-
Chương 2099-2101
Chương 2099: Hợp sức
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, sau đó thấp giọng thở dài: “Cậu phải nói đạo lý chứ?”
Ông ta cũng khá đau đầu với tên nhóc trước mặt này, đánh không được, mắng không xong, đúng là tổ tông.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, trước kia chẳng phải chúng ta hợp tác rất vui vẻ à? Hai chúng ta hợp sức, cả vũ trụ này ai là đối thủ của chúng ta chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình thản nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân cũng khá đau đầu, người này không dễ lừa.
Tiểu Tháp cũng nói: “Ông ta rất tinh ranh, cha ngươi đến cũng chưa chắc có thể lừa được ông ta, ngươi vẫn nên chân thành với ông ta đi”.
Diệp Quân gật đầu, đối mặt với người này chỉ đành lấy tình làm động lòng người, dùng đạo lý để người thấu hiểu.
Phục Võ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, nhưng chỉ cần Diệp Quân đưa mắt ra hiệu, cô ấy có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Như cảm nhận được sát ý vô hình của Phục Võ, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ấy nhíu mày, tên nhóc này tìm đâu người phụ nữ này vậy?
Sao bên cạnh hắn cứ có vài người phụ nữ yêu nghiệt đi theo thế?
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, chúng ta bàn điều kiện đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Điều kiện gì?”
Diệp Quân nói: “Nếu ông đồng ý giúp ta, ta nợ ông một ân huệ, được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Hai ân huệ cũng được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Cha cậu nợ ơn người khác chưa từng trả đấy thôi”.
Nói rồi giọng điệu ông ta lại càng trầm hơn: “Chưa từng luôn”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Cha mình phá hoại thanh danh quá.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Lần này muốn dựa vào thực lực và mối quan hệ của mình để giải quyết hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo suy ngẫm một hồi rồi nói: “Thật ra ta cũng khá ngạc nhiên vì nhiều lúc ta cảm thấy thế giới này sắp có thêm một vị vua dựa dẫm. Ta biết, cha cậu và cô cô của cậu không quan tâm đến điều này, nếu cậu trở nên vô địch dựa vào bản lĩnh của chính dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không thể thì cậu vui là điều tốt nhất với họ rồi. Nhưng rõ ràng là cậu không muốn làm một vua dựa dẫm”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn thay đổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta không thể ra tay giúp cậu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vì chuyện này không liên quan đến ta”.
Diệp Quân lặng thinh.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Đương nhiên còn vài nguyên nhân khác, mặc dù ta không thể tự mình giúp cậu nhưng ta có thể giúp cậu một lần bằng cách khác. Nhưng việc gì cũng có nhân quả, nếu ta giúp cậu một lần tức là cậu nợ ta một ân huệ, ta sẽ không bảo cậu trả ân tình này trong thời gian ngắn, mà sau này… có thể cậu không muốn trả”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy thì thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, lần này ta gặp được một cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu, nếu ông không tự mình ra tay thì cũng không có ý nghĩa , hơn nữa cho dù ông đích thân ra tay, e là phần thắng cũng không lớn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu đang khích tướng à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hợp tác không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, cho dù thế nào ta mong sau này ta và tiền bối không phải là kẻ thù, dù sao trong lòng ta, tiền bối vẫn là người rất tốt”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo hơi sững sờ, tên nhóc này đột nhiên tình cảm sướt mướt thế này làm ông ta không quen.
Diệp Quân không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Phục Võ: “Phục tỷ, chúng ta đi thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Hai người đang định rời đi, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Tiền bối có chuyện gì à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu không muốn biết ta định cử ai đến giúp cậu sao?”
Diệp Quân nói: “Diệp Khải đệ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Tên nhóc cậu thông minh hệt cha cậu”.
Diệp Quân nói: “Ông nội ta không thông minh à?”
Nụ cười của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu giống hệt cha cậu, hở tí là gài bẫy người khác”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi đi, đến lúc đó ta đến giúp cậu”.
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Tiền bối, kẻ địch lần này của ta thật sự rất mạnh”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Ồ”.
Diệp Quân cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chuyện cậu giải quyết ở thư viện Quan Huyên rất tốt”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Trừng phạt các thế gia lớn, thanh trừng sự mục nát của thư viện”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối cũng chú ý đến chuyện của thư viện à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Thư viện Quan Huyên phát triển ngày càng nhanh, cả thư viện có rất nhiều tông môn và thế gia, những tông môn và thế gia này không thể giống với cậu, điều họ muốn là làm sao để thiết lập một trật tự mới, tạo phúc cho cả vũ trụ, những gì họ nghĩ là làm thế nào để có được nhiều lợi ích hơn, thay đổi thế giới thì dễ nhưng rất khó để thay đổi lòng người, hơn nữa chuyện này khá phức tạp, sau này… cậu mới có thể hiểu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng chuyện này không vội, chỉ có thể từ từ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Cậu có ý nghĩ này là tốt”.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, theo ta biết mục đích của ông cũng là muốn xây dựng một trật tự mới, hay là chúng ta hợp sức với nhau?”
