-
Chương 2520-2525
Chương 2520: Mẹ con tranh cãi
Hoàng cung.
Thiên Thần tới cung điện của Tần nương nương, Tần nương nương ngồi trên một bên của băng ghế, đoan trang hoa lệ, nhưng sắc mặt nghiêm túc.
Thiên Thần bước nhanh tới trước mặt Tần nương nương, trầm giọng nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại làm vậy?”
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con có biết hắn là ai không? Hắn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, còn là truy nã trên toàn vũ trụ với cấp bậc cao nhất nữa!”
Mặt Thiên Thần vô cảm, “Vậy thì thế nào?”
Tần nương nương cau mày, hơi tức giận nói: “Lúc trước con vì hắn và cô gái kia mà phá hỏng tổ pháp, đã khiến trong triều tranh luận không ngừng rồi, bây giờ hắn còn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu con không nhanh cắt đứt quan hệ với hắn, ắt sẽ bị hắn liên lụy, muôn đời không quay lại được!”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ đã từng nghĩ rằng, con trai mẹ là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, tất cả tài nguyên con có, không phải thứ người thường sở hữu được, cộng thêm con trai sinh ra còn có long khí của trời, có thể nói, trong cả thế hệ người trẻ của vương triều Thiên Mộ này, có thể thắng được con trai, gần như chẳng có mấy. Nhưng, lúc con trai bị mấy cường giả yêu tộc Thái Cổ bao vây tấn công, suýt rơi xuống, thế mà Diệp huynh chỉ dùng một nhát kiếm, đã nhẹ nhàng giết chết mấy cường giả đỉnh cấp của yêu tộc Thái Cổ…”
Nói rồi, gã hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn thấm thía nói: “Mẹ, Diệp huynh này không phải người thường đâu! Nếu chúng ta đối xử với hắn như vậy, nói không chừng sẽ có tai họa xảy ra đấy!”
“Cái gì mà tai họa xảy ra!”
Tần nương nương giận tím mặt, “Chẳng lẽ hắn còn có thể là thiếu chủ của nền văn minh vũ trụ cấp mười được à? Ta thấy con đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện rồi.”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, nhỡ hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp mười thì sao?”
“Khốn nạn!”
Chân mày lá liễu của Tần nương nương nhướng lên, dù là phụ nữ, nhưng khi phát giận, trên người vẫn có khí thế áp đảo, bà ta nhìn chằm chằm vào Thiên Thần, “Con cứ không quyết đoán như vậy, mà còn muốn tranh đoạt ngai vàng nữa à?”
Thiên Thần không chịu thua kém, “Mẹ, một nhát kiếm của Diệp huynh đã giết chết mấy người cảnh giới Thần Tổ rồi, tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực khủng bố đến thế, chắc chắn hắn không phải người thường, bây giờ nếu chúng ta đi làm hại hắn, đó mới là tự tìm đường chết thật đấy.”
Tần nương nương nói: “Nếu hắn không phải là người thường, vậy ta hỏi con, vì sao hắn lại suy bại tới mức này?”
Thiên Thần hơi do dự, sau đó nói: “Có thể là đang nuôi thả hắn chăng.”
“Con!”
Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, hô hấp dồn dập, bực không chịu được.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, sợ đại ca sẽ dùng chuyện của con và Diệp huynh để gây ồn ào, đối phó với con, cho nên, mẹ muốn giải quyết Diệp huynh trước, không cho đại ca cơ hội. Nhưng mẹ nghĩ lại cho kĩ đi, nhỡ lai lịch của Diệp huynh thật sự không phải bình thường, vậy lúc đó chúng ta đều không còn gì.”
Tần nương nương hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: “Con nên biết, gần đây yêu tộc Thái Cổ đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi, trong thời kì nhạy cảm này, bệ hạ tuyệt đối sẽ không làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện đâu…”
Nói rồi, bà ta nhìn Thiên Thần, “Có thể không giết hắn, nhưng con phải lập tức cắt đứt quan hệ với hắn, vạch rõ ranh giới, cho thấy lập trường của bản thân, lúc này chúng ta không thể làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện được, nếu không, một khi Sáng Thế Đạo Điện bắt tay với đại ca của con, lúc đó con sẽ không còn bất kì cơ hội chiến thắng nào nữa!”
Thiên Thần im lặng không nói.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con đừng làm ta thất vọng!”
Thiên Thần lắc đầu, “Mẹ bây giờ con không thể đồng ý với mẹ được, hiện tại nếu để Diệp huynh đi, vậy chẳng khác nào ép hắn chết… Chuyện này, con không làm được.”
Gã biết trong người Diệp Quân có phong ấn, với thực lực bây giờ của Diệp Quân, hoàn toàn không ra khỏi Thiên Đô được.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, không nói gì, bầu không khí trong hiện trường lập tức trở nên ngột ngạt.
Thiên Thần khẽ thở dài, “Mẹ, hắn từng cứu mạng con trai của mẹ, bây giờ hắn có khó khăn, chúng ta thấy chết không cứu, vậy thật sự là quá vong ân bội nghĩa. Thế này nhé, chúng ta nghĩ cách đưa hắn rời khỏi đây, đợi hắn an toàn rồi, chúng ta…”
“Ngu xuẩn!”
Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, tiếc nuối con cái không biết cố gắng, “Đã tới lúc này rồi, mà con còn muốn giúp hắn, ta nói cho con biết, bây giờ lựa chọn tốt nhất của con chính là nhân lúc hắn còn ở phủ đệ của con, thì bắt lấy hắn, đưa hắn cho Sáng Thế Đạo Điện, đổi một ân huệ từ Sáng Thế Đạo Điện, đây là điều tốt nhất cho con, cũng là lựa chọn duy nhất!”
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào Tần nương nương, “Mẹ, không thể làm vậy được!”
“Láo xược!”
Thấy Thiên Thần lại dám cãi lại mình, Tần nương nương lập tức giận vô cùng, “Chuyện này không phải do con quyết định, người đâu, lập tức đi truy nã Diệp Quân kia, nếu hắn dám chống đối, thì giết ngay tại chỗ!”
“Tuân mệnh…”
Ngoài cửa, một âm thanh già nua vang lên, lập tức biến mất…
Thiên Thần bỗng rút đao ra, sau đó đặt vào yết hầu của mình, vẻ mặt quyết tuyệt, “Mẹ, Thiên Thần con làm việc, người không phụ con, con không phụ người, nếu mẹ thật sự muốn động vào huynh đệ của con, bây giờ con sẽ khiến mẹ tuyệt hậu!”
Vừa nói, tay phải gã khẽ dùng lực, da yết hầu hơi nứt một ít, máu tươi từ từ tràn ra.
Tần nương nương: “…”
Chương 2521: Đặc biệt
Thấy Thiên Thần như thế, Tần nương nương cực kỳ tức giận, ngực phập phồng từng đợt, khá đồ sộ.
Thiên Thần bỗng để đao xuống, sau đó thấp giọng thở dài: “Mẹ, mấy năm nay con đều nghe theo mẹ, lần này mẹ nghe con được không?”
Tần nương nương muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại, đã đến lúc này có tức giận cũng vô ích, thế là bà ta hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng xuống, sau đó ngồi xuống lạnh lùng nói: “Nghe lời con? Để mặc con rơi vào đường cùng à?”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con là một đứa ngu ngốc sao?”
Tần nương nương nhìn gã: “Con có ý gì?”
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, mặc dù con tiếp xúc với Diệp huynh chưa lâu, nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy hắn đúng thật không phải là người bình thường. Mẹ nghĩ mà xem, con là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, với thân phận này của con, người bình thường một là tâng bốc, hai là kính sợ khi tiếp xúc với con, nhưng khi đi chung với con, hắn không quan tâm đến thân phận của con, hơn nữa cũng không phải giả vờ, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn đã quá rõ thế giới này, trong mắt hắn thân phận của con chẳng có gì đáng tự hào cả”.
Tần nương nương sầm mặt, không nói gì.
Thiên Thần lại nói: “Hơn nữa, cũng giống như lần trước, lần này mọi người đều chú ý đến con, nếu con giết hắn vì sợ Sáng Thế Đạo Điện thì con sẽ trở thành người thế nào trong mắt người đời? Con là một kẻ ham sống sợ chết, là một tên hèn hạ lấy oán báo ơn. Vì lợi ích mà thậm chí sẽ giết cả bạn của mình, lúc đó không chỉ người ngoài coi thường con, mà ngay cả người của chúng ta cũng sẽ xem thường con”.
Tần nương nương sầm mặt, im lặng không nói.
Thiên Thần nói tiếp: “Hơn nữa mẹ à, con thật sự không muốn bán đứng bạn bè, nếu hôm nay con làm chuyện này, sau này con sẽ không còn là con nữa. Mà một khi một người đã không có giới hạn một lần thì sau này sẽ có vô số lần. Hôm nay con có thể phản bội bạn bè vì lợi ích, sau này con có thể bán đứng mẹ ruột của mình vì lợi ích”.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, lúc này cơn giận của bà ta đã giảm đi hơn nửa.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết nỗi lo của mẹ, nếu đại ca của con hợp sức với Sáng Thế Đạo Điện quả thật sẽ rất bất lợi cho con, nhưng nếu bây giờ con hy sinh Diệp huynh chỉ để bảo vệ bản thân thì sẽ khiến mọi người trong thiên hạ bất bình, người dân của nền văn minh Thiên Mộ sẽ không thể để một hoàng tử bán đứng bạn bè vì vinh quang trở thành Hoàng đế”.
Im lặng hồi lâu, Tần nương nương mới chậm rãi đứng dậy nói: “Dẫn ta đi gặp hắn, ta muốn xem hắn là thiếu niên thế nào mà con lại coi trọng như vậy”.
Nghe thế Thiên Thần thở phào.
Hai mẹ con lập tức rời khỏi hoàng cung.
Trong phủ Thần hoàng tử, Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi trên bậc đá, Phạn Thiện dựa vào hắn, cô ta nhìn đám Cổ Phiệt ở đằng xa: “Diệp Quân, ngươi có đánh thắng được bọn họ không?”
Diệp Quân nhìn đám người Cổ Phiệt: “Chắc cũng chỉ một nhát kiếm thôi?”
Phạn Thiện tròn xoe mắt: “Chỉ một nhát kiếm ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Thiện giơ ngón cái lên: “Diệp Quân, lợi hại”.
Diệp Quân bật cười.
“Ngươi mạnh miệng thật”.
