái!
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân tới trước mặt con yêu thú kia, sau đó nói: "Các hạ, vì thực lực của ngài quá mạnh mẽ, thế nên tiếp sau đây có lẽ ta phải không từ thủ đoạn để thắng ngài, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài rộng lượng tha thứ!"
Yêu thú bình thản đáp: "Ngươi cứ tự nhiên!"
Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó, hắn như một hồn ma xuất hiện trước mặt con yêu thú, sau đó đá mạnh vào hạ bộ của nó!
Cả đám người đều sững sờ!
Tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng lại thì hạ bộ đã bị Diệp Quân đá rồi!
Ầm!
Cùng với một âm thanh trầm đục vang lên, hai mắt yêu thú trợn tròn, liên tục lùi về sau. Trong lúc lùi về sau, nó đấm mạnh một quyền về phía trước!
Rầm!
Quyền này đập vào không khí!
Nhưng mặt đất lại bị đập ra một hố sâu mấy trượng.
Mà lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng yêu thú, sau đó hắn lại đạp một phát nữa vào hạ bộ của con yêu thú.
Ầm!
Tiếng động trầm đục vang lên, đồng tử của yêu thú rút lại, hai tay lập tức bụm lấy hạ bộ.
Lúc này, Diệp Quân bất chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của yêu thú, ngay sau đó, một thanh đoản kiếm kê ngay cổ yêu thú.
Thấy cảnh này, vẻ mặt của mấy người có mặt ở đó đều trở nên nghiêm trọng!
Tốc độ!
Bọn họ đều không ngờ tốc độ của Diệp Quân lại nhanh đến mức này!
Chàng trai áo xám tro kia nhìn chằm chằm Diệp Quân không rời mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tả Phu nhìn Diệp Quân một cái, hai mắt chậm rãi nhắm lại: "Tạo nghiệp!"
Bên phía Thanh Châu, Mục Vân Hàn nhìn Diệp Quân rồi nói: "Vô lại!"
Ngao Hám lắc đầu: "Gặp phải yêu thú có khả năng phòng ngự biến thái thế này, cách giải quyết của hắn là cách hiệu quả nhất rồi!"
Nói rồi, gã nhìn Mục Vân Hàn: "Đao của cô nhanh hay tốc độ của hắn nhanh hơn?"
Sau một thoáng im lặng, Mục Vân Hàn đáp: "Nếu không giết được hắn trong một nhát đao thì ta sẽ thua!"
Nghe vậy, sắc mặt Ngao Hám trở nên nghiêm trọng: "Nếu ta đấu tay đôi với hắn mà hắn không đánh trực diện với ta, ta cũng khó mà thắng được!"
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Không thể ngờ được Nam Châu luôn xếp chót lại xuất hiện một thiên tài cỡ này!"
Ở phía xa, Diệp Quân không giết yêu thú kia, hắn lùi sang một bên rồi đặt quả trứng lên mặt đất: "Các hạ, đây là trứng của ngươi!"
Yêu thú nhìn Diệp Quân: "Tốc độ của ngươi không phải hạng tầm thường!"
Diệp Quân khẽ cười, không đáp lời.
Yêu thú im lặng một lúc rồi lấy trứng của mình, sau đó nói: "Có chơi có chịu! Ân oán của chúng ta kết thúc từ đây!"
Nói rồi nó dẫn bầy yêu thú quay người chạy về phía xa.
Diệp Quân đứng trầm lặng tại đó.
Tốc độ!
Hắn phát hiện ra, khi tốc độ đạt đến cực hạn thì thật sự không có cách nào phá giải được!
Đáng tiếc quá!
Đáng tiếc là con yêu thú này không đủ mạnh, không thể nào khiến hắn hả hê đánh một trận!
Từ sau khi đánh thắng cái bóng ở tầng chín của tháp thí luyện, hắn không còn gặp được đối thủ nào khiến mình cảm thấy nguy hiểm nữa!
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay người nhìn An Mục của Thanh Châu đứng đằng xa.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, chàng trai mặc áo xám tro ở bên kia bỗng nhếch môi cười cợt!
Mà Ngao Hám đứng bên cạnh An Mục cũng cười nói: "An Mục, hắn đang nhìn ngươi, tên này muốn khiêu chiến ngươi đấy, ha ha..."
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó chậm rãi khép mắt lại: "Nơi đây, không phải là chiến trường của ta!"
Ngao Hám cười nói: "Hiểu rồi! Trung Thổ Thần Châu mới là chiến trường của ngươi. Tuy rằng thực lực của tên này không tệ, nhưng muốn đấu tay đôi với ngươi thì còn kém xa lắm!"
An Mục khẽ lắc đầu: "Dù là hắn hay Tả Phu, mục tiêu của họ lần này đều là ta, điều đó chứng minh bọn họ có tự tin. Ta sẽ không khinh thường bất kỳ ai trong số họ, vì khinh thường đối thủ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn".
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Giống như lúc này, nếu hắn không để lộ thực lực của mình thì lúc đánh nhau với hắn, tốc độ của hắn đủ để đánh ngươi không kịp trở tay. Yêu thú cấp Bán Tiên kia thua nhanh như vậy chính là vì nó không đủ xem trọng đối thủ!"
Ngao Hám gật đầu: "Hiểu rồi!"
An Mục chậm rãi nhắm mắt lại: "An Mục ta sẽ giữ vững vinh quang gần nghìn năm qua của Thanh Châu. Thần cản ta, ta giết thần, phật cản ta, ta diệt phật!"
...
Chương 82: Muội theo huynh!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng với Tiêu Qua ngồi sang một bên, cả ba đều nhìn ra xa.
Đợi Tôn Hùng!
Nhưng một canh giờ sau, Tôn Hùng vẫn chưa xuất hiện!
Sắc mặt cả ba đều trở nên hơi khó coi!
Lúc này, Tiêu Qua bỗng nói: "Yên tâm, ở đây, nếu tự động bỏ cuộc thì thư viện sẽ đưa ngươi ra ngoài! Thế nên chắc gã không sao đâu!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía cuối bình nguyên xa xăm, tuy không tiếp xúc nhiều với Tôn Hùng nhưng hắn vẫn mong đối phương có thể vượt qua thử thách này.
Dù sao thì cũng đều đến từ một nơi!
Thế nhưng đến lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn không thấy bóng dáng Tôn Hùng đâu.
Có điều là, những người của châu khác xuất hiện rồi!
Từ sau khi bọn họ đến đây, lại có thêm tầm hai mươi người lục tục kéo đến.
Bấy giờ chỉ còn nửa canh giờ nữa là cuộc thi kết thúc!
Tiêu Qua ngồi bên cạnh Diệp Quân nhìn chàng trai áo bào xám tro ở phía xa rồi nói: "Người này từ Ung Châu đến, là thiên tài của Ung Châu, tên là Quân Mộc".
Diệp Quân nhìn Quân Mộc, người này còn đến sớm hơn cả ba người họ.
Lúc này, như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Quân Mộc cũng nhìn về phía hắn, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười.
Diệp Quân cũng cười mỉm.
Hai người xem như đã chào hỏi nhau rồi!
Bấy giờ, Tiêu Qua lại nói: "Ta đếm rồi, có người của mười chín châu ở đây, nếu không có người của châu mới đến thì chắc là mười chín châu sẽ tranh giành tốp 10".
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn phía cuối bình nguyên, ở đó chẳng còn ai xuất hiện thêm nữa!
Đúng lúc này, Lạc Chiêu Kỳ bỗng xuất hiện!
Thấy người đến, mọi người đều biết vòng tỷ võ thứ hai đã kết thúc rồi!
Mà ngay lúc này, Tiêu Qua bỗng chỉ về phía xa: "Hai người nhìn đi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn ra xa, ở phía cuối bình nguyên, một chàng trai đang chạy thục mạng về phía này, chạy một cách vô cùng khó khăn.
Sắc mặt chàng trai trắng bệch, tay phải ôm bụng, máu tươi len lỏi qua kẽ tay chảy ra ngoài!
Mọi người nhìn chàng trai đang chạy tới, chẳng ai nói gì.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn chàng trai đó, cũng không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, chàng trai chạy tới trước mặt Lạc Chiêu Kỳ, gã nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng nhợt nhạt: "Ta... ta không đến trễ chứ?"
Lạc Chiêu Kỳ bình thản đáp: "Trễ rồi!"
Chàng trai ngây người ra, sau đó cười khổ.
Nhưng lúc này Lạc Chiêu Kỳ bỗng nói: "Nhưng có thể phá lệ một lần!"
Phá lệ một lần!
Mọi người đều sững sờ, sau đó cũng hiểu ra!
Thật ra có trễ hay không đều do Lạc Chiêu Kỳ quyết định cả.
Còn Lạc Chiêu Kỳ thì lựa chọn cho chàng trai này một cơ hội!
Nghe vậy, chàng trai vội vàng hành lễ long trọng: "Đa tạ Lạc chủ tịch!"
Lạc Chiêu Kỳ mỉm cười rồi quay người nhìn đám đông: "Các vị, tiếp theo sau là vòng thứ ba. Vòng thứ ba khác với hai vòng trước, vòng này là vòng tranh đoạt giữa người với người. Ta có lòng tốt nhắc nhở các vị một câu, các vị phải chọn vị trí phù hợp với mình, vì một khi các vị chọn sai, gặp đối thủ quá mạnh thì các vị sẽ không có cơ hội chọn lại đâu!"
Nói rồi, cô ta giơ một ngón tay lên: "Các vị có một buổi tối để trị thương, sáng sớm mai, các vị sẽ được dịch chuyển đến hoang địa. Ở đó, người đến từ ba trăm sáu mươi châu sẽ chiêm ngưỡng màn trình diễn của các vị. Hơn nữa..."
Nói đến đây, khoé miệng cô ta khẽ cong lên, nụ cười này thật sự vô cùng mê hoặc: "Lần này, ngoài những đại lão từ thư viện Quan Huyên đến xem thì còn có trưởng lão của gia tộc Thần Qua - một trong sáu đại thế tộc của thánh địa đích thân đến xem".
Sáu đại thế tộc của thánh địa?
Có rất nhiều người ngơ ngác không hiểu gì!
Rõ ràng họ chưa biết đến thế lực này!
Lạc Chiêu Kỳ cười giải thích: "Các vị chưa từng nghe đến cũng là chuyện bình thường. Sáu đại thế tộc của thánh địa đều là những thế gia cổ xưa, đã truyền thừa ít nhất hàng chục triệu năm rồi, nền tảng cực kỳ thâm sâu. Có thể nói, là sáu đại thế gia mạnh nhất sau vũ trụ Quan Huyên. Nếu được bọn họ chọn trúng thì cũng là một cơ duyên cực lớn".
Nói đến đây, cô ta nhìn Nạp Lan Ca đứng bên cạnh.
Thư viện Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ chọn một người, còn nếu được sáu đại thế gia ở thánh địa chọn trúng thì cũng là một cơ duyên lớn!
Tài nguyên ở trên đó, dưới này không thể nào bì được!
Những người ở đó cũng hiểu được đạo lý này nên cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Lạc Chiêu Kỳ cười, không nói gì mà quay người rời đi.
Mọi người ngồi xếp bằng trên đất, vẻ mặt đều mừng rỡ.
Bọn họ qua được vòng thứ hai rồi!
Có thể đến được vòng thứ ba đều không phải là người tầm thường.
Hơn một nghìn người bây giờ chỉ còn lại chưa đến ba mươi người!
Có thể đến được nơi đây đã là ghê gớm lắm rồi!
Ba người Diệp Quân ngồi một chỗ, ba người ngồi quanh một đống lửa, Diệp Quân lấy ra một con gà rồi bắt đầu nướng.
Bọn họ chưa đến trình độ không cần ăn cơm!
Một lúc sau, Diệp Quân xé một cái đùi gà đưa cho Nạp Lan Ca.
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt xinh đẹp của Nạp Lan Ca như được thêm chút khói lửa hồng trần, đẹp không tả xiết.
Nạp Lan Ca nhận đùi gà rồi hỏi: "Ngày mai tranh hạng mấy?"
