Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616-620
Chương 616: Bỏ trốn
Nghe Tuyết Trần nói thế, Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu, tại sao bây giờ ai cũng hở tí là thích tiêu diệt thập tộc người ta thế nhỉ?
Nghe rất oai phong sao?
Diệp Quân lắc đầu.
Thấy Diệp Quân lắc đầu kèm với vẻ mặt không cho là đúng, Tuyết Trần cảm thấy như bị sỉ nhục, lập tức nổi giận.
Dám xem thường lời cảnh cáo của Tuyết tộc ư?
Tuyết Trần tức giận chỉ vào Diệp Quân, còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân bỗng biến mất.
Bốp!
Một tiếng bạt tai rõ to vang lên, sau đó Tuyết Trần văng ra xa, cuối cùng cả người đập mạnh vào bức tường cách đó không xa, bức tường sụp xuống, vùi Tuyết Trần trong đó.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta có thể giữ thể diện cho ngươi”.
Lúc này Nam Cung Tuyết bỗng kéo Diệp Quân bỏ chạy.
Diệp Quân khó hiểu: “Nam Cung Tuyết cô nương, ý cô là gì?”
Sắc mặt Nam Cung Tuyết cực kỳ nghiêm trọng: “Tuyết Trần kia là người của Tuyết tộc ở Bắc Cực Thần Châu, huynh đánh bại gã, Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng sẽ điên cuồng trả thù huynh. Haizz, chuyện này cũng nên trách ta, ta vốn không nên đến tìm huynh, nếu như ta không đến tìm huynh thì gã sẽ không trút giận lên huynh, ta thật sự đáng chết”.
Nhìn Nam Cung Tuyết đang tự trách trước mặt, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Hối hận vì đã ra tay à?”
Diệp Quân cười nói: “Sao lại hối hận chứ? Đúng là ta không muốn can dự vào chuyện của người khác, nhưng can dự vào thì thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn bỗng bật cười: “Hay lắm! Nói hay lắm, đàn ông phải có chí khí như vậy, can dự vào thì thế nào?”
Diệp Quân bật cười, đang định nói gì đó thì đúng lúc này mấy chục khí tức cực mạnh bỗng ập đến từ bốn phương tám hướng, sau đó bao vây lấy Diệp Quân và Nam Cung Tuyết.
Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.
Sắc mặc Nam Cung Tuyết trở nên trắng bệch, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân: “Huynh yên tâm, ta sẽ không để chúng làm hại huynh đâu”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết không nói gì.
Lúc này, một cô gái đi đến từ cách đó không xa, cô gái này khoảng hai mươi tuổi, dung nhan xinh đẹp tuyệt vời, dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, trên váy được thêu vài đóa hoa kỳ lạ, rất tao nhã, cũng có một chút gì đó quý phái.
Diệp Quân nhìn cô gái, vẻ ngoài của cô ta khá giống với Nam Cung Tuyết. Nhưng vẻ mặt của cô ta lại cực kỳ lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với Nam Cung Tuyết.
Nhìn thấy người đến, Nam Cung Tuyết vội chắn trước mặt Diệp Quân, hơi căng thẳng: “Tỷ”.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Hàn – tỷ tỷ của Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Ta nói chuyện với hắn một chút”.
“Không được”.
Nam Cung Tuyết lập tức từ chối, cô ấy nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Tỷ, chuyện này không liên quan gì đến hắn, chính ta đã đánh Tuyết Trần, tỷ muốn trách thì cứ trách ta, đừng liên lụy đến hắn”.
Nam Cung Hàn nhìn Nam Cung Tuyết: “Muội có muốn hắn sống không?”
Nam Cung Tuyết sầm mặt, hơi giận dữ nói: “Tỷ có ý gì?”
Nam Cung Hàn không trả lời cô ấy mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta, một mình ngươi thôi”.
Nói rồi cô ta xoay người đi vào trong một căn nhà.
Nam Cung Tuyết siết chặt Diệp Quân.
Diệp Quân vốn dĩ mặc kệ chuyện giữa tộc Nam Cung và Tuyết tộc, nhưng lúc này khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết bảo vệ mình như vậy, cộng thêm việc trước đó hai người họ đã từng đồng hành cùng nhau, thế là hắn bỗng có lòng trắc ẩn.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết cười nói: “Ta đi nói chuyện với cô ta”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, xấu hổ nói: “Ta không nên dẫn huynh đến tộc Nam Cung, để huynh phải bị cuốn vào trong vòng xoáy này, ta…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta đi nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước”.
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không nói được gì đâu, tính cách của tỷ ta cực kỳ khó nói chuyện, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ gây khó cho huynh… chi bằng chúng ta bỏ trốn nhé?”
Vừa dứt lời, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, mình đang nói gì vậy chứ? Đúng là xấu hổ chết mất.
Lúc này cô ấy chỉ ước gì có thể tìm một chỗ chui xuống.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Bỏ trốn hả?
Sao mà lại thành bỏ trốn rồi?
Lúc này, Nam Cung Tuyết bỗng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: "Ta biết huynh là tán tu, không có lai lịch, lại rất nghèo khó, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chê huynh, sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đến bất cứ nơi nào, huynh đừng lo, ta có thể chịu được khổ, chúng ta có thể cùng nhau làm việc kiếm tiền, ta có thể làm được”.
Mấy lời này xem như đang bày tỏ tình cảm.
Nếu là bình thường, có đánh chết cô ấy cũng sẽ không nói ra những lời xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy biết nếu bây giờ không đi thì cô ấy sẽ trở thành con tốt thí trong việc sắp xếp hôn sự của tộc Nam Cung.
Cô ấy không muốn trở thành công cụ của hôn nhân được sắp đặt.
Nói xong hết lời, mặc dù vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai tay run rẩy nhưng cô ấy vẫn can đảm nhìn thẳng vào Diệp Quân.
Nghe Nam Cung Tuyết nói thế, Diệp Quân im lặng một lúc lâu.
Tất nhiên hắn hiểu được tâm ý của cô gái trước mặt, hắn cũng không ngờ chỉ đi chung với nhau một thời gian rất ngắn mà cô gái trước mặt này lại có chút hứng thú với hắn, cũng không đúng, có lẽ chỉ là có chút thiện cảm với hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa cười nói: “Cô đừng lo, ta sẽ nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước. Cô yên tâm, ta là một học giả, gia đình ta đều là những người có tri thức, là xuất thân từ một gia đình thư sinh, gia tộc bọn ta rất biết cách nói lý”.
Tiểu Tháp: “…”
Nam Cung Tuyết liên tục lắc đầu: “Huynh không biết đâu, năm đó tỷ tỷ của ta cũng từng thích một người đàn ông nhưng bị cha mẹ ta khăng khăng chia lìa. Thế nên bây giờ tỷ ấy rất cực đoan, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ làm mọi chuyện để gây khó dễ cho huynh”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế thì sao, ta đi nói chuyện trước, nếu không có tiếng nói chung thì chúng ta bỏ… chúng ta đi…”
Nói rồi, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, suýt nữa thì hắn đã lỡ miệng nói thành bỏ trốn.
Nghe Diệp Quân nói thế, hai gò má Nam Cung Tuyết đỏ bừng, cô ấy hơi cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập vui sướng, khẽ nói: “Vậy... huynh đi nói chuyện với tỷ ấy đi, ta chờ huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, hắn xoay người đi vào căn phòng ở đằng xa.
Chương 617: Ra giá
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Tại sao tên này lại được nhiều cô gái thích thế nhỉ? Ta không hiểu”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi không thấy hắn đẹp trai sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không thấy gì cả”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có phải ngươi bị mù không đấy?”
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trong sách của đại tỷ ta thường miêu ta rất nhiều người đàn ông đẹp nhưng ta thấy không đẹp trai bằng tên này. Nếu hắn không phải là người của vũ trụ Quan Huyên, không chừng có thể ở bên cạnh đại tỷ đấy”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói xem sau này tên nhóc này có khả năng xảy ra chút gì đó với đại tỷ của ngươi không?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao ngươi lại có suy nghĩ này?”
Im lặng một lúc, Tiểu Tháp mới nói: “Ta đã đi theo ba đời rồi, hai đời trước thường xuất hiện tình huống này, đời này thì ta không dám chắc chắn, vì có đôi khi tình huống ở đời này hơi khác một chút, ta không chắc lắm”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta thấy không có khả năng đâu, vì đại tỷ là một người thích làm nên sự nghiệp, không thích làm đàn ông…”
Nói đến đây, bà ấy lại nói: “Hổ thẹn làm sao, đi theo Tiểu Tháp ngươi lâu rồi, ta lại có thói quen nói mấy lời thô tục”.
