-
Chương 2144-2146
Chương 2144: Kiếm Tông
Tuy Kiếm Tông Thanh Châu chỉ là một nhánh của Kiếm Tông thành Quan Huyên, nhưng trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đối với rất nhiều người trẻ, đó cũng là thánh địa trong lòng vô số kiếm tu, bởi vì Kiếm Tông ở thành Quan Huyên cách mọi người quá xa, hơn nữa muốn gia nhập Kiếm Tông thành Quan Huyên thì con đường tốt nhất là thông qua phân viện Kiếm Tông của Thanh Châu, bởi vì mỗi phân viện Kiếm Tông của Thanh Châu đều có một người được tuyển thẳng, có thể trực tiếp vào Kiếm Tông.
Các con cháu của nhà họ Diệp đều phấn khích, bởi vì đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời đối với họ, mà nếu đi theo Diệp Trúc Tân thì chắc chắn sẽ được dẫn dắt!
Tất cả con cháu của nhà họ Diệp đều nhìn Diệp Trúc Tân đầy mong chờ, hy vọng cô ấy chọn mình.
Diệp Trúc Tân nhìn con cháu nhà họ Diệp đang có mặt rồi bảo: “Để công bằng, hai người có thực lực mạnh nhất sẽ theo ta đến Kiếm Tông Thanh Châu”.
Sau khi nghe thấy lời này của Diệp Trúc Tân, vẻ mặt của rất nhiều con cháu nhà họ Diệp đều đột ngột cứng đờ.
Mà lúc này, một thiếu niên áo trắng và một cô gái áo xanh cùng bước ra.
Diệp Đồng!
Diệp Vân!
Hai huynh muội ruột!
Bây giờ ngoài Diệp Trúc Tân, người có thực lực mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Diệp chính là hai huynh muội này.
Hai huynh muội trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trong mắt.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Đương nhiên họ biết lần này đến Kiếm Tông Thanh Châu không đơn giản, mỗi năm các châu lớn đều có các nhân tài dự bị, mục đích là chuẩn bị cho cuộc thi Vạn Châu ba năm một lần này.
Cuộc thi Vạn Châu là một cuộc thi lớn mà mỗi châu đều hết sức coi trọng, bởi vì nó không chỉ liên quan đến thứ hạng của mỗi châu, còn liên quan đến vô số lợi ích, chẳng hạn như tài nguyên chênh lệch, sau mỗi cuộc thi, trụ sở chính của thư viện Quan Huyên đều sẽ cung cấp cho mỗi châu một nguồn tài nguyên nhất định, mà cho bao nhiêu phải xem thứ hạng của mỗi châu.
Ngoài ra, thứ hạng của châu càng cao thì danh tiếng càng lớn, có thể thu hút được càng nhiều thiên tài cũng như yêu nghiệt tới gia nhập.
Ví dụ nếu Diệp Trúc Tân giành được vị trí đầu tiên, danh tiếng của Kiếm Tông Thanh Châu sẽ lập tức vượt hẳn tất cả các Kiếm Tông của châu khác, rất nhiều kiếm tu của châu khác cũng sẽ đến Kiếm Tông Thanh Châu…
Hiệu ứng người nổi tiếng!
Đương nhiên, quan trọng nhất là châu xếp thứ nhất cũng sẽ nhận được số mệnh đại đạo, mỗi lần mười số mệnh, những ai có được số mệnh đại đạo đảm bảo sẽ trở thành Đại Đế, hơn nữa còn đảm bảo được vào trụ sở của thư viện.
Viện chủ của thư viện mỗi châu có thể tiến thêm một bước, vào trụ sở chính của thư viện hay không cũng phải xem cuộc thi Vạn Châu này, thứ hạng càng cao, cơ hội được vào trụ sở chính của thư viện càng lớn. Trụ sở chính ngoại các là mục tiêu cả đời của Viện trưởng thư viện các châu đứng đầu!
Ngoại các!
Mặc dù vẫn còn hơi xa khu vực quyền lực thực sự của vũ trụ Quan Huyên, nhưng đối với họ, có thể bước vào đó đã tương đương với việc nghịch thiên cải mệnh rồi.
Mà nội các thì họ sẽ nghĩ, nhưng chỉ nghĩ trong mơ mà thôi…
Cuộc thi Vạn Châu là bước đệm rất tốt cho những người Viện chủ này.
Mà Viện chủ thư viện đứng đầu cuộc thi Vạn Châu chắc chắn có thể vào được ngoại các, ngoài ra, ví dụ như Viện chủ của năm châu đứng đầu có thể vào được hay không phải xem quan hệ của họ có đủ khăng khít hay không.
Cũng chính vì vậy mà Viện chủ ác châu đều vô cùng coi trọng cuộc thi Vạn Châu, đào tạo cho thiên tài của châu mình bằng mọi giá.
Khi Diệp Quân nghe tin Diệp Trúc Tân định tới Kiếm Tông Thanh Châu thì hơi bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ cô ấy lại đại diện cho Thanh Châu tới tham gia cuộc thi Vạn Châu.
Chẳng lẽ Diệp Trúc Tân vẫn chưa thực sự gia nhập trụ sở chính của thư viện Quan Huyên?
Bởi vì có quy định, những ai đã gia nhập trụ sở chính của thư viện Quan Huyên thì không được tham gia cuộc thi Vạn Châu nữa!
Đương nhiên Diệp Quân lại càng tò mò về Nam Châu hơn, lần này Nam Châu sẽ cử ai đi tham gia đây?
