-
Chương 2136-2140
Chương 2136: Đánh cược
Nói xong ông ta xoay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, ông ta bỗng dừng lại: “Ta đã quyết định dẫn nhà họ Phương về Ung Châu… Bây giờ nhà họ Phương chúng ta không chỉ trở thành trò cười của thành Quan Huyên, mà cũng đã trở thành trò cười của Ung Châu… Tiểu Ngự… cậu tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Sau khi Phương Đình đi, Phương Ngự đứng ở cửa đại điện, lặng thinh hồi lâu.
Lúc này Dương Việt xuất hiện bên cạnh Phương Ngự, y quay đầu nhìn Phương Ngự: “Hối hận sao?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không hối hận”.
Dương Việt nhìn Phương Ngự: “Tại sao?”
Phương Ngự mỉm cười: “Bây giờ thế giới này không tốt như vậy, nhưng ta tin sau này Dương huynh có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Dương Việt trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó khẽ cười nói: “Huynh đệ? Ngươi quả thực vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, một nhân vật tuyệt thế như viện trưởng sao có thể làm huynh đệ với một người phàm như ngươi?”
Dứt lời, Dương Việt xoay người rời đi.
Trong tinh không đặc biệt, Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó xoay người nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, Tịnh tông chủ bỗng xoay người nhìn thẳng vào hắn: “Ván này ta thua rồi”.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức kiếm đạo của Diệp Quân điên cuồng tăng lên, từng luồng kiếm ý trào ra từ trong người hắn, lúc này toàn bộ thời không xung quanh hắn sôi sục, sau đó biến mất, cho dù là sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể hắn cũng bị tiêu diệt bởi kiếm ý của hắn.
“Vãi chưởng, lợi hại!”
Giọng nói run rẩy của Tiểu Tháp vang lên: “Chết tiệt… mẹ nó chứ… Mau lên, mau lấy kiếm Thanh Huyên ra…”
Diệp Quân hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, lấy kiếm Thanh Huyên ra.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Cảm nhận được gì không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Ngươi để kiếm ý của ngươi đi vào trong kiếm Thanh Huyên đi”.
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn làm theo, sau khi kiếm ý của hắn đi vào, hắn phát hiện có chín ô vuông xuất hiện trên kiếm Thanh Huyên, hai ô vuông trước mặt có kiếm quang.
Thấy thế Diệp Quân cực kỳ kinh ngạc: “Tháp gia, đây là?”
Tiểu Tháp bật cười: “Kiếm đạo cấp chín, đây là kiếm đạo cấp chín mà cô cô ngươi làm cho ngươi. Nói đơn giản là nếu kiếm ý của ngươi có thể làm cho tất cả các ô vuông sáng lên thì tức là kiếm do kiếm ý của ngươi ngưng tụ có cấp bậc giống với kiếm Thanh Huyên hiện tại… Lúc đó không dùng kiếm Thanh Huyên, kiếm ý của ngươi cũng có thể một nhát kiếm phá vỡ vạn pháp, ngoài các cường giả cực mạnh, chẳng hạn như người trước mặt ngươi… không ai có thể phá được kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân cảm thấy phấn khích: “Nói thế nếu tất cả các ô vuông đều sáng lên tức là thanh kiếm do kiếm ý của ta ngưng tụ có khả năng tương đương với kiếm Thanh Huyên?”
Tiểu Tháp cười nói: “Đúng thế, lợi hại lắm! Ha ha!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, trước kia sao không nói chuyện này với ta?”
Tiểu Tháp nói: “Trước đây ngươi quá yếu, nói thì có ích gì? Bây giờ cho dù ngươi đã từ số không lên một rồi, mặc dù ngươi chỉ làm sáng được hai ô vuông nhưng cảnh giới kiếm đạo của ngươi chắc chắn không thua kém Phục Võ trước đây”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Ta đỉnh thật… chỉ là tại sao cảnh giới kiếm đạo của ta lại đột nhiên tăng lên?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, không phải là ngươi lợi hại, là người trước mặt ngươi mạnh, là cô ta quá mạnh, vì Đạo của cô ta đối lập với ngươi nhưng bây giờ cô ta đã công nhận Đạo trật tự của ngươi từng chút… Mẹ kiếp, nếu khiến cô ta công nhận ngươi hoàn toàn thì ngươi sẽ vô địch. Giống như Tiêu Dao Kiếm Tu công nhận ông nội ngươi năm đó, làm cho ông nội ngươi bay lên… Mau, đi chinh phục cô ta đi…”
Diệp Quân vẫn không nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nhìn bụng Diệp Quân: “Nứt”.
Rắc!
Tiểu Tháp bỗng nứt ra…
Diệp Quân: “…”
Tịnh tông chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Đánh cược đi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cược gì?”
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân: “Thiếu niên đó khiến ta hơi bất ngờ, nhưng gã không thấy đổi được gì. Ngươi đi lại từ đầu, đi trong trật tự do ngươi thiết lập, không được gọi người, không được dùng thực lực tu vi của mình… Nếu ngươi rơi vào bóng tối mà lòng vẫn có thể hướng về ánh sáng, hơn nữa bước ra…”
Diệp Quân tiếp lời: “Vậy cô sẽ giúp ta thiết lập trật tự, hoàn thiện trật tự”.
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô ta.
Tịnh tông chủ nói: “Nếu thất bại?”
Diệp Quân định nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi tự tay hủy diệt vũ trụ Quan Huyên, thế giới sẽ không có trật tự”.
Diệp Quân híp mắt.
Tịnh tông chủ khinh thường: “Không dám hả?”
Diệp Quân siết chặt hai tay, trầm giọng nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên còn có kẻ thù…”
Tịnh tông chủ ngắt lời hắn: “Trước khi cuộc đánh cược hoàn thành, bao nhiêu kẻ địch đến vũ trụ Quan Huyên, ta giết bấy nhiêu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế đó…”
Tịnh tông chủ lại ngắt lời hắn: “Ông ta dám bước chân vào vũ trụ Quan Huyên, ta sẽ khiến ông ta quỳ xuống trước mặt ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ một lát: “Cược”.
Chương 2137: Bảng Cấm Kỵ
Đánh cược một phen này.
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Đây không phải quyết định nhất thời, mà là nghiêm túc.
Trước giờ hắn vẫn đặt trọn tâm trí vào việc trở nên mạnh hơn và chinh phục vũ trụ, hoàn toàn không biết cũng không quan tâm đến cái gọi là trật tự vũ trụ mới do mình lập ra.
Hắn chỉ hy vọng trật tự này có thể giúp người trẻ tuổi không đánh mất hy vọng vào tương lai. Giờ đây hắn muốn trải qua những quy tắc mình tạo ra để xem chúng nó rốt cuộc như thế nào.
Chưa nếm trải thì không biết khó khăn, vì vậy hắn muốn tự mình thể nghiệm.
Tịnh tông chủ và Diệp Quân nhìn vào mắt nhau.
Hắn đang hoàn toàn nghiêm túc.
Tịnh tông chủ mở miệng nhưng chưa kịp nói chuyện thì nhíu mày, liếc nhìn sang bên. Diệp Quân nhìn theo, xuyên qua nhiều tầng thời không, thấy được đại đạo Quang Âm vàng óng xuất hiện ở nơi xa.
Từ đó đi ra năm cường giả, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng với khí chất bất phàm.
