-
Chương 2481-2485
Chương 2481: Đỉnh
Kiếm đạo Trật Tự!
Sau khi được người ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên tin tưởng, lúc này cuối cùng kiếm đạo của Diệp Quân cũng được hoàn thiện, uy lực kiếm đạo toát ra từ trên người hắn mạnh hơn kiếm ý trước đó ít nhất mười lần. Cho dù là uy lực vũ trụ đáng sợ đó thì lúc này đối mặt với kiếm ý và kiếm thế của hắn cũng giống như cây tre bị gió mạnh thổi bay, đè ép đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
Lúc này Diệp Quân đã áp chế được Ác Đạo hoàn toàn.
Trong bóng tối, Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân đã có sự thay đổi rất nhiều về kiếm đạo, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có, lúc này cảm giác của ông ta với Diệp Quân chỉ có hai chữ: đáng sợ.
Bây giờ Diệp Quân quả thật mạnh đến mức khủng khiếp.
Nhìn Diệp Quân với kiếm thế ngút trời đó, Vô Biên Chủ vẫn cảm thấy hơi phức tạp, phải biết rằng, lúc đầu khi đứng trước mặt ông ta, tên nhóc này yếu như gà vậy, chỉ cần siết chặt một chút thôi cũng có thể chết, nhưng bây giờ ông đã không thể làm gì được tên này nữa.
Dường như nhận ra điều gì đó, Vô Biên Chủ đột nhiên thu lại suy nghĩ, quay đầu nhìn Ác Đạo ở phía đối diện Diệp Quân, lúc này Ác Đạo không hề có cảm xúc, không tức giận, cũng không ngạc nhiên, rất bình tĩnh.
Thấy thế Vô Biên Chủ nhíu mày, cảm thấy hơi bất an: “Cô ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên lạnh nhạt nói: “Tên nhóc đó có chiêu riêng của mình, có người giúp, ông nghĩ người ta không có sao?”
Nghe thế Vô Biên Chủ quay sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân bút Đại Đạo cúi đầu xuống không nói gì thêm, ánh mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ lo lắng.
Bên dưới, sau khi được mọi người ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên giúp sức về mặt sức mạnh tín ngưỡng, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này hắn thế mà lại có thể cảm nhận được tất cả mọi người qua sức mạnh của những tín ngưỡng đó.
Lúc này mọi người chính là hắn, mà hắn chính là tất cả sinh linh.
Sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng vô tận liên tục hội tụ lại từ trời đất, cùng với sự hỗ trợ liên tục của sức mạnh tín ngưỡng này, kiếm ý trật tự của hắn càng trở nên mạnh hơn, có thể nói kiếm ý trật tự của hắn đang liên tục thay đổi theo từng giây từng phút.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, kiếm quang lóe lên trong mắt, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, lúc này kiếm Thanh Huyên không chỉ là kiếm Thanh Huyên, mà còn là kiếm Trật Tự.
Trật Tự và Thanh Huyên hợp lại với nhau.
Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên nhìn Ác Đạo, tâm hướng về đâu, kiếm lao đến đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang lao đến trước mặt Ác Đạo.
Tốc độ nhát kiếm này của Diệp Quân cực kỳ nhanh hệt như một tia chớp, chém một nhát đến với tốc độ cực nhanh.
Phản ứng của Ác Đạo cũng nhanh, ngay khi Diệp Quân xuất kiếm, cô ta đã tung ra một quyền.
Ngàn vạn Lôi Kiếp xuất hiện.
Bùm!
Một vùng Lôi Kiếp màu máu lập tức nổ tung, biến thành ngàn vạn mảnh vỡ văng ra xung quanh. Ác Đạo lập tức lùi về sau cả mấy chục vạn trượng, cô ta vừa dừng lại, cả người đã bị đánh vào trong thời không tối tăm vô tận. Lôi Kiếp toát ra từ xung quanh cô ta lập tức biến mất.
Uy lực của một nhát kiếm vô cùng đáng sợ.
Sau khi nhìn thấy uy lực nhát kiếm này của Diệp Quân, Vô Biên Chủ giật thót: “Vượt tiêu chuẩn rồi”.
Lúc này sức mạnh mà Diệp Quân thể hiện đã vô cùng bất thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Kiếm đạo trật tự này của hắn vẫn chưa được xem là đột phá, nếu là đột phá thật…”
Nói rồi ông ta quay sang nhìn Vô Biên Chủ: “Có thể đánh một vạn người như ông”.
Vô Biên Chủ…
Trong thời không đặc biệt đó, Ác Đạo cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lúc này trên thân xác Vạn Kiếp của cô ta đã có những vết nứt mơ hồ.
Một nhát kiếm phá vỡ Vạn Kiếp.
Ác Đạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, không cảm xúc nhướng mày: “Chỉ thế à?”
Nói rồi cô ta vung nhẹ tay phải lên, vô số Lôi Kiếp lập tức lao đến bao phủ lấy cô ta, cơ thể vốn dĩ có vô số vết nứt nhanh chóng hồi phục.
Diệp Quân nhìn thời không tối tăm vô biên đó, không nói gì, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên, ngay sau đó cả người hắn đã xuất hiện trước mặt Ác Đạo.
Một nhát kiếm đánh tới.
Ác Đạo híp mắt, Lôi Kiếp cuồn cuộn như thủy triều trong mắt cô ta, cô ta xòe tay phải ra, một Lôi Kiếp bỗng nổi lên trong lòng bàn tay. Ngay sau đó cô ta nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đánh một quyền ra, rất nhiều Lôi Kiếp lao ra từ trên quyền quang đó, toàn bộ thời gian tối tăm vô biên lập tức biến thành biển sấm sét.
Ầm!
Sau một tiếng nổ chói tai vang lên, một vùng Lôi Kiếp lập tức vỡ tan, thân xác Vạn Kiếp của Ác Đạo lại nứt ra lần nữa, vô số Lôi Kiếp bắn ra tứ phía như mũi tên rời khỏi cung, thời không xung quanh ở bất cứ nơi nào nó đi qua cũng lập tức tan chảy và bị chôn vui như cho tuyết vào dầu nóng.
Nhưng sức mạnh của mấy Lôi Kiếp này không thể làm gì được Diệp Quân, cũng không tiêu diệt được kiếm thế của Diệp Quân mà ngược lại còn bị kiếm lực của Diệp Quân trấn áp.
Lúc này sức mạnh kiếm ý của Diệp Quân đã không phải là thứ uy lực Lôi Kiếp của Ác Đạo có thể so bì.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo gần trong gang tấc, vẻ mặt bỗng trở nên hung ác, hai tay cầm kiếm Thanh Huyên, sau đó hung hãn ép về phía trước, vô số kiếm ý và sức mạnh huyết mạch tuôn ra.
Thoáng chốc, vô số Lôi Kiếp trước mặt Ác Đạo vỡ tan, bản thân Ác Đạo cũng bị chấn động lùi về sau. Trong lúc đó, thân xác Lôi Kiếp quanh người cô ta lại bị vỡ nát từng lớp, vô số sấm sét bắn ra, tạo thành một sự hỗn loạn.
Khi dừng lại hẳn, thân xác Ác Đạo đã không còn nữa, chỉ còn lại linh hồn.
Thấy thế, vẻ mặt Vô Biên Chủ thay đổi, run giọng nói: “Đỉnh!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2482: Không thể coi thường
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, một vùng kiếm quang biển máu cuồn cuộn lao đến chỗ Ác Đạo như thủy triều.
Hắn muốn giết Ác Đạo chỉ trong một nhát kiếm.
Mà lúc này đột nhiên chỉ thấy đóa hoa Ác Linh giữa trán Ác Đạo run rẩy kịch liệt, sau đó là một tia sấm sét màu tím nhạt bỗng tuôn ra từ giữa trán cô ta.
Ầm!
Sấm chớp màu tím nhạt này chặn nhát kiếm của Diệp Quân lại, nhưng ngay sau đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Hàng vạn luồng kiếm quang màu đỏ vàng lao đến.
Ầm!
Sau khi kiếm quang chém xuống, sấm chớp màu tím nhạt trước mặt Ác Đạo vỡ nát, Ác Đạo lại bị văng ra xa lần nữa, tiếp vỡ nát, lúc này linh hồn của cô ta thế mà lại bắt đầu trở nên hư ảo.
Bấy giờ thực lực và khí tức của Diệp Quân đã áp chế Ác Đạo một cách hoàn toàn.
Sức mạnh tập trung trên người hắn lúc này không còn là sức mạnh của một mình hắn nữa, mà còn chứa đựng sức mạnh của vạn vật, hơn nữa sức mạnh tín ngưỡng vẫn liên tục tăng lên giống sức mạnh huyết mạch của hắn.
Ở phía xa, sau khi Ác Đạo dừng lại, cô ta cúi xuống nhìn linh hồn đã trở nên mờ nhạt của mình, ánh mắt dần trở nên hung ác.
Diệp Quân vừa định ra tay lần nữa, chỉ thấy Ác Đạo bỗng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, quanh người toát ra tà khí đáng sợ: “Đánh thỏa mãn chưa?”
Nói rồi cô ta xòe bàn tay ra, tức giận hét lên: “Kiếp đến”.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, vô số thời không bỗng vỡ vụn, sau đó Lôi Kiếp màu đỏ vô tận bỗng tụ lại từ khắp đất trời, sau đó đi vào trong người cô ta.
Ầm ầm!
Từng cột sấm chớp màu đỏ lao lên trời từ trong người Ác Đạo.
Hàng trăm triệu Kiếp hộ thân.
Mỗi vũ trụ đều có sinh linh, cũng có kiếp.
Diệp Quân có thể kêu gọi sức mạnh của vạn vật, còn cô ta có thể kêu gọi sức mạnh của hàng trăm triệu Kiếp.
Lúc này, khí tức của Ác Đạo tăng vọt, khí tức đã không yếu hơn khí tức kiếm đạo của Diệp Quân, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên rất nhanh, tốc độ tăng lên gấp mấy lần của Diệp Quân.
Cùng lúc đó thân xác của cô ta cũng nhanh chóng ngưng tụ lại.
Thân xác Vạn Kiếp.
Lần này, thân xác Vạn Kiếp của cô ta còn mạnh hơn trước đó, vì không chỉ là Kiếp của bản thân cô ta, mà còn là Vũ Trụ Kiếp của rất nhiều vũ trụ, lúc này chúng cũng đang giúp đỡ cô ta.
Hàng trăm triệu Kiếp giúp đỡ.
Uy lực Lôi Kiếp toát ra từ trên người Ác Đạo cuồn cuộn lao đến, bắt đầu áp chế ngược lại kiếm thế của Diệp Quân.
Khí tức của hai người đều đang tăng lên rất nhanh, nhưng tốc độ tăng của khí tức Ác Đạo nhanh hơn nhiều.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm Ác Đạo, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Hàng trăm triệu Kiếp của người phụ nữ này cũng đáng sợ thật”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Ác Đạo có khí tức tăng lên nhanh chóng ở phía xa, bình tĩnh nói đây không phải là sức mạnh thực sự của cô ta, bây giờ cô ta vẫn chưa dung hợp được sức mạnh tu luyện của kiếp trước, nếu dung hợp hoàn toàn…
Vô Biên Chủ bỗng khẽ nói: “Đủ rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, nói: “Tiểu tử này làm được đến giờ đã đủ rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân nói: “Nhiều người có yêu cầu quá cao với hắn. Đúng thế, rất nhiều người, trong đó có cả ông và ta của trước kia, chúng ta đều nghĩ hắn muốn thiết lập trật hơi ngây thơ, cứ nghĩ hắn đang suy nghĩ viển vông, chỉ cảm thấy thú vị nhất thời, nhưng trên con đường này, hắn đã dùng hành động nói cho chúng ta biết hắn không hề nói đùa, hắn rất nghiêm túc”.
Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Bây giờ vũ trụ rộng lớn hỗn loạn đến mức nào? Cường giả thì tùy hứng, kẻ yếu thì chấp nhận số phận của mình, không có bất kỳ ràng buộc gì, nhưng sau khi hắn thiết lập trật tự, đúng thật là có thể khiến vũ trụ này trở thành một nơi tốt đẹp hơn, không phải sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân ở bên dưới, khẽ nói: “Thiết lập một trật tự không đơn giản như vậy”.
Vô Biên Chủ cười nói: “Vậy nên sẽ không làm sao? Lão đại, trước đây ông cũng đã từng thiết lập trật tự, ông cũng muốn làm cho vũ trụ này tốt hơn đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Vô Biên Chủ lại nói: “Cho dù các ông nghĩ thế nào đi nữa thì ta cũng rất ngưỡng mộ tên nhóc này. Rõ ràng hắn có thể chẳng làm gì nhưng hắn lại phải chọn con đường khó khăn này, năm đó khi cha hắn nhận ra điều này thì cũng đã muộn rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ông muốn bảo ta giúp hắn à?”
Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Ta muốn lão đại cho hắn một cơ hội, cho hắn chút thời gian để hắn chứng minh bản thân”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Khi nhìn vào vấn đề thì đừng chỉ nhìn hiện tại, phải nhìn nhận xa hơn, ông…”
“Thôi vậy”.
Vô Biên Chủ bỗng cười nói: “Lúc này cũng nói mấy lời vô nghĩa như vậy, ông không muốn giúp thì đó là việc của ông, ta có thể hiểu được”.
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Diệp Quân đã bị áp chế ngược lại ở phía xa, cười nói: “Cháu trai, Vô Biên thúc của cậu cũng muốn tuân theo trật tự của cậu rồi”.
Ầm!
Ở phía xa, khí tức của Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhiều, mặc dù không đáng sợ như tín ngưỡng Chân Thần, nhưng cũng không thể coi thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Vô Biên Chủ, không nói gì, ông ta quay đầu nhìn thời không tối tăm vô tận, híp mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Chương 2483: Công nhận từ đối thủ
Sau khi được tín ngưỡng của Vô Biên Chủ tăng cường, kiếm đạo của Diệp Quân lại tăng lên, song, vẫn không ngăn cản được Ác Đạo bao nhiêu, suy cho cùng, Vô Biên Chủ của hiện tại không còn được khí vận đại đạo phù hộ như trước kia nữa.
Bây giờ ông ta chỉ là một tên cà lơ phất phơ của thành Tẩy Cước thôi!
Lúc này khí tức tỏa ra từ Ác Đạo thật sự quá khủng bố, hàng trăm triệu Kiếp cứ nối tiếp nhau thêm vào người không ngừng, cộng thêm cô ta còn đang liên tục thừa kế sức mạnh trước kia, giờ phút này cô ta giống như một vị thần viễn cổ, khí tức phát ra giống như hàng ngàn ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta ngạt thở!
Cho dù là Diệp Quân, bây giờ khi đối diện với khí tức khủng bố này, hô hấp cũng hơi dồn dập, sắc mặt trắng dần.
Diệp Quân nhìn Ác Đạo, sắc mặt nghiêm trọng, hắn cũng không ngờ Ác Đạo trước mặt này còn có thể kêu gọi hàng trăm triệu Kiếp tới trợ giúp!
Có điều, vậy thì thế nào?
Mắt Diệp Quân đột nhiên ngưng tụ, kiếm Thanh Huyên trong tay run rẩy dữ dội, một tiếng kiếm vang lên trời, tới tận mây xanh.
Ầm!
Kèm theo tiếng kiếm vang vọng, một luồng kiếm quang đột nhiên xẹt qua giữa sân.
Đánh tiếp!
Nơi xa, Ác Đạo đột nhiên chìa một ngón tay ra, đầu ngón tay chỉ xuống, sấm sét màu tím không ngừng xuất hiện.
Ầm ầm!
Trong khi kiếm quang và sấm sét va chạm, sóng xung kích do sức mạnh bùng nổ nháy mắt đã khiến hai người chấn động, đồng thời rút lui.
Có điều, chẳng mấy chốc Ác Đạo đã dừng lại.
Còn Diệp Quân thì lùi xa hàng ngàn trượng!
Ác Đạo nhìn hắn chằm chằm, lòng bàn tay mở ra, một luồng Lôi Kiếp xông ra từ lòng bàn tay của cô ta, nối liền với bầu trời.
Ánh mắt hai người va chạm, khoảnh khắc tiếp theo, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Một luồng kiếm quang và một luồng lôi quang hung hăng đụng vào nhau như hai tinh cầu.
Ầm ầm!
Một luồng sóng xung kích có sức mạnh khủng bố lập tức lan ra xa hàng chục triệu trượng!
Nghiền nát tất cả!
Còn trong khu vực sân đấu này, những tiếng kiếm vang vọng, vô số kiếm quang chém về phía Ác Đạo như hạt mưa.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực chiến đấu, biểu cảm nghiêm trọng.
Mặc dù thực lực của ông ta không phải là cực cao, nhưng thị lực thì vẫn có, bây giờ tình hình chiến đấu trong sân thật sự không có lợi cho Diệp Quân, bởi vì từ đầu tới cuối Ác Đạo đều rất bình tĩnh, hơn nữa khí tức trên người Ác Đạo càng ngày càng không bình thường.
Trong mắt Vô Biên Chủ xuất hiện sự lo lắng.
Tất nhiên là ông ta muốn Diệp Quân thắng, buồn cười, nói sao thì thằng nhóc này cũng được coi là người của mình.
Nhưng trước mắt xem ra, tình hình rất bất lợi cho Diệp Quân.
Hơn nữa, còn có Tổ Đạo!
Nghĩ tới đây, Vô Biên Chủ quay đầu nhìn không gian sâu kia, sự lo lắng trong mắt ông ta ngày càng nhiều, tên Tổ Đạo này còn chưa ra tay thật đâu.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang khiến Vô Biên Chủ thoát khỏi mạch suy nghĩ, ông ta quay đầu nhìn vào thời không tăm tối không giới hạn kia.
Bây giờ, khoảng thời không tăm tối không giới hạn kia đã bị vô số Lôi Kiếp nhấn chìm, biến thành một khoảng biển sấm.
Mà trong biển sấm, chỉ nhìn thấy được một luồng kiếm quang lờ mờ, có điều, bây giờ trong biển Kiếp này, luồng kiếm quang này thật sự quá nhỏ bé, giống như một giọt nước trong biển cả.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực đó, tay phải nắm chặt bình rượu.
Ầm.
Đúng lúc này, chỉ thấy biển Kiếp đột nhiên sôi sục, tiếp theo, một luồng kiếm quang đỏ như máu xé rách biển Kiếp, ngay sau đó, lao thẳng tới Ác Đạo.
Trong biển Kiếp, Ác Đạo nhìn thấy nhát kiếm của Diệp Quân đánh tới, mặt vô cảm, lúc kiếm của Diệp Quân đánh tới trước mặt cô ta, dưới chân cô ta đột nhiên xuất hiện một luồng Lôi Kiếp, trong nháy mắt, cô ta đã biến mất không thấy đâu.
Ầm ầm...
Hàng chục ngàn trượng Lôi Kiếp trỗi dậy từ lòng đất, nháy mắt đã ném bay Diệp Quân đi.
Ngay khoảnh khắc này, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý quanh người Diệp Quân lại bị một luồng uy áp khủng bố mạnh mẽ trấn áp.
Diệp Quân vừa dừng lại còn chưa kịp hít thở, tay phải cầm kiếm của hắn đột nhiên run rẩy, kiếm thế tuôn ra, bấy giờ hắn mới tốt hơn một chút, nhưng, chỉ chớp mắt là kiếm thế của hắn đã bị đè ép.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu nhìn Ác Đạo, bây giờ quanh người Ác Đạo tỏa ra vô số Lôi Kiếp, hơn nữa, giữa đất trời còn có Lôi Kiếp nối liền không dứt tuôn ra sau đó hội tụ vào cơ thể của cô ta.
Uy lực của Kiếp khủng bố tỏa ra từ người Ác Đạo, khiến hắn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Nhưng chớp mắt, ánh mắt hắn đã trở nên kiên định!
Trận đấu này, mình không thể thua!
Trận đấu này, không chỉ liên quan đến Chân tỷ, mà còn liên quan đến toàn bộ Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân đột nhiên gào thét, tay trái mở ra, trong nháy mắt, hàng chục ngàn thanh ý kiếm ngưng tụ giữa trời đất.
Diệp Quân vừa nghĩ tới, hàng chục ngàn thanh ý kiếm đã hóa thành những luồng kiếm quang bay chém tới chỗ Ác Đạo.
Kiếm quang đầy trời rơi xuống như sao băng, mỗi luồng kiếm quang đều bao gồm sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tín ngưỡng của hắn, cực kì khủng bố.
Phía dưới, Ác Đạo liếc những luồng kiếm quang này, lòng bàn tay cô ta mở ra, xung quanh cô ta, hàng chục ngàn luồng Lôi Kiếp ngút trời lao thẳng vào phần sâu nhất của không gian sâu.
Ầm rầm rầm...
Giây phút đó, từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trong biển Kiếp, vô số kiếm quang và Lôi Kiếp va chạm, sau đó vỡ tan mai một trong nháy mắt, khủng bố vô cùng.
Chưa kéo dài được bao lâu, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Gần như cùng một lúc, Ác Đạo cũng biến mất tại chỗ theo, một trụ sấm từ giữa sân quét qua.
Ầm!
Luồng kiếm quang và sấm quang kia nổ tung như pháo hoa, những luồng sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ không ngừng lan ra xung quanh, trong chớp mắt đã lan ra xa tới tận hàng triệu trượng.
Cứ như vậy, hai người đánh nhau điên cuồng.
Mặc dù rõ ràng là khí tức của Ác Đạo đã mạnh hơn Diệp Quân, nhưng lúc này, cô ta cũng không ngăn được Diệp Quân, bởi vì Lôi Kiếp của cô ta không thể phá hủy được kiếm ý và sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, cô ta có thể đè ép, nhưng không thể tiêu diệt.
Có điều, sức mạnh của cô ta luôn tăng vọt điên cuồng, hơn nữa, tốc độ còn vượt xa Diệp Quân.
Càng chiến đầu, cô ta càng có thể nhanh chóng thừa kế thực lực trước kia của mình.
Diệp Quân thì khác, mặc dù huyết mạch phong ma có thể nâng cao lực chiến đấu của hắn, nhưng đó là nâng cao thôi, không phải là thừa kế, đây là sự khác biệt bản chất.
Có điều, lúc này sức chiến đấu nâng cao của hắn cũng rất khủng bố, lúc hắn đánh nhau, đã từ từ chìm vào sự điên cuồng triệt để, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau điên cuồng như vậy, mặc dù bị đè ép, nhưng, hắn càng đánh càng hăng, đặc biệt là niềm tin trong lòng, càng ngày càng kiên định.
Nhìn thấy Diệp Quân dù bị đè ép, nhưng càng đánh càng mạnh, Vô Biên Chủ tạm thở phào nhẹ nhõm, ý chí và niềm tin của thằng nhóc này đang lột xác dần dần.
Dường như nghĩ tới cái gì, ông ta quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn Diệp Quân và Ác Đạo, không nói chuyện.
Vô Biên Chủ cau mày.
Nhưng đúng lúc này, dường như chủ nhân bút Đại Đạo cảm nhận được gì đó, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, chiến trường đó chính là khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế.