Diệp Quân lắc đầu, tiếp tục làm việc!
Bây giờ hắn phải gom một ít lộ phí, sau đó đến Kiếm Tông.
Hắn cũng muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu này!
Bởi vì đây là cách nhanh nhất có thể đến được trụ sở chính của thư viện Quan Huyên hiện tại!
Chỉ còn ba tháng nữa là đến cuộc thi Vạn Châu, thời gian không còn nhiều!
Trong đại điện.
Diệp Trúc Tân và Tộc trưởng Diệp Lâm của nhà họ Diệp đang ngồi ở vị trí đầu.
Diệp Trúc Tân lên tiếng: “Cha, cha biết chuyện khảo sát Quan Huyên Vệ lúc trước không?”
Diệp Lâm gật đầu: “Đã nghe nói rồi”.
Diệp Trúc Tân quay đầu nhìn Diệp Lâm: “Chắc chắn nhà họ Diệp chúng ta cũng nhận không ít lợi lộc đúng không?”
Diệp Lâm do dự một lúc rồi gật đầu.
Nhà họ Diệp không chỉ có một Diệp Vũ Kiếm Đế, còn có chút quan hệ với Diệp Quân, trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, địa vị của nhà họ Diệp là rất cao.
Diệp Trúc Tân nhẹ nhàng nói: “Từ bỏ hết đi!”
Diệp Lâm sửng sốt.
Diệp Trúc Tân nghiêm túc nói: “Từ bỏ hết tất cả, từ nay về sau nếu con cháu nhà họ Diệp muốn vươn lên thì phải dựa vào khả năng của mình để phấn đấu”.
Diệp Lâm trầm giọng: “Trúc Tân, thế này…”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “Cha à, đừng không nỡ, tuy chúng ta từ bỏ một số lợi ích trước mắt, nhưng với nhà họ Diệp chưa chắc đã là chuyện xấu. Trong thư viện này, chúng ta có thể không cần để ý tới suy nghĩ của bất kỳ ai, nhưng chúng ta nhất định phải để ý suy nghĩ của Viện trưởng. Từ chuyện đó có thể thấy Viện trưởng cực kỳ ghét hành vi này của các thế gia và tông môn lớn…”
Nói đến đây, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ phức tạp: “Có thể thấy được Viện trưởng rất nghiêm túc, dù sau này Viện trưởng có tiếp tục quản những chuyện này hay không, nhưng để đề phòng, chúng ta vẫn phải chủ động từ bỏ những lợi ích đó… Làm vậy, một là tránh được tai họa về sau, hai là để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp giữa nhà họ Diệp với Viện trưởng…”
Diệp Lâm trầm giọng bảo: “Nếu Viện trưởng muốn thay đổi một số tệ nạn trong nội bộ thư viện thì tại sao nhà họ Diệp chúng ta không trực tiếp ra tay giúp đỡ?”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “ Không được”.
Diệp Lâm khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Trúc Tân khẽ nói: “Phía trên nội bộ thư viện… quá phức tạp, đừng nói là nhà họ Diệp chúng ta, cho dù nhà họ Diệp liên thủ cùng nhà họ An cũng không thể tạo ra sóng gió gì…”
Sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi: “Trúc Tân, cuộc chiến giữa bọn họ đã tới mức đó rồi…”
Diệp Trúc Tân bỗng đưa tay ngăn cản Diệp Lâm, vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết: “Cha, chú ý lời nói! Chú ý lời nói!”
Chương 2145: Nhận lương
Ngày hôm nay Diệp Quân rất vui mừng, bởi vì hắn được giao dọn dẹp sân của cha mình.
Mặc dù Kiếm Chủ Nhân Gian chưa bao giờ trở lại nhà họ Diệp, nhưng bao nhiêu năm nay nhà họ Diệp vẫn luôn để trống sân đó, và mỗi ngày đều cử người đến quét dọn.
Sau khi Diệp Quân vào sân, từng cảnh tượng chợt hiện lên trong đầu.
Năm xưa khi hắn đến đây, đã gặp Diệp Linh cô cô.
Diệp Quân nhìn hai bức tượng người gỗ trước mặt mà nở nụ cười, nhưng hắn không đến gần chỉ nhìn từ xa, bởi vì hắn không chắc Diệp Linh cô cô có thể cảm ứng được mình hay không.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Bây giờ nhớ lại đúng là khi xưa cha ngươi khá khó khăn, nhà họ Diệp lúc ấy không như nhà họ Diệp mà ngươi ở, sau khi cha ngươi thể hiện tài năng và thực lực thì lại bị nghi ngờ và đàn áp… Hắn thật sự không có chút tình cảm nào với nhà họ Diệp, haiz. Sở dĩ Diệp Linh cô cô của ngươi nhớ nhung nơi này có lẽ là vì cô ấy đã từng sống với cha ngươi ở đây rất nhiều năm”.
Diệp Quân mỉm cười: “Lần trước khi gặp Diệp Linh cô cô, bà ấy đã vui hơn chút rồi”.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Diệp Linh cô cô của ngươi rất tốt bụng”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn vội vàng cầm khăn lên, bắt đầu nhẹ nhàng lau chiếc ghế gỗ trước mặt.
Lúc này có một cô gái bước vào.
Chính là Diệp Trúc Tân.
Nhìn thấy Diệp Trúc Tân, Diệp Quân cúi chào, định lui đi.
Diệp Trúc Tân bỗng gọi: “Khoan đã”.
