-
Chương 2141-2143
Chương 2141: Những câu chuyện thể hiện vô địch
Trong tinh không, Tiểu Tháp run lên bần bật.
Người đàn ông áo trắng cười: “Tháp gia, thương lượng một chuyện nhé?”
Tiểu Tháp run rẩy đáp: “Tiểu chủ… không cần thương lượng, người cứ ra lệnh là được…”
Người đàn ông áo trắng bật cười: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sau này nói nhiều lời hay ý đẹp về ta trước mặt con trai ta hơn, chẳng hạn như những chiến tích anh dũng bất bại của ta khi xưa, kể nhiều cho nó nghe vào… ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Tiểu Tháp vội nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, sau này nhất định phải kể nhiều hơn về những chuyện tiểu chủ đã lừa đảo… à không phải, là những chuyện vô địch bất khả chiến bại”.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi”.
Tiểu Tháp vội đáp: “Không không, ta nhất định sẽ trợ giúp tiểu tiểu chủ, để cậu ấy vượt qua kiếp nạn này”.
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Làm phiền Tháp gia rồi”.
Nói rồi ông ấy gõ nhẹ, Tiểu Tháp lập tức biến mất.
Trong mắt người đàn ông áo trắng hiện lên vẻ lo lắng, ông ấy khẽ nói: “Thanh Nhi, trận chiến đại đạo lần này tên nhóc ấy sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, không biết nó có vượt qua được không…”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng đáp: “Trẻ con chơi đồ hàng thôi, không cần lo lắng”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: “Ta biết, là do ta đã phải chịu khổ quá nhiều nên bây giờ không muốn nhìn thấy thằng bé phải chịu khổ, nhưng con đường đại đạo vẫn phải do thằng bé tự đi… Thật ra cũng tốt, cha xuất sắc thế này, làm sao con có thể kém được? Chắc chắn thằng bé sẽ làm được, ha ha…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng với ánh mắt dịu dàng đằm thắm.
Thanh Châu.
Thấy Tháp gia đột nhiên không trả lời, Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tháp gia?”, không có tiếng trả lời.
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì nghe Tiểu Tháp nói: “Bán máu đi!”
Nghe thấy Tháp gia nói thế, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Tiểu Tháp nói: “Đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, lại còn đỡ phiền”.
Huyết mạch!
Diệp Quân cau mày, hắn cảm nhận huyết mạch, ba loại huyết mạch vẫn còn nhưng đã bị áp chế, có nghĩa là hắn không thể sử dụng sức mạnh huyết mạch được nữa!
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng ngồi xuống bên cạnh hắn, cô bé hỏi: “Ngươi biết chữ à?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn cô bé rồi gật đầu: “Ừm”.
Cô bé chỉ vào một đoạn văn: “Đoạn này đọc như thế nào?”
Diệp Quân nhìn theo tay cô bé chỉ, mỉm cười: “Đừng chỉ trích người khác quá đáng, phải xem người ta có chịu được không; Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ cao siêu quá, phải để họ tự mình thực hành”.
Cô bé hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Công kích, chỉ trích khuyết điểm hoặc hành vi xấu của người khác đừng nghiêm khắc quá, phải xem đối tượng bị chỉ trích có chịu được không. Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ quá cao thâm, nên tùy theo đối tượng được dạy để người đó có thể tự mình thực hành được”.
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết nhiều thật đấy”.
Diệp Quân cười khẽ: “Trước đây ta đã từng đi học mấy năm”.
Cô bé gật đầu, tiếp tục đọc.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao muội không đến thư viện? Ta nhớ thư viện có mở lớp học miễn phí cho học viên nghèo mà?”
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Thư viện của ngươi thật nhiều vấn đề”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Muội có thể nói cho ta nghe không?”
Cô bé bình tĩnh nói: “Không có gì để nói cả”.
Diệp Quân bảo: “Ta khá tò mò”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc không giống như đùa, một lát sau cô bé mới nói: “Ngươi biết trên đời có bao nhiêu người nghèo khó không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Vấn đề này, hắn thật sự không biết.
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta cũng không biết có bao nhiêu, nhưng ta biết lớp miễn phí của thư viện kia, đặc biệt là lớp tu luyện võ đạo miễn phí ấy, mỗi lần đều có ít nhất vài chục nghìn người tới giành, mà mỗi lần thư viện chỉ cho hơn một nghìn người vào nghe… Lúc đầu mọi người đều có cơ hội, bởi vì mỗi ngày đều được chọn ngẫu nhiên, nhưng sau này… muốn được vào thì phải nộp mười viên linh tinh!”
Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt, run rẩy hỏi: “Mười viên linh tinh?”
Một cái bánh bao cần ba đồng bạc, mà một viên linh tinh có thể đổi được một nghìn đồng bạc…
Cô bé gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Vậy nghĩa là những người có thể đến nghe miễn phí đều không phải người nghèo thật sự, đúng không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Những vị trí ấy đều đã được một số thế gia và tông môn đặt trước”.
Thế gia và tông môn hàng đầu như nhà họ Dương và Kiếm Tông thì không quan tâm, nhưng phía dưới vẫn còn vô số thế gia nhỏ và tông môn nhỏ, đệ tử của họ và thành viên gia tộc chưa chắc đã có thể vào được thư viện Quan Huyên. Lúc này, lớp tu luyện võ đạo miễn phí rất quan trọng với họ, bởi vì thư viện quy định mỗi năm lớp miễn phí đều có ba mươi học sinh có thể chính thức gia nhập thư viện…”
“Càn rỡ!”
