-
Chương 2451-2455
Chương 2451: Chân tỷ, ta đến đây!
Giết thật luôn!
Khi trông thấy cảnh này, những người vẫn còn chút tâm cơ ở đây đều biến sắc mặt.
Bây giờ đầu hàng hình như hơi muộn rồi.
Sau đó, nhóm Tả Lâu cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu được thì ông ta cũng muốn được giống như Thức Thần, giờ lựa chọn đầu hàng thì bét ra cũng té được, như vậy sẽ không dính dáng tới ân oán của Diệp Quân và Sáng Thế Đạo Điện nữa.
Nhưng tiếc là ông ta biết rõ đây là điều không thể.
Sau đó, ông ta mới nhớ tới lời nói của con gái mình “Cửu Châu Chủ chưa có tư cách nhận Diệp công tử làm đồ đệ”.
Khi ấy, ông ta thấy câu nói này thật nực cười, nhưng giờ xem ra kẻ nực cười lại chính là mình.
Một bước sai thì các bước còn lại đều sai hết.
Nhưng hình như vẫn chưa tới bước đường cùng.
Tả Lâu chầm chậm ngoái lại nhìn người thần bí, tuy ban nãy người này cũng phải quỳ xuống, nhưng ông ta nghĩ Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn con át chủ bài cuối.
Không thì sao người phụ nữ váy trắng không giết nhóm người thần bí luôn?
Chắc chắn bà ấy lo sợ điều gì đó.
Nghĩ vậy, Tả Lâu bỗng thấy đỡ lo hơn.
Nhóm Hoè Hầu cũng đang nhìn người thần bí, lúc này họ cũng không còn đường lui nào nữa nên người thần bí và Sáng Thế Đạo Điện chính là tia hi vọng cuối cùng của họ.
Sau khi giết Bàn lăng, Diệp Quân ngẩng lên nhìn người thần bí, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó Diệp Quân chợt biến mất.
Vù!
Có tiếng kiếm vang lên.
Ngay sau đó đã có một thanh kiếm tấn công người thần bí.
Cô ta lập tức điểm hai ngón tay cùng lúc.
Uỳnh!
Đường kiếm bị đánh bay, Diệp Quân quay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nghiêm mặt nhìn người thần bí.
Người thần bí nói: “Từ giờ trở đi, cô cô và cha ngươi sẽ không giúp ngươi nữa”.
Diệp Quân hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhưng người thần bí chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi.
Nhóm Bùi thần hầu thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo luôn.
Nhóm Tả Lâu cũng chạy vội.
Loáng cái, chỉ còn mình Diệp Quân ở lại.
Diệp Quân nhìn về phía người thần bí rời đi rồi nghĩ thầm: “Tháp gia, có đoán được thân phận của người đó không?”
Tiểu Tháp: “Không quan trọng, tiểu tử, đừng trách ta không nhắc ngươi. Con đường sắp tới, chúng ta phải tự dựa vào mình, cho nên muốn tốt thì mau nghĩ cách nên đi thế nào đi!”
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Tiểu Tháp nhắc nhở tiếp: “Phải hiểu thật đấy! Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, thường sau khi đột phá thì không oách nổi quá ba ngày, vì thế ngươi cần nghĩ cho kỹ”.
Diệp Quân: “Đến lúc đi gặp Chân tỷ rồi”.
Ngay sau đó, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh của một cô gái xinh đẹp tuyệt thế.
Tiểu Tháp: “Có phải ngươi đoán ra thân phận của người thần bí rồi không?”
Diệp Quân không trả lời, sau đó dựng kiếm lên rồi loáng cái đã biến mất.
Hắn không đến Kiếp giới ngay mà tới nhà họ Tả ở Thần Châu trước, nhưng ở đây không có gì cả.
Tả Lâu biết chắc chắn Diệp Quân sẽ trả thù nên đã sớm truyền âm bảo các người nòng cốt của nhà họ Tả rời đi, sau đó đến nương nhờ Sáng Thế Đạo Điện.
Diệp Quân đang định bỏ đi thì chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Diệp Quân ngoái lại nhìn, có một cô gái yểu điệu đang đứng gần đó, người này chính là Tả Nhạn.
Trông thấy Tả Nhạn, Diệp Quân hơi sững người rồi cười nói: “Tả Nhạn cô nương”.
Tả Nhạn: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Thấy thế, Tả Nhạn mỉm cười: “Chúc mừng huynh, thực lực đã tăng lên quá nhiều”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Tả Nhạn: “Có hứng đi dạo vũ trụ với ta không?”
Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên với lời mời đột ngột của Tả Nhạn.
Tả Nhạn nghiêm túc hỏi: “Đi không?”
Diệp Quân: “Ta còn có việc phải làm”.
Tả Nhạn trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Vũ trụ lớn thế này nên có nhiều chỗ để chơi lắm, huynh không đi thật à?”
Diệp Quân thấy có gì đó là lạ nên nói: “Cô muốn nói gì?”
Tả Nhạn im lặng.
Thấy cô ấy không muốn nói, Diệp Quân: “Tả Nhạn cô nương, với ta thì nhà họ Tả là kẻ thù, nhưng cô thì là bạn, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
“Khoan đã!”
Tả Nhạn chợt lên tiếng.
Diệp Quân ngoái lại nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc.
Tả Nhạn: “Ngoài khả năng phân biệt người tốt kẻ xấu bẩm sinh ra, ta còn có thể biết được số mệnh và khí vận của người khác. Huynh biết không? Bây giờ, số kiếp đặc biệt của huynh đã biến mất, số mệnh lúc ta mới gặp huynh là vô địch, không thể chết, nhưng giờ chỉ mạnh hơn yêu nghiệt bình thường một chút thôi. Huynh có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Diệp Quân trầm mặc.
Cô cô không hề nói đùa với hắn.
Tả Nhạn: “Hơn nữa, số mệnh của huynh còn liên tục yếu đi. Không chỉ thế, khí vận trên người huynh cũng đang tiêu tán dần, giờ gần như còn không có”.
Cô ấy nói tiếp: “Huynh cần đi làm việc gì đó hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Đừng đi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Cô ấy rất quan trọng với ta”.
Tả Nhạn im lặng.
Chương 2452: Thân phận của người thần bí
Diệp Quân mỉm cười: “Tả Nhạn cô nương, cảm ơn cô”.
Dứt lời, Diệp Quân xoè tay ra, một chiếc chân bay tới gần Tả Nhạn, bên trong nhẫn có 1.5 tỷ Tiên Nguyên Tinh cực phẩm mà Thức Thần đưa cho hắn.
Tả Nhạn thấy ngờ vực.
Diệp Quân cười nói: “Chắc ta không còn cơ hội tiêu tiền nữa, cô thay ta đi ngắm cảnh đẹp của vũ trụ đi!”
Dứt lời, hắn bỏ đi.
Tả Nhạn chợt run giọng nói: “Ta đi với huynh, ta có thể hút vận may tránh tà khí, như vậy có thể giúp huynh tránh khỏi một kiếp nạn”.
Diệp Quân lắc đầu: “Chân tỷ đang chờ ta rồi”.
Tả Nhạn sốt sắng nói: “Ta có dự cảm huynh đi chuyến này sẽ không về nữa, mà dự cảm của ta luôn đúng”.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn bầu trời sao rồi nói: “Ta cũng không cần phải quay về”.
Nói rồi, hắn ngự kiếm và biến mất.
Tả Nhạn nhìn bầu trời sao rồi tức đến mức giậm chân: “Ngu ngốc, dốt nát!”
Diệp Quân đang ngự kiếm bay trên trời.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi biết người thần bí là ai rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp: “Chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Quân: “Đương nhiên”.
Nói rồi, hắn ngẩng lên nhìn về phía Chân vũ trụ rồi nói: “Chân tỷ, ta đến đây”.
Loáng cái, hắn lại biến mất.
Núi Phạn Tịnh của hệ Ngân Hà.
Mây trắng cuồn cuộn trên đỉnh núi.
Có hai người đang ông trung niên ngồi xếp bằng trước một đại điện, một trong số đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo, người ngồi đối diện ông ta là Vô Biên Chủ.
Giữa họ là một bàn cờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo kẹp một quân cờ trắng đang định hạ xuống, đột nhiên ông ta nhíu mày rồi nhìn về phía chân trời.
