-
Chương 2516-2519
Chương 2516: Ấm ức
Kê Tướng đáp: “Bây giờ nếu như chúng ta đi tố cáo gã vi phạm Tổ pháp, tự ý thả tội dân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, cho rằng chúng ta thực sự đang cố ý nhắm vào gã.”
Dứt lời, ông ta cau mày lại. Trong ấn tượng của ông ta, vị Thần điện hạ đó cũng được xem là quang minh lỗi lạc, sao đột nhiên lại giở thủ đoạn mờ ám như vậy?
Thiên Hình suy nghĩ một lát, rồi nói: “Bảo các Ngự sử dừng lại trước đã.”
Kê Tướng gật đầu: “Việc cấp bách bây giờ là tất cả mũi nhọn đều đang chỉ về phía chúng ta, chúng ta cần phải nghĩ cách đáp trả lại. Cấu kết với yêu tộc Thái Cổ, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.”
Dứt lời, ông ta nhất thời hơi nhức đầu.
Rõ ràng là đối phương vu oan giá họa, mà phía mình còn phải tìm cách chứng minh sự trong sạch, đây được xem là chuyện gì cơ chứ?”
Thiên Hình cười đáp: “Không cần đáp trả lại đâu.”
Kê Tướng nhìn Thiên Hình, Thiên Hình đáp: “Chuyện này càng đáp trả lại, thì càng không rõ ràng. Gã đột nhiên tung ra một chiêu như vậy, có lẽ là vì hai tên tội dân kia. Ta ngược lại hơi tò mò, gã vậy mà lại vì hai tên tội dân kia mà không tiếc tự hủy hoại chính mình.”
Nói đến đây, gã ta ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Tất nhiên, việc trong thiên hạ, thường xảy ra ở những điều nhỏ nhặt nhất rồi cuối cùng biến thành rắc rối lớn. Ban đầu cho rằng đó là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, nhưng cuối cùng lại trở thành chuyện không thể giải quyết được. Việc này nếu chúng ta không đáp trả lại, thì nó sẽ ngày càng trở lên vô lý, càng trở lên khoa trương. Đến lúc đó, cho dù chúng ta không hề cấu kết với yêu tộc Thái Cổ cũng sẽ trở thành một vết nhơ của chúng ta, vô cùng bất lợi với chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không thể đáp trả lại theo như những gì gã tính trước, nếu không, sẽ giống như một vũng bùn, sẽ ngày càng lún sâu.”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Thiên Hình gật đầu: “Xem ra phải đi xem thử vị Cửu đệ này của ta rồi.”
Kê Tướng nói: “Bây giờ đi sao?”
Thiên Hình gật đầu: “Không chỉ đi gặp, mà còn phải quang minh chính đại mà đi đến đó.”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thiên Hình nói: “Thầy hãy cử người đi điều tra lai lịch của hai tên tội dân đó đi.”
Kê Tướng đáp: “Đã cho người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Thiên Hình gật đầu, sau đó đứng dậy: “Người đâu, lấy viên Vạn Tiên Đan mà phụ hoàng ban tặng tới đây.”
Một lát sau, Thiên Hình dẫn theo một đám đông người đi đến phủ đệ của Thiên Thần, khí thế cực kỳ lớn.
Thiên Thần đích thân ra ngoài đón tiếp.
Hai huynh đệ họ vừa gặp mặt, vẻ mặt Thiên Hình đã tràn đầy sự lo lắng: “Thần đệ, đệ không sao chứ?”
Thiên Thần nghiêm túc đáp: “Đại ca, ta không ngờ huynh lại cấu kết với yêu tộc Thái Cổ, trò này của huynh hơi quá đáng rồi đấy.”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Vị Thần điện hạ này nói chuyện sao lại không kiêng nể gì hết vậy? Mặc dù biết huynh đệ hai người họ đang tranh đoạt hoàng vị, ngươi sống ta chết, nhưng ngươi cũng không thể nói trắng trợn ra như vậy chứ.
Thiên Hình thấp giọng thở dài: “Thần đệ, người ngoài không tin ta, tại sao ngay cả đệ cũng không tin ta? Đại ca là người như vậy sao?”
Thiên Thần cười nói: “Ta cũng cho rằng đại ca không phải loại người như vậy. Nhưng tên cường giả yêu tộc Thái Cổ đến giết ta đó nói rằng là do huynh làm, tên đó nói chuyện còn rất giống với cách nói của đại ca, sao ta có thể không tin được!”
Thiên Hình hỏi: “Vậy tên cường giả yêu tộc Thái Cổ kia đâu?”
Thiên Thần đáp: “Chạy rồi.”
Thiên Hình mỉm cười nói: “Vậy không có cách nào đối chứng được rồi.”
Thiên Thần gật đầu: “Quả thực không thể đối chứng được, đại ca chỉ có thể tìm một cách khác để chứng minh bản thân vô tội.”
Nụ cười trên mặt Thiên Hình dần dần biến mất, gã ta thấp giọng nói: “Lão Cửu, đệ hơi mặt dày rồi đấy, bôi nhọ người khác, còn muốn người ta chứng minh bản thân trong sạch. Đệ không cảm thấy việc này rất vô liêm sỉ hay sao? Đây không giống với phong cách của đệ!”
Thiên Thần cũng thấp giọng: “Ta không chọc huynh, nhưng huynh lại chọc vào ta, ta còn có thể làm gì khác?”
Thiên Hình khẽ cười: “Đệ chăm sóc vết thương cho tốt.”
Dứt lời, gã ta lấy ra một chiếc hộp đưa cho Thiên Thần: “Đây mà Vạn Tiên Đan mà phụ hoàng cho ta, hiệu quả rất tốt, sẽ có ích cho đệ.”
Thiên Thần khiếp sợ: “Đây chính là linh đan cấp bậc Tạo Hóa. Đại ca, không được, không được.”
Tuy nói như vậy, nhưng gã đã nhận lấy cái hộp rồi.
Mọi người: “…”
Thiên Hình vỗ vai Thiên Thần, nói tiếp: “Cửu đệ, đệ đúng là ngày càng không biết xấu hổ.”
Thiên Thần cười nói: “Đại ca, huynh còn việc gì nữa không? Nếu không, tiểu đệ cần phải đi trị thương rồi.”
Thiên Hình khẽ cười: “Đệ trị thương cho tốt đi, nếu cần gì cứ nói cho đại ca biết.”
Nói xong, gã ta xoay người dẫn người rời đi.
Sau khi Thiên Hình rời đi, Thiên Thần trầm lặng một lát rồi quay người đi. Sau khi trở về phòng, A Ông xuất hiện bên cạnh gã, trầm giọng nói: “Điện hạ, vừa nhận được tin tức, những Ngự sử ban đầu muốn tố cáo người đột nhiên đều dừng lại rồi.”
Thiên Thần gật đầu: “Biết rồi.”
A Ông khẽ hành lễ, sau đó lui xuống.
Thiên Thần nhẹ giọng nói: “Diệp huynh, huynh không phải là người bình thường!”
Diệp Quân tới phòng của Phạn Thiện trước, lúc này cô ta đang tu luyện, xung quanh cô ta có một luồng linh khí cường đại đang dao động.
Diệp Quân quan sát một lát, sau khi thấy tất cả đều bình thường, hắn bèn lui ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, thì có một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, chính là chủ nhân của Huyền Vân Cư này.
Diệp Quân còn chưa biết tên của cô ta, bèn hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”
Cô gái nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đã can dự vào trận chiến giành ngôi Thái tử của bọn họ.”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ là vô ý.”
