Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581: Nghe nói sẽ hơi đau
Diệp Quân cười nói: “Ta thấy vị chủ nhân bút Đại Đạo này là người mang khí phách phi thường, không phải hạng hẹp hòi gì, thiên tài tuyệt thế như vậy sao có thể để ý mấy lời của người thường? Hơn nữa, cá nhân ta vẫn luôn vô cùng sùng bái người đó, có thể sáng tạo ra một nền văn minh độc đáo như vậy, từ xưa đến nay có bao nhiêu người có thể làm được?”
Tiểu Tháp nói: “Bây giờ có nịnh bợ, người ta cũng không nghe thấy…”
Đúng lúc này, đạo ấn đột nhiên xuất hiện giữa hai chân mày của Diệp Quân, nó hơi chấn động một chút rồi lại chậm rãi biến mất.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp trầm giọng: “Hình như ông ta nghe được đấy!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Có thể thấy được, vị chủ nhân bút Đại Đạo này khá là thân thiện với tên nhóc đó”.
Tiểu Tháp đột nhiên hóa thành một bóng mờ, xuất hiện cách Diệp Quân không xa. Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Tháp, hỏi: “Tháp gia? Ngươi định làm gì?”
Tiểu Tháp lạnh nhạt nói: “Đọc sách!”
Nó quyết định phải đọc nhiều sách chút!
Có văn hóa thì nịnh bợ mới có tác dụng!
Không như mình, quanh đi quẩn lại chỉ biết nói: Ối chao, ngươi ngầu quá, thiệt quá đỉnh, vô cùng lợi hại luôn…
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười rồi tiếp tục đọc sách.
Vì thời gian trong tháp không giống dòng thời gian bên ngoài nên Diệp Quân ở trong tháp đọc sách mấy năm, ngoài việc đọc sách, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tu luyện, tuy cảnh giới kiếm đạo chưa tăng nhưng hắn cũng từ cảnh giới Nhân Tiên lên cảnh giới Địa Tiên, ngoài ra, một số kiếm kỹ và võ kỹ cũng được tăng mạnh.
Đương nhiên, thành tựu lớn nhất vẫn là sách, gần năm năm này, hắn đã đọc xong toàn bộ sách ở đây, là một người tu hành, dĩ nhiên tốc độ đọc sách cũng rất nhanh, đồng thời cũng có năng lực đọc qua là nhớ.
Ngày hôm nay, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp, vừa đi ra liền gặp ngay Nạp Lan Ca.
Hôm nay, Nạp Lan Ca mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, không điểm trang quá nhiều, trông vô cùng thuần khiết.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thấy dường như huynh đang bận nên không quấy rầy huynh”.
Diệp Quân cười cười, bước tới cạnh Nạp Lan Ca, kéo tay cô và hỏi: “Đã nói những gì với đạo sư rồi?”
Nạp Lan Ca trừng mắt với hắn: “Bí mật!”
Diệp Quân cười lớn, không hỏi gì thêm.
Nạp Lan Ca cười nói: “Hôn lễ của chúng ta, huynh còn định mời thêm ai không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiêu Qua, Mạc Nhã cô nương, lão tiền bối trông tháp, ông Phó của Thanh Châu, Hám Tông, Tư Thông Thiên…”
Hắn kể mấy cái tên, tất cả đều là người từng giúp đỡ hắn.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Còn ai nữa không?”
Diệp Quân cười bảo: “Hết rồi”.
Nạp Lan Ca nhẩm lại một lát rồi gật đầu: “Những người huynh vừa nói đến, muội đã cho viện chủ Ám U Viện đi mời rồi”.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn cô.
Nạp Lan Ca cười nói: “Còn nữa không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hết rồi”.
Nạp Lan Ca trầm ngâm chốc lát rồi cười bảo: “Vậy được rồi”.
Cô kéo tay Diệp Quân đi ra ngoài.
Hai người thong thả dạo bước bên sườn núi, Nạp Lan Ca nhìn lên biển mây nơi chân trời, nói: “Mẫu thân bảo, lần này có vài người thân muốn tới”.
