Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 611-615
Chương 611: Ta có chuyện muốn nhờ
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão hơi ngạc nhiên, sau đó cười phá lên: “Thiếu niên này thật thẳng thắn, làm lão phu không biết nên từ chối thế nào”.
Nam Cung Tuyết cũng nhìn Diệp Quân, che miệng cười khẽ, vị Diệp công tử này quả là thú vị.
Diệp Quân chỉ mỉm cười, hắn nghĩ, trong trường hợp này cứ thẳng thắn thì hơn, dù sao hắn tới đây đúng là để tìm kiếm thứ có giá trị, quanh co lòng vòng chỉ lãng phí thời gian.
Ông lão quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu thiếu niên, tuổi còn trẻ như thế đã tự có kiếm đạo của mình, mà niềm tin kiếm đạo còn kiên định như thế, có lẽ khắp vũ trụ này cũng không nhiều đâu. Truyền thừa của Thượng Thanh Tông ta kỳ thực không có nhiều tác dụng với cậu”.
Nghe vậy, Diệp Quân hơi đau đầu, nhưng hắn cũng không có ý bỏ cuộc ngay: “Tiền bối, trước khi tới đây ta từng gặp một con rối, sức chiến đấu cực mạnh, con rối đó do Thượng Thanh Tông chế luyện ra ạ?”
Ông lão cười nói: “Thứ cậu đang nói hẳn là Thượng Cổ Thần Khôi, quả đúng do Thượng Thanh Tông ta chế luyện. Sao hả, cậu có hứng thú với phương pháp chế luyện ra nó?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông lão lại chỉ lắc đầu: “Quả thật ta có phương pháp chế luyện, nhưng dù ta cho cậu thì cậu cũng không thể chế luyện ra con rối cấp bậc Thượng Cổ Thần Khôi như thế”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Ông lão nói: “Cậu có biết chế luyện con Thượng Cổ Thần Khôi này tốn bao nhiêu tiền không?”
Dùng tiền à!
Diệp Quân trợn to mắt: “Tốn rất nhiều tiền?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, con rối thần canh gác bên ngoài có cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, tương đương với Bán Bộ Đại Đế, muốn chế luyện ra một con rối thần cỡ đó, chỉ riêng linh khí tiêu hao cho trận pháp đã lên tới tối thiểu trăm triệu linh nguyên, mua các loại nguyên liệu chế tác quý báu tốn tối thiểu ba trăm triệu linh nguyên, tổng chi phí bỏ vào đó phải lên tới năm trăm triệu linh nguyên đấy”.
Năm trăm triệu!
Diệp Quân hơi chấn động, tuy hắn cũng có tiền nhưng tiêu tiền kiểu đó vẫn quá đáng sợ.
Nam Cung Tuyết đứng bên nghe được cũng hoảng hốt, mặc dù tộc Nam Cung bọn họ là một tộc lớn ở Loạn Tinh Giới, thuộc dạng cực kì giàu có, nhưng cũng không dám tiêu tiền kiểu đó.
Ông lão lại nói: “Đây mới chỉ là con rối thần ở cảnh giới Thần Đế thôi, nếu muốn chế luyện con rối thần có cảnh giới Đại Đế thì phải hao tốn tối thiểu một tỷ. Năm ấy Thượng Thanh Tông ta ở vào thời kỳ mạnh nhất cũng chỉ dám chế luyện hai con rối thần có cảnh giới Đại Đế”.
Nói đến đây, ông ta lại cười cười, bảo: “Đương nhiên, bỏ ra một cái giá cực lớn, hiệu quả nhận được cũng là cực tốt, có thể nói một khi chế luyện thành công con rối thần có cảnh giới Đại Đế tương đương có thêm một cường giả có cảnh giới Tuế Nguyệt Đại Đế, mà sức chiến đấu còn vượt xa Tuế Nguyệt Đại Đế cùng cấp”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, vậy có thể dạy cho ta phương pháp chế luyện không?”
Nếu là người khác, dù có được phương pháp chế luyện cũng chỉ vô dụng mà thôi, bởi vì nó quá hao tiền. Nhưng đối với Diệp Quân, thứ này có thể dùng, vì hắn thực sự quá nhiều tiền.
Tuy cũng không giàu đến mức có thể chế tạo số lượng lớn nhưng chế tạo vài con chơi chơi thì vẫn đủ tiền.
Suy nghĩ của hắn cũng đơn giản, tương lai, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ nhất định phải đánh một trận, bây giờ chuẩn bị đầy đủ một chút, ngày sau vũ trụ Quan Huyên có thể bớt được ít nhiều hi sinh.
Còn về phần tiền…
Không thiếu!
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc, hao tiền lắm đấy, cậu có chắc là cậu muốn nó không?”
Diệp Quân gật đầu: “Xin tiền bối hãy dạy cho vãn bối phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi”.
Ông lão trầm mặc một hồi mới nói: “Dạy cho cậu phương pháp này cũng được thôi, nhưng trước đó, cậu phải hứa với lão phu một chuyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối cứ nói ạ”.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, trên đời làm gì có thứ gì cho không.
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Chuyện ta muốn nhờ cậu thực ra cũng đơn giản thôi. Ta muốn cậu thay ta tìm một người để nhận truyền thừa của Thượng Thanh Tông, người này phải thỏa mãn hai yêu cầu sau: Một là, thiên phú phải tốt, tâm tính cực tốt, đồng thời còn muốn xây dựng lại Thượng Thanh Tông ta một lần nữa; hai là, người này phải là người thân cận, vô cùng thân cận của cậu”.
Nghe nói thế, Diệp Quân hết sức kinh ngạc: “Vì sao?”
Ông lão chỉ cười không nói, trong lòng đã tính toán, ngay khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta đã biết, người thiếu niên này không phải người thường.
Người có thủ đoạn che giấu thiên cơ và số mệnh, từ trước tới nay, ông ta mới biết có hai người làm được, một trong đó từng sáng tạo ra một thời đại văn minh độc đáo, chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhưng thiếu niên trước mắt đây là người mang thiên mệnh mà lại không có số kiếp thiên mệnh.
Người còn lại có thể làm được điều đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, người từng sáng tạo ra nền văn minh Vĩnh Sinh, người được tôn là vị Đại Đế mạnh nhất từ trước tới nay trong cấp bậc Đại Đế, là kẻ vô địch của vô số thời đại.
Đương nhiên, cả hai người đó đều không có liên quan gì tới người thiếu niên kia.
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Bởi vì, như vậy tức là còn có một cường giả siêu cấp nào đó không hề thua kém chủ nhân bút Đại Đạo cùng với Vĩnh Sinh Đại Đế, đồng thời còn có quan hệ không tầm thường với thiếu niên này.
Dự tính của ông ta cũng đơn giản thôi, Thượng Thanh Tông muốn tái thiết lại đạo thống thì nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc, mà vị kiếm tu trước mắt đây chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Còn về chuyện vì sao không để Diệp Quân kế thừa luôn Thượng Thanh Tông, ông ta có hai điều còn băn khoăn. Thứ nhất, rõ ràng Diệp Quân đã có đạo thống của mình rồi. Theo như ông ta đã nói, truyền thừa của Thượng Thanh Tông không có nhiều tác dụng với Diệp Quân. Thứ hai, ông ta sợ truyền thừa của Thượng Thanh Tông không theo kịp bước tiến của Diệp Quân, ngày sau sẽ bị bỏ quên, như vậy thì quá thiệt thòi.
Bởi vậy, việc chọn một người thân cận nhất của Diệp Quân làm người kế thừa Thượng Thanh Tông chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Thấy ông lão không nói gì, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn đáp: “Được”.
Thực lực của Thượng Thanh Tông này nhất định phải cực kỳ đáng sợ, tuy đối với hắn không có tác dụng lớn gì nhưng đối với mấy người bọn Diệp Khải thì hẳn sẽ rất có ích.
Sau khi trở về, hắn có thể cho Diệp Khải thành lập một Thượng Thanh Tông, làm tông chủ, nghe thế cũng thú vị đấy.
Thấy Diệp Quân đã nhận lời, ông lão mới cười bảo: “Tốt lắm”.
Nói đoạn, ông ta mở lòng bàn tay, có hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong một nhẫn không gian có phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi, một nhẫn không gian khác có chứa toàn bộ truyền thừa cùng với tài nguyên để kiến thiết lại Thượng Thanh Tông ta…”
Nói đến đây, ông lão liếc nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ: Người này sẽ không tham ô chứ?
Chương 612: Xin cứu mạng
Song, ông lão vẫn băn khoăn, bởi vì những tài nguyên Thượng Thanh Tông để lại quả thật quá hấp dẫn.
Dường như đoán biết được suy nghĩ của ông ta, Diệp Quân cười bảo: “Tiền bối cứ yên tâm, Diệp Quân ta đây không phải hạng người có lòng tham không đáy, ta đã nhận được ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ của Thượng Thanh Tông thì đương nhiên cũng đã thấy thỏa mãn rồi, nếu còn tham lam hơn nữa, chẳng phải không bằng súc sinh sao?”
Ông lão nhìn Diệp Quân, thấy ánh mắt hắn sáng trong bình thản, giọng điệu hùng hồn khí phách, lo lắng trong lòng đã biến mất, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, một kiếm tu trẻ tuổi thế này lại không thích hợp nhận truyền thừa Thượng Thanh Tông, thật đáng tiếc.
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối thấy cô nương đứng cạnh ta đây thế nào?”
