-
Chương 2466-2470
Chương 2466: Đại Đạo va chạm
Thấy thế, nhóm Bùi thần hầu lập tức thở phào một hơi. Nếu cô ta thật sự bị tiêu diệt như vậy thì e là họ không còn cơ hội trốn chạy nữa rồi.
Tịnh tông chủ nhìn Phạn Chiêu Đế xuất hiện trở lại với vẻ bình tĩnh, không chút ngạc nhiên.
Phạn Chiêu Đế nhìn chữ Đạo trước mặt Tịnh tông chủ rồi cười nói: “Muốn dùng Đạo giết ta thì chắc không được đâu. Nào, cô cũng thử Đại Đạo của ta đi!”
Nói rồi, cô ta xoè tay ra, sau đó nắm lại. Ngay sau đó, có một luồng khí tức Đại Đạo ngưng tụ, nó tăng lên không ngừng, vừa xuất hiện đã khiến trời đất quay cuồng.
Lúc này, chữ “Đạo” trước mặt Tịnh tông chủ chợt rung lên.
Liền sau đó, thời không Đại Đạo mà hai người đang ở bên trong đã hoá thành một mảng hư vô. Tuy mọi người bên ngoài không nhìn thấy hai người bên trong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có các luồng khí tức mạnh mẽ đang va chạm.
Vô vàn thời không cũng vì thế mà nứt ra rồi biến mất.
Đại Đạo va chạm!
Đạo của hai người đã vượt khỏi nhận thức của tất cả mọi người ở đây, không ai biết khi Đại Đạo của họ va chạm thì sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Chỉ riêng một luồng uy áp của Đại Đạo lan ra từ các thời không thôi đã đủ khiến mọi người ở đây hít thở khó khăn rồi.
Diệp Quân nhìn thời không đã trở nên mờ ảo với vẻ nghiêm nghị.
Nhóm Bùi thần hầu ở phía đối diện hắn cũng đang có vẻ ngỡ ngàng chưa từng thấy, họ đều không ngờ cô gái áo bào trắng vừa xuất hiện này lại có thực lực mạnh tới vậy.
Văn minh vũ trụ cấp dưới mà cũng có người giỏi vậy ư?
Đúng lúc này chợt có tiếng kiếm vang lên.
Nhóm Bùi thần hầu ngẩng mạnh lên thì thấy Diệp Quân cầm kiếm tấn công Kiếp giới ở phía xa.
Bùi thần hầu nói ngay: “Cản hắn lại!”
Nói rồi, cô ta và Âm thần hầu ở bên cạnh lập tức tấn công Diệp Quân.
Còn Ngự thần hầu thì đã mất sạch lực chiến đấu.
Diệp Quân đang tấn công Kiếp giới lập tức ngoảnh lại rồi chém một kiếm, một đường kiếm sáng loáng đã bùng nổ trước người hắn.
Thấy thế, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều không dám lơ là, mà cùng dồn toàn lực chống trả.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều bị đánh lùi lại.
Hai người vừa dừng lại thì đã phải hoảng hốt, vì Diệp Quân đã quay đi rồi biến thành một đường kiếm tấn công Kiếp giới.
Khi kiếm quang của hắn sắp đánh vào Kiếp giới thì có một tia sáng màu đỏ khủng bố phóng từ Kiếp giới ra.
Toang!
Sau đó, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa.
Vừa dừng lại, hắn đã ngẩng lên nhìn về phía Kiếp giới, khoé miệng đã có máu chảy ra.
Hắn nhìn chăm chăm về nơi đó rồi lại biến mất.
Vô vàn các đường kiếm bay lên rồi lao về phía Kiếp giới, song kiếm quang vừa đến nơi thì đã bị tia sáng đỏ đánh tan, sức mạnh to lớn tiếp tục đánh bay Diệp Quân.
Thấy vậy, nhóm Bùi thần hầu mới thở phào một hơi. Lúc này, họ thật sự không muốn đối đầu với Diệp Quân.
Vì thực lực hiện giờ của hắn đã quá mạnh.
Diệp Quân nhìn Kiếp giới ở phía xa thì thấy khí tức của Ác Đạo bên trong Kiếp giới ngày một mạnh hơn.
Hắn biết không lâu nữa, Ác Đạo sẽ dung hợp tu vi của kiếp trước.
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó xoè tay trái ra, ý kiếm lập tức biến mất. Thay vào đó, vô vàn kiếm ý trong người hắn bắn ra, sau đó tích tụ ở kiếm Thanh Huyên.
Ý kiếm và kiếm Thanh Huyên dung hợp.
Diệp Quân giậm mạnh chân phải, sau đó hoá thành một đường kiếm tấn công Kiếp giới. Khi hắn đến nơi thì lại có tia sáng đỏ bay ra. Nhưng lần này, đường kiếm của Diệp Quân đã phá tan được tia sáng đỏ ấy, sau đó hắn đã vào được đến bên trong Kiếp giới.
Thấy vậy, nhóm Bùi thần hầu đều thầm thấy ngạc nhiên, nhất thời không biết phải làm sao.
Đột nhiên có một bóng người bay từ trong Kiếp giới ra.
Đó chính là Diệp Quân.
Thấy thế, Bùi thần hầu nói: “Mau lấy mạng hắn nhân lúc hắn bị thương đi!”
Nói rồi, cô ta cùng Âm thần hầu tiếp tục tấn công Diệp Quân.
Chương 2467: Tấn công Kiếp giới
Khi Diệp Quân bị đánh bay ra khỏi Kiếp giới, Bùi thần hầu phát hiện hắn đã bị thương nặng và đây chính là cơ hội tốt nhất để truy sát hắn.
Để giết Diệp Quân, Bùi thần hầu đã đốt cháy thể xác của mình, để thực lực của bản thân tăng lên thêm một bậc nữa.
Nhìn thấy thế, Âm thần hầu cũng làm theo.
Khí tức của cả hai đã tăng vọt.
Diệp Quân ở phía xa vừa dừng lại thì đã có hai luồng sức mạnh huỷ thiên diệt đệ cuốn tới như cơn sóng lớn.
Hắn mặc kệ vết thương trên người mà cầm kiếm Thanh Huyên lên chém.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa xuất hiện thì đã bị phá tan.
Cả hai phe đều phải lùi lại.
Khi Diệp Quân dừng bước thì hắn cảm thấy toàn thên mình như chia tách
Khiến hắn bị thương không phải là hai vị thần hầu này, mà là Ác Đạo, sức mạnh hiện giờ của nó quá khủng khiếp.
Diệp Quân lau vệt máu trên khoé miệng, sau đó chậm chậm ngẩng lên nhìn về phía Kiếp giới. Lúc này, cả Kiếp giới đã bắt đầu biến thành màu đỏ.
Diệp Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng, đột nhiên có hai luồng thần thức mạnh mẽ bủa vây hắn.
Hắn ngoái lại nhìn thì thấy chính là Bùi thần hầu và Âm thần hầu, hai người họ đang nhìn hắn đăm đăm với khí tức toả ra mãnh liệt.
Diệp Quân bất ngờ biến mất.
Bùi thần hầu co đôi con ngươi lại, đôi tay kết một ấn trước ngực. Ngay sau đó, có một ấn ký hoa sen mờ ảo xuất hiện, ấn ký này dần phồng to lên gấp nhiều lần rồi tấn công Diệp Quân.
Mỗi một cánh sen đều ẩn chứa một uy lực Đại Đạo dũng mãnh.
Nhưng hiện giờ, sức mạnh Đại Đạo của Bùi thần hầu không thể đọ với Diệp Quân được nữa. Chỉ với một kiếm của hắn, vô vàn cánh hoa sen đã bị chém tan tành.
