-
Chương 2191-2195
Chương 2191: Yêu nghiệt
Trên võ đài, các kiếm tu Thanh Châu và Nam Châu đang phóng kiếm ý, lúc này kiếm ý hai bên như hai cột sóng thần, kiếm ý mạnh toát ra từng uy lực kiếm ý đáng sợ, các kiếm tu của vài châu khác đều đã không chịu nổi nữa, đều lùi sang bên cạnh.
Lúc này thời không xung quanh đều bắt đầu trở nên bập bềnh, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này mắt hai bên đều đã hơi đỏ.
Ngay lúc này, Chu Khưu bỗng xuất hiện trên võ đài, ông ta phất tay, tất cả kiếm ý đều tản đi.
Dĩ nhiên ông ta muốn đến ngăn lại, vì nếu không ngăn lại nữa, hai châu sẽ lao vào đánh nhau.
Nếu giờ mà đánh nhau thì khó giải quyết.
Mặc dù hai luồng kiếm ý đã bị Chu Khưu quét sạch, nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng, các kiếm tu hai châu nhìn nhau, không hề có ý che giấu ý chí chiến đấu trong mắt, giống như đang chiến đấu bằng kiếm thật. Không chỉ có họ, những người đến từ Thanh Châu, Nam Châu trên sân cũng đang ngấm ngầm đấu đá nhau, ước gì có thể lên võ đài so tài mấy chiêu.
Chu Khưu nhìn các kiếm tu hai bên giương cung bạt kiếm, cười nói: “Mọi người phải giữ sức lại, lát nữa mới đánh được”.
Nói rồi ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: “Mời các thiên tài và yêu nghiệt các châu vào sân”.
Vừa dứt lời, từng thiên tài đến từ các châu đáp thẳng xuống từ trên tầng mây.
Thấy thế Diệp Quân hỏi An Mộc Cẩn bên cạnh: “An huynh, chẳng phải người tham gia chỉ có năm người thôi sao?”
An Mộc Cẩn giải thích: “Thành viên chủ yếu có năm người, nhưng vào hết là để tăng số lượng các thiên tài yêu nghiệt ở các châu tham gia. Yên tâm đi, vòng thứ nhất sẽ có chín mươi phần trăm bị loại”.
Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là thế”.
Lúc này Chu Khưu bỗng nói: “Bắt đầu”.
Giọng nói như sấm rền.
Vừa dứt lời, một luồng uy lực đáng sợ bỗng lao xuống từ trên trời, thoáng chốc bao phủ tất cả mọi người trên võ đài.
Bụp!
Chỉ trong chốc lát, có ít nhất vài trăm người đều bị uy lực này trấn áp đến mức quỳ xuống đất.
Mọi người đều hãi hùng.
Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, uy lực này ít nhất cũng là uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đế.
Những người bị trấn áp quỳ dưới đất lập tức bị một sức mạnh bí ẩn quét sạch, trong sân, uy lực đó không những không hề suy yếu mà ngày càng mạnh, thế là liên tục có người bị áp chế đến mức quỳ trên mặt đất, sau đó được đưa đi.
Trên đài quan sát, thím Kiều và người bán thịt nhìn Phó Cát trên võ đài, vô cùng căng thẳng.
Dương Dĩ An cũng hơi lo lắng, cô bé biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng cô bé vẫn lo…
Trên võ đài, uy lực của các cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế ngày càng mạnh, không đến mười lăm phút đã có hơn một nửa bị đưa đi.
Diệp Quân liên tục đánh giá xung quanh, chẳng mấy chốc ánh mắt hắn nhìn đến một người đàn ông vóc người vạm vỡ.
Người này chính là Hám Vân Sơn của Vân Châu.
Hám Vân Sơn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực như một ngọn núi, sừng sững bất động, dường như uy lực của Đại Đế không có tác dụng gì với y.
Như cảm nhận được gì, Hám Vân Sơn bỗng quay đầu, ánh mắt như núi trấn áp Diệp Quân, khí thế ngút trời.
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Hám Vân Sơn cau mày.
Y nhìn Diệp Quân, sau đó thu lại ánh mắt, thầm nói: “Sư phụ, người có thấy người này không đơn giản không?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Ừ”.
Hám Vân Sơn nói: “Nhưng cảnh giới của hắn rất thấp”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Cảnh giới chỉ là một cách so lường thực lực, nó không nói lên toàn bộ thực lực của một người, hiểu không?”
Hám Vân Sơn gật đầu: “Con hiểu”.
Giọng nói bí ẩn nói: “Ta đã quan sát thiếu niên đó từ nãy đến giờ, uy lực Tuế Nguyệt Đại Đế không có tác dụng với tên nhóc này, rõ ràng là tên này đang cố ý giả vờ như thế, thế nên lát nữa nếu đối đầu với hắn thì hãy cẩn thận, đừng bất cẩn và đánh giá thấp kẻ thù của mình, hiểu không?”
Hám Vân Sơn quay đầu lại nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân thu lại ánh mắt khỏi Hám Vân Sơn, hắn lại nhìn Tông Võ, nhưng chỉ thoáng chốc Tông Võ đã quay lại nhìn hắn như bị điện giật, ánh mắt sắc bén như kiếm, như có thể xuyên thấu lòng người.
Diệp Quân sửng sốt, cảm thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt người này sắc bén thật.
Tông Võ lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó thu hồi tầm mắt, thầm nói: “Sư phụ, hình như người này không tầm thường chút nào”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Vậy thì mới thú vị, chẳng phải thế à?”
Tông Võ cong môi: “Đúng thế”.
Nói rồi gã liếc nhìn Diệp Quân.
Ở đằng xa, Diệp Quân cũng mỉm cười, xem ra cuộc thi Vạn Châu lần này sẽ rất thú vị.
Tông Võ thu lại ánh mắt, gã nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng: “Sư phụ, Tuế Nguyệt Đại Đế này quả nhiên khá mạnh…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Chỉ là đám tôm tép”.
Tông Võ: “…”
Uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó vẫn liên tục mạnh thêm, ngày càng nhiều người ngã xuống. Khi Chu Khưu xuất hiện trên sân, uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó lập tức biến mất, ít nhất chín mươi phần trăm người trong sân đã bị loại.
Chỉ còn ba mươi mốt người ở lại, mà ba mươi mốt người này đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt.
Người của Thanh Châu và Nam Châu là nhiều nhất, hai bên đều có sáu người.
Chương 2192: Trận chung kết sớm
Chu Khưu nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt nhìn sang Tông Võ, sau đó cười nói: “Cuộc thi Vạn Châu này chỉ có hai vòng, vòng thứ nhất là sóng lớn loại bỏ sóng nhỏ, chúc mừng các vị đã vượt qua vòng một, tiếp theo là vòng thứ hai, vòng thứ hai là “Trò chơi sinh tử”, rất đơn giản, lát nữa mọi người sẽ dịch chuyển đến một chiến trường đặc biệt…”
Chu Khưu vừa nói vừa xòe tay ra, trong tay xuất hiện hai tấm thẻ bài: “Đây gọi là Thanh Châu Lệnh, chỉ có hai cái, người ở châu nào lấy được một cái và sống sót ra khỏi chiến trường đặc biệt thì có thể bước vào vòng tiếp theo”, ông ta vừa nói thế, khán giả đều ồ lên.
Hai cái!
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là vòng thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, bây giờ trong sân có người của chín châu, nói cách khác vòng thứ hai kết thúc, sẽ có người của năm châu bị loại.
Khốc liệt thật!
Dĩ nhiên cũng càng kích thích.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Thanh Châu và Nam Châu.
Vì hai châu này là những châu có khả năng giành vị trí thứ nhất.
Lúc này viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu – Chu Phu bỗng nói: “Chu Khưu, đọc quy tắc đi”.
Chu Phu nhìn Chu Khưu, sau đó nhìn các thiên tài đến từ các châu trong sân: “Quy tắc rất đơn giản, chỉ có một hạn chế duy nhất, có thể có yêu thú giúp đỡ nhưng cảnh giới của yêu thú không được vượt quá cảnh giới của chính mình, nếu có cường giả có cảnh giới vượt quá cảnh giới của mình giúp sẽ bị coi là vi phạm quy tắc, lập tức bị loại khỏi cuộc thi, bị cấm thi đấu trong mười năm”.
Quy tắc này đột nhiên được bổ sung sau đó, bởi vì lai lịch của các yêu nghiệt thiên tài này không hề đơn giản, nếu không có hạn chế thì không phải thế hệ trẻ tranh giành mà là thế hệ cũ ra trận.
Để công bằng, chiến trường đặc biệt cũng sẽ được quả cầu ghi hình đám mây ghi lại để các khán giả có thể nhìn thấy.
