-
Chương 2456-2460
Chương 2456: Thượng Thương hiện hình
Bên ngoài, ở phía sau Phạn Chiêu Đế, vị hòa thượng đột nhiên mở miệng, chỉ thấy ông ta nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, trong mắt lộ vẻ nghiêm trọng.
Khóa Đạo Hồn là một trong mười đại thần thông của Đạo gia, một khi sử dụng vô số pháp nhân quả sẽ ngưng tụ thành khóa, người bị khóa sẽ vướng vào nhân quả ngay lập tức, thân chết hồn diệt.
Hòa thượng nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, trầm giọng nói, “Tên đạo sĩ này che giấu đủ sâu đấy.”
Ông ta ở chung với đạo sĩ Trương lâu nhất, nhưng cũng không biết nhiều về thực lực của đạo sĩ Trương, vì ít khi nhìn thấy đạo sĩ Trương ra tay, hơn nữa, ngày thường tên đạo sĩ Trương này cứ cười hi hi ha ha, có vẻ chẳng giống cao thủ. Tuy nhiên khoảnh khắc y ra tay, ông ta mới phát hiện, tên đạo sĩ Trương này thật sự che giấu quá sâu.
Ba người Bùi thần hầu cũng hơi khiếp sợ, thực lực của đạo sĩ Trương này, đừng nói ở nền văn minh vũ trụ cấp tám, cho dù ở trong nền văn minh vũ trụ cấp chín, cũng thuộc hàng cường giả.
Vẻ mặt của Phạn Chiêu Đế cầm đầu vẫn bình tình như cũ, trong mắt không dao động tí nào.
Trong thời không Ám Vô, khi khóa Đại Đạo xuất hiện, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ của Diệp Quân đột nhiên chậm lại, khi hắn đi tới trước mặt đạo sĩ Trương khoảng mười trượng, đột nhiên hắn cảm thấy mình nặng nề vô cùng, như bị hàng chục ngàn ngọn núi lớn đè lên người.
Khóa Đạo Hồn!
Nhân quả vướng vào người!
Nếu là lúc trước, có số kiếp thiên mệnh trên người, cho dù là nhân quả gì cũng không thêm vào người hắn được, nhưng lúc này, số kiếp thiên mệnh trên người hắn đã biến mất, bởi vậy, hắn không thể tránh nhân quả không vướng vào người được.
Khoảnh khắc tất cả nhân quả vướng vào người, Diệp Quân chỉ cảm thấy hít thở không thông?
Thế nào là nhân quả?
Nghĩa là nhân nào thì sẽ có quả đó, giờ phút này, những nhân quả này không phải là nhân quả của bản thân Diệp Quân, mà là nhân quả của người khác, tên đạo sĩ Trương này đã lợi dụng thủ đoạn tối cao để cưỡng ép áp đặt nhân quả của người khác vào cơ thể hắn, khiến hắn gánh vác nhân quả cho người khác.
Vô số sức mạnh của nhân quả sinh ra bị thêm vào người, Diệp Quân chỉ cảm thấy toàn thân sắp sụp đổ hoàn toàn, đặc biệt là thần hồn, cơ bản không thể chịu nổi.
Không tới thời gian một nhịp thở, Diệp Quân đã cảm thấy mình sắp biến mất khỏi thế gian này hoàn toàn, đôi tay hắn đột nhiên nắm chặt, sức mạnh huyết mạch và kiếm thế từ trong người hắn quét ra, nhưng cho dù là sức mạnh huyết mạch và kiếm thế thì vẫn không thể đẩy lùi các loại nhân quả trên người hắn!
Giờ khắc này, tâm thần Diệp Quân chấn động mạnh.
Không phải hắn khiếp sợ vì sức mạnh khủng bố của những nhân quả này, mà là cô cô.
Lúc trước có cô cô che chở, tất cả nhân quả đều không thêm vào người được, do đó, hắn hoàn toàn không có lòng kính sợ với cái gọi là đạo của nhân quả. Hoặc là nói, hắn hoàn toàn phớt lờ thứ gọi là nhân quả, bởi vì bất kể nhân quả gì cũng không thêm vào người hắn được, cũng do đó, mà trước đây khi làm việc hắn ít khi quan tâm tới nhân quả, muốn làm thì làm, vì hắn hoàn toàn không sợ nhân quả, dù sao nhân quả cũng không thêm vào người hắn được.
Nhưng giờ khắc này, không có cô cô ở sau che chở, hắn mới phát hiện sức mạnh của nhân quả khủng bố tới cỡ nào.
Cho dù là sức mạnh huyết mạch và kiếm thế của hắn cũng khó mà ngăn cản nổi!
Đôi tay Diệp Quân nắm chặt hai thanh kiếm, trong thân thể hắn, sức mạnh huyết mạch điên cuồng và kiếm ý trào ra không ngừng như thủy triều. Hắn muốn tự mình đẩy lùi sức mạnh của những nhân quả này, nhưng lại phí công vô ích, sức mạnh huyết mạch và kiếm thế của hắn chỉ có thể trì hoãn sức mạnh của những nhân quả này cắn nuốt hắn.
Nhưng sức mạnh của những nhân quả này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh mẽ.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ầm!
Huyết mạch phàm nhân!
Huyết mạch viêm hoàng!
Ba loại huyết mạch xuất hiện cùng một lúc!
Trong phút chốc, vô số sức mạnh nhân quả quanh người hắn bị ép lùi lại.
Ở đối diện hắn, chân mày đạo sĩ Trương cau lại, y đột nhiên bước một bước về trước, trong phút chốc, vô số nhân quả lao tới chỗ Diệp Quân theo khóa Đại Đạo, chỉ trong nháy mắt, tất cả khu vực ở chỗ Diệp Quân đã bị vô số nhân quả bao trùm.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn đạo sĩ Trương cách đó không xa, quanh thân hắn, ba loại sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như thủy triều, hơn nữa còn có kiếm ý và kiếm thế. Giờ phút này khí tức của hắn cực kì khủng bố, cho dù là sức mạnh của những nhân quả đó cũng không thể tới gần người hắn.
Đôi tay Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm chém xuống.
Hai luồng kiếm quang giáng xuống cùng lúc.
Vèo!
Trước mặt Diệp Quân, khóa Đại Đạo bị hắn xé toạc ra một lỗ lớn, ngay sau đó, hắn mạnh mẽ vọt ra, tiến thẳng tới chỗ đạo sĩ Trương.
Phía sau hắn, những khóa Đại Đạo đó vẫn chưa biến mất, mà đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, hắn biết rõ, trước hết hắn phải giải quyết người trước mắt này, nếu không, những sức mạnh nhân quả đó vẫn sẽ kiên quyết tiêu diệt hắn tới chết.
Thấy Diệp Quân đánh tới, vẻ mặt đạo sĩ Trương cực kì bình tĩnh, đột nhiên, tay trái của y xuất hiện ba cây hương cháy đỏ như máu, trong miệng y đọc thầm lời khẩu quyết cổ xưa, “Mùi hương nặng nề ứng với trời đất, thơm dịu bốc lên tận cửa trời, cầu xin chủ Thượng Thương Thiên Mộ, mau xuống trần tiêu diệt chúng sinh”.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Đột nhiên, một bức tượng hư ảo dài hàng nghìn trượng hiện ra phía sau đạo sĩ Trương!
Thượng Thương hiện hình!
Cường giả đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Chương 2457: Cậu Dương
Mời thần!
Khi hư tượng kia xuất hiện, đám người Bùi thần hầu vô cùng kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
Thượng Thương!
Tuyệt thế cường giả của nền văn minh Thiên Mộ - nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Tên đạo sĩ Trương này thế mà lại có thể mời được ông ta hiện hình về đây?
Vẻ mặt đám người Bùi thần hầu rất khó tin.
Phạn Chiêu Đế dẫn đầu nhìn hư tượng của Thượng Thương, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mà khi hư tượng của Thượng Thương xuất hiện ở thời không này, một luồng áp lực vô hình đột nhiên tỏa ra từ khắp đất trời, đến cả đạo sĩ Trương không chịu nổi áp lực này, cơ thể không chống đỡ được mà khom xuống.
Đạo sĩ Trương và đám người Bùi thần hầu đều rất chấn động, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Diệp Quân lúc này cũng bị luồng áp lực mạnh mẽ kia buộc ngưng lại.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn hư tượng của Thượng Thương, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ rộng thùng thình, tóc dài xõa xuống, ánh mắt lạnh lùng, ông ta giống như một vị thần khiến người khác đều sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hư tượng của Thượng Thương, hắn không ngờ rằng, đạo sĩ Trương này lại có thể mời được thần tới.
