-
Chương 2156-2160
Chương 2156: Chưa trưởng thành
Thử thách ở Kiếm Tháp khó hơn quy trình thi đấu bình thường gấp mười lần, mà có người lại có thể phá vỡ nó trong thời gian ngắn.
Lẽ nào là thiên tài của tổng viện phái đến cải trang thành người tham gia?
Tiếc là người đó vẫn luôn ẩn danh, thế nên mọi người đều không biết rốt cuộc là ai, cũng không biết rốt cuộc là thiên tài ở nơi này đang ở trong đó.
Lúc này tông chủ và viện trưởng Kiếm Tông ở các châu lớn cũng bắt đầu thầm quan sát, hơn nữa còn điều tra.
Cuộc thi Vạn Châu sắp được diễn ra, bây giờ đột nhiên lại có một thiên tài xuất hiện, có thể sẽ phá vỡ tình thế của mọi người.
Kiếm Tông ở Nam Châu.
Một kiếm tu thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, thiếu niên mặc đồ trắng, đeo thắt lưng màu đen, thân hình thẳng tắp, sau lưng đeo một vỏ kiếm, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, mặt tuấn tú nhưng lại có khí chất bức người.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh kiếm tu thiếu niên, ông ta nhìn màn sáng trên Kiếm Tháp, nói: “Có áp lực không?”
Thiếu niên nhìn chằm chằm màn sáng: “Có”.
Nói rồi y ngừng lại một chút, sau đó nói: “Nhưng ta sẽ thắng, lần này ta sẽ giành được hạng nhất cho Nam Châu, củng cố Nam Châu, củng cố nhà họ Diệp, ta muốn Diệp Quân huynh tự hào về ta”.
Giọng y rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Ánh mắt ông lão hiện lên vẻ vui mừng, người đàn ông trước mặt tên là Diệp Thần, là thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt nhất sau Diệp Quân và Diệp Khải trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp ở Nam Châu.
Chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hơn nữa còn là Kiếm Hoàng.
Y là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Nam Châu hiện nay, cũng là con át chủ bài lớn nhất của Nam Châu lần này.
“Bảng kỷ lục được làm mới rồi”.
Lúc này có người bỗng ngạc nhiên thốt lên, chỉ thấy màn sáng xuất hiện mấy chữ lớn: Tầng thứ năm, vài giây.
Ẩn danh!
Tầng thứ năm, vài giây?
Mọi người đều ớn lạnh.
Thấy thế, ánh mắt ông lão bên cạnh Diệp Thần cũng hiện lên vẻ khó tin.
Diệp Thần chậm rãi xoay người rời đi.
Cho dù là ai, y cũng sẽ đánh bại đối phương.
Lần trước Nam Châu bị An Khinh Hàn của Thanh Châu quét sạch, đó là sự sỉ nhục rất lớn với Nam Châu.
Nhiều năm như vậy rồi, Nam Châu không thể ngẩng đầu lên khi ở Thanh Châu, ở bất kỳ đâu, thiên tài Nam Châu khi nhìn thấy thiên tài Thanh Châu đều sẽ thua kém một bậc.
Vì Nam Châu.
Vì nhà họ Diệp.
Vì Diệp Quân huynh.
Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Lúc này các thiên tài Kiếm Tông Thanh Châu cũng đứng trước Kiếm Tháp.
Trên một ngọn cây nào đó, một cô gái tư thế hiên ngang đang nhìn chằm chằm Kiếm Tháp, cô gái này là Diệp Trúc Tân.
Diệp Trúc Tân nhìn Kiếm Tháp đó, nhíu mày, cô ấy cũng không ngờ lại có người có thể liên tục qua được năm vòng, hơn nữa còn chỉ mất vài giây.
Thật ra vượt qua năm vòng không đáng nói, đáng sợ là chỉ mất vài giây để vượt qua thử thách.
Đây là thiên tài ở châu nào thế?
Diệp Trúc Tân cảm thấy ngờ vực và tò mò, không nghĩ nhiều, cô ấy xoay người rời đi, tiếp theo cô ấy phải bế quan rồi.
Ở một bên khác, một người đàn ông cũng đang nhìn Kiếm Tháp, chính là An Mộc Cẩn của nhà họ An.
An Mộc Cẩn nhìn Kiếm Tháp đó, cười nói: “Đúng là thú vị… xem ra cuộc thi Vạn Châu này lại có thêm rất nhiều người chưa được biết đến”.
Ở một bên khác, một thiếu niên kiếm tu cũng đang nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, người này chính là Kỳ Thương. Khi Diệp Quân bước vào Kiếm Tháp, y cũng hơi khiếp sợ, khi Diệp Quân nhìn thấy tình trạng thê thảm của người đàn ông trước mặt rồi mà vẫn bất chấp tiến vào Kiếm Tháp không do dự.
Điều càng khiến y ngạc nhiên hơn là đến giờ Diệp Quân vẫn chưa ra.
Nghĩ đến kỷ lục liên tục được làm mới, mí mắt y khẽ giật, lẽ nào là tên này sao?
Chắc không đâu nhỉ?
Kỳ Thương càng nghĩ càng kích động.
Tầng thứ năm.
Sau khi phá được cửa ải này, Diệp Quân nhận được ba trăm viên linh tinh cực phẩm.
Cực kỳ vui vẻ.
Diệp Quân cười đến mức không khép được miệng.
Cách trước mặt hắn không xa, giọng của Tiểu Ái số 9 lại vang lên: “Anh chàng đẹp trai, ngươi thật sự không muốn để lộ danh tính làm chấn động cả vũ trụ Quan Huyên này sao?”
Diệp Quân không nghĩ nữa, nhìn màn sáng đó cười nói: “Khiêm tốn mới là vương đạo”.
“Miệng mồm lẻo mép!”
Tiểu Ái số 9 tức giận nói: “Tuổi trẻ thì nên ngông cuồng, tuổi trẻ thì nên nhiệt huyết, khi còn trẻ thì nên tỏ ra ngầu một chút. Tục ngữ có câu, giàu sang không về làng như áo gấm đi đêm, vô địch thì không khoe khoang thì là đồ ngốc…”
Diệp Quân sầm mặt: “Tại sao ngươi cứ luôn muốn ra khoe ra thế nhỉ?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ngươi không thấy sảng khoái à?”
Diệp Quân nói: “Sảng khoái cũng là ta sảng khoái, liên quan gì đến ngươi?”
Tiểu Ái số 9 im lặng một lúc rồi nói: “Hình như ngươi nói cũng đúng”.
Diệp Quân cạn lời, chắc tên này vẫn chưa trưởng thành, còn phải có thời gian dậy thì mới phải.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn Tiểu Ái số 9 cho hắn trong tay, bật cười, hắn ngẩng đầu lên nhìn tầng trên, sau đó nói: “Ta phải đi rồi”.
Tiểu Ái số 9 nói: “Ngươi không xông lên nữa sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, Tiểu Ái số 9, ngươi đưa ta ra ngoài đi. Tốt nhất là đưa đến nơi vắng vẻ một chút”.
Tiểu Ái số 9 nói: “Được thôi, thằng nhãi ranh”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2157: Đầu to đầu nhỏ
Truyền tống trận hiện ra, đưa Diệp Quân biến mất.
Hắn xuất hiện lại giữa một dãy núi mịt mờ, gần đó là một đầm nước.
Có một cô gái đang chìm nghỉm trong đó, cả người trần như nhộng, tay chân mở rộng hình chữ đại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí ngưng đọng.
Diệp Quân dại ra như bị sét đánh.
Tiểu Ái số 9 điên rồi hay gì?
Dám chơi mình một vố vậy luôn?
Má nó!
Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!
Uỳnh!
Bỗng có khí tức hùng hậu nổ tung từ trong đầm nước. Diệp Quân biến sắc, cả người nhoáng lên lùi về sau, bất thình lình thấy một thanh kiếm lao tới.
Mí mắt hắn giật một cái, vội vàng bẻ một nhánh cây gần đó vung ra. Nhát kiếm vô cùng ảo diệu, chạm vào điểm yếu của thanh kiếm, hóa giải chín phần sức mạnh, nhưng một phần còn lại vẫn hất hắn té lăn cù trên đất.
Vừa bật dậy, hắn đã co giò bỏ chạy.