Vô Biên Chủ nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: “Sao thế?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía chân trời hồi lâu rồi khẽ đáp: “Số kiếp thiên mệnh trên người tiểu tử kia biến mất rồi”.
Vô Biên Chủ ngẩn ra.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng trầm mặc rồi nói: “Sắp biến thiên rồi”.
Vô Biên Chủ: “Là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang phía khác, sau đó hạ quân cờ xuống rồi nói: “Số kiếp thiên mệnh biến mất thì có nghĩa là gì?”
Nói rồi, ông ta nhìn Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ đã hiểu, sau đó nói: “Ông định làm gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng hạ một quân cờ xuống rồi mới nói: “Một nhà độc quyền mãi cũng không phải chuyện tốt”.
Tuế Nguyệt trường hà.
Có một cái xích đu được bày trước một trấn nhỏ, một cô gái mặc áo bào trắng đang nằm nhắm mắt trên đó, tay thì ôm một con búp bê vải.
Đó chính là Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bỗng mở mắt, sau đó nhìn xuyên qua Tuế Nguyệt trường hà và vô vàn các vũ trụ tinh hạ thấy một người.
Loáng cái, cô ta đã nhíu chặt mày.
Sau đó, một ảo ảnh đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
Ảo ảnh lễ phép nói: “Tông chủ, ta đã chiêu mộ được 39 người, nhân phẩm đều rất tốt, có thể vào vũ trụ Quan Huyên bất cứ lúc nào”.
“Không cần đâu”.
Tịnh tông chủ đáp.
Ảo ảnh nghi hoặc nhìn cô ta.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Tạm thời ngừng chiêu mộ người, cứ chờ đã”.
Tuy ảo ảnh thấy rất lạ, nhưng thấy Tịnh tông chủ không nói lý do thì cũng không dám hỏi, sau đó chỉ hành lễ rồi rời đi.
Tịnh tông chủ lại nhắm mắt, sau đó khẽ vỗ vào tay vịn của xích đu, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Kiếp giới, Chân vũ trụ.
Đột nhiên có một đường kiếm đáp xuống Kiếp giới, sau khi đường kiếm tản đi thì Diệp Quân xuất hiện.
Lúc này, hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh, tuy không xa hoa nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Tay trái hắn đang cầm kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nhìn sâu bên trong Kiếp giới, so với lần trước hắn đến thì khí tức mà Vũ Trụ Kiếp toả ra đã mạnh hơn.
Vũ Trụ Kiếp luôn không ngừng thay đổi mỗi ngày.
Diệp Quân chậm rãi đi sâu vào bên trong Kiếp giới, lúc này hắn không chỉ có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp, mà còn cảm nhận được khí tức của Chân tỷ.
Khí tức quen thuộc.
Sau đó, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu hắn.
Hệ Ngân Hà.
Miêu Trại.
Sau đó, Diệp Quân nhoẻn miệng cười.
Thời gian qua, hệ Ngân Hà thật khiến người ta nhớ nhung.
Tiếc là sau này không còn cơ hội trở lại nữa.
Đúng lúc này, hắn chợt dừng bước. Thời không gần đó bỗng nứt ra, người thần bí kia chầm chậm bước tới, phía sau chính là nhóm Bùi thần hầu.
Diệp Quân nhìn người thần bí với vẻ bình tĩnh như đã biết trước.
Người thần bí nhìn hắn rồi nói: “Đến một mình thôi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người thần bí: “Tự tin vậy ư?”
Diệp Quân: “Ta định đến muộn một chút, nhưng tiếc là các người không cho ta thời gian, đúng không?”
Người thần bí gật đầu: “Rất đúng”.
Diệp Quân bước về phía người thần bí: “Công nhận là cô bày binh bố trận rất giỏi, giờ ta mới hiểu”.
Người thần bí cười nói: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai rồi”.
Diệp Quân: “Ta không ngờ cô lại có quan hệ với Sáng Thế Đạo Điện”.
Người thần bí: “Đương nhiên rồi, vì ta chính là một trong các thần hầu của họ mà. Nhưng ta là thần hầu mạnh nhất”.
Diệp Quân: “Ta nên gọi ngươi là Phạn thần hầu hay Phạn điện chủ?”
“Ha ha!”
Sau tiếng cười đó, người thần bí đã tháo mặt nạ, để lộ ra dung nhan mỹ miều.
Phạn Chiêu Đế!
Chương 2453: Đại Đạo Thần Lôi
Phạn Chiêu Đế!
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt với vẻ phức tạp, tuy hắn đã đoán ra lâu rồi, nhưng khi sự thật phơi bay thì vẫn hơi ngạc nhiên. Vì hắn thật sự không ngờ Phạn Chiêu Đế lại ẩn nhẫn như vậy.
Nghe thấy vậy, Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi phát hiện ra khi nào?”
Diệp Quân: “Có thể phá hỏng kiếm Thanh Huyên và biết ta thì chỉ một, hai người thôi. Một là Tịnh tông chủ, hai là Phạn Chiêu Đế cô. Tịnh tông chủ thì chắc chắn không phải nên chỉ còn mỗi cô. Hơn nữa, cô có lý do làm vậy, vì Ác Đạo”.
Ban đầu, Diệp Quân chưa đoán ra thân phận của Phạn Chiêu Đế ngay là vì hắn nghĩ cô ta sẽ không dám làm vậy. Dẫu sao cô ta cũng từng được cô cô cải tạo, mà người được cô cô làm vậy thường sẽ ngoan ngoãn vâng lời, không thể làm ra chuyện này được.
Nhưng sau đó hắn phát hiện việc này không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Ác Đạo!
Đây chính là điểm mấu chốt.
Phạn Chiêu Đế có thể dễ dàng từ bỏ Ác Đạo ư? Để cứu Ác Đạo, Ác Đạo Minh gần như truy sát toàn điện, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ?
Đương nhiên, dù vậy thì hắn cũng không dám chắc trăm phần trăm người thần bí chính là Phạn Chiêu Đế.
Dẫu sao, Phạn Chiêu Đế cũng đã biết về thực lực của cô cô váy trắng rồi.
Nhưng khi hắn nghe Tả Nhạn nói xong thì đã hiểu ra.
Số kiếp thiên mệnh biến mất.
Số mệnh yếu dần.
Cô ta đang chờ giây phút này…
Mục đích của cô ta đương nhiên là vì Ác Đạo, vì thế tuy hắn biết lần này đến Kiếp giới sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn phải tới, vì chắc chắn cô ta sẽ đến cứu Ác Đạo.
Phạn Chiêu Đế bật cười nói: “Diệp công tử, còn một người bạn nữa muốn gặp ngươi đấy”.
Cô ta vừa nói dứt câu thì thời không gần đó đã nứt ra, sau đó có một người đàn ông xuất hiện.
Đó chính là Nguyễn Thương.
Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Quân nhìn gã rồi lại nhìn sang Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, cô làm nhiều việc như vậy chỉ để chờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất thôi à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Giờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất rồi”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu nói: “Diệp công tử, xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đương nhiên cũng có lý do, dẫu sao ngươi cũng mới tăng thực lực. Bây giờ, ngươi chắc chắn đang rất tự tin, tiếc là ta phải nói cho ngươi biết trật tự kiếm đạo của ngươi chưa đại thành thật sự đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, cô nghĩ giờ chúng ta nói chuyện có ý nghĩa gì không?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Muốn đánh nhau rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn xem thực lực thật sự của cô đến đâu”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Đối thủ của ta không phải ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Đúng lúc này, thời không bên cạnh Phạn Chiêu Đế lại nứt ra, một người đàn ông mặc đạo bào xuất hiện.
Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, Diệp Quân ngẩn ra.
Đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử có ngạc nhiên không?”
Diệp Quân nhìn y rồi nói: “Huynh cũng là người của Sáng Thế Đạo Điện à?”
Đạo sĩ Trương: “Đúng vậy, ngoài bốn đại thần hầu ra thì Sáng Thế Đạo Điện còn có hai đại tôn sử, ta là một trong số đó”.
Y vừa nói dứt câu thì có một hoà thượng bước ra từ phía sau.