Ông lão nhìn về phía Nam Cung Tuyết, thốt lên: “Đó là người trong lòng của cậu?”
Vừa nghe nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, Diệp Quân cũng xấu hổ lắm, vội giải thích: “Tiền bối hiểu lầm rồi. Ta và cô nương đây chỉ là chỗ bạn bè, ý của ta là, đã quen biết coi như cũng có duyên với nhau, tiền bối có thể chỉ bảo cho cô ấy chút không?”
Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết ngẩn ra, cô ấy thật không ngờ người này lại thay mình tìm kiếm cơ duyên. Nhìn Diệp Quân, lòng Nam Cung Tuyết chợt nổi lên một cảm giác khác lạ.
Ông lão nghe nói thế, bèn vuốt râu cười, nhìn Nam Cung Tuyết: “Cô nương mới chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thật là tài giỏi”.
Nói đoạn, ông lão dừng lại, mở lòng bàn tay, một chiếc ấn màu đen chầm chậm bay về phía Nam Cung Tuyết: “Chiếc ấn này gọi là Phược Thiên Thần Ấn, trong ấn có một trận pháp tuyệt thế gọi là Phược Thiên Trận, nếu kích hoạt nó, dù đối phương là Đại Đế cũng có thể vây bắt được”.
Có thể vây được cả Đại Đế!
Nam Cung Tuyết chấn động trong lòng, sắc mặt thay đổi, vội vàng vái một cái thật dài: “Cảm ơn tiền bối đã tặng”.
Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu nhóc, việc của Thượng Thanh Tông xin nhờ vào cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Xin dốc hết sức lực hoàn thành!”
Ông lão gật đầu. Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, năm ấy đã có chuyện gì xảy ra?”
Ông lão chỉ lắc đầu: “Một vài chuyện cũ mà thôi, không đáng nói”.
Diệp Quân hỏi: “Có phải vì Thần Đạo?’
Nghe đề cập đến Thần Đạo, ánh mắt ông lão đột nhiên biến chuyển, trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng uy thế vô hình tràn ngập trong đại điện.
Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều rùng mình, sắc mặt nghiêm nghị, ông lão kia chỉ là một tia thần hồn, nhưng thực lực vẫn thật khủng bố, nếu còn đang ở thời kỳ đỉnh cao… thật không dám tưởng tượng.
Nhưng sau đó, ông lão chỉ khẽ lắc đầu, luồng uy thế mạnh mẽ kia lập tức tan biến, cảm giác bức bách khắp nơi cũng chầm chậm tan đi.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử cũng biết về Thần Đạo này?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết đôi chút”.
Ông lão cười nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Thượng Thanh Tông chúng ta đã bại thì cũng chẳng còn gì để nói. Diệp công tử, chuyện kiến thiết lại Thượng Thanh Tông xin nhờ cậu vậy”.
Nói đoạn, thân thể ông lão bỗng trở nên mờ ảo, ông lão nhìn ra ngoài điện, ngoài kia trời xanh mây trắng, đáy mắt tràn đầy nỗi niềm mong chờ cùng với tiếc nuối.
Tu đạo vô số năm tháng, cuối cùng vẫn hóa thành mây bay mà thôi, lòng còn không cam, tiếc nuối vô hạn.
Nhưng Đại Đạo cũng như đời người, có nhiều khi, dù không cam tâm cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông lão khe khẽ thở dài, sau đó từ từ biến mất.
Biến mất rồi!
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Quân cảm khái trong lòng, chỉ nhìn thực lực của ông lão này cũng có thể hình dung ra, Thượng Thanh Tông ấy cũng từng huy hoàng vô cùng, nhưng nay…
Không biết trong tương lai, thư viện Quan Huyên liệu có thể rơi vào tình thế như vậy chăng.
Diệp Quân thở dài, tuy cũng bùi ngùi xúc động nhưng cũng biết không nên nghĩ nhiều, mỗi thế hệ nên làm việc của mình thôi, còn về tương lai của vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ có lo lắng cũng đâu ích gì.
Dẹp bỏ tâm tư, Diệp Quân nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Nam Cung Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người rời khỏi đó.
Ra khỏi đại điện, cả hai đều vui mừng mỉm cười, hôm nay, hai người đều thu được lợi ích không nhỏ.
Nam Cung Tuyết trộm liếc Diệp Quân, miệng tủm tỉm cười, chẳng biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân cũng rất vui vẻ, lúc này hắn đang rất muốn đi chế luyện thử một Thượng Cổ Thần Khôi.
Mục tiêu của hắn là chế luyện ra một con rối thần cấp bậc Đại Đế.
Đi một lát, Diệp Quân lại phát hiện, người đàn ông trước còn đang bị kiếm quang của cô cô hắn ghim chặt đã không thấy đâu.
Hắn nghi hoặc, lẽ nào người kia bị giết rồi?
Mặc dù thế, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Nam Cung Tuyết đi ra bên ngoài.
Khi hai người ngang qua lôi khu, Diệp Quân đột ngột nhìn về phía đó, bên trong lôi khu, mấy người kia vẫn còn đang chống chọi với trận pháp, thấy Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết đi ra, sắc mặt cả đám lập tức thay đổi, một người vội kêu lên: “Hai vị, xin hãy giúp đỡ một tay, nếu có thể cứu giúp, bọn ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Diệp Quân liếc nhìn bọn họ, sắc mặt đám người này đã trắng bệch như giấy, vô cùng suy yếu, coi như đã rơi vào trạng thái gần kiệt lực, nếu còn tiếp tục chống cự mà không có người ngoài hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ chống chọi được nửa khắc là tất cả sẽ phải vùi thân ở lôi khu này.
Diệp Quân đánh giá tình hình rồi mới nói: “Để ta thu hút lôi uy của nơi này, các vị thoát ra”.
Hôm nay đang vui, làm một việc thiện tạo nhân duyên cũng được.
Nghe Diệp Quân nói thế, đám người kia tức thì mừng rỡ hẳn lên.
Diệp Quân đột ngột hóa thành một đạo kiếm quang, xông thẳng vào lôi khu đó, khi tới gần đó, lôi uy bất chợt hóa thành một tia sét, bổ thẳng về phía Diệp Quân. Đám thiếu niên kia như được dỡ bỏ gánh nặng, vội cắm đầu chạy ra ngoài.
Chương 613: Lấy oán trả ơn
Nhìn tia sét đánh xuống trước mặt, Diệp Quân cũng hết sức tập trung, những lôi kiếp này quả thực rất đáng sợ, chỉ cần một tia phóng ra thôi là cũng đủ để giết chết một cường giả cấp bậc Thần Đế rồi.
Diệp Quân không định đối đầu trực diện, hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng vào lúc này, tia sét đó dường như lại cảm nhận được thứ gì, nó lập tức lùi ra sau, tránh xa Diệp Quân.
Thấy thế, đám người kia đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, có lẽ là do đá Tỵ Kiếp đây mà.
Nghĩ đến điều đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người kia, vào lúc này, đám người đó cũng đang nhìn hắn.
Thấy sắc mặt bọn họ thay đổi, Diệp Quân thận trọng hẳn lên, mấy người này có lẽ đã đoán được điều gì.
Nhưng cũng chẳng sao!
Bóng hắn lóe lên, giây lát đã xuất hiện trước đám người. Diệp Quân nhìn bọn họ, không nói gì.
Người thanh niên cầm đầu cười nói: “Xin chào, tại hạ là Trần Hà, chẳng biết phải xưng hô với vị huynh đài này thế nào?”
Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân”.
Trần Hà lập tức hỏi: “Chính là Diệp tộc - đại tộc ở Nam Cực Thần Châu đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
Nghe vậy, Trần Hà thoáng liếc nhìn hắn một cái, dường như đang suy nghĩ gì.
Diệp Quân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, hắn nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người cùng rời khỏi đó.
Trần Hà vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Một gã thiếu niên đứng cạnh y trầm giọng bảo: “Trần Hà ca, gã kia nhất định có đá Tỵ Kiếp”.
Trần Hà nhìn theo bóng Diệp Quân và Nam Cung Tuyết xa dần: “Bọn họ mới từ bên trong đi ra”.
Nghe vậy, sắc mặt đám người ở đây đều trở nên nặng nề.
Trần Hà vẫn chằm chằm nhìn về phía Diệp Quân đang biến mất: “Khi đi ra, hai kẻ đó trông rất vui mừng, chắc chắn đã kiếm được gì ở bên trong đại điện”.
Đám người còn lại đều gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Trần Hà dứt khoát nói: “Mau chữa thương rồi đuổi theo”.
Nói đoạn, y cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Nhưng lúc này, một gã thiếu niên lại bồn chồn nói: “Trần Hà ca, gã trẻ tuổi kia, chỉ e không đơn giản đâu…”
Trần Hà bảo: “Vừa nãy ta đã cảm nhận được người này chẳng qua mới chỉ là một cường giả cảnh giới Chân Tiên, không đáng lo. Hơn nữa, cha ta là Trần Quyền, chính là một cường giả cấp bậc Thần Đế đỉnh cao, sợ gì hắn?”
Nghe vậy, đám người kia cũng yên lòng.
…
Xa xa, trong mảng mây mù, Nam Cung Tuyết bất mãn nói: “Huynh cứu bọn họ mà đến một câu cảm ơn bọn họ cũng không có, thật là quá đáng”.