Không ngừng lấy linh tinh cực phẩm ra bỏ vào miệng.
U u u!
Lại nghe tiếng kiếm minh lảnh lót, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau.
Diệp Quân vội dừng bước rồi lách mình, né tránh đường kiếm trí mạng trong gang tấc.
"Ồ?"
Một âm thanh mang theo sự hoài nghi vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy cô gái đã mặc quần áo tử tế vào. Cô ấy trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy trắng như tuyết, để tóc dài xõa vai, cầm một thanh trường kiếm trong tay phải. Dung mạo cô ấy cực kỳ xinh đẹp, có lẽ vì chuyện vừa nãy nên sắc mặt lạnh như băng.
Diệp Quân chân thành nói: “Tại hạ không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm...”
Cô gái chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải sợ. Một kiếm này hạ xuống, đầu to lẫn đầu nhỏ của ngươi sẽ lìa khỏi xác, không thấy đau”.
Diệp Quân: “...”
Cô gái biến mất.
Người này ít nhất cũng là Kiếm Hoàng!
Diệp Quân sầm mặt, vội vàng né người, lại tránh được một kiếp.
Cô gái tỏ ra kinh ngạc khi phát hiện đối phương dường như biết được mũi kiếm của cô ấy sẽ chỉ về hướng nào.
Sao lại thế được?
Cô gái nghiêng người, lại vung kiếm đâm tới.
Nhưng vẫn bị Diệp Quân né tránh.
Lần này không phải trùng hợp, mà là đối phương đã dự đoán được đường kiếm.
Cô gái nhíu mày: “Sao ngươi làm được?"
Diệp Quân chỉ nói: “Thật sự là hiểu lầm mà cô nương”.
Cô gái im im nhìn hắn một hồi, thanh kiếm trong tay lại vút tới như sấm. Diệp Quân như đã biết trước mà nhẹ nhàng bước sang bên né tránh, đồng thời vung nhánh cây đập vào thân kiếm. Sức mạnh trong thanh kiếm bị hóa giải khiến nó rơi xuống.
Cô gái hốt hoảng: “Ngươi...”
Diệp Quân vừa định mở miệng thì thấy cô ấy khép hai ngón tay lại chỉ về phía hắn. Kiếm quang rực lửa phóng tới.
Diệp Quân hãi hùng biến sắc.
Nếu chỉ so kiếm chiêu thì hắn không sợ, nhưng thêm nội công thì hắn đi đời.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vàng lăn người sang bên.
Ầm!
Tuy Diệp Quân phản ứng nhanh nhưng kiếm kỹ kia lại bao trùm quá rộng, vẫn thiêu rụi cánh tay trái hắn.
Hắn vội vàng bật dậy, phát hiện một cụm linh khí xuất hiện trong cơ thể thì lập tức dùng nó để đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.
Cô gái thấy vậy thì bất ngờ rồi vung tay. Thanh kiếm dưới đất hóa thành tia lửa ập tới.
Diệp Quân không tiếp tục liều mạng mà lùi về sau tránh đi, sau đó tung người lên trời chạy trốn.
Cô gái không đuổi theo thì chỉ nhắm mắt lại tại chỗ. Thanh kiếm trong tay chợt run lên, cô ấy biến mất.
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Nếu tu luyện đến mức cao nhất, kiếm kỹ này có thể lợi dụng không gian để đưa kiếm khí ập đến ngay trước mặt địch nhân một cách bất ngờ.
Nó là kiếm kỹ cấp Thiên đứng đầu Kiếm Tông ở Thanh Châu, càng là thứ Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa từng tu luyện khi còn ở Thương Kiếm Tông.
Bên kia, Diệp Quân như cảm nhận được điều gì mà biến sắc, khi xoay người lại thì thấy thời không nứt vỡ, một thanh kiếm lao ra.
Hắn chỉ biết giật mình khi thấy đối phương còn có chiêu này. Kiếm nhanh nhưng hắn cũng không chậm, trước khi bị nó đâm vào trán thì đã dùng nhánh cây chạm vào mũi kiếm.
Uỳnh!
Sức mạnh bên trong thanh kiếm bị hóa giải đến bảy, tám phần.
Nhưng Diệp Quân cũng không dám ăn trọn hai phần còn lại mà lăn người né đi.
Nào ngờ cô gái lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cô ấy vô cùng khiếp sợ khi thấy người này chỉ mới đến Tiên Thiên mà kiếm kỹ của cô ấy đã tu được Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, làm sao hắn tránh được?
Diệp Quân không thể ngự kiếm nên biết mình có chạy cũng không thoát.
Hắn chỉ nói: “Cô nương, ban nãy ta bị truyền tống đến nơi đó, không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm”.
Cô gái hỏi lại: “Ngươi tên gì?"
Diệp Quân thở phào trong lòng: “Diệp Dương”.
Cô gái nhíu mày: “Nhà họ Diệp ở Thanh Châu?"
Diệp Quân lắc đầu.
Cô gái quan sát hắn một hồi: “Ban nãy ngươi đã thấy gì?"
Diệp Quân đáp ngay: “Không thấy gì hết, khi ấy ta còn chóng mặt hoa mắt vì bị truyền tống”.
Nhưng cô gái vẫn nhìn hắn chằm chặp.
Diệp Quân đành âm thầm phòng bị.
Bỗng đối phương thốt lên: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi”.
Rồi ngự kiếm biến mất ở chân trời.
Chương 2158: Bí mật
Để lại Diệp Quân thở dài thườn thượt, thầm hỏi Tiểu Ái số 9 bị điên rồi à?
Mà lại chơi cái trò này.
Suýt nữa thì bị nó hại toi mạng!
Hắn nghỉ ngơi một hồi rồi đi về cùng phía với cô gái ban nãy. Cô ấy xem ra đến từ Kiếm Tông, chỉ cần đi theo chắc chắn sẽ đến được đó.
Hắn chạy một hồi thì đến được đỉnh núi, nào ngờ nheo mắt nhìn ra xa vẫn chỉ thấy toàn núi là núi.
Làm hắn suýt thì phát điên.
Đờ cờ mờ nó!
Ta bảo mi đưa ta tới chỗ nào vắng vẻ, chứ không phải nơi khỉ ho cò gáy này!
"Tiểu Ái số 9!"
Tiếng gầm của hắn vang vọng trong núi.
Cái con trí tuệ nhân tạo này khùng chắc rồi!
Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!
Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi tới.
Trước Kiếm Tháp của Kiếm Tông ở Thanh Châu, mọi người đều đang tụ tập ngóng trông người bí ẩn vượt ải.
Nhưng một hồi lâu trôi qua mà không có động tĩnh gì.
Làm ai nấy đều sinh lòng hoài nghi.
Sao lại im lìm thế này?
Đứt gánh giữa đường rồi sao?
Lại qua thêm một hồi nữa mà không có gì xảy ra, có người bắt đầu nóng máu.
Các kiếm tu đứng ở các kiếm tháp khác thuộc Thanh Châu thì bắt đầu xì xào. Có người nói người bí ẩn đã bỏ mạng bên trong, có người nói đối phương giấu thực lực, không muốn gây chú ý, có người lại nói chắc hắn chột bụng đi ngoài...
Dù là thế nào đi nữa thì việc người bí ẩn vượt ải đã khiến vạn châu trở nơi náo nhiệt.
Rất nhiều thế gia và tông môn đều bắt đầu điều tra xem đây là ai.
Yêu nghiệt thế này, sao có thể bỏ qua?
Trước kiếm tháp của Thanh Châu là Dương Dĩ An ngồi trên một tảng đá, hai tay ôm gối, mắt không rời khỏi tháp.
Cô bé biết bên trong vô cùng nguy hiểm nên không khỏi hồi hộp, tuy vậy vẫn tin người kia có thể thoát ra.
Không lâu sau, các kiếm tu khác dần tản đi.
Dương Dĩ An ngồi chờ từ trưa cho đến tối mịt không còn bóng người.
Hai mắt vẫn đăm đăm nhìn kiếm tháp.
Hai giờ nữa trôi qua mà Diệp Quân vẫn chưa xuất hiện, mặt Dương Dĩ An tái nhợt đi trông thấy, hai tay siết lại thật chặt.
Thêm một giờ nữa.