Diệp Quân nhìn sang Phạn Chiêu Đế rồi dựng ngón tay cái: “Đỉnh đấy!”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Diệp công tử, vẫn còn chuyện đỉnh hơn cơ. Nhưng không biết ngươi có cơ hội nhìn thấy hay không thôi”.
Diệp Quân miết ngón cái vào chuôi kiếm rồi nói: “Thế à?”
Phạn Chiêu Đế nói với đạo sĩ Trương: “Tỉ thí với Diệp công tử đi”.
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Được thôi”.
Nói rồi, y vung cây phất trần lên.
Loáng cái, đạo sĩ Trương và Diệp Quân đã ở trong một thời không đặc biệt, bốn bề bên trong thời không này đều tản ra phù văn kỳ dị.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử, đây là thế giới Huyền Thiên do ta tạo ra, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cứ tha hồ mà thể hiện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó không nhiều lời mà tiến lên ngay.
Uỳnh!
Kiếm thế như thuỷ triều.
Lúc này, kiếm thế của hắn đã khác hẳn lần trước. Kiếm thế ấy vừa xuất hiện thì đã như dòng thác lớn cuộn dâng, làm cả thế giới Huyền Thiên dâng trào.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đến đúng lúc lắm!”
Nói rồi, y vung tay lên: “Đại Đạo Thần Lôi, lên!”
Ầm!
Ngay sau đó có một Thần Lôi nghìn trượng lao thẳng xuống thế giới Huyền Thiên, nó vừa vào bên trong thì đã tuôn ra những đường lôi uy đáng sợ.
Đại Đạo Thần Lôi!
Chương 2454: Đại Đạo Thần Kiếp
Đây là một loại lôi kiếp, chỉ khi sắp đạt tới cảnh giới Thần Tổ thì mới xuất hiện. Có thể nói muốn tiến vào cảnh giới Thần Tổ thì ngoài việc có khí tức Thần Nguyên ra thì cần phải trả qua lôi kiếp nữa.
Đại Đạo Thần Kiếp!
Từ xưa đến nay đã có rất nhiều thiên tài ngã xuống vì Đại Đạo Thần Kiếp, chỉ một đường lôi uy đã đủ để huỷ diệt vô vàn các thế giới văn minh vũ trụ rồi.
Nếu là Diệp Quân trước lúc đột phá thì chỉ cần một luồng lôi uy này thôi cũng đủ giết chết hắn rồi.
Nhưng bây giờ…
Uỳnh!
Kiếm thế quanh người Diệp Quân như cuộn dâng, kiếm thế này của hắn đã chặn đứng uy áp của thần lôi.
Khi thần lôi giáng xuống, Diệp Quân lập tức biến thành một đường kiếm rồi lao vút lên cao, chém mạnh vào thần lôi ấy.
Ầm!
Theo đường kiếm của Diệp Quân, thần lôi kia rung lên dữ dội, sau đó nổ tung, lôi uy nó sinh ra đã khiến Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Quân đã phải lùi lại xa tít.
Vô vàn mảnh vỡ lôi quang bắn tung toé trước mặt hắn, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, giờ cả cánh tay hắn tê rần và còn mất cảm giác.
Đúng lúc này, đạo sĩ Trương chợt cười nói: “Nghe danh kiếm Thanh Huyên kỳ diệu đã lâu, quả nhiên là vậy, mạnh quá!”
Nói rồi, y chợt giơ hai ngón tay về phía Diệp Quân: “Tâm Lôi Kiếp, lên!”
Oành!
Diệp Quân ở phía xa co đôi con ngươi lại, sâu trong người hắn có sấm hoả diệm âm thầm nổi lên trong lục phủ ngũ tạng rồi lan tới toàn thân.
Tâm Lôi Kiếp!
Đại thần thông của Đạo gia!
Một khi con người tu luyện thì chắc chắn sẽ phải trải qua vô vàn kiếp nạn, sự khủng khiếp của Tâm Lôi Kiếp là một khi thi triển thì những kiếp nạn mà đối thủ từng trải qua sẽ xuất hiện trở lại, vô vàn kiếp nạn trỗi dậy bằng hình thức Thần Lôi một lúc sẽ khiến ngũ tạng của đối thủ hoá trành tro, tư chi mục nát, xương cốt gãy vụn, thần hồn tiêu tán, đạo hành bao năm đều biến thành mây khói.
Khi Diệp Quân phát hiện Tâm Lôi Kiếp xuất hiện trong người mình, hắn chợt biến sắc mặt, vì hắn chưa từng gặp tình trạng này. Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, sau đó cầm chặt kiếm Thanh Huyên xuyên qua bụng mình.
Kiếm Thanh Huyên cắm sâu vào bụng hắn cho tới tận Tâm Lôi, sau đó kiếm Thanh Huyên đã trấn áp Tâm Lôi kia. Tâm Lôi đó không chịu được sức mạnh của kiếm Thanh Huyên rồi bắt đầu tiêu tán.
Nhưng đúng lúc này, đạo sĩ Trương chợt lên tiếng: “Vạn Kiếp Chí!”
Ầm!
Nhưng ngay sau đó, trong thế giới Huyền Thiên chợt xuất hiện vô vàn Tâm Lôi Kiếp bùng cháy. Các Tâm Lôi Kiếp này đều là được hắn thu tập trong các văn minh vũ trụ suốt nhiều năm qua. Một Tâm Lôi Kiếp ứng với một cường giả tuyệt thế ngã xuống, vì Tâm Lôi Kiếp của hắn có thể cắn nuốt tu vi của chủ thể.
Ngay khi các Tâm Lôi Kiếp xuất hiện, cả thế giới Huyền Thiên đã trở nên mờ ảo, vì nó không thể chịu được sức mạnh của lôi kiếp này.
Mỗi lần đạo sĩ Trương ra tay gần như đều dốc hết toàn lực, vì y cũng không dám coi thường Diệp Quân. Sau khi đột phá, thực lực của Diệp Quân đã trên cả cảnh giới Thần Tổ, nhất là kiếm Thanh Huyên và ý kiếm đều mạnh đến mức không tưởng.
Ví dụ như ban nãy, nếu là bình thường thì Diệp Quân chắc chắn không thể chống đỡ được Tâm Lôi Kiếp của y. Nhưng chẳng những Diệp Quân làm được, mà còn phá huỷ Tâm Lôi Kiếp của y. Điều này khiến y rất ngỡ ngàng, cũng chính vì thế mà y mới phải dùng đến sát chiêu của mình.
Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên phá huỷ Tâm Lôi Kiếp trong người mình xong thì nhìn quanh. Khi hắn nhìn thấy các Tâm Lôi Kiếp đó thì vẻ mặt chợt nghiêm lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng luồng sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong Tâm Lôi Kiếp.
Nếu là hắn của trước kia thì dù có cầm kiếm Thanh Huyên cũng không thể chặn được các Tâm Lôi Kiếp này.
Trong lúc Diệp Quân đang suy tư thì đạo sĩ Trương đã ra một quyết định rồi nói: “Lên!”
Uỳnh!
Sau đó, vô vàn Tâm Lôi Kiếp chợt rung lên mãnh mẽ, loáng cái chúng đã biến thành các ngọn lửa rồi gộp lại thành một trụ sấm Hoả Diễm khổng lồ.
Đạo sĩ Trương chỉ vào Diệp Quân rồi quát: “Tiêu diệt!”
Trụ sấm Hoả Diễm đó lao về phía Diệp Quân, luồng uy áp mạnh mẽ ẩn chứa bên trong nó đã khiến cả thế giới Huyền Thiên phải dung hoá.
Diệp Quân cầm chặt kiếm Thanh Huyên bằng tay phải.
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó không gian như trở nên yên tĩnh, hắn có thể cảm nhận rõ mọi thứ.
Tuy có hơi dập dềnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Tĩnh tâm!
Tập trung!
Xuất kiếm!
Khi Diệp Quân xuất kiếm, có một tiếng vun vút lao tít lên cao. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đã chém lên trụ sấm Hoả Diệm.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, trụ sấm đã nổ tung, thế giới Huyền Thiên cũng bắt đầu nứt ra.
Dư chấn do hai luồng sức mạnh tạo ra đã đánh Diệp Quân bay ra xa, khi dừng lại thì quanh người hắn đã bốc cháy.
Cùng lúc đó, lại có mộ Tâm Lôi Kiếp sinh ra trong người hắn.