Sức ảnh hưởng của cuộc thi Vạn Châu này cực kỳ lớn, không có châu nào dám làm loạn.
Đọc xong quy tắc, Chu Khưu bỗng giơ tay lên: “Bắt đầu”.
Vừa dứt lời, một trận pháp dịch chuyển khổng lồ xuất hiện dưới chân đám người Diệp Quân, ngay sau đó một luồng sáng xanh bao trùm lấy mọi người, thoáng chốc mọi người đều biến mất.
Mà phía trên võ đài xuất hiện màn sáng cực lớn bốn mặt đều dài cả ngàn trượng, trong màn sáng, không gian trong màn sáng khẽ rung động, không lâu sau một vùng hoang mạc khổng lồ xuất hiện.
Trong tầm mắt mọi người.
Vài người của Thanh Châu xuất hiện trên một ngọn đồi, người đứng đầu là Diệp Trúc Tân, ngoài Diệp Trúc Tân ra thì còn có An Mộc Cẩn, Phó Cát và Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở thư viện Thanh Châu, chủ tịch Văn Viện của thư viện ở Thanh Châu – Thạch Tu.
Ngoài Diệp Quân và Phó Cát, ba người Diệp Trúc Tấn đều là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Ngay lúc này trong đầu mọi người xuất hiện một cảnh tượng, trong cảnh tượng là vị trí của hai lệnh bài.
Chắc chắn đây là lệnh bài mà thư viện nói đến.
Diệp Trúc Tân nói: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ấy ngự kiếm biến mất ở chân trời.
Đám người Diệp Quân chạy theo sau.
Một lúc sau, Diệp Trúc Tân dẫn mọi người đến một hang núi, cách trước mặt họ vài trăm trượng về phía phía trước có một lá cờ treo Thanh Châu Lệnh.
Diệp Trúc Tân híp mắt: “Ra tay đi”.
Vừa dứt lời, dưới chân cô ấy xuất hiện kiếm quang, biến mất khỏi đó.
Thuấn Không Nhất Kiếm.
Cô ấy thi triển kiếm kĩ, vì cô ấy biết không chỉ họ nhận được tin tức mà những người ở châu khác cũng nhận được tin tức.
Quả nhiên, ngay khi Diệp Trúc Tân xoay người, một bên khác bỗng đánh tia kiếm quang đến đâm mạnh vào cô ấy.
Vèo!
Kiếm quang vỡ tan tành, hai người cùng lùi về sau.
Người đến chính là Diệp Thần.
Phía sau Diệp Thần còn có bốn người khác, đó là Nam Phong – chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện, Phong Khưu – kiếm tu thiên tài của Kiếm Tông Nam Châu và một thể tu nữa, thể tu này là một thiên tài siêu cấp của nhà họ Lý ở Nam Châu, y khác với những thể tu khác ở chỗ là thân hình y rất gầy, trông hơi đần độn.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ mặc đồ màu xanh đen, trong tay cầm một cây pháp trượng, chắc chắn là một thần thuật sư.
Thanh Châu!
Nam Châu!
Bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh võ đài đều sục sôi.
Mọi người đều không ngờ Nam Châu và Thanh Châu vừa bắt đầu đã chống đối với nhau rồi.
Đây là muốn tổ chức chung kết trước à?
Trên đài quan sát, Chu Phu – chủ viện thư viện Nam Châu cau mày, nhìn Chu Khưu ở cách đó không xa, đây là trùng hợp thật sao?
Chu Khưu vẫn bình tĩnh như nước, không nhìn đáp lại Chu Phu.
Ở một bên khác, Việt Kỳ nhìn Chu Khưu, cau chặt mày.
Người Thanh Châu và Nam Châu xung quanh đã điên cuồng la hét.
Trận chung kết sớm!
Vì lúc này cho dù là Nam Châu hay Thanh Châu cũng đều không thể nhượng bộ.
Có chết cũng không!
Thanh Châu đánh Nam Châu.
Diệp Thần nhìn Diệp Trúc Tân: “Đến đây nào”.
Diệp Trúc Tân nhìn y: “Như ngươi muốn”.
Vèo!
Vụt!
Hai tiếng kiếm bỗng vang lên khắp trời.
Ngay khi Diệp Thần xuất kiếm, Diệp Quân rất kinh ngạc: “Sư phụ của y thế mà là vị tiền bối đó…”
Chương 2193: Tiêu diệt
Lý Toại Phong!
Diệp Quân quả thật rất kinh ngạc, vì hắn không ngờ sư phụ của Diệp Thần lại là tiền bối Lý Toại Phong trong Cửu Trọng Thiên.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân khẽ cười.
Cái tên Diệp Thần này rất có phúc.
Tiền bối Lý Toại Phong cũng là một kiếm tu tuyệt thế, là kiếm tu mạnh nhất hắn từng ngoài Phục Võ và Diệp Tu Nhiên.
Khả năng kiếm đạo của Diệp Trúc Tân cũng rất cao, hơn nữa sư phụ của cô ấy cũng rất lợi hại, đến từ A La.
Hai người vừa lao vào đánh nhau, thời không trong sân đó bị xé toạc.
Ngay khi hai người đánh nhau, những người xem bên ngoài càng la hét dữ dội hơn.
Trận chiến kiếm tu!
Lần này Thanh Châu và Nam Châu ai sẽ thắng?
Đúng lúc này, Nam Phong – chủ tịch Võ Viện Nam Châu cách đó không xa bỗng chậm rãi đi ra ngoài, Nam Phong nhìn Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở Thanh Châu, cười nói: “Nào, đến đây”.
Đơn giản, trực tiếp!
Hai người cùng biến mất khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, một âm thanh nổ tung đáng sợ liên tục vang vọng.
Lúc này, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện ở Nam Châu chậm rãi bước ra ngoài, nhìn đến Thạch Tu – chủ tịch Văn Viện ở Thanh Châu, cúi đầu nói: “Thạch huynh, xin được chỉ bảo”.
Thạch Tu cũng cúi người xuống: “Mời”.
Vừa dứt lời, hai người cùng biến mất khỏi đó.
Tiểu Tháp trong người Diệp Quân bỗng nói: “Vẫn là người có trí thức văn minh, nho nhã hơn”.
Diệp Quân bật cười.
Lúc này An Mộc Cẩn bỗng bước ra, y nhìn Phong Khưu – kiếm tu thiên tài ở Nam Châu, hai người nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng biến mất khỏi đó.
Cứ thế lao thẳng vào đánh nhau.
Phó Cát cũng chậm rãi bước ra, ánh mắt tập trung vào thể tu đó, có thể nhìn thấy y vẫn còn hơi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tham gia một cuộc thi như vậy, điều mà trước đây y chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Phó Cát quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cố lên”.
Phó Cát gật đầu, sau đó lại nhìn thể tu đó, thể tu đó nhếch môi cười: “Thanh Châu dở tệ, xem ta đấm chết ngươi”.
Nói rồi gã lao đến trước, đấm một quyền về phía Phó Cát.
Những nơi nắm đấm lướt qua để phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Sức mạnh rất đáng sợ.
Ánh mắt Phó Cát trở nên kiên định, y bỗng rút kiếm ra, tiếng kiếm vang lên.
Bên ngoài, trên đài quan sát, thấy Phó Cát rút kiếm ra, thím Kiều bỗng phấn khích nhảy lên, chỉ vào màn sáng nói: “Ta… con trai ta… con trai ta…”
Mặc dù đang cười nhưng không biết từ bao giờ bà ấy đã rơi nước mắt rồi.
Người bán thịt bên cạnh bà ấy do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đưa tay chạm vào eo thím Kiều… Thấy thím Kiều không nói gì, người bán thịt lập tức thở phào…
Dương Dĩ An nhìn thím Kiều và người bán thịt, khẽ cười, sau đó nhìn màn sáng.
Lúc này đối thủ của Diệp Quân chắc chắn là thần thuật sư đó rồi.
Lúc này cô gái đó cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Mời”.
Thời không xung quanh hắn bỗng rung chuyển dữ dội, ngay sau đó một tia chớp đánh thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Quân.
Tốc độ cực kỳ nhanh, lúc mọi nhìn nhìn thấy tia chớp thì nó đã đánh đến đỉnh đầu Diệp Quân.
Diệp Quân chỉ hơi dịch sang một bên tránh được tia sét. Nhìn thấy cảnh tượng này, thần thuật sư cau mày, ngay sau đó cô ta vung tay lên, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt ra, vô số tia sét bay ra, dày đặc…
Diệp Quân bỗng lấy kiếm Trật Tự ra, liên tục vừa vung kiếm vừa đâm đến trước, mỗi lần như thế đều sẽ có một tia sét bị phá vỡ.
Động tác của hắn rất từ tốn, mỗi nhát kiếm đều đúng vào mục tiêu, cực kỳ chuẩn xác.