Đêm đã khuya mà kiếm tháp vẫn không có động tĩnh gì.
Dương Dĩ An đứng bật dậy, không màng tất cả mà nhào tới.
Phải đi tìm huynh ấy!
Mặc kệ tất cả!
Cô bé phải đi tìm hắn!
Đương lúc Dương Dĩ An chuẩn bị vọt vào kiếm tháp, bỗng nghe một giọng nói vang lên từ phía sau: “Dĩ An!"
Cô bé cứng đờ tại chỗ, quay lại thì thấy Diệp Quân đang đứng mỉm cười gần đó.
Cả người hắn tả tơi xơ mướp, giày đi mòn cả gót.
Dương Dĩ An hấp tấp chạy tới, khi gần đến thì dừng lại, cúi mặt thì thầm: “Huynh... về rồi”.
Diệp Quân: “Ừm, truyền tống trận trong đó đưa ta đi hơi xa nên về muộn”.
Dương Dĩ An gật gù: “Ừ”.
Rồi lấy ra một ít điểm tâm: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân cười: “Hai mình ăn chung”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Ừ”.
Hai người ngồi xuống trước kiếm tháp dưới vầng trăng tròn vành vạnh.
Diệp Quân hỏi Dương Dĩ An: “Ban nãy muội định vào à?"
Dương Dĩ An gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Nguy hiểm lắm”.
Dương Dĩ An im lặng cúi đầu.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, nói: “Mình đọc sách nhé”.
Dương Dĩ An vội vàng lấy sách ra, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà khép lại.
Diệp Quân: “Sao vậy?"
Dương Dĩ An hỏi: “Nếu đi học rồi đọc thật nhiều sách thì sẽ gặp được Viện trưởng sao?"
Diệp Quân mỉm cười: “Chỉ cần muội thi đậu vào thư viện là được”.
Dương Dĩ An quay sang: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Dương Dĩ An lại cúi gằm mặt.
Diệp Quân: “Không tin à?"
Dương Dĩ An: “Ta nghe nói ngay cả các đại nhân ở Tổng viện cũng rất hiếm khi gặp Viện trưởng, mà ta... chỉ là một đứa ăn xin, làm sao Viện trưởng chịu gặp...”
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra ta có bí mật này không nói cho ai biết, nếu ta kể thì muội chịu giữ nó giúp ta không?"
Dương Dĩ An gật đầu liên tục: “Được chứ”.
Diệp Quân làm bộ nghiêm túc: “Ta biết xem bói đó”.
Dương Dĩ An tròn mắt: “Xem bói sao?"
Diệp Quân cười: “Đúng. Ta thấy được sẽ có một ngày Viện trưởng sẽ đến gặp muội dưới con mắt của mọi người khác, đồng thời cũng hứa với muội một điều. Nhưng mà thiên cơ bất khả lộ, muội phải giữ kín giúp ta đấy nhé?"
Dương Dĩ An nhìn hắn một hồi rồi vui vẻ cười: “Ta tin huynh!"
Chương 2159: Không có ác ý là được
Diệp Quân lại không biết có hai người đang âm thầm quan sát hắn.
Một là người từng tiếp đãi hắn, Kỳ Thương. Y vẫn đang chờ Diệp Quân xuất hiện, nào ngờ người này lại đi ra từ nơi khác chứ không phải từ trong tháp.
Kỳ Thương không dám xác định Diệp Quân là người bí ẩn, chỉ biết thanh niên này đã thông qua khảo hạch.
Bởi vì ai thất bại thì sẽ bị đưa ra từ bên trong.
Vả lại Diệp Quân đã đến cảnh giới Tiên Thiên.
Một hồi sau, Kỳ Thương thì thầm: “Chẳng biết có phải người vượt ải bí ẩn kia không...”
Rồi lắc đầu rời đi.
Vẫn còn thời gian để quan sát.
Người còn lại chính là ông lão trong kiếm tháp. Từ khi Diệp Quân đi vào, ông ta vẫn luôn đợi hắn đi ra, không ngờ hắn lại xuất hiện từ một nơi khác.
Sau một hồi im lặng, ông ta quyết định báo cáo lên trên.
Lỡ như người này chính là người vượt ải bí ẩn kia thì sao?
Khi đi đến nơi Tông chủ ở, ông ta bị một thị nữ cầm kiếm ngăn lại.
Ông lão hành lễ: “Thuộc hạ có việc cầu kiến Tông chủ, liên quan đến người vượt ải kia”.
Thị nữ: “Đợi một chút”.
Rồi xoay người vào trong.
Một hồi sau thì trở ra, nói: “Mời”.
Ông lão đi vào, nhìn thấy hai cô gái. Một người mặc váy trắng, đeo mặt nạ lạnh như sương, tay cầm bội kiếm.
Nếu Diệp Quân có ở đây thì sẽ giật mình nhận ra đây chính là nữ kiếm tu hắn gặp ban sáng.
Người phụ nữ ngồi kế bên có mái tóc đen như mực được búi cao và cố định bằng trâm gỗ đơn giản, mặc áo thêu hoa giản dị, dung nhan không son phấn vẫn nền nã điềm tĩnh.
Người này lại là Tông chủ đương nhiệm của Kiếm Tông Thanh Châu.
Việt Kỳ.
Khi Tổng viện Kiếm Tông lập kế hoạch thành lập chi nhánh ở Thanh Châu, đã có vô số kiếm tu muốn trở thành Tông chủ.
Thanh Châu là nơi nào?
Là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nơi rồng phượng chuyển mình, là một trong hai vùng đất hùng mạnh nhất cùng với Nam Châu. Nếu trở thành Tông chủ Kiếm Tông ở Thanh Châu thì sẽ nắm trong tay vô số tài nguyên, kiếm tu từ Thanh Châu bước ra đời sau này đều là đệ tử của mình.
Còn chiếm giữ được mạng lưới giao thiệp.
Vô số tông môn và thế gia đều thèm thuồng vị trí này, khiến Tổng viện trải qua một phen sóng gió.
Nhưng khi Việt Kỳ lên tiếng muốn làm, Nội các đã lập tức phê chuẩn.
Khiến vô số tông môn thế gia kinh ngạc.
Chỉ có một số dòng dõi có nguồn gốc sâu xa biết được chút ít về thân phận người này.
Nghe ông lão nói xong, nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày khi nhận ra thanh niên này được miêu tả hệt như người mình gặp phải.
Chẳng lẽ là hắn thật?
Việt Kỳ lên tiếng: “Chuyện này đừng nói với ai, lui ra đi”.
Ông lão cung kính thi lễ rồi lùi lại.
Việt Kỳ: “Chúng ta đi xem”.
Hai người đồng loạt biến mất.
Dương Dĩ An gối đầu lên tay Diệp Quân, hai người nằm nhoài ra ngủ trước Kiếm Tháp.
Diệp Quân tuy nhắm mắt, hít thở đều đặn nhưng lại đang tính toán kế hoạch tiếp theo thế nào chứ không ngủ.
Nữ kiếm tu áo trắng kia thấy hắn thì sa sầm mặt.
Quả nhiên là tên này!
Việt Kỳ quay sang hỏi: “Ngươi biết hắn sao Ngu Ngưng?"
Cô gái đáp với vẻ mất tự nhiên: “Có gặp một lần”.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân một hồi, chân mày nhíu lại.
Ngu Ngưng: “Hắn che giấu cảnh giới sao sư phụ?"
Việt Kỳ lắc đầu: “Không”.
Ngu Ngưng nhíu mày: “Có cần phải điều tra?"
Việt Kỳ: “Không cần”.
Ngu Ngưng không hiểu.
Việt Kỳ: “Không có ác ý là được”.
Rồi xoay người rời đi.
Ngu Ngưng quẳng cho Diệp Quân một cái liếc xéo lạnh lùng rồi đi theo.
Ngày hôm sau.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tìm trưởng lão ngoại viện, đưa một tấm thẻ gỗ ra.
Đây là bằng chứng cho mỗi lần vượt ải thành công.
Trong tay hắn có năm cái, cái này là cái thứ ba, có thể giúp hắn tiến vào nội môn.
Trưởng lão ngắm nghía tấm thẻ một hồi rồi hỏi: “Tiên Thiên à?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ông ta cười khà khà: “À, định giấu nghề chứ gì? Hiểu hiểu, ta quen quá mà”.