Diệp Quân cười bảo: “Không cảm ơn cũng không có gì, chỉ sợ bây giờ đang ấp ủ ý xấu rồi”.
Nam Cung Tuyết lập tức nhíu mày: “Huynh đã cứu họ mà họ còn có ý xấu với huynh, vậy chẳng phải không bằng cả súc sinh sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nam Cung Tuyết cô nương, hiện giờ cô có ý định gì chưa?”
Nam Cung Tuyết hỏi ngược lại: “Còn huynh?”
Diệp Quân liếc mắt nhìn quanh rồi nói: “Ta muốn tìm chỗ nào yên tĩnh một chút để tu luyện”.
Hiện giờ cô cô của hắn đã nói rõ muốn để hắn tự phát triển, vậy thì trước tiên cứ kiếm chỗ nào vắng vẻ để tăng thực lực cái đã.
Nam Cung Tuyết đột nhiên bảo: “Chi bằng qua tộc Nam Cung bọn ta đi?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, cô ấy cười bảo: “Tộc Nam Cung bọn ta ở Tây Cực Thần Châu, nơi đó hẻo lánh, lôi kiếp cũng ít nhất, rất thích hợp cho huynh tu luyện”.
Diệp Quân vẫn hơi do dự.
Nam Cung Tuyết lại nói: “Huynh vừa mới nhận được thuật Thượng Cổ Thần Khôi, nếu muốn chế luyện thì chắc chắn phải cần rất nhiều nguyên liệu, một mình huynh ở đây chạy khắp chốn tìm kiếm sẽ rất phiền toái. Nếu tới tộc Nam Cung chúng ta, có bọn ta hỗ trợ, nhiều việc sẽ tiện hơn”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy xin làm phiền”.
Thấy Diệp Quân đã đồng ý, Nam Cung Tuyết lập tức vui mừng mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, hai người đang định rời đi thì phía chân trời xa xa chợt có mấy tia sáng lao vút đến, tầng mây bị xé rách, giây lát sau, có mấy bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nam Cung Tuyết.
Đó chính là đám Trần Hà.
Thấy bọn Trần Hà đuổi theo, Diệp Quân vẫn bình thản như không, chỉ có Nam Cung Tuyết đã sầm mặt.
Trần Hà nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Diệp công tử, nếu ta đoán không sai thì ngươi có một viên đá Tỵ Kiếp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Trần Hà lại cười nói: “Ngươi cũng thật thẳng thắn”.
Diệp Quân chỉ nhìn y, không nói gì.
Trần Hà tiếp tục: “Diệp công tử, ta chỉ suy nghĩ thay ngươi thôi, ngươi chỉ là một Chân Tiên, thực lực cá nhân của người tuyệt đối không thể là đối thủ của bọn ta được. Nể tình ngươi từng cứu chúng ta một lần, ta có thể chỉ cho ngươi một đường sống, đó chính là chủ động giao đá Tỵ Kiếp ra đây”.
Nghe thấy thế, Nam Cung Tuyết đã giận tím mặt, quát lớn: “Sao các ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế? Vừa rồi nếu không nhờ Diệp công tử ra tay cứu giúp, đám các ngươi đã nát thân trong lôi khu rồi, cứu mạng các ngươi mà các ngươi còn dám lấy oán trả ơn, thật chẳng bằng cầm thú!”
Trần Hà khẽ cười: “Hắn đã cứu bọn ta, nhưng thế thì đã sao? Nếu hắn không có đá Tỵ Kiếp, bọn ta sẽ cảm ơn và hậu tạ, nhưng nếu có, vậy chỉ có thể thứ cho chúng ta lấy oán trả ơn. Người không vì mình, trời tru đất diệt!”
Nam Cung Tuyết nhìn chằm chằm vào Trần Hà: “Ngươi không sợ chết không toàn thây à?”
“Ha ha ha!”
Trần Hà khinh thường cười to: “Ta cũng đầu còn cách nào, ai bảo ta đây có người cha tốt chứ? Ha ha…”
Chương 614: Nhỡ chết thật rồi thì sao?
Nghe Trần Hà nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức nổi trận lôi đình, hai tay nắm chặt, ánh mắt hừng hực lửa giận, cô ấy chưa từng gặp phải loại người vô liêm sỉ như thế bao giờ.
Trần Hà không nhìn Nam Cung Tuyết, y chỉ chằm chằm nhìn Diệp Quân, đang định nói gì thì Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Kiếm quang chợt lóe lên, uy lực như sấm sét.
Trần Hà không ngờ Diệp Quân lại đột ngột tấn công, sắc mặt tức thì biến đổi, vừa định chống trả lại đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn nhốt chặt lấy mình.
Kiếm vực?
Trong tích tắc, Trần Hà đã cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu, toàn thân nặng nề, không cách nào nhúc nhích nổi.
Cũng trong tích tắc này…
Vèo!
Một mũi kiếm đã đâm vào giữa chân mày Trần Hà, y cứng còng tại chỗ, mắt trợn tròn, sắc mặt kinh hoàng như không thể tin nổi.
Chứng kiến cảnh Trần Hà bị hạ gục trong nháy mắt, đám đồng bọn sau lưng lập tức biến sắc, tính chạy trốn, nhưng vào lúc này, Diệp Quân đột ngồi xông ra.
Vèo!
Kiếm quang lại lóe lên, một chiếc đầu người đầm đìa máu tươi bay vụt ra ngoài.
Một kiếm lấy mạng!
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã giết mấy người.
Thực lực của đám người này vốn không tệ, nếu trong tình huống bình thường, tuy Diệp Quân có thể giết bọn chúng nhưng hẳn không thể đơn giản chỉ một tích tắc đã giết chết đối phương như thế. Đám người này còn đang bị thương chưa lành, hơn nữa, chứng kiến cảnh Trần Hà bị giết trong nháy mắt, cả đám đã sợ đến vỡ mật, không còn lấy một tia ý chí chiến đấu, bởi vậy, khi đối mặt với kiếm của Diệp Quân, không một kẻ nào có sức chống cự.
Thấy Diệp Quân liên tiếp gặt hái mạng người, Nam Cung Tuyết cũng kinh hãi không thôi, từ khi quen biết người này, cô ấy đã phát hiện, tuy cảnh giới của hắn hơi thấp nhưng sức chiến đấu thật sự không hề thấp chút nào.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, lòng đầy nghi hoặc, lẽ nào tên này là cọp đội lốt mèo?
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Trần Hà, y vẫn chưa tắt thở. Trần Hà sợ hãi run lên, lắp bắp: “Cha ta chính là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, nếu ngươi dám giết ta, ông ấy sẽ không tha cho ngươi”.
Nói đoạn, y mở lòng bàn tay, một tấm truyền âm phù đột ngột bốc cháy.
Y gọi cha tới!
Diệp Quân nhăn mày, đang định ra tay, Trần Hà lại lộ vẻ hoảng hốt: “Sao lại không liên lạc được? Sao…”
Nam Cung Tuyết bình thản nói: “Không liên lạc được, có khi nào chết rồi không?”
“Nói bừa!”
Trần Hà rống to: “Cha ta là cường giả Thần Đế đỉnh cao, ngay cả một số Đại Đế muốn giết ông ấy cũng khó, sao lại chết được?”
Nam Cung Tuyết hỏi: “Nhỡ đâu chết thật rồi?”
Trần Hà cả giận quát: “Không thể nào!”
Nam Cung Tuyết nhìn y chằm chằm: “Vậy ngươi gọi nữa xem”.
Trần Hà lại bóp nát một tấm truyền âm phù nữa, nhưng vẫn không nhận được bất kì phản hồi nào. Lúc này, sắc mặt y đã trắng bệch, nỗi khủng hoảng lan tràn khắp đáy lòng, lan ra toàn thân.
Vào lúc này, y thật sự thấy sợ rồi.
Trước kia, y không hề sợ hãi, bởi vì có cha y, xảy ra bất cứ chuyện gì đều có cha bảo bọc.
Nhưng giờ đây, cha đã không còn?
Nam Cung Tuyết vào lúc này còn tỏ vẻ thương hại: “Ngươi thật là đáng thương, còn trẻ như vậy đã mồ côi cha rồi”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, ngạc nhiên ra mặt.
Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Nam Cung Tuyết cũng biết mình vừa lỡ lời, mặt hơi đỏ lên.
Sắc mặt Trần Hà đã cứng đờ, đang muốn nói gì thì Nam Cung Tuyết lại đột nhiên vung một quyền.
Ầm!
Trần Hà đã mất mạng.
Nam Cung Tuyết vỗ vỗ tay, ánh mắt đầy chán ghét: “Giết loại người này thật là bẩn tay”.
Nói đoạn, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân, sắc mặt tức thì đổi thành vui tươi hớn hở: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hắn thu lấy nhẫn không gian của những kẻ kia, kiểm tra thấy bên trong có chừng hơn nghìn vạn linh nguyên.
Đối với hắn lúc này, đây không phải một con số lớn, nhưng đâu ai chê tiền đâu chứ?
Diệp Quân không độc chiếm mà chia cho Nam Cung Tuyết một nửa. Ban đầu Nam Cung Tuyết không chịu nhận, nhưng thấy Diệp Quân kiên quyết như thế thì đành mỉm cười nhận lấy năm trăm vạn linh nguyên.
Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết lên đường tới Tây Vực Thần Châu. Lát sau, tiến vào ranh giới Tây Vực Thần Châu, Diệp Quân gặp vô số lôi kiếp. Những lôi kiếp đó mang uy lực cực kỳ khủng bố, mà quan trọng hơn cả là, chúng đánh xuống không theo quy luật nào, thường bổ ra một tia bất ngờ, khiến ai lâm vào bên trong đều vô cùng đau đầu khi phải ứng phó với chúng.
Nam Cung Tuyết bỗng kéo tay Diệp Quân: “Huynh đi theo ta”.
Nói đoạn, cô ấy kéo Diệp Quân lao về phía xa.
Diệp Quân phát hiện, những nơi hai người lướt qua hoàn toàn không có sét đánh xuống, dù thỉnh thoảng có lôi kiếp bổ qua thì Nam Cung Tuyết cũng có thể kéo hắn tránh né trót lọt.
Diệp Quân kinh ngạc lắm, đang muốn hỏi thì Nam Cung Tuyết đã cười nói: “Bọn ta đã sống chung với lôi kiếp lâu như thế, đã sớm tìm ra quy luật của lôi kiếp rồi, cho nên các bên có thể chung sống hòa bình. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có đôi khi chúng sẽ không ổn định được như thế này mà sẽ bổ loạn xuống”.
Diệp Quân mỉm cười: “Sinh tồn ở một nơi thế này, quả thực rất khó”.
Nam Cung Tuyết đang định nói gì thêm thì thời không trước mặt hai người đột nhiên nứt ra, có một ông lão bước nhanh ra ngoài.
Trông thấy ông lão, Nam Cung Tuyết vội chào hỏi: “Tam thúc”.
Ông lão đi tới, liếc nhìn Diệp Quân đứng bên cạnh Nam Cung Tuyết rồi mới nhìn Nam Cung Tuyết, cười bảo: “Về rồi à”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, giải thích: “Tam thúc, xin giới thiệu một chút, vị này là Diệp công tử, là bạn con mới quen”.
Nghe vậy, ông lão nhìn về phía Diệp Quân, hỏi: “Là người của Diệp tộc ở Nam Cực Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
“Ồ!”
Ông lão chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh nhìn về phía Nam Cung Tuyết: “Phụ thân con bảo ta tới đón con, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, nhìn sang Diệp Quân: “Chúng ta đi đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão kia liếc nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì.
Chương 615: Thiên Diệp?
Ba người nhanh chóng đi vào địa phận của tộc Nam Cung. Tộc Nam Cung ở sâu trong một vùng núi, khi tiến vào khu vực này, Diệp Quân phát hiện, trên bầu trời của vùng núi non trùng điệp này có vô số trận pháp bí ẩn.
Chốc lát sau, ba người đã tới phủ Nam Cung, Nam Cung Tuyết sai người đưa Diệp Quân vào một viện để nghỉ tạm, còn bản thân trở về viện chính. Diệp Quân vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng tiến vào trong Tiểu Tháp.
May mà cô cô của hắn không phong ấn luôn công năng của Tiểu Tháp.
Sau khi vào trong, Diệp Quân lấy ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ ra, bắt đầu nghiên cứu. Sau một ngày tìm hiểu, rốt cuộc hắn cũng đã nắm vững được thuật này. Có điều, khi bắt tay vào chế luyện thần khôi, hắn lại phát hiện, nó thật sự rất khó.
Các nguyên liệu cần cho việc chế luyện quá nhiều.
Không chỉ nhiều mà chúng còn vô cùng quý hiếm, thậm chí là vô giá.
Diệp Quân vừa bắt tay vào đã vấp phải khó khăn.
Nếu còn đang ở vũ trụ Quan Huyên thì đã không cần phải lo đến chuyện nguyên liệu, nhưng đang ở nơi này, muốn kiếm đủ các nguyên liệu cần thiết quả là khó khăn vô cùng. Mặc dù như vậy, Diệp Quân vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Bởi vì… sức mạnh của con rối Đại Đế đã khiến hắn thật sự xao động. Vì vậy, Diệp Quân quyết định, đầu tiên cứ thăng cấp cho con rối Bán Bộ Đại Đế lên Đại Đế trước đã.
Thu ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ lại, Diệp Quân lầm bầm: “Xem ra, việc này còn phải nhờ Nam Cung Tuyết cô nương giúp một tay rồi”.
Nói đoạn, hắn đứng lên, ra khỏi Tiểu Tháp. Vừa đi ra, Diệp Quân chạm mặt ngay Nam Cung Tuyết. Hôm nay Nam Cung Tuyết mặc chiếc váy dài trắng, vóc dáng cô ấy vốn cao gầy, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều, lúc này đây, sắc mặt cô ấy như được bọc một lớp sương lạnh.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô làm sao thế?”
Nam Cung Tuyết hơi cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói một lời.
Diệp Quân kinh ngạc: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô…”
Nam Cung Tuyết khẽ nói: “Lẽ ra chúng ta không nên quay về đây”.
Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Quân: “Vừa rồi, người của Tuyết tộc bên Bắc Cực Thần Châu tới đây, nói là hi vọng làm liên hôn với tộc Nam Cung bọn ta, cha ta và tỷ tỷ ta đã đồng ý”.
Liên hôn!
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn biết, các tộc lớn đều thích trò này, bởi đó chính là cách thức liên minh giữa hai phe mạnh.
Đối với việc đó, là người ngoài, hắn không tiện bình luận gì thêm.
Nam Cung Tuyết đột nhiên hỏi: “Huynh thấy việc đó thế nào?”
Nghe cô ấy hỏi thế, Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ, sống cả đời thì vẫn nên chọn người mình thích mới được, nếu không có tình cảm, hai bên bị buộc vào với nhau như thế sẽ chỉ làm cả hai phải đau khổ”.
Nam Cung Tuyết nở nụ cười: “Ta cũng nghĩ thế”.
“Nực cười!”
Đúng lúc này, ngoài kia chợt có một tiếng quát lạnh lùng vọng vào.
Diệp Quân quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một gã thanh niên mặc đồ trắng, mặt mũi tuấn tú, tay cầm quạt xếp, thần thái tuấn nhã phong lưu, nếu chỉ xét riêng nhan sắc thì dù còn kém Diệp Quân nhưng cũng không chênh nhiều lắm.
Trông thấy thanh niên áo trắng kia, sắc mặt Nam Cung Tuyết lập tức sa sầm, nụ cười trên môi cũng biến mất tăm.
Thanh niên áo trắng đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề che giấu địch ý: “Ngươi có biết liên hôn giữa các tộc lớn là thế nào không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hai phe mạnh liên minh, để lợi ích hai bên đều được tối ưu hóa”.
Gã thanh niên áo trắng cười nhạo: “Nếu đã biết ý nghĩa của nó, vì sao còn nói ra những lời ngu xuẩn như vậy?”
Nói đến đây, gã ta cười khẩy một tiếng: “Việc này cũng có thể hiểu được, ta nghe Nam Cung Vân nói rằng ngươi là một tán tu, tán tu tất nhiên sẽ không thể đánh giá được liên hôn giữa các tộc lớn quan trọng thế nào”.
Diệp Quân đường hoàng nói: “Nhà ta không cần phải liên hôn”.
Gã thanh niên kia lại châm chọc: “Đó là vì không bên nào muốn liên hôn với nhà các ngươi nhỉ?”
Diệp Quân liếc nhìn gã ta, sau đó quay sang phía Nam Cung Tuyết: “Đây là một tên ngốc, cô tốt như thế, hắn không xứng với cô”.
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết hơi sững người, một nụ cười tuyệt đẹp thoáng lướt qua trên môi.
Gã thanh niên kia thấy Diệp Quân nói thế, lập tức giận tím mặt: “Mẹ kiếp, ngươi dám chửi ta?”
Nam Cung Tuyết cả giận quát: “Tuyết Trần, ngươi có thể học Diệp công tử đây nói chuyện lịch sự một chút được không hả?”
Tuyết Trần: “…”
Tuyết Trần nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyết, gằn giọng: “Nam Cung Tuyết, vừa rồi cha mẹ cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, chỉ cần hai bên trao đổi văn thư là cô đã thành vị hôn thê của ta, cô…”
Nam Cung Tuyết ngắt lời gã: “Vừa rồi ta không hề đồng ý, hơn nữa, văn thư hai bên còn chưa trao đổi, giữa chúng ta không có hôn ước nào, cho dù có thì ta cũng sẽ không công nhận”.
Tuyết Trần nổi giận, chỉ tay vào Diệp Quân: “Là vì kẻ này?”
Nam Cung Tuyết vốn định nói ‘Phải’, nhưng ngẫm lại, cô ấy cảm thấy nếu nói thế, Tuyết Trần nhất định sẽ giận cá chém thớt, nhằm vào Diệp Quân, Tuyết Trần này còn dễ đối phó, nhưng Tuyết tộc sau lưng gã lại là thế lực mà Diệp Quân không thể chọc vào.
Nghĩ đến đó, Nam Cung Tuyết trầm giọng: “Không liên quan gì tới huynh ấy”.
“Không liên quan tới hắn?”
Tuyết Trần đột nhiên cất cao giọng: “Nam Cung Tuyết, cô tưởng ta là thằng ngu sao?”
Nói đoạn, gã nhìn Diệp Quân: “Trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi còn ở đây, ta sẽ diệt sạch mười tộc nhà ngươi”.
Trong tháp, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Trước kia cũng từng có một người dũng cảm như gã đó!”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói khẽ: “Thiên Diệp!”
