-
Chương 2351-2355
Chương 2351: Thú vị đấy
Mười một tên cường giả ba phần thần tính đồng loạt xông lên, uy thế khủng bố đến mức chỉ vỏn vẹn một luồng uy áp thôi, đã khiến cho tinh hà ở đây sục sôi.
Sắc mặt của đám người Tư Mã Phong trắng bệch như giấy. Những cường giả trước mắt này, hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể chống lại.
Lúc này, chân phải Diệp An khẽ dẫm xuống một cái, cả người đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một luồng thương mang vụt qua.
Khí thế như sấm sét.
Cùng với đó là một âm thanh lanh lảnh, chói tai đột ngột vang lên. Mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính đó ngay lập tức dừng lại.
Diệp An đã xuất hiện ở đằng sau, cách bọn họ hơn mười trượng.
Hai mắt của mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính mở lớn, ở cổ họng của bọn họ bị thương đâm qua, máu tươi chảy ra như suối.
Một nhát thương trong nháy mắt đã tiêu diệt mười một người!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Chu Ngôn ở cách đó không xa hoàn toàn không thể tin được: “Sao lại có thể như vậy được?”
Ông ta lúc này đã thực sự sợ hãi rồi.
Mười một cường giả cảnh giới ba phần thần tính đấy!
Cường giả như này ở Đại Chu đã thuộc vào bậc trung rồi đấy.
Vậy mà bây giờ lại bị hạ trong tích tắc.
Đám người Tư Mã Phong thấy vậy thì vô cùng vui mừng. Bọn họ không ngờ, thực lực của tỷ tỷ Viện trưởng lại đáng sợ như vậy. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, Viện trưởng mạnh như vậy, người làm tỷ tỷ sao có thể yếu đuối được chứ!
Sau khi Diệp An dùng một nhát thương giết hết mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính, cô ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Ngôn. Bắt gặp ánh mắt của Diệp An, trong lòng Chu Ngôn lập tức sợ hãi, ông ta vội nói: “Ngươi dám giết cường giả Đại Chu ta sao?”
Đại Chu!
Diệp An nhìn Chu Ngôn, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Ông cho rằng Đại Chu rất mạnh sao?”
Trong lòng Chu Ngôn kinh sợ, ông ta lúc này mới đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ trước mặt này căn bản không sợ Đại Chu.
Ở bên khác, Trần Tiêu đã muốn chết luôn rồi. Chu Ngôn không nhìn rõ tình hình, lẽ nào ông ta lại không nhìn ra sao?
Đây chính là tỷ tỷ của Viện trưởng đó.
Cô ấy sao có thể sợ Đại Chu của ngươi được.
Ngay cả Viện trưởng mà cô ấy còn không sợ!
Dùng Đại Chu để uy hiếp cô ấy, đây không là chuyện nực cười sao?
Nếu đầu hàng sẽ không bị giết thì bây giờ ông ta sẽ lập tức đầu hàng.
Nhưng ông ta hiểu rõ, mọi việc đã đến nước này rồi, cho dù ông ta có đầu hàng, thì ông ta và nhà họ Trần cũng đều sẽ không có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu quay đầu nhìn Chu Ngôn ở cách đó không xa. Bây giờ Đại Chu chính là niềm hy vọng duy nhất của ông ta.
Trần Tiêu tụ khí truyền âm cho Chu Ngôn: “Chu gia chủ, sự việc đã tới nước này, chúng ta đã không còn đường lui rồi. Chỉ có trừ khử cô ta, ta và ông mới có thể tiếp tục sống”.
Ông ta hiểu rõ, sức ảnh hưởng của Diệp An này không phải là thứ mà Phương Ngự có thể so sánh được. Nếu cô ấy quay về vũ trụ Quan Huyên báo lại mọi chuyện ở đây. Vậy thì đến lúc đó, cho dù là Đại Chu cũng không thể trấn áp chuyện này được.
Nghe thấy lời của Trần Tiêu, sắc mặt của Chu Ngôn vô cùng u ám. Sao ông ta lại không muốn trừ khử cô gái này chứ?
Nhưng thực lực của cô gái này thực sự quá mạnh.
Ngay cả cường giả cảnh giới ba phần thần tính ở trước mặt cô ấy cũng chỉ giống như một con kiến.
Lúc này, Trần Tiêu lại nói tiếp: “Chu gia chủ, chúng ta đã không còn đường lui rồi”.
Đường lui!
Lời này lập tức khiến cho Chu Ngôn tỉnh ngộ. Quả thực, ông ta bây giờ đã không còn đường lui nữa. Bây giờ không phải ngươi chết thì là ta chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Ngôn ánh lên sự dữ tợn. Ông ta nhìn về Diệp An ở cách đó không xa: “Tỷ tỷ của Viện trưởng thì có thể sỉ nhục Đại Chu ta sao? Thực sự tưởng rằng Đại Chu ta không còn người nữa hả?”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, tấm phù văn hóa thành một ngọn lửa bay lên trời, rồi biến mất ở sâu trong tinh hà.
Diệp An nhìn ngọn lửa đó, không hề ngăn cản lại, chỉ quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa một cái.
Diệp Quân hơi cạn lời, tỷ tỷ nhìn mình làm gì chứ?
Chẳng lẽ nhìn ra rồi sao?
Không phải chứ!
Bản thân đã che giấu rất tốt mà!
Lúc này, Tư Mã Phong ở một bên lại đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp An. Ông ta do dự một lát rồi nói: “An cô nương, hay là chúng ta quay về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Khi thấy tên Chu Ngôn đó phát tín hiệu gọi thêm người tới thì ông ta biết, đối phương đang muốn cá chết lưới rách. Ông ta không rõ thực lực Diệp An rốt cuộc là mạnh bao nhiêu. Vì thế, ông ta cảm thấy vẫn nên quay về vũ trụ Quan Huyên thì tốt hơn. Vì những người ở trước mắt này đã hoàn toàn mất trí, việc gì cũng có thể làm ra. Hơn nữa, rõ ràng đằng sau Chu Ngôn này còn có người.
Đại Chu!
Ông ta không dám xem thường con quái vật lớn này.
Diệp An nhìn đám người Chu Ngôn, rồi đáp: “Không sao”.
Tư Mã Phong muốn nói lại thôi.
Khuất Thần ở bên cạnh cũng lên tiếng: “An cô nương, việc này sợ là hơi phức tạp”.
Diệp An đột nhiên nói: “Hai vị đừng lo lắng, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của người nào đó rồi”.
Dứt lời, cô ấy liếc mắt về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cạn lời.
Khuất Thần và Tư Mã Phi nghe vậy thì vô cùng mù mịt. Ý của Diệp An cô nương là gì vậy?
Diệp An không tiếp tục ra tay, đám người Chu Ngôn đó lại càng không dám ra tay. Thế là bầu không khí ở đây bỗng dưng trở lên yên tĩnh.
“Thú vị đấy”.
Diệp An đột nhiên bước chậm tới trước mặt Táng Cương. Rõ ràng cô ấy rất có hứng thú với Táng Cương. Táng Cương nhìn Diệp An, không nói, cũng không ra tay.
Mặc dù cô bé rất thô lỗ, nhưng lại không ngốc.
Diệp An đột nhiên cất lời: “Ngươi tên là gì?”
Táng Cương quay đầu đi, không trả lời.
Diệp An đột nhiên xoay vai của cô bé lại, sau đó đá mạnh vào mông cô bé.
Rầm!
Táng Cương lập tức bay ra xa mười mấy thước, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất, miệng đầy bùn đất.
Chương 2352: Trời cao, hoàng đế ở xa
Tư Mã Phong và Khuất Thần nhìn nhau, hai người đều hơi sợ hãi, tính tình của An cô nương này hơi nóng nảy nhỉ?
Sau khi Táng Cương bị đập xuống mặt đất, cô bé vội vàng bò dậy, sau đó xoay người lao về phía Diệp An, cô bé vừa lao tới vừa dùng dao đâm vào Diệp An.