Diệp Quân: “...”
Trưởng lão chỉ sang Dương Dĩ An: “Muội muội ngươi à?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Trưởng lão: “Vậy thì xem như người thân, nhưng cũng không thể theo ngươi vào nội môn được”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Đoạn hắn lấy ra năm mươi viên linh tinh cực phẩm dúi vào tay ông ta: “Huynh muội chúng ta từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng chia cách, nhờ ông sắp xếp cho...”
Trưởng lão tỉnh như ruồi, nhận lấy số linh tinh rồi toe toét cười: “Ta sực nhớ ra nội môn đang tuyển dụng mấy đệ tử chuyên phụ trách công việc hằng ngày, quán xuyến thay cho đệ tử nội môn. Ngươi vào nội môn thì có được hai danh ngạch này, có thể dẫn con bé theo. Nhưng quy củ nội môn rất nhiều, nhớ mà dạy cho nó”.
Diệp Quân nói ngay: “Cảm ơn trưởng lão!"
Ông ta cười cười rồi đưa một tấm thẻ gỗ sang: “Vào báo danh đi”.
Diệp Quân nhận lấy tấm thẻ tượng trưng cho thân phận đệ tử nội môn rồi dắt Dương Dĩ An vào.
Chương 2160: Tịnh tông chủ đấu Đa Nguyên Đạo Đế
Trưởng lão kia nhìn số linh tinh trong tay rồi xoay người biến mất, xuất hiện lại trước Tông chủ Các.
Ông ta cung kính dâng lên rồi nói rõ một năm một mười lại cho Việt Kỳ.
Bà ta gật đầu: “Ta biết rồi”.
Vị trưởng lão lại cung kính hành lễ rồi dợm lui ra.
Bỗng thấy Việt Kỳ chỉ tay vào số linh tinh: “Của ngươi này”.
Ông ta biến sắc, cuống quít nói: “Không dám! Không dám ạ!"
Rồi như chạy biến mà đi.
Từ trên xuống dưới Kiếm Tông, không ai là không kính phục vị Tông chủ này. Khi bà mới sáng lập nơi này, đã có rất nhiều tông môn thế gia đến nói chuyện, muốn đưa con em hoặc thế lực tâm phúc của mình vào.
Nhưng Việt Kỳ lại đáp trả cực kỳ điên cuồng.
Bằng cách xách kiếm tìm tới mấy thế gia tông môn đó ở tận Tổng viện.
Làm cho sau đó không còn ai dám tìm tới gây khó dễ cho Kiếm Tông Thanh Châu nữa.
Sở dĩ nơi này có thể phát triển thịnh vượng như vậy đều là nhờ công của Việt Kỳ, vì vậy ai nấy đều vừa kính vừa sợ.
Ngu Ngưng kế bên mở miệng hỏi: “Hắn muốn làm gì vậy sư phụ?"
Việt Kỳ nhìn đống linh tinh, lập tức nhìn ra đây là quà khen thưởng của Tiểu Ái.
Bởi vì cơ chế này ban đầu do chính bà đề nghị.
Việt Kỳ bèn nói: “Không có ác ý là được”.
Ngu Ngưng: “Lỡ như có thì sao?"
Việt Kỳ: “Hắn không phải người xấu”.
Ngu Ngưng không phục: “Vì sao chứ?"
Việt Kỳ: “Ta đoán”.
Ngu Ngưng: “...”
Diệp Quân thuận lợi gia nhập nội môn, cũng không ngờ rằng mình đã bị Tông chủ chú ý.
Đệ tử nội môn có một khoảnh sân riêng với ba gian phòng, một phòng cho chủ và hai phòng kề.
Diệp Quân tiếp tục dạy Dương Dĩ An học bài, sau khi đọc sách xong thì bắt đầu tu luyện. Để phòng hờ thì hắn không dạy công pháp nghịch thiên của vũ trụ Quan Huyên, bằng không thì sẽ khiến khắp nơi dậy sóng.
Hắn dạy cho cô bé một loại công pháp khác cũng chỉ thua kém đôi chút.
Bởi vì bây giờ đã có linh tinh rồi!
Diệp Quân nhận ra Dương Dĩ An tuy không giỏi học hành nhưng tu luyện lại rất nhanh nhạy, nói một hiểu mười.
Trong thế giới này chỉ biết chữ thôi là không đủ mà còn phải tu luyện để giữ mạng, hắn hy vọng cô bé ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Đợi cảnh giới Dương Dĩ An tăng lên rồi, hắn sẽ để cho cô bé lựa chọn xem có muốn tu kiếm đạo hay không.
Đêm khuya, Dương Dĩ An đã ngủ, Diệp Quân trở về phòng rồi ngồi xếp bằng xuống đất trước mấy chục viên linh tinh cực phẩm, nhắm mắt lại.
Bắt đầu hấp thu linh khí.
Mục tiêu của hắn hiện giờ là đề cao cảnh giới, ít nhất cũng phải ngự kiếm được, bằng không thì sẽ không có bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Đã ở tại địa bàn của chính mình mà còn chết được nữa thì đúng là nhục mặt.
Diệp Quân thấy việc tu luyện lại này có ý nghĩa rất lớn. Trước kia hắn cầm kiếm Hành Đạo thì không thấy rõ cảnh giới đối phương, mà bản thân cảnh giới của hắn thì cũng như bịp; bây giờ làm lại, hắn đứng ở một góc độ khác lại nhìn ra rất nhiều vấn đề trước kia.
Hắn cũng tu luyện vô cùng nghiêm khắc, bởi hắn biết rằng nếu thua thì mình vứt đi cho rồi.
Ở vũ trụ Quan Huyên.
Tịnh tông chủ bước đi giữa tinh không.
Thời không trước mặt cô ta chấn động, sau đó là một đại đạo vàng rực xuất hiện.
Từ đó, một ông lão mặc trường bào màu vàng chậm rãi đi tới.
Đó chính là Võ Điện ti, một trong mười hai Điện ti của Quang Âm Đạo Điện.
Mười hai Điện ti chia làm hai loại văn võ, vị trước kia là Văn Điện, vị bây giờ là Võ Điện với sức mạnh cao cường hơn hẳn.
Ông lão vừa xuất hiện đã khiến thời không xung quanh méo mó đầy bất ổn.
Bởi vì ông ta đang đi ngược thời gian chứ không phải ở ngay thời điểm này.
Nói cách khác, ông ta và Tịnh tông chủ không ở cùng một vùng thời không, nhưng vì quá mạnh nên đã cưỡng chế liên tiếp hai thời không tách biệt này lại.
Võ Điện ti nói: “Quang Âm Đạo Điện phải nể mặt Đa Nguyên Đạo Đế. Vũ trụ Quan Huyên, không thể tồn tại. Thanh niên kia, chắc chắn phải chết. Các hạ nếu cản trở thì cũng phải chết”.
Vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ông ta vừa dứt lời đã tung ra khí thế ồ ạt bao trùm mấy trăm triệu dặm.
Khiến tinh hà sôi trào.
Nhưng Tịnh tông chủ chỉ nhàn nhạt nói: “Chết”.
Rồi xoay người rời đi.
Ở thời không bên kia, Võ Điện ti như cảm nhận được gì mà đồng tử co rút, hai tay siết lại, la lên: “Ngự!"
Thời không nơi ông ta đứng chấn động. Sức mạnh Quang Âm ùa tới tạo thành lá chắn dày cộm, nhưng chỉ một khắc sau đã bốc cháy phừng phừng, dẫn lửa đến cả Võ Điện ti.
Ông ta trợn tròn mắt đầy khó tin: “Sao lại có thể...”
Rồi cùng với sức mạnh Quang Âm hóa thành tro bụi.
Bốn bề trở lại bình tĩnh.
Như thể Võ Điện ti chưa bao giờ xuất hiện.
Tịnh tông chủ đi tới một vùng tinh không khác, thấy hai người đang đứng đối mặt nhau.
Là chủ nhân bút Đại Đạo và Đa Nguyên Đạo Đế.
Người trước thấy cô ta thì ngẩn ra: “Cô...”
Tịnh tông chủ không bận tâm mà hỏi người sau: “Nghe nói ngươi mạnh lắm?"