Tiểu Tháp: “?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Nhưng…”
Tiểu Tháp hỏi: “Sao thế?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trước kia lúc bốn tỷ muội bọn ta ở thôn Thạch, mọi người từng thề rằng, sau này đồng sinh cộng tử, cả đời không gả cho ai, nếu có gả thì chỉ gả cho một người”.
Tiểu Tháp lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Các ngươi đúng là biết chơi thật đấy”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sở dĩ Từ Kính hận tên này thế có lẽ cũng vì có lời thề này…”
Nói đến đây, bà ấy thấp giọng thở dài: “Bát Uyển cũng thế, lại nhân lúc ta không để ý mà ép buộc cái đó… Bản thân muội ấy thấy thoải mái nhưng lại khiến ba người bọn ta khổ sở. Mặc dù tên này có vẻ ngoài khá đẹp nhưng... ôi trời, ngươi chỉ là một tòa tháp, ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì chứ?”
Tiểu Tháp: “…”
…
Diệp Quân bước vào căn phòng đã nhìn thấy Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Quân suy tư một chốc, sau đó vẫn quyết định nói lý lẽ trước, đang định lên tiếng thì Nam Cung Hàn bỗng nói: “Ta nghe đệ đệ của ta nói ngươi là tán tu à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không phải”.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Cũng không phải ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, có một thương hội, cũng không tệ”.
Nam Cung Hàn bỗng đứng dậy, cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân: “Nói thật ta cực kỳ cực kỳ ghét ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Nam Cung Hàn nói: “Người như ngươi còn trẻ, chưa từng trải, tâm cao hơn trời, không tự mình biết mình, ngươi không biết người nào là người ngươi có thể động vào, người nào là người ngươi không thể động vào. Giống như bây giờ, muội của ta có thân phận thế nào? Thân phận của ngươi ra sao? Ngươi có tư cách gì ở bên cạnh muội ấy hả?”
Cô ta khẽ lắc đầu: “Có lẽ ngươi sẽ nghĩ những lời ta nói khó nghe, nhưng sự thật là thế, ngươi ở bên cạnh nó không chỉ làm hại bản thân ngươi mà còn hại cả nó”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ mặc dù lai lịch bối cảnh gì đó rất quan trọng nhưng chúng ta không nên đánh giá một người dựa vào thân phận của người đó, vì tốt xấu của một người không phải do tiền bạc và thân phận quyết định. Hơn nữa, ta nghĩ rằng nỗ lực của chính bản thân mình mới là điều quan trọng nhất, bản thân mình giỏi thì mới thực sự xuất sắc, còn việc cha mẹ lợi hại thì đó là việc của cha mẹ, có thể tự hào về điều đó nhưng không thể kiêu ngạo”.
Nam Cung Hàn cười nhạo nói: “Ngươi ngây thơ thật đấy”.
Diệp Quân cạn lời.
Nam Cung Hàn lại nói: “Thứ cho ta nói thẳng, những người có thân phận ở tầng thấp của thế giới như ngươi không bao giờ hiểu tầm quan trọng của bối cảnh gia đình, người ngây thơ luôn nghĩ mọi có thể chinh phục bầu trời mà lại không biết suy nghĩ này của ngươi rất ngu xuẩn. Ta cũng lười nói rõ với ngươi, lãng phí nước bọt, sau này xã hội sẽ dạy cho ngươi biết hiện thực là thế nào, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi có thể ra giá”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ra giá ư?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân, xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Rời khỏi muội của ta, ba trăm vạn linh nguyên, đủ không?”
Diệp Quân im lặng, thế này là hơi sỉ nhục người khác đấy.
“Không đủ à?”
Nam Cung Hàn cười gằn: “Dã tâm của ngươi cũng lớn đấy, năm trăm vạn”.
Nói rồi lại có thêm một chiếc nhẫn nữa bay đến trước mặt Diệp Quân: “Nếu ngươi nghĩ đây là đang sỉ nhục ngươi thì cứ cho là vậy đi”.
Diệp Quân nhìn hai chiếc nhẫn trước mặt, hơi bất ngờ.
Nam Cung Hàn bỗng nói: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như ngươi rất bất ngờ. Sao vậy, là do chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy hay là chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Hàn: “Ta đã hiểu ý của cô, cô muốn nói cho ta biết gia cảnh của ta quá chênh lệch với tộc Nam Cung, ta không xứng với tộc Nam Cung”.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Đúng thế”.
Nói rồi cô ta lại lấy một chiếc nhẫn nữa ném đến trước mặt Diệp Quân: “Một ngàn vạn linh nguyên, ta nghĩ chắc là đủ rồi”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, không nói gì.
Ánh mắt Nam Cung Hàn lóe lên vẻ lạnh lùng: “Ta vốn dĩ có thể khiến ngươi không tiếng động mà biến mất khỏi thế giới này, nhưng ta không muốn phá hỏng tình cảm tỷ muội của bọn ta vì ngươi, cho nên cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi, như thế không chừng ngươi có thể giữ lấy mạng sống của mình”.
Diệp Quân suy ngẫm một chốc, sau đó nói: “Ta vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện vui vẻ với cô với thân phận là người bình thường, nhưng ta nhận ra nếu ta nói chuyện với cô với thân phận là người bình thường thì hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau, vì cô sẽ không coi trọng ta, lời nói của ta không có trọng lượng, nếu đã thế thì chúng ta đổi một thân phận khác để nói chuyện nhé”.
Nói rồi hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa đến trước mặt Nam Cung Hàn: “Cô xem đi”.
Nam Cung Hàn cau mày, cô ta nhìn chiếc nhẫn của Diệp Quân, sau khi nhìn thấy đồ trong chiếc nhẫn, sắc mặt cô ta thay đổi, lùi về sau mấy bước.
Trong chiếc nhẫn có đến mấy tỷ linh nguyên.
Nam Cung Hàn ngạc nhiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi…”
Diệp Quân đi đến một bên ngồi xuống, sau đó cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Ta là bạn của Nam Cung Tuyết cô nương, mà ta làm bạn với cô ấy không phải vì gia cảnh của cô ấy. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Diệp Quân ta kết bạn chưa từng nhìn vào lai lịch bối cảnh của đối phương, vì nếu xét về lai lịch gia cảnh thì ta nói một câu vô địch có lẽ cũng vẫn khiêm tốn đấy”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 618: Tự gánh mọi hậu quả
Nam Cung Hàn nhìn chàng trai ung dung thản nhiên trước mặt, cảm thấy như bị choáng ngợp.
Mấy tỷ linh nguyên!
Cho dù là tộc Nam Cung cũng không thể có được số tiền này, nhưng thanh niên trước mặt lại có được, hơn nữa còn dám lấy ra, nếu đã dám lấy ra như thế, chứng tỏ người ta không sợ tộc Nam Cung.
Không sợ tộc Nam Cung!
Nam Cung Hàn cau mày, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào là hai thế lực đó?
Có khả năng, nếu không thì chắc chắn đối phương không dám đánh nhau với Tuyết Trần, càng không dám bình chân như vại ở trước mặt mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nam Cung Hàn trở nên nghiêm trọng, cô ta nhìn Diệp Quân vội hành lễ: “Vừa rồi là ta thất lễ, mong Diệp công tử đừng trách tội”.
Thấy Nam Cung Hàn quả quyết xin lỗi mình, Diệp Quân cũng khá bất ngờ, cô gái này lật mặt cũng tự nhiên quá đấy, không phải là người dễ đối phó.
Nam Cung Hàn lại nói: “Không biết Diệp công tử là người của Võ Tông hay Thánh Tông?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Hàn, cười nói: “Hàn cô nương, nếu ta nói không phải thì có phải cô lại thay đổi thái độ nói chuyện với ta không?”
Nam Cung Hàn biết Diệp Quân đang giễu cợt mình nhưng cô ta cũng không tức giận, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vừa rồi ngươi đánh Tuyết Trần, Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, lúc này cường giả của Tuyết tộc đã đang trên đường đến đây, thế nên ta mới hỏi thân phận thật của Diệp công tử”.
Tuyết tộc!
Diệp Quân nhíu mày, đối phương muốn đánh hội đồng.
Nam Cung Hàn nói tiếp: “Diệp công tử, bây giờ ngươi định…”
Diệp Quân cười nói: “Ta biết Hàn cô nương đang lo lắng điều gì. Cô yên tâm, chuyện của ta sẽ không liên lụy đến tộc Nam Cung, ta sẽ đi ngay”.
Nói rồi hắn đứng lên định rời đi.
