-
Chương 2386-2390
Chương 2386: Bốn họ lớn từ xưa đến nay
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên: “Này cậu bạn”.
Diệp Quân ngoảnh sang nhìn thì thấy có một đạo sĩ trông chỉ khoảng 30 tuổi mặc chiếc áo bào cũ kỹ vá chằng chịt đang cầm một cây phất trần đen sì và bẩn thỉu đứng gần đó.
Ánh mắt của đạo sĩ khá thâm trầm, còn gương mặt thì đang mỉm cười.
Đạo sĩ bầy một quầy hàng ở bên cạnh, bên trên treo một tấm vải trắng với một hàng chữ to đùng: Lời vàng tiếng ngọc, tin hay không thì tuỳ.
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Gọi ta đấy à?”
Đạo sĩ cười đáp: “Đúng thế”.
Diệp Quân bước tới gần đạo sĩ đó, y quan sát một lát rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ tên gì?”
Diệp Quân: “Diệp Quân!”
Đạo sĩ hơi sững sờ: “Họ Diệp ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ vuốt râu rồi cười nói: “Họ đẹp đấy”.
Diệp Quân: “Là sao?”
Đạo sĩ: “Họ Diệp là một trong bốn họ lớn từ xưa đến nay, công tử có biết bốn họ này gồm những họ nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Đạo sĩ: “Họ gồm họ Diệp, họ Tiêu, họ Lâm và họ Sở… Các họ này đều có không ít các nhân vật kiệt xuất”.
Diệp Quân: “Các hạ là?”
Đạo sĩ: “Ta chỉ là một đạo sĩ xem bói thôi, các bạn bè trước kia đều gọi ta là đạo sĩ Trương”.
Diệp Quân gật gù: “Các hạ gọi ta lại có việc gì không?”
Đạo sĩ: “Ta thấy công tử có tướng nhân tài, vì thế muốn reo một quẻ cho công tử, chỉ cần một tiên nguyên tinh thôi là được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Cái đấy thì thôi”.
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
Đạo sĩ vội cản hắn lại rồi cuống lên nói: “Tại sao? Công tử, cậu hãy tin ta, ta bói đâu trúng đó đấy”.
Diệp Quân dừng bước rồi nghiêm túc nói với đạo sĩ: “Người bình thường không xem được cho ta đâu”.
Đạo sĩ hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Xem ra đúng là công tử không phải người bình thường, nhưng ta đã xem cho không biết bao nhiêu người rồi nên chẳng có ai là không xem được cả”.
Diệp Quân nhìn đạo sĩ, hắn đã người hiểu biết sâu rộng nên đương nhiên biết đạo sĩ này không đơn giản nên cười nói: “Đạo sĩ Trương, người bình thường không bói được cho ta đâu, hay để ta đổi thứ khác cho các hạ xem nhé”.
Nói rồi, hắn lấy Tiểu Tháp ra rồi nói: “Các hạ hãy bói Tháp gia cho ta”.
Tiểu Tháp: “…”
Đạo sĩ liếc nhìn Tiểu Tháp rồi tò mỏ hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân: “Tháp gia nhà ta đấy”.
Đạo sĩ: “Tiểu huynh đệ, cho ta cầm xem một tí được không?”
Diệp Quân: “Thoải mái!”
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho đạo sĩ.
Đạo sĩ Trương cầm lấy Tiểu Tháp xong thì quan sát một lúc, sau đó nét mắt dần nghiêm lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”
Đạo sĩ nói với Diệp Quân: “Cái tháp này của cậu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Trên người nó có một phúc phận kỳ lạ mà ta chưa thấy bao giờ”.
Diệp Quân mỉm cười, đúng là người này cũng có chút tài năng: “Số phận của nó thế nào?”
Đạo sĩ nghiêm túc đáp: “Phúc phận của nó không biến mất thì đương nhiên số phận sẽ quá tốt rồi”.
Nói xong, y trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lại rồi cười nói: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn đưa một tiên nguyên tinh cho đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ nhận lấy rồi nói: “Tiểu huynh đệ, cậu không cho ta xem cho cậu thật à?”
Diệp Quân: “Ừm”.
Đạo sĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thôi, thời cơ chưa tới thì có mong cũng không được”.
Diệp Quân: “Chắc các hạ không phải người bình thường, có thể nói cho ta biết về nơi này được không?”
Đạo sĩ cười nói: “Cậu mới đến đây lần đầu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Nụ cười trên mặt đạo sĩ Trương lập tức trở nên kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Đạo sĩ: “Cậu đến đây từ lối vào vực Cửu Châu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ thở dài nói: “Đúng là trấn Cửu Châu - phúc địa số một của Cửu Châu có khác, quá đỉnh!”
Diệp Quân chỉ thấy mù mờ.
Đạo sĩ cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, đây là trấn Cửu Châu, là địa giớicủa vực Cửu Châu thật đấy, nhưng lại là một phúc địa độc lập nằm ngoài vực Cửu Châu”.
Diệp Quân hiếu kỳ hỏi: “Nằm ngoài vực Cửu Châu ư?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đúng thế, đây là phúc địa số một của Cửu Châu. Chủ cũ của Cửu Châu đã biến nơi đây thành một trấn đặc biệt, trong trấn này có khí vận của Cửu Châu, mà người ở đây từ khi sinh ra cũng đã có vận khí lớn…”
Vận khí lớn!
Diệp Quân thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn mọi người trên phố. Nhưng giờ tu vi của hắn đã bị phong ấn nên không phát hiện ra gì cả, nhưng hắn biết tu vi của mọi người ở đây đều rất thấp. Vì thế hắn lại nhìn sang đạo sĩ, y như biết điều suy nghĩ trong đầu hắn nên cười nói: “Đừng thấy tu vi của họ thấp mà coi thường, đó là vì họ chưa thật sự tu luyện đấy thôi. Đương nhiên hầu hết mọi người ở đây đều không ra ngoài, chục năm cũng chỉ có khoảng hai đến ba người ra ngoài thôi”.
Nghe vậy, Diệp Quân sầm mặt hỏi: “Từ đây ra ngoài có hạn chế à?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đương nhiên, muốn ra ngoài thì phải có người bỏ rất nhiều tiền ra đón, không thì không ra được đâu…”
Diệp Quân lập tức đen mặt…
Chương 2387: Khí tức Thần Nguyên
Diệp Quân không ngờ đây lại là một nơi đặc biệt như vậy, muốn ra ngoài còn cần người khác đón.
Nếu vẫn còn có tu vi, hắn sẽ dùng kiếm Thanh Huyền, thứ mà không cấm chế nào làm gì được.
Nhưng vấn đề là tu vi của hắn về con số không rồi.
Lúc này, đạo sĩ Trương chợt cười nói: “Với thiên phú cùng vận may của cậu thì có khả năng vẫn ra ngoài được”.
Diệp Quân nhìn y rồi hỏi: “Các hạ nói vậy là sao?”
Đạo sĩ Trương giải thích: “Năm nào người bên ngoài cũng vào đây chọn người, cũng phải trả nhiều tiền lắm. Vì thế, mỗi khi chọn người, họ đều chọn những ai có phúc khí tốt và tu vi cao. Phúc khí của cậu lớn như vậy, kiểu gì chẳng lọt vào tốp ba”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là nếu ta muốn ra ngoài thì phải chờ người bên ngoài tới chọn hả?”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Còn cách nào khác nữa không?”
Đạo sĩ Trương: “Có, đấy là phá được cấm chế mà Cửu Châu Chủ đã để ở đây, nhưng đây gần như là chuyện không thể”.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Bao lâu nữa người bên ngoài mới vào chọn người?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Cứ mười năm một lần, lần cuối cách bây giờ còn hai năm nữa”.
Diệp Quân lập tức nhíu mày, hắn không hề muốn ở lại đây những hai năm.