Thử thách ở Kiếm Tháp khó hơn quy trình thi đấu bình thường gấp mười lần, mà có người lại có thể phá vỡ nó trong thời gian ngắn.
Lẽ nào là thiên tài của tổng viện phái đến cải trang thành người tham gia?
Tiếc là người đó vẫn luôn ẩn danh, thế nên mọi người đều không biết rốt cuộc là ai, cũng không biết rốt cuộc là thiên tài ở nơi này đang ở trong đó.
Lúc này tông chủ và viện trưởng Kiếm Tông ở các châu lớn cũng bắt đầu thầm quan sát, hơn nữa còn điều tra.
Cuộc thi Vạn Châu sắp được diễn ra, bây giờ đột nhiên lại có một thiên tài xuất hiện, có thể sẽ phá vỡ tình thế của mọi người.
Kiếm Tông ở Nam Châu.
Một kiếm tu thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, thiếu niên mặc đồ trắng, đeo thắt lưng màu đen, thân hình thẳng tắp, sau lưng đeo một vỏ kiếm, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, mặt tuấn tú nhưng lại có khí chất bức người.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh kiếm tu thiếu niên, ông ta nhìn màn sáng trên Kiếm Tháp, nói: “Có áp lực không?”
Thiếu niên nhìn chằm chằm màn sáng: “Có”.
Nói rồi y ngừng lại một chút, sau đó nói: “Nhưng ta sẽ thắng, lần này ta sẽ giành được hạng nhất cho Nam Châu, củng cố Nam Châu, củng cố nhà họ Diệp, ta muốn Diệp Quân huynh tự hào về ta”.
Giọng y rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Ánh mắt ông lão hiện lên vẻ vui mừng, người đàn ông trước mặt tên là Diệp Thần, là thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt nhất sau Diệp Quân và Diệp Khải trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp ở Nam Châu.
Chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hơn nữa còn là Kiếm Hoàng.
Y là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Nam Châu hiện nay, cũng là con át chủ bài lớn nhất của Nam Châu lần này.
“Bảng kỷ lục được làm mới rồi”.
Lúc này có người bỗng ngạc nhiên thốt lên, chỉ thấy màn sáng xuất hiện mấy chữ lớn: Tầng thứ năm, vài giây.
Ẩn danh!
Tầng thứ năm, vài giây?
Mọi người đều ớn lạnh.
Thấy thế, ánh mắt ông lão bên cạnh Diệp Thần cũng hiện lên vẻ khó tin.
Diệp Thần chậm rãi xoay người rời đi.
Cho dù là ai, y cũng sẽ đánh bại đối phương.
Lần trước Nam Châu bị An Khinh Hàn của Thanh Châu quét sạch, đó là sự sỉ nhục rất lớn với Nam Châu.
Nhiều năm như vậy rồi, Nam Châu không thể ngẩng đầu lên khi ở Thanh Châu, ở bất kỳ đâu, thiên tài Nam Châu khi nhìn thấy thiên tài Thanh Châu đều sẽ thua kém một bậc.
Vì Nam Châu.
Vì nhà họ Diệp.
Vì Diệp Quân huynh.
Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Lúc này các thiên tài Kiếm Tông Thanh Châu cũng đứng trước Kiếm Tháp.
Trên một ngọn cây nào đó, một cô gái tư thế hiên ngang đang nhìn chằm chằm Kiếm Tháp, cô gái này là Diệp Trúc Tân.
Diệp Trúc Tân nhìn Kiếm Tháp đó, nhíu mày, cô ấy cũng không ngờ lại có người có thể liên tục qua được năm vòng, hơn nữa còn chỉ mất vài giây.
Thật ra vượt qua năm vòng không đáng nói, đáng sợ là chỉ mất vài giây để vượt qua thử thách.
Đây là thiên tài ở châu nào thế?
Diệp Trúc Tân cảm thấy ngờ vực và tò mò, không nghĩ nhiều, cô ấy xoay người rời đi, tiếp theo cô ấy phải bế quan rồi.
Ở một bên khác, một người đàn ông cũng đang nhìn Kiếm Tháp, chính là An Mộc Cẩn của nhà họ An.
An Mộc Cẩn nhìn Kiếm Tháp đó, cười nói: “Đúng là thú vị… xem ra cuộc thi Vạn Châu này lại có thêm rất nhiều người chưa được biết đến”.
Ở một bên khác, một thiếu niên kiếm tu cũng đang nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, người này chính là Kỳ Thương. Khi Diệp Quân bước vào Kiếm Tháp, y cũng hơi khiếp sợ, khi Diệp Quân nhìn thấy tình trạng thê thảm của người đàn ông trước mặt rồi mà vẫn bất chấp tiến vào Kiếm Tháp không do dự.
Điều càng khiến y ngạc nhiên hơn là đến giờ Diệp Quân vẫn chưa ra.
Nghĩ đến kỷ lục liên tục được làm mới, mí mắt y khẽ giật, lẽ nào là tên này sao?
Chắc không đâu nhỉ?
Kỳ Thương càng nghĩ càng kích động.
Tầng thứ năm.
Sau khi phá được cửa ải này, Diệp Quân nhận được ba trăm viên linh tinh cực phẩm.
Cực kỳ vui vẻ.
Diệp Quân cười đến mức không khép được miệng.
Cách trước mặt hắn không xa, giọng của Tiểu Ái số 9 lại vang lên: “Anh chàng đẹp trai, ngươi thật sự không muốn để lộ danh tính làm chấn động cả vũ trụ Quan Huyên này sao?”
Diệp Quân không nghĩ nữa, nhìn màn sáng đó cười nói: “Khiêm tốn mới là vương đạo”.
“Miệng mồm lẻo mép!”
Tiểu Ái số 9 tức giận nói: “Tuổi trẻ thì nên ngông cuồng, tuổi trẻ thì nên nhiệt huyết, khi còn trẻ thì nên tỏ ra ngầu một chút. Tục ngữ có câu, giàu sang không về làng như áo gấm đi đêm, vô địch thì không khoe khoang thì là đồ ngốc…”
Diệp Quân sầm mặt: “Tại sao ngươi cứ luôn muốn ra khoe ra thế nhỉ?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ngươi không thấy sảng khoái à?”
Diệp Quân nói: “Sảng khoái cũng là ta sảng khoái, liên quan gì đến ngươi?”
Tiểu Ái số 9 im lặng một lúc rồi nói: “Hình như ngươi nói cũng đúng”.
Diệp Quân cạn lời, chắc tên này vẫn chưa trưởng thành, còn phải có thời gian dậy thì mới phải.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn Tiểu Ái số 9 cho hắn trong tay, bật cười, hắn ngẩng đầu lên nhìn tầng trên, sau đó nói: “Ta phải đi rồi”.
Tiểu Ái số 9 nói: “Ngươi không xông lên nữa sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, Tiểu Ái số 9, ngươi đưa ta ra ngoài đi. Tốt nhất là đưa đến nơi vắng vẻ một chút”.
Tiểu Ái số 9 nói: “Được thôi, thằng nhãi ranh”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2157: Đầu to đầu nhỏ
Truyền tống trận hiện ra, đưa Diệp Quân biến mất.
Hắn xuất hiện lại giữa một dãy núi mịt mờ, gần đó là một đầm nước.
Có một cô gái đang chìm nghỉm trong đó, cả người trần như nhộng, tay chân mở rộng hình chữ đại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí ngưng đọng.
Diệp Quân dại ra như bị sét đánh.
Tiểu Ái số 9 điên rồi hay gì?
Dám chơi mình một vố vậy luôn?
Má nó!
Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!
Uỳnh!
Bỗng có khí tức hùng hậu nổ tung từ trong đầm nước. Diệp Quân biến sắc, cả người nhoáng lên lùi về sau, bất thình lình thấy một thanh kiếm lao tới.
Mí mắt hắn giật một cái, vội vàng bẻ một nhánh cây gần đó vung ra. Nhát kiếm vô cùng ảo diệu, chạm vào điểm yếu của thanh kiếm, hóa giải chín phần sức mạnh, nhưng một phần còn lại vẫn hất hắn té lăn cù trên đất.
Vừa bật dậy, hắn đã co giò bỏ chạy.
Không ngừng lấy linh tinh cực phẩm ra bỏ vào miệng.
