-
Chương 2117-2120
Chương 2117: Không được đánh ta
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa dẫn theo Tư Hỏa và Phượng Đông nhanh chóng leo lên trên thần thụ Thiên Hành, bọn họ hái quả một cách rất thuần thục rồi bỏ chạy.
Trước khi chạy, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa còn nhẹ nhàng vỗ lên cây sinh mệnh Thiên Hành, nghiêm túc nói: “Thần thụ, sau này chúng ta sẽ báo đáp ngươi”.
Mà lúc này, một quả sinh mệnh Thiên Hành rơi xuống trước mặt bà ta.
Người phụ nữ sửng sốt, cảm thấy khó hiểu.
Cây sinh mệnh Thiên Hành chợt cất lời: “Cho ngươi thêm một quả, ngươi hứa với ta một chuyện, được không?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chuyện gì”.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Dù sau này xảy ra chuyện gì ngươi đều không được đánh ta, muốn đánh thì cứ đánh tổ thạch Luân Hồi...”
Tổ thạch Luân Hồi: “...”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Được!”
Nói xong, bà ta nhận lấy quả sinh mệnh Thiên Hành rồi bỏ đi.
Người phụ nữ đi tới trước mặt Dung Khâu, bà ta đưa một quả cho Dung Khâu: “Đi thôi”.
Rõ ràng Dung Khâu hơi lo lắng, nhưng tất nhiên là ông ta càng hưng phấn hơn.
Một nhóm người muốn rời khỏi giới sinh mệnh Thiên Hành, mà vào lúc đang rời đi, một người phụ nữ chợt ngăn cản bọn họ lại.
Người phụ nữ có tuổi tác xấp xỉ người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, hai tay chắp sau lưng, trông rất ngầu.
Nhìn thấy người phụ nữ, Tư Hỏa và Phượng Đông cùng với Dung Khâu đều thay đổi sắc mặt, càng căng thẳng hơn.
Sắc mặt Dung Khâu càng trở nên tái nhợt, tay của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thì lại rất bình tĩnh, bà ta không nói một lời.
Người phụ nữ mặc váy dài trắng quan sát cả nhóm người, sau đó nói: “Các người làm gì đấy?”
Tư Hỏa, Phượng Đông và Dung Khâu đều nhìn về phía người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa qua đầu nhìn ba người nhóm Tư Hỏa: “Các người đi trước đi”.
Ba người nhóm Tư Hỏa vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ muốn sống chết có nhau. Phượng Đông đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, nhỏ giọng nói: “Tư Oánh, chúng ta đến đây chơi”.
Người tên Tư Oánh nhìn bà ta: “Ngươi không biết nói dối thì đừng nói dối, xem mặt ngươi đỏ đến mức nào rồi kìa?”
Phượng Đông: “...”
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa chợt đưa một quả cho Tư Oánh.
Nhìn thấy thế, mấy người Phượng Đông đột nhiên trở nên căng thẳng.
Một là cùng một giuộc, hai là bọn họ sẽ xong đời.
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cũng đang nhìn bà ta.
Ngay sau đó, Tư Oánh nhận lấy quả kia rồi nói: “Lần sau đừng như thế nữa, chúng ta không thể làm chuyện trái với Thần Pháp”.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, bà ta dẫn cả nhóm người rời đi.
Tư Oánh nhìn quả sinh mệnh Thiên Hành trong tay, sau một lúc im lặng, bà ta khẽ thở dài, sau đó đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành. Bà ta mở lòng bàn tay, quả sinh mệnh Thiên Hành kia chậm rãi bay lên trên, cuối cùng quay lại vị trí ban đầu.
Lúc này, một người phụ nữ chợt xuất hiện sau lưng Tư Oánh, người phụ nữ trầm giọng nói: “Tư Oánh, ngươi dung túng cho bọn họ quá rồi. Đặc biệt là với tính cách đó của bà ta thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”.
Tư Oánh nhìn người phụ nữ: “Thanh Từ, đều là tỷ muội, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Người phụ nữ tên Thanh Từ bĩu môi: “Ngươi cứ chiều bà ta thôi!”
Tư Oánh mỉm cười, nhưng bà ta chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhíu mày: “Có gì đó không đúng, hôm qua bà ta mới đến đây, hôm nay lại đến nữa”.
Thanh Từ đang định đáp lời thì phía xa có một bé gái chạy tới, bé gái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một cái váy màu trắng, cực kỳ đáng yêu.
Thấy bé gái, Thanh Từ vội vàng chạy tới ôm lấy cô bé, cười nói: “Thiên Vân, sao con lại đến đây?”
Bé gái tên Thiên Vân mở lòng bàn tay, một ngọn lửa bay lên cao từ trong lòng bàn tay của cô bé, cô bé chớp mắt, cất giọng hưng phấn: “Sư phụ, con cải tiến được lửa Thiên Hành rồi”.
Thấy cảnh này, Thanh Từ và Tư Oánh ở bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thanh Từ xoa đầu Thiên Vân, cười nói: “Lợi hại, đúng là lợi hại”.
Được khen, Thiên Vân lập tức cười rất xán lạn.
Thanh Từ cười nói: “Đi, sư phụ dẫn con đi học”.
Thiên Vân gật đầu, sau đó xoay người rời đi cùng với Thanh Từ.
Tư Oánh nhìn Thiên Vân ở phía xa, khẽ nói: “Ưu tú...”
Sáng sớm, một tia sáng xuyên qua khe lá chiếu vào mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra, hơi chói mắt, vì thế hắn lại nhắm mắt lại.
Lúc này, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh hắn, che chắn ánh mặt trời.
Diệp Quân mở mắt, cười nói: “Cô tên là gì?”
Người phụ nữ không trả lời mà lấy một quả ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn quả kia, sau đó gạt cành cây trên người ra ngồi dậy, hắn nhận lấy cái quả kia, sau đó hỏi: “Cô lấy nó ở đâu thế?”
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra cái quả này không tầm thường chút nào.
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Trộm đấy”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn, nhặt một cành cây lên bẻ thành từng đoạn: “Ăn đi”.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Nếu bị bắt được thì hậu quả có nghiêm trọng không?”
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn: “Dù sao cũng là ngươi ăn, có liên quan gì đến ta?”
Diệp Quân: “???”
Sau một lúc yên lặng, Diệp Quân cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn bắt đầu ăn.