Vị Thượng Thương Chủ trước mắt hắn đây, có lẽ là cường giả của nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Diệp Quân hít sâu một hơi, ánh mắt không hề do dự mà ngược lại còn tràn đầy khí thế.
Ngay lúc này, Thượng Thương đột nhiên nhíu mày, ông ta chăm chú nhìn Diệp Quân, cảm thấy người này hơi quen mắt: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân không nói gì, còn đạo sĩ Trương lại cung kính hành lễ, truyền âm huyền khí: “Bẩm Thượng Thương, người này họ Diệp, tên Quân.”
Họ Diệp!
Thượng Thương nhíu mày.
Không phải người mà Thiên Mộ Chủ cần tìm.
Nhưng ông ta không hề xuống tay mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặc dù đây chỉ là hư tượng của ông ta, không được tính là phân thân nhưng với trình độ của ông ta, ông ta rất nhạy cảm với một số nhân quả hung hiểm chưa rõ.
Mà người có thể khiến ông ta sinh ra lòng cảnh giác nhất định không phải một người đơn giản.
Vì vậy, ông ta không lựa chọn hành động.
Đương nhiên, nguyên nhân thật sự là do dáng dấp của người đàn ông trước mắt với bức chân dung mà Thiên Mộ Chủ đưa cho ông ta rất giống nhau.
Thấy Thượng Thương không có động tĩnh gì, đạo sĩ Trương nhất thời bối rối, y nhìn Thượng Thương, nói: “Thượng Thương Chủ.”
Thượng Thương quay đầu nhìn đạo sĩ Trương: “Sao vậy?”
Đạo sĩ Trương cung kính nói: “Thượng Thương, xin người giúp ta giết người này.”
Mặc dù y có thể mời được Thượng Thương, nhưng thật ra đây chỉ là một dạng trao đổi, rất nhiều đại lão của nền văn minh vũ trụ cấp chín cần nhận tín đồ để thu thập sức mạnh tín ngưỡng cho mình.
Sức mạnh tín ngưỡng còn được gọi là sức mạnh của chúng sinh, là một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, cũng là cách thức tu hành độc đáo của nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Người đạo sĩ Trương chọn là Thượng Thương, là tín đồ của Thượng Thương, trong những năm gần đây, y đã góp nhặt rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng cho ông ta nên mới có thể nhận được lễ vật.
Thượng Thương không quan tâm tới đạo sĩ Trương, mà chỉ nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, hỏi tiếp: “Ngươi họ Diệp sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải.”
Thượng Thương cười nói: “Ngươi có quen người nào họ Dương không?”
Dù thiếu niên trước mắt đây họ Diệp, không giống với người ông ta muốn tìm, nhưng ông ta vẫn quyết định hỏi thử xem.
Cẩn thận một chút cũng không có vấn đề gì.
Lỡ như đúng người thì sao?
Ở cấp bậc này của ông ta, sai lầm có thể mắc nhưng ngu xuẩn thì không.
Nghe Thượng Thương nói vậy, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Họ Dương sao?”
Thượng Thương gật đầu, đang định nói tiếp thì Diệp Quân lại hỏi: “Có phải là kiếm tu áo xanh không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Thượng Thương hoàn toàn thay đổi, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi quen ông ta sao?”
“Ông ấy là ông nội của ta.” Diệp Quân gật đầu.
“Trời ơi!”
Thượng Thương đột nhiên kích động: “Ngươi, ngươi chính là cậu Dương!”
Cậu Dương?
Nghe Thượng Thương nói vậy, mọi người đều thắc mắc.
Cái quái gì vậy?
Thượng Thương quen biết Diệp Quân sao?
Không chỉ mọi người, tới Diệp Quân giờ phút này cũng hoài nghi: “Ông biết ông nội ta sao?”
Thượng Thương vui vẻ nói: “Có quen, ta và ông nội ngươi là...”
“Bạn bè?” Diệp Quân nói.
Thượng Thương vội vàng gật đầu: “Đúng rồi cậu Dương, ngươi có biết chúng ta tìm ngươi bao lâu rồi không? Tại sao ngươi lại lăn lộn ở nền văn minh cấp thấp này chứ? Để tìm được ngươi, suýt chút nữa bọn ta phải tới đánh nhau với nền văn minh cấp mười rồi đó.”
Diệp Quân: “???”
Còn đạo sĩ Trương lại vô cùng sợ hãi.
Cái quái gì thế này?
Thượng Thương này biết Diệp Quân? Hơn nữa còn tìm Diệp Quân rất lâu, thậm chí còn không ngại đánh nhau với nền văn minh vũ trụ cấp mười chỉ vì Diệp Quân.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đạo sĩ Trương hoài nghi: “Thượng Thương Chủ?”
“Câm miệng!”
Ngay lúc này, Thượng Thương đột nhiên gầm lên, một luồng sức mạnh khủng khiếp cuốn về phía đạo sĩ Trương, trong nháy mắt, y đã biến thành tro bụi.
Thấy cảnh tượng này, đám người Bùi thần hầu ngoài kia vô cùng hoảng hốt.
Mẹ nó!
Chương 2458: Siêu độ
Tên đạo sĩ Trương này vậy mà lại gọi một trợ thủ tới giúp Diệp Quân rồi ư?
Hơn nữa trợ thủ này lại còn là người tới từ nền văn minh Thiên Mộ!
Bây giờ Diệp Quân cũng hơi mất cảnh giác, chuyện gì đang xảy ra vậy, hắn đã sẵn sàng liều chết đánh một trận, tại sao đột nhiên người ta lại trở thành trợ thủ cho hắn rồi?
Thượng Thương đột nhiên kích động: “Cậu Dương, bây giờ ta sẽ thông báo cho Thiên Mộ Chủ, bảo ông ta phái người tới đón ngươi.”
Người ở dưới muốn lên nền văn minh vũ trụ cấp chín không hề đơn giản, vì vậy, ông ta mới nói như thế.
Trong lúc ông ta đang định sử dụng thần niệm liên lạc với nền văn minh Thiên Mộ thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh bí ẩn làm gián đoạn!”
“Hỗn láo!”
Thượng Thương đột nhiên giận dữ, quay đầu lia mắt một vòng, ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Phạn Chiêu Đế, khi thấy cô ta, ông ta hơi ngẩn người ra, ngay sau đó, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta không ngờ rằng ông nội ngươi lại trải đường cho ngươi tới tận nền văn minh Thiên Mộ cơ đấy, thật là thú vị.”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Không còn cách nào khác, người thân mà!”
Tiểu Tháp: “...”
Thượng Thương nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Phạn Chiêu Đế nhìn Thượng Thương: “Ta ghét nhất là người có thái độ trịch thượng, đừng nói ông chỉ là một hư tượng, dù là bản thể của ông ở đây thì cũng phải quỳ xuống cho ta.”
Nói xong, cô ta phất tay áo.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, hư tượng của Thượng Thương lập tức trở nên mờ ảo, sau đó biến mất hoàn toàn trong đất trời.
Thấy cảnh này, sau lưng Phạn Chiên Đế, vẻ mặt đám người Bùi thần hầu khựng lại, ánh mắt khiếp sợ.
Nhất là ba người Bùi thần hầu, dù bọn họ và Phạn Chiêu Đế đều là thần hầu nhưng trước đây bọn họ chưa từng gặp cô ta, vì vậy, bọn họ không hề biết thực lực của cô ta, chỉ tưởng rằng nó cũng ngang tầm với mình.
Mà trong giây phút này, sau khi thấy Phạn Chiêu Đế ra tay, bọn họ mới biết rằng mình vốn không cùng đẳng cấp với vị Phạn thần hầu này.
Trong thời không Ám Vô, Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, cũng cảm thấy kinh sợ, bây giờ hắn đột nhiên phát hiện mình đã đánh giá thấp cô ta, không đúng, có thể là do trước đây người phụ nữ này đã che giấu thực lực của bản thân.
Thấy Diệp Quân tới, Phạn Chiêu Đế mỉm cười: “Không thể không nói thực lực của ngươi đã mạnh hơn trước rất nhiều.”
Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Cô đang chờ cái gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi sẽ biết sớm thôi.”
Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn về phía Kiếp Giới, bây giờ, trong đó đang có một luồng sức mạnh kinh khủng đang bay lơ lửng.
