-
Chương 2356-2360
Chương 2356: Chết trong nháy mắt
Vào lúc này, Diệp An đột ngột cầm cây thương trong tay ném về phía trước.
Phập!
Hối hận qua đi còn lại là sợ hãi.
Chu Đế biết rất rõ rằng nếu chuyện này đụng đến vũ trụ Quan Huyên, thì thứ gã mất không chỉ là một cái mạng nhỏ, có điều Chu Đế vẫn chưa chết, Diệp An không giết gã, Chu Đế từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp An ở đằng xa, đột nhiên Diệp An nói: “Dẫn đường, đi tới Đại Chu”.
Vừa nói xong, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt.
Bao gồm cả Tư Mã Phong và Khuất Trần.
Tư Mã Phong vội vàng nói: “An cô nương, chúng ta phải đến Đại Chu sao?”
Ánh mắt Diệp An vẫn bình tĩnh: “Đi”.
Tư Mã Phong hơi khó hiểu: “An cô nương, không phải chúng ta nên đến tổng viện của thư viện Quan Huyên hay sao?”
Diệp An quay lại nhìn Tư Mã Phong: “Các ông quay về tổng viện thư viện Quan Huyên đi”.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn Diệp Quân và Táng Cương: “Hai người các ngươi đi theo ta tới Đại Chu”.
Tư Mã Phong quay đầu lại nhìn Diệp Quân và Táng Cương, gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực, vốn dĩ chỉ là đối xử với đám người nhỏ bé, nhưng ông ta không ngờ, giữa đường Diệp An lại bước ra!
Bây giờ, chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của ông ta nữa.
Lúc này, đột nhiên Diệp An lên tiếng: “Viện chủ Tư Mã Phong, Phương Ngự, các ngươi về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Tư Mã Phong do dự một chút rồi nói: “An cô nương, cô cẩn thận”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người rời đi.
Lúc này, Chu Đế ở bên kia gằn giọng nói: “An cô nương, cô có biết cô làm như vậy sẽ phá hủy mối quan hệ hữu nghị giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên không?”
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Nếu Đại Chu không biết điều thì tiêu diệt là được!”
“Cô!” Chu Đế khó tin nhìn Diệp An.
Đột nhiên Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Vị tiểu đệ này, đệ nói xem ta nói có hợp lý không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hợp lý”.
“Láo xược!” Chu Đế giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói bậy bạ như vậy hả?”
Diệp Quân nhìn Chu Đế, không nói gì.
Diệp An nhìn Diệp Quân, khóe môi cong lên, cô ấy vui vẻ nhìn về phía Chu Đế: “Dẫn đường”.
Mặt mày Chu Đế u ám nói: “An cô nương, cô có biết cô...”
Diệp An giơ bàn tay lên.
Bốp!
Trên mặt Chu Đế lập tức có thêm năm dấu tay đỏ chót.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Ta bảo ngươi dẫn đường thì cứ dẫn dường, còn nói nhảm nữa ta sẽ hủy diệt thần hồn của ngươi!”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp An, Chu Đế đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gã biết, người phụ nữ ở trước mặt này thực sự dám giết gã.
Chu Đế không dám nói nhảm nữa.
Cứ thế, Chu Đế dẫn ba người Diệp An đến Đại Chu.
Diệp Quân cũng không quan tâm đến đám người Trần Tiêu, nhưng đám người Trần Tiêu cũng vội vàng đi theo đến Đại Chu.
Dù cho khi ở Đại Chu họ sẽ bị sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Giờ phút này Chu Đế chỉ ước gì mình chết đi.
Dĩ nhiên là đám người Diệp An nhanh chóng được người Đại Chu chú ý đến, ngay sau đó, vô số luồng khí tức thần bí trong trời đất bất ngờ xông tới, không tới mấy giây đã có trên một trăm luồng khí tức kinh khủng khóa chặt đám người Diệp An.
Diệp An cũng không quan tâm luồng khí tức ấy, tiếp tục kéo Chu Đế đi vào bên trong hoàng triều Đại Chu.
Vào lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp An, ông lão nhìn chằm chằm Diệp An, ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi là ai?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Diệp An”.
Ông lão cau mày.
Chưa từng nghe thấy!
Ông lão nhìn Chu Đế bị Diệp An kéo theo ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi là ai đi nữa, sao ngươi dám đối xử với người của hoàng thất Đại Chu như thế chứ?”
Diệp An giơ tay lên phóng cây thương đi.
Phập!
Não ông lão lập tức bị đâm thủng.
Chết trong nháy mắt!
“Xấc xược!” Lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ trong sân, ngay sau đó, mấy chục luồng sức mạnh mạnh mẽ lập tức bay đến áp chế Diệp An.
Chương 2357: Người nhà à?
Nhìn thấy những cường giả Đại Chu ra tay, trong mắt Diệp An lóe lên vẻ hung ác, trường thương trong tay cô ấy quét ngang.
Ầm!
Đòn đánh này sát ý ngút trời!
Chỉ trong chốc lát, những cường giả lao về phía cô ấy bị một phát thương cắt ngang, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng đẫm máu.
Trên trăm cường giả cấp cao bị một phát thương giết chết.
Hơn nữa còn là chỉ trong nháy mắt!
Vào lúc này, những cường giả Đại Chu cũng hoảng sợ.
Ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên có một ông lão áo trắng lao ra.
Người tới không ai khác chính là Nguyên Tướng.
Nguyên Tướng nhìn cảnh tượng trước mặt, sửng sốt, ông ta nhìn về phía Diệp An: “Các hạ là?”
Diệp An nhìn chằm chằm Nguyên Tướng: “Diệp An”.
Nguyên Tướng sửng sốt.
Diệp An!
Dĩ nhiên ông ta chưa từng nghe đến cái tên này.
Thế lực ở vũ trụ Quan Huyên rất ít người không biết tới Diệp An, huống chi là Nguyên Tướng chưa từng tới vũ trụ Quan Huyên, Diệp An nhìn Nguyên Tướng một cái rồi nói: “Ta là tỷ tỷ của Diệp Quân”.
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời thay đổi.
Diệp An nhìn chằm chằm Nguyên Tướng: “Lần này ta tới Đại Chu để đòi lời giải thích”.
Vẻ mặt Nguyên Tướng mờ mịt.
Lúc này, Diệp An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Ngôn đang run lẩy bẩy cách đó không xa: “Ông tới giải thích với ông lão này, dám nói dối một câu, ta giết ông”.
Chu Ngôn nhìn Diệp An, trong mắt đều là kiêng kỵ.
Nguyên Tướng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Ngôn, tức giận nói: “Chu Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đúng sự thật cho ta”.
Lúc này Chu Ngôn không dám giấu giếm bất kỳ điều gì, bởi vì ông ta biết, nếu ông ta dám nói dối một câu, người phụ nữ kia thật sự sẽ giết ông ta.
Sau khi nghe Chu Ngôn kể xong, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời tái nhợt.
Đám người Chu Ngôn không biết chuyện này nghiệm trọng như thế nào, nhưng ông ta biết!
Tra tấn và giết chết quản sự Tiên Bảo Các, tham lợi trước mắt, muốn quét sạch hàng trăm sinh linh của một tinh cầu, muốn giết đám người Phương Ngự diệt khẩu. Hơn nữa, ngay cả Diệp An cũng muốn giết, lúc này Nguyên Tướng vẫn đứng im tại chỗ.
Ông ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Những tội này, mỗi tội đều là tội chết!
Đáng sợ nhất là, những người trước mặt này còn muốn giết Diệp An diệt khẩu, đây chính là tỷ tỷ ruột của Diệp Quân đấy!
Rất nhiều người Đại Chu không biết Diệp Quân đáng sợ như nào, nhưng ông ta biết, trong trận chiến với Đại Chu ngày đó, người phụ nữ váy trắng phía sau Diệp Quân đáng sợ tới mức nào? Tại sao các trưởng lão lại ủng hộ việc Đại Chu sáp nhập vào thư viện Quan Huyên là bởi vì bọn họ vô cùng biết rõ sự chênh lệch giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên!
