-
Chương 2147-2150
Chương 2147: Dạy học
Cô bé rất kích động, cũng rất tức giận, không ngừng đẩy Diệp Quân, không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào.
Diệp Quân bỗng nắm tay cô bé, khẽ nói: “Đó là lỗi của ta”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, không đẩy tiếp nữa, im lặng rơi nước mắt.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Là ta sai, chắc chắn viện trưởng có thể làm được”.
Cô bé hơi cúi đầu, khẽ nói: “Ta đi nghe ngóng được rằng viện trưởng từng có khả năng hồi sinh người, viện trưởng… rất lợi hại… huynh đừng nói viện trưởng không làm được, có được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó ngồi xuống, cô bé im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi…”
Diệp Quân dịu giọng nói: “Không sao, vừa lúc ta từng đọc một ít sách, còn nhớ được đại khái, sau này ta sẽ chép lại cho muội, nếu muội không biết, cũng có thể hỏi ta, cứ mỗi tối ta đều có thể dạy cho muội”.
Cô bé hơi khó tin, run giọng nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Cô bé nở nụ cười động lòng người: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng muội phải đồng ý một yêu cầu của ta, sau này không được phép cướp hay trộm cắp bất cứ thứ gì, được không?”
Cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Vì như thế rất nguy hiểm, có biết không?”
Cô bé hơi cúi đầu xuống: “Ta còn quá nhỏ, làm gì họ cũng không cần”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ chẳng phải ta có thể kiếm tiền rồi sao? Sau này ta có đồ ăn thì muội cũng có, thế nào?”
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau cô bé bỗng lắc đầu: “Ta không”.
Nói rồi cô bé ôm cuốn sách chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc hắn ra khỏi ngôi miếu cũ kỹ, cô bé đã chạy mất dạng.
Diệp Quân sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân quay lại Diệp phủ, tiếp tục làm việc.
Sau đó buổi tối nào hắn cũng đến ngôi miếu cũ đó, nhưng tiếc là đã mấy ngày rồi hắn không thể gặp được cô bé.
Nhưng hắn không bỏ cuộc.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, hắn cũng đợi được cô bé.
Cô bé bước vào ngôi miếu, lúc nhìn thấy Diệp Quân còn hơi sửng sốt.
Diệp Quân cười nói: “Muội đến rồi”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, không nói gì nhưng cũng không rời đi.
Diệp Quân lấy một túi giấy ra, đựng một ít đồ ăn bên trong, hắn cười nói: “Đồ ăn ở Diệp phủ rất rẻ, ta mua một ít, chúng ta cùng ăn”.
Im lặng một lúc, cô bé cúi đầu đi đến trước mặt Diệp Quân, cô bé lấy một cái bánh bao trong túi ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó cứ thế nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười, cũng không nói gì, nhận lấy rồi ăn.
Cô bé ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn đồ ăn trước mặt, do dự một lúc rồi cũng bắt đầu ăn.
Cứ thế không ai nói lời nào.
Ăn xong, Diệp Quân mỉm cười nói: “Mấy ngày nay ta đã chép xong một cuốn sách cho muội rồi”.
Nói rồi hắn lấy một cuốn sách ra đưa cho cô bé.
Cô bé do dự một lúc, sau đó nhận lấy sách.
Diệp Quân cười nói: “Đã đọc xong hai cuốn lần trước chưa?”
Cô bé lắc đầu: “Có nhiều chỗ không hiểu”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta dạy muội”.
Cô bé nhìn hắn, sau đó gật đầu.
Cứ thế Diệp Quân đều sẽ đến dạy cô bé đọc sách mỗi tối, thật ra khả năng học tập của cô bé không cao lắm, nhưng cũng may là cô bé rất nghiêm túc và chăm chỉ, có chỗ nào không hiểu cô bé đều sẽ hỏi Diệp Quân.
Dần dần hai người ngày càng thân nhau.
Diệp Quân cũng sẽ lén dạy cho cô bé một ít công pháp tu luyện, nhưng cô bé không biết, hơn nữa bây giờ cũng không có linh tinh, thế nên Diệp Quân cũng không nói cho cô bé biết, cứ để cô bé làm quen trước, đợi sau này có chút linh tinh, cô bé có thể tự nhiên trở thành người tu luyện.
Ngoài việc dạy cô bé học và làm việc, khoảng thời gian này, hắn cũng tự tu luyện, dĩ nhiên cũng là lén tu luyện.
Hiện giờ hắn đã tu luyện thân xác đến cảnh giới thứ chín, nếu lên nữa thì là cảnh giới Tiên Thiên, mà muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hắn cần có Tiên Thiên Đan, tóm lại hắn cần linh khí, một chút linh tinh cũng không được, ít nhất phải có hai trăm viên linh tinh.
Đây chắc chắn là một số tiền rất lớn với hắn hiện tại.
Thế nên hắn chỉ đành tiếp tục tu luyện thân xác.
Mặc dù chỉ là thân xác cảnh giới cấp chín, còn thuộc võ tu, nhưng ý thức chiến đấu của hắn đã vượt xa cấp độ này, theo đánh giá của hắn, bây giờ hắn vượt qua cấp ba hoặc cấp bốn hẳn không phải là vấn đề lớn.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa mới đến cuộc thi Vạn Châu, thế nên Diệp Quân cũng quyết định nghĩ cách đi đến Kiến Tông, vì chỉ có đến Kiếm Tông, hắn mới có cơ hội vào tổng viện thư viện Quan Huyên thông qua cuộc thi Vạn Châu của Kiếm Tông, hơn nữa hắn phải dùng Kiếm Tông để che giấu thân phận, nếu không bây giờ hắn sử dụng kiếm, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Hôm nay sau khi bận rộn xong, Diệp Quân đến ngôi miếu cũ kỹ đó, vừa bước vào trong, cô bé chạy đến đón, cô bé vẫn luôn đợi ở đây.
Diệp Quân lấy một túi giấy ra, mỉm cười nói: “Chúng ta ăn trước”.
Cô bé gật đầu: “Được”.
Diệp Quân và cô bé bắt đầu giải quyết bữa ăn, đều là những thức ăn bình thường, nhưng hai người ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, cô bé dọn dẹp sạch sẽ rồi lấy ra một cuốn sách, ngồi bên cạnh Diệp Quân, cô bé mở đến một trang: “Ta vừa đọc được đoạn này: “Muốn có được nhân phẩm thuần khiết nhất định phải được rèn từ trong liệt hỏa, phải đi trên băng mỏng mới đạt được thành tích đột phá… Đây có ý nghĩa gì?”, Diệp Quân đọc lướt qua, mỉm cười nói: “Tức là nếu muốn đạt được sự thuần khiết, bình thường đều là nhân cách và hạnh kiểm, phải trải qua quá trình mài giũa như luyện liệt hỏa, muốn tạo ra thành tựu siêu phàm thì phải trải qua những thử thách khó khăn và gian khổ…”
Nói xong, hắn bỗng im lặng.
