-
Chương 2111-2113
Chương 2111: Hồi sinh
Hồi sinh người chết!
Cảnh tượng này khiến Diệp Quân và Phục Võ biến sắc.
Hình ảnh A Phu chậm rãi đứng dậy khiến đáy lòng Diệp Quân chấn động.
Sống lại thật rồi!
Sao lại thế được?
Sao Đa Nguyên Đạo Đế lại có thể cải tử hồi sinh??
Phục Võ nhíu mày thật chặt, trong mắt tràn ngập khó tin.
Các cường giả văn minh khác thì nhìn Đa Nguyên Đạo Đế như nhìn một vị thần toàn năng, trong mắt là sự sùng bái cuồng nhiệt.
Ngay cả Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử cũng vô cùng ngỡ ngàng, cả hai nhìn nhau xen lẫn khiếp sợ và sung sướng.
Vì họ đã lựa chọn chính xác.
Đa Nguyên Đạo Đế đúng là vô địch!
Cũng may bọn họ không đối đầu với ông ta, bằng không thì đúng là chìm sâu trong tuyệt vọng.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân với vẻ phức tạp. Cô ta có hảo cảm với người này, tiếc rằng hắn lại tự chọn đường chết.
Ôi.
Cô ta thầm thở dài đáng tiếc, nhưng rồi nhanh chóng bỏ lại phía sau. Với cô ta, tiếp tục tồn tại với Đại Đạo mới là tối quan trọng.
Trong bóng tối.
Có hai người đang âm thầm quan sát, chính là Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ. Bọn họ đã có mặt từ lâu nhưng không xuất hiện mà cứ đứng đó quan sát.
Vô Biên Chủ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, cười nói: “Người này cũng cao tay đấy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ cười không nói.
Ánh mắt Vô Biên Chủ chuyển sang Diệp Quân và Phục Võ: “Hắn không gọi ai tới thì sẽ gặp khó đây”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo, trong mắt có điều gì không nói.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông ta đã làm thế nào vậy?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi suy nghĩ, nhìn A Phu vừa được hồi sinh: “Đa Nguyên Đạo Đế đã lợi dụng thần thông Vô Thượng để nghịch chuyển thời gian và thời không. Tên A Phu đó là A Phu của một khắc trước, nói đơn giản lại thì đó là người của quá khứ. Nghịch chuyển thời gian chỉ là tiểu đạo, nhưng nghịch được cả thời không, lại còn dung hợp thời không quá khứ và hiện tại một cách hoàn hảo... Đúng là thú vị”.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông làm được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, phế vật quèn như ta không đáng nhắc tới”.
Vô Biên Chủ: “...”
Bên dưới.
A Phu nhìn xung quanh với vẻ hoang mang. Không phải mình đã chết rồi ư? Vì sao vẫn còn ở đây?
Ông ta nhìn thấy Đa Nguyên Đạo Đế, như hiểu ra điều gì mà lập tức hành lễ với Đa Nguyên Đạo Đế, phấn khích gọi: “Sư tôn!"
Đây chính là lý do ông ta được hồi sinh!
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười: “Lui sang bên đi”.
A Phu vội vàng làm theo với sự hưng phấn khó tả.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát thanh kiếm trong tay Phục Võ, nói: “Kiếm này đúng là khó lường, nhưng kiếm đạo của ngươi cũng rất mạnh. Ý chí kiếm đạo thuộc về thứ hạng cao cấp nhất văn minh cấp sáu. Nhưng với ta vẫn là chưa đủ”.
Phục Võ im lặng nhìn lại.
Đa Nguyên Đạo Đế cười lên: “Ta không phải kiếm tu nhưng vẫn thưởng thức kiếm tu. Ta cho ngươi ba lựa chọn: thứ nhất là thần phục ta, ta sẽ giúp kiếm đạo của ngươi tăng lên cảnh giới tiếp theo; thứ nhì, ngươi rời khỏi đây; thứ ba, chết. Chọn đi”.
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Phục tỷ”.
Phục Võ quay lại, nghe hắn nói: “Xin lỗi, ta không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Tỷ đi đi”.
Hắn gọi Phục Võ đến đây vì cho rằng một khi liên thủ với văn minh Quy Giả và văn minh Phệ Giả thì sẽ có cơ hội chống lại Đa Nguyên Đạo Đế, nào ngờ thủy tổ hai phe kia lại là đồ đệ của ông ta.
Cũng không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế lại mạnh ngoài dự đoán.
Nhưng không sao cả, sống trên đời rồi cũng sẽ gặp phải bất trắc chứ làm gì có ai trơn tru được mãi.
Phục Võ hỏi hắn: “Còn kẹo hồ lô không?"