Diệp Quân hơi sửng sốt, cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn dừng lại.
Diệp Trúc Tân nhìn Diệp Quân: “Ngươi mới tới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa Thiếu tộc trưởng”.
Diệp Trúc Tân nói: “Ngẩng đầu lên”.
Khóe mắt Diệp Quân hơi giật giật, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Trúc Tân, cô ấy nhìn hắn một lúc rồi cười bảo: “Ngươi lui xuống đi”.
Diệp Quân cúi đầu hành lễ rồi lui đi.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Diệp Trúc Tân nhìn hai tượng người bằng gỗ cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Diệp vẫn luôn hối hận vì chuyện của Kiếm Chủ Nhân Gian, cũng chính từ sau chuyện đó, nhà họ Diệp luôn cực kỳ thận trọng, nhất là đối với các đệ tử trong tộc.
Một lúc sau, Diệp Trúc Tân ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân: “A Ông thúc”.
Một ông lão xuất hiện bên cạnh Diệp Trúc Tân.
Diệp Trúc Tân hỏi: “Thanh niên vừa rồi có lai lịch thế nào?”
Ông lão hơi giật mình, sau đó đáp: “Có lẽ chỉ là một thanh niên bình thường”.
Diệp Trúc Tân khẽ cau mày: “Thanh niên bình thường?”
Ông lão hỏi: “Ý của Thiếu tộc trưởng là gì ạ?”
Diệp Trúc Tân bình tĩnh nói: “Gia đinh bình thường khi nhìn thấy ta đều sẽ hơi khẩn trương, nhưng khi hắn nhìn ta lại điềm nhiên như thường, đối đáp ung dung… Điều tra đi, nếu từng làm chuyện ác thì đuổi khỏi nhà họ Diệp, đưa đến Cảnh Điện Ti cho họ xử lý. Nếu chưa làm chuyện ác thì đào tạo cho tốt”.
Ông lão hành lễ nói: “Rõ”.
Diệp Trúc Tân gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi viện mới thầm thở phào, may mà cô nhóc này không nhận ra hắn, nhưng cũng phải thôi, đừng nói là cô nhóc này, dáng vẻ hiện giờ của hắn, sợ rằng đến Tiểu Ca cũng không nhận ra được.
Là do hắn nghĩ nhiều quá thôi!
Diệp Quân lắc đầu, mỉm cười rồi quay lại làm việc.
Mà A Ông kia lại tới bên Diệp Trúc Tân một lần nữa, ông ta run rẩy nói: “Lai lịch của thanh niên đó hơi bất thường”.
Diệp Trúc Tân nhíu mày: “Lai lịch bất thường?”
A Ông gật đầu: “Hắn không có hộ khẩu, không có lý lịch thân phận, từng cướp bánh bao của người khác cùng với một cô bé lang thang”.
Diệp Trúc Tân sửng sốt: “Cướp bánh bao?”
A Ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Trúc Tân nhẹ nhàng nói: “Ta thực sự hơi bất ngờ đấy”.
A Ông trầm giọng bảo: “Có cần đuổi hắn ra khỏi nhà họ Diệp không ạ?”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “Không cần, người này đến bánh bao mà cũng cướp, chắc hẳn đã không còn đường lui. Lúc trước ta thấy hắn không có tu vi, bây giờ đuổi hắn đi là dồn hắn vào đường cùng, để hắn ở lại đi”.
A Ông nói: “Lai lịch của hắn…”
Diệp Trúc Tân bảo: “Không có ác ý và tâm xấu xa là được”.
A Ông gật đầu: “Rõ”.
Nói xong ông ta lui đi.
Sau khi ổn định cuộc sống ở nhà họ Diệp, Diệp Quân bắt đầu tu luyện, hắn không sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vì tu luyện công pháp này chắc chắn sẽ rước tới vô số phiền toái, bởi vậy hắn lựa chọn một bộ công pháp tu luyện đơn giản, là kiểu cơ bản nhất nhưng hiệu quả rất chậm, mà hắn còn không có linh tinh.
Nhưng đối với hắn, những điều này đều không quan trọng, dù sao hắn vẫn còn ký ức của kiếp trước.
Bây giờ tuy tu vi, cảnh giới kiếm đạo và sức mạnh huyết mạch của hắn đều bị phong ấn, nhưng ý chí chiến đấu của hắn vẫn còn, người bình thường thật sự không phải đối thủ của hắn.
Cứ thế, ban ngày Diệp Quân làm việc, tối đến âm thầm tu luyện, mà hắn không tiến bộ nhanh, bởi vì mỗi cảnh giới hắn đều nghiêm túc tu luyện.
Ban đầu khi ở nhà họ Diệp, cảnh giới tăng lên quá nhanh dẫn đến nhiều điều bất lợi, mà bây giờ hắn vừa mới có cơ hội làm lại lần nữa.
Không mong nhanh, nhưng mong ổn định!
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, hôm nay là ngày trả lương.
Diệp Quân nhận được mười viên linh tinh, nhìn mười viên linh tinh trong tay, hắn không khỏi bật cười.
Mười viên linh tinh!
Trước đó, trong nhẫn không gian của hắn có vô số vật phẩm vĩnh hằng, vật phẩm tạo hóa, hắn còn chẳng thèm nhìn thứ thuộc hàng linh tinh.
Nhưng lúc này, hắn lại cực kỳ hưng phấn.
Đây là số tiền hắn kiếm được sau khi quét dọn cả tháng.