Diệp Quân bỗng nhiên nổi giận: “Sao bọn họ dám càn rỡ như thế!”
Tuy Diệp Quân đã mất tu vi, nhưng khí thế vẫn còn, hắn vừa nổi giận đã khiến sắc mặt cô bé thay đổi, cô bé vô thức lùi lại, sợ hãi nhìn hắn.
Sắc mặt Diệp Quân cực kỳ khó coi, hắn không ngờ phúc lợi hắn đặt ra lúc đầu cũng bị những thế gia và tông môn đó lợi dụng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Sở dĩ bọn họ dám làm vậy đương nhiên là vì lợi ích, ngươi nghĩ xem, một nghìn vị trí, mỗi người mười viên linh tinh, một lần sẽ được mười nghìn linh tinh, đây không phải trụ sở chính của thư viện Quan Huyên, mười nghìn viên linh tinh, hơn nữa còn là mỗi ngày mười nghìn viên, đủ để khiến một số kẻ mạo hiểm rồi”.
Sắc mặt Diệp Quân âm trầm đáng sợ.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Thực ra… ta cũng rất bất ngờ, cảnh tượng này thật sự quá chấn động…”
Diệp Quân hít sâu một hơi, nhìn cô bé trước mặt: “Bọn họ làm trắng trợn như vậy, chẳng lẽ không có ai quản lý à?”
Chương 2142: Đi tìm việc
Cô bé nhìn hắn: “Người có thể quản lý sẽ không quản đâu, vì bọn họ đều không quan tâm tới những chuyện nhỏ này, chẳng hạn như Viện chủ của thư viện, bọn họ chỉ quan tâm Thanh Châu có thể có được mấy yêu nghiệt tuyệt thế, sau đó đánh bại châu khác trong cuộc chiến ba năm một lần, giành lại danh tiếng cho Thanh Châu, kiếm được nhiều lợi ích cho Thanh Châu hơn nữa, hoặc là đến tổng viện kết giao với nhiều cường giả hơn… mà những người không thể quản lý thì lại càng không dám quản. Ai lại làm chuyện mà sẽ đắc tội nhiều người chứ?”
Diệp Quân im lặng.
Cô bé chợt hỏi: “Tại sao gia đình ngươi lại lụi bại?”
Diệp Quân sắp xếp dòng suy nghĩ: “Vì ta không phấn đấu”.
Cô bé gật đầu: “Nhìn ra rồi”.
Mặt Diệp Quân đen sì: “Muội nhìn ra bằng cách nào?”
Cô bé đáp: “Rất ngốc, rất ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Cô bé chợt cất cuốn sách đi, giấu nó dưới tượng đá, như nghĩ tới điều gì, cô bé nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta sẽ không trộm đâu”.
Cô bé gật đầu, nhưng không đặt cuốn sách xuống mà cầm cuốn sách lên và bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Việc làm của cô bé thật sự khiến người khác tổn thương!
Sau khi cô bé đi, Diệp Quân ngồi trên đất, dựa vào tường đá, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta bỗng cảm thấy khi xưa cha ta nên nuôi ta một cách buông thả hoàn toàn”.
Tiểu Tháp hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười tự giễu: “Bởi vì rất nhiều suy nghĩ của ta thực sự rất ngây thơ, bây giờ ta đã hiểu được ánh mắt cô cô nhìn ta khi ta nói với cô cô chuyện muốn thiết lập trật tự rồi. Không phải cô cô không tin ta, mà là cô cô đã nhìn ra rất nhiều vấn đề, mà ta lúc đó lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có lòng nhiệt huyết…”
Nói rồi, ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định: “Ta phải cảm ơn Tịnh tông chủ, nếu không có cô ấy, có thể cả đời này ta cũng không được thấy những vấn đề này”.
Tiểu Tháp nói: “Cô ấy bảo nếu như ngươi ở trong bóng tối mà trái tim vẫn có thể hướng về ánh sáng… thì cô ấy sẽ công nhận ngươi, giúp đỡ ngươi… Lần này ngươi thật sự phải cố gắng thật nhiều đấy”.
Diệp Quân gật đầu bảo: “Tháp gia, ta phải giải quyết bữa tối thế nào?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân mỉm cười rồi đi ra ngoài, hắn vốn định đến Kiếm Tông nhưng bây giờ hắn chỉ có thể thay đổi kế hoạch trước, hắn phải kiếm một ít đã, tuy bây giờ hắn không có tu vi nhưng muốn tìm được việc có lẽ cũng không khó.
Nghĩ tới đây, Diệp Quân đi ra ngoài, không lâu sau, hắn đến thành chủ của Thanh Châu.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Quân vẫn quyết định đến Tiên Bảo Các, bởi vì Tiên Bảo Các có rất nhiều tiền, hắn muốn xin làm quản sự.
Cấp bậc cao nhất ở phân các Tiên Bảo Các là trưởng lão ngoại các, dưới đó là chủ quản sự, mà dưới chủ quản sự vẫn còn mười hai tiểu quản sự nữa, hắn vẫn tự nhận thức được bản thân mình là ai, mục tiêu của hắn là tiểu quản sự.