Diệp Quân gật đầu: “Còn”.
Phục Võ vươn tay ra.
Diệp Quân nhìn cô ấy một phen rồi đặt một xâu kẹo vào.
Phục Võ bỏ vào miệng, cắn vỡ quả hồ lô rồi lại cầm kiếm đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân gọi lại phía sau: “Phục tỷ!"
Phục Võ dừng bước nhưng không quay lại.
Diệp Quân chân thành nói: “Tỷ không nợ ta gì cả, không cần làm vậy”.
Phục Võ ngoái lại mỉm cười: “Ta nợ ngươi hai cái mạng”.
Rồi lại tiếp tục đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân mở miệng còn muốn nói gì thì cô ấy đã biến mất.
Ý chí kiếm đạo hùng hậu quét ngang bốn phía.
Một thanh kiếm ầm ầm giáng xuống từ phía trên Đa Nguyên Đạo Đế.
Ông ta mặt không biến sắc, thong thả vung tay.
Choang!
Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ bị đẩy bay đi vạn trượng, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Các cường giả khác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi nếu Đa Nguyên Đạo Đế cũng đánh không lại người này thì thôi xong rồi.
Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử thoáng thả lỏng. Bọn họ vốn sợ Đa Nguyên Đạo Đế cũng chỉ là trò bịp, nhưng bây giờ xem ra không phải.
Phục Võ lau vết máu đi rồi lại biến mất.
Kiếm quang lóe lên.
Đa Nguyên Đạo Đế vươn tay phải ấn về trước.
Uỳnh!
Kiếm quang bị xóa sổ.
Phục Võ lại lùi về hai vạn trượng, lại ộc ra một mồm đầy máu.
Diệp Quân biến sắc, vừa định lên tiếng can ngăn thì Phục Võ lại biến mất.
Uuuu!
Tiếng kiếm minh rít lên, lại một tia kiếm quang nện xuống đầu Đa Nguyên Đạo Đế.
Từ khí thế đến ý chí kiếm đạo của nó đều mạnh hơn hai lần trước rất nhiều, ấy vậy mà ông ta vẫn chỉ nhẹ nhàng vung tay.
Uỳnh!
Chương 2112: Buông kiếm
Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ lùi lại ba vạn trượng, thời không phía sau nổ tung tóe.
Lại một dòng máu tươi tràn ra.
Phục Võ nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế, thân xác bất thình lình bốc cháy.
Uỳnh!
Khí thế theo đó tăng lên vùn vụt.
Diệp Quân hoảng sợ: “Phục tỷ!"
Phục Võ nhắm mắt lại: “Ta nợ ngươi, cũng nợ văn minh Thiên Hành...”
Nói xong, cô ấy hóa thành kiếm quang bắn tới.
Đa Nguyên Đạo Đế bình tĩnh nâng tay phải lên rồi ấn xuống.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa ập tới đã bị chấn vỡ, sức mạnh khổng lồ hất văng Phục Võ đi.
Áp chế toàn diện!
Các cường giả văn minh khác vỗ tay hoan hô.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân và Phục Võ với vẻ phức tạp, thầm nghĩ có đôi khi lựa chọn mình làm ra là vô cùng quan trọng.
Cho dù có mạnh đến đâu đi nữa mà lựa chọn sai lầm thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phạm Diêm La Thiên Tử vừa thấy khó tả vừa thấy vui mừng. Sức mạnh của Đa Nguyên Đạo Đế nằm ngoài dự đoán của ông ta, mà có lẽ đây chưa phải là cực hạn.
Người này đã vượt qua phạm vi văn minh cấp sáu rồi!
Đúng là cường giả chân chính.
Bên kia, Phục Võ dừng lại rồi thì nâng kiếm lên đặt sát chân mày. Sau đó...
Ầm!
Linh hồn cô ấy cũng bốc cháy.
Khí tức một lần nữa tăng lên ngùn ngụt.
Ánh mắt cô nhìn Đa Nguyên Đạo Đế không hề có sợ hãi, sau đó hóa thành kiếm quang biến mất.
Đa số người còn chưa kịp thấy rõ, nó đã ập đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế.
Nhưng lại bị ông ta dùng hai ngón tay chộp lấy.
Bốn phía lặng phắc như thể thời gian bị ngưng đọng.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Phục Võ đang thiêu đốt bản thân, cười nói: “Ta đã bảo, chưa đủ”.
Rồi ông ta vận lực.
Uỳnh!
Phục Võ lẫn thanh kiếm đều bị thổi bay đi mấy vạn trượng, thân thể cũng nhòe đi khi dừng lại.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn xuống, thấy trên ngón tay mình có một vết hằn nhàn nhạt bèn mỉm cười: “Kiếm tốt thật”.