Không chỉ Đại Chu, bây giờ ngay cả nền văn minh Thiên Hành cũng bắt đầu tiếp xúc với thư viện Quan Huyên, ngỏ ý sẵn sàng sát nhập với thư viện Quan Huyên, vì vậy những năm gần đây, Chu Phạn và bọn họ dùng hết toàn lực để Đại Chu sát nhập vào thư viện Quan Huyên, vì mục đích này, bọn họ vô cùng nỗ lực, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Có thể nói, những việc những người này làm, đã hủy hoại mọi công sức của bọn họ bao năm qua.
Xong rồi!
Lúc này Nguyên Tướng thật sự tuyệt vọng, Chu Ngôn nhìn thấy sắc mặt Nguyên Tướng tái nhợt, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử vẫn…”
“Im đi!” Nguyên Tướng đột nhiên quát một tiếng, sức mạnh cường đại nháy mắt trấn áp Chu Ngôn quỳ rạp trên mặt đất.
Cường giả Đại Chu xung quanh nhìn nhau, ngơ ngác.
Nguyên Tướng hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, nghiêm túc nói: “An cô nương, là Đại Chu ta sai, bây giờ ta lập tức báo cáo bệ hạ, mời bệ hạ tới nói chuyện với cô nương”.
Ông ta biết rõ, chuyện này không phải chuyện ông ta có thể giải quyết.
Phải để Chu Phạn tới!
Diệp An xoay người nhìn Nguyên Tướng một cái, bình tĩnh nói: “Được”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương: “Đói không?”
Diệp Quân và Táng Cương nhìn Diệp An không nói gì.
Diệp An nói: “Đi theo ta”.
Vừa nói, cô ấy vừa dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi sang một bên, trên đường có một quán mì, cô ấy dẫn Diệp Quân và Táng Cương tìm một bàn ngồi xuống.
Cô ấy không gọi mì mà lấy ra ba cái nồi nhỏ, sau khi đốt lửa cô ấy lấy nước đổ vào từng nồi, đợi nước sôi, cô ấy lấy ra ba quả trứng gà, mỗi nồi thả một quả trứng, sau khi trứng nấu sắp xong, cô ấy lại lấy ra ba gói mì ăn liền, Diệp Quân nói: “Vậy là xong rồi hả?”
Không lâu sau, mì gói nấu xong.
Diệp An lấy ra hai đôi đũa đưa cho Diệp Quân và Táng Cương, Diệp Quân không từ chối nhận lấy đũa, sau đó ăn.
Sau khi Táng Cương nhận lấy đũa, không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm mì ăn liền bên trong nồi.
Sau khi Diệp Quân ăn một miếng, sau đó gật đầu: “Mùi vị không tệ”. Vừa nói, hắn vừa nhìn Táng Cương bên cạnh. “Ăn đi”.
Táng Cương hơi do dự, sau đó gắp một miếng cho vào miệng, sau đó ánh mắt cô bé sáng lên, ngon quá!
Táng Cương ăn rất nhanh, mấy miếng đã ăn hết nồi mì, cô bé đột nhiên đẩy nồi tới trước mặt Diệp An.
Diệp Quân: “…”
Diệp An nhìn chằm chằm Táng Cương, hai người phụ nữ cứ vậy nhìn nhau.
Diệp An đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Cô bé là ai?”
Diệp Quân nói: “Táng Cương”.
Diệp An hơi cau mày lại: “Người nhà à?”
Chương 2358: Ra tay
Diệp Quân liếc nhìn Táng Cương bên cạnh, sau đó nói: “Ta không biết, ta chỉ biết huyết mạch nhà ta không bài xích cô bé, cô bé từng hút máu của ta nên cũng có loại huyết mạch đó”.
Nghe vậy, đôi mày Diệp An càng cau chặt hơn.
Huyết mạch phong ma không bài xích!
Điều này thật sự rất hiếm thấy, phải biết rằng, huyết mạch phong ma này vô cùng kiêu ngạo, người bình thường, nó đều coi thường, Diệp An quay đầu nhìn về phía Táng Cương, Táng Cương vẫn đang nhìn cô ấy, chờ cô ấy nấu mì.
Diệp An lấy ra một gói mì ăn liền, lại nấu cho Táng Cương một bát.
Mà cường giả Đại Chu xung quanh cũng đang nhìn ba người họ ăn mì.
Lúc này, cường giả Đại Chu càng ngày càng nhiều, khi thấy Chu Đế bị trói trên đất giống như chó, sắc mặt những cường giả Đại Chu kia đều trở nên khó coi.
Chu Đế là hoàng tử Đại Chu, hôm nay bị đối xử như vậy, quả thực là xúc phạm Đại Chu!
Cảm nhận được tâm trạng biến hóa của cường giả Đại Chu, Nguyên Tướng lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn những cường giả xung quanh đang chạy tới.
Lúc này, một ông lão đột nhiên đi tới trước mặt Nguyên Tướng, ông lão trầm giọng nói: “Nguyên Tướng, dù Tứ hoàng tử điện hạ có lỗi, gã cũng không nên bị đối xử như vậy, cô gái này đối xử với Tứ hoàng tử điện hạ như vậy không chỉ đang sỉ nhục Tứ hoàng tử điện hạ, còn là đang sỉ nhục Đại Chu ta”. Những cường giả gia tộc khác vội vàng gật đầu theo.
Nguyên Tướng tức giận nói: “Câm miệng!”
Lúc này, ông ta muốn tự tay giết chết Tứ hoàng tử!
Bởi vì ông ta biết rất rõ chuyện này tệ đến mức nào, nếu ông ta làm không tốt, thậm chí có thể liên lụy tới toàn bộ Đại Chu.
Phải biết rằng, tộc Thiên Long đã bị vũ trụ Quan Huyên tiêu diệt như vậy.
Nghe Nguyên Tướng nói xong, sắc mặt ông lão cũng trầm xuống: “Nguyên Tướng, tại sao ngươi lại giúp đỡ người ngoài”.
Nguyên Tướng quay đầu nhìn về phía ông lão: “Lý Việt, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Lý Việt - gia chủ nhà họ Lý!
Nhà họ Lý này chính là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, cũng là phe ban đầu ủng hộ Chu Đế tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lớn nhất.
Lý Việt trầm giọng nói: “Nguyên Tướng, chẳng lẽ ngươi lại đứng nhìn người ngoài sỉ nhục thành viên hoàng thất Đại Chu như vậy?”
Lúc này, một số cường giả Đại Chu cũng đứng dậy bày tỏ bất bình.
Những người này phần lớn đều bên phe Tứ hoàng tử, đồng thời cũng là một số gia tộc và tông môn không muốn sát nhập vào thư viện Quan Huyên.
Thấy cảnh này, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời trầm xuống, ông ta muốn trấn áp, nhưng ông ta hiểu rõ với thực lực của ông ta không đủ để trấn áp những người này, nếu thực lực không đủ, cưỡng ép trấn áp, sẽ chỉ khiến chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Bên cạnh đó, Diệp An liếc nhìn đám người Lý Việt, tiếp tục ăn mì.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao tỷ nhận ra đệ?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Đệ đoán xem”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không đoán ra”.
Diệp An nhìn hắn: “Cảm ứng huyết mạch”.
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười, hắn quên mất điều này.
Diệp An ăn xong miếng mì cuối cùng, cô ấy đột nhiên lấy ra ba chai bia, đưa cho Diệp Quân và Táng Cương một chai, sau đó nói: “Đệ đang làm gì vậy?”
Diệp Quân không từ chối, cầm lên uống một ngụm, sau đó nói: “Cô cô bảo đệ tới đây làm chút việc”.
Cô cô áo trắng!
Diệp An hơi tò mò: “Việc gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cứu một vũ trụ”.
Diệp An nói: “Nên những chuyện xảy ra sau đó chỉ là ngoài ý muốn?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải ngoài ý muốn, núi cao hoàng đế xa, không chỉ nơi này, những nơi khác khẳng định cũng xảy ra những chuyện như vậy”.
Diệp An nói: “Đệ có tính toán gì không?”
Diệp Quân nhìn Diệp An: “Còn tỷ thì sao?”
Diệp An lườm Diệp Quân: “Đừng hòng lợi dụng tỷ, tỷ rất bận, không có thời gian rảnh để ý tới chuyện của đệ”.
Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng.
Hắn thật sự muốn tỷ tỷ giúp!
Táng Cương ở bên cạnh đột nhiên cầm chai bia lên, cô bé đưa lên mũi ngửi thử, hơi do dự sau đó uống một ngụm, bia vừa xuống cổ, cô bé cau mày, lát sau, cô bé lại uống một ngụm, càng uống càng thấy mùi vị càng ngon!