Thấy thế, Chu Phu trên đài quan sát lập tức cau mày.
Ánh mắt Việt Kỳ cách đó không xa hiện lên vẻ ngạc nhiên, vì mỗi một nhát kiếm của Diệp Quân đều không dùng đến bất kỳ kiếm ý nào, nhưng vẫn có thể tìm điểm yếu nhất của pháp thuật một cách chuẩn xác. Nếu chỉ là một hai lần thì không sao, nhưng lần nào cũng có thể làm được như thế thì hơi đáng sợ.
Ngu Ngưng bên cạnh Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân cách đó không xa, lúc đầu cô ấy cũng bị Diệp Quân đánh như thế, bây giờ Diệp Quân đã mạnh hơn lúc đầu gấp mười lần.
Rốt cuộc hắn là ai?
Ngu Ngưng cau chặt mày.
Thật ra không chỉ có cô ấy, mà cả Việt Kỳ cũng khá tò mò về thân phận của Diệp Quân, vì đây chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, thật ra trình độ kiếm đạo này đã hơn hẳn Diệp Trúc Tân và Diệp Thần rồi.
Dĩ nhiên người ngoài không nhìn ra được, dù sao so với trận chiến hoa mỹ giữa Diệp Thần và Diệp Trúc Tân, động tác đâm kiếm của Diệp Quân có vẻ rất bình thường.
Lúc này sắc mặt cô gái thần thuật sư - đối thủ của Diệp Quân cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì cô ta cũng nhận ra có gì đó không ổn, thuật pháp Thiên Lôi của cô ta là một thuật pháp cấp Thiên, uy lực đáng sợ, thế nhưng lại bị người đàn ông trước mặt phá vỡ được dễ dàng như thế.
Không đơn giản!
Cô gái bỗng ngâm nga một đoạn, thoáng chốc nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên, một ngọn lửa xuất hiện giữa trán cô ta.
“Địa Tâm Viêm!”
Bên ngoài có người ngạc nhiên thốt lên.
Địa Tâm Viêm là một loại lửa thần, đến từ nơi sâu nhất của Địa Tâm, có hình dạng như một hòn đá, có màu như máu, ngay khi nó xuất hiện, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên rất nhanh, nhiệt độ cao khiến thời không xung quanh tan chảy từng chút.
Thấy thế ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia ngạc nhiên.
Lúc này cô gái bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Tiêu diệt”.
Chương 2194: Cùng lên đi
Một ngọn lửa bay ra theo ngón tay của cô ta, ngọn lửa bùng lên theo gió, lập tức biến thành một con rồng lửa cực lớn dài trăm trượng màu đỏ sậm, con rồng lửa gầm lên rồi đâm sầm vào Diệp Quân, không quan mà nó đi qua đều bị đốt cháy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xem trận chiến bên ngoài hoảng sợ, họ có thể cảm nhận được sự đáng sợ của con rồng lửa qua màn sáng.
Trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân thấy rồng lửa lao về phía mình, sắc mặt hắn không thay đổi, không chịu lùi mà tiến lên một bước, đâm một nhát kiếm đến, lần này có một chút kiếm trên mũi kiếm của hắn.
Vèo!
Nhát kiếm này khiến con rồng lửa đó bị hắn ép dừng lại.
Diệp Quân cầm kiếm xoay một vòng.
Ầm!
Con rồng lửa khổng lồ lập tức nổ tung, biến thành vô số tia lửa bắn tung tóe ra xung quanh, nhưng ngay lúc này một quả cầu lửa bỗng lao tới trước mặt Diệp Quân.
Chính là Địa Tâm Viêm!
Sau khi Địa Tâm Viêm xuất hiện, thời không chỗ Diệp Quân bỗng bốc cháy, sức nóng đáng sợ sắp nướng chín Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng lắc mình, một tia kiếm quang xuất hiện dưới chân.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Kiếm kỹ!
Đây là một kiếm kỹ mà Diệp Quân cố ý học được trong Kiếm Tông, vì hắn không thể sử dụng kiếm kỹ vốn có của mình, cho dù là thuật Bạt Kiếm hay Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử, nếu hắn sử dụng thì có thể sẽ để lộ thân phận của mình, thế nên hắn cố ý học một ít kiếm kỹ thông thường trong Kiếm Tông.
Ngay khi Diệp Quân thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm, sắc mặt Việt Kỳ trên đài quan sát bỗng thay đổi, ngay sau đó trên chiến trường đặc biệt, kiếm quang đó xuyên thẳng qua Địa Tâm Viêm đó, cùng lúc đó một thanh kiếm đã đâm đến giữa trán cô gái thần thuật sư.
Thua rồi ư?
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt những người Nam Châu đang xem trận chiến lập tức tái nhợt, còn người Thanh Châu lại hò reo cuồng nhiệt.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên từ phía xa, sau đó An Mộc Cẩn bị tia kiếm quang đánh văng ra xa, trong lúc đó một thanh phi kiếm lướt qua nhanh như chớp, ngay sau đó một thanh kiếm ấn vào giữa trán An Mộc Cẩn.
An Mộc Cẩn thua rồi!
Thấy thế những người Nam Châu xem trận chiến bên ngoài lập tức dấy lên tia hy vọng, điên cuồng hò hét.
Sắc mặt những người Thanh Châu sa sầm.
Phong Khưu quay đầu nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì, bên cạnh gã vẫn còn hai thanh phi kiếm đang xoay vòng.
Diệp Quân nhìn Phong Khưu, sau đó thu kiếm lại, cô gái thần thuật sư bỗng nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
Diệp Quân nhìn cô gái, cười nói: “Sư phụ cô cô”.
Cô gái cau mày.
Diệp đi đến bên cạnh An Mộc Cẩn, An Mộc Cẩn lau máu trên khóe miệng, cười khổ nói: “Không ngờ hắn còn ba thanh phi kiếm… Kiếm đạo của hắn hơi lạ, ta… ta làm nhà họ An và Thanh Châu mất mặt rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Con đường Đại Đạo đôi lúc thắng thua có là gì? Đừng nghĩ nhiều thế, trị thương trước đi”.
An Mộc Cẩn gật đầu, y nhìn Phong Khưu ở phía xa, sau đó ngồi khoanh chân lại bắt đầu trị thương.
Cô gái thần thuật sư ở cách đó không xa cũng ngồi xuống bắt đầu trị thương.
Phong Khưu nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, gã bỗng biến mất khỏi đó.
Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra, một nhát kiếm rất bình thường.
Vèo!
Nhát kiếm này khiến Phong Khưu liên tục lùi về sau mấy chục trượng.
Sau khi dừng lại, Phong Khưu hơi híp mắt lại, trong mắt gã hiện lên vẻ nghiêm trọng, gã bỗng chỉ vào Diệp Quân, thoáng chốc một thanh phi kiếm bay thẳng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay lên vung ra một nhát kiếm, thanh phi kiếm đó bị chặn lại, ngay sau đó một thanh phi kiếm khác lao tới trước mặt, tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn, nhưng tốc độ của Diệp Quân cũng rất nhanh, hắn cầm kiếm nhẹ nhàng đỡ lấy, người kia bị văng ra xa.
Nhưng thanh phi kiếm thứ ba bỗng lặng lẽ lao đến.
Tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn hai nhát kiếm trước, hơn nữa còn trong lặng thầm.
Thế nhưng thanh kiếm này vẫn bị nhát kiếm của Diệp Quân chặn lại.
Thấy thế sắc mặt Phong Khưu lập tức trở nên nghiêm trọng, gã lại ra tay lần nữa, lúc này lại xảy ra vấn đề.
Chỉ thấy một tàn ảnh bỗng lướt qua.
Lúc này các thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Nam Châu đều dừng lại, vì mục tiêu của tàn ảnh này chính là Thanh Châu Lệnh.
Các thiên tài Thanh Châu và Nam Châu đều biến sắc.
Thế mà lại có người dám đoạt đồ ngay lúc này?
Người phản ứng lại đầu tiên là Diệp Trúc Tân và Diệp Thần, hai người cũng biến mất khỏi đó, chạy thẳng đến chỗ tàn ảnh.
Ngay lúc này tàn ảnh đó bỗng vung tay lên.
Vù!
Sức mạnh đáng sợ lập tức khiến Diệp Trúc Tân và Diệp Thần văng ra xa, tàn ảnh dần ngưng tụ lại, chính là Tông Võ của Thương Châu.
Tông Võ từ tốn lấy Thanh Châu Lệnh đó xuống, trong lúc mọi người kinh ngạc, gã lại lấy thêm một tấm Thanh Châu Lệnh khác ra.
Một người tay cầm hai Thanh Châu Lệnh.
Thấy thế mọi người đều hoảng hồn.
Tông Võ nhìn đám người Diệp Trúc Tân của Thanh Châu và Nam Châu trong sân, bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên.
