-
Chương 2376-2380
Chương 2376: Rốt cuộc ngươi là ai?
Sau khi Táng Cương giải quyết mấy tên thị vệ kia, cô bé cũng không định bỏ qua mà nhìn về phía ông lão áo xám, ông lão áo xám thấy Táng Cương nhìn, nhất thời kinh hãi, vội vàng lui đến bên cạnh đám người Trần U Đô.
Táng Cương xách đao xông qua, lúc này, Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên đập mạnh tách trà lên bàn, tách trà hóa thành một luồng sức mạnh lao về phía Táng Cương.
Táng Cương bổ xuống một đao.
Ầm!
Tách trà kia bị cô bé chém vỡ.
Trần U Đô cũng chậm rãi đứng lên, cười nói: “Vị cô nương này, tha được nên tha, cần gì phải đuổi cùng giết tận?”
Táng Cương liếc nhìn Trần U Đô: “Vừa rồi ông ta dẫn người đến ức hiếp bọn ta, sao không thấy ngươi đứng ra bảo tha.” Trần U Đô hơi nheo mắt lại: “Cô nương, ngươi có biết ông ta chính là trưởng lão Tiên Bảo Các không, giết chết trưởng lão Tiên Bảo Các là tội lớn.”
Táng Cương đột nhiên xông ra ngoài, lần này mục tiêu của cô bé không phải trưởng lão của Tiên Bảo Các mà là Trần U Đô, tốc độ của cô bé cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tới mặt Trần U Đô, sau đó dùng đao đâm vào đầu gã.
Trong lòng Trần U Đô nhất thời hơi khiếp sợ, bởi vì tốc độ của Táng Cương rất nhanh, nhưng gã phản ứng cũng rất nhanh, lúc Táng Cương đâm đao tới, gã lui về phía sau mấy thước, khiến một đao này của Táng Cương đâm hụt.
Đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên nâng tay phải lên.
Dường như cảm nhận được gì đó, sắc mặt Trần U Đô đột nhiên mạnh mẽ thay đổi, gã đột nhiên nắm chặt hai tay, một tia sáng quỷ dị phát ra từ trong cơ thể, Trần U Đô vội vàng lui lại, lui lại mấy thước mới dừng lại, mà lúc gã dừng lại, cổ họng gã hơi nứt lìa, máu chậm rãi chảy ra.
Trần U Đô khó tin nhìn Táng Cương cách đó không xa: “Ngươi dùng loại võ công gì vậy?”
Mọi người ở đó đều khiếp sợ, vậy mà lại khiến Trần U Đô bị thương, phải biết rằng Trần U Đô cũng có thể xem là thiên tài ở tổng viện thư viện Quan Huyên, thực lực cũng thuộc hạng trung đẳng ở tổng viện thư viện Quan Huyên!
Táng Cương nhìn chằm chằm Trần U Đô, sát ý trong mắt không hề che giấu, cô bé lần nữa ra tay, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hét giận giữ: “Làm càn!”
Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ bên ngoài tràn vào, ngay sau đó, một tên đàn ông trung niên mang một đám thị vệ Tiên Bảo Các lao vào.
Người tới chính là chủ quản Tiên Bảo Các – Hách Liên.
Sau khi Hách Liên đi vào, nhìn những thi thể cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Táng Cương: “Là ngươi giết à?”
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, trong mắt đột nhiên xuất hiện tia máu nhạt.
Sát ý càng ngày càng mạnh!
Nhìn thấy trong mắt Táng Cương xuất hiện hồng quang nhàn nhạt, Hách Liên híp mắt lại “Tuổi còn nhỏ mà đã có sát ý như vậy, khẳng định là đại ác, không thể giữ, giết.”
Vừa nói ông ta vừa vung tay lên, đám thị vệ xung quanh lao về phía Táng Cương, nhưng vào lúc này, Táng Cương đột nhiên giơ tay phải lên, trong nháy mắt, sắc mặt Hách Liên mạnh mẽ thay đổi, ông ta liên tục lùi lại, nhưng vẫn hơi chậm, cổ họng ông ta hơi nứt ra, máu tươi tràn ra.
Mặc dù Hách Liên tránh thoát một đòn trí mạng, nhưng những thị vệ ông ta mang tới lại không may mắn tránh khỏi, đầu người đi đầu bị bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.
Chỉ trong chớp mắt!
Hách Liên kinh hãi: “Ngươi.”
Táng Cương nắm chặt hai tay, trong mắt cô bé, tia máu đỏ trong mắt ngày càng đỏ, đồng thời, máu trong cơ thể dần sôi trào.
Huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé kích động, sát ý càng mạnh thì uy lực huyết mạch phong ma càng mạnh, lúc này mắt cô bé đã hơi giết đỏ mắt, vì vậy, máu trong cơ thể lại bắt đầu sôi trào.
Sau khi giết chết đám thị vệ, cô bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên cách đó không xa, Hách Liên nhìn chằm chằm cô bé: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Táng Cương không nói gì, đột nhiên lao về phía trước, lao thẳng về phía Hách Liên, lúc này, Trần U Đô đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay phải ra sau đó vung một cái, một làn sóng lửa đột nhiên bắn ra từ cánh tay gã!
Ầm!
Làn sóng lửa kia buộc Táng Cương dừng lại tại chỗ, nhưng ngay sau đó, cô bé lại lao về phía Trần U Đô, trong mắt Trần U Đô hiện lên một tia hung ác, gã mở lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, chân phải gã giẫm mạnh, đâm ra một thương!
Ầm!
Khi ánh sáng đỏ tan ra, cả Táng Cương và Trần U Đô đều liên tục lui lại, sau khi Táng Cương dừng lại, khi muốn ra tay lần nữa, ngay lúc này, không biết Hách Liên đã lao tới trước mặt Diệp Quân từ lúc nào, sau đó ông ta tóm lấy Diệp Quân tức giận nói: “Ngươi còn tiếp tục ra tay thì ta sẽ giết hắn!”
Chương 2377: Ta muốn tiền lương
Cách đó không xa, Táng Cương ngừng lại, cô bé quay đầu nhìn về phía Hách Liên sát ý ngút trời.
Hách Liên nhìn sát ý đáng sợ tỏa ra từ Táng Cương, đột nhiên cảnh giác, cô bé này không bình thường.
Hơn nữa, đối phương dám giết người một cách công khai trong Tiên Bảo Các, đây chắc chắn không phải là người có lai lịch bình thường.
Lúc này, trong lòng ông ta hơi bất an.
Đối với chủ sự địa phương như bọn họ, khi ở địa phương, có thể nói một tay che trời, nhưng bọn họ biết rõ có một số người có thể bắt nạt được, nhưng có một số người không thể chọc vào, một khi chọc vào thì chỉ có thể vạn kiếp bất phục.
Mà lúc này, cô bé trước mắt dám công khai giết người trong Tiên Bảo Các, lai lịch nhất định không đơn giản.
Nhưng lúc này, ông ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu đến cùng.
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, không nói gì.
Hách Liên trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ giết hắn.”
Táng Cương liếc mắt nhìn Hách Liên : “Nếu ngươi giết hắn người chị nấu mì của hắn sẽ đánh chết ngươi.”
Diệp quân: “…”
Hách Liên cau mày lại, lúc này Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên nói: “Cô nương, ngươi có biết giết người Tiên Bảo Các chính là tội lớn không?”
Táng Cương quay đầu nhìn Trần U Đô: “Vậy bọn họ giết chúng ta thì sao?” Trần U Đô cứng họng.
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa: “Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, trong lòng nói: “Tháp gia, ta rất thất vọng.”
