-
Chương 2102-2104
Chương 2102: Đoàn kỵ sĩ
Siêu Thoát Bất Hủ là cảnh giới cao nhất của vũ trụ Đa Nguyên hiện giờ, Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ đều ở cảnh giới này.
Nếu Đa Nguyên Đạo Đế này trên cả Siêu Thoát Bất Hủ, thậm chí là không cảnh giới thì đánh thế nào được?
Khổng Hàn bỗng nói: “Có thể đầu hàng không?”
Đầu hàng!
Nghe cô ta nói thế, mọi người đều nhìn sang cô ta.
Khổng Hàn cười nói: “Các vị, nếu như Đa Nguyên Đạo Đế này chỉ trên Siêu Thoát Bất Hủ, ta nghĩ chúng ta vẫn còn hy vọng đánh với ông ta, nhưng nếu ông ta là người không có cảnh giới trong truyền thuyết thì thứ cho ta nói thẳng, chúng ta có hợp sức cũng không thể giết ông ta”.
Không cảnh giới!
Mọi người trong điện đều im lặng.
Nếu Đa Nguyên Đạo Đế là cường giả không có cảnh giới thật, ai có thể đánh lại ông ta đây?
Kỳ Chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ sao?”
Mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đứng lên, sau đó nói: “Không đánh mà hàng thì thẹn với lòng”.
Mọi người đều sửng sốt.
Sắc mặt Khổng Hàn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Ở đây đều là cường giả hàng đầu thế gian, nếu lúc này chỉ nghe tên Đa Nguyên Đạo Đế đã lựa chọn đầu hàng thì sau này còn tu luyện thế nào?
Đạo tâm bị tổn thương, e là cả đời này cũng khó tiến bộ.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ tán dương.
Diệp Quân không giảng đạo nghĩa nhân từ với các cường giả đỉnh cấp này, mà nói thẳng với họ không đánh mà hàng, đạo tâm tổn thương.
Đánh cũng đánh không lại, các ngươi đã đầu hàng, sau này làm sao mà tu luyện?
Phải biết điều quan trọng nhất trong tu luyện là tu tâm, đạo tâm bị tổn thương, sau này con đường Đại Đạo khó tiến.
Diệp Quân nói tiếp: “Chúng ta hợp lực còn có thể chiến đấu, nếu không hợp lực, thứ cho ta nói thẳng, đợi các cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả chết hết, các vị còn có giá trị gì khi ở trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế? Sống chết đều nằm trong tay ông ta, các vị hy vọng giao sự sống chết của mình vào tay người khác sao?”
Các cường giả trong điện đều im lặng.
Dĩ nhiên họ hiểu rõ đạo lý này, hiện giờ hợp sức lại còn đánh lại Đa Nguyên Đạo Đế, thậm chí là thương lượng điều kiện. Nhưng nếu có nỗi lòng khác, một khi các cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả bị đánh bại, lúc đó họ chẳng có tư cách bàn bạc nữa.
Diệp Quân không nói gì thêm, sau đó ngồi xuống.
Hắn biết không thể nói đạo đức nhân nghĩa với các cường giả này, vì chẳng có tác dụng gì.
Phải nói đến lợi ích với họ.
Kỳ Chủ bỗng cười nói: “Các vị, lần này Đa Nguyên Đạo Đế trở về không phải để thống trị toàn bộ vũ trụ, ông ta đến để hủy diệt cả vũ trụ. Thứ cho ta nói thẳng, trong lòng cường giả này, chúng sinh đều nhỏ như tôm tép, cho dù chúng ta có đi theo ông ta thì ông ta cũng khinh thường chúng ta, có thể vứt bỏ chúng ta bất cứ lúc nào”.
Khổng Hàn bỗng nói: “Nếu ông ta là người không cảnh giới thật…”
Kỳ Chủ nhìn Khổng Hàn: “Một trận chiến thôi, sợ gì ông ta chứ?”
Sợ gì ông ta?
Nghe thế, các cường giả nền văn minh Phệ Giả đồng thanh hô: “Một trận chiến thôi, sợ gì ông ta!”
Họ là cường giả đỉnh cấp nền văn minh vũ trụ cấp sáu, cho dù là thực lực hay thân phận cũng đều là cao nhất ở vũ trụ này.
Đầu hàng?
Họ không làm được chuyện này.
Hơn nữa phía sau họ còn có cả một nền văn minh.
Lần này Đa Nguyên Đạo Đế trở về không phải thống trị vũ trụ mà là hủy diệt vũ trụ, nếu họ không kháng cự, để cho Đa Nguyên Đạo Đế hủy diệt toàn bộ vũ trụ, lúc đó Đa Nguyên Đạo Đế sẽ càng trở nên mạnh hơn, càng thêm vô địch.
Lúc này, Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Các vị, mấy năm nay chúng ta đều dựa vào vũ trụ nền văn minh của mình mới đi đến hiện tại, bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế muốn tiêu diệt tất cả các vũ trụ và luyện chế đạo khí thời gian, mà lần này đạo khí còn cần mấy trăm triệu sinh linh làm khí linh, cường giả càng mạnh thì khí linh càng mạnh… Vì lẽ đó, cho dù thật sự đầu hàng, e rằng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Như Diệp công tử đã nói, sao chúng ta có thể giao mạng của mình vào tay người khác?”