Ngay lúc này một thị vệ bên cạnh Cổ Phiệt chậm rãi bước ra, y nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tỷ thí một chút nhé?”
Diệp Quân nhìn thị vệ, Cổ Phiệt bỗng tức giận nói: “Lui xuống”.
Thị vệ tức giận nói: “Thủ lĩnh, hắn xem thường chúng ta”.
Cổ Phiệt lạnh lùng nhìn thị vệ, thị vệ vội vàng cung kính lui sang một bên.
Cổ Phiệt xoay người nhìn Diệp Quân, chắp tay lại: “Diệp công tử, người dưới trướng không hiểu chuyện, còn mong thứ lỗi”.
Ông ta không biết lai lịch của người trước mặt này, nhưng đối phương lại có thể khiến Sáng Thế Đạo Điện truy lùng, chứng tỏ không phải là người thường. Hơn nữa, bây giờ còn chưa chắc là địch hay là bạn, đi đắc tội với người ta làm gì?
Ngay lúc này, Thiên Thần và một người phụ nữ mặc đồ cổ trang bỗng xuất hiện.
Đám người Cổ Phiệt biến sắc, vội cung kính chào: “Chào nương nương, điện hạ”.
Tần nương nương gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi ở một bên, Diệp Quân kéo Phạn Thiện đứng dậy, đi đến trước mặt Tần nương nương và Thiên Thần: “Chào bá mẫu”.
Phạn Thiện cũng mỉm cười: “Chào bá mẫu”.
Tần nương nương nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá ngạc nhiên, thiếu niên trước mặt không hề cao ngạo, tự tin ung dung, chỉ riêng khí chất này cũng đã hiếm thấy rồi.
Quả thật không phải là người thường.
Đánh giá một hồi, Tần nương nương nói: “Có tiện nói một chút về mối thù của ngươi và Sáng Thế Đạo Điện là thế nào không?”
Diệp Quân nói: “Không đợi trời chung”.
Tần nương nương sửng sốt.
Diệp Quân lại nói: “Ta biết có thể sẽ gây thêm phiền phức cho Thần huynh, bọn ta sẽ rời đi ngay”.
Tần nương nương lắc đầu: “Hiện giờ ngươi tạm thời không thể đi được, bên ngoài đã có người của Đại hoàng tử, nếu bây giờ ngươi ra ngoài, chúng sẽ lập tức bắt ngươi lại rồi đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện”.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa, sau đó nói: “Có lẽ chúng không thể ngăn được ta”.
Tần nương nương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhưng sau khi giết người bên ngoài, ngươi sẽ làm chấn động đến các cường giả của toàn bộ vương triều Thiên Mộ, hơn nữa sẽ trở thành kẻ thù của vương triều Thiên Mộ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Đúng thật sẽ hơi phiền phức”.
Hơi phiền phức.
Nghe thế, Tần nương nương nhướng mày.
Bà ta nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, phải nói thiếu niên này quả thật khá đặc biệt.
Nỗi lo của con trai mình không phải không có lý.
Thiếu niên như vậy chắc chắn không phải là do thế lực bình thường có thể nuôi dưỡng được.
Chương 2522: Không đi được đâu
Tần nương nương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, bọn ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra khỏi nền văn minh Thiên Mộ, nhưng ta cũng nói thật cho ngươi biết, bọn ta không thể giúp ngươi chống lại Sáng Thế Đạo Điện, thế nên sau khi rời khỏi vương triều Thiên Mộ, mọi chuyện đều phải dựa vào chính ngươi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Như thế sẽ liên lụy đến mọi người”.
Hiện giờ mặc dù tu vi của hắn chưa khôi phục, nhưng sau khi sống lại, thực lực của hắn cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so, ít nhất những cường giả bên ngoài kia cũng chỉ là tôm tép.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, sau đó nói: “Hết cách rồi, ai bảo con trai ta bướng bỉnh làm gì. Lúc đầu ta nghĩ nên bắt ngươi trước, sau đó đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện để liên minh với Sáng Thế Đạo Điện, nhưng nó lại tự kề dao vào cổ mình vì ngươi, nói nếu ta dám làm như vậy, nó sẽ khiến ta không có cháu, có tức chết ta không”.
Nghe Tần nương nương nói thế, Diệp Quân nhìn Thiên Thần, hơi ngạc nhiên.
Thiên Thần bật cười: “Mẹ, mẹ đừng giận, con đùa mà, đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp huynh, ta biết thực lực của huynh rất mạnh, nhưng như mẹ ta đã nói, nếu bây giờ giết những người ở bên ngoài đó, huynh sẽ lập tức thu hút những kẻ mạnh hơn, hơn nữa lúc đó tình hình sẽ rất căng thẳng nên hãy để bọn ta đưa huynh đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được”.
Bây giờ hắn cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với vương triều Thiên Mộ.
Tần nương nương lập tức nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi bà ta dẫn Diệp Quân và Thiên Thần vào đại điện, bà ta nhìn bầu trời, hơi cau mày nói: “Lúc này ở chân trời đã bị phong tỏa, nếu bây giờ ngươi có động tĩnh thì nhất định sẽ kinh động đến họ”.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta có một cách, chỉ là cần mọi người giúp”.
Tần nương nương nhìn Diệp Quân, Diệp Quân xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ta và Tiểu Phạn sẽ vào Tiểu Tháp, mọi người có cầm tháp này đưa ta ra ngoài, chúng sẽ không phát hiện ra”.
Bây giờ Tháp gia đã được thăng cấp, người bình thường không nhìn ra được gì.
Tần nương nương nhìn cái tháp trong tay Diệp Quân: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tần nương nương gật đầu: “Được”.
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện: “Chúng ta vào tháp thôi”.
Nói rồi hắn kéo Phạn Thiện vào trong Tiểu Tháp.
Thiên Thần nhận lấy Tiểu Tháp, sau đó nói: “Mẹ, thân phận của mẹ đặc biệt, tự ý rời khỏi thành Thiên Đô sẽ khiến mọi người chú ý, để con đi được rồi”.
Tần nương nương ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, con cẩn thận một chút”.
Thiên Thần cười nói: “Vâng”.
Nói rồi gã cất Tiểu Tháp đi, sau đó đi ra ngoài.
Mặc dù người ở bên ngoài đang theo dõi Diệp Quân và Phạn Thiện, nhưng cũng không để ý đến Thiên Thần, chủ yếu là cũng không dám làm gì, dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có quyền thế rất lớn, trừ khi có lệnh của Hoàng đế, nếu không ai mà dám chạm vào hoàng tử.
Thiên Thần không rời khỏi thành Thiên Đô ngay mà đi một vòng trong thành, sau đó mới ra khỏi thành Thiên Đô.
Sau khi ra khỏi thành Thiên Đô, Thiên Thần đến trong một tinh không, gã định đưa Diệp Quân đến một vũ trụ khác.
Thế nhưng vẫn chưa đi được bao lâu thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau gã: “Cửu đệ, đệ muốn đi đâu thế?”
Nghe thấy giọng nói này, Thiên Thần nhíu mày, gã xoay người lại thì thấy Đại hoàng tử - Thiên Hình chậm rãi đi đến từ cách đó không xa.
Bên cạnh Đại hoàng tử còn có Kê Tướng.
Thấy người đến, sắc mặt Thiên Thần sa sầm.
Không đúng!
Có nội gián!
Đại hoàng tử cười nói: “Cửu đệ, sao sắc mặt đệ có vẻ không tốt thế?”
Thiên Thần nhìn Thiên Hình, bình tĩnh nói: “Có việc à?”
Đại hoàng tử mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi”.
Thiên Thần lạnh nhạt nói: “Không có gì thì ta đi đây”.
Nói rồi gã xoay người định đi, lúc này một luồng khí tức bỗng vây chặt lấy gã.
Thiên Thần xoay người lại nhìn Thiên Hình: “Đại ca, huynh muốn đánh nhau với ta à?”
Thiên Hình lắc đầu: “Ta đánh không lại đệ, dù sao đệ vừa ra đời đã có Tổ Long Khí rồi, ai có thể so được với đệ chứ?”
Nếu là bình thường, vị trí Thái tử của vương triều Thiên Mộ nên thuộc về Thiên Hình, dù sao y cũng là con cả, có được ngôi vị là chuyện bình thường. Nhưng không ai ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Thiên Thần, từ lúc chào đời đã có Tổ Long Khí, thiên phú xuất sắc, là người có tài năng mạnh nhất trong tất cả các hoàng tử, còn trẻ mà cảnh giới đã là cảnh giới Thần Tổ, đây là điều hiếm có trong toàn bộ lịch sử của vương triều Thiên Mộ.
Hơn nữa người đã có Tổ Long Khí từ lúc chào đời trước đó là Thiên Chiêu Đại Đế - tổ tiên thành lập ra vương triều Thiên Mộ.
Cũng chính vì thế, đến nay vị trí Thái tử của vương triều Thiên Mộ vẫn chưa được xác định.
Thiên Thần lạnh nhạt nói: “Không đánh thì ta đi đây”.
Nói rồi gã xoay người định đi.
Nhưng lúc này một luồng khí tức cực mạnh bỗng cuồn cuộn lao đến từ tận sâu tinh không.
Thiên Hình mỉm cười nói: “Cửu đệ, có lẽ đệ không đi được đâu, cường giả Sáng Thế Đạo Diện đến rồi”.
Chương 2523: Việt điện sử
Sáng Thế Đạo Điện!
Nghe thấy lời của Thiên Hình, sắc mặt Thiên Thần lập tức tối sầm xuống. Vốn dĩ còn định lén lút đưa Diệp Quân ra ngoài, bây giờ không được nữa rồi.
Vào lúc gã đang suy nghĩ phải đối phó với tình huống tiếp theo như thế nào thì ở cách đó không xa, thời không bỗng nhiên rạn nứt, sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra. Ông ta vừa bước ra, những tinh hà xung quanh bắt đầu sôi sục, khí tức rất mạnh mẽ.
Thiên Hình nhìn lướt qua ông lão đang đi tới đó, khẽ mỉm cười: “Thì ra là Việt điện sử.”
Việt điện sử!
Người mạnh nhất Sáng Thế Đạo Điện tất nhiên là Sáng Thế Đế Thần, dưới Sáng Thế Đế Thần là bốn đại thần hầu, dưới thầu hầu còn có điện sử.
Nhưng những cường giả này chỉ là bề nổi, trong Sáng Thế Đạo Điện còn có bao nhiêu cường giả, thì điều này vẫn chưa xác định được.
Thế lực nào cũng có át chủ bài của riêng mình, vương triều Thiên Mộ cũng vậy.