Tiểu Tháp nói: “Sao vậy?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Một trưởng lão nhỏ của Tiên Bảo Các có thể kiêu ngạo vô lý như vậy, đây không còn là tiệm lớn khinh khách nữa mà là ỷ vào có chỗ dựa muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nhìn những người trong phòng, lại nói: “Bao gồm những người trước mắt này, bọn họ không nghĩ giải quyết vấn đề, bọn họ muốn giải quyết người tạo nên vấn đề trước.”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Chuyện này rất bình thường, thời điểm ta và ông nội ngươi ở cùng nhau, đã gặp nhiều chuyện đen tối hơn nhiều, bây giờ còn tốt, thật ra thời đại đó đều so nắm đấm của người nào cứng hơn, không hề kiêng kỵ chút nào.”
Diệp Quân yên lặng một hồi lâu mới nói: “Càng tầng chót, càng đen tối.” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Hách Liên: “Ám U.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông áo choàng đen từ một bên chậm rãi đi ra.
Người tới chính là Ám U.
Thấy người đột nhiên đi ra, Hách Liên run giọng nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
Trong lòng bàn tay Ám U xuất hiện một lệnh bài.
Khi nhìn thấy lệnh bài kia, con ngươi Hách Liên đột nhiên co rút lại, sau đó ngã xuống đất.
Ám Lệnh!
Đội quân mạnh nhất Tiên Bảo Các chính là Ám Vệ, chỉ nghe lệnh các chủ và viện trưởng, có quyền bắt giữ bất kỳ nhân viên nào trong Tiên Bảo Các trừ nhóm trưởng lão.
Mà đây cũng là thứ khiến người trong Tiên Bảo Các phải khiếp sợ, đặc biệt gần đây, sau khi Tiên Bảo Các bắt đầu cuộc kiểm tra chống tham nhũng quy mô lớn, rất nhiều chủ sự Tiên Bảo Các đã bị cách chức nhốt lại.
Hách Liên không ngờ, nơi này lại có người của Ám Vệ, nhưng mà ông ta không hề biết người trước mặt này chính là chủ Ám Vệ.
Ám U hành lễ với Diệp Quân: “Thiếu chủ, nơi này giao cho ta.”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn dẫn Táng Cương đi ra ngoài, khi đi qua Trần U Đô, hắn đột nhiên nhìn về phía Trần U Đô: “Bảo Tiên Bảo Các đuổi khách là ý của ngươi hay người bên cạnh ngươi?”
Trần U Đô biết người trước mặt này tuyệt đối không phải người bình thường, không dám giấu giếm: “Ý của người bên cạnh ta.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cây trong rừng có đẹp cũng sẽ bị gió quật ngã, ngươi bây giờ đang ở trên cao, hành động cũng phải cẩn thận, cũng phải chú ý người bên cạnh, tránh để bọn họ lấy danh nghĩa của ngươi làm việc ác, rước tai họa cho ngươi.”
Nói xong, hắn kéo Táng Cương đi ra ngoài.
Mà Trần U Đô đứng đó, trên mặt có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sau khi Diệp Quân kéo Táng Cương rời khỏi Tiên Bảo Các, thấp giọng thở dài: “Không ngờ ăn một bữa cơm cũng có chuyện phiền toái như vậy xảy ra.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân nhìn Táng Cương, Táng Cương nói: “Vào tháp.”
Diệp Quân cười nói: “Có phải cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh không?”
Táng Cương nhìn hắn, giật giật môi, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Muốn nói gì thì nói.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Nói lý lẽ không có ích gì cả, muốn khiến họ nhận lỗi thì phải mạnh hơn họ, có nhiều quyền hơn họ, nếu không, bọn họ sẽ không thấy được bản thân sai.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Táng Cương nghiêm túc nói: “Giết.”
Diệp Quân im lặng.
Táng Cương nhìn hắn: “Ngươi không thích giết người phải không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta không nghĩ giết người sẽ giải quyết được vấn đề.”
Táng Cương im lặng.
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên, ngươi nói cũng đúng, có vài người quả thật đáng chết, chờ ngươi tu luyện xong, ta sẽ giao cho ngươi một việc.”
Táng Cương hơi nhíu mày: “Việc gì?”
Diệp Quân cười nói: “Giết người.”
Táng Cương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi luôn giúp ta, chẳng lẽ muốn ta lập công lớn cho ngươi?”
Diệp Quân cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Ta muốn tiền lương.”
Diệp Quân gật đầu: “Được, đến lúc đó để ngươi ra điều kiện.”
Táng Cương hài lòng gật đầu.
Một lúc sau, Diệp Quân đưa Táng Cương tới một khu vực trận pháp dịch chuyển, sau khi hắn dẫn theo Táng Cương vào trận pháp dịch chuyển, trận pháp dịch chuyển khởi động, ngay sau đó hai người biến mất.
Không lâu sau, Diệp Quân và Táng Cương đi tới khu vực Thần Hư.
Chương 2378: Đế Thần
Lúc hắn vừa bước vào khu vực Thần Hư, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính là Đa Nguyên Đạo Đế!
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Cha nuôi.”
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế trước mặt, sau đó nói: “Gọi ta là viện trưởng là được.”
Đa Nguyên Đạo Đế hơi do dự, sau đó nói: “Một ngày là cha, cả đời là cha.”
Diệp Quân bị ông ta làm cho không nói nên lời.
Táng Cương nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi nghi ngờ, cha nuôi ư?
Diệp Quân đột nhiên nói: “Dĩ An đâu?”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Dĩ An cô nương đang ở vương thành Thần Hư.”
Diệp Quân gật đầu : “Đưa ta đi!”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Cha nuôi, Phạn cô nương kia vẫn đang quỳ.”
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Quỳ?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, là cô cô ngươi bảo cô ta quỳ, nói đợi ngươi đi ra.”
Cô cô!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân và Táng Cương biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, Đa Nguyên Đạo Đế dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi tới trước mặt Phạn Chiêu Đế đang quỳ cách đó không xa, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi giật mình, sau đó hung tợn lườn hắn.
Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Cô lườm ta làm gì, cũng không phải ta khiến Phạn cô nương quỳ.”
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cô cô ngươi nói, chỉ ngươi mới có thể thả cô ta.”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, trên người Phạn Chiêu Đế có một cỗ lực lượng thần bí bị trấn áp.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, hắn biết, cô cô nhất định sẽ không vô cớ trấn áp cô ta, nhất định là có nguyên nhân.
Trên mặt Phạn Chiêu Đế không có biểu cảm gì, cũng không yêu cầu Diệp Quân thả cô ta đi.
Lòng kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta cúi đầu!
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Nói chi tiết chuyện đã xảy ra.”
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu, sau đó kể lại chuyện gì đã xảy ra sau khi Diệp Quân rời đi.
Sau khi nghe Đa Nguyên Đạo Đế kể xong, Diệp Quân cau mày, nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: “Cô muốn mượn tay cô cô của ta để diệt trừ Sáng Thế Đạo Điện!”
Phạn Chiêu Đế trầm mặc không nói gì.
Diệp Quân xoay người rời đi.
Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói: “Ừ.”
Diệp Quân dừng bước lại, hắn xoay người nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông biết Sáng Thế Đạo Điện này không?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Biết một chút, nhưng không nhiều.”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Không phải ông vốn ở Sáng Thế Đạo Điện sao?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười khổ: “Nói thật, ta là người gác cổng Sáng Thế Đạo Điện.”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Gác cổng.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, Sáng Thế Đạo Điện này là một thế lực vô cùng cổ xưa, bên trong có một vị Đế Thần, thực lực của vị Đế Thần này…”
Nói đến đây, sắc mặt ông ta bật chợt trở nên nghiêm trọng chưa từng có.