Lần này, Diệp Quân không dùng tới kiếm Thanh Huyên nữa, mà động tinh thần, ý kiếm trong người hắn đã xuất chinh. Sau đó, Tâm Lôi Kiếp trong người hắn đã bị trấn áp và trừ khử, ngọn lửa cháy quanh người hắn cũng bị dập tắt ngay.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn đạo sĩ Trương thì thấy y đang cầm một nhúm lửa sấm.
Y cười nói: “Kiếm ý mạnh quá!”
Diệp Quân không thèm đáp lời mà biến mất ngay, gần như ngay sau đó lửa sấm trong tay đạo sĩ Trương đã biến thành một cột lửa rồi bay ra ngoài.
Uỳnh!
Một luồng khí tức đáng sợ lan ra, sức mạnh của nó đã áp chế được kiếm thế mà Diệp Quân tung ra.
Chương 2455: Khóa Đạo Hồn
Trong thế giới Huyền Thiên gần tan vỡ, kiếm quang và hỏa quang va chạm vào nhau dữ dội giống như hai tinh cầu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, vốn dĩ thế giới Huyền Thiên đã sắp tan vỡ cũng không thể chịu đựng được sức mạnh của hai người, lập tức chôn vùi, biến thành một không gian tối tăm.
Diệp Quân dùng một nhát kiếm cứng rắn cắt đứt trụ sấm Hỏa Diễm kia, nhưng chính hắn cũng bị sức mạnh khủng bố bộc phát trong đó đánh bay ra ngoài, trong quá trình bị đánh bay ra ngoài, cơ thể và thần hồn của hắn cũng bị thiêu đốt.
Không phải do hắn chủ động thiêu đốt, mà là sức mạnh của trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm lên người hắn, một cảm giác nóng phỏng lan ra khắp toàn thân.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, tay phải cầm kiếm rung động, một luồng kiếm thế quét tự do từ trong ra ngoài, trong nháy mắt, trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm trên người biến mất sạch sẽ.
Nhưng khi hắn dừng lại, khóe miệng lại có một vết máu tươi tràn ra.
Ở chỗ xa, tay phải đạo sĩ Trương cầm phất trần, tay trái bấm quyết, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, “Thường nói kiếm tu là khó đối phó nhất, quả nhiên, nào, tiếp tục.”
Nói xong, tay trái của y đột nhiên vươn về trước, sau đó bỗng nắm chặt.
Ầm!
Trong thời không rách nát, một bàn tay khổng lồ to lớn đột nhiên ngưng tụ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Quân, bàn tay khổng lồ này được vô số phù văn ngưng tụ thành, khoảnh khắc khi nó xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa thăng trầm đột nhiên lan tràn ra trời đất, giống như tới từ hàng tỉ năm trước.
“Bàn tay Thượng Thương!”
Bên ngoài, khi hòa thượng đằng sau Phạn Chiêu Đế nhìn thấy bàn tay này, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Bàn tay Thượng Thương!
Khi nghe được hòa thượng nói, sắc mặt của ba người Bùi thần hầu đều rất ngạc nhiên, rất sốc, rất bất ngờ.
Thượng Thương!
Trong vũ trụ này, không nhiều người biết đến người này, nhưng trong nền văn minh vũ trụ cấp chín thì lại như sấm bên tai, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng biết.
Bởi vì Thượng Thương là một nhân vật vô cùng khủng bố trong nền văn minh Thiên Mộ, đằng sau còn nhận được truyền thừa của Thiên Mộ trong truyền thuyết, mà từ khi nền văn minh ra đời tới nay, trong toàn bộ nền văn minh Thiên Mộ, người có thể nhận được truyền thừa Thiên Mộ, không quá mười người.
Bàn tay Thượng Thương này chính là một thuật thần thông mà ông ta từng sáng tạo ra, mạnh mẽ vô cùng, thần thông khủng bố từng đè ép một thời đại.
Mọi người đều hơi bất ngờ, không ngờ tên đạo sĩ Trương này lại học được thuật thần thông này.
Phạn Chiêu Đế nhìn thoáng qua bàn tay Thượng Thương kia đầu tiên, chỉ cười nhạt, sau đó cô ta liếc mắt nhìn Kiếp Giới một cái.
Trong thời gian Huyền Thiên đã rách nát kia, khi bàn tay Thượng Thương xuất hiện, một sức mạnh của Đại Đạo không thuộc về thế giới này đột tràn ra khắp trời đất, uy áp này đã lắng đọng qua vô số năm tháng, khi nó giáng xuống thế giới này, giống như hàng chục ngàn con sóng lớn ập tới, khiến người ta hít thở không thông.
Khi cảm nhận được uy áp khủng bố này, vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm trọng chưa từng có, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn đanh lại, chân phải đột nhiên giậm một cái, toàn thân hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm quang đột nhiên toát lên từ mặt đất.
Tay trái là ý kiếm!
Tay phải là Thanh Huyên!
Giờ khắc này, kiếm thế và tinh thần chiến đầu của Diệp Quân đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai thanh kiếm của Diệp Quân hung hăng chém về phía bàn tay Thượng Thương kia.
Hắn lựa chọn đối đầu trực diện!
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang vọng trong thế giới Huyền Thiên, ngay sau đó, sóng xung kích do hai sức mạnh sinh ra đột nhiên khuếch tán, Diệp Quân cũng bị làn sóng xung kích này làm rung chuyển lùi lại liên tục, trong quá trình lui về, thân thể hắn hơi nứt lìa từng chút, máu tươi tràn ra không ngừng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Quân cũng dừng lại, nhưng giờ phút này, thân thể hắn đã tàn tạ vô cùng, ý thức cũng có phần mơ hồ.
Trong trời đất, luồng uy lực của Thượng Thương vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa còn đang từng bước xâm chiếm kiếm thế của hắn không ngừng.
Bên ngoài, đám người Bùi thân hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Mặc dù giờ phút này Diệp Quân đang ở thế yếu, nhưng bọn họ vẫn bị thực lực của Diệp Quân làm cho khiếp sợ.
Đó là bàn tay Thượng Thương đấy.
Một loại thuật thần thông đến từ nền văn minh vũ trụ cấp chín, hơn nữa, còn không phải là loại thuật thần thông bình thường, tuy khả năng của đạo sĩ Trương chưa tu luyện tới mức cực hạn, nhưng cũng đã cực kì khủng bố.
Bàn tay này hoàn toàn có thể dễ dàng xóa bỏ nền văn minh vũ trụ cấp bảy!
Nhưng giờ phút này, Diệp Quân lại có thể gắng gượng chịu đựng được.
Phạn Chiêu Đế đứng đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân trong thế giới Huyền Thiên đã vỡ nát, ánh mắt bình tĩnh.
Đối diện với Diệp Quân, đạo sĩ Trương cũng hơi kinh ngạc, y đánh giá liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói, “Diệp công tử, cậu thật sự làm ta kinh ngạc đấy.”
“Nói nhảm mẹ nhà ngươi!”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ầm!
Biển máu ngập trời!
Sức mạnh huyết mạch điên cuồng.
Khi thấy Diệp Quân thúc giục sức mạnh huyết mạch, kiếm thế của hắn biến chất ngay lập tức, kiếm thế mạnh mẽ thậm chí còn cưỡng ép xé toạc mảnh thời không Ám Vô.
Ở đối diện Diệp Quân, nụ cười tươi trên mặt đạo sĩ Trương dần biến mất, tay trái của y đột nhiên bấm quyết, bỗng một tấm khiên năng lượng bát quát che trước người y.
Ầm!
Khi nhát kiếm này của Diệp Quân chém tới, tấm khiên năng lượng bát quái vỡ vụn ầm ầm, có điều, dù đạo sĩ Trương cũng đã lui đến hơn chục ngàn trượng, nhưng tay trái bấm quyết của y vẫn dựng thẳng trước ngực,
Quanh người y hiện lên thần quang của Đạo gia.
Ngay khi Diệp Quân lại biết mất tại chỗ lần nữa, tay trái đạo sĩ Trương đột nhiên chỉ về phía Diệp Quân, “Phong.”
Ầm!
Đột nhiên, toàn bộ thời không Ám Vô ngưng kết lại, vô số xiềng xích kì dị xuất hiện trong hư không.
“Khóa Đạo Hồn!”