Diệp Quân sửng sốt: “Còn có người thân khác?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy, muội có hỏi mẫu thân, nhưng người không nói, chỉ bảo rằng đến khi đó sẽ giới thiệu cho huynh làm quen”.
Diệp Quân cười nói: “Như vậy bỗng làm huynh cũng thấy mong đợi đấy”.
Nói đoạn, hắn lấy kiếm Hành Đạo ra, khóe miệng hơi cong lên.
Lần này, sẽ có rất nhiều người thân tới góp mặt nhỉ.
Nạp Lan Ca lại nói: “Dạo này bên Chân vũ trụ có động thái lạ, Chân vũ trụ tập kết hàng trăm vạn cường giả ở chiến trường Hư Chân”.
Nghe nói vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày.
Nạp Lan Ca lại nói: “Hơn nữa, số lượng cường giả vẫn ngày một nhiều lên, song muội nghĩ có điều kỳ lạ ở đây. Bởi vì nếu muốn tấn công thì không nên gióng trống khua chiêng như thế mà nên âm thầm tập kết, đánh úp ngay vào ngày chúng ta thành hôn mới đúng chứ”.
Diệp Quân nắm tay cô, cười bảo: “Chớ để ý đến những chuyện như thế nữa làm gì, dù sao ngày đó cha mẹ cùng với các vị cha chú đều có mặt, chúng ta chỉ cần lo thành hôn và vào động phòng là đủ, những việc còn lại không cần quan tâm đến”.
Vào động phòng!
Gò má Nạp Lan Ca thoáng ửng hồng, cô liếc sang Diệp Quân một cái, ánh mắt thẹn thùng.
Tuy đôi khi cô cũng dùng những ngôn từ táo bạo một chút nhưng thực chất cũng chỉ là lời nói trên đầu môi, chưa từng được thực hành.
Nghe nói sẽ hơi đau…
Không biết rốt cuộc đau đến mức nào.
Nghĩ đến đó, chợt cô bắt đầu thấp thỏm lo lắng, thầm nhủ, có lẽ nên chuẩn bị chút thuốc chữa thương cấp Đế nhỉ.
Không biết một viên có đủ hay chưa…
Tiểu Tháp nói: “Bây giờ có nịnh bợ, người ta cũng không nghe thấy…”
Đúng lúc này, đạo ấn đột nhiên xuất hiện giữa hai chân mày của Diệp Quân, nó hơi chấn động một chút rồi lại chậm rãi biến mất.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp trầm giọng: “Hình như ông ta nghe được đấy!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Có thể thấy được, vị chủ nhân bút Đại Đạo này khá là thân thiện với tên nhóc đó”.
Tiểu Tháp đột nhiên hóa thành một bóng mờ, xuất hiện cách Diệp Quân không xa. Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Tháp, hỏi: “Tháp gia? Ngươi định làm gì?”
Tiểu Tháp lạnh nhạt nói: “Đọc sách!”
Nó quyết định phải đọc nhiều sách chút!
Có văn hóa thì nịnh bợ mới có tác dụng!
Không như mình, quanh đi quẩn lại chỉ biết nói: Ối chao, ngươi ngầu quá, thiệt quá đỉnh, vô cùng lợi hại luôn…
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười rồi tiếp tục đọc sách.
Vì thời gian trong tháp không giống dòng thời gian bên ngoài nên Diệp Quân ở trong tháp đọc sách mấy năm, ngoài việc đọc sách, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tu luyện, tuy cảnh giới kiếm đạo chưa tăng nhưng hắn cũng từ cảnh giới Nhân Tiên lên cảnh giới Địa Tiên, ngoài ra, một số kiếm kỹ và võ kỹ cũng được tăng mạnh.
Đương nhiên, thành tựu lớn nhất vẫn là sách, gần năm năm này, hắn đã đọc xong toàn bộ sách ở đây, là một người tu hành, dĩ nhiên tốc độ đọc sách cũng rất nhanh, đồng thời cũng có năng lực đọc qua là nhớ.