Diệp An đột nhiên cười lớn: “Tính tình vẫn còn nóng nảy lắm”.
Táng Cương còn chưa kịp phản ứng, cô bé cảm thấy mông mình truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Mọi người: “...”
Táng Cương lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, mặt mày cô bé đầy bụi bặm, rõ ràng là cô bé đang rất tức giận, cả người run rẩy, huyết mạch phong ma trong cơ thể không ngừng kích động.
Nhìn thấy cơ thể Táng Cương đang tỏa ra luồng sức mạnh huyết mạch, Tư Mã Phong và Khuất Thần đều sợ hãi, bởi vì họ phát hiện luồng sức mạnh huyết mạch tỏa ra từ trên người Táng Cương rất kinh khủng.
Mà ở cách đó không xa, trong mắt Diệp An hiện lên một tia ngạc nhiên, cô ấy càng tò mò hơn về cô bé đang ở trước mặt này.
Đây chính là huyết mạch phong ma của nhà cô ấy mà!
Táng Cương không đánh nữa mà từ từ đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân rồi chỉ về phía Diệp An ở đằng xa, nắm tay lại một cái, hiển nhiên là có ý bảo Diệp Quân đi đánh nhau.
Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Ta đánh không lại!”
Táng Cương: “...”
Diệp An nhìn Diệp Quân và Táng Cương, đang định nói chuyện thì ngay lúc này, Chu Ngôn ở cách đó không xa đột nhiên trở nên phấn khích.
Diệp An từ từ quay người lại nhìn Chu Ngôn, Chu Ngôn nhìn chằm chằm Diệp An, giờ phút này, trong mắt ông ta không hề sợ hãi nữa.
Ầm!
Ngay vào lúc này, ở sâu trong tinh hà xa xôi, một luồng khí tức đáng sợ quét tới.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tư Mã Phong và Khuất Thần đột nhiên tối sầm lại, tất nhiên là càng tức giận hơn, bọn họ không ngờ rằng, Chu Ngôn đang đối mặt với Diệp An, mà vẫn dám gọi người đến đây, đám người này điên rồi.
Diệp An ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, cách xa hàng nghìn trượng ngoài kia, thời không đột nhiên nứt lìa, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng rộng, tóc dài xõa ngang vai, ánh mắt sâu thẳm, lúc đi chầm chậm cũng tỏa ra khí thế bức người.
Lâm Thương!
Thống lĩnh quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu, trông coi toàn bộ quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu, đồng thời, ông ta cũng là một cường giả ở cảnh giới chín phần thần tính.
Nhìn thấy Lâm Thương đi ra, vẻ mặt của Tư Mã Phong và Khuất Thần ở cách đó không xa trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực người đang ở trước mặt này quả thực không thể đo lường được.
Đôi mắt hai người đầy vẻ kiêng dè.
Sau khi Lâm Thương bước tới, ánh mắt ông ta nhìn vào Diệp An: “Mặc dù ngươi là tỷ tỷ của Viện trưởng, nhưng ngươi cũng không có quyền giết người Đại Chu”.
Diệp An cười nói: “Ông có biết người Đại Chu các người đã làm chuyện gì không?”
Lâm Thương nhìn Diệp An: “Cho dù họ đã làm chuyện gì đi nữa thì ngươi cũng không có quyền giết bọn họ”.
Ở bên kia, đột nhiên Tư Mã Phong gằn giọng nói: “Các hạ, lần này Chu Ngôn kết hợp với nhà họ Trần để mưu lợi, không chỉ quét sạch một tinh cầu có mấy trăm triệu sinh linh, còn tùy tiện giết người của Tiên Bảo Các, không chỉ có thế, ông ta còn định giết chết Phương Ngự viện chủ, những hành vi xấu xa này...”
Lâm Thương quay đầu nhìn Tư Mã Phong, ngắt lời ông ta: “Không được giết sao?”
Tư Mã Phong sửng sốt, một lúc sau, ông ta giận tím mặt: “Ta tự hỏi tại sao người Đại Chu các ngươi lại trắng trợn, điên cuồng như vậy, hóa ra là nhà dột từ trên nóc dột xuống, xem ra, Đại Chu hư thối từ tận sâu bên trong rồi. Thật là...”
Lâm Thương đột nhiên bước về phía trước, bước chân này bước tới, một luồng sức mạnh kinh khủng đột nhiên bao trùm lấy Tư Mã Phong, khí tức cường đại như hàng ngàn ngọn núi đè lên người Tư Mã Phong khiến ông ta không thở nổi.
Mà vào lúc này, đột nhiên Diệp An bước về phía trước một bước, một nhát thương từ trong cơ thể cô ấy quét ra.
Ầm!
Trong máy mắt, luồng khí thế trên người Tư Mã Phong đột nhiên tiêu tan.
Lâm Thương híp mắt lại, ông ta cúi đầu nhìn Diệp An: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.
Diệp An từ từ đi lại gần Lâm Thương: “Vốn dĩ, ta chỉ cho rằng người bên dưới bị tiền che mờ con mắt mới làm việc ác như vậy, bây giờ xem ra, bọn họ dám làm những chuyện ác như vậy là do có người đứng sau chống lưng!”
Lâm Thương nhìn Diệp An đang từ từ đi tới, hai mắt ông ta nhíu lại, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, bởi vì ông ta nhận ra, thực lực của cô gái ở trước mặt này còn mạnh hơn ông ta tưởng tượng.
Lâm Thương đột nhiên phất phất tay.
Ầm!
Bất chợt, thời không xung quanh lập tức sôi trào, gần một trăm tên quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu từ từ đi ra!
Toàn bộ đều là cảnh giới năm phần thần tính!
Nhìn thấy đội hình này, vẻ mặt Tư Mã Phong và Khuất Thần đều thay đổi.
Tư Mã Phong nổi giận chỉ vào Lâm Thương: “Cô ấy là tỷ tỷ của Viện trưởng, là người nhà họ Dương, Đại Chu các ngươi dám giết cô ấy sao?”
Lâm Thương nhìn Tư Mã Phong, sau đó nói: “Ở đây trời cao, hoàng đế ở xa, ai biết cô ta chết ở chỗ này chứ?”
Vẻ mặt Tư Mã Phong sầm xuống, ông ta không nói gì nữa bởi vì ông ta đột nhiên hiểu ra, có lẽ người đang ở trước mặt này hoàn toàn không biết rốt cuộc nhà họ Dương mạnh đến nhường nào, thực lực của nhà họ Dương ra sao, e rằng chỉ có mấy người chủ chốt của Đại Chu biết thôi.
Chương 2353: Chu Đế
Nghe Lâm Thương nói thế, Diệp An bỗng bật cười: “Giết ta diệt khẩu hả?”
Dứt lời, nụ cười của cô ấy bỗng biến mất: “Ông là cái thá gì chứ”.
Ầm!
Một luồng khí đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao đến từ trong người cô ấy.
Ầm!
Thoáng chốc đám cường giả quân cận vệ của Đại Chu xung quanh đó bị văng ra xa, cùng lúc đó Diệp An bay lên trời, đâm một thương vào Lâm Thương.
Đòn tấn công này khiến trời đất biến sắc.
Thấy Diệp An ra tay, vẻ mặt Lâm Thương bỗng thay đổi, lúc này vẻ bình tĩnh và tự tin trên mặt biến mất không dấu vết.
Lúc này ông ta mới nhận ra ông ta không phải đánh giá thấp Diệp An mà là đánh giá thấp nghiêm trọng.
Lâm Thương không dám xem thường cô ấy nữa, xòe bàn tay ra, trong tay cũng xuất hiện một thanh thương dài, sau đó ông ta lao xuống như sao băng, đi qua bất cứ nơi nào, thời không ở đó đều bị tiêu diệt từng tấc một, thật đáng sợ.
Khi đến chỗ Diệp An, ông ta bỗng đâm một thương vào Diệp An, gần như cùng lúc đó, Diệp An ở phía dưới đột nhiên cầm thương đâm vào ông ta.
Vèo!