Việt điện sử nhìn Thiên Hình, gật đầu: “Đại hoàng tử.”
Thiên Hình nhìn Thiên Thần, cười đáp: “Đệ đệ của ta biết tung tích của vị Diệp công tử kia đấy.”
Việt điện sử lập tức xoay người nhìn Thiên Thần: “Cửu điện hạ, hãy giao người đó lại cho ta.”
Thiên Thần yên lặng.
Thiên Hình cười nói: “Cửu đệ, chúng ta vẫn luôn có quan hệ tốt với Sáng Thế Đạo Điện, đệ đừng làm chuyện tổn hại đến tình cảm của hai bên, nếu không phụ hoàng sẽ trách tội đệ đấy.”
Thiên Thần đang định tiếp lời, thì Tiểu Tháp trong chiếc nhẫn không gian của gã khẽ rung lên, sau đó, Diệp Quân xuất hiện ở trước mắt.
Thấy Diệp Quân, Thiên Hình lập tức tò mò đánh giá hắn, gã ta khá hiếu kỳ với Diệp Quân. Dù sao không nhiều người có thể trở thành bạn của vị đệ đệ này của gã ta. Hơn nữa, người này còn bị Sáng Thế Đạo Điện phát lệnh truy nã!
“Diệp huynh!”
Thiên Thần trầm giọng gọi.
Diệp Quân nhìn sắc mặt khó coi của Thiên Thần, cười đáp: “Đây là chuyện riêng của ta, ta sẽ tự mình xử lý.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Việt điện sử ở cách đó không xa, mỉm cười: “Ta còn tưởng là mấy vị thần hầu đến đây cơ đấy!”
Việt điện sử khẽ nheo mắt lại: “Ngươi cũng biết mấy vị thần hầu à?”
Diệp Quân nhìn qua Việt điện sử: “Xem ra, ông không biết Chân vũ trụ đã xảy ra chuyện gì.”
Việt điện sử cười đáp: “Thú vị rồi đây, xem ra ngươi quả thực không phải là người bình thường.”
Ông ta quả thực không quen biết Diệp Quân, vì ông ta phụ trách khu vực vũ trụ của nền văn minh Thiên Mộ, việc của vũ trụ bên dưới, ông ta không tham dự vào.
Mà sau khi những thần hầu kia trở về, tất nhiên cũng sẽ không đi nói nhiều. Dù sao, mấy người bọn họ có ở đó cũng chỉ như bia đỡ đạn mà thôi.
Diệp Quân đột nhiên xoay người nhìn Thiên Thần: “Thần huynh, huynh trở về đi.”
Người thiếu niên trước mặt này đã giúp hắn rất nhiều. Lúc này, hắn không muốn liên lụy đối phương.
Nhưng Thiên Thần lại lắc đầu.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thần huynh, việc này không liên quan gì đến huynh, nếu huynh dính dáng vào, thì sẽ gây bất lợi cho huynh và những thế lực ủng hộ huynh đấy.”
Thiên Thần trầm giọng đáp: “Diệp huynh, huynh có thể đánh bại được ông ta không?”
Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Việt điện sử: “Có thể thử.”
Việt điện sử ở trước mắt này không phải là kẻ yếu.
Những tên lâu la ở trước mặt, mặc dù không mạnh bằng mấy vị thần hầu đó, nhưng cũng là cảnh giới Thần Tổ. Những tên cường giả ở cấp bậc này, nếu như tu vi của hắn vẫn còn, có thể giết chết họ một cách nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại giống như những gì hắn nói, chỉ có thể thử.”
Nghe Diệp Quân nói vậy, Thiên Thần khẽ mỉm cười: “Vậy Diệp huynh đánh trước thử xem sao, ta ở một bên quan sát.”
Diệp Quân nhìn Thiên Thần, đang định tiếp lời thì Thiên Thần giống như biết hắn định nói gì, bỗng nhiên lắc đầu: “Diệp huynh, huynh là kiếm tu, không nên lải nhải dài dòng, cứ làm là xong.”
Diệp Quân cười đáp: “Quả đúng như vậy.”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn Việt điện sử, lòng bàn tay hắn mở ra, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là kiếm Long Uyên.
Thấy Diệp Quân muốn sử dụng mình, kiếm Long Uyên lập tức run rẩy kịch liệt, vô cùng phấn khích.
Nó biết mình không thể trở thành bội kiếm của Diệp Quân. Nhưng chỉ cần kiếm tu cấp bậc này sử dụng nó một lần, thì có thể gia tăng đáng kể giới hạn của nó!
Đây chính là quý nhân của nó!
Thấy kiếm Long Uyên, Thiên Hình và Thiên Thần đều hơi kinh ngạc.
Phía xa, Diệp Quân nhìn thoáng qua kiếm Long Uyên đang phấn khích ở trong tay, cười nói: “Nào, hôm ngươi cùng ta đánh trận này nào.”
Dứt lời, hắn hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ngay tại chỗ.
Ầm!
Một luồng âm thanh của kiếm bay thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một thanh kiếm đã chém đến trước mặt Việt điện sử.
Thấy nhát kiếm chém tới này của Diệp Quân, sắc mặt Việt điện sử lập tức thay đổi, ông ta không ngờ người thanh niên có cảnh giới thấp ở trước mặt này lại xuất ra một chiêu kiếm đáng sợ như vậy.
Không chỉ Việt điện sử mà vào khoảnh khắc Diệp Quân rút kiếm ra đó, sắc mặt của Đại hoàng tử Thiên Hình và Kê Tướng cũng thay đổi rồi.
Nhát kiếm này quá khủng khiếp!
Giờ phút này Việt điện sử đã hoàn toàn không còn sự coi thường nào, tay phải ông ta nắm chặt lại, khí tức của cảnh giới Thần Tổ giống như thủy triều từ trong cơ thể của ông ta cuộn trào ra ngoài. Ông ta tung ra một cú đấm bằng tất cả sức mạnh của mình.
Ầm!
Trong chốc lát, quyền mang vỡ tan, Việt điện sử bị đánh bay ra ngoài, mà trong lúc ông ta lùi về đằng sau, thời không xung quanh lần lượt vỡ vụn, vô cùng khủng khiếp.
Thấy cảnh này, trong mắt Thiên Hình và Kê Tướng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, kiếm thế của chiêu kiếm này vậy mà lại đáng sợ như vậy, hơn nữa còn chưa có kiếm ý!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hoảng sợ.
Thiên Thần khẽ cười, không hề bất ngờ, bởi vì gã từng thấy lúc Diệp Quân mạnh hơn thế này.
Phía xa, Diệp Quân không tiếp tục xuất kiếm, mà hai mắt từ từ nhắm lại, trong tay hắn, thanh kiếm Long Uyên run rẩy dữ dội, vô cùng phấn khích.
Phải biết rằng, kiếm vì người mà mạnh. Mặc dù cấp bậc của nó không thấp, nhưng nếu muốn đột phá cực hạn của bản thân, thì cần phải có một chủ nhân cường đại giao phó ý cho nó, để nó đột phá cực hạn của bản thân, đạt đến một tầm cao mới!
Ban đầu nó phấn khích khi thấy Diệp Quân như vậy là bởi vì ở trên người Diệp Quân, nó cảm nhận được một luồng kiếm ý cường đại!
Chương 2524: Trợ giúp
Giờ phút này Diệp Quân sử dụng nó, cho nó thấy được một lĩnh vực kiếm đạo hoàn toàn mới.
Phía xa, lúc Việt điện sử dừng lại, cánh tay phải của ông ta đã hoàn toàn nứt ra, có thể nhìn thấy rõ ràng xương trắng ở bên trong.
Không thể không nói, giờ phút này Việt điện sử hơi kinh hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ thiếu niên kiếm tu trước mặt này lại mạnh tới như vậy!
Ngay lúc này, Diệp Quân ở đằng xa đột nhiên về phía ông ta, bị ánh mắt của Diệp Quân phong tỏa, Việt điện sử lại càng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, một lát sau, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Vù!
Một luồng kiếm quang như sấm chớp lóe lên từ trong sân.
Con ngươi của Việt điện sử co lại, trong nháy mắt bị kiếm của Diệp Quân chấn trụ, lông tóc toàn thân ông ta đều dựng đứng lên.
Quá nguy hiểm!
Việt điện sử không hề do dự, lập tức thiêu cháy cơ thể mình khiến sức mạnh tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn.
Trong khoảnh khắc ông ta đang tự thiêu cháy cơ thể đó, khí tức của ông ta cũng đột nhiên tăng lên, ngay sau đó, hai cánh tay ông ta đưa ra phía trước, trong chốc lát, một ngọn núi cao ngàn trượng bao phủ lấy ông ta, bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Còn lúc này, kiếm của Diệp Quân hung hăng chém xuống.
Ầm!
Sau một tiếng vang lớn, ngọn núi cao kia ầm ầm sụp đổ, ngay sau đó, một sức mạnh khủng khiếp đánh bay Việt điện sử ra ngoài chỉ trong nháy mắt.
Tinh hà xung quanh lúc này cũng đã xuất hiện những vết nứt mờ nhạt!
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người Thiên Hình bên cạnh đều vô cùng kích động...
Thiếu niên trước mắt cũng không phải cường giả cảnh giới Thần Tổ, nhưng uy lực của nhát kiếm này đã đạt tới cảnh giới Thần Tổ, hơn nữa còn không hề thua kém.
Người này thật sự rất yêu nghiệt.
Không chỉ có Thiên Hình và Kê Tướng, bây giờ Thiên Thần cũng rất bất ngờ, gã biết Diệp Quân đang tu luyện lại cảnh giới, nhưng lúc này Diệp Quân mới tu lại được bao lâu chứ? Biến thái vậy sao?
Giờ phút này, gã đã bị sốc nặng.
Phải biết rằng, gã là thiên tài yêu nghiệt bậc nhất của vương triều Thiên Mộ, nhưng so với Diệp Quân bây giờ, gã phát hiện mình thật sự giống như một đống cặn bã.
Phía xa, sau khi Việt điện sử dừng lại, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Hai nhát kiếm!
Thiếu niên trước mắt chỉ dùng hai nhát kiếm đã khiến ông ta bị thương nặng!
Hơn nữa, cảnh giới của thiếu niên này cực kỳ thấp, khí tức cũng rất yếu nhưng kiếm đạo lại mạnh mẽ lạ thường.
Sao lại có thể có chuyện kỳ quái như vậy chứ?
Việt điện sử kinh hãi không thôi.