Nghe gã nói thế, xung quanh võ đài bên ngoài tĩnh lặng.
Gã muốn học theo An Khinh Hàn năm đó, một mình tiêu diệt hết mọi thứ ư?
Chương 2195: Không đúng lắm
Lên hết đi!
Vừa nói xong, bên ngoài sân luyện võ náo động cả lên.
Không chỉ ở sân luyện võ, giờ phút này toàn bộ Vạn Châu đều náo động, khó có thể tin được.
Cùng lên hết đi?
Bảo những thiên tài Thanh Châu và Nam Châu cùng lên?
Kiêu ngạo quá vậy?
Chẳng lẽ người này còn yêu nghiệt hơn cả An Khinh Hàn lúc trước?
Tông Võ là người thế nào?
Thương Châu thực ra chỉ là một châu nhỏ, còn không nổi tiếng bằng Ung Châu và Vân Châu, do đó không ai biết gì về Tông Võ cả.
Nhưng lúc này, vô số người đều bắt đầu tìm hiểu về Tông Võ.
Những người dám nói ra những lời như vậy trong trường hợp này, không phải là kẻ điên thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế, tất nhiên, mọi người nghiêng về lý do thứ hai hơn.
Hơn nữa, bây giờ người này đang nắm giữ hai tấm Thanh Châu Lệnh, nói cách khác, chỉ cần gã sống sót bước ra khỏi chiến trường đặc biệt thì gã sẽ không cần đánh vòng ba nữa!
Cuộc thi sẽ kết thúc luôn ở vòng hai!
Đỉnh vãi!
Chẳng lẽ lại có một yêu nghiệt sắp xuất thế?
Trên đài quan sát, viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cau mày.
Chu Khưu nhìn Tông Võ, mặt mày vô cảm, nhưng bàn tay lại từ từ siết chặt lại.
Bên trong sân luyện võ, lúc đám thiên tài ở Thanh Châu và Nam Châu nghe Tông Võ nói vậy cũng sửng sốt, họ không ngờ người đến từ Thương Châu này lại kiêu ngạo đến thế.
“Mạnh miệng đấy!”
Lúc này, gã thể tu ở Nam Châu đột nhiên bước ra, nhìn chằm chằm Tông Võ nói: “Ta sẽ đấu với ngươi”.
Dứt lời, gã thể tu nhảy lên đánh mạnh về phía Tông Võ như một viên đạn đại bác.
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên rồi nện thẳng xuống.
Ầm!
Trong phút chốc, gã thể tu lập tức rơi xuống, sức lực mạnh mẽ đập vào mặt đất tạo thành một cái hố lớn, ở trong hố, cơ thể của gã thể tu nứt toác, máu tươi trào ra không ngừng, bất tỉnh nhân sự.
Một cú đấm!
Vào lúc này, mọi người ở trong sân đều bị sốc.
Người ở Vạn Châu cũng chấn động.
Sau khi khôi phục tinh thần, người ở Thương Châu lập tức reo hò một cách điên cuồng.
Bất ngờ!
Vô cùng bất ngờ!
Ở trong sân, vẻ mặt Diệp Trúc Tân và Diệp Thần cũng thay đổi.
Thực lực của người đàn ông ở trước mặt này vượt xa dự đoán của bọn họ.
Tông Võ hờ hững liếc nhìn đám người Diệp Trúc Tân và Diệp Thần: “Đừng lãng phí thời gian, các ngươi có thể lên cùng nhau”.
Lên cùng nhau!
Đột nhiên Diệp Thần từ từ bước ra ngoài, y ngẩng đầu lên nhìn về phía Tông Võ, không nói lời nào, bỗng biến thành một luồng kiếm quang bay vụt.
Tiếng kiếm vang lên!
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên nện xuống một cú đấm.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Thần rơi thẳng xuống đất, mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó nứt toác ra như mạng nhện.
Nhìn thấy cảnh này, vô số người ở Vạn Châu sửng sốt.
Rợn hết tóc gáy.
Ngay cả Diệp Thần cũng không thể chịu được một cú đấm của gã sao?
Trên đài quan sát, Chu Phu chậm rãi đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Tông Võ ở bên trong màn sáng, Diệp Thần là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Nam Châu ngày nay, nếu y không phải là đối thủ của Tông Võ, điều đó đồng nghĩa là lần này, Nam Châu lại không còn hy vọng nữa!
Bên trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân nhìn Tông Võ, hắn hơi ngạc nhiên, sức mạnh của Tông Võ đúng là khá đáng sợ.
Diệp Thần đang ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cảnh giới kiếm đạo cũng đã đạt tới Kiếm Hoàng, kiếm ý cô đọng, mặc dù không thuần khiết, nhưng trong số thế hệ trẻ y đã cực kỳ lợi hại, vậy mà lại bị Tông Võ đánh bại chỉ với một cú đấm!
Giỏi lắm!
Ở cách đó không xa, vẻ mặt của đám người Diệp Trúc Tân cũng thay đổi.
Bọn họ phát hiện, hình như bọn họ đã đánh giá thấp thiên tài đến từ Thường Châu trước mặt này rồi.
Tông Võ hờ hững nhìn đám người Diệp Thần ở bên dưới: “Đừng lãng phí thời gian, lên hết đi!”
Diệp Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, một giây sau y biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời, trong khoảnh khắc y bay lên, kiếm ý và kiếm thế của y điên cuồng tăng vọt, lập tức vượt qua cảnh giới Kiếm Hoàng.
Bán Bộ Kiếm Thánh!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều bị sốc.
Mặc dù không phải là Kiếm Thánh chân chính, nhưng Bán Bộ Kiếm Thánh cũng cực kỳ yêu nghiệt rồi!
Lúc này, Tông Võ đột nhiên bước lên một bước, sau đó giậm mạnh bàn chân.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, ngay sau đó, một mảnh kiếm quang vỡ vụn, một bóng người rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Mặt đất đột nhiên rung lên rồi nứt toác ra.
Mọi người vội vàng nhìn vào trong hố sâu, hai tay Diệp Thần đang cầm thanh kiếm chống đỡ cơ thể, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, sau đó nhỏ xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn, vội vàng nhìn Tông Võ đang ở trên trời. Tông Võ đang mặc một chiếc áo khoác rộng màu đen, tóc dài tung bay, trên người không có chút khí thế chập chờn nào, nhưng gã lại giống như một ngọn núi, đè ép khiến mọi người không thở được.
Tông Võ cúi xuống nhìn mọi người, mặt mày vô cảm, một chốc sau, gã đột nhiên nhấc chân phải lên rồi đạp mạnh xuống.
Ầm!
Một nguồn sức mạnh đáng sợ tràn xuống, nghiền nát mọi người ở bên dưới như một ngọn núi khổng lồ.
Gã muốn dùng sức của một mình để đấu với tất cả mọi người.
Ở cách đó không xa, trong mắt Diệp Trúc Tân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên, cô ấy biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời.
Kiếm xé nát bầu trời!
Cô ấy đã dốc hết toàn bộ sức lực vào nhát kiếm này, kiếm thế như sấm sét, không thể ngăn cản.
Nhưng khi nhát kiếm của cô ấy tiếp xúc với sức mạnh của Tông Võ, kiếm quang ầm ầm vỡ tan, sức mạnh cường đại lập tức đè ép khiến cô ấy rơi thẳng xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp đó không biến mất mà giáng thẳng xuống, hung hăng đánh về phía mọi người.
Giờ phút này, thiên tài Thanh Châu và Nam Châu phải hợp sức lại với nhau, mọi người cùng nhau biến mất tại chỗ, lần lượt bay lên trời.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, dưới cái nhìn của vô số người ở Vạn Châu, tất cả những người bay lên trời đều bị trấn áp rơi mạnh xuống đất.
Toàn bộ mặt đất đều nứt ra!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở bên ngoài đều sợ hãi. Thiên tài của cả Thanh Châu và Nam Châu cộng lại cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Mọi người đều không tin được.
Ở đâu đó trong bóng tối, có một thanh niên đang nhìn chằm chằm Tông Võ, người đó là Hám Vân Sơn.
Hám Vân Sơn nhìn Tông Võ, gằn giọng nói: “Sư phụ, sức mạnh của người này thật đáng sợ, còn mạnh hơn cả con”.
Giọng nói bí ẩn cất lên: “Sức mạnh này của gã có gì đó không đúng lắm”.
Vẻ mặt Hám Vân Sơn nghiêm túc hơn: “Có lẽ là gã vẫn chưa thể hiện hết thực lực thật sự của mình...”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên lên tiếng: “Xem trước rồi nói sau”.
Hám Vân Sơn gật đầu.