Nhiều lúc hiểu được vài đạo lý nhưng không nhất thiết có thể làm được, biết và làm được cách nhau cả mười vạn tám ngàn dặm.
Chương 2148: Thật xa lạ
Cô bé nhìn vào trong sách, khẽ gật đầu: “Hóa ra là có ý nghĩa này…”, Diệp Quân bỗng nói: “Ta phải đi rồi”.
Cô bé nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn còn sớm mà”, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ý ta là ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi”.
Cô bé sửng sốt.
Diệp Quân khẽ nói: “Chẳng phải ta từng nói với muội rồi sao? Ta phải đến Kiếm Tông, ta muốn trở thành kiếm tu”.
Cô bé cúi đầu xuống: “Ồ”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Muội có muốn đi với ta không?”
Cô bé ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội có muốn đi với ta không? Nhưng ta phải nói trước, số tiền ta tiết kiệm được chỉ đủ cho chúng ta đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, đến đó rồi ta cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng ta có thể đảm bảo, nếu ta có đồ ăn thì muội cũng sẽ có”.
Cô bé nhìn hắn một lúc lâu, cô bé bỗng đứng dậy chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt: “Tháp gia, cô bé có ý gì thế?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là cô bé sợ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Tiểu Tháp nói: “Mấy năm nay cô bé đều một mình sống ở tầng thấp nhất của thế giới này, có việc tàn ác nào mà cô bé chưa từng gặp chưa? Ngươi bỗng đối xử tốt với cô bé, chắc chắn cô bé sẽ sợ, giống như lần trước ngươi đã đối xử tốt với cô bé nhưng cô bé lại từ chối. Thật ra cô bé đang sợ một ngày nào đó ngươi lại đột ngột rời đi… Nhiều khi điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là việc ngươi để một người ở dưới đáy vực thẳm nhìn thấy hy vọng, nhưng cuối cùng ngươi lại làm người đó thất vọng, tuyệt vọng”.
Diệp Quân lặng thinh.
Nhưng ngay lúc này, một cái đầu bỗng thò ra ở ngoài cửa, chính là cô bé.
Cô bé nhìn hắn: “Huynh nghiêm túc sao?”
Diệp Quân cười nói: “Nghiêm túc đấy”.
Cô bé gật đầu: “Ta đồng ý đi với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Cô bé cũng nở nụ cười nhàn nhạt nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Cô bé quay lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân lại dạy cô bé đọc sách một lúc, sau đó hai người ngồi trước cửa nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Diệp Quân nhìn vầng trăng sáng, không biết đang nghĩ gì.
Cô bé bỗng nói: “Huynh có người nhà không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có”.
Cô bé nói: “Huynh nhớ họ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ chứ”.
Cô bé nhìn hắn không nói gì, chỉ lấy một sợi dây chuyền đá quý từ trong cổ áo ra, viên đá quý chỉ to bằng ngón tay cái, có màu đen đỏ giống như một con mắt, ở giữa như có một vòng xoáy màu đen… hơi kỳ lạ.
Cô bé khẽ vuốt ve sợi dây chuyền đá quý đó, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nhìn viên đá dây chuyền trong tay cô bé, cảm thấy hơi quen, hơi ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Cô bé khẽ nói: “Thứ duy nhất… mẹ ta để lại cho ta”.
Nói xong, cô bé bỏ sợi dây chuyền vào trong cổ áo.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, không nói gì.
Hai người cứ thế ngồi đó, dần dần cô bé tựa vào vai Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Trời tờ mờ sáng, sau khi về nhà, Diệp Quân lập tức đưa đưa từ chức, thanh toán tiền lương, sau đó hắn còn lại mười hai viên linh tinh.
Từ đây đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, một người tốn năm viên linh tinh, nói cách khác sau khi hai người đến Kiếm Tông thì chỉ còn lại hai viên linh tinh.
Cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Nhưng hình như hai người cũng không để tâm lắm.
Diệp Quân đi ra khỏi Diệp phủ, hắn quay đầu lại nhìn Diệp phủ, mỉm cười: “Cha, Diệp Linh cô cô, con đi đây”.
Dứt lời, hắn đi về phía cô bé đang đợi hắn từ trước ở đằng xa.
Trên một chiếc bàn trong sân ở Diệp phủ, hai người gỗ nhỏ chợt khẽ run lên… Diệp Quân dẫn cô bé đi về phía cuối đường phía xa, Diệp Quân vẫn mặc bộ phục dịch của Diệp phủ, cô bé cũng vẫn mặc bộ quần áo vải thô, cả hai đều không thay quần áo mới, vì với họ bây giờ, ăn uống đầy đủ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Chẳng mấy chốc hai người đến Tiên Bảo Các, vì muốn đi bằng trận pháp dịch chuyển chỉ có Tiên Bảo Các mới có.
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng nói: “Muội có muốn có một cái tên không?”
Cô bé quay đầu nhìn Diệp Quân: “Tên ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”, Cô bé suy nghĩ, sau đó nói: “Huynh đặt giúp ta”.
Diệp Quân cười nói: “Được sao?”
Cô bé gật đầu: “Học vấn của huynh cao”.
Diệp Quân bật cười, lúc này cô bé lại nói: “Ta có thể cũng lấy họ Diệp không?”
Diệp Quân nhìn cô bé: “Vì ta họ Diệp sao?”
Cô bé gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân cười nói: “Hay là muội lấy họ Dương nhé”.
Cô bé hơi ngờ vực.
Diệp Quân lén nói: “Thật ra ta họ Dương, vì vài nguyên nhân đặc biệt nên ta mới mang họ Diệp”.
Cô bé chớp mắt: “Được, họ Dương”.
Diệp Quân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Dương Dĩ An, bình an vô sự, bình an… Muội tên là Dương Dĩ An, được không?”
Cô bé không do dự gật đầu: “Được”.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, cười nói: “Bắt đầu từ giờ muội là người nhà họ Dương bọn ta rồi”.
Cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy góc áo Diệp Quân.
Người nhà họ Dương!
Nhà sao?
Thật xa lạ!