Cô gái nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân cũng lười nói chuyện với cô ta, sau khi trở về phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, hai mắt từ từ nhắm lại.
Hắn phải dẫn Phạn Thiện rời khỏi đây.
Ở lại đây, không những phải đối mặt với trận chiến tranh giành ngôi Thái tử, mà còn phải đối mặt với cuộc đấu tranh giữa vương triều Thiên Mộ và yêu tộc Thái Cổ, hơn nữa, những xung đột này rất có khả năng sẽ thăng cấp.
Thực lực bây giờ của hắn không cho phép hắn đánh những trận cao cấp nữa!
Hắn phải khiêm tốn một chút!
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn lấy Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên ra, nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thanh Huyên, thanh kiếm khẽ run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ.”
Diệp Quân gọi: “Tiểu Hồn.”
Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, ta rất suy yếu, chỉ muốn ngủ.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Rất nhanh, Tiểu Hồn đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nó là người bị thương nặng nhất!
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp: “Tháp gia.”
Sau một hồi im lặng, Tháp gia đột nhiên khẽ nói: “Mẹ nó, Tháp gia ta chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy bao giờ.”
Chương 2517: Vui vẻ yêu đời
Nghe Tháp gia nói vậy, Diệp Quân nhẹ giọng nói:
“Ta sai rồi!”
Tiểu Tháo khẽ thở dài: “Không phải lỗi của ngươi.”
Diệp Quân nói: “Tháp gia, Chân tỷ nói hai tay tỷ ấy đột nhiên siết chặt lại, tất cả các dây thần kinh đều căng chặt, không thể nào thở được.”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết tin của Chân Thần.”
Diệp Quân run giọng nói: “Sao lại vậy?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đừng căng thẳng, sức mạnh của Chân Thần mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”
Diệp Quân siết chặt tay, im lặng không nói gì nhưng vẻ mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo và Tổ Đạo kia liên thủ lại cũng không thể ngăn được cô ta, sau lưng có cường giả lén ra tay mới có thể tóm được cô ta, thực lực của cô ta đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta rồi, không dễ dàng chết như vậy đâu, điều ngươi phải làm bây giờ là vui vẻ lên.”
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tháp gia, cô cô đã cứu ta sao?”
Tiểu Tháp nói: “Lúc ngươi ngất đi, ta cũng không biết gì cả, ta và Tiểu Hồn cũng bị ngất.”
Diệp Quân yên lặng.
Tiểu Tháp lại nói: “Nhưng có khả năng là bà ấy.”
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hắn xuất hiện một hình bóng xinh đẹp.”
Mặc sườn xám!
Tóc trắng!
Diệp Quân siết chặt tay, móng tay như sắp đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau, sau một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu: “Tháp gia, tu vi của ta bị phong ấn rồi.”
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm nhận được, là do người phụ nữ đó phong ấn.”
Diệp Quân nói: “Có thể giúp ta giải phong ấn được không?”
Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Không được, người phụ nữ đó rất lợi hại.”
Không thể không nói, lần này Tiểu Tháp cũng bị chấn động bởi sức mạnh của người phụ nữ đó, thật sự nằm ngoài dự đoán.
Tiểu Tháp lại nói: “Phải chờ Tiểu Hồn khôi phục hoàn toàn, khi đó ngươi có thể mượn sức lực của Tiểu Hồn thử xem.”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể làm vậy thôi.”
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Tháp gia, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ...”
Tiểu Tháp nói: “Bây giờ, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đang ở thời không đặc biệt trong cơ thể ta không bị phong ấn, nó rất mạnh mẽ, không phải thứ mà ta và ngươi có thể giải được.”
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên một tia phức tạp.
Hắn biết, người khiến mình có thể sống sót dưới tay của người phụ nữ kia chỉ có cha, cô cô và ông nội.
Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, ta vẫn dựa vào người nhà rồi.”
“Con mẹ nó!”
Tiểu Tháp đột nhiên nổi giận nói: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi dựa vào người nhà không phải là giả, nhưng ngươi không suy nghĩ tới đối thủ của mình sao? Đối thủ của người có ai bình thường không? Mẹ nó, những đối thủ của người còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với những tên mà ban đầu cha ngươi gặp phải.”
Diệp Quân yên lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Đại ca à, chúng ta phải dựa vào sức mình, nhưng đầu óc ngươi cũng phải linh hoạt một chút chứ! Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo và cả Tổ Đạo là người mà ngươi có thể đối đầu được sao? Chúng ta nhất định phải dựa vào sức mình nhưng không có nghĩa là phải đi đánh với đối thủ mạnh gấp mười lần mình! Chúng ta làm vậy thì khác nào để một đứa nhóc ba tuổi đánh nhau với một đám người lớn cầm súng AK!”
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Chung quy lại vẫn là do ta quá yếu!”
Tiểu Tháp yên lặng một lát, sau đó nói: “Đúng vậy, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, con mẹ nó, trận chiến này làm cho ông đây bực quá!”
Diệp Quân gật đầu: “Bực thật.”
Trong trận chiến này, có thể nói là hắn hoàn toàn bị đánh bại.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi cố gắng tu luyện, ta cũng phải tu luyện đây, con mẹ nó, ông đây phải trả thù, nếu không, cục tức này ông đây nuốt không trôi.”
Diệp Quân gật đầu, hắn tiến vào bên trong Tiểu Tháp.
Vào tháp tu luyện!
Đối với hắn, tu luyện lại ở bên ngoài thật sự quá chậm.
Hơn nữa, linh khí bên trong Tiểu Tháp vô cùng dồi dào, bên ngoài không thể nào sánh được.
Sau khi vào Tiểu Tháp tu luyện, tốc độ tu luyện của Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, dù tu vi đã bị phong ấn nhưng trí nhớ và kinh nghiệm của hắn vẫn còn, vì vậy, tu luyện lai một lần nữa đối với hắn chả có gì khó khăn cả, còn có thể giúp hắn mài giũa lại cảnh giới của mình.
Những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây liếc mắt qua là biết ngay.
Sau một thời gian ngắn tu luyện, hắn dẫn Phạm Thiện tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện cùng, sau khi vào Tiểu Tháp, Phạn Thiện cũng rất tò mò, cô ta không phát hiện ra chỗ này có gì khác so với bên ngoài, chỉ cảm thấy chơi rất vui.
Một ngày trôi qua.
Đương nhiên, ở bên trong Tiểu Tháp đã trôi qua mười năm.
Mười năm, Diệp Quân đã tu luyện tới cảnh giới chín phần thần tính, thật ra hắn có thể nhanh hơn nhưng vì mỗi một cảnh giới, hắn phải tu tới viên mãn, vì vậy phải cố gắng giảm tốc độ lại.
Mà tu luyện lại cảnh giới một lần nữa cũng làm hắn thu hoạch được không ít, vì những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây giờ nhìn lại từ đầu, không chỉ có thể nhìn qua là thấy, hắn còn có thể rút ngắn cảnh giới, với những thiếu sót trong cảnh giới, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để tùy ý sửa đổi, thậm chí là thủ tiêu luôn.
Diệp Quân tu luyện mười năm, có thể chịu được cô đơn, nhưng Phạn Thiện thì không thể, vì vậy, Diệp Quân đã đưa cô ta ra ngoài thành dạo một lát.
Hắn định đi dạo xong sẽ tới từ biệt Thiên Thần, sau đó rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Trên đường phố, có lẽ là do tu luyện quá lâu, hôm nay Phạn Thiện rất vui vẻ, dạo chỗ này một lát, sờ chỗ kia một cái, chỉ trong chốc lát, trong tay đã ôm một đống đồ chơi nhỏ.