Phía xa, thật ra Diệp Quân cũng rất bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng mình phải khổ chiến một phen, nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại chỉ có vậy.
Nếu có kiếm Thanh Huyên, chỉ cần hai nhát kiếm vừa rồi của hắn là đã có thể lập tức chém chết đối phương.
Là do đối phương quá yếu sao?
Diệp Quân lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ này, một suy nghĩ khác lấp vào trong đầu hắn, hay là mình mạnh quá.
Sau đó, Diệp Quân đột nhiên cười lớn.
Bùm!
Trong chốc lát, khí tức kiếm ý quanh người hắn tăng lên trong nháy mắt.
Vào giờ phút này, hắn mới hiểu ra một chuyện, đó là tới giờ, sức mạnh của hắn không hề yếu đi, chẳng qua chỉ là đối thủ trước đây của hắn thật sự quá mạnh.
Ví dụ như Tổ Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo, Phạn Chiêu Đế.
Hắn chỉ sống trong mấy chục năm ngắn ngủi, làm sao có thể đủ để đánh thắng những đại lão vũ trụ cấp cao này được chứ?
Từ trước đến giờ, người mà hắn đánh không phải nhân vật cấp cao, mà chỉ lấy thân phận người đi đường một mình chiến đấu với các đội chuyên nghiệp.
Vậy sao mà không bị đánh tả tơi chứ?
Thấy khí tức kiếm đạo của Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng lên, sắc mặt Việt điện sử nhất thời trở nên tái nhợt, tại sao hắn càng đánh lại càng mạnh vậy chứ?
Trong lệnh truy nã vũ trụ không hề viết rằng người này mạnh như vậy mà!
Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Việt điện sử thay đổi trong nháy mắt, ông ta lập tức thiêu đốt linh hồn của mình, sau đó vừa đánh vừa lui.
Điều ông ta cần làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, ông ta đã liên lạc với Sáng Thế Đạo Điện, không bao lâu sau quân chi viện sẽ đến!
Việt điện sử không đấu chính diện với Diệp Quân nữa, vì vậy, Diệp Quân nhất thời cũng không có cách nào bắt giữ ông ta, nhưng tới giờ phút này, Việt điện sử cũng rất thê thảm, ông ta hoàn toàn không có sức đánh trả, hơn nữa trên người đã xuất hiện mấy nhát kiếm, trông chật vật vô cùng.
Phía bên kia, Kê Tương bên cạnh Thiên Hình đột nhiên nói: “Điện hạ, chúng ta phải giúp Việt điện sử kia!”
Thiên Hình khẽ nhíu mày: “Thiếu niên này không tầm thường, lai lịch không hề đơn giản.”
Kê Tương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Chính vì vậy, chúng ta lại càng phải giúp Việt điện sử.”
Thiên Hình trầm giọng nói: “Ý của Kê Tương là, hắn và Cửu đệ kia của ta...”
Kê Tương gật đầu: “Hắn đứng về phe Cửu đệ của con, nói cách khác, hắn là địch không phải bạn, bây giờ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, vì vậy, chúng ta phải tranh thủ đợi tới khi Sáng Thế Đạo Điện trợ giúp!”
Nói xong, ông ta nhìn về Diệp Quân ở phía xa: “Thiếu niên này quả thật không tầm thường, nhưng so với toàn bộ Sáng Thế Đạo Điện vẫn chỉ là tép riu, dù là thế lực sau lưng hắn chắc cũng kém xa Sáng Thế Đạo Điện.”
Thiên Hình đột nhiên nói: “Thế lực sau lưng hắn chắc chắn không tầm thường!”
Kê Tương nhìn Thiên Hình, Thiên Hình nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Thế lực tầm thường tuyệt đối không thể nào bồi dưỡng được người yêu nghiệt như vậy, mấy tên tầm thường dù có sức mạnh bẩm sinh hay có tự tin đến mấy cũng không thể so được, nhất là thái độ tự tin và kiêu ngạo đó, dù là ta và Lão Cửu sinh ra trong hoàng gia cũng kém xa hắn, nhất định sau lưng hắn có một thế lực vô cùng mạnh mẽ chống đỡ.”
Nói rồi, đôi mắt gã chậm rãi nhắm lại: “Nếu không phải hắn đã chọn Cửu đệ của ta, ta chắc chắn sẽ chọn hỗ trợ hắn trốn thoát rồi tạo mối quan hệ tốt với hắn, thậm chí là huynh đệ sinh tử, nhưng hắn đã chọn Cửu đệ của ta thì hắn chính là cận vệ của kẻ thù không đội trời chung!”
Ầm!
Sau lưng Thiên Hình, thời không bỗng nứt ra, hai luồng khí tức kinh khủng như dòng nước lũ đổ ào tới.
Cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao!
Chương 2525: Đúng như ta đoán!
Cận vệ!
Đây không phải vệ binh của Thiên Hình, mà là vệ binh hoàng gia của vương triều Thiên Mộ. Vì là đại hoàng tử nên đương nhiên gã luôn được vương triều che chở.
Còn lý do gã triệu tập vệ binh hoàng gia cũng là có ý đồ cả. Gã muốn buộc chung mình với cả vương triều lại với nhau, nếu Diệp Quân ra tay với hai vệ binh này thì chẳng khác nào đối đầu với vương triều Thiên Mộ.
Hơn thế nữa, gã cũng hiểu Thiên Thần. Chắc chắn Thiên Thần sẽ ngăn cả gã, nếu Thiên Thần ngăn cản vệ binh hoàng gia thì cũng như chặn đường sống của chính mình.
Đúng như Thiên Hình dự đoán, ngày gã triệu tập cận vệ, Thiên Thần đã sa sầm mặt, sau đó không chút do dự mà chặn đường bọn họ.
Thiên Hình mỉm cười nói: “Cửu đệ, đệ đang làm gì thế?”
Thiên Thần: “Huynh đoán xem”.
Thiên Hình: “Ra tay đi!”
Hai cận về hoàng giả lập tức biến mất, sau đó tấn công Diệp Quân.
Khi họ vừa xông lên thì đã có một luồng uy áp long khí khủng khiếp ập đến, nó đã ép hai cận về đó phải lùi lại.
Người ra tay chính là Thiên Thần.
Thấy thế, Thiên Hình vẫn bình tĩnh nhìn gã.
Thiên Thần cười nói với Thiên Hình: “Đại ca, có phải huynh thấy rất vui khi ta ra tay không?”
Thiên Hình gật đầu: “Hơi hơi, nhưng cũng được, đúng như ta đoán”.
Thiên Thần: “Đại ca, con người huynh thật tồi tệ!”
Thiên Hình phì cười, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Cửu đệ, đừng trách đại ca không nhắc nhở đệ. Người này đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, hơn nữa giữa họ còn có mối thù không đội trời chung. Đệ giúp hắn thì chẳng khác nào đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện, đệ lựa chọn giúp hắn thế này đã hỏi ý kiến mẹ mình chưa?”
Câu cuối cùng của gã chính là một lời khiêu khích trắng trợn.
Thiên Thần lắc đầu nói: “Đại ca, các hành động và lời nói của huynh lúc này cũng chỉ để khiêu khích ta thôi. Khỏi đi, ta thừa nhận đầu óc mình không linh hoạt bằng huynh, nhưng ta không ngu. Ta biết hậu quả của những việc mình đang làm là gì, nhưng ta nói cho huynh biết là chẳng sao cả, không hề luôn đấy!”
Thiên Hình im lặng nhìn gã.
“Thiên Thần huynh!”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt lên tiếng: “Huynh đừng ra tay nữa”.
“Trật tự!”
Thiên Thần ngoái lại rồi tức tối mắng: “Sao có lúc huynh cứ như đàn bà thế hả?”
Sau khi chém bay Việt điện sử bằng một kiếm, Diệp Quân không ra tay nữa mà ngoái lại nhìn Thiên Thần.
Thiên Thần: “Chúng ta đã coi nhau là huynh đệ thì khi một trong hai gặp khó khăn, người kia sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta biết huynh đang lo lắng điều gì nhưng không sao cả, huynh mà lo thì giải quyết người đó đi, không thì lát viện binh của người đó sẽ đến đấy”.
Diệp Quân: “Được”.
Dứt lời, hắn quay ngoắ lại rồi chem một kiếm về phía Việt điện sử.
Viện điện sử co đôi con ngươi lại, sau đó chỉ thấy bàng hoàng, không hề dám đối đầu với đường kiếm của Diệp Quân, mà chỉ biết lùi bước.
Song, tốc độ của ông ta không nhanh bằng Diệp Quân, thêm bị kiếm thế của Diệp Quân bao phủ nên chưa lùi được bao nhiêu thì kiếm của Diệp Quân đã bay tới.
Hết đường lui, Việt điện sử loé một tia dữ dằn, sau đó nắm chặt hai tay lại, linh hồn của ông ta cũng bốc cháy, sau đó ông ta bắt chéo hai tay, ngồi xuống, một con rùa khồng lồ đã xuất hiện phía trước người ông ta.
Rùa đen trấn thủ!
Đây là thuật thần thông phòng ngự mạnh nhất của ông ta, lý do mà trước đó ông ta không dùng vì sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực. Nhưng bây giờ, ông ta đã không còn màng gì nữa, vì biết mình không thể cản đường kiếm của Diệp Quân được.
Kiếm của Diệp Quân bay tới, con rùa đen run lên mãnh liệt, sau đó xuất hiện các vết nứt, tuy nhiên Diệp Quân cũng đã bị đánh bay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang tay phải của mình thì thấy hơi tê rần.
Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn con rùa thì thấy phần mai của nó rất cứng, phía trên có các phù văn kỳ lạ.
Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên với lực phòng ngự của nó, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng đánh nhau, hắn ngoảnh sang nhìn thì thấy Thiên Thần đang chiến đấu với hai cận vệ hoàng gia. Tuy gã đã bị áp chế, nhưng hai cận vệ hoàng gia kia cũng không làm gì được gã.
Diệp Quân không nhìn tiếp nữa mà ngoảnh sang phía Thiên Hình, sau đó hắn tiến lên một bước rồi chém một kiếm về phía con rùa.
Vút!
Con rùa đen run lên, các vết nứt xuất hiện nhiều hơn.
Thấy vậy, Việt điện sử ở bên trong con rùa vô cùng kinh hãi. Con rùa này là cách bảo mệnh cuối cùng của ông ta, nó mà chết thì ông ta cũng xong đời.
Đúng lúc này, Diệp Quân lại chém thêm một kiếm nữa.
Uỳnh!