Giết thật luôn!
Khi trông thấy cảnh này, những người vẫn còn chút tâm cơ ở đây đều biến sắc mặt.
Bây giờ đầu hàng hình như hơi muộn rồi.
Sau đó, nhóm Tả Lâu cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu được thì ông ta cũng muốn được giống như Thức Thần, giờ lựa chọn đầu hàng thì bét ra cũng té được, như vậy sẽ không dính dáng tới ân oán của Diệp Quân và Sáng Thế Đạo Điện nữa.
Nhưng tiếc là ông ta biết rõ đây là điều không thể.
Sau đó, ông ta mới nhớ tới lời nói của con gái mình “Cửu Châu Chủ chưa có tư cách nhận Diệp công tử làm đồ đệ”.
Khi ấy, ông ta thấy câu nói này thật nực cười, nhưng giờ xem ra kẻ nực cười lại chính là mình.
Một bước sai thì các bước còn lại đều sai hết.
Nhưng hình như vẫn chưa tới bước đường cùng.
Tả Lâu chầm chậm ngoái lại nhìn người thần bí, tuy ban nãy người này cũng phải quỳ xuống, nhưng ông ta nghĩ Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn con át chủ bài cuối.
Không thì sao người phụ nữ váy trắng không giết nhóm người thần bí luôn?
Chắc chắn bà ấy lo sợ điều gì đó.
Nghĩ vậy, Tả Lâu bỗng thấy đỡ lo hơn.
Nhóm Hoè Hầu cũng đang nhìn người thần bí, lúc này họ cũng không còn đường lui nào nữa nên người thần bí và Sáng Thế Đạo Điện chính là tia hi vọng cuối cùng của họ.
Sau khi giết Bàn lăng, Diệp Quân ngẩng lên nhìn người thần bí, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó Diệp Quân chợt biến mất.
Vù!
Có tiếng kiếm vang lên.
Ngay sau đó đã có một thanh kiếm tấn công người thần bí.
Cô ta lập tức điểm hai ngón tay cùng lúc.
Uỳnh!
Đường kiếm bị đánh bay, Diệp Quân quay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nghiêm mặt nhìn người thần bí.
Người thần bí nói: “Từ giờ trở đi, cô cô và cha ngươi sẽ không giúp ngươi nữa”.
Diệp Quân hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhưng người thần bí chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi.
Nhóm Bùi thần hầu thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo luôn.
Nhóm Tả Lâu cũng chạy vội.
Loáng cái, chỉ còn mình Diệp Quân ở lại.
Diệp Quân nhìn về phía người thần bí rời đi rồi nghĩ thầm: “Tháp gia, có đoán được thân phận của người đó không?”
Tiểu Tháp: “Không quan trọng, tiểu tử, đừng trách ta không nhắc ngươi. Con đường sắp tới, chúng ta phải tự dựa vào mình, cho nên muốn tốt thì mau nghĩ cách nên đi thế nào đi!”
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Tiểu Tháp nhắc nhở tiếp: “Phải hiểu thật đấy! Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, thường sau khi đột phá thì không oách nổi quá ba ngày, vì thế ngươi cần nghĩ cho kỹ”.
Diệp Quân: “Đến lúc đi gặp Chân tỷ rồi”.
Ngay sau đó, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh của một cô gái xinh đẹp tuyệt thế.
Tiểu Tháp: “Có phải ngươi đoán ra thân phận của người thần bí rồi không?”
Diệp Quân không trả lời, sau đó dựng kiếm lên rồi loáng cái đã biến mất.
Hắn không đến Kiếp giới ngay mà tới nhà họ Tả ở Thần Châu trước, nhưng ở đây không có gì cả.
Tả Lâu biết chắc chắn Diệp Quân sẽ trả thù nên đã sớm truyền âm bảo các người nòng cốt của nhà họ Tả rời đi, sau đó đến nương nhờ Sáng Thế Đạo Điện.
Diệp Quân đang định bỏ đi thì chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Diệp Quân ngoái lại nhìn, có một cô gái yểu điệu đang đứng gần đó, người này chính là Tả Nhạn.
Trông thấy Tả Nhạn, Diệp Quân hơi sững người rồi cười nói: “Tả Nhạn cô nương”.
Tả Nhạn: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Thấy thế, Tả Nhạn mỉm cười: “Chúc mừng huynh, thực lực đã tăng lên quá nhiều”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Tả Nhạn: “Có hứng đi dạo vũ trụ với ta không?”
Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên với lời mời đột ngột của Tả Nhạn.
Tả Nhạn nghiêm túc hỏi: “Đi không?”
Diệp Quân: “Ta còn có việc phải làm”.
Tả Nhạn trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Vũ trụ lớn thế này nên có nhiều chỗ để chơi lắm, huynh không đi thật à?”
Diệp Quân thấy có gì đó là lạ nên nói: “Cô muốn nói gì?”
Tả Nhạn im lặng.
Thấy cô ấy không muốn nói, Diệp Quân: “Tả Nhạn cô nương, với ta thì nhà họ Tả là kẻ thù, nhưng cô thì là bạn, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
“Khoan đã!”
Tả Nhạn chợt lên tiếng.
Diệp Quân ngoái lại nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc.
Tả Nhạn: “Ngoài khả năng phân biệt người tốt kẻ xấu bẩm sinh ra, ta còn có thể biết được số mệnh và khí vận của người khác. Huynh biết không? Bây giờ, số kiếp đặc biệt của huynh đã biến mất, số mệnh lúc ta mới gặp huynh là vô địch, không thể chết, nhưng giờ chỉ mạnh hơn yêu nghiệt bình thường một chút thôi. Huynh có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Diệp Quân trầm mặc.
Cô cô không hề nói đùa với hắn.
Tả Nhạn: “Hơn nữa, số mệnh của huynh còn liên tục yếu đi. Không chỉ thế, khí vận trên người huynh cũng đang tiêu tán dần, giờ gần như còn không có”.
Cô ấy nói tiếp: “Huynh cần đi làm việc gì đó hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Tả Nhạn nghiêm túc nói: “Đừng đi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Cô ấy rất quan trọng với ta”.
Tả Nhạn im lặng.
Chương 2452: Thân phận của người thần bí
Diệp Quân mỉm cười: “Tả Nhạn cô nương, cảm ơn cô”.
Dứt lời, Diệp Quân xoè tay ra, một chiếc chân bay tới gần Tả Nhạn, bên trong nhẫn có 1.5 tỷ Tiên Nguyên Tinh cực phẩm mà Thức Thần đưa cho hắn.
Tả Nhạn thấy ngờ vực.
Diệp Quân cười nói: “Chắc ta không còn cơ hội tiêu tiền nữa, cô thay ta đi ngắm cảnh đẹp của vũ trụ đi!”
Dứt lời, hắn bỏ đi.
Tả Nhạn chợt run giọng nói: “Ta đi với huynh, ta có thể hút vận may tránh tà khí, như vậy có thể giúp huynh tránh khỏi một kiếp nạn”.
Diệp Quân lắc đầu: “Chân tỷ đang chờ ta rồi”.
Tả Nhạn sốt sắng nói: “Ta có dự cảm huynh đi chuyến này sẽ không về nữa, mà dự cảm của ta luôn đúng”.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn bầu trời sao rồi nói: “Ta cũng không cần phải quay về”.
Nói rồi, hắn ngự kiếm và biến mất.
Tả Nhạn nhìn bầu trời sao rồi tức đến mức giậm chân: “Ngu ngốc, dốt nát!”
Diệp Quân đang ngự kiếm bay trên trời.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi biết người thần bí là ai rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp: “Chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Quân: “Đương nhiên”.
Nói rồi, hắn ngẩng lên nhìn về phía Chân vũ trụ rồi nói: “Chân tỷ, ta đến đây”.
Loáng cái, hắn lại biến mất.
Núi Phạn Tịnh của hệ Ngân Hà.
Mây trắng cuồn cuộn trên đỉnh núi.
Có hai người đang ông trung niên ngồi xếp bằng trước một đại điện, một trong số đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo, người ngồi đối diện ông ta là Vô Biên Chủ.
Giữa họ là một bàn cờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo kẹp một quân cờ trắng đang định hạ xuống, đột nhiên ông ta nhíu mày rồi nhìn về phía chân trời.