Trên võ đài, các kiếm tu Thanh Châu và Nam Châu đang phóng kiếm ý, lúc này kiếm ý hai bên như hai cột sóng thần, kiếm ý mạnh toát ra từng uy lực kiếm ý đáng sợ, các kiếm tu của vài châu khác đều đã không chịu nổi nữa, đều lùi sang bên cạnh.
Lúc này thời không xung quanh đều bắt đầu trở nên bập bềnh, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này mắt hai bên đều đã hơi đỏ.
Ngay lúc này, Chu Khưu bỗng xuất hiện trên võ đài, ông ta phất tay, tất cả kiếm ý đều tản đi.
Dĩ nhiên ông ta muốn đến ngăn lại, vì nếu không ngăn lại nữa, hai châu sẽ lao vào đánh nhau.
Nếu giờ mà đánh nhau thì khó giải quyết.
Mặc dù hai luồng kiếm ý đã bị Chu Khưu quét sạch, nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng, các kiếm tu hai châu nhìn nhau, không hề có ý che giấu ý chí chiến đấu trong mắt, giống như đang chiến đấu bằng kiếm thật. Không chỉ có họ, những người đến từ Thanh Châu, Nam Châu trên sân cũng đang ngấm ngầm đấu đá nhau, ước gì có thể lên võ đài so tài mấy chiêu.
Chu Khưu nhìn các kiếm tu hai bên giương cung bạt kiếm, cười nói: “Mọi người phải giữ sức lại, lát nữa mới đánh được”.
Nói rồi ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: “Mời các thiên tài và yêu nghiệt các châu vào sân”.
Vừa dứt lời, từng thiên tài đến từ các châu đáp thẳng xuống từ trên tầng mây.
Thấy thế Diệp Quân hỏi An Mộc Cẩn bên cạnh: “An huynh, chẳng phải người tham gia chỉ có năm người thôi sao?”
An Mộc Cẩn giải thích: “Thành viên chủ yếu có năm người, nhưng vào hết là để tăng số lượng các thiên tài yêu nghiệt ở các châu tham gia. Yên tâm đi, vòng thứ nhất sẽ có chín mươi phần trăm bị loại”.
Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là thế”.
Lúc này Chu Khưu bỗng nói: “Bắt đầu”.
Giọng nói như sấm rền.
Vừa dứt lời, một luồng uy lực đáng sợ bỗng lao xuống từ trên trời, thoáng chốc bao phủ tất cả mọi người trên võ đài.
Bụp!
Chỉ trong chốc lát, có ít nhất vài trăm người đều bị uy lực này trấn áp đến mức quỳ xuống đất.
Mọi người đều hãi hùng.
Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, uy lực này ít nhất cũng là uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đế.
Những người bị trấn áp quỳ dưới đất lập tức bị một sức mạnh bí ẩn quét sạch, trong sân, uy lực đó không những không hề suy yếu mà ngày càng mạnh, thế là liên tục có người bị áp chế đến mức quỳ trên mặt đất, sau đó được đưa đi.
Trên đài quan sát, thím Kiều và người bán thịt nhìn Phó Cát trên võ đài, vô cùng căng thẳng.
Dương Dĩ An cũng hơi lo lắng, cô bé biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng cô bé vẫn lo…
Trên võ đài, uy lực của các cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế ngày càng mạnh, không đến mười lăm phút đã có hơn một nửa bị đưa đi.
Diệp Quân liên tục đánh giá xung quanh, chẳng mấy chốc ánh mắt hắn nhìn đến một người đàn ông vóc người vạm vỡ.
Người này chính là Hám Vân Sơn của Vân Châu.
Hám Vân Sơn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực như một ngọn núi, sừng sững bất động, dường như uy lực của Đại Đế không có tác dụng gì với y.
Như cảm nhận được gì, Hám Vân Sơn bỗng quay đầu, ánh mắt như núi trấn áp Diệp Quân, khí thế ngút trời.
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Hám Vân Sơn cau mày.
Y nhìn Diệp Quân, sau đó thu lại ánh mắt, thầm nói: “Sư phụ, người có thấy người này không đơn giản không?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Ừ”.
Hám Vân Sơn nói: “Nhưng cảnh giới của hắn rất thấp”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Cảnh giới chỉ là một cách so lường thực lực, nó không nói lên toàn bộ thực lực của một người, hiểu không?”
Hám Vân Sơn gật đầu: “Con hiểu”.
Giọng nói bí ẩn nói: “Ta đã quan sát thiếu niên đó từ nãy đến giờ, uy lực Tuế Nguyệt Đại Đế không có tác dụng với tên nhóc này, rõ ràng là tên này đang cố ý giả vờ như thế, thế nên lát nữa nếu đối đầu với hắn thì hãy cẩn thận, đừng bất cẩn và đánh giá thấp kẻ thù của mình, hiểu không?”
Hám Vân Sơn quay đầu lại nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân thu lại ánh mắt khỏi Hám Vân Sơn, hắn lại nhìn Tông Võ, nhưng chỉ thoáng chốc Tông Võ đã quay lại nhìn hắn như bị điện giật, ánh mắt sắc bén như kiếm, như có thể xuyên thấu lòng người.
Diệp Quân sửng sốt, cảm thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt người này sắc bén thật.
Tông Võ lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó thu hồi tầm mắt, thầm nói: “Sư phụ, hình như người này không tầm thường chút nào”.
Giọng nói bí ẩn đó: “Vậy thì mới thú vị, chẳng phải thế à?”
Tông Võ cong môi: “Đúng thế”.
Nói rồi gã liếc nhìn Diệp Quân.
Ở đằng xa, Diệp Quân cũng mỉm cười, xem ra cuộc thi Vạn Châu lần này sẽ rất thú vị.
Tông Võ thu lại ánh mắt, gã nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng: “Sư phụ, Tuế Nguyệt Đại Đế này quả nhiên khá mạnh…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Chỉ là đám tôm tép”.
Tông Võ: “…”
Uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó vẫn liên tục mạnh thêm, ngày càng nhiều người ngã xuống. Khi Chu Khưu xuất hiện trên sân, uy lực của Tuế Nguyệt Đại Đạo đó lập tức biến mất, ít nhất chín mươi phần trăm người trong sân đã bị loại.
Chỉ còn ba mươi mốt người ở lại, mà ba mươi mốt người này đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt.
Người của Thanh Châu và Nam Châu là nhiều nhất, hai bên đều có sáu người.
Chương 2192: Trận chung kết sớm
Chu Khưu nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt nhìn sang Tông Võ, sau đó cười nói: “Cuộc thi Vạn Châu này chỉ có hai vòng, vòng thứ nhất là sóng lớn loại bỏ sóng nhỏ, chúc mừng các vị đã vượt qua vòng một, tiếp theo là vòng thứ hai, vòng thứ hai là “Trò chơi sinh tử”, rất đơn giản, lát nữa mọi người sẽ dịch chuyển đến một chiến trường đặc biệt…”
Chu Khưu vừa nói vừa xòe tay ra, trong tay xuất hiện hai tấm thẻ bài: “Đây gọi là Thanh Châu Lệnh, chỉ có hai cái, người ở châu nào lấy được một cái và sống sót ra khỏi chiến trường đặc biệt thì có thể bước vào vòng tiếp theo”, ông ta vừa nói thế, khán giả đều ồ lên.
Hai cái!
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là vòng thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, bây giờ trong sân có người của chín châu, nói cách khác vòng thứ hai kết thúc, sẽ có người của năm châu bị loại.
Khốc liệt thật!
Dĩ nhiên cũng càng kích thích.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Thanh Châu và Nam Châu.
Vì hai châu này là những châu có khả năng giành vị trí thứ nhất.
Lúc này viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu – Chu Phu bỗng nói: “Chu Khưu, đọc quy tắc đi”.
Chu Phu nhìn Chu Khưu, sau đó nhìn các thiên tài đến từ các châu trong sân: “Quy tắc rất đơn giản, chỉ có một hạn chế duy nhất, có thể có yêu thú giúp đỡ nhưng cảnh giới của yêu thú không được vượt quá cảnh giới của chính mình, nếu có cường giả có cảnh giới vượt quá cảnh giới của mình giúp sẽ bị coi là vi phạm quy tắc, lập tức bị loại khỏi cuộc thi, bị cấm thi đấu trong mười năm”.
Quy tắc này đột nhiên được bổ sung sau đó, bởi vì lai lịch của các yêu nghiệt thiên tài này không hề đơn giản, nếu không có hạn chế thì không phải thế hệ trẻ tranh giành mà là thế hệ cũ ra trận.
Để công bằng, chiến trường đặc biệt cũng sẽ được quả cầu ghi hình đám mây ghi lại để các khán giả có thể nhìn thấy.
Sức ảnh hưởng của cuộc thi Vạn Châu này cực kỳ lớn, không có châu nào dám làm loạn.