Chương 2149: Thành Thanh Vân
Diệp Quân đưa Dương Dĩ An đến trạm dịch chuyển, ở đây có hàng trăm ngàn trận pháp dịch chuyển, có thể dịch chuyển đến tất cả mọi nơi trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng tạm thời không thể dịch chuyển tức thời đến các nền văn minh vũ trụ khác bên ngoài vũ trụ Quan Huyên. Nếu muốn đến các nền văn minh khác, thì phải xin phép, đương nhiên, chủ yếu là vì lý do an toàn, bởi đối với nhiều người mà nói nền văn minh vũ trụ bên ngoài vũ trụ Quan Huyên vẫn còn rất nguy hiểm.
Sau khi hai người nộp mười viên linh tinh, thì được đưa đến một trận dịch chuyển, tuy nhiên phải xếp hàng, vì có rất nhiều người đến Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Trong khi xếp hàng chờ đợi, Dương Dĩ An lấy cuốn sách Diệp Quân đưa cho cô bé ra xem.
Diệp Quân phát hiện, cô bé này rất thích đọc sách, nhưng không biết cô bé có thiên phú tu luyện đến mức nào.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn dẫn cô bé đến Kiếm Tông ở Thanh Châu thật à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ ngươi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình...”
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An đang chuyên tâm đọc sách bên cạnh, mỉm cười nói: “Tháp gia, ngươi nói xem, nếu chúng ta không dẫn muội ấy theo, muội ấy sẽ như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: "Trộm cướp vẫn là tà đạo, có một ngày cô bé sẽ bị bắt...”
Diệp Quân gật đầu: “Lúc đầu ta cũng không muốn dẫn muội ấy theo, dù sao, như ngươi nói, dẫn cô bé theo quả thực rất bất tiện, nhưng sau này ta hiểu ra, nếu chúng ta không quan tâm đến muội ấy, thì sẽ có một ngày muội ấy bị bắt đi, khi đó...”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Dương Dĩ An bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nếu ngay cả muội ấy mà cũng không thể thay đổi được thì sao có thể thay đổi vũ trụ Quan Huyên?"
Tiểu Tháp trầm mặc một lát, mới nói: "Ngươi hơi khác so với trước”.
Diệp Quân cười nói: “Khác chỗ nào?”
Tiểu Tháp nói: “Trước kia, ngươi thường hướng mắt ra xa, bây giờ đã biết cách thu hẹp tầm mắt, đặt trước mặt”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tháp gia nói vẫn còn khá bao quát, trước kia, ta ngày nào cũng nói phải dựa vào chính mình, không dựa vào người nhà, nhưng cuối cùng mỗi một lần đều phải dựa vào người nhà để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu không phải có cha và cô cô của ta thì rất nhiều thế lực đứng đầu căn bản sẽ không bao giờ về dưới trướng của ta, thư viện sẽ không có khả năng mở rộng quy mô lớn trong thời gian ngắn như vậy...”
Nói đến đây, hắn cười tự giễu: “Ta vẫn luôn nói, ta không muốn làm vua dựa dẫm, nhưng sự thật là ta thực sự đã trở thành người như thế, chẳng qua ta vẫn luôn không thừa nhận mà thôi”.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi làm như vậy, thật ra đã khiến mọi người rất kinh ngạc, nhưng Tháp gia ta phải nhắc nhở ngươi, con đường lần này có thể không dễ dàng như ngươi nghĩ, tốt nhất ngươi nên có một kế hoạch tỉ mỉ, nếu không ta cho rằng ngươi không thể đi đến tổng viện của thư viện, bởi vì trước mắt xem ra, thư viện của ngươi có rất nhiều vấn đề”.
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia yên tâm, ta sẽ không cứng rắn đối đầu đâu, dù sao, bây giờ ta cũng chỉ là người bình thường, nếu bây giờ ta cứng rắn quá thì như lời ngươi nói đấy, ta sợ ngay cả cơ hội đến tổng viện cũng không có, mà sẽ bị bọn họ giết chết”.
Thế lực đã từng bị hắn thu phục sẽ thần phục Diệp Quân, nhưng sẽ không thần phục Diệp Dương.
Phải vạch ra kế hoạch trước!
Lúc này, Dương Dĩ An đột nhiên kéo tay áo hắn: "Đến lượt chúng ta rồi”.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Đi thôi”.
Nói xong, hắn dẫn Dương Dĩ An đi về phía trận pháp dịch chuyển, sau khi đi vào trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân phát hiện Dương Dĩ An rất căng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt.
Diệp Quân cười nói: “Lần đầu tiên ngồi trận pháp dịch chuyển à?”
Dương Dĩ An gật đầu, khá căng thẳng.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó chủ động cầm tay cô bé, cười nói: “Đừng sợ, rất an toàn”.
Khi được Diệp Quân cầm tay, cơ thể Dương Dĩ An khẽ run, cô bé nhìn về phía Diệp Quân, chỉ thấy Diệp Quân đang động viên cô bé, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Diệp Quân, Dương Dĩ An siết chặt tay Diệp Quân, đột nhiên cô bé không còn sợ hãi nữa.
Kiếm Tông, Thanh Châu.
Kiếm Tông tọa lạc tại dãy núi Thanh Châu, là dãy núi lớn nhất Thanh Châu, trải dài mấy ngàn dặm, quanh năm mây mù bao phủ, tựa như chốn thần tiên, là nơi mà vô số kiếm tu Thanh Châu khao khát.
Kiếm Tông Thanh Châu là một nhánh của Kiếm Tông thành Quan Huyên, không chỉ ở Thanh Châu, tổng viện Kiếm Tông đều được mở ở các châu, làm như vậy đương nhiên là có mục đích, để mời chào các thiên tài kiếm tu yêu nghiệt, sau đó huấn luyện bọn họ.
Sau nhiều năm phát triển, Kiếm Tông đã xuất hiện không ít yêu nghiệt tuyệt thế.
Bây giờ, tông môn giỏi đánh nhau nhất trong cả vũ trụ Quan Huyên vẫn là Kiếm Tông.
Ở trong một tòa thành nhỏ, Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra từ trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân nhìn xung quanh, bốn phía có mấy chục trận pháp dịch chuyển, lúc này mọi người lần lượt bước ra từ trận pháp dịch chuyển, rất náo nhiệt.
Thành Thanh Vân.
Đây là một thành nhỏ dưới chân núi Kiếm Tông, vốn dĩ thành nhỏ này rất hoang vu, nhưng sau đó bởi vì Kiếm Tông thành lập trên núi Thanh Châu nên nơi này đột nhiên trở nên náo nhiệt, không chỉ vậy, người dân trong thành thậm chí phát tài chỉ sau một đêm.
Vì Kiếm Tông xuất hiện ở đây, vô số thế lực nhìn thấy cơ hội làm ăn, nên người dân trong thành đều phải rời đi nơi khác.
