-
Chương 2491-2495
Chương 2491: Đại quan đến
Vương triều Thiên Mộ?
Diệp Quân nhìn về tít phía xa rồi hơi cau mày, có một người thanh niên cùng một người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước tới.
Người đàn ông đi trước mặc một bộ cẩm bào, mi mày rậm, trông rất tuấn tú.
Người đàn ông trung niên ở phía sau thì mặc một chiếc áo bào rộng rãi, dáng người cao gầy, ánh mắt nghiêm nghị.
Mọi người trong trấn đều tò mò nhìn hai bọn họ, vì rất ít khi có người bên ngoài đến đây. Có khi vài năm mới có một người.
Còn người ngoài như Diệp Quân thì họ đã vô thức nhận là người của trấn. Dẫu sao tuy trấn không rộng, nhưng cũng không quá nhỏ, thế nên có thêm một người thì cũng không khiến mọi người chú ý.
Lúc này, Diệp Quân thấy hơi lạ.
Vương triều Thiên Mộ ư?
Lẽ nào có liên quan đến văn minh Thiên Mộ gì đó?
Chẳng lẽ nơi này là văn minh vũ trụ cấp chín?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người thiếu niên cùng người đàn ông trung niên đã đi vào trong trấn. Một ông lão mặc trường bào màu xám của trấn đi ra, sau đó quỳ xuống nói: “Trưởng trấn Phương Viễn của Biên Hoang tham kiến đại nhân”.
Người thanh niên đi trước cười nói: “Ông là người đứng đầu trấn này à?”
Phương Viễn gật đầu đáp: “Vâng”.
Cậu thiếu niên nhìn mọi người ở xung quanh rồi cười nói: “Bảo họ giải tán đi”.
Phương Viễn vội ngoái lại nhìn mọi người rồi xua tay: “Đi đi, đứng đấy làm gì?”
Mọi người lập tức giải tán ngay.
Chờ họ đi rồi, Phương Viễn mới hành lễ với cậu thiếu niên rồi nói: “Đại nhân, không biết có gì căn dặn?”
Cậu thiếu niên: “Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, ông hãy thu xếp chỗ ở”.
Phương Viễn mừng thầm rồi nói: “Vâng ạ”.
Nói xong, ông ấy dẫn hai người đi về nhà mình.
Diệp Quân cùng Phạn Thiện quay về căn nhà sàn thì trời cũng đã tối.
Phạn Thiện đưa hắn tới cửa phòng rồi quay lại nói: “Đây là chỗ ở của ngươi, nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi luôn.
Sau khi thấy Phạn Thiện đã đi hẳn, Diệp Quân quay người vào phòng. Căn phòng này không quá rộng, chắc hẳn trước kia để trữ đồ nên xung quanh có khá nhiều thứ linh tinh, song giường rất sạch, chắc đã được thay mới.
Diệp Quân đi tới giường nằm xuống, sau đó nhắm mắt.
Con đường tiếp theo, hắn phải đi thế nào đây?
Bây giờ, đầu óc hắn rất rối bời, thậm chí còn hơi hoang mang.
Cảnh ngộ lần này không giống như ở vũ trụ Quan Huyên lần trước. Lần đó, hắn không hề thấy hoảng loạn, vì hắn biết rõ chỉ cần mình để lộ thân phận là có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thân phận và chỗ dựa.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, coi như làm lại từ đầu”.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, khi Phạn Thiện ngủ dậy đi ra ngoài thì chợt sững sờ, vì cô ta thấy Diệp Quân đang đứng trước một cái cây.
“Dậy sớm thế?”
Phạn Thiện thoáng ngạc nhiên, đang định lên tiếng chào thì thấy Diệp Quân đá một nhành cây, làm nó cắm chắc vào thân cây cổ thụ.
Diệp Quân nhoẻn miệng cười, hắn phát hiện dù tu vi không dùng được, nhưng hắn có thể tu luyện lại từ đầu.
Điều này với hắn mà nói là một tin vui.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc là linh khí ở đây quá kém, thậm chí gần như là không có nên hắn không thể tu luyện nhanh được.
Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.
“Dậy rồi à?”
Lúc này, giọng nói của Phạn Thiện chợt vang lên.
Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy nghĩ rồi ngoái lại nói: “Ừm”.
Phạn Thiện nhìn cái cây cổ thụ ở gần đó rồi hỏi: “Ngươi từng tu luyện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Ngươi có biết bay không?”
Diệp Quân cười nói: “Có”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Dạy ta được không?”
Diệp Quân đang định trả lời thì Phạn Thiện lắc đầu: “Không được, ngươi chỉ tập võ thôi chứ có tu luyện khí đâu”.
Diệp Quân an ủi: “Sau này có cơ hội mà”.
Phạn Thiện thở dài nói: “Ai mà biết được, ta đi nấu cơm đây”.
Dứt lời, cô ta rời đi.
“Tiểu huynh đệ!”
Lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy người gọi hắn chính là cậu thiếu niên mặc cẩm bào mới đến trấn hôm qua.
Người đàn ông trung niên cũng đang đứng phía sau gã.
Diệp Quân: “Có việc gì thế?”
Cậu thiếu niên: “Thanh đoản kiếm với cái tháp hỏng ở thắt lưng ngươi có bán không?”
Nghe vậy, Diệp Quân thoáng cảnh giác. Người này có thể nhìn ra sự phi phàm của kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp thì có khả năng nơi đây thuộc văn minh vũ trụ cấp chín.
Lúc này, cậu thiếu niên lại cười nói: “Ta có thể cho ngươi một cái giá hợp lý”.
Nói xong, gã xoè tay ra, một kim nguyên bảo xuất hiện.
Chương 2492: Vạn cổ vô song
Tiền ở trấn này bằng đồng, bạc và vàng, đồng kim nguyên bảo này đủ cho một nhà năm người sống dư giả hai mươi năm.
Diệp Quân trầm mặc.
Giờ mà hắn từ chối sẽ càng khiến người này chú ý, khéo còn đến cướp cũng nên. Với thể trạng hiện giờ của hắn, cậu thiếu niên mà cướp thì hắn chỉ có mất.
Nghĩ vậy, Diệp Quân nói: “Ta không cần tiền”.
Cậu thiếu niên thoáng ngạc nhiên: “Thế ngươi muốn gì?”
Diệp Quân: “Nếu các hạ có thể khiến đôi tay của ta mọc lại thì ta sẽ tặng cho hai thứ này luôn. Nhưng ta phải nói trước một điều, hai thứ này do tổ tiên nhà ta truyền lại, chúng là thần vật nên có linh tính và biết tự chọn chủ. Nếu đến lúc đó, chúng không chịu đi theo các hạ thì ta cũng không chịu trách nhiệm”.
Thấy Diệp Quân nói năng khí khái, cậu thiếu niên hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Giúp tay ngươi mọc lại không khó, nhưng ngươi khá láu cá. Hai thứ đó do tổ tiên nhà ngươi truyền lại, ta giúp tay ngươi mọc lại rồi mà chúng không chịu theo ta thì ta thiệt à?”
Diệp Quân thoáng kinh ngạc, người ở vũ trụ này khó chơi thế nhỉ!
Hắn cười nói: “Vừa nhìn đã biết huynh đài đây không phải người bình thường, lẽ nào lại không có tự tin đến vậy?”
“Ha ha!”
Cậu thiếu niên cười khoái chí: “Ngươi cũng thú vị đấy! Tuy ngươi đang khích ta, nhưng ta thấy ngươi nói cũng có lý. Nếu đến hai thần vật này mà ta cũng không chinh phục được thì đúng là quá thất bại”.
Nói xong, gã chợt đi tới cạnh Diệp Quân, sau đó đặt tay phải lên bả vai hắn, một luồng khí tức màu vàng đã tiến vào trong cơ thể Diệp Quân. Cơ thể hắn hơi rung lên, không lâu sau, hắn cảm thấy phần cánh tay mình nhúc nhích, tiếp đó đôi tay đã mọc ra trở lại.
