-
Chương 2546-2550
Chương 2546: Cẩn thận đấy!
Gã vừa nói dứt câu thì Diệp Quân ở phía xa đã cầm kiếm xông tới chém.
Thấy Diệp Quân chẳng nói chẳng rằng mà ra tay luôn, hoà thượng béo lập tức nổi giận. Gã niệm phật pháp, sau đó cầm con cá gỗ bằng tay phải đập về phía Diệp Quân. Nhờ có phật kinh hỗ trợ nên con cá gỗ đã toả ra các luồng phật quang màu đen đáng sợ.
Phật quang cùng kiếm quang vừa va chạm, đôi bên đã xuất hiện vết nứt, các làn sóng kiếm khí cùng phật quang lan ra xung quanh.
Diệp Quân cùng hoà thượng béo đều phải lùi lại.
Nhưng Diệp Quân vừa dừng bước thì lại tiếp tục tấn công hoà thượng béo tiếp. Bây giờ, hắn cần phải chiến đấu, thậm chí là điên cuồng, vì chỉ có vậy thì mới khiến hắn chống lại được sức mạnh phong ấn của Ác Đạo.
Sau khi hoà thượng béo và Diệp Quân giao đấu hai hiệp, gã đã bắt đầu thấy căng thẳng, cứ tưởng tên này dễ chơi, ai dè đánh rồi mới biết không dễ ăn chút nào. Bây giờ, món thần khí Tạo Hoá đang nứt toác ra rồi.
Thấy Diệp Quân lại tấn công tới tiếp, hoà thượng béo không dám lơ là mà nhanh chóng thôi thúc phật kinh, sau đó cầm con cá gỗ tiếp tục lao về phía Diệp Quân.
Nhưng lần này, kiếm kỹ mà Diệp Quân thi triển là nhất kiếm quyết sinh tử, uy lực của nó bùng nổ.
Khi hoà thượng béo nhận ra điều này thì đã muộn, gã rất hoảng.
Ầm!
Sau một tiếng động lớn vang lên, hoà thượng béo cùng con cá gỗ đã bị đánh bay. Trong lúc bay đi, con cá trong tay gã đã nổ tung và biến thành các mảnh vụn rồi bắn tung toé.
Sua khi dừng lại được, hoà thượng béo rất kinh hãi. Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại cầm kiếm lên lao tới chém tiếp, sức mạnh của kiếm này hơn kiếm trước nhiều.
Hoà thượng béo thấy thế thì biến sắc mặt, gã không dám đối đầu với Diệp Quân nữa mà lách người lùi lại thật xa.
Vèo!
Đường kiếm của Diệp Quân rơi xuống hư vô, khiến thời không đen ngòm nứt ra các lỗ hổng thật sâu.
Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn hoà thượng béo, thấy Diệp Quân nhìn mình, hoà thượng béo lo lắng, đang định rút lui tiếp thì Diệp Quân đã biến thành một đường kiếm lao về phía ý chí Đại Đạo ở đằng xa.
Ý chí Đại Đạo đang chiến đấu với Thượng Thương Chủ cảm nhận được điều gì đó nên chợt ngoái lại thì thấy có một đường kiếm đang bay về phía mình.
Nó giơ tay tung ra một cú đấm, trong cú đấm ấy chứa đựng sức mạnh của Đại Đạo nên vô cùng đáng sợ, nó đã ép Diệp Quân phải lùi lại thật xa.
Diệp Quân vừa dừng lại thì đã hít sâu mọt hơi, lúc này hắn đã dần thích ứng được với sức mạnh phong ấn của Ác Đạo.
Ý chí Đại Đạo nhìn hắn đăm đăm với ánh mắt trào dâng sát khí, sau đó nó chợt lách người, ngay sau đó đã có một Đại Đạo trường hà lao về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không hề lùi bước, mà cầm kiếm Thanh Huyên lên chém.
Kiếm quang như thác.
Uỳnh!
Trong tinh vực đen ngòm có một làn sóng khí khủng bố bùng nổ, loáng cái nó đã lan ra rất xa.
Diệp Quân cũng bị làn sóng này đẩy lui, khi dừng lại được thì hắn chỉ thấy ý thức của mình đã trở nên mơ hồ.
Vẻ mặt hắn dần trở nên hung dữ, hắn muốn điều động sức mạnh huyết mạch trong cơ thể nhưng sức mạnh của cả ba loại huyết mạch đều bị phong ấn Ác đạo trấn áp hết rồi. Bây giờ, chẳng những hắn không thi triển được ba loại huyết mạch, đến kiếm ý cũng không thể dùng tới. Hơn thế nữa, sức mạnh phong ấn Ác Đạo cũng đang mạnh dần lên.
Ác Đạo!
Nơi nào có ác niệm thì Ác Đạo sẽ càng mạnh hơn.
Ý chí Đại Đạo thấy Diệp Quân có vẻ là lạ thì định ra tay tiếp, nhưng lúc này, Thượng Thương Chủ đã xông tới nó.
Ý chí Đại Đạo quay lại rồi tung một cú đấm về phía Thượng Thương Chủ.
Bụp!
Thượng Thương Chủ và ý chí Đại Đạo cùng lùi lại. Sau khi dừng bước, sau lưng Thượng Thương Chủ đã ngưng tụ một hình dạng Đại Đạo hư ảo, khí tức mạnh mẽ như thuỷ triều liên tục lan ra xung quanh. Khí tức của ông ta giờ đã không thua gì khí tức Đại Đạo của ý chí Đại Đạo.
Thượng Thương Chủ lo lắng nói với Diệp Quân: “Cậu Diệp, vẫn trụ được chứ?”
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Vẫn cố được”.
Thượng Thương Chủ quay lại nhìn ý chí Đại Đạo: “Ta sẽ cầm chân tên Đại Đạo khốn kiếp này cùng tên hoà thượng kia, ngươi hãy đi sang bên phải, cứ đi thẳng. Khi nào tới Thiên Mộ thì hãy báo tên mình, sẽ có người tới tiếp ứng ngươi”.
“Đi ư?”
Ý chí Đại Đạo cười lạnh: “Đi thử ta xem”.
Thượng Thương Chủ: “Cậu Diệp, hai tên khốn này không làm gì được ta đâu. Ngươi mau đi đi, chỉ có đại ca ta mới có thể diệt trừ phong ấn cho ngươi thôi…”
Diệp Quân không nhì nhằng mà quay người dựng kiếm định đi ngay. Nhưng đúng lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Cẩn thận đấy thằng kia!”
Ngay sau đó, Diệp Quân không biết cảm thấy gì mà dựng hết tóc gáy.
Chương 2547: Cửu Châu Chủ đến
Cảm giác nguy hiểm bất ngờ xuất hiện khiến từng sợi dây thần kinh của Diệp Quân trở nên căng thẳng. Hắn ngoảnh lại rồi cầm chặt kiếm Thanh Huyên chờ nghênh chiến như con hổ vồ mồi. Hắn tập trung nhìn về phía xa thì thấy thời không ở đó nứt ra, sau đó có một tàn ảnh như thiên binh vạn mã đang ùa về phía hắn, uy áp khí tức mạnh mẽ đã chèn ép khiến hắn thở không ra hơi.
Diệp Quân co đôi con ngươi lại, sau đó lật cổ tay rồi chém một kiếm xuống.
Vút!
Kiếm quang lập tức vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra xa. Khi vừa dừng lại thì cơ thể cũng nứt, máu tươi ứa ra.
“Hỗn láo!”
Bỗng có tiếng quát của Thượng Thương Chủ vang lên, ngay sau đó một quyền ấn vạn trượng đã tấn công hư ảnh kia.
Nhưng nó không hề né tránh mà cũng tung một quyền tiếp chiêu.
Uỳnh!
Hai quyền ước cùng vỡ tan.
Thượng Thương Chủ thấy quyền thế cùng quyền ý của mình rơi xuống thế hạ phong thì hơi kinh ngạc. Ông ta nhìn ảo ảnh kia thì thấy nó dần trở nên chân thực giống một người đàn ông trung niên.
Mà Diệp Quân lại quen người này.
Đó chính là Cửu Châu Chủ.