Diệp Quân hỏi: “Các hạ có thể tự do ra vào nơi này không?”
Đạo sĩ Trương lắc đầu.
Diệp Quân im lặng.
Đạo sĩ Trương cười hỏi: “Cậu vội ra ngoài lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ Trương: “Thế thì không còn sự lựa chọn khác đâu, đành chờ hai năm nữa có người vào chọn đi thôi”.
Diệp Quân nói tiếp: “Có cách nào liên lạc với những người bên ngoài không?”
Đạo sĩ Trương: “Có, nhưng cũng cần trả một khoản tiền nhất định”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Bao nhiêu?”
Đạo sĩ Trương: “Trả bằng tiên nguyên tinh đấy, mà cần rất nhiều”.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Khoảng bao nhiêu?”
Đạo sĩ Trương: “Ít cũng phải vài trăm nghìn”.
Diệp Quân lại đen mặt.
Nhiều quá!
Giờ hắn có mỗi hơn mười nghìn thôi.
Đạo sĩ Trương chợt xoa bụng mình rồi nói: “Cậu có đói không?”
Diệp Quân nhìn thì thấy y cười nham nhở một cách thô bỉ.
Diệp Quân: “Chúng ta đi ăn thôi”.
Đạo sĩ Trương lập tức sáng mắt lên: “Được!”
Nói rồi, y vội vàng dọn hàng rồi kéo Diệp Quân chạy luôn.
Một lát sau, y đã dẫn Diệp Quân đến một quán rượu. Y điên cuồng gọi cả một bàn đầy thức ăn, Diệp Quân cũng thấy hơi đói nên cả hai ăn như hổ vồ, làm tiểu nhị đứng gần đó phải trố mắt ra nhìn.
Sau khi cơm no rượu say, đạo sĩ Trương lười biếng nằm xuống ghế rồi ợ một cái, sau đó cầm tăm xỉa răng: “Lâu lắm rồi mới được ăn no thế này!”
Diệp Quân: “Trương huynh, ta mới đến đây nên còn nhiều lạ lẫm, huynh kể về nơi này cho ta biết đi”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Vậy là cậu hỏi đúng người rồi đó. Mọi người thường chỉ hiểu sơ sơ về vực Cửu Châu thôi, nhưng ta thì khác, ta nắm rõ tường tận về nơi này. Cậu hỏi ta thì chỉ có chuẩn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy một tiên nguyên tinh để trước mặt y.
Đạo sĩ Trương lắc đầu nói: “Đây là chuyện nhỏ nên không cần tiền, ta không tham vậy đâu”.
Nói xong, y trả lại tiền cho Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười rồi cất đi luôn.
Đạo sĩ Trương: “Vực Cửu Châu có chín châu, năm xưa nơi này đã có một thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện, sau đó mọi người tôn người này lên làm chủ chung của Cửu Châu, thực lực của người này mạnh chưa từng có”.
Nói đến đây, vẻ mặt của đạo sĩ Trương chợt nghiêm lại: “Về sau, không biết tại sao mà người này đã rời đi. Cùng với đó, vực Cửu Châu bắt đầu hỗn loạn, đến nay tuy tên vẫn vậy nhưng thật ra chỉ còn ba châu thôi, gồm Thần Châu, Bàn Châu và Vũ Châu”.
Diệp Quân: “Nơi này thuộc văn minh vũ trụ cấp mấy?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Khi Cửu Châu Chủ còn ở đây thì nơi này thuộc cấp chín, nhưng sau khi người đó đi rồi thì nơi này chỉ còn ở cấp tám thôi”.
Diệp Quân gật gù: “Ta biết rồi”.
Đạo sĩ Trương kể tiếp: “Nơi này hơi loạn, vì nơi này có khí tức Thần Nguyên trong truyền thuyết nên các võ giả đỉnh cấp từ các vũ trụ khác đều đến đây với hi vọng sẽ có được khí tức này, sau đó tiến bộ thêm một bước”.
Khí tức Thần Nguyên.
Diệp Quân lập tức nổi hứng, vì hắn từng nghe Phạn Chiêu nhắc đến khí tức này nên hỏi ngay: “ Trương huynh, khí tức Thần Nguyên này tồn tại thế nào?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Nó là một loại khí tức tu luyện, nhưng tìm mỏi mắt kháp các vũ trụ cũng khó mà gặp được. Nó không phải vật tĩnh, mà là vật sống và có linh tính riêng. Nó không chỉ có thực lực mạnh, mà còn có thể trách hại tìm lợi. Vì vậy, trừ khi cậu có thực lực phi thường, không thì khó mà có được nó”.
Nghe xong, Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ loại khí tức này lại là một vật sống.
Đúng là hiếm có thật!
Chương 2388: Bạn mới
Đạo sĩ Trương kể tiếp: “Cũng chính vì ở đây có khí tức Thần Nguyên nên cường giả ở các vũ trụ đỉnh cấp mới đến. Ngoài ra, còn có binh đoàn đánh thuê rất mạnh nữa, tốp ba đoàn này gồm binh đoàn Thổ Phỉ, Thức Thần và Ám Vô”.
Tiểu Tháp chợt lên tiếng.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia biết à?”
Tiểu Tháp: “Chắc cùng tên”.
Diệp Quân gật đầu rồi hỏi đạo sĩ Trương: “Huynh kể về trấn Cửu Châu đi”.
Đạo sĩ Trương: “Trấn này là một vùng phúc địa, đương nhiên còn là phúc địa số một của vực Cửu Châu. Như ta đã nói, mọi người ở đây đều có vận khí lớn, nhờ đó mà họ được trời đất sủng ái, con đường tu hành luôn thuận lợi hơn người bình thường”.
Nói đến đây, y chợt nhìn sang Diệp Quân: “Vì cậu không có tu vi, nhưng phúc lại lớn nên mới được đưa đến đây đó”.
Diệp Quân: “Huynh nói lại về cách ra ngoài đi”.
Đạo sĩ Trương: “Muốn ra ngoài thì là chờ thêm hai năm nữa cho người bên ngoài vào chọn. Đến lúc đó, nếu cậu được chọn thì có thể ra ngoài rồi. Còn giờ cậu chỉ có thể chờ thôi. Ở đây cũng ổn lắm, có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nhất là đầm Tinh Nguyệt, đẹp miễn bàn luôn!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Bây giờ, hắn chẳng có hứng thú gì với nơi này cả, chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi thôi.
Đạo sĩ Trương chợt nói: “Cậu chưa có chỗ ở đâu nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đi, đến chỗ ta. Nhà ta vừa hay có hai phòng, mỗi tháng ta chỉ lấy cậu một tiên nguyên tinh thôi”.
Diệp Quân: “…”
Cứ thế, Diệp Quân đã đi theo đạo sĩ Trương về nhà y. Đó là một tiểu viện nối liền với năm, sáu tiểu viện khác. Tiểu viện của đạo sĩ Trương rất đơn sơ và cũ nát, trước cửa còn có đống rác to đùng. Trái lại, tiểu viện bên phải rất sạch sẽ, hơn nữa trông còn khang trang, tường và mặt đất đều được lát đá xanh mới, trên cửa còn có câu đối.
Diệp Quân đi vào trong tiểu viện với đạo sĩ Trương xong thì y chỉ vào căn phòng bên phải rồi nói: “Phòng đó của cậu”.
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào căn phòng ấy. Nhưng vừa vào đã không còn gì để nói thì phòng quá bẩn và chỉ có độc một chiếc giường.
Diệp Quân quay lại nhìn đạo sĩ Trương thì y cười nịnh nọt: “Hơi lộn xộn xíu, nhưng đã ra ngoài sống thì đừng cầu kỳ quá”.
Diệp Quân không nói gì mà bắt đầu dọn dẹp, vì có Tiểu Tháp nên loáng cái hắn đã dọn sạch phòng, đồng thời đổi một chiếc giường mới.