Bụp!
Bùi thần hầu đã bị Diệp Quân đánh bay, khi cô ta dừng lại thì có một đường kiếm quang xuất hiện.
Đường kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.
Bùi thần hầu hoảng sợ, nhưng không thể chống đỡ được nữa, may mà Âm thần hầu ở cạnh đó đã ra tay kịp thời, tung sức mạnh âm hàn ra che chắn cho cô ta.
Bịch!
Sức mạnh ấy cũng bị phá tan, nhưng Bùi thần hầu đã kịp rút lui ra xa, nới rộng khoảng cách với Diệp Quân.
Sau khi dừng lại, cô ta nhìn hắn với vẻ đầu kiêng dè.
Kiếm của Diệp Quân bây giờ đúng là một kiếm phá vạn pháp.
Ngoài cường giả đỉnh cấp như Phạn Chiêu Đế ra thì các cường giả bình thường không thể chống lại hắn được, vì kiếm của hắn đã quá mạnh.
Hiện giờ, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đã có ý định rút lui, vì họ biết nếu còn đánh với Diệp Quân tiếp thì kiểu gì cũng bỏ mạng ở đây.
Thấy hai bọn họ không có ý định ra tay nữa, Diệp Quân lập tức mặc kệ, sau đó lại xông tới Kiếp giới.
Loáng cái, hắn đã lao vào bên trong. Vừa vào đến nơi thì hắn đã nhìn thấy một biển máu vô tận, mà trong biển máu ấy chứa đầy lệ khí và sát ý vô cùng, ngoài ra còn có ác niệm. Mà sức mạnh của ác niệm này đến hắn cũng không chịu nổi.
Diệp Quân không ra tay tiếp nữa, mà thôi thúc huyết mạch phong ma của mình. Sau đó, sự thư thái trong ánh nhìn của hắn đã biến mất.
Sức mạnh phong ma bắt đầu cắn nuốt lệ khí cùng sát ý ở xung quanh, ngay sau đó sự yên bình trong mắt Diệp Quân đã biến mất nhanh trông thấy, cùng lúc đó, khí tức của hắn đã bùng nổ điên cuồng.
Đúng lúc này, có một ngón tay màu đỏ máu thò tới trước mặt hắn.
Diệp Quân lập tức giơ kiếm lên chém!
Kiếm quang vỡ nát, hắn phải lùi bước, nhưng lần này, hắn đã kịp dừng bước trước khi bị đá bay ra khỏi Kiếp giới.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn về phía xa, bây giờ hắn chỉ thấy một biển máu bát ngát. Trong biển máu ấy chứa đầy lệ khí cùng sát ý vô tận. Vì ảnh hưởng từ huyết mạch phong ma của hắn nên thần trí của Diệp Quân đã ngày một trở nên điên cuồng.
Diệp Quân thì thầm: “Tháp gia, giúp ta giữ lý trí với!”
Lúc này, đương nhiên hắn không thể để mình rơi vào trạng thái điên cồng. Vì một khi như vậy thì dù lực chiến đấu có tăng lên gấp bội thì hắn vẫn có thể chém giết vô tội vạ trong Chân vũ trụ.
Tiểu Tháp: “Được thôi”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân đã yên tâm hơn nhiều. Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn sâu bên trong Kiếp giới, khí tức tà đạo ở đó ngày càng mạnh, khiến hắn thấy hơi lo sợ.
Ác Đạo!
Diệp Quân nhắm mắt lại, từ sau khi bị trấn áp, mỗi ngày Ác Đạo càng mạnh hơn. Đến nay, thực lực của nó đã mạnh đến mức không tưởng, giờ có thêm hoa Ác Linh nữa. Một khi nó dung hợp với tu vi và ký ức của bách thế thì hắn không biết Ác Đạo sẽ có hình thái cuối cùng thế nào, nhưng hắn dám chắc một điều là sẽ không yếu hơn Phạn Chiêu Đế.
Vì thế, hắn không thể để cô ta dung hợp.
Chương 2468: Chân Thần
Uỳnh!
Biển máu ở chỗ Diệp Quân chợt rung lên mãnh liệt, sau đó dâng lên cao, mà kiếm vực của hắn lại bắt đầu vỡ nát vào lúc này.
Kiếm vực của hắn không thể chịu được sức mạnh của ngón tay máu này.
Diệp Quân bỗng trở nên dữ tợn, hắn xua kiếm vực đi, sau đó biến thành các đường kiếm quang chém ngón tay máu ấy.
Vù!
Sau đó, tiếng kiếm vang lên không ngừng trong Kiếp giới.
Kiếm quang vỡ nát, nhưng lại xuất hiện thêm ngay. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có không biết bao nhiêu đường kiếm chém vào ngón tay màu đỏ máu kia, rợp trời kiếm quang giao thoa trong kết giới.
Đường kiếm này biến mất thì đường khác lại xuất hiện.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Lúc này, trong suy nghĩ của Diệp Quân không còn vương chút tạp niệm nào, khí tức trên người hắn cũng tăng lên điên cuồng và ngày càng mạnh hơn.
Song, dù thế thì hắn vẫn không thể làm gì được ngón tay kia. Ngược lại, khí tức Ác Đạo trong Kiếp giới còn mạnh lên.
Nhóm Bùi thần hầu chỉ thấy bàng hoàng khi chứng kiến.
Phải công nhận là lần này khiến họ vô cùng chấn động, không ai ngờ ở văn minh vũ trụ cấp thấp này lại có một thứ mạnh tới vậy. Dù ở bất kỳ văn minh nào, kể cả văn minh vũ trụ cấp chín thì nó vẫn xứng làm lão đại.
Cả Diệp Quân nữa.
Nếu đặt hắn ở hàng ngũ thanh niên tại văn minh vũ trụ cấp chín thì hắn sẽ là người mạnh nhất.
Khó mà tưởng tượng nổi ở đây lại có nhiều yêu nghiệt đến vậy.
Như nghĩ tới điều gì đó, Bùi thần hầu chợt ngoái đầu nhìn về thời không hư vô kia, nhưng phát hiện không còn thấy gì nữa.
Hai người đối mắt nhìn nhau rồi im lặng.
Thực lực của Phạn thần hầu cùng Tịnh tông chủ kia quá mạnh, lẽ ra ở văn minh vũ trụ này không thể có mới phải.
Kéo đến văn minh vũ trụ cấp chín cũng không có nhiều cường giả mạnh tới cỡ này.
Âm thần hầu chợt trầm giọng nói: “E chỉ có sư phụ mới xử lý được hai người này”.
Sáng Thế Đế Thần!
Nghe thấy thế, Bùi thần hầu chợt loé lên một tia kính nể.
Trong mắt bọn họ, sư phụ tồn tại như một vị thần.
Uỳnh!
Đúng lúc này, có một tiếng nổ lớn vang lên từ trong Kiếp giới.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu ngoái lại nhìn thì thấy các đường kiếm quang liên tục xuất hiện trong Kiếp giới, sau đó cứ bị tiêu diệt thì lại xuất hiện tiếp.
Lúc này, Diệp Quân đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Đương nhiên, nhờ có Tháp gia giúp nên hắn vẫn giữ lại một tia lý trí.
Nhìn thấy thế, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều tỏ vẻ kiêng dè rõ ràng.
So với lúc trước thì bây giờ, Diệp Quân đã mạnh lên rất nhiều.
Mà mới có bao lâu đâu?
Lực chiến đấu tăng đã lạ rồi, đây còn tăng lên liên tục.
Diệp Quân tập trung nhìn vào sâu trong Kiếp giới, khí tức toả từ trong đó ra đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Hắn biết, Ác Đạo sắp dung hợp hoàn toàn rồi và hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Tháp gia, không cần giữ lý trí cho ta nữa”.