Khi này, thực lực của Cửu Châu Chủ đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Cửu Châu Chủ cũng thuận theo đạo, nhưng cấp bậc của ông ta cao hơn các cường giả thuận đạo bình thường khác nhiều.
Vì đạo ông ta theo là Tổ Đạo, tổ của tất cả ý chí Đại Đạo.
Trước kia, ông ta nhận lời Tổ Đạo nên mới tới vũ trụ Quan Huyên ngăn cản Chân Thần. Tuy không có thù địch gì với Chân Thần nhưng ông ta vẫn đi, vì thế sau trận chiến đó, ông ta đã nhận được khá nhiều lợi ích của Tổ Đạo, thực lực cũng lên một bậc mới so với trước.
Sự xuất hiện bất ngờ của Cửu Châu Chủ khiến ý chí Đại Đạo kia cũng thoáng kinh ngạc. Nó biết Cửu Châu Chủ, đây là người mà Tổ Đạo ưng ý nên có địa vị rất đặc biệt, đương nhiên thực lực cũng rất mạnh.
Nó không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây, lẽ nào chuyện ở đây đã làm kinh động đến lão tổ tông.
Lúc ý chí Đại Đạo đang nghi hoặc thì Cửu Châu Chủ nói với nó: “Hắn tên là Diệp Quân, tu luyện trật tự nhất đạo, cũng coi như kẻ nghịch đạo. Thân phận của hắn đặc biệt nên ngươi đừng chủ quan”.
Ý chí Đại Đạo trầm giọng nói: “Ông đến đây theo ý của lão tổ tông à?”
Cửu Châu Chủ gật đầu: “Ừ”.
Nó thoáng vẻ ngạc nhiên: “Hắn đã làm kinh động đến lão tổ”.
Cửu Châu Chủ lắc đầu: “Lai lịch của hắn không đơn giản, vài ba câu không thể nói rõ được”.
Nói xong, ông ta nói với Thượng Thương Chủ: “Theo ta được biết, tuy ngươi không thuận đạo hẳn nhưng cũng không công khai chống đối Tổ Đạo. Tổ Đạo đã dặn ta cho ngươi một cơ hội. Nếu bây giờ ngươi quy thuận thì sẽ giúp ngươi lên một tầm cao mới”.
Tổ Đạo!
Thượng Thương Chủ cười nói với Cửu Châu Chủ: “Quy thuận”.
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Đây là cơ hội cuối cùng cho các ngươi, nếu không đến Thiên Mộ cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Thượng Thương Chủ cười nói: “Ngươi là Cửu Châu Chủ hả?”
Cửu Châu Chủ gật đầu.
Thượng Thương Chủ bật cười: “Cửu Châu Chủ, nghe đồn ngươi cũng là một nhân vật phi thường. Ta không nghĩ ngươi lại làm con chó cho Tổ Đạo. Đến cấp bậc như ngươi rồi thì nên hiểu rõ rốt cuộc Tổ Đạo muốn làm gì chứ”.
Cửu Châu Chủ không hề để tâm đến trò kéo dài thời gian của Thượng Thương Chủ nên bình tĩnh nói: “Ngươi đang cố kéo dài thời gian thôi”.
Thượng Thương Chủ híp mắt lại, nụ cười dần biến mất. Cửu Châu Chủ tự tin như vậy chứng tỏ vẫn còn một con át chủ bài.
Cửu Châu Chủ nói tiếp: “Thượng Thương Chủ, đây là cơ hội cuối cùng của các người”.
Thượng Thương Chủ cười nói: “Cửu Châu Chủ, nếu chúng ta muốn quy hàng thì đã làm rồi, cần gì chờ tới nay”.
Cửu Châu Chủ: “Trong mắt ngươi thuận đạo là quy hàng, còn với ta thì là thuận theo thiên đạo, là cân bằng sinh thái chúng sinh cùng vũ trụ, là bảo vệ trật tự vũ trụ”.
Thượng Thương Chủ bật cười: “Cửu Châu Chủ, ngươi quỳ lâu rồi. Ta hỏi ngươi ngươi thuận theo Tổ Đạo có phải vì muốn đột phá cực hạn văn minh, thoát khỏi nhân quả số mệnh cùng sự nắm giữ của Đại Đạo không?”
Cửu Châu Chủ im lặng nhìn Thượng Thương Chủ.
Thượng Thương Chủ: “Đúng là vậy rồi, ta hỏi ngươi tiếp. Với thực lực của ngươi thì chắc ngươi biết rõ chúng ta vốn phải dựa vào sức mình để đột phá cực hạn, thoát khỏi nhân quả số mệnh, vượt khỏi hạn chế văn minh vũ trụ, Tự Chứng Thành Đạo, hoàn thành Đạo Ngã Tự Tại. Nhưng Tổ Đạo lại cưỡng chế cắt đứt con đường thành đạo của mọi người, sau đó đặt ra cảnh giới, bắt chúng sinh phải thuận đạo. Nếu không theo ý thì là kẻ nghịch đạo và phải chết”.
Chương 2548: Theo thì sống, chống lại thì chết
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Nếu chỉ vậy thì đâu đến nỗi. Điều độc ác hơn là cứ cách một thời gian, Tổ Đạo lại mở lại vũ trụ một lần, mang tiếng là cân bằng vũ trụ nhưng thực chất mục đích lại là không muốn để bất kỳ vũ trụ nào xuất hiện sinh linh mạnh mẽ gây đe doạ đến nó. Thứ đang hút máu của vũ trụ không phải chúng sinh mà là Tổ Đạo đấy”.
Nghe Thượng Thương Chủ nói xong, Diệp Quân ngước lên ngỡ ngàng nhìn ông ta.
Thượng Thương Chủ nói tiếp: “Cửu Châu Chủ, thuận đạo thì không bao giờ vượt Đại Đạo được. Vì Tổ Đạo đã cặt đứt con đường ấy lâu rồi. Sở dĩ nó tạo ra một con đường để ngươi đi không phải cho ngươi đi đến cuối mà để dễ dàng nô dịch ngươi hơn. Sự tồn tại của ngươi ngày hôm nay là vì có những kẻ nghịch đạo như chúng ta, sau này nếu không còn những người như chúng ta nữa thì để xem Tổ Đạo cho tha cho ngươi không”.
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Thượng Thương Chủ, đạo tâm của ta rất kiên định, không phải chỉ vì vài ba câu của ngươi mà lay động được. Ta hỏi lại lần cuối, theo thì sống, chống lại thì chết, ngươi chọn con đường nào?”
Thượng Thương Chủ cười phá lên: “Ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ, nào, nghe nói ngươi là cường giả mạnh nhất vực Cửu Châu, cho ta xem thử coi!”
Nói xong, ông ta cất bước, hình dạng Đại Đạo khổng lồ cùng các luồng uy áp nghịch đạo đã xuất hiện.
Cả vũ trụ tinh hà rung chuyển.
Cửu Châu Chủ cũng không chịu yếu thế, ông ta tiến lên trước rồi nắm chặt tay phải lại, ngay sau đó Cửu Châu Quyền đã bay đi.
So với trước đó, thực lực hiện giờ của ông ta đã mạnh hơn rất nhiều. Uy lực của quyền này đủ để dễ dàng diệt trừ rất nhiều vũ trụ tinh hà.
“Lên đi!”
Thượng Thương Chủ chợt cười lớn, sau đó hình dáng Đại Đạo phía sau đã tung một cú đấm mạnh về phía Cửu Châu Chủ. Quyền thế ngất trời, tinh hà mênh mong không thể chịu nội nên đã dần diệt vong.
Đối mặt với quyền của Thượng Thương Chủ, Cửu Châu Chủ không hề sợ hãi, ông ta nắm chặt tay phải lại, vô vàn Cửu Châu Quyền đã ngưng tụ, ngoài ra còn có sức mạnh Đại Đạo nữa.
Khi ảo ảnh Đại Đạo của Thượng Thương Chủ bay tới, Cửu Châu Chủ đã lách nhảy lên rồi tung một quyền về phía ảo ảnh Đại Đạo.
Quyền của ông ta mở ra hợp lại, vô cùng mạnh mẽ, nó mang khí thế tiêu diệt tất cả.