Đó không phải là sức mạnh của chính nghĩa mà là sức mạnh của Ác Đạo.
Ác Đạo luân hồi trăm đời!
Đây là đời cuối cùng!
Diệp Quân nhíu mày, chẳng lẽ người phụ nữ này đang đợi Ác Đạo?
Ngay lúc này, Phạn Chiêu Đế đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Ta tới đây để gặp Diệp công tử.”
Lời vừa dứt, cô ta bước lên phía trước một bước, nhưng một bước này đã tiến vào bên trong thời không Ám Vô.
Hòa thượng nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định nói gì đó thì ngay lúc này, Diệp Quân lại biến mất, một luồng kiếm quang hung hăng chém về phía ông ta.
Hòa thượng ngẩn người ra: “Đánh lén?”
Dứt lời, ông ta chắp hai tay, bỗng nhiên có một luồng phật quang vạn trượng phóng ra từ cơ thể của ông ta!
Bùm!
Phật quang vạn trượng vừa mới tiếp xúc với kiếm quang của Diệp Quân đã vỡ tan ra, hòa thượng liên tục bị đánh lui, ông ta còn chưa kịp dừng lại, tiếp tục có một luồng kiếm quang nữa hung hăng đánh tới.
Thấy kiếm đánh tới, ánh mắt hòa thượng khựng lại, qua lần giao đấu này, ông ta mới phát hiện Diệp Quân còn mạnh hơn rất nhiều so với dự liệu của ông ta, thảo nào lão đạo sĩ kia vừa ra tay đã phải dùng tới át chủ bài và đủ loại sát chiêu.
Hòa thượng hoàn toàn không dám khinh thường và dò xét nữa, ông ta chắp hai tay, mặc niệm: “Vãng sinh bỉ ngạn!”
Bùm!
Thời không Ám Vô đột nhiên trở nên hư ảo, ngay sau đó, Diệp Quân lập tức xuất hiện trên mặt nước rộng lớn mờ ảo, tĩnh mịch.
“Vãng Sinh Bỉ Ngạn giới!”
Thấy cảnh này, Phạn Chiêu Đế ngoài kia cũng kinh ngạc, cô ta nhìn hòa thượng kia, cười nói: “Hòa thượng này cũng khá hữu dụng đấy!”
Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới!
Đây là phép thần thông của Phật gia! Một khi thi triển có thể lập tức đưa người ta tới Bỉ Ngạn Giới để siêu độ.
Rất lâu trước đây, có một thế lực cổ xưa tên là Đại Thiện Tự, trong Đại Thiện Tự có một hòa thượng mặc áo đạo sĩ thích nhậu nhẹt, hòa thượng này đã từng thi triển Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, mà sau lần thi triển đó, ông ta đã siêu độ toàn bộ không gian song song trong phạm vi hàng tỉ dặm xung quanh.
Khi Diệp Quân xuất hiện ở Bỉ Ngạn Giới, hắn đột nhiên nhíu mày, vì hắn phát hiện kiếm ý và khí tức của minh đang dần dần biến mất.
Chuyện gì vậy?
Diệp Quân sợ hãi, hắn vội vàng kích hoạt kiếm ý của mình, nhưng dù hắn có kích hoạt thế nào, kiếm ý kia cũng dần dần bị tiêu biến.
Vẻ mặt Diệp Quân u ám, hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém xuống trước mặt mình.
Kiếm quang vừa chém xuống, mặt nước trước mắt đột nhiên tách ra, hắn vui mừng khôn tả, định chém thêm một nhát nữa, nhưng ngay sau đó, chỗ rách đó lại khôi phục lại như bình thường.
Diệp Quân ngẩn người, ngay sau đó lại chém mấy nhát, sau mỗi nhát, mặt đất lại bị tách ra nhưng bỗng chốc lại khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Quân ngừng lại, lúc này, khí tức và kiếm ý của hắn đã yếu đi gấp đôi so với trước đó.
Siêu độ!
Chương 2459: Kinh Vạn Kiếp
Cảm nhận được kiếm ý của mình ngày càng yếu, im lặng mấy giây, Diệp Quân bỗng tiến lên một bước, ngay sau đó sức mạnh của ba loại huyết mạch cuồn cuộn ra khỏi cơ thể hắn.
Hắn cũng không giấu nó đi.
Chỉ trong thoáng chốc cả mặt biển đều biến thành màu đỏ máu.
Ầm!
Cả mặt biển bắt đầu sục sôi.
Thấy thế hòa thượng trong thời không Ám Vô bên ngoài nở nụ cười, Vãng Sinh Bỉ Ngạn này được tạo ra bởi đại tài của Phật gia, chuyên chế ngự mọi tà ác trên thế giới, mà huyết mạch phong ma này của Diệp Quân không phải là huyết mạch bình thường, huyết mạch của hắn là đại ác.
Không thi triển huyết mạch thì vẫn ổn, thi triển huyết mạch chẳng phải sẽ chết nhanh hơn sao?
Hơn nữa với sức mạnh đáng sợ của thần thông này, không chỉ có thể loại bỏ huyết mạch phong ma của Diệp Quân mà còn có thể tiêu diệt tận gốc huyết mạch này.
Ngay khi huyết mạch phong ma của Diệp Quân xuất hiện, cả mặt biển sôi sục, cùng lúc đó, một Phật Âm Đại Đạo cổ xưa đột nhiên vang vọng.
Trong phút chốc, cả người Diệp Quân bốc cháy, không những thế, Phật Âm còn tiến vào trong biển ý thức của hắn.
Thanh lọc.
Siêu độ!
Đồng tử Diệp Quân bỗng co rút lại, vì hắn phát hiện lúc Phật Âm tiến vào ý thức của hắn, hắn cảm thấy thân xác và thần hồn của mình như được rót dung nham vào, đau đớn đến mức không muốn sống.
Diệp Quân siết chặt kiếm Thanh Huyên, điên cuồng kích thích huyết mạch phong ma, huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng trong người, cùng lúc đó kiếm ý của hắn cũng dâng lên như thủy triều, muốn cố sức chống lại sức mạnh Phật pháp bí ẩn đó.
Thế nhưng cho dù kiếm ý hay là sức mạnh của ba loại huyết mạch của hắn cũng không thể chống lại sức mạnh Phật pháp bí ẩn.
Không chỉ thế, hắn lại phát hiện linh hồn và thân xác mình đang dần tách biệt.
Ở bên ngoài, Phạn Chiêu Đế thấy Diệp Quân ở thế giới Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Bùi thần hầu và các thần hầu khác đứng cạnh cô ta liếc nhìn Phạn Chiêu Đế, họ đều hơi ngờ vực, rốt cuộc Phạn thần hầu này đang đợi gì vậy?
Vì bây giờ nếu cô ta ra tay, Diệp Quân sẽ không có sức đánh trả.
Lẽ nào đang đợi Ác Đạo đó sao?
Có hai luồng khí tức ở hướng Kiếp Giới, một trong đó cực kỳ tà ác, rõ ràng đây chính là Ác Đạo.
Cô ta không biết nhiều về Ác Đạo, chỉ biết có quan hệ với Phạn thần hầu.
Bùi thần hầu nhìn luồng khí tức còn lại, luồng khí tức đó rất bình tĩnh, khác hoàn toàn với khí tức của Ác Đạo, cô ta hơi thắc mắc, đây lại là ai nữa?
Ầm!
Đúng lúc này, trong Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của Diệp Quân bùng cháy, linh hồn của hắn cũng chậm rãi bay lên từ trong đó, muốn rời khỏi thân xác.
Thấy thế hòa thượng càng cười tươi hơn, nhưng ngay sau đó Diệp Quân ở đằng xa bỗng cầm kiếm Thanh Huyên rồi đâm vào bụng mình.
Ầm!
Sau khi kiếm Thanh Huyên đi vào cơ thể, thân xác và thần hồn của Diệp Quân lại dung hợp trở lại.
Nhìn thấy thế, hòa thượng cau mày nói: “Nam mô A Di! Ông ta bỗng chắp hai tay lại thầm niệm, Đa bà da, Ða tha dà đa da”.
Sau khi ông ta bắt đầu niệm chú, rất nhiều Phật quang nhàn nhạt xuất hiện trong biển máu, khi những Phật quang này xuất hiện, sắc mặt của Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo, cùng lúc đó những Phật quang đó biến thành từng vệt sáng đi vào trong cơ thể hắn, bám vào máu hắn như những con ấu trùng bám vào xương hắn.