Bốn người đi theo sau ông ta đều mặc áo giáp vàng.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua vô vàn thời không, cuối cùng nhìn thấy Diệp Quân và Tịnh tông chủ.
Ông ta mở miệng: “Tại hạ Vu Triều, Điện ti của Thập Nhị Điện thuộc Quang Âm Đạo Điện...”
Tịnh tông chủ nhíu mày quát: “Cút ngay!"
Cút!
Lời vừa dứt đã khiến Vu Triều biến sắc. Ông ta vung tay phải, thả một luồng sức mạnh ra, nào ngờ chỉ một khắc sau, cả năm người đã bị đánh văng ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, rơi xuống một nơi nào đó không rõ.
Cút là cút thật.
Vu Triều và bốn người kia tái mặt trong kinh hoàng.
Trước khi đến đây họ cũng biết nơi này có cường giả bí ẩn, nhưng vì cho rằng cường giả văn minh cấp thấp như này thì mạnh được đến đâu nên đã xem thường.
Không ngờ người kia lại mạnh đến vậy.
Vu Triều nhìn về nơi ban nãy với vẻ kiêng kỵ: “Không ngờ nền văn minh này trừ Đa Nguyên Đạo Đế ra vẫn còn cường giả bực này, chẳng biết có tên trong bảng Cấm Kỵ không”.
Bảng Cấm Kỵ.
Ba chữ này khiến các cường giả kia biến sắc.
Đó là một danh sách có từ xa xưa, những ai được điền tên đều là người mạnh nhất vũ trụ, đến nỗi bị xem là cấm kỵ.
Vị Nhất điện chủ trong quá khứ đã từng đứng đầu bảng đó.
Một cường giả nói: “Có lẽ là không. Người này tuy mạnh nhưng không nằm trong danh sách đề phòng của Quang Âm Đạo Điện, tuy vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận”.
Vu Triều gật đầu: “Không thể xem thường bằng mọi giá. Lần này vốn định giúp Đa Nguyên Đạo Đế để kết giao ân tình, không ngờ người bên Diệp Quân lại khó lường như vậy, phải trở về điều tra kỹ càng”.
Rồi dẫn theo mấy người kia biến mất.
Thời không đặc biệt ở vũ trụ Quan Huyên.
Tịnh tông chủ im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn hỏi: “Cô nói thế nào, ta làm thế ấy”.
Hắn muốn người này phải thua tâm phục khẩu phục.
Ông nội năm xưa cũng từ hai bàn tay trắng trở thành người mạnh nhất thế gian thì sao hắn lại không thể? Hắn không tin mình chỉ là một thằng vô dụng nếu không có chỗ dựa và nhân mạch.
Tịnh tông chủ vươn một bàn tay ra.
Diệp Quân chần chừ một chút rồi đặt tay mình vào, cảm nhận tay đối phương rất mềm.
Nhưng một khắc sau, đồng tử hắn đã co rụt lại.
Uỳnh!
Chỉ trong một chớp mắt mà toàn bộ cảnh giới của hắn bị xóa sổ, cảnh giới kiếm đạo cũng không còn.
Tất cả trở về con số không.
Diệp Quân ngớ người.
Không dừng lại ở đó, quần áo của hắn cũng tan thành tro bụi, mà cơ thể thì tan biến từng chút một.
Ngũ quan bắt đầu vặn vẹo sai lệch, cảm giác như thân thể mình đang bị lăng trì thành từng mảnh nhỏ.
Tịnh tông chủ lẳng lặng nhìn hắn, không có ý định dừng lại.
Diệp Quân phải chịu nỗi đau không thuộc về mình nhưng vẫn ráng nhịn xuống không chịu đầu hàng, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Cuối cùng, thân thể Kiếm Ý Vô Địch của Diệp Quân bị hủy, chỉ còn lại thần hồn.
Tịnh tông chủ hé miệng: “Tụ”.
Thân thể Diệp Quân chậm rãi ngưng tụ lại thành hình mới tinh.
Nhưng chỉ là thân thể phàm thai tầm thương.
Tịnh tông chủ vừa định thu tay về thì bị Diệp Quân tóm lấy.
Cô ta nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Còn thần hồn nữa! Nó cũng mạnh lắm, cô giúp ta tẩy nó đi”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn một hồi. Cơn đau từ thần hồn ập đến mạnh hơn thân xác cả trăm lần khiến Diệp Quân trợn mắt.
Lập tức té xỉu.
Hắn đã không còn thân xác hùng mạnh lẫn tu vi, không thể chịu nổi nỗi đau này.
Tịnh tông chủ trầm ngâm một hồi rồi thu tay về, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt tay lên giữa trán Diệp Quân, khắc một pháp ấn vào.
Chương 2138: Hai bàn tay trắng
Uỳnh!
Tiểu Tháp bị phong ấn ngay lập tức.
Tiểu Tháp: “...”
Nói chuyện thì vẫn được nhưng công năng thì không dùng được nựa rồi.
Tịnh tông chủ nhìn vào trong Tiểu Tháp, thấy Ngao Thiên Thiên còn đang bế quan chuẩn bị đột phá trong thời không đặc thù.
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Còn kiếm Thanh Huyên...”
Tịnh tông chủ liếc nhìn nó.
Tiểu Tháp im luôn.
Nó cũng hy vọng Diệp Quân có thể thay đổi thật sự chứ không chỉ nói suông.
Thời khắc này chính là một cơ hội tuyệt hảo khi Tịnh tông chủ sẽ giúp hắn chống lại ngoại địch, nhưng đây cũng là một lần đánh cược.
Nếu Diệp Quân không thể tự mình bước ra thì nhiệm vụ của nó sẽ kết thúc sớm.
Bởi vì khi ấy thế gian sẽ có thêm một tên vua dựa dẫm, mà Tiểu Tháp nó sẽ trở thành đồ thừa.
Hơn ai hết, nó mới là người mong Diệp Quân có thể bước ra từ trong khốn cảnh.
Nó hy vọng tất cả những người nó từng hỗ trợ đều có thể trở thành vô địch.
Tịnh tông chủ vươn tay, gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Cô ta liếc nhìn nó một cái rồi thu kiếm vào.
Diệp Quân bây giờ hai bàn tay trắng.
Không thể dùng Tiểu Tháp.
Không có kiếm Thanh Huyên.
Cảnh giới cũng mất.
Cảnh giới kiếm đạo không còn.
Thân xác chẳng đáng nói.
Tịnh tông chủ vung tay làm Diệp Quân biến mất, rồi xoay người nhìn vào vũ trụ: “Ngươi sẽ hối hận”.
Như cảm nhận được điều gì, cô ta nhìn về phía Diệp Quân biến mất rồi nhíu mày, ánh mắt lạnh đi: “Trong thời gian đánh cược, ngươi mà dám đụng vào hắn hoặc phá vỡ quy tắc thì đừng trách ta đồ sát cả văn minh của người”.
Lâu thật lâu sau, Diệp Quân mở mắt ra.
Rồi lập tức bật dậy.
Hắn đang nằm giữa đường cái với người qua người lại kế bên.
Cảm nhận thân thể của mình, thấy cảnh giới, thân xác và cảnh giới kiếm đạo đã biến mất.
Bấy giờ mới nhớ ra vụ cược giữa mình và Tịnh tông chủ.
Hắn gọi: “Tháp gia ơi?"
Tiểu Tháp: “Nghe”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Đây là đâu vậy?"