Hoàng cung.
Thiên Thần tới cung điện của Tần nương nương, Tần nương nương ngồi trên một bên của băng ghế, đoan trang hoa lệ, nhưng sắc mặt nghiêm túc.
Thiên Thần bước nhanh tới trước mặt Tần nương nương, trầm giọng nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại làm vậy?”
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con có biết hắn là ai không? Hắn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, còn là truy nã trên toàn vũ trụ với cấp bậc cao nhất nữa!”
Mặt Thiên Thần vô cảm, “Vậy thì thế nào?”
Tần nương nương cau mày, hơi tức giận nói: “Lúc trước con vì hắn và cô gái kia mà phá hỏng tổ pháp, đã khiến trong triều tranh luận không ngừng rồi, bây giờ hắn còn là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu con không nhanh cắt đứt quan hệ với hắn, ắt sẽ bị hắn liên lụy, muôn đời không quay lại được!”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ đã từng nghĩ rằng, con trai mẹ là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, tất cả tài nguyên con có, không phải thứ người thường sở hữu được, cộng thêm con trai sinh ra còn có long khí của trời, có thể nói, trong cả thế hệ người trẻ của vương triều Thiên Mộ này, có thể thắng được con trai, gần như chẳng có mấy. Nhưng, lúc con trai bị mấy cường giả yêu tộc Thái Cổ bao vây tấn công, suýt rơi xuống, thế mà Diệp huynh chỉ dùng một nhát kiếm, đã nhẹ nhàng giết chết mấy cường giả đỉnh cấp của yêu tộc Thái Cổ…”
Nói rồi, gã hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn thấm thía nói: “Mẹ, Diệp huynh này không phải người thường đâu! Nếu chúng ta đối xử với hắn như vậy, nói không chừng sẽ có tai họa xảy ra đấy!”
“Cái gì mà tai họa xảy ra!”
Tần nương nương giận tím mặt, “Chẳng lẽ hắn còn có thể là thiếu chủ của nền văn minh vũ trụ cấp mười được à? Ta thấy con đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện rồi.”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, nhỡ hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp mười thì sao?”
“Khốn nạn!”
Chân mày lá liễu của Tần nương nương nhướng lên, dù là phụ nữ, nhưng khi phát giận, trên người vẫn có khí thế áp đảo, bà ta nhìn chằm chằm vào Thiên Thần, “Con cứ không quyết đoán như vậy, mà còn muốn tranh đoạt ngai vàng nữa à?”
Thiên Thần không chịu thua kém, “Mẹ, một nhát kiếm của Diệp huynh đã giết chết mấy người cảnh giới Thần Tổ rồi, tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực khủng bố đến thế, chắc chắn hắn không phải người thường, bây giờ nếu chúng ta đi làm hại hắn, đó mới là tự tìm đường chết thật đấy.”
Tần nương nương nói: “Nếu hắn không phải là người thường, vậy ta hỏi con, vì sao hắn lại suy bại tới mức này?”
Thiên Thần hơi do dự, sau đó nói: “Có thể là đang nuôi thả hắn chăng.”
“Con!”
Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, hô hấp dồn dập, bực không chịu được.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, sợ đại ca sẽ dùng chuyện của con và Diệp huynh để gây ồn ào, đối phó với con, cho nên, mẹ muốn giải quyết Diệp huynh trước, không cho đại ca cơ hội. Nhưng mẹ nghĩ lại cho kĩ đi, nhỡ lai lịch của Diệp huynh thật sự không phải bình thường, vậy lúc đó chúng ta đều không còn gì.”
Tần nương nương hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: “Con nên biết, gần đây yêu tộc Thái Cổ đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi, trong thời kì nhạy cảm này, bệ hạ tuyệt đối sẽ không làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện đâu…”
Nói rồi, bà ta nhìn Thiên Thần, “Có thể không giết hắn, nhưng con phải lập tức cắt đứt quan hệ với hắn, vạch rõ ranh giới, cho thấy lập trường của bản thân, lúc này chúng ta không thể làm mất lòng Sáng Thế Đạo Điện được, nếu không, một khi Sáng Thế Đạo Điện bắt tay với đại ca của con, lúc đó con sẽ không còn bất kì cơ hội chiến thắng nào nữa!”
Thiên Thần im lặng không nói.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, “Con đừng làm ta thất vọng!”
Thiên Thần lắc đầu, “Mẹ bây giờ con không thể đồng ý với mẹ được, hiện tại nếu để Diệp huynh đi, vậy chẳng khác nào ép hắn chết… Chuyện này, con không làm được.”
Gã biết trong người Diệp Quân có phong ấn, với thực lực bây giờ của Diệp Quân, hoàn toàn không ra khỏi Thiên Đô được.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần chằm chằm, không nói gì, bầu không khí trong hiện trường lập tức trở nên ngột ngạt.
Thiên Thần khẽ thở dài, “Mẹ, hắn từng cứu mạng con trai của mẹ, bây giờ hắn có khó khăn, chúng ta thấy chết không cứu, vậy thật sự là quá vong ân bội nghĩa. Thế này nhé, chúng ta nghĩ cách đưa hắn rời khỏi đây, đợi hắn an toàn rồi, chúng ta…”
“Ngu xuẩn!”
Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, tiếc nuối con cái không biết cố gắng, “Đã tới lúc này rồi, mà con còn muốn giúp hắn, ta nói cho con biết, bây giờ lựa chọn tốt nhất của con chính là nhân lúc hắn còn ở phủ đệ của con, thì bắt lấy hắn, đưa hắn cho Sáng Thế Đạo Điện, đổi một ân huệ từ Sáng Thế Đạo Điện, đây là điều tốt nhất cho con, cũng là lựa chọn duy nhất!”
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào Tần nương nương, “Mẹ, không thể làm vậy được!”
“Láo xược!”
Thấy Thiên Thần lại dám cãi lại mình, Tần nương nương lập tức giận vô cùng, “Chuyện này không phải do con quyết định, người đâu, lập tức đi truy nã Diệp Quân kia, nếu hắn dám chống đối, thì giết ngay tại chỗ!”
“Tuân mệnh…”
Ngoài cửa, một âm thanh già nua vang lên, lập tức biến mất…
Thiên Thần bỗng rút đao ra, sau đó đặt vào yết hầu của mình, vẻ mặt quyết tuyệt, “Mẹ, Thiên Thần con làm việc, người không phụ con, con không phụ người, nếu mẹ thật sự muốn động vào huynh đệ của con, bây giờ con sẽ khiến mẹ tuyệt hậu!”
Vừa nói, tay phải gã khẽ dùng lực, da yết hầu hơi nứt một ít, máu tươi từ từ tràn ra.
Tần nương nương: “…”
Chương 2521: Đặc biệt
Thấy Thiên Thần như thế, Tần nương nương cực kỳ tức giận, ngực phập phồng từng đợt, khá đồ sộ.
Thiên Thần bỗng để đao xuống, sau đó thấp giọng thở dài: “Mẹ, mấy năm nay con đều nghe theo mẹ, lần này mẹ nghe con được không?”
Tần nương nương muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại, đã đến lúc này có tức giận cũng vô ích, thế là bà ta hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng xuống, sau đó ngồi xuống lạnh lùng nói: “Nghe lời con? Để mặc con rơi vào đường cùng à?”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con là một đứa ngu ngốc sao?”
Tần nương nương nhìn gã: “Con có ý gì?”
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, mặc dù con tiếp xúc với Diệp huynh chưa lâu, nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy hắn đúng thật không phải là người bình thường. Mẹ nghĩ mà xem, con là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, với thân phận này của con, người bình thường một là tâng bốc, hai là kính sợ khi tiếp xúc với con, nhưng khi đi chung với con, hắn không quan tâm đến thân phận của con, hơn nữa cũng không phải giả vờ, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn đã quá rõ thế giới này, trong mắt hắn thân phận của con chẳng có gì đáng tự hào cả”.
Tần nương nương sầm mặt, không nói gì.
Thiên Thần lại nói: “Hơn nữa, cũng giống như lần trước, lần này mọi người đều chú ý đến con, nếu con giết hắn vì sợ Sáng Thế Đạo Điện thì con sẽ trở thành người thế nào trong mắt người đời? Con là một kẻ ham sống sợ chết, là một tên hèn hạ lấy oán báo ơn. Vì lợi ích mà thậm chí sẽ giết cả bạn của mình, lúc đó không chỉ người ngoài coi thường con, mà ngay cả người của chúng ta cũng sẽ xem thường con”.
Tần nương nương sầm mặt, im lặng không nói.
Thiên Thần nói tiếp: “Hơn nữa mẹ à, con thật sự không muốn bán đứng bạn bè, nếu hôm nay con làm chuyện này, sau này con sẽ không còn là con nữa. Mà một khi một người đã không có giới hạn một lần thì sau này sẽ có vô số lần. Hôm nay con có thể phản bội bạn bè vì lợi ích, sau này con có thể bán đứng mẹ ruột của mình vì lợi ích”.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, lúc này cơn giận của bà ta đã giảm đi hơn nửa.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết nỗi lo của mẹ, nếu đại ca của con hợp sức với Sáng Thế Đạo Điện quả thật sẽ rất bất lợi cho con, nhưng nếu bây giờ con hy sinh Diệp huynh chỉ để bảo vệ bản thân thì sẽ khiến mọi người trong thiên hạ bất bình, người dân của nền văn minh Thiên Mộ sẽ không thể để một hoàng tử bán đứng bạn bè vì vinh quang trở thành Hoàng đế”.
Im lặng hồi lâu, Tần nương nương mới chậm rãi đứng dậy nói: “Dẫn ta đi gặp hắn, ta muốn xem hắn là thiếu niên thế nào mà con lại coi trọng như vậy”.
Nghe thế Thiên Thần thở phào.
Hai mẹ con lập tức rời khỏi hoàng cung.
Trong phủ Thần hoàng tử, Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi trên bậc đá, Phạn Thiện dựa vào hắn, cô ta nhìn đám Cổ Phiệt ở đằng xa: “Diệp Quân, ngươi có đánh thắng được bọn họ không?”
Diệp Quân nhìn đám người Cổ Phiệt: “Chắc cũng chỉ một nhát kiếm thôi?”
Phạn Thiện tròn xoe mắt: “Chỉ một nhát kiếm ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Thiện giơ ngón cái lên: “Diệp Quân, lợi hại”.
Diệp Quân bật cười.
“Ngươi mạnh miệng thật”.
Ngay lúc này một thị vệ bên cạnh Cổ Phiệt chậm rãi bước ra, y nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tỷ thí một chút nhé?”