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện vui vẻ hồn nhiên, khẽ mỉm cười, hy vọng cả đời này cô nhóc này sẽ luôn vui vẻ, yêu đời.
Chương 2518: Bối rối
Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân và Phạn Thiện đã tới trước một ngôi miếu sầm uất, người tới người lui nhiều vô cùng, hơn nữa, thực lực đều không tệ.
Diệp Quân đi tới ngôi miếu, khi thấy tên, hắn nhất thời sững sờ.
Đại Thiện Tự!
Diệp Quân hoài nghi, Đại Thiện Tự không phải ở Phật Giới sao?
Chẳng lẽ nơi này là phân viện?
Nghĩ thì cũng có thể, vương triều Thiên Mộ nhiều người như vậy, Đại Thiện Tự cũng có thể mở phân viện ở đây để thu hút tín đồ.
Phạn Thiện kéo Diệp Quân vào trong Đại Thiên Tự, theo lý mà nói, đã là người tu hành thì không nên mạo hiểm ký thác hy vọng của mình lên hư vô, nhưng điều khiến Diệp Quân bất ngờ chính là người tới Đại Thiện Tự dâng hương tham bái lại rất nhiều.
Diệp Quân nhìn vào bên trong Phật điện, trong đó có một bức tượng Phật kỳ lạ, vì y phục của bức tượng mặc là là áo đạo sĩ của Đạo gia.
Phạn Thiện đột nhiên nói: “Diệp Quân, bọn họ đều đang thắp hương, chúng ta cũng thắp một nén đi?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô muốn cầu gì?”
Phạn Thiện suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Ông nội bình an vô sự, Diệp Quân và Tiểu Thiện vui vẻ cả đời.”
Diệp Quân cười một tiếng: “Được.”
Phạn Thiện cười hì hì, sau đó đi xếp hàng, chỉ trong chốc lát đã tới lượt cô ta, hòa thượng kia nhìn cô ta một cái: “Một viên linh tinh Tạo Hóa.”
Phạn Thiện trừng mắt: “Cần tiền sao?”
Hòa thượng chắp hai tay: “Thí chủ, tiền này chúng ta không cần, là Phật tổ cần, tiền càng nhiều, lòng càng thành, Phật tổ cũng càng linh.”
Phạn Thiện mơ hồ.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Phạn Thiện, hắn cầm một viên linh tinh Tạo Hóa đưa cho hòa thượng, thấy linh tinh Tạo Hóa, ánh mắt hòa thượng lóe lên rồi vội vàng ém lại: “Tấm lòng của thí chủ quý như vàng, nhất định sẽ linh nghiệm, A Di Đà Phật.”
Diệp Quân không nghe hòa thượng nói nhăng nói cuội, hắn cầm một nén hương đưa cho Phạn Thiện, cười nói: “Đi đi.”
Phạn Thiện cười: “Được.”
Nói rồi, cô ta nhận lấy hương, sau đó đi tới trước tượng Phật kia, sau khi cắm hương vào lò thắp cô ta cung kính hành lễ: “Xin Phật tổ phù hộ cho ông nội ta bình an, ta và Diệp Quân vui vẻ cả đời.”
Nói xong, cô ta chỉ cần cắm hương vào trong lư, nhưng lúc này cô ta lại nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Xin Phật tổ phù hộ cho Diệp Quân trở thành kiếm tu mạnh nhất, bất khả chiến bại trên đời.”
Nói xong, cô ta đang định cắm hương thì lúc này...
Rắc rắc!
Một tiếng động lớn vang lên, tượng Phật nổ tung.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Phạn Thiện giật bắn mình, liên tục nhìn về phía sau, kinh hãi nhìn bức tượng Phật vỡ tan ra.
Lúc này, Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Phạn Thiện, Phạn Thiện vô thức kéo tay hắn: “Diệp Quân, chuyện này...”
Diệp Quân nhìn tượng Phật vỡ tan tành, sau đó nói: “Chúng ta đi.”
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện xoay người rời đi khỏi Phật điện hỗn loạn.
Sau khi ra khỏi Đại Thiện Tự, Phạn Thiện thắc mắc: “Diệp Quân, tượng Phật đó bị sao vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết.”
Phạn Thiện gật đầu, vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Thật đáng sợ.”
Diệp Quân cười mỉm, sau đó nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.”
Phạn Thiện nói: “Được.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện, cười nói: “Cô không hỏi đi đâu sao?”
Phạn Thiện toét miệng cười: “Ngươi sẽ không bán ta đâu.”
Diệp Quân cười ha ha: “Đi, chúng ta tới từ biệt Thiên Thần huynh.”
Nói xong, hắn kéo Phạn Thiện tới một nơi xa.
Trong phủ, Thiên Hình đang ngồi trên thềm đá đọc sách.
Ngay tại lúc này, Kê Tướng đột nhiên nhanh chóng đi tới, thấy Kê Tướng, Thiên Hình bỏ cổ tịch trong tay xuống, cung kính hành lễ: “Thầy.”
Kê Tướng lấy ra một bức tranh, Thiên Hình nhìn bức tranh nói: “Tranh của Diệp Quân?”
Kê Tướng cười nói: “Con có biết Diệp Quân đó là người phương nào không?”
Thiên Hình nói: “Thầy tra được lai lịch của hắn sao?”
Kê Tướng lắc đầu: “Lai lịch cụ thể thì ta không tra được nhưng người của chúng ta phát hiện Diệp Quân này là người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã.”
Thiên Hình sửng sốt: “Người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã hả?”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng vậy, trước đây, Sáng Thế Đạo Điện đã truy nã hắn trên toàn bộ vũ trụ.”
Nói xong, mắt ông ta nhíu lại: “Đây chính là cơ hội lớn của chúng ta.”
Thiên Hình hiểu ra, nói ngay: “Không thể để hắn rời khỏi nơi này.”
Kê Tướng gật đầu: “Ta đã sắp xếp xong, trừ điều này ra, ta cũng đã thông báo cho Sáng Thế Đạo Điện rồi, không bao lâu sau, Sáng Thế Đạo Điện chắc chắn sẽ phái người tới.”
Thiên Hình trầm giọng nói: “Người này bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, e là không phải người tầm thường.”
Kê Tướng nói: “Hắn ở cùng với Thần điện hạ, chính là kẻ thù của chúng ta.”
Thiên Hình gật đầu: “Đi, không thể để hắn rời khỏi Thiên Đô.”
Nói xong, gã dẫn Kê Tướng rời đi.
Mà ở bên trong hoàng cung.
Trong tay kẻ áo đen đứng trước mặt Tần nương nương cũng có một bức tranh.
Tần nương nương nhìn chằm chằm kẻ áo đen trước mắt: “Chắc chắn hắn là người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã sao?”
Kẻ áo đen gật đầu: “Chắc chắn, hơn nữa còn là truy nã cấp cao.”
Ánh mắt Tần nương nương trở nên lạnh lùng: “Phái ngự vệ của ta tới đây.”
Chương 2519: Đừng sợ
Sau khi Diệp Quân nghe ngóng trong kinh thành một hồi, biết được vị trí phủ đệ của Thiên Thần.
Khi Diệp Quân dẫn Phạn Thiện đến phủ đệ của Thiên Thần, trời đã tối, Diệp Quân vừa dẫn Phạn Thiện đi đến trước cổng phủ đệ, cổng đã mở sẵn, tiếp đó, Thiên Thần cười đi ra, “Diệp huynh.”