Tiêu Qua lập tức nhìn Diệp Quân.
Nói thật thì tranh hạng nhất sẽ phải chịu áp lực khổng lồ!
Đó là Thanh Châu đấy!
Hơn nữa, chắc chắn Tả Phu cũng sẽ tranh hạng nhất!
Diệp Quân cười đáp: "Hạng nhất!"
Hạng nhất!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau cô cười rạng rỡ: "Muội theo huynh!"
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Thế thì cứ tới đi!"
Sau khi xử xong con gà, Diệp Quân nằm trên một tảng đá lớn, đầu gối lên hai tay, nhìn vầng trăng tròn treo lơ lửng trên trời, không biết đang nghĩ những gì.
Lúc này, một làn gió thơm mát thoáng qua, Nạp Lan Ca nằm xuống bên cạnh hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca, khẽ cười.
Nạp Lan Ca cười hỏi: "Huynh cười gì thế?"
Diệp Quân đáp: "Không có gì, chỉ cảm thấy vui thôi!"
Nạp Lan Ca nhỏ nhẹ nói: "Muội cũng vậy!"
Hai người cứ yên tĩnh nằm như thế, tán gẫu những chuyện vụn vặt thường ngày, bàn về đời người, nói chuyện tương lai.
Không biết qua bao lâu, trời đất đều tĩnh mịch, trăng bạc treo lơ lửng, sao lấp lánh đầy trời.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca bên cạnh, lúc này cô đã ngủ say.
Diệp Quân cởi trường bào của mình ra nhẹ nhàng đắp cho Nạp Lan Ca, rồi nằm xuống lại bên cạnh cô. Lúc này, Nạp Lan Ca xích lại gần hắn hơn, sau đó gối đầu lên cánh tay hắn.
Cơ thể Diệp Quân bỗng hơi cứng nhắc, nhưng chẳng mấy chốc sau đã trở lại bình thường. Tay phải hắn khẽ ôm Nạp Lan Ca, nhìn người đẹp trong lòng, thấy vẻ mặt cô bình thản tự nhiên, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng không hề có chút tạp niệm nào, chỉ thấy ấm áp.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi ngủ chưa?"
Một lát sau, Tiểu Tháp đáp: "Chưa!"
Nó dừng lại một lát mới nói tiếp: "Ta không cần ngủ!"
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Tiểu Tháp nói: "Có gì thì nói!"
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: "Tháp gia, gia tộc họ Diệp của ta là một trong sáu đại tộc của thánh địa à?"
Tiểu Tháp đáp: "Không phải!"
Diệp Quân hơi sửng sốt, hỏi lại: "Không phải sao?"
Tiểu Tháp nói: "Mạnh hơn cả sáu đại tộc của thánh địa nữa!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Mạnh vậy sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Ở vũ trụ Quan Huyên đều là những thế lực vô cùng vô cùng mạnh! Thế nên ngươi phải cố gắng nhiều nữa, biết chưa?"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: "Nếu, ta nói là nếu nhé, nếu ta có thể mạnh như tỷ tỷ váy trắng thì ta có phải sợ gia tộc họ Diệp không?"
Tiểu Tháp suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Nếu ngươi đạt đến trình độ của bà ấy thì ta nghĩ chắc là gia tộc họ Diệp sẽ nể mặt ngươi một chút đấy".
Diệp Quân khẽ nói: "Tỷ tỷ váy trắng là đại kiếm tiên... Tháp gia, ta cũng sẽ nỗ lực để trở thành một vị đại kiếm tiên..."
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 83: Người hộ đạo!
Ngày hôm sau, một tia sáng bạc ánh lên ở phía chân trời.
Trong dãy núi, tiếng yêu thú nối tiếp nhau vang lên.
Chúng nó dậy kiếm ăn rồi!
Trên tảng đá, Nạp Lan Ca từ từ mở mắt ra, cô nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cực kỳ đẹp trai.
Nạp Lan Ca khẽ nhoẻn môi cười, sau đó chậm rãi ngồi dậy vươn vai.
Lúc này, Diệp Quân mở mắt, nhìn tuyệt thế giai nhân trước mặt, khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười.
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Là Lạc Chiêu Kỳ!
Hôm nay Lạc Chiêu Kỳ mặc một bộ váy dài màu đỏ rộng rãi, dáng người uyển chuyển. Cô ta vốn đã xinh đẹp, lại mặc bộ váy dài đỏ thẫm này khiến cô ta trở nên gợi cảm hơn nhiều.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, cười nói: "Các vị, mời!"
Vừa dứt lời, dưới chân mọi người bỗng xuất hiện một trận pháp dịch chuyển!
Trận pháp dịch chuyển khởi động, chớp mắt sau mọi người đã biến mất!
Lúc lần nữa xuất hiện, bọn họ đã đến hoang địa.
Diệp Quân nhìn ra xa, bốn bề mênh mông. Ở cách đó vạn trượng có bày mười lá cờ, khoảng cách giữa mỗi lá cờ là mấy nghìn trượng, vô cùng rộng rãi.
Trên lá cờ chính giữa viết hai chữ thiếp vàng lớn: Hạng nhất!
Ánh mắt mọi người đều lập tức đổ dồn về phía lá cờ hạng nhất đó!
Vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau!
Lúc này, máy chiếu ảnh xuất hiện trên tầng mây.
Ba trăm sáu mươi châu đều phát sóng trực tiếp!
Lúc này, bên phải mọi người, bỗng một thạch đài khổng lồ từ dưới đất nhô lên, thạch đài dài rộng ngàn trượng, trên thạch đài bỗng xuất hiện nhiều dãy bàn.
Đài quan chiến!
Sau đó, một đám người xuất hiện trên thạch đài.
Đa phần là học viên và đạo sư đến từ thư viện Quan Huyên thượng giới, còn số ít còn là trưởng lão đến từ các đại thế gia và tông môn!
Tóm lại, chỉ những thiên tài có thân phận mới có tư cách đến đây quan sát cuộc tỷ võ trong khoảng cách gần!
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên: "Mời viện trưởng!"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trên đài quan chiến. Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu tím đậm, tóc dài xoã sau vai, thân hình đầy đặn, gương mặt tươi cười, đẹp không tả xiết.
Viện trưởng thư viện Quan Huyên thượng giới: Triệu Tố.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân bỗng ngây ra như phỗng!
Người phụ nữ này, hắn từng gặp!
Hôm hắn giết trưởng lão của Huyền Thiên Tông đã bị một người phụ nữ cản đường, mà người đó chính là người phụ nữ trước mặt hắn!
Đây là viện trưởng của thư viện Quan Huyên thượng giới sao?
Diệp Quân hơi sửng sốt.
Lúc này, người phụ nữ cũng nhìn Diệp Quân, lúc hai người nhìn nhau, bà ấy nháy mắt, trông hơi dí dỏm.
Diệp Quân im lặng.
Hắn không ngờ người phụ nữ này lại là viện trưởng của thư viện Quan Huyên thượng giới!
Sao ngày hôm đó đối phương không vạch trần mình?
Lẽ nào vì mình là người của thư viện Quan Huyên sao?
Trong lòng Diệp Quân hơi ngờ vực.
Lúc này, một ông lão và một người phụ nữ đẹp bỗng xuất hiện bên cạnh Triệu Tố. Trước ngực ông lão có đeo một huy hiệu, trên huy hiệu có một chữ "Quan" nho nhỏ thiếp vàng.
Người này chính là Viên Cổ đến từ thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu. Ở Trung Thổ Thần Châu, ông ta thuộc hội trưởng lão, là một nhân vật có thực quyền.
Ông ta vừa xuất hiện đã dán mắt nhìn An Mục.
Còn người phụ nữ đẹp đứng bên cạnh chính là trưởng lão của gia tộc Thần Qua, Ly Hoan!
Mà bà ta vừa xuất hiện đã nhìn thẳng về phía Nạp Lan Ca.
Bà ta cũng muốn An Mục kia, nhưng bà ta biết gia tộc Thần Qua không thể nào tranh được với thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu!
Sau khi vào chỗ ngồi, Triệu Tố cười nói: "Viên trưởng lão, theo quy tắc xưa nay, người đoạt hạng nhất trong cuộc tỷ võ đều phải vào thư viện của ta để bồi dưỡng một khoảng thời gian rồi mới đến Trung Thổ Thần Châu, mà lần này ông lại đích thân đến đón cậu ta, gấp gáp vậy!"
Viên Cổ khẽ gật đầu: "Triệu viện trưởng, lần này đúng là bọn ta hơi gấp, khẩn cấp không thể chậm một ngày!"
Triệu Tố lấy làm lạ: "Sao đột nhiên lại cấp bách đến vậy?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Cuộc chiến tranh giành số mệnh!"
Triệu Tố hơi nheo mắt: "Đã bắt đầu rồi sao?"
Viên Cổ gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: "Bắt đầu rồi!"
Triệu Tố nặng nề hỏi: "Áp lực lớn lắm ư?"
Viên Cổ cười khổ: "Đâu chỉ là lớn lắm, phải nói là áp lực khổng lồ. Nếu không phải vậy hôm nay bọn ta đâu cần phải vội vàng đến đón An Mục đi chứ?"
Nói rồi ông ta nhìn An Mục ở phía xa, khẽ nói: "Cũng chỉ có mình cậu ấy mới có khả năng tranh giành với mấy vị kia!"
Triệu Tố nói: "Kể về mấy vị kia đi!"
Sau một thoáng trầm lặng, Viên Cổ nói: "Gần đây, vũ trụ Ngũ Duy xuất hiện một người, người này trời sinh được một thân xác khác người, dùng thân thể người phàm để chứng thiên đạo! Nghe nói, người này có được truyền thừa chính thống của Mộ Thiên Đạo... còn Mộ Thiên Đạo chính là người hộ đạo của gã!"
Mộ Thiên Đạo!
Nghe vậy, Triệu Tố nheo mắt: "Chính là vị Mộ Thiên Đạo năm xưa được xưng là tay kiếm thứ tư của nhân gian sao?"
Viên Cổ gật đầu: "Đúng vậy!"
Triệu Tố trầm mặc, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Có thể khiến một nhân vật khủng khiếp cỡ này làm người hộ đạo cho mình, đối phương phải yêu nghiệt đến cỡ nào?
Lúc này, Viên Cổ lại nói: "Ngoài kẻ này ra, đế tộc Bất Tử cũng xuất hiện một thiên tài siêu cấp. Nghe nói kẻ này đã hoàn toàn đánh tức huyết mạch bất tử, không chỉ thế, gã còn đánh thức một tia huyết mạch phong ma mà năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian đã để lại cho đế tộc Bất Tử”.
Đế tộc Bất tử!
Nghe vậy, vẻ mặt của Triệu viện trưởng bỗng nghiêm trọng hẳn!
Là một trong sáu đại tộc của thánh địa, hơn nữa còn là đại tộc đứng đầu!
Ngoài vài đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên ra, đế tộc Bất Tử bây giờ chính là gia tộc đứng đầu ở vạn giới.
Hơn nữa, dù là mấy đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên cũng phải nể mặt đế tộc Bất Tử vài phần!
Vì mẫu thân của Kiếm Chủ Nhân Gian đến từ đế tộc Bất Tử.
Triệu Tố hỏi: "Vậy người hộ đạo của kẻ này là ai?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Nghe nói là Vô Biên Chủ - người năm xưa cùng chinh chiến thế giới Hư Chân với Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Vô Biên Chủ!
Triệu Tố chìm vào im lặng, trong lòng chấn động, lại là một đại lão tuyệt thế!
袁古继续道: "除此之外, 妖界也出了一位超级天才, 此人一出世, 便震惊整个妖族, 因为他一出生便是传说中的荒古圣体, 而且, 天生圣瞳. 据说, 书院妖院院首二丫姑娘还亲自去了一趟妖界, 好像还做了其护道者! 也不知真假" Viên Cổ tiếp tục nói: "Ngoài ra, yêu giới cũng xuất hiện một thiên tài tuyệt đỉnh. Người này vừa ra đời đã chấn động cả yêu tộc, vì gã vừa chào đời đã sở hữu thánh thể Hoang Cổ trong truyền thuyết, thêm vào đó là thánh đồng trời sinh. Nghe nói, viện trưởng thư viện Yêu Viện - Nhị Nha cô nương còn đích thân đến yêu giới, hình như còn làm người hộ đạo của gã! Không biết thật giả ra sao!"
Nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại, sau đó nói tiếp: "Mấy vị kể trên đây đều là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, người hộ đạo thì lại càng khủng khiếp hơn, còn vị ở hệ Ngân Hà kia lại càng đáng sợ..."
Triệu Tố nhíu chặt mày: "Hệ Ngân Hà?"
Viên Cổ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Nghe nói vị ở hệ Ngân Hà kia chính là người mang thiên mệnh đời này..."
Nghe vậy, Triệu Tố sửng sốt.
Người mang thiên mệnh?
Người mang thiên mệnh đời trước là ai?
Đó là Kiếm Chủ Nhân Gian đấy!
Người mang thiên mệnh các đời đều là những nhân vật khủng bố sở hữu thiên phú vạn cổ vô song, hơn nữa, dường như đều mạnh vượt trội tất cả các thiên tài cùng thời!
Mà bây giờ, lại xuất hiện người mang thiên mệnh tiếp theo rồi sao?
Viên Cổ cười khổ: "Bây giờ bà đã biết vì sao bọn ta phải gấp gáp đến vậy rồi chứ?"
Triệu Tố bỗng nhìn An Mục ở đằng xa: "Người hộ đạo của cậu ta là ai?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Theo bọn ta đoán thì có lẽ là An Võ Thần!"
An Võ Thần!
Sắc mặt của Triệu Tố trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết!
Như nhớ ra điều gì, Triệu Tố nhìn Diệp Quân đứng ở phía xa, ánh mắt tiếc nuối.
Thời đại này khác với trước đây, không có người hộ đạo mạnh mẽ sẽ không đi xa được!
Dù ngươi có thiên phú hơn người cũng không được!
Người hộ đạo!
Con đường võ đạo dài bất tận, nếu không có người dẫn dắt và bầu bạn, một mình ngươi có thể đi bao xa?
Nhân quả vô tận, số mệnh không thể thăm dò, nếu không có người bảo vệ, ngươi lấy gì để chống đỡ?
Triệu Tố nhìn Diệp Quân đầy tiếc nuối.
Vốn dĩ bà ấy rất xem trọng Diệp Quân, nhưng sau khi nghe xong người hộ đạo của những vị trên thì bà ấy cảm thấy tuyệt vọng!
...
Chương 84: Đá 'trứng'!
Trên hoang địa, hai mắt Diệp Quân đang nhắm hờ.
Hôm nay Diệp Quân hắn phải tranh đoạt một phen!
Tranh hạng nhất!
Hắn của bây giờ không hề biết rằng, người Nam Châu lúc này đang hoan hô vì hắn!
Đã rất lâu rồi Nam Châu không ai có thể lọt vào vòng thứ ba!
Dù hôm nay hắn có đoạt được thứ hạng tốt hay không, ở Nam Châu, Diệp Quân hắn đã là anh hùng!
Một bên khác, ánh mắt Tả Phu cũng đang dán chặt lên lá cờ hạng nhất kia.
Lần này, mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Vân Châu đã là á quân quá nhiều năm rồi!
Điều này đối với Vân Châu đã không còn là vinh dự mà là một loại sỉ nhục!
Á quân vạn năm!
Đúng là không dễ nghe cho lắm!
Hàng ngàn năm nay, tất cả thiên tài của Vân Châu khổ cực tu hành, mục tiêu của họ chỉ có một, đó là tranh hạng nhất!
Nhưng tất cả đều đã thất bại!
Tả Phu chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải siết chặt.
Còn những người khác, sau khi nhìn lá cờ hạng nhất thì bắt đầu dịch chuyển ánh mắt!
Hạng nhất này không phải ai cũng có thể tranh được đâu!
Vân Châu và Thanh Châu thật đã đủ để họ tuyệt vọng rồi!
Thượng Thành.
Lúc này, Tiên Bảo Các đang mở cược.
Đương nhiên là cược châu nào giành được hạng nhất rồi!
Tỷ lệ cược của Thanh Châu là 1:0,01.
Cũng có nghĩa là ngươi cược một trăm kim tinh chỉ nhận lại được một kim tinh mà thôi.
Không thể tin được!
Lại thêm, những ai đặt cược cho Thanh Châu chỉ được cược nhiều nhất một ngàn kim tinh thôi.
Còn tỷ lệ cược của Vân Châu là 1:10.
Có nghĩa là, nếu Vân Châu giành hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được mười kim tinh.
Đừng nghĩ tỷ lệ này cao, cái sau đây càng cao hơn!
Tỷ lệ cược của tất cả các châu còn lại là 1:1000!
Một ngàn đấy!
Nghĩa là nếu châu khác giành được hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được một ngàn kim tinh!
Quan trọng nhất là, không có giới hạn cược, thích cược bao nhiêu cược bấy nhiêu!
Một ngàn lần!
Nhìn qua thì có vẻ khá xem thường những châu khác, nhưng thực tế thì chủ yếu là vì Thanh Châu đã giữ hạng nhất gần ngàn năm qua rồi!
Lúc này, một người phụ nữ bước vào Tiên Bảo Các.
Chính là Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh bước vào trong đám người, chẳng bao lâu thì một giọng nói khiến người khác kinh ngạc vang lên: "Năm vạn kim tinh cược Nam Châu giành hạng nhất!"
Lời vừa dứt, cả sảnh nhốn nháo hẳn lên!
Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh không để ý những người khác, quay người rời đi.
Năm vạn kim tinh!
Là tất cả tài sản của bà ấy!
Hơn nữa, bà ấy còn mượn Tống Từ kha khá.
Vì sao lại làm vậy?
Vì người thanh niên kia đã từng nói với bà ấy một câu, hắn muốn tranh hạng nhất!
...
Trong hoang địa, Lạc Chiêu Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ta nhìn đám đông rồi cười nói: "Bắt đầu!"
Nói rồi, cô ta đi sang một bên.
Lúc Lạc Chiêu Kỳ vừa dứt lời, ba người Thanh Châu đã di chuyển!
Trong ánh mắt của mọi người, họ đi thẳng tới lá cờ hạng nhất!
Không quan tâm tới bất kỳ một ai!
Đi thẳng đến hạng nhất!
Tự tin và kiêu ngạo vậy đấy!
Ngay lúc này, Tả Phu cũng di chuyển!
Mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Đối với việc này, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm!
Dù sao lần nào cũng chỉ có Vân Châu mới có thể tranh giành với Thanh Châu thôi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Vì ba người Diệp Quân của Nam Châu cũng đi về phía lá cờ hạng nhất!
Thấy cảnh này, đám đông đều kinh ngạc!
Nam Châu này muốn làm gì vậy?
Muốn tranh hạng nhất sao?
Phải nói, lúc nhìn thấy cảnh này, không chỉ những người có mặt ở đó thấy sửng sốt.
Mà đến người của ba trăm sáu mươi châu cũng ngây ra như phỗng!
Nam Châu cũng muốn tranh hạng nhất sao?
Nhất thời, vô số người của các châu bỗng cười sằng sặc!
Có người cười mỉa!
Có kẻ tò mò!
Cũng có người ngờ vực!
Ở thư viện Quan Huyên Nam Châu, khi mọi người thấy đám Diệp Quân đi về lá cờ hạng nhất thì cả thư viện đều tĩnh lặng!
Đương nhiên, người trong thư viện cũng ngẩn cả ra!
Đối với bọn họ, nếu tranh được hạng mười đã là vô cùng tốt rồi!
Mà bây giờ, đám người Diệp Quân lại muốn tranh hạng nhất?
Lúc này, bỗng có một người hét lớn: "Ngầu đét!"
Ầm!
Bỗng chốc, bầu không khí ở thư viện Quan Huyên Nam Châu như sôi sùng sục!
Đúng là máu huyết cuộn trào!
Vô số tiếng la hét vang trời, chấn động cả tầng mây.
Ở hoang địa.
Thấy đám người Diệp Quân cũng đi về phía lá cờ hạng nhất, khoé miệng của Triệu Tố đang ngồi trên đài quan chiến khẽ cong lên.
Bà ấy biết, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tranh giành một phen mà!
Viên Cổ nhìn ba người Diệp Quân, không nói gì.
Cách đó không xa, Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, hơi bất ngờ và tò mò.
Lúc này, ba người Thanh Châu dừng bước.
Mục Vân Hàn bỗng quay người nhìn Nạp Lan Ca: "Nghe nói cô là thể chất Thánh Linh?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"
Mục Vân Hàn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: "Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu chết như vậy thì đáng tiếc biết bao!"
Nạp Lan Ca khẽ cười: "Mời giết!"
Mời giết!
Lời vừa dứt, đao của Mục Vân Hàn bỗng tuốt ra khỏi vỏ!
Một nhát đao cực kỳ nhanh!
Mọi người ở đó chỉ thấy đao quang chớp sáng, không rõ thân đao ở đâu.
Vút!
Tiếng không khí bị xé toạc lảnh lót vang lên!
Nhưng nhát đao nhanh như chớp này lại chém vào không khí!
Không biết từ lúc nào Nạp Lan Ca đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng về phía bên phải!
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ trên đài quan chiến hơi kinh ngạc: "Trình độ thời không của cô nhóc này lại thâm sâu đến vậy sao?”
Triệu Tố cũng khá bất ngờ!
Trên mặt Ly Hoan kia lại nở ra một nụ cười.
Mục Vân Hàn chém vào khoảng không thì nhìn Nạp Lan Ca: "Khá thú vị đấy!"
Dứt lời, cô ta lại xông về phía Nạp Lan Ca.
Chớp mắt, đao quang lấp lánh!
Lúc này Nạp Lan Ca cũng biến mất tại chỗ, thời không ở chiến trường bỗng dập dềnh như một làn sóng!
Chẳng mấy chốc, hai cô gái đã lao vào trận đại chiến!
Ngao Hám nhìn Tả Phu và Diệp Quân: "Hai người các ngươi, ai đánh với ta?"
Hai người đồng loạt lắc đầu, sau đó cùng chỉ tay về phía An Mục!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Ngao Hám bỗng trầm xuống: "Hai ngươi như vậy khiến ta thấy mất mặt đấy!"
Nó rồi gã chỉ thẳng Tả Phu: "Ta đánh với ngươi!"
Tả Phu nhíu mày: "Vì sao?"
Ngao Hám nhìn Diệp Quân: "Hắn thích đá 'trứng' lắm!"
Diệp Quân đơ mặt ra!
Tả Phu im lặng một lúc mới nói: "Ngươi ức hiếp ta không biết bỉ ổi đúng không?"
Diệp Quân đen mặt, thấy bị xúc phạm!
Ngao Hám bình tĩnh đáp: "Tả Phu, so với tên ở Nam Châu này, ta thích đánh với ngươi hơn. Nào, để ta xem Vân Châu của các ngươi tiến bộ thế nào đi!"
Nói rồi, gã không phí nước bọt nữa, trực tiếp tung quyền về phía Tả Phu.
Ầm!
Quyền này vừa xuất ra, một tiếng nổ chấn động vang lên, cực kỳ ghê người!
Thể tu!
Tả Phu nhìn Ngao Hám, đột nhiên hai tay hợp thành hình chữ thập, lẩm nhẩm niệm chú. Chớp mắt, một luồng ánh sao bỗng giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Trong tích tắc, Ngao Hám kia bị đánh văng ra mười mấy trượng, còn chỗ gã vừa đứng thì xuất hiện một hố sâu mấy chục trượng.
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ!
Ngao Hám nhìn thân thể cháy đen của mình, sau đó kinh hãi hét lên với Tả Phu: "Ngươi là thuật sư trong truyền thuyết!"
Thuật sư!
Là một danh xưng vừa cổ xưa vừa thần bí!