Chương 2100: Trật tự khác nhau
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, sau đó nói: “Trật tự mà chúng ta muốn thiết lập khác nhau, Tịnh tông chủ muốn không có trật tự, cậu muốn thiết lập một trật tự công bằng, trật tự mà ta muốn thiết lập lại là một kiểu khác, có lẽ sau này giữa chúng ta sẽ cùng đường nhưng bây giờ không phải”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn không nói gì nữa, dẫn Phục Võ xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ đi rồi, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo, người đến là Vô Biên Chủ, trong tay ông ta còn cầm một bình rượu.
Vô Biên Chủ cười nói: “Thú vị đấy, tên nhóc này giống cha hắn năm xưa, không muốn làm vua dựa dẫm, không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cho dù thế nào cũng là chuyện tốt”.
Vô Biên Chủ bỗng nói: “Ta muốn đi phiêu bạt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Ông xác định rồi à?”
Vô Biên Chủ bật cười, cầm bình rượu uống một ngụm rồi nói: “Mặc dù những ngày tháng sống mơ mơ màng màng nhưng ta vẫn khao khát giả… à không, ta vẫn hướng về những ngày tháng nhiệt huyết, vừa lúc tên nhóc này được xem là cháu của ta, nếu hắn đã không muốn gọi cha hắn thì để người làm thúc ta đây giúp hắn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Tùy ông”.
Vô Biên Chủ ném bừa chai rượu trong tay sang một bên, sau đó cười nói: “Ta bặt vô âm tín nhiều năm như vậy cũng nên xuất hiện rồi, nếu không người đời sắp quên ta mất”.
…
Diệp Quân không dẫn Phục Võ quay về nền văn minh Phệ Giả, mà dẫn cô ấy đến Tuế Nguyệt trường hà.
Hắn muốn gặp một người cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đến trước một ngôi làng nhỏ.
Bầu trời xám xịt hình như sắp mưa, cả ngôi làng nhỏ cực kỳ vắng vẻ, không một tiếng động, trước cổng làng có một chiếc ghế xếp.
Diệp Quân dẫn Phục Võ đi đến trước cổng làng, ngay lúc này một người phụ nữ mặc đồ trắng bước đến từ cách đó không xa.
Người đến chính là Tịnh tông chủ.
Nhìn thấy Tịnh tông chủ, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, thật ra hắn vẫn khá sợ người phụ nữ này, vì hắn cũng không biết rốt cuộc thực lực của người phụ nữ này mạnh thế nào.
Cho dù bây giờ hắn mạnh hơn trước vô số lần nhưng khi đối mặt với người phụ nữ này, hắn vẫn không thể nhìn thấu đối phương.
Phục Võ cũng nhíu mày khi nhìn thấy Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng trên người lại toát ra luồng khí tức vô hình, cô ta không phóng ra bất kỳ khí tức hay khí thế nào, nhưng đứng trước mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Khí thế quá mạnh.
Diệp Quân cố gắng bình tĩnh, chắp tay nói: “Tiền bối”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân đi thẳng vào vấn đề: “Tịnh tông chủ, ta muốn xây dựng một vũ trụ có trật tự, nhưng cô lại muốn một thế giới vũ trụ không có trật tự, cho dù là có trật tự hay không, chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy diệt toàn bộ vũ trụ, bây giờ có người muốn luyện chế hàng tỷ sinh vật trong toàn vũ trụ thành đạo khí thời gian…”
Nói đến đây hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy ánh mắt cô ta vẫn bình tĩnh như nước, hắn thầm thở dài.
Hắn biết không có cơ hội.
Dĩ nhiên lúc đến đây hắn không ôm quá nhiều hy vọng, hắn chỉ muốn đến nói với đối phương, nếu có thể từ kẻ thù thành bạn dĩ nhiên là chuyện tốt.
Nhưng giờ xem ra là không thể.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm, dẫn Phục Võ xoay người đi.
Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi có biết thế nào là trật tự không?”