Vô Biên Chủ nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: “Sao thế?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía chân trời hồi lâu rồi khẽ đáp: “Số kiếp thiên mệnh trên người tiểu tử kia biến mất rồi”.
Vô Biên Chủ ngẩn ra.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng trầm mặc rồi nói: “Sắp biến thiên rồi”.
Vô Biên Chủ: “Là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang phía khác, sau đó hạ quân cờ xuống rồi nói: “Số kiếp thiên mệnh biến mất thì có nghĩa là gì?”
Nói rồi, ông ta nhìn Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ đã hiểu, sau đó nói: “Ông định làm gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng hạ một quân cờ xuống rồi mới nói: “Một nhà độc quyền mãi cũng không phải chuyện tốt”.
Tuế Nguyệt trường hà.
Có một cái xích đu được bày trước một trấn nhỏ, một cô gái mặc áo bào trắng đang nằm nhắm mắt trên đó, tay thì ôm một con búp bê vải.
Đó chính là Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bỗng mở mắt, sau đó nhìn xuyên qua Tuế Nguyệt trường hà và vô vàn các vũ trụ tinh hạ thấy một người.
Loáng cái, cô ta đã nhíu chặt mày.
Sau đó, một ảo ảnh đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
Ảo ảnh lễ phép nói: “Tông chủ, ta đã chiêu mộ được 39 người, nhân phẩm đều rất tốt, có thể vào vũ trụ Quan Huyên bất cứ lúc nào”.
“Không cần đâu”.
Tịnh tông chủ đáp.
Ảo ảnh nghi hoặc nhìn cô ta.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Tạm thời ngừng chiêu mộ người, cứ chờ đã”.
Tuy ảo ảnh thấy rất lạ, nhưng thấy Tịnh tông chủ không nói lý do thì cũng không dám hỏi, sau đó chỉ hành lễ rồi rời đi.
Tịnh tông chủ lại nhắm mắt, sau đó khẽ vỗ vào tay vịn của xích đu, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Kiếp giới, Chân vũ trụ.
Đột nhiên có một đường kiếm đáp xuống Kiếp giới, sau khi đường kiếm tản đi thì Diệp Quân xuất hiện.
Lúc này, hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh, tuy không xa hoa nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Tay trái hắn đang cầm kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nhìn sâu bên trong Kiếp giới, so với lần trước hắn đến thì khí tức mà Vũ Trụ Kiếp toả ra đã mạnh hơn.
Vũ Trụ Kiếp luôn không ngừng thay đổi mỗi ngày.
Diệp Quân chậm rãi đi sâu vào bên trong Kiếp giới, lúc này hắn không chỉ có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp, mà còn cảm nhận được khí tức của Chân tỷ.
Khí tức quen thuộc.
Sau đó, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu hắn.
Hệ Ngân Hà.
Miêu Trại.
Sau đó, Diệp Quân nhoẻn miệng cười.
Thời gian qua, hệ Ngân Hà thật khiến người ta nhớ nhung.
Tiếc là sau này không còn cơ hội trở lại nữa.
Đúng lúc này, hắn chợt dừng bước. Thời không gần đó bỗng nứt ra, người thần bí kia chầm chậm bước tới, phía sau chính là nhóm Bùi thần hầu.
Diệp Quân nhìn người thần bí với vẻ bình tĩnh như đã biết trước.
Người thần bí nhìn hắn rồi nói: “Đến một mình thôi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người thần bí: “Tự tin vậy ư?”
Diệp Quân: “Ta định đến muộn một chút, nhưng tiếc là các người không cho ta thời gian, đúng không?”
Người thần bí gật đầu: “Rất đúng”.
Diệp Quân bước về phía người thần bí: “Công nhận là cô bày binh bố trận rất giỏi, giờ ta mới hiểu”.
Người thần bí cười nói: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai rồi”.
Diệp Quân: “Ta không ngờ cô lại có quan hệ với Sáng Thế Đạo Điện”.
Người thần bí: “Đương nhiên rồi, vì ta chính là một trong các thần hầu của họ mà. Nhưng ta là thần hầu mạnh nhất”.
Diệp Quân: “Ta nên gọi ngươi là Phạn thần hầu hay Phạn điện chủ?”
“Ha ha!”
Sau tiếng cười đó, người thần bí đã tháo mặt nạ, để lộ ra dung nhan mỹ miều.
Phạn Chiêu Đế!
Chương 2453: Đại Đạo Thần Lôi
Phạn Chiêu Đế!
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt với vẻ phức tạp, tuy hắn đã đoán ra lâu rồi, nhưng khi sự thật phơi bay thì vẫn hơi ngạc nhiên. Vì hắn thật sự không ngờ Phạn Chiêu Đế lại ẩn nhẫn như vậy.
Nghe thấy vậy, Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi phát hiện ra khi nào?”
Diệp Quân: “Có thể phá hỏng kiếm Thanh Huyên và biết ta thì chỉ một, hai người thôi. Một là Tịnh tông chủ, hai là Phạn Chiêu Đế cô. Tịnh tông chủ thì chắc chắn không phải nên chỉ còn mỗi cô. Hơn nữa, cô có lý do làm vậy, vì Ác Đạo”.
Ban đầu, Diệp Quân chưa đoán ra thân phận của Phạn Chiêu Đế ngay là vì hắn nghĩ cô ta sẽ không dám làm vậy. Dẫu sao cô ta cũng từng được cô cô cải tạo, mà người được cô cô làm vậy thường sẽ ngoan ngoãn vâng lời, không thể làm ra chuyện này được.
Nhưng sau đó hắn phát hiện việc này không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Ác Đạo!
Đây chính là điểm mấu chốt.
Phạn Chiêu Đế có thể dễ dàng từ bỏ Ác Đạo ư? Để cứu Ác Đạo, Ác Đạo Minh gần như truy sát toàn điện, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ?
Đương nhiên, dù vậy thì hắn cũng không dám chắc trăm phần trăm người thần bí chính là Phạn Chiêu Đế.
Dẫu sao, Phạn Chiêu Đế cũng đã biết về thực lực của cô cô váy trắng rồi.
Nhưng khi hắn nghe Tả Nhạn nói xong thì đã hiểu ra.
Số kiếp thiên mệnh biến mất.
Số mệnh yếu dần.
Cô ta đang chờ giây phút này…
Mục đích của cô ta đương nhiên là vì Ác Đạo, vì thế tuy hắn biết lần này đến Kiếp giới sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn phải tới, vì chắc chắn cô ta sẽ đến cứu Ác Đạo.
Phạn Chiêu Đế bật cười nói: “Diệp công tử, còn một người bạn nữa muốn gặp ngươi đấy”.
Cô ta vừa nói dứt câu thì thời không gần đó đã nứt ra, sau đó có một người đàn ông xuất hiện.
Đó chính là Nguyễn Thương.
Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Quân nhìn gã rồi lại nhìn sang Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, cô làm nhiều việc như vậy chỉ để chờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất thôi à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Giờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất rồi”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu nói: “Diệp công tử, xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đương nhiên cũng có lý do, dẫu sao ngươi cũng mới tăng thực lực. Bây giờ, ngươi chắc chắn đang rất tự tin, tiếc là ta phải nói cho ngươi biết trật tự kiếm đạo của ngươi chưa đại thành thật sự đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, cô nghĩ giờ chúng ta nói chuyện có ý nghĩa gì không?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Muốn đánh nhau rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn xem thực lực thật sự của cô đến đâu”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Đối thủ của ta không phải ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Đúng lúc này, thời không bên cạnh Phạn Chiêu Đế lại nứt ra, một người đàn ông mặc đạo bào xuất hiện.
Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, Diệp Quân ngẩn ra.
Đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử có ngạc nhiên không?”
Diệp Quân nhìn y rồi nói: “Huynh cũng là người của Sáng Thế Đạo Điện à?”
Đạo sĩ Trương: “Đúng vậy, ngoài bốn đại thần hầu ra thì Sáng Thế Đạo Điện còn có hai đại tôn sử, ta là một trong số đó”.
Y vừa nói dứt câu thì có một hoà thượng bước ra từ phía sau.
Diệp Quân nhìn sang Phạn Chiêu Đế rồi dựng ngón tay cái: “Đỉnh đấy!”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Diệp công tử, vẫn còn chuyện đỉnh hơn cơ. Nhưng không biết ngươi có cơ hội nhìn thấy hay không thôi”.