Đọc xong quy tắc, Chu Khưu bỗng giơ tay lên: “Bắt đầu”.
Vừa dứt lời, một trận pháp dịch chuyển khổng lồ xuất hiện dưới chân đám người Diệp Quân, ngay sau đó một luồng sáng xanh bao trùm lấy mọi người, thoáng chốc mọi người đều biến mất.
Mà phía trên võ đài xuất hiện màn sáng cực lớn bốn mặt đều dài cả ngàn trượng, trong màn sáng, không gian trong màn sáng khẽ rung động, không lâu sau một vùng hoang mạc khổng lồ xuất hiện.
Trong tầm mắt mọi người.
Vài người của Thanh Châu xuất hiện trên một ngọn đồi, người đứng đầu là Diệp Trúc Tân, ngoài Diệp Trúc Tân ra thì còn có An Mộc Cẩn, Phó Cát và Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở thư viện Thanh Châu, chủ tịch Văn Viện của thư viện ở Thanh Châu – Thạch Tu.
Ngoài Diệp Quân và Phó Cát, ba người Diệp Trúc Tấn đều là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Ngay lúc này trong đầu mọi người xuất hiện một cảnh tượng, trong cảnh tượng là vị trí của hai lệnh bài.
Chắc chắn đây là lệnh bài mà thư viện nói đến.
Diệp Trúc Tân nói: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ấy ngự kiếm biến mất ở chân trời.
Đám người Diệp Quân chạy theo sau.
Một lúc sau, Diệp Trúc Tân dẫn mọi người đến một hang núi, cách trước mặt họ vài trăm trượng về phía phía trước có một lá cờ treo Thanh Châu Lệnh.
Diệp Trúc Tân híp mắt: “Ra tay đi”.
Vừa dứt lời, dưới chân cô ấy xuất hiện kiếm quang, biến mất khỏi đó.
Thuấn Không Nhất Kiếm.
Cô ấy thi triển kiếm kĩ, vì cô ấy biết không chỉ họ nhận được tin tức mà những người ở châu khác cũng nhận được tin tức.
Quả nhiên, ngay khi Diệp Trúc Tân xoay người, một bên khác bỗng đánh tia kiếm quang đến đâm mạnh vào cô ấy.
Vèo!
Kiếm quang vỡ tan tành, hai người cùng lùi về sau.
Người đến chính là Diệp Thần.
Phía sau Diệp Thần còn có bốn người khác, đó là Nam Phong – chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện, Phong Khưu – kiếm tu thiên tài của Kiếm Tông Nam Châu và một thể tu nữa, thể tu này là một thiên tài siêu cấp của nhà họ Lý ở Nam Châu, y khác với những thể tu khác ở chỗ là thân hình y rất gầy, trông hơi đần độn.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ mặc đồ màu xanh đen, trong tay cầm một cây pháp trượng, chắc chắn là một thần thuật sư.
Thanh Châu!
Nam Châu!
Bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh võ đài đều sục sôi.
Mọi người đều không ngờ Nam Châu và Thanh Châu vừa bắt đầu đã chống đối với nhau rồi.
Đây là muốn tổ chức chung kết trước à?
Trên đài quan sát, Chu Phu – chủ viện thư viện Nam Châu cau mày, nhìn Chu Khưu ở cách đó không xa, đây là trùng hợp thật sao?
Chu Khưu vẫn bình tĩnh như nước, không nhìn đáp lại Chu Phu.
Ở một bên khác, Việt Kỳ nhìn Chu Khưu, cau chặt mày.
Người Thanh Châu và Nam Châu xung quanh đã điên cuồng la hét.
Trận chung kết sớm!
Vì lúc này cho dù là Nam Châu hay Thanh Châu cũng đều không thể nhượng bộ.
Có chết cũng không!
Thanh Châu đánh Nam Châu.
Diệp Thần nhìn Diệp Trúc Tân: “Đến đây nào”.
Diệp Trúc Tân nhìn y: “Như ngươi muốn”.
Vèo!
Vụt!
Hai tiếng kiếm bỗng vang lên khắp trời.
Ngay khi Diệp Thần xuất kiếm, Diệp Quân rất kinh ngạc: “Sư phụ của y thế mà là vị tiền bối đó…”
Chương 2193: Tiêu diệt
Lý Toại Phong!
Diệp Quân quả thật rất kinh ngạc, vì hắn không ngờ sư phụ của Diệp Thần lại là tiền bối Lý Toại Phong trong Cửu Trọng Thiên.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân khẽ cười.
Cái tên Diệp Thần này rất có phúc.
Tiền bối Lý Toại Phong cũng là một kiếm tu tuyệt thế, là kiếm tu mạnh nhất hắn từng ngoài Phục Võ và Diệp Tu Nhiên.
Khả năng kiếm đạo của Diệp Trúc Tân cũng rất cao, hơn nữa sư phụ của cô ấy cũng rất lợi hại, đến từ A La.
Hai người vừa lao vào đánh nhau, thời không trong sân đó bị xé toạc.
Ngay khi hai người đánh nhau, những người xem bên ngoài càng la hét dữ dội hơn.
Trận chiến kiếm tu!
Lần này Thanh Châu và Nam Châu ai sẽ thắng?
Đúng lúc này, Nam Phong – chủ tịch Võ Viện Nam Châu cách đó không xa bỗng chậm rãi đi ra ngoài, Nam Phong nhìn Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở Thanh Châu, cười nói: “Nào, đến đây”.
Đơn giản, trực tiếp!
Hai người cùng biến mất khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, một âm thanh nổ tung đáng sợ liên tục vang vọng.
Lúc này, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện ở Nam Châu chậm rãi bước ra ngoài, nhìn đến Thạch Tu – chủ tịch Văn Viện ở Thanh Châu, cúi đầu nói: “Thạch huynh, xin được chỉ bảo”.
Thạch Tu cũng cúi người xuống: “Mời”.
Vừa dứt lời, hai người cùng biến mất khỏi đó.
Tiểu Tháp trong người Diệp Quân bỗng nói: “Vẫn là người có trí thức văn minh, nho nhã hơn”.
Diệp Quân bật cười.
Lúc này An Mộc Cẩn bỗng bước ra, y nhìn Phong Khưu – kiếm tu thiên tài ở Nam Châu, hai người nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng biến mất khỏi đó.
Cứ thế lao thẳng vào đánh nhau.
Phó Cát cũng chậm rãi bước ra, ánh mắt tập trung vào thể tu đó, có thể nhìn thấy y vẫn còn hơi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tham gia một cuộc thi như vậy, điều mà trước đây y chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Phó Cát quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cố lên”.
Phó Cát gật đầu, sau đó lại nhìn thể tu đó, thể tu đó nhếch môi cười: “Thanh Châu dở tệ, xem ta đấm chết ngươi”.
Nói rồi gã lao đến trước, đấm một quyền về phía Phó Cát.
Những nơi nắm đấm lướt qua để phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Sức mạnh rất đáng sợ.
Ánh mắt Phó Cát trở nên kiên định, y bỗng rút kiếm ra, tiếng kiếm vang lên.
Bên ngoài, trên đài quan sát, thấy Phó Cát rút kiếm ra, thím Kiều bỗng phấn khích nhảy lên, chỉ vào màn sáng nói: “Ta… con trai ta… con trai ta…”
Mặc dù đang cười nhưng không biết từ bao giờ bà ấy đã rơi nước mắt rồi.
Người bán thịt bên cạnh bà ấy do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đưa tay chạm vào eo thím Kiều… Thấy thím Kiều không nói gì, người bán thịt lập tức thở phào…
Dương Dĩ An nhìn thím Kiều và người bán thịt, khẽ cười, sau đó nhìn màn sáng.
Lúc này đối thủ của Diệp Quân chắc chắn là thần thuật sư đó rồi.
Lúc này cô gái đó cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Mời”.
Thời không xung quanh hắn bỗng rung chuyển dữ dội, ngay sau đó một tia chớp đánh thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Quân.
Tốc độ cực kỳ nhanh, lúc mọi nhìn nhìn thấy tia chớp thì nó đã đánh đến đỉnh đầu Diệp Quân.
Diệp Quân chỉ hơi dịch sang một bên tránh được tia sét. Nhìn thấy cảnh tượng này, thần thuật sư cau mày, ngay sau đó cô ta vung tay lên, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt ra, vô số tia sét bay ra, dày đặc…
Diệp Quân bỗng lấy kiếm Trật Tự ra, liên tục vừa vung kiếm vừa đâm đến trước, mỗi lần như thế đều sẽ có một tia sét bị phá vỡ.
Động tác của hắn rất từ tốn, mỗi nhát kiếm đều đúng vào mục tiêu, cực kỳ chuẩn xác.
Thấy thế, Chu Phu trên đài quan sát lập tức cau mày.