Sau khi đến Tiên Bảo Các, biết hắn muốn xin việc, một nữ chủ sự hỏi: “Muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Diệp Quân đáp: “Quản sự?”
Nữ chủ sự giật mình: “Quản sự?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân: “Có hồ sơ xin việc không?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Hồ sơ xin việc gì?”
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đã có kinh nghiệm làm việc, ta nghĩ mình có thể đảm nhiệm được công việc này”.
Nữ chủ sự quan sát Diệp Quân: “Thứ nhất, ngươi muốn ứng tuyển quản sự thì phải đưa hồ sơ xin việc cho chúng ta trước, sau đó chúng ta sẽ điều tra ngươi xem ngươi có phù hợp không, sau đó sẽ gọi ngươi tới phỏng vấn trực tiếp, cuối cùng vẫn phải chờ cấp trên phê duyệt mới có thể quyết định ngươi có phù hợp hay không được…”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ một vị trí quản sự nhỏ thôi mà lại phiền phức đến thế.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, hỏi: “Ta phải nộp hồ sơ như thế nào?”
Nữ chủ sự lắc đầu: “Ngươi không cần nộp nữa”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Nữ chủ sự thờ ơ nhìn hắn: “Ta làm việc ở đây đã được mười lăm năm, bất kể là thành tích hay năng lực, ta đều có thể làm quản sự, nhưng ta vẫn không thể làm quản sự được, ngươi có biết vì sao không?”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân: “Ta không muốn nói chuyện với kẻ ngốc”.
Diệp Quân: “…”
Nữ chủ sự đột nhiên hỏi: “Có một việc này, ngươi có muốn làm không?”
Diệp Quân hỏi: “Việc gì?”
Nữ chủ sự đáp: “Dọn dẹp vệ sinh”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nữ chủ sự lắc đầu: “Cao ngạo phải có năng lực mới được, không có năng lực mà vẫn cao ngạo thì chỉ có hại mình thôi”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Lúc này, một ông lão cách đó không xa đột nhiên nói: “Úc Nhã, qua đây giải quyết chút chuyện đi”.
Nghe ông lão gọi, người phụ nữ tên Úc Nhã nhìn Diệp Quân lần nữa rồi quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi Tiên Bảo Các, sắc mặt hắn âm trầm như nước.
Hắn không tin mình không tìm được việc.
Thế là hắn lại đi quanh thành một vòng, nhưng không nơi nào chịu thuê hắn, bởi vì hắn không phải người tu luyện, hơn nữa còn không có hộ khẩu.
Trời đã tối, Diệp Quân đứng trên đường, khẽ nói: “Tháp gia, tìm việc thật khó”.
Tiểu Tháp: “ …”
Khi về lại ngôi miếu đổ nát, Diệp Quân nhìn thấy cô bé kia, cô bé nhìn hắn nhưng không nói gì.
Diệp Quân ngồi cách cô bé không xa, vừa ngồi xuống, bụng hắn đã sôi lên.
Mặt Diệp Quân đen thui, tìm việc cả ngày không được ăn gì.
Lúc này cô bé bỗng lấy ra một chiếc bánh bao chay, đưa cho hắn.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Trộm à?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Cô bé nhìn hắn một cái, đang định lấy bánh bao lại thì Diệp Quân bỗng nhận lấy, bảo: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác”.
Nói xong hắn ăn ngấu nghiến.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2143: Cha mẹ mất sớm!
Ngon!
Diệp Quân gặm bánh bao nhồm nhoàm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bánh bao chay mà cũng ngon như vậy.
Hắn ăn xong rất nhanh, lúc này cô bé lại đưa cho hắn một cái bánh nữa.
Diệp Quân nhận lấy bánh rồi bảo: “Cảm ơn”.
Cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Ăn xong, Diệp Quân chợt hỏi: “Ta thích hợp làm nghề gì?”
Cô bé nói thẳng: “Dọn dẹp, quét rác”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Có thể giới thiệu cho ta được không?”
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ hắn đã nhận ra sự thật.
Hiện tại đừng nghĩ đến việc tới Kiếm Tông, tới thư viện Quan Huyên, tới trật tự, hiện tại phải nghĩ tới việc sống sót.
Phải sống trước đã!
Diệp Quân biết rõ hắn không thể ở đây ăn năn hối hận, bây giờ gặp rất nhiều vấn đề nhưng hắn lại không có năng lực thay đổi những vấn đề ấy, bây giờ hắn phải thay đổi chính mình trước.
Dù sao hắn cũng không còn là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên nữa!
Một lúc sau, cô bé đưa Diệp Quân đến một phủ đệ, khi nhìn thấy phủ đệ này, Diệp Quân sững người.
Diệp phủ!
Ngày xưa khi hắn đến Thanh Châu kiện cáo đã từng tới đây, Tộc trưởng nhà họ Diệp lúc đó còn tặng cho hắn hai thanh kiếm.
Cô bé nói: “Nhà họ Diệp đang tuyển người giúp việc, mỗi tháng mười viên linh tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn cô bé: “Muội có muốn làm cùng không?”
Cô bé lắc đầu.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Cô bé chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đến lúc đó ta sẽ đi tìm muội”.
Cô bé không nói.