Người phụ nữ bí ẩn: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão hơi ngạc nhiên, sau đó cười phá lên: “Thiếu niên này thật thẳng thắn, làm lão phu không biết nên từ chối thế nào”.
Nam Cung Tuyết cũng nhìn Diệp Quân, che miệng cười khẽ, vị Diệp công tử này quả là thú vị.
Diệp Quân chỉ mỉm cười, hắn nghĩ, trong trường hợp này cứ thẳng thắn thì hơn, dù sao hắn tới đây đúng là để tìm kiếm thứ có giá trị, quanh co lòng vòng chỉ lãng phí thời gian.
Ông lão quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu thiếu niên, tuổi còn trẻ như thế đã tự có kiếm đạo của mình, mà niềm tin kiếm đạo còn kiên định như thế, có lẽ khắp vũ trụ này cũng không nhiều đâu. Truyền thừa của Thượng Thanh Tông ta kỳ thực không có nhiều tác dụng với cậu”.
Nghe vậy, Diệp Quân hơi đau đầu, nhưng hắn cũng không có ý bỏ cuộc ngay: “Tiền bối, trước khi tới đây ta từng gặp một con rối, sức chiến đấu cực mạnh, con rối đó do Thượng Thanh Tông chế luyện ra ạ?”
Ông lão cười nói: “Thứ cậu đang nói hẳn là Thượng Cổ Thần Khôi, quả đúng do Thượng Thanh Tông ta chế luyện. Sao hả, cậu có hứng thú với phương pháp chế luyện ra nó?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông lão lại chỉ lắc đầu: “Quả thật ta có phương pháp chế luyện, nhưng dù ta cho cậu thì cậu cũng không thể chế luyện ra con rối cấp bậc Thượng Cổ Thần Khôi như thế”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Ông lão nói: “Cậu có biết chế luyện con Thượng Cổ Thần Khôi này tốn bao nhiêu tiền không?”
Dùng tiền à!
Diệp Quân trợn to mắt: “Tốn rất nhiều tiền?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, con rối thần canh gác bên ngoài có cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, tương đương với Bán Bộ Đại Đế, muốn chế luyện ra một con rối thần cỡ đó, chỉ riêng linh khí tiêu hao cho trận pháp đã lên tới tối thiểu trăm triệu linh nguyên, mua các loại nguyên liệu chế tác quý báu tốn tối thiểu ba trăm triệu linh nguyên, tổng chi phí bỏ vào đó phải lên tới năm trăm triệu linh nguyên đấy”.
Năm trăm triệu!
Diệp Quân hơi chấn động, tuy hắn cũng có tiền nhưng tiêu tiền kiểu đó vẫn quá đáng sợ.
Nam Cung Tuyết đứng bên nghe được cũng hoảng hốt, mặc dù tộc Nam Cung bọn họ là một tộc lớn ở Loạn Tinh Giới, thuộc dạng cực kì giàu có, nhưng cũng không dám tiêu tiền kiểu đó.
Ông lão lại nói: “Đây mới chỉ là con rối thần ở cảnh giới Thần Đế thôi, nếu muốn chế luyện con rối thần có cảnh giới Đại Đế thì phải hao tốn tối thiểu một tỷ. Năm ấy Thượng Thanh Tông ta ở vào thời kỳ mạnh nhất cũng chỉ dám chế luyện hai con rối thần có cảnh giới Đại Đế”.
Nói đến đây, ông ta lại cười cười, bảo: “Đương nhiên, bỏ ra một cái giá cực lớn, hiệu quả nhận được cũng là cực tốt, có thể nói một khi chế luyện thành công con rối thần có cảnh giới Đại Đế tương đương có thêm một cường giả có cảnh giới Tuế Nguyệt Đại Đế, mà sức chiến đấu còn vượt xa Tuế Nguyệt Đại Đế cùng cấp”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, vậy có thể dạy cho ta phương pháp chế luyện không?”
Nếu là người khác, dù có được phương pháp chế luyện cũng chỉ vô dụng mà thôi, bởi vì nó quá hao tiền. Nhưng đối với Diệp Quân, thứ này có thể dùng, vì hắn thực sự quá nhiều tiền.
Tuy cũng không giàu đến mức có thể chế tạo số lượng lớn nhưng chế tạo vài con chơi chơi thì vẫn đủ tiền.
Suy nghĩ của hắn cũng đơn giản, tương lai, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ nhất định phải đánh một trận, bây giờ chuẩn bị đầy đủ một chút, ngày sau vũ trụ Quan Huyên có thể bớt được ít nhiều hi sinh.
Còn về phần tiền…
Không thiếu!
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc, hao tiền lắm đấy, cậu có chắc là cậu muốn nó không?”
Diệp Quân gật đầu: “Xin tiền bối hãy dạy cho vãn bối phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi”.
Ông lão trầm mặc một hồi mới nói: “Dạy cho cậu phương pháp này cũng được thôi, nhưng trước đó, cậu phải hứa với lão phu một chuyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối cứ nói ạ”.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, trên đời làm gì có thứ gì cho không.
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Chuyện ta muốn nhờ cậu thực ra cũng đơn giản thôi. Ta muốn cậu thay ta tìm một người để nhận truyền thừa của Thượng Thanh Tông, người này phải thỏa mãn hai yêu cầu sau: Một là, thiên phú phải tốt, tâm tính cực tốt, đồng thời còn muốn xây dựng lại Thượng Thanh Tông ta một lần nữa; hai là, người này phải là người thân cận, vô cùng thân cận của cậu”.
Nghe nói thế, Diệp Quân hết sức kinh ngạc: “Vì sao?”
Ông lão chỉ cười không nói, trong lòng đã tính toán, ngay khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta đã biết, người thiếu niên này không phải người thường.
Người có thủ đoạn che giấu thiên cơ và số mệnh, từ trước tới nay, ông ta mới biết có hai người làm được, một trong đó từng sáng tạo ra một thời đại văn minh độc đáo, chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhưng thiếu niên trước mắt đây là người mang thiên mệnh mà lại không có số kiếp thiên mệnh.
Người còn lại có thể làm được điều đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, người từng sáng tạo ra nền văn minh Vĩnh Sinh, người được tôn là vị Đại Đế mạnh nhất từ trước tới nay trong cấp bậc Đại Đế, là kẻ vô địch của vô số thời đại.
Đương nhiên, cả hai người đó đều không có liên quan gì tới người thiếu niên kia.
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Bởi vì, như vậy tức là còn có một cường giả siêu cấp nào đó không hề thua kém chủ nhân bút Đại Đạo cùng với Vĩnh Sinh Đại Đế, đồng thời còn có quan hệ không tầm thường với thiếu niên này.
Dự tính của ông ta cũng đơn giản thôi, Thượng Thanh Tông muốn tái thiết lại đạo thống thì nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc, mà vị kiếm tu trước mắt đây chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Còn về chuyện vì sao không để Diệp Quân kế thừa luôn Thượng Thanh Tông, ông ta có hai điều còn băn khoăn. Thứ nhất, rõ ràng Diệp Quân đã có đạo thống của mình rồi. Theo như ông ta đã nói, truyền thừa của Thượng Thanh Tông không có nhiều tác dụng với Diệp Quân. Thứ hai, ông ta sợ truyền thừa của Thượng Thanh Tông không theo kịp bước tiến của Diệp Quân, ngày sau sẽ bị bỏ quên, như vậy thì quá thiệt thòi.
Bởi vậy, việc chọn một người thân cận nhất của Diệp Quân làm người kế thừa Thượng Thanh Tông chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Thấy ông lão không nói gì, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn đáp: “Được”.
Thực lực của Thượng Thanh Tông này nhất định phải cực kỳ đáng sợ, tuy đối với hắn không có tác dụng lớn gì nhưng đối với mấy người bọn Diệp Khải thì hẳn sẽ rất có ích.
Sau khi trở về, hắn có thể cho Diệp Khải thành lập một Thượng Thanh Tông, làm tông chủ, nghe thế cũng thú vị đấy.
Thấy Diệp Quân đã nhận lời, ông lão mới cười bảo: “Tốt lắm”.
Nói đoạn, ông ta mở lòng bàn tay, có hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong một nhẫn không gian có phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi, một nhẫn không gian khác có chứa toàn bộ truyền thừa cùng với tài nguyên để kiến thiết lại Thượng Thanh Tông ta…”
Nói đến đây, ông lão liếc nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ: Người này sẽ không tham ô chứ?
Chương 612: Xin cứu mạng
Song, ông lão vẫn băn khoăn, bởi vì những tài nguyên Thượng Thanh Tông để lại quả thật quá hấp dẫn.
Dường như đoán biết được suy nghĩ của ông ta, Diệp Quân cười bảo: “Tiền bối cứ yên tâm, Diệp Quân ta đây không phải hạng người có lòng tham không đáy, ta đã nhận được ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ của Thượng Thanh Tông thì đương nhiên cũng đã thấy thỏa mãn rồi, nếu còn tham lam hơn nữa, chẳng phải không bằng súc sinh sao?”
Ông lão nhìn Diệp Quân, thấy ánh mắt hắn sáng trong bình thản, giọng điệu hùng hồn khí phách, lo lắng trong lòng đã biến mất, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, một kiếm tu trẻ tuổi thế này lại không thích hợp nhận truyền thừa Thượng Thanh Tông, thật đáng tiếc.
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối thấy cô nương đứng cạnh ta đây thế nào?”