Phục Võ lại nói với kiếm Thiên Hành: “Ngươi là thanh kiếm mạnh nhất ta từng thấy, tiếc rằng ngươi không phải kiếm của ta, không phải đạo của ta. Nhưng ngươi lại giúp ta nhìn thấy kiếm đạo mạnh hơn, cảm ơn ngươi”.
Nói rồi cô ấy buông tay. Kiếm Thiên Hành run lên rồi quay về bên Diệp Quân.
Không ai hiểu Phục Võ làm vậy để làm gì.
Uỳnh!
Bỗng có kiếm ý hùng hậu phóng ra từ người Diệp Quân, lan đi khắp bốn phương như hồng thủy, khí tức khổng lồ như một ngọn núi ép cho tất cả không thở nổi.
Phục Võ đột phá rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy thì tán dương: “Cầm tuyệt thế thần kiếm trên đời nhưng vẫn giữ vững bản tâm. Nói buông là buông, không bị sức mạnh làm mờ mắt. Rất tốt”.
Bản tâm của kiếm đạo.
Chính là điều quan trọng nhất khi tu kiếm.
Bên kia, Đa Nguyên Đạo Đế cũng cười lớn: “Hay lắm! Không bị sức mạnh bên ngoài mê hoặc đúng là rất giỏi. Bắt kiếm tu như ngươi thần phục chẳng khác gì làm nhục ngươi, nhưng ta không muốn giết ngươi nhanh chóng như vậy. Ta sẽ dùng một cách khác, để ngươi biết thế nào là tuyệt vọng”.
Ông ta vươn tay. Động tác này khiến đất trời nhòe đi, thời không gần đó trở thành một lốc xoáy kỳ lạ, tất cả năng lượng trên đời đều biến chất.
Những người khác nhìn mà không hiểu gì.
Bỗng Đa Nguyên Đạo Đế quay sang nói với A Phu: “Ngươi giết cô ta đi”.
A Phu hành lễ thật sâu rồi bước vào lốc xoáy.
Cái quỷ gì vậy? Diệp Quân ngu người ra.
Bỗng Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ xuất hiện cạnh hắn. Người trước thấp giọng nói: “Ông ta đã nghịch chuyển thời gian và thời không. Người kia vừa mới trở về quá khứ để giết Phục Võ cô nương khi cô ấy còn chưa trưởng thành. Ngươi mau đi cứu người, ta sẽ giúp ngăn ông ta lại”.
Giết Phục Võ trong quá khứ?
Diệp Quân biến sắc, không kịp nghĩ ngợi gì mà cầm kiếm Thiên Hành xông vào lốc xoáy thời không.
Đa Nguyên Đạo Đế giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng Chủ nhân bút Đại Đạo đã vung tay đẩy lui sức mạnh của ông ta lại, để Diệp Quân thừa cơ chui tọt vào.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Thú vị”.
Phục Võ đang đột phá thấy Diệp Quân lao vào lốc xoáy thì biến sắc, vừa định dừng lại thì bị Chủ nhân bút Đại Đạo ngăn cản: “Đó là thời không Tuế Nguyệt hoàn chỉnh, có một bản thể của cô ở trong. Cô bây giờ còn chưa thể cùng tồn tại với quá khứ của mình đâu, đi vào chỉ có chết thôi, cứ yên tâm đột phá đi...”
Chương 2113: Ta là Vô Biên Chủ!
Nghe thấy lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo, Phục Võ chợt sững người tại chỗ, cô ấy nhìn vòng xoáy thời không đã đóng lại ở phía xa, thật lâu sau trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cô ấy từ từ nhắm mắt lại, tập trung đột phá.
Chủ nhân bút Đại Đạo dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cau mày lại, nói thầm trong lòng: “Thực lực của tên này bây giờ sợ là không chịu được sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm… Cậu ta sẽ không chết ở đây chứ!”
Nói tới đây, sắc mặt ông ta tối sầm, mẹ kiếp, nếu tên này mà chết ở đây thì ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong lúc chủ nhân bút Đại Đạo đang suy nghĩ, lúc này ánh mắt của cường giả tất cả các nền văn minh phía xa đều đang đổ dồn vào ông ta, mọi người đều thắc mắc ông ta là ai?
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dẹp mọi suy nghĩ, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười đáp: “Chỉ là một cái tên thôi, không quan trọng”.
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Cũng đúng”.
Nói xong ông ta khẽ phất tay.
Trong phút chốc, chủ nhân bút Đại Đạo bị Quang Âm trường hà bao vây, giờ phút này ông ta đã không còn ở thời không hiện tại nữa.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Bởi vì họ không hiểu gì!