Diệp Quân nhìn thị vệ, Cổ Phiệt bỗng tức giận nói: “Lui xuống”.
Thị vệ tức giận nói: “Thủ lĩnh, hắn xem thường chúng ta”.
Cổ Phiệt lạnh lùng nhìn thị vệ, thị vệ vội vàng cung kính lui sang một bên.
Cổ Phiệt xoay người nhìn Diệp Quân, chắp tay lại: “Diệp công tử, người dưới trướng không hiểu chuyện, còn mong thứ lỗi”.
Ông ta không biết lai lịch của người trước mặt này, nhưng đối phương lại có thể khiến Sáng Thế Đạo Điện truy lùng, chứng tỏ không phải là người thường. Hơn nữa, bây giờ còn chưa chắc là địch hay là bạn, đi đắc tội với người ta làm gì?
Ngay lúc này, Thiên Thần và một người phụ nữ mặc đồ cổ trang bỗng xuất hiện.
Đám người Cổ Phiệt biến sắc, vội cung kính chào: “Chào nương nương, điện hạ”.
Tần nương nương gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi ở một bên, Diệp Quân kéo Phạn Thiện đứng dậy, đi đến trước mặt Tần nương nương và Thiên Thần: “Chào bá mẫu”.
Phạn Thiện cũng mỉm cười: “Chào bá mẫu”.
Tần nương nương nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá ngạc nhiên, thiếu niên trước mặt không hề cao ngạo, tự tin ung dung, chỉ riêng khí chất này cũng đã hiếm thấy rồi.
Quả thật không phải là người thường.
Đánh giá một hồi, Tần nương nương nói: “Có tiện nói một chút về mối thù của ngươi và Sáng Thế Đạo Điện là thế nào không?”
Diệp Quân nói: “Không đợi trời chung”.
Tần nương nương sửng sốt.
Diệp Quân lại nói: “Ta biết có thể sẽ gây thêm phiền phức cho Thần huynh, bọn ta sẽ rời đi ngay”.
Tần nương nương lắc đầu: “Hiện giờ ngươi tạm thời không thể đi được, bên ngoài đã có người của Đại hoàng tử, nếu bây giờ ngươi ra ngoài, chúng sẽ lập tức bắt ngươi lại rồi đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện”.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa, sau đó nói: “Có lẽ chúng không thể ngăn được ta”.
Tần nương nương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhưng sau khi giết người bên ngoài, ngươi sẽ làm chấn động đến các cường giả của toàn bộ vương triều Thiên Mộ, hơn nữa sẽ trở thành kẻ thù của vương triều Thiên Mộ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Đúng thật sẽ hơi phiền phức”.
Hơi phiền phức.
Nghe thế, Tần nương nương nhướng mày.
Bà ta nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, phải nói thiếu niên này quả thật khá đặc biệt.
Nỗi lo của con trai mình không phải không có lý.
Thiếu niên như vậy chắc chắn không phải là do thế lực bình thường có thể nuôi dưỡng được.
Chương 2522: Không đi được đâu
Tần nương nương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, bọn ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra khỏi nền văn minh Thiên Mộ, nhưng ta cũng nói thật cho ngươi biết, bọn ta không thể giúp ngươi chống lại Sáng Thế Đạo Điện, thế nên sau khi rời khỏi vương triều Thiên Mộ, mọi chuyện đều phải dựa vào chính ngươi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Như thế sẽ liên lụy đến mọi người”.
Hiện giờ mặc dù tu vi của hắn chưa khôi phục, nhưng sau khi sống lại, thực lực của hắn cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so, ít nhất những cường giả bên ngoài kia cũng chỉ là tôm tép.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, sau đó nói: “Hết cách rồi, ai bảo con trai ta bướng bỉnh làm gì. Lúc đầu ta nghĩ nên bắt ngươi trước, sau đó đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện để liên minh với Sáng Thế Đạo Điện, nhưng nó lại tự kề dao vào cổ mình vì ngươi, nói nếu ta dám làm như vậy, nó sẽ khiến ta không có cháu, có tức chết ta không”.
Nghe Tần nương nương nói thế, Diệp Quân nhìn Thiên Thần, hơi ngạc nhiên.
Thiên Thần bật cười: “Mẹ, mẹ đừng giận, con đùa mà, đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp huynh, ta biết thực lực của huynh rất mạnh, nhưng như mẹ ta đã nói, nếu bây giờ giết những người ở bên ngoài đó, huynh sẽ lập tức thu hút những kẻ mạnh hơn, hơn nữa lúc đó tình hình sẽ rất căng thẳng nên hãy để bọn ta đưa huynh đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được”.
Bây giờ hắn cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với vương triều Thiên Mộ.
Tần nương nương lập tức nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi bà ta dẫn Diệp Quân và Thiên Thần vào đại điện, bà ta nhìn bầu trời, hơi cau mày nói: “Lúc này ở chân trời đã bị phong tỏa, nếu bây giờ ngươi có động tĩnh thì nhất định sẽ kinh động đến họ”.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta có một cách, chỉ là cần mọi người giúp”.
Tần nương nương nhìn Diệp Quân, Diệp Quân xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn: “Ta và Tiểu Phạn sẽ vào Tiểu Tháp, mọi người có cầm tháp này đưa ta ra ngoài, chúng sẽ không phát hiện ra”.
Bây giờ Tháp gia đã được thăng cấp, người bình thường không nhìn ra được gì.
Tần nương nương nhìn cái tháp trong tay Diệp Quân: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tần nương nương gật đầu: “Được”.
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện: “Chúng ta vào tháp thôi”.
Nói rồi hắn kéo Phạn Thiện vào trong Tiểu Tháp.
Thiên Thần nhận lấy Tiểu Tháp, sau đó nói: “Mẹ, thân phận của mẹ đặc biệt, tự ý rời khỏi thành Thiên Đô sẽ khiến mọi người chú ý, để con đi được rồi”.
Tần nương nương ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, con cẩn thận một chút”.
Thiên Thần cười nói: “Vâng”.
Nói rồi gã cất Tiểu Tháp đi, sau đó đi ra ngoài.
Mặc dù người ở bên ngoài đang theo dõi Diệp Quân và Phạn Thiện, nhưng cũng không để ý đến Thiên Thần, chủ yếu là cũng không dám làm gì, dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có quyền thế rất lớn, trừ khi có lệnh của Hoàng đế, nếu không ai mà dám chạm vào hoàng tử.
Thiên Thần không rời khỏi thành Thiên Đô ngay mà đi một vòng trong thành, sau đó mới ra khỏi thành Thiên Đô.
Sau khi ra khỏi thành Thiên Đô, Thiên Thần đến trong một tinh không, gã định đưa Diệp Quân đến một vũ trụ khác.
Thế nhưng vẫn chưa đi được bao lâu thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau gã: “Cửu đệ, đệ muốn đi đâu thế?”
Nghe thấy giọng nói này, Thiên Thần nhíu mày, gã xoay người lại thì thấy Đại hoàng tử - Thiên Hình chậm rãi đi đến từ cách đó không xa.
Bên cạnh Đại hoàng tử còn có Kê Tướng.
Thấy người đến, sắc mặt Thiên Thần sa sầm.
Không đúng!
Có nội gián!
Đại hoàng tử cười nói: “Cửu đệ, sao sắc mặt đệ có vẻ không tốt thế?”
Thiên Thần nhìn Thiên Hình, bình tĩnh nói: “Có việc à?”
Đại hoàng tử mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi”.
Thiên Thần lạnh nhạt nói: “Không có gì thì ta đi đây”.
Nói rồi gã xoay người định đi, lúc này một luồng khí tức bỗng vây chặt lấy gã.
Thiên Thần xoay người lại nhìn Thiên Hình: “Đại ca, huynh muốn đánh nhau với ta à?”
Thiên Hình lắc đầu: “Ta đánh không lại đệ, dù sao đệ vừa ra đời đã có Tổ Long Khí rồi, ai có thể so được với đệ chứ?”
Nếu là bình thường, vị trí Thái tử của vương triều Thiên Mộ nên thuộc về Thiên Hình, dù sao y cũng là con cả, có được ngôi vị là chuyện bình thường. Nhưng không ai ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Thiên Thần, từ lúc chào đời đã có Tổ Long Khí, thiên phú xuất sắc, là người có tài năng mạnh nhất trong tất cả các hoàng tử, còn trẻ mà cảnh giới đã là cảnh giới Thần Tổ, đây là điều hiếm có trong toàn bộ lịch sử của vương triều Thiên Mộ.
Hơn nữa người đã có Tổ Long Khí từ lúc chào đời trước đó là Thiên Chiêu Đại Đế - tổ tiên thành lập ra vương triều Thiên Mộ.
Cũng chính vì thế, đến nay vị trí Thái tử của vương triều Thiên Mộ vẫn chưa được xác định.
Thiên Thần lạnh nhạt nói: “Không đánh thì ta đi đây”.
Nói rồi gã xoay người định đi.
Nhưng lúc này một luồng khí tức cực mạnh bỗng cuồn cuộn lao đến từ tận sâu tinh không.
Thiên Hình mỉm cười nói: “Cửu đệ, có lẽ đệ không đi được đâu, cường giả Sáng Thế Đạo Diện đến rồi”.
Chương 2523: Việt điện sử
Sáng Thế Đạo Điện!
Nghe thấy lời của Thiên Hình, sắc mặt Thiên Thần lập tức tối sầm xuống. Vốn dĩ còn định lén lút đưa Diệp Quân ra ngoài, bây giờ không được nữa rồi.
Vào lúc gã đang suy nghĩ phải đối phó với tình huống tiếp theo như thế nào thì ở cách đó không xa, thời không bỗng nhiên rạn nứt, sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra. Ông ta vừa bước ra, những tinh hà xung quanh bắt đầu sôi sục, khí tức rất mạnh mẽ.
Thiên Hình nhìn lướt qua ông lão đang đi tới đó, khẽ mỉm cười: “Thì ra là Việt điện sử.”
Việt điện sử!
Người mạnh nhất Sáng Thế Đạo Điện tất nhiên là Sáng Thế Đế Thần, dưới Sáng Thế Đế Thần là bốn đại thần hầu, dưới thầu hầu còn có điện sử.
Nhưng những cường giả này chỉ là bề nổi, trong Sáng Thế Đạo Điện còn có bao nhiêu cường giả, thì điều này vẫn chưa xác định được.
Thế lực nào cũng có át chủ bài của riêng mình, vương triều Thiên Mộ cũng vậy.