Diệp Quân nói: “Rất mạnh à?”
Đa Nguyên Đạo Đế nghiêm túc gật đầu : “Vô cùng mạnh, cho nên thực lực của ta mới như vậy.”
Nói đến đây, ông ta liếc nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sở dĩ thực lực của ta đạt đến trình độ này là vì ta nhận được một phần cơ duyên, bao gồm cả pháp ấn Vô Thượng cũng là đạt được ở trong đó, nhưng ta chưa từng gặp vị Đế Thần đó, không chỉ vị Đế Thần đó mà ngay cả hai vị Thần Hầu cũng chưa từng nhìn thấy.”
Diệp Quân hỏi: “Thần hầu?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Là đệ tử mà vị Đế Thần kia thu nhận, thực lực rất mạnh.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Mạnh đến mức nào?”
Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Có thể tùy tiện trấn áp chúng ta, tuy rằng chưa gặp, nhưng chúng ta từng thấy tượng của bọn họ, bọn họ cũng từng hiển linh, chỉ là một đạo uy áp đã trấn áp ta.”
Diệp Quân im lặng.
Chỉ vẻn vẹn một đạo uy áp đã có thể trấn áp Đa Nguyên Đạo Đế, hơn nữa còn là bản thể của ông ta, có thể tưởng tượng kinh khủng đến mức nào.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Sáng Thế Đạo Điện này không thể khinh thường.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gần đây ta hơi bận, nếu bọn họ tới làm phiền, Đa Nguyên Đạo Đế giúp ta một chút nhé.”
Vẻ mặt Đa Nguyên Đạo Đế cứng đờ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phạn Chiêu Đế đang quỳ cách đó không xa, Phạn Chiêu Đế mặt lạnh nói: “Ta biết nhiều hơn chút.”
Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Nói chi tiết.”
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Muốn ta quỳ nói cho ngươi sao?”
Diệp Quân nói: “Đứng lên đi!”
Vừa dứt lời, cổ lực lượng thần bí trên người Phạn Chiêu Đế đột nhiên biến mất, Phạn Chiêu Đế lập tức đứng dậy!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ cười: “Tháp gia, đây có tính là ta nói là làm ngay không?”
Ầm!
Đột nhiên, một lực lượng thần bí đè lên Diệp Quân, Diệp Quân ngã thẳng xuống, sau đó mông hắn như bị thứ gì đó quất mạnh, lập tức sưng tấy.
Chương 2379: Mượn dao giết người
Tiểu Tháp vui sướng khi thấy người gặp họa: “Này, cô cô ngươi nể mặt ngươi, ngươi còn giả bộ gì, muốn bị đánh à”.
Diệp Quân cười khổ, xem ra sau này vẫn không thể tùy tiện vờ vịt gì đó nữa.
Lúc này Phạn Chiêu Đế cách đó không xa đứng lên, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, cứ thế vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh Diệp Quân, ông ta biết sự đáng sợ của Phạn Chiêu Đế, đến bây giờ trong số những người ông ta từng gặp, chỉ có người phụ nữ váy trắng mới có thể trấn áp được cô ta.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn cô ta, tất nhiên hắn không sợ người phụ nữ này làm hại hắn, đầu óc người này vẫn chưa hỏng.
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Táng Cương ở một bên, Táng Cương thấy cô ta nhìn sang thì nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế nhìn Táng Cương, không biết nhìn thấy gì, mắt cô ta sáng lên: “Ngươi nhặt cô bé này từ đâu vậy?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Phạn cô nương, nói về thần điện Sáng Thế đi”.
Phạn Chiêu Đế hơi tiếc nuối dời mắt khỏi người Táng Cương, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vị Sáng Thế Thần ở thần điện Sáng Thế từng là cường giả đỉnh cao của nền văn minh vũ trụ cấp tám, còn là người mạnh nhất trong lịch sử, từng tạo ra vạn đạo vạn pháp, tự xưng là Đế Thần, vị thần giữa các đế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ta đến nền văn minh vũ trụ cấp chín”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ, trong lịch sử nền văn minh vũ trụ cấp tám, chỉ có ông ta đột phá cực hạn của mình”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ông ta tiến vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng không phải lẻn vào, mà là dựa vào thực lực vô địch của mình để vào”.
Diệp Quân nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Mặc dù đã bước vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng ông ta vẫn không bỏ quyền kiểm soát nền văn minh vũ trụ cấp tám”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cảnh giới Đế Thần”.
Phạn Chiêu Đế khẽ gật đầu: “Đây là cảnh giới do chính ông ta tạo ra, cũng là cảnh giới cao nhất dưới nền văn minh vũ trụ cấp tám hiện nay, tất nhiên là vô cảnh giới”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Phạn cô nương, cô có thể nói cho ta biết về sự phân chia cảnh giới của nền văn minh vũ trụ tám cấp hiện nay không?”, hắn luôn có cảm giác cảnh giới của các nền văn minh này quá hỗn loạn.
Hắn đã quyết định đợi sau này thống nhất toàn vũ trụ, hắn phải nói theo vị Tổ Long của hệ Ngân Hà, xe cộ, chữ viết, chế độ, cảnh giới đều giống nhau.
Hắn muốn đưa ra một hệ thống tu luyện chung cho toàn vũ trụ, hệ thống hoàn toàn mới.
Như biết Diệp Quân nghĩ gì, Phạn Chiêu Đế ở một bên bỗng nói: “Ngươi đừng nghĩ cảnh giới của tất cả nền văn minh vũ trụ đều giống nhau”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Ý cô là sao?”
Phạn Chiêu Đế nói: “Thực lực của mỗi nền văn minh vũ trụ là khác nhau, làm sao có thể sử dụng chung một hệ thống tu luyện được?”, Diệp Quân cau mày, hắn quả thật không để ý tới điểm này.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Hơn nữa, cách tu luyện của các nền văn minh vũ trụ hơi khác nhau. Thế nên muốn hệ thống tu luyện của mỗi vũ trụ hoàn toàn giống nhau là chuyện không thể”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta nói về cảnh giới của nền văn minh vũ trụ cấp tám. Cảnh giới cao nhất của nền văn minh vũ trụ cấp tám là cảnh giới Đế Thần, dưới nó là cảnh giới Đế Tổ, cảnh giới Đế Nguyên, cảnh giới Đế Huyền, cảnh giới Đạo Đế”.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu: “Ta là cảnh giới Đạo Đế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phía trên ông còn có bốn vị cảnh giới nữa hả?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Vì cảnh giới Đạo Đế của ta vẫn là bởi vì ta tiến vào Sáng Thế Đạo Điện, ở đó có được cơ hội, không chỉ ta, mà rất nhiều cường giả đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ cấp tám và nền văn minh vũ trụ cấp bảy đều nghĩ cách để đến Sáng Thế Đạo Điện, sau đó tìm cơ hội ở đó”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Cô thì sao? Cô ở cảnh giới nào?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đoán xem”.
Diệp Quân sầm mặt.
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng nói: “Chúng ta vẫn phải cẩn thận, vì Sáng Thế Đế Thần này có rất nhiều tín đồ, những tín đồ đó cực kỳ sùng bái ông ta, trong những tín đồ này không có ai là người đơn giản, rất có thể họ là chủ nhân của nền văn minh một vũ trụ nào đó, hoặc là tán tu cực kỳ mạnh nào đó. Ngoài ra, còn phải đặc biệt cẩn thận với bốn Thần Hầu của Sáng Thế Đế Thần, thực lực của bốn người đó đều là cảnh giới đỉnh cao Đế Tổ, vô cùng đáng sợ”.
Nói đến đây, thật ra ông ta cũng hơi lo lắng.