Nghe nói, cường giả ở cấp bậc này dễ dàng điều động sức mạnh vạn pháp vạn vật trong thiên địa, ghê gớm hơn là, thậm chí có thể đánh rơi sức mạnh pháp tắc của một nơi, cực kỳ khiếp người!
Lúc này, đám người Triệu Tố ngồi trên đài quan chiến không thể ngồi yên được nữa rồi!
Thuật sư!
Bọn họ cũng không ngờ, lần này Vân Châu lại xuất hiện một thuật sư!
Diệp Quân nhìn Tả Phu, cũng thấy hơi bất ngờ. Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn hạ bộ của Tả Phu.
Thấy vậy, Tả Phu vội nói: "Ta không đánh với ngươi!"
Nói rồi, y hơi ngập ngợ, lại nói: "Không phải là ngươi không mạnh, mà là... Tóm lại, ta không muốn đánh với ngươi đâu!"
Diệp Quân: "..."
...
Chương 85: Keo kiệt
Cú đá của Diệp Quân đúng là khiến người ta đau đầu.
Hắn có thể thất bại vô số lần nhưng chỉ cần trúng một lần thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nơi đó ngay cả yêu thú cũng không đỡ nổi, huống gì con người?
Đúng lúc này, An Mục bỗng nói: “Hai người các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên!
Vừa nói thế, xung quanh lập tức náo động.
Một đánh hai!
Lúc này mọi người ở Thanh Châu đều nghe thấy lời An Mục nói, nghe thế mọi người đều sôi sục!
Một đánh hai!
Tự tin như thế!
Bá đạo như thế!
Người Thanh Châu là vậy đấy!
Mãi đỉnh!
Trên đài quan sát, Viên Cổ vuốt râu nói: “Tốt, tốt, tốt lắm”.
Nói liên tục tận ba chữ tốt!
Đã đi trên con đường võ thuật cần phải có chí khí như vậy.
Triệu Tố nhìn An Mục mỉm cười: “Đúng là bá đạo”.
Bên dưới, Diệp Quân nhìn An Mục, sau đó nhìn Tả Phu: “Ta cho ngươi năm vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Tả Phu lắc đầu: “Ta cho ngươi mười vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
“Ể!”
Tả Phu sửng sốt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân giơ tay phải ra: “Đưa cho ta, ngươi đánh hắn trước đi”.
Tả Phu im lặng một chốc rồi lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong chiếc nhẫn không gian lại có mười vạn kim tinh thật.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đó đi, sau đó nhìn Tả Phu: “Các ngươi có tiền thật đấy”.
Tả Phu do dự rồi nói: “Diệp công tử, có phải đến năm vạn kim tinh mà ngươi cũng không có không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Đúng là hiện giờ hắn không có thật, nếu bán nội đan đi thì vẫn có.
Nhưng vẫn rất nghèo.
Bây giờ tu luyện tốn nhiều tiền quá.
Tả Phu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi keo kiệt thật đấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tả huynh cố lên”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Lúc này An Mục bỗng nói với Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn không lên cùng hắn sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Hai đánh một dù thắng cũng không vinh quang.
Hơn nữa không cần làm vậy.
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Tả Phu: “Ra tay đi”.
Tả Phu gật đầu, hai tay y hợp thành chữ thập, miệng niệm chú gì đó, cả võ đài bỗng chốc nổi lên một cơn cuồng phong dài mấy mươi trượng, ngay sau đó cơn cuồng phong này bỗng biến thành vô số lưỡi gió đánh về phía An Mục.
Vèo!
Từng tiếng xé tan không khí dày đặc liên tục vang lên, cực kỳ đáng sợ.
Ở phía xa, tay trái An Mục bỗng để ra phía sau, tay phải gã giơ ra trước, sau đó chậm rãi siết chặt rồi thu về phía sau, một giây sau, đánh ra một quyền khá mạnh.
Ầm!
Cú đấm này mang theo quyền mang đáng sợ, sức lực mạnh mẽ lập tức phá tan lưỡi đao gió đó.
Quyền ý!
Thấy thế tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
An Mục nhìn Tả Phu ở đằng xa: “Ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng để ra tay, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi, đừng lãng phí thời gian”.
Tả Phu gật đầu: “Được!”
Nói rồi y chắp hai tay lại thành chữ thập, miệng lầm bầm mấy lời chú cổ xưa.
Rắc!
Thời không trên đỉnh đầu hai người bỗng chốc nứt ra, vô số tinh không xuất hiện trong thời không bị nứt ra đó.
Cùng lúc đó một uy lực ngút trời đáng sợ cuốn lấy cả hoang địa.
Thời không đang rung chuyển.
Mặt đất nứt toác ra.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ ở trên đài quan sát bỗng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm Tả Phu ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin: “Đây là… thuật thần thông cấp Thần”.
Cấp Thần!
Nghe thế mọi người đều biến sắc.
Thuật thần thông vốn dĩ là hung hãn đến mức nghịch thiên, còn cấp Thần lại vô cùng khủng khiếp.
Dù là thư viện Quan Huyên thượng giới cũng không có thuật thần thông cấp Thần.
Từ sau khi võ đạo bị đứt đoạn vào năm đó, thuật thần thông này trở nên cực kỳ hiếm thấy, mà thuật thần thông cấp Thần cũng cực kỳ hiếm có dù là ở Trung Thổ Thần Châu.
Nhưng nó lại xuất hiện ở đây.
Thời không đã bắt đầu méo mó biến hình, mặt đất càng nứt toạc từng tầng.
An Mục ngẩng đầu lên nhìn thời không nứt ra đó, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này Tả Phu bỗng nói: “Quần Tinh”.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Từng luồng tinh quang bỗng bắn ra từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi đó. Thoáng chốc vô số tinh quang này xuyên qua vết nứt thời không như sao băng lao xuống chỗ An Mục ở bên dưới.
Xoẹt xoẹt!
Sau khi vô số tinh quang này xuất hiện, thời không ở đây bỗng nứt ra như một mạng nhện, vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan sát thay đổi, suýt nữa đã ra tay, lúc này Triệu Tố bỗng nói: “Viên trưởng lão”.
Nghe thế Viên trưởng lão mới hoàn hồn.
Không thể nhúng tay vào được.
Đây là trận quyết đấu công bằng.
Viên Cổ buông tay phải ra, sau đó nhìn An Mục.
Diệp Quân cũng nhìn vô số tinh quang rơi xuống đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ suy tư.
Phải nói là thuật thần thông lớn mạnh này có uy lực không tầm thường.
Chiêu này đủ để hủy diệt một tòa thành.
Lúc này vô số tinh quang như muốn nhấn chìm An Mục.
Rầm rầm!
Bỗng chốc hàng chục đám mây hình nấm cực lớn xuất hiện do va chạm, cao đến gần mấy trăm trượng.
Lúc này mặt đất cũng sụp xuống, sóng xung kích cực mạnh từng tầng một lan tràn ra bên ngoài, mọi người trên hoang địa liên tục lui về phía sau.
Khoảng mười lăm phút sau, võ đài mới dần trở lại bình thường.
Lúc này vị trí An Mục đứng lúc nãy đã biến thành một cái hố sâu, cái hố này sâu đến mấy mươi trượng.
Ngay lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Chỉ thấy một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu.
Người xuất hiện chính là An Mục.
Mà gã lại không hề bị thương tổn chút nào.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Đối đầu trực diện với chiêu thuật thần thông cấp Thần thế mà lại không hề hấn gì?
Đây có còn là người nữa không?
Vẻ mặt Viên Cổ trên đài quan sát dường như nhẹ nhõm hẳn, sau đó nở một nụ cười, ông ta ngồi xuống, vuốt râu cười nói: “Hay lắm!”
Triệu Tố nhìn An Mục, một hồi lâu mới nói: “Nghịch thiên”.
Tả Phu đứng đối diện với An Mục nhìn thấy gã không bị thương tổn gì, ánh mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác, y hợp hai tay lại thành chữ thập, khẽ nói: “Ngươi thắng rồi”.
Nhận thua!
Ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng không thể khiến gã bị thương, y biết y không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Một ngàn năm nay, người trước mặt này mới là thiên tài quái dị hơn bất kỳ thiên tài ở Thanh Châu trong quá khứ.
Vì các thiên tài yêu nghiệt trong mười lần trước không ai có thể dễ dàng đỡ được thuật thần thông cấp Thần của y cả.
Thanh Châu!
Không hổ là nơi sinh ra thiên tài quái dị tuyệt thế Kiếm Chủ Nhân Gian.
Sau khi nhận thua, Tả Phu xoay người đi sang một bên.
Lần này mục tiêu của y lại là hạng hai.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt An Mục vẫn rất bình tĩnh, gã không nói gì, xoay người đi về phía lá cờ hạng nhất.
Gã vẫn rất thản nhiên, không có bất kỳ vẻ mặt vui mừng nào.
Vì gã chưa từng xem người ở đây là đối thủ của mình, ánh mắt gã vẫn luôn hướng về Trung Thổ Thần Châu.
Không phải là tự phụ.
Mà là tự tin.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng phức tạp.
Lần này lại là Thanh Châu đứng nhất.
Không hề có chút hồi hộp nào.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã”.
Nghe thế mọi người đều nhìn sang, người nói chính là Diệp Quân.
Mọi người sửng sốt.
An Mục dừng bước, gã xoay người nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Đến lượt chúng ta”.
Nghe hắn nói thế, cả võ đài đều xôn xao.
Còn muốn đánh hả?
Không biết tự lượng sức mình thế à?
An Mục nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ còn cần thiết sao?”
Diệp Quân: “Đương nhiên”.
An Mục nhìn Diệp Quân: “Nhớ lấy, người chỉ có một cơ hội ra tay, vì lúc ta ra tay, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu”.
Chạy!
Phải chạy!
Một con yêu thú cấp Bán Tiên, lại cộng thêm cả một bầy yêu thú phía sau nó, ai mà đỡ cho nổi?
Tốc độ của ba người bây giờ đã lên đến cực hạn!
May là tốc độ của con yêu thú kia không quá nhanh!
Càng lúc ba người càng đến gần lá cờ kia!
Nhưng đám yêu thú kia không hề có ý định dừng đuổi theo!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân nặng nề hẳn.
Rốt cuộc Tiêu Qua đã làm gì khiến con yêu thú này bán mạng đuổi theo như vậy?
Chẳng mấy chốc, ba người Diệp Quân đã chạy đến trước một thạch đài. Trên thạch đài chính là lá cờ của thư viện Quan Huyên kia!
Mà trước thạch đài còn có năm người!
Ba người của Thanh Châu đều có mặt.
Vị Tả Phu của Vân Châu cũng ở đó.
Còn một chàng trai nữa, chàng trai mặc một bộ trường bào màu xám tro sạch sẽ, ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ.
Thấy ba người Diệp Quân đến, cả năm người đều nhìn về phía ba người họ!
Rất nhanh sau đó, năm người lại nhìn ra sau lưng ba người Diệp Quân!
Lúc nhìn thấy bầy yêu thú kia, cả năm người đều nhíu chặt mày.
Diệp Quân quay người nhìn đám yêu thú, thấy bọn nó vẫn nhất quyết đuổi theo, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, sau đó nhìn Tiêu Qua đang tái mét mặt mũi hỏi: "Huynh đã làm gì vậy?"
Tiêu Qua run run đáp: "Trời đất chứng giám, ta thì làm gì được chứ? Nó biến thái cỡ đó, ta làm gì được nó cơ chứ!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nó nhất quyết đuổi theo huynh không tha!"
Tiêu Qua ngẩng người ra, sau đó y lấy ra một cái trứng, sau đó nói: "Ta nhặt được một quả trứng!"
Nói rồi y chớp mắt hỏi: "Không phải vì nó đấy chứ?"
Diệp Quân cạn lời: "Huynh nghĩ sao?"
Nói rồi, hắn cầm quả trứng lên, sau đó hét về phía đám yêu thú đang chạy tới: "Ngươi còn bước tới nữa, ta bóp nát trứng của ngươi!"