Việt điện sử nhìn Thiên Hình, gật đầu: “Đại hoàng tử.”
Thiên Hình nhìn Thiên Thần, cười đáp: “Đệ đệ của ta biết tung tích của vị Diệp công tử kia đấy.”
Việt điện sử lập tức xoay người nhìn Thiên Thần: “Cửu điện hạ, hãy giao người đó lại cho ta.”
Thiên Thần yên lặng.
Thiên Hình cười nói: “Cửu đệ, chúng ta vẫn luôn có quan hệ tốt với Sáng Thế Đạo Điện, đệ đừng làm chuyện tổn hại đến tình cảm của hai bên, nếu không phụ hoàng sẽ trách tội đệ đấy.”
Thiên Thần đang định tiếp lời, thì Tiểu Tháp trong chiếc nhẫn không gian của gã khẽ rung lên, sau đó, Diệp Quân xuất hiện ở trước mắt.
Thấy Diệp Quân, Thiên Hình lập tức tò mò đánh giá hắn, gã ta khá hiếu kỳ với Diệp Quân. Dù sao không nhiều người có thể trở thành bạn của vị đệ đệ này của gã ta. Hơn nữa, người này còn bị Sáng Thế Đạo Điện phát lệnh truy nã!
“Diệp huynh!”
Thiên Thần trầm giọng gọi.
Diệp Quân nhìn sắc mặt khó coi của Thiên Thần, cười đáp: “Đây là chuyện riêng của ta, ta sẽ tự mình xử lý.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Việt điện sử ở cách đó không xa, mỉm cười: “Ta còn tưởng là mấy vị thần hầu đến đây cơ đấy!”
Việt điện sử khẽ nheo mắt lại: “Ngươi cũng biết mấy vị thần hầu à?”
Diệp Quân nhìn qua Việt điện sử: “Xem ra, ông không biết Chân vũ trụ đã xảy ra chuyện gì.”
Việt điện sử cười đáp: “Thú vị rồi đây, xem ra ngươi quả thực không phải là người bình thường.”
Ông ta quả thực không quen biết Diệp Quân, vì ông ta phụ trách khu vực vũ trụ của nền văn minh Thiên Mộ, việc của vũ trụ bên dưới, ông ta không tham dự vào.
Mà sau khi những thần hầu kia trở về, tất nhiên cũng sẽ không đi nói nhiều. Dù sao, mấy người bọn họ có ở đó cũng chỉ như bia đỡ đạn mà thôi.
Diệp Quân đột nhiên xoay người nhìn Thiên Thần: “Thần huynh, huynh trở về đi.”
Người thiếu niên trước mặt này đã giúp hắn rất nhiều. Lúc này, hắn không muốn liên lụy đối phương.
Nhưng Thiên Thần lại lắc đầu.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thần huynh, việc này không liên quan gì đến huynh, nếu huynh dính dáng vào, thì sẽ gây bất lợi cho huynh và những thế lực ủng hộ huynh đấy.”
Thiên Thần trầm giọng đáp: “Diệp huynh, huynh có thể đánh bại được ông ta không?”
Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Việt điện sử: “Có thể thử.”
Việt điện sử ở trước mắt này không phải là kẻ yếu.
Những tên lâu la ở trước mặt, mặc dù không mạnh bằng mấy vị thần hầu đó, nhưng cũng là cảnh giới Thần Tổ. Những tên cường giả ở cấp bậc này, nếu như tu vi của hắn vẫn còn, có thể giết chết họ một cách nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại giống như những gì hắn nói, chỉ có thể thử.”
Nghe Diệp Quân nói vậy, Thiên Thần khẽ mỉm cười: “Vậy Diệp huynh đánh trước thử xem sao, ta ở một bên quan sát.”
Diệp Quân nhìn Thiên Thần, đang định tiếp lời thì Thiên Thần giống như biết hắn định nói gì, bỗng nhiên lắc đầu: “Diệp huynh, huynh là kiếm tu, không nên lải nhải dài dòng, cứ làm là xong.”
Diệp Quân cười đáp: “Quả đúng như vậy.”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn Việt điện sử, lòng bàn tay hắn mở ra, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là kiếm Long Uyên.
Thấy Diệp Quân muốn sử dụng mình, kiếm Long Uyên lập tức run rẩy kịch liệt, vô cùng phấn khích.
Nó biết mình không thể trở thành bội kiếm của Diệp Quân. Nhưng chỉ cần kiếm tu cấp bậc này sử dụng nó một lần, thì có thể gia tăng đáng kể giới hạn của nó!
Đây chính là quý nhân của nó!
Thấy kiếm Long Uyên, Thiên Hình và Thiên Thần đều hơi kinh ngạc.
Phía xa, Diệp Quân nhìn thoáng qua kiếm Long Uyên đang phấn khích ở trong tay, cười nói: “Nào, hôm ngươi cùng ta đánh trận này nào.”
Dứt lời, hắn hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ngay tại chỗ.
Ầm!
Một luồng âm thanh của kiếm bay thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một thanh kiếm đã chém đến trước mặt Việt điện sử.
Thấy nhát kiếm chém tới này của Diệp Quân, sắc mặt Việt điện sử lập tức thay đổi, ông ta không ngờ người thanh niên có cảnh giới thấp ở trước mặt này lại xuất ra một chiêu kiếm đáng sợ như vậy.
Không chỉ Việt điện sử mà vào khoảnh khắc Diệp Quân rút kiếm ra đó, sắc mặt của Đại hoàng tử Thiên Hình và Kê Tướng cũng thay đổi rồi.
Nhát kiếm này quá khủng khiếp!
Giờ phút này Việt điện sử đã hoàn toàn không còn sự coi thường nào, tay phải ông ta nắm chặt lại, khí tức của cảnh giới Thần Tổ giống như thủy triều từ trong cơ thể của ông ta cuộn trào ra ngoài. Ông ta tung ra một cú đấm bằng tất cả sức mạnh của mình.
Ầm!
Trong chốc lát, quyền mang vỡ tan, Việt điện sử bị đánh bay ra ngoài, mà trong lúc ông ta lùi về đằng sau, thời không xung quanh lần lượt vỡ vụn, vô cùng khủng khiếp.
Thấy cảnh này, trong mắt Thiên Hình và Kê Tướng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, kiếm thế của chiêu kiếm này vậy mà lại đáng sợ như vậy, hơn nữa còn chưa có kiếm ý!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hoảng sợ.
Thiên Thần khẽ cười, không hề bất ngờ, bởi vì gã từng thấy lúc Diệp Quân mạnh hơn thế này.
Phía xa, Diệp Quân không tiếp tục xuất kiếm, mà hai mắt từ từ nhắm lại, trong tay hắn, thanh kiếm Long Uyên run rẩy dữ dội, vô cùng phấn khích.
Phải biết rằng, kiếm vì người mà mạnh. Mặc dù cấp bậc của nó không thấp, nhưng nếu muốn đột phá cực hạn của bản thân, thì cần phải có một chủ nhân cường đại giao phó ý cho nó, để nó đột phá cực hạn của bản thân, đạt đến một tầm cao mới!
Ban đầu nó phấn khích khi thấy Diệp Quân như vậy là bởi vì ở trên người Diệp Quân, nó cảm nhận được một luồng kiếm ý cường đại!
Chương 2524: Trợ giúp
Giờ phút này Diệp Quân sử dụng nó, cho nó thấy được một lĩnh vực kiếm đạo hoàn toàn mới.
Phía xa, lúc Việt điện sử dừng lại, cánh tay phải của ông ta đã hoàn toàn nứt ra, có thể nhìn thấy rõ ràng xương trắng ở bên trong.
Không thể không nói, giờ phút này Việt điện sử hơi kinh hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ thiếu niên kiếm tu trước mặt này lại mạnh tới như vậy!
Ngay lúc này, Diệp Quân ở đằng xa đột nhiên về phía ông ta, bị ánh mắt của Diệp Quân phong tỏa, Việt điện sử lại càng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, một lát sau, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Vù!
Một luồng kiếm quang như sấm chớp lóe lên từ trong sân.
Con ngươi của Việt điện sử co lại, trong nháy mắt bị kiếm của Diệp Quân chấn trụ, lông tóc toàn thân ông ta đều dựng đứng lên.
Quá nguy hiểm!
Việt điện sử không hề do dự, lập tức thiêu cháy cơ thể mình khiến sức mạnh tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn.
Trong khoảnh khắc ông ta đang tự thiêu cháy cơ thể đó, khí tức của ông ta cũng đột nhiên tăng lên, ngay sau đó, hai cánh tay ông ta đưa ra phía trước, trong chốc lát, một ngọn núi cao ngàn trượng bao phủ lấy ông ta, bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Còn lúc này, kiếm của Diệp Quân hung hăng chém xuống.
Ầm!
Sau một tiếng vang lớn, ngọn núi cao kia ầm ầm sụp đổ, ngay sau đó, một sức mạnh khủng khiếp đánh bay Việt điện sử ra ngoài chỉ trong nháy mắt.
Tinh hà xung quanh lúc này cũng đã xuất hiện những vết nứt mờ nhạt!
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người Thiên Hình bên cạnh đều vô cùng kích động...
Thiếu niên trước mắt cũng không phải cường giả cảnh giới Thần Tổ, nhưng uy lực của nhát kiếm này đã đạt tới cảnh giới Thần Tổ, hơn nữa còn không hề thua kém.
Người này thật sự rất yêu nghiệt.
Không chỉ có Thiên Hình và Kê Tướng, bây giờ Thiên Thần cũng rất bất ngờ, gã biết Diệp Quân đang tu luyện lại cảnh giới, nhưng lúc này Diệp Quân mới tu lại được bao lâu chứ? Biến thái vậy sao?
Giờ phút này, gã đã bị sốc nặng.
Phải biết rằng, gã là thiên tài yêu nghiệt bậc nhất của vương triều Thiên Mộ, nhưng so với Diệp Quân bây giờ, gã phát hiện mình thật sự giống như một đống cặn bã.
Phía xa, sau khi Việt điện sử dừng lại, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Hai nhát kiếm!
Thiếu niên trước mắt chỉ dùng hai nhát kiếm đã khiến ông ta bị thương nặng!
Hơn nữa, cảnh giới của thiếu niên này cực kỳ thấp, khí tức cũng rất yếu nhưng kiếm đạo lại mạnh mẽ lạ thường.
Sao lại có thể có chuyện kỳ quái như vậy chứ?
Việt điện sử kinh hãi không thôi.