Những thủ đoạn này của Đa Nguyên Đạo Đế đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của họ, tuy không hiểu nhưng họ biết là rất lợi hại.
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, gõ nhẹ, chỉ thấy thời không trước mặt ông ta nổi lên gợn sóng, sau đó vỡ tung như bong bóng. Chủ nhân bút Đại Đạo tiến về phía trước một bước, bước ra khỏi thời không Quang Âm kỳ lạ đó.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế dần biến mất.
Mà nét mặt Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tử cũng dần trở nên nặng nề.
Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên lại cười lớn: “Nhìn nhầm rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao, ta thực sự chỉ là một nhân vật nhỏ thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo rồi bảo: “Các hạ là người đứng sau Diệp công tử?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, ta chỉ tới giúp đỡ thôi, chỉ vậy thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Lo chuyện bao đồng à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Cũng được coi là vậy”.
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Vậy so chiêu chút nhé”.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Được thôi”.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Các cường giả đang có mặt đều ngơ ngác, hai người này đi đâu rồi?
Mà chẳng mấy chốc, ánh mắt họ lại rơi vào Vô Biên Chủ phía xa.
Vô Biên Chủ lấy một bình rượu ra uống một ngụm, cười bảo: “Các ngươi từng người lên một hay tất cả cùng lên đây? Ta thế nào cũng được”.
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại có một sự bá đạo bao trùm khắp đất trời, gây sốc cho những cường giả của các nền văn minh đang có mặt.
Bởi vì vừa rồi có Phục Võ và chủ nhân bút Đại Đạo nên họ đã không còn dám coi thường người bên phía Diệp Quân nữa, vì vậy nhất thời không ai dám bước lên…
Thấy cường giả của tất cả các nền văn minh đều không có động tĩnh, Vô Biên Chủ cười bảo: “Nhớ tên ta nhé, ta là Vô Biên Chủ, người sáng lập ra câu lạc bộ Vô Biên của hệ Ngân Hà, câu lạc bộ của ta có một dịch vụ đặc biệt tên là ‘Chỉ Tiêm Bàn Long’… Hoan nghênh mọi người đến chơi…”
Mọi người: “…”
…
Khi Diệp Quân vào vòng xoáy thời không, nét mặt hắn chợt thay đổi rõ rệt, bởi vì hắn phát hiện xung quanh có những luồng sức mạnh rất đáng sợ.
Nhưng hắn không có thời gian để ý nhiều, mà đuổi theo A Phu đằng xa như điên.
Khi tốc độ của hắn tăng lên thì sức mạnh Quang Âm bí ẩn xung quanh cũng ngày một tăng lên, một cảm giác ngột ngạt ập tới.
Diệp Quân cảm giác như mình đang ở trong biển sâu, toàn thân như sắp bị ép nổ tới nơi, không chỉ vậy, đầu óc hắn còn choáng váng, nặng vô cùng, mà ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ.
Diệp Quân bỗng hét lên: “Tháp gia, giúp ta”.
Tháp gia nhanh chóng phóng ánh sáng vàng ra bao trùm lấy Diệp Quân, có Tháp gia trợ giúp, Diệp Quân mới thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng rất nhanh, vẻ mặt hắn lại trở nên khó coi, bởi vì khi hắn không ngừng đi ngược Quang Âm thì sức mạnh Quang Âm xung quanh lại ngày càng mạnh, dù là ánh sáng vàng của Tháp gia cũng dần nhạt đi.
Diệp Quân vội phóng kiếm ý ra, nhưng dù là kiếm ý của hắn thì cũng không thể chống lại được sức mạnh Quang Âm xung quanh.
Nhìn kiếm ý của mình dần biến mất, vẻ mặt Diệp Quân hoàn toàn tối sầm lại.
Nhưng lúc này hắn lại không thể dừng lại, hơn nữa cũng sẽ không dừng lại, hắn buộc phải tăng tốc đuổi theo A Phu.
Càng đi vào sâu hơn, Diệp Quân càng cau chặt lông mày, lúc này ý thức của hắn đã bắt đầu hơi mơ hồ, cơ thể càng cảm giác như muốn nổ tung.
Kiếm ý của hắn và ánh sáng vàng của Tháp gia đều đã sắp tan biến.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Không được, ta sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Giọng của nó cũng trở nên rất rất yếu.
Diệp Quân bỗng hét lên, kiếm ý vô địch vô tận trong cơ thể bộc phát ra, hắn muốn cưỡng ép chống lại sức mạnh Quang Âm này, nhưng kiếm ý vô địch của hắn vừa xuất hiện đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hồi sinh người chết!