Loáng cái, hai quyền mạnh mẽ của bọn họ đã va chạm.
Ầm!
Ngay sau đó có một làn sóng khủng khiếp lan ra. Hoà thượng béo có thực lực yếu nhất đã bị đánh bay ra xa.
Diệp Quân cũng bị đẩy lui, nhưng hắn vẫn chống đỡ được.
Còn ý chí Đại Đạo thì vẫn đứng vững vàng, nó lạnh lùng nhìn Thượng Thương Chủ, thi thoảng lại nhìn sang Diệp Quân.
Sau khi Diệp Quân thấy Thượng Thương Chủ không rơi xuống thế hạ phong thì bắt đầu nhìn sang ý chí Đại Đạo, hắn không nói nhiều mà vung kiếm lên chém luôn.
Chiến đấu!
Hắn phải chiến đấu.
Nếu không chiến đấu thì phong ấn Ác Đạo trong cơ thể hắn sẽ ngày càng mạnh hơn, sau đó trấn áp hoàn toàn tu vi cùng thực lực của hắn.
Thấy Diệp Quân dám chủ động ra tay, ý chí Đại Đạo lạnh mặt rồi điểm mạnh một cái.
Một thần quang Đại Đạo xuất hiện, sau đó bùng nổ.
Chẳng mấy chốc, kiếm quang của Diệp Quân đã bị vỡ nát, hắn lại biến thành một đường kiếm rồi tấn công tiếp.
Thực lực của ý chí Đại Đạo mạnh hơn Diệp Quân, nhưng vấn đề là Diệp Quân có kiếm Thanh Huyên nên có thể phá được sức mạnh của nó. Điều này khiến tuy nó có thể áp chế Diệp Quân nhưng không thể giết hắn ngay được.
Hoà thượng béo ở phía xa thấy thế thì đã hoảng sợ đến cực điểm, tuy thực lực của gã không tệ, nhưng gã biết rõ mình kém hơn những người này rất nhiều.
Giờ gã không thể tham gia vào trận đánh này nữa.
Nhưng gã không rời đi mà chuẩn bị ăn hôi một chút, ánh mắt của gã nhìn vào thanh kiếm của Diệp Quân. Nếu Diệp Quân chết thì gã có cơ hội lấy thanh kiếm ấy.
Vì ý chí Đại Đạo là cường giả quá mạnh rồi, chắc chắn nó không thèm mấy thứ tầm thường kia đâu.
Uỳnh!
Đúng lúc này, chợt có một tiếng nổ vang lên ở phía xa, ngay sau đó có một đường kiếm lan ra xung quanh.
Diệp Quân liên lục lùi lại, khi hắn vừa dừng bước thì thấy ý chí Đại Đạo đã lao tới, sau đó là một cú đấm.
Diệp Quân bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.
Ầm!
Hắn lại bị đánh bay.
Tuy Diệp Quân đã bị áp chế, nhưng ý chí Đại Đạo không giết được hắn.
Diệp Quân cũng đang ảo não, vì bây giờ chỉ có kiếm Thanh Huyên mới có thể chống lại phong ấn Ác Đạo ở mi tâm hắn. Nhưng giờ kiếm không còn nguyên vẹn, muốn khôi phục nó thì buộc phải dùng tới kiếm ý trật tự của hắn, nhưng giờ hắn không điều động kiếm ý được.
Đây là điều khiến hắn canh cánh nhất lúc này.
Còn Tháp gia!
Thật ra Tháp gia cũng không ổn hẳn, vì trước đó đã bị đánh rất thảm thương.
Phải gọi là thảm nhất từ trước tới giờ.
Uỳnh!
Đúng lúc này, có một luồng khí tức mạnh mẽ cuốn từ bên phải tinh hà tới.
Thấy thế, Diệp Quân thở phào một hơi, chắc là quân chi viện của Thượng Thương Chủ tới.
Song, ông ta lại nói: “Cậu bạn cẩn thận, không phải người mình đâu”.
Chương 2549: Không phải người mình
“Không phải người mình!”
Nghe thấy Thượng Thương Chủ nói vậy, Diệp Quân lập tức nâng cao cảnh giác. Lần này, hắn không xông lên nữa mà lùi lại. Song, hắn vừa dừng bước thì thời không đen tối trước mặt đã nỡ nát, ngay sau đó có một nắm đấm khổng lồ như ngọn núi lớn bay tới.
Trong cú đấm này mang uy áp yêu thú khủng khiếp, khiến hắn không thể thở nổi.
Không còn đường lui nữa nên hắn đành tiến lên.
Tung ra một kiếm quyết định sống chết.
Uỳnh!
Kiếm quang bay đi, Diệp Quân lập tức bị đánh bay.
Thượng Thương Chủ ở phía xa thấy thế thì nổi giận ngất trời, ông ta định tới chi viện cho Diệp Quân, nhưng đã bị Cửu Châu Chủ chặn lại.
Thực lực của ông ta và Thượng Thương Chủ ngang nhau, vì thế ông ta không làm gì được Cửu Châu Chủ, và đối phương cũng vậy.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân chỉ thấy huyết khí trong người mình chảy ngược, toàn thân như rã rời, nhất là cánh tay phải lúc này như đã mất hết cảm giác.
Sức mạnh lớn quá!
Diệp Quân thoáng thấy ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không xa thì thấy vị trí mình đang đứng có thêm một người đàn ông trung niên.
Người này có dáng người rất cao, phải gấp đôi người bình thường, gương mặt cũng vô cùng tuấn tú. Ông ta mặc một chiếc áo bào vải, đôi vai rộng lớn, cánh tay dài, toàn thân tỏa ra sức mạnh bùng nổ.
Ngoài ra, trên người ông ta còn tỏa ra uy áp yêu thú khiến người ta thấy khiếp sợ.
Người đó chính là tổ tiên Thái Cổ Khưu của yêu tộc Thái Cổ.
Thái Cổ Khưu quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Còn trẻ vậy mà đã ở cảnh giới này và tiếp được cú đấm của ta, lợi hại!”
Diệp Quân im lặng lau vệt máu trên khóe miệng, giờ hắn đang ở tình cảnh không ổn, chưa nói đến phong ấn Ác Đạo, huyền khí trong người hắn đã tiêu hao gần hết rồi nên không thể giúp hắn chiến đấu quá lâu được. Nếu cứ đánh tiếp thì hắn sẽ chết vì mất sức.
Chờ quân chi viện?
Diệp Quân nhìn về phía Thượng Thương Chủ đang bị kìm chân ở phía xa rồi hít sâu một hơi, đương nhiên hắn vẫn phải chờ quân chi viện nhưng bây giờ thì phải dựa vào mình trước.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhìn xuống tay phải, trên đó có máu phong ma mà hắn lưu lại.
Hắn hơi ngẩn người khi nhìn huyết dịch này.
Đúng lúc này, ý chí Đại Đạo chợt lên tiếng: “Giết hắn đi!”
Nói xong, nó đã biến thành một Đại Đạo trường hà rồi tấn công Diệp Quân.
Lúc này, nó cũng phát hiện Diệp Quân đang lúc yếu ớt, không thể cầm cự lâu được nữa. Hiện giờ, nó thấy hơi bất an với thiếu niên kiếm tu này nên tốt nhất phải giải quyết sớm.
Thái Cổ Khưu không ra tay, vì ông ta thấy hai đánh một thì quá hèn, hơn nữa cảnh giới của Diệp Quân còn thấp như vậy.
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cầm kiếm Thanh Huyên rồi cứa vào cổ tay mình.
Máu tươi chảy ra.
Thấy thế, ý chí Đại Đạo đang lao về phía hắn chợt cau mày, không biết tên này làm thế có mục đích gì.
Ngay sau đó, những giọt máu nhỏ xuống của Diệp Quân đã biến thành một tia màu đỏ rồi bay lên trời.
Sức mạnh huyết mạch phong ma cuồn cuộn.
Thấy vậy, Diệp Quân bật cười.
Huyết mạch phong ma mà ở trong người hắn thì sẽ bị phong ấn, nhưng nếu chảy ra bên ngoài thì không.