Không hủy diệt huyết mạch phong ma, có lẽ không làm huyết mạch phong ma tổn hại nhưng đau!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, vành mắt đỏ bừng, thật sự là cơn đau khó có thể chịu được.
Diệp Quân siết chặt hai tay, thiêu đốt ba loại huyết mạch.
Ầm ầm ầm!
Lúc này Phật quang trên huyết mạch cũng bị thiêu đốt, sau đó biến mất từng chút.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hòa thường lập tức hơi u ám, ông ta đang định thi triển niệm pháp lần nữa thì thấy Diệp Quân rút kiếm Thanh Huyên trong người ra, sau đó đâm một nhát thật mạnh vào mặt nước trước mặt.
Ầm!
Trong phút chốc, mặt nước sôi trào, sau đó từng luồng sức mạnh huyết mạch lửa tràn ra từ trên mặt nước, chỉ trong chốc lát, mặt biển vô tận biến thành biển lửa vô biên, cùng lúc đó toàn bộ Bỉ Ngạn Giới bắt đầu trở nên hư ảo.
Thấy thế sắc mặt hòa thượng bỗng hơi thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể phát huy được sức mạnh đáng sợ khi còn đang ở trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí có thể làm chấn động thời không Bỉ Ngạn.
Lúc này Bùi thần hầu và các thần hầu khác cũng hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, vì nếu bây giờ bảo họ một mình đánh với Diệp Quân, họ sẽ không có cơ hội thắng.
Tốc độ thăng cấp này quả thật quá khủng khiếp.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Trong Bỉ Ngạn Giới, Diệp Quân bỗng lại chém một nhát kiếm về phía trước mặt mình.
Biển lửa vạn trượng lao lên trời.
Vút!
Một tiếng nứt bỗng vang lên khắp đất trời.
Khi nghe thấy tiếng răng rắc này, hòa thượng đó vội vàng tiến lên một bước, ông ta đi đến trong Bỉ Ngạn Giới, chắp hai tay lại, miệng niệm chú, một luồng Phật quang bỗng bay ra từ trong Phật quang, là một cuốn kinh Phật màu vàng.
Kinh Vạn Kiếp!
Chương 2460: Không có cớ
Kinh Vạn Kiếp từ từ mở ra, thoáng chốc vô số chữ cổ trong kinh bay ra từ trong đó, mỗi chữ cổ trong kinh đều ẩn chứa một tia Phật quang. Sau khi những tia sáng này xuất hiện, Bỉ Ngạn Giới vốn dĩ hơi mờ ảo lại bắt đầu kiên cố hóa dần.
Không những vậy, trong biển lửa, vô số Phật quang bỗng bay lên trời, sau đó cuốn về phía Diệp Quân như một dòng nước.
Diệp Quân cách đó không xa hơi nheo mắt lại, hắn chịu đựng cơn đau trên người và thần hồn, tâm niệm thay đổi, vô số ý kiếm thiêu đốt đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát kiếm quang đã bao phủ toàn bộ biển lửa.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ liên tục vang lên trong Bỉ Ngạn Giới này.
Một lúc sau, một tia kiếm quang đẫm máu đột nhiên xé toạc một lỗ trên biển lửa, sau đó một luồng kiếm quang lập tức đánh vào trước mặt hòa thượng.
Hòa thượng híp mắt, chắp hai tay lại: “Phật âm độ thế”.
Ầm!
Một luồng Phật quang bỗng từ trên trời rơi xuống, thẳng vào trong cơ thể ông ta, một tấm khiên bảo vệ Phật quang màu vàng xuất hiện xung quanh ông ta, tấm khiên Phật đó được tạo thành từ vô số kinh điển Phật giáo, toát ra uy lực Phật pháp đáng sợ.
Khi thanh kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào tấm khiên Phật quang đó, tấm khiên Phật quang đó lập tức rung chuyển dữ dội rồi nứt ra, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh trong đó chấn động văng ra xa.
Khi nhìn thấy những vết nứt trên tấm khiên Phật quang của mình, sắc mặt hòa thượng chợt trở nên khó coi, thuật thần thông của nhà Phật “Phật Âm Độ Thế” chưa từng bị ai phá vỡ từ khi ông ta học được nó đến nay, có thể nói là trong số những người cùng cấp bậc có thuật thần thông của nhà Phật này, có thể nói ông ta là bất khả chiến bại, nhưng lúc này lại bị một nhát kiếm của Diệp Quân một kiếm chém nứt.
Nhát kiếm này của Diệp Quân mạnh đến mức hoang đường.
Lúc ông ta bị chấn động, một thanh phi kiếm bỗng bay đến.
Kiếm Thanh Huyên.
Khi kiếm Thanh Huyân đánh vào tấm khiến Phật quang đó, Phật quang lập tức vỡ vụn rồi biến thành những mảnh vỡ rải rác khắp bầu trời, nhưng hòa thượng đã lùi về sau cả vạn trượng, nhưng khi ông ta vừa dừng lại, một thanh ý kiếm lao tới ra từ phía sau ông ta.
Diên Trì Nhất Kiếm!
Mặc dù nhát kiếm này xuất hiện vô cùng kỳ lạ nhưng phản ứng của hòa thượng cũng rất nhanh, ông ta quay người lại tung ra nắm đấm rất mạnh khiến thanh ý kiếm đó bị trấn áp.
Lúc này lại có một thanh kiếm nữa bỗng lao đến từ phía sau ông ta.
Hòa thượng hơi híp mắt lại, giậm mạnh chân phải xuống, Phật quang vạn trượng từ trên mặt đất bay lên, nhưng phút chốc đã bị nhát kiếm của Diệp Quân chém thành từng mảnh. Cùng lúc đó ông ta bị văng ra xa, trong lúc đó vô số thanh phi kiếm bay về phía ông ta như một cơn bão dữ dội.
Hòa thường bỗng tức giận: “Phúc Quang Phổ Chiếu”.
Vừa dứt lời, từng tia Phật quang lao ra từ trong cơ thể ông ta, nhưng những tia Phật quang này không thể chống lại ý kiếm của Diệp Quân, đều bị chém thành từng mảnh. Tuy nhiên bản thân ông ta lại lùi về sau cả mấy vạn trượng, khi Diệp Quân định ra tay lần nữa, ông ta bỗng lấy một tấm thẻ Phật ra: “Các vị sư huynh, giúp ta một tay”.
Vừa dứt lời, ông ta bắt đầu thầm niệm Phật quyết, cùng lúc đó rất nhiều tiếng niệm Phật pháp bỗng vang lên.
Nhờ người giúp!
Lúc này, hòa thượng nhận ra tự mình không thể giết được Diệp Quân, ngay cả ở trong Bỉ Ngạn Giới, vì vậy ông ta quyết định cầu cứu.
Sau khi những câu Phật pháp đó vang lên, kinh Vạn Kiếp lơ lửng trong không trung ở phía xa rung chuyển dữ dội, sau đó vô số sức mạnh Phật pháp tụ lại từ giữa trời đất, sau đó tràn vào trong đó. Thoáng chốc từng chữ cổ bỗng bộc phát từ trong kinh Vạn Kiếp, cùng lúc đó vô số Phật quang xuất hiện, từng luồng uy lực Phật pháp đáng sợ trấn áp Diệp Quân.
Hòa thượng chắp hai tay lại: “Nam mô A Di Đa Bà Dạ, Đa Tha Dà Đa Da”.
Ầm!
Ở đằng xa, trong người Diệp Quân bỗng bộc phát ra từng tia Phật quang đáng, những tia Phật quang này lại bám chặt vào trên huyết mạch của Diệp Quân, nhất là huyết mạch phong ma.
Thanh lọc siêu độ!
Lúc này ông ta có các cường giả khác giúp đỡ, sức mạnh siêu độ của Bỉ Ngạn Giới mạnh lên gấp mấy lần.
Hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Hủy diệt tận gốc huyết mạch của ngươi, xem ngươi nghịch thiên thế nào được”.
Nói rồi ông ta chỉ vào Diệp Quân.
Ầm!
Một sức mạnh siêu độ Phật pháp bí ẩn bay lên trời xuyên qua người Diệp Quân, sau đó làm tinh hà nứt ra.
Trong một tinh vực không xác định, một người đàn ông mặc áo xanh bỗng dừng lại, ông ấy quay người lại, một tia sáng xé toạc thời không, hung hãn lao về phía ông ấy.