Diệp Quân cũng không bất ngờ, vì với thực lực bây giờ của hắn thì có thể cảm nhận được trong tối đang có người theo dõi mình, có điều, đối phương cũng không có ác ý, mà đang bảo vệ, rõ ràng đây là người do Thiên Thần phái tới.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Diệp Quân cũng thấy thân cận, cười nói: “Thần huynh.”
Thiên Thần cười nói: “Vào phủ rồi nói.”
Diệp Quân gật đầu, “Được.”
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Thần, Diệp Quân và Phạn Thiện đi vào phủ đệ, qua một vườn hoa, đến một cung điện nhỏ, có người hầu lập tức đưa trà nước và bánh ngọt lên.
Thiên Thần nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, huynh tới tìm ta có chuyện gì à?”
Diệp Quân gật đầu, “Lần này tới tìm huynh, là để tạm biệt.”
Thiên Thần hơi ngạc nhiên, “Tạm biệt?”
Diệp Quân nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị tới nơi khác.”
Thiên Thần suy nghĩ, sau đó nói: “Cũng tốt, nơi này là khu vực thị phi, huynh ở lại đây, không phải chuyện tốt.”
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nói: “Chuyện của huynh và đại ca huynh sao rồi?”
Thiên Thần cười nói: “Đại ca ta không làm gì ta nữa rồi.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Vậy thì tốt.”
Nói rồi, hắn lấy một lá bùa truyền âm ra đưa cho Thiên Thần, “Đây là bùa truyền âm, có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào, sau này nếu huynh có khó khăn, có thể thông qua lá bùa truyền âm này để liên hệ với ta, cho dù bao xa, tu vi của ta đã hồi phục hay chưa, ta đều sẽ tới giúp huynh một tay.”
Thiên Thần không từ chối, gã nhận lá bùa, sau đó cười nói: “Được!”
Nói rồi, gã cũng lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Diệp Quân, “Đây là long bội của ta, trong biên giới của vương triều Thiên Mộ này, huynh có thể cầm vật này đi tới bất kì thương hội Thiên Long nào để lấy tiên tinh Tạo Hóa, đương nhiên, mỗi năm chỉ có thể lấy vài chục ngàn viên thôi!”
Diệp Quân cười nói: “Được.”
Hắn cất miếng ngọc bội đi, sau đó nhìn Phạn Thiện ăn bánh ngọt ở một bên, “Cô nhóc, chúng ta đi thôi.”
Phạn Thiện vội vàng cầm mấy miếng bánh đi tới cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Thiên Thần, “Tạm biệt.”
Thiên Thần nói: “Sau này sẽ gặp lại.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện rời đi.
Hai người vừa rời khỏi đại điện, chín cường giả mặc áo giáp đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Quân hơi ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thần, mặt Thiên Thần nghi hoặc, gã nhanh chóng đi tới, nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu, trầm giọng nói: “Cổ Phiệt, ngươi làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên tên Cổ Phiệt kính cẩn hành lễ, “Điện hạ, Tần nương nương ra lệnh tới bắt người này.”
“Mẹ ta ư?”
Mặt Thiên Thần đầy hoài nghi, “Ngươi làm gì vậy? Sao mẹ ta lại bắt hắn chứ?”
Cổ Phiệt kính cẩn nói: “Điện hạ, chúng ta nhận được tin, người này chính là tội phạm truy nã của Sáng Thế Đạo Điện.”
Tội phạm truy nã của Sáng Thế Đạo Điện!
Thiên Thần quay đầu nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên, “Diệp huynh, huynh…”
Diệp Quân gật đầu, không che giấu, “Đúng là ta và Sáng Thế Đạo Điện không đội trời chung.”
Thiên Thần hết sức kinh hãi, gã không ngờ Diệp Quân lại là kẻ thù một mất một còn với Sáng Thế Đạo Điện, khiến gã không biết phải làm sao mới tốt.
Sáng Thế Đạo Điện!
Thế lực này chính là một thế lực đỉnh cấp của nền văn minh Thiên Mộ, thực lực mạnh mẽ, cho dù là vương triều Thiên Mộ cũng không dám coi thường.
Cổ Phiệt kia đột nhiên nói: “Điện hạ.”
m thanh vừa dứt, mấy thị vệ cạnh ông ta đã ra tay, lúc này, Thiên Thần đột nhiên hô, “Dừng tay.”
Thiên Thần đi tới trước mặt Diệp Quân, gã nhìn Cổ Phiệt chằm chằm, “Cổ Phiệt, ta đi gặp mẹ ta, ngươi đợi ở đây, trong lúc này mà ngươi dám ra tay, ta sẽ giết ngươi!”
Cổ Phiệt trầm giọng nói: “Điện hạ, chúng ta đã nhận được tin, bên Đại hoàng tử cũng đã biết Diệp Quân chính là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã rồi, một khi hai người họ rời khỏi đây, ắt sẽ rơi vào tay Đại hoàng tử, hơn nữa bọn họ cũng sẽ lấy cớ này để gây chuyện, đối phó với điện hạ ngài.”
Thiên Thần im lặng.
Sáng Thế Đạo Điện!
Vì quan hệ thù địch với yêu tộc Thái Cổ, do đó vương triều Thiên Mộ luôn giữ quan hệ tốt với mấy thế lực lớn đỉnh cấp, trong đó cũng bao gồm cả Sáng Thế Đạo Điện!
Cổ Phiệt còn nghĩ tới gì đó, Thiên Thần đột nhiên nói: “Cổ Phiệt, ta biết ngươi luôn tuân mệnh làm việc, ta cũng không làm khó ngươi, nhưng ngươi đừng làm khó ta, bây giờ ta lập tức vào cung tìm mẹ ta, trước khi ta chưa quay lại, ngươi không được ra tay, nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Cổ Phiệt hơi do dự, sau đó gật đầu, “Tuân mệnh.”
Thiên Thần quay người nhìn Diệp Quân, trầm giọng nói: “Diệp huynh, xin lỗi, không ngờ lại xảy chuyện này, huynh ở đây đợi một lát, ta đi về ngay.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Ta có thể rời đi.”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Diệp huynh, bây giờ chuyện này không đơn giản như vậy nữa, tóm lại, huynh đừng manh động, ta đi về ngay, đợi ta!”
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của Thiên Thần, Diệp Quân cười nói: “Được.”
Thiên Thần gật đầu, quay người biến mất tại chỗ.
Sau khi Thiên Thần đi, Cổ Phiệt nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn người bên cạnh lùi sang một bên.
Phạn Thiện kéo Diệp Quân, hơi căng thẳng.
Diệp Quân kéo tay cô ta, cười nói: “Đừng sợ.”
Phạn Thiện gật đầu.
Diệp Quân nhìn đám người Cổ Phiệt cách đó không xa, trong lòng thầm suy nghĩ, vương triều Thiên Mộ này đã điều tra được mình bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nói cách khác, bây giờ rất có khả năng Sáng Thế Đạo Điện đã biết vị trí của mình…
Nghĩ tới đây, Diệp Quân cau mày.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Mấy lão đại của nền văn minh Thiên Mộ không phải đang tìm ngươi à? Chính là cái vị Thượng Thương Chủ ấy.”
Diệp Quân lắc đầu, “Sau khi ta tới đây, đã lục soát tư liệu rồi, không có nhân vật tên là Thượng Thương Chủ này.”
Tiểu Tháp hơi nghi hoặc nói: “Sao mà được? Không phải ông ta chính là người của nền văn minh Thiên Mộ à? Chẳng lẽ đám người bọn họ không phải cùng băng đảng với vương triều Thiên Mộ hả?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, “Không biết.”