Người phụ nữ không nói gì mà nhẹ nhàng bẻ cành cây trong tay.
Diệp Quân chợt nói: “Ta cũng mời cô ăn quả”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn, Diệp Quân cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ hơi nghi ngờ: “Đây là quả gì vậy?”
Diệp Quân đáp: “Có tên là quả hồ lô”.
Chương 2118: Lợi hại, đúng là lợi hại!
Người phụ nữ chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ, vì bà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Diệp Quân cười nói: “Cô nếm thử đi”.
Người phụ nữ do dự một lát, sau đó nhận lấy xâu kẹo hồ lô kia, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói kẹo, sau đó cắn một cái, vị chua chua ngọt ngọt.
Người phụ nữ chớp mắt, bà ta chưa từng ăn loại quả này, hương vị thật sự rất ngon, vì thế bà ăn hẳn một quả luôn.
Diệp Quân cười to.
Người phụ nữ chợt hỏi: “Tình trạng thương tích của ngươi sao rồi?”
Diệp Quân lập tức cười khổ: “Vẫn còn rất yếu”.
Trận chiến ngày hôm qua thật sự khiến hắn bị thương quá nặng, đặc biệt là những sức mạnh Quang Âm trong người, cũng may kiếm Thanh Huyên có thể khắc chế được nó, sau đó chậm rãi tiêu trừ, nếu không thì hắn đã đi đời luôn rồi.
Đương nhiên quả đó cũng rất hữu dụng, dù quả đó không thể tiêu trừ sức mạnh Quang Âm, nhưng có thể khôi phục thân thể và linh hồn của hắn một cách nhanh chóng.
Mà bây giờ, dường như ký ức của hắn lại nhiều hơn.
Người phụ nữ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân chợt hỏi: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Thế ngươi tên gì?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhớ ra được”.
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn kẹo hồ lô.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tính cách của cô gái này thật thú vị.
Người phụ nữ chợt nói: “Quả này đến từ hệ Ngân Hà gì đó kia à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngân Hà cách xa nơi này không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ là rất xa”.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt: “Ồ”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng quên vị trí cụ thể rồi, nhưng ta nhớ rõ hệ Ngân Hà có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Rất nhiều rất nhiều món ăn ngon?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ giơ kẹo hồ lô trong tay lên: “Còn ngon hơn cả cái này à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, có rất nhiều rất nhiều, không chỉ thế mà bên đó còn có rất nhiều rất nhiều thứ thú vị”.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bằng ánh mắt khao khát.
Lúc này, Diệp Quân cũng ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, trong người có một dòng năng lượng như nước ẩm chảy qua, không ngừng chữa lành thân thể của hắn.
Hắn biết không bao lâu nữa, hắn sẽ khôi phục hoàn toàn.
Lúc này người phụ nữ cũng đã ăn hết kẹo hồ lô, bà ta nhặt một cành cây đi tới bên cạnh, bắt đầu vung lên.
Diệp Quân lập tức bị bà ta thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ vung cành cây trong tay, không ngờ cành cây lại chứa đựng kiếm ý.
Thấy cảnh này, Diệp Quân rất ngạc nhiên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tin người phụ nữ trước mắt mới chỉ luyện kiếm lần thứ hai.
Sao trên đời có thể có quái vật như thế được?
Người phụ nữ liên tục vung cành cây, lúc đầu bà ta chỉ học chiêu thức Diệp Quân từng sử dụng hôm qua, nhưng dần dần, bà ta bắt đầu thay đổi chiêu kiếm, mà kiếm ý của bà ta cũng hoàn toàn khác với kiếm ý của Diệp Quân.
Dù bà ta học từ Diệp Quân, nhưng bà ta lại đi con đường khác với Diệp Quân.
Diệp Quân càng nhìn càng ngạc nhiên.
Một lúc sau, người phụ nữ dừng lại, ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó nói: “Có muốn ăn them quả không?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tình trạng ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi”.
Hắn không muốn bảo đối phương đi trộm quả nữa.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Nói xong, bà ta tỏ vẻ chần chừ.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn nói gì?”
Người phụ nữ hỏi: “Còn kẹo hồ lô không?”
Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn”.
Sau đó, hắn lấy một xâu kẹo hồ lô ra đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy kẹo hồ lô, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo, sau đó ăn rồi hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Quân cười nói: “Muốn bao nhiêu?”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó giơ năm ngón tay.
Diệp Quân đưa cho người phụ nữ năm xâu kẹo hồ lô, bà ta nhận lấy rồi cất đi.
Diệp Quân chợt hỏi: “Có cần ta dạy cô luyện kiếm không?”
Người phụ nữ khẽ cau mày: “Luyện kiếm cũng cần có người dạy à?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, người phụ nữ hỏi một cách khó hiểu: “Không phải là một chuyện rất đơn giản à?”
Diệp Quân hoàn toàn không nói nên lời.
Người phụ nữ chợt đứng dậy: “Ngày mai ta đến thăm ngươi, ngươi đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rất nguy hiểm?”
Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn hắn: “Ngươi không phải là quả, nếu để quả khác nhìn thấy, bọn họ sẽ giết chết ngươi”.
Diệp Quân: “...”
Người phụ nữ không nói gì thêm, bà ta đứng dậy rời đi.
Nhưng lúc, dường như Diệp Quân cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên nặng nề, sau đó hắn đứng dậy kéo lấy người phụ nữ trước mặt, đồng thời biến tay thành kiếm chiếm về phía trước.
Thời không trước mặt hắn chợt nứt ra, sau đó có một nắm đấm xuất hiện.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân và người phụ nữ bị đánh bay, lúc rơi xuống, Diệp Quân chợt xoay người bảo vệ người phụ nữ trong lòng, để người mình đập xuống đất.
Phụt!
Một dòng máu phun ra từ trong miệng, sau đó hắn lật người kéo người phụ nữ ra sau lưng, lúc này có một nắm đấm đánh thẳng vào bụng hắn.
Bốp!
Diệp Quân lại phun ra một ngụm máu tươi...
Chương 2119: Đừng có quát ta!
Người ra tay chính là A Phu kia, gã vẫn chưa đi, khoảng thời gian này gã cũng đang chữa thương, sau khi thương tích đã đỡ hơn, gã lập tức đi tới đây.
Gã vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình.