Kỳ Chủ đang định lên tiếng thì lúc này một ông lão nhanh chân bước vào, mọi người nhìn ông lão, ông già nói: “Kỳ Chủ, đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh của tộc Vĩnh Hằng đã hành động”.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh!
Nghe ông lão nói thế, sắc mặt các cường giả thay đổi.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh của tộc Vĩnh Hằng là một quân đoàn mạnh nhất của nền văn minh Vĩnh Hằng.
Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn nhìn nhau, hai người đều không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế lại ra tay nhanh như thế.
Đúng lúc này, một người áo đen khác bỗng xông vào, y cúi đầu với Kỳ Chủ, sau đó cung kính nói: “Kỳ Chủ, tất cả quân tinh nhuệ của tộc Vĩnh Hằng đều đã hành động, chạy thẳng đến nền văn minh Phệ Giả chúng ta”.
Vừa dứt lời, lại có một người bước vào, gã cung kính chào rồi nói: “Kỳ Chủ, có khí tức rất mạnh xuất hiện ở trong nền văn minh Phệ Giả”.
Mới nói đến đây, lại có một người bước vào run giọng nói: “Kỳ Chủ… tất cả đại trận của nền văn minh Phệ Giả đã bị phá…”
Chương 2103: Sâu không lường được
Tất cả đại trận đã vỡ.
Nghe thấy câu này, mọi người trong điện đều cực kỳ hoảng sợ.
Lúc này Kỳ Chủ ngồi ở vị trí đầu bỗng đứng lên, mỉm cười nói: “Các vị, chúng ta đi gặp Đa Nguyên Đạo Đế thôi”.
Nói xong, cô ta dẫn mọi người rời khỏi đại điện.
Trên bầu trời.
Kỳ Chủ dẫn các cường giả đến trên tầng mây, một người đàn ông trung niên đứng trên vùng mây trước mặt họ.
Không phải là Đa Nguyên Đạo Đế, mà là Vĩnh Hằng Võ - tộc trưởng tộc Vĩnh Hằng, đứng sau ông ta còn có hai cường giả bí ẩn mặc đồ đen, không cảm nhận được cảnh giới và khí tức.
Thấy Đa Nguyên Đạo Đế không ở đây, Kỳ Chủ nhíu mày.
Vĩnh Hằng Võ nhìn Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn, bình tĩnh nói: “Phải nói rằng ta rất ngạc nhiên với sự lựa chọn của các ngươi”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Có người thích quỳ, có người thích đứng, chẳng phải rất bình thường sao?”
Vĩnh Hằng Võ cũng không tức giận trước sự chế nhạo của Phạn Diêm La Thiên Tôn, ông ta cười nói: “Có vài người muốn quỳ nhưng vẫn không có cơ hội”.
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải ngươi gọi người đến giúp sao? Trợ thủ của ngươi đâu?”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Hằng Võ: “Ông đến nói chuyện hay đến đánh nhau?”
Vĩnh Hằng Võ bật cười: “Rất có khí phách”.
Nói rồi ông ta vung tay lên.
Ầm!
Thời không phía sau ông ta bỗng nứt lìa, từng Đại Đạo màu vàng trải ra, các Đại Đạo này rộng đến cả vạn trượng, chừng mấy chục Đại Đạo.
Sau đó từng luồng khí tức đáng sợ tràn ra từ trong các Đại Đạo vàng đó như thủy triều đại lộ vàng, cùng lúc đó trời đất và tinh không bỗng rung chuyển, giống như một trận động đất lớn, làm rung chuyển lòng người.
Chẳng mấy chốc hàng vạn kỵ binh trọng giáp hùng hậu màu vàng đều lao đến từ trong Đại Đạo vàng đó.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh.
Từng khí thế đáng sợ như muốn hủy diệt trời đất như từng ngọn núi lớn nghiêng ngả nghiền ép, lúc này cả thời không đều sôi trào.
Trọng giáp trên người kỵ binh đó là chiến giáp mạnh nhất của nền văn minh Vĩnh Hằng hiện tại, được làm từ tinh thể tinh tú vũ trụ, bên trong chứa gần mười vạn trận pháp, tích hợp tấn công và phòng thủ, hơn nữa còn có khả năng tự chữa lành cực kỳ rất mạnh.
Cho dù với tài chính của nền văn minh Vĩnh Hằng, cả ngàn năm mới có thể tạo ra một bộ chiến giáp này.
Ngay khi đoàn kỵ binh Vĩnh Hằng Thần Thánh đều lao đến, cả trời đất rung chuyển, sau đó bắt đầu dần trở nên mờ ảo.
Phía sau đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh còn có mấy chục vạn cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Vĩnh Hằng.
Thấy thế Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn sầm mặt.
Tộc Vĩnh Hằng đã phái hết tất cả những người mạnh nhất ra.
Đây là muốn một trận quyết chiến sinh tử.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng không sợ, tức giận hét lên: “Quy Giả Vệ ở đâu?”
“Có!”
Vô số tiếng hô vang lên từ thời không phía sau Phạn Diêm La Thiên Tôn, sau đó thời không tách lìa, hàng vạn cường giả mặc áo giáp đen, tay cầm thương dài bước ra.