Tiểu Tháp: “Chắc chưa?”, Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp thoáng trầm mặc, sau đó kim quang ở mi tâm của Diệp Quân đã biến mất.
Khi kim quang hoàn toàn biến mất, khí tức của hắn đã bùng nổ.
Hắn đã trở nên điên cuồng thật sự!
Muốn phát huy uy lực thật sự của huyết mạch phong ma thì phải rơi vào trạng thái điên cuồng.
Khi Diệp Quân rơi vào trạng thái này, biển máu ở bốn bề chợt trào dâng, sau đó lùi lại, không dám tiến gần tới hắn.
Ác niệm ngất trời!
Bây giờ, mọi người bên ngoài đã không thể phân biệt hắn hay Ác Đạo mới là Ác Đạo thật sự.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân cũng đã biến thành màu đỏ máu, bên trên có máu tươi đang chảy.
Đột nhiên Diệp Quân biến mất tại chỗ, sau đó có một đường kiếm mạnh mẽ mang theo sức mạnh huyết mạch vô tận cuốn vào sâu bên trong Kiếp giới.
Nhưng đúng lúc này, một cô gái toàn máu một màu đỏ máu đã chầm chậm bước ra từ trong Kiếp giới.
Ác Đạo.
Ác Đạo bình thản nhìn đường kiếm ấy, sau đó giơ tay ra điểm nhẹ một cái.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay về chỗ cũ.
Ác Đạo giơ tay lên áp xuống.
Huyết mạch phong ma quanh người Diệp Quân đã bị trấn áp, chân hắn khuỵ xuống, suýt nữa đã quỳ gối.
Diệp Quân cầm chắc kiếm Thanh Huyên trong tay để chống chọi.
Ác Đạo lại áp tay phải xuống tiếp!
Rắc!
Kiếm Thanh Huyên nứt ra.
Ngay sau đó, có một bàn tay nõn nà nắm lấy tay Diệp Quân.
Uỳnh!
Tiếp theo, luồng uy áp che phủ Diệp Quân đã biến mất hoàn toàn.
Một bộ áo bào đỏ.
Mái tóc trắng, dung nhan tuyệt sắc! Chân Thần!
Nhưng ngay sau đó, thời không phía sau Diệp Quân và Từ Chân đã nứt ra, một giọng nói vang lên: “Chân Thần ư? Danh tiếng của các hạ như tiếng sấm rền, ta đến diện kiến đây”.
Nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài nhìn thấy người đến xong thì biến sắc mặt, sau đó khó tin nói: “Không thể nào!”
Chương 2469: Cửu Châu Chủ ở phe Sáng Thế Đạo Điện
Một người đàn ông trung niên bước ra từ phía sau Diệp Quân và Từ Chân, người này mặc một chiếc trường bào rộng rãi, mái tóc xoã vai, khí thế hiên ngang, trên mặt mỉm cười.
Người này không ai khác, mà chính là Cửu Châu Chủ trong truyền thuyết.
Cường giả mạnh nhất của vực Cửu Châu từ trước đến nay.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu đương nhiên đều biết Cửu Châu Chủ. Tuy họ thuộc Sáng Thế Đạo Điện, nhưng đã từng điều tra về Cửu Châu Chủ, vì dẫu sao vực Cửu Châu cũng thuộc văn minh vũ trụ cấp tám.
Thật ra, có vực Cửu Châu của Cửu Châu Chủ rồi thì nơi đây không phải văn minh vũ trụ cấp tám nữa, mà phải ngang với cấp chín. Dù gì thì vị này cũng mạnh vô cùng.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Cửu Châu Chủ lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn giúp Sáng Thế Đạo Điện bọn họ.
Lẽ nào ông ta cũng thuộc Sáng Thế Đạo Điện?
Nghĩ vậy, hai bọn họ đối mắt nhìn nhau với vẻ chấn động.
Vì rất có thể là vậy. Phải biết rằng tuy họ là tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng họ thật sự không biết Sáng Thế Đế Thần có bao nhiêu tín đồ cùng người đi theo. Chân Thần nhìn Cửu Châu Chủ, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân. Lúc này, Diệp Quân vẫn đang ở trạng thái điên cuồng, quanh người toả ra lệ khí cùng sát ý ngất trời.
Từ Chân giơ tay phải ra vỗ nhẹ lên vai hắn.
Uỳnh!
Huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân lắng xuống, biển máu trong mắt hắn cũng dần biến mất và khôi phục lại sự yên bình. Cùng lúc đó, thế xác và linh hồn cùng sức mạnh huyết mạch mà Diệp Quân đốt cháy đã bình thường trở lại.
Khi nhìn thấy Từ Chân, Diệp Quân ngẩn ra rồi nói: “Chân tỷ”.
Từ Chân mỉm cười, sau đó lau vệt máu trên khoé miệng cho hắn và nói: “Đau không?”
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Chân rồi lắc đầu: “Không”.
Từ Chân mỉm cười, sau đó ngoái lại nhìn Ác Đạo. Lúc này, đoá hoa Ác Linh ở mi tâm của Ác Đạo đã dần trở nên chân thực.
Khi nó biến thành thật hoàn toàn thì có nghĩa là tu vi của Ác Đạo sẽ đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Tu vi của vạn thế sẽ hợp nhất thành một.
Khi Ác Đạo nhìn thấy Từ Chân thì không hề quá tức giận, trái lại còn bình tĩnh lạ thường.
Từ Chân lại nhìn sang Cửu Châu Chủ rồi cười nói: “Sáng Thế Đạo Điện khiến ta hơi ngạc nhiên đấy!”
Cửu Châu Chủ cười đáp: “Với thực lực của các hạ thì chắc cũng biết rõ đi ngược lại với Đạo thì sẽ có kết cục gì rồi”.
Từ Chân vén tóc qua tai: “Nói mấy chuyện này để làm gì, chiến đi thôi!”
Cửu Châu Chủ gật đầu, sau đó tiến lên một bước rồi giơ tay phải ra, năm ngón tay nắm thành quyền rồi tung chiêu.
Cửu Châu Quyền!
Quyền này do ông ta tạo ra, nó sinh ra từ trong Đại Đạo của ông ta nên một khi thi triển, quyền ý sẽ lập tức đạt đến vô hạn, mà cũng không có giới hạn. Nó tồn tại càng lâu thì quyền ý càng mạnh. Quyền ý ngất trời không nhắm vào nhóm Bùi thần hầu, nhưng họ vẫn thấy khó thở và toàn thân run rẩy.
Nhóm Bùi thần hầu sợ hãi nhìn về phía Cửu Châu Chủ, họ thật sự thấy rợn người. Vì quyền ý này không chĩa về họ, chỉ uy áp mà nó toả ra thôi đã khiến họ cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Họ cảm thấy như thể mình chỉ là một con kiến đang đối mặt với người khổng lồ.
Sợ hãi!
Tuyệt vọng!
Họ không thể sinh ra bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.
Lúc này, Diệp Quân không hề cảm thấy uy áp của quyền thế ấy. Vì hắn đang đứng sau lưng Từ Chân, mọi quyền ý cùng quyền thế đều bị chặn phía trước cô ta.
Đối mặt với quyền ý đó, Từ Chân rất bình tĩnh, cô ta giơ tay phải ra rồi áp nhẹ xuống.
Uỳnh!
Ngay sau đó, cả thế gian như dừng lại.
Từ Chân lại áp tay xuống.
Cửu Châu Quyền nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nhóm Bùi thần hầu như trút được gánh nặng, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, họ nhìn về phía Từ Chân với vẻ nghiêm nghị cùng sợ sệt.