Mặc dù thành Thanh Vân không lớn, nhưng mọi thứ đều đủ, các loại nhu yếu phẩm hàng ngày đều có.
Nơi này cũng là nơi các đệ tử Kiếm Tông đến hàng tháng, bởi vì nếu người thân bọn họ muốn đến thăm thì không được phép vào Kiếm Tông mà chỉ có thể ở đây, do đó các loại kiếm tu trẻ tuổi thường xuyên xuất hiện ở đây.
Chương 2150: Đừng sợ
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra, họ đến một tiệm bán ngựa, bởi vì từ đây đến Kiếm Tông phải mất ít nhất mười ngày, nhưng cưỡi ngựa chỉ mất hai ngày.
Diệp Quân đến cửa tiệm bán ngựa, cửa tiệm này khá hoành tráng, trang trí sang trọng, không thể so sánh với những tiệm khác.
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An bước vào cửa tiệm, một tên quản sự liếc nhìn: "Mua ngựa à?"
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Tên quản sự giới thiệu: “Ngựa ở đây chia làm năm loại, bao gồm ngựa hạ mã là thấp nhất, thượng mã, linh mã, xích viêm mã, thiên mã”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thiên mã?”
Quản sự nói: “Linh mã, xích viêm mã và thiên mã đều có cấp bậc, linh mã là ngựa cấp Linh, xích viêm mã là ngựa cấp Vương, còn thiên mã là ngựa cấp Thiên”.
Nghe vậy, Diệp Quân hơi kinh ngạc, cấp Thiên, cấp này đã tương đương với cảnh giới Thiên Pháp của loài người, tên quản sự nhìn hai người rồi nói: "Các ngươi muốn mua ngựa nào?"
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, cười nói: "Bọn ta muốn một con hạ mã”.
Tên quản sự không có gì ngạc nhiên, bởi lúc Diệp Quân và Dương Dĩ An bước vào, ông ta nhìn thoáng qua đã biết là hai kẻ nghèo.
Quản sự nói: “Hai viên linh tinh!”
"Cái gì?"
Hai mắt Diệp Quân trợn to: “Hai viên linh tinh? Không phải là năm mươi viên bạc sao?”
Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm thành Thanh Châu, mua một con ngựa chỉ cần năm mươi viên bạc.
Tên quản sự bình tĩnh nói: “Ở đâu có ngựa năm mươi viên bạc thì đến đó mua, ở đây không có”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Các ngươi xấu xa quá rồi đấy”.
Quản sự khẽ cau mày: “Chẳng lẽ không phải do ngươi quá nghèo sao?”
Diệp Quân "...”
Tên quản sự xua tay, không nhịn được nói: “Không mua thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy bọn ta làm ăn”.
Diệp Quân yên lặng.
Hai viên linh tinh.
Hắn bây giờ chỉ còn hai viên linh tinh, nếu dùng để mua ngựa, sau này ăn cái gì? Mẹ kiếp.
Hắn không ngờ rằng, một con ngựa đi từ đây đến thành Thanh Châu lại đắt như vậy, quá đáng thật.
Nhưng hắn vẫn cắn răng mua.
Không còn cách nào khác, từ đây đến Kiếm Tông nếu không cưỡi ngựa, thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cùng lắm thì sau khi đến Kiếm Tông sẽ giết ngựa để ăn thịt.
Cứ như vậy, Diệp Quân giao ra hai viên linh tinh còn sót lại trong người, sau đó dắt con ngựa màu nâu ra khỏi quán, sau khi đi ra ngoài, Diệp Quân không kiềm chế được tức giận nói: "Đúng là ăn cướp! Đúng là đại gian thương, táng tận lương tâm, vô nhân tính... không phải con người!"
Lúc này, ông lão bên cạnh hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Diệp Quân, khẽ nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận lời nói!”
Diệp Quân vẫn đang tức giận: “Ông lão, ông xem, con ngựa này lại có giá hai viên linh tinh, ông nói thử xem, bọn họ như vậy có phải táng tận lương tâm, vô nhân tính hay không? Không biết lòng dạ ông chủ của bọn họ làm bằng gì, ép giá quá đáng như vậy, không sợ sét đánh sao? Đúng là vô nhân đạo...”
Ông lão vội nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận họa từ miệng mà ra! Quán này do Tiên Bảo Các mở, ông chủ của bọn họ là viện trưởng hiện nay đấy!”
Khuôn mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Tiểu Tháp: “Diệp Quân không nói nữa à?”
Hóa ra gian thương là mình!
Tay trái hắn nắm tay Dương Dĩ An, tay phải dắt ngựa, rồi bước ra ngoài.
Dương Dĩ An hơi tức giận: "Thật quá đáng, muội chưa bao giờ thấy ai ép giá quá đáng như vậy ...”
Diệp Quân vội nói: "Thôi, quên đi, chúng ta tha cho hắn đi”.
Tiểu Tháp: “Vốn dĩ còn muốn mua chút lương khô, nhưng bây giờ, một cọng tóc cũng không mua nổi nữa rồi”.
Còn vấn đề an toàn thì Diệp Quân cũng không lo lắng, đây là địa bàn của Kiếm Tông, ai dám gây náo loạn ở đây?
Sau khi rời thành, hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi về hướng Kiếm Tông.
Trên lưng ngựa, Diệp Quân tiếp tục dạy Dương Dĩ An học bài.
Sáng sớm không ăn cũng chịu được.
Buổi trưa không ăn vẫn chịu được.
Buổi tối không ăn...
Khi màn đêm buông xuống, bụng của cả Diệp Quân và Dương Dĩ An đều bắt đầu cồn cào.
Diệp Quân nhìn dưới háng ngựa, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Dương Dĩ An đột nhiên chỉ vào nơi xa: "Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy cách đó không xa một căn nhà cũ nát, trông có vẻ hoang tàn.
Diệp Quân nhìn sắc trời, trời cũng tối đen như mực, vì thế hắn cười nói: “Vậy tối nay chúng ta qua đêm ở đây”.
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa đi đến căn nhà cũ nát đó, hình như đã bỏ hoang rất lâu, khắp nơi đầu là cỏ dại và mạng nhện.
Cộng thêm sắc trời tối đen, nhìn ngôi nhà cũ này lại thấy có vài người.
Dương Dĩ An hiển nhiên hơi sợ hãi, cô bé vội vàng nắm tay Diệp Quân, dựa sát vào hắn.
Diệp Quân cười nói: “Sợ quỷ à?”
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu, cô bé không phải người tu hành, trong lòng hơi sợ hãi những chuyện ma quỷ.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, ở vũ trụ Quan Huyên này, thần quỷ thấy ta cũng phải dập đầu”.