Cảnh tượng này khiến Diệp Quân và Phục Võ biến sắc.
Hình ảnh A Phu chậm rãi đứng dậy khiến đáy lòng Diệp Quân chấn động.
Sống lại thật rồi!
Sao lại thế được?
Sao Đa Nguyên Đạo Đế lại có thể cải tử hồi sinh??
Phục Võ nhíu mày thật chặt, trong mắt tràn ngập khó tin.
Các cường giả văn minh khác thì nhìn Đa Nguyên Đạo Đế như nhìn một vị thần toàn năng, trong mắt là sự sùng bái cuồng nhiệt.
Ngay cả Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử cũng vô cùng ngỡ ngàng, cả hai nhìn nhau xen lẫn khiếp sợ và sung sướng.
Vì họ đã lựa chọn chính xác.
Đa Nguyên Đạo Đế đúng là vô địch!
Cũng may bọn họ không đối đầu với ông ta, bằng không thì đúng là chìm sâu trong tuyệt vọng.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân với vẻ phức tạp. Cô ta có hảo cảm với người này, tiếc rằng hắn lại tự chọn đường chết.
Ôi.
Cô ta thầm thở dài đáng tiếc, nhưng rồi nhanh chóng bỏ lại phía sau. Với cô ta, tiếp tục tồn tại với Đại Đạo mới là tối quan trọng.
Trong bóng tối.
Có hai người đang âm thầm quan sát, chính là Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ. Bọn họ đã có mặt từ lâu nhưng không xuất hiện mà cứ đứng đó quan sát.
Vô Biên Chủ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, cười nói: “Người này cũng cao tay đấy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ cười không nói.
Ánh mắt Vô Biên Chủ chuyển sang Diệp Quân và Phục Võ: “Hắn không gọi ai tới thì sẽ gặp khó đây”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo, trong mắt có điều gì không nói.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông ta đã làm thế nào vậy?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi suy nghĩ, nhìn A Phu vừa được hồi sinh: “Đa Nguyên Đạo Đế đã lợi dụng thần thông Vô Thượng để nghịch chuyển thời gian và thời không. Tên A Phu đó là A Phu của một khắc trước, nói đơn giản lại thì đó là người của quá khứ. Nghịch chuyển thời gian chỉ là tiểu đạo, nhưng nghịch được cả thời không, lại còn dung hợp thời không quá khứ và hiện tại một cách hoàn hảo... Đúng là thú vị”.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông làm được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, phế vật quèn như ta không đáng nhắc tới”.
Vô Biên Chủ: “...”
Bên dưới.
A Phu nhìn xung quanh với vẻ hoang mang. Không phải mình đã chết rồi ư? Vì sao vẫn còn ở đây?
Ông ta nhìn thấy Đa Nguyên Đạo Đế, như hiểu ra điều gì mà lập tức hành lễ với Đa Nguyên Đạo Đế, phấn khích gọi: “Sư tôn!"
Đây chính là lý do ông ta được hồi sinh!
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười: “Lui sang bên đi”.
A Phu vội vàng làm theo với sự hưng phấn khó tả.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát thanh kiếm trong tay Phục Võ, nói: “Kiếm này đúng là khó lường, nhưng kiếm đạo của ngươi cũng rất mạnh. Ý chí kiếm đạo thuộc về thứ hạng cao cấp nhất văn minh cấp sáu. Nhưng với ta vẫn là chưa đủ”.
Phục Võ im lặng nhìn lại.
Đa Nguyên Đạo Đế cười lên: “Ta không phải kiếm tu nhưng vẫn thưởng thức kiếm tu. Ta cho ngươi ba lựa chọn: thứ nhất là thần phục ta, ta sẽ giúp kiếm đạo của ngươi tăng lên cảnh giới tiếp theo; thứ nhì, ngươi rời khỏi đây; thứ ba, chết. Chọn đi”.
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Phục tỷ”.
Phục Võ quay lại, nghe hắn nói: “Xin lỗi, ta không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Tỷ đi đi”.
Hắn gọi Phục Võ đến đây vì cho rằng một khi liên thủ với văn minh Quy Giả và văn minh Phệ Giả thì sẽ có cơ hội chống lại Đa Nguyên Đạo Đế, nào ngờ thủy tổ hai phe kia lại là đồ đệ của ông ta.
Cũng không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế lại mạnh ngoài dự đoán.
Nhưng không sao cả, sống trên đời rồi cũng sẽ gặp phải bất trắc chứ làm gì có ai trơn tru được mãi.
Phục Võ hỏi hắn: “Còn kẹo hồ lô không?"