Diệp Quân dừng lại, quay đầu lại nhìn Tịnh tông chủ đang nhìn hắn: “Cái gọi là trật tự chỉ là một quyền lợi, cô thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, từ góc độ toàn bộ lịch sử dài đằng đẵng, cuối cùng trật tự này sẽ trở thành một công cụ phục vụ hàng tỷ sinh linh, từ xưa đến nay thế giới này chưa từng thay đổi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng lẽ nào chúng ta biết kết quả cuối cùng nhưng không làm gì sao? Giống như trong thế tục, mọi người đều biết sẽ có ngày mình chết đi nhưng họ vẫn sẽ liều mạng, phấn đấu để cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn. Tịnh tông chủ, đôi khi quá trình quan trọng hơn kết quả, dĩ nhiên ta biết thực lực của ta hiện giờ khá thấp, thế nên những lời ta nói không có trọng lượng với cô, nhưng ta tin một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện bình đẳng với nhau”.
Hắn không nói thêm gì nữa, dẫn Phục Võ biến mất khỏi đó.
Hắn không biết mục đích cuối cùng Tịnh tông chủ là gì, nhưng hắn biết mục đích cuối cùng của cô ta không đơn giản.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ rời đi, Tịnh tông chủ chậm rãi bước đến trước ghế dựa, cô ta nằm xuống, nhắm mắt lại khẽ nói: “Trật tự… ngây thơ…”
Đạo của cô ta là nói sao làm thế.
Đạo cuối cùng của cô ta là không có trật tự.
Có trật tự trước thì phá, đó mới là không có trật tự thật sự…
Trong Đại Đạo mênh mông này, cô ta và Diệp Quân mới là tranh giành Đại Đạo thật sự, dĩ nhiên còn một chủ nhân bút Đại Đạo nữa.
Nếu trật tự của Diệp Quân có thể duy trì được cả vũ trụ thật, vậy thì cô ta không phá được.
Nếu trật tự của hắn bắt đầu thối rữa, bắt đầu nô dịch chúng sinh, vậy thì trật tự của hắn là bàn đạp của cô ta…
Dĩ nhiên mấy chuyện này đều không quan trọng với cô ta.
Tịnh tông chủ bỗng mở mắt ra nhìn Tuế Nguyệt trường hà, khẽ nói: “Thiếu niên đồ sát cuối cùng sẽ trở thành Ác Long…”
Chương 2101: Bầu không khí nặng nề
Rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân quay lại nền văn minh Phệ Giả.
Lúc này vũ trụ Đa Nguyên nhận được tin Đa Nguyên Đạo Đế xuất hiện, cường giả ở cả vũ trụ Đa Nguyên đều rất ngạc nhiên.
Khi biết tin Đa Nguyên Đạo Đế sắp luyện chế cả vũ trụ thành một món đạo khí thời gian, cả vũ trụ Đa Nguyên đều hoảng sợ, mọi người đều loạn cả lên.
Đa Nguyên Đạo Đế là ai cơ chứ?
Năm đó một mình ông ta hợp dòng thời gian của rất nhiều vũ trụ thành một, có thể nói không có ông ta thì không có vũ trụ Đa Nguyên bây giờ.
Bây giờ người từng ở trong truyền thuyết quay lại muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ…
Trong đại điện.
Các cường giả nền văn minh Quy Giả và Phệ Giả tụ họp lại, ngoài ra còn có vài cường giả tán tu đỉnh cấp.
Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn ngồi ở vị trí đầu tiên, sắc mặt hai người đều khá nghiêm trọng vì sau khi họ thông báo cho toàn vũ trụ biết mục đích của Đa Nguyên Đạo Đế, cũng không có bao nhiêu cường giả đứng đầu đáp lại.
Kỳ Chủ bỗng quay đầu nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn: “Phạn Thiên Tôn, ông nghĩ thế nào?”
Phạn Diêm La Thiên Tôn đang định nói thì lúc này một ông lão bỗng nhanh chân bước vào đại điện, cúi người nói: “Kỳ Chủ, Phạn Thiên Tôn, Diệp công tử đã đến”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn vội nói: “Mau mời vào”.
Ông lão định đi ra ngoài, Phạn Diêm La Thiên Tôn lại nói: “Để ta tự mình đi đón”.
Dứt lời, ông ta mặc kệ mọi người sải bước đi ra ngoài.
Mọi người đều ngơ ngác.
Kỳ Chủ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thấy lão đại nhà mình ra ngoài đón tiếp, dĩ nhiên cường giả nền văn minh Quy Giả cũng vội đứng dậy đi theo.
Các cường giả nền văn minh Phệ Giả và cường giả tán tu đều không hiểu gì.
Cậu Diệp này là ai thế?