Đương nhiên, làm thế này cũng hơi phí máu.
Nhưng với hắn mà nói thì lúc này, phí máu vẫn tốt hơn là chết.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên giơ lên cao, ngay sau đó tia máu kia đã chui vào trong kiếm. Tiếp theo, hắn tiến lên rồi chém mạnh một kiếm xuống.
Vút!
Một tiếng động lớn vang lên, ý chí Đại Đạo đã bị chém văng ra xa.
Thấy thế, Thái Cổ Khưu thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn thanh kiếm của Diệp Quân rồi nói: “Thanh kiếm này, máu huyết này...”
Ý chí Đại Đạo vừa dừng lại thì đã ngẩn tò te, nó nhìn tay phải của mình thì thấy có một vệt chém rất sâu.
Nó không hề tức giận, mà chỉ thấy khó tin. Nó nhìn Diệp Quân thì thấy hắn vẫn bình thường, nhưng thanh kiếm trong tay hắn đã biến thành màu đỏ máu.
Sức mạnh huyết mạch.
Lần đầu tiên nó trông thấy sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, đương nhiên điều thật sự khiến nó ngạc nhiên là nó chưa từng thấy sức mạnh huyết mạch nào khủng khiếp như vậy. Song, vẫn còn điều khiến nó chấn động, đó là Diệp Quân còn có thể thao tác như thế...
Ý chí Đại Đạo chợt nói với Thái Cổ Khưu: “Cùng ra tay đi!”
Nói xong, nó bay vút lên trời, sau đó xòe hai tay ra. Ngay sau đó, thời không mà Diệp Quân đang đứng trở nên mờ ảo, tiếp theo hắn đã xuất hiện trong một thời không hỗn loạn.
Đại Đạo Diễn Hoá.
Vô vàn vũ trụ tinh hà trong đất trời đều bị tiêu diệt.
Khi tinh hà vũ trụ này bị chôn vùi, Diệp Quân đã biến sắc mặt. Vì hắn phát hiện khi như vậy thì sức mạnh phong ấn ở mi tâm hắn lại bắt đầu trở nên mạnh hơn.
Chương 2550: Ai dám động vào cậu Dương?
Ý chí Đại Đạo rõ ràng đã phát hiện ra tính đặc biệt của phong ấn Ác Đạo này.
Sức mạnh của phong ấn ngày càng mạnh, Diệp Quân không dám nghĩ nhiều mà cầm kiếm rồi nhảy lên, sau đó chém mạnh xuống.
Tuy kiếm Thanh Huyên đã gãy, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng dù thế thì các sức mạnh bình thường cũng không trói buộc nó được.
Tính tới nay mới chỉ có Phạn Chiêu Đế là người áp chế được nó.
Diệp Quân chém một kiếm xuống khiến thời không này nứt ra một lỗ hổng lớn. Thấy thế, ý chí Đại Đạo biến sắc mặt, sau đó tức giận nói với Thái Cổ Khưu: “Cản hắn lại!”
Nhưng Thái Cổ Khưu lại lắc đầu.
Hai đánh một thì hơi vô liêm sỉ.
Ông ta là yêu tổ thì sao có thể làm chuyện hèn hạ như thế chứ?
“Mẹ kiếp!”
Thấy thế, ý chí Đại Đạo lập tức chửi thề một câu.
Lúc này, Diệp Quân đã xé rách thời không, sau đó biến thành một đường kiếm rồi bay ra khỏi đây.
Thấy hắn đã thoát khỏi khống chế của mình, ý chí Đại Đạo bừng lửa giận, sau đó nói với Thái Cổ Khưu: “Đồ ngu xuẩn, ông có biết mình đang...”
Thái Cổ Khưu bất ngờ đứng dậy rồi tung một quyền về phía ý chí Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo: “...”
Bụp!
Đòn Thái Cổ Khưu tung ra có sức lực cực mạnh, khiến ý chí Đại Đạo bị đánh văng ra thật xa.
Sau khi dừng lại, nó lườm Thái Cổ Khưu: “Ông chán sống rồi hả?”
Thái Cổ Khưu: “Ý chí Đại Đạo, bổn vương đến đây không phải để nghe lệnh ngươi. Cho nên tốt nhất ngươi hãy ăn nói cho cẩn thận, không thì ta xé rách miệng ngươi ra đấy”.
Ý chí Đại Đạo lập tức nhíu mày.
Nó là Đại Đạo của văn minh vũ trụ cấp chín, cường giả ở văn minh này đều phải kính trọng nó. Nhưng Thái Cổ Khưu và Cửu Châu Chủ lại là ngoại lệ, vì đứng sau họ chính là Tổ Đạo.
Có người tuy là thuộc hạ, nhưng phía sau có hậu thuẫn thì cấp trên cũng không làm gì được.
Thái Cổ Khưu mặc kệ ý chí Đại Đạo đang giận dữ, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Phải công nhận là ngươi khiến bổn vương phải ngạc nhiên đấy. Nếu không có phong ấn Ác Đạo trấn áp thực lực của ngươi thì ý chí Đại Đạo này khéo đã bị người chém chết rồi”.
Nghe thấy thế, ý chí Đại Đạo càng đen mặt hơn, nó lạnh băng mặt nhìn Thái Cổ Khưu.
Nhưng Thái Cổ Khưu nào có để mắt tới nó, ông ta vẫn cười nói với Diệp Quân: “Nào, chúng ta đánh tiếp”.
Nói xong, ông ta bay vút lên cao, khí tức yêu vương mạnh mẽ lan ra khắp không gian. Ông ta đứng trên cao rồi nắm chặt tay phải thành quyền, ngay sau đó ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân rồi tung một cú đấm về phía hắn.
Đơn giản!
Trực tiếp!
Không một động tác dư thừa, nhưng một đòn đơn giản này lại khiến Diệp Quân biến sắc mặt. Lần này, hắn không có lựa chọn chống trả, mà chỉ dựng ngang kiếm chống đỡ.
Bụp!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân đã bị đánh bay.
Hắn vừa dừng lại thì đã có một luồng uy áp nghẹt thở cuốn tới.
Diệp Quân tỏ vẻ hung dữ, sau đó cắt vao cổ tay mình, máu tươi chảy ra rồi chui vào kiếm Thanh Huyên trong tay hắn. Ngay sau đó, thanh kiếm đã rung lên dữ dội và phát ra tiếng kiếm sắc nhọn. Tiếp đó, Diệp Quân xông lên rồi chém một kiếm về phía Thái Cổ Khưu.
Cheng!
Sức mạnh của hai người vừa va chạm thì đã lan ra xung quanh và khiến cả hai đều phải lùi bước.
Thái Cổ Khưu nhanh chóng dừng lại, ngay sau đó đã cúi xuống nhìn tay phải của mình thì thấy đã bị cứa rách.
Ông ta thoáng vẻ kinh ngạc, ông ra luôn nghĩ thể xác của mình rất đỉnh, vậy mà giờ cũng bị rách ư?
Đúng lúc này, ông ta ngoảnh lại thì thấy ý chí Đại Đạo đang tấn công Diệp Quân.
Thái Cổ Khưu cau mỳ, không ngờ ý chí Đại Đạo lại làm như vậy, nó tính đánh lén ư?
Đương nhiên không chỉ ông ta, đến Diệp Quân cũng không ngờ. Nhưng hắn luôn giữ cảnh giác nên khi ý chí Đại Đạo lao tới, hắn đã vung kiếm lên.
Kiếm quang bùng nổ!
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Quân lại bị đánh bay, khi dừng lại thì người hắn đã bị nứt ra.
Trước đó khi giao đấu với yêu vương Thái Cổ, hắn đã bị sức mạnh to lớn của ông ta đánh bị thương nặng. Bây giờ ý chí Đại Đạo lại lao tới tấn công nên hắn thấy khó mà cầm cự nổi.
Diệp Quân lau vệt máu trên khóe miệng, sau đó ngẩng lên nhìn thì thấy ý chí Đại Đạo lại đang xông tới.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chạm vào phong ấn ở mi tâm với một cảm giác bất lực. Từ trước đến nay, hắn luôn muốn dựa vào sức mạnh ý chí to lớn của mình để phá bỏ phong ấn này, nhưng mãi không thành công.