Kê Tướng đáp: “Bây giờ nếu như chúng ta đi tố cáo gã vi phạm Tổ pháp, tự ý thả tội dân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, cho rằng chúng ta thực sự đang cố ý nhắm vào gã.”
Dứt lời, ông ta cau mày lại. Trong ấn tượng của ông ta, vị Thần điện hạ đó cũng được xem là quang minh lỗi lạc, sao đột nhiên lại giở thủ đoạn mờ ám như vậy?
Thiên Hình suy nghĩ một lát, rồi nói: “Bảo các Ngự sử dừng lại trước đã.”
Kê Tướng gật đầu: “Việc cấp bách bây giờ là tất cả mũi nhọn đều đang chỉ về phía chúng ta, chúng ta cần phải nghĩ cách đáp trả lại. Cấu kết với yêu tộc Thái Cổ, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.”
Dứt lời, ông ta nhất thời hơi nhức đầu.
Rõ ràng là đối phương vu oan giá họa, mà phía mình còn phải tìm cách chứng minh sự trong sạch, đây được xem là chuyện gì cơ chứ?”
Thiên Hình cười đáp: “Không cần đáp trả lại đâu.”
Kê Tướng nhìn Thiên Hình, Thiên Hình đáp: “Chuyện này càng đáp trả lại, thì càng không rõ ràng. Gã đột nhiên tung ra một chiêu như vậy, có lẽ là vì hai tên tội dân kia. Ta ngược lại hơi tò mò, gã vậy mà lại vì hai tên tội dân kia mà không tiếc tự hủy hoại chính mình.”
Nói đến đây, gã ta ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Tất nhiên, việc trong thiên hạ, thường xảy ra ở những điều nhỏ nhặt nhất rồi cuối cùng biến thành rắc rối lớn. Ban đầu cho rằng đó là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, nhưng cuối cùng lại trở thành chuyện không thể giải quyết được. Việc này nếu chúng ta không đáp trả lại, thì nó sẽ ngày càng trở lên vô lý, càng trở lên khoa trương. Đến lúc đó, cho dù chúng ta không hề cấu kết với yêu tộc Thái Cổ cũng sẽ trở thành một vết nhơ của chúng ta, vô cùng bất lợi với chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không thể đáp trả lại theo như những gì gã tính trước, nếu không, sẽ giống như một vũng bùn, sẽ ngày càng lún sâu.”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Thiên Hình gật đầu: “Xem ra phải đi xem thử vị Cửu đệ này của ta rồi.”
Kê Tướng nói: “Bây giờ đi sao?”
Thiên Hình gật đầu: “Không chỉ đi gặp, mà còn phải quang minh chính đại mà đi đến đó.”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thiên Hình nói: “Thầy hãy cử người đi điều tra lai lịch của hai tên tội dân đó đi.”
Kê Tướng đáp: “Đã cho người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Thiên Hình gật đầu, sau đó đứng dậy: “Người đâu, lấy viên Vạn Tiên Đan mà phụ hoàng ban tặng tới đây.”
Một lát sau, Thiên Hình dẫn theo một đám đông người đi đến phủ đệ của Thiên Thần, khí thế cực kỳ lớn.
Thiên Thần đích thân ra ngoài đón tiếp.
Hai huynh đệ họ vừa gặp mặt, vẻ mặt Thiên Hình đã tràn đầy sự lo lắng: “Thần đệ, đệ không sao chứ?”
Thiên Thần nghiêm túc đáp: “Đại ca, ta không ngờ huynh lại cấu kết với yêu tộc Thái Cổ, trò này của huynh hơi quá đáng rồi đấy.”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Vị Thần điện hạ này nói chuyện sao lại không kiêng nể gì hết vậy? Mặc dù biết huynh đệ hai người họ đang tranh đoạt hoàng vị, ngươi sống ta chết, nhưng ngươi cũng không thể nói trắng trợn ra như vậy chứ.
Thiên Hình thấp giọng thở dài: “Thần đệ, người ngoài không tin ta, tại sao ngay cả đệ cũng không tin ta? Đại ca là người như vậy sao?”
Thiên Thần cười nói: “Ta cũng cho rằng đại ca không phải loại người như vậy. Nhưng tên cường giả yêu tộc Thái Cổ đến giết ta đó nói rằng là do huynh làm, tên đó nói chuyện còn rất giống với cách nói của đại ca, sao ta có thể không tin được!”
Thiên Hình hỏi: “Vậy tên cường giả yêu tộc Thái Cổ kia đâu?”
Thiên Thần đáp: “Chạy rồi.”
Thiên Hình mỉm cười nói: “Vậy không có cách nào đối chứng được rồi.”
Thiên Thần gật đầu: “Quả thực không thể đối chứng được, đại ca chỉ có thể tìm một cách khác để chứng minh bản thân vô tội.”
Nụ cười trên mặt Thiên Hình dần dần biến mất, gã ta thấp giọng nói: “Lão Cửu, đệ hơi mặt dày rồi đấy, bôi nhọ người khác, còn muốn người ta chứng minh bản thân trong sạch. Đệ không cảm thấy việc này rất vô liêm sỉ hay sao? Đây không giống với phong cách của đệ!”
Thiên Thần cũng thấp giọng: “Ta không chọc huynh, nhưng huynh lại chọc vào ta, ta còn có thể làm gì khác?”
Thiên Hình khẽ cười: “Đệ chăm sóc vết thương cho tốt.”
Dứt lời, gã ta lấy ra một chiếc hộp đưa cho Thiên Thần: “Đây mà Vạn Tiên Đan mà phụ hoàng cho ta, hiệu quả rất tốt, sẽ có ích cho đệ.”
Thiên Thần khiếp sợ: “Đây chính là linh đan cấp bậc Tạo Hóa. Đại ca, không được, không được.”
Tuy nói như vậy, nhưng gã đã nhận lấy cái hộp rồi.
Mọi người: “…”
Thiên Hình vỗ vai Thiên Thần, nói tiếp: “Cửu đệ, đệ đúng là ngày càng không biết xấu hổ.”
Thiên Thần cười nói: “Đại ca, huynh còn việc gì nữa không? Nếu không, tiểu đệ cần phải đi trị thương rồi.”
Thiên Hình khẽ cười: “Đệ trị thương cho tốt đi, nếu cần gì cứ nói cho đại ca biết.”
Nói xong, gã ta xoay người dẫn người rời đi.
Sau khi Thiên Hình rời đi, Thiên Thần trầm lặng một lát rồi quay người đi. Sau khi trở về phòng, A Ông xuất hiện bên cạnh gã, trầm giọng nói: “Điện hạ, vừa nhận được tin tức, những Ngự sử ban đầu muốn tố cáo người đột nhiên đều dừng lại rồi.”
Thiên Thần gật đầu: “Biết rồi.”
A Ông khẽ hành lễ, sau đó lui xuống.
Thiên Thần nhẹ giọng nói: “Diệp huynh, huynh không phải là người bình thường!”
Diệp Quân tới phòng của Phạn Thiện trước, lúc này cô ta đang tu luyện, xung quanh cô ta có một luồng linh khí cường đại đang dao động.
Diệp Quân quan sát một lát, sau khi thấy tất cả đều bình thường, hắn bèn lui ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, thì có một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, chính là chủ nhân của Huyền Vân Cư này.
Diệp Quân còn chưa biết tên của cô ta, bèn hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”
Cô gái nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đã can dự vào trận chiến giành ngôi Thái tử của bọn họ.”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ là vô ý.”
Cô gái nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân cũng lười nói chuyện với cô ta, sau khi trở về phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, hai mắt từ từ nhắm lại.