Ông ta từng ở trong Sáng Thế Đạo Điện nên biết nơi đó khủng khiếp thế nào, mặc dù người phụ nữ váy trắng cũng rất đáng sợ, nhưng ông ta không biết thực lực thực sự của người phụ nữ váy trắng nên ông ta vẫn cảm thấy hơi bất an.
Dĩ nhiên bây giờ ông ta cũng biết rất rõ, ông ta chỉ có thể đi theo cha nuôi trước mặt này đến cùng.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Mục đích ban đầu của cô là muốn mượn tay cô cô của ta để tiêu diệt Sáng Thế Đạo Điện này”.
Phạn Chiêu Đế không cảm xúc, cũng không nói gì.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế rồi lắc đầu: “Tính kế cô cô của ta, cô nghĩ sao thế hả?”
Phạn Chiêu Đế hừ một tiếng, không nói gì.
Diệp Quân bỗng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Làm sao để dung hợp pháp ấn?”
Đa Nguyên Đạo Đế nhanh chóng xòe tay ra, pháp ấn Vô Thượng xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa pháp ấn Vô Thượng đến trước mặt Diệp Quân: “Đã hoàn toàn tích hợp, bây giờ chỉ cần nó nhận ngươi là chủ là được”.
Diệp Quân cầm lấy pháp ấn Vô Thượng đó, chậm rãi nhắm mắt lại, pháp ấn Vô Thượng bắt đầu khẽ run lên, sau đó một tia năng lượng bí ẩn tiến vào ý thức của hắn, sau đó hắn có thể cảm nhận rất rõ mọi thứ của pháp ấn Vô Thượng.
Bây giờ pháp ấn Vô Thượng đã dung hợp hoàn toàn với Quan Huyên Pháp của hắn.
Chương 2380: Lại làm chuyện xấu
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng nói: “Bây giờ Quan Huyên Pháp này đã không chỉ là một bộ pháp luật, mà còn là một phương pháp tu luyện, chỉ cần tu luyện theo phương pháp này thì có thể đạt được sức mạnh pháp luật cường đại. Đương nhiên, đây là cực hạn của pháp này tùy thuộc thực lực của ngươi, ngươi càng mạnh thì pháp này càng mạnh, nếu ngươi không có giới hạn, pháp này sẽ không có giới hạn”.
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, bộ luật pháp này tương đương với công pháp kiểu trưởng thành.
Hơn nữa, ngoài việc tập trung vào thiên phú cá nhân, tu luyện pháp này còn đòi hỏi sự thuần khiết, tức là chỉ những người thực sự tuân thủ theo pháp này từ tận đáy lòng mới có thể thu được sức mạnh Quan Huyên Pháp thuần khiết nhất, người nào càng thuần khiết thì thực lực càng mạnh.
Đây là sự ràng buộc vô hình.
Diệp Quân khá kỳ vọng, sau khi thực lực khôi phục, hắn sẽ quay về vũ trụ Quan Huyên để thực hiện pháp này, để người ở vũ trụ Quan Huyên bắt đầu tu luyện Quan Huyên Pháp.
Diệp Quân như đã nghĩ tới điều gì, hắn nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Đa Nguyên, theo ta được biết, ông không phải là người tham sống sợ chết, sở dĩ lúc đầu ông đầu hàng chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó”.
Đa Nguyên Đạo Đế hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Diệp Quân nhìn ông ta, thấy ông ta không muốn nói thêm gì nữa, hắn cũng không nói thêm gì nữa, nói: “Đưa ta đi gặp Dĩ An đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân và Táng Cương rời đi, còn Phạn Chiêu Đế trầm ngâm một lúc, sau đó cũng đi theo.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân và Táng Cương đi theo Đa Nguyên Đạo Đế đến đến vương thành Thần Hư, lúc này Dương Dĩ An đã trở thành chủ của khu vực Thần Hư.
Bởi vì trước đó người phụ nữ váy trắng đã thể hiện sức mạnh đáng sợ, các thế lực lớn trong khu vực Thần Hư đều không dám chống cự. Hơn nữa, có thêm sự giúp đỡ của Đa Nguyên Đạo Đế, Dương Dĩ An gần như không tốn sức đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực Thần Hư.
Trong đại điện.
Dương Dĩ An nhìn thấy Diệp Quân thì mừng rỡ không thôi, chạy đến trước mặt hắn rồi ôm chầm lấy hắn.
Thấy thế, Táng Cương khẽ cau mày.
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp”.
Lúc này, Dương Dĩ An để ý thấy bên cạnh còn có người khác, cô bé nhanh chóng buông Diệp Quân ra, khi nhìn thấy Táng Cương, cô bé hơi giật mình: “Vị này là?”
Diệp Quân đang định nói thì Táng Cương bỗng lên tiếng: “Táng Cương”.
Táng Cương!
Dương Dĩ An chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Cô bé đến từ Đại lục vị vứt bỏ”.
Dương Dĩ An gật đầu, sau đó nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Đa Nguyên Đạo Đế thức thời đi ra ngoài, nhưng Phạn Chiêu Đế thì lại không.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, Phạn Chiêu Đế nói: “Ăn chung đi”.
Diệp Quân cạn lời.
Ba người đi đến ngoài chính điện, Diệp Quân bắt đầu nướng thịt cừu cho những người còn lại, mặt Dương Dĩ An tràn đầy vẻ mong đợi, đã lâu rồi cô bé chưa được ăn thịt cừu nướng.
Phạn Chiêu Đế bỗng nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Diệp Quân nói: “Hoàn thiện Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự hiện nay, tiện thể đến vực Cửu Châu xem thử”.
“Vực Cửu Châu?”
Phạn Chiêu Đế híp mắt: “Ngươi lại còn biết đến nơi này”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng biết nơi này à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Năm đó từng đến một lần”.
Diệp Quân hỏi: “Nơi đó thế nào?”
Phạn Chiêu Đế ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có rất nhiều thiên kiêu, thiên tài xuất chúng thật sự”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta lại càng mong đợi”.
Phạn Chiêu Đế nói: “Ngươi chắc chắn muốn đến nơi đó?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Quả thật có thể đi xem thử, có thể mở mang kiến thức”.
Diệp Quân nói: “Nơi đó là nền văn minh vũ trụ cấp chin à?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Nơi đó khá phức tạp, đến lúc đó ngươi sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, nướng thịt cừu xong bèn chia cho mấy người phụ nữ. Đây là lần đầu tiên Táng Cương ăn thịt cừu nướng, vừa bỏ vào miệng, hai mắt cô bé lập tức sáng lên, cô bé nhìn Diệp Quân đang chuyên tâm nướng cừu bên cạnh, phải nói là từ khi đi theo người đàn ông này, mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ngon.
Phiếu cơm dài hạn.
Một lúc sau, Phạn Chiêu Đế bỗng đứng dậy nói: “Ta đi đây”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Đi?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu rồi nhìn Dương Dĩ An: “Ở đây có Đa Nguyên Đạo Đế giúp cô ta, không cần ta nữa, ta phải đi xử lý việc của mình”.
Diệp Quân nói: “Chuyện gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi”.
Nói rồi cô ta bỗng giơ ngón tay ra, một tia sáng trắng đi vào giữa trán Dương Dĩ An: “Sau này cứ tu luyện theo cái này, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ trở thành cường giả hạng nhất ở thế giới này”.
Nói rồi cô ta xoay người rồi biến mất.
Diệp Quân nhíu mày, người phụ nữ này chắc chắn lại muốn làm chuyện xấu gì rồi.
Diệp Quân thu hồi ý nghĩ, lúc này hắn như cảm nhận được cái gì, sắc mặt thay đổi ngay sau đó cả người hắn đã lên đến thời không vô tận.