Sau đó, hắn đã hiểu ra.
Đại Đạo áp chế.
Đạo của Phạn Chiêu Đế vượt qua hắn, cũng chính vì vậy nên hắn không thể phá vỡ phong ấn này được.
Hắn thoáng vẻ dứt khoát nhìn ý chí Đại Đạo đang xông tới, mẹ kiếp, dù chết thì cũng phải kéo tên này theo.
Khi hắn định ra tay thì tinh hà phía xa chợt uốn lượn, ngay sau đó có một giọng nói như tiếng sấm vang lên: “Ai dám động vào cậu Dương?”
Uỳnh!
Sức mạnh to lớn ấy đã khiến cả vũ trụ tinh hà phải chấn động rồi bị hủy diệt...
Gã vừa nói dứt câu thì Diệp Quân ở phía xa đã cầm kiếm xông tới chém.
Thấy Diệp Quân chẳng nói chẳng rằng mà ra tay luôn, hoà thượng béo lập tức nổi giận. Gã niệm phật pháp, sau đó cầm con cá gỗ bằng tay phải đập về phía Diệp Quân. Nhờ có phật kinh hỗ trợ nên con cá gỗ đã toả ra các luồng phật quang màu đen đáng sợ.
Phật quang cùng kiếm quang vừa va chạm, đôi bên đã xuất hiện vết nứt, các làn sóng kiếm khí cùng phật quang lan ra xung quanh.
Diệp Quân cùng hoà thượng béo đều phải lùi lại.
Nhưng Diệp Quân vừa dừng bước thì lại tiếp tục tấn công hoà thượng béo tiếp. Bây giờ, hắn cần phải chiến đấu, thậm chí là điên cuồng, vì chỉ có vậy thì mới khiến hắn chống lại được sức mạnh phong ấn của Ác Đạo.
Sau khi hoà thượng béo và Diệp Quân giao đấu hai hiệp, gã đã bắt đầu thấy căng thẳng, cứ tưởng tên này dễ chơi, ai dè đánh rồi mới biết không dễ ăn chút nào. Bây giờ, món thần khí Tạo Hoá đang nứt toác ra rồi.
Thấy Diệp Quân lại tấn công tới tiếp, hoà thượng béo không dám lơ là mà nhanh chóng thôi thúc phật kinh, sau đó cầm con cá gỗ tiếp tục lao về phía Diệp Quân.
Nhưng lần này, kiếm kỹ mà Diệp Quân thi triển là nhất kiếm quyết sinh tử, uy lực của nó bùng nổ.
Khi hoà thượng béo nhận ra điều này thì đã muộn, gã rất hoảng.
Ầm!
Sau một tiếng động lớn vang lên, hoà thượng béo cùng con cá gỗ đã bị đánh bay. Trong lúc bay đi, con cá trong tay gã đã nổ tung và biến thành các mảnh vụn rồi bắn tung toé.
Sua khi dừng lại được, hoà thượng béo rất kinh hãi. Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại cầm kiếm lên lao tới chém tiếp, sức mạnh của kiếm này hơn kiếm trước nhiều.
Hoà thượng béo thấy thế thì biến sắc mặt, gã không dám đối đầu với Diệp Quân nữa mà lách người lùi lại thật xa.
Vèo!
Đường kiếm của Diệp Quân rơi xuống hư vô, khiến thời không đen ngòm nứt ra các lỗ hổng thật sâu.
Hắn chầm chậm ngẩng lên nhìn hoà thượng béo, thấy Diệp Quân nhìn mình, hoà thượng béo lo lắng, đang định rút lui tiếp thì Diệp Quân đã biến thành một đường kiếm lao về phía ý chí Đại Đạo ở đằng xa.
Ý chí Đại Đạo đang chiến đấu với Thượng Thương Chủ cảm nhận được điều gì đó nên chợt ngoái lại thì thấy có một đường kiếm đang bay về phía mình.
Nó giơ tay tung ra một cú đấm, trong cú đấm ấy chứa đựng sức mạnh của Đại Đạo nên vô cùng đáng sợ, nó đã ép Diệp Quân phải lùi lại thật xa.
Diệp Quân vừa dừng lại thì đã hít sâu mọt hơi, lúc này hắn đã dần thích ứng được với sức mạnh phong ấn của Ác Đạo.
Ý chí Đại Đạo nhìn hắn đăm đăm với ánh mắt trào dâng sát khí, sau đó nó chợt lách người, ngay sau đó đã có một Đại Đạo trường hà lao về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không hề lùi bước, mà cầm kiếm Thanh Huyên lên chém.
Kiếm quang như thác.
Uỳnh!
Trong tinh vực đen ngòm có một làn sóng khí khủng bố bùng nổ, loáng cái nó đã lan ra rất xa.
Diệp Quân cũng bị làn sóng này đẩy lui, khi dừng lại được thì hắn chỉ thấy ý thức của mình đã trở nên mơ hồ.
Vẻ mặt hắn dần trở nên hung dữ, hắn muốn điều động sức mạnh huyết mạch trong cơ thể nhưng sức mạnh của cả ba loại huyết mạch đều bị phong ấn Ác đạo trấn áp hết rồi. Bây giờ, chẳng những hắn không thi triển được ba loại huyết mạch, đến kiếm ý cũng không thể dùng tới. Hơn thế nữa, sức mạnh phong ấn Ác Đạo cũng đang mạnh dần lên.
Ác Đạo!
Nơi nào có ác niệm thì Ác Đạo sẽ càng mạnh hơn.
Ý chí Đại Đạo thấy Diệp Quân có vẻ là lạ thì định ra tay tiếp, nhưng lúc này, Thượng Thương Chủ đã xông tới nó.
Ý chí Đại Đạo quay lại rồi tung một cú đấm về phía Thượng Thương Chủ.
Bụp!
Thượng Thương Chủ và ý chí Đại Đạo cùng lùi lại. Sau khi dừng bước, sau lưng Thượng Thương Chủ đã ngưng tụ một hình dạng Đại Đạo hư ảo, khí tức mạnh mẽ như thuỷ triều liên tục lan ra xung quanh. Khí tức của ông ta giờ đã không thua gì khí tức Đại Đạo của ý chí Đại Đạo.
Thượng Thương Chủ lo lắng nói với Diệp Quân: “Cậu Diệp, vẫn trụ được chứ?”
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Vẫn cố được”.
Thượng Thương Chủ quay lại nhìn ý chí Đại Đạo: “Ta sẽ cầm chân tên Đại Đạo khốn kiếp này cùng tên hoà thượng kia, ngươi hãy đi sang bên phải, cứ đi thẳng. Khi nào tới Thiên Mộ thì hãy báo tên mình, sẽ có người tới tiếp ứng ngươi”.
“Đi ư?”
Ý chí Đại Đạo cười lạnh: “Đi thử ta xem”.
Thượng Thương Chủ: “Cậu Diệp, hai tên khốn này không làm gì được ta đâu. Ngươi mau đi đi, chỉ có đại ca ta mới có thể diệt trừ phong ấn cho ngươi thôi…”
Diệp Quân không nhì nhằng mà quay người dựng kiếm định đi ngay. Nhưng đúng lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Cẩn thận đấy thằng kia!”
Ngay sau đó, Diệp Quân không biết cảm thấy gì mà dựng hết tóc gáy.
Chương 2547: Cửu Châu Chủ đến
Cảm giác nguy hiểm bất ngờ xuất hiện khiến từng sợi dây thần kinh của Diệp Quân trở nên căng thẳng. Hắn ngoảnh lại rồi cầm chặt kiếm Thanh Huyên chờ nghênh chiến như con hổ vồ mồi. Hắn tập trung nhìn về phía xa thì thấy thời không ở đó nứt ra, sau đó có một tàn ảnh như thiên binh vạn mã đang ùa về phía hắn, uy áp khí tức mạnh mẽ đã chèn ép khiến hắn thở không ra hơi.
Diệp Quân co đôi con ngươi lại, sau đó lật cổ tay rồi chém một kiếm xuống.
Vút!