Ngày hôm nay, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp, vừa đi ra liền gặp ngay Nạp Lan Ca.
Hôm nay, Nạp Lan Ca mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, không điểm trang quá nhiều, trông vô cùng thuần khiết.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thấy dường như huynh đang bận nên không quấy rầy huynh”.
Diệp Quân cười cười, bước tới cạnh Nạp Lan Ca, kéo tay cô và hỏi: “Đã nói những gì với đạo sư rồi?”
Nạp Lan Ca trừng mắt với hắn: “Bí mật!”
Diệp Quân cười lớn, không hỏi gì thêm.
Nạp Lan Ca cười nói: “Hôn lễ của chúng ta, huynh còn định mời thêm ai không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiêu Qua, Mạc Nhã cô nương, lão tiền bối trông tháp, ông Phó của Thanh Châu, Hám Tông, Tư Thông Thiên…”
Hắn kể mấy cái tên, tất cả đều là người từng giúp đỡ hắn.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Còn ai nữa không?”
Diệp Quân cười bảo: “Hết rồi”.
Nạp Lan Ca nhẩm lại một lát rồi gật đầu: “Những người huynh vừa nói đến, muội đã cho viện chủ Ám U Viện đi mời rồi”.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn cô.
Nạp Lan Ca cười nói: “Còn nữa không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hết rồi”.
Nạp Lan Ca trầm ngâm chốc lát rồi cười bảo: “Vậy được rồi”.
Cô kéo tay Diệp Quân đi ra ngoài.
Hai người thong thả dạo bước bên sườn núi, Nạp Lan Ca nhìn lên biển mây nơi chân trời, nói: “Mẫu thân bảo, lần này có vài người thân muốn tới”.
Diệp Quân sửng sốt: “Còn có người thân khác?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy, muội có hỏi mẫu thân, nhưng người không nói, chỉ bảo rằng đến khi đó sẽ giới thiệu cho huynh làm quen”.
Diệp Quân cười nói: “Như vậy bỗng làm huynh cũng thấy mong đợi đấy”.
Nói đoạn, hắn lấy kiếm Hành Đạo ra, khóe miệng hơi cong lên.
Lần này, sẽ có rất nhiều người thân tới góp mặt nhỉ.
Nạp Lan Ca lại nói: “Dạo này bên Chân vũ trụ có động thái lạ, Chân vũ trụ tập kết hàng trăm vạn cường giả ở chiến trường Hư Chân”.
Nghe nói vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày.
Nạp Lan Ca lại nói: “Hơn nữa, số lượng cường giả vẫn ngày một nhiều lên, song muội nghĩ có điều kỳ lạ ở đây. Bởi vì nếu muốn tấn công thì không nên gióng trống khua chiêng như thế mà nên âm thầm tập kết, đánh úp ngay vào ngày chúng ta thành hôn mới đúng chứ”.
Diệp Quân nắm tay cô, cười bảo: “Chớ để ý đến những chuyện như thế nữa làm gì, dù sao ngày đó cha mẹ cùng với các vị cha chú đều có mặt, chúng ta chỉ cần lo thành hôn và vào động phòng là đủ, những việc còn lại không cần quan tâm đến”.
Vào động phòng!
Gò má Nạp Lan Ca thoáng ửng hồng, cô liếc sang Diệp Quân một cái, ánh mắt thẹn thùng.
Tuy đôi khi cô cũng dùng những ngôn từ táo bạo một chút nhưng thực chất cũng chỉ là lời nói trên đầu môi, chưa từng được thực hành.
Nghe nói sẽ hơi đau…
Không biết rốt cuộc đau đến mức nào.
Nghĩ đến đó, chợt cô bắt đầu thấp thỏm lo lắng, thầm nhủ, có lẽ nên chuẩn bị chút thuốc chữa thương cấp Đế nhỉ.
Không biết một viên có đủ hay chưa…
Bình luận facebook