U u u!
Lại nghe tiếng kiếm minh lảnh lót, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau.
Diệp Quân vội dừng bước rồi lách mình, né tránh đường kiếm trí mạng trong gang tấc.
"Ồ?"
Một âm thanh mang theo sự hoài nghi vang lên.
Diệp Quân quay lại, thấy cô gái đã mặc quần áo tử tế vào. Cô ấy trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy trắng như tuyết, để tóc dài xõa vai, cầm một thanh trường kiếm trong tay phải. Dung mạo cô ấy cực kỳ xinh đẹp, có lẽ vì chuyện vừa nãy nên sắc mặt lạnh như băng.
Diệp Quân chân thành nói: “Tại hạ không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm...”
Cô gái chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải sợ. Một kiếm này hạ xuống, đầu to lẫn đầu nhỏ của ngươi sẽ lìa khỏi xác, không thấy đau”.
Diệp Quân: “...”
Cô gái biến mất.
Người này ít nhất cũng là Kiếm Hoàng!
Diệp Quân sầm mặt, vội vàng né người, lại tránh được một kiếp.
Cô gái tỏ ra kinh ngạc khi phát hiện đối phương dường như biết được mũi kiếm của cô ấy sẽ chỉ về hướng nào.
Sao lại thế được?
Cô gái nghiêng người, lại vung kiếm đâm tới.
Nhưng vẫn bị Diệp Quân né tránh.
Lần này không phải trùng hợp, mà là đối phương đã dự đoán được đường kiếm.
Cô gái nhíu mày: “Sao ngươi làm được?"
Diệp Quân chỉ nói: “Thật sự là hiểu lầm mà cô nương”.
Cô gái im im nhìn hắn một hồi, thanh kiếm trong tay lại vút tới như sấm. Diệp Quân như đã biết trước mà nhẹ nhàng bước sang bên né tránh, đồng thời vung nhánh cây đập vào thân kiếm. Sức mạnh trong thanh kiếm bị hóa giải khiến nó rơi xuống.
Cô gái hốt hoảng: “Ngươi...”
Diệp Quân vừa định mở miệng thì thấy cô ấy khép hai ngón tay lại chỉ về phía hắn. Kiếm quang rực lửa phóng tới.
Diệp Quân hãi hùng biến sắc.
Nếu chỉ so kiếm chiêu thì hắn không sợ, nhưng thêm nội công thì hắn đi đời.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vàng lăn người sang bên.
Ầm!
Tuy Diệp Quân phản ứng nhanh nhưng kiếm kỹ kia lại bao trùm quá rộng, vẫn thiêu rụi cánh tay trái hắn.
Hắn vội vàng bật dậy, phát hiện một cụm linh khí xuất hiện trong cơ thể thì lập tức dùng nó để đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.
Cô gái thấy vậy thì bất ngờ rồi vung tay. Thanh kiếm dưới đất hóa thành tia lửa ập tới.
Diệp Quân không tiếp tục liều mạng mà lùi về sau tránh đi, sau đó tung người lên trời chạy trốn.
Cô gái không đuổi theo thì chỉ nhắm mắt lại tại chỗ. Thanh kiếm trong tay chợt run lên, cô ấy biến mất.
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Nếu tu luyện đến mức cao nhất, kiếm kỹ này có thể lợi dụng không gian để đưa kiếm khí ập đến ngay trước mặt địch nhân một cách bất ngờ.
Nó là kiếm kỹ cấp Thiên đứng đầu Kiếm Tông ở Thanh Châu, càng là thứ Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa từng tu luyện khi còn ở Thương Kiếm Tông.
Bên kia, Diệp Quân như cảm nhận được điều gì mà biến sắc, khi xoay người lại thì thấy thời không nứt vỡ, một thanh kiếm lao ra.
Hắn chỉ biết giật mình khi thấy đối phương còn có chiêu này. Kiếm nhanh nhưng hắn cũng không chậm, trước khi bị nó đâm vào trán thì đã dùng nhánh cây chạm vào mũi kiếm.
Uỳnh!
Sức mạnh bên trong thanh kiếm bị hóa giải đến bảy, tám phần.
Nhưng Diệp Quân cũng không dám ăn trọn hai phần còn lại mà lăn người né đi.
Nào ngờ cô gái lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cô ấy vô cùng khiếp sợ khi thấy người này chỉ mới đến Tiên Thiên mà kiếm kỹ của cô ấy đã tu được Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, làm sao hắn tránh được?
Diệp Quân không thể ngự kiếm nên biết mình có chạy cũng không thoát.
Hắn chỉ nói: “Cô nương, ban nãy ta bị truyền tống đến nơi đó, không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm”.
Cô gái hỏi lại: “Ngươi tên gì?"
Diệp Quân thở phào trong lòng: “Diệp Dương”.
Cô gái nhíu mày: “Nhà họ Diệp ở Thanh Châu?"
Diệp Quân lắc đầu.
Cô gái quan sát hắn một hồi: “Ban nãy ngươi đã thấy gì?"
Diệp Quân đáp ngay: “Không thấy gì hết, khi ấy ta còn chóng mặt hoa mắt vì bị truyền tống”.
Nhưng cô gái vẫn nhìn hắn chằm chặp.
Diệp Quân đành âm thầm phòng bị.
Bỗng đối phương thốt lên: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi”.
Rồi ngự kiếm biến mất ở chân trời.
Chương 2158: Bí mật
Để lại Diệp Quân thở dài thườn thượt, thầm hỏi Tiểu Ái số 9 bị điên rồi à?
Mà lại chơi cái trò này.
Suýt nữa thì bị nó hại toi mạng!
Hắn nghỉ ngơi một hồi rồi đi về cùng phía với cô gái ban nãy. Cô ấy xem ra đến từ Kiếm Tông, chỉ cần đi theo chắc chắn sẽ đến được đó.
Hắn chạy một hồi thì đến được đỉnh núi, nào ngờ nheo mắt nhìn ra xa vẫn chỉ thấy toàn núi là núi.
Làm hắn suýt thì phát điên.
Đờ cờ mờ nó!
Ta bảo mi đưa ta tới chỗ nào vắng vẻ, chứ không phải nơi khỉ ho cò gáy này!
"Tiểu Ái số 9!"
Tiếng gầm của hắn vang vọng trong núi.
Cái con trí tuệ nhân tạo này khùng chắc rồi!
Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!
Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi tới.
Trước Kiếm Tháp của Kiếm Tông ở Thanh Châu, mọi người đều đang tụ tập ngóng trông người bí ẩn vượt ải.
Nhưng một hồi lâu trôi qua mà không có động tĩnh gì.
Làm ai nấy đều sinh lòng hoài nghi.
Sao lại im lìm thế này?
Đứt gánh giữa đường rồi sao?
Lại qua thêm một hồi nữa mà không có gì xảy ra, có người bắt đầu nóng máu.
Các kiếm tu đứng ở các kiếm tháp khác thuộc Thanh Châu thì bắt đầu xì xào. Có người nói người bí ẩn đã bỏ mạng bên trong, có người nói đối phương giấu thực lực, không muốn gây chú ý, có người lại nói chắc hắn chột bụng đi ngoài...
Dù là thế nào đi nữa thì việc người bí ẩn vượt ải đã khiến vạn châu trở nơi náo nhiệt.
Rất nhiều thế gia và tông môn đều bắt đầu điều tra xem đây là ai.
Yêu nghiệt thế này, sao có thể bỏ qua?
Trước kiếm tháp của Thanh Châu là Dương Dĩ An ngồi trên một tảng đá, hai tay ôm gối, mắt không rời khỏi tháp.
Cô bé biết bên trong vô cùng nguy hiểm nên không khỏi hồi hộp, tuy vậy vẫn tin người kia có thể thoát ra.
Không lâu sau, các kiếm tu khác dần tản đi.
Dương Dĩ An ngồi chờ từ trưa cho đến tối mịt không còn bóng người.
Hai mắt vẫn đăm đăm nhìn kiếm tháp.
Hai giờ nữa trôi qua mà Diệp Quân vẫn chưa xuất hiện, mặt Dương Dĩ An tái nhợt đi trông thấy, hai tay siết lại thật chặt.
Thêm một giờ nữa.