Kiếm quang lập tức vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra xa. Khi vừa dừng lại thì cơ thể cũng nứt, máu tươi ứa ra.
“Hỗn láo!”
Bỗng có tiếng quát của Thượng Thương Chủ vang lên, ngay sau đó một quyền ấn vạn trượng đã tấn công hư ảnh kia.
Nhưng nó không hề né tránh mà cũng tung một quyền tiếp chiêu.
Uỳnh!
Hai quyền ước cùng vỡ tan.
Thượng Thương Chủ thấy quyền thế cùng quyền ý của mình rơi xuống thế hạ phong thì hơi kinh ngạc. Ông ta nhìn ảo ảnh kia thì thấy nó dần trở nên chân thực giống một người đàn ông trung niên.
Mà Diệp Quân lại quen người này.
Đó chính là Cửu Châu Chủ.
Khi này, thực lực của Cửu Châu Chủ đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Cửu Châu Chủ cũng thuận theo đạo, nhưng cấp bậc của ông ta cao hơn các cường giả thuận đạo bình thường khác nhiều.
Vì đạo ông ta theo là Tổ Đạo, tổ của tất cả ý chí Đại Đạo.
Trước kia, ông ta nhận lời Tổ Đạo nên mới tới vũ trụ Quan Huyên ngăn cản Chân Thần. Tuy không có thù địch gì với Chân Thần nhưng ông ta vẫn đi, vì thế sau trận chiến đó, ông ta đã nhận được khá nhiều lợi ích của Tổ Đạo, thực lực cũng lên một bậc mới so với trước.
Sự xuất hiện bất ngờ của Cửu Châu Chủ khiến ý chí Đại Đạo kia cũng thoáng kinh ngạc. Nó biết Cửu Châu Chủ, đây là người mà Tổ Đạo ưng ý nên có địa vị rất đặc biệt, đương nhiên thực lực cũng rất mạnh.
Nó không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây, lẽ nào chuyện ở đây đã làm kinh động đến lão tổ tông.
Lúc ý chí Đại Đạo đang nghi hoặc thì Cửu Châu Chủ nói với nó: “Hắn tên là Diệp Quân, tu luyện trật tự nhất đạo, cũng coi như kẻ nghịch đạo. Thân phận của hắn đặc biệt nên ngươi đừng chủ quan”.
Ý chí Đại Đạo trầm giọng nói: “Ông đến đây theo ý của lão tổ tông à?”
Cửu Châu Chủ gật đầu: “Ừ”.
Nó thoáng vẻ ngạc nhiên: “Hắn đã làm kinh động đến lão tổ”.
Cửu Châu Chủ lắc đầu: “Lai lịch của hắn không đơn giản, vài ba câu không thể nói rõ được”.
Nói xong, ông ta nói với Thượng Thương Chủ: “Theo ta được biết, tuy ngươi không thuận đạo hẳn nhưng cũng không công khai chống đối Tổ Đạo. Tổ Đạo đã dặn ta cho ngươi một cơ hội. Nếu bây giờ ngươi quy thuận thì sẽ giúp ngươi lên một tầm cao mới”.
Tổ Đạo!
Thượng Thương Chủ cười nói với Cửu Châu Chủ: “Quy thuận”.
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Đây là cơ hội cuối cùng cho các ngươi, nếu không đến Thiên Mộ cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Thượng Thương Chủ cười nói: “Ngươi là Cửu Châu Chủ hả?”
Cửu Châu Chủ gật đầu.
Thượng Thương Chủ bật cười: “Cửu Châu Chủ, nghe đồn ngươi cũng là một nhân vật phi thường. Ta không nghĩ ngươi lại làm con chó cho Tổ Đạo. Đến cấp bậc như ngươi rồi thì nên hiểu rõ rốt cuộc Tổ Đạo muốn làm gì chứ”.
Cửu Châu Chủ không hề để tâm đến trò kéo dài thời gian của Thượng Thương Chủ nên bình tĩnh nói: “Ngươi đang cố kéo dài thời gian thôi”.
Thượng Thương Chủ híp mắt lại, nụ cười dần biến mất. Cửu Châu Chủ tự tin như vậy chứng tỏ vẫn còn một con át chủ bài.
Cửu Châu Chủ nói tiếp: “Thượng Thương Chủ, đây là cơ hội cuối cùng của các người”.
Thượng Thương Chủ cười nói: “Cửu Châu Chủ, nếu chúng ta muốn quy hàng thì đã làm rồi, cần gì chờ tới nay”.
Cửu Châu Chủ: “Trong mắt ngươi thuận đạo là quy hàng, còn với ta thì là thuận theo thiên đạo, là cân bằng sinh thái chúng sinh cùng vũ trụ, là bảo vệ trật tự vũ trụ”.
Thượng Thương Chủ bật cười: “Cửu Châu Chủ, ngươi quỳ lâu rồi. Ta hỏi ngươi ngươi thuận theo Tổ Đạo có phải vì muốn đột phá cực hạn văn minh, thoát khỏi nhân quả số mệnh cùng sự nắm giữ của Đại Đạo không?”
Cửu Châu Chủ im lặng nhìn Thượng Thương Chủ.
Thượng Thương Chủ: “Đúng là vậy rồi, ta hỏi ngươi tiếp. Với thực lực của ngươi thì chắc ngươi biết rõ chúng ta vốn phải dựa vào sức mình để đột phá cực hạn, thoát khỏi nhân quả số mệnh, vượt khỏi hạn chế văn minh vũ trụ, Tự Chứng Thành Đạo, hoàn thành Đạo Ngã Tự Tại. Nhưng Tổ Đạo lại cưỡng chế cắt đứt con đường thành đạo của mọi người, sau đó đặt ra cảnh giới, bắt chúng sinh phải thuận đạo. Nếu không theo ý thì là kẻ nghịch đạo và phải chết”.
Chương 2548: Theo thì sống, chống lại thì chết
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Nếu chỉ vậy thì đâu đến nỗi. Điều độc ác hơn là cứ cách một thời gian, Tổ Đạo lại mở lại vũ trụ một lần, mang tiếng là cân bằng vũ trụ nhưng thực chất mục đích lại là không muốn để bất kỳ vũ trụ nào xuất hiện sinh linh mạnh mẽ gây đe doạ đến nó. Thứ đang hút máu của vũ trụ không phải chúng sinh mà là Tổ Đạo đấy”.
Nghe Thượng Thương Chủ nói xong, Diệp Quân ngước lên ngỡ ngàng nhìn ông ta.
Thượng Thương Chủ nói tiếp: “Cửu Châu Chủ, thuận đạo thì không bao giờ vượt Đại Đạo được. Vì Tổ Đạo đã cặt đứt con đường ấy lâu rồi. Sở dĩ nó tạo ra một con đường để ngươi đi không phải cho ngươi đi đến cuối mà để dễ dàng nô dịch ngươi hơn. Sự tồn tại của ngươi ngày hôm nay là vì có những kẻ nghịch đạo như chúng ta, sau này nếu không còn những người như chúng ta nữa thì để xem Tổ Đạo cho tha cho ngươi không”.
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Thượng Thương Chủ, đạo tâm của ta rất kiên định, không phải chỉ vì vài ba câu của ngươi mà lay động được. Ta hỏi lại lần cuối, theo thì sống, chống lại thì chết, ngươi chọn con đường nào?”
Thượng Thương Chủ cười phá lên: “Ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ, nào, nghe nói ngươi là cường giả mạnh nhất vực Cửu Châu, cho ta xem thử coi!”
Nói xong, ông ta cất bước, hình dạng Đại Đạo khổng lồ cùng các luồng uy áp nghịch đạo đã xuất hiện.
Cả vũ trụ tinh hà rung chuyển.
Cửu Châu Chủ cũng không chịu yếu thế, ông ta tiến lên trước rồi nắm chặt tay phải lại, ngay sau đó Cửu Châu Quyền đã bay đi.
So với trước đó, thực lực hiện giờ của ông ta đã mạnh hơn rất nhiều. Uy lực của quyền này đủ để dễ dàng diệt trừ rất nhiều vũ trụ tinh hà.
“Lên đi!”