Diệp Quân gật đầu: “Còn”.
Phục Võ vươn tay ra.
Diệp Quân nhìn cô ấy một phen rồi đặt một xâu kẹo vào.
Phục Võ bỏ vào miệng, cắn vỡ quả hồ lô rồi lại cầm kiếm đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân gọi lại phía sau: “Phục tỷ!"
Phục Võ dừng bước nhưng không quay lại.
Diệp Quân chân thành nói: “Tỷ không nợ ta gì cả, không cần làm vậy”.
Phục Võ ngoái lại mỉm cười: “Ta nợ ngươi hai cái mạng”.
Rồi lại tiếp tục đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân mở miệng còn muốn nói gì thì cô ấy đã biến mất.
Ý chí kiếm đạo hùng hậu quét ngang bốn phía.
Một thanh kiếm ầm ầm giáng xuống từ phía trên Đa Nguyên Đạo Đế.
Ông ta mặt không biến sắc, thong thả vung tay.
Choang!
Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ bị đẩy bay đi vạn trượng, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Các cường giả khác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi nếu Đa Nguyên Đạo Đế cũng đánh không lại người này thì thôi xong rồi.
Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử thoáng thả lỏng. Bọn họ vốn sợ Đa Nguyên Đạo Đế cũng chỉ là trò bịp, nhưng bây giờ xem ra không phải.
Phục Võ lau vết máu đi rồi lại biến mất.
Kiếm quang lóe lên.
Đa Nguyên Đạo Đế vươn tay phải ấn về trước.
Uỳnh!
Kiếm quang bị xóa sổ.
Phục Võ lại lùi về hai vạn trượng, lại ộc ra một mồm đầy máu.
Diệp Quân biến sắc, vừa định lên tiếng can ngăn thì Phục Võ lại biến mất.
Uuuu!
Tiếng kiếm minh rít lên, lại một tia kiếm quang nện xuống đầu Đa Nguyên Đạo Đế.
Từ khí thế đến ý chí kiếm đạo của nó đều mạnh hơn hai lần trước rất nhiều, ấy vậy mà ông ta vẫn chỉ nhẹ nhàng vung tay.
Uỳnh!
Chương 2112: Buông kiếm
Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ lùi lại ba vạn trượng, thời không phía sau nổ tung tóe.
Lại một dòng máu tươi tràn ra.
Phục Võ nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế, thân xác bất thình lình bốc cháy.
Uỳnh!
Khí thế theo đó tăng lên vùn vụt.
Diệp Quân hoảng sợ: “Phục tỷ!"
Phục Võ nhắm mắt lại: “Ta nợ ngươi, cũng nợ văn minh Thiên Hành...”
Nói xong, cô ấy hóa thành kiếm quang bắn tới.
Đa Nguyên Đạo Đế bình tĩnh nâng tay phải lên rồi ấn xuống.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa ập tới đã bị chấn vỡ, sức mạnh khổng lồ hất văng Phục Võ đi.
Áp chế toàn diện!
Các cường giả văn minh khác vỗ tay hoan hô.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân và Phục Võ với vẻ phức tạp, thầm nghĩ có đôi khi lựa chọn mình làm ra là vô cùng quan trọng.
Cho dù có mạnh đến đâu đi nữa mà lựa chọn sai lầm thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phạm Diêm La Thiên Tử vừa thấy khó tả vừa thấy vui mừng. Sức mạnh của Đa Nguyên Đạo Đế nằm ngoài dự đoán của ông ta, mà có lẽ đây chưa phải là cực hạn.
Người này đã vượt qua phạm vi văn minh cấp sáu rồi!
Đúng là cường giả chân chính.
Bên kia, Phục Võ dừng lại rồi thì nâng kiếm lên đặt sát chân mày. Sau đó...
Ầm!
Linh hồn cô ấy cũng bốc cháy.
Khí tức một lần nữa tăng lên ngùn ngụt.
Ánh mắt cô nhìn Đa Nguyên Đạo Đế không hề có sợ hãi, sau đó hóa thành kiếm quang biến mất.
Đa số người còn chưa kịp thấy rõ, nó đã ập đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế.
Nhưng lại bị ông ta dùng hai ngón tay chộp lấy.
Bốn phía lặng phắc như thể thời gian bị ngưng đọng.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Phục Võ đang thiêu đốt bản thân, cười nói: “Ta đã bảo, chưa đủ”.
Rồi ông ta vận lực.
Uỳnh!
Phục Võ lẫn thanh kiếm đều bị thổi bay đi mấy vạn trượng, thân thể cũng nhòe đi khi dừng lại.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn xuống, thấy trên ngón tay mình có một vết hằn nhàn nhạt bèn mỉm cười: “Kiếm tốt thật”.