Sau khi một luồng thương quang vỡ vụn, Lâm Thương văng ra xa, trong lúc đó cây thương trong tay ông ta bị nứt ra từng tấc, không chỉ thế, thân xác ông ta cũng bắt đầu vụn vỡ.
Ông ta lùi về sau mấy ngàn trượng rồi mới dừng lại, vừa dừng lại cả người ông ta đều đã vụn vỡ, chỉ còn lại linh hồn.
Ông ta ngây người.
Không chỉ ông ta, lúc này đám người Chu Ngôn cũng sửng sốt.
Thống lĩnh quân cận vệ thế mà lại không thể đánh lại.
Sau khi đánh nát thân xác Lâm Thương chỉ với một đòn, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc một luồng sáng cuồn cuộn lao đến như sấm sét, không gian nó đi qua bỗng biến thành bột phấn, vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, lông tơ cả người Lâm Thương ở phía xa dựng lên, ông ta vội nói: “Ngăn cô ta lại”.
Nghe Lâm Thương nói thế, các cường giả quân cận vệ Đại Chu xung quanh lập tức lao về phía Diệp An, tất cả đều đồng loạt ra tay, khí tức cũng vô cùng mạnh mẽ, khiến mấy người Tư Mã Phong không thể thở được.
Ánh mắt Diệp An đang lao đến lóe lên tia hung ác, cổ tay cô ấy khẽ xoay, tay cầm cây thương dài đánh xuống một cái.
Vèo!
Chỉ một đòn đã khiến hàng cường giả quân cận vệ văng ra xa, thân xác của mười mấy người đứng đầu càng bị đập nát thành từng mảnh, thậm chí có vài người trong đó bị tiêu diệt cả linh hồn.
Thấy thế, Tư Mã Phong vốn dĩ còn lo lắng thấp thỏm cách đó không xa lập tức phấn khích: “Mạnh quá”.
Khuất Thần ở bên cạnh ông ta cũng khẽ gật đầu, khó che giấu được vẻ phấn khích: “Đúng thế”.
Lâm Thương ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ người phụ nữ trông trẻ như vậy lại có thể có thực lực đáng sợ như vậy.
Lúc này, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, mọi người chỉ nhìn thấy một tia thương quang lóe lên, ngay sau đó cách xa mấy trăm trượng, đầu của hơn mười tên cường giả quân vận vệ Đại Chu văng ra ngoài, máu chảy ra xuống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cách đó một trăm thước về phía bên phải, đầu của mười mấy cường giả quân cận vệ Đại Chu văng ra xa.
Tàn sát!
Quả thật là tàn sát!
Chưa đến năm giây, các cường giả quân cận vệ Đại Chu đã bị Diệp An giết sạch hết.
Mà họ lại không có cơ hội đánh trả.
Thấy thế, ánh mắt Lâm Thương đầy vẻ hoảng sợ: “Ngươi!”
Sắc mặt đám người Chu Ngôn trắng bệch, hoảng loạn bất an, thực lực đáng sợ Diệp An thi triển vượt xa dự liệu của họ.
Sau khi tàn sát đám cường giả quân cận vệ Đại Chu, Diệp An nhìn Lâm Thương, đang định tiếp tục tấn công thì một giọng nói bỗng chậm rãi vang lên từ trên trời: “An cô nương, xin hãy nương tay”.
Sau khi giọng nói này vang lên, một người đàn ông mặc đồ màu vàng bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hai mắt Diệp An híp lại.
Cô ấy nhận ra người đến, chính là Chu Đế - Tứ hoàng tử của Đại Chu.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Ngươi là ai?”
Sau khi bước ra, Chu Đế mỉm cười: “An cô nương, ta là Chu Đế - Tứ hoàng tử của Đại Chu, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
Diệp An không cảm xúc nói: “Chúng muốn giết ta, đây là hiểu lầm à?”
Chu Đế nhìn Lâm Thương, sau đó cười nói: “An cô nương có thể đổi chỗ nói chuyện chút không?”
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nói ở đây đi”.
Nụ cười trên mặt Chu Đế cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, gã cười nói: “An cô nương, cô nên biết bây giờ Đại Chu và thư viện Quan Huyên đang sáp nhập với nhau, nếu chuyện ở đây lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Đại Chu và thư viện, hơn nữa trước đó tình hữu nghị mà hai bên khó khăn lắm mới thiết lập đều sẽ không còn nữa”.
Diệp An nói: “Lẽ nào quan hệ giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?”
Chu Đế nhìn chằm chằm Diệp An, nụ cười dần biến mất: “An cô nương, Đại Chu ta và thư viện Quan Huyên có quan hệ bình đẳng, cô hãy ghi nhớ điều này cho”.
Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Chu Đế: “Quan hệ bình đẳng. Theo ta được biết, Nữ hoàng Đại Chu - Chu Phạn đã thực hiện Quan Huyên Pháp ở Đại Chu, cả Đại Chu đều dựa vào thư viện Quan Huyên, sao đến chỗ ngươi thì Đại Chu ta và thư viện Quan Huyên có quan hệ bình đẳng rồi”.
Chu Đế bình tĩnh nói: “An cô nương, nếu cô nói vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Diệp An khẽ cười: “Ta phải nói là đệ đệ của ta nhân từ quá rồi, nếu là ông nội ta thì Đại Chu của ngươi đã không còn nữa”.
Chương 2354: Đến đây giết ta đi
Chu Đế híp mắt lại: “An cô nương, cô là tỷ tỷ của viện trưởng, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể nói bậy, bây giờ thư viện Quan Huyên chẳng qua chỉ là một nền văn minh vũ trụ cấp một, còn Đại Chu ta đã là nền văn minh vũ trụ cấp năm. Nhưng bọn ta sẵn sàng hợp tác với vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên, thử hỏi xem Đại Chu ta vẫn chưa đủ thành ý với vũ trụ Quan Huyên sao?”
Diệp An xua tay nói: “Ta không muốn quan tâm đến những vấn đề lộn xộn này, bây giờ ta chỉ muốn biết người của Đại Chu các ngươi muốn giết ta diệt khẩu, ngươi định giải quyết thế nào?”
Chu Đế bình tĩnh nói: “An cô nương, hôm nay ta tới đây chỉ là muốn nói chuyện vui vẻ với cô thôi. Ta nghĩ nếu vì một chuyện nhỏ như chuyện Đại lục bị vứt bỏ đó mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa vũ trụ Quan Hiên và Đại Chu thì thật sự không đáng”.
Diệp An nhìn Chu Đế: “Thế nên?”
Chu Đế nói: “Thế nên ta nghĩ chuyện này đến đây thôi, dĩ nhiên có vài người phải chết”.
Diệp An nói: “Ai?”
Chu Đế chỉ vào đám người Phương Ngự phía sau Diệp An: “Họ đều phải chết”.
Giọng điệu không phép từ chối.
Nghe Chu Đế nói thế, sắc mặt đám người Tư Mã Phong tối sầm, họ đều nhìn Diệp An, phải nói là bọn họ vẫn hơi lo lắng.
Diệp An chỉ vào Diệp Quân và Táng Cương cách đó không xa: “Hai người họ cũng phải chết à?”
Chu Đế khẽ gật đầu: “Đều phải chết, chuyện xảy ra ở đây không thể để ai truyền ra ngoài được”.
Nói rồi gã nhìn Diệp An: “An cô nương, mong cô đặt tình hình chung lên hàng đầu”.
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Chu Đế ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười nói: “An cô nương, cô là tỷ tỷ của viện trưởng, Đại Chu ta rất không muốn làm tổn thương đến cô. Ta chân thành mong cô đặt tình hình chung lên hàng đầu, đừng làm ta khó xử”.
Diệp An tay cầm thương nhìn thẳng vào Chu Đế: “Sao nào, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ giết ta diệt khẩu à?”
Chu Đế bình tĩnh nhìn Diệp An: “An cô nương, trên Đại lục bị vứt bỏ chỉ là vài người không quan trọng, mà những người bên cạnh cô cũng chỉ là vài nhân vật nhỏ trong vũ trụ Quan Huyên, cô nghĩ vì họ mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên, đáng sao?”