Hắn phải dẫn Phạn Thiện rời khỏi đây.
Ở lại đây, không những phải đối mặt với trận chiến tranh giành ngôi Thái tử, mà còn phải đối mặt với cuộc đấu tranh giữa vương triều Thiên Mộ và yêu tộc Thái Cổ, hơn nữa, những xung đột này rất có khả năng sẽ thăng cấp.
Thực lực bây giờ của hắn không cho phép hắn đánh những trận cao cấp nữa!
Hắn phải khiêm tốn một chút!
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn lấy Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên ra, nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thanh Huyên, thanh kiếm khẽ run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ.”
Diệp Quân gọi: “Tiểu Hồn.”
Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, ta rất suy yếu, chỉ muốn ngủ.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Rất nhanh, Tiểu Hồn đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nó là người bị thương nặng nhất!
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp: “Tháp gia.”
Sau một hồi im lặng, Tháp gia đột nhiên khẽ nói: “Mẹ nó, Tháp gia ta chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy bao giờ.”
Chương 2517: Vui vẻ yêu đời
Nghe Tháp gia nói vậy, Diệp Quân nhẹ giọng nói:
“Ta sai rồi!”
Tiểu Tháo khẽ thở dài: “Không phải lỗi của ngươi.”
Diệp Quân nói: “Tháp gia, Chân tỷ nói hai tay tỷ ấy đột nhiên siết chặt lại, tất cả các dây thần kinh đều căng chặt, không thể nào thở được.”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết tin của Chân Thần.”
Diệp Quân run giọng nói: “Sao lại vậy?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đừng căng thẳng, sức mạnh của Chân Thần mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”
Diệp Quân siết chặt tay, im lặng không nói gì nhưng vẻ mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo và Tổ Đạo kia liên thủ lại cũng không thể ngăn được cô ta, sau lưng có cường giả lén ra tay mới có thể tóm được cô ta, thực lực của cô ta đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta rồi, không dễ dàng chết như vậy đâu, điều ngươi phải làm bây giờ là vui vẻ lên.”
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tháp gia, cô cô đã cứu ta sao?”
Tiểu Tháp nói: “Lúc ngươi ngất đi, ta cũng không biết gì cả, ta và Tiểu Hồn cũng bị ngất.”
Diệp Quân yên lặng.
Tiểu Tháp lại nói: “Nhưng có khả năng là bà ấy.”
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hắn xuất hiện một hình bóng xinh đẹp.”
Mặc sườn xám!
Tóc trắng!
Diệp Quân siết chặt tay, móng tay như sắp đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau, sau một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu: “Tháp gia, tu vi của ta bị phong ấn rồi.”
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm nhận được, là do người phụ nữ đó phong ấn.”
Diệp Quân nói: “Có thể giúp ta giải phong ấn được không?”
Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Không được, người phụ nữ đó rất lợi hại.”
Không thể không nói, lần này Tiểu Tháp cũng bị chấn động bởi sức mạnh của người phụ nữ đó, thật sự nằm ngoài dự đoán.
Tiểu Tháp lại nói: “Phải chờ Tiểu Hồn khôi phục hoàn toàn, khi đó ngươi có thể mượn sức lực của Tiểu Hồn thử xem.”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể làm vậy thôi.”
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Tháp gia, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ...”
Tiểu Tháp nói: “Bây giờ, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đang ở thời không đặc biệt trong cơ thể ta không bị phong ấn, nó rất mạnh mẽ, không phải thứ mà ta và ngươi có thể giải được.”
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên một tia phức tạp.
Hắn biết, người khiến mình có thể sống sót dưới tay của người phụ nữ kia chỉ có cha, cô cô và ông nội.
Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, ta vẫn dựa vào người nhà rồi.”
“Con mẹ nó!”
Tiểu Tháp đột nhiên nổi giận nói: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi dựa vào người nhà không phải là giả, nhưng ngươi không suy nghĩ tới đối thủ của mình sao? Đối thủ của người có ai bình thường không? Mẹ nó, những đối thủ của người còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với những tên mà ban đầu cha ngươi gặp phải.”
Diệp Quân yên lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Đại ca à, chúng ta phải dựa vào sức mình, nhưng đầu óc ngươi cũng phải linh hoạt một chút chứ! Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo và cả Tổ Đạo là người mà ngươi có thể đối đầu được sao? Chúng ta nhất định phải dựa vào sức mình nhưng không có nghĩa là phải đi đánh với đối thủ mạnh gấp mười lần mình! Chúng ta làm vậy thì khác nào để một đứa nhóc ba tuổi đánh nhau với một đám người lớn cầm súng AK!”
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Chung quy lại vẫn là do ta quá yếu!”
Tiểu Tháp yên lặng một lát, sau đó nói: “Đúng vậy, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, con mẹ nó, trận chiến này làm cho ông đây bực quá!”
Diệp Quân gật đầu: “Bực thật.”
Trong trận chiến này, có thể nói là hắn hoàn toàn bị đánh bại.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi cố gắng tu luyện, ta cũng phải tu luyện đây, con mẹ nó, ông đây phải trả thù, nếu không, cục tức này ông đây nuốt không trôi.”
Diệp Quân gật đầu, hắn tiến vào bên trong Tiểu Tháp.
Vào tháp tu luyện!
Đối với hắn, tu luyện lại ở bên ngoài thật sự quá chậm.
Hơn nữa, linh khí bên trong Tiểu Tháp vô cùng dồi dào, bên ngoài không thể nào sánh được.
Sau khi vào Tiểu Tháp tu luyện, tốc độ tu luyện của Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, dù tu vi đã bị phong ấn nhưng trí nhớ và kinh nghiệm của hắn vẫn còn, vì vậy, tu luyện lai một lần nữa đối với hắn chả có gì khó khăn cả, còn có thể giúp hắn mài giũa lại cảnh giới của mình.
Những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây liếc mắt qua là biết ngay.
Sau một thời gian ngắn tu luyện, hắn dẫn Phạm Thiện tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện cùng, sau khi vào Tiểu Tháp, Phạn Thiện cũng rất tò mò, cô ta không phát hiện ra chỗ này có gì khác so với bên ngoài, chỉ cảm thấy chơi rất vui.
Một ngày trôi qua.
Đương nhiên, ở bên trong Tiểu Tháp đã trôi qua mười năm.
Mười năm, Diệp Quân đã tu luyện tới cảnh giới chín phần thần tính, thật ra hắn có thể nhanh hơn nhưng vì mỗi một cảnh giới, hắn phải tu tới viên mãn, vì vậy phải cố gắng giảm tốc độ lại.
Mà tu luyện lại cảnh giới một lần nữa cũng làm hắn thu hoạch được không ít, vì những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây giờ nhìn lại từ đầu, không chỉ có thể nhìn qua là thấy, hắn còn có thể rút ngắn cảnh giới, với những thiếu sót trong cảnh giới, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để tùy ý sửa đổi, thậm chí là thủ tiêu luôn.
Diệp Quân tu luyện mười năm, có thể chịu được cô đơn, nhưng Phạn Thiện thì không thể, vì vậy, Diệp Quân đã đưa cô ta ra ngoài thành dạo một lát.
Hắn định đi dạo xong sẽ tới từ biệt Thiên Thần, sau đó rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Trên đường phố, có lẽ là do tu luyện quá lâu, hôm nay Phạn Thiện rất vui vẻ, dạo chỗ này một lát, sờ chỗ kia một cái, chỉ trong chốc lát, trong tay đã ôm một đống đồ chơi nhỏ.