Diệp Quân bảo: “Ở chung đã hai ngày, ta vẫn chưa biết tên của muội là gì!”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười hỏi: “Không thể nói à?”
Cô bé nhìn hắn: “Cha mẹ mất sớm, không có tên”.
Nói xong cô bé quay người bỏ đi.
Bỏ lại Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, Diệp Quân khẽ thở dài rồi xoay người đi về phía Diệp phủ.
Khi biết hắn tới xin việc, một vị quản sự của Diệp phủ đưa hắn vào trong, sau khi kiểm tra thể chất một loạt, ông ta đưa cho hắn một bộ quần áo tạp vụ, và công việc của hắn là làm những công việc lặt vặt.
Diệp phủ rất lớn, thậm chí còn lớn hơn lần đầu hắn tới đây, hiển nhiên đã được mở rộng.
Thật ra hắn rất muốn tới nhìn nơi ở của cha một lần nữa, nhưng Diệp phủ có rất nhiều nội quy, hơn nữa nơi đó đã bị Diệp gia hạ lệnh nghiêm cấm tới gần, vì thế hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Khi mới bắt đầu làm việc, hắn cũng thấy không quen lắm.
Dù sao cho dù lần đầu đến Diệp phủ thì hắn cũng là thiếu gia, chưa từng làm những công việc này.
Nhưng hắn thích ứng rất nhanh, với hắn mà nói, sống mới là điều quan trọng nhất.
Đêm đến.
Diệp Quân ngồi trên bậc đá trước cửa phòng dành cho hạ nhân, ngẩng đầu nhìn trời sao, bỗng nhiên hắn bật cười.
Tiểu Tháp hỏi: “Cười cái gì?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống chân thực đến thế”.
Tiểu Tháp nói: “Chân thực?”
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây mỗi ngày của ta chỉ có chiến đấu hoặc là trên đường chiến đấu, ngoài tu luyện vẫn là tu luyện, lúc nào cũng có kẻ thù… Ta giống như một cái máy…”
Nói đến đây, hắn bật cười: “Hôm nay làm việc, lần đầu tiên ta cảm nhận được thời gian rất dài, rất có ý nghĩa, cảm giác này thật tuyệt”.
Tiểu Tháp nói: “Mới đầu thì sẽ cảm thấy mới lạ, điều này rất bình thường thôi”.
Diệp Quân cười ha ha.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Quân đã dậy sớm cùng nhóm gia đinh của Diệp phủ.
Làm việc!
Khu vực Diệp Quân phải dọn dẹp hôm nay là đài diễn võ của nhà họ Diệp, đài diễn võ của nhà họ Diệp rất lớn, có thể chứa được mười nghìn người.
Nhiệm vụ của Diệp Quân và sáu gia đinh khác ngày hôm nay là quét dọn đài diễn võ này cho con cái của nhà họ Diệp vào tu luyện.
Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa là đám con cháu của nhà họ Diệp sẽ tới đài diễn võ, mọi người không dám lơ là, bởi vì nghe nói có nhân vật lớn đến.
Khi mặt trời mọc, con cháu của nhà họ Diệp lần lượt vào đài diễn võ, tất cả đều còn rất trẻ, nam nữ đều có, phần lớn đều là kiếm tu.
Nhóm Diệp Quân không rời đi mà đứng ở một bên, chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Chẳng bao lâu, trên đài diễn võ đã có hàng trăm con cháu của nhà họ Diệp, tu vi đều không thấp, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Đại Kiếp.
Hàng trăm con cháu của nhà họ Diệp đứng ngay ngắn giữa đài diễn võ như đang chờ gì đó.
Lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện từ trên trời, giây tiếp theo luồng kiếm quang ấy vụt qua bầu trời, cuối cùng vững vàng đáp xuống đài diễn võ.
Kiếm quang tản đi, một cô gái chậm rãi bước ra.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người này.
Chính là Diệp Trúc Tân.
Lần đầu tiên khi hắn đến nhà họ Diệp, cô nhóc này đã tiếp đón hắn.
Diệp Trúc Tân mặc bộ váy dài màu xanh, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sức sống, trong tay cô ấy cầm một thanh kiếm dài có vỏ, so với trước đây, bây giờ cô ấy đã trưởng thành hơn một chút.
Mà bây giờ cô ấy cũng đã đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên!
Thấy Diệp Trúc Tân, con cháu của nhà họ Diệp đều cực kỳ kích động, cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiếu tộc trưởng”.
Thiếu tộc trưởng!
Nhà họ Diệp hiện giờ có hai yêu nghiệt siêu cấp, một là Diệp Vũ Kiếm Đế của trụ sở chính Kiếm Tông thư viện Quan Huyên, đó là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Diệp hiện nay. Hai là Diệp Trúc Tân trước mắt, nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ của nhà họ Diệp bây giờ, cũng là kiếm tu đầu tiên của thế hệ trẻ ở Thanh Châu ngày nay.
Diệp Trúc Tân nhìn quanh các con cháu của nhà họ Diệp: “Lần này ta về tộc có hai việc, thứ nhất, ta sẽ đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, thứ hai, thời gian này ở Thanh Châu, ta sẽ bế quan tu luyện ở Kiếm Tông Thanh Châu, Kiếm Tông Thanh Châu cho phép ta dẫn theo hai người của gia tộc đi cùng!”