Thượng Thương Chủ chợt cười lớn, sau đó hình dáng Đại Đạo phía sau đã tung một cú đấm mạnh về phía Cửu Châu Chủ. Quyền thế ngất trời, tinh hà mênh mong không thể chịu nội nên đã dần diệt vong.
Đối mặt với quyền của Thượng Thương Chủ, Cửu Châu Chủ không hề sợ hãi, ông ta nắm chặt tay phải lại, vô vàn Cửu Châu Quyền đã ngưng tụ, ngoài ra còn có sức mạnh Đại Đạo nữa.
Khi ảo ảnh Đại Đạo của Thượng Thương Chủ bay tới, Cửu Châu Chủ đã lách nhảy lên rồi tung một quyền về phía ảo ảnh Đại Đạo.
Quyền của ông ta mở ra hợp lại, vô cùng mạnh mẽ, nó mang khí thế tiêu diệt tất cả.
Loáng cái, hai quyền mạnh mẽ của bọn họ đã va chạm.
Ầm!
Ngay sau đó có một làn sóng khủng khiếp lan ra. Hoà thượng béo có thực lực yếu nhất đã bị đánh bay ra xa.
Diệp Quân cũng bị đẩy lui, nhưng hắn vẫn chống đỡ được.
Còn ý chí Đại Đạo thì vẫn đứng vững vàng, nó lạnh lùng nhìn Thượng Thương Chủ, thi thoảng lại nhìn sang Diệp Quân.
Sau khi Diệp Quân thấy Thượng Thương Chủ không rơi xuống thế hạ phong thì bắt đầu nhìn sang ý chí Đại Đạo, hắn không nói nhiều mà vung kiếm lên chém luôn.
Chiến đấu!
Hắn phải chiến đấu.
Nếu không chiến đấu thì phong ấn Ác Đạo trong cơ thể hắn sẽ ngày càng mạnh hơn, sau đó trấn áp hoàn toàn tu vi cùng thực lực của hắn.
Thấy Diệp Quân dám chủ động ra tay, ý chí Đại Đạo lạnh mặt rồi điểm mạnh một cái.
Một thần quang Đại Đạo xuất hiện, sau đó bùng nổ.
Chẳng mấy chốc, kiếm quang của Diệp Quân đã bị vỡ nát, hắn lại biến thành một đường kiếm rồi tấn công tiếp.
Thực lực của ý chí Đại Đạo mạnh hơn Diệp Quân, nhưng vấn đề là Diệp Quân có kiếm Thanh Huyên nên có thể phá được sức mạnh của nó. Điều này khiến tuy nó có thể áp chế Diệp Quân nhưng không thể giết hắn ngay được.
Hoà thượng béo ở phía xa thấy thế thì đã hoảng sợ đến cực điểm, tuy thực lực của gã không tệ, nhưng gã biết rõ mình kém hơn những người này rất nhiều.
Giờ gã không thể tham gia vào trận đánh này nữa.
Nhưng gã không rời đi mà chuẩn bị ăn hôi một chút, ánh mắt của gã nhìn vào thanh kiếm của Diệp Quân. Nếu Diệp Quân chết thì gã có cơ hội lấy thanh kiếm ấy.
Vì ý chí Đại Đạo là cường giả quá mạnh rồi, chắc chắn nó không thèm mấy thứ tầm thường kia đâu.
Uỳnh!
Đúng lúc này, chợt có một tiếng nổ vang lên ở phía xa, ngay sau đó có một đường kiếm lan ra xung quanh.
Diệp Quân liên lục lùi lại, khi hắn vừa dừng bước thì thấy ý chí Đại Đạo đã lao tới, sau đó là một cú đấm.
Diệp Quân bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.
Ầm!
Hắn lại bị đánh bay.
Tuy Diệp Quân đã bị áp chế, nhưng ý chí Đại Đạo không giết được hắn.
Diệp Quân cũng đang ảo não, vì bây giờ chỉ có kiếm Thanh Huyên mới có thể chống lại phong ấn Ác Đạo ở mi tâm hắn. Nhưng giờ kiếm không còn nguyên vẹn, muốn khôi phục nó thì buộc phải dùng tới kiếm ý trật tự của hắn, nhưng giờ hắn không điều động kiếm ý được.
Đây là điều khiến hắn canh cánh nhất lúc này.
Còn Tháp gia!
Thật ra Tháp gia cũng không ổn hẳn, vì trước đó đã bị đánh rất thảm thương.
Phải gọi là thảm nhất từ trước tới giờ.
Uỳnh!
Đúng lúc này, có một luồng khí tức mạnh mẽ cuốn từ bên phải tinh hà tới.
Thấy thế, Diệp Quân thở phào một hơi, chắc là quân chi viện của Thượng Thương Chủ tới.
Song, ông ta lại nói: “Cậu bạn cẩn thận, không phải người mình đâu”.
Chương 2549: Không phải người mình
“Không phải người mình!”
Nghe thấy Thượng Thương Chủ nói vậy, Diệp Quân lập tức nâng cao cảnh giác. Lần này, hắn không xông lên nữa mà lùi lại. Song, hắn vừa dừng bước thì thời không đen tối trước mặt đã nỡ nát, ngay sau đó có một nắm đấm khổng lồ như ngọn núi lớn bay tới.
Trong cú đấm này mang uy áp yêu thú khủng khiếp, khiến hắn không thể thở nổi.
Không còn đường lui nữa nên hắn đành tiến lên.
Tung ra một kiếm quyết định sống chết.
Uỳnh!
Kiếm quang bay đi, Diệp Quân lập tức bị đánh bay.
Thượng Thương Chủ ở phía xa thấy thế thì nổi giận ngất trời, ông ta định tới chi viện cho Diệp Quân, nhưng đã bị Cửu Châu Chủ chặn lại.
Thực lực của ông ta và Thượng Thương Chủ ngang nhau, vì thế ông ta không làm gì được Cửu Châu Chủ, và đối phương cũng vậy.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân chỉ thấy huyết khí trong người mình chảy ngược, toàn thân như rã rời, nhất là cánh tay phải lúc này như đã mất hết cảm giác.
Sức mạnh lớn quá!
Diệp Quân thoáng thấy ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không xa thì thấy vị trí mình đang đứng có thêm một người đàn ông trung niên.
Người này có dáng người rất cao, phải gấp đôi người bình thường, gương mặt cũng vô cùng tuấn tú. Ông ta mặc một chiếc áo bào vải, đôi vai rộng lớn, cánh tay dài, toàn thân tỏa ra sức mạnh bùng nổ.
Ngoài ra, trên người ông ta còn tỏa ra uy áp yêu thú khiến người ta thấy khiếp sợ.
Người đó chính là tổ tiên Thái Cổ Khưu của yêu tộc Thái Cổ.
Thái Cổ Khưu quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Còn trẻ vậy mà đã ở cảnh giới này và tiếp được cú đấm của ta, lợi hại!”
Diệp Quân im lặng lau vệt máu trên khóe miệng, giờ hắn đang ở tình cảnh không ổn, chưa nói đến phong ấn Ác Đạo, huyền khí trong người hắn đã tiêu hao gần hết rồi nên không thể giúp hắn chiến đấu quá lâu được. Nếu cứ đánh tiếp thì hắn sẽ chết vì mất sức.
Chờ quân chi viện?
Diệp Quân nhìn về phía Thượng Thương Chủ đang bị kìm chân ở phía xa rồi hít sâu một hơi, đương nhiên hắn vẫn phải chờ quân chi viện nhưng bây giờ thì phải dựa vào mình trước.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhìn xuống tay phải, trên đó có máu phong ma mà hắn lưu lại.
Hắn hơi ngẩn người khi nhìn huyết dịch này.
Đúng lúc này, ý chí Đại Đạo chợt lên tiếng: “Giết hắn đi!”
Nói xong, nó đã biến thành một Đại Đạo trường hà rồi tấn công Diệp Quân.
Lúc này, nó cũng phát hiện Diệp Quân đang lúc yếu ớt, không thể cầm cự lâu được nữa. Hiện giờ, nó thấy hơi bất an với thiếu niên kiếm tu này nên tốt nhất phải giải quyết sớm.