Phục Võ lại nói với kiếm Thiên Hành: “Ngươi là thanh kiếm mạnh nhất ta từng thấy, tiếc rằng ngươi không phải kiếm của ta, không phải đạo của ta. Nhưng ngươi lại giúp ta nhìn thấy kiếm đạo mạnh hơn, cảm ơn ngươi”.
Nói rồi cô ấy buông tay. Kiếm Thiên Hành run lên rồi quay về bên Diệp Quân.
Không ai hiểu Phục Võ làm vậy để làm gì.
Uỳnh!
Bỗng có kiếm ý hùng hậu phóng ra từ người Diệp Quân, lan đi khắp bốn phương như hồng thủy, khí tức khổng lồ như một ngọn núi ép cho tất cả không thở nổi.
Phục Võ đột phá rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy thì tán dương: “Cầm tuyệt thế thần kiếm trên đời nhưng vẫn giữ vững bản tâm. Nói buông là buông, không bị sức mạnh làm mờ mắt. Rất tốt”.
Bản tâm của kiếm đạo.
Chính là điều quan trọng nhất khi tu kiếm.
Bên kia, Đa Nguyên Đạo Đế cũng cười lớn: “Hay lắm! Không bị sức mạnh bên ngoài mê hoặc đúng là rất giỏi. Bắt kiếm tu như ngươi thần phục chẳng khác gì làm nhục ngươi, nhưng ta không muốn giết ngươi nhanh chóng như vậy. Ta sẽ dùng một cách khác, để ngươi biết thế nào là tuyệt vọng”.
Ông ta vươn tay. Động tác này khiến đất trời nhòe đi, thời không gần đó trở thành một lốc xoáy kỳ lạ, tất cả năng lượng trên đời đều biến chất.
Những người khác nhìn mà không hiểu gì.
Bỗng Đa Nguyên Đạo Đế quay sang nói với A Phu: “Ngươi giết cô ta đi”.
A Phu hành lễ thật sâu rồi bước vào lốc xoáy.
Cái quỷ gì vậy? Diệp Quân ngu người ra.
Bỗng Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ xuất hiện cạnh hắn. Người trước thấp giọng nói: “Ông ta đã nghịch chuyển thời gian và thời không. Người kia vừa mới trở về quá khứ để giết Phục Võ cô nương khi cô ấy còn chưa trưởng thành. Ngươi mau đi cứu người, ta sẽ giúp ngăn ông ta lại”.
Giết Phục Võ trong quá khứ?
Diệp Quân biến sắc, không kịp nghĩ ngợi gì mà cầm kiếm Thiên Hành xông vào lốc xoáy thời không.
Đa Nguyên Đạo Đế giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng Chủ nhân bút Đại Đạo đã vung tay đẩy lui sức mạnh của ông ta lại, để Diệp Quân thừa cơ chui tọt vào.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Thú vị”.
Phục Võ đang đột phá thấy Diệp Quân lao vào lốc xoáy thì biến sắc, vừa định dừng lại thì bị Chủ nhân bút Đại Đạo ngăn cản: “Đó là thời không Tuế Nguyệt hoàn chỉnh, có một bản thể của cô ở trong. Cô bây giờ còn chưa thể cùng tồn tại với quá khứ của mình đâu, đi vào chỉ có chết thôi, cứ yên tâm đột phá đi...”
Chương 2113: Ta là Vô Biên Chủ!
Nghe thấy lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo, Phục Võ chợt sững người tại chỗ, cô ấy nhìn vòng xoáy thời không đã đóng lại ở phía xa, thật lâu sau trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cô ấy từ từ nhắm mắt lại, tập trung đột phá.
Chủ nhân bút Đại Đạo dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cau mày lại, nói thầm trong lòng: “Thực lực của tên này bây giờ sợ là không chịu được sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm… Cậu ta sẽ không chết ở đây chứ!”
Nói tới đây, sắc mặt ông ta tối sầm, mẹ kiếp, nếu tên này mà chết ở đây thì ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong lúc chủ nhân bút Đại Đạo đang suy nghĩ, lúc này ánh mắt của cường giả tất cả các nền văn minh phía xa đều đang đổ dồn vào ông ta, mọi người đều thắc mắc ông ta là ai?
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dẹp mọi suy nghĩ, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười đáp: “Chỉ là một cái tên thôi, không quan trọng”.
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Cũng đúng”.
Nói xong ông ta khẽ phất tay.
Trong phút chốc, chủ nhân bút Đại Đạo bị Quang Âm trường hà bao vây, giờ phút này ông ta đã không còn ở thời không hiện tại nữa.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Bởi vì họ không hiểu gì!