Vì vậy, Táng Cương lại uống thêm vài ngụm, nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng, cô bé này khá thích uống bia.
Bên kia, càng ngày càng có nhiều tông môn và gia tộc vây quanh Nguyên Tướng, Lý Việt đứng đầu nhìn chằm chằm Nguyên Tướng, âm trầm nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử Đại Chu ta bị người đối đãi như chó, ngươi không quản thì chúng ta quản”.
“Chúng ta quản!”
Gia tộc và tông môn sau lưng Lý Việt đồng loạt hét lên.
Lý Việt nhìn Diệp An cách đó không xa, một luồng khí tức cường đại bao phủ, lão ta gằn giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, không thể sỉ nhục Đại Chu ta, ra tay!”
Dứt lời, lão ta dẫn đầu một nhóm cường giả gia tộc và tông môn lao về phía Diệp An.
Nhưng vào lúc này, thời không các đó không xa đột nhiên nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi đi ra.
Chu Phạn!
Chương 2359: Uống bia
Chu Phạn mặc một chiếc áo choàng lụa màu vàng.
Trên chiếc áo choàng đó có thêu một con rồng màu vàng tinh xảo đang uốn lượn, con rồng đó sống động như thật, không nổi giận mà tự ra oai.
Vẻ ngoài của Chu Phạn và long bào như đang bổ sung lẫn nhau.
Gương mặt cô ta rất thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt to sáng ngời sâu thẳm như tinh không, giống như có thể xuyên thấu lòng người, lông mày của cô ta vừa mỏng vừa dài tạo ra sự áp lực vô hình, nhất là vào thời điểm này, gương mặt cô ta giống như đang bị che phủ bởi một lớp sương lạnh buốt, khi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang ở trong sân ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Khi Chu Phạn xuất hiện, đám người Lý Việt lập tức không dám làm gì nữa, rối rít dừng lại sau đó cúi đầu chào.
Mọi người ở xung quanh cũng vội vàng chào.
Cả con phố bỗng chốc đều im lặng.
Nguyên Tướng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Chu Phạn không xuất hiện, chuyện này sẽ rất phiền phức.
Chu Phạn phớt lờ các cường giả Đại Chu đang hành lễ ở xung quanh, cô ta từ từ đi tới chiếc bàn của Diệp Quân và Diệp An rồi ngồi xuống, cô ta nhìn Diệp Quân và Táng Cương, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi nhăn mặt lại, có cảm giác tựa như đã từng quen biết.
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, chỉ cầm bia lên uống một hớp, Chu Phạn thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn Diệp An đang ngồi bên cạnh Diệp Quân, mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Ta đến đây là vì muốn có một lời giải thích, ngay cả ta mà người của ngươi vẫn muốn giết người diệt khẩu, ta không thể nhẫn nhịn chuyện này được”.
Chu Phạn chậm rãi quay đầu liếc nhìn Chu Đế đang nằm dưới đất.
Nhìn thấy Chu Phạn, vẻ mặt Chu Đế lập tức thay đổi, trong mắt đầy vẻ van xin.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tỷ, chuyện này là lỗi của ta do không quản lí tốt người bên dưới”.
Diệp An nhìn chầm chầm Chu Phạn: “Một đế quốc lớn, cộng thêm cả vũ trụ Quan Huyên, không có ai có thể quản lý mà không gặp vấn đề gì, điều bây giờ ta muốn xem là ngươi sẽ xử lí việc này như thế nào?”
Lúc này, Lý Việt đột nhiên nổi giận nói: “Cô nương nói chuyện lịch sự tí đi. Người đang ở trước mặt ngươi là Nữ hoàng của Đại Chu đấy...”
Diệp An đột nhiên giơ tay ném một nhát thương.
Lý Việt lập tức bị thanh thương đóng đinh tại chỗ.
Các cường giả thuộc các gia tộc và tông môn của Đại Chu nhìn thấy thế, lập tức nổi giận và định ra tay, nhưng lúc này, Chu Phạn đột nhiên đứng lên: “Người đâu?”
Câu nói vừa dứt, gần một ngàn cường giả quân Thần Sách xuất hiện ở xung quanh.
Chu Phạn lạnh lùng nói: “Chu Đế vi phạm nghiêm trọng Quan Huyên Pháp, phải xử tử ngay lập tức, lập tức hành hình!”
Vừa nói xong.
Mọi người ở trong sân đều sửng sốt.
Lập tức hành hình.
Chu Phạn đột nhiên quay đầu nhìn về phía thống lĩnh quân Thần Sách ở cách đó không xa.
“Rõ!”
Vẻ mặt gã thống lĩnh quân Thần Sách đó lập tức thay đổi, gã hơi do dự một chút, sau đó đứng trước mặt Chu Đế, đôi mắt Chu Đế đầy sợ hãi: “Hu hu”.
Lúc này, Lý Việt đột nhiên bước ra, lão ta cung kính cúi đầu nói: “Bệ hạ, người thật sự muốn xử tử Tứ điện hạ sao?”
Chu Phạn nhìn về phía Lý Việt, giọng Lý Việt run run: “Bệ hạ, dù cho Tứ điện hạ có sai đi nữa thì cũng là con cháu hoàng tộc Đại Chu chúng ta, hôm nay gã bị người ta hành hạ như thế mà người không chỉ không giúp gã, còn muốn giết gã, người không sợ sẽ khiến lòng người nguội lạnh hay sao?”
Chu Phạn nhìn chằm chằm Lý Việt: “Yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi đi theo luôn”.
Vừa nói, ánh mắt cô ta còn hiện lên một tia sát ý: “Người đâu, xử tử luôn đám người Lý Việt này, lập tức thi hành”.
Đám người Lý Việt lập tức choáng váng.
Mà vào lúc này, thống lĩnh quân Thần Sách không dám do dự nữa, vì gã đã thực sự cảm nhận được sát ý của Chu Phạn, gã đi đến trước mặt Chu Đế, hơi do dự một chút, sau đó hung hăng đâm thương vào Chu Đế.
Phụt!
Chu Đế trợn tròn mắt, máu tươi phun ra từ giữa trán.
Mà ở xung quanh, các cường giả khác của quân Thần Sách cũng lần lượt lao tới chỗ đám người Lý Việt.
Nhìn thấy các cường giả quân Thần Sách đang lao tới, Lý Việt lập tức tỉnh táo lại, lão ta hoảng sợ nhìn về phía Chu Phạn: “Bệ hạ, người...”
Mặt Chu Phạn vô cảm.
Mặc dù những người do Lý Việt dẫn dắt đều là các thế gia và tông môn tương đối mạnh ở Đại Chu, nhưng khi so sánh thì sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ với quân Thần Sách thì thua xa. Quân Thần Sách vừa mới ra tay, đã trở thành một cuộc tàn sát!
Hàng ngàn người ở hiện trường!
Hồi nãy mấy ngàn người này đều chuẩn bị tấn công Diệp An!
Không tới mấy giây, mấy ngàn người này đều bị chém chết, máu tươi đỏ cả đường phố.
Những người Đại Chu đang chứng kiến đều sửng sốt!
Đám người Chu Ngôn và Trần Tiêu vẫn chưa chết, nhưng vào lúc này, họ sợ đến mức hồn vía lên mây.
Có nằm mơ họ cũng sẽ không nghĩ đến việc nữ hoàng của Đại Chu lại ác đến mức này, ngay cả ca ca ruột cũng giết, hơn nữa, còn tàn sát rất nhiều thế gia và tông môn ở Đại Chu, điên rồi sao?
Diệp An đang ngồi ở trên bàn nhìn Chu Phạn, không nói câu nào.
Mà ở bên kia, Táng Cương nhìn thấy nơi này có quá nhiều máu tươi, hai mắt lập tức đỏ bừng, cô bé liếm môi một cái, muốn tiến tới nuốt chửng nhưng lại bị Diệp Quân cản lại.
Lúc này, đột nhiên Chu Phạn cất tiếng nói: “Người đâu, treo tất cả thi thể ở đây lên trước cổng hoàng thành”.
Nghe thấy những câu nói đó của Chu Phạn, các cường quân Thần Sách lập tức làm theo.
Rất nhanh, mấy chục ngàn thi thể đã được treo lên trước cổng hoàng thành Đại Chu, những người nhìn thấy đều sợ hãi biến sắc.