Phải công nhận là họ đã bị đả kích thật sự. Trước kia, ba bọn họ cũng gọi là tung hoành trong vũ trụ, họ cũng được coi là cường giả ở văn minh vũ trụ cấp chín. Còn khi đến vũ trụ cấp thấp hơn thì có thể coi là vô địch.
Nhưng giờ, họ lại thấy mình thật yếu kém.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Dù là người phụ nữ váy trắng lúc trước, hay Chân Thân đến từ Chân vũ trụ này thì đều có thực lực mạnh tới mức khó tin.
Khi thấy quyền ý của mình biến mất, Cửu Châu Chủ thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười nói: “Phạn thần hầu không hề lừa ta, quả nhiên cô rất mạnh”.
Từ Chân ngẩng lên nhìn thời không hư vô, đương nhiên cô ta có thể nhìn thấy qq và Tịnh tông chủ. Cô ấy dừng ánh nhìn ở phía Tịnh tông chủ một lát, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Cô nương đó là gì của ngươi?”
Chương 2470: Chủ nhân bút Đại Đạo
Thấy vậy, Diệp Quân toát mồ hôi lạnh rồi vội nói: “Tịnh tông chủ là bạn của ta, không như Chân tỷ nghĩ đâu”.
Chuyện này thì không thể đùa được!
Từ Chân bình thường trông điềm tĩnh, nhưng thật ra cũng rất nóng nảy. Nếu để cô ta hiểu lầm gì đó thì khéo sẽ lấy đầu hắn luôn mất. Giờ cô ta mà trở mặt thì đúng là xong đời.
Từ Chân mỉm cười nói: “Ta có nghĩ gì đâu mà ngươi cuống lên thế?”
Diệp Quân cười trừ.
Hắn vừa yêu vừa sợ Chân tỷ này.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân mỉm cười, sau đó giơ tay vuốt má hắn với vẻ dịu dàng.
Ở phía khác, Ác Đạo dần nhắm mắt lại, hoa Ác Linh ở mi tâm ngày càng trở nên chân thực và đẹp đẽ. Cùng lúc đó, Ác giới sau lưng cô ta đã xuất hiện vô vàn kiếp vân màu đỏ máu.
Vũ Trụ Kiếp đang dần hình thành.
Vũ Trụ Kiếp lần này không hề bình thường, đây là Vũ Trụ Kiếp đã bị trấn áp rất nhiều lần. Hơn nữa, Ác Đạo của lúc này đã không thể so với lúc trước nữa.
Khi Vũ Trụ Trụ kiếp bắt đầu hình thành, một luồng kiếp uy dần lan ra xung quanh.
Cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, Diệp Quân thoáng lo lắng, khí tức Ác Đạo dần bất thường rồi.
Đúng lúc này, Cửu Châu Chủ ở phía xa chợt tiến lên một bước, nhưng bước này của ông ta khiến thời không trở nên hư ảo.
Diệp Quân lập tức biến sắc mặt, vì hắn không cảm nhận được thấy Từ Chân nữa.
Từ Chân và Cửu Châu Chủ không biết đang ở thời không nào, hắn không thể cảm nhận được.
Cửu Châu Chủ nhìn xung quanh trong thời không không tên rồi cười nói: “Đây là nơi ngày xưa ta thành đạo và nghịch đạo, ở đây…”
Từ Chân: “Nói mấy chuyện này làm gì?”
Cửu Châu Chủ cười phá lên: “Cũng đúng”, sau đó ông ta xoè tay phải ra rồi khẽ áp xuống, loáng cái xung quanh đã xuất hiện những luồng khí tức cổ xưa.
Khí tức Đại Đạo!
Đạo cũng chia thành mạnh yếu, Đại Đạo ông ta đang vận hành đã vượt khỏi nhận thức của rất nhiều người, nó là Đại Đạo mà nhiều người chưa từng thấy.
Khi các luồng khí tức Đại Đạo cổ xưa xuất hiện, thể xác và thần phách của Từ Chân ở phía xa đã bắt đầu trở nên mờ ảo.
Cửu Châu Chủ nhìn Từ Chân rồi nắm tay phải lại.
Uỳnh!
Ngay sau đó, thời không xung quanh đã bắt đầu bốc cháy như tờ giấy.
Khi Từ Chân sắp hoá thành tro bụi thì cô ta khẽ xua tay, mọi thứ lập tức trở lại bình thường, thay vào đó các khí tức Đại Đạo của Cửu Châu Chủ lại tan biến.
Cửu Châu Chủ cười nói: “Đi ngược lại với Đạo, bảo sao cô dám trấn áp Ác Đạo, ra là cô đang đi trên con đường trái nghịch với Đạo…”
Từ Chân bình tĩnh nói: “Thuận thì thành nô, nghịch thì thành Đạo”.
“Ha ha!”
Cửu Châu Chủ bật cười: “Chân Thần, ta không hề cười nhạo cô đâu, mà đang thật sự công nhận đấy. Vì ta của trước kia cũng từng nghĩ y như vậy. Tu sĩ thời ta sinh ra đã muốn nghịch thiên nghịch Đạo và ta cũng làm thế. Tiếc là sự thật đã chứng minh rằng cuộc đời có rất nhiều chuyện không theo ý mình”.
Từ Chân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng nói chuyện với ông, đánh luôn đi được không? Ta sợ nếu mình ra tay trước thì chẳng may đánh chết ông mất”.
Cửu Châu Chủ vẫn không hề nổi giận, mà mỉm cười: “Được thôi”.
Nói rồi, ông ta tiến lên rồi tung chiêu.
Cửu Châu Đạo Quyền.
Quyền lần này khác hẳn trước, vì quyền ý vô hạn, không có cực hạn, cũng không có vòng tuần hoàn, mà liên tục lột xác, một quyền đánh ra, Đại Đạo vô hạn.
Uy lực của nó đã vượt qua quyền ban nãy.
Khi quyền đó xuất hiện, cơ thể của Từ Chân lại trở nên mờ ảo.
Cô ta chuẩn bị bị tiêu diệt.
Một cách triệt để!
Nhưng Từ Chân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, cô ta chỉ năm chặt tay phải lại. Loáng cái, cô ta đã từ trạng thái mờ ảo trở nên chân thực, sau đó cô ta tung một quyền ra.
Quyền ý kia lập tức bốc cháy, sau đó hoá thành tro bụi. Cùng lúc đó, Cửu Châu Chủ liên tục lùi lại, ông ta lùi đến đâu, vô vàn thời không vỡ nát và biến mất đến đó.
Không biết qua bao lâu sau, ông ta mới dừng lại, nhưng vẫn có rất nhiều thời không vỡ nát và tan biến.
Một quyền của Từ Chân quá mạnh.
Lúc này, thể xác của Cửu Châu Chủ đã nứt, thần phách mờ ảo nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường rồi đến thể xác.
Từ Chân bình tĩnh rồi nhìn lên trên.
Cửu Châu Chủ hồi phục xong thì ngẩng lên nhìn thầy luyện đan, sau đó nụ cười trên môi ông ta đã tắt, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
Từ Chân đến từ vũ trụ cấp thấp này có thực lực mạnh hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Từ Chân nhìn Cửu Châu Chủ thì thấy ông ta chỉ trầm mặc, chứ không ra tay nữa.
Sau đó, ông ta chợt nhớ tới lời của Phạn Chiêu Đế, cô ta chỉ yêu cầu ông ta giữ chân Từ Chân thôi.
Khi ấy, ông ta cảm thấy coi thường, nhưng giờ mới hiểu tại sao Phạn Chiêu Đế lại nói vậy.
Khi hai người giao thủ, một người đàn ông trung niên đang nhìn xuống họ.
Đây chính là chủ nhân của bút Đại Đạo.