Sau khi Táng Cương giải quyết mấy tên thị vệ kia, cô bé cũng không định bỏ qua mà nhìn về phía ông lão áo xám, ông lão áo xám thấy Táng Cương nhìn, nhất thời kinh hãi, vội vàng lui đến bên cạnh đám người Trần U Đô.
Táng Cương xách đao xông qua, lúc này, Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên đập mạnh tách trà lên bàn, tách trà hóa thành một luồng sức mạnh lao về phía Táng Cương.
Táng Cương bổ xuống một đao.
Ầm!
Tách trà kia bị cô bé chém vỡ.
Trần U Đô cũng chậm rãi đứng lên, cười nói: “Vị cô nương này, tha được nên tha, cần gì phải đuổi cùng giết tận?”
Táng Cương liếc nhìn Trần U Đô: “Vừa rồi ông ta dẫn người đến ức hiếp bọn ta, sao không thấy ngươi đứng ra bảo tha.” Trần U Đô hơi nheo mắt lại: “Cô nương, ngươi có biết ông ta chính là trưởng lão Tiên Bảo Các không, giết chết trưởng lão Tiên Bảo Các là tội lớn.”
Táng Cương đột nhiên xông ra ngoài, lần này mục tiêu của cô bé không phải trưởng lão của Tiên Bảo Các mà là Trần U Đô, tốc độ của cô bé cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tới mặt Trần U Đô, sau đó dùng đao đâm vào đầu gã.
Trong lòng Trần U Đô nhất thời hơi khiếp sợ, bởi vì tốc độ của Táng Cương rất nhanh, nhưng gã phản ứng cũng rất nhanh, lúc Táng Cương đâm đao tới, gã lui về phía sau mấy thước, khiến một đao này của Táng Cương đâm hụt.
Đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên nâng tay phải lên.
Dường như cảm nhận được gì đó, sắc mặt Trần U Đô đột nhiên mạnh mẽ thay đổi, gã đột nhiên nắm chặt hai tay, một tia sáng quỷ dị phát ra từ trong cơ thể, Trần U Đô vội vàng lui lại, lui lại mấy thước mới dừng lại, mà lúc gã dừng lại, cổ họng gã hơi nứt lìa, máu chậm rãi chảy ra.
Trần U Đô khó tin nhìn Táng Cương cách đó không xa: “Ngươi dùng loại võ công gì vậy?”
Mọi người ở đó đều khiếp sợ, vậy mà lại khiến Trần U Đô bị thương, phải biết rằng Trần U Đô cũng có thể xem là thiên tài ở tổng viện thư viện Quan Huyên, thực lực cũng thuộc hạng trung đẳng ở tổng viện thư viện Quan Huyên!
Táng Cương nhìn chằm chằm Trần U Đô, sát ý trong mắt không hề che giấu, cô bé lần nữa ra tay, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hét giận giữ: “Làm càn!”
Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ bên ngoài tràn vào, ngay sau đó, một tên đàn ông trung niên mang một đám thị vệ Tiên Bảo Các lao vào.
Người tới chính là chủ quản Tiên Bảo Các – Hách Liên.
Sau khi Hách Liên đi vào, nhìn những thi thể cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Táng Cương: “Là ngươi giết à?”
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, trong mắt đột nhiên xuất hiện tia máu nhạt.
Sát ý càng ngày càng mạnh!
Nhìn thấy trong mắt Táng Cương xuất hiện hồng quang nhàn nhạt, Hách Liên híp mắt lại “Tuổi còn nhỏ mà đã có sát ý như vậy, khẳng định là đại ác, không thể giữ, giết.”
Vừa nói ông ta vừa vung tay lên, đám thị vệ xung quanh lao về phía Táng Cương, nhưng vào lúc này, Táng Cương đột nhiên giơ tay phải lên, trong nháy mắt, sắc mặt Hách Liên mạnh mẽ thay đổi, ông ta liên tục lùi lại, nhưng vẫn hơi chậm, cổ họng ông ta hơi nứt ra, máu tươi tràn ra.
Mặc dù Hách Liên tránh thoát một đòn trí mạng, nhưng những thị vệ ông ta mang tới lại không may mắn tránh khỏi, đầu người đi đầu bị bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.
Chỉ trong chớp mắt!
Hách Liên kinh hãi: “Ngươi.”
Táng Cương nắm chặt hai tay, trong mắt cô bé, tia máu đỏ trong mắt ngày càng đỏ, đồng thời, máu trong cơ thể dần sôi trào.
Huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé kích động, sát ý càng mạnh thì uy lực huyết mạch phong ma càng mạnh, lúc này mắt cô bé đã hơi giết đỏ mắt, vì vậy, máu trong cơ thể lại bắt đầu sôi trào.
Sau khi giết chết đám thị vệ, cô bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên cách đó không xa, Hách Liên nhìn chằm chằm cô bé: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Táng Cương không nói gì, đột nhiên lao về phía trước, lao thẳng về phía Hách Liên, lúc này, Trần U Đô đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay phải ra sau đó vung một cái, một làn sóng lửa đột nhiên bắn ra từ cánh tay gã!
Ầm!
Làn sóng lửa kia buộc Táng Cương dừng lại tại chỗ, nhưng ngay sau đó, cô bé lại lao về phía Trần U Đô, trong mắt Trần U Đô hiện lên một tia hung ác, gã mở lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, chân phải gã giẫm mạnh, đâm ra một thương!
Ầm!
Khi ánh sáng đỏ tan ra, cả Táng Cương và Trần U Đô đều liên tục lui lại, sau khi Táng Cương dừng lại, khi muốn ra tay lần nữa, ngay lúc này, không biết Hách Liên đã lao tới trước mặt Diệp Quân từ lúc nào, sau đó ông ta tóm lấy Diệp Quân tức giận nói: “Ngươi còn tiếp tục ra tay thì ta sẽ giết hắn!”
Chương 2377: Ta muốn tiền lương
Cách đó không xa, Táng Cương ngừng lại, cô bé quay đầu nhìn về phía Hách Liên sát ý ngút trời.
Hách Liên nhìn sát ý đáng sợ tỏa ra từ Táng Cương, đột nhiên cảnh giác, cô bé này không bình thường.
Hơn nữa, đối phương dám giết người một cách công khai trong Tiên Bảo Các, đây chắc chắn không phải là người có lai lịch bình thường.
Lúc này, trong lòng ông ta hơi bất an.
Đối với chủ sự địa phương như bọn họ, khi ở địa phương, có thể nói một tay che trời, nhưng bọn họ biết rõ có một số người có thể bắt nạt được, nhưng có một số người không thể chọc vào, một khi chọc vào thì chỉ có thể vạn kiếp bất phục.
Mà lúc này, cô bé trước mắt dám công khai giết người trong Tiên Bảo Các, lai lịch nhất định không đơn giản.
Nhưng lúc này, ông ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu đến cùng.
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, không nói gì.
Hách Liên trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ giết hắn.”
Táng Cương liếc mắt nhìn Hách Liên : “Nếu ngươi giết hắn người chị nấu mì của hắn sẽ đánh chết ngươi.”
Diệp quân: “…”
Hách Liên cau mày lại, lúc này Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên nói: “Cô nương, ngươi có biết giết người Tiên Bảo Các chính là tội lớn không?”
Táng Cương quay đầu nhìn Trần U Đô: “Vậy bọn họ giết chúng ta thì sao?” Trần U Đô cứng họng.
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa: “Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, trong lòng nói: “Tháp gia, ta rất thất vọng.”