Tiểu Tháp: “Không biết nữa. Ta bị phong ấn trong cơ thể ngươi, bây giờ chỉ có thể nói chuyện được thôi chứ không làm gì được, ta thành bùa may mắn rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Tịnh tông chủ bảo nếu trong vòng ba năm, ngươi có thể thành công gia nhập thư viện Quan Huyên ở thành Quan Huyên thì sẽ vượt qua ải thứ nhất”.
Diệp Quân ngẩn ra: “Vậy thôi hả? Gia nhập trong ba năm cũng đâu có gì khó”.
Hắn cười: “Không cần đến ba năm, một... Không, nửa năm thôi là ta làm được”.
Tiểu Tháp: “Ghê đấy, ta tin ngươi”.
Diệp Quân đứng dậy, nhìn nhìn xung quanh rồi quyết định tìm hiểu xem đây là nơi nào.
Dung mạo hắn đã bị thay đổi, tuy không nhiều nhưng sẽ không ai nghĩ tới viện trưởng.
Hỏi thăm một hồi, hắn đã biết nơi này là đâu.
Cũng hãi hùng vô cùng.
Bởi vì đây là Thanh Châu nơi cha hắn từng sinh ra.
Không ngờ Tịnh tông chủ lại đưa hắn đến đây.
Diệp Quân lại điều tra về các thế lực lớn tại địa phương. Thư viện Quan Huyên đương nhiên đứng đầu, sau là Tiên Bảo Các và Kiếm Tông, tiếp đó là ba đại gia tộc họ Diệp, Thác Bạt và Tần.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, quyết định gia nhập Kiếm Tông.
Dù sao cũng là kiếm tu, nơi đó sẽ phù hợp hơn là thư viện.
Hắn hỏi thăm địa chỉ Kiếm Tông rồi bắt đầu lên đường, sau đó thấy nhức cả người.
Bởi vì từ đây đi đến đó phải cách cả ngàn dặm, đi bộ chắc cũng nửa năm.
Mà hắn lại không có tiền!
Tiền đâu?
Diệp Quân đau cả đầu.
Từ khi rời nhà họ Diệp đến giờ, hắn đã bao giờ thiếu tiền đâu.
Nhưng đó là thứ yếu, quan trọng nhất là hắn đói bụng.
Bây giờ không còn ích cốc như trước nữa.
Phải kiếm tiền thôi!
Diệp Quân hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
Hắn nghĩ tới Tiên Bảo Các.
Nơi này cho vay tiền.
Diệp Quân vội vàng chạy đến thì bị một quản sự chặn lại: “Làm gì đấy?"
Diệp Quân: “Đến vay tiền”.
Quản sự chỉ sang bên phải: “Qua đó xếp hàng”.
Xếp hàng?
Diệp Quân sửng sốt nhìn theo, thấy một hàng mười người đang xếp hàng trước một ô cửa.
Hắn chần chừ hỏi: “Không xếp được không?"
Quản sự liếc xéo: “Được, ai mở tài khoản trên mười triệu linh tinh thì trở thành khách quý, không phải xếp hàng”.
Mười triệu linh tinh!
Diệp Quân đào đâu ra số tiền đó nên im mồm. Hắn lại thấy bên kia có năm quầy nhưng chỉ có một quầy làm việc, tò mò hỏi: “Sao mấy quầy kia lại trống? Sắp xếp thêm vài người nữa thì hiệu suất sẽ cao lên, còn tiết kiệm thời gian nữa”.
Quản sự: “Thời gian của người nghèo không có giá trị, không cần tiết kiệm”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “...”
Chương 2139: Tiền đâu?
Diệp Quân nghe quản sự nói vậy thì mặt đần thối ra.
Hắn chợt ý thức được không chỉ nội bộ thư viện Quan Huyên có vấn đề mà Tiên Bảo Các cũng có.
Quản sự ra vẻ mỉa mai: “Khỏi nói cũng biết ngươi không có xu nào trong túi rồi đúng không?"
Diệp Quân phật lòng: “Ngươi không sợ bị khiếu nại à?"
Quản sự cười: “Khiếu nại gì? Ta nói ngươi đi xếp hàng là đúng quy định thì có gì phải khiếu nại? Buồn cười”.
Rồi hắn ta liếc xéo: “Giờ ngươi khỏi xếp hàng nữa”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao?"
Quản sự: “Vì ta thấy ngươi không có tư cách”.
Sắc mặt Diệp Quân trầm hẳn đi.
Quản sự cười: “Không phục thì đi khiếu nại đi”.
Hai tên thị vệ đi tới, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt bất thiện.
Hắn nói: “Ta muốn khiếu nại”.
Quản sự ở gần đó ngoái lại cười: “Ra cửa rẽ phải”.
Diệp Quân hậm hực nhìn hắn ta rồi rời khỏi Tiên Bảo Các. Hắn rẽ phải, nhìn thấy một các điện nhỏ cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.
Hắn im lặng đi ra sau chót.
Một hồi lâu sau mới đến lượt Diệp Quân, nào ngờ hắn vừa nhấc chân đi vào thì bị một lão già chặn lại: “Ba viên linh tinh”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ba viên linh tinh?"
Lão già gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Ta đến khiếu nại mà cũng phải đóng tiền à?"
Lão già tỏ ra phật lòng: “Khiếu nại cũng cần tra giấy tờ sổ sách, hao tốn nhân lực thời gian, tất cả đều là chi phí thì đương nhiên phải trả tiền rồi”.
Diệp Quân đơ ra.
Lão già nóng nảy: “Lẹ lên nhường chỗ cho người đằng sau làm, đừng có cản trở”.
Sắc mặt Diệp Quân thúi hoắc nhưng lại không còn cách nào khác. Hắn không xu dính túi, đành phải im lặng rời đi.
Bỗng một ông lão chợt đến gần hỏi: “Chàng trai, lần đầu đi khiếu nại à?"
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Ông lão lắc đầu: “Còn non trẻ quá”.
Diệp Quân: “Vì sao lại nói thế?"
Ông lão thở dài: “Ngươi không biết rồi, người tu luyện bây giờ thường thà nhịn chứ không ai đi kiện cả”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Ông lão: “Không chỉ sợ bị bắt oan mà còn ngại phiền phức nữa. Một khi kiện là giày vò qua lại khổ lắm, tốn thời gian, tiền bạc, công sức mà có khi còn thất bại...”
Ông ta thở dài nặng nề.
Diệp Quân im lặng.
Không phải hắn không hiểu thói đời, mà đến đây khiếu nại chỉ để xem cách này có khả dĩ hay không, nhưng xem ra nó đã trở thành hình thức rồi.
Hết cứu!
Ánh mắt Diệp Quân trở nên phức tạp, biết rằng mình lực bất tòng tâm nên không tiếp tục khiếu nại nữa.
Bằng không chỉ có đường chết.
Thực tế chính là vậy.
Diệp Quân bước đi trên đường, biết rằng những gì mình vừa trải qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Trật tự.
Nếu đây không phải trật tự tốt thì cũng không phải chuyện gì tốt với người tu luyện bình thường dưới nó.
"Ọt!"
Bao tử hắn chọn đúng lúc này để lên tiếng.
Diệp Quân đen cả mặt.
Trật tự gì chứ, lấp đầy bụng đi rồi nói tiếp.
Diệp Quân nhìn xung quanh, thấy trên đường có không ít hàng quán, nhưng giờ đây hắn không xu dính túi, chỉ có thể nhìn.