Sắc mặt đám người đều trở nên kỳ quái.
Quả nhiên, mọi người đều nghĩ hơi chệch hướng!
Đầu óc không trong sáng nha!
Lúc này, con yêu thú kia bỗng dừng lại, nó nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ hung tợn.
Còn đám yêu thú sau lưng nó cũng dừng hẳn lại.
Diệp Quân nhìn yêu thú: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi!"
Yêu thú cười khẩy: "Các ngươi lấy trứng của ta, bây giờ lại còn uy hiếp ta nữa, thế mà ngươi nói với ta là hiểu lầm! Ngươi không thấy nực cười à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi mới nói: "Ta với ngươi đấu một trận, nếu ta thắng thì chúng ta bỏ qua chuyện quả trứng!"
Yêu thú nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Nếu ngươi thua thì sao?"
Diệp Quân cười nói: "Thua thì chịu thôi!"
Yêu thú nói: "Con người, ngươi khiêu chiến với ta, là một vị vua, ta buộc phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi. Như lời ngươi nói, nếu ngươi thắng thì bỏ qua chuyện quả trứng! Nếu ngươi thua thì ngươi và bạn bè của ngươi đều phải chết!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Yêu thú phất tay, đám tiểu yêu sau lưng nó đều lùi ra sau.
Tiêu Qua bỗng lên tiếng: "Diệp huynh, hay để ta đi?"
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua, cười nói: "Ta tin thực lực của huynh, nhưng ta vừa tăng cảnh giới cách đây không lâu, đang muốn tìm cơ hội luyện tay, để cơ hội này cho ta đi!"
Tiêu Qua do dự một chút rồi gật đầu: "Được!"
Diệp Quân đi về phía con yêu thú kia.
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp.
Y biết, Diệp Quân giữ thể diện cho hắn nên mới nói như vậy, thật ra y thật sự không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với con yêu thú này!
Con này là yêu thú cấp Bán Tiên đấy!
Cấp Bán Tiên tương đương với cường giả cảnh giới trên Ngự Không, hơn nữa sức chiến đấu của yêu thú luôn hơn xa với con người cùng cảnh giới.
Năng lực phòng ngự cũng quá biến thái!
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân tới trước mặt con yêu thú kia, sau đó nói: "Các hạ, vì thực lực của ngài quá mạnh mẽ, thế nên tiếp sau đây có lẽ ta phải không từ thủ đoạn để thắng ngài, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài rộng lượng tha thứ!"
Yêu thú bình thản đáp: "Ngươi cứ tự nhiên!"
Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó, hắn như một hồn ma xuất hiện trước mặt con yêu thú, sau đó đá mạnh vào hạ bộ của nó!
Cả đám người đều sững sờ!
Tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng lại thì hạ bộ đã bị Diệp Quân đá rồi!
Ầm!
Cùng với một âm thanh trầm đục vang lên, hai mắt yêu thú trợn tròn, liên tục lùi về sau. Trong lúc lùi về sau, nó đấm mạnh một quyền về phía trước!
Rầm!
Quyền này đập vào không khí!
Nhưng mặt đất lại bị đập ra một hố sâu mấy trượng.
Mà lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng yêu thú, sau đó hắn lại đạp một phát nữa vào hạ bộ của con yêu thú.
Ầm!
Tiếng động trầm đục vang lên, đồng tử của yêu thú rút lại, hai tay lập tức bụm lấy hạ bộ.
Lúc này, Diệp Quân bất chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của yêu thú, ngay sau đó, một thanh đoản kiếm kê ngay cổ yêu thú.
Thấy cảnh này, vẻ mặt của mấy người có mặt ở đó đều trở nên nghiêm trọng!
Tốc độ!
Bọn họ đều không ngờ tốc độ của Diệp Quân lại nhanh đến mức này!
Chàng trai áo xám tro kia nhìn chằm chằm Diệp Quân không rời mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tả Phu nhìn Diệp Quân một cái, hai mắt chậm rãi nhắm lại: "Tạo nghiệp!"
Bên phía Thanh Châu, Mục Vân Hàn nhìn Diệp Quân rồi nói: "Vô lại!"
Ngao Hám lắc đầu: "Gặp phải yêu thú có khả năng phòng ngự biến thái thế này, cách giải quyết của hắn là cách hiệu quả nhất rồi!"
Nói rồi, gã nhìn Mục Vân Hàn: "Đao của cô nhanh hay tốc độ của hắn nhanh hơn?"
Sau một thoáng im lặng, Mục Vân Hàn đáp: "Nếu không giết được hắn trong một nhát đao thì ta sẽ thua!"
Nghe vậy, sắc mặt Ngao Hám trở nên nghiêm trọng: "Nếu ta đấu tay đôi với hắn mà hắn không đánh trực diện với ta, ta cũng khó mà thắng được!"
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Không thể ngờ được Nam Châu luôn xếp chót lại xuất hiện một thiên tài cỡ này!"
Ở phía xa, Diệp Quân không giết yêu thú kia, hắn lùi sang một bên rồi đặt quả trứng lên mặt đất: "Các hạ, đây là trứng của ngươi!"
Yêu thú nhìn Diệp Quân: "Tốc độ của ngươi không phải hạng tầm thường!"
Diệp Quân khẽ cười, không đáp lời.
Yêu thú im lặng một lúc rồi lấy trứng của mình, sau đó nói: "Có chơi có chịu! Ân oán của chúng ta kết thúc từ đây!"
Nói rồi nó dẫn bầy yêu thú quay người chạy về phía xa.
Diệp Quân đứng trầm lặng tại đó.
Tốc độ!
Hắn phát hiện ra, khi tốc độ đạt đến cực hạn thì thật sự không có cách nào phá giải được!
Đáng tiếc quá!
Đáng tiếc là con yêu thú này không đủ mạnh, không thể nào khiến hắn hả hê đánh một trận!
Từ sau khi đánh thắng cái bóng ở tầng chín của tháp thí luyện, hắn không còn gặp được đối thủ nào khiến mình cảm thấy nguy hiểm nữa!
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay người nhìn An Mục của Thanh Châu đứng đằng xa.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, chàng trai mặc áo xám tro ở bên kia bỗng nhếch môi cười cợt!
Mà Ngao Hám đứng bên cạnh An Mục cũng cười nói: "An Mục, hắn đang nhìn ngươi, tên này muốn khiêu chiến ngươi đấy, ha ha..."
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó chậm rãi khép mắt lại: "Nơi đây, không phải là chiến trường của ta!"
Ngao Hám cười nói: "Hiểu rồi! Trung Thổ Thần Châu mới là chiến trường của ngươi. Tuy rằng thực lực của tên này không tệ, nhưng muốn đấu tay đôi với ngươi thì còn kém xa lắm!"
An Mục khẽ lắc đầu: "Dù là hắn hay Tả Phu, mục tiêu của họ lần này đều là ta, điều đó chứng minh bọn họ có tự tin. Ta sẽ không khinh thường bất kỳ ai trong số họ, vì khinh thường đối thủ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn".
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Giống như lúc này, nếu hắn không để lộ thực lực của mình thì lúc đánh nhau với hắn, tốc độ của hắn đủ để đánh ngươi không kịp trở tay. Yêu thú cấp Bán Tiên kia thua nhanh như vậy chính là vì nó không đủ xem trọng đối thủ!"
Ngao Hám gật đầu: "Hiểu rồi!"
An Mục chậm rãi nhắm mắt lại: "An Mục ta sẽ giữ vững vinh quang gần nghìn năm qua của Thanh Châu. Thần cản ta, ta giết thần, phật cản ta, ta diệt phật!"
...
Chương 82: Muội theo huynh!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng với Tiêu Qua ngồi sang một bên, cả ba đều nhìn ra xa.
Đợi Tôn Hùng!
Nhưng một canh giờ sau, Tôn Hùng vẫn chưa xuất hiện!
Sắc mặt cả ba đều trở nên hơi khó coi!
Lúc này, Tiêu Qua bỗng nói: "Yên tâm, ở đây, nếu tự động bỏ cuộc thì thư viện sẽ đưa ngươi ra ngoài! Thế nên chắc gã không sao đâu!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía cuối bình nguyên xa xăm, tuy không tiếp xúc nhiều với Tôn Hùng nhưng hắn vẫn mong đối phương có thể vượt qua thử thách này.
Dù sao thì cũng đều đến từ một nơi!
Thế nhưng đến lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn không thấy bóng dáng Tôn Hùng đâu.
Có điều là, những người của châu khác xuất hiện rồi!
Từ sau khi bọn họ đến đây, lại có thêm tầm hai mươi người lục tục kéo đến.
Bấy giờ chỉ còn nửa canh giờ nữa là cuộc thi kết thúc!
Tiêu Qua ngồi bên cạnh Diệp Quân nhìn chàng trai áo bào xám tro ở phía xa rồi nói: "Người này từ Ung Châu đến, là thiên tài của Ung Châu, tên là Quân Mộc".
Diệp Quân nhìn Quân Mộc, người này còn đến sớm hơn cả ba người họ.
Lúc này, như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Quân Mộc cũng nhìn về phía hắn, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười.
Diệp Quân cũng cười mỉm.
Hai người xem như đã chào hỏi nhau rồi!
Bấy giờ, Tiêu Qua lại nói: "Ta đếm rồi, có người của mười chín châu ở đây, nếu không có người của châu mới đến thì chắc là mười chín châu sẽ tranh giành tốp 10".
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn phía cuối bình nguyên, ở đó chẳng còn ai xuất hiện thêm nữa!
Đúng lúc này, Lạc Chiêu Kỳ bỗng xuất hiện!
Thấy người đến, mọi người đều biết vòng tỷ võ thứ hai đã kết thúc rồi!
Mà ngay lúc này, Tiêu Qua bỗng chỉ về phía xa: "Hai người nhìn đi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn ra xa, ở phía cuối bình nguyên, một chàng trai đang chạy thục mạng về phía này, chạy một cách vô cùng khó khăn.
Sắc mặt chàng trai trắng bệch, tay phải ôm bụng, máu tươi len lỏi qua kẽ tay chảy ra ngoài!
Mọi người nhìn chàng trai đang chạy tới, chẳng ai nói gì.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn chàng trai đó, cũng không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, chàng trai chạy tới trước mặt Lạc Chiêu Kỳ, gã nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng nhợt nhạt: "Ta... ta không đến trễ chứ?"
Lạc Chiêu Kỳ bình thản đáp: "Trễ rồi!"
Chàng trai ngây người ra, sau đó cười khổ.
Nhưng lúc này Lạc Chiêu Kỳ bỗng nói: "Nhưng có thể phá lệ một lần!"
Phá lệ một lần!
Mọi người đều sững sờ, sau đó cũng hiểu ra!
Thật ra có trễ hay không đều do Lạc Chiêu Kỳ quyết định cả.
Còn Lạc Chiêu Kỳ thì lựa chọn cho chàng trai này một cơ hội!
Nghe vậy, chàng trai vội vàng hành lễ long trọng: "Đa tạ Lạc chủ tịch!"
Lạc Chiêu Kỳ mỉm cười rồi quay người nhìn đám đông: "Các vị, tiếp theo sau là vòng thứ ba. Vòng thứ ba khác với hai vòng trước, vòng này là vòng tranh đoạt giữa người với người. Ta có lòng tốt nhắc nhở các vị một câu, các vị phải chọn vị trí phù hợp với mình, vì một khi các vị chọn sai, gặp đối thủ quá mạnh thì các vị sẽ không có cơ hội chọn lại đâu!"
Nói rồi, cô ta giơ một ngón tay lên: "Các vị có một buổi tối để trị thương, sáng sớm mai, các vị sẽ được dịch chuyển đến hoang địa. Ở đó, người đến từ ba trăm sáu mươi châu sẽ chiêm ngưỡng màn trình diễn của các vị. Hơn nữa..."
Nói đến đây, khoé miệng cô ta khẽ cong lên, nụ cười này thật sự vô cùng mê hoặc: "Lần này, ngoài những đại lão từ thư viện Quan Huyên đến xem thì còn có trưởng lão của gia tộc Thần Qua - một trong sáu đại thế tộc của thánh địa đích thân đến xem".