Diệp Quân và người phụ nữ bị một chưởng của A Phu đánh lui đến nghìn trượng, người phụ nữ không bị thương, vì cô ấy đã được Diệp Quân bảo vệ, hắn đã ngăn chặn tất cả sức mạnh.
Thấy A Phu kia muốn ra tay một lần nữa, Diệp Quân không thèm quan tâm đến sức mạnh Quang Âm trong cơ thể, hắn rút kiếm Thanh Huyên, sau đó lao về phía trước chém mạnh một cái.
Ầm!
Kiếm chém ra, hai người đồng thời lùi lại, nhưng cánh tay của A Phu đã nứt ra, máu bắn tung tóe.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng hắn.
Hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ cách đó không xa: “Đi đi”.
Người phụ nữ lắc đầu.
Diệp Quân nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Mau đi đi”.
Người phụ nữ vẫn lắc đầu.
Diệp Quân chợt giận dữ quát: “Mau đi nhanh!”
Thấy Diệp Quân mắng mình, người phụ nữ cũng vô cùng tức giận, cô ấy siết chặt tay nhìn Diệp Quân: “Đừng có quát ta!”
Dứt lời, hốc mắt cô ấy chợt đỏ lên.
Diệp Quân lập tức thấy đau đầu.
Đúng vào lúc này, thế giới chợt trở nên hơi hư ảo, sau đó trên đầu Diệp Quân chợt xuất hiện một pháp ấn bí ẩn.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức cau mày, cái quái gì thế này?
Ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, vì hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều sức mạnh Quang Âm mặc kệ sự ngăn cách của thời không kéo đến chỗ hắn.
Diệp Quân giật mình, cái quái gì thế này?
Mà lúc này, A Phu chợt nở nụ cười dữ tợn: “Ngươi không phải người của thế giới này, cũng không có cao thủ bảo vệ, lúc này đại đạo Quang Âm đã bắt đầu cắn trả ngươi. Ngươi chỉ cần ra tay ở nơi này thì sẽ chết nhanh hơn nữa”.
Hắn không thuộc về thế giới này?
Diệp Quân nhíu mày, thầm thấy rất nghi ngờ, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, hắn nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên đâm về phía trước.
Oanh!
Một ý chí kiếm đạo mạnh mẽ lan rộng khắp xung quanh dưới sự thúc đẩy của kiếm Thanh Huyên, kiếm ý mạnh mẽ đẩy lui những sức mạnh Quang Âm xung quanh, nhưng ngay sau đó, kiếm ý sẽ bắt đầu biến mất từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, A Phu kia lập tức nở nụ cười.
Mà lúc này, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía gã, thấy ánh nhìn của Diệp Quân, sắc mặt A Phu lập tức thay đổi, sau đó, Diệp Quân đã cầm kiếm bắt đầu tấn công gã
Diệp Quân không đẩy lui sức mạnh Quang Âm xung quanh mình, hắn muốn giải quyết người trước mặt trước.
Nhìn thấy Diệp Quân tấn công tới, trong mắt A Phu cũng lóe lên ánh sáng hung ác, gã siết chặt tay trái, sau đó vung tay lên, trên nắm đấm có vô số quyền mang hỏa diễm phun ra như thủy triều.
Ầm!
Sức mạnh hai người va vào nhau, một làn sóng xung kích đáng sợ tản ra khắp xung quanh, mà lúc lan tới chỗ người phụ nữ ở cách đó không xa, Diệp Quân chợt xuất hiện trước mặt cô ấy, sau đó chém một kiếm xuống, lực lượng sóng xung kích kia lập tức vỡ tan.
Sắc mặt của A Phu ở phía xa rất khó coi, vì tay trái của gã cũng đã không còn.
Gã nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Quân, tiếp xúc với thanh kiếm này không chết thì cũng bị thương.
Sắc mặt Diệp Quân cũng cực kỳ khó coi, vì hắn phát hiện đã có rất nhiều sức mạnh Quang Âm tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó bắt đầu ăn mòn thân thể và thần hồn của hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn phải nhanh chóng giải quyết kẻ địch trước mắt, sau đó để kiếm trong tay tiến vào trong cơ thể để trấn áp, nếu không hắn sẽ chết chắc.
Diệp Quân giẫm nhẹ chân, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở vị trí ban đầu một lần nữa.
Thấy Diệp Quân lại ra tay, mí mắt A Phu khẽ giật, hai tay gã đều đã không còn, sao có thể đánh nhau nữa đây?
Gã không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Nhưng lần này, Diệp Quân cũng không định bỏ qua cho gã, lập tức dốc hết sức xông lên, nâng cao tốc độ của mình đến giới hạn.
Tiếng kiếm reo liên tục vang vọng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đuổi kịp A Phu, A Phu không ngờ Diệp Quân lại nhanh đến thế, chỉ thể xoay người động tâm niệm, một tấm khiên cổ xưa xuất hiện trước mặt gã, nhưng khi Diệp Quân chém xuống, tấm khiên kia lập tức vỡ tan.
Oanh!
Sức mạnh kiếm đạo cường đại khiến A Phu bị đánh bay, còn Diệp Quân thì dùng hết sức vung kiếm Thanh Huyên ra khỏi tay.
Kiếm quang lóe lên.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên đâm thẳng tới trước ngực A Phu, con ngươi của A Phu co lại, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên bắt đầu cắn nuốt lấy thần hồn của gã.
Nhận ra thần hồn của mình sắp tân biến, A Phu vô cùng sợ hãi, gã ngẩng đầu gào thét: “Sư phụ, cứu con với”.
Đương nhiên sư phụ trong miệng gã chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Đương nhiên lúc này không có một lời hồi đáp nào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt A Phu thoáng chốc trở nên tái nhợt: “Sao có thể chứ...”
Sau đó, gã nhìn Diệp Quân phía xa, gào thét: “Ngươi không giết được ta đâu, sư phụ của ta có thể nghịch chuyển Quang Âm, hồi sinh không giới hạn, ngươi cứ đợi đó...”
Gã còn chưa nói xong thì thần hồn đã bị kiếm Thanh Huyên đánh tan hoàn toàn.
Diệp Quân ở phía xa cũng rơi thẳng xuống, kiếm Thanh Huyên cảm nhận được điều đó thì lập tức rời khỏi người A Phu, biến thành một tia kiếm quang đâm vào giữa chân mày của Diệp Quân.
Ầm!
Cơ thể Diệp Quân run rẩy dữ dội.