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nếu Đại Chu không khuất phục thì tiêu diệt là xong”.
Ánh mắt Chu Đế trở nên lạnh lùng: “An cô nương, cô không phải ngông cuồng dạng vừa”.
Diệp An bỗng ngắt lời Chu Đế: “Có biết tại sao ta nói nhiều với ngươi vậy không?”
Chu Đế híp mắt.
Diệp An lại nói: “Như ngươi đã nói, đệ đệ của ta lập ra một trật tự như vậy quả thật không dễ dàng. Ta là tỷ tỷ, ta không muốn gây thêm phiền phức cho đệ ấy, nên từ lúc bắt đầu đến giờ, sở dĩ ta cho phép ngươi nhiều lời trước mặt ta là vì ta đang cho các ngươi cơ hội cúi đầu nhận sai”.
Mọi người: “…”
Chu Đế tức đến bật cười: “Cho bọn ta cơ hội cúi đầu nhận sai đúng là nực cười”.
Dĩ nhiên gã không sợ Diệp An, vì mặc dù người này là tỷ tỷ của Diệp Quân nhưng cô ấy lại không có giữ chức vụ gì trong thư viện Quan Huyên cả, hơn nữa họ cũng là tỷ đệ cùng cha, mà quan hệ tỷ đệ cùng cha khác mẹ này chắc chắn không có tình cảm gì.
Ở Đại Chu, huynh muội cùng cha khác mẹ tương tàn với nhau, còn tàn bạo hơn cả kẻ thù.
Hơn nữa trước khi tới gã đã điều tra, Diệp An này ngay từ đầu đã ở hệ Ngân Hà, không phải ở vũ trụ Quan Huyên, cô ấy và Diệp Quân không hề lớn lên cùng nhau, thế nên gã có thể chắc chắn Diệp An và Diệp Quân đều không có chút tình cảm gì với nhau.
Kiểu tỷ tỷ không có tình cảm này thì giết cũng được thôi.
Nghĩ đến đây Chu Đế bỗng vung tay lên.
Ầm!
Tinh hà xung quanh bỗng sục sôi.
Sau đó thời không xung quanh bỗng nứt ra, mười hai cường giả mặc áo giáp màu sẫm bước ra.
Khi nhìn thấy mười hai cường giả mặc áo giáp sẫm màu này, đám người Chu Ngôn cách đó không xa bỗng trở nên phấn khích.
Quân Thần Sách!
Đây là quân Thần Sách trong truyền thuyết.
Đây là một đội quân tinh nhuệ nhất Đại Chu.
Chu Ngôn không ngờ Tứ hoàng tử này lại có thể huy động được quân Thần Sách, phải nói đây là một bất ngờ với ông ta.
Mười hai vị cường giả quân Thần Sách đều là cường giả cảnh giới chín phần thần tính.
Mặc dù cường giả cấp độ này không thể nói là bất khả chiến bại trong vũ trụ Quan Huyên bây giờ, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Chu Đế cúi đầu nhìn Diệp An: “Diệp An, ta cho cô một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện ta vừa nói…”
Diệp An ngắt lời Chu Đế: “Nào, đến đây giết ta đi”.
Chu Đế nhìn Diệp An một hồi, nói: “Giết cô ta, có việc gì ta chịu trách nhiệm”.
Chương 2355: Thật kinh khủng
Giết cô ta!
Dứt lời, các cường giả quân Thần Sách ở xung quanh không còn chút kiêng dè nào nữa, lần lượt lao về phía Diệp An.
Mười hai gã cường giả ở cảnh giới chín phần thần tính đồng loạt ra tay, uy thế kinh khủng khiến cho đám người Tư Mã Phong ngạt thở.
Bọn họ hoàn toàn không thể chống lại các cường giả ở cấp bậc này.
Mà vào lúc này, Diệp An đột nhiên giơ chân phải lên rồi giẫm nhẹ.
Ầm!
Khi bàn chân chạm đất, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ trong người cô ấy bùng lên, chỉ trong chốc lát, khí thế của mười hai tên cường giả quân Thần Sách lập tức bị khí thế võ đạo nghiền nát, đồng thời còn mạnh mẽ áp chế mười hai cường giả cảnh giới chín phần thần tính ngay tại chỗ.
Khí thế võ đạo ngập trời!
Áp đảo tất cả mọi thứ!
Nhìn thấy Diệp An chỉ dùng khí thế võ đạo đã có thể trấn áp mười hai gã cường giả quân Thần Sách, vẻ mặt Chu Đế chợt trở nên khó coi, lộ ra vẻ kiêng dè.
Gã không ngờ rằng thực lực của tỷ tỷ Diệp Quân đang ở trước mặt này lại mạnh đến vậy!
Đám người Tư Mã Phong vui mừng khôn xiết.
Phải nói rằng, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của bọn họ như đang đi tàu lượn siêu tốc, cứ mỗi lần tuyệt vọng lại xuất hiện một tia hy vọng, mà hy vọng xong rồi sẽ lại biến thành tuyệt vọng, và hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực Diệp An đang thể hiện không chỉ mạnh hơn một xíu, mà là nghiền ép.
Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, khả năng cao là đó cũng không phải là thực lực thật sự của Diệp An.
Bởi vì lúc Diệp An ra tay quá bình tĩnh, quá ung dung, không hề giống việc đang dốc hết toàn lực.
Sau khi trấn áp mười hai gã cường giả quân Thần Sách xong, Diệp An đột nhiên biến thành một thanh thương mang rồi biến mất tại chỗ.
Xa xa, vẻ mặt gã quân Thần Sách dẫn đầu chợt thay đổi, vào lúc này, da gà trên người gã dựng hết cả lên.
Khí tức chết chóc!
Gã cường giả quân Thần Sách dẫn đầu biết rằng, gã không thể ngăn được nhát thương này, nhưng gã không được phép bó tay chờ chết, gã chuyển động cổ tay một cái, thanh thương dài trong tay chợt đâm ra ngoài, vào thời khắc sinh tử quyết định này, gã đã bùng nổ chiến lực vượt xa thực lực của bản thân gã.
Một nhát thương, khí thế bùng nổ.
Vút!
Dưới ánh mắt của mọi người, một mảnh thương mang chợt tiêu tan, mà thanh thương trong tay gã quân Thần Sách dẫn đầu vỡ tan tành từng mảnh, ngay sau đó, thanh thương dài trong tay Diệp An đâm thẳng qua ngực gã.
Chết trong nháy mắt!
Hai mắt gã cường giả dẫn đầu quân Thần Sách trợn tròn, đôi mắt đầy vẻ khó tin, gã không ngờ là mình đã bị giết, gã há miệng ra như muốn nói gì đó, lúc này, Diệp An đột nhiên rút thương về.
Phụt!
Một dòng máu tươi phun ra từ ngực gã cường giả quân Thần Sách, khi mọi người có mặt tại hiện trường phản ứng lại, mười hai tên cường giả quân Thần Sách đều đã chết sạch.
Không có ai có thể cản được một nhát thương của Diệp An.
Người và thương càn quét mọi thứ.
Sau khi Diệp An giải quyết tên cường giả quân Thần Sách cuối cùng xong, cô ấy từ từ quay đầu nhìn về phía Chu Đế ở cách đó không xa, lúc này đây vẻ mặt của Chu Đế cực kỳ khó coi, tất nhiên là gã càng sợ hãi hơn, phải biết rằng các cường giả quân Thần Sách mà gã dẫn đến này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng chưa được mấy giây đã bị người phụ nữ ở trước mặt này giải quyết.
Thật kinh khủng.
Diệp An nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó coi của Chu Đế: “Còn gọi người nào nữa không?”
Chu Đế cố gắng đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng, gã sợ hãi nhìn Diệp An, cố giữ bình tĩnh: “An cô nương, ta thừa nhận rằng ta đã đánh giá thấp thực lực của cô, nhưng cô sẽ vì những người ở trước mặt này mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên thật sao?”