Cậu thiếu niên rụt tay lại rồi nói: “Được rồi đấy”.
Diệp Quân cử động đôi tay, do không phải tự khôi phục nên sử dụng không được quen cho lắm. Tuy nhiên, hắn đã rất hài lòng rồi.
Diệp Quân giữ đúng lời hứa nên đưa Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên cho cậu thiếu niên: “Đây”.
Gã cầm lấy rồi nói: “Ngươi thú vị lắm, à ban nãy khi giúp tay ngươi mọc lại, ta phát hiện trong người ngươi có một luồng sức mạnh phong ấn thần bí, tu vi của ngươi đang bị phong ấn à?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ cậu thiếu niên này lại cảm nhận được sức mạnh phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Gã cười nói: “Có cần ta giải phong ấn hộ không?”, Diệp Quân sững người rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.
Đó là phong ấn của Phạn Chiêu Đế, nếu cậu thiếu niên này dám động vào thì sẽ chết chắc. Hắn với gã không thù không oán, người ta cũng không có ý xấu nên đương nhiên hắn không muốn cướp mất mạng sống của gã.
Cậu thiếu niên cười nói: “Ngươi không những thú vị mà còn rất lương thiện, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, gã cùng người đàn ông trung niên rời đi.
Diệp Quân nhìn theo bóng họ rồi nói: “Tháp gia, Tiểu Hồn, ta cho cơ hội rồi, cả hai phải biết nắm lấy”.
Với thực lực hiện giờ, hắn muốn gọi Tháp gia và Tiểu Hồn dậy là điều không thể. Vì chúng cần linh khí rất lớn, mà giờ hắn không có gì hết, nhưng chắc chắn cậu thiếu niên kia không phải người bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nữa, mà nhìn về phía ngôi nhà sàn thì thấy Phạn Thiện cùng ông nội cô ta đang nhìn mình.
Diệp Quân đi tới rồi vung tay nói: “Ta có tay rồi”.
Phạn Thiện cũng rất vui: “Chúc mừng!”
Nói xong, cô ta nhìn về phía hai người kia đã rời đi rồi nói: “Lợi hại quá, ta mà biết tu luyện thì tốt biết bao”.
Diệp Quân: “Ta có thể dạy cô”.
“Không được!”
Ông lão lập tức trầm giọng nói: “Diệp công tử, chúng ta là tội dân nên không thể tu luyện. Cậu mà dạy con bé tu luyện là hại nó đấy”.
Diệp Quân im lặng.
Phạn Thiện: “Thật ra chúng ta có thế lén tu luyện mà, ông không nói, Diệp Quân không nói, cháu không nói thì ai biết chứ?”
Diệp Quân nghẹn lời.
Ông lão thì lườm Phạn Thiện.
Cô ta le lưỡi: “Cháu đi nấu cơm”.
Nói xong, cô ta chạy biến vào bếp.
Ông lão nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão quay đi đi ra chỗ khác.
Diệp Quân lập tức đi theo.
Chỗ khác.
Cậu thanh niên mặc cẩm bào dẫn người đàn ông trung niên về nơi ở, trên đường đi, gã tò mò quan sát thanh đoản kiếm cùng cái tháp hỏng trong tay.
Ban nãy khi nhìn thấy hai thứ này, gã thấy chúng có vẻ phi phàm. Vì vậy, gã mới đi tìm Diệp Quân và hỏi mua. Nhưng gã lại không thể nhìn xuyên thấu hai thứ này.
Người đàn ông trung niên phía sau chợt lên tiếng: “Cửu điện hạ, người kia không đơn giản đâu, đầu óc rất linh hoạt, chắc không phải người của trấn này”.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Đúng là hắn rất thú vị, hắn đồng ý trao đổi với ta chắc vì sợ ta cướp”.
Nói xong, gã ngắm nghía hai thứ trong tay rồi cười nói: “Tuy ta không nhìn thấu được hai thần vật này, nhưng chắc chắn chúng không phải thần vât bình thường”.
Người đàn ông trung niên: “Tên kia bảo hai thần vật này có linh tính, biết chọn chủ”.
Cậu thiếu niên quan sát chúng tiếp rồi nói: “Ta vẫn rất tự tin, linh tính của hai thần vật này đã ngủ say. Chờ ta đánh thức chúng dậy rồi sẽ để chúng nhận ta làm chủ. Ta có tư chất vô song, vừa chào đời đã mang long khí, ta không tin chúng không chọn mình. Tên kia định chơi ta ư? Không có cửa đâu!”
Chương 2493: Trả ơn đúng cách
Diệp Quân và ông nội của Phạn Thiện ngồi đối diện nhau trong phòng.
Cửa sổ phòng đóng chặt nên chỉ he hé chút ánh sáng, thành ra bầu không khí hơi u ám.
Ông nội Phạn Thiện nhìn Diệp Quân chăm chăm mà không nói gì.
Diệp Quân: “Tiền bối, hai ông cháu tiền bối đã cứu mạng ta. Ta không có ác ý với hai người, cũng không muốn làm liên luỵ đến hai người”.
Ông lão cầm tẩu thuốc lên rồi châm lửa, sau đó hít một hơi rồi nói: “Ngươi không phải người bình thường”.
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão: “Khi nhìn thấy ngươi cùng đôi tay đã mất, ta biết ngươi có kẻ thù. Hơn nữa, kẻ thù đó còn rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Ông lão khá hài lòng với sự thẳng thắn của Diệp Quân nên gậ gù rồi dịu giọng hơn: “Cậu bạn, nha đầu Tiểu Thiện rất hiền lành, cũng rất ngây thơ, suy nghĩ thì đơn giản. Còn ngươi lại là một người phức tạp, ta nói vậy không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối muốn ta rời khỏi đây, tránh xa Tiểu Thiện đúng không?”
Ông lão gật đầu, không hề che giấu: “Đúng”.
Diệp Quân: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ của tiền bối, nhưng tiền bối thật sự muốn để Tiểu Thiện sống với thân phận tội dân ở đây đến hết đời sao?”
Ông lão: “Ngươi có biết ý định của ngươi nguy hiểm tới đâu không?”
Diệp Quân thoáng nghi hoặc.
Thấy thế, ông lão lắc đầu: “Cậu bạn, ta không biết là ngươi ngu ngơ, gan dạ hay tuỳ hứng, nhưng nói hay làm gì cũng phải suy xét thấu đáo. Ngươi không muốn Tiểu Thiện làm tội dân, vậy có nghĩa là ngươi muốn chống lại vương triều Thiên Mộ. Ngươi biết vương triều là một sự tồn tại mạnh đến đâu không? Rõ ràng câu không biết, mà đã không biết thì sao dám mạnh miệng thế?”
Diệp Quân trầm mặc.
Ông lão nói tiếp: “Chúng ta đều là tội dân, đó là thân phận thấp hèn nhất ở vương triều Thiên Mộ. Muốn xoá bỏ thân phận này thì phải chờ vương triều sửa luật, vì thân phận của chúng ta đã được ghi trong thiên luật. Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi được điều đó ư? Ngươi hiểu rõ đến đâu về vương triều chứ?”
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Người trẻ tuổi làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau, đừng nghĩ gì nói đấy, càng đừng nghĩ gì làm nấy. Chúng ta chỉ là người bình thường, không phải con ông cháu cha, cũng không có ai hậu thuẫn, nhiều lúc chỉ cần bước sai một bước thôi là xong đời rồi, hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Hắn thật sự ghi nhận lời dạy của ông lão.
Trước đó, nhờ có cô cô và cha che chở nên gặp chuyện gì hắn cũng nghĩ sao làm vậy.
Nhân quả ư?
Hắn chưa bao giờ để tâm đến.
Vì đã có cha và cô cô hắn lo rồi.
Nhưng giờ thì sao?