Quy Giả Vệ!
Đội quân tinh nhuệ nhất của nền văn minh Quy Giả, là đội quân mà nền văn minh Quy Giả dốc hết sức lực của cả nền văn minh vũ trụ tạo ra.
Xét về khí thế, Quy Giả Vệ không hề thua kém đoàn kỵ binh Vĩnh Hằng Thần Thánh.
Phía sau nền văn minh Quy Giả, rất nhiều cường giả đỉnh cấp chậm rãi bước ra.
Nền văn minh Quy Giả cũng phái hết những người mạnh nhất ra.
Lúc này Kỳ Chủ bỗng cười nói: “Quân đoàn Phệ Giả đâu”.
“Có!”
Một loạt tiếng gầm bỗng vang lên như tiếng sấm, ngay sau đó bầu trời bên trái Kỳ Chủ bỗng nứt ra, sau đó hàng vạn cường giả mặc áo giáp lửa đỏ cùng nhau bước ra, ánh mắt của các cường giả này đều sáng như đuốc, trên người toát ra sát khí cực kỳ đáng sợ.
Quân đoàn Phệ Giả!
Quân đoàn mạnh nhất nền văn minh Phệ Giả.
Một kiếm tu đồ trắng lưng đeo kiếm đứng trước quân đoàn này.
Sau khi quân đoàn Phệ Giả bước ra, xung quanh lại xuất hiện rất nhiều cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Phệ Giả.
Hai đánh một, số người chiếm ưu thế.
Sắc mặt Vĩnh Hằng Võ lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn bật cười: “Phái hết người mạnh nhất ra sao?”
Kỳ Chủ nhìn Vĩnh Hằng Võ: “Vĩnh Hằng Võ, nếu ba nền văn minh chúng ta kết hợp thì có gì phải sợ Đa Nguyên Đạo Đế?”
Vĩnh Hằng Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại: “Cô không biết gì cả”.
Kỳ Chủ nhíu mày.
Vĩnh Hằng Võ bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người của ngươi đâu? Thật ra ta mong đợi người đằng sau ngươi xuất hiện hơn”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Người nói mấy lời này lần trước là Đại Tế Sư của tộc Đại Vu, bây giờ mộ ông ta cũng đã mọc cỏ rồi đấy”.
“Ha ha!”
Vĩnh Hằng Võ bật cười không chút dè chừng, một lúc sau ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta rất thích sự bình tĩnh và kiêu ngạo của ngươi. Nhưng điều này mới thú vị, từ kiêu ngạo đến tuyệt vọng, nhìn thấy quá trình này thật sự khiến người ta rất vui sướng”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Vĩnh Hằng Võ, trong ấn tượng của ta, ngươi không phải là người dài dòng, sao hôm nay lại trở nên lề mề như thế?”
Vĩnh Hằng Võ nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Lát nữa mong rằng ngươi vẫn còn khí phách như thế”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn híp mắt: “Giết!”
Thẳng thừng khai chiến!
Nghe Phạn Diêm La Thiên Tôn nói thế, các cường giả nền văn minh Quy Giả ở phía sau ông ta định tấn công, nhưng lúc này một uy lực vô hình bỗng xuất hiện, sau đó bao phủ mọi thứ.
Sắc mặt mấy người Phạn Diêm La Thiên Tôn lập tức thay đổi.
Rắc!
Thời không cách đó không xa bỗng tách lìa, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu trắng đục đơn giản, ánh mắt sâu thẳm.
Đa Nguyên Đạo Đế!
Nhìn thấy người đến, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Vĩnh Hằng Võ đó cúi người thật thấp với Đa Nguyên Đạo Đế, cực kỳ cung kính, các cường giả tộc Vĩnh Hằng phía sau ông ta đều hành lễ.
Sắc mặt Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn trở nên nghiêm trọng hơn, vì họ không cảm nhận được Đa Nguyên Đạo Đế trước mặt này.
Sâu không lường được.
Chương 2104: Đầu hàng
Sau khi bước ra, Đa Nguyên Đạo Đế liếc nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn, cười nói: “Các người không phải là đối thủ của ta, đừng lãng phí thời gian, thế nên cứ gọi tổ tiên của nền văn minh đến đây đi”.
Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng xòe tay ra, một chùm sáng lao thẳng lên trời từ trong tay hai người, ngay sau đó hai luồng khí tức đáng sợ bỗng dâng lên từ hai chùm sáng.
Bên trái là một ông lão đồ trắng, vóc dáng gầy gò nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm nghị, ông ta vừa xuất hiện, các cường giả nền văn minh Phệ Giả vội vã hành lễ.
Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả - Cổ Hưu.
Bên phải là một người đàn ông trung niên áo bào đen, người đàn ông trung niên thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người.
Thủy tổ nền văn minh Quy Giả - Quy Du Kỳ.
Nhìn thấy Quy Du Kỳ, các cường giả nền văn minh Quy Giả cũng vội hành lễ, Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng thế.
Nhưng Quy Du Kỳ và Cổ Hưu không để ý cường giả nền văn minh Quy Giả và cường giả nền văn minh Phệ Giả ở đó, họ nhìn thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế, sau đó cung kính chào trong ánh nhìn kinh ngạc của các cường giả: “Chào sư tôn”.