Sau khi dọn dẹp xong thì đã đêm, hắn đi ra sân thì không thấy đạo sĩ Trương đâu.
Diệp Quân ngồi trong sân ngắm bầu trời đầy sao.
Diệp Quân kiểm tra Táng Cương trong Tiểu Tháp thì thấy cô bé vẫn đang tu luyện. Dạo này, cô nhóc đã biến thành người cuồng tu luyện, nhất là với môn đầu thuật hình như được yêu thích nhất. Ngày nào cô bé cũng luyện vài trăm lần, vì không có ai đưa đầu cho luyện nên rừng cây trong Tiểu Tháp phải chịu nạn.
Tiểu Tháp: “Ngươi định ở lại đây chờ hai năm à?”
Diệp Quân: “Không, nhưng giờ còn cách nào khác đâu, nhưng ngươi đã hồi phục tu vi rồi đấy, có thể làm gì được không?”
Tiểu Tháp: “Có, nhưng muốn phá phong ấn ở đây thì không được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế có khác vì mất hết tu vi đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
“Này!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lnee.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy trên bức tường bên phải có một cô gái đang ngồi. Cô ấy khoảng 17, 18 tuổi, mắc váy dài hoa nhí, tóc thắt bím dài, gương mặt thì xinh đẹp.
Cô gái đang cầm một quả dưa vàng.
Cô ấy cắn một miếng rồi hỏi: “Ngươi là gì của tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Khách trọ”.
Cô gái cười nói: “Xin chào, ta là Tả Nhạn, còn ngươi?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái bẻ một miếng dưa rồi ném cho Diệp Quân: “Mời nhé!”
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Nói rồi, hắn đưa miếng dưa lên miệng ăn, mùi vị rất ngon.
Cô gái: “Có đến đầm Tinh Nguyệt không?”
Diệp Quân nghĩ tới chuyện đạo sĩ Trương kể nên đáp: “Có”.
Tả Nhạn nhảy xuống nói: “Thế đi thôi!”
Sau đó, cả hai đã rời đi.
Trên đường, Tả Nhạn hỏi: “Sao ngươi lại đi theo tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Y thì sao?”
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Y có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn từ bên ngoài vào nên không đơn giản đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy vậy”.
Tả Nhạn nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, sau khi đến đây, ta thấy đàn ông cứ nói chuyện với phụ nữ là đỏ mắt, nhưng ngươi thì không, rõ ràng da mặt ngươi rất dày”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2398: Da mặt dày cũng là lợi thế
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Tả Nhạn cười nói: “Da mặt dày cũng có gì xấu đâu!”
Diệp Quân phì cười: “Đúng vậy”.
Sống trên đời này đúng là da mặt phải dày mới được, không thì còn lâu mới cưới được vợ.
Tả Nhạn đột nhiên lấy một quả dưa chuột ra đưa cho Diệp Quân, hắn không từ chối mà cầm lấy cắn một miếng luôn, sau đó hắn cũng lấy một xâu kẹo hồ lồ trong Tiểu Tháp ra đưa cho Tả Nhạn.
Tả Nhạn nhìn xâu kẹo rồi ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Diệp Quân: “Kẹo hồ lô, ngon lắm!”
Tả Nhạn lọt vỏ kẹo ra nếm thử, sau đó chớp mắt nói: “Đúng là ngon thật!”
Diệp Quân mỉm cười im lặng, sau đó lại làm thêm miếng dưa chuột nữa.
Không lâu sau, hai người đã ra phía ngoài tiểu trấn, tiếp đó đi men theo một con đường nhỏ. Chẳng mấy chốc, họ đã tới giữa sườn núi, khi Diệp Quân nhìn xuống thì chợt sững người trước cảnh vật ở đây.
Đầm Tinh Nguyệt!
Nơi này có hình dạng giống ngà voi, nước dưới đầm sâu không thấy đáy. Trong màn đêm, ánh trăng cùng ánh sao chiếu xuống mặt nước đẹp không tả nổi.
Tả Nhạn đứng cạnh Diệp Quân cũng phải hào hứng thốt lên: “Đẹp quá!”
Nói rồi, cô ấy chợt lấy một thứ gì đó ra rồi chụp xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy thứ mà Tả Nhạn đang cầm, Diệp Quân như chết lặng.
Điện thoại!
Đây là điện thoại của hệ Ngân Hà!
Tả Nhạn như chợt nhớ ra điều gì đó nên quay ngoắt lại nhìn Diệp Quân, sau đó giơ thứ trong tay lên nói: “Huynh biết cái này à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tả Nhạn lập tức sáng mắt lên: “Sao huynh lại biết?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Cô đến từ hệ Ngân Hà à?”
Nhiều năm qua, hắn đã gặp không ít người xuyên không.
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, ta được một người bạn tặng cho đấy, cô ấy thì đến từ hệ Ngân Hà. Cô ấy kể cho ta nghe là hệ Ngân Hà có nhiều thứ hay ho lắm, có thật không?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật!”
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Chờ ra khỏi đây rồi, nhất định ta sẽ đến đó chơi một chuyến. Nếu nơi đó mà hay thật thì ta sẽ thu phục rồi chiếm làm của riêng”.
Diệp Quân vội nói: “Đừng đừng, hệ Ngân Hà đã có chủ rồi”.
Tả Nhạn tỉnh bơ nói: “Không sao, ta sẽ đánh với người đó một trận, thắng rồi thì nơi đó là của ta”.
Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười.
Tả Nhạn chợt hỏi: “Huynh đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân: “Có thể coi là vậy”.
Tả Nhạn quan sát Diệp Quân rồi nói: “Bảo sao huynh lại không đỏ mặt khi nói chuyện với nữ giới, nghe nói đàn ông ở đó khá bạo dạn, đúng không?”
Diệp Quân cười phá lên: “Một phần thôi”.
Tả Nhạn cười nói: “Không ngờ lại được gặp một người đến từ hệ Ngân Hà, thú vị thật!”
Diệp Quân cũng thấy khá thích cô gái cởi mở như Tả Nhạn, kiểu con gái này vốn ngây thơ, hoạt bát và thẳng thắn, càng tiếp xúc càng thấy thú vị.
Tả Nhạn lại chụp thêm vài bức ảnh nữa với vẻ đầy hứng thú.
Diệp Quân nói: “Cô chưa đến đây bao giờ à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Huynh không biết đấy thôi, đầm Tinh Nguyệt này phải khi có trăng với sao mới đẹp. Mà hiện tượng ấy rất hiếm gặp”.
Diệp Quân: “Ra thế”.
Nói xong, anh ngẩng lên ngắm bầu trời sao, trông chúng như những mảnh thuỷ tinh vỡ nằm rải rác trên bầu trời, một dài ngân hà bắt ngang qua tới tít tận đường chân trời, đẹp miễn bàn.
Như chợt nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân hỏi Tả Nhạn: “Cô từ bên ngoài vào đây à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, ta được đưa vào trong này”.
Diệp Quân cau mày hỏi: “Được đưa vào ư?”
Tả Nhạn cười đáp: “Ừm”.
Thấy cô ấy không định chia sẻ nhiều nên Diệp Quân cũng không hỏi nữa, mà nói: “Thế cô biết cách nào ra ngoài không?”
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, phong ấn của Cửu Châu Chủ mạnh lắm. Thường thì người bên trong không thể ra ngoài được, chỉ có người bên ngoài dùng các cách đặc biệt thì mới có thể đón người trong này ra thôi”.
Diệp Quân lại thấy đau đầu.
Tả Nhạn nhìn hắn rồi cười nói: “Phúc khí trên người huynh rất mạnh, hai năm nữa chắc chắn sẽ được người bên ngoài chọn. Đến lúc đó, họ sẽ nghĩ cách đưa huynh ra ngoài”.
Diệp Quân gật đầu rồi không nói gì nữa.