Bên kia đường.
Sau khi Diệp An nhìn Chu Phạn một lúc, cô ấy lấy ra một cái nồi đun nước để trước mặt Chu Phạn, sau đó lấy ra thêm một gói mì với một chai bia để trước mặt Chu Phạn.
Chu Phạn khui bia ra uống một hớp rồi nói: “Ngon quá”.
Diệp An gật đầu: “Của hệ Ngân Hà đó”.
Chương 2360: Giết tiếp
Chu Phạn gật đầu, sau đó nói: “Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, ta khó tránh khỏi sự chỉ trích”.
Diệp An lắc đầu, cắt ngang lời nói tiếp theo của Chu Phạn: “Như những gì ta vừa mới nói, một đế quốc rộng lớn và một vũ trụ lớn như thế, không có ai có thể quản lý mà không gặp vấn đề gì, nếu có chuyện gì đó xảy ra, mà người đứng đầu lập tức từ chức, điều đó sẽ chỉ khiến cho thế giới này hỗn loạn hơn mà thôi”.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Ta nói có hợp lý không?”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Chu Phạn lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu: “Tỷ nói đúng”.
Vừa nói hắn vừa nhìn Chu Phạn: “Không chỉ có vấn đề như thế giữa Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên thôi không, các nền văn minh khác và vũ trụ Quan Huyên cũng có những vấn đề tương tự như thế, không biết Chu cô nương có suy nghĩ gì về chuyện lần này?”
Chu Phạn đột ngột nói: “Không biết nên gọi công tử là gì?”
Diệp Quân im lặng.
Tu vi chưa hồi phục, hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Đột nhiên Diệp An cất lời: “Đệ ấy tên là Diệp Chó”.
Diệp Quân: “...”
Chu Phạn: “...”
Chu Phạn nhìn Diệp An và Diệp Quân, sau đó nói: “Các nền văn minh khác có mâu thuẫn với vũ trụ Quan Huyên, nguyên nhân cơ bản nhất là sức mạnh tổng thể của vũ trụ Quan Huyên ngày nay tương đối yếu, thực lực của nhóm cường giả cao cấp nhất của vũ trụ Quan Huyên rất mạnh, tuy nhiên, về cơ bản thì bọn họ đều không ở trong vũ trụ Quan Huyên, mọi người biết khá ít về họ, vì vậy, không có cách khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi, phải biết rằng các nền văn minh đều có ý chí mạnh mẽ, nếu họ biết vũ trụ Quan Huyên có khả năng tiêu diệt họ một cách dễ dàng, tự khắc bọn họ sẽ đầu hàng”.
Diệp Quân im lặng.
Quả thực, vấn đề lớn nhất ở Quan Huyên hiện nay chính là có các cường giả đỉnh cao, nhưng các cường giả đỉnh cao này lại rất ít khi xuất hiện, hoàn toàn không thể khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi được.
Mà những cường giả ở dưới tầng trung thì không đủ thực lực.
Chu Phạn nói tiếp: “Tất nhiên, chuyện này không thể gấp gáp được, ngày nay, vũ trụ Quan Huyên đã phát triển rất nhanh, nhưng yêu cầu phải nâng cao thực lực tổng thể của nền văn minh lên, việc này cần một khoảng thời gian nhất định để tích lũy và cô đọng. Tuy nhiên, có một cách để tạm thời giải quyết vấn đề này”.
Diệp Quân nói: “Cách nào?”
Chu Phạn nói: “Viện trưởng”.
Diệp Quân nhíu mày: “Viện trưởng?”
Chu Phạn gật đầu: “Chỉ cần thực lực của Viện trưởng đủ mạnh và danh tiếng đủ lớn, là có thể khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi rồi. Nhưng vấn đề lớn nhất ở hiện tại chính là, danh tiếng của viện trưởng chỉ tương đối vang dội ở bên trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng ở bên ngoài...”
Nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân im lặng.
Trên con đường tiến về phía trước này, hắn sẽ gặp rất nhiều cường giả của các nền văn minh.
Nhưng về cơ bản, hắn chỉ tiếp xúc với nhóm cường giả hàng đầu, hơn nữa, hầu hết trong số họ đã bị giết, cũng bởi vì điều này mà sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, danh tiếng của hắn cũng không quá nổi.
Trong số lý do hắn nổi tiếng ở vũ trụ Quan Huyên đến mức này, có một phần nguyên nhân là do hắn chính là con trai của Diệp Huyên, tất nhiên, sau chuyện xảy ra ở tộc Thiên Long, danh tiếng của hắn ở vũ trụ Quan Huyên đã tăng lên, nhưng sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, không ai biết đến hắn cả.
Chu Phạn đột nhiên nói tiếp: “Chuyện này cũng không thể vội vàng được, không chỉ có Viện trưởng cần phải gia tăng thực lực của bản thân lên, mà là cần phải gia tăng thực lực tổng thể của vũ trụ Quan Huyên lên, thực lực của vũ trụ Quan Huyên càng mạnh, danh tiếng càng lớn, thì tất nhiên danh tiếng của Viện trưởng sẽ...”
Nói đến đây, cô ta dừng lại một chốc, sau đó nói: “Cần có thời gian”.
Diệp Quân gật đầu một cái: “Ừ”.
Đột nhiên Chu Phạn nhìn về phía Diệp An: “Ta vẫn còn vài việc cần phải xử lý, tối nay chúng ta ăn chung một bữa đi”.
Diệp An gật đầu: “Được”.
Thấy Diệp An đồng ý, Chu Phạn gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Chu Phạn rời khỏi, đột nhiên Diệp Quân cất tiếng: “Tỷ, thế đạo này quá phức tạp”.
Diệp An bình tĩnh nói: “Giờ thấy khó khăn rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Việc quản lý một vũ trụ không phải việc mà người có sức mạnh vô địch là có thể làm được, lòng người phức tạp, có thể chính sách ở phía trên rất tốt, nhưng khi đưa xuống dưới lại khác đi hoàn toàn.
Diệp An bình tĩnh nói; “Vẫn là cha thông minh, đẩy qua cho con trai làm, đệ có muốn học theo cha, giao hết mớ hỗn độn này cho con trai đệ không?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nhà chúng ta có một tật xấu, tới đệ dừng lại được rồi”.
Diệp An nghiêm túc nói: “Đây là con đường đệ muốn đi à?”
Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Vâng ạ”.
Diệp An nói: “Ông nội thành lập trật tự, nhưng ông lại không đi theo con đường này, cha cũng thành lập trật tự, nhưng ông ấy cũng không đi theo con đường này, nếu như đệ có thể thành công, vậy có nghĩa là đệ đã giỏi hơn họ rồi”.
Diệp Quân phì cười: “Vậy à?”
Diệp An gật đầu, sau đó cô ấy đứng lên: “Đi, đi dạo một chút nào”.
Diệp Quân kéo Táng Cương đi theo.
Bên kia.
Chu Phạn quay lại hoàng cung, Nguyên Tướng ở sau lưng cô ta hơi do dự một chút, sau đó nói: “Điện hạ, có một vài thế gia và tông môn đang gây sự, bọn họ đang tung tin đồn ở bên ngoài, rằng hiện tại điện hạ chỉ một lòng hướng về vũ trụ Quan Huyên, không có Đại Chu...”
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Nguyên Tướng, ông thấy thế nào?”
Nguyên Tướng nhỏ giọng thở dài: “Điện hạ đang cứu Đại Chu”.
Tất nhiên là ông ta biết, nếu Chu Phạn không làm gì thì người phụ nữ đó sẽ nổi giận.
Ông ta có thể cảm nhận được, nếu như người phụ nữ tên Diệp An nổi giận, vậy thì không chỉ giết vài người như thế.
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Bọn họ nói trong lòng ta chỉ có mỗi vũ trụ Quan Huyên chứ không có Đại Chu, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Hiện tại Đại Chu chính là vũ trụ Quan Huyên, không chỉ có Đại Chu thuộc vũ trụ Quan Huyên không, mà trong tương lai, toàn bộ vũ trụ đều sẽ thuộc vũ trụ Quan Huyên!”
Nguyên tướng do dự một chút rồi nói: “Nhưng những thế gia và tông môn đó...”
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Giết, giết tiếp một nhóm, sau đó treo hết lên cổng thành”.