Mười một tên cường giả ba phần thần tính đồng loạt xông lên, uy thế khủng bố đến mức chỉ vỏn vẹn một luồng uy áp thôi, đã khiến cho tinh hà ở đây sục sôi.
Sắc mặt của đám người Tư Mã Phong trắng bệch như giấy. Những cường giả trước mắt này, hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể chống lại.
Lúc này, chân phải Diệp An khẽ dẫm xuống một cái, cả người đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một luồng thương mang vụt qua.
Khí thế như sấm sét.
Cùng với đó là một âm thanh lanh lảnh, chói tai đột ngột vang lên. Mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính đó ngay lập tức dừng lại.
Diệp An đã xuất hiện ở đằng sau, cách bọn họ hơn mười trượng.
Hai mắt của mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính mở lớn, ở cổ họng của bọn họ bị thương đâm qua, máu tươi chảy ra như suối.
Một nhát thương trong nháy mắt đã tiêu diệt mười một người!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Chu Ngôn ở cách đó không xa hoàn toàn không thể tin được: “Sao lại có thể như vậy được?”
Ông ta lúc này đã thực sự sợ hãi rồi.
Mười một cường giả cảnh giới ba phần thần tính đấy!
Cường giả như này ở Đại Chu đã thuộc vào bậc trung rồi đấy.
Vậy mà bây giờ lại bị hạ trong tích tắc.
Đám người Tư Mã Phong thấy vậy thì vô cùng vui mừng. Bọn họ không ngờ, thực lực của tỷ tỷ Viện trưởng lại đáng sợ như vậy. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, Viện trưởng mạnh như vậy, người làm tỷ tỷ sao có thể yếu đuối được chứ!
Sau khi Diệp An dùng một nhát thương giết hết mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính, cô ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Ngôn. Bắt gặp ánh mắt của Diệp An, trong lòng Chu Ngôn lập tức sợ hãi, ông ta vội nói: “Ngươi dám giết cường giả Đại Chu ta sao?”
Đại Chu!
Diệp An nhìn Chu Ngôn, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Ông cho rằng Đại Chu rất mạnh sao?”
Trong lòng Chu Ngôn kinh sợ, ông ta lúc này mới đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ trước mặt này căn bản không sợ Đại Chu.
Ở bên khác, Trần Tiêu đã muốn chết luôn rồi. Chu Ngôn không nhìn rõ tình hình, lẽ nào ông ta lại không nhìn ra sao?
Đây chính là tỷ tỷ của Viện trưởng đó.
Cô ấy sao có thể sợ Đại Chu của ngươi được.
Ngay cả Viện trưởng mà cô ấy còn không sợ!
Dùng Đại Chu để uy hiếp cô ấy, đây không là chuyện nực cười sao?
Nếu đầu hàng sẽ không bị giết thì bây giờ ông ta sẽ lập tức đầu hàng.
Nhưng ông ta hiểu rõ, mọi việc đã đến nước này rồi, cho dù ông ta có đầu hàng, thì ông ta và nhà họ Trần cũng đều sẽ không có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu quay đầu nhìn Chu Ngôn ở cách đó không xa. Bây giờ Đại Chu chính là niềm hy vọng duy nhất của ông ta.
Trần Tiêu tụ khí truyền âm cho Chu Ngôn: “Chu gia chủ, sự việc đã tới nước này, chúng ta đã không còn đường lui rồi. Chỉ có trừ khử cô ta, ta và ông mới có thể tiếp tục sống”.
Ông ta hiểu rõ, sức ảnh hưởng của Diệp An này không phải là thứ mà Phương Ngự có thể so sánh được. Nếu cô ấy quay về vũ trụ Quan Huyên báo lại mọi chuyện ở đây. Vậy thì đến lúc đó, cho dù là Đại Chu cũng không thể trấn áp chuyện này được.
Nghe thấy lời của Trần Tiêu, sắc mặt của Chu Ngôn vô cùng u ám. Sao ông ta lại không muốn trừ khử cô gái này chứ?
Nhưng thực lực của cô gái này thực sự quá mạnh.
Ngay cả cường giả cảnh giới ba phần thần tính ở trước mặt cô ấy cũng chỉ giống như một con kiến.
Lúc này, Trần Tiêu lại nói tiếp: “Chu gia chủ, chúng ta đã không còn đường lui rồi”.
Đường lui!
Lời này lập tức khiến cho Chu Ngôn tỉnh ngộ. Quả thực, ông ta bây giờ đã không còn đường lui nữa. Bây giờ không phải ngươi chết thì là ta chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Ngôn ánh lên sự dữ tợn. Ông ta nhìn về Diệp An ở cách đó không xa: “Tỷ tỷ của Viện trưởng thì có thể sỉ nhục Đại Chu ta sao? Thực sự tưởng rằng Đại Chu ta không còn người nữa hả?”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, tấm phù văn hóa thành một ngọn lửa bay lên trời, rồi biến mất ở sâu trong tinh hà.
Diệp An nhìn ngọn lửa đó, không hề ngăn cản lại, chỉ quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa một cái.
Diệp Quân hơi cạn lời, tỷ tỷ nhìn mình làm gì chứ?
Chẳng lẽ nhìn ra rồi sao?
Không phải chứ!
Bản thân đã che giấu rất tốt mà!
Lúc này, Tư Mã Phong ở một bên lại đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp An. Ông ta do dự một lát rồi nói: “An cô nương, hay là chúng ta quay về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Khi thấy tên Chu Ngôn đó phát tín hiệu gọi thêm người tới thì ông ta biết, đối phương đang muốn cá chết lưới rách. Ông ta không rõ thực lực Diệp An rốt cuộc là mạnh bao nhiêu. Vì thế, ông ta cảm thấy vẫn nên quay về vũ trụ Quan Huyên thì tốt hơn. Vì những người ở trước mắt này đã hoàn toàn mất trí, việc gì cũng có thể làm ra. Hơn nữa, rõ ràng đằng sau Chu Ngôn này còn có người.
Đại Chu!
Ông ta không dám xem thường con quái vật lớn này.
Diệp An nhìn đám người Chu Ngôn, rồi đáp: “Không sao”.
Tư Mã Phong muốn nói lại thôi.
Khuất Thần ở bên cạnh cũng lên tiếng: “An cô nương, việc này sợ là hơi phức tạp”.
Diệp An đột nhiên nói: “Hai vị đừng lo lắng, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của người nào đó rồi”.
Dứt lời, cô ấy liếc mắt về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cạn lời.
Khuất Thần và Tư Mã Phi nghe vậy thì vô cùng mù mịt. Ý của Diệp An cô nương là gì vậy?
Diệp An không tiếp tục ra tay, đám người Chu Ngôn đó lại càng không dám ra tay. Thế là bầu không khí ở đây bỗng dưng trở lên yên tĩnh.
“Thú vị đấy”.
Diệp An đột nhiên bước chậm tới trước mặt Táng Cương. Rõ ràng cô ấy rất có hứng thú với Táng Cương. Táng Cương nhìn Diệp An, không nói, cũng không ra tay.
Mặc dù cô bé rất thô lỗ, nhưng lại không ngốc.
Diệp An đột nhiên cất lời: “Ngươi tên là gì?”
Táng Cương quay đầu đi, không trả lời.
Diệp An đột nhiên xoay vai của cô bé lại, sau đó đá mạnh vào mông cô bé.
Rầm!
Táng Cương lập tức bay ra xa mười mấy thước, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất, miệng đầy bùn đất.
Chương 2352: Trời cao, hoàng đế ở xa
Tư Mã Phong và Khuất Thần nhìn nhau, hai người đều hơi sợ hãi, tính tình của An cô nương này hơi nóng nảy nhỉ?
Sau khi Táng Cương bị đập xuống mặt đất, cô bé vội vàng bò dậy, sau đó xoay người lao về phía Diệp An, cô bé vừa lao tới vừa dùng dao đâm vào Diệp An.
Diệp An đột nhiên cười lớn: “Tính tình vẫn còn nóng nảy lắm”.