Hắn hỏi: “Tháp gia, cha ta sẽ làm gì nếu gặp phải cảnh này?"
Tiểu Tháp: “Cha ngươi có bao giờ nghèo đâu”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Nhưng ta nghĩ cha ngươi sẽ đi dụ người ta á”.
Dụ à?
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến trước hàng bánh bao. Hắn chần chừ nhìn mấy cái bánh nóng hầm hập. Chủ quán là một bà thím vóc dáng to lớn, mặc quần áo bằng vải thô, cánh tay to như chày gỗ trông đáng sợ vô cùng.
Bà thím nhìn hắn, nói: “Ba văn một cái”.
Người ở tầng dưới chót thường dùng tiền bạc, chỉ có người tu luyện dùng linh tinh.
Diệp Quân dè dặt hỏi: “Bán chịu không thím?"
Da mặt dày ngang tường thành như hắn bây giờ cũng phải đỏ mặt.
Tiểu Tháp: “...”
Bà thím im lặng đánh giá hắn.
Diệp Quân cảm thấy khí thế của bà ta còn ghê gớm hơn cả Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Bà thím cười: “Thím Kiều này bán mười tám năm, lần đầu tiên thấy có người mua bánh bao mà còn mua thiếu”.
Giọng bà ta vốn oang oang rất lớn, vừa cất lên thì bốn phía đều nghe thấy.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Diệp Quân.
Mặt có dày tới đâu cũng chịu không nổi, làm hắn như ngồi bàn chông.
Bỗng có một đứa bé trai tầm mười ba, mười bốn tuổi, đầu đội chiếc mũ rách, mặt lấm lem bùn đất chui ra trước mặt hắn.
Trong lúc hắn còn không hiểu chuyện gì thì nó đã vơ lấy mấy cái bánh nhét vào tay hắn, bản thân cũng cầm theo mấy cái nữa rồi chạy biến.
Chương 2140: Cha ngươi cũng từng bán thân
Diệp Quân: “...”
"Ê!"
Bà thím gầm lên: “Có ăn trộm!"
Âm thanh rền vang như sấm làm nhức cả tai.
Diệp Quân hoàn hồn, thấy bà ta vồ tới như một ngọn núi khổng lồ thì tài mặt, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bà thím hồng hộc vừa đuổi theo vừa quát: “Tới cái bánh bao cũng không mua nổi... Thì còn làm được cái gì hả?!"
Diệp Quân: “...”
Cũng may vì bà ta quá béo nên không đuổi theo lâu được, chẳng mấy chốc đã ngồi bệt xuống thở hổn hển.
Một gã bán thịt cầm dao mổ heo chạy tới, tức giận quát theo bóng Diệp Quân và thằng bé kia chạy mất: “Có cái bánh mà cũng đi trộm! Vô nhân tính!"
Ánh mắt ông ta dịu đi khi nhìn bà thím: “Đi báo quan đi thím Kiều, để quan trên trị tụi nó...”
Nhưng bà thím lại lắc đầu xua tay: “Thôi, có mấy cái bánh à. Tụi nó mà còn cách khác thì cũng đã không làm vậy, xem như tôi hành thiện tích đức vậy”.
Bà ta đứng dậy phủi mông rồi đi mất.
Người bán thịt theo sau.
Bên kia, Diệp Quân theo dấu thằng bé chạy tới một ngôi miếu đổ nát ở một nơi hẻo lánh không ai ở.
Thằng bé bật dậy khi thấy hắn bước vào, hai mắt lom lom nhìn hắn.
Diệp Quân ngạc nhiên nhận ra đây là một đứa bé gái, chỉ vì ăn mặc giống con trai quá nên hắn đã nhầm.
Con bé cứ im lặng nhìn hắn.
Thấy Diệp Quân đi tới, con bé lấy một cái bánh ra bắt đầu ăn, hai mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Diệp Quân mới sực nhớ mình cũng cầm được mấy cái bánh trong tay, hầu kết chuyển động.
Đói muốn chết rồi!
Trước kia hắn sống ở nhà họ Diệp rất sung sướng, chưa phải chịu đói bao giờ.
Con bé im lặng vừa ăn vừa nhìn hắn.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Làm vậy là không đúng”.
Con bé tiếp tục lấy cái bánh thứ hai ra ăn.
Diệp Quân nghiêm giọng: “Ăn cướp là sai...”
Con bé xen vào: “Giờ có ăn không?"
Diệp Quân: “Làm như vậy là rất sai...”
Con bé: “Vậy đi trả cho bả đi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu: “Ý ta la... tạm thời không đúng”.
Vì đói quá nên hắn cũng lấy bánh ra ăn.
Vừa cắn một cái thì hai mắt sáng ngời: “Ngon quá!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân ngấu nghiến ăn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy đói cồn cào như vậy. Con bé chỉ im lặng liếc một cái rồi ăn phần mình tiếp.
Cả hai nhanh chóng ăn hết bánh.
Diệp Quân dựa lưng vào tường, hỏi con bé: “Muội tên gì?"
Con bé không đáp.
Hắn đành mở lời: “Ta là... Diệp Dương”.
Con bé vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp thì nó mở miệng: “Gia cảnh sa sút à?"
Diệp Quân tò mò: “Sao muội biết?"
Con bé thờ ơ: “Thấy cách ăn mặc nói năng của ngươi, không giống người thường”.
Diệp Quân tỏ ra hứng thú, chưa kịp hỏi thì con bé lại nói: “Ngươi ngu lắm, không chịu thay đổi thì chờ chết đói đi”.
Mặt hắn sa sầm.
Con bé không nói gì nữa mà cẩn thận rút một quyển sách ra, chăm chú đọc.
Diệp Quân nhìn, thấy sách có tên Cổ Học.
Hắn biết đây là sách gối đầu của rất nhiều người ở thư viện Quan Huyên, cũng là quyển được đọc nhiều nhất.
Bèn ngạc nhiên hỏi: “Em thích đọc nó?"
Con bé liếc sang: “Ừ”.
Diệp Quân: “Ta biết trong sách có viết không được trộm cắp, không được cướp bóc...”
Con bé: “Đọc sách là vì tương lai, cướp bóc là để sinh tồn, có gì sai sao?"
Diệp Quân nghĩ một hồi: “Có sai”.
Con bé nhìn xoáy vào hắn: “Vậy trả bánh đây”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân rơi vào im lặng, nói: “Đúng là đúng, sai là sai... Nhưng có lúc đạo lý cũng phải xem thời điểm...”
Con bé ngắt lời hắn: “Nếu ngươi thà chết đói cũng không ăn bánh thì ta công nhận ngươi đúng, nhưng ngươi đã ăn rồi thì có tư cách gì nói đúng sai?"
Diệp Quân ngẩn ra rồi cười lên: “Thọ giáo”.
Con bé quay lại đọc sách.
Diệp Quân dựa vào tường, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, thì thầm trong lòng: “Tháp gia à, ta phải đi làm kiếm tiền thôi, bằng không chưa đến Kiếm Tông đã chết đói rồi. Ngươi nói xem có việc gì đơn giản dễ làm không?"
Tiểu Tháp: “Bán thân đi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Cha ngươi từng làm rồi đó”.
Bỗng nó như cảm nhận được gì mà ré lên: “Đờ mờ!"
Vừa nói xong, nó đã xuất hiện ở một vùng tinh không xa lạ.
Nơi có một người đàn ông và một người phụ nữ đều mặc áo trắng đang nhìn nó.
Tiểu Tháp: “...”