Sáu đại thế tộc của thánh địa?
Có rất nhiều người ngơ ngác không hiểu gì!
Rõ ràng họ chưa biết đến thế lực này!
Lạc Chiêu Kỳ cười giải thích: "Các vị chưa từng nghe đến cũng là chuyện bình thường. Sáu đại thế tộc của thánh địa đều là những thế gia cổ xưa, đã truyền thừa ít nhất hàng chục triệu năm rồi, nền tảng cực kỳ thâm sâu. Có thể nói, là sáu đại thế gia mạnh nhất sau vũ trụ Quan Huyên. Nếu được bọn họ chọn trúng thì cũng là một cơ duyên cực lớn".
Nói đến đây, cô ta nhìn Nạp Lan Ca đứng bên cạnh.
Thư viện Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ chọn một người, còn nếu được sáu đại thế gia ở thánh địa chọn trúng thì cũng là một cơ duyên lớn!
Tài nguyên ở trên đó, dưới này không thể nào bì được!
Những người ở đó cũng hiểu được đạo lý này nên cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Lạc Chiêu Kỳ cười, không nói gì mà quay người rời đi.
Mọi người ngồi xếp bằng trên đất, vẻ mặt đều mừng rỡ.
Bọn họ qua được vòng thứ hai rồi!
Có thể đến được vòng thứ ba đều không phải là người tầm thường.
Hơn một nghìn người bây giờ chỉ còn lại chưa đến ba mươi người!
Có thể đến được nơi đây đã là ghê gớm lắm rồi!
Ba người Diệp Quân ngồi một chỗ, ba người ngồi quanh một đống lửa, Diệp Quân lấy ra một con gà rồi bắt đầu nướng.
Bọn họ chưa đến trình độ không cần ăn cơm!
Một lúc sau, Diệp Quân xé một cái đùi gà đưa cho Nạp Lan Ca.
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt xinh đẹp của Nạp Lan Ca như được thêm chút khói lửa hồng trần, đẹp không tả xiết.
Nạp Lan Ca nhận đùi gà rồi hỏi: "Ngày mai tranh hạng mấy?"
Tiêu Qua lập tức nhìn Diệp Quân.
Nói thật thì tranh hạng nhất sẽ phải chịu áp lực khổng lồ!
Đó là Thanh Châu đấy!
Hơn nữa, chắc chắn Tả Phu cũng sẽ tranh hạng nhất!
Diệp Quân cười đáp: "Hạng nhất!"
Hạng nhất!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau cô cười rạng rỡ: "Muội theo huynh!"
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Thế thì cứ tới đi!"
Sau khi xử xong con gà, Diệp Quân nằm trên một tảng đá lớn, đầu gối lên hai tay, nhìn vầng trăng tròn treo lơ lửng trên trời, không biết đang nghĩ những gì.
Lúc này, một làn gió thơm mát thoáng qua, Nạp Lan Ca nằm xuống bên cạnh hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca, khẽ cười.
Nạp Lan Ca cười hỏi: "Huynh cười gì thế?"
Diệp Quân đáp: "Không có gì, chỉ cảm thấy vui thôi!"
Nạp Lan Ca nhỏ nhẹ nói: "Muội cũng vậy!"
Hai người cứ yên tĩnh nằm như thế, tán gẫu những chuyện vụn vặt thường ngày, bàn về đời người, nói chuyện tương lai.
Không biết qua bao lâu, trời đất đều tĩnh mịch, trăng bạc treo lơ lửng, sao lấp lánh đầy trời.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca bên cạnh, lúc này cô đã ngủ say.
Diệp Quân cởi trường bào của mình ra nhẹ nhàng đắp cho Nạp Lan Ca, rồi nằm xuống lại bên cạnh cô. Lúc này, Nạp Lan Ca xích lại gần hắn hơn, sau đó gối đầu lên cánh tay hắn.
Cơ thể Diệp Quân bỗng hơi cứng nhắc, nhưng chẳng mấy chốc sau đã trở lại bình thường. Tay phải hắn khẽ ôm Nạp Lan Ca, nhìn người đẹp trong lòng, thấy vẻ mặt cô bình thản tự nhiên, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng không hề có chút tạp niệm nào, chỉ thấy ấm áp.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi ngủ chưa?"
Một lát sau, Tiểu Tháp đáp: "Chưa!"
Nó dừng lại một lát mới nói tiếp: "Ta không cần ngủ!"
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Tiểu Tháp nói: "Có gì thì nói!"
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: "Tháp gia, gia tộc họ Diệp của ta là một trong sáu đại tộc của thánh địa à?"
Tiểu Tháp đáp: "Không phải!"
Diệp Quân hơi sửng sốt, hỏi lại: "Không phải sao?"
Tiểu Tháp nói: "Mạnh hơn cả sáu đại tộc của thánh địa nữa!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Mạnh vậy sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Ở vũ trụ Quan Huyên đều là những thế lực vô cùng vô cùng mạnh! Thế nên ngươi phải cố gắng nhiều nữa, biết chưa?"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: "Nếu, ta nói là nếu nhé, nếu ta có thể mạnh như tỷ tỷ váy trắng thì ta có phải sợ gia tộc họ Diệp không?"
Tiểu Tháp suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Nếu ngươi đạt đến trình độ của bà ấy thì ta nghĩ chắc là gia tộc họ Diệp sẽ nể mặt ngươi một chút đấy".
Diệp Quân khẽ nói: "Tỷ tỷ váy trắng là đại kiếm tiên... Tháp gia, ta cũng sẽ nỗ lực để trở thành một vị đại kiếm tiên..."
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 83: Người hộ đạo!
Ngày hôm sau, một tia sáng bạc ánh lên ở phía chân trời.
Trong dãy núi, tiếng yêu thú nối tiếp nhau vang lên.
Chúng nó dậy kiếm ăn rồi!
Trên tảng đá, Nạp Lan Ca từ từ mở mắt ra, cô nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cực kỳ đẹp trai.
Nạp Lan Ca khẽ nhoẻn môi cười, sau đó chậm rãi ngồi dậy vươn vai.
Lúc này, Diệp Quân mở mắt, nhìn tuyệt thế giai nhân trước mặt, khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười.
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Là Lạc Chiêu Kỳ!
Hôm nay Lạc Chiêu Kỳ mặc một bộ váy dài màu đỏ rộng rãi, dáng người uyển chuyển. Cô ta vốn đã xinh đẹp, lại mặc bộ váy dài đỏ thẫm này khiến cô ta trở nên gợi cảm hơn nhiều.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, cười nói: "Các vị, mời!"
Vừa dứt lời, dưới chân mọi người bỗng xuất hiện một trận pháp dịch chuyển!
Trận pháp dịch chuyển khởi động, chớp mắt sau mọi người đã biến mất!
Lúc lần nữa xuất hiện, bọn họ đã đến hoang địa.
Diệp Quân nhìn ra xa, bốn bề mênh mông. Ở cách đó vạn trượng có bày mười lá cờ, khoảng cách giữa mỗi lá cờ là mấy nghìn trượng, vô cùng rộng rãi.
Trên lá cờ chính giữa viết hai chữ thiếp vàng lớn: Hạng nhất!
Ánh mắt mọi người đều lập tức đổ dồn về phía lá cờ hạng nhất đó!
Vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau!
Lúc này, máy chiếu ảnh xuất hiện trên tầng mây.
Ba trăm sáu mươi châu đều phát sóng trực tiếp!
Lúc này, bên phải mọi người, bỗng một thạch đài khổng lồ từ dưới đất nhô lên, thạch đài dài rộng ngàn trượng, trên thạch đài bỗng xuất hiện nhiều dãy bàn.
Đài quan chiến!
Sau đó, một đám người xuất hiện trên thạch đài.
Đa phần là học viên và đạo sư đến từ thư viện Quan Huyên thượng giới, còn số ít còn là trưởng lão đến từ các đại thế gia và tông môn!
Tóm lại, chỉ những thiên tài có thân phận mới có tư cách đến đây quan sát cuộc tỷ võ trong khoảng cách gần!
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên: "Mời viện trưởng!"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trên đài quan chiến. Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu tím đậm, tóc dài xoã sau vai, thân hình đầy đặn, gương mặt tươi cười, đẹp không tả xiết.
Viện trưởng thư viện Quan Huyên thượng giới: Triệu Tố.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân bỗng ngây ra như phỗng!
Người phụ nữ này, hắn từng gặp!
Hôm hắn giết trưởng lão của Huyền Thiên Tông đã bị một người phụ nữ cản đường, mà người đó chính là người phụ nữ trước mặt hắn!
Đây là viện trưởng của thư viện Quan Huyên thượng giới sao?
Diệp Quân hơi sửng sốt.
Lúc này, người phụ nữ cũng nhìn Diệp Quân, lúc hai người nhìn nhau, bà ấy nháy mắt, trông hơi dí dỏm.
Diệp Quân im lặng.
Hắn không ngờ người phụ nữ này lại là viện trưởng của thư viện Quan Huyên thượng giới!
Sao ngày hôm đó đối phương không vạch trần mình?
Lẽ nào vì mình là người của thư viện Quan Huyên sao?
Trong lòng Diệp Quân hơi ngờ vực.
Lúc này, một ông lão và một người phụ nữ đẹp bỗng xuất hiện bên cạnh Triệu Tố. Trước ngực ông lão có đeo một huy hiệu, trên huy hiệu có một chữ "Quan" nho nhỏ thiếp vàng.
Người này chính là Viên Cổ đến từ thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu. Ở Trung Thổ Thần Châu, ông ta thuộc hội trưởng lão, là một nhân vật có thực quyền.
Ông ta vừa xuất hiện đã dán mắt nhìn An Mục.
Còn người phụ nữ đẹp đứng bên cạnh chính là trưởng lão của gia tộc Thần Qua, Ly Hoan!
Mà bà ta vừa xuất hiện đã nhìn thẳng về phía Nạp Lan Ca.
Bà ta cũng muốn An Mục kia, nhưng bà ta biết gia tộc Thần Qua không thể nào tranh được với thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu!
Sau khi vào chỗ ngồi, Triệu Tố cười nói: "Viên trưởng lão, theo quy tắc xưa nay, người đoạt hạng nhất trong cuộc tỷ võ đều phải vào thư viện của ta để bồi dưỡng một khoảng thời gian rồi mới đến Trung Thổ Thần Châu, mà lần này ông lại đích thân đến đón cậu ta, gấp gáp vậy!"
Viên Cổ khẽ gật đầu: "Triệu viện trưởng, lần này đúng là bọn ta hơi gấp, khẩn cấp không thể chậm một ngày!"
Triệu Tố lấy làm lạ: "Sao đột nhiên lại cấp bách đến vậy?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Cuộc chiến tranh giành số mệnh!"
Triệu Tố hơi nheo mắt: "Đã bắt đầu rồi sao?"
Viên Cổ gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: "Bắt đầu rồi!"
Triệu Tố nặng nề hỏi: "Áp lực lớn lắm ư?"
Viên Cổ cười khổ: "Đâu chỉ là lớn lắm, phải nói là áp lực khổng lồ. Nếu không phải vậy hôm nay bọn ta đâu cần phải vội vàng đến đón An Mục đi chứ?"
Nói rồi ông ta nhìn An Mục ở phía xa, khẽ nói: "Cũng chỉ có mình cậu ấy mới có khả năng tranh giành với mấy vị kia!"
Triệu Tố nói: "Kể về mấy vị kia đi!"
Sau một thoáng trầm lặng, Viên Cổ nói: "Gần đây, vũ trụ Ngũ Duy xuất hiện một người, người này trời sinh được một thân xác khác người, dùng thân thể người phàm để chứng thiên đạo! Nghe nói, người này có được truyền thừa chính thống của Mộ Thiên Đạo... còn Mộ Thiên Đạo chính là người hộ đạo của gã!"
Mộ Thiên Đạo!
Nghe vậy, Triệu Tố nheo mắt: "Chính là vị Mộ Thiên Đạo năm xưa được xưng là tay kiếm thứ tư của nhân gian sao?"