Ánh mắt Việt Kỳ cách đó không xa hiện lên vẻ ngạc nhiên, vì mỗi một nhát kiếm của Diệp Quân đều không dùng đến bất kỳ kiếm ý nào, nhưng vẫn có thể tìm điểm yếu nhất của pháp thuật một cách chuẩn xác. Nếu chỉ là một hai lần thì không sao, nhưng lần nào cũng có thể làm được như thế thì hơi đáng sợ.
Ngu Ngưng bên cạnh Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân cách đó không xa, lúc đầu cô ấy cũng bị Diệp Quân đánh như thế, bây giờ Diệp Quân đã mạnh hơn lúc đầu gấp mười lần.
Rốt cuộc hắn là ai?
Ngu Ngưng cau chặt mày.
Thật ra không chỉ có cô ấy, mà cả Việt Kỳ cũng khá tò mò về thân phận của Diệp Quân, vì đây chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, thật ra trình độ kiếm đạo này đã hơn hẳn Diệp Trúc Tân và Diệp Thần rồi.
Dĩ nhiên người ngoài không nhìn ra được, dù sao so với trận chiến hoa mỹ giữa Diệp Thần và Diệp Trúc Tân, động tác đâm kiếm của Diệp Quân có vẻ rất bình thường.
Lúc này sắc mặt cô gái thần thuật sư - đối thủ của Diệp Quân cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì cô ta cũng nhận ra có gì đó không ổn, thuật pháp Thiên Lôi của cô ta là một thuật pháp cấp Thiên, uy lực đáng sợ, thế nhưng lại bị người đàn ông trước mặt phá vỡ được dễ dàng như thế.
Không đơn giản!
Cô gái bỗng ngâm nga một đoạn, thoáng chốc nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên, một ngọn lửa xuất hiện giữa trán cô ta.
“Địa Tâm Viêm!”
Bên ngoài có người ngạc nhiên thốt lên.
Địa Tâm Viêm là một loại lửa thần, đến từ nơi sâu nhất của Địa Tâm, có hình dạng như một hòn đá, có màu như máu, ngay khi nó xuất hiện, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên rất nhanh, nhiệt độ cao khiến thời không xung quanh tan chảy từng chút.
Thấy thế ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia ngạc nhiên.
Lúc này cô gái bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Tiêu diệt”.
Chương 2194: Cùng lên đi
Một ngọn lửa bay ra theo ngón tay của cô ta, ngọn lửa bùng lên theo gió, lập tức biến thành một con rồng lửa cực lớn dài trăm trượng màu đỏ sậm, con rồng lửa gầm lên rồi đâm sầm vào Diệp Quân, không quan mà nó đi qua đều bị đốt cháy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xem trận chiến bên ngoài hoảng sợ, họ có thể cảm nhận được sự đáng sợ của con rồng lửa qua màn sáng.
Trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân thấy rồng lửa lao về phía mình, sắc mặt hắn không thay đổi, không chịu lùi mà tiến lên một bước, đâm một nhát kiếm đến, lần này có một chút kiếm trên mũi kiếm của hắn.
Vèo!
Nhát kiếm này khiến con rồng lửa đó bị hắn ép dừng lại.
Diệp Quân cầm kiếm xoay một vòng.
Ầm!
Con rồng lửa khổng lồ lập tức nổ tung, biến thành vô số tia lửa bắn tung tóe ra xung quanh, nhưng ngay lúc này một quả cầu lửa bỗng lao tới trước mặt Diệp Quân.
Chính là Địa Tâm Viêm!
Sau khi Địa Tâm Viêm xuất hiện, thời không chỗ Diệp Quân bỗng bốc cháy, sức nóng đáng sợ sắp nướng chín Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng lắc mình, một tia kiếm quang xuất hiện dưới chân.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Kiếm kỹ!
Đây là một kiếm kỹ mà Diệp Quân cố ý học được trong Kiếm Tông, vì hắn không thể sử dụng kiếm kỹ vốn có của mình, cho dù là thuật Bạt Kiếm hay Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử, nếu hắn sử dụng thì có thể sẽ để lộ thân phận của mình, thế nên hắn cố ý học một ít kiếm kỹ thông thường trong Kiếm Tông.
Ngay khi Diệp Quân thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm, sắc mặt Việt Kỳ trên đài quan sát bỗng thay đổi, ngay sau đó trên chiến trường đặc biệt, kiếm quang đó xuyên thẳng qua Địa Tâm Viêm đó, cùng lúc đó một thanh kiếm đã đâm đến giữa trán cô gái thần thuật sư.
Thua rồi ư?
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt những người Nam Châu đang xem trận chiến lập tức tái nhợt, còn người Thanh Châu lại hò reo cuồng nhiệt.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên từ phía xa, sau đó An Mộc Cẩn bị tia kiếm quang đánh văng ra xa, trong lúc đó một thanh phi kiếm lướt qua nhanh như chớp, ngay sau đó một thanh kiếm ấn vào giữa trán An Mộc Cẩn.
An Mộc Cẩn thua rồi!
Thấy thế những người Nam Châu xem trận chiến bên ngoài lập tức dấy lên tia hy vọng, điên cuồng hò hét.
Sắc mặt những người Thanh Châu sa sầm.
Phong Khưu quay đầu nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì, bên cạnh gã vẫn còn hai thanh phi kiếm đang xoay vòng.
Diệp Quân nhìn Phong Khưu, sau đó thu kiếm lại, cô gái thần thuật sư bỗng nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
Diệp Quân nhìn cô gái, cười nói: “Sư phụ cô cô”.
Cô gái cau mày.
Diệp đi đến bên cạnh An Mộc Cẩn, An Mộc Cẩn lau máu trên khóe miệng, cười khổ nói: “Không ngờ hắn còn ba thanh phi kiếm… Kiếm đạo của hắn hơi lạ, ta… ta làm nhà họ An và Thanh Châu mất mặt rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Con đường Đại Đạo đôi lúc thắng thua có là gì? Đừng nghĩ nhiều thế, trị thương trước đi”.
An Mộc Cẩn gật đầu, y nhìn Phong Khưu ở phía xa, sau đó ngồi khoanh chân lại bắt đầu trị thương.
Cô gái thần thuật sư ở cách đó không xa cũng ngồi xuống bắt đầu trị thương.
Phong Khưu nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, gã bỗng biến mất khỏi đó.
Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra, một nhát kiếm rất bình thường.
Vèo!
Nhát kiếm này khiến Phong Khưu liên tục lùi về sau mấy chục trượng.
Sau khi dừng lại, Phong Khưu hơi híp mắt lại, trong mắt gã hiện lên vẻ nghiêm trọng, gã bỗng chỉ vào Diệp Quân, thoáng chốc một thanh phi kiếm bay thẳng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay lên vung ra một nhát kiếm, thanh phi kiếm đó bị chặn lại, ngay sau đó một thanh phi kiếm khác lao tới trước mặt, tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn, nhưng tốc độ của Diệp Quân cũng rất nhanh, hắn cầm kiếm nhẹ nhàng đỡ lấy, người kia bị văng ra xa.
Nhưng thanh phi kiếm thứ ba bỗng lặng lẽ lao đến.
Tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn hai nhát kiếm trước, hơn nữa còn trong lặng thầm.
Thế nhưng thanh kiếm này vẫn bị nhát kiếm của Diệp Quân chặn lại.
Thấy thế sắc mặt Phong Khưu lập tức trở nên nghiêm trọng, gã lại ra tay lần nữa, lúc này lại xảy ra vấn đề.
Chỉ thấy một tàn ảnh bỗng lướt qua.
Lúc này các thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Nam Châu đều dừng lại, vì mục tiêu của tàn ảnh này chính là Thanh Châu Lệnh.
Các thiên tài Thanh Châu và Nam Châu đều biến sắc.
Thế mà lại có người dám đoạt đồ ngay lúc này?
Người phản ứng lại đầu tiên là Diệp Trúc Tân và Diệp Thần, hai người cũng biến mất khỏi đó, chạy thẳng đến chỗ tàn ảnh.
Ngay lúc này tàn ảnh đó bỗng vung tay lên.
Vù!
Sức mạnh đáng sợ lập tức khiến Diệp Trúc Tân và Diệp Thần văng ra xa, tàn ảnh dần ngưng tụ lại, chính là Tông Võ của Thương Châu.
Tông Võ từ tốn lấy Thanh Châu Lệnh đó xuống, trong lúc mọi người kinh ngạc, gã lại lấy thêm một tấm Thanh Châu Lệnh khác ra.
Một người tay cầm hai Thanh Châu Lệnh.
Thấy thế mọi người đều hoảng hồn.
Tông Võ nhìn đám người Diệp Trúc Tân của Thanh Châu và Nam Châu trong sân, bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên.