Thấy thế, nhóm Bùi thần hầu lập tức thở phào một hơi. Nếu cô ta thật sự bị tiêu diệt như vậy thì e là họ không còn cơ hội trốn chạy nữa rồi.
Tịnh tông chủ nhìn Phạn Chiêu Đế xuất hiện trở lại với vẻ bình tĩnh, không chút ngạc nhiên.
Phạn Chiêu Đế nhìn chữ Đạo trước mặt Tịnh tông chủ rồi cười nói: “Muốn dùng Đạo giết ta thì chắc không được đâu. Nào, cô cũng thử Đại Đạo của ta đi!”
Nói rồi, cô ta xoè tay ra, sau đó nắm lại. Ngay sau đó, có một luồng khí tức Đại Đạo ngưng tụ, nó tăng lên không ngừng, vừa xuất hiện đã khiến trời đất quay cuồng.
Lúc này, chữ “Đạo” trước mặt Tịnh tông chủ chợt rung lên.
Liền sau đó, thời không Đại Đạo mà hai người đang ở bên trong đã hoá thành một mảng hư vô. Tuy mọi người bên ngoài không nhìn thấy hai người bên trong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có các luồng khí tức mạnh mẽ đang va chạm.
Vô vàn thời không cũng vì thế mà nứt ra rồi biến mất.
Đại Đạo va chạm!
Đạo của hai người đã vượt khỏi nhận thức của tất cả mọi người ở đây, không ai biết khi Đại Đạo của họ va chạm thì sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Chỉ riêng một luồng uy áp của Đại Đạo lan ra từ các thời không thôi đã đủ khiến mọi người ở đây hít thở khó khăn rồi.
Diệp Quân nhìn thời không đã trở nên mờ ảo với vẻ nghiêm nghị.
Nhóm Bùi thần hầu ở phía đối diện hắn cũng đang có vẻ ngỡ ngàng chưa từng thấy, họ đều không ngờ cô gái áo bào trắng vừa xuất hiện này lại có thực lực mạnh tới vậy.
Văn minh vũ trụ cấp dưới mà cũng có người giỏi vậy ư?
Đúng lúc này chợt có tiếng kiếm vang lên.
Nhóm Bùi thần hầu ngẩng mạnh lên thì thấy Diệp Quân cầm kiếm tấn công Kiếp giới ở phía xa.
Bùi thần hầu nói ngay: “Cản hắn lại!”
Nói rồi, cô ta và Âm thần hầu ở bên cạnh lập tức tấn công Diệp Quân.
Còn Ngự thần hầu thì đã mất sạch lực chiến đấu.
Diệp Quân đang tấn công Kiếp giới lập tức ngoảnh lại rồi chém một kiếm, một đường kiếm sáng loáng đã bùng nổ trước người hắn.
Thấy thế, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều không dám lơ là, mà cùng dồn toàn lực chống trả.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều bị đánh lùi lại.
Hai người vừa dừng lại thì đã phải hoảng hốt, vì Diệp Quân đã quay đi rồi biến thành một đường kiếm tấn công Kiếp giới.
Khi kiếm quang của hắn sắp đánh vào Kiếp giới thì có một tia sáng màu đỏ khủng bố phóng từ Kiếp giới ra.
Toang!
Sau đó, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa.
Vừa dừng lại, hắn đã ngẩng lên nhìn về phía Kiếp giới, khoé miệng đã có máu chảy ra.
Hắn nhìn chăm chăm về nơi đó rồi lại biến mất.
Vô vàn các đường kiếm bay lên rồi lao về phía Kiếp giới, song kiếm quang vừa đến nơi thì đã bị tia sáng đỏ đánh tan, sức mạnh to lớn tiếp tục đánh bay Diệp Quân.
Thấy vậy, nhóm Bùi thần hầu mới thở phào một hơi. Lúc này, họ thật sự không muốn đối đầu với Diệp Quân.
Vì thực lực hiện giờ của hắn đã quá mạnh.
Diệp Quân nhìn Kiếp giới ở phía xa thì thấy khí tức của Ác Đạo bên trong Kiếp giới ngày một mạnh hơn.
Hắn biết không lâu nữa, Ác Đạo sẽ dung hợp tu vi của kiếp trước.
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó xoè tay trái ra, ý kiếm lập tức biến mất. Thay vào đó, vô vàn kiếm ý trong người hắn bắn ra, sau đó tích tụ ở kiếm Thanh Huyên.
Ý kiếm và kiếm Thanh Huyên dung hợp.
Diệp Quân giậm mạnh chân phải, sau đó hoá thành một đường kiếm tấn công Kiếp giới. Khi hắn đến nơi thì lại có tia sáng đỏ bay ra. Nhưng lần này, đường kiếm của Diệp Quân đã phá tan được tia sáng đỏ ấy, sau đó hắn đã vào được đến bên trong Kiếp giới.
Thấy vậy, nhóm Bùi thần hầu đều thầm thấy ngạc nhiên, nhất thời không biết phải làm sao.
Đột nhiên có một bóng người bay từ trong Kiếp giới ra.
Đó chính là Diệp Quân.
Thấy thế, Bùi thần hầu nói: “Mau lấy mạng hắn nhân lúc hắn bị thương đi!”
Nói rồi, cô ta cùng Âm thần hầu tiếp tục tấn công Diệp Quân.
Chương 2467: Tấn công Kiếp giới
Khi Diệp Quân bị đánh bay ra khỏi Kiếp giới, Bùi thần hầu phát hiện hắn đã bị thương nặng và đây chính là cơ hội tốt nhất để truy sát hắn.
Để giết Diệp Quân, Bùi thần hầu đã đốt cháy thể xác của mình, để thực lực của bản thân tăng lên thêm một bậc nữa.
Nhìn thấy thế, Âm thần hầu cũng làm theo.
Khí tức của cả hai đã tăng vọt.
Diệp Quân ở phía xa vừa dừng lại thì đã có hai luồng sức mạnh huỷ thiên diệt đệ cuốn tới như cơn sóng lớn.
Hắn mặc kệ vết thương trên người mà cầm kiếm Thanh Huyên lên chém.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa xuất hiện thì đã bị phá tan.
Cả hai phe đều phải lùi lại.
Khi Diệp Quân dừng bước thì hắn cảm thấy toàn thên mình như chia tách
Khiến hắn bị thương không phải là hai vị thần hầu này, mà là Ác Đạo, sức mạnh hiện giờ của nó quá khủng khiếp.
Diệp Quân lau vệt máu trên khoé miệng, sau đó chậm chậm ngẩng lên nhìn về phía Kiếp giới. Lúc này, cả Kiếp giới đã bắt đầu biến thành màu đỏ.
Diệp Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng, đột nhiên có hai luồng thần thức mạnh mẽ bủa vây hắn.
Hắn ngoái lại nhìn thì thấy chính là Bùi thần hầu và Âm thần hầu, hai người họ đang nhìn hắn đăm đăm với khí tức toả ra mãnh liệt.
Diệp Quân bất ngờ biến mất.
Bùi thần hầu co đôi con ngươi lại, đôi tay kết một ấn trước ngực. Ngay sau đó, có một ấn ký hoa sen mờ ảo xuất hiện, ấn ký này dần phồng to lên gấp nhiều lần rồi tấn công Diệp Quân.
Mỗi một cánh sen đều ẩn chứa một uy lực Đại Đạo dũng mãnh.
Nhưng hiện giờ, sức mạnh Đại Đạo của Bùi thần hầu không thể đọ với Diệp Quân được nữa. Chỉ với một kiếm của hắn, vô vàn cánh hoa sen đã bị chém tan tành.
Bụp!