Nam Cung Hàn bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi là người của Võ Tông hay Thánh Tông thật, tộc Nam Cung sẵn sàng đối mặt với Tuyết tộc cùng ngươi, không chỉ như thế, tộc Nam Cung tuyệt đối không ngăn cản chuyện của ngươi và muội ta”.
Vèo!
Nam Cung Hàn vừa dứt lời, một thanh kiếm đã lao đến sát cổ họng cô ta.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái có nhan sắc tuyệt thế trước mặt: “Muội muội trong miệng cô hệt như một món hàng, ai có thân phận lai lịch lớn mạnh thì cô đồng ý tặng cô ấy cho người đó, đúng không?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Hàn cô nương, xin nhớ kỹ, Nam Cung Tuyết cô nương không phải món hàng, không phải ai có tiền có quyền thì có thể bán cho người đó. Từ nay về sau, chuyện của Nam Cung Tuyết cô nương là chuyện của ta… Nếu tộc Nam Cung ép cô ấy thêm một lần nữa, ta sẽ không khách sáo nữa đâu”.
Nói xong, hắn xoay người đi.
Vừa đi đến cửa, một cô gái bước ra từ bên cạnh, chính là Nam Cung Tuyết, vừa rồi cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của Diệp Quân và Nam Cung Hàn, cô ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo đó lại có hai hàng nước mắt.
Diệp Quân khẽ nói: “Đi theo ta đi”.
Giúp người thì giúp đến cùng.
Hắn biết Nam Cung Tuyết ở lại đây thì chắc chắn số phận sẽ rất thảm thương.
Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức gật đầu: “Được”.
Diệp Quân dẫn Nam Cung Tuyết rời đi.
Xung quanh bỗng xuất hiện mấy chục khí tức cực mạnh, thấy thế Diệp Quân híp mắt lại, nhưng đúng lúc này mấy chục khí tức đó lại biến mất.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Nam Cung Hàn trong điện, sau đó dẫn Nam Cung Tuyết biến mất ở chân trời.
Trong điện, một ông lão đồ đen bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Cung Hàn, ông lão nói: “Cô nghĩ hắn là người của Võ Tông và Thánh Tông thật sao?”
Khuôn mặt Nam Cung Hàn không cảm xúc: “Dù không phải là người của hai tông này thì lai lịch của hắn cũng không đơn giản”.
Ông lão đồ đen nói: “Đúng thế, người này không chỉ không sợ Tuyết Trần mà còn bình tĩnh thản nhiên khi đối mặt với tộc Nam Cung, chắc chắn là có chỗ chống lưng”.
Nam Cung Hàn lại lắc đầu: “Ông quên mất một việc”, ông lão hỏi: “Việc gì?”
Nam Cung Hàn nói: “Nhát kiếm mà hắn tung ra lúc nãy, Sơn bá, ông nghĩ nhát kiếm đó thế nào?”
Sơn bá lặng thinh một hồi rồi nói: “Nhìn thì có vẻ là nhát kiếm rất tùy ý nhưng nhát kiếm này có thể đạt đến trình độ này, quả thật là yêu nghiệt”.
Nam Cung Hàn lại nói: “Cách đây không lâu, ta được biết Tiểu Tuyết đã đi vào bí cảnh Thượng Thanh Tông cùng với hắn, nói cách khác hàng tỷ linh nguyên và rất nhiều thần vật của hắn rất có thể là của Thượng Thanh Tông. Tất nhiên cũng có khả năng là của hắn thật, vì người này thật sự rất bình tĩnh, hắn chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới Chân Tiên nhưng lại bình tĩnh như thế, sau lưng hắn chắc chắn có cao nhân”.
Sơn bá trầm mặt nói: “Chúng ta nên làm thế nào?”
Nói không dao động bởi mấy tỷ linh nguyên là nói dối. Nếu tộc Nam Cung có được số tiền đó, sau này tộc Nam Cung sẽ có thể bồi dưỡng được nhiều cường giả đỉnh cấp hơn.
Nhưng vẫn phải suy xét kỹ càng.
Nam Cung Hàn khẽ nói: “Chuyện này rất đơn giản, chẳng phải hắn đánh Tuyết Trần sao? Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta chỉ cần đứng yên nhìn là được, sau lưng hắn có người hay không, có phải là người của Võ Tông và Thánh Tông hay không thì sẽ biết sớm thôi”.
Sơn bá cười nói: “Tuyệt!”
Ông ta lại nói: “Tuyết tiểu thư…”
Nam Cung Hàn nhắm mắt lại: “Nếu nó đã tự lựa chọn đi theo người đàn ông này thì nó phải tự gánh lấy mọi hậu quả”.
Sơn bá khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tình thân mà đặt giữa đại tộc thì chẳng là gì.
…
Chương 619: Ta thích nhìn hắn bị đánh
Sau khi Diệp Quân và Nam Cung Tuyết rời khỏi tộc Nam Cung, Nam Cung Tuyết lại không hề cảm thấy đau buồn mà ngược lại còn rất vui vẻ, đôi lúc còn lén nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ tỷ của cô không đơn giản nhỉ”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Hiện giờ tất cả tài sản và mọi chuyện của gia tộc đều do tỷ ấy xử lý, là trợ thủ đắc lực của cha”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nam Cung Tuyết: “Rời khỏi tộc Nam Cung, cô không hối hận sao?”
Nam Cung Tuyết cười nói: “Có gì mà phải hối hận chứ? Khi còn bé thì không sao, tỷ tỷ cũng yêu thương ta, nhưng sau này, sau khi chuyện đó xảy ra chuyện, tỷ ấy bắt đầu trở nên cực đoan, trong mắt tỷ ấy, cái gì cũng có thể lợi dụng được cả, bao gồm cả ta và đệ ta…”
Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên u ám.
Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ của cô quả thật không phải là người dễ đối phó”.
Nam Cung Tuyết bỗng dừng bước, cô ấy nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Ta có thể cảm nhận được tỷ của ta đã bị dao động bởi chiếc nhẫn của huynh, nhưng tỷ ấy vẫn để huynh và ta đi, thế nên ta đoán hẳn là tỷ hơi e dè thân phận của huynh, không dám làm gì với huynh, muốn mượn tay Tuyết tộc đẻ thăm dò huynh. Vì nếu ta đi với huynh, Tuyết tộc sẽ coi như nỗi nhục nhã lớn, nhất định sẽ cử cường giả đến giết chúng ta, đó là lý do tại sao tỷ ấy dễ dàng thả ta đi”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết trước mặt, cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Nam Cung Tuyết lại có thể nghĩ đến chuyện này.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Thế nên tiếp theo chúng ta sẽ bị Tuyết tộc truy sát, cho dù thoát khỏi sự truy sát của Tuyết tộc, tỷ của ta thấy huynh không có thân phận và lai lịch gì đặc biệt, chắc chắn sẽ ra tay với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Sao cô lại nghĩ ta không có lai lịch mạnh?”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Ngay từ đầu huynh không chỉ không biết Tuyết tộc mà còn không biết cả tộc Nam Cung tộc, cho nên huynh không thể nào là người của Võ Tông và Thánh Tông. Mà người có thể khiến Tuyết tộc và tộc Nam Cung sợ cũng chỉ có hai thế lực siêu nhiên là Võ Tông và Thánh Tông. Thế nên tiếp theo, chúng ta sẽ bị hai thế lực đuổi giết, nhưng không sao cả, vừa nghĩ đến việc chết cùng huynh, ta không sợ nữa”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta sẽ không chết”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta có Tháp gia”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi khoác lác thì cũng đừng đem ta ra, cảm ơn”.
Diệp Quân: “…”
Nam Cung Tuyết hơi ngạc nhiên: “Tháp gia?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, Tháp gia dẫn dắt ta rất rất lợi hại, có một không hai, làm việc quyết đoán…”
“Dừng dừng!”
Tiểu Tháp nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta cũng không yêu cầu gì nhiều, ngươi có thể lấy kiếm Hành Đạo cho ta được không? Ta đảm bảo không sử dụng bừa bãi, chỉ dùng khi bị đánh hội đồng thôi”.
Im lặng một hồi, Tiểu Tháp mới nói: “Đầu tiên, ta cảm ơn ngươi đã xem trọng ta, ngươi thế mà lại nghĩ ta có thể phá vỡ phong ấn của cô cô ngươi, đây là điều ta thật sự không ngờ đến, thật sự cảm ơn ngươi vì đã coi trọng ta”.
Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.
Thôi xong!
Tháp gia cũng không có cách nào phá giải phong ấn.
Chỉ có thể đổi cách khác thôi.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, vậy ngươi có thể giấu khí tức giúp ta không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không thể ra tay giúp ngươi”.