Người đàn ông áo xanh híp mắt lại: “Đúng lúc ông đây không có cớ…”
Bên ngoài, ở phía sau Phạn Chiêu Đế, vị hòa thượng đột nhiên mở miệng, chỉ thấy ông ta nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, trong mắt lộ vẻ nghiêm trọng.
Khóa Đạo Hồn là một trong mười đại thần thông của Đạo gia, một khi sử dụng vô số pháp nhân quả sẽ ngưng tụ thành khóa, người bị khóa sẽ vướng vào nhân quả ngay lập tức, thân chết hồn diệt.
Hòa thượng nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, trầm giọng nói, “Tên đạo sĩ này che giấu đủ sâu đấy.”
Ông ta ở chung với đạo sĩ Trương lâu nhất, nhưng cũng không biết nhiều về thực lực của đạo sĩ Trương, vì ít khi nhìn thấy đạo sĩ Trương ra tay, hơn nữa, ngày thường tên đạo sĩ Trương này cứ cười hi hi ha ha, có vẻ chẳng giống cao thủ. Tuy nhiên khoảnh khắc y ra tay, ông ta mới phát hiện, tên đạo sĩ Trương này thật sự che giấu quá sâu.
Ba người Bùi thần hầu cũng hơi khiếp sợ, thực lực của đạo sĩ Trương này, đừng nói ở nền văn minh vũ trụ cấp tám, cho dù ở trong nền văn minh vũ trụ cấp chín, cũng thuộc hàng cường giả.
Vẻ mặt của Phạn Chiêu Đế cầm đầu vẫn bình tình như cũ, trong mắt không dao động tí nào.
Trong thời không Ám Vô, khi khóa Đại Đạo xuất hiện, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ của Diệp Quân đột nhiên chậm lại, khi hắn đi tới trước mặt đạo sĩ Trương khoảng mười trượng, đột nhiên hắn cảm thấy mình nặng nề vô cùng, như bị hàng chục ngàn ngọn núi lớn đè lên người.
Khóa Đạo Hồn!
Nhân quả vướng vào người!
Nếu là lúc trước, có số kiếp thiên mệnh trên người, cho dù là nhân quả gì cũng không thêm vào người hắn được, nhưng lúc này, số kiếp thiên mệnh trên người hắn đã biến mất, bởi vậy, hắn không thể tránh nhân quả không vướng vào người được.
Khoảnh khắc tất cả nhân quả vướng vào người, Diệp Quân chỉ cảm thấy hít thở không thông?
Thế nào là nhân quả?
Nghĩa là nhân nào thì sẽ có quả đó, giờ phút này, những nhân quả này không phải là nhân quả của bản thân Diệp Quân, mà là nhân quả của người khác, tên đạo sĩ Trương này đã lợi dụng thủ đoạn tối cao để cưỡng ép áp đặt nhân quả của người khác vào cơ thể hắn, khiến hắn gánh vác nhân quả cho người khác.
Vô số sức mạnh của nhân quả sinh ra bị thêm vào người, Diệp Quân chỉ cảm thấy toàn thân sắp sụp đổ hoàn toàn, đặc biệt là thần hồn, cơ bản không thể chịu nổi.
Không tới thời gian một nhịp thở, Diệp Quân đã cảm thấy mình sắp biến mất khỏi thế gian này hoàn toàn, đôi tay hắn đột nhiên nắm chặt, sức mạnh huyết mạch và kiếm thế từ trong người hắn quét ra, nhưng cho dù là sức mạnh huyết mạch và kiếm thế thì vẫn không thể đẩy lùi các loại nhân quả trên người hắn!
Giờ khắc này, tâm thần Diệp Quân chấn động mạnh.
Không phải hắn khiếp sợ vì sức mạnh khủng bố của những nhân quả này, mà là cô cô.
Lúc trước có cô cô che chở, tất cả nhân quả đều không thêm vào người được, do đó, hắn hoàn toàn không có lòng kính sợ với cái gọi là đạo của nhân quả. Hoặc là nói, hắn hoàn toàn phớt lờ thứ gọi là nhân quả, bởi vì bất kể nhân quả gì cũng không thêm vào người hắn được, cũng do đó, mà trước đây khi làm việc hắn ít khi quan tâm tới nhân quả, muốn làm thì làm, vì hắn hoàn toàn không sợ nhân quả, dù sao nhân quả cũng không thêm vào người hắn được.
Nhưng giờ khắc này, không có cô cô ở sau che chở, hắn mới phát hiện sức mạnh của nhân quả khủng bố tới cỡ nào.
Cho dù là sức mạnh huyết mạch và kiếm thế của hắn cũng khó mà ngăn cản nổi!
Đôi tay Diệp Quân nắm chặt hai thanh kiếm, trong thân thể hắn, sức mạnh huyết mạch điên cuồng và kiếm ý trào ra không ngừng như thủy triều. Hắn muốn tự mình đẩy lùi sức mạnh của những nhân quả này, nhưng lại phí công vô ích, sức mạnh huyết mạch và kiếm thế của hắn chỉ có thể trì hoãn sức mạnh của những nhân quả này cắn nuốt hắn.
Nhưng sức mạnh của những nhân quả này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh mẽ.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ầm!
Huyết mạch phàm nhân!
Huyết mạch viêm hoàng!
Ba loại huyết mạch xuất hiện cùng một lúc!
Trong phút chốc, vô số sức mạnh nhân quả quanh người hắn bị ép lùi lại.
Ở đối diện hắn, chân mày đạo sĩ Trương cau lại, y đột nhiên bước một bước về trước, trong phút chốc, vô số nhân quả lao tới chỗ Diệp Quân theo khóa Đại Đạo, chỉ trong nháy mắt, tất cả khu vực ở chỗ Diệp Quân đã bị vô số nhân quả bao trùm.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn đạo sĩ Trương cách đó không xa, quanh thân hắn, ba loại sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như thủy triều, hơn nữa còn có kiếm ý và kiếm thế. Giờ phút này khí tức của hắn cực kì khủng bố, cho dù là sức mạnh của những nhân quả đó cũng không thể tới gần người hắn.
Đôi tay Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm chém xuống.
Hai luồng kiếm quang giáng xuống cùng lúc.
Vèo!
Trước mặt Diệp Quân, khóa Đại Đạo bị hắn xé toạc ra một lỗ lớn, ngay sau đó, hắn mạnh mẽ vọt ra, tiến thẳng tới chỗ đạo sĩ Trương.
Phía sau hắn, những khóa Đại Đạo đó vẫn chưa biến mất, mà đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào đạo sĩ Trương, hắn biết rõ, trước hết hắn phải giải quyết người trước mắt này, nếu không, những sức mạnh nhân quả đó vẫn sẽ kiên quyết tiêu diệt hắn tới chết.
Thấy Diệp Quân đánh tới, vẻ mặt đạo sĩ Trương cực kì bình tĩnh, đột nhiên, tay trái của y xuất hiện ba cây hương cháy đỏ như máu, trong miệng y đọc thầm lời khẩu quyết cổ xưa, “Mùi hương nặng nề ứng với trời đất, thơm dịu bốc lên tận cửa trời, cầu xin chủ Thượng Thương Thiên Mộ, mau xuống trần tiêu diệt chúng sinh”.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Đột nhiên, một bức tượng hư ảo dài hàng nghìn trượng hiện ra phía sau đạo sĩ Trương!
Thượng Thương hiện hình!
Cường giả đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Chương 2457: Cậu Dương
Mời thần!
Khi hư tượng kia xuất hiện, đám người Bùi thần hầu vô cùng kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
Thượng Thương!
Tuyệt thế cường giả của nền văn minh Thiên Mộ - nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Tên đạo sĩ Trương này thế mà lại có thể mời được ông ta hiện hình về đây?
Vẻ mặt đám người Bùi thần hầu rất khó tin.
Phạn Chiêu Đế dẫn đầu nhìn hư tượng của Thượng Thương, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mà khi hư tượng của Thượng Thương xuất hiện ở thời không này, một luồng áp lực vô hình đột nhiên tỏa ra từ khắp đất trời, đến cả đạo sĩ Trương không chịu nổi áp lực này, cơ thể không chống đỡ được mà khom xuống.
Đạo sĩ Trương và đám người Bùi thần hầu đều rất chấn động, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Diệp Quân lúc này cũng bị luồng áp lực mạnh mẽ kia buộc ngưng lại.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn hư tượng của Thượng Thương, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ rộng thùng thình, tóc dài xõa xuống, ánh mắt lạnh lùng, ông ta giống như một vị thần khiến người khác đều sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hư tượng của Thượng Thương, hắn không ngờ rằng, đạo sĩ Trương này lại có thể mời được thần tới.