Hắn làm gì cũng phải suy tính.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói tiếp: “Đương nhiên ta vẫn rất vui, vì ngươi có thể nói ra lời đó. Điều này chứng tỏ ngươi không phải một kẻ vô lương tâm, biết báo ân báo oán. Nhưng ngươi hãy nhớ muốn trả ơn cũng cần lượng sức mình, cẩn thận chưa trả được ơn còn mang thêm nợ cho người ta, cuối cùng khiến đôi bên cùng lâm vào tuyệt cảnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Ông lão: “Người thanh niên nói chuyện với ngươi ban nãy chắc có cấp bậc không nhỏ trong vương triều, ngươi nên cẩn thận”.
Diệp Quân: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.
Ông lão nhìn ra sau cửa rồi nói: “Nhìn gì nữa, vào đây đi!”
Không có động tĩnh gì.
Ông lão lừ mắt: “Ta nhìn thấy chân cháu rồi”.
Sau đó, cửa mở ra, Tiểu Thiện đi vào rồi cười hi hi nói: “Ông ơi”.
Ông lão thở dài một hơi, nha đầu này thật biết cách khiến người ta lo lắng.
Diệp Quân cũng mỉm cười nhìn Tiểu Thiện, cô nương này rất hoạt bát, tính tình thì thiện lương, đúng là rất khiến người khác quý mến. Nhưng lời nói của ông lão đã khiến hắn hiểu ra là chính hắn đang gặp khó khăn thì không nên hứa hẹn điều gì. Có nhiều ân tình hãy tạm ghi nhớ trong lòng, chờ khi có đủ năng lực rồi thì hãy báo đáp.
Tiểu Thiện cười nói: “Đi thôi, chúng ta ra ăn cơm”.
Nói xong, cô ta kéo tay ông lão đi ra ngoài, đồng thời vẫn không quên nháy mắt với Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười rồi đứng dậy đi theo.
Trấn này có duy nhất một dinh phủ, không biết xây dựng từ khi nào, nhưng đến nay vẫn còn, tuy nhiên đã rất cũ nát.
Thiên Thần về dinh phủ xong thì bắt đầu nghiên cứu thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ. Gã đã dùng khá nhiều cách mà vẫn không đánh thức linh tính của chúng được.
Chương 2494: Cái tháp thiếu đứng đắn
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng gần đó chợt nói: “Hay phải cần có linh khí?”
Linh khí!
Thiên Thần sáng mắt lên, sau đó vội xoè tay ra, một luồng linh khí bay ra rồi chui vào trong thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ.
Khi linh khí tiến vào, thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ đã rung lên nhè nhẹ.
Thấy thế, Thiên Thần mừng rỡ nói: “Đúng là cần có linh khí”.
Gã tiếp tục rót một lượng lớn linh khí vào.
Song, nửa canh giờ sau, hai thứ kia vẫn không có phản ứng gì. Linh khí gã rót vào trong như đổ sông đổ bể, còn hai thứ kia chẳng thèm nhúc nhích.
Thiên Thần nhíu mày, sau đó không nghĩ nhiều mà rót linh khí vào tiếp.
Một canh giờ sau, mặt gã đã sa sầm.
Linh khí còn lại trong người gã đã bị tiêu hao quá nửa, song thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ vẫn trơ như đá.
Thấy vậy, Thiên Thần nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Nói rồi, gã dừng lại.
Phải biết là với thực lực của gã thì huyền khí trong cơ thể sánh ngang với biển, nhưng hắn đã rót đến gần bảy phần vào rồi mà hai thứ kia vẫn im lìm.
Lúc này, người đàn ông trung niên chợt nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ”.
Thiên Thần ngẩn ra rồi nói: “Ý của ông là ta đã kiếm được bảo bối ư?”
Người đàn ông gật đầu, sau đó đi tới cạnh thanh đoản kiếm và cái tháp cũ rồi quan sát, nói: “Hai thứ này chắc chắn không phải thần vật bình thường. Nếu Cửu điện hạ có thể đánh thức linh trí cho chúng, để chúng nhận chủ thì sẽ hời to”.
Thiên Thần cười nói: “Ta cũng thấy thần vật bình thường không thể hấp thu nhiều linh khí đến vậy, mà hai thần vật này chơi hết quá nửa linh khí của ta rồi. Rõ ràng chúng không phải thần vật tầm thường, bảo sao tên kia nói chúng có linh tính, sau sẽ lại chọn hắn”.
Người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Điện hạ, hay là…”
Nói xong, mắt ông ta loé lên tia sắc lạnh.
Thiên Thần chán nản nói: “A Ông, sao ông lại có suy nghĩ đó? Người kia trao đổi công bằng với chúng ta, hơn nữa khi hắn đưa hai thần vật này cho ta đã nói rõ rồi. Chúng có linh tính nên sẽ tự nhận chủ, nếu sau này chúng không chọn ta thì cũng không trách hắn được. Biết vậy rồi mà ta vẫn trao đổi với hắn đấy chứ, quân tử dám chơi dám chịu. Giờ nếu ta giở trò với hắn thì sẽ thành cái dạng gì? Còn thua cả kẻ tiểu nhân ấy chứ”.
Người đàn ông vội vàng hành lễ: “Là thuộc hạ sai”.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “A Ông, ông hãy nhớ chúng ta có thể dùng hạ sách để đối phó với kẻ tiểu nhân, nhưng với người tốt thì chúng ta phải cư xử đúng mực, đừng hở chút là chém giế. Nhỡ chẳng may chọc vào nhầm người thì vừa hại mình, vừa liên luỵ đến người trong tộc, ông hiểu chưa?”
A Ông hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ chỉ bảo”.
Thiên Thần nhìn sang hai thần vật rồi cười nói: “Người thanh niên kia rất tự tin, nhưng ta cũng thế. Ta là con cháu của trời, mang trong mình huyết mạch quý giá cùng long khí, ta không tin hai thần vật này không chọn mình. Ta sẽ khiến người thanh niên kia thua hoàn toàn, ha ha”.
Nói xong, gã tiếp tục rót linh khí cho hai thần vật.
Song, khi hắn rót hết huyền khí cho chúng xong thì cả hai vẫn im lìm.
Lúc này, Thiên Thần cùng A Ông đều thần người ra, sau đó khó tin nhìn hai thần vật ấy.
Thiên Thần ngỡ ngàng nói: “Sao hai thứ này ăn khoẻ thế nhỉ? Chúng xơi sạch huyền khí của ta rồi”.
A Ông: “Có lẽ chúng còn mạnh hơn mình tưởng”.
Thiên Thần gậ đầu, sau đó quan sát hai thần vật rồi nói với A Ông: “Ông cũng thử đi”.
A Ông thoáng do dự rồi nói: “Cửu điện hạ, nơi này có phong ấn nên không dùng đến tu vi được. Nếu dùng hết huyền khí ở đây thì cũng không có nguy hiểm gì, nhưng ngày mai chúng ta phải đến tường Biên Hoang kiểm tra”
Thiên Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Vấn đề chắc không lớn đâu, tường Biên Hoang bao năm nay không có động tĩnh gì, ta không tin lại trùng hợp đến vậy. Chúng ta vừa đến đã có chuyện, nào, mau rót chút linh khí cho chúng đi. Ta muốn xem rốt cuộc chúng mạnh tới đâu”.
A Ông đành nghe lệnh rồi bắt đầu truyền huyền khí cho hai thần vật.
Sau đó, Tiểu Tháp đã rung lên.
Thấy vậy, Thiên Thần hào hứng nói: “Nhanh lên, cái tháp có phản ứng rồi, chắc chắn nó là bảo bối”.
Nghe thế, A Ông vội rót thêm linh khí. Khoảng nửa canh giờ sau, mặt ông ta đã tái nhợt. Sau đó linh khí trong người đã bị rút mất một nửa, nhưng cái tháp cũ lại im lìm.
A Ông nghi hoặc nói: “Cửu điện hạ, có gì đó là lạ”.
Thiên Thần nhìn A Ông, ông ta nói: “Cái tháp này như cái động không đáy vậy, chúng ta rót huyền khí vào rồi nhưng vẫn không cảm nhận được gì. Còn nó thì thi thoảng lại phản ứng một chút, thuộc hạ cảm thấy như thể nó đang cố ý bắt mình rót linh khí cho nó vậy”.