Diệp Quân nói: “Đến lúc đó ta gặp cô cô sẽ nói tốt cho ngươi để bà ấy thăng cấp giúp ngươi”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta, nếu là cha ngươi thì ta còn tin, lời nói của ngươi chẳng có tác dụng đâu”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ta sẽ nói xấu ngươi”.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng lo lắng nói: “Sao ngươi có thể xấu xa như thế chứ?”
Diệp Quân cười khổ nói: “Tháp gia, ngươi cũng thấy tình hình hiện giờ rồi đấy, ít nhiều gì cũng giúp một chút đi chứ, ngươi thấy sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không phải ta không muốn giúp ngươi mà lúc đi cô cô của ngươi đã dặn không thể để ta giúp ngươi, nên ngươi vẫn nên tự lo liệu đi”.
Diệp Quân sầm mặt, đúng lúc này chân trời ở đằng xa bỗng sôi trào, sau đó mấy chục khí tức cường đại cuồn cuộn lao đến, lúc này thời không xung quanh méo mó, cực kỳ đáng sợ.
Đến rồi!
Nam Cung Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Quân, cô ấy bỗng kéo tay Diệp Quân khẽ nói: “Huynh sợ không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không sợ”.
Nam Cung Tuyết mỉm cười: “Sợ cũng không sao, ta ở bên cạnh huynh”.
Diệp Quân khẽ cười, cũng không nói gì.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân vẫn bình tĩnh tự tin trước mặt, nhất thời không khỏi hơi si mê. Như nghĩ đến điều gì, mặt cô ấy bỗng đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống nắm chặt tay Diệp Quân, lúc này cô ấy thậm chí còn nghĩ giá như mình chết ở đây với huynh ấy thì tốt biết mấy.
Diệp Quân nhìn đám cường giả Tuyết tộc, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đầu đã có kế sách đối phó.
Nếu đánh không lại thì chỉ có thể dùng trí não.
Ngay lúc này mấy chục cường giả bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nam Cung Tuyết, người đi đầu là một Đại Đế.
Ngoài Đại Đế này ra, còn lại đều là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.
Trận thế này chắc chắn không phải là thứ bây giờ Diệp Quân có thể chống đối, vì thực lực của cường giả ở đây đều rất cao, sức chiến đấu cực mạnh.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp nói: “Giờ hắn không thể gọi người, không có kiếm Hành Đạo, ngươi nghĩ hắn sẽ đối phó với tình hình này thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Không biết”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ta nghĩ lần này tên nãy sắp bị đánh, ta thích nhìn hắn bị đánh, ha ha…”
Chương 620: Mạo danh đệ tử Võ Tông
Nhìn mấy chục vị cường giả đỉnh cao trước mặt, vẻ mặt Nam Cung Tuyết trở nên nghiêm nghị, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, cô ấy biết hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng cô ấy không hề sợ.
Cùng lắm chỉ là chết thôi mà!
Diệp Quân lại vô cùng bình tĩnh, không phải bởi vì hắn đã có chỗ dựa, mà là vì hắn đã có cách đối phó.
Hắn có ba cách đánh.
Cách thứ nhất, đánh được thì lao vào đánh, không cần nhiều lời. Cách thứ hai, không đánh nổi thì giảng đạo lý trước, sau đó mới đánh. Cách thứ ba là thật sự không thắng nổi thì lẩn tránh.
Ông lão cầm đầu là một vị Đại Đế, cũng là đại trưởng lão của Tuyết tộc, tên Tuyết Phong. Lúc này, sắc mặt của ông ta và đám cường giả Tuyết tộc phía sau vô cùng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Đánh thế tử Tuyết tộc, còn dám cướp hôn, đây là sỉ nhục Tuyết tộc một cách trắng trợn.
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Tuyết Phong nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã tiến lên một bước, quát lớn: “Các ngươi thật to gan!”
Đám người Tuyết Phong sững sờ.
Nam Cung Tuyết cũng giật mình trước tiếng quát của Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn Tuyết Phong, cười nhạo: “Tuyết tộc nhỏ bé mà cũng dám truy sát ta sao? Ai cho các ngươi dũng khí này hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phong trở nên khó coi, người phía sau ông ta định ra tay nhưng đã bị ông ta chặn lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, người này thật kiêu ngạo, e rằng phía sau còn có người chống đỡ.
Diệp Quân không nhiều lời, phóng võ ý mạnh mẽ của mình ra.
Bùm!
Khí tức Võ Thần vừa phóng ra, sắc mặt đám người Tuyết Phong lập tức thay đổi, Tuyết Phong run rẩy nói: “Ngươi… khí tức võ đạo này… ngươi là người của Võ Tông ư?”
Diệp Quân khinh thường nói: “Cút!”
Nghe vậy, đám người Tuyết Phong vừa tức giận vừa sợ hãi, Tuyết Phong lập tức nói: “Làm phiền rồi!”
Nói xong, ông ta dẫn đám cường giả Tuyết tộc quay người rời đi.
Không chút do dự.
Diệp Quân nói: “Đợi đã!”
Nghe vậy, Tuyết Phong dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, Diệp Quân nhìn Tuyết Phong: “Cứ đi vậy sao?”
Tuyết Phong trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân nói thẳng: “Để nhẫn không gian lại!”
Đám người phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, khí tức Thần Đế phóng thẳng lên trời, rung chuyển trời đất.
Tuyết Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, không nói gì.
Diệp Quân nhìn ông ta không chút sợ hãi: “Không để lại thì Tuyết tộc sẽ bị diệt, ông tin không?”
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy.
Đám cường giả Tuyết tộc phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, muốn ra tay nhưng bị Tuyết Phong ngăn lại.
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chuyện này là do Tuyết tộc ta sai, nên đền bù tổn thất là phải”.
Nói xong, ông ta tháo nhẫn không gian của mình ra.
Nhưng đám cường giả Tuyết tộc sau lưng ông ta không nhúc nhích, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nảy lửa.
Tuyết Phong quay người, liếc nhìn đám cường giả phía sau, mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng phải tháo nhẫn không gian ra.
Tuyết Phong quay lại nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn theo đám cường giả Tuyết tộc rời đi.
Diệp Quân thu nhẫn không gian lại, hắn nhìn qua trong nhẫn tổng cộng có hơn ba nghìn vạn linh nguyên.
Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Tuyết tộc này nghèo thật. Đại Đế mà chỉ có một nghìn vạn linh nguyên, không biết sống thế nào nữa”.
Nam Cung Tuyết bên cạnh Diệp Quân cũng lắc đầu, một nghìn vạn linh nguyên ở Loạn Tinh Giới đã được coi là một khoản tiền lớn lắm rồi.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong hắn kéo Nam Cung Tuyết xoay người rời đi.
Trên đường, Nam Cung Tuyết hỏi: “Huynh là người Võ Tông thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cô đoán xem!”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”
Nam Cung Tuyết mím môi cười: “Huynh không phải là người Võ Tông, cũng không phải người Loạn Tinh Giới, huynh từ bên ngoài vào phải không?”
Diệp Quân dừng bước, hắn quay lại nhìn Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu huynh là người của Loạn Tinh Giới thì sẽ không giả mạo người Võ Tông”.
Diệp Quân cười nói: “Võ Tông mạnh lắm sao?”
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Rất rất mạnh!”
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta rời khỏi đây đi”.
Diệp Quân không biết Võ Tông đáng sợ đến mức nào, nhưng Nam Cung Tuyết biết Diệp Quân mạo danh người Võ Tông, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với việc giết Tuyết Trần. Đây cũng là lý do tại sao Tuyết Phong kia không dám ra tay, bởi vì ở đây không ai dám đắc tội với Võ Tông, chứ đừng nói đến việc giả mạo Võ Tông.
Nhìn Nam Cung Tuyết bồn chồn bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta chưa thể về được!”
Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta phải trở thành Đại Đế ở đây mới được!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh là thiếu gia của thế lực nào đó xuống núi tu hành sao?”
Diệp Quân cười: “Coi là vậy đi!”
Nam Ngạo Tuyết hơi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhà các huynh… mạnh đến mức nào?”
Diệp Quân chớp mắt: “Khá mạnh!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm mặt hỏi: “Ông già kia không ngốc, lát nữa có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi quay lại giết chúng ta cũng nên, chúng ta màu tìm chỗ tu luyện cho tốt đi!”
Nam Cung Tuyết nói: “Huynh có đá Tỵ Kiếp, chúng ta đến bí cảnh”.
Cô ấy kéo Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất trên bầu trời.
Nghe Tuyết Trần nói thế, Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu, tại sao bây giờ ai cũng hở tí là thích tiêu diệt thập tộc người ta thế nhỉ?