Cô bé rất kích động, cũng rất tức giận, không ngừng đẩy Diệp Quân, không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào.
Diệp Quân bỗng nắm tay cô bé, khẽ nói: “Đó là lỗi của ta”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, không đẩy tiếp nữa, im lặng rơi nước mắt.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Là ta sai, chắc chắn viện trưởng có thể làm được”.
Cô bé hơi cúi đầu, khẽ nói: “Ta đi nghe ngóng được rằng viện trưởng từng có khả năng hồi sinh người, viện trưởng… rất lợi hại… huynh đừng nói viện trưởng không làm được, có được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó ngồi xuống, cô bé im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi…”
Diệp Quân dịu giọng nói: “Không sao, vừa lúc ta từng đọc một ít sách, còn nhớ được đại khái, sau này ta sẽ chép lại cho muội, nếu muội không biết, cũng có thể hỏi ta, cứ mỗi tối ta đều có thể dạy cho muội”.
Cô bé hơi khó tin, run giọng nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Cô bé nở nụ cười động lòng người: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng muội phải đồng ý một yêu cầu của ta, sau này không được phép cướp hay trộm cắp bất cứ thứ gì, được không?”
Cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Vì như thế rất nguy hiểm, có biết không?”
Cô bé hơi cúi đầu xuống: “Ta còn quá nhỏ, làm gì họ cũng không cần”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ chẳng phải ta có thể kiếm tiền rồi sao? Sau này ta có đồ ăn thì muội cũng có, thế nào?”
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau cô bé bỗng lắc đầu: “Ta không”.
Nói rồi cô bé ôm cuốn sách chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc hắn ra khỏi ngôi miếu cũ kỹ, cô bé đã chạy mất dạng.
Diệp Quân sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân quay lại Diệp phủ, tiếp tục làm việc.
Sau đó buổi tối nào hắn cũng đến ngôi miếu cũ đó, nhưng tiếc là đã mấy ngày rồi hắn không thể gặp được cô bé.
Nhưng hắn không bỏ cuộc.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, hắn cũng đợi được cô bé.
Cô bé bước vào ngôi miếu, lúc nhìn thấy Diệp Quân còn hơi sửng sốt.
Diệp Quân cười nói: “Muội đến rồi”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, không nói gì nhưng cũng không rời đi.
Diệp Quân lấy một túi giấy ra, đựng một ít đồ ăn bên trong, hắn cười nói: “Đồ ăn ở Diệp phủ rất rẻ, ta mua một ít, chúng ta cùng ăn”.
Im lặng một lúc, cô bé cúi đầu đi đến trước mặt Diệp Quân, cô bé lấy một cái bánh bao trong túi ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó cứ thế nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười, cũng không nói gì, nhận lấy rồi ăn.
Cô bé ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn đồ ăn trước mặt, do dự một lúc rồi cũng bắt đầu ăn.
Cứ thế không ai nói lời nào.
Ăn xong, Diệp Quân mỉm cười nói: “Mấy ngày nay ta đã chép xong một cuốn sách cho muội rồi”.
Nói rồi hắn lấy một cuốn sách ra đưa cho cô bé.
Cô bé do dự một lúc, sau đó nhận lấy sách.
Diệp Quân cười nói: “Đã đọc xong hai cuốn lần trước chưa?”
Cô bé lắc đầu: “Có nhiều chỗ không hiểu”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta dạy muội”.
Cô bé nhìn hắn, sau đó gật đầu.
Cứ thế Diệp Quân đều sẽ đến dạy cô bé đọc sách mỗi tối, thật ra khả năng học tập của cô bé không cao lắm, nhưng cũng may là cô bé rất nghiêm túc và chăm chỉ, có chỗ nào không hiểu cô bé đều sẽ hỏi Diệp Quân.
Dần dần hai người ngày càng thân nhau.
Diệp Quân cũng sẽ lén dạy cho cô bé một ít công pháp tu luyện, nhưng cô bé không biết, hơn nữa bây giờ cũng không có linh tinh, thế nên Diệp Quân cũng không nói cho cô bé biết, cứ để cô bé làm quen trước, đợi sau này có chút linh tinh, cô bé có thể tự nhiên trở thành người tu luyện.
Ngoài việc dạy cô bé học và làm việc, khoảng thời gian này, hắn cũng tự tu luyện, dĩ nhiên cũng là lén tu luyện.
Hiện giờ hắn đã tu luyện thân xác đến cảnh giới thứ chín, nếu lên nữa thì là cảnh giới Tiên Thiên, mà muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hắn cần có Tiên Thiên Đan, tóm lại hắn cần linh khí, một chút linh tinh cũng không được, ít nhất phải có hai trăm viên linh tinh.
Đây chắc chắn là một số tiền rất lớn với hắn hiện tại.
Thế nên hắn chỉ đành tiếp tục tu luyện thân xác.
Mặc dù chỉ là thân xác cảnh giới cấp chín, còn thuộc võ tu, nhưng ý thức chiến đấu của hắn đã vượt xa cấp độ này, theo đánh giá của hắn, bây giờ hắn vượt qua cấp ba hoặc cấp bốn hẳn không phải là vấn đề lớn.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa mới đến cuộc thi Vạn Châu, thế nên Diệp Quân cũng quyết định nghĩ cách đi đến Kiến Tông, vì chỉ có đến Kiếm Tông, hắn mới có cơ hội vào tổng viện thư viện Quan Huyên thông qua cuộc thi Vạn Châu của Kiếm Tông, hơn nữa hắn phải dùng Kiếm Tông để che giấu thân phận, nếu không bây giờ hắn sử dụng kiếm, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Hôm nay sau khi bận rộn xong, Diệp Quân đến ngôi miếu cũ kỹ đó, vừa bước vào trong, cô bé chạy đến đón, cô bé vẫn luôn đợi ở đây.
Diệp Quân lấy một túi giấy ra, mỉm cười nói: “Chúng ta ăn trước”.
Cô bé gật đầu: “Được”.
Diệp Quân và cô bé bắt đầu giải quyết bữa ăn, đều là những thức ăn bình thường, nhưng hai người ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, cô bé dọn dẹp sạch sẽ rồi lấy ra một cuốn sách, ngồi bên cạnh Diệp Quân, cô bé mở đến một trang: “Ta vừa đọc được đoạn này: “Muốn có được nhân phẩm thuần khiết nhất định phải được rèn từ trong liệt hỏa, phải đi trên băng mỏng mới đạt được thành tích đột phá… Đây có ý nghĩa gì?”, Diệp Quân đọc lướt qua, mỉm cười nói: “Tức là nếu muốn đạt được sự thuần khiết, bình thường đều là nhân cách và hạnh kiểm, phải trải qua quá trình mài giũa như luyện liệt hỏa, muốn tạo ra thành tựu siêu phàm thì phải trải qua những thử thách khó khăn và gian khổ…”
Nói xong, hắn bỗng im lặng.