Thiên Thần cau mày, sau đó quan sát cái tháp rồi lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nó không phải thần vật bình thường. Mà các thần vật cấp cao đều rấ kiêu ngạo, không thể thiếu đứng đắn như vậy được”.
A Ông: “Vẫn truyền tiếp ạ?”
Thiên Thần vừa định lên tiếng thì cái tháp lại rung lên.
Thấy thế, gã hào hứng nói: “Có phản ứng rồi, chắc nó vẫn thiếu linh khí, tiếp đi!”
Chương 2495: Làm lại từ đầu
Nghe Thiên Thần nói vậy, A Ông vội vã tiếp tục vận chuyển linh khí.
Cứ như vậy, không biết đợi tiếp thêm bao lâu, sắc mặt A Ông dần dần bắt đầu trở nên hơi trắng bệch, lúc này huyền khí trong người ông ta đã sắp cạn kiệt rồi.
Cứ như vậy, lại đợi thêm tầm gần nửa giờ, huyền khí trong người A Ông đã cạn kiệt hoàn toàn.
Tuy nhiên, tòa tháp phế tích và thanh kiếm gãy kia vẫn không có chút phản ứng nào cả.
Thiên Thần ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa tháp tàn phế cùng thanh kiếm gãy, sắc mặt u ám, không nói lời nào.
Sắc mặt A Ông cũng hơi khó coi.
Lượng huyền khí dự trữ của hai bọn họ khủng bố tới cỡ nào?
Song vẫn không đủ để đánh thức linh hồn của tòa tháp tàn phế lẫn thanh kiếm gãy này.
A Ông lau mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói, “Cửu điện hạ, hai bảo vật này không bình thường.”
Thiên Thần không nói gì, gã đột nhiên cầm thanh kiếm gãy lên, sau khi quan sát, gã mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm Long Uyên!
Thanh kiếm Long Uyên này có màu xám đen, được đúc bằng kim loại siêu bền và vảy rồng, uyển chuyển nhưng cứng cáp, đầu kiếm được làm từ gai rồng, hơi cong nhẹ, tỏa ánh sáng lạnh lẽo tê buốt, cực kì sắc bén, thân kiếm được làm từ da rồng, cảm giác cầm lên rất tuyệt.
Tay trái Thiên Thần cầm thanh kiếm gãy lên, tay phải nắm lấy kiếm Long Uyên bỗng chém về phía thanh kiếm gãy.
Keng!
Chỉ nghe thấy một tiếng rạn nứt trong trẻo, kiếm Long Uyên lập tức chia lìa, gãy làm đôi.
Nhìn thấy cảnh này, A Ông và Thiên Thần đều ngơ ngác tại chỗ.
Hai người nhìn nhau, đều hơn kinh ngạc.
Vẻ mặt A Ông nghiêm trọng, “Quá khủng bố.”
Kiếm Long Uyên là một trong bốn thanh thần kiếm của nền văn minh Thiên Mộ, thuộc tiên khí Tạo Hóa, chỉ đứng sau thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ thanh kiếm gãy này là thần khí Tạo Hóa.
Rõ ràng hai người đã cùng nghĩ tới điều này, đều có chút ngạc nhiên.
Thần khí Tạo Hóa!
Loại bảo vật này, cho dù là cả đế quốc Thiên Mộ, cũng không có vài món đâu!
A Ông đột nhiên trầm giọng nói: “Cửu điện hạ, chắc chắn thiếu niên kia không phải người thường.”
Thiên Thần gật đầu, “Trí nhớ vẫn hơi tệ.”
Nói rồi, gã nhìn kiếm Long Uyên gãy trước mặt, nhẹ giọng nói: “Không ngờ, đứng trước thanh kiếm gãy này, kiếm Long Uyên lại không chịu nổi một cú đánh như vậy, thật là khiến người ta bất ngờ.”
A Ông nói: “Điện hạ, thân phận người kia hơi đáng ngờ.”
Thiên Thần cười nói: “Ông muốn nói, có khả năng hắn là người đến từ tường Biên Hoang kia à?”
A Ông khe gật đầu, “Không phải không có khả năng.”
Thiên Thần lắc đầu, “Hắn không thể là người tới từ bên kia được, nếu bên kia có người âm lặng lẽ tới bên này, vậy chúng ta là những kẻ vô dụng à?”
A Ông suy nghĩ, gật đầu, “Cũng phải.”
Thiên Thần cười nói: “Nếu hai thứ này thật sự là tiên khí Tạo Hóa, vậy chúng ta lời to rồi, phải nghĩ biện pháp đánh thức linh hồn của chúng nó dậy, để chúng nó nhận ta làm chủ.”
A Ông cười khổ, “Đã không còn linh khí nữa rồi.”
Thiên Thần nói: “Ta vẫn còn ít linh thạch Tạo Hóa.”
Nói rồi, gã lại lấy ra ít linh thạch Tạo Hóa, sau đó chuyển hóa linh thạch Tạo Hóa cho tòa tháp tàn phế và thanh kiếm gãy hấp thụ.
Bên khác.
Sau khi Diệp Quân lấy lại cánh tay, ngay khi bắt đầu tu luyện, thì không còn linh khí nữa, hắn đành rèn luyện thân thể, để thân thể mình càng trở nên mạnh hơn.
Lúc trưa.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ trước nhà sàn, hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trận chiến lúc đó.
Phải phục thù!
Thất bại của trận chiến lúc đó, khiến hắn biết những chỗ thiếu sót của mình.
Kiếm ý có thể bị phai mờ!
Kiếm Thanh Huyên cũng không còn là vô địch nữa!
Sức mạnh huyết mạch cũng có thể bị đè ép!
Những thứ này khiến hắn ý thức rõ được một chuyện, mình không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch được.
Kiếm Thanh Huyên là thứ cô cô làm cho cha.
Sức mạnh huyết mạch là ông nội truyền lại.
Đồ của mình là gì?
Mình có gì?
Diệp Quân cười khổ.
Trước nay hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cho tới bây giờ, thứ gì của hắn cũng là nhờ truyền thừa cả, cho dù là sức mạnh huyết mạch hay kiếm Thanh Huyên, hay là thư viện Quan Huyên, đều là được thừa kế cả.
Còn thứ của Diệp Quân hắn?
Kiếm ý trật tự?
Nhưng kiếm ý trật tự, suy cho cùng cũng là được truyền lại.
Chung quy, người sáng lập thư viện Quan Huyên không phải hắn, mà là cha hắn.
Lần này thất bại hoàn toàn, khiến hắn phải nhìn thẳng lại vào bản thân.
Rất nhiều lúc chỉ có thất bại thì người ta mới biết bản thân có khả năng ra sao.
Khoảnh khắc này, trái tim hắn hoàn toàn thả lỏng.
Giờ khắc này, tất cả mọi thứ trong quá khứ, đều xóa bỏ.
Bắt đầu lại từ đầu!
Suy nghĩ thông suốt, đột nhiên, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, giống như trút được gánh nặng hàng chục ngàn cân vậy.
Sắc mặt Diệp Quân hiện ra nụ cười.
“Tiểu Thiện tỷ!”
Đúng lúc này, một bé con mặc quần thủng đáy đột nhiên chạy từ một bên tới, hắn kích động nói: “Tỷ xem tỷ xem đi, ta bắt được một con thỏ nè.”
Diệp Quân mở hai mắt ra, nhìn sang một bên, Phạn Thiện đi tới trước mặt bé trai, thấy con thỏ hình như đã bị thương, cô ta vội vàng nhận lấy con thỏ.
Bé trai hưng phấn nói: “Tiểu Thiện tỷ, có thể ăn thịt thỏ rồi! Tỷ làm đi tỷ làm đi!”
Phạn Thiện xoa đầu bé trai, khẽ cười nói: “A Man, có thể... có thể... có thể... có thể không ăn không?”
Vương triều Thiên Mộ?