Diệp Quân miết ngón cái vào chuôi kiếm rồi nói: “Thế à?”
Phạn Chiêu Đế nói với đạo sĩ Trương: “Tỉ thí với Diệp công tử đi”.
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Được thôi”.
Nói rồi, y vung cây phất trần lên.
Loáng cái, đạo sĩ Trương và Diệp Quân đã ở trong một thời không đặc biệt, bốn bề bên trong thời không này đều tản ra phù văn kỳ dị.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử, đây là thế giới Huyền Thiên do ta tạo ra, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cứ tha hồ mà thể hiện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó không nhiều lời mà tiến lên ngay.
Uỳnh!
Kiếm thế như thuỷ triều.
Lúc này, kiếm thế của hắn đã khác hẳn lần trước. Kiếm thế ấy vừa xuất hiện thì đã như dòng thác lớn cuộn dâng, làm cả thế giới Huyền Thiên dâng trào.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đến đúng lúc lắm!”
Nói rồi, y vung tay lên: “Đại Đạo Thần Lôi, lên!”
Ầm!
Ngay sau đó có một Thần Lôi nghìn trượng lao thẳng xuống thế giới Huyền Thiên, nó vừa vào bên trong thì đã tuôn ra những đường lôi uy đáng sợ.
Đại Đạo Thần Lôi!
Chương 2454: Đại Đạo Thần Kiếp
Đây là một loại lôi kiếp, chỉ khi sắp đạt tới cảnh giới Thần Tổ thì mới xuất hiện. Có thể nói muốn tiến vào cảnh giới Thần Tổ thì ngoài việc có khí tức Thần Nguyên ra thì cần phải trả qua lôi kiếp nữa.
Đại Đạo Thần Kiếp!
Từ xưa đến nay đã có rất nhiều thiên tài ngã xuống vì Đại Đạo Thần Kiếp, chỉ một đường lôi uy đã đủ để huỷ diệt vô vàn các thế giới văn minh vũ trụ rồi.
Nếu là Diệp Quân trước lúc đột phá thì chỉ cần một luồng lôi uy này thôi cũng đủ giết chết hắn rồi.
Nhưng bây giờ…
Uỳnh!
Kiếm thế quanh người Diệp Quân như cuộn dâng, kiếm thế này của hắn đã chặn đứng uy áp của thần lôi.
Khi thần lôi giáng xuống, Diệp Quân lập tức biến thành một đường kiếm rồi lao vút lên cao, chém mạnh vào thần lôi ấy.
Ầm!
Theo đường kiếm của Diệp Quân, thần lôi kia rung lên dữ dội, sau đó nổ tung, lôi uy nó sinh ra đã khiến Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Quân đã phải lùi lại xa tít.
Vô vàn mảnh vỡ lôi quang bắn tung toé trước mặt hắn, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, giờ cả cánh tay hắn tê rần và còn mất cảm giác.
Đúng lúc này, đạo sĩ Trương chợt cười nói: “Nghe danh kiếm Thanh Huyên kỳ diệu đã lâu, quả nhiên là vậy, mạnh quá!”
Nói rồi, y chợt giơ hai ngón tay về phía Diệp Quân: “Tâm Lôi Kiếp, lên!”
Oành!
Diệp Quân ở phía xa co đôi con ngươi lại, sâu trong người hắn có sấm hoả diệm âm thầm nổi lên trong lục phủ ngũ tạng rồi lan tới toàn thân.
Tâm Lôi Kiếp!
Đại thần thông của Đạo gia!
Một khi con người tu luyện thì chắc chắn sẽ phải trải qua vô vàn kiếp nạn, sự khủng khiếp của Tâm Lôi Kiếp là một khi thi triển thì những kiếp nạn mà đối thủ từng trải qua sẽ xuất hiện trở lại, vô vàn kiếp nạn trỗi dậy bằng hình thức Thần Lôi một lúc sẽ khiến ngũ tạng của đối thủ hoá trành tro, tư chi mục nát, xương cốt gãy vụn, thần hồn tiêu tán, đạo hành bao năm đều biến thành mây khói.
Khi Diệp Quân phát hiện Tâm Lôi Kiếp xuất hiện trong người mình, hắn chợt biến sắc mặt, vì hắn chưa từng gặp tình trạng này. Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, sau đó cầm chặt kiếm Thanh Huyên xuyên qua bụng mình.
Kiếm Thanh Huyên cắm sâu vào bụng hắn cho tới tận Tâm Lôi, sau đó kiếm Thanh Huyên đã trấn áp Tâm Lôi kia. Tâm Lôi đó không chịu được sức mạnh của kiếm Thanh Huyên rồi bắt đầu tiêu tán.
Nhưng đúng lúc này, đạo sĩ Trương chợt lên tiếng: “Vạn Kiếp Chí!”
Ầm!
Nhưng ngay sau đó, trong thế giới Huyền Thiên chợt xuất hiện vô vàn Tâm Lôi Kiếp bùng cháy. Các Tâm Lôi Kiếp này đều là được hắn thu tập trong các văn minh vũ trụ suốt nhiều năm qua. Một Tâm Lôi Kiếp ứng với một cường giả tuyệt thế ngã xuống, vì Tâm Lôi Kiếp của hắn có thể cắn nuốt tu vi của chủ thể.
Ngay khi các Tâm Lôi Kiếp xuất hiện, cả thế giới Huyền Thiên đã trở nên mờ ảo, vì nó không thể chịu được sức mạnh của lôi kiếp này.
Mỗi lần đạo sĩ Trương ra tay gần như đều dốc hết toàn lực, vì y cũng không dám coi thường Diệp Quân. Sau khi đột phá, thực lực của Diệp Quân đã trên cả cảnh giới Thần Tổ, nhất là kiếm Thanh Huyên và ý kiếm đều mạnh đến mức không tưởng.
Ví dụ như ban nãy, nếu là bình thường thì Diệp Quân chắc chắn không thể chống đỡ được Tâm Lôi Kiếp của y. Nhưng chẳng những Diệp Quân làm được, mà còn phá huỷ Tâm Lôi Kiếp của y. Điều này khiến y rất ngỡ ngàng, cũng chính vì thế mà y mới phải dùng đến sát chiêu của mình.
Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên phá huỷ Tâm Lôi Kiếp trong người mình xong thì nhìn quanh. Khi hắn nhìn thấy các Tâm Lôi Kiếp đó thì vẻ mặt chợt nghiêm lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng luồng sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong Tâm Lôi Kiếp.
Nếu là hắn của trước kia thì dù có cầm kiếm Thanh Huyên cũng không thể chặn được các Tâm Lôi Kiếp này.
Trong lúc Diệp Quân đang suy tư thì đạo sĩ Trương đã ra một quyết định rồi nói: “Lên!”
Uỳnh!
Sau đó, vô vàn Tâm Lôi Kiếp chợt rung lên mãnh mẽ, loáng cái chúng đã biến thành các ngọn lửa rồi gộp lại thành một trụ sấm Hoả Diễm khổng lồ.
Đạo sĩ Trương chỉ vào Diệp Quân rồi quát: “Tiêu diệt!”
Trụ sấm Hoả Diễm đó lao về phía Diệp Quân, luồng uy áp mạnh mẽ ẩn chứa bên trong nó đã khiến cả thế giới Huyền Thiên phải dung hoá.
Diệp Quân cầm chặt kiếm Thanh Huyên bằng tay phải.
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó không gian như trở nên yên tĩnh, hắn có thể cảm nhận rõ mọi thứ.
Tuy có hơi dập dềnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Tĩnh tâm!
Tập trung!
Xuất kiếm!
Khi Diệp Quân xuất kiếm, có một tiếng vun vút lao tít lên cao. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đã chém lên trụ sấm Hoả Diệm.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, trụ sấm đã nổ tung, thế giới Huyền Thiên cũng bắt đầu nứt ra.
Dư chấn do hai luồng sức mạnh tạo ra đã đánh Diệp Quân bay ra xa, khi dừng lại thì quanh người hắn đã bốc cháy.
Cùng lúc đó, lại có mộ Tâm Lôi Kiếp sinh ra trong người hắn.