Hai người ngồi đó ngắm đầm Tinh Nguyệt, bốn bề yên lặng, thi thoảng mới có tiếng côn trùng kêu.
Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân vang lên ở gần đó.
Chương 2390: Dưới ba kiếm, ta là vô địch
Diệp Quân và Tả Nhạn ngoái lại nhìn thì thấy có một nam, một nữ đang nắm tay nhau đi tới.
Bọn họ trông đều rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi, chàng trai mặc áo dài được làm từ vải thô nên trông rất cứng, tuy nhiên bộ đồ rất sạch sẽ. Cô gái cạnh đó thì mặc một chiếc váy dài đơn giản mà nền nã.
Khi trông thấy Diệp Quân và Tả Nhạn, họ cũng hơi sững người.
Tả Nhạn cuời chào hỏi: “Hai người cũng đến ngắm đầm Tinh Nguyệt à?”
Chàng trai gật đầu: “Đúng”.
Tả Nhạn cười nói: “Thế thì cùng ngắm đi!”
Chàng trai và cô gái thoáng do dự, rõ ràng họ không muốn lắm, nhưng đây là vị trí đẹp nhất nên chàng trai đành nhìn sang cô gái, cô gái gật đầu nói: “Ngồi đây luôn đi”.
Nói rồi, bọn họ đi tới cạnh Diệp Quân và Tả Nhạn rồi ngồi xuống.
Tả Nhạn nhìn họ rồi nói: “Chắc chúng ta từng gặp nhau rồi nhưng chưa chào hỏi bao giờ. Xin chào, ta là Tả Nhạn, người bên cạnh đây ta mới quen, tên là Diệp Quân”.
Chàng trái chần chừ một chút rồi nói: “Ta là Tông Nạp, còn đây là vị hôn thê của ta - Nhạc Liễu”.
Sau đó, chàng trai quay sang nhìn cô gái với vẻ thâm tình.
Cô gái gật đầu với Tả Nhạn thay cho lời chào.
Tả Nhạn: “Thôi, giờ đôi nào nói chuyện đôi đấy nhé”.
Diệp Quân: “…”
Hai người kia mỉm cười nhìn Tả Nhạn, sau đó nắm tay nhau thì thầm to nhỏ.
Tả Nhạn chợt kéo tay Diệp Quân rồi nói nhỏ: “Họ đang nói chuyện yêu đương đấy à?”
Diệp Quân liếc nhìn cặp trai gái rồi đáp: “Ờ”.
Tả Nhạn cười nói: “Hay quá!”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tông Nạp chợt đi tới cạnh bọn họ, chàng ta lấy một cái gói ra rồi đưa cho Diệp Quân và Tả Nhạn: “Hai vị, đây là lạc mà nhà ta tự trồng, mời hai người nếm thử”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn nhận lấy cái gói.
Tông Nạp mỉm cười, sau đó quay lại chỗ vị hôn thê của mình.
Diệp Quân nếm thử một hạt lạc rồi nói: “Ngon phết!”
Nói rồi, hắn đưa cho Tả Nhạn.
Cô ấy cũng nếm thử một hạt rồi nhai ngau ngáu.
Diệp Quân tiếp tục ngắm đầm Tinh Nguyệt thì thấy nơi đây như một màn trời sao rủ xuống, đúng là quá đẹp!
Lúc này, Tả Nhạn chợt trượt xuống rồi dựa vào một tảng đá, cô ấy gối đầu lên hai tay rồi vắt chân chéo ngũ nói: “Diệp Quân, huynh có ước muốn gì không?”
Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ấy rồi đáp: “Có chứ”.
Tả Nhạn hào hứng hỏi: “Là gì thế?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thống nhất toàn vũ trụ, trở thành chủ của vũ trụ”.
Nghe thấy thế, Tả Nhạn hơi sững sỡ, sau đó cô ấy dựng ngón tay cái: “Diệp Quân, khí thế đó!”
Diệp Quân: “…”
Tông Nạp và Nhạc Liễu ở gần đó cũng nhìn sang Diệp Quân, Tông Nạp có vẻ rất thật thà, khi nghe Diệp Quân nói vậy thì mỉm cười đôn hậu.
Còn Nhạc Liễu thì hơi có vẻ ngạc nhiên.
Tả Nhạn lại hỏi tiếp: “Huynh có biết vũ trụ lớn thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không, nhưng có sao, to đến đâu ta cũng nuốt được hết”.
Tả Nhạn lại dựng ngón tay cái: “Có chí khí!”
Diệp Quân: “Còn cô thì sao?”
Tả Nhạn: “Ta cũng có chứ”.
Diệp Quân: “Là gì thế?”
Tả Nhạn nghiêm túc đáp: “Đi khắp các vũ trụ”.
Nói rồi, cô ấy giơ chiếc điện thoại ra: “Sau đó chụp lại hết các cảnh đẹp”.
Diệp Quân: “Cô thích đi du ngoạn à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, vũ trụ này đẹp như vậy thì phải lưu giữ lại chứ. Tiếc là giấc mơ này không biết đến khi nào mới thực hiện được. Con người sống trên giang hồ đâu nói trước được điều gì”.
Diệp Quân bật cười ha hả.
Tả Nhạn chợt nhìn sang nhóm Tông Nạp: “Hai người có ước mơ gì không?”
Tông Nạp thoáng do dự rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: “Ta muốn lấy Nhạc Liễu làm vợ”.
Diệp Quân nhìn chàng ta rồi mỉm cười.
Nhạc Liễu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta muốn được tự do”.
Diệp Quân và Tả Nhạn đều hơi bất ngờ rồi nhìn Nhạc Liễu, cô gái không nói gì nữa, mà chỉ ngắm nhìn đầm Tinh Nguyệt.
Tả Nhạn cười nói: “Đừng làm phiền họ nữa, chúng ta về thôi”.
Diệp Quân gật đầu rồi rời đi với Tả Nhạn.
Sau khi về nhà, họ thấy có một người phụ nữ đứng trong sân của nhà Tả Nhạn. Người phụ nữ mặc áo bào màu đen trông rất u ám, gương mặt cũng hằm hằm.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tả Nhạn vội vàng chạy tới gần rồi le lưỡi nói: “Bà Dư, con chỉ ra ngoài chơi chút thôi”.
Người phụ nữ gật đầu, sau đó cưng chiều xoa đầu Tả Nhạn: “Đàn ông bên ngoài không tốt đẹp gì đâu, đừng tiếp xúc nhiều”.
Nói xong, bà ấy còn cố ý liếc Diệp Quân một cái.
Diệp Quân chỉ biết câm nín.
Tả Nhạn cười hì hì: “Huynh ấy là Diệp Quân, là người tốt ạ”.
Bà Dư liếc Diệp Quân rồi nói: “Đi ngủ thôi”.
Sau đó, bà ấy kéo Tả Nhạn rời đi.
Tả Nhạn quay lại vẫy tay với Diệp Quân, cô gái này rất hoạt bát, lại vô lo vô nghĩ.
Diệp Quân về nhà mình, đạo sĩ Trương vẫn không thấy bóng dáng đâu nên hắn tự về phòng mình rồi nằm lên giường.
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt ngồi bật dậy. Không biết từ khi nào lại có thêm một người xuất hiện trong phòng hắn, mà lại chính là bà Dư kia.
Diệp Quân cau mày nhìn bà ấy.
Bà Dư cũng nhìn hắn với ánh mắt u ám, chứ không nói gì.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, ngươi đánh lại bà ta không?”
Tiếu Tháp đáp: “Hơi bị coi thường nhau đấy, ngày xưa ta với cha ngươi còn đánh được cả ông nội ngươi đấy. Sau đó ta được tung hô là dưới tam kiếm ta là vô địch, trên tam kiếm thì thôi. Nhưng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ, đều qua cả rồi”.