Những thủ đoạn này của Đa Nguyên Đạo Đế đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của họ, tuy không hiểu nhưng họ biết là rất lợi hại.
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, gõ nhẹ, chỉ thấy thời không trước mặt ông ta nổi lên gợn sóng, sau đó vỡ tung như bong bóng. Chủ nhân bút Đại Đạo tiến về phía trước một bước, bước ra khỏi thời không Quang Âm kỳ lạ đó.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế dần biến mất.
Mà nét mặt Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tử cũng dần trở nên nặng nề.
Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên lại cười lớn: “Nhìn nhầm rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao, ta thực sự chỉ là một nhân vật nhỏ thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo rồi bảo: “Các hạ là người đứng sau Diệp công tử?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, ta chỉ tới giúp đỡ thôi, chỉ vậy thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Lo chuyện bao đồng à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Cũng được coi là vậy”.
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Vậy so chiêu chút nhé”.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Được thôi”.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Các cường giả đang có mặt đều ngơ ngác, hai người này đi đâu rồi?
Mà chẳng mấy chốc, ánh mắt họ lại rơi vào Vô Biên Chủ phía xa.
Vô Biên Chủ lấy một bình rượu ra uống một ngụm, cười bảo: “Các ngươi từng người lên một hay tất cả cùng lên đây? Ta thế nào cũng được”.
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại có một sự bá đạo bao trùm khắp đất trời, gây sốc cho những cường giả của các nền văn minh đang có mặt.
Bởi vì vừa rồi có Phục Võ và chủ nhân bút Đại Đạo nên họ đã không còn dám coi thường người bên phía Diệp Quân nữa, vì vậy nhất thời không ai dám bước lên…
Thấy cường giả của tất cả các nền văn minh đều không có động tĩnh, Vô Biên Chủ cười bảo: “Nhớ tên ta nhé, ta là Vô Biên Chủ, người sáng lập ra câu lạc bộ Vô Biên của hệ Ngân Hà, câu lạc bộ của ta có một dịch vụ đặc biệt tên là ‘Chỉ Tiêm Bàn Long’… Hoan nghênh mọi người đến chơi…”
Mọi người: “…”
…
Khi Diệp Quân vào vòng xoáy thời không, nét mặt hắn chợt thay đổi rõ rệt, bởi vì hắn phát hiện xung quanh có những luồng sức mạnh rất đáng sợ.
Nhưng hắn không có thời gian để ý nhiều, mà đuổi theo A Phu đằng xa như điên.
Khi tốc độ của hắn tăng lên thì sức mạnh Quang Âm bí ẩn xung quanh cũng ngày một tăng lên, một cảm giác ngột ngạt ập tới.
Diệp Quân cảm giác như mình đang ở trong biển sâu, toàn thân như sắp bị ép nổ tới nơi, không chỉ vậy, đầu óc hắn còn choáng váng, nặng vô cùng, mà ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ.
Diệp Quân bỗng hét lên: “Tháp gia, giúp ta”.
Tháp gia nhanh chóng phóng ánh sáng vàng ra bao trùm lấy Diệp Quân, có Tháp gia trợ giúp, Diệp Quân mới thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng rất nhanh, vẻ mặt hắn lại trở nên khó coi, bởi vì khi hắn không ngừng đi ngược Quang Âm thì sức mạnh Quang Âm xung quanh lại ngày càng mạnh, dù là ánh sáng vàng của Tháp gia cũng dần nhạt đi.
Diệp Quân vội phóng kiếm ý ra, nhưng dù là kiếm ý của hắn thì cũng không thể chống lại được sức mạnh Quang Âm xung quanh.
Nhìn kiếm ý của mình dần biến mất, vẻ mặt Diệp Quân hoàn toàn tối sầm lại.
Nhưng lúc này hắn lại không thể dừng lại, hơn nữa cũng sẽ không dừng lại, hắn buộc phải tăng tốc đuổi theo A Phu.
Càng đi vào sâu hơn, Diệp Quân càng cau chặt lông mày, lúc này ý thức của hắn đã bắt đầu hơi mơ hồ, cơ thể càng cảm giác như muốn nổ tung.
Kiếm ý của hắn và ánh sáng vàng của Tháp gia đều đã sắp tan biến.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Không được, ta sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Giọng của nó cũng trở nên rất rất yếu.
Diệp Quân bỗng hét lên, kiếm ý vô địch vô tận trong cơ thể bộc phát ra, hắn muốn cưỡng ép chống lại sức mạnh Quang Âm này, nhưng kiếm ý vô địch của hắn vừa xuất hiện đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Bình luận facebook