Diệp Quân nhìn về tít phía xa rồi hơi cau mày, có một người thanh niên cùng một người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước tới.
Người đàn ông đi trước mặc một bộ cẩm bào, mi mày rậm, trông rất tuấn tú.
Người đàn ông trung niên ở phía sau thì mặc một chiếc áo bào rộng rãi, dáng người cao gầy, ánh mắt nghiêm nghị.
Mọi người trong trấn đều tò mò nhìn hai bọn họ, vì rất ít khi có người bên ngoài đến đây. Có khi vài năm mới có một người.
Còn người ngoài như Diệp Quân thì họ đã vô thức nhận là người của trấn. Dẫu sao tuy trấn không rộng, nhưng cũng không quá nhỏ, thế nên có thêm một người thì cũng không khiến mọi người chú ý.
Lúc này, Diệp Quân thấy hơi lạ.
Vương triều Thiên Mộ ư?
Lẽ nào có liên quan đến văn minh Thiên Mộ gì đó?
Chẳng lẽ nơi này là văn minh vũ trụ cấp chín?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người thiếu niên cùng người đàn ông trung niên đã đi vào trong trấn. Một ông lão mặc trường bào màu xám của trấn đi ra, sau đó quỳ xuống nói: “Trưởng trấn Phương Viễn của Biên Hoang tham kiến đại nhân”.
Người thanh niên đi trước cười nói: “Ông là người đứng đầu trấn này à?”
Phương Viễn gật đầu đáp: “Vâng”.
Cậu thiếu niên nhìn mọi người ở xung quanh rồi cười nói: “Bảo họ giải tán đi”.
Phương Viễn vội ngoái lại nhìn mọi người rồi xua tay: “Đi đi, đứng đấy làm gì?”
Mọi người lập tức giải tán ngay.
Chờ họ đi rồi, Phương Viễn mới hành lễ với cậu thiếu niên rồi nói: “Đại nhân, không biết có gì căn dặn?”
Cậu thiếu niên: “Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, ông hãy thu xếp chỗ ở”.
Phương Viễn mừng thầm rồi nói: “Vâng ạ”.
Nói xong, ông ấy dẫn hai người đi về nhà mình.
Diệp Quân cùng Phạn Thiện quay về căn nhà sàn thì trời cũng đã tối.
Phạn Thiện đưa hắn tới cửa phòng rồi quay lại nói: “Đây là chỗ ở của ngươi, nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi luôn.
Sau khi thấy Phạn Thiện đã đi hẳn, Diệp Quân quay người vào phòng. Căn phòng này không quá rộng, chắc hẳn trước kia để trữ đồ nên xung quanh có khá nhiều thứ linh tinh, song giường rất sạch, chắc đã được thay mới.
Diệp Quân đi tới giường nằm xuống, sau đó nhắm mắt.
Con đường tiếp theo, hắn phải đi thế nào đây?
Bây giờ, đầu óc hắn rất rối bời, thậm chí còn hơi hoang mang.
Cảnh ngộ lần này không giống như ở vũ trụ Quan Huyên lần trước. Lần đó, hắn không hề thấy hoảng loạn, vì hắn biết rõ chỉ cần mình để lộ thân phận là có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thân phận và chỗ dựa.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, coi như làm lại từ đầu”.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, khi Phạn Thiện ngủ dậy đi ra ngoài thì chợt sững sờ, vì cô ta thấy Diệp Quân đang đứng trước một cái cây.
“Dậy sớm thế?”
Phạn Thiện thoáng ngạc nhiên, đang định lên tiếng chào thì thấy Diệp Quân đá một nhành cây, làm nó cắm chắc vào thân cây cổ thụ.
Diệp Quân nhoẻn miệng cười, hắn phát hiện dù tu vi không dùng được, nhưng hắn có thể tu luyện lại từ đầu.
Điều này với hắn mà nói là một tin vui.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc là linh khí ở đây quá kém, thậm chí gần như là không có nên hắn không thể tu luyện nhanh được.
Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.
“Dậy rồi à?”
Lúc này, giọng nói của Phạn Thiện chợt vang lên.
Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy nghĩ rồi ngoái lại nói: “Ừm”.
Phạn Thiện nhìn cái cây cổ thụ ở gần đó rồi hỏi: “Ngươi từng tu luyện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Ngươi có biết bay không?”
Diệp Quân cười nói: “Có”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Dạy ta được không?”
Diệp Quân đang định trả lời thì Phạn Thiện lắc đầu: “Không được, ngươi chỉ tập võ thôi chứ có tu luyện khí đâu”.
Diệp Quân an ủi: “Sau này có cơ hội mà”.
Phạn Thiện thở dài nói: “Ai mà biết được, ta đi nấu cơm đây”.
Dứt lời, cô ta rời đi.
“Tiểu huynh đệ!”
Lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy người gọi hắn chính là cậu thiếu niên mặc cẩm bào mới đến trấn hôm qua.
Người đàn ông trung niên cũng đang đứng phía sau gã.
Diệp Quân: “Có việc gì thế?”
Cậu thiếu niên: “Thanh đoản kiếm với cái tháp hỏng ở thắt lưng ngươi có bán không?”
Nghe vậy, Diệp Quân thoáng cảnh giác. Người này có thể nhìn ra sự phi phàm của kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp thì có khả năng nơi đây thuộc văn minh vũ trụ cấp chín.
Lúc này, cậu thiếu niên lại cười nói: “Ta có thể cho ngươi một cái giá hợp lý”.
Nói xong, gã xoè tay ra, một kim nguyên bảo xuất hiện.
Chương 2492: Vạn cổ vô song
Tiền ở trấn này bằng đồng, bạc và vàng, đồng kim nguyên bảo này đủ cho một nhà năm người sống dư giả hai mươi năm.
Diệp Quân trầm mặc.
Giờ mà hắn từ chối sẽ càng khiến người này chú ý, khéo còn đến cướp cũng nên. Với thể trạng hiện giờ của hắn, cậu thiếu niên mà cướp thì hắn chỉ có mất.
Nghĩ vậy, Diệp Quân nói: “Ta không cần tiền”.
Cậu thiếu niên thoáng ngạc nhiên: “Thế ngươi muốn gì?”
Diệp Quân: “Nếu các hạ có thể khiến đôi tay của ta mọc lại thì ta sẽ tặng cho hai thứ này luôn. Nhưng ta phải nói trước một điều, hai thứ này do tổ tiên nhà ta truyền lại, chúng là thần vật nên có linh tính và biết tự chọn chủ. Nếu đến lúc đó, chúng không chịu đi theo các hạ thì ta cũng không chịu trách nhiệm”.
Thấy Diệp Quân nói năng khí khái, cậu thiếu niên hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Giúp tay ngươi mọc lại không khó, nhưng ngươi khá láu cá. Hai thứ đó do tổ tiên nhà ngươi truyền lại, ta giúp tay ngươi mọc lại rồi mà chúng không chịu theo ta thì ta thiệt à?”
Diệp Quân thoáng kinh ngạc, người ở vũ trụ này khó chơi thế nhỉ!
Hắn cười nói: “Vừa nhìn đã biết huynh đài đây không phải người bình thường, lẽ nào lại không có tự tin đến vậy?”
“Ha ha!”
Cậu thiếu niên cười khoái chí: “Ngươi cũng thú vị đấy! Tuy ngươi đang khích ta, nhưng ta thấy ngươi nói cũng có lý. Nếu đến hai thần vật này mà ta cũng không chinh phục được thì đúng là quá thất bại”.
Nói xong, gã chợt đi tới cạnh Diệp Quân, sau đó đặt tay phải lên bả vai hắn, một luồng khí tức màu vàng đã tiến vào trong cơ thể Diệp Quân. Cơ thể hắn hơi rung lên, không lâu sau, hắn cảm thấy phần cánh tay mình nhúc nhích, tiếp đó đôi tay đã mọc ra trở lại.
Cậu thiếu niên rụt tay lại rồi nói: “Được rồi đấy”.