Vô Biên Chủ đột nhiên đi tới bên cạnh ông ta, ông ta nhìn vào khu vực chiến trường, “Thế nào rồi?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào khu vực kia, khẽ cau mày, không nói gì.
Vô Biên Chủ đang muốn nói chuyện, chủ nhân bút Đại Đạo đã đột nhiên bảo: “Ông có biết hậu quả khi ông tín ngưỡng hắn không?”
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Hậu quả gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài.
Vô Biên Chủ cười: “Sợ gì chứ, mặc dù thực lực của ông đây không ra gì, nhưng trước giờ chưa từng hèn nhát, ai dám gây sự với ta, cứ việc xông tới.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta, không nói gì.
Đúng lúc này, khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế đột nhiên vỡ nát, tiếp đó, hai người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tịnh tông chủ mặc áo dài trắng, tay phải để sau người, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ, không dao động tí nào.
Đối diện với cô ta, Phạn Chiêu Đế mặc áo dài đen, khóe miệng có nụ cười nhạt.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Tịnh tông chủ có vẻ vẫn chưa dùng toàn lực.”
Tịnh tông chủ không đáp lại cô ta, mà nhìn Diệp Quân ở phía dưới, lát sau cô ta lại nhìn Ác Đạo, chẳng mấy chốc cô ta đã cau mày.
Phạn Chiêu Đế cũng nhìn Diệp Quân ở phía dưới, khẽ cười nói: “Tịnh tông chủ, bây giờ nếu như ngươi tin vào trật tự của hắn, chắc chắn là thực lực của hắn còn có thể nâng cao rất nhiều, khẳng định là tăng lên giới hạn cao nhất còn vượt qua cả Chân Thần, dù sao đạo của ngươi và đạo của hắn cũng trái ngược, kiểu công nhận từ đối thủ này, sẽ khiến trật tự Đại Đạo của hắn trở nên càng tinh khiết, càng mạnh mẽ.”
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2484: Bà ấy nổi giận rồi
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Nói thật ta rất mong ngươi tin vào trật tự của hắn, vì như vậy sẽ càng thú vị hơn, nhưng ta biết ngươi sẽ không như thế, vì ngươi là người có nguyên tắc sẽ không vì tín ngưỡng mà tin tưởng, mặc dù ngươi cho hắn cơ hội để hắn lập ra trật tự, nhưng hắn vẫn chưa thực sự khiến ngươi phải thừa nhận hay khiến ngươi phục, đúng chứ?”
Tịnh tông chủ thu lại tầm mắt, nhìn Ác Đạo, sau đó lại nhìn Phạn Chiêu Đế: “Hóa ra là thế”.
Ha ha!
Phạn Chiêu Đế bỗng bật cười không hề kiêng dè gì, vang vọng đến vô số vũ trụ.
Bên dưới, Vô Biên Chủ khó hiểu nhìn Phạn Chiêu Đế đang cười, ông ta vốn dĩ muốn hỏi chủ nhân bút Đại Đạo về người này nhưng nghĩ lại thì thôi.
Một lúc sau, Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân bên dưới nói: “Nên kết thúc rồi”.
Nói rồi cô ta bỗng vung tay lên, biển Kiếp phía dưới biến mất, Ác Đạo không có động thái gì nữa, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Phạn Chiêu Đế, ngay sau đó cô ta bỗng nhiên trở nên hư ảo.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức của Phạn Chiêu Đế tăng lên gấp một trăm lần.
Thấy thế đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại: “Đây đây…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Phạn Chiêu Đế đang dần trở nên hư ảo, khẽ nói: “Cô ta là kiếp trước của Ác Đạo, Ác Đạo chính là cô ta, cô ta là Ác Đạo”.
Vô Biên Chủ không thể tin được, ngay khi Phạn Chiêu Đế và Ác Đạo dung hợp hoàn toàn, khí tức của Phạn Chiêu Đế đã tăng lên gần một trăm lần.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Ác Đạo đã dung hợp vào với Phạn Chiêu Đế đó, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Mấy vị kiếm tiên kia gần như không ai có thể giết được cô ta”.
Sắc mặt Vô Biên Chủ trắng bệch, cuối cùng bây giờ ông ta cũng đã hiểu tại sao Ác Đạo vẫn luôn bình tĩnh như thế.
Lúc này Phạn Chiêu Đế mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân, nhếch môi: “Bất ngờ chứ?”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế im lặng một chốc, vài ngọn lửa bỗng bốc cháy từ trong người hắn.
Thân xác và thần hồn tiếp tục thiêu đốt.
Ba loại huyết mạch bùng cháy.
Khi Diệp Quân định ra tay, một ngọn lửa màu vàng thiêu đốt từ trong người hắn.
Tiểu Tháp đốt cháy thân xác và thần hồn.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp bật cười: “Đánh là xong”.
Im lặng một lúc, Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định ra tay, lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng bùng cháy.
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên, run giọng nói: “Tiểu Hồn…”
Kiếm Thanh Huyên rung lên, như đang nói gì đó.
Diệp Quân bỗng bật cười, hắn nhìn Ác Đạo: “Phạn Chiêu Đế, đến đây”.
Nói rồi hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi đó.
Nhát kiếm này là nhát kiếm mạnh nhất trong đời này của hắn.
Không có một trong những.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân đang lao đến, cô ta bỗng giơ một ngón tay ra.
Ầm!
Diệp Quân bỗng văng ra xa.
Khi hắn dừng lại.
Kiếm bị gãy.
Tháp bị nứt.
Sức mạnh của ba loại huyết mạch bị ép trấn áp vào trong người, không thể động đậy.
Diệp Quân rơi xuống đất, cả người đều là máu, ý thức mơ hồ.
Mấy giây sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Từ Chân ở chân trời, hắn khẽ nói: “Chân tỷ, để tỷ thất vọng rồi”.
Từ Chân hơi cúi đầu xuống, ngay sau đó cô ta bỗng tiến lên một bước, đang định ra tay thì lúc này khóa Đại Đạo bỗng từ trên trời rơi xuống.
Từ Chân bỗng quay phắt lại: “Cút!”
Ầm!
Chỉ thoáng chốc, khóa Đại Đạo bị vỡ tan.
Tổ Đạo bỗng chỉ vào Từ Chân: “Vạn Đạo Tù”.
Ầm!
Thoáng chốc hàng trăm triệu Đại Đạo xuất hiện, sau đó biến thành khóa giam chầm áp chế Từ Chân tại chỗ, nhưng ngay sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng lao ra từ cơ thể Từ Chân, khóa Vạn Đạo nứt ra.
Không thể giam cầm.
Thấy thế Tổ Đạo nhíu mày.
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo vốn đang quan sát trong tối bỗng bước ra, thấy thế Vô Biên Chủ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó chỉ thấy chủ nhân bút Đại Đạo bỗng xòe tay ra, một cây bút hư ảo bay lên trời, sau đó bay lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Chân.
Ầm!
Một luồng sức mạnh phong ấn đáng sợ bỗng trấn áp Từ Chân.
Vô Biên Chủ khó tin nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông…”
Chủ nhân bút Đại Đạo phớt lờ Vô Biên Chủ, nhìn Từ Chân ở phía xa: “Chân Thần, Vũ Trụ Kiếp phải giải phóng, nếu ngươi ngăn cản”.
Chân Thần bỗng xòe tay ra, thoáng chốc hàng trăm triệu sức mạnh nghịch đạo bay lên trời, sức mạnh phong ấn của Tổ Đạo và chủ nhân bút Đại Đạo bắt đầu sụp đổ.
Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt: “Tổ Đạo, giúp ta”.
Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến thành từng tia tia sáng bay lên trời.
Tổ Đạo bỗng xòe tay ra, sau đó ấn nhẹ xuống.
Ầm!
Cả nền văn minh vũ trụ cấp mười và Đại Đạo của tất cả các nền văn minh bên dưới bỗng vỡ nát thời không, sau đó biến thành những tia sáng hội tụ lại.
Rất nhiều nền văn minh vũ trụ, Đại Đạo tụ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng chỉ xuống dưới, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành một chữ Đạo lao thẳng xuống dưới.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, vô số lực lượng nghịch đạo do Chân Thần bên dưới phóng ra đều bị áp chế, nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh bí ẩn đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể Chân Thần, chữ “Đạo” đó xuất hiện vô số vết nứt.
Đồng tử chủ nhân bút Đại Đạo co rụt lại: “Đó là nhân tính”.
Nói rồi ông ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía xa tinh hà: “Ngăn cô ta lại, nếu không Đại Đạo của tất cả nền văn minh vũ trụ sẽ bị phá vỡ”.
Trầm lặng một lúc, một luồng sáng bí ẩn bỗng lao đến từ sâu trong vũ trụ, chỉ trong chốc lát sức mạnh nhân tính mà Từ Chân phóng ra bị vỡ tan, cùng lúc đó luồng sáng bí ẩn đó rơi vào cơ thể Từ Chân theo khi chữ Đạo, một phần nhân tính còn sót lại của Từ Chân bị áp chế và phong ấn, đồng thời thân xác và thần hồn của cô ta cũng biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Từ Chân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu trong vũ trụ đó, ngay sau đó cô ta cúi đầu xuống nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Sống cho tốt nhé, ta không thể đi cùng cậu rồi”.
Nói rồi cô ta siết chặt hai tay lại.
Ầm!
Cô ta lập tức bị thiêu đốt.
Ở bên dưới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức trở nên hung ác, hắn cầm kiếm Thanh Huyên bị gãy đó rồi bay lên trời, lao về phía Từ Chân, nhưng ngay sau đó một luồng uy lực Kiếp từ trên trời rơi xuống, trấn áp hắn.
Tay trái Diệp Quân chống xuống đất, muốn đứng lên nhưng lúc này Phạn Chiêu Đế giơ tay lên.
Vèo!
Cánh tay trái của hắn bị đứt từ vai, máu bắn ra xung quanh.
Diệp Quân tức giận gầm lên, muốn sử dụng toàn bộ sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, nhưng lúc này ba loại huyết mạch của hắn đều đã bị áp chế, không thể dùng được.
Tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên bị gãy, muốn đứng lên lần nữa, bấy giờ Phạn Chiêu Đế lại giơ tay lên.
Vụt!
Cánh tay phải của hắn bị đứt.
“Mẹ nó, quá đáng lắm rồi”.
Lúc này Vô Biên Chủ bỗng xông tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, đang định ra tay thì Phạn Chiêu Đế vung tay áo lên.
Ầm!
Vô Biên Chủ bị một tia sấm thần đánh trúng, khiến thần hồn bị tiêu diệt.
Cách đó không xa, mặc dù cánh tay của Diệp Quân đã bị đứt nhưng hắn vẫn giãy giụa cố gắng đứng dậy, có điều lúc này một tia sấm thần thánh từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào bụng hắn, cả thân xác và thần hồn của hắn bị thiêu đốt.
Trong một khoảng không không ai có thể nhìn thấy, một người đàn ông và một người phụ nữ đang nhìn xuống bên dưới.
Người đàn ông mặc đồ trắng.
Người phụ nữ mặc váy trắng.
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Quân đã bị đứt hai cánh tay đang không ngừng giãy giụa, sắc mặt hơi tái nhợt, một lúc sau ông ấy chậm rãi quay đầu đi, tay phải nắm chặt lấy tay người phụ nữ váy trắng, cả người khẽ run lên.
Bên dưới, bị Lôi Kiếp đánh trúng, Diệp Quân không thể cử động được nữa, khẽ nói: Cha, cô cô, con thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng con thật sự không thể đánh bại được chúng, khiến mọi người thất vọng rồi.
Vừa dứt lời, ý thức của hắn hoàn toàn mơ hồ.