Diệp Quân siết chặt tay, khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo, khả năng ăn mòn của những sức mạnh Quang Âm kia quá đáng sợ, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.
Vô cùng khó chịu!
Chương 2120: Hủy diệt đi!
Lúc này, người phụ nữ chợt xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Quân, cô ấy tỏ vẻ hoảng sợ.
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ấy ôm lấy Diệp Quân bước nhanh đến dưới gốc cây, cô ấy đặt Diệp Quân xuống đất, sau đó nói: “Ta đi trộm quả cho ngươi”.
Dứt lời, cô ấy xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Diệp Quân lại kéo cô ấy lại.
Diệp Quân lắc đầu, cất giọng vô cùng nặng nề và đau đớn: “Không... Không cần đâu, bây giờ loại quả đó không có quả nhiều tác dụng với ta”.
Người phụ nữ nắm lấy tay hắn, hơi căng thẳng và lo lắng: “Ta làm sao để giúp ngươi đây?”
Diệp Quân im lặng, hắn vội vàng ngồi dậy, sau đó đột nhiên nắm chặt hai tay, kiếm ý vô đích dâng trào từ trong cơ thể hắn.
Hắn muốn kiếm ý của mình đẩy sức mạnh Quang Âm trong cơ thể ra ngoài!
Nhưng kiếm ý của hắn vừa tiếp xúc với sức mạnh Quang Âm đã lập tức bị ăn mòn.
Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên nặng nề.
Lần này hắn toi đời rồi.
Diệp Quân nằm hẳn xuống, bây giờ hắn chỉ có thể cố chịu đựng cảm giác đau đớn này, sau đó để thanh kiếm trong cơ thể từng chút một đẩy sức mạnh Quang Âm kia ra.
Còn người phụ nữ sợ Diệp Quân xảy ra chuyện, vẫn luôn trông chừng bên cạnh hắn, cô ấy sợ Diệp Quân ngất xỉu sẽ không tỉnh lại nữa, vì thế cô ấy bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện với Diệp Quân.
Đương nhiên vấn đề của cô ấy đều rất kỳ lạ, ví dụ như cô ấy hỏi hắn, hắn có muốn trở thành quả không?
Khi nghe thấy những lời này, Diệp Quân lại càng thấy đau đầu hơn.
Diệp Quân chợt hỏi: “Cô tên là gì?”
Người phụ nữ vẫn cố chấp: “Ngươi nói với ta tên của ngươi trước đi”.
Diệp Quân cạn lời.
Người phụ nữ lấy một xâu kẹo hồ lô ra, vừa liếm kẹo vừa nói: “Chỉ hệ Ngân Hà mới có quả hồ lô này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Hình như là vậy”.
Người phụ nữ nói: “Sau này không thể hủy diệt hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân: “...”
Người phụ nữ chợt hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Hỏi xong, cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, đây là điều cô ấy đã muốn hỏi hắn từ lâu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng không biết nữa”.
Người phụ nữ cau mày, rõ ràng cô ấy rất không hài lòng với câu trả lời này.
Diệp Quân cười hỏi: “Cô để ý vấn đề này sao?”
Người phụ nữ đáp: “Tò mò”.
Diệp Quân cười khẽ: “Ta thật sự không biết, nhưng ta có thể chắc chắn một điều là ta không muốn cô xảy ra chuyện”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn, cô ấy im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía chân trời, im lặng liếm kẹo hồ lô.
Lúc này dưới sự trấn áp của kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt hắn lại hơi nặng nề, vì hắn vấn luôn nghĩ tới lời nói của người đàn ông cao lớn kia.
Hắn không phải người của thế giới này?
Rốt cuộc tên đó có ý gì?
Tiếc là trong tình huống đó, hắn không thể để đối phương được sống.
Đau đầu!
Diệp Quân thầm cảm thán.
Dường như nghĩ đến điều gì, hắn thầm hỏi: “Tên kia, ngươi có đó không?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được trong người mình có kẻ đặc biệt kia, nhưng kẻ đó vẫn luôn không trả lời.
Cái tên này chết rồi à?
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh chợt cất lời: “Ta phải trở về rồi”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía người phụ nữ: “Cô đừng trộm quả nữa, thương tích của ta bây giờ rất đặc biệt, quả đó đã không còn tác dụng gì với ta nữa rồi”.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân đang muốn nói chuyện thì chợt nhíu mày, sau đó nhìn về phía xa: “Có người”.
Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy một cách khó khăn, sau đó kéo người phụ nữ ra sau lưng.
Người phụ nữ nhìn về phía hắn, không nói một lời.
Thời không ở cách đó không xa chợt rung động.
Lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, cô ấy vội vàng ôm lấy Diệp Quân chạy tới sau cái cây bên cạnh, cô ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng”.
Nói xong, cô ấy xoay người chạy đi mất.
Diệp Quân ngơ ngác.
Người phụ nữ đi ra từ phía sau cây, một người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt cô ấy.
Người đó chính là Tư Oánh.
Tư Oánh nhìn về phía sau cây, sau đó hỏi: “Hắn là ai?”
Người phụ nữ đáp: “Bạn”.
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bạn ư?”
Người phụ nữ gật đầu.
Tư Oánh nhìn chằm chằm cô ấy, giọng nói bắt đầu trở nên nặng nề: “Đó là một người đàn ông ngoại tộc”.
Người phụ nữ im lặng.
Ánh mắt Tư Oánh dần trở nên lạnh lẽo: “Phải giết”.
Người phụ nữ lập tức nói: “Không được”.
Thấy phản ứng gay gắt của người phụ nữ, Tư Oánh thoáng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Người phụ nữ vẫn nói: “Bạn bè!”
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, sau đó chợt siết chặt hai tay, bà ta đang định ra tay thì người phụ nữ đó cũng siết chặt tay ngăn cản trước mặt bà ta.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tư Oánh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ngươi thích hắn à?”
Người phụ nữ ngây người, đang định lắc đầu thì Tư Oánh đột nhiên chạy nhanh tới sau cái cây, đánh ra một quyền, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ấy chắn trước mặt Tư Oánh, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Tư Oánh bị ép lùi lại, sau khi dừng lại, bà ta lập tức nổi giận: “Phục Võ, không ngờ ngươi lại vì một nam nhân ngoại tộc mà ra tay với tỷ muội của mình! Hừ, mẹ kiếp, hủy diệt đi!”