Nói xong ông ta xoay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, ông ta bỗng dừng lại: “Ta đã quyết định dẫn nhà họ Phương về Ung Châu… Bây giờ nhà họ Phương chúng ta không chỉ trở thành trò cười của thành Quan Huyên, mà cũng đã trở thành trò cười của Ung Châu… Tiểu Ngự… cậu tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Sau khi Phương Đình đi, Phương Ngự đứng ở cửa đại điện, lặng thinh hồi lâu.
Lúc này Dương Việt xuất hiện bên cạnh Phương Ngự, y quay đầu nhìn Phương Ngự: “Hối hận sao?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không hối hận”.
Dương Việt nhìn Phương Ngự: “Tại sao?”
Phương Ngự mỉm cười: “Bây giờ thế giới này không tốt như vậy, nhưng ta tin sau này Dương huynh có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Dương Việt trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó khẽ cười nói: “Huynh đệ? Ngươi quả thực vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, một nhân vật tuyệt thế như viện trưởng sao có thể làm huynh đệ với một người phàm như ngươi?”
Dứt lời, Dương Việt xoay người rời đi.
Trong tinh không đặc biệt, Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó xoay người nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, Tịnh tông chủ bỗng xoay người nhìn thẳng vào hắn: “Ván này ta thua rồi”.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức kiếm đạo của Diệp Quân điên cuồng tăng lên, từng luồng kiếm ý trào ra từ trong người hắn, lúc này toàn bộ thời không xung quanh hắn sôi sục, sau đó biến mất, cho dù là sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể hắn cũng bị tiêu diệt bởi kiếm ý của hắn.
“Vãi chưởng, lợi hại!”
Giọng nói run rẩy của Tiểu Tháp vang lên: “Chết tiệt… mẹ nó chứ… Mau lên, mau lấy kiếm Thanh Huyên ra…”
Diệp Quân hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, lấy kiếm Thanh Huyên ra.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Cảm nhận được gì không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Ngươi để kiếm ý của ngươi đi vào trong kiếm Thanh Huyên đi”.
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn làm theo, sau khi kiếm ý của hắn đi vào, hắn phát hiện có chín ô vuông xuất hiện trên kiếm Thanh Huyên, hai ô vuông trước mặt có kiếm quang.
Thấy thế Diệp Quân cực kỳ kinh ngạc: “Tháp gia, đây là?”
Tiểu Tháp bật cười: “Kiếm đạo cấp chín, đây là kiếm đạo cấp chín mà cô cô ngươi làm cho ngươi. Nói đơn giản là nếu kiếm ý của ngươi có thể làm cho tất cả các ô vuông sáng lên thì tức là kiếm do kiếm ý của ngươi ngưng tụ có cấp bậc giống với kiếm Thanh Huyên hiện tại… Lúc đó không dùng kiếm Thanh Huyên, kiếm ý của ngươi cũng có thể một nhát kiếm phá vỡ vạn pháp, ngoài các cường giả cực mạnh, chẳng hạn như người trước mặt ngươi… không ai có thể phá được kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân cảm thấy phấn khích: “Nói thế nếu tất cả các ô vuông đều sáng lên tức là thanh kiếm do kiếm ý của ta ngưng tụ có khả năng tương đương với kiếm Thanh Huyên?”
Tiểu Tháp cười nói: “Đúng thế, lợi hại lắm! Ha ha!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, trước kia sao không nói chuyện này với ta?”
Tiểu Tháp nói: “Trước đây ngươi quá yếu, nói thì có ích gì? Bây giờ cho dù ngươi đã từ số không lên một rồi, mặc dù ngươi chỉ làm sáng được hai ô vuông nhưng cảnh giới kiếm đạo của ngươi chắc chắn không thua kém Phục Võ trước đây”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Ta đỉnh thật… chỉ là tại sao cảnh giới kiếm đạo của ta lại đột nhiên tăng lên?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, không phải là ngươi lợi hại, là người trước mặt ngươi mạnh, là cô ta quá mạnh, vì Đạo của cô ta đối lập với ngươi nhưng bây giờ cô ta đã công nhận Đạo trật tự của ngươi từng chút… Mẹ kiếp, nếu khiến cô ta công nhận ngươi hoàn toàn thì ngươi sẽ vô địch. Giống như Tiêu Dao Kiếm Tu công nhận ông nội ngươi năm đó, làm cho ông nội ngươi bay lên… Mau, đi chinh phục cô ta đi…”
Diệp Quân vẫn không nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nhìn bụng Diệp Quân: “Nứt”.
Rắc!
Tiểu Tháp bỗng nứt ra…
Diệp Quân: “…”
Tịnh tông chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Đánh cược đi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cược gì?”
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân: “Thiếu niên đó khiến ta hơi bất ngờ, nhưng gã không thấy đổi được gì. Ngươi đi lại từ đầu, đi trong trật tự do ngươi thiết lập, không được gọi người, không được dùng thực lực tu vi của mình… Nếu ngươi rơi vào bóng tối mà lòng vẫn có thể hướng về ánh sáng, hơn nữa bước ra…”
Diệp Quân tiếp lời: “Vậy cô sẽ giúp ta thiết lập trật tự, hoàn thiện trật tự”.
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô ta.
Tịnh tông chủ nói: “Nếu thất bại?”
Diệp Quân định nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi tự tay hủy diệt vũ trụ Quan Huyên, thế giới sẽ không có trật tự”.
Diệp Quân híp mắt.
Tịnh tông chủ khinh thường: “Không dám hả?”
Diệp Quân siết chặt hai tay, trầm giọng nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên còn có kẻ thù…”
Tịnh tông chủ ngắt lời hắn: “Trước khi cuộc đánh cược hoàn thành, bao nhiêu kẻ địch đến vũ trụ Quan Huyên, ta giết bấy nhiêu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế đó…”
Tịnh tông chủ lại ngắt lời hắn: “Ông ta dám bước chân vào vũ trụ Quan Huyên, ta sẽ khiến ông ta quỳ xuống trước mặt ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ một lát: “Cược”.
Chương 2137: Bảng Cấm Kỵ
Đánh cược một phen này.
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Đây không phải quyết định nhất thời, mà là nghiêm túc.
Trước giờ hắn vẫn đặt trọn tâm trí vào việc trở nên mạnh hơn và chinh phục vũ trụ, hoàn toàn không biết cũng không quan tâm đến cái gọi là trật tự vũ trụ mới do mình lập ra.
Hắn chỉ hy vọng trật tự này có thể giúp người trẻ tuổi không đánh mất hy vọng vào tương lai. Giờ đây hắn muốn trải qua những quy tắc mình tạo ra để xem chúng nó rốt cuộc như thế nào.
Chưa nếm trải thì không biết khó khăn, vì vậy hắn muốn tự mình thể nghiệm.
Tịnh tông chủ và Diệp Quân nhìn vào mắt nhau.
Hắn đang hoàn toàn nghiêm túc.
Tịnh tông chủ mở miệng nhưng chưa kịp nói chuyện thì nhíu mày, liếc nhìn sang bên. Diệp Quân nhìn theo, xuyên qua nhiều tầng thời không, thấy được đại đạo Quang Âm vàng óng xuất hiện ở nơi xa.
Từ đó đi ra năm cường giả, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng với khí chất bất phàm.
Bốn người đi theo sau ông ta đều mặc áo giáp vàng.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua vô vàn thời không, cuối cùng nhìn thấy Diệp Quân và Tịnh tông chủ.