Diệp Quân cử động đôi tay, do không phải tự khôi phục nên sử dụng không được quen cho lắm. Tuy nhiên, hắn đã rất hài lòng rồi.
Diệp Quân giữ đúng lời hứa nên đưa Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên cho cậu thiếu niên: “Đây”.
Gã cầm lấy rồi nói: “Ngươi thú vị lắm, à ban nãy khi giúp tay ngươi mọc lại, ta phát hiện trong người ngươi có một luồng sức mạnh phong ấn thần bí, tu vi của ngươi đang bị phong ấn à?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ cậu thiếu niên này lại cảm nhận được sức mạnh phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Gã cười nói: “Có cần ta giải phong ấn hộ không?”, Diệp Quân sững người rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.
Đó là phong ấn của Phạn Chiêu Đế, nếu cậu thiếu niên này dám động vào thì sẽ chết chắc. Hắn với gã không thù không oán, người ta cũng không có ý xấu nên đương nhiên hắn không muốn cướp mất mạng sống của gã.
Cậu thiếu niên cười nói: “Ngươi không những thú vị mà còn rất lương thiện, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, gã cùng người đàn ông trung niên rời đi.
Diệp Quân nhìn theo bóng họ rồi nói: “Tháp gia, Tiểu Hồn, ta cho cơ hội rồi, cả hai phải biết nắm lấy”.
Với thực lực hiện giờ, hắn muốn gọi Tháp gia và Tiểu Hồn dậy là điều không thể. Vì chúng cần linh khí rất lớn, mà giờ hắn không có gì hết, nhưng chắc chắn cậu thiếu niên kia không phải người bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nữa, mà nhìn về phía ngôi nhà sàn thì thấy Phạn Thiện cùng ông nội cô ta đang nhìn mình.
Diệp Quân đi tới rồi vung tay nói: “Ta có tay rồi”.
Phạn Thiện cũng rất vui: “Chúc mừng!”
Nói xong, cô ta nhìn về phía hai người kia đã rời đi rồi nói: “Lợi hại quá, ta mà biết tu luyện thì tốt biết bao”.
Diệp Quân: “Ta có thể dạy cô”.
“Không được!”
Ông lão lập tức trầm giọng nói: “Diệp công tử, chúng ta là tội dân nên không thể tu luyện. Cậu mà dạy con bé tu luyện là hại nó đấy”.
Diệp Quân im lặng.
Phạn Thiện: “Thật ra chúng ta có thế lén tu luyện mà, ông không nói, Diệp Quân không nói, cháu không nói thì ai biết chứ?”
Diệp Quân nghẹn lời.
Ông lão thì lườm Phạn Thiện.
Cô ta le lưỡi: “Cháu đi nấu cơm”.
Nói xong, cô ta chạy biến vào bếp.
Ông lão nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão quay đi đi ra chỗ khác.
Diệp Quân lập tức đi theo.
Chỗ khác.
Cậu thanh niên mặc cẩm bào dẫn người đàn ông trung niên về nơi ở, trên đường đi, gã tò mò quan sát thanh đoản kiếm cùng cái tháp hỏng trong tay.
Ban nãy khi nhìn thấy hai thứ này, gã thấy chúng có vẻ phi phàm. Vì vậy, gã mới đi tìm Diệp Quân và hỏi mua. Nhưng gã lại không thể nhìn xuyên thấu hai thứ này.
Người đàn ông trung niên phía sau chợt lên tiếng: “Cửu điện hạ, người kia không đơn giản đâu, đầu óc rất linh hoạt, chắc không phải người của trấn này”.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Đúng là hắn rất thú vị, hắn đồng ý trao đổi với ta chắc vì sợ ta cướp”.
Nói xong, gã ngắm nghía hai thứ trong tay rồi cười nói: “Tuy ta không nhìn thấu được hai thần vật này, nhưng chắc chắn chúng không phải thần vât bình thường”.
Người đàn ông trung niên: “Tên kia bảo hai thần vật này có linh tính, biết chọn chủ”.
Cậu thiếu niên quan sát chúng tiếp rồi nói: “Ta vẫn rất tự tin, linh tính của hai thần vật này đã ngủ say. Chờ ta đánh thức chúng dậy rồi sẽ để chúng nhận ta làm chủ. Ta có tư chất vô song, vừa chào đời đã mang long khí, ta không tin chúng không chọn mình. Tên kia định chơi ta ư? Không có cửa đâu!”
Chương 2493: Trả ơn đúng cách
Diệp Quân và ông nội của Phạn Thiện ngồi đối diện nhau trong phòng.
Cửa sổ phòng đóng chặt nên chỉ he hé chút ánh sáng, thành ra bầu không khí hơi u ám.
Ông nội Phạn Thiện nhìn Diệp Quân chăm chăm mà không nói gì.
Diệp Quân: “Tiền bối, hai ông cháu tiền bối đã cứu mạng ta. Ta không có ác ý với hai người, cũng không muốn làm liên luỵ đến hai người”.
Ông lão cầm tẩu thuốc lên rồi châm lửa, sau đó hít một hơi rồi nói: “Ngươi không phải người bình thường”.
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão: “Khi nhìn thấy ngươi cùng đôi tay đã mất, ta biết ngươi có kẻ thù. Hơn nữa, kẻ thù đó còn rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Ông lão khá hài lòng với sự thẳng thắn của Diệp Quân nên gậ gù rồi dịu giọng hơn: “Cậu bạn, nha đầu Tiểu Thiện rất hiền lành, cũng rất ngây thơ, suy nghĩ thì đơn giản. Còn ngươi lại là một người phức tạp, ta nói vậy không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối muốn ta rời khỏi đây, tránh xa Tiểu Thiện đúng không?”
Ông lão gật đầu, không hề che giấu: “Đúng”.
Diệp Quân: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ của tiền bối, nhưng tiền bối thật sự muốn để Tiểu Thiện sống với thân phận tội dân ở đây đến hết đời sao?”
Ông lão: “Ngươi có biết ý định của ngươi nguy hiểm tới đâu không?”
Diệp Quân thoáng nghi hoặc.
Thấy thế, ông lão lắc đầu: “Cậu bạn, ta không biết là ngươi ngu ngơ, gan dạ hay tuỳ hứng, nhưng nói hay làm gì cũng phải suy xét thấu đáo. Ngươi không muốn Tiểu Thiện làm tội dân, vậy có nghĩa là ngươi muốn chống lại vương triều Thiên Mộ. Ngươi biết vương triều là một sự tồn tại mạnh đến đâu không? Rõ ràng câu không biết, mà đã không biết thì sao dám mạnh miệng thế?”
Diệp Quân trầm mặc.
Ông lão nói tiếp: “Chúng ta đều là tội dân, đó là thân phận thấp hèn nhất ở vương triều Thiên Mộ. Muốn xoá bỏ thân phận này thì phải chờ vương triều sửa luật, vì thân phận của chúng ta đã được ghi trong thiên luật. Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi được điều đó ư? Ngươi hiểu rõ đến đâu về vương triều chứ?”
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Người trẻ tuổi làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau, đừng nghĩ gì nói đấy, càng đừng nghĩ gì làm nấy. Chúng ta chỉ là người bình thường, không phải con ông cháu cha, cũng không có ai hậu thuẫn, nhiều lúc chỉ cần bước sai một bước thôi là xong đời rồi, hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Hắn thật sự ghi nhận lời dạy của ông lão.
Trước đó, nhờ có cô cô và cha che chở nên gặp chuyện gì hắn cũng nghĩ sao làm vậy.
Nhân quả ư?
Hắn chưa bao giờ để tâm đến.
Vì đã có cha và cô cô hắn lo rồi.
Nhưng giờ thì sao?