Chào sư tôn!
Nghe đến câu này, tất cả cường giả đều ngơ ngác.
Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ đều trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Sư tôn?
Thủy tổ của nền văn minh Quy Giả và thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả thế mà lại là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế?
Chuyện này là sao?
“Ha ha!”
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Tiểu Quy, Tiểu Cổ, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau bằng cách này…”
Nói rồi ông ta nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ cách đó không xa, cười nói: “Hôm nay hậu duệ nền văn minh của các ngươi muốn hợp sức lại chống đối ta”.
Quy Du Kỳ và Cổ Hưu biến sắc, Cổ Hưu xoay người lại nhìn các cường giả nền văn minh Phệ Giả, tức giận nói: “Quỳ xuống”.
Quỳ xuống!
Vừa nghe thế, các cường giả nền văn minh Phệ Giả ngây người.
Họ ngơ ngác nhìn Kỳ Chủ, sắc mặt cô ta khó coi, phải nói là cô ta không ngờ Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả lại là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế.
Thấy các cường giả nền văn minh Phệ Giả đều nhìn Kỳ Chủ, ánh mắt Cổ Hưu dần trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn Kỳ Chủ: “Bây giờ quỳ xuống thì còn cơ hội sống”.
“Bọn ta sẵn sàng đầu hàng”.
Ngay lúc này có cường giả nền văn minh Phệ Giả vội chạy ra rồi quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc ngày càng nhiều cường giả nền văn minh Phệ Giả bước ra quỳ xuống.
Thủy tổ nền văn minh đã là đệ tử của người ta rồi thì còn đánh đấm gì nữa?
Muốn chết sao?
Chẳng mấy chốc, ngoài Kỳ Chủ và kiếm sĩ đồ trắng – Bạch Tướng ra thì tất cả cường giả nền văn minh Phệ Giả đều quỳ xuống.
Đầu hàng!
Cổ Hưu nhìn Kỳ Chủ, ánh mắt lạnh như băng.
Ở một bên khác, không để Quy Du Kỳ lên tiếng, cường giả nền văn minh Quy Giả cũng bước đến trước mặt ông ta, sau đó quỳ xuống: “Chào Thủy tổ”.
Thật ra họ vốn dĩ vẫn còn hy vọng, dù sao họ nghĩ mọi người hợp sức với nhau, hai nền văn minh đánh một nền văn minh, cộng thêm hai vị lão tổ thì sẽ có ưu thế.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, họ đã tuyệt vọng.
Lão tổ đã là đệ tử của người ta… còn đánh gì nữa?
Đầu hàng thôi!
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, các tán tu cũng quyết định đầu hàng.
Thế là bên Diệp Quân chỉ còn lại bốn người.
Kỳ Chủ, Phạn Diêm La Thiên Tôn, Bạch Tướng, Diệp Quân.
Ngay lúc này Kỳ Chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Chúng ta không thắng được rồi”.
Nói xong cô ta dẫn Bạch Tướng đi về phía mấy người Đa Nguyên Đạo Đế ở đằng xa.
Đi được mấy bước, cô ta bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân. Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta hiểu”.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, vươn tay ra: “Cùng đến đó nhé”.
Nhưng Diệp Quân lắc đầu.
Ánh mắt Kỳ Chủ lóe lên tia tiếc nuối, cô ta không nói gì nữa, rút tay về rồi dẫn Bạch Tướng đi đến phía sau Đa Nguyên Đạo Đế.
Không cùng đường, khó chung đụng.
Mặc dù cô ta rất yêu thích thiếu niên kiếm tu này nhưng với cô ta, ngoài sống và Đại Đạo thì mọi thứ chỉ là mây trôi.
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn bên cạnh, mỉm cười nói: “Phạn tiền bối, ta có thể hiểu được”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn im lặng một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thật xin lỗi”.
Nói xong, ông ta sải bước đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Ông ta biết nữ kiếm tu váy trắng rất mạnh, nhưng ngay khi thấy Thủy tổ của mình là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta cũng tuyệt vọng.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Thủy tổ đáng sợ thế nào, đó là trên cả Siêu Việt Bất Hủ, thế nhưng chỉ là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế…
Đánh thế nào được?
Hoàn toàn không có hy vọng.
Biết rõ là không làm được nhưng vẫn nhất quyết làm thì chính là ngu ngốc.
Người thức thời mới là anh kiệt.
Sống mới là quan trọng nhất.
Lúc này chỉ còn lại Diệp Quân.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Như vậy thế nào, nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi tự mình chọn đi”.
Diệp Quân bật cười: “Ta thích đứng hơn”.
Đa Nguyên Đạo Đế cũng không bất ngờ, cười nói: “Có khí phách, thế nên ngươi ra tay đi”.
Ngay lúc này một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đến là Phục Võ.
Phục Võ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Để ta đánh trận này”.
Nói xong, cô ấy cầm kiếm sải bước đi về phía đám người Đa Nguyên Đạo Đế.
Một người mặc váy trắng.
Một người một kiếm.
Đơn độc đánh với cả trăm vạn người.