Đêm đã khuya mà kiếm tháp vẫn không có động tĩnh gì.
Dương Dĩ An đứng bật dậy, không màng tất cả mà nhào tới.
Phải đi tìm huynh ấy!
Mặc kệ tất cả!
Cô bé phải đi tìm hắn!
Đương lúc Dương Dĩ An chuẩn bị vọt vào kiếm tháp, bỗng nghe một giọng nói vang lên từ phía sau: “Dĩ An!"
Cô bé cứng đờ tại chỗ, quay lại thì thấy Diệp Quân đang đứng mỉm cười gần đó.
Cả người hắn tả tơi xơ mướp, giày đi mòn cả gót.
Dương Dĩ An hấp tấp chạy tới, khi gần đến thì dừng lại, cúi mặt thì thầm: “Huynh... về rồi”.
Diệp Quân: “Ừm, truyền tống trận trong đó đưa ta đi hơi xa nên về muộn”.
Dương Dĩ An gật gù: “Ừ”.
Rồi lấy ra một ít điểm tâm: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân cười: “Hai mình ăn chung”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Ừ”.
Hai người ngồi xuống trước kiếm tháp dưới vầng trăng tròn vành vạnh.
Diệp Quân hỏi Dương Dĩ An: “Ban nãy muội định vào à?"
Dương Dĩ An gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Nguy hiểm lắm”.
Dương Dĩ An im lặng cúi đầu.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, nói: “Mình đọc sách nhé”.
Dương Dĩ An vội vàng lấy sách ra, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà khép lại.
Diệp Quân: “Sao vậy?"
Dương Dĩ An hỏi: “Nếu đi học rồi đọc thật nhiều sách thì sẽ gặp được Viện trưởng sao?"
Diệp Quân mỉm cười: “Chỉ cần muội thi đậu vào thư viện là được”.
Dương Dĩ An quay sang: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Dương Dĩ An lại cúi gằm mặt.
Diệp Quân: “Không tin à?"
Dương Dĩ An: “Ta nghe nói ngay cả các đại nhân ở Tổng viện cũng rất hiếm khi gặp Viện trưởng, mà ta... chỉ là một đứa ăn xin, làm sao Viện trưởng chịu gặp...”
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra ta có bí mật này không nói cho ai biết, nếu ta kể thì muội chịu giữ nó giúp ta không?"
Dương Dĩ An gật đầu liên tục: “Được chứ”.
Diệp Quân làm bộ nghiêm túc: “Ta biết xem bói đó”.
Dương Dĩ An tròn mắt: “Xem bói sao?"
Diệp Quân cười: “Đúng. Ta thấy được sẽ có một ngày Viện trưởng sẽ đến gặp muội dưới con mắt của mọi người khác, đồng thời cũng hứa với muội một điều. Nhưng mà thiên cơ bất khả lộ, muội phải giữ kín giúp ta đấy nhé?"
Dương Dĩ An nhìn hắn một hồi rồi vui vẻ cười: “Ta tin huynh!"
Chương 2159: Không có ác ý là được
Diệp Quân lại không biết có hai người đang âm thầm quan sát hắn.
Một là người từng tiếp đãi hắn, Kỳ Thương. Y vẫn đang chờ Diệp Quân xuất hiện, nào ngờ người này lại đi ra từ nơi khác chứ không phải từ trong tháp.
Kỳ Thương không dám xác định Diệp Quân là người bí ẩn, chỉ biết thanh niên này đã thông qua khảo hạch.
Bởi vì ai thất bại thì sẽ bị đưa ra từ bên trong.
Vả lại Diệp Quân đã đến cảnh giới Tiên Thiên.
Một hồi sau, Kỳ Thương thì thầm: “Chẳng biết có phải người vượt ải bí ẩn kia không...”
Rồi lắc đầu rời đi.
Vẫn còn thời gian để quan sát.
Người còn lại chính là ông lão trong kiếm tháp. Từ khi Diệp Quân đi vào, ông ta vẫn luôn đợi hắn đi ra, không ngờ hắn lại xuất hiện từ một nơi khác.
Sau một hồi im lặng, ông ta quyết định báo cáo lên trên.
Lỡ như người này chính là người vượt ải bí ẩn kia thì sao?
Khi đi đến nơi Tông chủ ở, ông ta bị một thị nữ cầm kiếm ngăn lại.
Ông lão hành lễ: “Thuộc hạ có việc cầu kiến Tông chủ, liên quan đến người vượt ải kia”.
Thị nữ: “Đợi một chút”.
Rồi xoay người vào trong.
Một hồi sau thì trở ra, nói: “Mời”.
Ông lão đi vào, nhìn thấy hai cô gái. Một người mặc váy trắng, đeo mặt nạ lạnh như sương, tay cầm bội kiếm.
Nếu Diệp Quân có ở đây thì sẽ giật mình nhận ra đây chính là nữ kiếm tu hắn gặp ban sáng.
Người phụ nữ ngồi kế bên có mái tóc đen như mực được búi cao và cố định bằng trâm gỗ đơn giản, mặc áo thêu hoa giản dị, dung nhan không son phấn vẫn nền nã điềm tĩnh.
Người này lại là Tông chủ đương nhiệm của Kiếm Tông Thanh Châu.
Việt Kỳ.
Khi Tổng viện Kiếm Tông lập kế hoạch thành lập chi nhánh ở Thanh Châu, đã có vô số kiếm tu muốn trở thành Tông chủ.
Thanh Châu là nơi nào?
Là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nơi rồng phượng chuyển mình, là một trong hai vùng đất hùng mạnh nhất cùng với Nam Châu. Nếu trở thành Tông chủ Kiếm Tông ở Thanh Châu thì sẽ nắm trong tay vô số tài nguyên, kiếm tu từ Thanh Châu bước ra đời sau này đều là đệ tử của mình.
Còn chiếm giữ được mạng lưới giao thiệp.
Vô số tông môn và thế gia đều thèm thuồng vị trí này, khiến Tổng viện trải qua một phen sóng gió.
Nhưng khi Việt Kỳ lên tiếng muốn làm, Nội các đã lập tức phê chuẩn.
Khiến vô số tông môn thế gia kinh ngạc.
Chỉ có một số dòng dõi có nguồn gốc sâu xa biết được chút ít về thân phận người này.
Nghe ông lão nói xong, nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày khi nhận ra thanh niên này được miêu tả hệt như người mình gặp phải.
Chẳng lẽ là hắn thật?
Việt Kỳ lên tiếng: “Chuyện này đừng nói với ai, lui ra đi”.
Ông lão cung kính thi lễ rồi lùi lại.
Việt Kỳ: “Chúng ta đi xem”.
Hai người đồng loạt biến mất.
Dương Dĩ An gối đầu lên tay Diệp Quân, hai người nằm nhoài ra ngủ trước Kiếm Tháp.
Diệp Quân tuy nhắm mắt, hít thở đều đặn nhưng lại đang tính toán kế hoạch tiếp theo thế nào chứ không ngủ.
Nữ kiếm tu áo trắng kia thấy hắn thì sa sầm mặt.
Quả nhiên là tên này!
Việt Kỳ quay sang hỏi: “Ngươi biết hắn sao Ngu Ngưng?"
Cô gái đáp với vẻ mất tự nhiên: “Có gặp một lần”.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân một hồi, chân mày nhíu lại.
Ngu Ngưng: “Hắn che giấu cảnh giới sao sư phụ?"
Việt Kỳ lắc đầu: “Không”.
Ngu Ngưng nhíu mày: “Có cần phải điều tra?"
Việt Kỳ: “Không cần”.
Ngu Ngưng không hiểu.
Việt Kỳ: “Không có ác ý là được”.
Rồi xoay người rời đi.
Ngu Ngưng quẳng cho Diệp Quân một cái liếc xéo lạnh lùng rồi đi theo.
Ngày hôm sau.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tìm trưởng lão ngoại viện, đưa một tấm thẻ gỗ ra.
Đây là bằng chứng cho mỗi lần vượt ải thành công.
Trong tay hắn có năm cái, cái này là cái thứ ba, có thể giúp hắn tiến vào nội môn.
Trưởng lão ngắm nghía tấm thẻ một hồi rồi hỏi: “Tiên Thiên à?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ông ta cười khà khà: “À, định giấu nghề chứ gì? Hiểu hiểu, ta quen quá mà”.