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa dẫn theo Tư Hỏa và Phượng Đông nhanh chóng leo lên trên thần thụ Thiên Hành, bọn họ hái quả một cách rất thuần thục rồi bỏ chạy.
Trước khi chạy, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa còn nhẹ nhàng vỗ lên cây sinh mệnh Thiên Hành, nghiêm túc nói: “Thần thụ, sau này chúng ta sẽ báo đáp ngươi”.
Mà lúc này, một quả sinh mệnh Thiên Hành rơi xuống trước mặt bà ta.
Người phụ nữ sửng sốt, cảm thấy khó hiểu.
Cây sinh mệnh Thiên Hành chợt cất lời: “Cho ngươi thêm một quả, ngươi hứa với ta một chuyện, được không?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chuyện gì”.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Dù sau này xảy ra chuyện gì ngươi đều không được đánh ta, muốn đánh thì cứ đánh tổ thạch Luân Hồi...”
Tổ thạch Luân Hồi: “...”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Được!”
Nói xong, bà ta nhận lấy quả sinh mệnh Thiên Hành rồi bỏ đi.
Người phụ nữ đi tới trước mặt Dung Khâu, bà ta đưa một quả cho Dung Khâu: “Đi thôi”.
Rõ ràng Dung Khâu hơi lo lắng, nhưng tất nhiên là ông ta càng hưng phấn hơn.
Một nhóm người muốn rời khỏi giới sinh mệnh Thiên Hành, mà vào lúc đang rời đi, một người phụ nữ chợt ngăn cản bọn họ lại.
Người phụ nữ có tuổi tác xấp xỉ người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, hai tay chắp sau lưng, trông rất ngầu.
Nhìn thấy người phụ nữ, Tư Hỏa và Phượng Đông cùng với Dung Khâu đều thay đổi sắc mặt, càng căng thẳng hơn.
Sắc mặt Dung Khâu càng trở nên tái nhợt, tay của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thì lại rất bình tĩnh, bà ta không nói một lời.
Người phụ nữ mặc váy dài trắng quan sát cả nhóm người, sau đó nói: “Các người làm gì đấy?”
Tư Hỏa, Phượng Đông và Dung Khâu đều nhìn về phía người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa qua đầu nhìn ba người nhóm Tư Hỏa: “Các người đi trước đi”.
Ba người nhóm Tư Hỏa vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ muốn sống chết có nhau. Phượng Đông đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, nhỏ giọng nói: “Tư Oánh, chúng ta đến đây chơi”.
Người tên Tư Oánh nhìn bà ta: “Ngươi không biết nói dối thì đừng nói dối, xem mặt ngươi đỏ đến mức nào rồi kìa?”
Phượng Đông: “...”
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa chợt đưa một quả cho Tư Oánh.
Nhìn thấy thế, mấy người Phượng Đông đột nhiên trở nên căng thẳng.
Một là cùng một giuộc, hai là bọn họ sẽ xong đời.
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cũng đang nhìn bà ta.
Ngay sau đó, Tư Oánh nhận lấy quả kia rồi nói: “Lần sau đừng như thế nữa, chúng ta không thể làm chuyện trái với Thần Pháp”.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, bà ta dẫn cả nhóm người rời đi.
Tư Oánh nhìn quả sinh mệnh Thiên Hành trong tay, sau một lúc im lặng, bà ta khẽ thở dài, sau đó đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành. Bà ta mở lòng bàn tay, quả sinh mệnh Thiên Hành kia chậm rãi bay lên trên, cuối cùng quay lại vị trí ban đầu.
Lúc này, một người phụ nữ chợt xuất hiện sau lưng Tư Oánh, người phụ nữ trầm giọng nói: “Tư Oánh, ngươi dung túng cho bọn họ quá rồi. Đặc biệt là với tính cách đó của bà ta thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”.
Tư Oánh nhìn người phụ nữ: “Thanh Từ, đều là tỷ muội, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Người phụ nữ tên Thanh Từ bĩu môi: “Ngươi cứ chiều bà ta thôi!”
Tư Oánh mỉm cười, nhưng bà ta chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhíu mày: “Có gì đó không đúng, hôm qua bà ta mới đến đây, hôm nay lại đến nữa”.
Thanh Từ đang định đáp lời thì phía xa có một bé gái chạy tới, bé gái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một cái váy màu trắng, cực kỳ đáng yêu.
Thấy bé gái, Thanh Từ vội vàng chạy tới ôm lấy cô bé, cười nói: “Thiên Vân, sao con lại đến đây?”
Bé gái tên Thiên Vân mở lòng bàn tay, một ngọn lửa bay lên cao từ trong lòng bàn tay của cô bé, cô bé chớp mắt, cất giọng hưng phấn: “Sư phụ, con cải tiến được lửa Thiên Hành rồi”.
Thấy cảnh này, Thanh Từ và Tư Oánh ở bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thanh Từ xoa đầu Thiên Vân, cười nói: “Lợi hại, đúng là lợi hại”.
Được khen, Thiên Vân lập tức cười rất xán lạn.
Thanh Từ cười nói: “Đi, sư phụ dẫn con đi học”.
Thiên Vân gật đầu, sau đó xoay người rời đi cùng với Thanh Từ.
Tư Oánh nhìn Thiên Vân ở phía xa, khẽ nói: “Ưu tú...”
Sáng sớm, một tia sáng xuyên qua khe lá chiếu vào mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra, hơi chói mắt, vì thế hắn lại nhắm mắt lại.
Lúc này, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh hắn, che chắn ánh mặt trời.
Diệp Quân mở mắt, cười nói: “Cô tên là gì?”
Người phụ nữ không trả lời mà lấy một quả ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn quả kia, sau đó gạt cành cây trên người ra ngồi dậy, hắn nhận lấy cái quả kia, sau đó hỏi: “Cô lấy nó ở đâu thế?”
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra cái quả này không tầm thường chút nào.
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Trộm đấy”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn, nhặt một cành cây lên bẻ thành từng đoạn: “Ăn đi”.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Nếu bị bắt được thì hậu quả có nghiêm trọng không?”
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn: “Dù sao cũng là ngươi ăn, có liên quan gì đến ta?”
Diệp Quân: “???”
Sau một lúc yên lặng, Diệp Quân cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn bắt đầu ăn.
Người phụ nữ không nói gì mà nhẹ nhàng bẻ cành cây trong tay.