Bùi thần hầu đã bị Diệp Quân đánh bay, khi cô ta dừng lại thì có một đường kiếm quang xuất hiện.
Đường kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.
Bùi thần hầu hoảng sợ, nhưng không thể chống đỡ được nữa, may mà Âm thần hầu ở cạnh đó đã ra tay kịp thời, tung sức mạnh âm hàn ra che chắn cho cô ta.
Bịch!
Sức mạnh ấy cũng bị phá tan, nhưng Bùi thần hầu đã kịp rút lui ra xa, nới rộng khoảng cách với Diệp Quân.
Sau khi dừng lại, cô ta nhìn hắn với vẻ đầu kiêng dè.
Kiếm của Diệp Quân bây giờ đúng là một kiếm phá vạn pháp.
Ngoài cường giả đỉnh cấp như Phạn Chiêu Đế ra thì các cường giả bình thường không thể chống lại hắn được, vì kiếm của hắn đã quá mạnh.
Hiện giờ, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đã có ý định rút lui, vì họ biết nếu còn đánh với Diệp Quân tiếp thì kiểu gì cũng bỏ mạng ở đây.
Thấy hai bọn họ không có ý định ra tay nữa, Diệp Quân lập tức mặc kệ, sau đó lại xông tới Kiếp giới.
Loáng cái, hắn đã lao vào bên trong. Vừa vào đến nơi thì hắn đã nhìn thấy một biển máu vô tận, mà trong biển máu ấy chứa đầy lệ khí và sát ý vô cùng, ngoài ra còn có ác niệm. Mà sức mạnh của ác niệm này đến hắn cũng không chịu nổi.
Diệp Quân không ra tay tiếp nữa, mà thôi thúc huyết mạch phong ma của mình. Sau đó, sự thư thái trong ánh nhìn của hắn đã biến mất.
Sức mạnh phong ma bắt đầu cắn nuốt lệ khí cùng sát ý ở xung quanh, ngay sau đó sự yên bình trong mắt Diệp Quân đã biến mất nhanh trông thấy, cùng lúc đó, khí tức của hắn đã bùng nổ điên cuồng.
Đúng lúc này, có một ngón tay màu đỏ máu thò tới trước mặt hắn.
Diệp Quân lập tức giơ kiếm lên chém!
Kiếm quang vỡ nát, hắn phải lùi bước, nhưng lần này, hắn đã kịp dừng bước trước khi bị đá bay ra khỏi Kiếp giới.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn về phía xa, bây giờ hắn chỉ thấy một biển máu bát ngát. Trong biển máu ấy chứa đầy lệ khí cùng sát ý vô tận. Vì ảnh hưởng từ huyết mạch phong ma của hắn nên thần trí của Diệp Quân đã ngày một trở nên điên cuồng.
Diệp Quân thì thầm: “Tháp gia, giúp ta giữ lý trí với!”
Lúc này, đương nhiên hắn không thể để mình rơi vào trạng thái điên cồng. Vì một khi như vậy thì dù lực chiến đấu có tăng lên gấp bội thì hắn vẫn có thể chém giết vô tội vạ trong Chân vũ trụ.
Tiểu Tháp: “Được thôi”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân đã yên tâm hơn nhiều. Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn sâu bên trong Kiếp giới, khí tức tà đạo ở đó ngày càng mạnh, khiến hắn thấy hơi lo sợ.
Ác Đạo!
Diệp Quân nhắm mắt lại, từ sau khi bị trấn áp, mỗi ngày Ác Đạo càng mạnh hơn. Đến nay, thực lực của nó đã mạnh đến mức không tưởng, giờ có thêm hoa Ác Linh nữa. Một khi nó dung hợp với tu vi và ký ức của bách thế thì hắn không biết Ác Đạo sẽ có hình thái cuối cùng thế nào, nhưng hắn dám chắc một điều là sẽ không yếu hơn Phạn Chiêu Đế.
Vì thế, hắn không thể để cô ta dung hợp.
Chương 2468: Chân Thần
Uỳnh!
Biển máu ở chỗ Diệp Quân chợt rung lên mãnh liệt, sau đó dâng lên cao, mà kiếm vực của hắn lại bắt đầu vỡ nát vào lúc này.
Kiếm vực của hắn không thể chịu được sức mạnh của ngón tay máu này.
Diệp Quân bỗng trở nên dữ tợn, hắn xua kiếm vực đi, sau đó biến thành các đường kiếm quang chém ngón tay máu ấy.
Vù!
Sau đó, tiếng kiếm vang lên không ngừng trong Kiếp giới.
Kiếm quang vỡ nát, nhưng lại xuất hiện thêm ngay. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có không biết bao nhiêu đường kiếm chém vào ngón tay màu đỏ máu kia, rợp trời kiếm quang giao thoa trong kết giới.
Đường kiếm này biến mất thì đường khác lại xuất hiện.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Lúc này, trong suy nghĩ của Diệp Quân không còn vương chút tạp niệm nào, khí tức trên người hắn cũng tăng lên điên cuồng và ngày càng mạnh hơn.
Song, dù thế thì hắn vẫn không thể làm gì được ngón tay kia. Ngược lại, khí tức Ác Đạo trong Kiếp giới còn mạnh lên.
Nhóm Bùi thần hầu chỉ thấy bàng hoàng khi chứng kiến.
Phải công nhận là lần này khiến họ vô cùng chấn động, không ai ngờ ở văn minh vũ trụ cấp thấp này lại có một thứ mạnh tới vậy. Dù ở bất kỳ văn minh nào, kể cả văn minh vũ trụ cấp chín thì nó vẫn xứng làm lão đại.
Cả Diệp Quân nữa.
Nếu đặt hắn ở hàng ngũ thanh niên tại văn minh vũ trụ cấp chín thì hắn sẽ là người mạnh nhất.
Khó mà tưởng tượng nổi ở đây lại có nhiều yêu nghiệt đến vậy.
Như nghĩ tới điều gì đó, Bùi thần hầu chợt ngoái đầu nhìn về thời không hư vô kia, nhưng phát hiện không còn thấy gì nữa.
Hai người đối mắt nhìn nhau rồi im lặng.
Thực lực của Phạn thần hầu cùng Tịnh tông chủ kia quá mạnh, lẽ ra ở văn minh vũ trụ này không thể có mới phải.
Kéo đến văn minh vũ trụ cấp chín cũng không có nhiều cường giả mạnh tới cỡ này.
Âm thần hầu chợt trầm giọng nói: “E chỉ có sư phụ mới xử lý được hai người này”.
Sáng Thế Đế Thần!
Nghe thấy thế, Bùi thần hầu chợt loé lên một tia kính nể.
Trong mắt bọn họ, sư phụ tồn tại như một vị thần.
Uỳnh!
Đúng lúc này, có một tiếng nổ lớn vang lên từ trong Kiếp giới.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu ngoái lại nhìn thì thấy các đường kiếm quang liên tục xuất hiện trong Kiếp giới, sau đó cứ bị tiêu diệt thì lại xuất hiện tiếp.
Lúc này, Diệp Quân đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Đương nhiên, nhờ có Tháp gia giúp nên hắn vẫn giữ lại một tia lý trí.
Nhìn thấy thế, Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều tỏ vẻ kiêng dè rõ ràng.
So với lúc trước thì bây giờ, Diệp Quân đã mạnh lên rất nhiều.
Mà mới có bao lâu đâu?
Lực chiến đấu tăng đã lạ rồi, đây còn tăng lên liên tục.
Diệp Quân tập trung nhìn vào sâu trong Kiếp giới, khí tức toả từ trong đó ra đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Hắn biết, Ác Đạo sắp dung hợp hoàn toàn rồi và hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Tháp gia, không cần giữ lý trí cho ta nữa”.