Nghe rất oai phong sao?
Diệp Quân lắc đầu.
Thấy Diệp Quân lắc đầu kèm với vẻ mặt không cho là đúng, Tuyết Trần cảm thấy như bị sỉ nhục, lập tức nổi giận.
Dám xem thường lời cảnh cáo của Tuyết tộc ư?
Tuyết Trần tức giận chỉ vào Diệp Quân, còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân bỗng biến mất.
Bốp!
Một tiếng bạt tai rõ to vang lên, sau đó Tuyết Trần văng ra xa, cuối cùng cả người đập mạnh vào bức tường cách đó không xa, bức tường sụp xuống, vùi Tuyết Trần trong đó.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta có thể giữ thể diện cho ngươi”.
Lúc này Nam Cung Tuyết bỗng kéo Diệp Quân bỏ chạy.
Diệp Quân khó hiểu: “Nam Cung Tuyết cô nương, ý cô là gì?”
Sắc mặt Nam Cung Tuyết cực kỳ nghiêm trọng: “Tuyết Trần kia là người của Tuyết tộc ở Bắc Cực Thần Châu, huynh đánh bại gã, Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng sẽ điên cuồng trả thù huynh. Haizz, chuyện này cũng nên trách ta, ta vốn không nên đến tìm huynh, nếu như ta không đến tìm huynh thì gã sẽ không trút giận lên huynh, ta thật sự đáng chết”.
Nhìn Nam Cung Tuyết đang tự trách trước mặt, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Hối hận vì đã ra tay à?”
Diệp Quân cười nói: “Sao lại hối hận chứ? Đúng là ta không muốn can dự vào chuyện của người khác, nhưng can dự vào thì thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn bỗng bật cười: “Hay lắm! Nói hay lắm, đàn ông phải có chí khí như vậy, can dự vào thì thế nào?”
Diệp Quân bật cười, đang định nói gì đó thì đúng lúc này mấy chục khí tức cực mạnh bỗng ập đến từ bốn phương tám hướng, sau đó bao vây lấy Diệp Quân và Nam Cung Tuyết.
Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.
Sắc mặc Nam Cung Tuyết trở nên trắng bệch, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân: “Huynh yên tâm, ta sẽ không để chúng làm hại huynh đâu”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết không nói gì.
Lúc này, một cô gái đi đến từ cách đó không xa, cô gái này khoảng hai mươi tuổi, dung nhan xinh đẹp tuyệt vời, dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, trên váy được thêu vài đóa hoa kỳ lạ, rất tao nhã, cũng có một chút gì đó quý phái.
Diệp Quân nhìn cô gái, vẻ ngoài của cô ta khá giống với Nam Cung Tuyết. Nhưng vẻ mặt của cô ta lại cực kỳ lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với Nam Cung Tuyết.
Nhìn thấy người đến, Nam Cung Tuyết vội chắn trước mặt Diệp Quân, hơi căng thẳng: “Tỷ”.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Hàn – tỷ tỷ của Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Ta nói chuyện với hắn một chút”.
“Không được”.
Nam Cung Tuyết lập tức từ chối, cô ấy nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Tỷ, chuyện này không liên quan gì đến hắn, chính ta đã đánh Tuyết Trần, tỷ muốn trách thì cứ trách ta, đừng liên lụy đến hắn”.
Nam Cung Hàn nhìn Nam Cung Tuyết: “Muội có muốn hắn sống không?”
Nam Cung Tuyết sầm mặt, hơi giận dữ nói: “Tỷ có ý gì?”
Nam Cung Hàn không trả lời cô ấy mà nhìn Diệp Quân: “Đi theo ta, một mình ngươi thôi”.
Nói rồi cô ta xoay người đi vào trong một căn nhà.
Nam Cung Tuyết siết chặt Diệp Quân.
Diệp Quân vốn dĩ mặc kệ chuyện giữa tộc Nam Cung và Tuyết tộc, nhưng lúc này khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết bảo vệ mình như vậy, cộng thêm việc trước đó hai người họ đã từng đồng hành cùng nhau, thế là hắn bỗng có lòng trắc ẩn.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết cười nói: “Ta đi nói chuyện với cô ta”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, xấu hổ nói: “Ta không nên dẫn huynh đến tộc Nam Cung, để huynh phải bị cuốn vào trong vòng xoáy này, ta…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta đi nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước”.
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không nói được gì đâu, tính cách của tỷ ta cực kỳ khó nói chuyện, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ gây khó cho huynh… chi bằng chúng ta bỏ trốn nhé?”
Vừa dứt lời, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, mình đang nói gì vậy chứ? Đúng là xấu hổ chết mất.
Lúc này cô ấy chỉ ước gì có thể tìm một chỗ chui xuống.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Bỏ trốn hả?
Sao mà lại thành bỏ trốn rồi?
Lúc này, Nam Cung Tuyết bỗng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: "Ta biết huynh là tán tu, không có lai lịch, lại rất nghèo khó, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chê huynh, sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đến bất cứ nơi nào, huynh đừng lo, ta có thể chịu được khổ, chúng ta có thể cùng nhau làm việc kiếm tiền, ta có thể làm được”.
Mấy lời này xem như đang bày tỏ tình cảm.
Nếu là bình thường, có đánh chết cô ấy cũng sẽ không nói ra những lời xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy biết nếu bây giờ không đi thì cô ấy sẽ trở thành con tốt thí trong việc sắp xếp hôn sự của tộc Nam Cung.
Cô ấy không muốn trở thành công cụ của hôn nhân được sắp đặt.
Nói xong hết lời, mặc dù vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai tay run rẩy nhưng cô ấy vẫn can đảm nhìn thẳng vào Diệp Quân.
Nghe Nam Cung Tuyết nói thế, Diệp Quân im lặng một lúc lâu.
Tất nhiên hắn hiểu được tâm ý của cô gái trước mặt, hắn cũng không ngờ chỉ đi chung với nhau một thời gian rất ngắn mà cô gái trước mặt này lại có chút hứng thú với hắn, cũng không đúng, có lẽ chỉ là có chút thiện cảm với hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa cười nói: “Cô đừng lo, ta sẽ nói chuyện với tỷ tỷ của cô trước. Cô yên tâm, ta là một học giả, gia đình ta đều là những người có tri thức, là xuất thân từ một gia đình thư sinh, gia tộc bọn ta rất biết cách nói lý”.
Tiểu Tháp: “…”
Nam Cung Tuyết liên tục lắc đầu: “Huynh không biết đâu, năm đó tỷ tỷ của ta cũng từng thích một người đàn ông nhưng bị cha mẹ ta khăng khăng chia lìa. Thế nên bây giờ tỷ ấy rất cực đoan, nếu huynh vào trong đó, chắc chắn tỷ ấy sẽ làm mọi chuyện để gây khó dễ cho huynh”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế thì sao, ta đi nói chuyện trước, nếu không có tiếng nói chung thì chúng ta bỏ… chúng ta đi…”
Nói rồi, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, suýt nữa thì hắn đã lỡ miệng nói thành bỏ trốn.
Nghe Diệp Quân nói thế, hai gò má Nam Cung Tuyết đỏ bừng, cô ấy hơi cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập vui sướng, khẽ nói: “Vậy... huynh đi nói chuyện với tỷ ấy đi, ta chờ huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, hắn xoay người đi vào căn phòng ở đằng xa.
Chương 617: Ra giá
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Tại sao tên này lại được nhiều cô gái thích thế nhỉ? Ta không hiểu”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi không thấy hắn đẹp trai sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không thấy gì cả”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có phải ngươi bị mù không đấy?”
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trong sách của đại tỷ ta thường miêu ta rất nhiều người đàn ông đẹp nhưng ta thấy không đẹp trai bằng tên này. Nếu hắn không phải là người của vũ trụ Quan Huyên, không chừng có thể ở bên cạnh đại tỷ đấy”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói xem sau này tên nhóc này có khả năng xảy ra chút gì đó với đại tỷ của ngươi không?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao ngươi lại có suy nghĩ này?”
Im lặng một lúc, Tiểu Tháp mới nói: “Ta đã đi theo ba đời rồi, hai đời trước thường xuất hiện tình huống này, đời này thì ta không dám chắc chắn, vì có đôi khi tình huống ở đời này hơi khác một chút, ta không chắc lắm”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta thấy không có khả năng đâu, vì đại tỷ là một người thích làm nên sự nghiệp, không thích làm đàn ông…”
Nói đến đây, bà ấy lại nói: “Hổ thẹn làm sao, đi theo Tiểu Tháp ngươi lâu rồi, ta lại có thói quen nói mấy lời thô tục”.