Diệp Quân: “…”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên: “Này cậu bạn”.
Diệp Quân ngoảnh sang nhìn thì thấy có một đạo sĩ trông chỉ khoảng 30 tuổi mặc chiếc áo bào cũ kỹ vá chằng chịt đang cầm một cây phất trần đen sì và bẩn thỉu đứng gần đó.
Ánh mắt của đạo sĩ khá thâm trầm, còn gương mặt thì đang mỉm cười.
Đạo sĩ bầy một quầy hàng ở bên cạnh, bên trên treo một tấm vải trắng với một hàng chữ to đùng: Lời vàng tiếng ngọc, tin hay không thì tuỳ.
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Gọi ta đấy à?”
Đạo sĩ cười đáp: “Đúng thế”.
Diệp Quân bước tới gần đạo sĩ đó, y quan sát một lát rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ tên gì?”
Diệp Quân: “Diệp Quân!”
Đạo sĩ hơi sững sờ: “Họ Diệp ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ vuốt râu rồi cười nói: “Họ đẹp đấy”.
Diệp Quân: “Là sao?”
Đạo sĩ: “Họ Diệp là một trong bốn họ lớn từ xưa đến nay, công tử có biết bốn họ này gồm những họ nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Đạo sĩ: “Họ gồm họ Diệp, họ Tiêu, họ Lâm và họ Sở… Các họ này đều có không ít các nhân vật kiệt xuất”.
Diệp Quân: “Các hạ là?”
Đạo sĩ: “Ta chỉ là một đạo sĩ xem bói thôi, các bạn bè trước kia đều gọi ta là đạo sĩ Trương”.
Diệp Quân gật gù: “Các hạ gọi ta lại có việc gì không?”
Đạo sĩ: “Ta thấy công tử có tướng nhân tài, vì thế muốn reo một quẻ cho công tử, chỉ cần một tiên nguyên tinh thôi là được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Cái đấy thì thôi”.
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
Đạo sĩ vội cản hắn lại rồi cuống lên nói: “Tại sao? Công tử, cậu hãy tin ta, ta bói đâu trúng đó đấy”.
Diệp Quân dừng bước rồi nghiêm túc nói với đạo sĩ: “Người bình thường không xem được cho ta đâu”.
Đạo sĩ hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Xem ra đúng là công tử không phải người bình thường, nhưng ta đã xem cho không biết bao nhiêu người rồi nên chẳng có ai là không xem được cả”.
Diệp Quân nhìn đạo sĩ, hắn đã người hiểu biết sâu rộng nên đương nhiên biết đạo sĩ này không đơn giản nên cười nói: “Đạo sĩ Trương, người bình thường không bói được cho ta đâu, hay để ta đổi thứ khác cho các hạ xem nhé”.
Nói rồi, hắn lấy Tiểu Tháp ra rồi nói: “Các hạ hãy bói Tháp gia cho ta”.
Tiểu Tháp: “…”
Đạo sĩ liếc nhìn Tiểu Tháp rồi tò mỏ hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân: “Tháp gia nhà ta đấy”.
Đạo sĩ: “Tiểu huynh đệ, cho ta cầm xem một tí được không?”
Diệp Quân: “Thoải mái!”
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho đạo sĩ.
Đạo sĩ Trương cầm lấy Tiểu Tháp xong thì quan sát một lúc, sau đó nét mắt dần nghiêm lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”
Đạo sĩ nói với Diệp Quân: “Cái tháp này của cậu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Trên người nó có một phúc phận kỳ lạ mà ta chưa thấy bao giờ”.
Diệp Quân mỉm cười, đúng là người này cũng có chút tài năng: “Số phận của nó thế nào?”
Đạo sĩ nghiêm túc đáp: “Phúc phận của nó không biến mất thì đương nhiên số phận sẽ quá tốt rồi”.
Nói xong, y trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lại rồi cười nói: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn đưa một tiên nguyên tinh cho đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ nhận lấy rồi nói: “Tiểu huynh đệ, cậu không cho ta xem cho cậu thật à?”
Diệp Quân: “Ừm”.
Đạo sĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thôi, thời cơ chưa tới thì có mong cũng không được”.
Diệp Quân: “Chắc các hạ không phải người bình thường, có thể nói cho ta biết về nơi này được không?”
Đạo sĩ cười nói: “Cậu mới đến đây lần đầu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Nụ cười trên mặt đạo sĩ Trương lập tức trở nên kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Đạo sĩ: “Cậu đến đây từ lối vào vực Cửu Châu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ thở dài nói: “Đúng là trấn Cửu Châu - phúc địa số một của Cửu Châu có khác, quá đỉnh!”
Diệp Quân chỉ thấy mù mờ.
Đạo sĩ cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, đây là trấn Cửu Châu, là địa giớicủa vực Cửu Châu thật đấy, nhưng lại là một phúc địa độc lập nằm ngoài vực Cửu Châu”.
Diệp Quân hiếu kỳ hỏi: “Nằm ngoài vực Cửu Châu ư?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đúng thế, đây là phúc địa số một của Cửu Châu. Chủ cũ của Cửu Châu đã biến nơi đây thành một trấn đặc biệt, trong trấn này có khí vận của Cửu Châu, mà người ở đây từ khi sinh ra cũng đã có vận khí lớn…”
Vận khí lớn!
Diệp Quân thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn mọi người trên phố. Nhưng giờ tu vi của hắn đã bị phong ấn nên không phát hiện ra gì cả, nhưng hắn biết tu vi của mọi người ở đây đều rất thấp. Vì thế hắn lại nhìn sang đạo sĩ, y như biết điều suy nghĩ trong đầu hắn nên cười nói: “Đừng thấy tu vi của họ thấp mà coi thường, đó là vì họ chưa thật sự tu luyện đấy thôi. Đương nhiên hầu hết mọi người ở đây đều không ra ngoài, chục năm cũng chỉ có khoảng hai đến ba người ra ngoài thôi”.
Nghe vậy, Diệp Quân sầm mặt hỏi: “Từ đây ra ngoài có hạn chế à?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đương nhiên, muốn ra ngoài thì phải có người bỏ rất nhiều tiền ra đón, không thì không ra được đâu…”
Diệp Quân lập tức đen mặt…
Chương 2387: Khí tức Thần Nguyên
Diệp Quân không ngờ đây lại là một nơi đặc biệt như vậy, muốn ra ngoài còn cần người khác đón.
Nếu vẫn còn có tu vi, hắn sẽ dùng kiếm Thanh Huyền, thứ mà không cấm chế nào làm gì được.
Nhưng vấn đề là tu vi của hắn về con số không rồi.
Lúc này, đạo sĩ Trương chợt cười nói: “Với thiên phú cùng vận may của cậu thì có khả năng vẫn ra ngoài được”.
Diệp Quân nhìn y rồi hỏi: “Các hạ nói vậy là sao?”
Đạo sĩ Trương giải thích: “Năm nào người bên ngoài cũng vào đây chọn người, cũng phải trả nhiều tiền lắm. Vì thế, mỗi khi chọn người, họ đều chọn những ai có phúc khí tốt và tu vi cao. Phúc khí của cậu lớn như vậy, kiểu gì chẳng lọt vào tốp ba”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là nếu ta muốn ra ngoài thì phải chờ người bên ngoài tới chọn hả?”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Còn cách nào khác nữa không?”
Đạo sĩ Trương: “Có, đấy là phá được cấm chế mà Cửu Châu Chủ đã để ở đây, nhưng đây gần như là chuyện không thể”.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Bao lâu nữa người bên ngoài mới vào chọn người?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Cứ mười năm một lần, lần cuối cách bây giờ còn hai năm nữa”.
Diệp Quân lập tức nhíu mày, hắn không hề muốn ở lại đây những hai năm.
Diệp Quân hỏi: “Các hạ có thể tự do ra vào nơi này không?”