Siêu Thoát Bất Hủ là cảnh giới cao nhất của vũ trụ Đa Nguyên hiện giờ, Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ đều ở cảnh giới này.
Nếu Đa Nguyên Đạo Đế này trên cả Siêu Thoát Bất Hủ, thậm chí là không cảnh giới thì đánh thế nào được?
Khổng Hàn bỗng nói: “Có thể đầu hàng không?”
Đầu hàng!
Nghe cô ta nói thế, mọi người đều nhìn sang cô ta.
Khổng Hàn cười nói: “Các vị, nếu như Đa Nguyên Đạo Đế này chỉ trên Siêu Thoát Bất Hủ, ta nghĩ chúng ta vẫn còn hy vọng đánh với ông ta, nhưng nếu ông ta là người không có cảnh giới trong truyền thuyết thì thứ cho ta nói thẳng, chúng ta có hợp sức cũng không thể giết ông ta”.
Không cảnh giới!
Mọi người trong điện đều im lặng.
Nếu Đa Nguyên Đạo Đế là cường giả không có cảnh giới thật, ai có thể đánh lại ông ta đây?
Kỳ Chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ sao?”
Mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đứng lên, sau đó nói: “Không đánh mà hàng thì thẹn với lòng”.
Mọi người đều sửng sốt.
Sắc mặt Khổng Hàn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Ở đây đều là cường giả hàng đầu thế gian, nếu lúc này chỉ nghe tên Đa Nguyên Đạo Đế đã lựa chọn đầu hàng thì sau này còn tu luyện thế nào?
Đạo tâm bị tổn thương, e là cả đời này cũng khó tiến bộ.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ tán dương.
Diệp Quân không giảng đạo nghĩa nhân từ với các cường giả đỉnh cấp này, mà nói thẳng với họ không đánh mà hàng, đạo tâm tổn thương.
Đánh cũng đánh không lại, các ngươi đã đầu hàng, sau này làm sao mà tu luyện?
Phải biết điều quan trọng nhất trong tu luyện là tu tâm, đạo tâm bị tổn thương, sau này con đường Đại Đạo khó tiến.
Diệp Quân nói tiếp: “Chúng ta hợp lực còn có thể chiến đấu, nếu không hợp lực, thứ cho ta nói thẳng, đợi các cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả chết hết, các vị còn có giá trị gì khi ở trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế? Sống chết đều nằm trong tay ông ta, các vị hy vọng giao sự sống chết của mình vào tay người khác sao?”
Các cường giả trong điện đều im lặng.
Dĩ nhiên họ hiểu rõ đạo lý này, hiện giờ hợp sức lại còn đánh lại Đa Nguyên Đạo Đế, thậm chí là thương lượng điều kiện. Nhưng nếu có nỗi lòng khác, một khi các cường giả đỉnh cấp nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Phệ Giả bị đánh bại, lúc đó họ chẳng có tư cách bàn bạc nữa.
Diệp Quân không nói gì thêm, sau đó ngồi xuống.
Hắn biết không thể nói đạo đức nhân nghĩa với các cường giả này, vì chẳng có tác dụng gì.
Phải nói đến lợi ích với họ.
Kỳ Chủ bỗng cười nói: “Các vị, lần này Đa Nguyên Đạo Đế trở về không phải để thống trị toàn bộ vũ trụ, ông ta đến để hủy diệt cả vũ trụ. Thứ cho ta nói thẳng, trong lòng cường giả này, chúng sinh đều nhỏ như tôm tép, cho dù chúng ta có đi theo ông ta thì ông ta cũng khinh thường chúng ta, có thể vứt bỏ chúng ta bất cứ lúc nào”.
Khổng Hàn bỗng nói: “Nếu ông ta là người không cảnh giới thật…”
Kỳ Chủ nhìn Khổng Hàn: “Một trận chiến thôi, sợ gì ông ta chứ?”
Sợ gì ông ta?
Nghe thế, các cường giả nền văn minh Phệ Giả đồng thanh hô: “Một trận chiến thôi, sợ gì ông ta!”
Họ là cường giả đỉnh cấp nền văn minh vũ trụ cấp sáu, cho dù là thực lực hay thân phận cũng đều là cao nhất ở vũ trụ này.
Đầu hàng?
Họ không làm được chuyện này.
Hơn nữa phía sau họ còn có cả một nền văn minh.
Lần này Đa Nguyên Đạo Đế trở về không phải thống trị vũ trụ mà là hủy diệt vũ trụ, nếu họ không kháng cự, để cho Đa Nguyên Đạo Đế hủy diệt toàn bộ vũ trụ, lúc đó Đa Nguyên Đạo Đế sẽ càng trở nên mạnh hơn, càng thêm vô địch.
Lúc này, Phạn Diêm La Thiên Tôn nói: “Các vị, mấy năm nay chúng ta đều dựa vào vũ trụ nền văn minh của mình mới đi đến hiện tại, bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế muốn tiêu diệt tất cả các vũ trụ và luyện chế đạo khí thời gian, mà lần này đạo khí còn cần mấy trăm triệu sinh linh làm khí linh, cường giả càng mạnh thì khí linh càng mạnh… Vì lẽ đó, cho dù thật sự đầu hàng, e rằng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Như Diệp công tử đã nói, sao chúng ta có thể giao mạng của mình vào tay người khác?”