Lần này, Diệp Quân không dùng tới kiếm Thanh Huyên nữa, mà động tinh thần, ý kiếm trong người hắn đã xuất chinh. Sau đó, Tâm Lôi Kiếp trong người hắn đã bị trấn áp và trừ khử, ngọn lửa cháy quanh người hắn cũng bị dập tắt ngay.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn đạo sĩ Trương thì thấy y đang cầm một nhúm lửa sấm.
Y cười nói: “Kiếm ý mạnh quá!”
Diệp Quân không thèm đáp lời mà biến mất ngay, gần như ngay sau đó lửa sấm trong tay đạo sĩ Trương đã biến thành một cột lửa rồi bay ra ngoài.
Uỳnh!
Một luồng khí tức đáng sợ lan ra, sức mạnh của nó đã áp chế được kiếm thế mà Diệp Quân tung ra.
Chương 2455: Khóa Đạo Hồn
Trong thế giới Huyền Thiên gần tan vỡ, kiếm quang và hỏa quang va chạm vào nhau dữ dội giống như hai tinh cầu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, vốn dĩ thế giới Huyền Thiên đã sắp tan vỡ cũng không thể chịu đựng được sức mạnh của hai người, lập tức chôn vùi, biến thành một không gian tối tăm.
Diệp Quân dùng một nhát kiếm cứng rắn cắt đứt trụ sấm Hỏa Diễm kia, nhưng chính hắn cũng bị sức mạnh khủng bố bộc phát trong đó đánh bay ra ngoài, trong quá trình bị đánh bay ra ngoài, cơ thể và thần hồn của hắn cũng bị thiêu đốt.
Không phải do hắn chủ động thiêu đốt, mà là sức mạnh của trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm lên người hắn, một cảm giác nóng phỏng lan ra khắp toàn thân.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, tay phải cầm kiếm rung động, một luồng kiếm thế quét tự do từ trong ra ngoài, trong nháy mắt, trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm trên người biến mất sạch sẽ.
Nhưng khi hắn dừng lại, khóe miệng lại có một vết máu tươi tràn ra.
Ở chỗ xa, tay phải đạo sĩ Trương cầm phất trần, tay trái bấm quyết, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, “Thường nói kiếm tu là khó đối phó nhất, quả nhiên, nào, tiếp tục.”
Nói xong, tay trái của y đột nhiên vươn về trước, sau đó bỗng nắm chặt.
Ầm!
Trong thời không rách nát, một bàn tay khổng lồ to lớn đột nhiên ngưng tụ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Quân, bàn tay khổng lồ này được vô số phù văn ngưng tụ thành, khoảnh khắc khi nó xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa thăng trầm đột nhiên lan tràn ra trời đất, giống như tới từ hàng tỉ năm trước.
“Bàn tay Thượng Thương!”
Bên ngoài, khi hòa thượng đằng sau Phạn Chiêu Đế nhìn thấy bàn tay này, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Bàn tay Thượng Thương!
Khi nghe được hòa thượng nói, sắc mặt của ba người Bùi thần hầu đều rất ngạc nhiên, rất sốc, rất bất ngờ.
Thượng Thương!
Trong vũ trụ này, không nhiều người biết đến người này, nhưng trong nền văn minh vũ trụ cấp chín thì lại như sấm bên tai, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng biết.
Bởi vì Thượng Thương là một nhân vật vô cùng khủng bố trong nền văn minh Thiên Mộ, đằng sau còn nhận được truyền thừa của Thiên Mộ trong truyền thuyết, mà từ khi nền văn minh ra đời tới nay, trong toàn bộ nền văn minh Thiên Mộ, người có thể nhận được truyền thừa Thiên Mộ, không quá mười người.
Bàn tay Thượng Thương này chính là một thuật thần thông mà ông ta từng sáng tạo ra, mạnh mẽ vô cùng, thần thông khủng bố từng đè ép một thời đại.
Mọi người đều hơi bất ngờ, không ngờ tên đạo sĩ Trương này lại học được thuật thần thông này.
Phạn Chiêu Đế nhìn thoáng qua bàn tay Thượng Thương kia đầu tiên, chỉ cười nhạt, sau đó cô ta liếc mắt nhìn Kiếp Giới một cái.
Trong thời gian Huyền Thiên đã rách nát kia, khi bàn tay Thượng Thương xuất hiện, một sức mạnh của Đại Đạo không thuộc về thế giới này đột tràn ra khắp trời đất, uy áp này đã lắng đọng qua vô số năm tháng, khi nó giáng xuống thế giới này, giống như hàng chục ngàn con sóng lớn ập tới, khiến người ta hít thở không thông.
Khi cảm nhận được uy áp khủng bố này, vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm trọng chưa từng có, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn đanh lại, chân phải đột nhiên giậm một cái, toàn thân hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm quang đột nhiên toát lên từ mặt đất.
Tay trái là ý kiếm!
Tay phải là Thanh Huyên!
Giờ khắc này, kiếm thế và tinh thần chiến đầu của Diệp Quân đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai thanh kiếm của Diệp Quân hung hăng chém về phía bàn tay Thượng Thương kia.
Hắn lựa chọn đối đầu trực diện!
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang vọng trong thế giới Huyền Thiên, ngay sau đó, sóng xung kích do hai sức mạnh sinh ra đột nhiên khuếch tán, Diệp Quân cũng bị làn sóng xung kích này làm rung chuyển lùi lại liên tục, trong quá trình lui về, thân thể hắn hơi nứt lìa từng chút, máu tươi tràn ra không ngừng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Quân cũng dừng lại, nhưng giờ phút này, thân thể hắn đã tàn tạ vô cùng, ý thức cũng có phần mơ hồ.
Trong trời đất, luồng uy lực của Thượng Thương vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa còn đang từng bước xâm chiếm kiếm thế của hắn không ngừng.
Bên ngoài, đám người Bùi thân hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Mặc dù giờ phút này Diệp Quân đang ở thế yếu, nhưng bọn họ vẫn bị thực lực của Diệp Quân làm cho khiếp sợ.
Đó là bàn tay Thượng Thương đấy.
Một loại thuật thần thông đến từ nền văn minh vũ trụ cấp chín, hơn nữa, còn không phải là loại thuật thần thông bình thường, tuy khả năng của đạo sĩ Trương chưa tu luyện tới mức cực hạn, nhưng cũng đã cực kì khủng bố.
Bàn tay này hoàn toàn có thể dễ dàng xóa bỏ nền văn minh vũ trụ cấp bảy!
Nhưng giờ phút này, Diệp Quân lại có thể gắng gượng chịu đựng được.
Phạn Chiêu Đế đứng đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân trong thế giới Huyền Thiên đã vỡ nát, ánh mắt bình tĩnh.
Đối diện với Diệp Quân, đạo sĩ Trương cũng hơi kinh ngạc, y đánh giá liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói, “Diệp công tử, cậu thật sự làm ta kinh ngạc đấy.”
“Nói nhảm mẹ nhà ngươi!”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ầm!
Biển máu ngập trời!
Sức mạnh huyết mạch điên cuồng.
Khi thấy Diệp Quân thúc giục sức mạnh huyết mạch, kiếm thế của hắn biến chất ngay lập tức, kiếm thế mạnh mẽ thậm chí còn cưỡng ép xé toạc mảnh thời không Ám Vô.
Ở đối diện Diệp Quân, nụ cười tươi trên mặt đạo sĩ Trương dần biến mất, tay trái của y đột nhiên bấm quyết, bỗng một tấm khiên năng lượng bát quát che trước người y.
Ầm!
Khi nhát kiếm này của Diệp Quân chém tới, tấm khiên năng lượng bát quái vỡ vụn ầm ầm, có điều, dù đạo sĩ Trương cũng đã lui đến hơn chục ngàn trượng, nhưng tay trái bấm quyết của y vẫn dựng thẳng trước ngực,
Quanh người y hiện lên thần quang của Đạo gia.
Ngay khi Diệp Quân lại biết mất tại chỗ lần nữa, tay trái đạo sĩ Trương đột nhiên chỉ về phía Diệp Quân, “Phong.”
Ầm!
Đột nhiên, toàn bộ thời không Ám Vô ngưng kết lại, vô số xiềng xích kì dị xuất hiện trong hư không.
“Khóa Đạo Hồn!”
Bình luận facebook