Ông lão nhìn về phía Nam Cung Tuyết, thốt lên: “Đó là người trong lòng của cậu?”
Vừa nghe nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, Diệp Quân cũng xấu hổ lắm, vội giải thích: “Tiền bối hiểu lầm rồi. Ta và cô nương đây chỉ là chỗ bạn bè, ý của ta là, đã quen biết coi như cũng có duyên với nhau, tiền bối có thể chỉ bảo cho cô ấy chút không?”
Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết ngẩn ra, cô ấy thật không ngờ người này lại thay mình tìm kiếm cơ duyên. Nhìn Diệp Quân, lòng Nam Cung Tuyết chợt nổi lên một cảm giác khác lạ.
Ông lão nghe nói thế, bèn vuốt râu cười, nhìn Nam Cung Tuyết: “Cô nương mới chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thật là tài giỏi”.
Nói đoạn, ông lão dừng lại, mở lòng bàn tay, một chiếc ấn màu đen chầm chậm bay về phía Nam Cung Tuyết: “Chiếc ấn này gọi là Phược Thiên Thần Ấn, trong ấn có một trận pháp tuyệt thế gọi là Phược Thiên Trận, nếu kích hoạt nó, dù đối phương là Đại Đế cũng có thể vây bắt được”.
Có thể vây được cả Đại Đế!
Nam Cung Tuyết chấn động trong lòng, sắc mặt thay đổi, vội vàng vái một cái thật dài: “Cảm ơn tiền bối đã tặng”.
Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu nhóc, việc của Thượng Thanh Tông xin nhờ vào cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Xin dốc hết sức lực hoàn thành!”
Ông lão gật đầu. Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, năm ấy đã có chuyện gì xảy ra?”
Ông lão chỉ lắc đầu: “Một vài chuyện cũ mà thôi, không đáng nói”.
Diệp Quân hỏi: “Có phải vì Thần Đạo?’
Nghe đề cập đến Thần Đạo, ánh mắt ông lão đột nhiên biến chuyển, trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng uy thế vô hình tràn ngập trong đại điện.
Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều rùng mình, sắc mặt nghiêm nghị, ông lão kia chỉ là một tia thần hồn, nhưng thực lực vẫn thật khủng bố, nếu còn đang ở thời kỳ đỉnh cao… thật không dám tưởng tượng.
Nhưng sau đó, ông lão chỉ khẽ lắc đầu, luồng uy thế mạnh mẽ kia lập tức tan biến, cảm giác bức bách khắp nơi cũng chầm chậm tan đi.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử cũng biết về Thần Đạo này?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết đôi chút”.
Ông lão cười nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Thượng Thanh Tông chúng ta đã bại thì cũng chẳng còn gì để nói. Diệp công tử, chuyện kiến thiết lại Thượng Thanh Tông xin nhờ cậu vậy”.
Nói đoạn, thân thể ông lão bỗng trở nên mờ ảo, ông lão nhìn ra ngoài điện, ngoài kia trời xanh mây trắng, đáy mắt tràn đầy nỗi niềm mong chờ cùng với tiếc nuối.
Tu đạo vô số năm tháng, cuối cùng vẫn hóa thành mây bay mà thôi, lòng còn không cam, tiếc nuối vô hạn.
Nhưng Đại Đạo cũng như đời người, có nhiều khi, dù không cam tâm cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông lão khe khẽ thở dài, sau đó từ từ biến mất.
Biến mất rồi!
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Quân cảm khái trong lòng, chỉ nhìn thực lực của ông lão này cũng có thể hình dung ra, Thượng Thanh Tông ấy cũng từng huy hoàng vô cùng, nhưng nay…
Không biết trong tương lai, thư viện Quan Huyên liệu có thể rơi vào tình thế như vậy chăng.
Diệp Quân thở dài, tuy cũng bùi ngùi xúc động nhưng cũng biết không nên nghĩ nhiều, mỗi thế hệ nên làm việc của mình thôi, còn về tương lai của vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ có lo lắng cũng đâu ích gì.
Dẹp bỏ tâm tư, Diệp Quân nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Nam Cung Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người rời khỏi đó.
Ra khỏi đại điện, cả hai đều vui mừng mỉm cười, hôm nay, hai người đều thu được lợi ích không nhỏ.
Nam Cung Tuyết trộm liếc Diệp Quân, miệng tủm tỉm cười, chẳng biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân cũng rất vui vẻ, lúc này hắn đang rất muốn đi chế luyện thử một Thượng Cổ Thần Khôi.
Mục tiêu của hắn là chế luyện ra một con rối thần cấp bậc Đại Đế.
Đi một lát, Diệp Quân lại phát hiện, người đàn ông trước còn đang bị kiếm quang của cô cô hắn ghim chặt đã không thấy đâu.
Hắn nghi hoặc, lẽ nào người kia bị giết rồi?
Mặc dù thế, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Nam Cung Tuyết đi ra bên ngoài.
Khi hai người ngang qua lôi khu, Diệp Quân đột ngột nhìn về phía đó, bên trong lôi khu, mấy người kia vẫn còn đang chống chọi với trận pháp, thấy Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết đi ra, sắc mặt cả đám lập tức thay đổi, một người vội kêu lên: “Hai vị, xin hãy giúp đỡ một tay, nếu có thể cứu giúp, bọn ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Diệp Quân liếc nhìn bọn họ, sắc mặt đám người này đã trắng bệch như giấy, vô cùng suy yếu, coi như đã rơi vào trạng thái gần kiệt lực, nếu còn tiếp tục chống cự mà không có người ngoài hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ chống chọi được nửa khắc là tất cả sẽ phải vùi thân ở lôi khu này.
Diệp Quân đánh giá tình hình rồi mới nói: “Để ta thu hút lôi uy của nơi này, các vị thoát ra”.
Hôm nay đang vui, làm một việc thiện tạo nhân duyên cũng được.
Nghe Diệp Quân nói thế, đám người kia tức thì mừng rỡ hẳn lên.
Diệp Quân đột ngột hóa thành một đạo kiếm quang, xông thẳng vào lôi khu đó, khi tới gần đó, lôi uy bất chợt hóa thành một tia sét, bổ thẳng về phía Diệp Quân. Đám thiếu niên kia như được dỡ bỏ gánh nặng, vội cắm đầu chạy ra ngoài.
Chương 613: Lấy oán trả ơn
Nhìn tia sét đánh xuống trước mặt, Diệp Quân cũng hết sức tập trung, những lôi kiếp này quả thực rất đáng sợ, chỉ cần một tia phóng ra thôi là cũng đủ để giết chết một cường giả cấp bậc Thần Đế rồi.
Diệp Quân không định đối đầu trực diện, hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng vào lúc này, tia sét đó dường như lại cảm nhận được thứ gì, nó lập tức lùi ra sau, tránh xa Diệp Quân.
Thấy thế, đám người kia đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, có lẽ là do đá Tỵ Kiếp đây mà.
Nghĩ đến điều đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người kia, vào lúc này, đám người đó cũng đang nhìn hắn.
Thấy sắc mặt bọn họ thay đổi, Diệp Quân thận trọng hẳn lên, mấy người này có lẽ đã đoán được điều gì.
Nhưng cũng chẳng sao!
Bóng hắn lóe lên, giây lát đã xuất hiện trước đám người. Diệp Quân nhìn bọn họ, không nói gì.
Người thanh niên cầm đầu cười nói: “Xin chào, tại hạ là Trần Hà, chẳng biết phải xưng hô với vị huynh đài này thế nào?”
Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân”.
Trần Hà lập tức hỏi: “Chính là Diệp tộc - đại tộc ở Nam Cực Thần Châu đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
Nghe vậy, Trần Hà thoáng liếc nhìn hắn một cái, dường như đang suy nghĩ gì.
Diệp Quân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, hắn nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người cùng rời khỏi đó.
Trần Hà vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Một gã thiếu niên đứng cạnh y trầm giọng bảo: “Trần Hà ca, gã kia nhất định có đá Tỵ Kiếp”.
Trần Hà nhìn theo bóng Diệp Quân và Nam Cung Tuyết xa dần: “Bọn họ mới từ bên trong đi ra”.
Nghe vậy, sắc mặt đám người ở đây đều trở nên nặng nề.
Trần Hà vẫn chằm chằm nhìn về phía Diệp Quân đang biến mất: “Khi đi ra, hai kẻ đó trông rất vui mừng, chắc chắn đã kiếm được gì ở bên trong đại điện”.
Đám người còn lại đều gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Trần Hà dứt khoát nói: “Mau chữa thương rồi đuổi theo”.
Nói đoạn, y cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Nhưng lúc này, một gã thiếu niên lại bồn chồn nói: “Trần Hà ca, gã trẻ tuổi kia, chỉ e không đơn giản đâu…”
Trần Hà bảo: “Vừa nãy ta đã cảm nhận được người này chẳng qua mới chỉ là một cường giả cảnh giới Chân Tiên, không đáng lo. Hơn nữa, cha ta là Trần Quyền, chính là một cường giả cấp bậc Thần Đế đỉnh cao, sợ gì hắn?”
Nghe vậy, đám người kia cũng yên lòng.
…
Xa xa, trong mảng mây mù, Nam Cung Tuyết bất mãn nói: “Huynh cứu bọn họ mà đến một câu cảm ơn bọn họ cũng không có, thật là quá đáng”.
Diệp Quân cười bảo: “Không cảm ơn cũng không có gì, chỉ sợ bây giờ đang ấp ủ ý xấu rồi”.