Hắn làm gì cũng phải suy tính.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói tiếp: “Đương nhiên ta vẫn rất vui, vì ngươi có thể nói ra lời đó. Điều này chứng tỏ ngươi không phải một kẻ vô lương tâm, biết báo ân báo oán. Nhưng ngươi hãy nhớ muốn trả ơn cũng cần lượng sức mình, cẩn thận chưa trả được ơn còn mang thêm nợ cho người ta, cuối cùng khiến đôi bên cùng lâm vào tuyệt cảnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Ông lão: “Người thanh niên nói chuyện với ngươi ban nãy chắc có cấp bậc không nhỏ trong vương triều, ngươi nên cẩn thận”.
Diệp Quân: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.
Ông lão nhìn ra sau cửa rồi nói: “Nhìn gì nữa, vào đây đi!”
Không có động tĩnh gì.
Ông lão lừ mắt: “Ta nhìn thấy chân cháu rồi”.
Sau đó, cửa mở ra, Tiểu Thiện đi vào rồi cười hi hi nói: “Ông ơi”.
Ông lão thở dài một hơi, nha đầu này thật biết cách khiến người ta lo lắng.
Diệp Quân cũng mỉm cười nhìn Tiểu Thiện, cô nương này rất hoạt bát, tính tình thì thiện lương, đúng là rất khiến người khác quý mến. Nhưng lời nói của ông lão đã khiến hắn hiểu ra là chính hắn đang gặp khó khăn thì không nên hứa hẹn điều gì. Có nhiều ân tình hãy tạm ghi nhớ trong lòng, chờ khi có đủ năng lực rồi thì hãy báo đáp.
Tiểu Thiện cười nói: “Đi thôi, chúng ta ra ăn cơm”.
Nói xong, cô ta kéo tay ông lão đi ra ngoài, đồng thời vẫn không quên nháy mắt với Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười rồi đứng dậy đi theo.
Trấn này có duy nhất một dinh phủ, không biết xây dựng từ khi nào, nhưng đến nay vẫn còn, tuy nhiên đã rất cũ nát.
Thiên Thần về dinh phủ xong thì bắt đầu nghiên cứu thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ. Gã đã dùng khá nhiều cách mà vẫn không đánh thức linh tính của chúng được.
Chương 2494: Cái tháp thiếu đứng đắn
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng gần đó chợt nói: “Hay phải cần có linh khí?”
Linh khí!
Thiên Thần sáng mắt lên, sau đó vội xoè tay ra, một luồng linh khí bay ra rồi chui vào trong thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ.
Khi linh khí tiến vào, thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ đã rung lên nhè nhẹ.
Thấy thế, Thiên Thần mừng rỡ nói: “Đúng là cần có linh khí”.
Gã tiếp tục rót một lượng lớn linh khí vào.
Song, nửa canh giờ sau, hai thứ kia vẫn không có phản ứng gì. Linh khí gã rót vào trong như đổ sông đổ bể, còn hai thứ kia chẳng thèm nhúc nhích.
Thiên Thần nhíu mày, sau đó không nghĩ nhiều mà rót linh khí vào tiếp.
Một canh giờ sau, mặt gã đã sa sầm.
Linh khí còn lại trong người gã đã bị tiêu hao quá nửa, song thanh đoản kiếm cùng cái tháp cũ vẫn trơ như đá.
Thấy vậy, Thiên Thần nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Nói rồi, gã dừng lại.
Phải biết là với thực lực của gã thì huyền khí trong cơ thể sánh ngang với biển, nhưng hắn đã rót đến gần bảy phần vào rồi mà hai thứ kia vẫn im lìm.
Lúc này, người đàn ông trung niên chợt nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ”.
Thiên Thần ngẩn ra rồi nói: “Ý của ông là ta đã kiếm được bảo bối ư?”
Người đàn ông gật đầu, sau đó đi tới cạnh thanh đoản kiếm và cái tháp cũ rồi quan sát, nói: “Hai thứ này chắc chắn không phải thần vật bình thường. Nếu Cửu điện hạ có thể đánh thức linh trí cho chúng, để chúng nhận chủ thì sẽ hời to”.
Thiên Thần cười nói: “Ta cũng thấy thần vật bình thường không thể hấp thu nhiều linh khí đến vậy, mà hai thần vật này chơi hết quá nửa linh khí của ta rồi. Rõ ràng chúng không phải thần vật tầm thường, bảo sao tên kia nói chúng có linh tính, sau sẽ lại chọn hắn”.
Người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Điện hạ, hay là…”
Nói xong, mắt ông ta loé lên tia sắc lạnh.
Thiên Thần chán nản nói: “A Ông, sao ông lại có suy nghĩ đó? Người kia trao đổi công bằng với chúng ta, hơn nữa khi hắn đưa hai thần vật này cho ta đã nói rõ rồi. Chúng có linh tính nên sẽ tự nhận chủ, nếu sau này chúng không chọn ta thì cũng không trách hắn được. Biết vậy rồi mà ta vẫn trao đổi với hắn đấy chứ, quân tử dám chơi dám chịu. Giờ nếu ta giở trò với hắn thì sẽ thành cái dạng gì? Còn thua cả kẻ tiểu nhân ấy chứ”.
Người đàn ông vội vàng hành lễ: “Là thuộc hạ sai”.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “A Ông, ông hãy nhớ chúng ta có thể dùng hạ sách để đối phó với kẻ tiểu nhân, nhưng với người tốt thì chúng ta phải cư xử đúng mực, đừng hở chút là chém giế. Nhỡ chẳng may chọc vào nhầm người thì vừa hại mình, vừa liên luỵ đến người trong tộc, ông hiểu chưa?”
A Ông hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ chỉ bảo”.
Thiên Thần nhìn sang hai thần vật rồi cười nói: “Người thanh niên kia rất tự tin, nhưng ta cũng thế. Ta là con cháu của trời, mang trong mình huyết mạch quý giá cùng long khí, ta không tin hai thần vật này không chọn mình. Ta sẽ khiến người thanh niên kia thua hoàn toàn, ha ha”.
Nói xong, gã tiếp tục rót linh khí cho hai thần vật.
Song, khi hắn rót hết huyền khí cho chúng xong thì cả hai vẫn im lìm.
Lúc này, Thiên Thần cùng A Ông đều thần người ra, sau đó khó tin nhìn hai thần vật ấy.
Thiên Thần ngỡ ngàng nói: “Sao hai thứ này ăn khoẻ thế nhỉ? Chúng xơi sạch huyền khí của ta rồi”.
A Ông: “Có lẽ chúng còn mạnh hơn mình tưởng”.
Thiên Thần gậ đầu, sau đó quan sát hai thần vật rồi nói với A Ông: “Ông cũng thử đi”.
A Ông thoáng do dự rồi nói: “Cửu điện hạ, nơi này có phong ấn nên không dùng đến tu vi được. Nếu dùng hết huyền khí ở đây thì cũng không có nguy hiểm gì, nhưng ngày mai chúng ta phải đến tường Biên Hoang kiểm tra”
Thiên Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Vấn đề chắc không lớn đâu, tường Biên Hoang bao năm nay không có động tĩnh gì, ta không tin lại trùng hợp đến vậy. Chúng ta vừa đến đã có chuyện, nào, mau rót chút linh khí cho chúng đi. Ta muốn xem rốt cuộc chúng mạnh tới đâu”.
A Ông đành nghe lệnh rồi bắt đầu truyền huyền khí cho hai thần vật.
Sau đó, Tiểu Tháp đã rung lên.
Thấy vậy, Thiên Thần hào hứng nói: “Nhanh lên, cái tháp có phản ứng rồi, chắc chắn nó là bảo bối”.
Nghe thế, A Ông vội rót thêm linh khí. Khoảng nửa canh giờ sau, mặt ông ta đã tái nhợt. Sau đó linh khí trong người đã bị rút mất một nửa, nhưng cái tháp cũ lại im lìm.
A Ông nghi hoặc nói: “Cửu điện hạ, có gì đó là lạ”.
Thiên Thần nhìn A Ông, ông ta nói: “Cái tháp này như cái động không đáy vậy, chúng ta rót huyền khí vào rồi nhưng vẫn không cảm nhận được gì. Còn nó thì thi thoảng lại phản ứng một chút, thuộc hạ cảm thấy như thể nó đang cố ý bắt mình rót linh khí cho nó vậy”.