Tiểu Tháp: “?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Nhưng…”
Tiểu Tháp hỏi: “Sao thế?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trước kia lúc bốn tỷ muội bọn ta ở thôn Thạch, mọi người từng thề rằng, sau này đồng sinh cộng tử, cả đời không gả cho ai, nếu có gả thì chỉ gả cho một người”.
Tiểu Tháp lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Các ngươi đúng là biết chơi thật đấy”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sở dĩ Từ Kính hận tên này thế có lẽ cũng vì có lời thề này…”
Nói đến đây, bà ấy thấp giọng thở dài: “Bát Uyển cũng thế, lại nhân lúc ta không để ý mà ép buộc cái đó… Bản thân muội ấy thấy thoải mái nhưng lại khiến ba người bọn ta khổ sở. Mặc dù tên này có vẻ ngoài khá đẹp nhưng... ôi trời, ngươi chỉ là một tòa tháp, ta nói với ngươi mấy chuyện này làm gì chứ?”
Tiểu Tháp: “…”
…
Diệp Quân bước vào căn phòng đã nhìn thấy Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Quân suy tư một chốc, sau đó vẫn quyết định nói lý lẽ trước, đang định lên tiếng thì Nam Cung Hàn bỗng nói: “Ta nghe đệ đệ của ta nói ngươi là tán tu à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không phải”.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Cũng không phải ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, có một thương hội, cũng không tệ”.
Nam Cung Hàn bỗng đứng dậy, cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân: “Nói thật ta cực kỳ cực kỳ ghét ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Nam Cung Hàn nói: “Người như ngươi còn trẻ, chưa từng trải, tâm cao hơn trời, không tự mình biết mình, ngươi không biết người nào là người ngươi có thể động vào, người nào là người ngươi không thể động vào. Giống như bây giờ, muội của ta có thân phận thế nào? Thân phận của ngươi ra sao? Ngươi có tư cách gì ở bên cạnh muội ấy hả?”
Cô ta khẽ lắc đầu: “Có lẽ ngươi sẽ nghĩ những lời ta nói khó nghe, nhưng sự thật là thế, ngươi ở bên cạnh nó không chỉ làm hại bản thân ngươi mà còn hại cả nó”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ mặc dù lai lịch bối cảnh gì đó rất quan trọng nhưng chúng ta không nên đánh giá một người dựa vào thân phận của người đó, vì tốt xấu của một người không phải do tiền bạc và thân phận quyết định. Hơn nữa, ta nghĩ rằng nỗ lực của chính bản thân mình mới là điều quan trọng nhất, bản thân mình giỏi thì mới thực sự xuất sắc, còn việc cha mẹ lợi hại thì đó là việc của cha mẹ, có thể tự hào về điều đó nhưng không thể kiêu ngạo”.
Nam Cung Hàn cười nhạo nói: “Ngươi ngây thơ thật đấy”.
Diệp Quân cạn lời.
Nam Cung Hàn lại nói: “Thứ cho ta nói thẳng, những người có thân phận ở tầng thấp của thế giới như ngươi không bao giờ hiểu tầm quan trọng của bối cảnh gia đình, người ngây thơ luôn nghĩ mọi có thể chinh phục bầu trời mà lại không biết suy nghĩ này của ngươi rất ngu xuẩn. Ta cũng lười nói rõ với ngươi, lãng phí nước bọt, sau này xã hội sẽ dạy cho ngươi biết hiện thực là thế nào, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi có thể ra giá”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ra giá ư?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân, xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Rời khỏi muội của ta, ba trăm vạn linh nguyên, đủ không?”
Diệp Quân im lặng, thế này là hơi sỉ nhục người khác đấy.
“Không đủ à?”
Nam Cung Hàn cười gằn: “Dã tâm của ngươi cũng lớn đấy, năm trăm vạn”.
Nói rồi lại có thêm một chiếc nhẫn nữa bay đến trước mặt Diệp Quân: “Nếu ngươi nghĩ đây là đang sỉ nhục ngươi thì cứ cho là vậy đi”.
Diệp Quân nhìn hai chiếc nhẫn trước mặt, hơi bất ngờ.
Nam Cung Hàn bỗng nói: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như ngươi rất bất ngờ. Sao vậy, là do chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy hay là chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Hàn: “Ta đã hiểu ý của cô, cô muốn nói cho ta biết gia cảnh của ta quá chênh lệch với tộc Nam Cung, ta không xứng với tộc Nam Cung”.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Đúng thế”.
Nói rồi cô ta lại lấy một chiếc nhẫn nữa ném đến trước mặt Diệp Quân: “Một ngàn vạn linh nguyên, ta nghĩ chắc là đủ rồi”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, không nói gì.
Ánh mắt Nam Cung Hàn lóe lên vẻ lạnh lùng: “Ta vốn dĩ có thể khiến ngươi không tiếng động mà biến mất khỏi thế giới này, nhưng ta không muốn phá hỏng tình cảm tỷ muội của bọn ta vì ngươi, cho nên cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi, như thế không chừng ngươi có thể giữ lấy mạng sống của mình”.
Diệp Quân suy ngẫm một chốc, sau đó nói: “Ta vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện vui vẻ với cô với thân phận là người bình thường, nhưng ta nhận ra nếu ta nói chuyện với cô với thân phận là người bình thường thì hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau, vì cô sẽ không coi trọng ta, lời nói của ta không có trọng lượng, nếu đã thế thì chúng ta đổi một thân phận khác để nói chuyện nhé”.
Nói rồi hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa đến trước mặt Nam Cung Hàn: “Cô xem đi”.
Nam Cung Hàn cau mày, cô ta nhìn chiếc nhẫn của Diệp Quân, sau khi nhìn thấy đồ trong chiếc nhẫn, sắc mặt cô ta thay đổi, lùi về sau mấy bước.
Trong chiếc nhẫn có đến mấy tỷ linh nguyên.
Nam Cung Hàn ngạc nhiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi…”
Diệp Quân đi đến một bên ngồi xuống, sau đó cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Ta là bạn của Nam Cung Tuyết cô nương, mà ta làm bạn với cô ấy không phải vì gia cảnh của cô ấy. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Diệp Quân ta kết bạn chưa từng nhìn vào lai lịch bối cảnh của đối phương, vì nếu xét về lai lịch gia cảnh thì ta nói một câu vô địch có lẽ cũng vẫn khiêm tốn đấy”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 618: Tự gánh mọi hậu quả
Nam Cung Hàn nhìn chàng trai ung dung thản nhiên trước mặt, cảm thấy như bị choáng ngợp.
Mấy tỷ linh nguyên!
Cho dù là tộc Nam Cung cũng không thể có được số tiền này, nhưng thanh niên trước mặt lại có được, hơn nữa còn dám lấy ra, nếu đã dám lấy ra như thế, chứng tỏ người ta không sợ tộc Nam Cung.
Không sợ tộc Nam Cung!
Nam Cung Hàn cau mày, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào là hai thế lực đó?
Có khả năng, nếu không thì chắc chắn đối phương không dám đánh nhau với Tuyết Trần, càng không dám bình chân như vại ở trước mặt mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nam Cung Hàn trở nên nghiêm trọng, cô ta nhìn Diệp Quân vội hành lễ: “Vừa rồi là ta thất lễ, mong Diệp công tử đừng trách tội”.
Thấy Nam Cung Hàn quả quyết xin lỗi mình, Diệp Quân cũng khá bất ngờ, cô gái này lật mặt cũng tự nhiên quá đấy, không phải là người dễ đối phó.
Nam Cung Hàn lại nói: “Không biết Diệp công tử là người của Võ Tông hay Thánh Tông?”
Diệp Quân nhìn Nam Cung Hàn, cười nói: “Hàn cô nương, nếu ta nói không phải thì có phải cô lại thay đổi thái độ nói chuyện với ta không?”
Nam Cung Hàn biết Diệp Quân đang giễu cợt mình nhưng cô ta cũng không tức giận, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vừa rồi ngươi đánh Tuyết Trần, Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, lúc này cường giả của Tuyết tộc đã đang trên đường đến đây, thế nên ta mới hỏi thân phận thật của Diệp công tử”.
Tuyết tộc!
Diệp Quân nhíu mày, đối phương muốn đánh hội đồng.
Nam Cung Hàn nói tiếp: “Diệp công tử, bây giờ ngươi định…”
Diệp Quân cười nói: “Ta biết Hàn cô nương đang lo lắng điều gì. Cô yên tâm, chuyện của ta sẽ không liên lụy đến tộc Nam Cung, ta sẽ đi ngay”.
Nói rồi hắn đứng lên định rời đi.