Diệp Quân cười lớn, xin nghỉ một buổi chiều rồi rời khỏi nhà họ Diệp, đi mua sắm một vòng trong thành…
Chương 2146: Cha, cô cô!
Buổi tối, Diệp Quân đến ngôi miếu đổ nát trước đó.
Cô bé đang ở trong miếu, nương theo ánh sáng yếu ớt đọc sách.
Khi thấy Diệp Quân tới, cô bé giật mình ngỡ ngàng.
Diệp Quân mỉm cười, ôm một cái túi lớn đi đến trước mặt cô bé, hắn mở túi ra, bên trong có nguyên một con cừu nướng, ngoài ra còn rất nhiều món ăn kèm khác.
Cô bé nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc, Diệp Quân cười nói: “Mời muội ăn đấy”.
Nhưng cô bé không vui mà lại tức giận, cô đấm vào vai Diệp Quân: “Ngươi là đồ phá gia chỉ tử, phá gia chi tử…”
Diệp Quân ngớ người.
Cô bé giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết thứ này có thể đổi được bao nhiêu bánh bao không? Ngươi biết không hả? Ngươi… Đi, chúng ta trả lại…”
Nói rồi cô bé nhanh chóng gói con cừu nướng lại, kéo Diệp Quân đòi đem đi trả.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cừu đã nướng chín rồi, không trả được đâu”.
Nghe vậy cô bé ngồi phịch xuống đất, tức giận vô cùng.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Muội thử đi, ngon lắm”.
Nói rồi hắn mở gói giấy ra, xé một chiếc đùi cừu đưa cho cô bé.
Cô bé hai tay ôm sách, không nói gì.
Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao thế?”
Cô bé lắc đầu: “Ta không xứng ăn thứ ngon như này”.
Nói rồi cô bé cúi đầu xuống.
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó chóp mũi hơi cay, hắn mỉm cười, dịu dàng bảo: “Muội không ăn thì ta cũng không ăn”.
Cô bé nhìn hắn, thấp giọng bảo: “Ngươi không nên lãng phí như vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Lần sau sẽ không như vậy nữa”.
Cô bé do dự một chút, sau đó cầm lấy đùi cừu, cắn một miếng, rất nhanh, cô bé chớp mắt, lại cắn thêm một miếng nữa...
Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô bé bỗng chốc đỏ mặt, Diệp Quân vội rời mắt sau đó cũng xé một miếng thịt cừu bắt đầu ăn.
Cô bé bắt đầu ăn nhanh hơn, hiển nhiên là chưa từng được ăn món này bao giờ.
Một lúc sau, cô bé đột ngột dừng lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Cô bé chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Giữ lại một chút để ngày mai ăn nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn và cô bé gói phần còn lại vào.
Diệp Quân lại cười: “Tặng cho muội một món quà”.
Cô bé thắc mắc.
Diệp Quân lấy hai cuốn sách cổ từ trong ngực ra, đưa cho cô bé, cười nói: “Tặng muội đấy”.
Mắt cô bé lập tức sáng lên: “Sách?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Cô bé nhanh chóng cầm lấy hai cuốn sách cổ, Diệp Quân cười nhẹ: “Hai cuốn sách này có tên là ‘Thuyền đêm’ và ‘Chuyện đêm khuya bên bếp lò’. Trước đây ta từng đọc, thời gian này buổi tối ta viết lại dựa theo trí nhớ, trong đó có rất nhiều kiến thức thú vị, ta nghĩ muội sẽ thích”.
Cô bé hơi giật mình, nhìn Diệp Quân: “Ngươi chép cho ta ư?”
Diệp Quân cười: “Coi như là vậy đi!”
Cô bé nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân cười bảo: “Có lẽ ta sắp phải rời khỏi đây rồi”.
Cô bé ngẩng đầu nhìn: “Rời khỏi đây?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến Kiếm Tông, muội có biết Kiếm Tông không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Ta biết, có phải ngươi muốn trở thành kiếm tu không?”
Diệp Quân cười: “Đúng thế, ta muốn trở thành kiếm tu, kiếm tu mạnh nhất… mạnh thứ sáu từ trước đến nay, ha ha!”
Cô bé chớp mắt: “Vì sao không phải là người mạnh nhất?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Khó chứ sao!”
Nói rồi hắn nhìn cô bé, cười hỏi: “Muội thì sao? Muội có mục tiêu hay mơ ước gì không?”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười bảo: “Không muốn nói cũng không sao”.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đọc sách, đọc thật nhiều sách…”
Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô bé hơi cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp Viện trưởng”.
Diệp Quân sững sờ: “Gặp Viện trưởng?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Quân tò mò: “Vì sao vậy?”
Cô bé nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói Viện trưởng không gì không làm được… Ta muốn gặp lại cha mẹ ta…”
Diệp Quân do dự một lúc rồi bảo: “Nghịch chuyển Quang Âm… Viện trưởng hiện giờ không thể làm được…”
“Ngươi nói bậy!”
Cô bé đột nhiên trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhất định có thể làm được, ngài ấy nhất định có thể, ta đã nghe nói rồi, ngài ấy còn từng khiến người chết sống lại…”
Diệp Quân khẽ nói: “Có lẽ đó không phải ngài ấy, mà là người nhà của ngài ấy…”
“Vớ vẩn! Linh tinh!”