Kỳ Chủ đang định lên tiếng thì lúc này một ông lão nhanh chân bước vào, mọi người nhìn ông lão, ông già nói: “Kỳ Chủ, đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh của tộc Vĩnh Hằng đã hành động”.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh!
Nghe ông lão nói thế, sắc mặt các cường giả thay đổi.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh của tộc Vĩnh Hằng là một quân đoàn mạnh nhất của nền văn minh Vĩnh Hằng.
Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn nhìn nhau, hai người đều không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế lại ra tay nhanh như thế.
Đúng lúc này, một người áo đen khác bỗng xông vào, y cúi đầu với Kỳ Chủ, sau đó cung kính nói: “Kỳ Chủ, tất cả quân tinh nhuệ của tộc Vĩnh Hằng đều đã hành động, chạy thẳng đến nền văn minh Phệ Giả chúng ta”.
Vừa dứt lời, lại có một người bước vào, gã cung kính chào rồi nói: “Kỳ Chủ, có khí tức rất mạnh xuất hiện ở trong nền văn minh Phệ Giả”.
Mới nói đến đây, lại có một người bước vào run giọng nói: “Kỳ Chủ… tất cả đại trận của nền văn minh Phệ Giả đã bị phá…”
Chương 2103: Sâu không lường được
Tất cả đại trận đã vỡ.
Nghe thấy câu này, mọi người trong điện đều cực kỳ hoảng sợ.
Lúc này Kỳ Chủ ngồi ở vị trí đầu bỗng đứng lên, mỉm cười nói: “Các vị, chúng ta đi gặp Đa Nguyên Đạo Đế thôi”.
Nói xong, cô ta dẫn mọi người rời khỏi đại điện.
Trên bầu trời.
Kỳ Chủ dẫn các cường giả đến trên tầng mây, một người đàn ông trung niên đứng trên vùng mây trước mặt họ.
Không phải là Đa Nguyên Đạo Đế, mà là Vĩnh Hằng Võ - tộc trưởng tộc Vĩnh Hằng, đứng sau ông ta còn có hai cường giả bí ẩn mặc đồ đen, không cảm nhận được cảnh giới và khí tức.
Thấy Đa Nguyên Đạo Đế không ở đây, Kỳ Chủ nhíu mày.
Vĩnh Hằng Võ nhìn Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn, bình tĩnh nói: “Phải nói rằng ta rất ngạc nhiên với sự lựa chọn của các ngươi”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Có người thích quỳ, có người thích đứng, chẳng phải rất bình thường sao?”
Vĩnh Hằng Võ cũng không tức giận trước sự chế nhạo của Phạn Diêm La Thiên Tôn, ông ta cười nói: “Có vài người muốn quỳ nhưng vẫn không có cơ hội”.
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải ngươi gọi người đến giúp sao? Trợ thủ của ngươi đâu?”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Hằng Võ: “Ông đến nói chuyện hay đến đánh nhau?”
Vĩnh Hằng Võ bật cười: “Rất có khí phách”.
Nói rồi ông ta vung tay lên.
Ầm!
Thời không phía sau ông ta bỗng nứt lìa, từng Đại Đạo màu vàng trải ra, các Đại Đạo này rộng đến cả vạn trượng, chừng mấy chục Đại Đạo.
Sau đó từng luồng khí tức đáng sợ tràn ra từ trong các Đại Đạo vàng đó như thủy triều đại lộ vàng, cùng lúc đó trời đất và tinh không bỗng rung chuyển, giống như một trận động đất lớn, làm rung chuyển lòng người.
Chẳng mấy chốc hàng vạn kỵ binh trọng giáp hùng hậu màu vàng đều lao đến từ trong Đại Đạo vàng đó.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh.
Từng khí thế đáng sợ như muốn hủy diệt trời đất như từng ngọn núi lớn nghiêng ngả nghiền ép, lúc này cả thời không đều sôi trào.
Trọng giáp trên người kỵ binh đó là chiến giáp mạnh nhất của nền văn minh Vĩnh Hằng hiện tại, được làm từ tinh thể tinh tú vũ trụ, bên trong chứa gần mười vạn trận pháp, tích hợp tấn công và phòng thủ, hơn nữa còn có khả năng tự chữa lành cực kỳ rất mạnh.
Cho dù với tài chính của nền văn minh Vĩnh Hằng, cả ngàn năm mới có thể tạo ra một bộ chiến giáp này.
Ngay khi đoàn kỵ binh Vĩnh Hằng Thần Thánh đều lao đến, cả trời đất rung chuyển, sau đó bắt đầu dần trở nên mờ ảo.
Phía sau đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh còn có mấy chục vạn cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Vĩnh Hằng.
Thấy thế Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn sầm mặt.
Tộc Vĩnh Hằng đã phái hết tất cả những người mạnh nhất ra.
Đây là muốn một trận quyết chiến sinh tử.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng không sợ, tức giận hét lên: “Quy Giả Vệ ở đâu?”
“Có!”
Vô số tiếng hô vang lên từ thời không phía sau Phạn Diêm La Thiên Tôn, sau đó thời không tách lìa, hàng vạn cường giả mặc áo giáp đen, tay cầm thương dài bước ra.