Đạo sĩ Trương lắc đầu.
Diệp Quân im lặng.
Đạo sĩ Trương cười hỏi: “Cậu vội ra ngoài lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ Trương: “Thế thì không còn sự lựa chọn khác đâu, đành chờ hai năm nữa có người vào chọn đi thôi”.
Diệp Quân nói tiếp: “Có cách nào liên lạc với những người bên ngoài không?”
Đạo sĩ Trương: “Có, nhưng cũng cần trả một khoản tiền nhất định”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Bao nhiêu?”
Đạo sĩ Trương: “Trả bằng tiên nguyên tinh đấy, mà cần rất nhiều”.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Khoảng bao nhiêu?”
Đạo sĩ Trương: “Ít cũng phải vài trăm nghìn”.
Diệp Quân lại đen mặt.
Nhiều quá!
Giờ hắn có mỗi hơn mười nghìn thôi.
Đạo sĩ Trương chợt xoa bụng mình rồi nói: “Cậu có đói không?”
Diệp Quân nhìn thì thấy y cười nham nhở một cách thô bỉ.
Diệp Quân: “Chúng ta đi ăn thôi”.
Đạo sĩ Trương lập tức sáng mắt lên: “Được!”
Nói rồi, y vội vàng dọn hàng rồi kéo Diệp Quân chạy luôn.
Một lát sau, y đã dẫn Diệp Quân đến một quán rượu. Y điên cuồng gọi cả một bàn đầy thức ăn, Diệp Quân cũng thấy hơi đói nên cả hai ăn như hổ vồ, làm tiểu nhị đứng gần đó phải trố mắt ra nhìn.
Sau khi cơm no rượu say, đạo sĩ Trương lười biếng nằm xuống ghế rồi ợ một cái, sau đó cầm tăm xỉa răng: “Lâu lắm rồi mới được ăn no thế này!”
Diệp Quân: “Trương huynh, ta mới đến đây nên còn nhiều lạ lẫm, huynh kể về nơi này cho ta biết đi”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Vậy là cậu hỏi đúng người rồi đó. Mọi người thường chỉ hiểu sơ sơ về vực Cửu Châu thôi, nhưng ta thì khác, ta nắm rõ tường tận về nơi này. Cậu hỏi ta thì chỉ có chuẩn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy một tiên nguyên tinh để trước mặt y.
Đạo sĩ Trương lắc đầu nói: “Đây là chuyện nhỏ nên không cần tiền, ta không tham vậy đâu”.
Nói xong, y trả lại tiền cho Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười rồi cất đi luôn.
Đạo sĩ Trương: “Vực Cửu Châu có chín châu, năm xưa nơi này đã có một thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện, sau đó mọi người tôn người này lên làm chủ chung của Cửu Châu, thực lực của người này mạnh chưa từng có”.
Nói đến đây, vẻ mặt của đạo sĩ Trương chợt nghiêm lại: “Về sau, không biết tại sao mà người này đã rời đi. Cùng với đó, vực Cửu Châu bắt đầu hỗn loạn, đến nay tuy tên vẫn vậy nhưng thật ra chỉ còn ba châu thôi, gồm Thần Châu, Bàn Châu và Vũ Châu”.
Diệp Quân: “Nơi này thuộc văn minh vũ trụ cấp mấy?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Khi Cửu Châu Chủ còn ở đây thì nơi này thuộc cấp chín, nhưng sau khi người đó đi rồi thì nơi này chỉ còn ở cấp tám thôi”.
Diệp Quân gật gù: “Ta biết rồi”.
Đạo sĩ Trương kể tiếp: “Nơi này hơi loạn, vì nơi này có khí tức Thần Nguyên trong truyền thuyết nên các võ giả đỉnh cấp từ các vũ trụ khác đều đến đây với hi vọng sẽ có được khí tức này, sau đó tiến bộ thêm một bước”.
Khí tức Thần Nguyên.
Diệp Quân lập tức nổi hứng, vì hắn từng nghe Phạn Chiêu nhắc đến khí tức này nên hỏi ngay: “ Trương huynh, khí tức Thần Nguyên này tồn tại thế nào?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Nó là một loại khí tức tu luyện, nhưng tìm mỏi mắt kháp các vũ trụ cũng khó mà gặp được. Nó không phải vật tĩnh, mà là vật sống và có linh tính riêng. Nó không chỉ có thực lực mạnh, mà còn có thể trách hại tìm lợi. Vì vậy, trừ khi cậu có thực lực phi thường, không thì khó mà có được nó”.
Nghe xong, Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ loại khí tức này lại là một vật sống.
Đúng là hiếm có thật!
Chương 2388: Bạn mới
Đạo sĩ Trương kể tiếp: “Cũng chính vì ở đây có khí tức Thần Nguyên nên cường giả ở các vũ trụ đỉnh cấp mới đến. Ngoài ra, còn có binh đoàn đánh thuê rất mạnh nữa, tốp ba đoàn này gồm binh đoàn Thổ Phỉ, Thức Thần và Ám Vô”.
Tiểu Tháp chợt lên tiếng.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia biết à?”
Tiểu Tháp: “Chắc cùng tên”.
Diệp Quân gật đầu rồi hỏi đạo sĩ Trương: “Huynh kể về trấn Cửu Châu đi”.
Đạo sĩ Trương: “Trấn này là một vùng phúc địa, đương nhiên còn là phúc địa số một của vực Cửu Châu. Như ta đã nói, mọi người ở đây đều có vận khí lớn, nhờ đó mà họ được trời đất sủng ái, con đường tu hành luôn thuận lợi hơn người bình thường”.
Nói đến đây, y chợt nhìn sang Diệp Quân: “Vì cậu không có tu vi, nhưng phúc lại lớn nên mới được đưa đến đây đó”.
Diệp Quân: “Huynh nói lại về cách ra ngoài đi”.
Đạo sĩ Trương: “Muốn ra ngoài thì là chờ thêm hai năm nữa cho người bên ngoài vào chọn. Đến lúc đó, nếu cậu được chọn thì có thể ra ngoài rồi. Còn giờ cậu chỉ có thể chờ thôi. Ở đây cũng ổn lắm, có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nhất là đầm Tinh Nguyệt, đẹp miễn bàn luôn!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Bây giờ, hắn chẳng có hứng thú gì với nơi này cả, chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi thôi.
Đạo sĩ Trương chợt nói: “Cậu chưa có chỗ ở đâu nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đi, đến chỗ ta. Nhà ta vừa hay có hai phòng, mỗi tháng ta chỉ lấy cậu một tiên nguyên tinh thôi”.
Diệp Quân: “…”
Cứ thế, Diệp Quân đã đi theo đạo sĩ Trương về nhà y. Đó là một tiểu viện nối liền với năm, sáu tiểu viện khác. Tiểu viện của đạo sĩ Trương rất đơn sơ và cũ nát, trước cửa còn có đống rác to đùng. Trái lại, tiểu viện bên phải rất sạch sẽ, hơn nữa trông còn khang trang, tường và mặt đất đều được lát đá xanh mới, trên cửa còn có câu đối.
Diệp Quân đi vào trong tiểu viện với đạo sĩ Trương xong thì y chỉ vào căn phòng bên phải rồi nói: “Phòng đó của cậu”.
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào căn phòng ấy. Nhưng vừa vào đã không còn gì để nói thì phòng quá bẩn và chỉ có độc một chiếc giường.
Diệp Quân quay lại nhìn đạo sĩ Trương thì y cười nịnh nọt: “Hơi lộn xộn xíu, nhưng đã ra ngoài sống thì đừng cầu kỳ quá”.
Diệp Quân không nói gì mà bắt đầu dọn dẹp, vì có Tiểu Tháp nên loáng cái hắn đã dọn sạch phòng, đồng thời đổi một chiếc giường mới.