Nhiều lúc hiểu được vài đạo lý nhưng không nhất thiết có thể làm được, biết và làm được cách nhau cả mười vạn tám ngàn dặm.
Chương 2148: Thật xa lạ
Cô bé nhìn vào trong sách, khẽ gật đầu: “Hóa ra là có ý nghĩa này…”, Diệp Quân bỗng nói: “Ta phải đi rồi”.
Cô bé nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn còn sớm mà”, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ý ta là ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi”.
Cô bé sửng sốt.
Diệp Quân khẽ nói: “Chẳng phải ta từng nói với muội rồi sao? Ta phải đến Kiếm Tông, ta muốn trở thành kiếm tu”.
Cô bé cúi đầu xuống: “Ồ”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Muội có muốn đi với ta không?”
Cô bé ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội có muốn đi với ta không? Nhưng ta phải nói trước, số tiền ta tiết kiệm được chỉ đủ cho chúng ta đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, đến đó rồi ta cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng ta có thể đảm bảo, nếu ta có đồ ăn thì muội cũng sẽ có”.
Cô bé nhìn hắn một lúc lâu, cô bé bỗng đứng dậy chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt: “Tháp gia, cô bé có ý gì thế?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là cô bé sợ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Tiểu Tháp nói: “Mấy năm nay cô bé đều một mình sống ở tầng thấp nhất của thế giới này, có việc tàn ác nào mà cô bé chưa từng gặp chưa? Ngươi bỗng đối xử tốt với cô bé, chắc chắn cô bé sẽ sợ, giống như lần trước ngươi đã đối xử tốt với cô bé nhưng cô bé lại từ chối. Thật ra cô bé đang sợ một ngày nào đó ngươi lại đột ngột rời đi… Nhiều khi điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là việc ngươi để một người ở dưới đáy vực thẳm nhìn thấy hy vọng, nhưng cuối cùng ngươi lại làm người đó thất vọng, tuyệt vọng”.
Diệp Quân lặng thinh.
Nhưng ngay lúc này, một cái đầu bỗng thò ra ở ngoài cửa, chính là cô bé.
Cô bé nhìn hắn: “Huynh nghiêm túc sao?”
Diệp Quân cười nói: “Nghiêm túc đấy”.
Cô bé gật đầu: “Ta đồng ý đi với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Cô bé cũng nở nụ cười nhàn nhạt nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Cô bé quay lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân lại dạy cô bé đọc sách một lúc, sau đó hai người ngồi trước cửa nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Diệp Quân nhìn vầng trăng sáng, không biết đang nghĩ gì.
Cô bé bỗng nói: “Huynh có người nhà không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có”.
Cô bé nói: “Huynh nhớ họ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ chứ”.
Cô bé nhìn hắn không nói gì, chỉ lấy một sợi dây chuyền đá quý từ trong cổ áo ra, viên đá quý chỉ to bằng ngón tay cái, có màu đen đỏ giống như một con mắt, ở giữa như có một vòng xoáy màu đen… hơi kỳ lạ.
Cô bé khẽ vuốt ve sợi dây chuyền đá quý đó, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nhìn viên đá dây chuyền trong tay cô bé, cảm thấy hơi quen, hơi ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Cô bé khẽ nói: “Thứ duy nhất… mẹ ta để lại cho ta”.
Nói xong, cô bé bỏ sợi dây chuyền vào trong cổ áo.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, không nói gì.
Hai người cứ thế ngồi đó, dần dần cô bé tựa vào vai Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Trời tờ mờ sáng, sau khi về nhà, Diệp Quân lập tức đưa đưa từ chức, thanh toán tiền lương, sau đó hắn còn lại mười hai viên linh tinh.
Từ đây đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, một người tốn năm viên linh tinh, nói cách khác sau khi hai người đến Kiếm Tông thì chỉ còn lại hai viên linh tinh.
Cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Nhưng hình như hai người cũng không để tâm lắm.
Diệp Quân đi ra khỏi Diệp phủ, hắn quay đầu lại nhìn Diệp phủ, mỉm cười: “Cha, Diệp Linh cô cô, con đi đây”.
Dứt lời, hắn đi về phía cô bé đang đợi hắn từ trước ở đằng xa.
Trên một chiếc bàn trong sân ở Diệp phủ, hai người gỗ nhỏ chợt khẽ run lên… Diệp Quân dẫn cô bé đi về phía cuối đường phía xa, Diệp Quân vẫn mặc bộ phục dịch của Diệp phủ, cô bé cũng vẫn mặc bộ quần áo vải thô, cả hai đều không thay quần áo mới, vì với họ bây giờ, ăn uống đầy đủ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Chẳng mấy chốc hai người đến Tiên Bảo Các, vì muốn đi bằng trận pháp dịch chuyển chỉ có Tiên Bảo Các mới có.
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng nói: “Muội có muốn có một cái tên không?”
Cô bé quay đầu nhìn Diệp Quân: “Tên ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”, Cô bé suy nghĩ, sau đó nói: “Huynh đặt giúp ta”.
Diệp Quân cười nói: “Được sao?”
Cô bé gật đầu: “Học vấn của huynh cao”.
Diệp Quân bật cười, lúc này cô bé lại nói: “Ta có thể cũng lấy họ Diệp không?”
Diệp Quân nhìn cô bé: “Vì ta họ Diệp sao?”
Cô bé gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân cười nói: “Hay là muội lấy họ Dương nhé”.
Cô bé hơi ngờ vực.
Diệp Quân lén nói: “Thật ra ta họ Dương, vì vài nguyên nhân đặc biệt nên ta mới mang họ Diệp”.
Cô bé chớp mắt: “Được, họ Dương”.
Diệp Quân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Dương Dĩ An, bình an vô sự, bình an… Muội tên là Dương Dĩ An, được không?”
Cô bé không do dự gật đầu: “Được”.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, cười nói: “Bắt đầu từ giờ muội là người nhà họ Dương bọn ta rồi”.
Cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy góc áo Diệp Quân.
Người nhà họ Dương!
Nhà sao?
Thật xa lạ!