Táng Cương còn chưa kịp phản ứng, cô bé cảm thấy mông mình truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Mọi người: “...”
Táng Cương lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, mặt mày cô bé đầy bụi bặm, rõ ràng là cô bé đang rất tức giận, cả người run rẩy, huyết mạch phong ma trong cơ thể không ngừng kích động.
Nhìn thấy cơ thể Táng Cương đang tỏa ra luồng sức mạnh huyết mạch, Tư Mã Phong và Khuất Thần đều sợ hãi, bởi vì họ phát hiện luồng sức mạnh huyết mạch tỏa ra từ trên người Táng Cương rất kinh khủng.
Mà ở cách đó không xa, trong mắt Diệp An hiện lên một tia ngạc nhiên, cô ấy càng tò mò hơn về cô bé đang ở trước mặt này.
Đây chính là huyết mạch phong ma của nhà cô ấy mà!
Táng Cương không đánh nữa mà từ từ đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân rồi chỉ về phía Diệp An ở đằng xa, nắm tay lại một cái, hiển nhiên là có ý bảo Diệp Quân đi đánh nhau.
Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Ta đánh không lại!”
Táng Cương: “...”
Diệp An nhìn Diệp Quân và Táng Cương, đang định nói chuyện thì ngay lúc này, Chu Ngôn ở cách đó không xa đột nhiên trở nên phấn khích.
Diệp An từ từ quay người lại nhìn Chu Ngôn, Chu Ngôn nhìn chằm chằm Diệp An, giờ phút này, trong mắt ông ta không hề sợ hãi nữa.
Ầm!
Ngay vào lúc này, ở sâu trong tinh hà xa xôi, một luồng khí tức đáng sợ quét tới.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tư Mã Phong và Khuất Thần đột nhiên tối sầm lại, tất nhiên là càng tức giận hơn, bọn họ không ngờ rằng, Chu Ngôn đang đối mặt với Diệp An, mà vẫn dám gọi người đến đây, đám người này điên rồi.
Diệp An ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, cách xa hàng nghìn trượng ngoài kia, thời không đột nhiên nứt lìa, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng rộng, tóc dài xõa ngang vai, ánh mắt sâu thẳm, lúc đi chầm chậm cũng tỏa ra khí thế bức người.
Lâm Thương!
Thống lĩnh quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu, trông coi toàn bộ quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu, đồng thời, ông ta cũng là một cường giả ở cảnh giới chín phần thần tính.
Nhìn thấy Lâm Thương đi ra, vẻ mặt của Tư Mã Phong và Khuất Thần ở cách đó không xa trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực người đang ở trước mặt này quả thực không thể đo lường được.
Đôi mắt hai người đầy vẻ kiêng dè.
Sau khi Lâm Thương bước tới, ánh mắt ông ta nhìn vào Diệp An: “Mặc dù ngươi là tỷ tỷ của Viện trưởng, nhưng ngươi cũng không có quyền giết người Đại Chu”.
Diệp An cười nói: “Ông có biết người Đại Chu các người đã làm chuyện gì không?”
Lâm Thương nhìn Diệp An: “Cho dù họ đã làm chuyện gì đi nữa thì ngươi cũng không có quyền giết bọn họ”.
Ở bên kia, đột nhiên Tư Mã Phong gằn giọng nói: “Các hạ, lần này Chu Ngôn kết hợp với nhà họ Trần để mưu lợi, không chỉ quét sạch một tinh cầu có mấy trăm triệu sinh linh, còn tùy tiện giết người của Tiên Bảo Các, không chỉ có thế, ông ta còn định giết chết Phương Ngự viện chủ, những hành vi xấu xa này...”
Lâm Thương quay đầu nhìn Tư Mã Phong, ngắt lời ông ta: “Không được giết sao?”
Tư Mã Phong sửng sốt, một lúc sau, ông ta giận tím mặt: “Ta tự hỏi tại sao người Đại Chu các ngươi lại trắng trợn, điên cuồng như vậy, hóa ra là nhà dột từ trên nóc dột xuống, xem ra, Đại Chu hư thối từ tận sâu bên trong rồi. Thật là...”
Lâm Thương đột nhiên bước về phía trước, bước chân này bước tới, một luồng sức mạnh kinh khủng đột nhiên bao trùm lấy Tư Mã Phong, khí tức cường đại như hàng ngàn ngọn núi đè lên người Tư Mã Phong khiến ông ta không thở nổi.
Mà vào lúc này, đột nhiên Diệp An bước về phía trước một bước, một nhát thương từ trong cơ thể cô ấy quét ra.
Ầm!
Trong máy mắt, luồng khí thế trên người Tư Mã Phong đột nhiên tiêu tan.
Lâm Thương híp mắt lại, ông ta cúi đầu nhìn Diệp An: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.
Diệp An từ từ đi lại gần Lâm Thương: “Vốn dĩ, ta chỉ cho rằng người bên dưới bị tiền che mờ con mắt mới làm việc ác như vậy, bây giờ xem ra, bọn họ dám làm những chuyện ác như vậy là do có người đứng sau chống lưng!”
Lâm Thương nhìn Diệp An đang từ từ đi tới, hai mắt ông ta nhíu lại, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, bởi vì ông ta nhận ra, thực lực của cô gái ở trước mặt này còn mạnh hơn ông ta tưởng tượng.
Lâm Thương đột nhiên phất phất tay.
Ầm!
Bất chợt, thời không xung quanh lập tức sôi trào, gần một trăm tên quân cận vệ hoàng tộc Đại Chu từ từ đi ra!
Toàn bộ đều là cảnh giới năm phần thần tính!
Nhìn thấy đội hình này, vẻ mặt Tư Mã Phong và Khuất Thần đều thay đổi.
Tư Mã Phong nổi giận chỉ vào Lâm Thương: “Cô ấy là tỷ tỷ của Viện trưởng, là người nhà họ Dương, Đại Chu các ngươi dám giết cô ấy sao?”
Lâm Thương nhìn Tư Mã Phong, sau đó nói: “Ở đây trời cao, hoàng đế ở xa, ai biết cô ta chết ở chỗ này chứ?”
Vẻ mặt Tư Mã Phong sầm xuống, ông ta không nói gì nữa bởi vì ông ta đột nhiên hiểu ra, có lẽ người đang ở trước mặt này hoàn toàn không biết rốt cuộc nhà họ Dương mạnh đến nhường nào, thực lực của nhà họ Dương ra sao, e rằng chỉ có mấy người chủ chốt của Đại Chu biết thôi.
Chương 2353: Chu Đế
Nghe Lâm Thương nói thế, Diệp An bỗng bật cười: “Giết ta diệt khẩu hả?”
Dứt lời, nụ cười của cô ấy bỗng biến mất: “Ông là cái thá gì chứ”.
Ầm!
Một luồng khí đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao đến từ trong người cô ấy.
Ầm!
Thoáng chốc đám cường giả quân cận vệ của Đại Chu xung quanh đó bị văng ra xa, cùng lúc đó Diệp An bay lên trời, đâm một thương vào Lâm Thương.
Đòn tấn công này khiến trời đất biến sắc.
Thấy Diệp An ra tay, vẻ mặt Lâm Thương bỗng thay đổi, lúc này vẻ bình tĩnh và tự tin trên mặt biến mất không dấu vết.
Lúc này ông ta mới nhận ra ông ta không phải đánh giá thấp Diệp An mà là đánh giá thấp nghiêm trọng.
Lâm Thương không dám xem thường cô ấy nữa, xòe bàn tay ra, trong tay cũng xuất hiện một thanh thương dài, sau đó ông ta lao xuống như sao băng, đi qua bất cứ nơi nào, thời không ở đó đều bị tiêu diệt từng tấc một, thật đáng sợ.
Khi đến chỗ Diệp An, ông ta bỗng đâm một thương vào Diệp An, gần như cùng lúc đó, Diệp An ở phía dưới đột nhiên cầm thương đâm vào ông ta.
Vèo!