Ông ta mở miệng: “Tại hạ Vu Triều, Điện ti của Thập Nhị Điện thuộc Quang Âm Đạo Điện...”
Tịnh tông chủ nhíu mày quát: “Cút ngay!"
Cút!
Lời vừa dứt đã khiến Vu Triều biến sắc. Ông ta vung tay phải, thả một luồng sức mạnh ra, nào ngờ chỉ một khắc sau, cả năm người đã bị đánh văng ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, rơi xuống một nơi nào đó không rõ.
Cút là cút thật.
Vu Triều và bốn người kia tái mặt trong kinh hoàng.
Trước khi đến đây họ cũng biết nơi này có cường giả bí ẩn, nhưng vì cho rằng cường giả văn minh cấp thấp như này thì mạnh được đến đâu nên đã xem thường.
Không ngờ người kia lại mạnh đến vậy.
Vu Triều nhìn về nơi ban nãy với vẻ kiêng kỵ: “Không ngờ nền văn minh này trừ Đa Nguyên Đạo Đế ra vẫn còn cường giả bực này, chẳng biết có tên trong bảng Cấm Kỵ không”.
Bảng Cấm Kỵ.
Ba chữ này khiến các cường giả kia biến sắc.
Đó là một danh sách có từ xa xưa, những ai được điền tên đều là người mạnh nhất vũ trụ, đến nỗi bị xem là cấm kỵ.
Vị Nhất điện chủ trong quá khứ đã từng đứng đầu bảng đó.
Một cường giả nói: “Có lẽ là không. Người này tuy mạnh nhưng không nằm trong danh sách đề phòng của Quang Âm Đạo Điện, tuy vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận”.
Vu Triều gật đầu: “Không thể xem thường bằng mọi giá. Lần này vốn định giúp Đa Nguyên Đạo Đế để kết giao ân tình, không ngờ người bên Diệp Quân lại khó lường như vậy, phải trở về điều tra kỹ càng”.
Rồi dẫn theo mấy người kia biến mất.
Thời không đặc biệt ở vũ trụ Quan Huyên.
Tịnh tông chủ im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn hỏi: “Cô nói thế nào, ta làm thế ấy”.
Hắn muốn người này phải thua tâm phục khẩu phục.
Ông nội năm xưa cũng từ hai bàn tay trắng trở thành người mạnh nhất thế gian thì sao hắn lại không thể? Hắn không tin mình chỉ là một thằng vô dụng nếu không có chỗ dựa và nhân mạch.
Tịnh tông chủ vươn một bàn tay ra.
Diệp Quân chần chừ một chút rồi đặt tay mình vào, cảm nhận tay đối phương rất mềm.
Nhưng một khắc sau, đồng tử hắn đã co rụt lại.
Uỳnh!
Chỉ trong một chớp mắt mà toàn bộ cảnh giới của hắn bị xóa sổ, cảnh giới kiếm đạo cũng không còn.
Tất cả trở về con số không.
Diệp Quân ngớ người.
Không dừng lại ở đó, quần áo của hắn cũng tan thành tro bụi, mà cơ thể thì tan biến từng chút một.
Ngũ quan bắt đầu vặn vẹo sai lệch, cảm giác như thân thể mình đang bị lăng trì thành từng mảnh nhỏ.
Tịnh tông chủ lẳng lặng nhìn hắn, không có ý định dừng lại.
Diệp Quân phải chịu nỗi đau không thuộc về mình nhưng vẫn ráng nhịn xuống không chịu đầu hàng, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Cuối cùng, thân thể Kiếm Ý Vô Địch của Diệp Quân bị hủy, chỉ còn lại thần hồn.
Tịnh tông chủ hé miệng: “Tụ”.
Thân thể Diệp Quân chậm rãi ngưng tụ lại thành hình mới tinh.
Nhưng chỉ là thân thể phàm thai tầm thương.
Tịnh tông chủ vừa định thu tay về thì bị Diệp Quân tóm lấy.
Cô ta nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Còn thần hồn nữa! Nó cũng mạnh lắm, cô giúp ta tẩy nó đi”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn một hồi. Cơn đau từ thần hồn ập đến mạnh hơn thân xác cả trăm lần khiến Diệp Quân trợn mắt.
Lập tức té xỉu.
Hắn đã không còn thân xác hùng mạnh lẫn tu vi, không thể chịu nổi nỗi đau này.
Tịnh tông chủ trầm ngâm một hồi rồi thu tay về, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt tay lên giữa trán Diệp Quân, khắc một pháp ấn vào.
Chương 2138: Hai bàn tay trắng
Uỳnh!
Tiểu Tháp bị phong ấn ngay lập tức.
Tiểu Tháp: “...”
Nói chuyện thì vẫn được nhưng công năng thì không dùng được nựa rồi.
Tịnh tông chủ nhìn vào trong Tiểu Tháp, thấy Ngao Thiên Thiên còn đang bế quan chuẩn bị đột phá trong thời không đặc thù.
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Còn kiếm Thanh Huyên...”
Tịnh tông chủ liếc nhìn nó.
Tiểu Tháp im luôn.
Nó cũng hy vọng Diệp Quân có thể thay đổi thật sự chứ không chỉ nói suông.
Thời khắc này chính là một cơ hội tuyệt hảo khi Tịnh tông chủ sẽ giúp hắn chống lại ngoại địch, nhưng đây cũng là một lần đánh cược.
Nếu Diệp Quân không thể tự mình bước ra thì nhiệm vụ của nó sẽ kết thúc sớm.
Bởi vì khi ấy thế gian sẽ có thêm một tên vua dựa dẫm, mà Tiểu Tháp nó sẽ trở thành đồ thừa.
Hơn ai hết, nó mới là người mong Diệp Quân có thể bước ra từ trong khốn cảnh.
Nó hy vọng tất cả những người nó từng hỗ trợ đều có thể trở thành vô địch.
Tịnh tông chủ vươn tay, gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Cô ta liếc nhìn nó một cái rồi thu kiếm vào.
Diệp Quân bây giờ hai bàn tay trắng.
Không thể dùng Tiểu Tháp.
Không có kiếm Thanh Huyên.
Cảnh giới cũng mất.
Cảnh giới kiếm đạo không còn.
Thân xác chẳng đáng nói.
Tịnh tông chủ vung tay làm Diệp Quân biến mất, rồi xoay người nhìn vào vũ trụ: “Ngươi sẽ hối hận”.
Như cảm nhận được điều gì, cô ta nhìn về phía Diệp Quân biến mất rồi nhíu mày, ánh mắt lạnh đi: “Trong thời gian đánh cược, ngươi mà dám đụng vào hắn hoặc phá vỡ quy tắc thì đừng trách ta đồ sát cả văn minh của người”.
Lâu thật lâu sau, Diệp Quân mở mắt ra.
Rồi lập tức bật dậy.
Hắn đang nằm giữa đường cái với người qua người lại kế bên.
Cảm nhận thân thể của mình, thấy cảnh giới, thân xác và cảnh giới kiếm đạo đã biến mất.
Bấy giờ mới nhớ ra vụ cược giữa mình và Tịnh tông chủ.
Hắn gọi: “Tháp gia ơi?"
Tiểu Tháp: “Nghe”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Đây là đâu vậy?"