Vào lúc này, Diệp An đột ngột cầm cây thương trong tay ném về phía trước.
Phập!
Hối hận qua đi còn lại là sợ hãi.
Chu Đế biết rất rõ rằng nếu chuyện này đụng đến vũ trụ Quan Huyên, thì thứ gã mất không chỉ là một cái mạng nhỏ, có điều Chu Đế vẫn chưa chết, Diệp An không giết gã, Chu Đế từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp An ở đằng xa, đột nhiên Diệp An nói: “Dẫn đường, đi tới Đại Chu”.
Vừa nói xong, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt.
Bao gồm cả Tư Mã Phong và Khuất Trần.
Tư Mã Phong vội vàng nói: “An cô nương, chúng ta phải đến Đại Chu sao?”
Ánh mắt Diệp An vẫn bình tĩnh: “Đi”.
Tư Mã Phong hơi khó hiểu: “An cô nương, không phải chúng ta nên đến tổng viện của thư viện Quan Huyên hay sao?”
Diệp An quay lại nhìn Tư Mã Phong: “Các ông quay về tổng viện thư viện Quan Huyên đi”.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn Diệp Quân và Táng Cương: “Hai người các ngươi đi theo ta tới Đại Chu”.
Tư Mã Phong quay đầu lại nhìn Diệp Quân và Táng Cương, gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực, vốn dĩ chỉ là đối xử với đám người nhỏ bé, nhưng ông ta không ngờ, giữa đường Diệp An lại bước ra!
Bây giờ, chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của ông ta nữa.
Lúc này, đột nhiên Diệp An lên tiếng: “Viện chủ Tư Mã Phong, Phương Ngự, các ngươi về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Tư Mã Phong do dự một chút rồi nói: “An cô nương, cô cẩn thận”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người rời đi.
Lúc này, Chu Đế ở bên kia gằn giọng nói: “An cô nương, cô có biết cô làm như vậy sẽ phá hủy mối quan hệ hữu nghị giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên không?”
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Nếu Đại Chu không biết điều thì tiêu diệt là được!”
“Cô!” Chu Đế khó tin nhìn Diệp An.
Đột nhiên Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Vị tiểu đệ này, đệ nói xem ta nói có hợp lý không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hợp lý”.
“Láo xược!” Chu Đế giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói bậy bạ như vậy hả?”
Diệp Quân nhìn Chu Đế, không nói gì.
Diệp An nhìn Diệp Quân, khóe môi cong lên, cô ấy vui vẻ nhìn về phía Chu Đế: “Dẫn đường”.
Mặt mày Chu Đế u ám nói: “An cô nương, cô có biết cô...”
Diệp An giơ bàn tay lên.
Bốp!
Trên mặt Chu Đế lập tức có thêm năm dấu tay đỏ chót.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Ta bảo ngươi dẫn đường thì cứ dẫn dường, còn nói nhảm nữa ta sẽ hủy diệt thần hồn của ngươi!”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp An, Chu Đế đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gã biết, người phụ nữ ở trước mặt này thực sự dám giết gã.
Chu Đế không dám nói nhảm nữa.
Cứ thế, Chu Đế dẫn ba người Diệp An đến Đại Chu.
Diệp Quân cũng không quan tâm đến đám người Trần Tiêu, nhưng đám người Trần Tiêu cũng vội vàng đi theo đến Đại Chu.
Dù cho khi ở Đại Chu họ sẽ bị sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Giờ phút này Chu Đế chỉ ước gì mình chết đi.
Dĩ nhiên là đám người Diệp An nhanh chóng được người Đại Chu chú ý đến, ngay sau đó, vô số luồng khí tức thần bí trong trời đất bất ngờ xông tới, không tới mấy giây đã có trên một trăm luồng khí tức kinh khủng khóa chặt đám người Diệp An.
Diệp An cũng không quan tâm luồng khí tức ấy, tiếp tục kéo Chu Đế đi vào bên trong hoàng triều Đại Chu.
Vào lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp An, ông lão nhìn chằm chằm Diệp An, ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi là ai?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Diệp An”.
Ông lão cau mày.
Chưa từng nghe thấy!
Ông lão nhìn Chu Đế bị Diệp An kéo theo ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi là ai đi nữa, sao ngươi dám đối xử với người của hoàng thất Đại Chu như thế chứ?”
Diệp An giơ tay lên phóng cây thương đi.
Phập!
Não ông lão lập tức bị đâm thủng.
Chết trong nháy mắt!
“Xấc xược!” Lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ trong sân, ngay sau đó, mấy chục luồng sức mạnh mạnh mẽ lập tức bay đến áp chế Diệp An.
Chương 2357: Người nhà à?
Nhìn thấy những cường giả Đại Chu ra tay, trong mắt Diệp An lóe lên vẻ hung ác, trường thương trong tay cô ấy quét ngang.
Ầm!
Đòn đánh này sát ý ngút trời!
Chỉ trong chốc lát, những cường giả lao về phía cô ấy bị một phát thương cắt ngang, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng đẫm máu.
Trên trăm cường giả cấp cao bị một phát thương giết chết.
Hơn nữa còn là chỉ trong nháy mắt!
Vào lúc này, những cường giả Đại Chu cũng hoảng sợ.
Ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên có một ông lão áo trắng lao ra.
Người tới không ai khác chính là Nguyên Tướng.
Nguyên Tướng nhìn cảnh tượng trước mặt, sửng sốt, ông ta nhìn về phía Diệp An: “Các hạ là?”
Diệp An nhìn chằm chằm Nguyên Tướng: “Diệp An”.
Nguyên Tướng sửng sốt.
Diệp An!
Dĩ nhiên ông ta chưa từng nghe đến cái tên này.
Thế lực ở vũ trụ Quan Huyên rất ít người không biết tới Diệp An, huống chi là Nguyên Tướng chưa từng tới vũ trụ Quan Huyên, Diệp An nhìn Nguyên Tướng một cái rồi nói: “Ta là tỷ tỷ của Diệp Quân”.
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời thay đổi.
Diệp An nhìn chằm chằm Nguyên Tướng: “Lần này ta tới Đại Chu để đòi lời giải thích”.
Vẻ mặt Nguyên Tướng mờ mịt.
Lúc này, Diệp An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Ngôn đang run lẩy bẩy cách đó không xa: “Ông tới giải thích với ông lão này, dám nói dối một câu, ta giết ông”.
Chu Ngôn nhìn Diệp An, trong mắt đều là kiêng kỵ.
Nguyên Tướng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Ngôn, tức giận nói: “Chu Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đúng sự thật cho ta”.
Lúc này Chu Ngôn không dám giấu giếm bất kỳ điều gì, bởi vì ông ta biết, nếu ông ta dám nói dối một câu, người phụ nữ kia thật sự sẽ giết ông ta.
Sau khi nghe Chu Ngôn kể xong, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời tái nhợt.
Đám người Chu Ngôn không biết chuyện này nghiệm trọng như thế nào, nhưng ông ta biết!
Tra tấn và giết chết quản sự Tiên Bảo Các, tham lợi trước mắt, muốn quét sạch hàng trăm sinh linh của một tinh cầu, muốn giết đám người Phương Ngự diệt khẩu. Hơn nữa, ngay cả Diệp An cũng muốn giết, lúc này Nguyên Tướng vẫn đứng im tại chỗ.
Ông ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Những tội này, mỗi tội đều là tội chết!
Đáng sợ nhất là, những người trước mặt này còn muốn giết Diệp An diệt khẩu, đây chính là tỷ tỷ ruột của Diệp Quân đấy!
Rất nhiều người Đại Chu không biết Diệp Quân đáng sợ như nào, nhưng ông ta biết, trong trận chiến với Đại Chu ngày đó, người phụ nữ váy trắng phía sau Diệp Quân đáng sợ tới mức nào? Tại sao các trưởng lão lại ủng hộ việc Đại Chu sáp nhập vào thư viện Quan Huyên là bởi vì bọn họ vô cùng biết rõ sự chênh lệch giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên!
Không chỉ Đại Chu, bây giờ ngay cả nền văn minh Thiên Hành cũng bắt đầu tiếp xúc với thư viện Quan Huyên, ngỏ ý sẵn sàng sát nhập với thư viện Quan Huyên, vì vậy những năm gần đây, Chu Phạn và bọn họ dùng hết toàn lực để Đại Chu sát nhập vào thư viện Quan Huyên, vì mục đích này, bọn họ vô cùng nỗ lực, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Có thể nói, những việc những người này làm, đã hủy hoại mọi công sức của bọn họ bao năm qua.