Tiểu Tháp: “Chắc chưa?”, Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp thoáng trầm mặc, sau đó kim quang ở mi tâm của Diệp Quân đã biến mất.
Khi kim quang hoàn toàn biến mất, khí tức của hắn đã bùng nổ.
Hắn đã trở nên điên cuồng thật sự!
Muốn phát huy uy lực thật sự của huyết mạch phong ma thì phải rơi vào trạng thái điên cuồng.
Khi Diệp Quân rơi vào trạng thái này, biển máu ở bốn bề chợt trào dâng, sau đó lùi lại, không dám tiến gần tới hắn.
Ác niệm ngất trời!
Bây giờ, mọi người bên ngoài đã không thể phân biệt hắn hay Ác Đạo mới là Ác Đạo thật sự.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân cũng đã biến thành màu đỏ máu, bên trên có máu tươi đang chảy.
Đột nhiên Diệp Quân biến mất tại chỗ, sau đó có một đường kiếm mạnh mẽ mang theo sức mạnh huyết mạch vô tận cuốn vào sâu bên trong Kiếp giới.
Nhưng đúng lúc này, một cô gái toàn máu một màu đỏ máu đã chầm chậm bước ra từ trong Kiếp giới.
Ác Đạo.
Ác Đạo bình thản nhìn đường kiếm ấy, sau đó giơ tay ra điểm nhẹ một cái.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay về chỗ cũ.
Ác Đạo giơ tay lên áp xuống.
Huyết mạch phong ma quanh người Diệp Quân đã bị trấn áp, chân hắn khuỵ xuống, suýt nữa đã quỳ gối.
Diệp Quân cầm chắc kiếm Thanh Huyên trong tay để chống chọi.
Ác Đạo lại áp tay phải xuống tiếp!
Rắc!
Kiếm Thanh Huyên nứt ra.
Ngay sau đó, có một bàn tay nõn nà nắm lấy tay Diệp Quân.
Uỳnh!
Tiếp theo, luồng uy áp che phủ Diệp Quân đã biến mất hoàn toàn.
Một bộ áo bào đỏ.
Mái tóc trắng, dung nhan tuyệt sắc! Chân Thần!
Nhưng ngay sau đó, thời không phía sau Diệp Quân và Từ Chân đã nứt ra, một giọng nói vang lên: “Chân Thần ư? Danh tiếng của các hạ như tiếng sấm rền, ta đến diện kiến đây”.
Nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài nhìn thấy người đến xong thì biến sắc mặt, sau đó khó tin nói: “Không thể nào!”
Chương 2469: Cửu Châu Chủ ở phe Sáng Thế Đạo Điện
Một người đàn ông trung niên bước ra từ phía sau Diệp Quân và Từ Chân, người này mặc một chiếc trường bào rộng rãi, mái tóc xoã vai, khí thế hiên ngang, trên mặt mỉm cười.
Người này không ai khác, mà chính là Cửu Châu Chủ trong truyền thuyết.
Cường giả mạnh nhất của vực Cửu Châu từ trước đến nay.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu đương nhiên đều biết Cửu Châu Chủ. Tuy họ thuộc Sáng Thế Đạo Điện, nhưng đã từng điều tra về Cửu Châu Chủ, vì dẫu sao vực Cửu Châu cũng thuộc văn minh vũ trụ cấp tám.
Thật ra, có vực Cửu Châu của Cửu Châu Chủ rồi thì nơi đây không phải văn minh vũ trụ cấp tám nữa, mà phải ngang với cấp chín. Dù gì thì vị này cũng mạnh vô cùng.
Bùi thần hầu và Âm thần hầu đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Cửu Châu Chủ lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn giúp Sáng Thế Đạo Điện bọn họ.
Lẽ nào ông ta cũng thuộc Sáng Thế Đạo Điện?
Nghĩ vậy, hai bọn họ đối mắt nhìn nhau với vẻ chấn động.
Vì rất có thể là vậy. Phải biết rằng tuy họ là tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng họ thật sự không biết Sáng Thế Đế Thần có bao nhiêu tín đồ cùng người đi theo. Chân Thần nhìn Cửu Châu Chủ, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân. Lúc này, Diệp Quân vẫn đang ở trạng thái điên cuồng, quanh người toả ra lệ khí cùng sát ý ngất trời.
Từ Chân giơ tay phải ra vỗ nhẹ lên vai hắn.
Uỳnh!
Huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân lắng xuống, biển máu trong mắt hắn cũng dần biến mất và khôi phục lại sự yên bình. Cùng lúc đó, thế xác và linh hồn cùng sức mạnh huyết mạch mà Diệp Quân đốt cháy đã bình thường trở lại.
Khi nhìn thấy Từ Chân, Diệp Quân ngẩn ra rồi nói: “Chân tỷ”.
Từ Chân mỉm cười, sau đó lau vệt máu trên khoé miệng cho hắn và nói: “Đau không?”
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Chân rồi lắc đầu: “Không”.
Từ Chân mỉm cười, sau đó ngoái lại nhìn Ác Đạo. Lúc này, đoá hoa Ác Linh ở mi tâm của Ác Đạo đã dần trở nên chân thực.
Khi nó biến thành thật hoàn toàn thì có nghĩa là tu vi của Ác Đạo sẽ đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Tu vi của vạn thế sẽ hợp nhất thành một.
Khi Ác Đạo nhìn thấy Từ Chân thì không hề quá tức giận, trái lại còn bình tĩnh lạ thường.
Từ Chân lại nhìn sang Cửu Châu Chủ rồi cười nói: “Sáng Thế Đạo Điện khiến ta hơi ngạc nhiên đấy!”
Cửu Châu Chủ cười đáp: “Với thực lực của các hạ thì chắc cũng biết rõ đi ngược lại với Đạo thì sẽ có kết cục gì rồi”.
Từ Chân vén tóc qua tai: “Nói mấy chuyện này để làm gì, chiến đi thôi!”
Cửu Châu Chủ gật đầu, sau đó tiến lên một bước rồi giơ tay phải ra, năm ngón tay nắm thành quyền rồi tung chiêu.
Cửu Châu Quyền!
Quyền này do ông ta tạo ra, nó sinh ra từ trong Đại Đạo của ông ta nên một khi thi triển, quyền ý sẽ lập tức đạt đến vô hạn, mà cũng không có giới hạn. Nó tồn tại càng lâu thì quyền ý càng mạnh. Quyền ý ngất trời không nhắm vào nhóm Bùi thần hầu, nhưng họ vẫn thấy khó thở và toàn thân run rẩy.
Nhóm Bùi thần hầu sợ hãi nhìn về phía Cửu Châu Chủ, họ thật sự thấy rợn người. Vì quyền ý này không chĩa về họ, chỉ uy áp mà nó toả ra thôi đã khiến họ cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Họ cảm thấy như thể mình chỉ là một con kiến đang đối mặt với người khổng lồ.
Sợ hãi!
Tuyệt vọng!
Họ không thể sinh ra bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.
Lúc này, Diệp Quân không hề cảm thấy uy áp của quyền thế ấy. Vì hắn đang đứng sau lưng Từ Chân, mọi quyền ý cùng quyền thế đều bị chặn phía trước cô ta.
Đối mặt với quyền ý đó, Từ Chân rất bình tĩnh, cô ta giơ tay phải ra rồi áp nhẹ xuống.
Uỳnh!
Ngay sau đó, cả thế gian như dừng lại.
Từ Chân lại áp tay xuống.
Cửu Châu Quyền nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nhóm Bùi thần hầu như trút được gánh nặng, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, họ nhìn về phía Từ Chân với vẻ nghiêm nghị cùng sợ sệt.