Nam Cung Tuyết lập tức nhíu mày: “Huynh đã cứu họ mà họ còn có ý xấu với huynh, vậy chẳng phải không bằng cả súc sinh sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nam Cung Tuyết cô nương, hiện giờ cô có ý định gì chưa?”
Nam Cung Tuyết hỏi ngược lại: “Còn huynh?”
Diệp Quân liếc mắt nhìn quanh rồi nói: “Ta muốn tìm chỗ nào yên tĩnh một chút để tu luyện”.
Hiện giờ cô cô của hắn đã nói rõ muốn để hắn tự phát triển, vậy thì trước tiên cứ kiếm chỗ nào vắng vẻ để tăng thực lực cái đã.
Nam Cung Tuyết đột nhiên bảo: “Chi bằng qua tộc Nam Cung bọn ta đi?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, cô ấy cười bảo: “Tộc Nam Cung bọn ta ở Tây Cực Thần Châu, nơi đó hẻo lánh, lôi kiếp cũng ít nhất, rất thích hợp cho huynh tu luyện”.
Diệp Quân vẫn hơi do dự.
Nam Cung Tuyết lại nói: “Huynh vừa mới nhận được thuật Thượng Cổ Thần Khôi, nếu muốn chế luyện thì chắc chắn phải cần rất nhiều nguyên liệu, một mình huynh ở đây chạy khắp chốn tìm kiếm sẽ rất phiền toái. Nếu tới tộc Nam Cung chúng ta, có bọn ta hỗ trợ, nhiều việc sẽ tiện hơn”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy xin làm phiền”.
Thấy Diệp Quân đã đồng ý, Nam Cung Tuyết lập tức vui mừng mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, hai người đang định rời đi thì phía chân trời xa xa chợt có mấy tia sáng lao vút đến, tầng mây bị xé rách, giây lát sau, có mấy bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nam Cung Tuyết.
Đó chính là đám Trần Hà.
Thấy bọn Trần Hà đuổi theo, Diệp Quân vẫn bình thản như không, chỉ có Nam Cung Tuyết đã sầm mặt.
Trần Hà nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Diệp công tử, nếu ta đoán không sai thì ngươi có một viên đá Tỵ Kiếp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Trần Hà lại cười nói: “Ngươi cũng thật thẳng thắn”.
Diệp Quân chỉ nhìn y, không nói gì.
Trần Hà tiếp tục: “Diệp công tử, ta chỉ suy nghĩ thay ngươi thôi, ngươi chỉ là một Chân Tiên, thực lực cá nhân của người tuyệt đối không thể là đối thủ của bọn ta được. Nể tình ngươi từng cứu chúng ta một lần, ta có thể chỉ cho ngươi một đường sống, đó chính là chủ động giao đá Tỵ Kiếp ra đây”.
Nghe thấy thế, Nam Cung Tuyết đã giận tím mặt, quát lớn: “Sao các ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế? Vừa rồi nếu không nhờ Diệp công tử ra tay cứu giúp, đám các ngươi đã nát thân trong lôi khu rồi, cứu mạng các ngươi mà các ngươi còn dám lấy oán trả ơn, thật chẳng bằng cầm thú!”
Trần Hà khẽ cười: “Hắn đã cứu bọn ta, nhưng thế thì đã sao? Nếu hắn không có đá Tỵ Kiếp, bọn ta sẽ cảm ơn và hậu tạ, nhưng nếu có, vậy chỉ có thể thứ cho chúng ta lấy oán trả ơn. Người không vì mình, trời tru đất diệt!”
Nam Cung Tuyết nhìn chằm chằm vào Trần Hà: “Ngươi không sợ chết không toàn thây à?”
“Ha ha ha!”
Trần Hà khinh thường cười to: “Ta cũng đầu còn cách nào, ai bảo ta đây có người cha tốt chứ? Ha ha…”
Chương 614: Nhỡ chết thật rồi thì sao?
Nghe Trần Hà nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức nổi trận lôi đình, hai tay nắm chặt, ánh mắt hừng hực lửa giận, cô ấy chưa từng gặp phải loại người vô liêm sỉ như thế bao giờ.
Trần Hà không nhìn Nam Cung Tuyết, y chỉ chằm chằm nhìn Diệp Quân, đang định nói gì thì Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Kiếm quang chợt lóe lên, uy lực như sấm sét.
Trần Hà không ngờ Diệp Quân lại đột ngột tấn công, sắc mặt tức thì biến đổi, vừa định chống trả lại đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn nhốt chặt lấy mình.
Kiếm vực?
Trong tích tắc, Trần Hà đã cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu, toàn thân nặng nề, không cách nào nhúc nhích nổi.
Cũng trong tích tắc này…
Vèo!
Một mũi kiếm đã đâm vào giữa chân mày Trần Hà, y cứng còng tại chỗ, mắt trợn tròn, sắc mặt kinh hoàng như không thể tin nổi.
Chứng kiến cảnh Trần Hà bị hạ gục trong nháy mắt, đám đồng bọn sau lưng lập tức biến sắc, tính chạy trốn, nhưng vào lúc này, Diệp Quân đột ngồi xông ra.
Vèo!
Kiếm quang lại lóe lên, một chiếc đầu người đầm đìa máu tươi bay vụt ra ngoài.
Một kiếm lấy mạng!
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã giết mấy người.
Thực lực của đám người này vốn không tệ, nếu trong tình huống bình thường, tuy Diệp Quân có thể giết bọn chúng nhưng hẳn không thể đơn giản chỉ một tích tắc đã giết chết đối phương như thế. Đám người này còn đang bị thương chưa lành, hơn nữa, chứng kiến cảnh Trần Hà bị giết trong nháy mắt, cả đám đã sợ đến vỡ mật, không còn lấy một tia ý chí chiến đấu, bởi vậy, khi đối mặt với kiếm của Diệp Quân, không một kẻ nào có sức chống cự.
Thấy Diệp Quân liên tiếp gặt hái mạng người, Nam Cung Tuyết cũng kinh hãi không thôi, từ khi quen biết người này, cô ấy đã phát hiện, tuy cảnh giới của hắn hơi thấp nhưng sức chiến đấu thật sự không hề thấp chút nào.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, lòng đầy nghi hoặc, lẽ nào tên này là cọp đội lốt mèo?
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Trần Hà, y vẫn chưa tắt thở. Trần Hà sợ hãi run lên, lắp bắp: “Cha ta chính là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, nếu ngươi dám giết ta, ông ấy sẽ không tha cho ngươi”.
Nói đoạn, y mở lòng bàn tay, một tấm truyền âm phù đột ngột bốc cháy.
Y gọi cha tới!
Diệp Quân nhăn mày, đang định ra tay, Trần Hà lại lộ vẻ hoảng hốt: “Sao lại không liên lạc được? Sao…”
Nam Cung Tuyết bình thản nói: “Không liên lạc được, có khi nào chết rồi không?”
“Nói bừa!”
Trần Hà rống to: “Cha ta là cường giả Thần Đế đỉnh cao, ngay cả một số Đại Đế muốn giết ông ấy cũng khó, sao lại chết được?”
Nam Cung Tuyết hỏi: “Nhỡ đâu chết thật rồi?”
Trần Hà cả giận quát: “Không thể nào!”
Nam Cung Tuyết nhìn y chằm chằm: “Vậy ngươi gọi nữa xem”.
Trần Hà lại bóp nát một tấm truyền âm phù nữa, nhưng vẫn không nhận được bất kì phản hồi nào. Lúc này, sắc mặt y đã trắng bệch, nỗi khủng hoảng lan tràn khắp đáy lòng, lan ra toàn thân.
Vào lúc này, y thật sự thấy sợ rồi.
Trước kia, y không hề sợ hãi, bởi vì có cha y, xảy ra bất cứ chuyện gì đều có cha bảo bọc.
Nhưng giờ đây, cha đã không còn?
Nam Cung Tuyết vào lúc này còn tỏ vẻ thương hại: “Ngươi thật là đáng thương, còn trẻ như vậy đã mồ côi cha rồi”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, ngạc nhiên ra mặt.
Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Nam Cung Tuyết cũng biết mình vừa lỡ lời, mặt hơi đỏ lên.
Sắc mặt Trần Hà đã cứng đờ, đang muốn nói gì thì Nam Cung Tuyết lại đột nhiên vung một quyền.
Ầm!
Trần Hà đã mất mạng.
Nam Cung Tuyết vỗ vỗ tay, ánh mắt đầy chán ghét: “Giết loại người này thật là bẩn tay”.
Nói đoạn, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân, sắc mặt tức thì đổi thành vui tươi hớn hở: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hắn thu lấy nhẫn không gian của những kẻ kia, kiểm tra thấy bên trong có chừng hơn nghìn vạn linh nguyên.
Đối với hắn lúc này, đây không phải một con số lớn, nhưng đâu ai chê tiền đâu chứ?
Diệp Quân không độc chiếm mà chia cho Nam Cung Tuyết một nửa. Ban đầu Nam Cung Tuyết không chịu nhận, nhưng thấy Diệp Quân kiên quyết như thế thì đành mỉm cười nhận lấy năm trăm vạn linh nguyên.
Diệp Quân cùng Nam Cung Tuyết lên đường tới Tây Vực Thần Châu. Lát sau, tiến vào ranh giới Tây Vực Thần Châu, Diệp Quân gặp vô số lôi kiếp. Những lôi kiếp đó mang uy lực cực kỳ khủng bố, mà quan trọng hơn cả là, chúng đánh xuống không theo quy luật nào, thường bổ ra một tia bất ngờ, khiến ai lâm vào bên trong đều vô cùng đau đầu khi phải ứng phó với chúng.