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện vui vẻ hồn nhiên, khẽ mỉm cười, hy vọng cả đời này cô nhóc này sẽ luôn vui vẻ, yêu đời.
Chương 2518: Bối rối
Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân và Phạn Thiện đã tới trước một ngôi miếu sầm uất, người tới người lui nhiều vô cùng, hơn nữa, thực lực đều không tệ.
Diệp Quân đi tới ngôi miếu, khi thấy tên, hắn nhất thời sững sờ.
Đại Thiện Tự!
Diệp Quân hoài nghi, Đại Thiện Tự không phải ở Phật Giới sao?
Chẳng lẽ nơi này là phân viện?
Nghĩ thì cũng có thể, vương triều Thiên Mộ nhiều người như vậy, Đại Thiện Tự cũng có thể mở phân viện ở đây để thu hút tín đồ.
Phạn Thiện kéo Diệp Quân vào trong Đại Thiên Tự, theo lý mà nói, đã là người tu hành thì không nên mạo hiểm ký thác hy vọng của mình lên hư vô, nhưng điều khiến Diệp Quân bất ngờ chính là người tới Đại Thiện Tự dâng hương tham bái lại rất nhiều.
Diệp Quân nhìn vào bên trong Phật điện, trong đó có một bức tượng Phật kỳ lạ, vì y phục của bức tượng mặc là là áo đạo sĩ của Đạo gia.
Phạn Thiện đột nhiên nói: “Diệp Quân, bọn họ đều đang thắp hương, chúng ta cũng thắp một nén đi?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô muốn cầu gì?”
Phạn Thiện suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Ông nội bình an vô sự, Diệp Quân và Tiểu Thiện vui vẻ cả đời.”
Diệp Quân cười một tiếng: “Được.”
Phạn Thiện cười hì hì, sau đó đi xếp hàng, chỉ trong chốc lát đã tới lượt cô ta, hòa thượng kia nhìn cô ta một cái: “Một viên linh tinh Tạo Hóa.”
Phạn Thiện trừng mắt: “Cần tiền sao?”
Hòa thượng chắp hai tay: “Thí chủ, tiền này chúng ta không cần, là Phật tổ cần, tiền càng nhiều, lòng càng thành, Phật tổ cũng càng linh.”
Phạn Thiện mơ hồ.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Phạn Thiện, hắn cầm một viên linh tinh Tạo Hóa đưa cho hòa thượng, thấy linh tinh Tạo Hóa, ánh mắt hòa thượng lóe lên rồi vội vàng ém lại: “Tấm lòng của thí chủ quý như vàng, nhất định sẽ linh nghiệm, A Di Đà Phật.”
Diệp Quân không nghe hòa thượng nói nhăng nói cuội, hắn cầm một nén hương đưa cho Phạn Thiện, cười nói: “Đi đi.”
Phạn Thiện cười: “Được.”
Nói rồi, cô ta nhận lấy hương, sau đó đi tới trước tượng Phật kia, sau khi cắm hương vào lò thắp cô ta cung kính hành lễ: “Xin Phật tổ phù hộ cho ông nội ta bình an, ta và Diệp Quân vui vẻ cả đời.”
Nói xong, cô ta chỉ cần cắm hương vào trong lư, nhưng lúc này cô ta lại nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Xin Phật tổ phù hộ cho Diệp Quân trở thành kiếm tu mạnh nhất, bất khả chiến bại trên đời.”
Nói xong, cô ta đang định cắm hương thì lúc này...
Rắc rắc!
Một tiếng động lớn vang lên, tượng Phật nổ tung.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Phạn Thiện giật bắn mình, liên tục nhìn về phía sau, kinh hãi nhìn bức tượng Phật vỡ tan ra.
Lúc này, Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Phạn Thiện, Phạn Thiện vô thức kéo tay hắn: “Diệp Quân, chuyện này...”
Diệp Quân nhìn tượng Phật vỡ tan tành, sau đó nói: “Chúng ta đi.”
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện xoay người rời đi khỏi Phật điện hỗn loạn.
Sau khi ra khỏi Đại Thiện Tự, Phạn Thiện thắc mắc: “Diệp Quân, tượng Phật đó bị sao vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết.”
Phạn Thiện gật đầu, vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Thật đáng sợ.”
Diệp Quân cười mỉm, sau đó nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.”
Phạn Thiện nói: “Được.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện, cười nói: “Cô không hỏi đi đâu sao?”
Phạn Thiện toét miệng cười: “Ngươi sẽ không bán ta đâu.”
Diệp Quân cười ha ha: “Đi, chúng ta tới từ biệt Thiên Thần huynh.”
Nói xong, hắn kéo Phạn Thiện tới một nơi xa.
Trong phủ, Thiên Hình đang ngồi trên thềm đá đọc sách.
Ngay tại lúc này, Kê Tướng đột nhiên nhanh chóng đi tới, thấy Kê Tướng, Thiên Hình bỏ cổ tịch trong tay xuống, cung kính hành lễ: “Thầy.”
Kê Tướng lấy ra một bức tranh, Thiên Hình nhìn bức tranh nói: “Tranh của Diệp Quân?”
Kê Tướng cười nói: “Con có biết Diệp Quân đó là người phương nào không?”
Thiên Hình nói: “Thầy tra được lai lịch của hắn sao?”
Kê Tướng lắc đầu: “Lai lịch cụ thể thì ta không tra được nhưng người của chúng ta phát hiện Diệp Quân này là người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã.”
Thiên Hình sửng sốt: “Người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã hả?”
Kê Tướng gật đầu: “Đúng vậy, trước đây, Sáng Thế Đạo Điện đã truy nã hắn trên toàn bộ vũ trụ.”
Nói xong, mắt ông ta nhíu lại: “Đây chính là cơ hội lớn của chúng ta.”
Thiên Hình hiểu ra, nói ngay: “Không thể để hắn rời khỏi nơi này.”
Kê Tướng gật đầu: “Ta đã sắp xếp xong, trừ điều này ra, ta cũng đã thông báo cho Sáng Thế Đạo Điện rồi, không bao lâu sau, Sáng Thế Đạo Điện chắc chắn sẽ phái người tới.”
Thiên Hình trầm giọng nói: “Người này bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, e là không phải người tầm thường.”
Kê Tướng nói: “Hắn ở cùng với Thần điện hạ, chính là kẻ thù của chúng ta.”
Thiên Hình gật đầu: “Đi, không thể để hắn rời khỏi Thiên Đô.”
Nói xong, gã dẫn Kê Tướng rời đi.
Mà ở bên trong hoàng cung.
Trong tay kẻ áo đen đứng trước mặt Tần nương nương cũng có một bức tranh.
Tần nương nương nhìn chằm chằm kẻ áo đen trước mắt: “Chắc chắn hắn là người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã sao?”
Kẻ áo đen gật đầu: “Chắc chắn, hơn nữa còn là truy nã cấp cao.”
Ánh mắt Tần nương nương trở nên lạnh lùng: “Phái ngự vệ của ta tới đây.”
Chương 2519: Đừng sợ
Sau khi Diệp Quân nghe ngóng trong kinh thành một hồi, biết được vị trí phủ đệ của Thiên Thần.
Khi Diệp Quân dẫn Phạn Thiện đến phủ đệ của Thiên Thần, trời đã tối, Diệp Quân vừa dẫn Phạn Thiện đi đến trước cổng phủ đệ, cổng đã mở sẵn, tiếp đó, Thiên Thần cười đi ra, “Diệp huynh.”