Cô bé đột nhiên đẩy Diệp Quân, tức giận nói: “Đi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi đi đi…”
Tuy Kiếm Tông Thanh Châu chỉ là một nhánh của Kiếm Tông thành Quan Huyên, nhưng trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đối với rất nhiều người trẻ, đó cũng là thánh địa trong lòng vô số kiếm tu, bởi vì Kiếm Tông ở thành Quan Huyên cách mọi người quá xa, hơn nữa muốn gia nhập Kiếm Tông thành Quan Huyên thì con đường tốt nhất là thông qua phân viện Kiếm Tông của Thanh Châu, bởi vì mỗi phân viện Kiếm Tông của Thanh Châu đều có một người được tuyển thẳng, có thể trực tiếp vào Kiếm Tông.
Các con cháu của nhà họ Diệp đều phấn khích, bởi vì đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời đối với họ, mà nếu đi theo Diệp Trúc Tân thì chắc chắn sẽ được dẫn dắt!
Tất cả con cháu của nhà họ Diệp đều nhìn Diệp Trúc Tân đầy mong chờ, hy vọng cô ấy chọn mình.
Diệp Trúc Tân nhìn con cháu nhà họ Diệp đang có mặt rồi bảo: “Để công bằng, hai người có thực lực mạnh nhất sẽ theo ta đến Kiếm Tông Thanh Châu”.
Sau khi nghe thấy lời này của Diệp Trúc Tân, vẻ mặt của rất nhiều con cháu nhà họ Diệp đều đột ngột cứng đờ.
Mà lúc này, một thiếu niên áo trắng và một cô gái áo xanh cùng bước ra.
Diệp Đồng!
Diệp Vân!
Hai huynh muội ruột!
Bây giờ ngoài Diệp Trúc Tân, người có thực lực mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Diệp chính là hai huynh muội này.
Hai huynh muội trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trong mắt.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Đương nhiên họ biết lần này đến Kiếm Tông Thanh Châu không đơn giản, mỗi năm các châu lớn đều có các nhân tài dự bị, mục đích là chuẩn bị cho cuộc thi Vạn Châu ba năm một lần này.
Cuộc thi Vạn Châu là một cuộc thi lớn mà mỗi châu đều hết sức coi trọng, bởi vì nó không chỉ liên quan đến thứ hạng của mỗi châu, còn liên quan đến vô số lợi ích, chẳng hạn như tài nguyên chênh lệch, sau mỗi cuộc thi, trụ sở chính của thư viện Quan Huyên đều sẽ cung cấp cho mỗi châu một nguồn tài nguyên nhất định, mà cho bao nhiêu phải xem thứ hạng của mỗi châu.
Ngoài ra, thứ hạng của châu càng cao thì danh tiếng càng lớn, có thể thu hút được càng nhiều thiên tài cũng như yêu nghiệt tới gia nhập.
Ví dụ nếu Diệp Trúc Tân giành được vị trí đầu tiên, danh tiếng của Kiếm Tông Thanh Châu sẽ lập tức vượt hẳn tất cả các Kiếm Tông của châu khác, rất nhiều kiếm tu của châu khác cũng sẽ đến Kiếm Tông Thanh Châu…
Hiệu ứng người nổi tiếng!
Đương nhiên, quan trọng nhất là châu xếp thứ nhất cũng sẽ nhận được số mệnh đại đạo, mỗi lần mười số mệnh, những ai có được số mệnh đại đạo đảm bảo sẽ trở thành Đại Đế, hơn nữa còn đảm bảo được vào trụ sở của thư viện.
Viện chủ của thư viện mỗi châu có thể tiến thêm một bước, vào trụ sở chính của thư viện hay không cũng phải xem cuộc thi Vạn Châu này, thứ hạng càng cao, cơ hội được vào trụ sở chính của thư viện càng lớn. Trụ sở chính ngoại các là mục tiêu cả đời của Viện trưởng thư viện các châu đứng đầu!
Ngoại các!
Mặc dù vẫn còn hơi xa khu vực quyền lực thực sự của vũ trụ Quan Huyên, nhưng đối với họ, có thể bước vào đó đã tương đương với việc nghịch thiên cải mệnh rồi.
Mà nội các thì họ sẽ nghĩ, nhưng chỉ nghĩ trong mơ mà thôi…
Cuộc thi Vạn Châu là bước đệm rất tốt cho những người Viện chủ này.
Mà Viện chủ thư viện đứng đầu cuộc thi Vạn Châu chắc chắn có thể vào được ngoại các, ngoài ra, ví dụ như Viện chủ của năm châu đứng đầu có thể vào được hay không phải xem quan hệ của họ có đủ khăng khít hay không.
Cũng chính vì vậy mà Viện chủ ác châu đều vô cùng coi trọng cuộc thi Vạn Châu, đào tạo cho thiên tài của châu mình bằng mọi giá.
Khi Diệp Quân nghe tin Diệp Trúc Tân định tới Kiếm Tông Thanh Châu thì hơi bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ cô ấy lại đại diện cho Thanh Châu tới tham gia cuộc thi Vạn Châu.
Chẳng lẽ Diệp Trúc Tân vẫn chưa thực sự gia nhập trụ sở chính của thư viện Quan Huyên?
Bởi vì có quy định, những ai đã gia nhập trụ sở chính của thư viện Quan Huyên thì không được tham gia cuộc thi Vạn Châu nữa!
Đương nhiên Diệp Quân lại càng tò mò về Nam Châu hơn, lần này Nam Châu sẽ cử ai đi tham gia đây?