Phạn Chiêu Đế không cảm xúc nhìn Diệp Quân đã không còn hơi thở nữa, vung tay lên: “Yếu như vậy mà không biết tự lượng sức, còn tưởng mình lợi hại lắm”.
Ầm!
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng bỗng xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn Diệp Quân đã không còn hơi thở nữa, sau đó quay đầu lại nhìn Phạn Chiêu Đế, khuôn mặt dường như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh, mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Bà ấy nổi giận rồi.
Chương 2485: Tiên lên một bước là giết!
Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức biến sắc mặt, thậm chí còn vô thức muốn trốn chạy. Người phụ nữ váy trắng chợt liếc ông ta một cái rồi nói: “Tiến một bước là giết ngay!”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Người phụ nữ váy trắng chầm chậm ngoái lại nhìn Phạn Chiêu Đế thì thấy cô ta cũng đang nhìn mình.
Lúc này, Phạn Chiêu Đế đã khác hoàn toàn so với trước kia. Bây giờ, cô ta không chỉ dung hợp cuối cùng với Ác Đạo, mà còn kế thừa toàn bộ tu vi trước kia của vạn thế. Khéo đến tổ của Đại Đạo thuộc văn minh vũ trụ cấp mười cũng không làm gì cô ta được.
Có thể nói sức mạnh hiện giờ của cô ta đã vượt khỏi giới hạn của mọi văn minh vũ trụ.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng chằm chằm với vẻ tươi vui, chứ không phải nghiêm nghị như trước kia: “Ta từng nói chỉ cần có thời gian thì ta sẽ vượt qua bà. Chắc bà không thể ngờ ngày đó lại tới nhanh vậy đúng không?”
Nói rồi, cô ta nắm chặt bàn tay phải lại.
Uỳnh!
Một trụ sấm màu đỏ máu phóng ra từ trong người cô ta, sau đó chui tít vào sâu bên trong tinh hà vũ trụ.
Loáng cái, vô vàn số kiếp của cả vũ trụ đều hưởng ứng, sau đó tuôn vào người cô ta như thuỷ triều.
Lúc này, khí tức của cô ta đã không còn từ nào hình dung được.
Lúc này, Tổ Đạo đứng trên hư không cũng có vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có, Tổ Đạo chợt phát hiện hình như mình bị lợi dụng.
Khi cô gái này đến nhờ giúp đỡ, Tổ Đạo không hề do dự, vì tu vi của Chân Thần đúng là đang đe doạ đến y.
Đúng!
Là đe doạ đến y.
Cái được gọi là chúng sinh chỉ như phù vân với y thôi.
Sở dĩ y đến đây hoàn toàn vì Từ Chân đã đe doạ đến y. Cũng chính vì thế nên y mới giúp Phạn Chiêu Đế, đồng thời loại bỏ hạn chế của cô ta, để các số kiếp Ác Đạo hỗ trợ cô ta.
Nhưng y không ngờ Phạn Chiêu Đế chính là Ác Đạo, Ác Đạo chính là Phạn Chiêu Đế. Hai bên mà kết hợp thì sẽ có thực lực tăng lên gấp nhiều lần. Giờ có thêm sự hỗ trợ của y nữa thì thực lực của Phạn Chiêu Đế đã đe doạ nghiêm trọng đến y.
Y đã bị người phụ nữ này tính kế.
Thiện Đạo quá mạnh, không được!
Ác Đạo quá mạnh, cũng không được!
Với Tổ Đạo như y mà nói thì cân bằng mới là tốt nhất.
Khi ác kiếp của vô vàn văn minh vũ trụ giúp sức, uy áp mà Phạn Chiêu Đế toả ra lúc này đã vượt xa khỏi uy áp khi vạn đạo tề tụ lúc trước.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng đăm đăm rồi nói: “Hôm nay, ta sẽ trả hết nỗi nhục khi xưa”.
Dứt lời, cô ta đã biến mất tại chỗ.
Vù!
Ngay sau đó, các kiếp số tách nhau ra rồi tấn công người phụ nữ váy trắng.
Lúc này, cô ta đã đại diện cho số kiếp của các văn minh.
Từ xưa đến nay, đó là những thứ mạnh nhất trong Ác Đạo.
Người phụ nữ váy trắng ở phía xa vẫn rất bình tĩnh, khi thấy Phạn Chiêu Đế lao về phía mình, bà ấy chợt tiến lên một bước. Không biết đã có một thanh kiếm xuất hiện trong tay bà ấy từ lúc nào, sau đó người phụ nữ váy trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Phạn Chiêu Đế khi cô ta còn chưa kịp phản ứng. Cùng lúc đó, bà ấy đã cắm thanh kiếm xuyên qua mi tâm cô ta.
Uỳnh!
Phạn Chiêu Đế chết đứng tại chỗ, các số kiếp cũng lập tức vỡ nát.
Tổ Đạo thì xem đến ngây người.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế đang gần mình trong gang tấc rồi gằn từng chữ: “Định ra vẻ với ta ư?”
Nói rồi, bà ấy đánh một phát lên bả vai cô ta.
Bụp!
Thể xác vỡ nát, linh hồn quỳ gối.
Linh hồn của Phạn Chiêu Đế cứ thế quỳ xuống.
Tổ Đạo thấy xong thì như thể tam quan đã thay đổi.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng im lặng.
Phạn Chiêu Đế quỳ ở đó với vẻ bàng hoàng.
Người phụ nữ váy trắng chợt quay đi rồi tiến lại gần Diệp Quân, sau đó cúi xuống bế hắn lên. Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo chợt nói: “Só kiếp và khí vận của hắn rõ ràng đã biến mất hẳn rồi…”
Người phụ nữ váy trắng ngoảnh lại nhìn ông ta rồi nói: “Ta làm số kiếp và vận khí của nó biến mất với mong muốn giúp nó mạnh hơn, chứ không phải để nó chết, hiểu chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghệt mặt ra.
Người phụ nữ váy trắng: “Cút về hệ Ngân Hà đi, nếu dám rời khỏi đó nửa bước thì ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi đó”.
“Vâng!”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay người bỏ đi, loáng cái, ông ta đã quay về hệ Ngân Hà. Khi mới thở phào được một hơi thì có một luồng sức mạnh thần bí giáng từ trên trời xuống trấn áp tu vi của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo tái mét măt: “Xong đời rồi!”
Kiếp giới.
Người phụ nữ váy trắng ngẩng lên nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo thoáng do dự rồi nói: “Các hạ, vạn đạo, vạn linh…”
“Cút!”
Người phụ nữ váy trắng vừa nói dứt câu thì Tổ Đạo đã hoá thành tro tàn, quay lại làm một ảo ảnh như trước.
Người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân rời đi.
Phạn Chiêu Đế chợt lên tiếng: “Bà không giết ta ư?”
Người phụ nữ váy trắng chẳng thèm ngoái lại mà nói: “Ngươi không xứng!”
Phạn Chiêu Đế nhìn về phía xa mà không biết nên vui hay buồn.
Chờ người phụ nữ váy trắng hoàn toàn biến mất, Phạn Chiêu Đế mới chầm chậm đứng dậy rồi cười nói: “Định lấy ta ra làm thử thách cho cháu bà ư? Được thôi, vậy thì chúng ta cùng chờ xem thằng cháu vô dụng của bà có đấu lại được ta không”.
Dứt lời, cô ta đã biến mất.
Một lát sau, cô ta đã đến một tinh không mênh mông. Lúc này chợt có một giọng nói vang lên trước mặt cô ta: “Ta đã nói ngay từ đầu rồi, dù dung hợp vạn đạo thì cũng không đánh lại bà ta đâu mà ngươi không tin”.
Phạn Chiêu Đế nhắm mắt lại rồi nói: “Ta còn thiếu một bước cuối cùng nữa là có thể vượt qua mọi đạo trên thế gian, khi ấy nhất định có thể đấu với bà ta một trận”.
Giọng nói kia: “Tự ngươi vứt thiện niệm của mình đi nên giờ khiến Đại Đạo bị thiếu sót, không hoàn hảo, còn trách ai?”
Phạn Chiêu Đế nắm chặt tay thành quyền, sau đó chợt mở mắt rồi gào lên: “Không giết bà ta thì ta sống kiếp này cũng vô nghĩa”.
Nói rồi, cô ta lập tức biến mất. Cùng lúc đó, giọng nói của cô ta đã vọng lại: “Để ta xem ai sẽ thắng ai”.
Trong tinh không, người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân đi tới trước mặt người đàn ông áo trắng. Người đàn ông áo trắng đỡ lấy Diệp Quân rồi nhìn hắn, sau đó khẽ nói: “Thanh Nhi, ngày xưa ta hận phụ thân mình, nhưng không ngờ có ngày ta cũng trở thành một người như vậy”, nói rồi, ông ấy lắc đầu: “Nếu không thật sự tuyệt vọng và thất bại thì mai này dù Phá Thần cũng sẽ có khiếm khuyết, ta không muốn nó đi trên con đường cũ của mình”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì, mà chỉ vươn tay lau máu trên mặt Diệp Quân.
Người đàn ông áo trắng: “Thanh Nhi, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ…”
Người phụ nữ váy trắng: “Đã phong ấn hoàn toàn rồi thu vào bên trong thời không đặc biệt của Tiểu Tháp rồi, chờ nó tự giải phong ấn thôi”.
Người đàn ông áo trắng gật gù: “Thế Từ cô nương kia…”
Người phụ nữ váy trắng: “Rất cứng đầu”.
Người đàn ông áo trắng thoáng nghi hoặc.
Người phụ nữ váy trắng: “Chuyện tình cảm giữa hai đứa nó, chúng ta không nên tham gia vào”.
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đi thôi, có mấy việc ta phải giải quyết cho tiểu tử này”.
Vực Cửu Châu.
Thần Châu.
Hôm nay, Tả tộc đang bày tiệc ăn mừng linh đình.
Tả Lâu - người đứng đầu gia tộc mặc một chiếc trường bào màu đỏ, gương mặt tươi cười sáng láng.
Tại sao ông ta lại vui như vậy?
Vì vừa nãy, ông ta mới nhận được một tin, đó là Sáng Thế Đạo Điện đã đánh một trận với vũ trụ Quan Huyên và Sáng Thế Đạo Điện đã toàn thắng, Diệp Quân thì chết trận, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã biến mất.
Đúng vậy, vũ trụ Quan Huyên cùng Chân vũ trụ đã bị xoá sổ.
Sáng Thế Đại Điện đại thắng!
Thú thực là nghe tin này xong, ông ta đã thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng bấy lâu cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Lúc trước, ông ta dẫn cả gia tộc trốn chạy với tâm trạng luôn thấp thỏm lo sợ. Vì thực lực mà người phụ nữ váy trắng thể hiện trước đó quá khủng khiếp. Ông ta sợ Diệp Quân sẽ đến trả thù, nhưng không ngờ Diệp Quân đã đến Kiếp giới và bị Sáng Thế Đạo Điện tiêu diệt.
Bây giờ, Diệp Quân đã chết, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên thì biến mất hẳn rồi.
Giờ thì họ có thể ăn no ngủ kỹ rồi.
Điều quan trọng nhất là họ đã bám vào được Sáng Thế Đạo Điện, có sự giúp đỡ của họ thì chắc chắn gia tộc họ Tả sẽ còn huy hoàng hơn thời tổ tiên dẫn dắt. Cái tên Tả Lâu sẽ lên một tầm cao mới.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Tả Lâu càng rạng rỡ hơn: “Cứ tưởng người phụ nữ váy trắng kia giỏi giang thế nào, nhưng khi đánh với Sáng Thế Đạo Điện lại không dám xuất hiện, đúng là nực cười!”