Vị Thượng Thương Chủ trước mắt hắn đây, có lẽ là cường giả của nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Nền văn minh vũ trụ cấp chín!
Diệp Quân hít sâu một hơi, ánh mắt không hề do dự mà ngược lại còn tràn đầy khí thế.
Ngay lúc này, Thượng Thương đột nhiên nhíu mày, ông ta chăm chú nhìn Diệp Quân, cảm thấy người này hơi quen mắt: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân không nói gì, còn đạo sĩ Trương lại cung kính hành lễ, truyền âm huyền khí: “Bẩm Thượng Thương, người này họ Diệp, tên Quân.”
Họ Diệp!
Thượng Thương nhíu mày.
Không phải người mà Thiên Mộ Chủ cần tìm.
Nhưng ông ta không hề xuống tay mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặc dù đây chỉ là hư tượng của ông ta, không được tính là phân thân nhưng với trình độ của ông ta, ông ta rất nhạy cảm với một số nhân quả hung hiểm chưa rõ.
Mà người có thể khiến ông ta sinh ra lòng cảnh giác nhất định không phải một người đơn giản.
Vì vậy, ông ta không lựa chọn hành động.
Đương nhiên, nguyên nhân thật sự là do dáng dấp của người đàn ông trước mắt với bức chân dung mà Thiên Mộ Chủ đưa cho ông ta rất giống nhau.
Thấy Thượng Thương không có động tĩnh gì, đạo sĩ Trương nhất thời bối rối, y nhìn Thượng Thương, nói: “Thượng Thương Chủ.”
Thượng Thương quay đầu nhìn đạo sĩ Trương: “Sao vậy?”
Đạo sĩ Trương cung kính nói: “Thượng Thương, xin người giúp ta giết người này.”
Mặc dù y có thể mời được Thượng Thương, nhưng thật ra đây chỉ là một dạng trao đổi, rất nhiều đại lão của nền văn minh vũ trụ cấp chín cần nhận tín đồ để thu thập sức mạnh tín ngưỡng cho mình.
Sức mạnh tín ngưỡng còn được gọi là sức mạnh của chúng sinh, là một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, cũng là cách thức tu hành độc đáo của nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Người đạo sĩ Trương chọn là Thượng Thương, là tín đồ của Thượng Thương, trong những năm gần đây, y đã góp nhặt rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng cho ông ta nên mới có thể nhận được lễ vật.
Thượng Thương không quan tâm tới đạo sĩ Trương, mà chỉ nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, hỏi tiếp: “Ngươi họ Diệp sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải.”
Thượng Thương cười nói: “Ngươi có quen người nào họ Dương không?”
Dù thiếu niên trước mắt đây họ Diệp, không giống với người ông ta muốn tìm, nhưng ông ta vẫn quyết định hỏi thử xem.
Cẩn thận một chút cũng không có vấn đề gì.
Lỡ như đúng người thì sao?
Ở cấp bậc này của ông ta, sai lầm có thể mắc nhưng ngu xuẩn thì không.
Nghe Thượng Thương nói vậy, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Họ Dương sao?”
Thượng Thương gật đầu, đang định nói tiếp thì Diệp Quân lại hỏi: “Có phải là kiếm tu áo xanh không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Thượng Thương hoàn toàn thay đổi, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi quen ông ta sao?”
“Ông ấy là ông nội của ta.” Diệp Quân gật đầu.
“Trời ơi!”
Thượng Thương đột nhiên kích động: “Ngươi, ngươi chính là cậu Dương!”
Cậu Dương?
Nghe Thượng Thương nói vậy, mọi người đều thắc mắc.
Cái quái gì vậy?
Thượng Thương quen biết Diệp Quân sao?
Không chỉ mọi người, tới Diệp Quân giờ phút này cũng hoài nghi: “Ông biết ông nội ta sao?”
Thượng Thương vui vẻ nói: “Có quen, ta và ông nội ngươi là...”
“Bạn bè?” Diệp Quân nói.
Thượng Thương vội vàng gật đầu: “Đúng rồi cậu Dương, ngươi có biết chúng ta tìm ngươi bao lâu rồi không? Tại sao ngươi lại lăn lộn ở nền văn minh cấp thấp này chứ? Để tìm được ngươi, suýt chút nữa bọn ta phải tới đánh nhau với nền văn minh cấp mười rồi đó.”
Diệp Quân: “???”
Còn đạo sĩ Trương lại vô cùng sợ hãi.
Cái quái gì thế này?
Thượng Thương này biết Diệp Quân? Hơn nữa còn tìm Diệp Quân rất lâu, thậm chí còn không ngại đánh nhau với nền văn minh vũ trụ cấp mười chỉ vì Diệp Quân.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đạo sĩ Trương hoài nghi: “Thượng Thương Chủ?”
“Câm miệng!”
Ngay lúc này, Thượng Thương đột nhiên gầm lên, một luồng sức mạnh khủng khiếp cuốn về phía đạo sĩ Trương, trong nháy mắt, y đã biến thành tro bụi.
Thấy cảnh tượng này, đám người Bùi thần hầu ngoài kia vô cùng hoảng hốt.
Mẹ nó!
Chương 2458: Siêu độ
Tên đạo sĩ Trương này vậy mà lại gọi một trợ thủ tới giúp Diệp Quân rồi ư?
Hơn nữa trợ thủ này lại còn là người tới từ nền văn minh Thiên Mộ!
Bây giờ Diệp Quân cũng hơi mất cảnh giác, chuyện gì đang xảy ra vậy, hắn đã sẵn sàng liều chết đánh một trận, tại sao đột nhiên người ta lại trở thành trợ thủ cho hắn rồi?
Thượng Thương đột nhiên kích động: “Cậu Dương, bây giờ ta sẽ thông báo cho Thiên Mộ Chủ, bảo ông ta phái người tới đón ngươi.”
Người ở dưới muốn lên nền văn minh vũ trụ cấp chín không hề đơn giản, vì vậy, ông ta mới nói như thế.
Trong lúc ông ta đang định sử dụng thần niệm liên lạc với nền văn minh Thiên Mộ thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh bí ẩn làm gián đoạn!”
“Hỗn láo!”
Thượng Thương đột nhiên giận dữ, quay đầu lia mắt một vòng, ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Phạn Chiêu Đế, khi thấy cô ta, ông ta hơi ngẩn người ra, ngay sau đó, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta không ngờ rằng ông nội ngươi lại trải đường cho ngươi tới tận nền văn minh Thiên Mộ cơ đấy, thật là thú vị.”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Không còn cách nào khác, người thân mà!”
Tiểu Tháp: “...”
Thượng Thương nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Phạn Chiêu Đế nhìn Thượng Thương: “Ta ghét nhất là người có thái độ trịch thượng, đừng nói ông chỉ là một hư tượng, dù là bản thể của ông ở đây thì cũng phải quỳ xuống cho ta.”
Nói xong, cô ta phất tay áo.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, hư tượng của Thượng Thương lập tức trở nên mờ ảo, sau đó biến mất hoàn toàn trong đất trời.
Thấy cảnh này, sau lưng Phạn Chiên Đế, vẻ mặt đám người Bùi thần hầu khựng lại, ánh mắt khiếp sợ.
Nhất là ba người Bùi thần hầu, dù bọn họ và Phạn Chiêu Đế đều là thần hầu nhưng trước đây bọn họ chưa từng gặp cô ta, vì vậy, bọn họ không hề biết thực lực của cô ta, chỉ tưởng rằng nó cũng ngang tầm với mình.
Mà trong giây phút này, sau khi thấy Phạn Chiêu Đế ra tay, bọn họ mới biết rằng mình vốn không cùng đẳng cấp với vị Phạn thần hầu này.
Trong thời không Ám Vô, Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, cũng cảm thấy kinh sợ, bây giờ hắn đột nhiên phát hiện mình đã đánh giá thấp cô ta, không đúng, có thể là do trước đây người phụ nữ này đã che giấu thực lực của bản thân.
Thấy Diệp Quân tới, Phạn Chiêu Đế mỉm cười: “Không thể không nói thực lực của ngươi đã mạnh hơn trước rất nhiều.”
Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Cô đang chờ cái gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi sẽ biết sớm thôi.”
Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn về phía Kiếp Giới, bây giờ, trong đó đang có một luồng sức mạnh kinh khủng đang bay lơ lửng.