Thiên Thần cau mày, sau đó quan sát cái tháp rồi lắc đầu: “Chắc không phải đâu, nó không phải thần vật bình thường. Mà các thần vật cấp cao đều rấ kiêu ngạo, không thể thiếu đứng đắn như vậy được”.
A Ông: “Vẫn truyền tiếp ạ?”
Thiên Thần vừa định lên tiếng thì cái tháp lại rung lên.
Thấy thế, gã hào hứng nói: “Có phản ứng rồi, chắc nó vẫn thiếu linh khí, tiếp đi!”
Chương 2495: Làm lại từ đầu
Nghe Thiên Thần nói vậy, A Ông vội vã tiếp tục vận chuyển linh khí.
Cứ như vậy, không biết đợi tiếp thêm bao lâu, sắc mặt A Ông dần dần bắt đầu trở nên hơi trắng bệch, lúc này huyền khí trong người ông ta đã sắp cạn kiệt rồi.
Cứ như vậy, lại đợi thêm tầm gần nửa giờ, huyền khí trong người A Ông đã cạn kiệt hoàn toàn.
Tuy nhiên, tòa tháp phế tích và thanh kiếm gãy kia vẫn không có chút phản ứng nào cả.
Thiên Thần ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa tháp tàn phế cùng thanh kiếm gãy, sắc mặt u ám, không nói lời nào.
Sắc mặt A Ông cũng hơi khó coi.
Lượng huyền khí dự trữ của hai bọn họ khủng bố tới cỡ nào?
Song vẫn không đủ để đánh thức linh hồn của tòa tháp tàn phế lẫn thanh kiếm gãy này.
A Ông lau mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói, “Cửu điện hạ, hai bảo vật này không bình thường.”
Thiên Thần không nói gì, gã đột nhiên cầm thanh kiếm gãy lên, sau khi quan sát, gã mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm Long Uyên!
Thanh kiếm Long Uyên này có màu xám đen, được đúc bằng kim loại siêu bền và vảy rồng, uyển chuyển nhưng cứng cáp, đầu kiếm được làm từ gai rồng, hơi cong nhẹ, tỏa ánh sáng lạnh lẽo tê buốt, cực kì sắc bén, thân kiếm được làm từ da rồng, cảm giác cầm lên rất tuyệt.
Tay trái Thiên Thần cầm thanh kiếm gãy lên, tay phải nắm lấy kiếm Long Uyên bỗng chém về phía thanh kiếm gãy.
Keng!
Chỉ nghe thấy một tiếng rạn nứt trong trẻo, kiếm Long Uyên lập tức chia lìa, gãy làm đôi.
Nhìn thấy cảnh này, A Ông và Thiên Thần đều ngơ ngác tại chỗ.
Hai người nhìn nhau, đều hơn kinh ngạc.
Vẻ mặt A Ông nghiêm trọng, “Quá khủng bố.”
Kiếm Long Uyên là một trong bốn thanh thần kiếm của nền văn minh Thiên Mộ, thuộc tiên khí Tạo Hóa, chỉ đứng sau thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ thanh kiếm gãy này là thần khí Tạo Hóa.
Rõ ràng hai người đã cùng nghĩ tới điều này, đều có chút ngạc nhiên.
Thần khí Tạo Hóa!
Loại bảo vật này, cho dù là cả đế quốc Thiên Mộ, cũng không có vài món đâu!
A Ông đột nhiên trầm giọng nói: “Cửu điện hạ, chắc chắn thiếu niên kia không phải người thường.”
Thiên Thần gật đầu, “Trí nhớ vẫn hơi tệ.”
Nói rồi, gã nhìn kiếm Long Uyên gãy trước mặt, nhẹ giọng nói: “Không ngờ, đứng trước thanh kiếm gãy này, kiếm Long Uyên lại không chịu nổi một cú đánh như vậy, thật là khiến người ta bất ngờ.”
A Ông nói: “Điện hạ, thân phận người kia hơi đáng ngờ.”
Thiên Thần cười nói: “Ông muốn nói, có khả năng hắn là người đến từ tường Biên Hoang kia à?”
A Ông khe gật đầu, “Không phải không có khả năng.”
Thiên Thần lắc đầu, “Hắn không thể là người tới từ bên kia được, nếu bên kia có người âm lặng lẽ tới bên này, vậy chúng ta là những kẻ vô dụng à?”
A Ông suy nghĩ, gật đầu, “Cũng phải.”
Thiên Thần cười nói: “Nếu hai thứ này thật sự là tiên khí Tạo Hóa, vậy chúng ta lời to rồi, phải nghĩ biện pháp đánh thức linh hồn của chúng nó dậy, để chúng nó nhận ta làm chủ.”
A Ông cười khổ, “Đã không còn linh khí nữa rồi.”
Thiên Thần nói: “Ta vẫn còn ít linh thạch Tạo Hóa.”
Nói rồi, gã lại lấy ra ít linh thạch Tạo Hóa, sau đó chuyển hóa linh thạch Tạo Hóa cho tòa tháp tàn phế và thanh kiếm gãy hấp thụ.
Bên khác.
Sau khi Diệp Quân lấy lại cánh tay, ngay khi bắt đầu tu luyện, thì không còn linh khí nữa, hắn đành rèn luyện thân thể, để thân thể mình càng trở nên mạnh hơn.
Lúc trưa.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ trước nhà sàn, hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trận chiến lúc đó.
Phải phục thù!
Thất bại của trận chiến lúc đó, khiến hắn biết những chỗ thiếu sót của mình.
Kiếm ý có thể bị phai mờ!
Kiếm Thanh Huyên cũng không còn là vô địch nữa!
Sức mạnh huyết mạch cũng có thể bị đè ép!
Những thứ này khiến hắn ý thức rõ được một chuyện, mình không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch được.
Kiếm Thanh Huyên là thứ cô cô làm cho cha.
Sức mạnh huyết mạch là ông nội truyền lại.
Đồ của mình là gì?
Mình có gì?
Diệp Quân cười khổ.
Trước nay hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cho tới bây giờ, thứ gì của hắn cũng là nhờ truyền thừa cả, cho dù là sức mạnh huyết mạch hay kiếm Thanh Huyên, hay là thư viện Quan Huyên, đều là được thừa kế cả.
Còn thứ của Diệp Quân hắn?
Kiếm ý trật tự?
Nhưng kiếm ý trật tự, suy cho cùng cũng là được truyền lại.
Chung quy, người sáng lập thư viện Quan Huyên không phải hắn, mà là cha hắn.
Lần này thất bại hoàn toàn, khiến hắn phải nhìn thẳng lại vào bản thân.
Rất nhiều lúc chỉ có thất bại thì người ta mới biết bản thân có khả năng ra sao.
Khoảnh khắc này, trái tim hắn hoàn toàn thả lỏng.
Giờ khắc này, tất cả mọi thứ trong quá khứ, đều xóa bỏ.
Bắt đầu lại từ đầu!
Suy nghĩ thông suốt, đột nhiên, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, giống như trút được gánh nặng hàng chục ngàn cân vậy.
Sắc mặt Diệp Quân hiện ra nụ cười.
“Tiểu Thiện tỷ!”
Đúng lúc này, một bé con mặc quần thủng đáy đột nhiên chạy từ một bên tới, hắn kích động nói: “Tỷ xem tỷ xem đi, ta bắt được một con thỏ nè.”
Diệp Quân mở hai mắt ra, nhìn sang một bên, Phạn Thiện đi tới trước mặt bé trai, thấy con thỏ hình như đã bị thương, cô ta vội vàng nhận lấy con thỏ.
Bé trai hưng phấn nói: “Tiểu Thiện tỷ, có thể ăn thịt thỏ rồi! Tỷ làm đi tỷ làm đi!”
Phạn Thiện xoa đầu bé trai, khẽ cười nói: “A Man, có thể... có thể... có thể... có thể không ăn không?”
Bình luận facebook