Kiếm đạo Trật Tự!
Sau khi được người ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên tin tưởng, lúc này cuối cùng kiếm đạo của Diệp Quân cũng được hoàn thiện, uy lực kiếm đạo toát ra từ trên người hắn mạnh hơn kiếm ý trước đó ít nhất mười lần. Cho dù là uy lực vũ trụ đáng sợ đó thì lúc này đối mặt với kiếm ý và kiếm thế của hắn cũng giống như cây tre bị gió mạnh thổi bay, đè ép đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
Lúc này Diệp Quân đã áp chế được Ác Đạo hoàn toàn.
Trong bóng tối, Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân đã có sự thay đổi rất nhiều về kiếm đạo, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có, lúc này cảm giác của ông ta với Diệp Quân chỉ có hai chữ: đáng sợ.
Bây giờ Diệp Quân quả thật mạnh đến mức khủng khiếp.
Nhìn Diệp Quân với kiếm thế ngút trời đó, Vô Biên Chủ vẫn cảm thấy hơi phức tạp, phải biết rằng, lúc đầu khi đứng trước mặt ông ta, tên nhóc này yếu như gà vậy, chỉ cần siết chặt một chút thôi cũng có thể chết, nhưng bây giờ ông đã không thể làm gì được tên này nữa.
Dường như nhận ra điều gì đó, Vô Biên Chủ đột nhiên thu lại suy nghĩ, quay đầu nhìn Ác Đạo ở phía đối diện Diệp Quân, lúc này Ác Đạo không hề có cảm xúc, không tức giận, cũng không ngạc nhiên, rất bình tĩnh.
Thấy thế Vô Biên Chủ nhíu mày, cảm thấy hơi bất an: “Cô ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên lạnh nhạt nói: “Tên nhóc đó có chiêu riêng của mình, có người giúp, ông nghĩ người ta không có sao?”
Nghe thế Vô Biên Chủ quay sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân bút Đại Đạo cúi đầu xuống không nói gì thêm, ánh mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ lo lắng.
Bên dưới, sau khi được mọi người ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên giúp sức về mặt sức mạnh tín ngưỡng, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này hắn thế mà lại có thể cảm nhận được tất cả mọi người qua sức mạnh của những tín ngưỡng đó.
Lúc này mọi người chính là hắn, mà hắn chính là tất cả sinh linh.
Sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng vô tận liên tục hội tụ lại từ trời đất, cùng với sự hỗ trợ liên tục của sức mạnh tín ngưỡng này, kiếm ý trật tự của hắn càng trở nên mạnh hơn, có thể nói kiếm ý trật tự của hắn đang liên tục thay đổi theo từng giây từng phút.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, kiếm quang lóe lên trong mắt, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, lúc này kiếm Thanh Huyên không chỉ là kiếm Thanh Huyên, mà còn là kiếm Trật Tự.
Trật Tự và Thanh Huyên hợp lại với nhau.
Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên nhìn Ác Đạo, tâm hướng về đâu, kiếm lao đến đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang lao đến trước mặt Ác Đạo.
Tốc độ nhát kiếm này của Diệp Quân cực kỳ nhanh hệt như một tia chớp, chém một nhát đến với tốc độ cực nhanh.
Phản ứng của Ác Đạo cũng nhanh, ngay khi Diệp Quân xuất kiếm, cô ta đã tung ra một quyền.
Ngàn vạn Lôi Kiếp xuất hiện.
Bùm!
Một vùng Lôi Kiếp màu máu lập tức nổ tung, biến thành ngàn vạn mảnh vỡ văng ra xung quanh. Ác Đạo lập tức lùi về sau cả mấy chục vạn trượng, cô ta vừa dừng lại, cả người đã bị đánh vào trong thời không tối tăm vô tận. Lôi Kiếp toát ra từ xung quanh cô ta lập tức biến mất.
Uy lực của một nhát kiếm vô cùng đáng sợ.
Sau khi nhìn thấy uy lực nhát kiếm này của Diệp Quân, Vô Biên Chủ giật thót: “Vượt tiêu chuẩn rồi”.
Lúc này sức mạnh mà Diệp Quân thể hiện đã vô cùng bất thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Kiếm đạo trật tự này của hắn vẫn chưa được xem là đột phá, nếu là đột phá thật…”
Nói rồi ông ta quay sang nhìn Vô Biên Chủ: “Có thể đánh một vạn người như ông”.
Vô Biên Chủ…
Trong thời không đặc biệt đó, Ác Đạo cúi đầu nhìn cơ thể của mình, lúc này trên thân xác Vạn Kiếp của cô ta đã có những vết nứt mơ hồ.
Một nhát kiếm phá vỡ Vạn Kiếp.
Ác Đạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, không cảm xúc nhướng mày: “Chỉ thế à?”
Nói rồi cô ta vung nhẹ tay phải lên, vô số Lôi Kiếp lập tức lao đến bao phủ lấy cô ta, cơ thể vốn dĩ có vô số vết nứt nhanh chóng hồi phục.
Diệp Quân nhìn thời không tối tăm vô biên đó, không nói gì, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên, ngay sau đó cả người hắn đã xuất hiện trước mặt Ác Đạo.
Một nhát kiếm đánh tới.
Ác Đạo híp mắt, Lôi Kiếp cuồn cuộn như thủy triều trong mắt cô ta, cô ta xòe tay phải ra, một Lôi Kiếp bỗng nổi lên trong lòng bàn tay. Ngay sau đó cô ta nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đánh một quyền ra, rất nhiều Lôi Kiếp lao ra từ trên quyền quang đó, toàn bộ thời gian tối tăm vô biên lập tức biến thành biển sấm sét.
Ầm!
Sau một tiếng nổ chói tai vang lên, một vùng Lôi Kiếp lập tức vỡ tan, thân xác Vạn Kiếp của Ác Đạo lại nứt ra lần nữa, vô số Lôi Kiếp bắn ra tứ phía như mũi tên rời khỏi cung, thời không xung quanh ở bất cứ nơi nào nó đi qua cũng lập tức tan chảy và bị chôn vui như cho tuyết vào dầu nóng.
Nhưng sức mạnh của mấy Lôi Kiếp này không thể làm gì được Diệp Quân, cũng không tiêu diệt được kiếm thế của Diệp Quân mà ngược lại còn bị kiếm lực của Diệp Quân trấn áp.
Lúc này sức mạnh kiếm ý của Diệp Quân đã không phải là thứ uy lực Lôi Kiếp của Ác Đạo có thể so bì.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo gần trong gang tấc, vẻ mặt bỗng trở nên hung ác, hai tay cầm kiếm Thanh Huyên, sau đó hung hãn ép về phía trước, vô số kiếm ý và sức mạnh huyết mạch tuôn ra.
Thoáng chốc, vô số Lôi Kiếp trước mặt Ác Đạo vỡ tan, bản thân Ác Đạo cũng bị chấn động lùi về sau. Trong lúc đó, thân xác Lôi Kiếp quanh người cô ta lại bị vỡ nát từng lớp, vô số sấm sét bắn ra, tạo thành một sự hỗn loạn.
Khi dừng lại hẳn, thân xác Ác Đạo đã không còn nữa, chỉ còn lại linh hồn.
Thấy thế, vẻ mặt Vô Biên Chủ thay đổi, run giọng nói: “Đỉnh!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2482: Không thể coi thường
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, một vùng kiếm quang biển máu cuồn cuộn lao đến chỗ Ác Đạo như thủy triều.
Hắn muốn giết Ác Đạo chỉ trong một nhát kiếm.
Mà lúc này đột nhiên chỉ thấy đóa hoa Ác Linh giữa trán Ác Đạo run rẩy kịch liệt, sau đó là một tia sấm sét màu tím nhạt bỗng tuôn ra từ giữa trán cô ta.
Ầm!
Sấm chớp màu tím nhạt này chặn nhát kiếm của Diệp Quân lại, nhưng ngay sau đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Hàng vạn luồng kiếm quang màu đỏ vàng lao đến.
Ầm!
Sau khi kiếm quang chém xuống, sấm chớp màu tím nhạt trước mặt Ác Đạo vỡ nát, Ác Đạo lại bị văng ra xa lần nữa, tiếp vỡ nát, lúc này linh hồn của cô ta thế mà lại bắt đầu trở nên hư ảo.
Bấy giờ thực lực và khí tức của Diệp Quân đã áp chế Ác Đạo một cách hoàn toàn.
Sức mạnh tập trung trên người hắn lúc này không còn là sức mạnh của một mình hắn nữa, mà còn chứa đựng sức mạnh của vạn vật, hơn nữa sức mạnh tín ngưỡng vẫn liên tục tăng lên giống sức mạnh huyết mạch của hắn.
Ở phía xa, sau khi Ác Đạo dừng lại, cô ta cúi xuống nhìn linh hồn đã trở nên mờ nhạt của mình, ánh mắt dần trở nên hung ác.
Diệp Quân vừa định ra tay lần nữa, chỉ thấy Ác Đạo bỗng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, quanh người toát ra tà khí đáng sợ: “Đánh thỏa mãn chưa?”
Nói rồi cô ta xòe bàn tay ra, tức giận hét lên: “Kiếp đến”.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, vô số thời không bỗng vỡ vụn, sau đó Lôi Kiếp màu đỏ vô tận bỗng tụ lại từ khắp đất trời, sau đó đi vào trong người cô ta.
Ầm ầm!
Từng cột sấm chớp màu đỏ lao lên trời từ trong người Ác Đạo.
Hàng trăm triệu Kiếp hộ thân.
Mỗi vũ trụ đều có sinh linh, cũng có kiếp.
Diệp Quân có thể kêu gọi sức mạnh của vạn vật, còn cô ta có thể kêu gọi sức mạnh của hàng trăm triệu Kiếp.
Lúc này, khí tức của Ác Đạo tăng vọt, khí tức đã không yếu hơn khí tức kiếm đạo của Diệp Quân, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên rất nhanh, tốc độ tăng lên gấp mấy lần của Diệp Quân.
Cùng lúc đó thân xác của cô ta cũng nhanh chóng ngưng tụ lại.
Thân xác Vạn Kiếp.
Lần này, thân xác Vạn Kiếp của cô ta còn mạnh hơn trước đó, vì không chỉ là Kiếp của bản thân cô ta, mà còn là Vũ Trụ Kiếp của rất nhiều vũ trụ, lúc này chúng cũng đang giúp đỡ cô ta.
Hàng trăm triệu Kiếp giúp đỡ.
Uy lực Lôi Kiếp toát ra từ trên người Ác Đạo cuồn cuộn lao đến, bắt đầu áp chế ngược lại kiếm thế của Diệp Quân.
Khí tức của hai người đều đang tăng lên rất nhanh, nhưng tốc độ tăng của khí tức Ác Đạo nhanh hơn nhiều.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm Ác Đạo, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Hàng trăm triệu Kiếp của người phụ nữ này cũng đáng sợ thật”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Ác Đạo có khí tức tăng lên nhanh chóng ở phía xa, bình tĩnh nói đây không phải là sức mạnh thực sự của cô ta, bây giờ cô ta vẫn chưa dung hợp được sức mạnh tu luyện của kiếp trước, nếu dung hợp hoàn toàn…
Vô Biên Chủ bỗng khẽ nói: “Đủ rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, nói: “Tiểu tử này làm được đến giờ đã đủ rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân nói: “Nhiều người có yêu cầu quá cao với hắn. Đúng thế, rất nhiều người, trong đó có cả ông và ta của trước kia, chúng ta đều nghĩ hắn muốn thiết lập trật hơi ngây thơ, cứ nghĩ hắn đang suy nghĩ viển vông, chỉ cảm thấy thú vị nhất thời, nhưng trên con đường này, hắn đã dùng hành động nói cho chúng ta biết hắn không hề nói đùa, hắn rất nghiêm túc”.
Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Bây giờ vũ trụ rộng lớn hỗn loạn đến mức nào? Cường giả thì tùy hứng, kẻ yếu thì chấp nhận số phận của mình, không có bất kỳ ràng buộc gì, nhưng sau khi hắn thiết lập trật tự, đúng thật là có thể khiến vũ trụ này trở thành một nơi tốt đẹp hơn, không phải sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân ở bên dưới, khẽ nói: “Thiết lập một trật tự không đơn giản như vậy”.
Vô Biên Chủ cười nói: “Vậy nên sẽ không làm sao? Lão đại, trước đây ông cũng đã từng thiết lập trật tự, ông cũng muốn làm cho vũ trụ này tốt hơn đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Vô Biên Chủ lại nói: “Cho dù các ông nghĩ thế nào đi nữa thì ta cũng rất ngưỡng mộ tên nhóc này. Rõ ràng hắn có thể chẳng làm gì nhưng hắn lại phải chọn con đường khó khăn này, năm đó khi cha hắn nhận ra điều này thì cũng đã muộn rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ông muốn bảo ta giúp hắn à?”
Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Ta muốn lão đại cho hắn một cơ hội, cho hắn chút thời gian để hắn chứng minh bản thân”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Khi nhìn vào vấn đề thì đừng chỉ nhìn hiện tại, phải nhìn nhận xa hơn, ông…”
“Thôi vậy”.
Vô Biên Chủ bỗng cười nói: “Lúc này cũng nói mấy lời vô nghĩa như vậy, ông không muốn giúp thì đó là việc của ông, ta có thể hiểu được”.
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Diệp Quân đã bị áp chế ngược lại ở phía xa, cười nói: “Cháu trai, Vô Biên thúc của cậu cũng muốn tuân theo trật tự của cậu rồi”.
Ầm!
Ở phía xa, khí tức của Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhiều, mặc dù không đáng sợ như tín ngưỡng Chân Thần, nhưng cũng không thể coi thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Vô Biên Chủ, không nói gì, ông ta quay đầu nhìn thời không tối tăm vô tận, híp mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Chương 2483: Công nhận từ đối thủ
Sau khi được tín ngưỡng của Vô Biên Chủ tăng cường, kiếm đạo của Diệp Quân lại tăng lên, song, vẫn không ngăn cản được Ác Đạo bao nhiêu, suy cho cùng, Vô Biên Chủ của hiện tại không còn được khí vận đại đạo phù hộ như trước kia nữa.
Bây giờ ông ta chỉ là một tên cà lơ phất phơ của thành Tẩy Cước thôi!
Lúc này khí tức tỏa ra từ Ác Đạo thật sự quá khủng bố, hàng trăm triệu Kiếp cứ nối tiếp nhau thêm vào người không ngừng, cộng thêm cô ta còn đang liên tục thừa kế sức mạnh trước kia, giờ phút này cô ta giống như một vị thần viễn cổ, khí tức phát ra giống như hàng ngàn ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta ngạt thở!
Cho dù là Diệp Quân, bây giờ khi đối diện với khí tức khủng bố này, hô hấp cũng hơi dồn dập, sắc mặt trắng dần.
Diệp Quân nhìn Ác Đạo, sắc mặt nghiêm trọng, hắn cũng không ngờ Ác Đạo trước mặt này còn có thể kêu gọi hàng trăm triệu Kiếp tới trợ giúp!
Có điều, vậy thì thế nào?
Mắt Diệp Quân đột nhiên ngưng tụ, kiếm Thanh Huyên trong tay run rẩy dữ dội, một tiếng kiếm vang lên trời, tới tận mây xanh.
Ầm!
Kèm theo tiếng kiếm vang vọng, một luồng kiếm quang đột nhiên xẹt qua giữa sân.
Đánh tiếp!
Nơi xa, Ác Đạo đột nhiên chìa một ngón tay ra, đầu ngón tay chỉ xuống, sấm sét màu tím không ngừng xuất hiện.
Ầm ầm!
Trong khi kiếm quang và sấm sét va chạm, sóng xung kích do sức mạnh bùng nổ nháy mắt đã khiến hai người chấn động, đồng thời rút lui.
Có điều, chẳng mấy chốc Ác Đạo đã dừng lại.
Còn Diệp Quân thì lùi xa hàng ngàn trượng!
Ác Đạo nhìn hắn chằm chằm, lòng bàn tay mở ra, một luồng Lôi Kiếp xông ra từ lòng bàn tay của cô ta, nối liền với bầu trời.
Ánh mắt hai người va chạm, khoảnh khắc tiếp theo, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Một luồng kiếm quang và một luồng lôi quang hung hăng đụng vào nhau như hai tinh cầu.
Ầm ầm!
Một luồng sóng xung kích có sức mạnh khủng bố lập tức lan ra xa hàng chục triệu trượng!
Nghiền nát tất cả!
Còn trong khu vực sân đấu này, những tiếng kiếm vang vọng, vô số kiếm quang chém về phía Ác Đạo như hạt mưa.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực chiến đấu, biểu cảm nghiêm trọng.
Mặc dù thực lực của ông ta không phải là cực cao, nhưng thị lực thì vẫn có, bây giờ tình hình chiến đấu trong sân thật sự không có lợi cho Diệp Quân, bởi vì từ đầu tới cuối Ác Đạo đều rất bình tĩnh, hơn nữa khí tức trên người Ác Đạo càng ngày càng không bình thường.
Trong mắt Vô Biên Chủ xuất hiện sự lo lắng.
Tất nhiên là ông ta muốn Diệp Quân thắng, buồn cười, nói sao thì thằng nhóc này cũng được coi là người của mình.
Nhưng trước mắt xem ra, tình hình rất bất lợi cho Diệp Quân.
Hơn nữa, còn có Tổ Đạo!
Nghĩ tới đây, Vô Biên Chủ quay đầu nhìn không gian sâu kia, sự lo lắng trong mắt ông ta ngày càng nhiều, tên Tổ Đạo này còn chưa ra tay thật đâu.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang khiến Vô Biên Chủ thoát khỏi mạch suy nghĩ, ông ta quay đầu nhìn vào thời không tăm tối không giới hạn kia.
Bây giờ, khoảng thời không tăm tối không giới hạn kia đã bị vô số Lôi Kiếp nhấn chìm, biến thành một khoảng biển sấm.
Mà trong biển sấm, chỉ nhìn thấy được một luồng kiếm quang lờ mờ, có điều, bây giờ trong biển Kiếp này, luồng kiếm quang này thật sự quá nhỏ bé, giống như một giọt nước trong biển cả.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực đó, tay phải nắm chặt bình rượu.
Ầm.
Đúng lúc này, chỉ thấy biển Kiếp đột nhiên sôi sục, tiếp theo, một luồng kiếm quang đỏ như máu xé rách biển Kiếp, ngay sau đó, lao thẳng tới Ác Đạo.
Trong biển Kiếp, Ác Đạo nhìn thấy nhát kiếm của Diệp Quân đánh tới, mặt vô cảm, lúc kiếm của Diệp Quân đánh tới trước mặt cô ta, dưới chân cô ta đột nhiên xuất hiện một luồng Lôi Kiếp, trong nháy mắt, cô ta đã biến mất không thấy đâu.
Ầm ầm...
Hàng chục ngàn trượng Lôi Kiếp trỗi dậy từ lòng đất, nháy mắt đã ném bay Diệp Quân đi.
Ngay khoảnh khắc này, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý quanh người Diệp Quân lại bị một luồng uy áp khủng bố mạnh mẽ trấn áp.
Diệp Quân vừa dừng lại còn chưa kịp hít thở, tay phải cầm kiếm của hắn đột nhiên run rẩy, kiếm thế tuôn ra, bấy giờ hắn mới tốt hơn một chút, nhưng, chỉ chớp mắt là kiếm thế của hắn đã bị đè ép.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu nhìn Ác Đạo, bây giờ quanh người Ác Đạo tỏa ra vô số Lôi Kiếp, hơn nữa, giữa đất trời còn có Lôi Kiếp nối liền không dứt tuôn ra sau đó hội tụ vào cơ thể của cô ta.
Uy lực của Kiếp khủng bố tỏa ra từ người Ác Đạo, khiến hắn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Nhưng chớp mắt, ánh mắt hắn đã trở nên kiên định!
Trận đấu này, mình không thể thua!
Trận đấu này, không chỉ liên quan đến Chân tỷ, mà còn liên quan đến toàn bộ Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân đột nhiên gào thét, tay trái mở ra, trong nháy mắt, hàng chục ngàn thanh ý kiếm ngưng tụ giữa trời đất.
Diệp Quân vừa nghĩ tới, hàng chục ngàn thanh ý kiếm đã hóa thành những luồng kiếm quang bay chém tới chỗ Ác Đạo.
Kiếm quang đầy trời rơi xuống như sao băng, mỗi luồng kiếm quang đều bao gồm sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tín ngưỡng của hắn, cực kì khủng bố.
Phía dưới, Ác Đạo liếc những luồng kiếm quang này, lòng bàn tay cô ta mở ra, xung quanh cô ta, hàng chục ngàn luồng Lôi Kiếp ngút trời lao thẳng vào phần sâu nhất của không gian sâu.
Ầm rầm rầm...
Giây phút đó, từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trong biển Kiếp, vô số kiếm quang và Lôi Kiếp va chạm, sau đó vỡ tan mai một trong nháy mắt, khủng bố vô cùng.
Chưa kéo dài được bao lâu, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Gần như cùng một lúc, Ác Đạo cũng biến mất tại chỗ theo, một trụ sấm từ giữa sân quét qua.
Ầm!
Luồng kiếm quang và sấm quang kia nổ tung như pháo hoa, những luồng sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ không ngừng lan ra xung quanh, trong chớp mắt đã lan ra xa tới tận hàng triệu trượng.
Cứ như vậy, hai người đánh nhau điên cuồng.
Mặc dù rõ ràng là khí tức của Ác Đạo đã mạnh hơn Diệp Quân, nhưng lúc này, cô ta cũng không ngăn được Diệp Quân, bởi vì Lôi Kiếp của cô ta không thể phá hủy được kiếm ý và sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, cô ta có thể đè ép, nhưng không thể tiêu diệt.
Có điều, sức mạnh của cô ta luôn tăng vọt điên cuồng, hơn nữa, tốc độ còn vượt xa Diệp Quân.
Càng chiến đầu, cô ta càng có thể nhanh chóng thừa kế thực lực trước kia của mình.
Diệp Quân thì khác, mặc dù huyết mạch phong ma có thể nâng cao lực chiến đấu của hắn, nhưng đó là nâng cao thôi, không phải là thừa kế, đây là sự khác biệt bản chất.
Có điều, lúc này sức chiến đấu nâng cao của hắn cũng rất khủng bố, lúc hắn đánh nhau, đã từ từ chìm vào sự điên cuồng triệt để, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau điên cuồng như vậy, mặc dù bị đè ép, nhưng, hắn càng đánh càng hăng, đặc biệt là niềm tin trong lòng, càng ngày càng kiên định.
Nhìn thấy Diệp Quân dù bị đè ép, nhưng càng đánh càng mạnh, Vô Biên Chủ tạm thở phào nhẹ nhõm, ý chí và niềm tin của thằng nhóc này đang lột xác dần dần.
Dường như nghĩ tới cái gì, ông ta quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn Diệp Quân và Ác Đạo, không nói chuyện.
Vô Biên Chủ cau mày.
Nhưng đúng lúc này, dường như chủ nhân bút Đại Đạo cảm nhận được gì đó, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, chiến trường đó chính là khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế.