Nghe vậy, nhóm con cháu trong gia tập lập tức hưng phấn.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Trong tinh không, Tiểu Tháp run lên bần bật.
Người đàn ông áo trắng cười: “Tháp gia, thương lượng một chuyện nhé?”
Tiểu Tháp run rẩy đáp: “Tiểu chủ… không cần thương lượng, người cứ ra lệnh là được…”
Người đàn ông áo trắng bật cười: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sau này nói nhiều lời hay ý đẹp về ta trước mặt con trai ta hơn, chẳng hạn như những chiến tích anh dũng bất bại của ta khi xưa, kể nhiều cho nó nghe vào… ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Tiểu Tháp vội nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, sau này nhất định phải kể nhiều hơn về những chuyện tiểu chủ đã lừa đảo… à không phải, là những chuyện vô địch bất khả chiến bại”.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi”.
Tiểu Tháp vội đáp: “Không không, ta nhất định sẽ trợ giúp tiểu tiểu chủ, để cậu ấy vượt qua kiếp nạn này”.
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Làm phiền Tháp gia rồi”.
Nói rồi ông ấy gõ nhẹ, Tiểu Tháp lập tức biến mất.
Trong mắt người đàn ông áo trắng hiện lên vẻ lo lắng, ông ấy khẽ nói: “Thanh Nhi, trận chiến đại đạo lần này tên nhóc ấy sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, không biết nó có vượt qua được không…”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng đáp: “Trẻ con chơi đồ hàng thôi, không cần lo lắng”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: “Ta biết, là do ta đã phải chịu khổ quá nhiều nên bây giờ không muốn nhìn thấy thằng bé phải chịu khổ, nhưng con đường đại đạo vẫn phải do thằng bé tự đi… Thật ra cũng tốt, cha xuất sắc thế này, làm sao con có thể kém được? Chắc chắn thằng bé sẽ làm được, ha ha…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng với ánh mắt dịu dàng đằm thắm.
Thanh Châu.
Thấy Tháp gia đột nhiên không trả lời, Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tháp gia?”, không có tiếng trả lời.
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì nghe Tiểu Tháp nói: “Bán máu đi!”
Nghe thấy Tháp gia nói thế, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Tiểu Tháp nói: “Đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, lại còn đỡ phiền”.
Huyết mạch!
Diệp Quân cau mày, hắn cảm nhận huyết mạch, ba loại huyết mạch vẫn còn nhưng đã bị áp chế, có nghĩa là hắn không thể sử dụng sức mạnh huyết mạch được nữa!
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng ngồi xuống bên cạnh hắn, cô bé hỏi: “Ngươi biết chữ à?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn cô bé rồi gật đầu: “Ừm”.
Cô bé chỉ vào một đoạn văn: “Đoạn này đọc như thế nào?”
Diệp Quân nhìn theo tay cô bé chỉ, mỉm cười: “Đừng chỉ trích người khác quá đáng, phải xem người ta có chịu được không; Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ cao siêu quá, phải để họ tự mình thực hành”.
Cô bé hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Công kích, chỉ trích khuyết điểm hoặc hành vi xấu của người khác đừng nghiêm khắc quá, phải xem đối tượng bị chỉ trích có chịu được không. Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ quá cao thâm, nên tùy theo đối tượng được dạy để người đó có thể tự mình thực hành được”.
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết nhiều thật đấy”.
Diệp Quân cười khẽ: “Trước đây ta đã từng đi học mấy năm”.
Cô bé gật đầu, tiếp tục đọc.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao muội không đến thư viện? Ta nhớ thư viện có mở lớp học miễn phí cho học viên nghèo mà?”
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Thư viện của ngươi thật nhiều vấn đề”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Muội có thể nói cho ta nghe không?”
Cô bé bình tĩnh nói: “Không có gì để nói cả”.
Diệp Quân bảo: “Ta khá tò mò”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc không giống như đùa, một lát sau cô bé mới nói: “Ngươi biết trên đời có bao nhiêu người nghèo khó không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Vấn đề này, hắn thật sự không biết.
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta cũng không biết có bao nhiêu, nhưng ta biết lớp miễn phí của thư viện kia, đặc biệt là lớp tu luyện võ đạo miễn phí ấy, mỗi lần đều có ít nhất vài chục nghìn người tới giành, mà mỗi lần thư viện chỉ cho hơn một nghìn người vào nghe… Lúc đầu mọi người đều có cơ hội, bởi vì mỗi ngày đều được chọn ngẫu nhiên, nhưng sau này… muốn được vào thì phải nộp mười viên linh tinh!”
Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt, run rẩy hỏi: “Mười viên linh tinh?”
Một cái bánh bao cần ba đồng bạc, mà một viên linh tinh có thể đổi được một nghìn đồng bạc…
Cô bé gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Vậy nghĩa là những người có thể đến nghe miễn phí đều không phải người nghèo thật sự, đúng không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Những vị trí ấy đều đã được một số thế gia và tông môn đặt trước”.
Thế gia và tông môn hàng đầu như nhà họ Dương và Kiếm Tông thì không quan tâm, nhưng phía dưới vẫn còn vô số thế gia nhỏ và tông môn nhỏ, đệ tử của họ và thành viên gia tộc chưa chắc đã có thể vào được thư viện Quan Huyên. Lúc này, lớp tu luyện võ đạo miễn phí rất quan trọng với họ, bởi vì thư viện quy định mỗi năm lớp miễn phí đều có ba mươi học sinh có thể chính thức gia nhập thư viện…”
“Càn rỡ!”