Diệp Quân lắc đầu, tiếp tục làm việc!
Bây giờ hắn phải gom một ít lộ phí, sau đó đến Kiếm Tông.
Hắn cũng muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu này!
Bởi vì đây là cách nhanh nhất có thể đến được trụ sở chính của thư viện Quan Huyên hiện tại!
Chỉ còn ba tháng nữa là đến cuộc thi Vạn Châu, thời gian không còn nhiều!
Trong đại điện.
Diệp Trúc Tân và Tộc trưởng Diệp Lâm của nhà họ Diệp đang ngồi ở vị trí đầu.
Diệp Trúc Tân lên tiếng: “Cha, cha biết chuyện khảo sát Quan Huyên Vệ lúc trước không?”
Diệp Lâm gật đầu: “Đã nghe nói rồi”.
Diệp Trúc Tân quay đầu nhìn Diệp Lâm: “Chắc chắn nhà họ Diệp chúng ta cũng nhận không ít lợi lộc đúng không?”
Diệp Lâm do dự một lúc rồi gật đầu.
Nhà họ Diệp không chỉ có một Diệp Vũ Kiếm Đế, còn có chút quan hệ với Diệp Quân, trong toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, địa vị của nhà họ Diệp là rất cao.
Diệp Trúc Tân nhẹ nhàng nói: “Từ bỏ hết đi!”
Diệp Lâm sửng sốt.
Diệp Trúc Tân nghiêm túc nói: “Từ bỏ hết tất cả, từ nay về sau nếu con cháu nhà họ Diệp muốn vươn lên thì phải dựa vào khả năng của mình để phấn đấu”.
Diệp Lâm trầm giọng: “Trúc Tân, thế này…”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “Cha à, đừng không nỡ, tuy chúng ta từ bỏ một số lợi ích trước mắt, nhưng với nhà họ Diệp chưa chắc đã là chuyện xấu. Trong thư viện này, chúng ta có thể không cần để ý tới suy nghĩ của bất kỳ ai, nhưng chúng ta nhất định phải để ý suy nghĩ của Viện trưởng. Từ chuyện đó có thể thấy Viện trưởng cực kỳ ghét hành vi này của các thế gia và tông môn lớn…”
Nói đến đây, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ phức tạp: “Có thể thấy được Viện trưởng rất nghiêm túc, dù sau này Viện trưởng có tiếp tục quản những chuyện này hay không, nhưng để đề phòng, chúng ta vẫn phải chủ động từ bỏ những lợi ích đó… Làm vậy, một là tránh được tai họa về sau, hai là để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp giữa nhà họ Diệp với Viện trưởng…”
Diệp Lâm trầm giọng bảo: “Nếu Viện trưởng muốn thay đổi một số tệ nạn trong nội bộ thư viện thì tại sao nhà họ Diệp chúng ta không trực tiếp ra tay giúp đỡ?”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “ Không được”.
Diệp Lâm khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Trúc Tân khẽ nói: “Phía trên nội bộ thư viện… quá phức tạp, đừng nói là nhà họ Diệp chúng ta, cho dù nhà họ Diệp liên thủ cùng nhà họ An cũng không thể tạo ra sóng gió gì…”
Sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi: “Trúc Tân, cuộc chiến giữa bọn họ đã tới mức đó rồi…”
Diệp Trúc Tân bỗng đưa tay ngăn cản Diệp Lâm, vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết: “Cha, chú ý lời nói! Chú ý lời nói!”
Chương 2145: Nhận lương
Ngày hôm nay Diệp Quân rất vui mừng, bởi vì hắn được giao dọn dẹp sân của cha mình.
Mặc dù Kiếm Chủ Nhân Gian chưa bao giờ trở lại nhà họ Diệp, nhưng bao nhiêu năm nay nhà họ Diệp vẫn luôn để trống sân đó, và mỗi ngày đều cử người đến quét dọn.
Sau khi Diệp Quân vào sân, từng cảnh tượng chợt hiện lên trong đầu.
Năm xưa khi hắn đến đây, đã gặp Diệp Linh cô cô.
Diệp Quân nhìn hai bức tượng người gỗ trước mặt mà nở nụ cười, nhưng hắn không đến gần chỉ nhìn từ xa, bởi vì hắn không chắc Diệp Linh cô cô có thể cảm ứng được mình hay không.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Bây giờ nhớ lại đúng là khi xưa cha ngươi khá khó khăn, nhà họ Diệp lúc ấy không như nhà họ Diệp mà ngươi ở, sau khi cha ngươi thể hiện tài năng và thực lực thì lại bị nghi ngờ và đàn áp… Hắn thật sự không có chút tình cảm nào với nhà họ Diệp, haiz. Sở dĩ Diệp Linh cô cô của ngươi nhớ nhung nơi này có lẽ là vì cô ấy đã từng sống với cha ngươi ở đây rất nhiều năm”.
Diệp Quân mỉm cười: “Lần trước khi gặp Diệp Linh cô cô, bà ấy đã vui hơn chút rồi”.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Diệp Linh cô cô của ngươi rất tốt bụng”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn vội vàng cầm khăn lên, bắt đầu nhẹ nhàng lau chiếc ghế gỗ trước mặt.
Lúc này có một cô gái bước vào.
Chính là Diệp Trúc Tân.
Nhìn thấy Diệp Trúc Tân, Diệp Quân cúi chào, định lui đi.
Diệp Trúc Tân bỗng gọi: “Khoan đã”.