Quy Giả Vệ!
Đội quân tinh nhuệ nhất của nền văn minh Quy Giả, là đội quân mà nền văn minh Quy Giả dốc hết sức lực của cả nền văn minh vũ trụ tạo ra.
Xét về khí thế, Quy Giả Vệ không hề thua kém đoàn kỵ binh Vĩnh Hằng Thần Thánh.
Phía sau nền văn minh Quy Giả, rất nhiều cường giả đỉnh cấp chậm rãi bước ra.
Nền văn minh Quy Giả cũng phái hết những người mạnh nhất ra.
Lúc này Kỳ Chủ bỗng cười nói: “Quân đoàn Phệ Giả đâu”.
“Có!”
Một loạt tiếng gầm bỗng vang lên như tiếng sấm, ngay sau đó bầu trời bên trái Kỳ Chủ bỗng nứt ra, sau đó hàng vạn cường giả mặc áo giáp lửa đỏ cùng nhau bước ra, ánh mắt của các cường giả này đều sáng như đuốc, trên người toát ra sát khí cực kỳ đáng sợ.
Quân đoàn Phệ Giả!
Quân đoàn mạnh nhất nền văn minh Phệ Giả.
Một kiếm tu đồ trắng lưng đeo kiếm đứng trước quân đoàn này.
Sau khi quân đoàn Phệ Giả bước ra, xung quanh lại xuất hiện rất nhiều cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Phệ Giả.
Hai đánh một, số người chiếm ưu thế.
Sắc mặt Vĩnh Hằng Võ lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn bật cười: “Phái hết người mạnh nhất ra sao?”
Kỳ Chủ nhìn Vĩnh Hằng Võ: “Vĩnh Hằng Võ, nếu ba nền văn minh chúng ta kết hợp thì có gì phải sợ Đa Nguyên Đạo Đế?”
Vĩnh Hằng Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại: “Cô không biết gì cả”.
Kỳ Chủ nhíu mày.
Vĩnh Hằng Võ bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người của ngươi đâu? Thật ra ta mong đợi người đằng sau ngươi xuất hiện hơn”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Người nói mấy lời này lần trước là Đại Tế Sư của tộc Đại Vu, bây giờ mộ ông ta cũng đã mọc cỏ rồi đấy”.
“Ha ha!”
Vĩnh Hằng Võ bật cười không chút dè chừng, một lúc sau ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta rất thích sự bình tĩnh và kiêu ngạo của ngươi. Nhưng điều này mới thú vị, từ kiêu ngạo đến tuyệt vọng, nhìn thấy quá trình này thật sự khiến người ta rất vui sướng”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Vĩnh Hằng Võ, trong ấn tượng của ta, ngươi không phải là người dài dòng, sao hôm nay lại trở nên lề mề như thế?”
Vĩnh Hằng Võ nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn cười nói: “Lát nữa mong rằng ngươi vẫn còn khí phách như thế”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn híp mắt: “Giết!”
Thẳng thừng khai chiến!
Nghe Phạn Diêm La Thiên Tôn nói thế, các cường giả nền văn minh Quy Giả ở phía sau ông ta định tấn công, nhưng lúc này một uy lực vô hình bỗng xuất hiện, sau đó bao phủ mọi thứ.
Sắc mặt mấy người Phạn Diêm La Thiên Tôn lập tức thay đổi.
Rắc!
Thời không cách đó không xa bỗng tách lìa, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu trắng đục đơn giản, ánh mắt sâu thẳm.
Đa Nguyên Đạo Đế!
Nhìn thấy người đến, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Vĩnh Hằng Võ đó cúi người thật thấp với Đa Nguyên Đạo Đế, cực kỳ cung kính, các cường giả tộc Vĩnh Hằng phía sau ông ta đều hành lễ.
Sắc mặt Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn trở nên nghiêm trọng hơn, vì họ không cảm nhận được Đa Nguyên Đạo Đế trước mặt này.
Sâu không lường được.
Chương 2104: Đầu hàng
Sau khi bước ra, Đa Nguyên Đạo Đế liếc nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn, cười nói: “Các người không phải là đối thủ của ta, đừng lãng phí thời gian, thế nên cứ gọi tổ tiên của nền văn minh đến đây đi”.
Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng xòe tay ra, một chùm sáng lao thẳng lên trời từ trong tay hai người, ngay sau đó hai luồng khí tức đáng sợ bỗng dâng lên từ hai chùm sáng.
Bên trái là một ông lão đồ trắng, vóc dáng gầy gò nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm nghị, ông ta vừa xuất hiện, các cường giả nền văn minh Phệ Giả vội vã hành lễ.
Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả - Cổ Hưu.
Bên phải là một người đàn ông trung niên áo bào đen, người đàn ông trung niên thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người.
Thủy tổ nền văn minh Quy Giả - Quy Du Kỳ.
Nhìn thấy Quy Du Kỳ, các cường giả nền văn minh Quy Giả cũng vội hành lễ, Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng thế.
Nhưng Quy Du Kỳ và Cổ Hưu không để ý cường giả nền văn minh Quy Giả và cường giả nền văn minh Phệ Giả ở đó, họ nhìn thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế, sau đó cung kính chào trong ánh nhìn kinh ngạc của các cường giả: “Chào sư tôn”.