Tiểu Tháp nói: “Sao vậy?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Một trưởng lão nhỏ của Tiên Bảo Các có thể kiêu ngạo vô lý như vậy, đây không còn là tiệm lớn khinh khách nữa mà là ỷ vào có chỗ dựa muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nhìn những người trong phòng, lại nói: “Bao gồm những người trước mắt này, bọn họ không nghĩ giải quyết vấn đề, bọn họ muốn giải quyết người tạo nên vấn đề trước.”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Chuyện này rất bình thường, thời điểm ta và ông nội ngươi ở cùng nhau, đã gặp nhiều chuyện đen tối hơn nhiều, bây giờ còn tốt, thật ra thời đại đó đều so nắm đấm của người nào cứng hơn, không hề kiêng kỵ chút nào.”
Diệp Quân yên lặng một hồi lâu mới nói: “Càng tầng chót, càng đen tối.” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Hách Liên: “Ám U.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông áo choàng đen từ một bên chậm rãi đi ra.
Người tới chính là Ám U.
Thấy người đột nhiên đi ra, Hách Liên run giọng nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
Trong lòng bàn tay Ám U xuất hiện một lệnh bài.
Khi nhìn thấy lệnh bài kia, con ngươi Hách Liên đột nhiên co rút lại, sau đó ngã xuống đất.
Ám Lệnh!
Đội quân mạnh nhất Tiên Bảo Các chính là Ám Vệ, chỉ nghe lệnh các chủ và viện trưởng, có quyền bắt giữ bất kỳ nhân viên nào trong Tiên Bảo Các trừ nhóm trưởng lão.
Mà đây cũng là thứ khiến người trong Tiên Bảo Các phải khiếp sợ, đặc biệt gần đây, sau khi Tiên Bảo Các bắt đầu cuộc kiểm tra chống tham nhũng quy mô lớn, rất nhiều chủ sự Tiên Bảo Các đã bị cách chức nhốt lại.
Hách Liên không ngờ, nơi này lại có người của Ám Vệ, nhưng mà ông ta không hề biết người trước mặt này chính là chủ Ám Vệ.
Ám U hành lễ với Diệp Quân: “Thiếu chủ, nơi này giao cho ta.”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn dẫn Táng Cương đi ra ngoài, khi đi qua Trần U Đô, hắn đột nhiên nhìn về phía Trần U Đô: “Bảo Tiên Bảo Các đuổi khách là ý của ngươi hay người bên cạnh ngươi?”
Trần U Đô biết người trước mặt này tuyệt đối không phải người bình thường, không dám giấu giếm: “Ý của người bên cạnh ta.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cây trong rừng có đẹp cũng sẽ bị gió quật ngã, ngươi bây giờ đang ở trên cao, hành động cũng phải cẩn thận, cũng phải chú ý người bên cạnh, tránh để bọn họ lấy danh nghĩa của ngươi làm việc ác, rước tai họa cho ngươi.”
Nói xong, hắn kéo Táng Cương đi ra ngoài.
Mà Trần U Đô đứng đó, trên mặt có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sau khi Diệp Quân kéo Táng Cương rời khỏi Tiên Bảo Các, thấp giọng thở dài: “Không ngờ ăn một bữa cơm cũng có chuyện phiền toái như vậy xảy ra.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân nhìn Táng Cương, Táng Cương nói: “Vào tháp.”
Diệp Quân cười nói: “Có phải cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh không?”
Táng Cương nhìn hắn, giật giật môi, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Muốn nói gì thì nói.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Nói lý lẽ không có ích gì cả, muốn khiến họ nhận lỗi thì phải mạnh hơn họ, có nhiều quyền hơn họ, nếu không, bọn họ sẽ không thấy được bản thân sai.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Táng Cương nghiêm túc nói: “Giết.”
Diệp Quân im lặng.
Táng Cương nhìn hắn: “Ngươi không thích giết người phải không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta không nghĩ giết người sẽ giải quyết được vấn đề.”
Táng Cương im lặng.
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên, ngươi nói cũng đúng, có vài người quả thật đáng chết, chờ ngươi tu luyện xong, ta sẽ giao cho ngươi một việc.”
Táng Cương hơi nhíu mày: “Việc gì?”
Diệp Quân cười nói: “Giết người.”
Táng Cương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi luôn giúp ta, chẳng lẽ muốn ta lập công lớn cho ngươi?”
Diệp Quân cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Ta muốn tiền lương.”
Diệp Quân gật đầu: “Được, đến lúc đó để ngươi ra điều kiện.”
Táng Cương hài lòng gật đầu.
Một lúc sau, Diệp Quân đưa Táng Cương tới một khu vực trận pháp dịch chuyển, sau khi hắn dẫn theo Táng Cương vào trận pháp dịch chuyển, trận pháp dịch chuyển khởi động, ngay sau đó hai người biến mất.
Không lâu sau, Diệp Quân và Táng Cương đi tới khu vực Thần Hư.
Chương 2378: Đế Thần
Lúc hắn vừa bước vào khu vực Thần Hư, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính là Đa Nguyên Đạo Đế!
Đa Nguyên Đạo Đế cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Cha nuôi.”
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế trước mặt, sau đó nói: “Gọi ta là viện trưởng là được.”
Đa Nguyên Đạo Đế hơi do dự, sau đó nói: “Một ngày là cha, cả đời là cha.”
Diệp Quân bị ông ta làm cho không nói nên lời.
Táng Cương nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi nghi ngờ, cha nuôi ư?
Diệp Quân đột nhiên nói: “Dĩ An đâu?”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Dĩ An cô nương đang ở vương thành Thần Hư.”
Diệp Quân gật đầu : “Đưa ta đi!”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Cha nuôi, Phạn cô nương kia vẫn đang quỳ.”
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Quỳ?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, là cô cô ngươi bảo cô ta quỳ, nói đợi ngươi đi ra.”
Cô cô!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân và Táng Cương biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, Đa Nguyên Đạo Đế dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi tới trước mặt Phạn Chiêu Đế đang quỳ cách đó không xa, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi giật mình, sau đó hung tợn lườn hắn.
Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Cô lườm ta làm gì, cũng không phải ta khiến Phạn cô nương quỳ.”
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cung kính nói: “Cô cô ngươi nói, chỉ ngươi mới có thể thả cô ta.”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, trên người Phạn Chiêu Đế có một cỗ lực lượng thần bí bị trấn áp.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, hắn biết, cô cô nhất định sẽ không vô cớ trấn áp cô ta, nhất định là có nguyên nhân.
Trên mặt Phạn Chiêu Đế không có biểu cảm gì, cũng không yêu cầu Diệp Quân thả cô ta đi.
Lòng kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta cúi đầu!
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Nói chi tiết chuyện đã xảy ra.”
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu, sau đó kể lại chuyện gì đã xảy ra sau khi Diệp Quân rời đi.
Sau khi nghe Đa Nguyên Đạo Đế kể xong, Diệp Quân cau mày, nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: “Cô muốn mượn tay cô cô của ta để diệt trừ Sáng Thế Đạo Điện!”
Phạn Chiêu Đế trầm mặc không nói gì.
Diệp Quân xoay người rời đi.
Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói: “Ừ.”
Diệp Quân dừng bước lại, hắn xoay người nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông biết Sáng Thế Đạo Điện này không?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Biết một chút, nhưng không nhiều.”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Không phải ông vốn ở Sáng Thế Đạo Điện sao?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười khổ: “Nói thật, ta là người gác cổng Sáng Thế Đạo Điện.”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Gác cổng.”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đúng vậy, Sáng Thế Đạo Điện này là một thế lực vô cùng cổ xưa, bên trong có một vị Đế Thần, thực lực của vị Đế Thần này…”
Nói đến đây, sắc mặt ông ta bật chợt trở nên nghiêm trọng chưa từng có.
Diệp Quân nói: “Rất mạnh à?”