Thế mà cần Phạn Diêm La Thiên Tôn tự mình đi đón.
Diệp Quân vừa bước đến cửa đại điện, Phạn Diêm La Thiên Tôn bước ra, phía sau ông ta còn có một đám cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả.
Phạn Diêm La Thiên Tôn mỉm cười nói: “Diệp công tử, cậu quay lại rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn tiền bối”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện”.
Dứt lời, ông ta chủ động nhường đường để Diệp Quân đi trước.
Diệp Quân không phải kẻ ngốc, lúc này làm tư thế mời: “Phạn tiền bối đi trước đi”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn mỉm cười: “Cậu đi trước đi”.
Diệp Quân cũng không từ chối nữa, bây giờ mà chú ý vào lễ nghi rườm rà này chắc chắn là lãng phí thời gian.
Sau khi Diệp Quân bước vào đại điện, tất cả cường giả ở đó đều đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt đều hiện lên vẻ tò mò.
Diệp Quân vừa đến vũ trụ Đa Nguyên, thế nên rất nhiều người còn xa lạ với Diệp Quân.
Kỳ Chủ dẫn đầu cũng chậm rãi bước ra, cô ta nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Quay lại rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Kỳ cô nương, bây giờ bên các cô thế nào rồi?”
Kỳ Chủ cười nói: “Ngồi xuống trước đi, ta giới thiệu cậu với mọi người”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn hai bên trái phải, nhưng thấy không có chỗ ngồi, Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Cậu Diệp, cậu ngồi đây”.
Dứt lời, ông ta chỉ vào vị trí ban đầu của mình.
Thấy thế, các cường giả ở đó đều nhìn nhau…
Diệp Quân nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn, hắn biết Phạn Diêm La Thiên Tôn đang cố gắng tạo vị thế cho hắn, dù sao Diệp Quân cũng không có danh tiếng trong vũ trụ Đa Nguyên, nếu ở đây không có ai tạo ra vị thế cho hắn thì sẽ không có ai để tâm đến những lời sau đó của hắn.
Ở đây cực kỳ nghiêm khắc với chế độ cấp bậc.
Một người trẻ tuổi như ngươi tại sao lại đến đây chỉ tay năm ngón?
Nhưng có hành động này của Phạn Diêm La Thiên Tôn, không ai ở đây dám khinh thường hắn.
Diệp Quân mỉm cười với Phạn Diêm La Thiên Tôn, sau đó ngồi vào chỗ đó.
Thấy Diệp Quân cười với mình, Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng nở nụ cười, thiếu niên này hiểu ý ông ta.
Kỳ Chủ cũng là một người thông minh nên dĩ nhiên cô ta hiểu được ý của Phạn Diêm La Thiên Tôn. Sau khi Diệp Quân ngồi xuống, cô ta cười nói: “Diệp công tử, để ta giới thiệu cho cậu vài người bạn mới đến”.
Dứt lời, cô ta nhìn một ông lão ở một bên, ông lão đó mặc bộ đồ tím xa hoa, không giận mà uy, khí thế cực mạnh.
Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Chủ, ông ta vội đứng dậy, sau đó chắp tay với Diệp Quân: “Diệp công tử, ta là Mục Dã, một tán tu”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vinh hạnh được gặp”.
Mục Dã gật dầu, sau đó ngồi xuống nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Kỳ Chủ lại nhìn một người đàn ông trung niên bên cạnh Mục Dã, người đó mặc một bộ rộng rãi màu trắng, tay cầm chiếc quạt gấp, rất nho nhã.
Người đàn ông trung niên cũng đứng lên chắp tay nói: “Ta là Chử Bình, xin chào Diệp công tử”.
Diệp Quân cũng chắp tay đáp lễ.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đồ đỏ ngồi bên cạnh Chử Bình đứng lên, cười nói: “Diệp công tử, ta là Khổng Hàn, cũng là một tán tu. Diệp công tử, ngươi tuấn tú quá…”
Dứt lời, cô ta yêu kiều mỉm cười.
Nghe thế rất nhiều người ở đó đều bật cười, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều. Giới thiệu xong, mọi người ngồi xuống.
Kỳ Chủ nói: “Các vị, thời khắc sinh tử của vũ trụ Đa Nguyên đã đến”.
Một câu khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Lúc này Chử Bình tay cầm quạt gấp bỗng nói: “Kỳ Chủ, có biết thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế mạnh thế nào không?”
Kỳ Chủ bình tĩnh nó: “Trên Siêu Thoát Bất Hủ, thậm chí có thể là không cảnh giới”.