Phía xa, thật ra Diệp Quân cũng rất bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng mình phải khổ chiến một phen, nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại chỉ có vậy.
Nếu có kiếm Thanh Huyên, chỉ cần hai nhát kiếm vừa rồi của hắn là đã có thể lập tức chém chết đối phương.
Là do đối phương quá yếu sao?
Diệp Quân lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ này, một suy nghĩ khác lấp vào trong đầu hắn, hay là mình mạnh quá.
Sau đó, Diệp Quân đột nhiên cười lớn.
Bùm!
Trong chốc lát, khí tức kiếm ý quanh người hắn tăng lên trong nháy mắt.
Vào giờ phút này, hắn mới hiểu ra một chuyện, đó là tới giờ, sức mạnh của hắn không hề yếu đi, chẳng qua chỉ là đối thủ trước đây của hắn thật sự quá mạnh.
Ví dụ như Tổ Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo, Phạn Chiêu Đế.
Hắn chỉ sống trong mấy chục năm ngắn ngủi, làm sao có thể đủ để đánh thắng những đại lão vũ trụ cấp cao này được chứ?
Từ trước đến giờ, người mà hắn đánh không phải nhân vật cấp cao, mà chỉ lấy thân phận người đi đường một mình chiến đấu với các đội chuyên nghiệp.
Vậy sao mà không bị đánh tả tơi chứ?
Thấy khí tức kiếm đạo của Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng lên, sắc mặt Việt điện sử nhất thời trở nên tái nhợt, tại sao hắn càng đánh lại càng mạnh vậy chứ?
Trong lệnh truy nã vũ trụ không hề viết rằng người này mạnh như vậy mà!
Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Việt điện sử thay đổi trong nháy mắt, ông ta lập tức thiêu đốt linh hồn của mình, sau đó vừa đánh vừa lui.
Điều ông ta cần làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, ông ta đã liên lạc với Sáng Thế Đạo Điện, không bao lâu sau quân chi viện sẽ đến!
Việt điện sử không đấu chính diện với Diệp Quân nữa, vì vậy, Diệp Quân nhất thời cũng không có cách nào bắt giữ ông ta, nhưng tới giờ phút này, Việt điện sử cũng rất thê thảm, ông ta hoàn toàn không có sức đánh trả, hơn nữa trên người đã xuất hiện mấy nhát kiếm, trông chật vật vô cùng.
Phía bên kia, Kê Tương bên cạnh Thiên Hình đột nhiên nói: “Điện hạ, chúng ta phải giúp Việt điện sử kia!”
Thiên Hình khẽ nhíu mày: “Thiếu niên này không tầm thường, lai lịch không hề đơn giản.”
Kê Tương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Chính vì vậy, chúng ta lại càng phải giúp Việt điện sử.”
Thiên Hình trầm giọng nói: “Ý của Kê Tương là, hắn và Cửu đệ kia của ta...”
Kê Tương gật đầu: “Hắn đứng về phe Cửu đệ của con, nói cách khác, hắn là địch không phải bạn, bây giờ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, vì vậy, chúng ta phải tranh thủ đợi tới khi Sáng Thế Đạo Điện trợ giúp!”
Nói xong, ông ta nhìn về Diệp Quân ở phía xa: “Thiếu niên này quả thật không tầm thường, nhưng so với toàn bộ Sáng Thế Đạo Điện vẫn chỉ là tép riu, dù là thế lực sau lưng hắn chắc cũng kém xa Sáng Thế Đạo Điện.”
Thiên Hình đột nhiên nói: “Thế lực sau lưng hắn chắc chắn không tầm thường!”
Kê Tương nhìn Thiên Hình, Thiên Hình nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Thế lực tầm thường tuyệt đối không thể nào bồi dưỡng được người yêu nghiệt như vậy, mấy tên tầm thường dù có sức mạnh bẩm sinh hay có tự tin đến mấy cũng không thể so được, nhất là thái độ tự tin và kiêu ngạo đó, dù là ta và Lão Cửu sinh ra trong hoàng gia cũng kém xa hắn, nhất định sau lưng hắn có một thế lực vô cùng mạnh mẽ chống đỡ.”
Nói rồi, đôi mắt gã chậm rãi nhắm lại: “Nếu không phải hắn đã chọn Cửu đệ của ta, ta chắc chắn sẽ chọn hỗ trợ hắn trốn thoát rồi tạo mối quan hệ tốt với hắn, thậm chí là huynh đệ sinh tử, nhưng hắn đã chọn Cửu đệ của ta thì hắn chính là cận vệ của kẻ thù không đội trời chung!”
Ầm!
Sau lưng Thiên Hình, thời không bỗng nứt ra, hai luồng khí tức kinh khủng như dòng nước lũ đổ ào tới.
Cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao!
Chương 2525: Đúng như ta đoán!
Cận vệ!
Đây không phải vệ binh của Thiên Hình, mà là vệ binh hoàng gia của vương triều Thiên Mộ. Vì là đại hoàng tử nên đương nhiên gã luôn được vương triều che chở.
Còn lý do gã triệu tập vệ binh hoàng gia cũng là có ý đồ cả. Gã muốn buộc chung mình với cả vương triều lại với nhau, nếu Diệp Quân ra tay với hai vệ binh này thì chẳng khác nào đối đầu với vương triều Thiên Mộ.
Hơn thế nữa, gã cũng hiểu Thiên Thần. Chắc chắn Thiên Thần sẽ ngăn cả gã, nếu Thiên Thần ngăn cản vệ binh hoàng gia thì cũng như chặn đường sống của chính mình.
Đúng như Thiên Hình dự đoán, ngày gã triệu tập cận vệ, Thiên Thần đã sa sầm mặt, sau đó không chút do dự mà chặn đường bọn họ.
Thiên Hình mỉm cười nói: “Cửu đệ, đệ đang làm gì thế?”
Thiên Thần: “Huynh đoán xem”.
Thiên Hình: “Ra tay đi!”
Hai cận về hoàng giả lập tức biến mất, sau đó tấn công Diệp Quân.
Khi họ vừa xông lên thì đã có một luồng uy áp long khí khủng khiếp ập đến, nó đã ép hai cận về đó phải lùi lại.
Người ra tay chính là Thiên Thần.
Thấy thế, Thiên Hình vẫn bình tĩnh nhìn gã.
Thiên Thần cười nói với Thiên Hình: “Đại ca, có phải huynh thấy rất vui khi ta ra tay không?”
Thiên Hình gật đầu: “Hơi hơi, nhưng cũng được, đúng như ta đoán”.
Thiên Thần: “Đại ca, con người huynh thật tồi tệ!”
Thiên Hình phì cười, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Cửu đệ, đừng trách đại ca không nhắc nhở đệ. Người này đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, hơn nữa giữa họ còn có mối thù không đội trời chung. Đệ giúp hắn thì chẳng khác nào đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện, đệ lựa chọn giúp hắn thế này đã hỏi ý kiến mẹ mình chưa?”
Câu cuối cùng của gã chính là một lời khiêu khích trắng trợn.
Thiên Thần lắc đầu nói: “Đại ca, các hành động và lời nói của huynh lúc này cũng chỉ để khiêu khích ta thôi. Khỏi đi, ta thừa nhận đầu óc mình không linh hoạt bằng huynh, nhưng ta không ngu. Ta biết hậu quả của những việc mình đang làm là gì, nhưng ta nói cho huynh biết là chẳng sao cả, không hề luôn đấy!”
Thiên Hình im lặng nhìn gã.
“Thiên Thần huynh!”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt lên tiếng: “Huynh đừng ra tay nữa”.
“Trật tự!”
Thiên Thần ngoái lại rồi tức tối mắng: “Sao có lúc huynh cứ như đàn bà thế hả?”
Sau khi chém bay Việt điện sử bằng một kiếm, Diệp Quân không ra tay nữa mà ngoái lại nhìn Thiên Thần.
Thiên Thần: “Chúng ta đã coi nhau là huynh đệ thì khi một trong hai gặp khó khăn, người kia sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta biết huynh đang lo lắng điều gì nhưng không sao cả, huynh mà lo thì giải quyết người đó đi, không thì lát viện binh của người đó sẽ đến đấy”.
Diệp Quân: “Được”.
Dứt lời, hắn quay ngoắ lại rồi chem một kiếm về phía Việt điện sử.
Viện điện sử co đôi con ngươi lại, sau đó chỉ thấy bàng hoàng, không hề dám đối đầu với đường kiếm của Diệp Quân, mà chỉ biết lùi bước.
Song, tốc độ của ông ta không nhanh bằng Diệp Quân, thêm bị kiếm thế của Diệp Quân bao phủ nên chưa lùi được bao nhiêu thì kiếm của Diệp Quân đã bay tới.
Hết đường lui, Việt điện sử loé một tia dữ dằn, sau đó nắm chặt hai tay lại, linh hồn của ông ta cũng bốc cháy, sau đó ông ta bắt chéo hai tay, ngồi xuống, một con rùa khồng lồ đã xuất hiện phía trước người ông ta.
Rùa đen trấn thủ!
Đây là thuật thần thông phòng ngự mạnh nhất của ông ta, lý do mà trước đó ông ta không dùng vì sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực. Nhưng bây giờ, ông ta đã không còn màng gì nữa, vì biết mình không thể cản đường kiếm của Diệp Quân được.
Kiếm của Diệp Quân bay tới, con rùa đen run lên mãnh liệt, sau đó xuất hiện các vết nứt, tuy nhiên Diệp Quân cũng đã bị đánh bay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang tay phải của mình thì thấy hơi tê rần.
Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn con rùa thì thấy phần mai của nó rất cứng, phía trên có các phù văn kỳ lạ.
Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên với lực phòng ngự của nó, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng đánh nhau, hắn ngoảnh sang nhìn thì thấy Thiên Thần đang chiến đấu với hai cận vệ hoàng gia. Tuy gã đã bị áp chế, nhưng hai cận vệ hoàng gia kia cũng không làm gì được gã.
Diệp Quân không nhìn tiếp nữa mà ngoảnh sang phía Thiên Hình, sau đó hắn tiến lên một bước rồi chém một kiếm về phía con rùa.
Vút!
Con rùa đen run lên, các vết nứt xuất hiện nhiều hơn.
Thấy vậy, Việt điện sử ở bên trong con rùa vô cùng kinh hãi. Con rùa này là cách bảo mệnh cuối cùng của ông ta, nó mà chết thì ông ta cũng xong đời.
Đúng lúc này, Diệp Quân lại chém thêm một kiếm nữa.
Uỳnh!
Bình luận facebook