Diệp Quân hơi sửng sốt, cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn dừng lại.
Diệp Trúc Tân nhìn Diệp Quân: “Ngươi mới tới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa Thiếu tộc trưởng”.
Diệp Trúc Tân nói: “Ngẩng đầu lên”.
Khóe mắt Diệp Quân hơi giật giật, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Trúc Tân, cô ấy nhìn hắn một lúc rồi cười bảo: “Ngươi lui xuống đi”.
Diệp Quân cúi đầu hành lễ rồi lui đi.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Diệp Trúc Tân nhìn hai tượng người bằng gỗ cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Diệp vẫn luôn hối hận vì chuyện của Kiếm Chủ Nhân Gian, cũng chính từ sau chuyện đó, nhà họ Diệp luôn cực kỳ thận trọng, nhất là đối với các đệ tử trong tộc.
Một lúc sau, Diệp Trúc Tân ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân: “A Ông thúc”.
Một ông lão xuất hiện bên cạnh Diệp Trúc Tân.
Diệp Trúc Tân hỏi: “Thanh niên vừa rồi có lai lịch thế nào?”
Ông lão hơi giật mình, sau đó đáp: “Có lẽ chỉ là một thanh niên bình thường”.
Diệp Trúc Tân khẽ cau mày: “Thanh niên bình thường?”
Ông lão hỏi: “Ý của Thiếu tộc trưởng là gì ạ?”
Diệp Trúc Tân bình tĩnh nói: “Gia đinh bình thường khi nhìn thấy ta đều sẽ hơi khẩn trương, nhưng khi hắn nhìn ta lại điềm nhiên như thường, đối đáp ung dung… Điều tra đi, nếu từng làm chuyện ác thì đuổi khỏi nhà họ Diệp, đưa đến Cảnh Điện Ti cho họ xử lý. Nếu chưa làm chuyện ác thì đào tạo cho tốt”.
Ông lão hành lễ nói: “Rõ”.
Diệp Trúc Tân gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi viện mới thầm thở phào, may mà cô nhóc này không nhận ra hắn, nhưng cũng phải thôi, đừng nói là cô nhóc này, dáng vẻ hiện giờ của hắn, sợ rằng đến Tiểu Ca cũng không nhận ra được.
Là do hắn nghĩ nhiều quá thôi!
Diệp Quân lắc đầu, mỉm cười rồi quay lại làm việc.
Mà A Ông kia lại tới bên Diệp Trúc Tân một lần nữa, ông ta run rẩy nói: “Lai lịch của thanh niên đó hơi bất thường”.
Diệp Trúc Tân nhíu mày: “Lai lịch bất thường?”
A Ông gật đầu: “Hắn không có hộ khẩu, không có lý lịch thân phận, từng cướp bánh bao của người khác cùng với một cô bé lang thang”.
Diệp Trúc Tân sửng sốt: “Cướp bánh bao?”
A Ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Trúc Tân nhẹ nhàng nói: “Ta thực sự hơi bất ngờ đấy”.
A Ông trầm giọng bảo: “Có cần đuổi hắn ra khỏi nhà họ Diệp không ạ?”
Diệp Trúc Tân lắc đầu: “Không cần, người này đến bánh bao mà cũng cướp, chắc hẳn đã không còn đường lui. Lúc trước ta thấy hắn không có tu vi, bây giờ đuổi hắn đi là dồn hắn vào đường cùng, để hắn ở lại đi”.
A Ông nói: “Lai lịch của hắn…”
Diệp Trúc Tân bảo: “Không có ác ý và tâm xấu xa là được”.
A Ông gật đầu: “Rõ”.
Nói xong ông ta lui đi.
Sau khi ổn định cuộc sống ở nhà họ Diệp, Diệp Quân bắt đầu tu luyện, hắn không sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vì tu luyện công pháp này chắc chắn sẽ rước tới vô số phiền toái, bởi vậy hắn lựa chọn một bộ công pháp tu luyện đơn giản, là kiểu cơ bản nhất nhưng hiệu quả rất chậm, mà hắn còn không có linh tinh.
Nhưng đối với hắn, những điều này đều không quan trọng, dù sao hắn vẫn còn ký ức của kiếp trước.
Bây giờ tuy tu vi, cảnh giới kiếm đạo và sức mạnh huyết mạch của hắn đều bị phong ấn, nhưng ý chí chiến đấu của hắn vẫn còn, người bình thường thật sự không phải đối thủ của hắn.
Cứ thế, ban ngày Diệp Quân làm việc, tối đến âm thầm tu luyện, mà hắn không tiến bộ nhanh, bởi vì mỗi cảnh giới hắn đều nghiêm túc tu luyện.
Ban đầu khi ở nhà họ Diệp, cảnh giới tăng lên quá nhanh dẫn đến nhiều điều bất lợi, mà bây giờ hắn vừa mới có cơ hội làm lại lần nữa.
Không mong nhanh, nhưng mong ổn định!
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, hôm nay là ngày trả lương.
Diệp Quân nhận được mười viên linh tinh, nhìn mười viên linh tinh trong tay, hắn không khỏi bật cười.
Mười viên linh tinh!
Trước đó, trong nhẫn không gian của hắn có vô số vật phẩm vĩnh hằng, vật phẩm tạo hóa, hắn còn chẳng thèm nhìn thứ thuộc hàng linh tinh.
Nhưng lúc này, hắn lại cực kỳ hưng phấn.
Đây là số tiền hắn kiếm được sau khi quét dọn cả tháng.