Vô Biên Chủ đột nhiên đi tới bên cạnh ông ta, ông ta nhìn vào khu vực chiến trường, “Thế nào rồi?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào khu vực kia, khẽ cau mày, không nói gì.
Vô Biên Chủ đang muốn nói chuyện, chủ nhân bút Đại Đạo đã đột nhiên bảo: “Ông có biết hậu quả khi ông tín ngưỡng hắn không?”
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Hậu quả gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài.
Vô Biên Chủ cười: “Sợ gì chứ, mặc dù thực lực của ông đây không ra gì, nhưng trước giờ chưa từng hèn nhát, ai dám gây sự với ta, cứ việc xông tới.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta, không nói gì.
Đúng lúc này, khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế đột nhiên vỡ nát, tiếp đó, hai người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tịnh tông chủ mặc áo dài trắng, tay phải để sau người, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ, không dao động tí nào.
Đối diện với cô ta, Phạn Chiêu Đế mặc áo dài đen, khóe miệng có nụ cười nhạt.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Tịnh tông chủ có vẻ vẫn chưa dùng toàn lực.”
Tịnh tông chủ không đáp lại cô ta, mà nhìn Diệp Quân ở phía dưới, lát sau cô ta lại nhìn Ác Đạo, chẳng mấy chốc cô ta đã cau mày.
Phạn Chiêu Đế cũng nhìn Diệp Quân ở phía dưới, khẽ cười nói: “Tịnh tông chủ, bây giờ nếu như ngươi tin vào trật tự của hắn, chắc chắn là thực lực của hắn còn có thể nâng cao rất nhiều, khẳng định là tăng lên giới hạn cao nhất còn vượt qua cả Chân Thần, dù sao đạo của ngươi và đạo của hắn cũng trái ngược, kiểu công nhận từ đối thủ này, sẽ khiến trật tự Đại Đạo của hắn trở nên càng tinh khiết, càng mạnh mẽ.”
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2484: Bà ấy nổi giận rồi
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Nói thật ta rất mong ngươi tin vào trật tự của hắn, vì như vậy sẽ càng thú vị hơn, nhưng ta biết ngươi sẽ không như thế, vì ngươi là người có nguyên tắc sẽ không vì tín ngưỡng mà tin tưởng, mặc dù ngươi cho hắn cơ hội để hắn lập ra trật tự, nhưng hắn vẫn chưa thực sự khiến ngươi phải thừa nhận hay khiến ngươi phục, đúng chứ?”
Tịnh tông chủ thu lại tầm mắt, nhìn Ác Đạo, sau đó lại nhìn Phạn Chiêu Đế: “Hóa ra là thế”.
Ha ha!
Phạn Chiêu Đế bỗng bật cười không hề kiêng dè gì, vang vọng đến vô số vũ trụ.
Bên dưới, Vô Biên Chủ khó hiểu nhìn Phạn Chiêu Đế đang cười, ông ta vốn dĩ muốn hỏi chủ nhân bút Đại Đạo về người này nhưng nghĩ lại thì thôi.
Một lúc sau, Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân bên dưới nói: “Nên kết thúc rồi”.
Nói rồi cô ta bỗng vung tay lên, biển Kiếp phía dưới biến mất, Ác Đạo không có động thái gì nữa, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Phạn Chiêu Đế, ngay sau đó cô ta bỗng nhiên trở nên hư ảo.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức của Phạn Chiêu Đế tăng lên gấp một trăm lần.
Thấy thế đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại: “Đây đây…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Phạn Chiêu Đế đang dần trở nên hư ảo, khẽ nói: “Cô ta là kiếp trước của Ác Đạo, Ác Đạo chính là cô ta, cô ta là Ác Đạo”.
Vô Biên Chủ không thể tin được, ngay khi Phạn Chiêu Đế và Ác Đạo dung hợp hoàn toàn, khí tức của Phạn Chiêu Đế đã tăng lên gần một trăm lần.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Ác Đạo đã dung hợp vào với Phạn Chiêu Đế đó, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Mấy vị kiếm tiên kia gần như không ai có thể giết được cô ta”.
Sắc mặt Vô Biên Chủ trắng bệch, cuối cùng bây giờ ông ta cũng đã hiểu tại sao Ác Đạo vẫn luôn bình tĩnh như thế.
Lúc này Phạn Chiêu Đế mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân, nhếch môi: “Bất ngờ chứ?”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế im lặng một chốc, vài ngọn lửa bỗng bốc cháy từ trong người hắn.
Thân xác và thần hồn tiếp tục thiêu đốt.
Ba loại huyết mạch bùng cháy.
Khi Diệp Quân định ra tay, một ngọn lửa màu vàng thiêu đốt từ trong người hắn.
Tiểu Tháp đốt cháy thân xác và thần hồn.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp bật cười: “Đánh là xong”.
Im lặng một lúc, Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định ra tay, lúc này kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng bùng cháy.
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên, run giọng nói: “Tiểu Hồn…”
Kiếm Thanh Huyên rung lên, như đang nói gì đó.
Diệp Quân bỗng bật cười, hắn nhìn Ác Đạo: “Phạn Chiêu Đế, đến đây”.
Nói rồi hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi đó.
Nhát kiếm này là nhát kiếm mạnh nhất trong đời này của hắn.
Không có một trong những.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân đang lao đến, cô ta bỗng giơ một ngón tay ra.
Ầm!
Diệp Quân bỗng văng ra xa.
Khi hắn dừng lại.
Kiếm bị gãy.
Tháp bị nứt.
Sức mạnh của ba loại huyết mạch bị ép trấn áp vào trong người, không thể động đậy.
Diệp Quân rơi xuống đất, cả người đều là máu, ý thức mơ hồ.
Mấy giây sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Từ Chân ở chân trời, hắn khẽ nói: “Chân tỷ, để tỷ thất vọng rồi”.
Từ Chân hơi cúi đầu xuống, ngay sau đó cô ta bỗng tiến lên một bước, đang định ra tay thì lúc này khóa Đại Đạo bỗng từ trên trời rơi xuống.
Từ Chân bỗng quay phắt lại: “Cút!”
Ầm!
Chỉ thoáng chốc, khóa Đại Đạo bị vỡ tan.
Tổ Đạo bỗng chỉ vào Từ Chân: “Vạn Đạo Tù”.
Ầm!
Thoáng chốc hàng trăm triệu Đại Đạo xuất hiện, sau đó biến thành khóa giam chầm áp chế Từ Chân tại chỗ, nhưng ngay sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng lao ra từ cơ thể Từ Chân, khóa Vạn Đạo nứt ra.
Không thể giam cầm.
Thấy thế Tổ Đạo nhíu mày.
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo vốn đang quan sát trong tối bỗng bước ra, thấy thế Vô Biên Chủ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó chỉ thấy chủ nhân bút Đại Đạo bỗng xòe tay ra, một cây bút hư ảo bay lên trời, sau đó bay lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Chân.
Ầm!
Một luồng sức mạnh phong ấn đáng sợ bỗng trấn áp Từ Chân.
Vô Biên Chủ khó tin nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông…”
Chủ nhân bút Đại Đạo phớt lờ Vô Biên Chủ, nhìn Từ Chân ở phía xa: “Chân Thần, Vũ Trụ Kiếp phải giải phóng, nếu ngươi ngăn cản”.
Chân Thần bỗng xòe tay ra, thoáng chốc hàng trăm triệu sức mạnh nghịch đạo bay lên trời, sức mạnh phong ấn của Tổ Đạo và chủ nhân bút Đại Đạo bắt đầu sụp đổ.
Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt: “Tổ Đạo, giúp ta”.
Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến thành từng tia tia sáng bay lên trời.
Tổ Đạo bỗng xòe tay ra, sau đó ấn nhẹ xuống.
Ầm!
Cả nền văn minh vũ trụ cấp mười và Đại Đạo của tất cả các nền văn minh bên dưới bỗng vỡ nát thời không, sau đó biến thành những tia sáng hội tụ lại.
Rất nhiều nền văn minh vũ trụ, Đại Đạo tụ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng chỉ xuống dưới, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành một chữ Đạo lao thẳng xuống dưới.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, vô số lực lượng nghịch đạo do Chân Thần bên dưới phóng ra đều bị áp chế, nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh bí ẩn đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể Chân Thần, chữ “Đạo” đó xuất hiện vô số vết nứt.
Đồng tử chủ nhân bút Đại Đạo co rụt lại: “Đó là nhân tính”.
Nói rồi ông ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía xa tinh hà: “Ngăn cô ta lại, nếu không Đại Đạo của tất cả nền văn minh vũ trụ sẽ bị phá vỡ”.
Trầm lặng một lúc, một luồng sáng bí ẩn bỗng lao đến từ sâu trong vũ trụ, chỉ trong chốc lát sức mạnh nhân tính mà Từ Chân phóng ra bị vỡ tan, cùng lúc đó luồng sáng bí ẩn đó rơi vào cơ thể Từ Chân theo khi chữ Đạo, một phần nhân tính còn sót lại của Từ Chân bị áp chế và phong ấn, đồng thời thân xác và thần hồn của cô ta cũng biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Từ Chân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu trong vũ trụ đó, ngay sau đó cô ta cúi đầu xuống nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Sống cho tốt nhé, ta không thể đi cùng cậu rồi”.
Nói rồi cô ta siết chặt hai tay lại.
Ầm!
Cô ta lập tức bị thiêu đốt.
Ở bên dưới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức trở nên hung ác, hắn cầm kiếm Thanh Huyên bị gãy đó rồi bay lên trời, lao về phía Từ Chân, nhưng ngay sau đó một luồng uy lực Kiếp từ trên trời rơi xuống, trấn áp hắn.
Tay trái Diệp Quân chống xuống đất, muốn đứng lên nhưng lúc này Phạn Chiêu Đế giơ tay lên.
Vèo!
Cánh tay trái của hắn bị đứt từ vai, máu bắn ra xung quanh.
Diệp Quân tức giận gầm lên, muốn sử dụng toàn bộ sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, nhưng lúc này ba loại huyết mạch của hắn đều đã bị áp chế, không thể dùng được.
Tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên bị gãy, muốn đứng lên lần nữa, bấy giờ Phạn Chiêu Đế lại giơ tay lên.
Vụt!
Cánh tay phải của hắn bị đứt.
“Mẹ nó, quá đáng lắm rồi”.
Lúc này Vô Biên Chủ bỗng xông tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, đang định ra tay thì Phạn Chiêu Đế vung tay áo lên.
Ầm!
Vô Biên Chủ bị một tia sấm thần đánh trúng, khiến thần hồn bị tiêu diệt.
Cách đó không xa, mặc dù cánh tay của Diệp Quân đã bị đứt nhưng hắn vẫn giãy giụa cố gắng đứng dậy, có điều lúc này một tia sấm thần thánh từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào bụng hắn, cả thân xác và thần hồn của hắn bị thiêu đốt.
Trong một khoảng không không ai có thể nhìn thấy, một người đàn ông và một người phụ nữ đang nhìn xuống bên dưới.
Người đàn ông mặc đồ trắng.
Người phụ nữ mặc váy trắng.
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Quân đã bị đứt hai cánh tay đang không ngừng giãy giụa, sắc mặt hơi tái nhợt, một lúc sau ông ấy chậm rãi quay đầu đi, tay phải nắm chặt lấy tay người phụ nữ váy trắng, cả người khẽ run lên.
Bên dưới, bị Lôi Kiếp đánh trúng, Diệp Quân không thể cử động được nữa, khẽ nói: Cha, cô cô, con thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng con thật sự không thể đánh bại được chúng, khiến mọi người thất vọng rồi.
Vừa dứt lời, ý thức của hắn hoàn toàn mơ hồ.