Tiểu Tháp: “Không biết nữa. Ta bị phong ấn trong cơ thể ngươi, bây giờ chỉ có thể nói chuyện được thôi chứ không làm gì được, ta thành bùa may mắn rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Tịnh tông chủ bảo nếu trong vòng ba năm, ngươi có thể thành công gia nhập thư viện Quan Huyên ở thành Quan Huyên thì sẽ vượt qua ải thứ nhất”.
Diệp Quân ngẩn ra: “Vậy thôi hả? Gia nhập trong ba năm cũng đâu có gì khó”.
Hắn cười: “Không cần đến ba năm, một... Không, nửa năm thôi là ta làm được”.
Tiểu Tháp: “Ghê đấy, ta tin ngươi”.
Diệp Quân đứng dậy, nhìn nhìn xung quanh rồi quyết định tìm hiểu xem đây là nơi nào.
Dung mạo hắn đã bị thay đổi, tuy không nhiều nhưng sẽ không ai nghĩ tới viện trưởng.
Hỏi thăm một hồi, hắn đã biết nơi này là đâu.
Cũng hãi hùng vô cùng.
Bởi vì đây là Thanh Châu nơi cha hắn từng sinh ra.
Không ngờ Tịnh tông chủ lại đưa hắn đến đây.
Diệp Quân lại điều tra về các thế lực lớn tại địa phương. Thư viện Quan Huyên đương nhiên đứng đầu, sau là Tiên Bảo Các và Kiếm Tông, tiếp đó là ba đại gia tộc họ Diệp, Thác Bạt và Tần.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, quyết định gia nhập Kiếm Tông.
Dù sao cũng là kiếm tu, nơi đó sẽ phù hợp hơn là thư viện.
Hắn hỏi thăm địa chỉ Kiếm Tông rồi bắt đầu lên đường, sau đó thấy nhức cả người.
Bởi vì từ đây đi đến đó phải cách cả ngàn dặm, đi bộ chắc cũng nửa năm.
Mà hắn lại không có tiền!
Tiền đâu?
Diệp Quân đau cả đầu.
Từ khi rời nhà họ Diệp đến giờ, hắn đã bao giờ thiếu tiền đâu.
Nhưng đó là thứ yếu, quan trọng nhất là hắn đói bụng.
Bây giờ không còn ích cốc như trước nữa.
Phải kiếm tiền thôi!
Diệp Quân hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
Hắn nghĩ tới Tiên Bảo Các.
Nơi này cho vay tiền.
Diệp Quân vội vàng chạy đến thì bị một quản sự chặn lại: “Làm gì đấy?"
Diệp Quân: “Đến vay tiền”.
Quản sự chỉ sang bên phải: “Qua đó xếp hàng”.
Xếp hàng?
Diệp Quân sửng sốt nhìn theo, thấy một hàng mười người đang xếp hàng trước một ô cửa.
Hắn chần chừ hỏi: “Không xếp được không?"
Quản sự liếc xéo: “Được, ai mở tài khoản trên mười triệu linh tinh thì trở thành khách quý, không phải xếp hàng”.
Mười triệu linh tinh!
Diệp Quân đào đâu ra số tiền đó nên im mồm. Hắn lại thấy bên kia có năm quầy nhưng chỉ có một quầy làm việc, tò mò hỏi: “Sao mấy quầy kia lại trống? Sắp xếp thêm vài người nữa thì hiệu suất sẽ cao lên, còn tiết kiệm thời gian nữa”.
Quản sự: “Thời gian của người nghèo không có giá trị, không cần tiết kiệm”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “...”
Chương 2139: Tiền đâu?
Diệp Quân nghe quản sự nói vậy thì mặt đần thối ra.
Hắn chợt ý thức được không chỉ nội bộ thư viện Quan Huyên có vấn đề mà Tiên Bảo Các cũng có.
Quản sự ra vẻ mỉa mai: “Khỏi nói cũng biết ngươi không có xu nào trong túi rồi đúng không?"
Diệp Quân phật lòng: “Ngươi không sợ bị khiếu nại à?"
Quản sự cười: “Khiếu nại gì? Ta nói ngươi đi xếp hàng là đúng quy định thì có gì phải khiếu nại? Buồn cười”.
Rồi hắn ta liếc xéo: “Giờ ngươi khỏi xếp hàng nữa”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao?"
Quản sự: “Vì ta thấy ngươi không có tư cách”.
Sắc mặt Diệp Quân trầm hẳn đi.
Quản sự cười: “Không phục thì đi khiếu nại đi”.
Hai tên thị vệ đi tới, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt bất thiện.
Hắn nói: “Ta muốn khiếu nại”.
Quản sự ở gần đó ngoái lại cười: “Ra cửa rẽ phải”.
Diệp Quân hậm hực nhìn hắn ta rồi rời khỏi Tiên Bảo Các. Hắn rẽ phải, nhìn thấy một các điện nhỏ cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.
Hắn im lặng đi ra sau chót.
Một hồi lâu sau mới đến lượt Diệp Quân, nào ngờ hắn vừa nhấc chân đi vào thì bị một lão già chặn lại: “Ba viên linh tinh”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ba viên linh tinh?"
Lão già gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Ta đến khiếu nại mà cũng phải đóng tiền à?"
Lão già tỏ ra phật lòng: “Khiếu nại cũng cần tra giấy tờ sổ sách, hao tốn nhân lực thời gian, tất cả đều là chi phí thì đương nhiên phải trả tiền rồi”.
Diệp Quân đơ ra.
Lão già nóng nảy: “Lẹ lên nhường chỗ cho người đằng sau làm, đừng có cản trở”.
Sắc mặt Diệp Quân thúi hoắc nhưng lại không còn cách nào khác. Hắn không xu dính túi, đành phải im lặng rời đi.
Bỗng một ông lão chợt đến gần hỏi: “Chàng trai, lần đầu đi khiếu nại à?"
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Ông lão lắc đầu: “Còn non trẻ quá”.
Diệp Quân: “Vì sao lại nói thế?"
Ông lão thở dài: “Ngươi không biết rồi, người tu luyện bây giờ thường thà nhịn chứ không ai đi kiện cả”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Ông lão: “Không chỉ sợ bị bắt oan mà còn ngại phiền phức nữa. Một khi kiện là giày vò qua lại khổ lắm, tốn thời gian, tiền bạc, công sức mà có khi còn thất bại...”
Ông ta thở dài nặng nề.
Diệp Quân im lặng.
Không phải hắn không hiểu thói đời, mà đến đây khiếu nại chỉ để xem cách này có khả dĩ hay không, nhưng xem ra nó đã trở thành hình thức rồi.
Hết cứu!
Ánh mắt Diệp Quân trở nên phức tạp, biết rằng mình lực bất tòng tâm nên không tiếp tục khiếu nại nữa.
Bằng không chỉ có đường chết.
Thực tế chính là vậy.
Diệp Quân bước đi trên đường, biết rằng những gì mình vừa trải qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Trật tự.
Nếu đây không phải trật tự tốt thì cũng không phải chuyện gì tốt với người tu luyện bình thường dưới nó.
"Ọt!"
Bao tử hắn chọn đúng lúc này để lên tiếng.
Diệp Quân đen cả mặt.
Trật tự gì chứ, lấp đầy bụng đi rồi nói tiếp.
Diệp Quân nhìn xung quanh, thấy trên đường có không ít hàng quán, nhưng giờ đây hắn không xu dính túi, chỉ có thể nhìn.
Hắn hỏi: “Tháp gia, cha ta sẽ làm gì nếu gặp phải cảnh này?"