Đa Nguyên Đạo Đế nghiêm túc gật đầu : “Vô cùng mạnh, cho nên thực lực của ta mới như vậy.”
Nói đến đây, ông ta liếc nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sở dĩ thực lực của ta đạt đến trình độ này là vì ta nhận được một phần cơ duyên, bao gồm cả pháp ấn Vô Thượng cũng là đạt được ở trong đó, nhưng ta chưa từng gặp vị Đế Thần đó, không chỉ vị Đế Thần đó mà ngay cả hai vị Thần Hầu cũng chưa từng nhìn thấy.”
Diệp Quân hỏi: “Thần hầu?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Là đệ tử mà vị Đế Thần kia thu nhận, thực lực rất mạnh.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Mạnh đến mức nào?”
Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Có thể tùy tiện trấn áp chúng ta, tuy rằng chưa gặp, nhưng chúng ta từng thấy tượng của bọn họ, bọn họ cũng từng hiển linh, chỉ là một đạo uy áp đã trấn áp ta.”
Diệp Quân im lặng.
Chỉ vẻn vẹn một đạo uy áp đã có thể trấn áp Đa Nguyên Đạo Đế, hơn nữa còn là bản thể của ông ta, có thể tưởng tượng kinh khủng đến mức nào.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Sáng Thế Đạo Điện này không thể khinh thường.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gần đây ta hơi bận, nếu bọn họ tới làm phiền, Đa Nguyên Đạo Đế giúp ta một chút nhé.”
Vẻ mặt Đa Nguyên Đạo Đế cứng đờ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phạn Chiêu Đế đang quỳ cách đó không xa, Phạn Chiêu Đế mặt lạnh nói: “Ta biết nhiều hơn chút.”
Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Nói chi tiết.”
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Muốn ta quỳ nói cho ngươi sao?”
Diệp Quân nói: “Đứng lên đi!”
Vừa dứt lời, cổ lực lượng thần bí trên người Phạn Chiêu Đế đột nhiên biến mất, Phạn Chiêu Đế lập tức đứng dậy!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ cười: “Tháp gia, đây có tính là ta nói là làm ngay không?”
Ầm!
Đột nhiên, một lực lượng thần bí đè lên Diệp Quân, Diệp Quân ngã thẳng xuống, sau đó mông hắn như bị thứ gì đó quất mạnh, lập tức sưng tấy.
Chương 2379: Mượn dao giết người
Tiểu Tháp vui sướng khi thấy người gặp họa: “Này, cô cô ngươi nể mặt ngươi, ngươi còn giả bộ gì, muốn bị đánh à”.
Diệp Quân cười khổ, xem ra sau này vẫn không thể tùy tiện vờ vịt gì đó nữa.
Lúc này Phạn Chiêu Đế cách đó không xa đứng lên, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, cứ thế vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh Diệp Quân, ông ta biết sự đáng sợ của Phạn Chiêu Đế, đến bây giờ trong số những người ông ta từng gặp, chỉ có người phụ nữ váy trắng mới có thể trấn áp được cô ta.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn cô ta, tất nhiên hắn không sợ người phụ nữ này làm hại hắn, đầu óc người này vẫn chưa hỏng.
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Táng Cương ở một bên, Táng Cương thấy cô ta nhìn sang thì nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế nhìn Táng Cương, không biết nhìn thấy gì, mắt cô ta sáng lên: “Ngươi nhặt cô bé này từ đâu vậy?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Phạn cô nương, nói về thần điện Sáng Thế đi”.
Phạn Chiêu Đế hơi tiếc nuối dời mắt khỏi người Táng Cương, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vị Sáng Thế Thần ở thần điện Sáng Thế từng là cường giả đỉnh cao của nền văn minh vũ trụ cấp tám, còn là người mạnh nhất trong lịch sử, từng tạo ra vạn đạo vạn pháp, tự xưng là Đế Thần, vị thần giữa các đế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông ta đến nền văn minh vũ trụ cấp chín”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ, trong lịch sử nền văn minh vũ trụ cấp tám, chỉ có ông ta đột phá cực hạn của mình”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ông ta tiến vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng không phải lẻn vào, mà là dựa vào thực lực vô địch của mình để vào”.
Diệp Quân nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Mặc dù đã bước vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng ông ta vẫn không bỏ quyền kiểm soát nền văn minh vũ trụ cấp tám”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cảnh giới Đế Thần”.
Phạn Chiêu Đế khẽ gật đầu: “Đây là cảnh giới do chính ông ta tạo ra, cũng là cảnh giới cao nhất dưới nền văn minh vũ trụ cấp tám hiện nay, tất nhiên là vô cảnh giới”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Phạn cô nương, cô có thể nói cho ta biết về sự phân chia cảnh giới của nền văn minh vũ trụ tám cấp hiện nay không?”, hắn luôn có cảm giác cảnh giới của các nền văn minh này quá hỗn loạn.
Hắn đã quyết định đợi sau này thống nhất toàn vũ trụ, hắn phải nói theo vị Tổ Long của hệ Ngân Hà, xe cộ, chữ viết, chế độ, cảnh giới đều giống nhau.
Hắn muốn đưa ra một hệ thống tu luyện chung cho toàn vũ trụ, hệ thống hoàn toàn mới.
Như biết Diệp Quân nghĩ gì, Phạn Chiêu Đế ở một bên bỗng nói: “Ngươi đừng nghĩ cảnh giới của tất cả nền văn minh vũ trụ đều giống nhau”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Ý cô là sao?”
Phạn Chiêu Đế nói: “Thực lực của mỗi nền văn minh vũ trụ là khác nhau, làm sao có thể sử dụng chung một hệ thống tu luyện được?”, Diệp Quân cau mày, hắn quả thật không để ý tới điểm này.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Hơn nữa, cách tu luyện của các nền văn minh vũ trụ hơi khác nhau. Thế nên muốn hệ thống tu luyện của mỗi vũ trụ hoàn toàn giống nhau là chuyện không thể”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta nói về cảnh giới của nền văn minh vũ trụ cấp tám. Cảnh giới cao nhất của nền văn minh vũ trụ cấp tám là cảnh giới Đế Thần, dưới nó là cảnh giới Đế Tổ, cảnh giới Đế Nguyên, cảnh giới Đế Huyền, cảnh giới Đạo Đế”.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu: “Ta là cảnh giới Đạo Đế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phía trên ông còn có bốn vị cảnh giới nữa hả?”
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Vì cảnh giới Đạo Đế của ta vẫn là bởi vì ta tiến vào Sáng Thế Đạo Điện, ở đó có được cơ hội, không chỉ ta, mà rất nhiều cường giả đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ cấp tám và nền văn minh vũ trụ cấp bảy đều nghĩ cách để đến Sáng Thế Đạo Điện, sau đó tìm cơ hội ở đó”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Cô thì sao? Cô ở cảnh giới nào?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đoán xem”.
Diệp Quân sầm mặt.
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng nói: “Chúng ta vẫn phải cẩn thận, vì Sáng Thế Đế Thần này có rất nhiều tín đồ, những tín đồ đó cực kỳ sùng bái ông ta, trong những tín đồ này không có ai là người đơn giản, rất có thể họ là chủ nhân của nền văn minh một vũ trụ nào đó, hoặc là tán tu cực kỳ mạnh nào đó. Ngoài ra, còn phải đặc biệt cẩn thận với bốn Thần Hầu của Sáng Thế Đế Thần, thực lực của bốn người đó đều là cảnh giới đỉnh cao Đế Tổ, vô cùng đáng sợ”.
Nói đến đây, thật ra ông ta cũng hơi lo lắng.