Xong rồi!
Lúc này Nguyên Tướng thật sự tuyệt vọng, Chu Ngôn nhìn thấy sắc mặt Nguyên Tướng tái nhợt, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử vẫn…”
“Im đi!” Nguyên Tướng đột nhiên quát một tiếng, sức mạnh cường đại nháy mắt trấn áp Chu Ngôn quỳ rạp trên mặt đất.
Cường giả Đại Chu xung quanh nhìn nhau, ngơ ngác.
Nguyên Tướng hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, nghiêm túc nói: “An cô nương, là Đại Chu ta sai, bây giờ ta lập tức báo cáo bệ hạ, mời bệ hạ tới nói chuyện với cô nương”.
Ông ta biết rõ, chuyện này không phải chuyện ông ta có thể giải quyết.
Phải để Chu Phạn tới!
Diệp An xoay người nhìn Nguyên Tướng một cái, bình tĩnh nói: “Được”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương: “Đói không?”
Diệp Quân và Táng Cương nhìn Diệp An không nói gì.
Diệp An nói: “Đi theo ta”.
Vừa nói, cô ấy vừa dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi sang một bên, trên đường có một quán mì, cô ấy dẫn Diệp Quân và Táng Cương tìm một bàn ngồi xuống.
Cô ấy không gọi mì mà lấy ra ba cái nồi nhỏ, sau khi đốt lửa cô ấy lấy nước đổ vào từng nồi, đợi nước sôi, cô ấy lấy ra ba quả trứng gà, mỗi nồi thả một quả trứng, sau khi trứng nấu sắp xong, cô ấy lại lấy ra ba gói mì ăn liền, Diệp Quân nói: “Vậy là xong rồi hả?”
Không lâu sau, mì gói nấu xong.
Diệp An lấy ra hai đôi đũa đưa cho Diệp Quân và Táng Cương, Diệp Quân không từ chối nhận lấy đũa, sau đó ăn.
Sau khi Táng Cương nhận lấy đũa, không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm mì ăn liền bên trong nồi.
Sau khi Diệp Quân ăn một miếng, sau đó gật đầu: “Mùi vị không tệ”. Vừa nói, hắn vừa nhìn Táng Cương bên cạnh. “Ăn đi”.
Táng Cương hơi do dự, sau đó gắp một miếng cho vào miệng, sau đó ánh mắt cô bé sáng lên, ngon quá!
Táng Cương ăn rất nhanh, mấy miếng đã ăn hết nồi mì, cô bé đột nhiên đẩy nồi tới trước mặt Diệp An.
Diệp Quân: “…”
Diệp An nhìn chằm chằm Táng Cương, hai người phụ nữ cứ vậy nhìn nhau.
Diệp An đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Cô bé là ai?”
Diệp Quân nói: “Táng Cương”.
Diệp An hơi cau mày lại: “Người nhà à?”
Chương 2358: Ra tay
Diệp Quân liếc nhìn Táng Cương bên cạnh, sau đó nói: “Ta không biết, ta chỉ biết huyết mạch nhà ta không bài xích cô bé, cô bé từng hút máu của ta nên cũng có loại huyết mạch đó”.
Nghe vậy, đôi mày Diệp An càng cau chặt hơn.
Huyết mạch phong ma không bài xích!
Điều này thật sự rất hiếm thấy, phải biết rằng, huyết mạch phong ma này vô cùng kiêu ngạo, người bình thường, nó đều coi thường, Diệp An quay đầu nhìn về phía Táng Cương, Táng Cương vẫn đang nhìn cô ấy, chờ cô ấy nấu mì.
Diệp An lấy ra một gói mì ăn liền, lại nấu cho Táng Cương một bát.
Mà cường giả Đại Chu xung quanh cũng đang nhìn ba người họ ăn mì.
Lúc này, cường giả Đại Chu càng ngày càng nhiều, khi thấy Chu Đế bị trói trên đất giống như chó, sắc mặt những cường giả Đại Chu kia đều trở nên khó coi.
Chu Đế là hoàng tử Đại Chu, hôm nay bị đối xử như vậy, quả thực là xúc phạm Đại Chu!
Cảm nhận được tâm trạng biến hóa của cường giả Đại Chu, Nguyên Tướng lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn những cường giả xung quanh đang chạy tới.
Lúc này, một ông lão đột nhiên đi tới trước mặt Nguyên Tướng, ông lão trầm giọng nói: “Nguyên Tướng, dù Tứ hoàng tử điện hạ có lỗi, gã cũng không nên bị đối xử như vậy, cô gái này đối xử với Tứ hoàng tử điện hạ như vậy không chỉ đang sỉ nhục Tứ hoàng tử điện hạ, còn là đang sỉ nhục Đại Chu ta”. Những cường giả gia tộc khác vội vàng gật đầu theo.
Nguyên Tướng tức giận nói: “Câm miệng!”
Lúc này, ông ta muốn tự tay giết chết Tứ hoàng tử!
Bởi vì ông ta biết rất rõ chuyện này tệ đến mức nào, nếu ông ta làm không tốt, thậm chí có thể liên lụy tới toàn bộ Đại Chu.
Phải biết rằng, tộc Thiên Long đã bị vũ trụ Quan Huyên tiêu diệt như vậy.
Nghe Nguyên Tướng nói xong, sắc mặt ông lão cũng trầm xuống: “Nguyên Tướng, tại sao ngươi lại giúp đỡ người ngoài”.
Nguyên Tướng quay đầu nhìn về phía ông lão: “Lý Việt, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Lý Việt - gia chủ nhà họ Lý!
Nhà họ Lý này chính là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, cũng là phe ban đầu ủng hộ Chu Đế tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lớn nhất.
Lý Việt trầm giọng nói: “Nguyên Tướng, chẳng lẽ ngươi lại đứng nhìn người ngoài sỉ nhục thành viên hoàng thất Đại Chu như vậy?”
Lúc này, một số cường giả Đại Chu cũng đứng dậy bày tỏ bất bình.
Những người này phần lớn đều bên phe Tứ hoàng tử, đồng thời cũng là một số gia tộc và tông môn không muốn sát nhập vào thư viện Quan Huyên.
Thấy cảnh này, sắc mặt Nguyên Tướng nhất thời trầm xuống, ông ta muốn trấn áp, nhưng ông ta hiểu rõ với thực lực của ông ta không đủ để trấn áp những người này, nếu thực lực không đủ, cưỡng ép trấn áp, sẽ chỉ khiến chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Bên cạnh đó, Diệp An liếc nhìn đám người Lý Việt, tiếp tục ăn mì.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao tỷ nhận ra đệ?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Đệ đoán xem”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không đoán ra”.
Diệp An nhìn hắn: “Cảm ứng huyết mạch”.
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười, hắn quên mất điều này.
Diệp An ăn xong miếng mì cuối cùng, cô ấy đột nhiên lấy ra ba chai bia, đưa cho Diệp Quân và Táng Cương một chai, sau đó nói: “Đệ đang làm gì vậy?”
Diệp Quân không từ chối, cầm lên uống một ngụm, sau đó nói: “Cô cô bảo đệ tới đây làm chút việc”.
Cô cô áo trắng!
Diệp An hơi tò mò: “Việc gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cứu một vũ trụ”.
Diệp An nói: “Nên những chuyện xảy ra sau đó chỉ là ngoài ý muốn?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải ngoài ý muốn, núi cao hoàng đế xa, không chỉ nơi này, những nơi khác khẳng định cũng xảy ra những chuyện như vậy”.
Diệp An nói: “Đệ có tính toán gì không?”
Diệp Quân nhìn Diệp An: “Còn tỷ thì sao?”
Diệp An lườm Diệp Quân: “Đừng hòng lợi dụng tỷ, tỷ rất bận, không có thời gian rảnh để ý tới chuyện của đệ”.
Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng.
Hắn thật sự muốn tỷ tỷ giúp!
Táng Cương ở bên cạnh đột nhiên cầm chai bia lên, cô bé đưa lên mũi ngửi thử, hơi do dự sau đó uống một ngụm, bia vừa xuống cổ, cô bé cau mày, lát sau, cô bé lại uống một ngụm, càng uống càng thấy mùi vị càng ngon!