Nam Cung Tuyết bỗng kéo tay Diệp Quân: “Huynh đi theo ta”.
Nói đoạn, cô ấy kéo Diệp Quân lao về phía xa.
Diệp Quân phát hiện, những nơi hai người lướt qua hoàn toàn không có sét đánh xuống, dù thỉnh thoảng có lôi kiếp bổ qua thì Nam Cung Tuyết cũng có thể kéo hắn tránh né trót lọt.
Diệp Quân kinh ngạc lắm, đang muốn hỏi thì Nam Cung Tuyết đã cười nói: “Bọn ta đã sống chung với lôi kiếp lâu như thế, đã sớm tìm ra quy luật của lôi kiếp rồi, cho nên các bên có thể chung sống hòa bình. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có đôi khi chúng sẽ không ổn định được như thế này mà sẽ bổ loạn xuống”.
Diệp Quân mỉm cười: “Sinh tồn ở một nơi thế này, quả thực rất khó”.
Nam Cung Tuyết đang định nói gì thêm thì thời không trước mặt hai người đột nhiên nứt ra, có một ông lão bước nhanh ra ngoài.
Trông thấy ông lão, Nam Cung Tuyết vội chào hỏi: “Tam thúc”.
Ông lão đi tới, liếc nhìn Diệp Quân đứng bên cạnh Nam Cung Tuyết rồi mới nhìn Nam Cung Tuyết, cười bảo: “Về rồi à”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, giải thích: “Tam thúc, xin giới thiệu một chút, vị này là Diệp công tử, là bạn con mới quen”.
Nghe vậy, ông lão nhìn về phía Diệp Quân, hỏi: “Là người của Diệp tộc ở Nam Cực Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
“Ồ!”
Ông lão chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh nhìn về phía Nam Cung Tuyết: “Phụ thân con bảo ta tới đón con, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, nhìn sang Diệp Quân: “Chúng ta đi đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão kia liếc nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì.
Chương 615: Thiên Diệp?
Ba người nhanh chóng đi vào địa phận của tộc Nam Cung. Tộc Nam Cung ở sâu trong một vùng núi, khi tiến vào khu vực này, Diệp Quân phát hiện, trên bầu trời của vùng núi non trùng điệp này có vô số trận pháp bí ẩn.
Chốc lát sau, ba người đã tới phủ Nam Cung, Nam Cung Tuyết sai người đưa Diệp Quân vào một viện để nghỉ tạm, còn bản thân trở về viện chính. Diệp Quân vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng tiến vào trong Tiểu Tháp.
May mà cô cô của hắn không phong ấn luôn công năng của Tiểu Tháp.
Sau khi vào trong, Diệp Quân lấy ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ ra, bắt đầu nghiên cứu. Sau một ngày tìm hiểu, rốt cuộc hắn cũng đã nắm vững được thuật này. Có điều, khi bắt tay vào chế luyện thần khôi, hắn lại phát hiện, nó thật sự rất khó.
Các nguyên liệu cần cho việc chế luyện quá nhiều.
Không chỉ nhiều mà chúng còn vô cùng quý hiếm, thậm chí là vô giá.
Diệp Quân vừa bắt tay vào đã vấp phải khó khăn.
Nếu còn đang ở vũ trụ Quan Huyên thì đã không cần phải lo đến chuyện nguyên liệu, nhưng đang ở nơi này, muốn kiếm đủ các nguyên liệu cần thiết quả là khó khăn vô cùng. Mặc dù như vậy, Diệp Quân vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Bởi vì… sức mạnh của con rối Đại Đế đã khiến hắn thật sự xao động. Vì vậy, Diệp Quân quyết định, đầu tiên cứ thăng cấp cho con rối Bán Bộ Đại Đế lên Đại Đế trước đã.
Thu ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ lại, Diệp Quân lầm bầm: “Xem ra, việc này còn phải nhờ Nam Cung Tuyết cô nương giúp một tay rồi”.
Nói đoạn, hắn đứng lên, ra khỏi Tiểu Tháp. Vừa đi ra, Diệp Quân chạm mặt ngay Nam Cung Tuyết. Hôm nay Nam Cung Tuyết mặc chiếc váy dài trắng, vóc dáng cô ấy vốn cao gầy, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều, lúc này đây, sắc mặt cô ấy như được bọc một lớp sương lạnh.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô làm sao thế?”
Nam Cung Tuyết hơi cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói một lời.
Diệp Quân kinh ngạc: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô…”
Nam Cung Tuyết khẽ nói: “Lẽ ra chúng ta không nên quay về đây”.
Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Quân: “Vừa rồi, người của Tuyết tộc bên Bắc Cực Thần Châu tới đây, nói là hi vọng làm liên hôn với tộc Nam Cung bọn ta, cha ta và tỷ tỷ ta đã đồng ý”.
Liên hôn!
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn biết, các tộc lớn đều thích trò này, bởi đó chính là cách thức liên minh giữa hai phe mạnh.
Đối với việc đó, là người ngoài, hắn không tiện bình luận gì thêm.
Nam Cung Tuyết đột nhiên hỏi: “Huynh thấy việc đó thế nào?”
Nghe cô ấy hỏi thế, Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ, sống cả đời thì vẫn nên chọn người mình thích mới được, nếu không có tình cảm, hai bên bị buộc vào với nhau như thế sẽ chỉ làm cả hai phải đau khổ”.
Nam Cung Tuyết nở nụ cười: “Ta cũng nghĩ thế”.
“Nực cười!”
Đúng lúc này, ngoài kia chợt có một tiếng quát lạnh lùng vọng vào.
Diệp Quân quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một gã thanh niên mặc đồ trắng, mặt mũi tuấn tú, tay cầm quạt xếp, thần thái tuấn nhã phong lưu, nếu chỉ xét riêng nhan sắc thì dù còn kém Diệp Quân nhưng cũng không chênh nhiều lắm.
Trông thấy thanh niên áo trắng kia, sắc mặt Nam Cung Tuyết lập tức sa sầm, nụ cười trên môi cũng biến mất tăm.
Thanh niên áo trắng đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề che giấu địch ý: “Ngươi có biết liên hôn giữa các tộc lớn là thế nào không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hai phe mạnh liên minh, để lợi ích hai bên đều được tối ưu hóa”.
Gã thanh niên áo trắng cười nhạo: “Nếu đã biết ý nghĩa của nó, vì sao còn nói ra những lời ngu xuẩn như vậy?”
Nói đến đây, gã ta cười khẩy một tiếng: “Việc này cũng có thể hiểu được, ta nghe Nam Cung Vân nói rằng ngươi là một tán tu, tán tu tất nhiên sẽ không thể đánh giá được liên hôn giữa các tộc lớn quan trọng thế nào”.
Diệp Quân đường hoàng nói: “Nhà ta không cần phải liên hôn”.
Gã thanh niên kia lại châm chọc: “Đó là vì không bên nào muốn liên hôn với nhà các ngươi nhỉ?”
Diệp Quân liếc nhìn gã ta, sau đó quay sang phía Nam Cung Tuyết: “Đây là một tên ngốc, cô tốt như thế, hắn không xứng với cô”.
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết hơi sững người, một nụ cười tuyệt đẹp thoáng lướt qua trên môi.
Gã thanh niên kia thấy Diệp Quân nói thế, lập tức giận tím mặt: “Mẹ kiếp, ngươi dám chửi ta?”
Nam Cung Tuyết cả giận quát: “Tuyết Trần, ngươi có thể học Diệp công tử đây nói chuyện lịch sự một chút được không hả?”
Tuyết Trần: “…”
Tuyết Trần nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyết, gằn giọng: “Nam Cung Tuyết, vừa rồi cha mẹ cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, chỉ cần hai bên trao đổi văn thư là cô đã thành vị hôn thê của ta, cô…”
Nam Cung Tuyết ngắt lời gã: “Vừa rồi ta không hề đồng ý, hơn nữa, văn thư hai bên còn chưa trao đổi, giữa chúng ta không có hôn ước nào, cho dù có thì ta cũng sẽ không công nhận”.
Tuyết Trần nổi giận, chỉ tay vào Diệp Quân: “Là vì kẻ này?”
Nam Cung Tuyết vốn định nói ‘Phải’, nhưng ngẫm lại, cô ấy cảm thấy nếu nói thế, Tuyết Trần nhất định sẽ giận cá chém thớt, nhằm vào Diệp Quân, Tuyết Trần này còn dễ đối phó, nhưng Tuyết tộc sau lưng gã lại là thế lực mà Diệp Quân không thể chọc vào.
Nghĩ đến đó, Nam Cung Tuyết trầm giọng: “Không liên quan gì tới huynh ấy”.
“Không liên quan tới hắn?”
Tuyết Trần đột nhiên cất cao giọng: “Nam Cung Tuyết, cô tưởng ta là thằng ngu sao?”
Nói đoạn, gã nhìn Diệp Quân: “Trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi còn ở đây, ta sẽ diệt sạch mười tộc nhà ngươi”.
Trong tháp, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Trước kia cũng từng có một người dũng cảm như gã đó!”
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Là ai?”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói khẽ: “Thiên Diệp!”
Người phụ nữ bí ẩn: “…”
Bình luận facebook