Ông ta từng ở trong Sáng Thế Đạo Điện nên biết nơi đó khủng khiếp thế nào, mặc dù người phụ nữ váy trắng cũng rất đáng sợ, nhưng ông ta không biết thực lực thực sự của người phụ nữ váy trắng nên ông ta vẫn cảm thấy hơi bất an.
Dĩ nhiên bây giờ ông ta cũng biết rất rõ, ông ta chỉ có thể đi theo cha nuôi trước mặt này đến cùng.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Mục đích ban đầu của cô là muốn mượn tay cô cô của ta để tiêu diệt Sáng Thế Đạo Điện này”.
Phạn Chiêu Đế không cảm xúc, cũng không nói gì.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế rồi lắc đầu: “Tính kế cô cô của ta, cô nghĩ sao thế hả?”
Phạn Chiêu Đế hừ một tiếng, không nói gì.
Diệp Quân bỗng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Làm sao để dung hợp pháp ấn?”
Đa Nguyên Đạo Đế nhanh chóng xòe tay ra, pháp ấn Vô Thượng xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa pháp ấn Vô Thượng đến trước mặt Diệp Quân: “Đã hoàn toàn tích hợp, bây giờ chỉ cần nó nhận ngươi là chủ là được”.
Diệp Quân cầm lấy pháp ấn Vô Thượng đó, chậm rãi nhắm mắt lại, pháp ấn Vô Thượng bắt đầu khẽ run lên, sau đó một tia năng lượng bí ẩn tiến vào ý thức của hắn, sau đó hắn có thể cảm nhận rất rõ mọi thứ của pháp ấn Vô Thượng.
Bây giờ pháp ấn Vô Thượng đã dung hợp hoàn toàn với Quan Huyên Pháp của hắn.
Chương 2380: Lại làm chuyện xấu
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng nói: “Bây giờ Quan Huyên Pháp này đã không chỉ là một bộ pháp luật, mà còn là một phương pháp tu luyện, chỉ cần tu luyện theo phương pháp này thì có thể đạt được sức mạnh pháp luật cường đại. Đương nhiên, đây là cực hạn của pháp này tùy thuộc thực lực của ngươi, ngươi càng mạnh thì pháp này càng mạnh, nếu ngươi không có giới hạn, pháp này sẽ không có giới hạn”.
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, bộ luật pháp này tương đương với công pháp kiểu trưởng thành.
Hơn nữa, ngoài việc tập trung vào thiên phú cá nhân, tu luyện pháp này còn đòi hỏi sự thuần khiết, tức là chỉ những người thực sự tuân thủ theo pháp này từ tận đáy lòng mới có thể thu được sức mạnh Quan Huyên Pháp thuần khiết nhất, người nào càng thuần khiết thì thực lực càng mạnh.
Đây là sự ràng buộc vô hình.
Diệp Quân khá kỳ vọng, sau khi thực lực khôi phục, hắn sẽ quay về vũ trụ Quan Huyên để thực hiện pháp này, để người ở vũ trụ Quan Huyên bắt đầu tu luyện Quan Huyên Pháp.
Diệp Quân như đã nghĩ tới điều gì, hắn nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Đa Nguyên, theo ta được biết, ông không phải là người tham sống sợ chết, sở dĩ lúc đầu ông đầu hàng chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó”.
Đa Nguyên Đạo Đế hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Diệp Quân nhìn ông ta, thấy ông ta không muốn nói thêm gì nữa, hắn cũng không nói thêm gì nữa, nói: “Đưa ta đi gặp Dĩ An đi”.
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân và Táng Cương rời đi, còn Phạn Chiêu Đế trầm ngâm một lúc, sau đó cũng đi theo.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân và Táng Cương đi theo Đa Nguyên Đạo Đế đến đến vương thành Thần Hư, lúc này Dương Dĩ An đã trở thành chủ của khu vực Thần Hư.
Bởi vì trước đó người phụ nữ váy trắng đã thể hiện sức mạnh đáng sợ, các thế lực lớn trong khu vực Thần Hư đều không dám chống cự. Hơn nữa, có thêm sự giúp đỡ của Đa Nguyên Đạo Đế, Dương Dĩ An gần như không tốn sức đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực Thần Hư.
Trong đại điện.
Dương Dĩ An nhìn thấy Diệp Quân thì mừng rỡ không thôi, chạy đến trước mặt hắn rồi ôm chầm lấy hắn.
Thấy thế, Táng Cương khẽ cau mày.
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp”.
Lúc này, Dương Dĩ An để ý thấy bên cạnh còn có người khác, cô bé nhanh chóng buông Diệp Quân ra, khi nhìn thấy Táng Cương, cô bé hơi giật mình: “Vị này là?”
Diệp Quân đang định nói thì Táng Cương bỗng lên tiếng: “Táng Cương”.
Táng Cương!
Dương Dĩ An chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Cô bé đến từ Đại lục vị vứt bỏ”.
Dương Dĩ An gật đầu, sau đó nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Đa Nguyên Đạo Đế thức thời đi ra ngoài, nhưng Phạn Chiêu Đế thì lại không.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, Phạn Chiêu Đế nói: “Ăn chung đi”.
Diệp Quân cạn lời.
Ba người đi đến ngoài chính điện, Diệp Quân bắt đầu nướng thịt cừu cho những người còn lại, mặt Dương Dĩ An tràn đầy vẻ mong đợi, đã lâu rồi cô bé chưa được ăn thịt cừu nướng.
Phạn Chiêu Đế bỗng nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Diệp Quân nói: “Hoàn thiện Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự hiện nay, tiện thể đến vực Cửu Châu xem thử”.
“Vực Cửu Châu?”
Phạn Chiêu Đế híp mắt: “Ngươi lại còn biết đến nơi này”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng biết nơi này à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Năm đó từng đến một lần”.
Diệp Quân hỏi: “Nơi đó thế nào?”
Phạn Chiêu Đế ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có rất nhiều thiên kiêu, thiên tài xuất chúng thật sự”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta lại càng mong đợi”.
Phạn Chiêu Đế nói: “Ngươi chắc chắn muốn đến nơi đó?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Quả thật có thể đi xem thử, có thể mở mang kiến thức”.
Diệp Quân nói: “Nơi đó là nền văn minh vũ trụ cấp chin à?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Nơi đó khá phức tạp, đến lúc đó ngươi sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, nướng thịt cừu xong bèn chia cho mấy người phụ nữ. Đây là lần đầu tiên Táng Cương ăn thịt cừu nướng, vừa bỏ vào miệng, hai mắt cô bé lập tức sáng lên, cô bé nhìn Diệp Quân đang chuyên tâm nướng cừu bên cạnh, phải nói là từ khi đi theo người đàn ông này, mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ngon.
Phiếu cơm dài hạn.
Một lúc sau, Phạn Chiêu Đế bỗng đứng dậy nói: “Ta đi đây”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Đi?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu rồi nhìn Dương Dĩ An: “Ở đây có Đa Nguyên Đạo Đế giúp cô ta, không cần ta nữa, ta phải đi xử lý việc của mình”.
Diệp Quân nói: “Chuyện gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi”.
Nói rồi cô ta bỗng giơ ngón tay ra, một tia sáng trắng đi vào giữa trán Dương Dĩ An: “Sau này cứ tu luyện theo cái này, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ trở thành cường giả hạng nhất ở thế giới này”.
Nói rồi cô ta xoay người rồi biến mất.
Diệp Quân nhíu mày, người phụ nữ này chắc chắn lại muốn làm chuyện xấu gì rồi.
Diệp Quân thu hồi ý nghĩ, lúc này hắn như cảm nhận được cái gì, sắc mặt thay đổi ngay sau đó cả người hắn đã lên đến thời không vô tận.
Bình luận facebook