Diệp Quân chợt nói: “Ta cũng mời cô ăn quả”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn, Diệp Quân cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ hơi nghi ngờ: “Đây là quả gì vậy?”
Diệp Quân đáp: “Có tên là quả hồ lô”.
Chương 2118: Lợi hại, đúng là lợi hại!
Người phụ nữ chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ, vì bà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Diệp Quân cười nói: “Cô nếm thử đi”.
Người phụ nữ do dự một lát, sau đó nhận lấy xâu kẹo hồ lô kia, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói kẹo, sau đó cắn một cái, vị chua chua ngọt ngọt.
Người phụ nữ chớp mắt, bà ta chưa từng ăn loại quả này, hương vị thật sự rất ngon, vì thế bà ăn hẳn một quả luôn.
Diệp Quân cười to.
Người phụ nữ chợt hỏi: “Tình trạng thương tích của ngươi sao rồi?”
Diệp Quân lập tức cười khổ: “Vẫn còn rất yếu”.
Trận chiến ngày hôm qua thật sự khiến hắn bị thương quá nặng, đặc biệt là những sức mạnh Quang Âm trong người, cũng may kiếm Thanh Huyên có thể khắc chế được nó, sau đó chậm rãi tiêu trừ, nếu không thì hắn đã đi đời luôn rồi.
Đương nhiên quả đó cũng rất hữu dụng, dù quả đó không thể tiêu trừ sức mạnh Quang Âm, nhưng có thể khôi phục thân thể và linh hồn của hắn một cách nhanh chóng.
Mà bây giờ, dường như ký ức của hắn lại nhiều hơn.
Người phụ nữ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân chợt hỏi: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Thế ngươi tên gì?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhớ ra được”.
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn kẹo hồ lô.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tính cách của cô gái này thật thú vị.
Người phụ nữ chợt nói: “Quả này đến từ hệ Ngân Hà gì đó kia à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngân Hà cách xa nơi này không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ là rất xa”.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt: “Ồ”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng quên vị trí cụ thể rồi, nhưng ta nhớ rõ hệ Ngân Hà có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Rất nhiều rất nhiều món ăn ngon?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ giơ kẹo hồ lô trong tay lên: “Còn ngon hơn cả cái này à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, có rất nhiều rất nhiều, không chỉ thế mà bên đó còn có rất nhiều rất nhiều thứ thú vị”.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bằng ánh mắt khao khát.
Lúc này, Diệp Quân cũng ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, trong người có một dòng năng lượng như nước ẩm chảy qua, không ngừng chữa lành thân thể của hắn.
Hắn biết không bao lâu nữa, hắn sẽ khôi phục hoàn toàn.
Lúc này người phụ nữ cũng đã ăn hết kẹo hồ lô, bà ta nhặt một cành cây đi tới bên cạnh, bắt đầu vung lên.
Diệp Quân lập tức bị bà ta thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ vung cành cây trong tay, không ngờ cành cây lại chứa đựng kiếm ý.
Thấy cảnh này, Diệp Quân rất ngạc nhiên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tin người phụ nữ trước mắt mới chỉ luyện kiếm lần thứ hai.
Sao trên đời có thể có quái vật như thế được?
Người phụ nữ liên tục vung cành cây, lúc đầu bà ta chỉ học chiêu thức Diệp Quân từng sử dụng hôm qua, nhưng dần dần, bà ta bắt đầu thay đổi chiêu kiếm, mà kiếm ý của bà ta cũng hoàn toàn khác với kiếm ý của Diệp Quân.
Dù bà ta học từ Diệp Quân, nhưng bà ta lại đi con đường khác với Diệp Quân.
Diệp Quân càng nhìn càng ngạc nhiên.
Một lúc sau, người phụ nữ dừng lại, ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó nói: “Có muốn ăn them quả không?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tình trạng ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi”.
Hắn không muốn bảo đối phương đi trộm quả nữa.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Nói xong, bà ta tỏ vẻ chần chừ.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn nói gì?”
Người phụ nữ hỏi: “Còn kẹo hồ lô không?”
Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn”.
Sau đó, hắn lấy một xâu kẹo hồ lô ra đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy kẹo hồ lô, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo, sau đó ăn rồi hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Quân cười nói: “Muốn bao nhiêu?”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó giơ năm ngón tay.
Diệp Quân đưa cho người phụ nữ năm xâu kẹo hồ lô, bà ta nhận lấy rồi cất đi.
Diệp Quân chợt hỏi: “Có cần ta dạy cô luyện kiếm không?”
Người phụ nữ khẽ cau mày: “Luyện kiếm cũng cần có người dạy à?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, người phụ nữ hỏi một cách khó hiểu: “Không phải là một chuyện rất đơn giản à?”
Diệp Quân hoàn toàn không nói nên lời.
Người phụ nữ chợt đứng dậy: “Ngày mai ta đến thăm ngươi, ngươi đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rất nguy hiểm?”
Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn hắn: “Ngươi không phải là quả, nếu để quả khác nhìn thấy, bọn họ sẽ giết chết ngươi”.
Diệp Quân: “...”
Người phụ nữ không nói gì thêm, bà ta đứng dậy rời đi.
Nhưng lúc, dường như Diệp Quân cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên nặng nề, sau đó hắn đứng dậy kéo lấy người phụ nữ trước mặt, đồng thời biến tay thành kiếm chiếm về phía trước.
Thời không trước mặt hắn chợt nứt ra, sau đó có một nắm đấm xuất hiện.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân và người phụ nữ bị đánh bay, lúc rơi xuống, Diệp Quân chợt xoay người bảo vệ người phụ nữ trong lòng, để người mình đập xuống đất.
Phụt!
Một dòng máu phun ra từ trong miệng, sau đó hắn lật người kéo người phụ nữ ra sau lưng, lúc này có một nắm đấm đánh thẳng vào bụng hắn.
Bốp!
Diệp Quân lại phun ra một ngụm máu tươi...
Chương 2119: Đừng có quát ta!
Người ra tay chính là A Phu kia, gã vẫn chưa đi, khoảng thời gian này gã cũng đang chữa thương, sau khi thương tích đã đỡ hơn, gã lập tức đi tới đây.
Gã vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình.
Diệp Quân và người phụ nữ bị một chưởng của A Phu đánh lui đến nghìn trượng, người phụ nữ không bị thương, vì cô ấy đã được Diệp Quân bảo vệ, hắn đã ngăn chặn tất cả sức mạnh.