Sau khi một luồng thương quang vỡ vụn, Lâm Thương văng ra xa, trong lúc đó cây thương trong tay ông ta bị nứt ra từng tấc, không chỉ thế, thân xác ông ta cũng bắt đầu vụn vỡ.
Ông ta lùi về sau mấy ngàn trượng rồi mới dừng lại, vừa dừng lại cả người ông ta đều đã vụn vỡ, chỉ còn lại linh hồn.
Ông ta ngây người.
Không chỉ ông ta, lúc này đám người Chu Ngôn cũng sửng sốt.
Thống lĩnh quân cận vệ thế mà lại không thể đánh lại.
Sau khi đánh nát thân xác Lâm Thương chỉ với một đòn, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc một luồng sáng cuồn cuộn lao đến như sấm sét, không gian nó đi qua bỗng biến thành bột phấn, vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, lông tơ cả người Lâm Thương ở phía xa dựng lên, ông ta vội nói: “Ngăn cô ta lại”.
Nghe Lâm Thương nói thế, các cường giả quân cận vệ Đại Chu xung quanh lập tức lao về phía Diệp An, tất cả đều đồng loạt ra tay, khí tức cũng vô cùng mạnh mẽ, khiến mấy người Tư Mã Phong không thể thở được.
Ánh mắt Diệp An đang lao đến lóe lên tia hung ác, cổ tay cô ấy khẽ xoay, tay cầm cây thương dài đánh xuống một cái.
Vèo!
Chỉ một đòn đã khiến hàng cường giả quân cận vệ văng ra xa, thân xác của mười mấy người đứng đầu càng bị đập nát thành từng mảnh, thậm chí có vài người trong đó bị tiêu diệt cả linh hồn.
Thấy thế, Tư Mã Phong vốn dĩ còn lo lắng thấp thỏm cách đó không xa lập tức phấn khích: “Mạnh quá”.
Khuất Thần ở bên cạnh ông ta cũng khẽ gật đầu, khó che giấu được vẻ phấn khích: “Đúng thế”.
Lâm Thương ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ người phụ nữ trông trẻ như vậy lại có thể có thực lực đáng sợ như vậy.
Lúc này, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, mọi người chỉ nhìn thấy một tia thương quang lóe lên, ngay sau đó cách xa mấy trăm trượng, đầu của hơn mười tên cường giả quân vận vệ Đại Chu văng ra ngoài, máu chảy ra xuống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cách đó một trăm thước về phía bên phải, đầu của mười mấy cường giả quân cận vệ Đại Chu văng ra xa.
Tàn sát!
Quả thật là tàn sát!
Chưa đến năm giây, các cường giả quân cận vệ Đại Chu đã bị Diệp An giết sạch hết.
Mà họ lại không có cơ hội đánh trả.
Thấy thế, ánh mắt Lâm Thương đầy vẻ hoảng sợ: “Ngươi!”
Sắc mặt đám người Chu Ngôn trắng bệch, hoảng loạn bất an, thực lực đáng sợ Diệp An thi triển vượt xa dự liệu của họ.
Sau khi tàn sát đám cường giả quân cận vệ Đại Chu, Diệp An nhìn Lâm Thương, đang định tiếp tục tấn công thì một giọng nói bỗng chậm rãi vang lên từ trên trời: “An cô nương, xin hãy nương tay”.
Sau khi giọng nói này vang lên, một người đàn ông mặc đồ màu vàng bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hai mắt Diệp An híp lại.
Cô ấy nhận ra người đến, chính là Chu Đế - Tứ hoàng tử của Đại Chu.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Ngươi là ai?”
Sau khi bước ra, Chu Đế mỉm cười: “An cô nương, ta là Chu Đế - Tứ hoàng tử của Đại Chu, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
Diệp An không cảm xúc nói: “Chúng muốn giết ta, đây là hiểu lầm à?”
Chu Đế nhìn Lâm Thương, sau đó cười nói: “An cô nương có thể đổi chỗ nói chuyện chút không?”
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nói ở đây đi”.
Nụ cười trên mặt Chu Đế cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, gã cười nói: “An cô nương, cô nên biết bây giờ Đại Chu và thư viện Quan Huyên đang sáp nhập với nhau, nếu chuyện ở đây lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Đại Chu và thư viện, hơn nữa trước đó tình hữu nghị mà hai bên khó khăn lắm mới thiết lập đều sẽ không còn nữa”.
Diệp An nói: “Lẽ nào quan hệ giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?”
Chu Đế nhìn chằm chằm Diệp An, nụ cười dần biến mất: “An cô nương, Đại Chu ta và thư viện Quan Huyên có quan hệ bình đẳng, cô hãy ghi nhớ điều này cho”.
Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Chu Đế: “Quan hệ bình đẳng. Theo ta được biết, Nữ hoàng Đại Chu - Chu Phạn đã thực hiện Quan Huyên Pháp ở Đại Chu, cả Đại Chu đều dựa vào thư viện Quan Huyên, sao đến chỗ ngươi thì Đại Chu ta và thư viện Quan Huyên có quan hệ bình đẳng rồi”.
Chu Đế bình tĩnh nói: “An cô nương, nếu cô nói vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Diệp An khẽ cười: “Ta phải nói là đệ đệ của ta nhân từ quá rồi, nếu là ông nội ta thì Đại Chu của ngươi đã không còn nữa”.
Chương 2354: Đến đây giết ta đi
Chu Đế híp mắt lại: “An cô nương, cô là tỷ tỷ của viện trưởng, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể nói bậy, bây giờ thư viện Quan Huyên chẳng qua chỉ là một nền văn minh vũ trụ cấp một, còn Đại Chu ta đã là nền văn minh vũ trụ cấp năm. Nhưng bọn ta sẵn sàng hợp tác với vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên, thử hỏi xem Đại Chu ta vẫn chưa đủ thành ý với vũ trụ Quan Huyên sao?”
Diệp An xua tay nói: “Ta không muốn quan tâm đến những vấn đề lộn xộn này, bây giờ ta chỉ muốn biết người của Đại Chu các ngươi muốn giết ta diệt khẩu, ngươi định giải quyết thế nào?”
Chu Đế bình tĩnh nói: “An cô nương, hôm nay ta tới đây chỉ là muốn nói chuyện vui vẻ với cô thôi. Ta nghĩ nếu vì một chuyện nhỏ như chuyện Đại lục bị vứt bỏ đó mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa vũ trụ Quan Hiên và Đại Chu thì thật sự không đáng”.
Diệp An nhìn Chu Đế: “Thế nên?”
Chu Đế nói: “Thế nên ta nghĩ chuyện này đến đây thôi, dĩ nhiên có vài người phải chết”.
Diệp An nói: “Ai?”
Chu Đế chỉ vào đám người Phương Ngự phía sau Diệp An: “Họ đều phải chết”.
Giọng điệu không phép từ chối.
Nghe Chu Đế nói thế, sắc mặt đám người Tư Mã Phong tối sầm, họ đều nhìn Diệp An, phải nói là bọn họ vẫn hơi lo lắng.
Diệp An chỉ vào Diệp Quân và Táng Cương cách đó không xa: “Hai người họ cũng phải chết à?”
Chu Đế khẽ gật đầu: “Đều phải chết, chuyện xảy ra ở đây không thể để ai truyền ra ngoài được”.
Nói rồi gã nhìn Diệp An: “An cô nương, mong cô đặt tình hình chung lên hàng đầu”.
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Chu Đế ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười nói: “An cô nương, cô là tỷ tỷ của viện trưởng, Đại Chu ta rất không muốn làm tổn thương đến cô. Ta chân thành mong cô đặt tình hình chung lên hàng đầu, đừng làm ta khó xử”.
Diệp An tay cầm thương nhìn thẳng vào Chu Đế: “Sao nào, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ giết ta diệt khẩu à?”
Chu Đế bình tĩnh nhìn Diệp An: “An cô nương, trên Đại lục bị vứt bỏ chỉ là vài người không quan trọng, mà những người bên cạnh cô cũng chỉ là vài nhân vật nhỏ trong vũ trụ Quan Huyên, cô nghĩ vì họ mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên, đáng sao?”