Nghe thế sắc mặt các cường giả đều sa sầm.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, sau đó thấp giọng thở dài: “Cậu phải nói đạo lý chứ?”
Ông ta cũng khá đau đầu với tên nhóc trước mặt này, đánh không được, mắng không xong, đúng là tổ tông.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, trước kia chẳng phải chúng ta hợp tác rất vui vẻ à? Hai chúng ta hợp sức, cả vũ trụ này ai là đối thủ của chúng ta chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình thản nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân cũng khá đau đầu, người này không dễ lừa.
Tiểu Tháp cũng nói: “Ông ta rất tinh ranh, cha ngươi đến cũng chưa chắc có thể lừa được ông ta, ngươi vẫn nên chân thành với ông ta đi”.
Diệp Quân gật đầu, đối mặt với người này chỉ đành lấy tình làm động lòng người, dùng đạo lý để người thấu hiểu.
Phục Võ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, nhưng chỉ cần Diệp Quân đưa mắt ra hiệu, cô ấy có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Như cảm nhận được sát ý vô hình của Phục Võ, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ấy nhíu mày, tên nhóc này tìm đâu người phụ nữ này vậy?
Sao bên cạnh hắn cứ có vài người phụ nữ yêu nghiệt đi theo thế?
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, chúng ta bàn điều kiện đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Điều kiện gì?”
Diệp Quân nói: “Nếu ông đồng ý giúp ta, ta nợ ông một ân huệ, được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Hai ân huệ cũng được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Cha cậu nợ ơn người khác chưa từng trả đấy thôi”.
Nói rồi giọng điệu ông ta lại càng trầm hơn: “Chưa từng luôn”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Cha mình phá hoại thanh danh quá.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Lần này muốn dựa vào thực lực và mối quan hệ của mình để giải quyết hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo suy ngẫm một hồi rồi nói: “Thật ra ta cũng khá ngạc nhiên vì nhiều lúc ta cảm thấy thế giới này sắp có thêm một vị vua dựa dẫm. Ta biết, cha cậu và cô cô của cậu không quan tâm đến điều này, nếu cậu trở nên vô địch dựa vào bản lĩnh của chính dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không thể thì cậu vui là điều tốt nhất với họ rồi. Nhưng rõ ràng là cậu không muốn làm một vua dựa dẫm”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn thay đổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta không thể ra tay giúp cậu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vì chuyện này không liên quan đến ta”.
Diệp Quân lặng thinh.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Đương nhiên còn vài nguyên nhân khác, mặc dù ta không thể tự mình giúp cậu nhưng ta có thể giúp cậu một lần bằng cách khác. Nhưng việc gì cũng có nhân quả, nếu ta giúp cậu một lần tức là cậu nợ ta một ân huệ, ta sẽ không bảo cậu trả ân tình này trong thời gian ngắn, mà sau này… có thể cậu không muốn trả”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy thì thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, lần này ta gặp được một cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu, nếu ông không tự mình ra tay thì cũng không có ý nghĩa , hơn nữa cho dù ông đích thân ra tay, e là phần thắng cũng không lớn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu đang khích tướng à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hợp tác không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, cho dù thế nào ta mong sau này ta và tiền bối không phải là kẻ thù, dù sao trong lòng ta, tiền bối vẫn là người rất tốt”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo hơi sững sờ, tên nhóc này đột nhiên tình cảm sướt mướt thế này làm ông ta không quen.
Diệp Quân không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Phục Võ: “Phục tỷ, chúng ta đi thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Hai người đang định rời đi, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Tiền bối có chuyện gì à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu không muốn biết ta định cử ai đến giúp cậu sao?”
Diệp Quân nói: “Diệp Khải đệ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Tên nhóc cậu thông minh hệt cha cậu”.
Diệp Quân nói: “Ông nội ta không thông minh à?”
Nụ cười của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu giống hệt cha cậu, hở tí là gài bẫy người khác”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi đi, đến lúc đó ta đến giúp cậu”.
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Tiền bối, kẻ địch lần này của ta thật sự rất mạnh”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Ồ”.
Diệp Quân cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chuyện cậu giải quyết ở thư viện Quan Huyên rất tốt”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Trừng phạt các thế gia lớn, thanh trừng sự mục nát của thư viện”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối cũng chú ý đến chuyện của thư viện à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Thư viện Quan Huyên phát triển ngày càng nhanh, cả thư viện có rất nhiều tông môn và thế gia, những tông môn và thế gia này không thể giống với cậu, điều họ muốn là làm sao để thiết lập một trật tự mới, tạo phúc cho cả vũ trụ, những gì họ nghĩ là làm thế nào để có được nhiều lợi ích hơn, thay đổi thế giới thì dễ nhưng rất khó để thay đổi lòng người, hơn nữa chuyện này khá phức tạp, sau này… cậu mới có thể hiểu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng chuyện này không vội, chỉ có thể từ từ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Cậu có ý nghĩ này là tốt”.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, theo ta biết mục đích của ông cũng là muốn xây dựng một trật tự mới, hay là chúng ta hợp sức với nhau?”