Nghe gã nói thế, xung quanh võ đài bên ngoài tĩnh lặng.
Gã muốn học theo An Khinh Hàn năm đó, một mình tiêu diệt hết mọi thứ ư?
Chương 2195: Không đúng lắm
Lên hết đi!
Vừa nói xong, bên ngoài sân luyện võ náo động cả lên.
Không chỉ ở sân luyện võ, giờ phút này toàn bộ Vạn Châu đều náo động, khó có thể tin được.
Cùng lên hết đi?
Bảo những thiên tài Thanh Châu và Nam Châu cùng lên?
Kiêu ngạo quá vậy?
Chẳng lẽ người này còn yêu nghiệt hơn cả An Khinh Hàn lúc trước?
Tông Võ là người thế nào?
Thương Châu thực ra chỉ là một châu nhỏ, còn không nổi tiếng bằng Ung Châu và Vân Châu, do đó không ai biết gì về Tông Võ cả.
Nhưng lúc này, vô số người đều bắt đầu tìm hiểu về Tông Võ.
Những người dám nói ra những lời như vậy trong trường hợp này, không phải là kẻ điên thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế, tất nhiên, mọi người nghiêng về lý do thứ hai hơn.
Hơn nữa, bây giờ người này đang nắm giữ hai tấm Thanh Châu Lệnh, nói cách khác, chỉ cần gã sống sót bước ra khỏi chiến trường đặc biệt thì gã sẽ không cần đánh vòng ba nữa!
Cuộc thi sẽ kết thúc luôn ở vòng hai!
Đỉnh vãi!
Chẳng lẽ lại có một yêu nghiệt sắp xuất thế?
Trên đài quan sát, viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cau mày.
Chu Khưu nhìn Tông Võ, mặt mày vô cảm, nhưng bàn tay lại từ từ siết chặt lại.
Bên trong sân luyện võ, lúc đám thiên tài ở Thanh Châu và Nam Châu nghe Tông Võ nói vậy cũng sửng sốt, họ không ngờ người đến từ Thương Châu này lại kiêu ngạo đến thế.
“Mạnh miệng đấy!”
Lúc này, gã thể tu ở Nam Châu đột nhiên bước ra, nhìn chằm chằm Tông Võ nói: “Ta sẽ đấu với ngươi”.
Dứt lời, gã thể tu nhảy lên đánh mạnh về phía Tông Võ như một viên đạn đại bác.
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên rồi nện thẳng xuống.
Ầm!
Trong phút chốc, gã thể tu lập tức rơi xuống, sức lực mạnh mẽ đập vào mặt đất tạo thành một cái hố lớn, ở trong hố, cơ thể của gã thể tu nứt toác, máu tươi trào ra không ngừng, bất tỉnh nhân sự.
Một cú đấm!
Vào lúc này, mọi người ở trong sân đều bị sốc.
Người ở Vạn Châu cũng chấn động.
Sau khi khôi phục tinh thần, người ở Thương Châu lập tức reo hò một cách điên cuồng.
Bất ngờ!
Vô cùng bất ngờ!
Ở trong sân, vẻ mặt Diệp Trúc Tân và Diệp Thần cũng thay đổi.
Thực lực của người đàn ông ở trước mặt này vượt xa dự đoán của bọn họ.
Tông Võ hờ hững liếc nhìn đám người Diệp Trúc Tân và Diệp Thần: “Đừng lãng phí thời gian, các ngươi có thể lên cùng nhau”.
Lên cùng nhau!
Đột nhiên Diệp Thần từ từ bước ra ngoài, y ngẩng đầu lên nhìn về phía Tông Võ, không nói lời nào, bỗng biến thành một luồng kiếm quang bay vụt.
Tiếng kiếm vang lên!
Ở chân trời, Tông Võ giơ tay lên nện xuống một cú đấm.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Thần rơi thẳng xuống đất, mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó nứt toác ra như mạng nhện.
Nhìn thấy cảnh này, vô số người ở Vạn Châu sửng sốt.
Rợn hết tóc gáy.
Ngay cả Diệp Thần cũng không thể chịu được một cú đấm của gã sao?
Trên đài quan sát, Chu Phu chậm rãi đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Tông Võ ở bên trong màn sáng, Diệp Thần là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Nam Châu ngày nay, nếu y không phải là đối thủ của Tông Võ, điều đó đồng nghĩa là lần này, Nam Châu lại không còn hy vọng nữa!
Bên trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân nhìn Tông Võ, hắn hơi ngạc nhiên, sức mạnh của Tông Võ đúng là khá đáng sợ.
Diệp Thần đang ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cảnh giới kiếm đạo cũng đã đạt tới Kiếm Hoàng, kiếm ý cô đọng, mặc dù không thuần khiết, nhưng trong số thế hệ trẻ y đã cực kỳ lợi hại, vậy mà lại bị Tông Võ đánh bại chỉ với một cú đấm!
Giỏi lắm!
Ở cách đó không xa, vẻ mặt của đám người Diệp Trúc Tân cũng thay đổi.
Bọn họ phát hiện, hình như bọn họ đã đánh giá thấp thiên tài đến từ Thường Châu trước mặt này rồi.
Tông Võ hờ hững nhìn đám người Diệp Thần ở bên dưới: “Đừng lãng phí thời gian, lên hết đi!”
Diệp Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, một giây sau y biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời, trong khoảnh khắc y bay lên, kiếm ý và kiếm thế của y điên cuồng tăng vọt, lập tức vượt qua cảnh giới Kiếm Hoàng.
Bán Bộ Kiếm Thánh!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều bị sốc.
Mặc dù không phải là Kiếm Thánh chân chính, nhưng Bán Bộ Kiếm Thánh cũng cực kỳ yêu nghiệt rồi!
Lúc này, Tông Võ đột nhiên bước lên một bước, sau đó giậm mạnh bàn chân.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, ngay sau đó, một mảnh kiếm quang vỡ vụn, một bóng người rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Mặt đất đột nhiên rung lên rồi nứt toác ra.
Mọi người vội vàng nhìn vào trong hố sâu, hai tay Diệp Thần đang cầm thanh kiếm chống đỡ cơ thể, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, sau đó nhỏ xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn, vội vàng nhìn Tông Võ đang ở trên trời. Tông Võ đang mặc một chiếc áo khoác rộng màu đen, tóc dài tung bay, trên người không có chút khí thế chập chờn nào, nhưng gã lại giống như một ngọn núi, đè ép khiến mọi người không thở được.
Tông Võ cúi xuống nhìn mọi người, mặt mày vô cảm, một chốc sau, gã đột nhiên nhấc chân phải lên rồi đạp mạnh xuống.
Ầm!
Một nguồn sức mạnh đáng sợ tràn xuống, nghiền nát mọi người ở bên dưới như một ngọn núi khổng lồ.
Gã muốn dùng sức của một mình để đấu với tất cả mọi người.
Ở cách đó không xa, trong mắt Diệp Trúc Tân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên, cô ấy biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời.
Kiếm xé nát bầu trời!
Cô ấy đã dốc hết toàn bộ sức lực vào nhát kiếm này, kiếm thế như sấm sét, không thể ngăn cản.
Nhưng khi nhát kiếm của cô ấy tiếp xúc với sức mạnh của Tông Võ, kiếm quang ầm ầm vỡ tan, sức mạnh cường đại lập tức đè ép khiến cô ấy rơi thẳng xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp đó không biến mất mà giáng thẳng xuống, hung hăng đánh về phía mọi người.
Giờ phút này, thiên tài Thanh Châu và Nam Châu phải hợp sức lại với nhau, mọi người cùng nhau biến mất tại chỗ, lần lượt bay lên trời.
Ầm!
Trời đất rung lên dữ dội, dưới cái nhìn của vô số người ở Vạn Châu, tất cả những người bay lên trời đều bị trấn áp rơi mạnh xuống đất.
Toàn bộ mặt đất đều nứt ra!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở bên ngoài đều sợ hãi. Thiên tài của cả Thanh Châu và Nam Châu cộng lại cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Mọi người đều không tin được.
Ở đâu đó trong bóng tối, có một thanh niên đang nhìn chằm chằm Tông Võ, người đó là Hám Vân Sơn.
Hám Vân Sơn nhìn Tông Võ, gằn giọng nói: “Sư phụ, sức mạnh của người này thật đáng sợ, còn mạnh hơn cả con”.
Giọng nói bí ẩn cất lên: “Sức mạnh này của gã có gì đó không đúng lắm”.
Vẻ mặt Hám Vân Sơn nghiêm túc hơn: “Có lẽ là gã vẫn chưa thể hiện hết thực lực thật sự của mình...”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên lên tiếng: “Xem trước rồi nói sau”.
Hám Vân Sơn gật đầu.
Bình luận facebook