Nam Cung Hàn bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi là người của Võ Tông hay Thánh Tông thật, tộc Nam Cung sẵn sàng đối mặt với Tuyết tộc cùng ngươi, không chỉ như thế, tộc Nam Cung tuyệt đối không ngăn cản chuyện của ngươi và muội ta”.
Vèo!
Nam Cung Hàn vừa dứt lời, một thanh kiếm đã lao đến sát cổ họng cô ta.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái có nhan sắc tuyệt thế trước mặt: “Muội muội trong miệng cô hệt như một món hàng, ai có thân phận lai lịch lớn mạnh thì cô đồng ý tặng cô ấy cho người đó, đúng không?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Hàn cô nương, xin nhớ kỹ, Nam Cung Tuyết cô nương không phải món hàng, không phải ai có tiền có quyền thì có thể bán cho người đó. Từ nay về sau, chuyện của Nam Cung Tuyết cô nương là chuyện của ta… Nếu tộc Nam Cung ép cô ấy thêm một lần nữa, ta sẽ không khách sáo nữa đâu”.
Nói xong, hắn xoay người đi.
Vừa đi đến cửa, một cô gái bước ra từ bên cạnh, chính là Nam Cung Tuyết, vừa rồi cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của Diệp Quân và Nam Cung Hàn, cô ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo đó lại có hai hàng nước mắt.
Diệp Quân khẽ nói: “Đi theo ta đi”.
Giúp người thì giúp đến cùng.
Hắn biết Nam Cung Tuyết ở lại đây thì chắc chắn số phận sẽ rất thảm thương.
Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức gật đầu: “Được”.
Diệp Quân dẫn Nam Cung Tuyết rời đi.
Xung quanh bỗng xuất hiện mấy chục khí tức cực mạnh, thấy thế Diệp Quân híp mắt lại, nhưng đúng lúc này mấy chục khí tức đó lại biến mất.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Nam Cung Hàn trong điện, sau đó dẫn Nam Cung Tuyết biến mất ở chân trời.
Trong điện, một ông lão đồ đen bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Cung Hàn, ông lão nói: “Cô nghĩ hắn là người của Võ Tông và Thánh Tông thật sao?”
Khuôn mặt Nam Cung Hàn không cảm xúc: “Dù không phải là người của hai tông này thì lai lịch của hắn cũng không đơn giản”.
Ông lão đồ đen nói: “Đúng thế, người này không chỉ không sợ Tuyết Trần mà còn bình tĩnh thản nhiên khi đối mặt với tộc Nam Cung, chắc chắn là có chỗ chống lưng”.
Nam Cung Hàn lại lắc đầu: “Ông quên mất một việc”, ông lão hỏi: “Việc gì?”
Nam Cung Hàn nói: “Nhát kiếm mà hắn tung ra lúc nãy, Sơn bá, ông nghĩ nhát kiếm đó thế nào?”
Sơn bá lặng thinh một hồi rồi nói: “Nhìn thì có vẻ là nhát kiếm rất tùy ý nhưng nhát kiếm này có thể đạt đến trình độ này, quả thật là yêu nghiệt”.
Nam Cung Hàn lại nói: “Cách đây không lâu, ta được biết Tiểu Tuyết đã đi vào bí cảnh Thượng Thanh Tông cùng với hắn, nói cách khác hàng tỷ linh nguyên và rất nhiều thần vật của hắn rất có thể là của Thượng Thanh Tông. Tất nhiên cũng có khả năng là của hắn thật, vì người này thật sự rất bình tĩnh, hắn chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới Chân Tiên nhưng lại bình tĩnh như thế, sau lưng hắn chắc chắn có cao nhân”.
Sơn bá trầm mặt nói: “Chúng ta nên làm thế nào?”
Nói không dao động bởi mấy tỷ linh nguyên là nói dối. Nếu tộc Nam Cung có được số tiền đó, sau này tộc Nam Cung sẽ có thể bồi dưỡng được nhiều cường giả đỉnh cấp hơn.
Nhưng vẫn phải suy xét kỹ càng.
Nam Cung Hàn khẽ nói: “Chuyện này rất đơn giản, chẳng phải hắn đánh Tuyết Trần sao? Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta chỉ cần đứng yên nhìn là được, sau lưng hắn có người hay không, có phải là người của Võ Tông và Thánh Tông hay không thì sẽ biết sớm thôi”.
Sơn bá cười nói: “Tuyệt!”
Ông ta lại nói: “Tuyết tiểu thư…”
Nam Cung Hàn nhắm mắt lại: “Nếu nó đã tự lựa chọn đi theo người đàn ông này thì nó phải tự gánh lấy mọi hậu quả”.
Sơn bá khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tình thân mà đặt giữa đại tộc thì chẳng là gì.
…
Chương 619: Ta thích nhìn hắn bị đánh
Sau khi Diệp Quân và Nam Cung Tuyết rời khỏi tộc Nam Cung, Nam Cung Tuyết lại không hề cảm thấy đau buồn mà ngược lại còn rất vui vẻ, đôi lúc còn lén nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ tỷ của cô không đơn giản nhỉ”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Hiện giờ tất cả tài sản và mọi chuyện của gia tộc đều do tỷ ấy xử lý, là trợ thủ đắc lực của cha”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nam Cung Tuyết: “Rời khỏi tộc Nam Cung, cô không hối hận sao?”
Nam Cung Tuyết cười nói: “Có gì mà phải hối hận chứ? Khi còn bé thì không sao, tỷ tỷ cũng yêu thương ta, nhưng sau này, sau khi chuyện đó xảy ra chuyện, tỷ ấy bắt đầu trở nên cực đoan, trong mắt tỷ ấy, cái gì cũng có thể lợi dụng được cả, bao gồm cả ta và đệ ta…”
Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên u ám.
Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ của cô quả thật không phải là người dễ đối phó”.
Nam Cung Tuyết bỗng dừng bước, cô ấy nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Ta có thể cảm nhận được tỷ của ta đã bị dao động bởi chiếc nhẫn của huynh, nhưng tỷ ấy vẫn để huynh và ta đi, thế nên ta đoán hẳn là tỷ hơi e dè thân phận của huynh, không dám làm gì với huynh, muốn mượn tay Tuyết tộc đẻ thăm dò huynh. Vì nếu ta đi với huynh, Tuyết tộc sẽ coi như nỗi nhục nhã lớn, nhất định sẽ cử cường giả đến giết chúng ta, đó là lý do tại sao tỷ ấy dễ dàng thả ta đi”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết trước mặt, cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Nam Cung Tuyết lại có thể nghĩ đến chuyện này.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Thế nên tiếp theo chúng ta sẽ bị Tuyết tộc truy sát, cho dù thoát khỏi sự truy sát của Tuyết tộc, tỷ của ta thấy huynh không có thân phận và lai lịch gì đặc biệt, chắc chắn sẽ ra tay với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Sao cô lại nghĩ ta không có lai lịch mạnh?”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Ngay từ đầu huynh không chỉ không biết Tuyết tộc mà còn không biết cả tộc Nam Cung tộc, cho nên huynh không thể nào là người của Võ Tông và Thánh Tông. Mà người có thể khiến Tuyết tộc và tộc Nam Cung sợ cũng chỉ có hai thế lực siêu nhiên là Võ Tông và Thánh Tông. Thế nên tiếp theo, chúng ta sẽ bị hai thế lực đuổi giết, nhưng không sao cả, vừa nghĩ đến việc chết cùng huynh, ta không sợ nữa”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta sẽ không chết”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta có Tháp gia”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi khoác lác thì cũng đừng đem ta ra, cảm ơn”.
Diệp Quân: “…”
Nam Cung Tuyết hơi ngạc nhiên: “Tháp gia?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, Tháp gia dẫn dắt ta rất rất lợi hại, có một không hai, làm việc quyết đoán…”
“Dừng dừng!”
Tiểu Tháp nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta cũng không yêu cầu gì nhiều, ngươi có thể lấy kiếm Hành Đạo cho ta được không? Ta đảm bảo không sử dụng bừa bãi, chỉ dùng khi bị đánh hội đồng thôi”.
Im lặng một hồi, Tiểu Tháp mới nói: “Đầu tiên, ta cảm ơn ngươi đã xem trọng ta, ngươi thế mà lại nghĩ ta có thể phá vỡ phong ấn của cô cô ngươi, đây là điều ta thật sự không ngờ đến, thật sự cảm ơn ngươi vì đã coi trọng ta”.
Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.
Thôi xong!
Tháp gia cũng không có cách nào phá giải phong ấn.