Diệp An nhìn Chu Đế: “Nếu Đại Chu không khuất phục thì tiêu diệt là xong”.
Ánh mắt Chu Đế trở nên lạnh lùng: “An cô nương, cô không phải ngông cuồng dạng vừa”.
Diệp An bỗng ngắt lời Chu Đế: “Có biết tại sao ta nói nhiều với ngươi vậy không?”
Chu Đế híp mắt.
Diệp An lại nói: “Như ngươi đã nói, đệ đệ của ta lập ra một trật tự như vậy quả thật không dễ dàng. Ta là tỷ tỷ, ta không muốn gây thêm phiền phức cho đệ ấy, nên từ lúc bắt đầu đến giờ, sở dĩ ta cho phép ngươi nhiều lời trước mặt ta là vì ta đang cho các ngươi cơ hội cúi đầu nhận sai”.
Mọi người: “…”
Chu Đế tức đến bật cười: “Cho bọn ta cơ hội cúi đầu nhận sai đúng là nực cười”.
Dĩ nhiên gã không sợ Diệp An, vì mặc dù người này là tỷ tỷ của Diệp Quân nhưng cô ấy lại không có giữ chức vụ gì trong thư viện Quan Huyên cả, hơn nữa họ cũng là tỷ đệ cùng cha, mà quan hệ tỷ đệ cùng cha khác mẹ này chắc chắn không có tình cảm gì.
Ở Đại Chu, huynh muội cùng cha khác mẹ tương tàn với nhau, còn tàn bạo hơn cả kẻ thù.
Hơn nữa trước khi tới gã đã điều tra, Diệp An này ngay từ đầu đã ở hệ Ngân Hà, không phải ở vũ trụ Quan Huyên, cô ấy và Diệp Quân không hề lớn lên cùng nhau, thế nên gã có thể chắc chắn Diệp An và Diệp Quân đều không có chút tình cảm gì với nhau.
Kiểu tỷ tỷ không có tình cảm này thì giết cũng được thôi.
Nghĩ đến đây Chu Đế bỗng vung tay lên.
Ầm!
Tinh hà xung quanh bỗng sục sôi.
Sau đó thời không xung quanh bỗng nứt ra, mười hai cường giả mặc áo giáp màu sẫm bước ra.
Khi nhìn thấy mười hai cường giả mặc áo giáp sẫm màu này, đám người Chu Ngôn cách đó không xa bỗng trở nên phấn khích.
Quân Thần Sách!
Đây là quân Thần Sách trong truyền thuyết.
Đây là một đội quân tinh nhuệ nhất Đại Chu.
Chu Ngôn không ngờ Tứ hoàng tử này lại có thể huy động được quân Thần Sách, phải nói đây là một bất ngờ với ông ta.
Mười hai vị cường giả quân Thần Sách đều là cường giả cảnh giới chín phần thần tính.
Mặc dù cường giả cấp độ này không thể nói là bất khả chiến bại trong vũ trụ Quan Huyên bây giờ, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Chu Đế cúi đầu nhìn Diệp An: “Diệp An, ta cho cô một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện ta vừa nói…”
Diệp An ngắt lời Chu Đế: “Nào, đến đây giết ta đi”.
Chu Đế nhìn Diệp An một hồi, nói: “Giết cô ta, có việc gì ta chịu trách nhiệm”.
Chương 2355: Thật kinh khủng
Giết cô ta!
Dứt lời, các cường giả quân Thần Sách ở xung quanh không còn chút kiêng dè nào nữa, lần lượt lao về phía Diệp An.
Mười hai gã cường giả ở cảnh giới chín phần thần tính đồng loạt ra tay, uy thế kinh khủng khiến cho đám người Tư Mã Phong ngạt thở.
Bọn họ hoàn toàn không thể chống lại các cường giả ở cấp bậc này.
Mà vào lúc này, Diệp An đột nhiên giơ chân phải lên rồi giẫm nhẹ.
Ầm!
Khi bàn chân chạm đất, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ trong người cô ấy bùng lên, chỉ trong chốc lát, khí thế của mười hai tên cường giả quân Thần Sách lập tức bị khí thế võ đạo nghiền nát, đồng thời còn mạnh mẽ áp chế mười hai cường giả cảnh giới chín phần thần tính ngay tại chỗ.
Khí thế võ đạo ngập trời!
Áp đảo tất cả mọi thứ!
Nhìn thấy Diệp An chỉ dùng khí thế võ đạo đã có thể trấn áp mười hai gã cường giả quân Thần Sách, vẻ mặt Chu Đế chợt trở nên khó coi, lộ ra vẻ kiêng dè.
Gã không ngờ rằng thực lực của tỷ tỷ Diệp Quân đang ở trước mặt này lại mạnh đến vậy!
Đám người Tư Mã Phong vui mừng khôn xiết.
Phải nói rằng, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của bọn họ như đang đi tàu lượn siêu tốc, cứ mỗi lần tuyệt vọng lại xuất hiện một tia hy vọng, mà hy vọng xong rồi sẽ lại biến thành tuyệt vọng, và hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực Diệp An đang thể hiện không chỉ mạnh hơn một xíu, mà là nghiền ép.
Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, khả năng cao là đó cũng không phải là thực lực thật sự của Diệp An.
Bởi vì lúc Diệp An ra tay quá bình tĩnh, quá ung dung, không hề giống việc đang dốc hết toàn lực.
Sau khi trấn áp mười hai gã cường giả quân Thần Sách xong, Diệp An đột nhiên biến thành một thanh thương mang rồi biến mất tại chỗ.
Xa xa, vẻ mặt gã quân Thần Sách dẫn đầu chợt thay đổi, vào lúc này, da gà trên người gã dựng hết cả lên.
Khí tức chết chóc!
Gã cường giả quân Thần Sách dẫn đầu biết rằng, gã không thể ngăn được nhát thương này, nhưng gã không được phép bó tay chờ chết, gã chuyển động cổ tay một cái, thanh thương dài trong tay chợt đâm ra ngoài, vào thời khắc sinh tử quyết định này, gã đã bùng nổ chiến lực vượt xa thực lực của bản thân gã.
Một nhát thương, khí thế bùng nổ.
Vút!
Dưới ánh mắt của mọi người, một mảnh thương mang chợt tiêu tan, mà thanh thương trong tay gã quân Thần Sách dẫn đầu vỡ tan tành từng mảnh, ngay sau đó, thanh thương dài trong tay Diệp An đâm thẳng qua ngực gã.
Chết trong nháy mắt!
Hai mắt gã cường giả dẫn đầu quân Thần Sách trợn tròn, đôi mắt đầy vẻ khó tin, gã không ngờ là mình đã bị giết, gã há miệng ra như muốn nói gì đó, lúc này, Diệp An đột nhiên rút thương về.
Phụt!
Một dòng máu tươi phun ra từ ngực gã cường giả quân Thần Sách, khi mọi người có mặt tại hiện trường phản ứng lại, mười hai tên cường giả quân Thần Sách đều đã chết sạch.
Không có ai có thể cản được một nhát thương của Diệp An.
Người và thương càn quét mọi thứ.
Sau khi Diệp An giải quyết tên cường giả quân Thần Sách cuối cùng xong, cô ấy từ từ quay đầu nhìn về phía Chu Đế ở cách đó không xa, lúc này đây vẻ mặt của Chu Đế cực kỳ khó coi, tất nhiên là gã càng sợ hãi hơn, phải biết rằng các cường giả quân Thần Sách mà gã dẫn đến này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng chưa được mấy giây đã bị người phụ nữ ở trước mặt này giải quyết.
Thật kinh khủng.
Diệp An nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó coi của Chu Đế: “Còn gọi người nào nữa không?”
Chu Đế cố gắng đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng, gã sợ hãi nhìn Diệp An, cố giữ bình tĩnh: “An cô nương, ta thừa nhận rằng ta đã đánh giá thấp thực lực của cô, nhưng cô sẽ vì những người ở trước mặt này mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên thật sao?”
Bình luận facebook