Vì vậy, Táng Cương lại uống thêm vài ngụm, nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng, cô bé này khá thích uống bia.
Bên kia, càng ngày càng có nhiều tông môn và gia tộc vây quanh Nguyên Tướng, Lý Việt đứng đầu nhìn chằm chằm Nguyên Tướng, âm trầm nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử Đại Chu ta bị người đối đãi như chó, ngươi không quản thì chúng ta quản”.
“Chúng ta quản!”
Gia tộc và tông môn sau lưng Lý Việt đồng loạt hét lên.
Lý Việt nhìn Diệp An cách đó không xa, một luồng khí tức cường đại bao phủ, lão ta gằn giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, không thể sỉ nhục Đại Chu ta, ra tay!”
Dứt lời, lão ta dẫn đầu một nhóm cường giả gia tộc và tông môn lao về phía Diệp An.
Nhưng vào lúc này, thời không các đó không xa đột nhiên nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi đi ra.
Chu Phạn!
Chương 2359: Uống bia
Chu Phạn mặc một chiếc áo choàng lụa màu vàng.
Trên chiếc áo choàng đó có thêu một con rồng màu vàng tinh xảo đang uốn lượn, con rồng đó sống động như thật, không nổi giận mà tự ra oai.
Vẻ ngoài của Chu Phạn và long bào như đang bổ sung lẫn nhau.
Gương mặt cô ta rất thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt to sáng ngời sâu thẳm như tinh không, giống như có thể xuyên thấu lòng người, lông mày của cô ta vừa mỏng vừa dài tạo ra sự áp lực vô hình, nhất là vào thời điểm này, gương mặt cô ta giống như đang bị che phủ bởi một lớp sương lạnh buốt, khi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang ở trong sân ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Khi Chu Phạn xuất hiện, đám người Lý Việt lập tức không dám làm gì nữa, rối rít dừng lại sau đó cúi đầu chào.
Mọi người ở xung quanh cũng vội vàng chào.
Cả con phố bỗng chốc đều im lặng.
Nguyên Tướng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Chu Phạn không xuất hiện, chuyện này sẽ rất phiền phức.
Chu Phạn phớt lờ các cường giả Đại Chu đang hành lễ ở xung quanh, cô ta từ từ đi tới chiếc bàn của Diệp Quân và Diệp An rồi ngồi xuống, cô ta nhìn Diệp Quân và Táng Cương, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi nhăn mặt lại, có cảm giác tựa như đã từng quen biết.
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, chỉ cầm bia lên uống một hớp, Chu Phạn thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn Diệp An đang ngồi bên cạnh Diệp Quân, mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Ta đến đây là vì muốn có một lời giải thích, ngay cả ta mà người của ngươi vẫn muốn giết người diệt khẩu, ta không thể nhẫn nhịn chuyện này được”.
Chu Phạn chậm rãi quay đầu liếc nhìn Chu Đế đang nằm dưới đất.
Nhìn thấy Chu Phạn, vẻ mặt Chu Đế lập tức thay đổi, trong mắt đầy vẻ van xin.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tỷ, chuyện này là lỗi của ta do không quản lí tốt người bên dưới”.
Diệp An nhìn chầm chầm Chu Phạn: “Một đế quốc lớn, cộng thêm cả vũ trụ Quan Huyên, không có ai có thể quản lý mà không gặp vấn đề gì, điều bây giờ ta muốn xem là ngươi sẽ xử lí việc này như thế nào?”
Lúc này, Lý Việt đột nhiên nổi giận nói: “Cô nương nói chuyện lịch sự tí đi. Người đang ở trước mặt ngươi là Nữ hoàng của Đại Chu đấy...”
Diệp An đột nhiên giơ tay ném một nhát thương.
Lý Việt lập tức bị thanh thương đóng đinh tại chỗ.
Các cường giả thuộc các gia tộc và tông môn của Đại Chu nhìn thấy thế, lập tức nổi giận và định ra tay, nhưng lúc này, Chu Phạn đột nhiên đứng lên: “Người đâu?”
Câu nói vừa dứt, gần một ngàn cường giả quân Thần Sách xuất hiện ở xung quanh.
Chu Phạn lạnh lùng nói: “Chu Đế vi phạm nghiêm trọng Quan Huyên Pháp, phải xử tử ngay lập tức, lập tức hành hình!”
Vừa nói xong.
Mọi người ở trong sân đều sửng sốt.
Lập tức hành hình.
Chu Phạn đột nhiên quay đầu nhìn về phía thống lĩnh quân Thần Sách ở cách đó không xa.
“Rõ!”
Vẻ mặt gã thống lĩnh quân Thần Sách đó lập tức thay đổi, gã hơi do dự một chút, sau đó đứng trước mặt Chu Đế, đôi mắt Chu Đế đầy sợ hãi: “Hu hu”.
Lúc này, Lý Việt đột nhiên bước ra, lão ta cung kính cúi đầu nói: “Bệ hạ, người thật sự muốn xử tử Tứ điện hạ sao?”
Chu Phạn nhìn về phía Lý Việt, giọng Lý Việt run run: “Bệ hạ, dù cho Tứ điện hạ có sai đi nữa thì cũng là con cháu hoàng tộc Đại Chu chúng ta, hôm nay gã bị người ta hành hạ như thế mà người không chỉ không giúp gã, còn muốn giết gã, người không sợ sẽ khiến lòng người nguội lạnh hay sao?”
Chu Phạn nhìn chằm chằm Lý Việt: “Yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi đi theo luôn”.
Vừa nói, ánh mắt cô ta còn hiện lên một tia sát ý: “Người đâu, xử tử luôn đám người Lý Việt này, lập tức thi hành”.
Đám người Lý Việt lập tức choáng váng.
Mà vào lúc này, thống lĩnh quân Thần Sách không dám do dự nữa, vì gã đã thực sự cảm nhận được sát ý của Chu Phạn, gã đi đến trước mặt Chu Đế, hơi do dự một chút, sau đó hung hăng đâm thương vào Chu Đế.
Phụt!
Chu Đế trợn tròn mắt, máu tươi phun ra từ giữa trán.
Mà ở xung quanh, các cường giả khác của quân Thần Sách cũng lần lượt lao tới chỗ đám người Lý Việt.
Nhìn thấy các cường giả quân Thần Sách đang lao tới, Lý Việt lập tức tỉnh táo lại, lão ta hoảng sợ nhìn về phía Chu Phạn: “Bệ hạ, người...”
Mặt Chu Phạn vô cảm.
Mặc dù những người do Lý Việt dẫn dắt đều là các thế gia và tông môn tương đối mạnh ở Đại Chu, nhưng khi so sánh thì sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ với quân Thần Sách thì thua xa. Quân Thần Sách vừa mới ra tay, đã trở thành một cuộc tàn sát!
Hàng ngàn người ở hiện trường!
Hồi nãy mấy ngàn người này đều chuẩn bị tấn công Diệp An!
Không tới mấy giây, mấy ngàn người này đều bị chém chết, máu tươi đỏ cả đường phố.
Những người Đại Chu đang chứng kiến đều sửng sốt!
Đám người Chu Ngôn và Trần Tiêu vẫn chưa chết, nhưng vào lúc này, họ sợ đến mức hồn vía lên mây.
Có nằm mơ họ cũng sẽ không nghĩ đến việc nữ hoàng của Đại Chu lại ác đến mức này, ngay cả ca ca ruột cũng giết, hơn nữa, còn tàn sát rất nhiều thế gia và tông môn ở Đại Chu, điên rồi sao?
Diệp An đang ngồi ở trên bàn nhìn Chu Phạn, không nói câu nào.
Mà ở bên kia, Táng Cương nhìn thấy nơi này có quá nhiều máu tươi, hai mắt lập tức đỏ bừng, cô bé liếm môi một cái, muốn tiến tới nuốt chửng nhưng lại bị Diệp Quân cản lại.
Lúc này, đột nhiên Chu Phạn cất tiếng nói: “Người đâu, treo tất cả thi thể ở đây lên trước cổng hoàng thành”.
Nghe thấy những câu nói đó của Chu Phạn, các cường quân Thần Sách lập tức làm theo.
Rất nhanh, mấy chục ngàn thi thể đã được treo lên trước cổng hoàng thành Đại Chu, những người nhìn thấy đều sợ hãi biến sắc.