Diệp Quân: “...”
Trưởng lão chỉ sang Dương Dĩ An: “Muội muội ngươi à?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Trưởng lão: “Vậy thì xem như người thân, nhưng cũng không thể theo ngươi vào nội môn được”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Đoạn hắn lấy ra năm mươi viên linh tinh cực phẩm dúi vào tay ông ta: “Huynh muội chúng ta từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng chia cách, nhờ ông sắp xếp cho...”
Trưởng lão tỉnh như ruồi, nhận lấy số linh tinh rồi toe toét cười: “Ta sực nhớ ra nội môn đang tuyển dụng mấy đệ tử chuyên phụ trách công việc hằng ngày, quán xuyến thay cho đệ tử nội môn. Ngươi vào nội môn thì có được hai danh ngạch này, có thể dẫn con bé theo. Nhưng quy củ nội môn rất nhiều, nhớ mà dạy cho nó”.
Diệp Quân nói ngay: “Cảm ơn trưởng lão!"
Ông ta cười cười rồi đưa một tấm thẻ gỗ sang: “Vào báo danh đi”.
Diệp Quân nhận lấy tấm thẻ tượng trưng cho thân phận đệ tử nội môn rồi dắt Dương Dĩ An vào.
Chương 2160: Tịnh tông chủ đấu Đa Nguyên Đạo Đế
Trưởng lão kia nhìn số linh tinh trong tay rồi xoay người biến mất, xuất hiện lại trước Tông chủ Các.
Ông ta cung kính dâng lên rồi nói rõ một năm một mười lại cho Việt Kỳ.
Bà ta gật đầu: “Ta biết rồi”.
Vị trưởng lão lại cung kính hành lễ rồi dợm lui ra.
Bỗng thấy Việt Kỳ chỉ tay vào số linh tinh: “Của ngươi này”.
Ông ta biến sắc, cuống quít nói: “Không dám! Không dám ạ!"
Rồi như chạy biến mà đi.
Từ trên xuống dưới Kiếm Tông, không ai là không kính phục vị Tông chủ này. Khi bà mới sáng lập nơi này, đã có rất nhiều tông môn thế gia đến nói chuyện, muốn đưa con em hoặc thế lực tâm phúc của mình vào.
Nhưng Việt Kỳ lại đáp trả cực kỳ điên cuồng.
Bằng cách xách kiếm tìm tới mấy thế gia tông môn đó ở tận Tổng viện.
Làm cho sau đó không còn ai dám tìm tới gây khó dễ cho Kiếm Tông Thanh Châu nữa.
Sở dĩ nơi này có thể phát triển thịnh vượng như vậy đều là nhờ công của Việt Kỳ, vì vậy ai nấy đều vừa kính vừa sợ.
Ngu Ngưng kế bên mở miệng hỏi: “Hắn muốn làm gì vậy sư phụ?"
Việt Kỳ nhìn đống linh tinh, lập tức nhìn ra đây là quà khen thưởng của Tiểu Ái.
Bởi vì cơ chế này ban đầu do chính bà đề nghị.
Việt Kỳ bèn nói: “Không có ác ý là được”.
Ngu Ngưng: “Lỡ như có thì sao?"
Việt Kỳ: “Hắn không phải người xấu”.
Ngu Ngưng không phục: “Vì sao chứ?"
Việt Kỳ: “Ta đoán”.
Ngu Ngưng: “...”
Diệp Quân thuận lợi gia nhập nội môn, cũng không ngờ rằng mình đã bị Tông chủ chú ý.
Đệ tử nội môn có một khoảnh sân riêng với ba gian phòng, một phòng cho chủ và hai phòng kề.
Diệp Quân tiếp tục dạy Dương Dĩ An học bài, sau khi đọc sách xong thì bắt đầu tu luyện. Để phòng hờ thì hắn không dạy công pháp nghịch thiên của vũ trụ Quan Huyên, bằng không thì sẽ khiến khắp nơi dậy sóng.
Hắn dạy cho cô bé một loại công pháp khác cũng chỉ thua kém đôi chút.
Bởi vì bây giờ đã có linh tinh rồi!
Diệp Quân nhận ra Dương Dĩ An tuy không giỏi học hành nhưng tu luyện lại rất nhanh nhạy, nói một hiểu mười.
Trong thế giới này chỉ biết chữ thôi là không đủ mà còn phải tu luyện để giữ mạng, hắn hy vọng cô bé ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Đợi cảnh giới Dương Dĩ An tăng lên rồi, hắn sẽ để cho cô bé lựa chọn xem có muốn tu kiếm đạo hay không.
Đêm khuya, Dương Dĩ An đã ngủ, Diệp Quân trở về phòng rồi ngồi xếp bằng xuống đất trước mấy chục viên linh tinh cực phẩm, nhắm mắt lại.
Bắt đầu hấp thu linh khí.
Mục tiêu của hắn hiện giờ là đề cao cảnh giới, ít nhất cũng phải ngự kiếm được, bằng không thì sẽ không có bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Đã ở tại địa bàn của chính mình mà còn chết được nữa thì đúng là nhục mặt.
Diệp Quân thấy việc tu luyện lại này có ý nghĩa rất lớn. Trước kia hắn cầm kiếm Hành Đạo thì không thấy rõ cảnh giới đối phương, mà bản thân cảnh giới của hắn thì cũng như bịp; bây giờ làm lại, hắn đứng ở một góc độ khác lại nhìn ra rất nhiều vấn đề trước kia.
Hắn cũng tu luyện vô cùng nghiêm khắc, bởi hắn biết rằng nếu thua thì mình vứt đi cho rồi.
Ở vũ trụ Quan Huyên.
Tịnh tông chủ bước đi giữa tinh không.
Thời không trước mặt cô ta chấn động, sau đó là một đại đạo vàng rực xuất hiện.
Từ đó, một ông lão mặc trường bào màu vàng chậm rãi đi tới.
Đó chính là Võ Điện ti, một trong mười hai Điện ti của Quang Âm Đạo Điện.
Mười hai Điện ti chia làm hai loại văn võ, vị trước kia là Văn Điện, vị bây giờ là Võ Điện với sức mạnh cao cường hơn hẳn.
Ông lão vừa xuất hiện đã khiến thời không xung quanh méo mó đầy bất ổn.
Bởi vì ông ta đang đi ngược thời gian chứ không phải ở ngay thời điểm này.
Nói cách khác, ông ta và Tịnh tông chủ không ở cùng một vùng thời không, nhưng vì quá mạnh nên đã cưỡng chế liên tiếp hai thời không tách biệt này lại.
Võ Điện ti nói: “Quang Âm Đạo Điện phải nể mặt Đa Nguyên Đạo Đế. Vũ trụ Quan Huyên, không thể tồn tại. Thanh niên kia, chắc chắn phải chết. Các hạ nếu cản trở thì cũng phải chết”.
Vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ông ta vừa dứt lời đã tung ra khí thế ồ ạt bao trùm mấy trăm triệu dặm.
Khiến tinh hà sôi trào.
Nhưng Tịnh tông chủ chỉ nhàn nhạt nói: “Chết”.
Rồi xoay người rời đi.
Ở thời không bên kia, Võ Điện ti như cảm nhận được gì mà đồng tử co rút, hai tay siết lại, la lên: “Ngự!"
Thời không nơi ông ta đứng chấn động. Sức mạnh Quang Âm ùa tới tạo thành lá chắn dày cộm, nhưng chỉ một khắc sau đã bốc cháy phừng phừng, dẫn lửa đến cả Võ Điện ti.
Ông ta trợn tròn mắt đầy khó tin: “Sao lại có thể...”
Rồi cùng với sức mạnh Quang Âm hóa thành tro bụi.
Bốn bề trở lại bình tĩnh.
Như thể Võ Điện ti chưa bao giờ xuất hiện.
Tịnh tông chủ đi tới một vùng tinh không khác, thấy hai người đang đứng đối mặt nhau.
Là chủ nhân bút Đại Đạo và Đa Nguyên Đạo Đế.
Người trước thấy cô ta thì ngẩn ra: “Cô...”
Tịnh tông chủ không bận tâm mà hỏi người sau: “Nghe nói ngươi mạnh lắm?"