Sau khi dọn dẹp xong thì đã đêm, hắn đi ra sân thì không thấy đạo sĩ Trương đâu.
Diệp Quân ngồi trong sân ngắm bầu trời đầy sao.
Diệp Quân kiểm tra Táng Cương trong Tiểu Tháp thì thấy cô bé vẫn đang tu luyện. Dạo này, cô nhóc đã biến thành người cuồng tu luyện, nhất là với môn đầu thuật hình như được yêu thích nhất. Ngày nào cô bé cũng luyện vài trăm lần, vì không có ai đưa đầu cho luyện nên rừng cây trong Tiểu Tháp phải chịu nạn.
Tiểu Tháp: “Ngươi định ở lại đây chờ hai năm à?”
Diệp Quân: “Không, nhưng giờ còn cách nào khác đâu, nhưng ngươi đã hồi phục tu vi rồi đấy, có thể làm gì được không?”
Tiểu Tháp: “Có, nhưng muốn phá phong ấn ở đây thì không được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế có khác vì mất hết tu vi đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
“Này!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lnee.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy trên bức tường bên phải có một cô gái đang ngồi. Cô ấy khoảng 17, 18 tuổi, mắc váy dài hoa nhí, tóc thắt bím dài, gương mặt thì xinh đẹp.
Cô gái đang cầm một quả dưa vàng.
Cô ấy cắn một miếng rồi hỏi: “Ngươi là gì của tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Khách trọ”.
Cô gái cười nói: “Xin chào, ta là Tả Nhạn, còn ngươi?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái bẻ một miếng dưa rồi ném cho Diệp Quân: “Mời nhé!”
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Nói rồi, hắn đưa miếng dưa lên miệng ăn, mùi vị rất ngon.
Cô gái: “Có đến đầm Tinh Nguyệt không?”
Diệp Quân nghĩ tới chuyện đạo sĩ Trương kể nên đáp: “Có”.
Tả Nhạn nhảy xuống nói: “Thế đi thôi!”
Sau đó, cả hai đã rời đi.
Trên đường, Tả Nhạn hỏi: “Sao ngươi lại đi theo tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Y thì sao?”
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Y có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn từ bên ngoài vào nên không đơn giản đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy vậy”.
Tả Nhạn nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, sau khi đến đây, ta thấy đàn ông cứ nói chuyện với phụ nữ là đỏ mắt, nhưng ngươi thì không, rõ ràng da mặt ngươi rất dày”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2398: Da mặt dày cũng là lợi thế
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Tả Nhạn cười nói: “Da mặt dày cũng có gì xấu đâu!”
Diệp Quân phì cười: “Đúng vậy”.
Sống trên đời này đúng là da mặt phải dày mới được, không thì còn lâu mới cưới được vợ.
Tả Nhạn đột nhiên lấy một quả dưa chuột ra đưa cho Diệp Quân, hắn không từ chối mà cầm lấy cắn một miếng luôn, sau đó hắn cũng lấy một xâu kẹo hồ lồ trong Tiểu Tháp ra đưa cho Tả Nhạn.
Tả Nhạn nhìn xâu kẹo rồi ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Diệp Quân: “Kẹo hồ lô, ngon lắm!”
Tả Nhạn lọt vỏ kẹo ra nếm thử, sau đó chớp mắt nói: “Đúng là ngon thật!”
Diệp Quân mỉm cười im lặng, sau đó lại làm thêm miếng dưa chuột nữa.
Không lâu sau, hai người đã ra phía ngoài tiểu trấn, tiếp đó đi men theo một con đường nhỏ. Chẳng mấy chốc, họ đã tới giữa sườn núi, khi Diệp Quân nhìn xuống thì chợt sững người trước cảnh vật ở đây.
Đầm Tinh Nguyệt!
Nơi này có hình dạng giống ngà voi, nước dưới đầm sâu không thấy đáy. Trong màn đêm, ánh trăng cùng ánh sao chiếu xuống mặt nước đẹp không tả nổi.
Tả Nhạn đứng cạnh Diệp Quân cũng phải hào hứng thốt lên: “Đẹp quá!”
Nói rồi, cô ấy chợt lấy một thứ gì đó ra rồi chụp xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy thứ mà Tả Nhạn đang cầm, Diệp Quân như chết lặng.
Điện thoại!
Đây là điện thoại của hệ Ngân Hà!
Tả Nhạn như chợt nhớ ra điều gì đó nên quay ngoắt lại nhìn Diệp Quân, sau đó giơ thứ trong tay lên nói: “Huynh biết cái này à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tả Nhạn lập tức sáng mắt lên: “Sao huynh lại biết?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Cô đến từ hệ Ngân Hà à?”
Nhiều năm qua, hắn đã gặp không ít người xuyên không.
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, ta được một người bạn tặng cho đấy, cô ấy thì đến từ hệ Ngân Hà. Cô ấy kể cho ta nghe là hệ Ngân Hà có nhiều thứ hay ho lắm, có thật không?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật!”
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Chờ ra khỏi đây rồi, nhất định ta sẽ đến đó chơi một chuyến. Nếu nơi đó mà hay thật thì ta sẽ thu phục rồi chiếm làm của riêng”.
Diệp Quân vội nói: “Đừng đừng, hệ Ngân Hà đã có chủ rồi”.
Tả Nhạn tỉnh bơ nói: “Không sao, ta sẽ đánh với người đó một trận, thắng rồi thì nơi đó là của ta”.
Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười.
Tả Nhạn chợt hỏi: “Huynh đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân: “Có thể coi là vậy”.
Tả Nhạn quan sát Diệp Quân rồi nói: “Bảo sao huynh lại không đỏ mặt khi nói chuyện với nữ giới, nghe nói đàn ông ở đó khá bạo dạn, đúng không?”
Diệp Quân cười phá lên: “Một phần thôi”.
Tả Nhạn cười nói: “Không ngờ lại được gặp một người đến từ hệ Ngân Hà, thú vị thật!”
Diệp Quân cũng thấy khá thích cô gái cởi mở như Tả Nhạn, kiểu con gái này vốn ngây thơ, hoạt bát và thẳng thắn, càng tiếp xúc càng thấy thú vị.
Tả Nhạn lại chụp thêm vài bức ảnh nữa với vẻ đầy hứng thú.
Diệp Quân nói: “Cô chưa đến đây bao giờ à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Huynh không biết đấy thôi, đầm Tinh Nguyệt này phải khi có trăng với sao mới đẹp. Mà hiện tượng ấy rất hiếm gặp”.
Diệp Quân: “Ra thế”.
Nói xong, anh ngẩng lên ngắm bầu trời sao, trông chúng như những mảnh thuỷ tinh vỡ nằm rải rác trên bầu trời, một dài ngân hà bắt ngang qua tới tít tận đường chân trời, đẹp miễn bàn.
Như chợt nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân hỏi Tả Nhạn: “Cô từ bên ngoài vào đây à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, ta được đưa vào trong này”.
Diệp Quân cau mày hỏi: “Được đưa vào ư?”
Tả Nhạn cười đáp: “Ừm”.
Thấy cô ấy không định chia sẻ nhiều nên Diệp Quân cũng không hỏi nữa, mà nói: “Thế cô biết cách nào ra ngoài không?”
Tả Nhạn lắc đầu: “Không, phong ấn của Cửu Châu Chủ mạnh lắm. Thường thì người bên trong không thể ra ngoài được, chỉ có người bên ngoài dùng các cách đặc biệt thì mới có thể đón người trong này ra thôi”.
Diệp Quân lại thấy đau đầu.
Tả Nhạn nhìn hắn rồi cười nói: “Phúc khí trên người huynh rất mạnh, hai năm nữa chắc chắn sẽ được người bên ngoài chọn. Đến lúc đó, họ sẽ nghĩ cách đưa huynh ra ngoài”.
Diệp Quân gật đầu rồi không nói gì nữa.