Thấy A Phu kia muốn ra tay một lần nữa, Diệp Quân không thèm quan tâm đến sức mạnh Quang Âm trong cơ thể, hắn rút kiếm Thanh Huyên, sau đó lao về phía trước chém mạnh một cái.
Ầm!
Kiếm chém ra, hai người đồng thời lùi lại, nhưng cánh tay của A Phu đã nứt ra, máu bắn tung tóe.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng hắn.
Hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ cách đó không xa: “Đi đi”.
Người phụ nữ lắc đầu.
Diệp Quân nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Mau đi đi”.
Người phụ nữ vẫn lắc đầu.
Diệp Quân chợt giận dữ quát: “Mau đi nhanh!”
Thấy Diệp Quân mắng mình, người phụ nữ cũng vô cùng tức giận, cô ấy siết chặt tay nhìn Diệp Quân: “Đừng có quát ta!”
Dứt lời, hốc mắt cô ấy chợt đỏ lên.
Diệp Quân lập tức thấy đau đầu.
Đúng vào lúc này, thế giới chợt trở nên hơi hư ảo, sau đó trên đầu Diệp Quân chợt xuất hiện một pháp ấn bí ẩn.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức cau mày, cái quái gì thế này?
Ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, vì hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều sức mạnh Quang Âm mặc kệ sự ngăn cách của thời không kéo đến chỗ hắn.
Diệp Quân giật mình, cái quái gì thế này?
Mà lúc này, A Phu chợt nở nụ cười dữ tợn: “Ngươi không phải người của thế giới này, cũng không có cao thủ bảo vệ, lúc này đại đạo Quang Âm đã bắt đầu cắn trả ngươi. Ngươi chỉ cần ra tay ở nơi này thì sẽ chết nhanh hơn nữa”.
Hắn không thuộc về thế giới này?
Diệp Quân nhíu mày, thầm thấy rất nghi ngờ, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, hắn nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên đâm về phía trước.
Oanh!
Một ý chí kiếm đạo mạnh mẽ lan rộng khắp xung quanh dưới sự thúc đẩy của kiếm Thanh Huyên, kiếm ý mạnh mẽ đẩy lui những sức mạnh Quang Âm xung quanh, nhưng ngay sau đó, kiếm ý sẽ bắt đầu biến mất từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, A Phu kia lập tức nở nụ cười.
Mà lúc này, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía gã, thấy ánh nhìn của Diệp Quân, sắc mặt A Phu lập tức thay đổi, sau đó, Diệp Quân đã cầm kiếm bắt đầu tấn công gã
Diệp Quân không đẩy lui sức mạnh Quang Âm xung quanh mình, hắn muốn giải quyết người trước mặt trước.
Nhìn thấy Diệp Quân tấn công tới, trong mắt A Phu cũng lóe lên ánh sáng hung ác, gã siết chặt tay trái, sau đó vung tay lên, trên nắm đấm có vô số quyền mang hỏa diễm phun ra như thủy triều.
Ầm!
Sức mạnh hai người va vào nhau, một làn sóng xung kích đáng sợ tản ra khắp xung quanh, mà lúc lan tới chỗ người phụ nữ ở cách đó không xa, Diệp Quân chợt xuất hiện trước mặt cô ấy, sau đó chém một kiếm xuống, lực lượng sóng xung kích kia lập tức vỡ tan.
Sắc mặt của A Phu ở phía xa rất khó coi, vì tay trái của gã cũng đã không còn.
Gã nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Quân, tiếp xúc với thanh kiếm này không chết thì cũng bị thương.
Sắc mặt Diệp Quân cũng cực kỳ khó coi, vì hắn phát hiện đã có rất nhiều sức mạnh Quang Âm tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó bắt đầu ăn mòn thân thể và thần hồn của hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn phải nhanh chóng giải quyết kẻ địch trước mắt, sau đó để kiếm trong tay tiến vào trong cơ thể để trấn áp, nếu không hắn sẽ chết chắc.
Diệp Quân giẫm nhẹ chân, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở vị trí ban đầu một lần nữa.
Thấy Diệp Quân lại ra tay, mí mắt A Phu khẽ giật, hai tay gã đều đã không còn, sao có thể đánh nhau nữa đây?
Gã không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Nhưng lần này, Diệp Quân cũng không định bỏ qua cho gã, lập tức dốc hết sức xông lên, nâng cao tốc độ của mình đến giới hạn.
Tiếng kiếm reo liên tục vang vọng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đuổi kịp A Phu, A Phu không ngờ Diệp Quân lại nhanh đến thế, chỉ thể xoay người động tâm niệm, một tấm khiên cổ xưa xuất hiện trước mặt gã, nhưng khi Diệp Quân chém xuống, tấm khiên kia lập tức vỡ tan.
Oanh!
Sức mạnh kiếm đạo cường đại khiến A Phu bị đánh bay, còn Diệp Quân thì dùng hết sức vung kiếm Thanh Huyên ra khỏi tay.
Kiếm quang lóe lên.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên đâm thẳng tới trước ngực A Phu, con ngươi của A Phu co lại, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên bắt đầu cắn nuốt lấy thần hồn của gã.
Nhận ra thần hồn của mình sắp tân biến, A Phu vô cùng sợ hãi, gã ngẩng đầu gào thét: “Sư phụ, cứu con với”.
Đương nhiên sư phụ trong miệng gã chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Đương nhiên lúc này không có một lời hồi đáp nào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt A Phu thoáng chốc trở nên tái nhợt: “Sao có thể chứ...”
Sau đó, gã nhìn Diệp Quân phía xa, gào thét: “Ngươi không giết được ta đâu, sư phụ của ta có thể nghịch chuyển Quang Âm, hồi sinh không giới hạn, ngươi cứ đợi đó...”
Gã còn chưa nói xong thì thần hồn đã bị kiếm Thanh Huyên đánh tan hoàn toàn.
Diệp Quân ở phía xa cũng rơi thẳng xuống, kiếm Thanh Huyên cảm nhận được điều đó thì lập tức rời khỏi người A Phu, biến thành một tia kiếm quang đâm vào giữa chân mày của Diệp Quân.
Ầm!
Cơ thể Diệp Quân run rẩy dữ dội.