Chương 2149: Thành Thanh Vân
Diệp Quân đưa Dương Dĩ An đến trạm dịch chuyển, ở đây có hàng trăm ngàn trận pháp dịch chuyển, có thể dịch chuyển đến tất cả mọi nơi trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng tạm thời không thể dịch chuyển tức thời đến các nền văn minh vũ trụ khác bên ngoài vũ trụ Quan Huyên. Nếu muốn đến các nền văn minh khác, thì phải xin phép, đương nhiên, chủ yếu là vì lý do an toàn, bởi đối với nhiều người mà nói nền văn minh vũ trụ bên ngoài vũ trụ Quan Huyên vẫn còn rất nguy hiểm.
Sau khi hai người nộp mười viên linh tinh, thì được đưa đến một trận dịch chuyển, tuy nhiên phải xếp hàng, vì có rất nhiều người đến Kiếm Tông ở Thanh Châu.
Trong khi xếp hàng chờ đợi, Dương Dĩ An lấy cuốn sách Diệp Quân đưa cho cô bé ra xem.
Diệp Quân phát hiện, cô bé này rất thích đọc sách, nhưng không biết cô bé có thiên phú tu luyện đến mức nào.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn dẫn cô bé đến Kiếm Tông ở Thanh Châu thật à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ ngươi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình...”
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An đang chuyên tâm đọc sách bên cạnh, mỉm cười nói: “Tháp gia, ngươi nói xem, nếu chúng ta không dẫn muội ấy theo, muội ấy sẽ như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: "Trộm cướp vẫn là tà đạo, có một ngày cô bé sẽ bị bắt...”
Diệp Quân gật đầu: “Lúc đầu ta cũng không muốn dẫn muội ấy theo, dù sao, như ngươi nói, dẫn cô bé theo quả thực rất bất tiện, nhưng sau này ta hiểu ra, nếu chúng ta không quan tâm đến muội ấy, thì sẽ có một ngày muội ấy bị bắt đi, khi đó...”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Dương Dĩ An bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nếu ngay cả muội ấy mà cũng không thể thay đổi được thì sao có thể thay đổi vũ trụ Quan Huyên?"
Tiểu Tháp trầm mặc một lát, mới nói: "Ngươi hơi khác so với trước”.
Diệp Quân cười nói: “Khác chỗ nào?”
Tiểu Tháp nói: “Trước kia, ngươi thường hướng mắt ra xa, bây giờ đã biết cách thu hẹp tầm mắt, đặt trước mặt”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tháp gia nói vẫn còn khá bao quát, trước kia, ta ngày nào cũng nói phải dựa vào chính mình, không dựa vào người nhà, nhưng cuối cùng mỗi một lần đều phải dựa vào người nhà để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu không phải có cha và cô cô của ta thì rất nhiều thế lực đứng đầu căn bản sẽ không bao giờ về dưới trướng của ta, thư viện sẽ không có khả năng mở rộng quy mô lớn trong thời gian ngắn như vậy...”
Nói đến đây, hắn cười tự giễu: “Ta vẫn luôn nói, ta không muốn làm vua dựa dẫm, nhưng sự thật là ta thực sự đã trở thành người như thế, chẳng qua ta vẫn luôn không thừa nhận mà thôi”.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi làm như vậy, thật ra đã khiến mọi người rất kinh ngạc, nhưng Tháp gia ta phải nhắc nhở ngươi, con đường lần này có thể không dễ dàng như ngươi nghĩ, tốt nhất ngươi nên có một kế hoạch tỉ mỉ, nếu không ta cho rằng ngươi không thể đi đến tổng viện của thư viện, bởi vì trước mắt xem ra, thư viện của ngươi có rất nhiều vấn đề”.
Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia yên tâm, ta sẽ không cứng rắn đối đầu đâu, dù sao, bây giờ ta cũng chỉ là người bình thường, nếu bây giờ ta cứng rắn quá thì như lời ngươi nói đấy, ta sợ ngay cả cơ hội đến tổng viện cũng không có, mà sẽ bị bọn họ giết chết”.
Thế lực đã từng bị hắn thu phục sẽ thần phục Diệp Quân, nhưng sẽ không thần phục Diệp Dương.
Phải vạch ra kế hoạch trước!
Lúc này, Dương Dĩ An đột nhiên kéo tay áo hắn: "Đến lượt chúng ta rồi”.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Đi thôi”.
Nói xong, hắn dẫn Dương Dĩ An đi về phía trận pháp dịch chuyển, sau khi đi vào trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân phát hiện Dương Dĩ An rất căng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt.
Diệp Quân cười nói: “Lần đầu tiên ngồi trận pháp dịch chuyển à?”
Dương Dĩ An gật đầu, khá căng thẳng.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó chủ động cầm tay cô bé, cười nói: “Đừng sợ, rất an toàn”.
Khi được Diệp Quân cầm tay, cơ thể Dương Dĩ An khẽ run, cô bé nhìn về phía Diệp Quân, chỉ thấy Diệp Quân đang động viên cô bé, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Diệp Quân, Dương Dĩ An siết chặt tay Diệp Quân, đột nhiên cô bé không còn sợ hãi nữa.
Kiếm Tông, Thanh Châu.
Kiếm Tông tọa lạc tại dãy núi Thanh Châu, là dãy núi lớn nhất Thanh Châu, trải dài mấy ngàn dặm, quanh năm mây mù bao phủ, tựa như chốn thần tiên, là nơi mà vô số kiếm tu Thanh Châu khao khát.
Kiếm Tông Thanh Châu là một nhánh của Kiếm Tông thành Quan Huyên, không chỉ ở Thanh Châu, tổng viện Kiếm Tông đều được mở ở các châu, làm như vậy đương nhiên là có mục đích, để mời chào các thiên tài kiếm tu yêu nghiệt, sau đó huấn luyện bọn họ.
Sau nhiều năm phát triển, Kiếm Tông đã xuất hiện không ít yêu nghiệt tuyệt thế.
Bây giờ, tông môn giỏi đánh nhau nhất trong cả vũ trụ Quan Huyên vẫn là Kiếm Tông.
Ở trong một tòa thành nhỏ, Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra từ trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân nhìn xung quanh, bốn phía có mấy chục trận pháp dịch chuyển, lúc này mọi người lần lượt bước ra từ trận pháp dịch chuyển, rất náo nhiệt.
Thành Thanh Vân.
Đây là một thành nhỏ dưới chân núi Kiếm Tông, vốn dĩ thành nhỏ này rất hoang vu, nhưng sau đó bởi vì Kiếm Tông thành lập trên núi Thanh Châu nên nơi này đột nhiên trở nên náo nhiệt, không chỉ vậy, người dân trong thành thậm chí phát tài chỉ sau một đêm.
Vì Kiếm Tông xuất hiện ở đây, vô số thế lực nhìn thấy cơ hội làm ăn, nên người dân trong thành đều phải rời đi nơi khác.