Viên Cổ gật đầu: "Đúng vậy!"
Triệu Tố trầm mặc, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Có thể khiến một nhân vật khủng khiếp cỡ này làm người hộ đạo cho mình, đối phương phải yêu nghiệt đến cỡ nào?
Lúc này, Viên Cổ lại nói: "Ngoài kẻ này ra, đế tộc Bất Tử cũng xuất hiện một thiên tài siêu cấp. Nghe nói kẻ này đã hoàn toàn đánh tức huyết mạch bất tử, không chỉ thế, gã còn đánh thức một tia huyết mạch phong ma mà năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian đã để lại cho đế tộc Bất Tử”.
Đế tộc Bất tử!
Nghe vậy, vẻ mặt của Triệu viện trưởng bỗng nghiêm trọng hẳn!
Là một trong sáu đại tộc của thánh địa, hơn nữa còn là đại tộc đứng đầu!
Ngoài vài đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên ra, đế tộc Bất Tử bây giờ chính là gia tộc đứng đầu ở vạn giới.
Hơn nữa, dù là mấy đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên cũng phải nể mặt đế tộc Bất Tử vài phần!
Vì mẫu thân của Kiếm Chủ Nhân Gian đến từ đế tộc Bất Tử.
Triệu Tố hỏi: "Vậy người hộ đạo của kẻ này là ai?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Nghe nói là Vô Biên Chủ - người năm xưa cùng chinh chiến thế giới Hư Chân với Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Vô Biên Chủ!
Triệu Tố chìm vào im lặng, trong lòng chấn động, lại là một đại lão tuyệt thế!
袁古继续道: "除此之外, 妖界也出了一位超级天才, 此人一出世, 便震惊整个妖族, 因为他一出生便是传说中的荒古圣体, 而且, 天生圣瞳. 据说, 书院妖院院首二丫姑娘还亲自去了一趟妖界, 好像还做了其护道者! 也不知真假" Viên Cổ tiếp tục nói: "Ngoài ra, yêu giới cũng xuất hiện một thiên tài tuyệt đỉnh. Người này vừa ra đời đã chấn động cả yêu tộc, vì gã vừa chào đời đã sở hữu thánh thể Hoang Cổ trong truyền thuyết, thêm vào đó là thánh đồng trời sinh. Nghe nói, viện trưởng thư viện Yêu Viện - Nhị Nha cô nương còn đích thân đến yêu giới, hình như còn làm người hộ đạo của gã! Không biết thật giả ra sao!"
Nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại, sau đó nói tiếp: "Mấy vị kể trên đây đều là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, người hộ đạo thì lại càng khủng khiếp hơn, còn vị ở hệ Ngân Hà kia lại càng đáng sợ..."
Triệu Tố nhíu chặt mày: "Hệ Ngân Hà?"
Viên Cổ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Nghe nói vị ở hệ Ngân Hà kia chính là người mang thiên mệnh đời này..."
Nghe vậy, Triệu Tố sửng sốt.
Người mang thiên mệnh?
Người mang thiên mệnh đời trước là ai?
Đó là Kiếm Chủ Nhân Gian đấy!
Người mang thiên mệnh các đời đều là những nhân vật khủng bố sở hữu thiên phú vạn cổ vô song, hơn nữa, dường như đều mạnh vượt trội tất cả các thiên tài cùng thời!
Mà bây giờ, lại xuất hiện người mang thiên mệnh tiếp theo rồi sao?
Viên Cổ cười khổ: "Bây giờ bà đã biết vì sao bọn ta phải gấp gáp đến vậy rồi chứ?"
Triệu Tố bỗng nhìn An Mục ở đằng xa: "Người hộ đạo của cậu ta là ai?"
Viên Cổ trầm giọng đáp: "Theo bọn ta đoán thì có lẽ là An Võ Thần!"
An Võ Thần!
Sắc mặt của Triệu Tố trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết!
Như nhớ ra điều gì, Triệu Tố nhìn Diệp Quân đứng ở phía xa, ánh mắt tiếc nuối.
Thời đại này khác với trước đây, không có người hộ đạo mạnh mẽ sẽ không đi xa được!
Dù ngươi có thiên phú hơn người cũng không được!
Người hộ đạo!
Con đường võ đạo dài bất tận, nếu không có người dẫn dắt và bầu bạn, một mình ngươi có thể đi bao xa?
Nhân quả vô tận, số mệnh không thể thăm dò, nếu không có người bảo vệ, ngươi lấy gì để chống đỡ?
Triệu Tố nhìn Diệp Quân đầy tiếc nuối.
Vốn dĩ bà ấy rất xem trọng Diệp Quân, nhưng sau khi nghe xong người hộ đạo của những vị trên thì bà ấy cảm thấy tuyệt vọng!
...
Chương 84: Đá 'trứng'!
Trên hoang địa, hai mắt Diệp Quân đang nhắm hờ.
Hôm nay Diệp Quân hắn phải tranh đoạt một phen!
Tranh hạng nhất!
Hắn của bây giờ không hề biết rằng, người Nam Châu lúc này đang hoan hô vì hắn!
Đã rất lâu rồi Nam Châu không ai có thể lọt vào vòng thứ ba!
Dù hôm nay hắn có đoạt được thứ hạng tốt hay không, ở Nam Châu, Diệp Quân hắn đã là anh hùng!
Một bên khác, ánh mắt Tả Phu cũng đang dán chặt lên lá cờ hạng nhất kia.
Lần này, mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Vân Châu đã là á quân quá nhiều năm rồi!
Điều này đối với Vân Châu đã không còn là vinh dự mà là một loại sỉ nhục!
Á quân vạn năm!
Đúng là không dễ nghe cho lắm!
Hàng ngàn năm nay, tất cả thiên tài của Vân Châu khổ cực tu hành, mục tiêu của họ chỉ có một, đó là tranh hạng nhất!
Nhưng tất cả đều đã thất bại!
Tả Phu chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải siết chặt.
Còn những người khác, sau khi nhìn lá cờ hạng nhất thì bắt đầu dịch chuyển ánh mắt!
Hạng nhất này không phải ai cũng có thể tranh được đâu!
Vân Châu và Thanh Châu thật đã đủ để họ tuyệt vọng rồi!
Thượng Thành.
Lúc này, Tiên Bảo Các đang mở cược.
Đương nhiên là cược châu nào giành được hạng nhất rồi!
Tỷ lệ cược của Thanh Châu là 1:0,01.
Cũng có nghĩa là ngươi cược một trăm kim tinh chỉ nhận lại được một kim tinh mà thôi.
Không thể tin được!
Lại thêm, những ai đặt cược cho Thanh Châu chỉ được cược nhiều nhất một ngàn kim tinh thôi.
Còn tỷ lệ cược của Vân Châu là 1:10.
Có nghĩa là, nếu Vân Châu giành hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được mười kim tinh.
Đừng nghĩ tỷ lệ này cao, cái sau đây càng cao hơn!
Tỷ lệ cược của tất cả các châu còn lại là 1:1000!
Một ngàn đấy!
Nghĩa là nếu châu khác giành được hạng nhất, ngươi cược một kim tinh sẽ nhận được một ngàn kim tinh!
Quan trọng nhất là, không có giới hạn cược, thích cược bao nhiêu cược bấy nhiêu!
Một ngàn lần!
Nhìn qua thì có vẻ khá xem thường những châu khác, nhưng thực tế thì chủ yếu là vì Thanh Châu đã giữ hạng nhất gần ngàn năm qua rồi!
Lúc này, một người phụ nữ bước vào Tiên Bảo Các.
Chính là Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh bước vào trong đám người, chẳng bao lâu thì một giọng nói khiến người khác kinh ngạc vang lên: "Năm vạn kim tinh cược Nam Châu giành hạng nhất!"
Lời vừa dứt, cả sảnh nhốn nháo hẳn lên!
Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh không để ý những người khác, quay người rời đi.
Năm vạn kim tinh!
Là tất cả tài sản của bà ấy!
Hơn nữa, bà ấy còn mượn Tống Từ kha khá.
Vì sao lại làm vậy?
Vì người thanh niên kia đã từng nói với bà ấy một câu, hắn muốn tranh hạng nhất!
...
Trong hoang địa, Lạc Chiêu Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ta nhìn đám đông rồi cười nói: "Bắt đầu!"
Nói rồi, cô ta đi sang một bên.
Lúc Lạc Chiêu Kỳ vừa dứt lời, ba người Thanh Châu đã di chuyển!
Trong ánh mắt của mọi người, họ đi thẳng tới lá cờ hạng nhất!
Không quan tâm tới bất kỳ một ai!
Đi thẳng đến hạng nhất!
Tự tin và kiêu ngạo vậy đấy!
Ngay lúc này, Tả Phu cũng di chuyển!
Mục tiêu của y cũng là hạng nhất!
Đối với việc này, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm!
Dù sao lần nào cũng chỉ có Vân Châu mới có thể tranh giành với Thanh Châu thôi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Vì ba người Diệp Quân của Nam Châu cũng đi về phía lá cờ hạng nhất!
Thấy cảnh này, đám đông đều kinh ngạc!
Nam Châu này muốn làm gì vậy?
Muốn tranh hạng nhất sao?
Phải nói, lúc nhìn thấy cảnh này, không chỉ những người có mặt ở đó thấy sửng sốt.
Mà đến người của ba trăm sáu mươi châu cũng ngây ra như phỗng!
Nam Châu cũng muốn tranh hạng nhất sao?
Nhất thời, vô số người của các châu bỗng cười sằng sặc!
Có người cười mỉa!
Có kẻ tò mò!
Cũng có người ngờ vực!
Ở thư viện Quan Huyên Nam Châu, khi mọi người thấy đám Diệp Quân đi về lá cờ hạng nhất thì cả thư viện đều tĩnh lặng!
Đương nhiên, người trong thư viện cũng ngẩn cả ra!
Đối với bọn họ, nếu tranh được hạng mười đã là vô cùng tốt rồi!
Mà bây giờ, đám người Diệp Quân lại muốn tranh hạng nhất?
Lúc này, bỗng có một người hét lớn: "Ngầu đét!"
Ầm!
Bỗng chốc, bầu không khí ở thư viện Quan Huyên Nam Châu như sôi sùng sục!
Đúng là máu huyết cuộn trào!
Vô số tiếng la hét vang trời, chấn động cả tầng mây.
Ở hoang địa.
Thấy đám người Diệp Quân cũng đi về phía lá cờ hạng nhất, khoé miệng của Triệu Tố đang ngồi trên đài quan chiến khẽ cong lên.
Bà ấy biết, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tranh giành một phen mà!
Viên Cổ nhìn ba người Diệp Quân, không nói gì.
Cách đó không xa, Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, hơi bất ngờ và tò mò.
Lúc này, ba người Thanh Châu dừng bước.
Mục Vân Hàn bỗng quay người nhìn Nạp Lan Ca: "Nghe nói cô là thể chất Thánh Linh?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"
Mục Vân Hàn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: "Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu chết như vậy thì đáng tiếc biết bao!"
Nạp Lan Ca khẽ cười: "Mời giết!"
Mời giết!
Lời vừa dứt, đao của Mục Vân Hàn bỗng tuốt ra khỏi vỏ!
Một nhát đao cực kỳ nhanh!
Mọi người ở đó chỉ thấy đao quang chớp sáng, không rõ thân đao ở đâu.
Vút!
Tiếng không khí bị xé toạc lảnh lót vang lên!
Nhưng nhát đao nhanh như chớp này lại chém vào không khí!
Không biết từ lúc nào Nạp Lan Ca đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng về phía bên phải!
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ trên đài quan chiến hơi kinh ngạc: "Trình độ thời không của cô nhóc này lại thâm sâu đến vậy sao?”
Triệu Tố cũng khá bất ngờ!
Trên mặt Ly Hoan kia lại nở ra một nụ cười.
Mục Vân Hàn chém vào khoảng không thì nhìn Nạp Lan Ca: "Khá thú vị đấy!"