Diệp Quân bỗng nhiên nổi giận: “Sao bọn họ dám càn rỡ như thế!”
Tuy Diệp Quân đã mất tu vi, nhưng khí thế vẫn còn, hắn vừa nổi giận đã khiến sắc mặt cô bé thay đổi, cô bé vô thức lùi lại, sợ hãi nhìn hắn.
Sắc mặt Diệp Quân cực kỳ khó coi, hắn không ngờ phúc lợi hắn đặt ra lúc đầu cũng bị những thế gia và tông môn đó lợi dụng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Sở dĩ bọn họ dám làm vậy đương nhiên là vì lợi ích, ngươi nghĩ xem, một nghìn vị trí, mỗi người mười viên linh tinh, một lần sẽ được mười nghìn linh tinh, đây không phải trụ sở chính của thư viện Quan Huyên, mười nghìn viên linh tinh, hơn nữa còn là mỗi ngày mười nghìn viên, đủ để khiến một số kẻ mạo hiểm rồi”.
Sắc mặt Diệp Quân âm trầm đáng sợ.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Thực ra… ta cũng rất bất ngờ, cảnh tượng này thật sự quá chấn động…”
Diệp Quân hít sâu một hơi, nhìn cô bé trước mặt: “Bọn họ làm trắng trợn như vậy, chẳng lẽ không có ai quản lý à?”
Chương 2142: Đi tìm việc
Cô bé nhìn hắn: “Người có thể quản lý sẽ không quản đâu, vì bọn họ đều không quan tâm tới những chuyện nhỏ này, chẳng hạn như Viện chủ của thư viện, bọn họ chỉ quan tâm Thanh Châu có thể có được mấy yêu nghiệt tuyệt thế, sau đó đánh bại châu khác trong cuộc chiến ba năm một lần, giành lại danh tiếng cho Thanh Châu, kiếm được nhiều lợi ích cho Thanh Châu hơn nữa, hoặc là đến tổng viện kết giao với nhiều cường giả hơn… mà những người không thể quản lý thì lại càng không dám quản. Ai lại làm chuyện mà sẽ đắc tội nhiều người chứ?”
Diệp Quân im lặng.
Cô bé chợt hỏi: “Tại sao gia đình ngươi lại lụi bại?”
Diệp Quân sắp xếp dòng suy nghĩ: “Vì ta không phấn đấu”.
Cô bé gật đầu: “Nhìn ra rồi”.
Mặt Diệp Quân đen sì: “Muội nhìn ra bằng cách nào?”
Cô bé đáp: “Rất ngốc, rất ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Cô bé chợt cất cuốn sách đi, giấu nó dưới tượng đá, như nghĩ tới điều gì, cô bé nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta sẽ không trộm đâu”.
Cô bé gật đầu, nhưng không đặt cuốn sách xuống mà cầm cuốn sách lên và bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Việc làm của cô bé thật sự khiến người khác tổn thương!
Sau khi cô bé đi, Diệp Quân ngồi trên đất, dựa vào tường đá, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta bỗng cảm thấy khi xưa cha ta nên nuôi ta một cách buông thả hoàn toàn”.
Tiểu Tháp hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười tự giễu: “Bởi vì rất nhiều suy nghĩ của ta thực sự rất ngây thơ, bây giờ ta đã hiểu được ánh mắt cô cô nhìn ta khi ta nói với cô cô chuyện muốn thiết lập trật tự rồi. Không phải cô cô không tin ta, mà là cô cô đã nhìn ra rất nhiều vấn đề, mà ta lúc đó lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có lòng nhiệt huyết…”
Nói rồi, ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định: “Ta phải cảm ơn Tịnh tông chủ, nếu không có cô ấy, có thể cả đời này ta cũng không được thấy những vấn đề này”.
Tiểu Tháp nói: “Cô ấy bảo nếu như ngươi ở trong bóng tối mà trái tim vẫn có thể hướng về ánh sáng… thì cô ấy sẽ công nhận ngươi, giúp đỡ ngươi… Lần này ngươi thật sự phải cố gắng thật nhiều đấy”.
Diệp Quân gật đầu bảo: “Tháp gia, ta phải giải quyết bữa tối thế nào?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân mỉm cười rồi đi ra ngoài, hắn vốn định đến Kiếm Tông nhưng bây giờ hắn chỉ có thể thay đổi kế hoạch trước, hắn phải kiếm một ít đã, tuy bây giờ hắn không có tu vi nhưng muốn tìm được việc có lẽ cũng không khó.
Nghĩ tới đây, Diệp Quân đi ra ngoài, không lâu sau, hắn đến thành chủ của Thanh Châu.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Quân vẫn quyết định đến Tiên Bảo Các, bởi vì Tiên Bảo Các có rất nhiều tiền, hắn muốn xin làm quản sự.
Cấp bậc cao nhất ở phân các Tiên Bảo Các là trưởng lão ngoại các, dưới đó là chủ quản sự, mà dưới chủ quản sự vẫn còn mười hai tiểu quản sự nữa, hắn vẫn tự nhận thức được bản thân mình là ai, mục tiêu của hắn là tiểu quản sự.