Diệp Quân siết chặt tay, khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo, khả năng ăn mòn của những sức mạnh Quang Âm kia quá đáng sợ, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.
Vô cùng khó chịu!
Chương 2120: Hủy diệt đi!
Lúc này, người phụ nữ chợt xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Quân, cô ấy tỏ vẻ hoảng sợ.
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ấy ôm lấy Diệp Quân bước nhanh đến dưới gốc cây, cô ấy đặt Diệp Quân xuống đất, sau đó nói: “Ta đi trộm quả cho ngươi”.
Dứt lời, cô ấy xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Diệp Quân lại kéo cô ấy lại.
Diệp Quân lắc đầu, cất giọng vô cùng nặng nề và đau đớn: “Không... Không cần đâu, bây giờ loại quả đó không có quả nhiều tác dụng với ta”.
Người phụ nữ nắm lấy tay hắn, hơi căng thẳng và lo lắng: “Ta làm sao để giúp ngươi đây?”
Diệp Quân im lặng, hắn vội vàng ngồi dậy, sau đó đột nhiên nắm chặt hai tay, kiếm ý vô đích dâng trào từ trong cơ thể hắn.
Hắn muốn kiếm ý của mình đẩy sức mạnh Quang Âm trong cơ thể ra ngoài!
Nhưng kiếm ý của hắn vừa tiếp xúc với sức mạnh Quang Âm đã lập tức bị ăn mòn.
Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên nặng nề.
Lần này hắn toi đời rồi.
Diệp Quân nằm hẳn xuống, bây giờ hắn chỉ có thể cố chịu đựng cảm giác đau đớn này, sau đó để thanh kiếm trong cơ thể từng chút một đẩy sức mạnh Quang Âm kia ra.
Còn người phụ nữ sợ Diệp Quân xảy ra chuyện, vẫn luôn trông chừng bên cạnh hắn, cô ấy sợ Diệp Quân ngất xỉu sẽ không tỉnh lại nữa, vì thế cô ấy bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện với Diệp Quân.
Đương nhiên vấn đề của cô ấy đều rất kỳ lạ, ví dụ như cô ấy hỏi hắn, hắn có muốn trở thành quả không?
Khi nghe thấy những lời này, Diệp Quân lại càng thấy đau đầu hơn.
Diệp Quân chợt hỏi: “Cô tên là gì?”
Người phụ nữ vẫn cố chấp: “Ngươi nói với ta tên của ngươi trước đi”.
Diệp Quân cạn lời.
Người phụ nữ lấy một xâu kẹo hồ lô ra, vừa liếm kẹo vừa nói: “Chỉ hệ Ngân Hà mới có quả hồ lô này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Hình như là vậy”.
Người phụ nữ nói: “Sau này không thể hủy diệt hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân: “...”
Người phụ nữ chợt hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Hỏi xong, cô ấy quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, đây là điều cô ấy đã muốn hỏi hắn từ lâu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng không biết nữa”.
Người phụ nữ cau mày, rõ ràng cô ấy rất không hài lòng với câu trả lời này.
Diệp Quân cười hỏi: “Cô để ý vấn đề này sao?”
Người phụ nữ đáp: “Tò mò”.
Diệp Quân cười khẽ: “Ta thật sự không biết, nhưng ta có thể chắc chắn một điều là ta không muốn cô xảy ra chuyện”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn, cô ấy im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía chân trời, im lặng liếm kẹo hồ lô.
Lúc này dưới sự trấn áp của kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt hắn lại hơi nặng nề, vì hắn vấn luôn nghĩ tới lời nói của người đàn ông cao lớn kia.
Hắn không phải người của thế giới này?
Rốt cuộc tên đó có ý gì?
Tiếc là trong tình huống đó, hắn không thể để đối phương được sống.
Đau đầu!
Diệp Quân thầm cảm thán.
Dường như nghĩ đến điều gì, hắn thầm hỏi: “Tên kia, ngươi có đó không?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được trong người mình có kẻ đặc biệt kia, nhưng kẻ đó vẫn luôn không trả lời.
Cái tên này chết rồi à?
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh chợt cất lời: “Ta phải trở về rồi”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía người phụ nữ: “Cô đừng trộm quả nữa, thương tích của ta bây giờ rất đặc biệt, quả đó đã không còn tác dụng gì với ta nữa rồi”.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân đang muốn nói chuyện thì chợt nhíu mày, sau đó nhìn về phía xa: “Có người”.
Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy một cách khó khăn, sau đó kéo người phụ nữ ra sau lưng.
Người phụ nữ nhìn về phía hắn, không nói một lời.
Thời không ở cách đó không xa chợt rung động.
Lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, cô ấy vội vàng ôm lấy Diệp Quân chạy tới sau cái cây bên cạnh, cô ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng”.
Nói xong, cô ấy xoay người chạy đi mất.
Diệp Quân ngơ ngác.
Người phụ nữ đi ra từ phía sau cây, một người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt cô ấy.
Người đó chính là Tư Oánh.
Tư Oánh nhìn về phía sau cây, sau đó hỏi: “Hắn là ai?”
Người phụ nữ đáp: “Bạn”.
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bạn ư?”
Người phụ nữ gật đầu.
Tư Oánh nhìn chằm chằm cô ấy, giọng nói bắt đầu trở nên nặng nề: “Đó là một người đàn ông ngoại tộc”.
Người phụ nữ im lặng.
Ánh mắt Tư Oánh dần trở nên lạnh lẽo: “Phải giết”.
Người phụ nữ lập tức nói: “Không được”.
Thấy phản ứng gay gắt của người phụ nữ, Tư Oánh thoáng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Người phụ nữ vẫn nói: “Bạn bè!”
Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, sau đó chợt siết chặt hai tay, bà ta đang định ra tay thì người phụ nữ đó cũng siết chặt tay ngăn cản trước mặt bà ta.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tư Oánh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ngươi thích hắn à?”
Người phụ nữ ngây người, đang định lắc đầu thì Tư Oánh đột nhiên chạy nhanh tới sau cái cây, đánh ra một quyền, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ấy chắn trước mặt Tư Oánh, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Tư Oánh bị ép lùi lại, sau khi dừng lại, bà ta lập tức nổi giận: “Phục Võ, không ngờ ngươi lại vì một nam nhân ngoại tộc mà ra tay với tỷ muội của mình! Hừ, mẹ kiếp, hủy diệt đi!”
Bình luận facebook