Chào sư tôn!
Nghe đến câu này, tất cả cường giả đều ngơ ngác.
Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ đều trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Sư tôn?
Thủy tổ của nền văn minh Quy Giả và thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả thế mà lại là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế?
Chuyện này là sao?
“Ha ha!”
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Tiểu Quy, Tiểu Cổ, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau bằng cách này…”
Nói rồi ông ta nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn và Kỳ Chủ cách đó không xa, cười nói: “Hôm nay hậu duệ nền văn minh của các ngươi muốn hợp sức lại chống đối ta”.
Quy Du Kỳ và Cổ Hưu biến sắc, Cổ Hưu xoay người lại nhìn các cường giả nền văn minh Phệ Giả, tức giận nói: “Quỳ xuống”.
Quỳ xuống!
Vừa nghe thế, các cường giả nền văn minh Phệ Giả ngây người.
Họ ngơ ngác nhìn Kỳ Chủ, sắc mặt cô ta khó coi, phải nói là cô ta không ngờ Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả lại là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế.
Thấy các cường giả nền văn minh Phệ Giả đều nhìn Kỳ Chủ, ánh mắt Cổ Hưu dần trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn Kỳ Chủ: “Bây giờ quỳ xuống thì còn cơ hội sống”.
“Bọn ta sẵn sàng đầu hàng”.
Ngay lúc này có cường giả nền văn minh Phệ Giả vội chạy ra rồi quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc ngày càng nhiều cường giả nền văn minh Phệ Giả bước ra quỳ xuống.
Thủy tổ nền văn minh đã là đệ tử của người ta rồi thì còn đánh đấm gì nữa?
Muốn chết sao?
Chẳng mấy chốc, ngoài Kỳ Chủ và kiếm sĩ đồ trắng – Bạch Tướng ra thì tất cả cường giả nền văn minh Phệ Giả đều quỳ xuống.
Đầu hàng!
Cổ Hưu nhìn Kỳ Chủ, ánh mắt lạnh như băng.
Ở một bên khác, không để Quy Du Kỳ lên tiếng, cường giả nền văn minh Quy Giả cũng bước đến trước mặt ông ta, sau đó quỳ xuống: “Chào Thủy tổ”.
Thật ra họ vốn dĩ vẫn còn hy vọng, dù sao họ nghĩ mọi người hợp sức với nhau, hai nền văn minh đánh một nền văn minh, cộng thêm hai vị lão tổ thì sẽ có ưu thế.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, họ đã tuyệt vọng.
Lão tổ đã là đệ tử của người ta… còn đánh gì nữa?
Đầu hàng thôi!
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, các tán tu cũng quyết định đầu hàng.
Thế là bên Diệp Quân chỉ còn lại bốn người.
Kỳ Chủ, Phạn Diêm La Thiên Tôn, Bạch Tướng, Diệp Quân.
Ngay lúc này Kỳ Chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Chúng ta không thắng được rồi”.
Nói xong cô ta dẫn Bạch Tướng đi về phía mấy người Đa Nguyên Đạo Đế ở đằng xa.
Đi được mấy bước, cô ta bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân. Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta hiểu”.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, vươn tay ra: “Cùng đến đó nhé”.
Nhưng Diệp Quân lắc đầu.
Ánh mắt Kỳ Chủ lóe lên tia tiếc nuối, cô ta không nói gì nữa, rút tay về rồi dẫn Bạch Tướng đi đến phía sau Đa Nguyên Đạo Đế.
Không cùng đường, khó chung đụng.
Mặc dù cô ta rất yêu thích thiếu niên kiếm tu này nhưng với cô ta, ngoài sống và Đại Đạo thì mọi thứ chỉ là mây trôi.
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Diêm La Thiên Tôn bên cạnh, mỉm cười nói: “Phạn tiền bối, ta có thể hiểu được”.
Phạn Diêm La Thiên Tôn im lặng một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thật xin lỗi”.
Nói xong, ông ta sải bước đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Ông ta biết nữ kiếm tu váy trắng rất mạnh, nhưng ngay khi thấy Thủy tổ của mình là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta cũng tuyệt vọng.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Thủy tổ đáng sợ thế nào, đó là trên cả Siêu Việt Bất Hủ, thế nhưng chỉ là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế…
Đánh thế nào được?
Hoàn toàn không có hy vọng.
Biết rõ là không làm được nhưng vẫn nhất quyết làm thì chính là ngu ngốc.
Người thức thời mới là anh kiệt.
Sống mới là quan trọng nhất.
Lúc này chỉ còn lại Diệp Quân.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Như vậy thế nào, nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi tự mình chọn đi”.
Diệp Quân bật cười: “Ta thích đứng hơn”.
Đa Nguyên Đạo Đế cũng không bất ngờ, cười nói: “Có khí phách, thế nên ngươi ra tay đi”.
Ngay lúc này một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đến là Phục Võ.
Phục Võ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Để ta đánh trận này”.
Nói xong, cô ấy cầm kiếm sải bước đi về phía đám người Đa Nguyên Đạo Đế.
Một người mặc váy trắng.
Một người một kiếm.
Đơn độc đánh với cả trăm vạn người.
Bình luận facebook