Chỉ có thể đổi cách khác thôi.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, vậy ngươi có thể giấu khí tức giúp ta không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không thể ra tay giúp ngươi”.
Diệp Quân nói: “Đến lúc đó ta gặp cô cô sẽ nói tốt cho ngươi để bà ấy thăng cấp giúp ngươi”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta, nếu là cha ngươi thì ta còn tin, lời nói của ngươi chẳng có tác dụng đâu”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ta sẽ nói xấu ngươi”.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng lo lắng nói: “Sao ngươi có thể xấu xa như thế chứ?”
Diệp Quân cười khổ nói: “Tháp gia, ngươi cũng thấy tình hình hiện giờ rồi đấy, ít nhiều gì cũng giúp một chút đi chứ, ngươi thấy sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không phải ta không muốn giúp ngươi mà lúc đi cô cô của ngươi đã dặn không thể để ta giúp ngươi, nên ngươi vẫn nên tự lo liệu đi”.
Diệp Quân sầm mặt, đúng lúc này chân trời ở đằng xa bỗng sôi trào, sau đó mấy chục khí tức cường đại cuồn cuộn lao đến, lúc này thời không xung quanh méo mó, cực kỳ đáng sợ.
Đến rồi!
Nam Cung Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Quân, cô ấy bỗng kéo tay Diệp Quân khẽ nói: “Huynh sợ không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không sợ”.
Nam Cung Tuyết mỉm cười: “Sợ cũng không sao, ta ở bên cạnh huynh”.
Diệp Quân khẽ cười, cũng không nói gì.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân vẫn bình tĩnh tự tin trước mặt, nhất thời không khỏi hơi si mê. Như nghĩ đến điều gì, mặt cô ấy bỗng đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống nắm chặt tay Diệp Quân, lúc này cô ấy thậm chí còn nghĩ giá như mình chết ở đây với huynh ấy thì tốt biết mấy.
Diệp Quân nhìn đám cường giả Tuyết tộc, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đầu đã có kế sách đối phó.
Nếu đánh không lại thì chỉ có thể dùng trí não.
Ngay lúc này mấy chục cường giả bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nam Cung Tuyết, người đi đầu là một Đại Đế.
Ngoài Đại Đế này ra, còn lại đều là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.
Trận thế này chắc chắn không phải là thứ bây giờ Diệp Quân có thể chống đối, vì thực lực của cường giả ở đây đều rất cao, sức chiến đấu cực mạnh.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp nói: “Giờ hắn không thể gọi người, không có kiếm Hành Đạo, ngươi nghĩ hắn sẽ đối phó với tình hình này thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Không biết”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ta nghĩ lần này tên nãy sắp bị đánh, ta thích nhìn hắn bị đánh, ha ha…”
Chương 620: Mạo danh đệ tử Võ Tông
Nhìn mấy chục vị cường giả đỉnh cao trước mặt, vẻ mặt Nam Cung Tuyết trở nên nghiêm nghị, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, cô ấy biết hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng cô ấy không hề sợ.
Cùng lắm chỉ là chết thôi mà!
Diệp Quân lại vô cùng bình tĩnh, không phải bởi vì hắn đã có chỗ dựa, mà là vì hắn đã có cách đối phó.
Hắn có ba cách đánh.
Cách thứ nhất, đánh được thì lao vào đánh, không cần nhiều lời. Cách thứ hai, không đánh nổi thì giảng đạo lý trước, sau đó mới đánh. Cách thứ ba là thật sự không thắng nổi thì lẩn tránh.
Ông lão cầm đầu là một vị Đại Đế, cũng là đại trưởng lão của Tuyết tộc, tên Tuyết Phong. Lúc này, sắc mặt của ông ta và đám cường giả Tuyết tộc phía sau vô cùng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Đánh thế tử Tuyết tộc, còn dám cướp hôn, đây là sỉ nhục Tuyết tộc một cách trắng trợn.
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Tuyết Phong nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã tiến lên một bước, quát lớn: “Các ngươi thật to gan!”
Đám người Tuyết Phong sững sờ.
Nam Cung Tuyết cũng giật mình trước tiếng quát của Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn Tuyết Phong, cười nhạo: “Tuyết tộc nhỏ bé mà cũng dám truy sát ta sao? Ai cho các ngươi dũng khí này hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phong trở nên khó coi, người phía sau ông ta định ra tay nhưng đã bị ông ta chặn lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, người này thật kiêu ngạo, e rằng phía sau còn có người chống đỡ.
Diệp Quân không nhiều lời, phóng võ ý mạnh mẽ của mình ra.
Bùm!
Khí tức Võ Thần vừa phóng ra, sắc mặt đám người Tuyết Phong lập tức thay đổi, Tuyết Phong run rẩy nói: “Ngươi… khí tức võ đạo này… ngươi là người của Võ Tông ư?”
Diệp Quân khinh thường nói: “Cút!”
Nghe vậy, đám người Tuyết Phong vừa tức giận vừa sợ hãi, Tuyết Phong lập tức nói: “Làm phiền rồi!”
Nói xong, ông ta dẫn đám cường giả Tuyết tộc quay người rời đi.
Không chút do dự.
Diệp Quân nói: “Đợi đã!”
Nghe vậy, Tuyết Phong dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, Diệp Quân nhìn Tuyết Phong: “Cứ đi vậy sao?”
Tuyết Phong trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân nói thẳng: “Để nhẫn không gian lại!”
Đám người phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, khí tức Thần Đế phóng thẳng lên trời, rung chuyển trời đất.
Tuyết Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, không nói gì.
Diệp Quân nhìn ông ta không chút sợ hãi: “Không để lại thì Tuyết tộc sẽ bị diệt, ông tin không?”
Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy.
Đám cường giả Tuyết tộc phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, muốn ra tay nhưng bị Tuyết Phong ngăn lại.
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chuyện này là do Tuyết tộc ta sai, nên đền bù tổn thất là phải”.
Nói xong, ông ta tháo nhẫn không gian của mình ra.
Nhưng đám cường giả Tuyết tộc sau lưng ông ta không nhúc nhích, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nảy lửa.
Tuyết Phong quay người, liếc nhìn đám cường giả phía sau, mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng phải tháo nhẫn không gian ra.
Tuyết Phong quay lại nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn theo đám cường giả Tuyết tộc rời đi.
Diệp Quân thu nhẫn không gian lại, hắn nhìn qua trong nhẫn tổng cộng có hơn ba nghìn vạn linh nguyên.
Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Tuyết tộc này nghèo thật. Đại Đế mà chỉ có một nghìn vạn linh nguyên, không biết sống thế nào nữa”.
Nam Cung Tuyết bên cạnh Diệp Quân cũng lắc đầu, một nghìn vạn linh nguyên ở Loạn Tinh Giới đã được coi là một khoản tiền lớn lắm rồi.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong hắn kéo Nam Cung Tuyết xoay người rời đi.
Trên đường, Nam Cung Tuyết hỏi: “Huynh là người Võ Tông thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cô đoán xem!”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”
Nam Cung Tuyết mím môi cười: “Huynh không phải là người Võ Tông, cũng không phải người Loạn Tinh Giới, huynh từ bên ngoài vào phải không?”
Diệp Quân dừng bước, hắn quay lại nhìn Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu huynh là người của Loạn Tinh Giới thì sẽ không giả mạo người Võ Tông”.
Diệp Quân cười nói: “Võ Tông mạnh lắm sao?”
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Rất rất mạnh!”
Cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta rời khỏi đây đi”.
Diệp Quân không biết Võ Tông đáng sợ đến mức nào, nhưng Nam Cung Tuyết biết Diệp Quân mạo danh người Võ Tông, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với việc giết Tuyết Trần. Đây cũng là lý do tại sao Tuyết Phong kia không dám ra tay, bởi vì ở đây không ai dám đắc tội với Võ Tông, chứ đừng nói đến việc giả mạo Võ Tông.
Nhìn Nam Cung Tuyết bồn chồn bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta chưa thể về được!”
Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta phải trở thành Đại Đế ở đây mới được!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh là thiếu gia của thế lực nào đó xuống núi tu hành sao?”
Diệp Quân cười: “Coi là vậy đi!”
Nam Ngạo Tuyết hơi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhà các huynh… mạnh đến mức nào?”
Diệp Quân chớp mắt: “Khá mạnh!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm mặt hỏi: “Ông già kia không ngốc, lát nữa có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi quay lại giết chúng ta cũng nên, chúng ta màu tìm chỗ tu luyện cho tốt đi!”
Nam Cung Tuyết nói: “Huynh có đá Tỵ Kiếp, chúng ta đến bí cảnh”.
Cô ấy kéo Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất trên bầu trời.
Bình luận facebook