Dứt lời, cô ta lại xông về phía Nạp Lan Ca.
Chớp mắt, đao quang lấp lánh!
Lúc này Nạp Lan Ca cũng biến mất tại chỗ, thời không ở chiến trường bỗng dập dềnh như một làn sóng!
Chẳng mấy chốc, hai cô gái đã lao vào trận đại chiến!
Ngao Hám nhìn Tả Phu và Diệp Quân: "Hai người các ngươi, ai đánh với ta?"
Hai người đồng loạt lắc đầu, sau đó cùng chỉ tay về phía An Mục!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Ngao Hám bỗng trầm xuống: "Hai ngươi như vậy khiến ta thấy mất mặt đấy!"
Nó rồi gã chỉ thẳng Tả Phu: "Ta đánh với ngươi!"
Tả Phu nhíu mày: "Vì sao?"
Ngao Hám nhìn Diệp Quân: "Hắn thích đá 'trứng' lắm!"
Diệp Quân đơ mặt ra!
Tả Phu im lặng một lúc mới nói: "Ngươi ức hiếp ta không biết bỉ ổi đúng không?"
Diệp Quân đen mặt, thấy bị xúc phạm!
Ngao Hám bình tĩnh đáp: "Tả Phu, so với tên ở Nam Châu này, ta thích đánh với ngươi hơn. Nào, để ta xem Vân Châu của các ngươi tiến bộ thế nào đi!"
Nói rồi, gã không phí nước bọt nữa, trực tiếp tung quyền về phía Tả Phu.
Ầm!
Quyền này vừa xuất ra, một tiếng nổ chấn động vang lên, cực kỳ ghê người!
Thể tu!
Tả Phu nhìn Ngao Hám, đột nhiên hai tay hợp thành hình chữ thập, lẩm nhẩm niệm chú. Chớp mắt, một luồng ánh sao bỗng giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Trong tích tắc, Ngao Hám kia bị đánh văng ra mười mấy trượng, còn chỗ gã vừa đứng thì xuất hiện một hố sâu mấy chục trượng.
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ!
Ngao Hám nhìn thân thể cháy đen của mình, sau đó kinh hãi hét lên với Tả Phu: "Ngươi là thuật sư trong truyền thuyết!"
Thuật sư!
Là một danh xưng vừa cổ xưa vừa thần bí!
Nghe nói, cường giả ở cấp bậc này dễ dàng điều động sức mạnh vạn pháp vạn vật trong thiên địa, ghê gớm hơn là, thậm chí có thể đánh rơi sức mạnh pháp tắc của một nơi, cực kỳ khiếp người!
Lúc này, đám người Triệu Tố ngồi trên đài quan chiến không thể ngồi yên được nữa rồi!
Thuật sư!
Bọn họ cũng không ngờ, lần này Vân Châu lại xuất hiện một thuật sư!
Diệp Quân nhìn Tả Phu, cũng thấy hơi bất ngờ. Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn hạ bộ của Tả Phu.
Thấy vậy, Tả Phu vội nói: "Ta không đánh với ngươi!"
Nói rồi, y hơi ngập ngợ, lại nói: "Không phải là ngươi không mạnh, mà là... Tóm lại, ta không muốn đánh với ngươi đâu!"
Diệp Quân: "..."
...
Chương 85: Keo kiệt
Cú đá của Diệp Quân đúng là khiến người ta đau đầu.
Hắn có thể thất bại vô số lần nhưng chỉ cần trúng một lần thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nơi đó ngay cả yêu thú cũng không đỡ nổi, huống gì con người?
Đúng lúc này, An Mục bỗng nói: “Hai người các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên!
Vừa nói thế, xung quanh lập tức náo động.
Một đánh hai!
Lúc này mọi người ở Thanh Châu đều nghe thấy lời An Mục nói, nghe thế mọi người đều sôi sục!
Một đánh hai!
Tự tin như thế!
Bá đạo như thế!
Người Thanh Châu là vậy đấy!
Mãi đỉnh!
Trên đài quan sát, Viên Cổ vuốt râu nói: “Tốt, tốt, tốt lắm”.
Nói liên tục tận ba chữ tốt!
Đã đi trên con đường võ thuật cần phải có chí khí như vậy.
Triệu Tố nhìn An Mục mỉm cười: “Đúng là bá đạo”.
Bên dưới, Diệp Quân nhìn An Mục, sau đó nhìn Tả Phu: “Ta cho ngươi năm vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Tả Phu lắc đầu: “Ta cho ngươi mười vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
“Ể!”
Tả Phu sửng sốt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân giơ tay phải ra: “Đưa cho ta, ngươi đánh hắn trước đi”.
Tả Phu im lặng một chốc rồi lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong chiếc nhẫn không gian lại có mười vạn kim tinh thật.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đó đi, sau đó nhìn Tả Phu: “Các ngươi có tiền thật đấy”.
Tả Phu do dự rồi nói: “Diệp công tử, có phải đến năm vạn kim tinh mà ngươi cũng không có không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Đúng là hiện giờ hắn không có thật, nếu bán nội đan đi thì vẫn có.
Nhưng vẫn rất nghèo.
Bây giờ tu luyện tốn nhiều tiền quá.
Tả Phu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi keo kiệt thật đấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tả huynh cố lên”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Lúc này An Mục bỗng nói với Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn không lên cùng hắn sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Nói rồi hắn lùi sang một bên.
Hai đánh một dù thắng cũng không vinh quang.
Hơn nữa không cần làm vậy.
An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Tả Phu: “Ra tay đi”.
Tả Phu gật đầu, hai tay y hợp thành chữ thập, miệng niệm chú gì đó, cả võ đài bỗng chốc nổi lên một cơn cuồng phong dài mấy mươi trượng, ngay sau đó cơn cuồng phong này bỗng biến thành vô số lưỡi gió đánh về phía An Mục.
Vèo!
Từng tiếng xé tan không khí dày đặc liên tục vang lên, cực kỳ đáng sợ.
Ở phía xa, tay trái An Mục bỗng để ra phía sau, tay phải gã giơ ra trước, sau đó chậm rãi siết chặt rồi thu về phía sau, một giây sau, đánh ra một quyền khá mạnh.
Ầm!
Cú đấm này mang theo quyền mang đáng sợ, sức lực mạnh mẽ lập tức phá tan lưỡi đao gió đó.
Quyền ý!
Thấy thế tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
An Mục nhìn Tả Phu ở đằng xa: “Ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng để ra tay, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi, đừng lãng phí thời gian”.
Tả Phu gật đầu: “Được!”
Nói rồi y chắp hai tay lại thành chữ thập, miệng lầm bầm mấy lời chú cổ xưa.
Rắc!
Thời không trên đỉnh đầu hai người bỗng chốc nứt ra, vô số tinh không xuất hiện trong thời không bị nứt ra đó.
Cùng lúc đó một uy lực ngút trời đáng sợ cuốn lấy cả hoang địa.
Thời không đang rung chuyển.
Mặt đất nứt toác ra.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ ở trên đài quan sát bỗng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm Tả Phu ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin: “Đây là… thuật thần thông cấp Thần”.
Cấp Thần!
Nghe thế mọi người đều biến sắc.
Thuật thần thông vốn dĩ là hung hãn đến mức nghịch thiên, còn cấp Thần lại vô cùng khủng khiếp.
Dù là thư viện Quan Huyên thượng giới cũng không có thuật thần thông cấp Thần.
Từ sau khi võ đạo bị đứt đoạn vào năm đó, thuật thần thông này trở nên cực kỳ hiếm thấy, mà thuật thần thông cấp Thần cũng cực kỳ hiếm có dù là ở Trung Thổ Thần Châu.
Nhưng nó lại xuất hiện ở đây.
Thời không đã bắt đầu méo mó biến hình, mặt đất càng nứt toạc từng tầng.
An Mục ngẩng đầu lên nhìn thời không nứt ra đó, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này Tả Phu bỗng nói: “Quần Tinh”.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Từng luồng tinh quang bỗng bắn ra từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi đó. Thoáng chốc vô số tinh quang này xuyên qua vết nứt thời không như sao băng lao xuống chỗ An Mục ở bên dưới.
Xoẹt xoẹt!
Sau khi vô số tinh quang này xuất hiện, thời không ở đây bỗng nứt ra như một mạng nhện, vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan sát thay đổi, suýt nữa đã ra tay, lúc này Triệu Tố bỗng nói: “Viên trưởng lão”.
Nghe thế Viên trưởng lão mới hoàn hồn.
Không thể nhúng tay vào được.
Đây là trận quyết đấu công bằng.
Viên Cổ buông tay phải ra, sau đó nhìn An Mục.
Diệp Quân cũng nhìn vô số tinh quang rơi xuống đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ suy tư.
Phải nói là thuật thần thông lớn mạnh này có uy lực không tầm thường.
Chiêu này đủ để hủy diệt một tòa thành.
Lúc này vô số tinh quang như muốn nhấn chìm An Mục.
Rầm rầm!
Bỗng chốc hàng chục đám mây hình nấm cực lớn xuất hiện do va chạm, cao đến gần mấy trăm trượng.
Lúc này mặt đất cũng sụp xuống, sóng xung kích cực mạnh từng tầng một lan tràn ra bên ngoài, mọi người trên hoang địa liên tục lui về phía sau.
Khoảng mười lăm phút sau, võ đài mới dần trở lại bình thường.
Lúc này vị trí An Mục đứng lúc nãy đã biến thành một cái hố sâu, cái hố này sâu đến mấy mươi trượng.
Ngay lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Chỉ thấy một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu.
Người xuất hiện chính là An Mục.
Mà gã lại không hề bị thương tổn chút nào.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Đối đầu trực diện với chiêu thuật thần thông cấp Thần thế mà lại không hề hấn gì?
Đây có còn là người nữa không?
Vẻ mặt Viên Cổ trên đài quan sát dường như nhẹ nhõm hẳn, sau đó nở một nụ cười, ông ta ngồi xuống, vuốt râu cười nói: “Hay lắm!”
Triệu Tố nhìn An Mục, một hồi lâu mới nói: “Nghịch thiên”.
Tả Phu đứng đối diện với An Mục nhìn thấy gã không bị thương tổn gì, ánh mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác, y hợp hai tay lại thành chữ thập, khẽ nói: “Ngươi thắng rồi”.
Nhận thua!
Ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng không thể khiến gã bị thương, y biết y không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Một ngàn năm nay, người trước mặt này mới là thiên tài quái dị hơn bất kỳ thiên tài ở Thanh Châu trong quá khứ.
Vì các thiên tài yêu nghiệt trong mười lần trước không ai có thể dễ dàng đỡ được thuật thần thông cấp Thần của y cả.
Thanh Châu!
Không hổ là nơi sinh ra thiên tài quái dị tuyệt thế Kiếm Chủ Nhân Gian.
Sau khi nhận thua, Tả Phu xoay người đi sang một bên.
Lần này mục tiêu của y lại là hạng hai.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt An Mục vẫn rất bình tĩnh, gã không nói gì, xoay người đi về phía lá cờ hạng nhất.
Gã vẫn rất thản nhiên, không có bất kỳ vẻ mặt vui mừng nào.
Vì gã chưa từng xem người ở đây là đối thủ của mình, ánh mắt gã vẫn luôn hướng về Trung Thổ Thần Châu.
Không phải là tự phụ.
Mà là tự tin.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng phức tạp.
Lần này lại là Thanh Châu đứng nhất.
Không hề có chút hồi hộp nào.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã”.
Nghe thế mọi người đều nhìn sang, người nói chính là Diệp Quân.
Mọi người sửng sốt.
An Mục dừng bước, gã xoay người nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Đến lượt chúng ta”.
Nghe hắn nói thế, cả võ đài đều xôn xao.
Còn muốn đánh hả?
Không biết tự lượng sức mình thế à?
An Mục nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ còn cần thiết sao?”
Diệp Quân: “Đương nhiên”.
An Mục nhìn Diệp Quân: “Nhớ lấy, người chỉ có một cơ hội ra tay, vì lúc ta ra tay, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu”.
Bình luận facebook