Chương 2100: Trật tự khác nhau
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, sau đó nói: “Trật tự mà chúng ta muốn thiết lập khác nhau, Tịnh tông chủ muốn không có trật tự, cậu muốn thiết lập một trật tự công bằng, trật tự mà ta muốn thiết lập lại là một kiểu khác, có lẽ sau này giữa chúng ta sẽ cùng đường nhưng bây giờ không phải”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn không nói gì nữa, dẫn Phục Võ xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ đi rồi, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo, người đến là Vô Biên Chủ, trong tay ông ta còn cầm một bình rượu.
Vô Biên Chủ cười nói: “Thú vị đấy, tên nhóc này giống cha hắn năm xưa, không muốn làm vua dựa dẫm, không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cho dù thế nào cũng là chuyện tốt”.
Vô Biên Chủ bỗng nói: “Ta muốn đi phiêu bạt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Ông xác định rồi à?”
Vô Biên Chủ bật cười, cầm bình rượu uống một ngụm rồi nói: “Mặc dù những ngày tháng sống mơ mơ màng màng nhưng ta vẫn khao khát giả… à không, ta vẫn hướng về những ngày tháng nhiệt huyết, vừa lúc tên nhóc này được xem là cháu của ta, nếu hắn đã không muốn gọi cha hắn thì để người làm thúc ta đây giúp hắn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Tùy ông”.
Vô Biên Chủ ném bừa chai rượu trong tay sang một bên, sau đó cười nói: “Ta bặt vô âm tín nhiều năm như vậy cũng nên xuất hiện rồi, nếu không người đời sắp quên ta mất”.
…
Diệp Quân không dẫn Phục Võ quay về nền văn minh Phệ Giả, mà dẫn cô ấy đến Tuế Nguyệt trường hà.
Hắn muốn gặp một người cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đến trước một ngôi làng nhỏ.
Bầu trời xám xịt hình như sắp mưa, cả ngôi làng nhỏ cực kỳ vắng vẻ, không một tiếng động, trước cổng làng có một chiếc ghế xếp.
Diệp Quân dẫn Phục Võ đi đến trước cổng làng, ngay lúc này một người phụ nữ mặc đồ trắng bước đến từ cách đó không xa.
Người đến chính là Tịnh tông chủ.
Nhìn thấy Tịnh tông chủ, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, thật ra hắn vẫn khá sợ người phụ nữ này, vì hắn cũng không biết rốt cuộc thực lực của người phụ nữ này mạnh thế nào.
Cho dù bây giờ hắn mạnh hơn trước vô số lần nhưng khi đối mặt với người phụ nữ này, hắn vẫn không thể nhìn thấu đối phương.
Phục Võ cũng nhíu mày khi nhìn thấy Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng trên người lại toát ra luồng khí tức vô hình, cô ta không phóng ra bất kỳ khí tức hay khí thế nào, nhưng đứng trước mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Khí thế quá mạnh.
Diệp Quân cố gắng bình tĩnh, chắp tay nói: “Tiền bối”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân đi thẳng vào vấn đề: “Tịnh tông chủ, ta muốn xây dựng một vũ trụ có trật tự, nhưng cô lại muốn một thế giới vũ trụ không có trật tự, cho dù là có trật tự hay không, chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy diệt toàn bộ vũ trụ, bây giờ có người muốn luyện chế hàng tỷ sinh vật trong toàn vũ trụ thành đạo khí thời gian…”
Nói đến đây hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy ánh mắt cô ta vẫn bình tĩnh như nước, hắn thầm thở dài.
Hắn biết không có cơ hội.
Dĩ nhiên lúc đến đây hắn không ôm quá nhiều hy vọng, hắn chỉ muốn đến nói với đối phương, nếu có thể từ kẻ thù thành bạn dĩ nhiên là chuyện tốt.
Nhưng giờ xem ra là không thể.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm, dẫn Phục Võ xoay người đi.
Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi có biết thế nào là trật tự không?”