Sau khi đến Tiên Bảo Các, biết hắn muốn xin việc, một nữ chủ sự hỏi: “Muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Diệp Quân đáp: “Quản sự?”
Nữ chủ sự giật mình: “Quản sự?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân: “Có hồ sơ xin việc không?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Hồ sơ xin việc gì?”
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đã có kinh nghiệm làm việc, ta nghĩ mình có thể đảm nhiệm được công việc này”.
Nữ chủ sự quan sát Diệp Quân: “Thứ nhất, ngươi muốn ứng tuyển quản sự thì phải đưa hồ sơ xin việc cho chúng ta trước, sau đó chúng ta sẽ điều tra ngươi xem ngươi có phù hợp không, sau đó sẽ gọi ngươi tới phỏng vấn trực tiếp, cuối cùng vẫn phải chờ cấp trên phê duyệt mới có thể quyết định ngươi có phù hợp hay không được…”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ một vị trí quản sự nhỏ thôi mà lại phiền phức đến thế.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, hỏi: “Ta phải nộp hồ sơ như thế nào?”
Nữ chủ sự lắc đầu: “Ngươi không cần nộp nữa”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Nữ chủ sự thờ ơ nhìn hắn: “Ta làm việc ở đây đã được mười lăm năm, bất kể là thành tích hay năng lực, ta đều có thể làm quản sự, nhưng ta vẫn không thể làm quản sự được, ngươi có biết vì sao không?”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân: “Ta không muốn nói chuyện với kẻ ngốc”.
Diệp Quân: “…”
Nữ chủ sự đột nhiên hỏi: “Có một việc này, ngươi có muốn làm không?”
Diệp Quân hỏi: “Việc gì?”
Nữ chủ sự đáp: “Dọn dẹp vệ sinh”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nữ chủ sự lắc đầu: “Cao ngạo phải có năng lực mới được, không có năng lực mà vẫn cao ngạo thì chỉ có hại mình thôi”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Lúc này, một ông lão cách đó không xa đột nhiên nói: “Úc Nhã, qua đây giải quyết chút chuyện đi”.
Nghe ông lão gọi, người phụ nữ tên Úc Nhã nhìn Diệp Quân lần nữa rồi quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi Tiên Bảo Các, sắc mặt hắn âm trầm như nước.
Hắn không tin mình không tìm được việc.
Thế là hắn lại đi quanh thành một vòng, nhưng không nơi nào chịu thuê hắn, bởi vì hắn không phải người tu luyện, hơn nữa còn không có hộ khẩu.
Trời đã tối, Diệp Quân đứng trên đường, khẽ nói: “Tháp gia, tìm việc thật khó”.
Tiểu Tháp: “ …”
Khi về lại ngôi miếu đổ nát, Diệp Quân nhìn thấy cô bé kia, cô bé nhìn hắn nhưng không nói gì.
Diệp Quân ngồi cách cô bé không xa, vừa ngồi xuống, bụng hắn đã sôi lên.
Mặt Diệp Quân đen thui, tìm việc cả ngày không được ăn gì.
Lúc này cô bé bỗng lấy ra một chiếc bánh bao chay, đưa cho hắn.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Trộm à?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Cô bé nhìn hắn một cái, đang định lấy bánh bao lại thì Diệp Quân bỗng nhận lấy, bảo: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác”.
Nói xong hắn ăn ngấu nghiến.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2143: Cha mẹ mất sớm!
Ngon!
Diệp Quân gặm bánh bao nhồm nhoàm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bánh bao chay mà cũng ngon như vậy.
Hắn ăn xong rất nhanh, lúc này cô bé lại đưa cho hắn một cái bánh nữa.
Diệp Quân nhận lấy bánh rồi bảo: “Cảm ơn”.
Cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Ăn xong, Diệp Quân chợt hỏi: “Ta thích hợp làm nghề gì?”
Cô bé nói thẳng: “Dọn dẹp, quét rác”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Có thể giới thiệu cho ta được không?”
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ hắn đã nhận ra sự thật.
Hiện tại đừng nghĩ đến việc tới Kiếm Tông, tới thư viện Quan Huyên, tới trật tự, hiện tại phải nghĩ tới việc sống sót.
Phải sống trước đã!
Diệp Quân biết rõ hắn không thể ở đây ăn năn hối hận, bây giờ gặp rất nhiều vấn đề nhưng hắn lại không có năng lực thay đổi những vấn đề ấy, bây giờ hắn phải thay đổi chính mình trước.
Dù sao hắn cũng không còn là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên nữa!
Một lúc sau, cô bé đưa Diệp Quân đến một phủ đệ, khi nhìn thấy phủ đệ này, Diệp Quân sững người.
Diệp phủ!
Ngày xưa khi hắn đến Thanh Châu kiện cáo đã từng tới đây, Tộc trưởng nhà họ Diệp lúc đó còn tặng cho hắn hai thanh kiếm.
Cô bé nói: “Nhà họ Diệp đang tuyển người giúp việc, mỗi tháng mười viên linh tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn cô bé: “Muội có muốn làm cùng không?”
Cô bé lắc đầu.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Cô bé chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đến lúc đó ta sẽ đi tìm muội”.
Cô bé không nói.
Diệp Quân bảo: “Ở chung đã hai ngày, ta vẫn chưa biết tên của muội là gì!”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười hỏi: “Không thể nói à?”