Đó không phải là sức mạnh của chính nghĩa mà là sức mạnh của Ác Đạo.
Ác Đạo luân hồi trăm đời!
Đây là đời cuối cùng!
Diệp Quân nhíu mày, chẳng lẽ người phụ nữ này đang đợi Ác Đạo?
Ngay lúc này, Phạn Chiêu Đế đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Ta tới đây để gặp Diệp công tử.”
Lời vừa dứt, cô ta bước lên phía trước một bước, nhưng một bước này đã tiến vào bên trong thời không Ám Vô.
Hòa thượng nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định nói gì đó thì ngay lúc này, Diệp Quân lại biến mất, một luồng kiếm quang hung hăng chém về phía ông ta.
Hòa thượng ngẩn người ra: “Đánh lén?”
Dứt lời, ông ta chắp hai tay, bỗng nhiên có một luồng phật quang vạn trượng phóng ra từ cơ thể của ông ta!
Bùm!
Phật quang vạn trượng vừa mới tiếp xúc với kiếm quang của Diệp Quân đã vỡ tan ra, hòa thượng liên tục bị đánh lui, ông ta còn chưa kịp dừng lại, tiếp tục có một luồng kiếm quang nữa hung hăng đánh tới.
Thấy kiếm đánh tới, ánh mắt hòa thượng khựng lại, qua lần giao đấu này, ông ta mới phát hiện Diệp Quân còn mạnh hơn rất nhiều so với dự liệu của ông ta, thảo nào lão đạo sĩ kia vừa ra tay đã phải dùng tới át chủ bài và đủ loại sát chiêu.
Hòa thượng hoàn toàn không dám khinh thường và dò xét nữa, ông ta chắp hai tay, mặc niệm: “Vãng sinh bỉ ngạn!”
Bùm!
Thời không Ám Vô đột nhiên trở nên hư ảo, ngay sau đó, Diệp Quân lập tức xuất hiện trên mặt nước rộng lớn mờ ảo, tĩnh mịch.
“Vãng Sinh Bỉ Ngạn giới!”
Thấy cảnh này, Phạn Chiêu Đế ngoài kia cũng kinh ngạc, cô ta nhìn hòa thượng kia, cười nói: “Hòa thượng này cũng khá hữu dụng đấy!”
Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới!
Đây là phép thần thông của Phật gia! Một khi thi triển có thể lập tức đưa người ta tới Bỉ Ngạn Giới để siêu độ.
Rất lâu trước đây, có một thế lực cổ xưa tên là Đại Thiện Tự, trong Đại Thiện Tự có một hòa thượng mặc áo đạo sĩ thích nhậu nhẹt, hòa thượng này đã từng thi triển Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, mà sau lần thi triển đó, ông ta đã siêu độ toàn bộ không gian song song trong phạm vi hàng tỉ dặm xung quanh.
Khi Diệp Quân xuất hiện ở Bỉ Ngạn Giới, hắn đột nhiên nhíu mày, vì hắn phát hiện kiếm ý và khí tức của minh đang dần dần biến mất.
Chuyện gì vậy?
Diệp Quân sợ hãi, hắn vội vàng kích hoạt kiếm ý của mình, nhưng dù hắn có kích hoạt thế nào, kiếm ý kia cũng dần dần bị tiêu biến.
Vẻ mặt Diệp Quân u ám, hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém xuống trước mặt mình.
Kiếm quang vừa chém xuống, mặt nước trước mắt đột nhiên tách ra, hắn vui mừng khôn tả, định chém thêm một nhát nữa, nhưng ngay sau đó, chỗ rách đó lại khôi phục lại như bình thường.
Diệp Quân ngẩn người, ngay sau đó lại chém mấy nhát, sau mỗi nhát, mặt đất lại bị tách ra nhưng bỗng chốc lại khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Quân ngừng lại, lúc này, khí tức và kiếm ý của hắn đã yếu đi gấp đôi so với trước đó.
Siêu độ!
Chương 2459: Kinh Vạn Kiếp
Cảm nhận được kiếm ý của mình ngày càng yếu, im lặng mấy giây, Diệp Quân bỗng tiến lên một bước, ngay sau đó sức mạnh của ba loại huyết mạch cuồn cuộn ra khỏi cơ thể hắn.
Hắn cũng không giấu nó đi.
Chỉ trong thoáng chốc cả mặt biển đều biến thành màu đỏ máu.
Ầm!
Cả mặt biển bắt đầu sục sôi.
Thấy thế hòa thượng trong thời không Ám Vô bên ngoài nở nụ cười, Vãng Sinh Bỉ Ngạn này được tạo ra bởi đại tài của Phật gia, chuyên chế ngự mọi tà ác trên thế giới, mà huyết mạch phong ma này của Diệp Quân không phải là huyết mạch bình thường, huyết mạch của hắn là đại ác.
Không thi triển huyết mạch thì vẫn ổn, thi triển huyết mạch chẳng phải sẽ chết nhanh hơn sao?
Hơn nữa với sức mạnh đáng sợ của thần thông này, không chỉ có thể loại bỏ huyết mạch phong ma của Diệp Quân mà còn có thể tiêu diệt tận gốc huyết mạch này.
Ngay khi huyết mạch phong ma của Diệp Quân xuất hiện, cả mặt biển sôi sục, cùng lúc đó, một Phật Âm Đại Đạo cổ xưa đột nhiên vang vọng.
Trong phút chốc, cả người Diệp Quân bốc cháy, không những thế, Phật Âm còn tiến vào trong biển ý thức của hắn.
Thanh lọc.
Siêu độ!
Đồng tử Diệp Quân bỗng co rút lại, vì hắn phát hiện lúc Phật Âm tiến vào ý thức của hắn, hắn cảm thấy thân xác và thần hồn của mình như được rót dung nham vào, đau đớn đến mức không muốn sống.
Diệp Quân siết chặt kiếm Thanh Huyên, điên cuồng kích thích huyết mạch phong ma, huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng trong người, cùng lúc đó kiếm ý của hắn cũng dâng lên như thủy triều, muốn cố sức chống lại sức mạnh Phật pháp bí ẩn đó.
Thế nhưng cho dù kiếm ý hay là sức mạnh của ba loại huyết mạch của hắn cũng không thể chống lại sức mạnh Phật pháp bí ẩn.
Không chỉ thế, hắn lại phát hiện linh hồn và thân xác mình đang dần tách biệt.
Ở bên ngoài, Phạn Chiêu Đế thấy Diệp Quân ở thế giới Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Bùi thần hầu và các thần hầu khác đứng cạnh cô ta liếc nhìn Phạn Chiêu Đế, họ đều hơi ngờ vực, rốt cuộc Phạn thần hầu này đang đợi gì vậy?
Vì bây giờ nếu cô ta ra tay, Diệp Quân sẽ không có sức đánh trả.
Lẽ nào đang đợi Ác Đạo đó sao?
Có hai luồng khí tức ở hướng Kiếp Giới, một trong đó cực kỳ tà ác, rõ ràng đây chính là Ác Đạo.
Cô ta không biết nhiều về Ác Đạo, chỉ biết có quan hệ với Phạn thần hầu.
Bùi thần hầu nhìn luồng khí tức còn lại, luồng khí tức đó rất bình tĩnh, khác hoàn toàn với khí tức của Ác Đạo, cô ta hơi thắc mắc, đây lại là ai nữa?
Ầm!
Đúng lúc này, trong Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của Diệp Quân bùng cháy, linh hồn của hắn cũng chậm rãi bay lên từ trong đó, muốn rời khỏi thân xác.
Thấy thế hòa thượng càng cười tươi hơn, nhưng ngay sau đó Diệp Quân ở đằng xa bỗng cầm kiếm Thanh Huyên rồi đâm vào bụng mình.
Ầm!
Sau khi kiếm Thanh Huyên đi vào cơ thể, thân xác và thần hồn của Diệp Quân lại dung hợp trở lại.
Nhìn thấy thế, hòa thượng cau mày nói: “Nam mô A Di! Ông ta bỗng chắp hai tay lại thầm niệm, Đa bà da, Ða tha dà đa da”.
Sau khi ông ta bắt đầu niệm chú, rất nhiều Phật quang nhàn nhạt xuất hiện trong biển máu, khi những Phật quang này xuất hiện, sắc mặt của Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo, cùng lúc đó những Phật quang đó biến thành từng vệt sáng đi vào trong cơ thể hắn, bám vào máu hắn như những con ấu trùng bám vào xương hắn.