Diệp Quân dừng lại, quay đầu lại nhìn Tịnh tông chủ đang nhìn hắn: “Cái gọi là trật tự chỉ là một quyền lợi, cô thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, từ góc độ toàn bộ lịch sử dài đằng đẵng, cuối cùng trật tự này sẽ trở thành một công cụ phục vụ hàng tỷ sinh linh, từ xưa đến nay thế giới này chưa từng thay đổi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng lẽ nào chúng ta biết kết quả cuối cùng nhưng không làm gì sao? Giống như trong thế tục, mọi người đều biết sẽ có ngày mình chết đi nhưng họ vẫn sẽ liều mạng, phấn đấu để cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn. Tịnh tông chủ, đôi khi quá trình quan trọng hơn kết quả, dĩ nhiên ta biết thực lực của ta hiện giờ khá thấp, thế nên những lời ta nói không có trọng lượng với cô, nhưng ta tin một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện bình đẳng với nhau”.
Hắn không nói thêm gì nữa, dẫn Phục Võ biến mất khỏi đó.
Hắn không biết mục đích cuối cùng Tịnh tông chủ là gì, nhưng hắn biết mục đích cuối cùng của cô ta không đơn giản.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ rời đi, Tịnh tông chủ chậm rãi bước đến trước ghế dựa, cô ta nằm xuống, nhắm mắt lại khẽ nói: “Trật tự… ngây thơ…”
Đạo của cô ta là nói sao làm thế.
Đạo cuối cùng của cô ta là không có trật tự.
Có trật tự trước thì phá, đó mới là không có trật tự thật sự…
Trong Đại Đạo mênh mông này, cô ta và Diệp Quân mới là tranh giành Đại Đạo thật sự, dĩ nhiên còn một chủ nhân bút Đại Đạo nữa.
Nếu trật tự của Diệp Quân có thể duy trì được cả vũ trụ thật, vậy thì cô ta không phá được.
Nếu trật tự của hắn bắt đầu thối rữa, bắt đầu nô dịch chúng sinh, vậy thì trật tự của hắn là bàn đạp của cô ta…
Dĩ nhiên mấy chuyện này đều không quan trọng với cô ta.
Tịnh tông chủ bỗng mở mắt ra nhìn Tuế Nguyệt trường hà, khẽ nói: “Thiếu niên đồ sát cuối cùng sẽ trở thành Ác Long…”
Chương 2101: Bầu không khí nặng nề
Rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân quay lại nền văn minh Phệ Giả.
Lúc này vũ trụ Đa Nguyên nhận được tin Đa Nguyên Đạo Đế xuất hiện, cường giả ở cả vũ trụ Đa Nguyên đều rất ngạc nhiên.
Khi biết tin Đa Nguyên Đạo Đế sắp luyện chế cả vũ trụ thành một món đạo khí thời gian, cả vũ trụ Đa Nguyên đều hoảng sợ, mọi người đều loạn cả lên.
Đa Nguyên Đạo Đế là ai cơ chứ?
Năm đó một mình ông ta hợp dòng thời gian của rất nhiều vũ trụ thành một, có thể nói không có ông ta thì không có vũ trụ Đa Nguyên bây giờ.
Bây giờ người từng ở trong truyền thuyết quay lại muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ…
Trong đại điện.
Các cường giả nền văn minh Quy Giả và Phệ Giả tụ họp lại, ngoài ra còn có vài cường giả tán tu đỉnh cấp.
Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn ngồi ở vị trí đầu tiên, sắc mặt hai người đều khá nghiêm trọng vì sau khi họ thông báo cho toàn vũ trụ biết mục đích của Đa Nguyên Đạo Đế, cũng không có bao nhiêu cường giả đứng đầu đáp lại.
Kỳ Chủ bỗng quay đầu nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn: “Phạn Thiên Tôn, ông nghĩ thế nào?”
Phạn Diêm La Thiên Tôn đang định nói thì lúc này một ông lão bỗng nhanh chân bước vào đại điện, cúi người nói: “Kỳ Chủ, Phạn Thiên Tôn, Diệp công tử đã đến”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn vội nói: “Mau mời vào”.
Ông lão định đi ra ngoài, Phạn Diêm La Thiên Tôn lại nói: “Để ta tự mình đi đón”.
Dứt lời, ông ta mặc kệ mọi người sải bước đi ra ngoài.
Mọi người đều ngơ ngác.
Kỳ Chủ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thấy lão đại nhà mình ra ngoài đón tiếp, dĩ nhiên cường giả nền văn minh Quy Giả cũng vội đứng dậy đi theo.
Các cường giả nền văn minh Phệ Giả và cường giả tán tu đều không hiểu gì.
Cậu Diệp này là ai thế?
Thế mà cần Phạn Diêm La Thiên Tôn tự mình đi đón.