Phải công nhận là họ đã bị đả kích thật sự. Trước kia, ba bọn họ cũng gọi là tung hoành trong vũ trụ, họ cũng được coi là cường giả ở văn minh vũ trụ cấp chín. Còn khi đến vũ trụ cấp thấp hơn thì có thể coi là vô địch.
Nhưng giờ, họ lại thấy mình thật yếu kém.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Dù là người phụ nữ váy trắng lúc trước, hay Chân Thân đến từ Chân vũ trụ này thì đều có thực lực mạnh tới mức khó tin.
Khi thấy quyền ý của mình biến mất, Cửu Châu Chủ thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười nói: “Phạn thần hầu không hề lừa ta, quả nhiên cô rất mạnh”.
Từ Chân ngẩng lên nhìn thời không hư vô, đương nhiên cô ta có thể nhìn thấy qq và Tịnh tông chủ. Cô ấy dừng ánh nhìn ở phía Tịnh tông chủ một lát, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Cô nương đó là gì của ngươi?”
Chương 2470: Chủ nhân bút Đại Đạo
Thấy vậy, Diệp Quân toát mồ hôi lạnh rồi vội nói: “Tịnh tông chủ là bạn của ta, không như Chân tỷ nghĩ đâu”.
Chuyện này thì không thể đùa được!
Từ Chân bình thường trông điềm tĩnh, nhưng thật ra cũng rất nóng nảy. Nếu để cô ta hiểu lầm gì đó thì khéo sẽ lấy đầu hắn luôn mất. Giờ cô ta mà trở mặt thì đúng là xong đời.
Từ Chân mỉm cười nói: “Ta có nghĩ gì đâu mà ngươi cuống lên thế?”
Diệp Quân cười trừ.
Hắn vừa yêu vừa sợ Chân tỷ này.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân mỉm cười, sau đó giơ tay vuốt má hắn với vẻ dịu dàng.
Ở phía khác, Ác Đạo dần nhắm mắt lại, hoa Ác Linh ở mi tâm ngày càng trở nên chân thực và đẹp đẽ. Cùng lúc đó, Ác giới sau lưng cô ta đã xuất hiện vô vàn kiếp vân màu đỏ máu.
Vũ Trụ Kiếp đang dần hình thành.
Vũ Trụ Kiếp lần này không hề bình thường, đây là Vũ Trụ Kiếp đã bị trấn áp rất nhiều lần. Hơn nữa, Ác Đạo của lúc này đã không thể so với lúc trước nữa.
Khi Vũ Trụ Trụ kiếp bắt đầu hình thành, một luồng kiếp uy dần lan ra xung quanh.
Cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, Diệp Quân thoáng lo lắng, khí tức Ác Đạo dần bất thường rồi.
Đúng lúc này, Cửu Châu Chủ ở phía xa chợt tiến lên một bước, nhưng bước này của ông ta khiến thời không trở nên hư ảo.
Diệp Quân lập tức biến sắc mặt, vì hắn không cảm nhận được thấy Từ Chân nữa.
Từ Chân và Cửu Châu Chủ không biết đang ở thời không nào, hắn không thể cảm nhận được.
Cửu Châu Chủ nhìn xung quanh trong thời không không tên rồi cười nói: “Đây là nơi ngày xưa ta thành đạo và nghịch đạo, ở đây…”
Từ Chân: “Nói mấy chuyện này làm gì?”
Cửu Châu Chủ cười phá lên: “Cũng đúng”, sau đó ông ta xoè tay phải ra rồi khẽ áp xuống, loáng cái xung quanh đã xuất hiện những luồng khí tức cổ xưa.
Khí tức Đại Đạo!
Đạo cũng chia thành mạnh yếu, Đại Đạo ông ta đang vận hành đã vượt khỏi nhận thức của rất nhiều người, nó là Đại Đạo mà nhiều người chưa từng thấy.
Khi các luồng khí tức Đại Đạo cổ xưa xuất hiện, thể xác và thần phách của Từ Chân ở phía xa đã bắt đầu trở nên mờ ảo.
Cửu Châu Chủ nhìn Từ Chân rồi nắm tay phải lại.
Uỳnh!
Ngay sau đó, thời không xung quanh đã bắt đầu bốc cháy như tờ giấy.
Khi Từ Chân sắp hoá thành tro bụi thì cô ta khẽ xua tay, mọi thứ lập tức trở lại bình thường, thay vào đó các khí tức Đại Đạo của Cửu Châu Chủ lại tan biến.
Cửu Châu Chủ cười nói: “Đi ngược lại với Đạo, bảo sao cô dám trấn áp Ác Đạo, ra là cô đang đi trên con đường trái nghịch với Đạo…”
Từ Chân bình tĩnh nói: “Thuận thì thành nô, nghịch thì thành Đạo”.
“Ha ha!”
Cửu Châu Chủ bật cười: “Chân Thần, ta không hề cười nhạo cô đâu, mà đang thật sự công nhận đấy. Vì ta của trước kia cũng từng nghĩ y như vậy. Tu sĩ thời ta sinh ra đã muốn nghịch thiên nghịch Đạo và ta cũng làm thế. Tiếc là sự thật đã chứng minh rằng cuộc đời có rất nhiều chuyện không theo ý mình”.
Từ Chân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng nói chuyện với ông, đánh luôn đi được không? Ta sợ nếu mình ra tay trước thì chẳng may đánh chết ông mất”.
Cửu Châu Chủ vẫn không hề nổi giận, mà mỉm cười: “Được thôi”.
Nói rồi, ông ta tiến lên rồi tung chiêu.
Cửu Châu Đạo Quyền.
Quyền lần này khác hẳn trước, vì quyền ý vô hạn, không có cực hạn, cũng không có vòng tuần hoàn, mà liên tục lột xác, một quyền đánh ra, Đại Đạo vô hạn.
Uy lực của nó đã vượt qua quyền ban nãy.
Khi quyền đó xuất hiện, cơ thể của Từ Chân lại trở nên mờ ảo.
Cô ta chuẩn bị bị tiêu diệt.
Một cách triệt để!
Nhưng Từ Chân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, cô ta chỉ năm chặt tay phải lại. Loáng cái, cô ta đã từ trạng thái mờ ảo trở nên chân thực, sau đó cô ta tung một quyền ra.
Quyền ý kia lập tức bốc cháy, sau đó hoá thành tro bụi. Cùng lúc đó, Cửu Châu Chủ liên tục lùi lại, ông ta lùi đến đâu, vô vàn thời không vỡ nát và biến mất đến đó.
Không biết qua bao lâu sau, ông ta mới dừng lại, nhưng vẫn có rất nhiều thời không vỡ nát và tan biến.
Một quyền của Từ Chân quá mạnh.
Lúc này, thể xác của Cửu Châu Chủ đã nứt, thần phách mờ ảo nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường rồi đến thể xác.
Từ Chân bình tĩnh rồi nhìn lên trên.
Cửu Châu Chủ hồi phục xong thì ngẩng lên nhìn thầy luyện đan, sau đó nụ cười trên môi ông ta đã tắt, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
Từ Chân đến từ vũ trụ cấp thấp này có thực lực mạnh hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Từ Chân nhìn Cửu Châu Chủ thì thấy ông ta chỉ trầm mặc, chứ không ra tay nữa.
Sau đó, ông ta chợt nhớ tới lời của Phạn Chiêu Đế, cô ta chỉ yêu cầu ông ta giữ chân Từ Chân thôi.
Khi ấy, ông ta cảm thấy coi thường, nhưng giờ mới hiểu tại sao Phạn Chiêu Đế lại nói vậy.
Khi hai người giao thủ, một người đàn ông trung niên đang nhìn xuống họ.
Đây chính là chủ nhân của bút Đại Đạo.
Bình luận facebook