Tiểu Tháp: “Cha ngươi có bao giờ nghèo đâu”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Nhưng ta nghĩ cha ngươi sẽ đi dụ người ta á”.
Dụ à?
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến trước hàng bánh bao. Hắn chần chừ nhìn mấy cái bánh nóng hầm hập. Chủ quán là một bà thím vóc dáng to lớn, mặc quần áo bằng vải thô, cánh tay to như chày gỗ trông đáng sợ vô cùng.
Bà thím nhìn hắn, nói: “Ba văn một cái”.
Người ở tầng dưới chót thường dùng tiền bạc, chỉ có người tu luyện dùng linh tinh.
Diệp Quân dè dặt hỏi: “Bán chịu không thím?"
Da mặt dày ngang tường thành như hắn bây giờ cũng phải đỏ mặt.
Tiểu Tháp: “...”
Bà thím im lặng đánh giá hắn.
Diệp Quân cảm thấy khí thế của bà ta còn ghê gớm hơn cả Đa Nguyên Đạo Đế.
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Bà thím cười: “Thím Kiều này bán mười tám năm, lần đầu tiên thấy có người mua bánh bao mà còn mua thiếu”.
Giọng bà ta vốn oang oang rất lớn, vừa cất lên thì bốn phía đều nghe thấy.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Diệp Quân.
Mặt có dày tới đâu cũng chịu không nổi, làm hắn như ngồi bàn chông.
Bỗng có một đứa bé trai tầm mười ba, mười bốn tuổi, đầu đội chiếc mũ rách, mặt lấm lem bùn đất chui ra trước mặt hắn.
Trong lúc hắn còn không hiểu chuyện gì thì nó đã vơ lấy mấy cái bánh nhét vào tay hắn, bản thân cũng cầm theo mấy cái nữa rồi chạy biến.
Chương 2140: Cha ngươi cũng từng bán thân
Diệp Quân: “...”
"Ê!"
Bà thím gầm lên: “Có ăn trộm!"
Âm thanh rền vang như sấm làm nhức cả tai.
Diệp Quân hoàn hồn, thấy bà ta vồ tới như một ngọn núi khổng lồ thì tài mặt, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bà thím hồng hộc vừa đuổi theo vừa quát: “Tới cái bánh bao cũng không mua nổi... Thì còn làm được cái gì hả?!"
Diệp Quân: “...”
Cũng may vì bà ta quá béo nên không đuổi theo lâu được, chẳng mấy chốc đã ngồi bệt xuống thở hổn hển.
Một gã bán thịt cầm dao mổ heo chạy tới, tức giận quát theo bóng Diệp Quân và thằng bé kia chạy mất: “Có cái bánh mà cũng đi trộm! Vô nhân tính!"
Ánh mắt ông ta dịu đi khi nhìn bà thím: “Đi báo quan đi thím Kiều, để quan trên trị tụi nó...”
Nhưng bà thím lại lắc đầu xua tay: “Thôi, có mấy cái bánh à. Tụi nó mà còn cách khác thì cũng đã không làm vậy, xem như tôi hành thiện tích đức vậy”.
Bà ta đứng dậy phủi mông rồi đi mất.
Người bán thịt theo sau.
Bên kia, Diệp Quân theo dấu thằng bé chạy tới một ngôi miếu đổ nát ở một nơi hẻo lánh không ai ở.
Thằng bé bật dậy khi thấy hắn bước vào, hai mắt lom lom nhìn hắn.
Diệp Quân ngạc nhiên nhận ra đây là một đứa bé gái, chỉ vì ăn mặc giống con trai quá nên hắn đã nhầm.
Con bé cứ im lặng nhìn hắn.
Thấy Diệp Quân đi tới, con bé lấy một cái bánh ra bắt đầu ăn, hai mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Diệp Quân mới sực nhớ mình cũng cầm được mấy cái bánh trong tay, hầu kết chuyển động.
Đói muốn chết rồi!
Trước kia hắn sống ở nhà họ Diệp rất sung sướng, chưa phải chịu đói bao giờ.
Con bé im lặng vừa ăn vừa nhìn hắn.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Làm vậy là không đúng”.
Con bé tiếp tục lấy cái bánh thứ hai ra ăn.
Diệp Quân nghiêm giọng: “Ăn cướp là sai...”
Con bé xen vào: “Giờ có ăn không?"
Diệp Quân: “Làm như vậy là rất sai...”
Con bé: “Vậy đi trả cho bả đi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu: “Ý ta la... tạm thời không đúng”.
Vì đói quá nên hắn cũng lấy bánh ra ăn.
Vừa cắn một cái thì hai mắt sáng ngời: “Ngon quá!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân ngấu nghiến ăn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy đói cồn cào như vậy. Con bé chỉ im lặng liếc một cái rồi ăn phần mình tiếp.
Cả hai nhanh chóng ăn hết bánh.
Diệp Quân dựa lưng vào tường, hỏi con bé: “Muội tên gì?"
Con bé không đáp.
Hắn đành mở lời: “Ta là... Diệp Dương”.
Con bé vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp thì nó mở miệng: “Gia cảnh sa sút à?"
Diệp Quân tò mò: “Sao muội biết?"
Con bé thờ ơ: “Thấy cách ăn mặc nói năng của ngươi, không giống người thường”.
Diệp Quân tỏ ra hứng thú, chưa kịp hỏi thì con bé lại nói: “Ngươi ngu lắm, không chịu thay đổi thì chờ chết đói đi”.
Mặt hắn sa sầm.
Con bé không nói gì nữa mà cẩn thận rút một quyển sách ra, chăm chú đọc.
Diệp Quân nhìn, thấy sách có tên Cổ Học.
Hắn biết đây là sách gối đầu của rất nhiều người ở thư viện Quan Huyên, cũng là quyển được đọc nhiều nhất.
Bèn ngạc nhiên hỏi: “Em thích đọc nó?"
Con bé liếc sang: “Ừ”.
Diệp Quân: “Ta biết trong sách có viết không được trộm cắp, không được cướp bóc...”
Con bé: “Đọc sách là vì tương lai, cướp bóc là để sinh tồn, có gì sai sao?"
Diệp Quân nghĩ một hồi: “Có sai”.
Con bé nhìn xoáy vào hắn: “Vậy trả bánh đây”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân rơi vào im lặng, nói: “Đúng là đúng, sai là sai... Nhưng có lúc đạo lý cũng phải xem thời điểm...”
Con bé ngắt lời hắn: “Nếu ngươi thà chết đói cũng không ăn bánh thì ta công nhận ngươi đúng, nhưng ngươi đã ăn rồi thì có tư cách gì nói đúng sai?"
Diệp Quân ngẩn ra rồi cười lên: “Thọ giáo”.
Con bé quay lại đọc sách.
Diệp Quân dựa vào tường, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, thì thầm trong lòng: “Tháp gia à, ta phải đi làm kiếm tiền thôi, bằng không chưa đến Kiếm Tông đã chết đói rồi. Ngươi nói xem có việc gì đơn giản dễ làm không?"
Tiểu Tháp: “Bán thân đi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Cha ngươi từng làm rồi đó”.
Bỗng nó như cảm nhận được gì mà ré lên: “Đờ mờ!"
Vừa nói xong, nó đã xuất hiện ở một vùng tinh không xa lạ.
Nơi có một người đàn ông và một người phụ nữ đều mặc áo trắng đang nhìn nó.
Tiểu Tháp: “...”