Diệp Quân vừa bước đến cửa đại điện, Phạn Diêm La Thiên Tôn bước ra, phía sau ông ta còn có một đám cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả.
Phạn Diêm La Thiên Tôn mỉm cười nói: “Diệp công tử, cậu quay lại rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn tiền bối”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện”.
Dứt lời, ông ta chủ động nhường đường để Diệp Quân đi trước.
Diệp Quân không phải kẻ ngốc, lúc này làm tư thế mời: “Phạn tiền bối đi trước đi”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn mỉm cười: “Cậu đi trước đi”.
Diệp Quân cũng không từ chối nữa, bây giờ mà chú ý vào lễ nghi rườm rà này chắc chắn là lãng phí thời gian.
Sau khi Diệp Quân bước vào đại điện, tất cả cường giả ở đó đều đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt đều hiện lên vẻ tò mò.
Diệp Quân vừa đến vũ trụ Đa Nguyên, thế nên rất nhiều người còn xa lạ với Diệp Quân.
Kỳ Chủ dẫn đầu cũng chậm rãi bước ra, cô ta nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Quay lại rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Kỳ cô nương, bây giờ bên các cô thế nào rồi?”
Kỳ Chủ cười nói: “Ngồi xuống trước đi, ta giới thiệu cậu với mọi người”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn hai bên trái phải, nhưng thấy không có chỗ ngồi, Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Cậu Diệp, cậu ngồi đây”.
Dứt lời, ông ta chỉ vào vị trí ban đầu của mình.
Thấy thế, các cường giả ở đó đều nhìn nhau…
Diệp Quân nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn, hắn biết Phạn Diêm La Thiên Tôn đang cố gắng tạo vị thế cho hắn, dù sao Diệp Quân cũng không có danh tiếng trong vũ trụ Đa Nguyên, nếu ở đây không có ai tạo ra vị thế cho hắn thì sẽ không có ai để tâm đến những lời sau đó của hắn.
Ở đây cực kỳ nghiêm khắc với chế độ cấp bậc.
Một người trẻ tuổi như ngươi tại sao lại đến đây chỉ tay năm ngón?
Nhưng có hành động này của Phạn Diêm La Thiên Tôn, không ai ở đây dám khinh thường hắn.
Diệp Quân mỉm cười với Phạn Diêm La Thiên Tôn, sau đó ngồi vào chỗ đó.
Thấy Diệp Quân cười với mình, Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng nở nụ cười, thiếu niên này hiểu ý ông ta.
Kỳ Chủ cũng là một người thông minh nên dĩ nhiên cô ta hiểu được ý của Phạn Diêm La Thiên Tôn. Sau khi Diệp Quân ngồi xuống, cô ta cười nói: “Diệp công tử, để ta giới thiệu cho cậu vài người bạn mới đến”.
Dứt lời, cô ta nhìn một ông lão ở một bên, ông lão đó mặc bộ đồ tím xa hoa, không giận mà uy, khí thế cực mạnh.
Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Chủ, ông ta vội đứng dậy, sau đó chắp tay với Diệp Quân: “Diệp công tử, ta là Mục Dã, một tán tu”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vinh hạnh được gặp”.
Mục Dã gật dầu, sau đó ngồi xuống nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Kỳ Chủ lại nhìn một người đàn ông trung niên bên cạnh Mục Dã, người đó mặc một bộ rộng rãi màu trắng, tay cầm chiếc quạt gấp, rất nho nhã.
Người đàn ông trung niên cũng đứng lên chắp tay nói: “Ta là Chử Bình, xin chào Diệp công tử”.
Diệp Quân cũng chắp tay đáp lễ.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đồ đỏ ngồi bên cạnh Chử Bình đứng lên, cười nói: “Diệp công tử, ta là Khổng Hàn, cũng là một tán tu. Diệp công tử, ngươi tuấn tú quá…”
Dứt lời, cô ta yêu kiều mỉm cười.
Nghe thế rất nhiều người ở đó đều bật cười, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều. Giới thiệu xong, mọi người ngồi xuống.
Kỳ Chủ nói: “Các vị, thời khắc sinh tử của vũ trụ Đa Nguyên đã đến”.
Một câu khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Lúc này Chử Bình tay cầm quạt gấp bỗng nói: “Kỳ Chủ, có biết thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế mạnh thế nào không?”
Kỳ Chủ bình tĩnh nó: “Trên Siêu Thoát Bất Hủ, thậm chí có thể là không cảnh giới”.
Nghe thế sắc mặt các cường giả đều sa sầm.
Bình luận facebook