Mặc dù thành Thanh Vân không lớn, nhưng mọi thứ đều đủ, các loại nhu yếu phẩm hàng ngày đều có.
Nơi này cũng là nơi các đệ tử Kiếm Tông đến hàng tháng, bởi vì nếu người thân bọn họ muốn đến thăm thì không được phép vào Kiếm Tông mà chỉ có thể ở đây, do đó các loại kiếm tu trẻ tuổi thường xuyên xuất hiện ở đây.
Chương 2150: Đừng sợ
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra, họ đến một tiệm bán ngựa, bởi vì từ đây đến Kiếm Tông phải mất ít nhất mười ngày, nhưng cưỡi ngựa chỉ mất hai ngày.
Diệp Quân đến cửa tiệm bán ngựa, cửa tiệm này khá hoành tráng, trang trí sang trọng, không thể so sánh với những tiệm khác.
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An bước vào cửa tiệm, một tên quản sự liếc nhìn: "Mua ngựa à?"
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Tên quản sự giới thiệu: “Ngựa ở đây chia làm năm loại, bao gồm ngựa hạ mã là thấp nhất, thượng mã, linh mã, xích viêm mã, thiên mã”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thiên mã?”
Quản sự nói: “Linh mã, xích viêm mã và thiên mã đều có cấp bậc, linh mã là ngựa cấp Linh, xích viêm mã là ngựa cấp Vương, còn thiên mã là ngựa cấp Thiên”.
Nghe vậy, Diệp Quân hơi kinh ngạc, cấp Thiên, cấp này đã tương đương với cảnh giới Thiên Pháp của loài người, tên quản sự nhìn hai người rồi nói: "Các ngươi muốn mua ngựa nào?"
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, cười nói: "Bọn ta muốn một con hạ mã”.
Tên quản sự không có gì ngạc nhiên, bởi lúc Diệp Quân và Dương Dĩ An bước vào, ông ta nhìn thoáng qua đã biết là hai kẻ nghèo.
Quản sự nói: “Hai viên linh tinh!”
"Cái gì?"
Hai mắt Diệp Quân trợn to: “Hai viên linh tinh? Không phải là năm mươi viên bạc sao?”
Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm thành Thanh Châu, mua một con ngựa chỉ cần năm mươi viên bạc.
Tên quản sự bình tĩnh nói: “Ở đâu có ngựa năm mươi viên bạc thì đến đó mua, ở đây không có”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Các ngươi xấu xa quá rồi đấy”.
Quản sự khẽ cau mày: “Chẳng lẽ không phải do ngươi quá nghèo sao?”
Diệp Quân "...”
Tên quản sự xua tay, không nhịn được nói: “Không mua thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy bọn ta làm ăn”.
Diệp Quân yên lặng.
Hai viên linh tinh.
Hắn bây giờ chỉ còn hai viên linh tinh, nếu dùng để mua ngựa, sau này ăn cái gì? Mẹ kiếp.
Hắn không ngờ rằng, một con ngựa đi từ đây đến thành Thanh Châu lại đắt như vậy, quá đáng thật.
Nhưng hắn vẫn cắn răng mua.
Không còn cách nào khác, từ đây đến Kiếm Tông nếu không cưỡi ngựa, thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cùng lắm thì sau khi đến Kiếm Tông sẽ giết ngựa để ăn thịt.
Cứ như vậy, Diệp Quân giao ra hai viên linh tinh còn sót lại trong người, sau đó dắt con ngựa màu nâu ra khỏi quán, sau khi đi ra ngoài, Diệp Quân không kiềm chế được tức giận nói: "Đúng là ăn cướp! Đúng là đại gian thương, táng tận lương tâm, vô nhân tính... không phải con người!"
Lúc này, ông lão bên cạnh hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Diệp Quân, khẽ nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận lời nói!”
Diệp Quân vẫn đang tức giận: “Ông lão, ông xem, con ngựa này lại có giá hai viên linh tinh, ông nói thử xem, bọn họ như vậy có phải táng tận lương tâm, vô nhân tính hay không? Không biết lòng dạ ông chủ của bọn họ làm bằng gì, ép giá quá đáng như vậy, không sợ sét đánh sao? Đúng là vô nhân đạo...”
Ông lão vội nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận họa từ miệng mà ra! Quán này do Tiên Bảo Các mở, ông chủ của bọn họ là viện trưởng hiện nay đấy!”
Khuôn mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Tiểu Tháp: “Diệp Quân không nói nữa à?”
Hóa ra gian thương là mình!
Tay trái hắn nắm tay Dương Dĩ An, tay phải dắt ngựa, rồi bước ra ngoài.
Dương Dĩ An hơi tức giận: "Thật quá đáng, muội chưa bao giờ thấy ai ép giá quá đáng như vậy ...”
Diệp Quân vội nói: "Thôi, quên đi, chúng ta tha cho hắn đi”.
Tiểu Tháp: “Vốn dĩ còn muốn mua chút lương khô, nhưng bây giờ, một cọng tóc cũng không mua nổi nữa rồi”.
Còn vấn đề an toàn thì Diệp Quân cũng không lo lắng, đây là địa bàn của Kiếm Tông, ai dám gây náo loạn ở đây?
Sau khi rời thành, hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi về hướng Kiếm Tông.
Trên lưng ngựa, Diệp Quân tiếp tục dạy Dương Dĩ An học bài.
Sáng sớm không ăn cũng chịu được.
Buổi trưa không ăn vẫn chịu được.
Buổi tối không ăn...
Khi màn đêm buông xuống, bụng của cả Diệp Quân và Dương Dĩ An đều bắt đầu cồn cào.
Diệp Quân nhìn dưới háng ngựa, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Dương Dĩ An đột nhiên chỉ vào nơi xa: "Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy cách đó không xa một căn nhà cũ nát, trông có vẻ hoang tàn.
Diệp Quân nhìn sắc trời, trời cũng tối đen như mực, vì thế hắn cười nói: “Vậy tối nay chúng ta qua đêm ở đây”.
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa đi đến căn nhà cũ nát đó, hình như đã bỏ hoang rất lâu, khắp nơi đầu là cỏ dại và mạng nhện.
Cộng thêm sắc trời tối đen, nhìn ngôi nhà cũ này lại thấy có vài người.
Dương Dĩ An hiển nhiên hơi sợ hãi, cô bé vội vàng nắm tay Diệp Quân, dựa sát vào hắn.
Diệp Quân cười nói: “Sợ quỷ à?”
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu, cô bé không phải người tu hành, trong lòng hơi sợ hãi những chuyện ma quỷ.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, ở vũ trụ Quan Huyên này, thần quỷ thấy ta cũng phải dập đầu”.
Bình luận facebook