Phạn Chiêu Đế không cảm xúc nhìn Diệp Quân đã không còn hơi thở nữa, vung tay lên: “Yếu như vậy mà không biết tự lượng sức, còn tưởng mình lợi hại lắm”.
Ầm!
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng bỗng xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn Diệp Quân đã không còn hơi thở nữa, sau đó quay đầu lại nhìn Phạn Chiêu Đế, khuôn mặt dường như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh, mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Bà ấy nổi giận rồi.
Chương 2485: Tiên lên một bước là giết!
Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức biến sắc mặt, thậm chí còn vô thức muốn trốn chạy. Người phụ nữ váy trắng chợt liếc ông ta một cái rồi nói: “Tiến một bước là giết ngay!”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Người phụ nữ váy trắng chầm chậm ngoái lại nhìn Phạn Chiêu Đế thì thấy cô ta cũng đang nhìn mình.
Lúc này, Phạn Chiêu Đế đã khác hoàn toàn so với trước kia. Bây giờ, cô ta không chỉ dung hợp cuối cùng với Ác Đạo, mà còn kế thừa toàn bộ tu vi trước kia của vạn thế. Khéo đến tổ của Đại Đạo thuộc văn minh vũ trụ cấp mười cũng không làm gì cô ta được.
Có thể nói sức mạnh hiện giờ của cô ta đã vượt khỏi giới hạn của mọi văn minh vũ trụ.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng chằm chằm với vẻ tươi vui, chứ không phải nghiêm nghị như trước kia: “Ta từng nói chỉ cần có thời gian thì ta sẽ vượt qua bà. Chắc bà không thể ngờ ngày đó lại tới nhanh vậy đúng không?”
Nói rồi, cô ta nắm chặt bàn tay phải lại.
Uỳnh!
Một trụ sấm màu đỏ máu phóng ra từ trong người cô ta, sau đó chui tít vào sâu bên trong tinh hà vũ trụ.
Loáng cái, vô vàn số kiếp của cả vũ trụ đều hưởng ứng, sau đó tuôn vào người cô ta như thuỷ triều.
Lúc này, khí tức của cô ta đã không còn từ nào hình dung được.
Lúc này, Tổ Đạo đứng trên hư không cũng có vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có, Tổ Đạo chợt phát hiện hình như mình bị lợi dụng.
Khi cô gái này đến nhờ giúp đỡ, Tổ Đạo không hề do dự, vì tu vi của Chân Thần đúng là đang đe doạ đến y.
Đúng!
Là đe doạ đến y.
Cái được gọi là chúng sinh chỉ như phù vân với y thôi.
Sở dĩ y đến đây hoàn toàn vì Từ Chân đã đe doạ đến y. Cũng chính vì thế nên y mới giúp Phạn Chiêu Đế, đồng thời loại bỏ hạn chế của cô ta, để các số kiếp Ác Đạo hỗ trợ cô ta.
Nhưng y không ngờ Phạn Chiêu Đế chính là Ác Đạo, Ác Đạo chính là Phạn Chiêu Đế. Hai bên mà kết hợp thì sẽ có thực lực tăng lên gấp nhiều lần. Giờ có thêm sự hỗ trợ của y nữa thì thực lực của Phạn Chiêu Đế đã đe doạ nghiêm trọng đến y.
Y đã bị người phụ nữ này tính kế.
Thiện Đạo quá mạnh, không được!
Ác Đạo quá mạnh, cũng không được!
Với Tổ Đạo như y mà nói thì cân bằng mới là tốt nhất.
Khi ác kiếp của vô vàn văn minh vũ trụ giúp sức, uy áp mà Phạn Chiêu Đế toả ra lúc này đã vượt xa khỏi uy áp khi vạn đạo tề tụ lúc trước.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng đăm đăm rồi nói: “Hôm nay, ta sẽ trả hết nỗi nhục khi xưa”.
Dứt lời, cô ta đã biến mất tại chỗ.
Vù!
Ngay sau đó, các kiếp số tách nhau ra rồi tấn công người phụ nữ váy trắng.
Lúc này, cô ta đã đại diện cho số kiếp của các văn minh.
Từ xưa đến nay, đó là những thứ mạnh nhất trong Ác Đạo.
Người phụ nữ váy trắng ở phía xa vẫn rất bình tĩnh, khi thấy Phạn Chiêu Đế lao về phía mình, bà ấy chợt tiến lên một bước. Không biết đã có một thanh kiếm xuất hiện trong tay bà ấy từ lúc nào, sau đó người phụ nữ váy trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Phạn Chiêu Đế khi cô ta còn chưa kịp phản ứng. Cùng lúc đó, bà ấy đã cắm thanh kiếm xuyên qua mi tâm cô ta.
Uỳnh!
Phạn Chiêu Đế chết đứng tại chỗ, các số kiếp cũng lập tức vỡ nát.
Tổ Đạo thì xem đến ngây người.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phạn Chiêu Đế đang gần mình trong gang tấc rồi gằn từng chữ: “Định ra vẻ với ta ư?”
Nói rồi, bà ấy đánh một phát lên bả vai cô ta.
Bụp!
Thể xác vỡ nát, linh hồn quỳ gối.
Linh hồn của Phạn Chiêu Đế cứ thế quỳ xuống.
Tổ Đạo thấy xong thì như thể tam quan đã thay đổi.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng im lặng.
Phạn Chiêu Đế quỳ ở đó với vẻ bàng hoàng.
Người phụ nữ váy trắng chợt quay đi rồi tiến lại gần Diệp Quân, sau đó cúi xuống bế hắn lên. Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo chợt nói: “Só kiếp và khí vận của hắn rõ ràng đã biến mất hẳn rồi…”
Người phụ nữ váy trắng ngoảnh lại nhìn ông ta rồi nói: “Ta làm số kiếp và vận khí của nó biến mất với mong muốn giúp nó mạnh hơn, chứ không phải để nó chết, hiểu chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghệt mặt ra.
Người phụ nữ váy trắng: “Cút về hệ Ngân Hà đi, nếu dám rời khỏi đó nửa bước thì ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi đó”.
“Vâng!”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay người bỏ đi, loáng cái, ông ta đã quay về hệ Ngân Hà. Khi mới thở phào được một hơi thì có một luồng sức mạnh thần bí giáng từ trên trời xuống trấn áp tu vi của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo tái mét măt: “Xong đời rồi!”
Kiếp giới.
Người phụ nữ váy trắng ngẩng lên nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo thoáng do dự rồi nói: “Các hạ, vạn đạo, vạn linh…”
“Cút!”
Người phụ nữ váy trắng vừa nói dứt câu thì Tổ Đạo đã hoá thành tro tàn, quay lại làm một ảo ảnh như trước.
Người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân rời đi.
Phạn Chiêu Đế chợt lên tiếng: “Bà không giết ta ư?”
Người phụ nữ váy trắng chẳng thèm ngoái lại mà nói: “Ngươi không xứng!”
Phạn Chiêu Đế nhìn về phía xa mà không biết nên vui hay buồn.
Chờ người phụ nữ váy trắng hoàn toàn biến mất, Phạn Chiêu Đế mới chầm chậm đứng dậy rồi cười nói: “Định lấy ta ra làm thử thách cho cháu bà ư? Được thôi, vậy thì chúng ta cùng chờ xem thằng cháu vô dụng của bà có đấu lại được ta không”.
Dứt lời, cô ta đã biến mất.
Một lát sau, cô ta đã đến một tinh không mênh mông. Lúc này chợt có một giọng nói vang lên trước mặt cô ta: “Ta đã nói ngay từ đầu rồi, dù dung hợp vạn đạo thì cũng không đánh lại bà ta đâu mà ngươi không tin”.
Phạn Chiêu Đế nhắm mắt lại rồi nói: “Ta còn thiếu một bước cuối cùng nữa là có thể vượt qua mọi đạo trên thế gian, khi ấy nhất định có thể đấu với bà ta một trận”.
Giọng nói kia: “Tự ngươi vứt thiện niệm của mình đi nên giờ khiến Đại Đạo bị thiếu sót, không hoàn hảo, còn trách ai?”
Phạn Chiêu Đế nắm chặt tay thành quyền, sau đó chợt mở mắt rồi gào lên: “Không giết bà ta thì ta sống kiếp này cũng vô nghĩa”.
Nói rồi, cô ta lập tức biến mất. Cùng lúc đó, giọng nói của cô ta đã vọng lại: “Để ta xem ai sẽ thắng ai”.
Trong tinh không, người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân đi tới trước mặt người đàn ông áo trắng. Người đàn ông áo trắng đỡ lấy Diệp Quân rồi nhìn hắn, sau đó khẽ nói: “Thanh Nhi, ngày xưa ta hận phụ thân mình, nhưng không ngờ có ngày ta cũng trở thành một người như vậy”, nói rồi, ông ấy lắc đầu: “Nếu không thật sự tuyệt vọng và thất bại thì mai này dù Phá Thần cũng sẽ có khiếm khuyết, ta không muốn nó đi trên con đường cũ của mình”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì, mà chỉ vươn tay lau máu trên mặt Diệp Quân.
Người đàn ông áo trắng: “Thanh Nhi, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ…”
Người phụ nữ váy trắng: “Đã phong ấn hoàn toàn rồi thu vào bên trong thời không đặc biệt của Tiểu Tháp rồi, chờ nó tự giải phong ấn thôi”.
Người đàn ông áo trắng gật gù: “Thế Từ cô nương kia…”
Người phụ nữ váy trắng: “Rất cứng đầu”.
Người đàn ông áo trắng thoáng nghi hoặc.
Người phụ nữ váy trắng: “Chuyện tình cảm giữa hai đứa nó, chúng ta không nên tham gia vào”.
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đi thôi, có mấy việc ta phải giải quyết cho tiểu tử này”.
Vực Cửu Châu.
Thần Châu.
Hôm nay, Tả tộc đang bày tiệc ăn mừng linh đình.
Tả Lâu - người đứng đầu gia tộc mặc một chiếc trường bào màu đỏ, gương mặt tươi cười sáng láng.
Tại sao ông ta lại vui như vậy?
Vì vừa nãy, ông ta mới nhận được một tin, đó là Sáng Thế Đạo Điện đã đánh một trận với vũ trụ Quan Huyên và Sáng Thế Đạo Điện đã toàn thắng, Diệp Quân thì chết trận, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã biến mất.
Đúng vậy, vũ trụ Quan Huyên cùng Chân vũ trụ đã bị xoá sổ.
Sáng Thế Đại Điện đại thắng!
Thú thực là nghe tin này xong, ông ta đã thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng bấy lâu cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Lúc trước, ông ta dẫn cả gia tộc trốn chạy với tâm trạng luôn thấp thỏm lo sợ. Vì thực lực mà người phụ nữ váy trắng thể hiện trước đó quá khủng khiếp. Ông ta sợ Diệp Quân sẽ đến trả thù, nhưng không ngờ Diệp Quân đã đến Kiếp giới và bị Sáng Thế Đạo Điện tiêu diệt.
Bây giờ, Diệp Quân đã chết, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên thì biến mất hẳn rồi.
Giờ thì họ có thể ăn no ngủ kỹ rồi.
Điều quan trọng nhất là họ đã bám vào được Sáng Thế Đạo Điện, có sự giúp đỡ của họ thì chắc chắn gia tộc họ Tả sẽ còn huy hoàng hơn thời tổ tiên dẫn dắt. Cái tên Tả Lâu sẽ lên một tầm cao mới.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Tả Lâu càng rạng rỡ hơn: “Cứ tưởng người phụ nữ váy trắng kia giỏi giang thế nào, nhưng khi đánh với Sáng Thế Đạo Điện lại không dám xuất hiện, đúng là nực cười!”
Bình luận facebook