Bên kia đường.
Sau khi Diệp An nhìn Chu Phạn một lúc, cô ấy lấy ra một cái nồi đun nước để trước mặt Chu Phạn, sau đó lấy ra thêm một gói mì với một chai bia để trước mặt Chu Phạn.
Chu Phạn khui bia ra uống một hớp rồi nói: “Ngon quá”.
Diệp An gật đầu: “Của hệ Ngân Hà đó”.
Chương 2360: Giết tiếp
Chu Phạn gật đầu, sau đó nói: “Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, ta khó tránh khỏi sự chỉ trích”.
Diệp An lắc đầu, cắt ngang lời nói tiếp theo của Chu Phạn: “Như những gì ta vừa mới nói, một đế quốc rộng lớn và một vũ trụ lớn như thế, không có ai có thể quản lý mà không gặp vấn đề gì, nếu có chuyện gì đó xảy ra, mà người đứng đầu lập tức từ chức, điều đó sẽ chỉ khiến cho thế giới này hỗn loạn hơn mà thôi”.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Ta nói có hợp lý không?”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Chu Phạn lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu: “Tỷ nói đúng”.
Vừa nói hắn vừa nhìn Chu Phạn: “Không chỉ có vấn đề như thế giữa Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên thôi không, các nền văn minh khác và vũ trụ Quan Huyên cũng có những vấn đề tương tự như thế, không biết Chu cô nương có suy nghĩ gì về chuyện lần này?”
Chu Phạn đột ngột nói: “Không biết nên gọi công tử là gì?”
Diệp Quân im lặng.
Tu vi chưa hồi phục, hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Đột nhiên Diệp An cất lời: “Đệ ấy tên là Diệp Chó”.
Diệp Quân: “...”
Chu Phạn: “...”
Chu Phạn nhìn Diệp An và Diệp Quân, sau đó nói: “Các nền văn minh khác có mâu thuẫn với vũ trụ Quan Huyên, nguyên nhân cơ bản nhất là sức mạnh tổng thể của vũ trụ Quan Huyên ngày nay tương đối yếu, thực lực của nhóm cường giả cao cấp nhất của vũ trụ Quan Huyên rất mạnh, tuy nhiên, về cơ bản thì bọn họ đều không ở trong vũ trụ Quan Huyên, mọi người biết khá ít về họ, vì vậy, không có cách khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi, phải biết rằng các nền văn minh đều có ý chí mạnh mẽ, nếu họ biết vũ trụ Quan Huyên có khả năng tiêu diệt họ một cách dễ dàng, tự khắc bọn họ sẽ đầu hàng”.
Diệp Quân im lặng.
Quả thực, vấn đề lớn nhất ở Quan Huyên hiện nay chính là có các cường giả đỉnh cao, nhưng các cường giả đỉnh cao này lại rất ít khi xuất hiện, hoàn toàn không thể khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi được.
Mà những cường giả ở dưới tầng trung thì không đủ thực lực.
Chu Phạn nói tiếp: “Tất nhiên, chuyện này không thể gấp gáp được, ngày nay, vũ trụ Quan Huyên đã phát triển rất nhanh, nhưng yêu cầu phải nâng cao thực lực tổng thể của nền văn minh lên, việc này cần một khoảng thời gian nhất định để tích lũy và cô đọng. Tuy nhiên, có một cách để tạm thời giải quyết vấn đề này”.
Diệp Quân nói: “Cách nào?”
Chu Phạn nói: “Viện trưởng”.
Diệp Quân nhíu mày: “Viện trưởng?”
Chu Phạn gật đầu: “Chỉ cần thực lực của Viện trưởng đủ mạnh và danh tiếng đủ lớn, là có thể khiến cho các nền văn minh khác sợ hãi rồi. Nhưng vấn đề lớn nhất ở hiện tại chính là, danh tiếng của viện trưởng chỉ tương đối vang dội ở bên trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng ở bên ngoài...”
Nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân im lặng.
Trên con đường tiến về phía trước này, hắn sẽ gặp rất nhiều cường giả của các nền văn minh.
Nhưng về cơ bản, hắn chỉ tiếp xúc với nhóm cường giả hàng đầu, hơn nữa, hầu hết trong số họ đã bị giết, cũng bởi vì điều này mà sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, danh tiếng của hắn cũng không quá nổi.
Trong số lý do hắn nổi tiếng ở vũ trụ Quan Huyên đến mức này, có một phần nguyên nhân là do hắn chính là con trai của Diệp Huyên, tất nhiên, sau chuyện xảy ra ở tộc Thiên Long, danh tiếng của hắn ở vũ trụ Quan Huyên đã tăng lên, nhưng sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, không ai biết đến hắn cả.
Chu Phạn đột nhiên nói tiếp: “Chuyện này cũng không thể vội vàng được, không chỉ có Viện trưởng cần phải gia tăng thực lực của bản thân lên, mà là cần phải gia tăng thực lực tổng thể của vũ trụ Quan Huyên lên, thực lực của vũ trụ Quan Huyên càng mạnh, danh tiếng càng lớn, thì tất nhiên danh tiếng của Viện trưởng sẽ...”
Nói đến đây, cô ta dừng lại một chốc, sau đó nói: “Cần có thời gian”.
Diệp Quân gật đầu một cái: “Ừ”.
Đột nhiên Chu Phạn nhìn về phía Diệp An: “Ta vẫn còn vài việc cần phải xử lý, tối nay chúng ta ăn chung một bữa đi”.
Diệp An gật đầu: “Được”.
Thấy Diệp An đồng ý, Chu Phạn gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Chu Phạn rời khỏi, đột nhiên Diệp Quân cất tiếng: “Tỷ, thế đạo này quá phức tạp”.
Diệp An bình tĩnh nói: “Giờ thấy khó khăn rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Việc quản lý một vũ trụ không phải việc mà người có sức mạnh vô địch là có thể làm được, lòng người phức tạp, có thể chính sách ở phía trên rất tốt, nhưng khi đưa xuống dưới lại khác đi hoàn toàn.
Diệp An bình tĩnh nói; “Vẫn là cha thông minh, đẩy qua cho con trai làm, đệ có muốn học theo cha, giao hết mớ hỗn độn này cho con trai đệ không?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nhà chúng ta có một tật xấu, tới đệ dừng lại được rồi”.
Diệp An nghiêm túc nói: “Đây là con đường đệ muốn đi à?”
Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Vâng ạ”.
Diệp An nói: “Ông nội thành lập trật tự, nhưng ông lại không đi theo con đường này, cha cũng thành lập trật tự, nhưng ông ấy cũng không đi theo con đường này, nếu như đệ có thể thành công, vậy có nghĩa là đệ đã giỏi hơn họ rồi”.
Diệp Quân phì cười: “Vậy à?”
Diệp An gật đầu, sau đó cô ấy đứng lên: “Đi, đi dạo một chút nào”.
Diệp Quân kéo Táng Cương đi theo.
Bên kia.
Chu Phạn quay lại hoàng cung, Nguyên Tướng ở sau lưng cô ta hơi do dự một chút, sau đó nói: “Điện hạ, có một vài thế gia và tông môn đang gây sự, bọn họ đang tung tin đồn ở bên ngoài, rằng hiện tại điện hạ chỉ một lòng hướng về vũ trụ Quan Huyên, không có Đại Chu...”
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Nguyên Tướng, ông thấy thế nào?”
Nguyên Tướng nhỏ giọng thở dài: “Điện hạ đang cứu Đại Chu”.
Tất nhiên là ông ta biết, nếu Chu Phạn không làm gì thì người phụ nữ đó sẽ nổi giận.
Ông ta có thể cảm nhận được, nếu như người phụ nữ tên Diệp An nổi giận, vậy thì không chỉ giết vài người như thế.
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Bọn họ nói trong lòng ta chỉ có mỗi vũ trụ Quan Huyên chứ không có Đại Chu, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Hiện tại Đại Chu chính là vũ trụ Quan Huyên, không chỉ có Đại Chu thuộc vũ trụ Quan Huyên không, mà trong tương lai, toàn bộ vũ trụ đều sẽ thuộc vũ trụ Quan Huyên!”
Nguyên tướng do dự một chút rồi nói: “Nhưng những thế gia và tông môn đó...”
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Giết, giết tiếp một nhóm, sau đó treo hết lên cổng thành”.
Bình luận facebook