Hai người ngồi đó ngắm đầm Tinh Nguyệt, bốn bề yên lặng, thi thoảng mới có tiếng côn trùng kêu.
Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân vang lên ở gần đó.
Chương 2390: Dưới ba kiếm, ta là vô địch
Diệp Quân và Tả Nhạn ngoái lại nhìn thì thấy có một nam, một nữ đang nắm tay nhau đi tới.
Bọn họ trông đều rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi, chàng trai mặc áo dài được làm từ vải thô nên trông rất cứng, tuy nhiên bộ đồ rất sạch sẽ. Cô gái cạnh đó thì mặc một chiếc váy dài đơn giản mà nền nã.
Khi trông thấy Diệp Quân và Tả Nhạn, họ cũng hơi sững người.
Tả Nhạn cuời chào hỏi: “Hai người cũng đến ngắm đầm Tinh Nguyệt à?”
Chàng trai gật đầu: “Đúng”.
Tả Nhạn cười nói: “Thế thì cùng ngắm đi!”
Chàng trai và cô gái thoáng do dự, rõ ràng họ không muốn lắm, nhưng đây là vị trí đẹp nhất nên chàng trai đành nhìn sang cô gái, cô gái gật đầu nói: “Ngồi đây luôn đi”.
Nói rồi, bọn họ đi tới cạnh Diệp Quân và Tả Nhạn rồi ngồi xuống.
Tả Nhạn nhìn họ rồi nói: “Chắc chúng ta từng gặp nhau rồi nhưng chưa chào hỏi bao giờ. Xin chào, ta là Tả Nhạn, người bên cạnh đây ta mới quen, tên là Diệp Quân”.
Chàng trái chần chừ một chút rồi nói: “Ta là Tông Nạp, còn đây là vị hôn thê của ta - Nhạc Liễu”.
Sau đó, chàng trai quay sang nhìn cô gái với vẻ thâm tình.
Cô gái gật đầu với Tả Nhạn thay cho lời chào.
Tả Nhạn: “Thôi, giờ đôi nào nói chuyện đôi đấy nhé”.
Diệp Quân: “…”
Hai người kia mỉm cười nhìn Tả Nhạn, sau đó nắm tay nhau thì thầm to nhỏ.
Tả Nhạn chợt kéo tay Diệp Quân rồi nói nhỏ: “Họ đang nói chuyện yêu đương đấy à?”
Diệp Quân liếc nhìn cặp trai gái rồi đáp: “Ờ”.
Tả Nhạn cười nói: “Hay quá!”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tông Nạp chợt đi tới cạnh bọn họ, chàng ta lấy một cái gói ra rồi đưa cho Diệp Quân và Tả Nhạn: “Hai vị, đây là lạc mà nhà ta tự trồng, mời hai người nếm thử”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn nhận lấy cái gói.
Tông Nạp mỉm cười, sau đó quay lại chỗ vị hôn thê của mình.
Diệp Quân nếm thử một hạt lạc rồi nói: “Ngon phết!”
Nói rồi, hắn đưa cho Tả Nhạn.
Cô ấy cũng nếm thử một hạt rồi nhai ngau ngáu.
Diệp Quân tiếp tục ngắm đầm Tinh Nguyệt thì thấy nơi đây như một màn trời sao rủ xuống, đúng là quá đẹp!
Lúc này, Tả Nhạn chợt trượt xuống rồi dựa vào một tảng đá, cô ấy gối đầu lên hai tay rồi vắt chân chéo ngũ nói: “Diệp Quân, huynh có ước muốn gì không?”
Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ấy rồi đáp: “Có chứ”.
Tả Nhạn hào hứng hỏi: “Là gì thế?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thống nhất toàn vũ trụ, trở thành chủ của vũ trụ”.
Nghe thấy thế, Tả Nhạn hơi sững sỡ, sau đó cô ấy dựng ngón tay cái: “Diệp Quân, khí thế đó!”
Diệp Quân: “…”
Tông Nạp và Nhạc Liễu ở gần đó cũng nhìn sang Diệp Quân, Tông Nạp có vẻ rất thật thà, khi nghe Diệp Quân nói vậy thì mỉm cười đôn hậu.
Còn Nhạc Liễu thì hơi có vẻ ngạc nhiên.
Tả Nhạn lại hỏi tiếp: “Huynh có biết vũ trụ lớn thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không, nhưng có sao, to đến đâu ta cũng nuốt được hết”.
Tả Nhạn lại dựng ngón tay cái: “Có chí khí!”
Diệp Quân: “Còn cô thì sao?”
Tả Nhạn: “Ta cũng có chứ”.
Diệp Quân: “Là gì thế?”
Tả Nhạn nghiêm túc đáp: “Đi khắp các vũ trụ”.
Nói rồi, cô ấy giơ chiếc điện thoại ra: “Sau đó chụp lại hết các cảnh đẹp”.
Diệp Quân: “Cô thích đi du ngoạn à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, vũ trụ này đẹp như vậy thì phải lưu giữ lại chứ. Tiếc là giấc mơ này không biết đến khi nào mới thực hiện được. Con người sống trên giang hồ đâu nói trước được điều gì”.
Diệp Quân bật cười ha hả.
Tả Nhạn chợt nhìn sang nhóm Tông Nạp: “Hai người có ước mơ gì không?”
Tông Nạp thoáng do dự rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: “Ta muốn lấy Nhạc Liễu làm vợ”.
Diệp Quân nhìn chàng ta rồi mỉm cười.
Nhạc Liễu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta muốn được tự do”.
Diệp Quân và Tả Nhạn đều hơi bất ngờ rồi nhìn Nhạc Liễu, cô gái không nói gì nữa, mà chỉ ngắm nhìn đầm Tinh Nguyệt.
Tả Nhạn cười nói: “Đừng làm phiền họ nữa, chúng ta về thôi”.
Diệp Quân gật đầu rồi rời đi với Tả Nhạn.
Sau khi về nhà, họ thấy có một người phụ nữ đứng trong sân của nhà Tả Nhạn. Người phụ nữ mặc áo bào màu đen trông rất u ám, gương mặt cũng hằm hằm.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tả Nhạn vội vàng chạy tới gần rồi le lưỡi nói: “Bà Dư, con chỉ ra ngoài chơi chút thôi”.
Người phụ nữ gật đầu, sau đó cưng chiều xoa đầu Tả Nhạn: “Đàn ông bên ngoài không tốt đẹp gì đâu, đừng tiếp xúc nhiều”.
Nói xong, bà ấy còn cố ý liếc Diệp Quân một cái.
Diệp Quân chỉ biết câm nín.
Tả Nhạn cười hì hì: “Huynh ấy là Diệp Quân, là người tốt ạ”.
Bà Dư liếc Diệp Quân rồi nói: “Đi ngủ thôi”.
Sau đó, bà ấy kéo Tả Nhạn rời đi.
Tả Nhạn quay lại vẫy tay với Diệp Quân, cô gái này rất hoạt bát, lại vô lo vô nghĩ.
Diệp Quân về nhà mình, đạo sĩ Trương vẫn không thấy bóng dáng đâu nên hắn tự về phòng mình rồi nằm lên giường.
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt ngồi bật dậy. Không biết từ khi nào lại có thêm một người xuất hiện trong phòng hắn, mà lại chính là bà Dư kia.
Diệp Quân cau mày nhìn bà ấy.
Bà Dư cũng nhìn hắn với ánh mắt u ám, chứ không nói gì.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, ngươi đánh lại bà ta không?”
Tiếu Tháp đáp: “Hơi bị coi thường nhau đấy, ngày xưa ta với cha ngươi còn đánh được cả ông nội ngươi đấy. Sau đó ta được tung hô là dưới tam kiếm ta là vô địch, trên tam kiếm thì thôi. Nhưng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ, đều qua cả rồi”.
Diệp Quân: “…”
Bình luận facebook