Cô bé nhìn hắn: “Cha mẹ mất sớm, không có tên”.
Nói xong cô bé quay người bỏ đi.
Bỏ lại Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, Diệp Quân khẽ thở dài rồi xoay người đi về phía Diệp phủ.
Khi biết hắn tới xin việc, một vị quản sự của Diệp phủ đưa hắn vào trong, sau khi kiểm tra thể chất một loạt, ông ta đưa cho hắn một bộ quần áo tạp vụ, và công việc của hắn là làm những công việc lặt vặt.
Diệp phủ rất lớn, thậm chí còn lớn hơn lần đầu hắn tới đây, hiển nhiên đã được mở rộng.
Thật ra hắn rất muốn tới nhìn nơi ở của cha một lần nữa, nhưng Diệp phủ có rất nhiều nội quy, hơn nữa nơi đó đã bị Diệp gia hạ lệnh nghiêm cấm tới gần, vì thế hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Khi mới bắt đầu làm việc, hắn cũng thấy không quen lắm.
Dù sao cho dù lần đầu đến Diệp phủ thì hắn cũng là thiếu gia, chưa từng làm những công việc này.
Nhưng hắn thích ứng rất nhanh, với hắn mà nói, sống mới là điều quan trọng nhất.
Đêm đến.
Diệp Quân ngồi trên bậc đá trước cửa phòng dành cho hạ nhân, ngẩng đầu nhìn trời sao, bỗng nhiên hắn bật cười.
Tiểu Tháp hỏi: “Cười cái gì?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống chân thực đến thế”.
Tiểu Tháp nói: “Chân thực?”
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây mỗi ngày của ta chỉ có chiến đấu hoặc là trên đường chiến đấu, ngoài tu luyện vẫn là tu luyện, lúc nào cũng có kẻ thù… Ta giống như một cái máy…”
Nói đến đây, hắn bật cười: “Hôm nay làm việc, lần đầu tiên ta cảm nhận được thời gian rất dài, rất có ý nghĩa, cảm giác này thật tuyệt”.
Tiểu Tháp nói: “Mới đầu thì sẽ cảm thấy mới lạ, điều này rất bình thường thôi”.
Diệp Quân cười ha ha.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Quân đã dậy sớm cùng nhóm gia đinh của Diệp phủ.
Làm việc!
Khu vực Diệp Quân phải dọn dẹp hôm nay là đài diễn võ của nhà họ Diệp, đài diễn võ của nhà họ Diệp rất lớn, có thể chứa được mười nghìn người.
Nhiệm vụ của Diệp Quân và sáu gia đinh khác ngày hôm nay là quét dọn đài diễn võ này cho con cái của nhà họ Diệp vào tu luyện.
Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa là đám con cháu của nhà họ Diệp sẽ tới đài diễn võ, mọi người không dám lơ là, bởi vì nghe nói có nhân vật lớn đến.
Khi mặt trời mọc, con cháu của nhà họ Diệp lần lượt vào đài diễn võ, tất cả đều còn rất trẻ, nam nữ đều có, phần lớn đều là kiếm tu.
Nhóm Diệp Quân không rời đi mà đứng ở một bên, chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Chẳng bao lâu, trên đài diễn võ đã có hàng trăm con cháu của nhà họ Diệp, tu vi đều không thấp, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Đại Kiếp.
Hàng trăm con cháu của nhà họ Diệp đứng ngay ngắn giữa đài diễn võ như đang chờ gì đó.
Lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện từ trên trời, giây tiếp theo luồng kiếm quang ấy vụt qua bầu trời, cuối cùng vững vàng đáp xuống đài diễn võ.
Kiếm quang tản đi, một cô gái chậm rãi bước ra.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người này.
Chính là Diệp Trúc Tân.
Lần đầu tiên khi hắn đến nhà họ Diệp, cô nhóc này đã tiếp đón hắn.
Diệp Trúc Tân mặc bộ váy dài màu xanh, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sức sống, trong tay cô ấy cầm một thanh kiếm dài có vỏ, so với trước đây, bây giờ cô ấy đã trưởng thành hơn một chút.
Mà bây giờ cô ấy cũng đã đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên!
Thấy Diệp Trúc Tân, con cháu của nhà họ Diệp đều cực kỳ kích động, cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiếu tộc trưởng”.
Thiếu tộc trưởng!
Nhà họ Diệp hiện giờ có hai yêu nghiệt siêu cấp, một là Diệp Vũ Kiếm Đế của trụ sở chính Kiếm Tông thư viện Quan Huyên, đó là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Diệp hiện nay. Hai là Diệp Trúc Tân trước mắt, nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ của nhà họ Diệp bây giờ, cũng là kiếm tu đầu tiên của thế hệ trẻ ở Thanh Châu ngày nay.
Diệp Trúc Tân nhìn quanh các con cháu của nhà họ Diệp: “Lần này ta về tộc có hai việc, thứ nhất, ta sẽ đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, thứ hai, thời gian này ở Thanh Châu, ta sẽ bế quan tu luyện ở Kiếm Tông Thanh Châu, Kiếm Tông Thanh Châu cho phép ta dẫn theo hai người của gia tộc đi cùng!”
Nghe vậy, nhóm con cháu trong gia tập lập tức hưng phấn.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Bình luận facebook