Không hủy diệt huyết mạch phong ma, có lẽ không làm huyết mạch phong ma tổn hại nhưng đau!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, vành mắt đỏ bừng, thật sự là cơn đau khó có thể chịu được.
Diệp Quân siết chặt hai tay, thiêu đốt ba loại huyết mạch.
Ầm ầm ầm!
Lúc này Phật quang trên huyết mạch cũng bị thiêu đốt, sau đó biến mất từng chút.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hòa thường lập tức hơi u ám, ông ta đang định thi triển niệm pháp lần nữa thì thấy Diệp Quân rút kiếm Thanh Huyên trong người ra, sau đó đâm một nhát thật mạnh vào mặt nước trước mặt.
Ầm!
Trong phút chốc, mặt nước sôi trào, sau đó từng luồng sức mạnh huyết mạch lửa tràn ra từ trên mặt nước, chỉ trong chốc lát, mặt biển vô tận biến thành biển lửa vô biên, cùng lúc đó toàn bộ Bỉ Ngạn Giới bắt đầu trở nên hư ảo.
Thấy thế sắc mặt hòa thượng bỗng hơi thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể phát huy được sức mạnh đáng sợ khi còn đang ở trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí có thể làm chấn động thời không Bỉ Ngạn.
Lúc này Bùi thần hầu và các thần hầu khác cũng hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, vì nếu bây giờ bảo họ một mình đánh với Diệp Quân, họ sẽ không có cơ hội thắng.
Tốc độ thăng cấp này quả thật quá khủng khiếp.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Trong Bỉ Ngạn Giới, Diệp Quân bỗng lại chém một nhát kiếm về phía trước mặt mình.
Biển lửa vạn trượng lao lên trời.
Vút!
Một tiếng nứt bỗng vang lên khắp đất trời.
Khi nghe thấy tiếng răng rắc này, hòa thượng đó vội vàng tiến lên một bước, ông ta đi đến trong Bỉ Ngạn Giới, chắp hai tay lại, miệng niệm chú, một luồng Phật quang bỗng bay ra từ trong Phật quang, là một cuốn kinh Phật màu vàng.
Kinh Vạn Kiếp!
Chương 2460: Không có cớ
Kinh Vạn Kiếp từ từ mở ra, thoáng chốc vô số chữ cổ trong kinh bay ra từ trong đó, mỗi chữ cổ trong kinh đều ẩn chứa một tia Phật quang. Sau khi những tia sáng này xuất hiện, Bỉ Ngạn Giới vốn dĩ hơi mờ ảo lại bắt đầu kiên cố hóa dần.
Không những vậy, trong biển lửa, vô số Phật quang bỗng bay lên trời, sau đó cuốn về phía Diệp Quân như một dòng nước.
Diệp Quân cách đó không xa hơi nheo mắt lại, hắn chịu đựng cơn đau trên người và thần hồn, tâm niệm thay đổi, vô số ý kiếm thiêu đốt đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát kiếm quang đã bao phủ toàn bộ biển lửa.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ liên tục vang lên trong Bỉ Ngạn Giới này.
Một lúc sau, một tia kiếm quang đẫm máu đột nhiên xé toạc một lỗ trên biển lửa, sau đó một luồng kiếm quang lập tức đánh vào trước mặt hòa thượng.
Hòa thượng híp mắt, chắp hai tay lại: “Phật âm độ thế”.
Ầm!
Một luồng Phật quang bỗng từ trên trời rơi xuống, thẳng vào trong cơ thể ông ta, một tấm khiên bảo vệ Phật quang màu vàng xuất hiện xung quanh ông ta, tấm khiên Phật đó được tạo thành từ vô số kinh điển Phật giáo, toát ra uy lực Phật pháp đáng sợ.
Khi thanh kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào tấm khiên Phật quang đó, tấm khiên Phật quang đó lập tức rung chuyển dữ dội rồi nứt ra, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh trong đó chấn động văng ra xa.
Khi nhìn thấy những vết nứt trên tấm khiên Phật quang của mình, sắc mặt hòa thượng chợt trở nên khó coi, thuật thần thông của nhà Phật “Phật Âm Độ Thế” chưa từng bị ai phá vỡ từ khi ông ta học được nó đến nay, có thể nói là trong số những người cùng cấp bậc có thuật thần thông của nhà Phật này, có thể nói ông ta là bất khả chiến bại, nhưng lúc này lại bị một nhát kiếm của Diệp Quân một kiếm chém nứt.
Nhát kiếm này của Diệp Quân mạnh đến mức hoang đường.
Lúc ông ta bị chấn động, một thanh phi kiếm bỗng bay đến.
Kiếm Thanh Huyên.
Khi kiếm Thanh Huyân đánh vào tấm khiến Phật quang đó, Phật quang lập tức vỡ vụn rồi biến thành những mảnh vỡ rải rác khắp bầu trời, nhưng hòa thượng đã lùi về sau cả vạn trượng, nhưng khi ông ta vừa dừng lại, một thanh ý kiếm lao tới ra từ phía sau ông ta.
Diên Trì Nhất Kiếm!
Mặc dù nhát kiếm này xuất hiện vô cùng kỳ lạ nhưng phản ứng của hòa thượng cũng rất nhanh, ông ta quay người lại tung ra nắm đấm rất mạnh khiến thanh ý kiếm đó bị trấn áp.
Lúc này lại có một thanh kiếm nữa bỗng lao đến từ phía sau ông ta.
Hòa thượng hơi híp mắt lại, giậm mạnh chân phải xuống, Phật quang vạn trượng từ trên mặt đất bay lên, nhưng phút chốc đã bị nhát kiếm của Diệp Quân chém thành từng mảnh. Cùng lúc đó ông ta bị văng ra xa, trong lúc đó vô số thanh phi kiếm bay về phía ông ta như một cơn bão dữ dội.
Hòa thường bỗng tức giận: “Phúc Quang Phổ Chiếu”.
Vừa dứt lời, từng tia Phật quang lao ra từ trong cơ thể ông ta, nhưng những tia Phật quang này không thể chống lại ý kiếm của Diệp Quân, đều bị chém thành từng mảnh. Tuy nhiên bản thân ông ta lại lùi về sau cả mấy vạn trượng, khi Diệp Quân định ra tay lần nữa, ông ta bỗng lấy một tấm thẻ Phật ra: “Các vị sư huynh, giúp ta một tay”.
Vừa dứt lời, ông ta bắt đầu thầm niệm Phật quyết, cùng lúc đó rất nhiều tiếng niệm Phật pháp bỗng vang lên.
Nhờ người giúp!
Lúc này, hòa thượng nhận ra tự mình không thể giết được Diệp Quân, ngay cả ở trong Bỉ Ngạn Giới, vì vậy ông ta quyết định cầu cứu.
Sau khi những câu Phật pháp đó vang lên, kinh Vạn Kiếp lơ lửng trong không trung ở phía xa rung chuyển dữ dội, sau đó vô số sức mạnh Phật pháp tụ lại từ giữa trời đất, sau đó tràn vào trong đó. Thoáng chốc từng chữ cổ bỗng bộc phát từ trong kinh Vạn Kiếp, cùng lúc đó vô số Phật quang xuất hiện, từng luồng uy lực Phật pháp đáng sợ trấn áp Diệp Quân.
Hòa thượng chắp hai tay lại: “Nam mô A Di Đa Bà Dạ, Đa Tha Dà Đa Da”.
Ầm!
Ở đằng xa, trong người Diệp Quân bỗng bộc phát ra từng tia Phật quang đáng, những tia Phật quang này lại bám chặt vào trên huyết mạch của Diệp Quân, nhất là huyết mạch phong ma.
Thanh lọc siêu độ!
Lúc này ông ta có các cường giả khác giúp đỡ, sức mạnh siêu độ của Bỉ Ngạn Giới mạnh lên gấp mấy lần.
Hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Hủy diệt tận gốc huyết mạch của ngươi, xem ngươi nghịch thiên thế nào được”.
Nói rồi ông ta chỉ vào Diệp Quân.
Ầm!
Một sức mạnh siêu độ Phật pháp bí ẩn bay lên trời xuyên qua người Diệp Quân, sau đó làm tinh hà nứt ra.
Trong một tinh vực không xác định, một người đàn ông mặc áo xanh bỗng dừng lại, ông ấy quay người lại, một tia sáng xé toạc thời không, hung hãn lao về phía ông ấy.
Người đàn ông áo xanh híp mắt lại: “Đúng lúc ông đây không có cớ…”
Bình luận facebook