Diệp Quân cũng không bất ngờ, vì với thực lực bây giờ của hắn thì có thể cảm nhận được trong tối đang có người theo dõi mình, có điều, đối phương cũng không có ác ý, mà đang bảo vệ, rõ ràng đây là người do Thiên Thần phái tới.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Diệp Quân cũng thấy thân cận, cười nói: “Thần huynh.”
Thiên Thần cười nói: “Vào phủ rồi nói.”
Diệp Quân gật đầu, “Được.”
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Thần, Diệp Quân và Phạn Thiện đi vào phủ đệ, qua một vườn hoa, đến một cung điện nhỏ, có người hầu lập tức đưa trà nước và bánh ngọt lên.
Thiên Thần nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, huynh tới tìm ta có chuyện gì à?”
Diệp Quân gật đầu, “Lần này tới tìm huynh, là để tạm biệt.”
Thiên Thần hơi ngạc nhiên, “Tạm biệt?”
Diệp Quân nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị tới nơi khác.”
Thiên Thần suy nghĩ, sau đó nói: “Cũng tốt, nơi này là khu vực thị phi, huynh ở lại đây, không phải chuyện tốt.”
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nói: “Chuyện của huynh và đại ca huynh sao rồi?”
Thiên Thần cười nói: “Đại ca ta không làm gì ta nữa rồi.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Vậy thì tốt.”
Nói rồi, hắn lấy một lá bùa truyền âm ra đưa cho Thiên Thần, “Đây là bùa truyền âm, có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào, sau này nếu huynh có khó khăn, có thể thông qua lá bùa truyền âm này để liên hệ với ta, cho dù bao xa, tu vi của ta đã hồi phục hay chưa, ta đều sẽ tới giúp huynh một tay.”
Thiên Thần không từ chối, gã nhận lá bùa, sau đó cười nói: “Được!”
Nói rồi, gã cũng lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Diệp Quân, “Đây là long bội của ta, trong biên giới của vương triều Thiên Mộ này, huynh có thể cầm vật này đi tới bất kì thương hội Thiên Long nào để lấy tiên tinh Tạo Hóa, đương nhiên, mỗi năm chỉ có thể lấy vài chục ngàn viên thôi!”
Diệp Quân cười nói: “Được.”
Hắn cất miếng ngọc bội đi, sau đó nhìn Phạn Thiện ăn bánh ngọt ở một bên, “Cô nhóc, chúng ta đi thôi.”
Phạn Thiện vội vàng cầm mấy miếng bánh đi tới cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Thiên Thần, “Tạm biệt.”
Thiên Thần nói: “Sau này sẽ gặp lại.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện rời đi.
Hai người vừa rời khỏi đại điện, chín cường giả mặc áo giáp đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Quân hơi ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thần, mặt Thiên Thần nghi hoặc, gã nhanh chóng đi tới, nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu, trầm giọng nói: “Cổ Phiệt, ngươi làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên tên Cổ Phiệt kính cẩn hành lễ, “Điện hạ, Tần nương nương ra lệnh tới bắt người này.”
“Mẹ ta ư?”
Mặt Thiên Thần đầy hoài nghi, “Ngươi làm gì vậy? Sao mẹ ta lại bắt hắn chứ?”
Cổ Phiệt kính cẩn nói: “Điện hạ, chúng ta nhận được tin, người này chính là tội phạm truy nã của Sáng Thế Đạo Điện.”
Tội phạm truy nã của Sáng Thế Đạo Điện!
Thiên Thần quay đầu nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên, “Diệp huynh, huynh…”
Diệp Quân gật đầu, không che giấu, “Đúng là ta và Sáng Thế Đạo Điện không đội trời chung.”
Thiên Thần hết sức kinh hãi, gã không ngờ Diệp Quân lại là kẻ thù một mất một còn với Sáng Thế Đạo Điện, khiến gã không biết phải làm sao mới tốt.
Sáng Thế Đạo Điện!
Thế lực này chính là một thế lực đỉnh cấp của nền văn minh Thiên Mộ, thực lực mạnh mẽ, cho dù là vương triều Thiên Mộ cũng không dám coi thường.
Cổ Phiệt kia đột nhiên nói: “Điện hạ.”
m thanh vừa dứt, mấy thị vệ cạnh ông ta đã ra tay, lúc này, Thiên Thần đột nhiên hô, “Dừng tay.”
Thiên Thần đi tới trước mặt Diệp Quân, gã nhìn Cổ Phiệt chằm chằm, “Cổ Phiệt, ta đi gặp mẹ ta, ngươi đợi ở đây, trong lúc này mà ngươi dám ra tay, ta sẽ giết ngươi!”
Cổ Phiệt trầm giọng nói: “Điện hạ, chúng ta đã nhận được tin, bên Đại hoàng tử cũng đã biết Diệp Quân chính là người mà Sáng Thế Đạo Điện truy nã rồi, một khi hai người họ rời khỏi đây, ắt sẽ rơi vào tay Đại hoàng tử, hơn nữa bọn họ cũng sẽ lấy cớ này để gây chuyện, đối phó với điện hạ ngài.”
Thiên Thần im lặng.
Sáng Thế Đạo Điện!
Vì quan hệ thù địch với yêu tộc Thái Cổ, do đó vương triều Thiên Mộ luôn giữ quan hệ tốt với mấy thế lực lớn đỉnh cấp, trong đó cũng bao gồm cả Sáng Thế Đạo Điện!
Cổ Phiệt còn nghĩ tới gì đó, Thiên Thần đột nhiên nói: “Cổ Phiệt, ta biết ngươi luôn tuân mệnh làm việc, ta cũng không làm khó ngươi, nhưng ngươi đừng làm khó ta, bây giờ ta lập tức vào cung tìm mẹ ta, trước khi ta chưa quay lại, ngươi không được ra tay, nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Cổ Phiệt hơi do dự, sau đó gật đầu, “Tuân mệnh.”
Thiên Thần quay người nhìn Diệp Quân, trầm giọng nói: “Diệp huynh, xin lỗi, không ngờ lại xảy chuyện này, huynh ở đây đợi một lát, ta đi về ngay.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Ta có thể rời đi.”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Diệp huynh, bây giờ chuyện này không đơn giản như vậy nữa, tóm lại, huynh đừng manh động, ta đi về ngay, đợi ta!”
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của Thiên Thần, Diệp Quân cười nói: “Được.”
Thiên Thần gật đầu, quay người biến mất tại chỗ.
Sau khi Thiên Thần đi, Cổ Phiệt nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn người bên cạnh lùi sang một bên.
Phạn Thiện kéo Diệp Quân, hơi căng thẳng.
Diệp Quân kéo tay cô ta, cười nói: “Đừng sợ.”
Phạn Thiện gật đầu.
Diệp Quân nhìn đám người Cổ Phiệt cách đó không xa, trong lòng thầm suy nghĩ, vương triều Thiên Mộ này đã điều tra được mình bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nói cách khác, bây giờ rất có khả năng Sáng Thế Đạo Điện đã biết vị trí của mình…
Nghĩ tới đây, Diệp Quân cau mày.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Mấy lão đại của nền văn minh Thiên Mộ không phải đang tìm ngươi à? Chính là cái vị Thượng Thương Chủ ấy.”
Diệp Quân lắc đầu, “Sau khi ta tới đây, đã lục soát tư liệu rồi, không có nhân vật tên là Thượng Thương Chủ này.”
Tiểu Tháp hơi nghi hoặc nói: “Sao mà được? Không phải ông ta chính là người của nền văn minh Thiên Mộ à? Chẳng lẽ đám người bọn họ không phải cùng băng đảng với vương triều Thiên Mộ hả?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, “Không biết.”
Bình luận facebook