Diệp Quân cười lớn, xin nghỉ một buổi chiều rồi rời khỏi nhà họ Diệp, đi mua sắm một vòng trong thành…
Chương 2146: Cha, cô cô!
Buổi tối, Diệp Quân đến ngôi miếu đổ nát trước đó.
Cô bé đang ở trong miếu, nương theo ánh sáng yếu ớt đọc sách.
Khi thấy Diệp Quân tới, cô bé giật mình ngỡ ngàng.
Diệp Quân mỉm cười, ôm một cái túi lớn đi đến trước mặt cô bé, hắn mở túi ra, bên trong có nguyên một con cừu nướng, ngoài ra còn rất nhiều món ăn kèm khác.
Cô bé nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc, Diệp Quân cười nói: “Mời muội ăn đấy”.
Nhưng cô bé không vui mà lại tức giận, cô đấm vào vai Diệp Quân: “Ngươi là đồ phá gia chỉ tử, phá gia chi tử…”
Diệp Quân ngớ người.
Cô bé giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết thứ này có thể đổi được bao nhiêu bánh bao không? Ngươi biết không hả? Ngươi… Đi, chúng ta trả lại…”
Nói rồi cô bé nhanh chóng gói con cừu nướng lại, kéo Diệp Quân đòi đem đi trả.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Cừu đã nướng chín rồi, không trả được đâu”.
Nghe vậy cô bé ngồi phịch xuống đất, tức giận vô cùng.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Muội thử đi, ngon lắm”.
Nói rồi hắn mở gói giấy ra, xé một chiếc đùi cừu đưa cho cô bé.
Cô bé hai tay ôm sách, không nói gì.
Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao thế?”
Cô bé lắc đầu: “Ta không xứng ăn thứ ngon như này”.
Nói rồi cô bé cúi đầu xuống.
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó chóp mũi hơi cay, hắn mỉm cười, dịu dàng bảo: “Muội không ăn thì ta cũng không ăn”.
Cô bé nhìn hắn, thấp giọng bảo: “Ngươi không nên lãng phí như vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Lần sau sẽ không như vậy nữa”.
Cô bé do dự một chút, sau đó cầm lấy đùi cừu, cắn một miếng, rất nhanh, cô bé chớp mắt, lại cắn thêm một miếng nữa...
Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô bé bỗng chốc đỏ mặt, Diệp Quân vội rời mắt sau đó cũng xé một miếng thịt cừu bắt đầu ăn.
Cô bé bắt đầu ăn nhanh hơn, hiển nhiên là chưa từng được ăn món này bao giờ.
Một lúc sau, cô bé đột ngột dừng lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Cô bé chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Giữ lại một chút để ngày mai ăn nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn và cô bé gói phần còn lại vào.
Diệp Quân lại cười: “Tặng cho muội một món quà”.
Cô bé thắc mắc.
Diệp Quân lấy hai cuốn sách cổ từ trong ngực ra, đưa cho cô bé, cười nói: “Tặng muội đấy”.
Mắt cô bé lập tức sáng lên: “Sách?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Cô bé nhanh chóng cầm lấy hai cuốn sách cổ, Diệp Quân cười nhẹ: “Hai cuốn sách này có tên là ‘Thuyền đêm’ và ‘Chuyện đêm khuya bên bếp lò’. Trước đây ta từng đọc, thời gian này buổi tối ta viết lại dựa theo trí nhớ, trong đó có rất nhiều kiến thức thú vị, ta nghĩ muội sẽ thích”.
Cô bé hơi giật mình, nhìn Diệp Quân: “Ngươi chép cho ta ư?”
Diệp Quân cười: “Coi như là vậy đi!”
Cô bé nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân cười bảo: “Có lẽ ta sắp phải rời khỏi đây rồi”.
Cô bé ngẩng đầu nhìn: “Rời khỏi đây?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến Kiếm Tông, muội có biết Kiếm Tông không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Ta biết, có phải ngươi muốn trở thành kiếm tu không?”
Diệp Quân cười: “Đúng thế, ta muốn trở thành kiếm tu, kiếm tu mạnh nhất… mạnh thứ sáu từ trước đến nay, ha ha!”
Cô bé chớp mắt: “Vì sao không phải là người mạnh nhất?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Khó chứ sao!”
Nói rồi hắn nhìn cô bé, cười hỏi: “Muội thì sao? Muội có mục tiêu hay mơ ước gì không?”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười bảo: “Không muốn nói cũng không sao”.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đọc sách, đọc thật nhiều sách…”
Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô bé hơi cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp Viện trưởng”.
Diệp Quân sững sờ: “Gặp Viện trưởng?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Quân tò mò: “Vì sao vậy?”
Cô bé nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói Viện trưởng không gì không làm được… Ta muốn gặp lại cha mẹ ta…”
Diệp Quân do dự một lúc rồi bảo: “Nghịch chuyển Quang Âm… Viện trưởng hiện giờ không thể làm được…”
“Ngươi nói bậy!”
Cô bé đột nhiên trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhất định có thể làm được, ngài ấy nhất định có thể, ta đã nghe nói rồi, ngài ấy còn từng khiến người chết sống lại…”
Diệp Quân khẽ nói: “Có lẽ đó không phải ngài ấy, mà là người nhà của ngài ấy…”
“Vớ vẩn! Linh tinh!”
Cô bé đột nhiên đẩy Diệp Quân, tức giận nói: “Đi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi đi đi…”
Bình luận facebook