Thái Cổ Khưu không ra tay, vì ông ta thấy hai đánh một thì quá hèn, hơn nữa cảnh giới của Diệp Quân còn thấp như vậy.
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cầm kiếm Thanh Huyên rồi cứa vào cổ tay mình.
Máu tươi chảy ra.
Thấy thế, ý chí Đại Đạo đang lao về phía hắn chợt cau mày, không biết tên này làm thế có mục đích gì.
Ngay sau đó, những giọt máu nhỏ xuống của Diệp Quân đã biến thành một tia màu đỏ rồi bay lên trời.
Sức mạnh huyết mạch phong ma cuồn cuộn.
Thấy vậy, Diệp Quân bật cười.
Huyết mạch phong ma mà ở trong người hắn thì sẽ bị phong ấn, nhưng nếu chảy ra bên ngoài thì không.
Đương nhiên, làm thế này cũng hơi phí máu.
Nhưng với hắn mà nói thì lúc này, phí máu vẫn tốt hơn là chết.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên giơ lên cao, ngay sau đó tia máu kia đã chui vào trong kiếm. Tiếp theo, hắn tiến lên rồi chém mạnh một kiếm xuống.
Vút!
Một tiếng động lớn vang lên, ý chí Đại Đạo đã bị chém văng ra xa.
Thấy thế, Thái Cổ Khưu thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn thanh kiếm của Diệp Quân rồi nói: “Thanh kiếm này, máu huyết này...”
Ý chí Đại Đạo vừa dừng lại thì đã ngẩn tò te, nó nhìn tay phải của mình thì thấy có một vệt chém rất sâu.
Nó không hề tức giận, mà chỉ thấy khó tin. Nó nhìn Diệp Quân thì thấy hắn vẫn bình thường, nhưng thanh kiếm trong tay hắn đã biến thành màu đỏ máu.
Sức mạnh huyết mạch.
Lần đầu tiên nó trông thấy sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, đương nhiên điều thật sự khiến nó ngạc nhiên là nó chưa từng thấy sức mạnh huyết mạch nào khủng khiếp như vậy. Song, vẫn còn điều khiến nó chấn động, đó là Diệp Quân còn có thể thao tác như thế...
Ý chí Đại Đạo chợt nói với Thái Cổ Khưu: “Cùng ra tay đi!”
Nói xong, nó bay vút lên trời, sau đó xòe hai tay ra. Ngay sau đó, thời không mà Diệp Quân đang đứng trở nên mờ ảo, tiếp theo hắn đã xuất hiện trong một thời không hỗn loạn.
Đại Đạo Diễn Hoá.
Vô vàn vũ trụ tinh hà trong đất trời đều bị tiêu diệt.
Khi tinh hà vũ trụ này bị chôn vùi, Diệp Quân đã biến sắc mặt. Vì hắn phát hiện khi như vậy thì sức mạnh phong ấn ở mi tâm hắn lại bắt đầu trở nên mạnh hơn.
Chương 2550: Ai dám động vào cậu Dương?
Ý chí Đại Đạo rõ ràng đã phát hiện ra tính đặc biệt của phong ấn Ác Đạo này.
Sức mạnh của phong ấn ngày càng mạnh, Diệp Quân không dám nghĩ nhiều mà cầm kiếm rồi nhảy lên, sau đó chém mạnh xuống.
Tuy kiếm Thanh Huyên đã gãy, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng dù thế thì các sức mạnh bình thường cũng không trói buộc nó được.
Tính tới nay mới chỉ có Phạn Chiêu Đế là người áp chế được nó.
Diệp Quân chém một kiếm xuống khiến thời không này nứt ra một lỗ hổng lớn. Thấy thế, ý chí Đại Đạo biến sắc mặt, sau đó tức giận nói với Thái Cổ Khưu: “Cản hắn lại!”
Nhưng Thái Cổ Khưu lại lắc đầu.
Hai đánh một thì hơi vô liêm sỉ.
Ông ta là yêu tổ thì sao có thể làm chuyện hèn hạ như thế chứ?
“Mẹ kiếp!”
Thấy thế, ý chí Đại Đạo lập tức chửi thề một câu.
Lúc này, Diệp Quân đã xé rách thời không, sau đó biến thành một đường kiếm rồi bay ra khỏi đây.
Thấy hắn đã thoát khỏi khống chế của mình, ý chí Đại Đạo bừng lửa giận, sau đó nói với Thái Cổ Khưu: “Đồ ngu xuẩn, ông có biết mình đang...”
Thái Cổ Khưu bất ngờ đứng dậy rồi tung một quyền về phía ý chí Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo: “...”
Bụp!
Đòn Thái Cổ Khưu tung ra có sức lực cực mạnh, khiến ý chí Đại Đạo bị đánh văng ra thật xa.
Sau khi dừng lại, nó lườm Thái Cổ Khưu: “Ông chán sống rồi hả?”
Thái Cổ Khưu: “Ý chí Đại Đạo, bổn vương đến đây không phải để nghe lệnh ngươi. Cho nên tốt nhất ngươi hãy ăn nói cho cẩn thận, không thì ta xé rách miệng ngươi ra đấy”.
Ý chí Đại Đạo lập tức nhíu mày.
Nó là Đại Đạo của văn minh vũ trụ cấp chín, cường giả ở văn minh này đều phải kính trọng nó. Nhưng Thái Cổ Khưu và Cửu Châu Chủ lại là ngoại lệ, vì đứng sau họ chính là Tổ Đạo.
Có người tuy là thuộc hạ, nhưng phía sau có hậu thuẫn thì cấp trên cũng không làm gì được.
Thái Cổ Khưu mặc kệ ý chí Đại Đạo đang giận dữ, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Phải công nhận là ngươi khiến bổn vương phải ngạc nhiên đấy. Nếu không có phong ấn Ác Đạo trấn áp thực lực của ngươi thì ý chí Đại Đạo này khéo đã bị người chém chết rồi”.
Nghe thấy thế, ý chí Đại Đạo càng đen mặt hơn, nó lạnh băng mặt nhìn Thái Cổ Khưu.
Nhưng Thái Cổ Khưu nào có để mắt tới nó, ông ta vẫn cười nói với Diệp Quân: “Nào, chúng ta đánh tiếp”.
Nói xong, ông ta bay vút lên cao, khí tức yêu vương mạnh mẽ lan ra khắp không gian. Ông ta đứng trên cao rồi nắm chặt tay phải thành quyền, ngay sau đó ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân rồi tung một cú đấm về phía hắn.
Đơn giản!
Trực tiếp!
Không một động tác dư thừa, nhưng một đòn đơn giản này lại khiến Diệp Quân biến sắc mặt. Lần này, hắn không có lựa chọn chống trả, mà chỉ dựng ngang kiếm chống đỡ.
Bụp!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân đã bị đánh bay.
Hắn vừa dừng lại thì đã có một luồng uy áp nghẹt thở cuốn tới.
Diệp Quân tỏ vẻ hung dữ, sau đó cắt vao cổ tay mình, máu tươi chảy ra rồi chui vào kiếm Thanh Huyên trong tay hắn. Ngay sau đó, thanh kiếm đã rung lên dữ dội và phát ra tiếng kiếm sắc nhọn. Tiếp đó, Diệp Quân xông lên rồi chém một kiếm về phía Thái Cổ Khưu.
Cheng!
Sức mạnh của hai người vừa va chạm thì đã lan ra xung quanh và khiến cả hai đều phải lùi bước.
Thái Cổ Khưu nhanh chóng dừng lại, ngay sau đó đã cúi xuống nhìn tay phải của mình thì thấy đã bị cứa rách.
Ông ta thoáng vẻ kinh ngạc, ông ra luôn nghĩ thể xác của mình rất đỉnh, vậy mà giờ cũng bị rách ư?
Đúng lúc này, ông ta ngoảnh lại thì thấy ý chí Đại Đạo đang tấn công Diệp Quân.
Thái Cổ Khưu cau mỳ, không ngờ ý chí Đại Đạo lại làm như vậy, nó tính đánh lén ư?
Đương nhiên không chỉ ông ta, đến Diệp Quân cũng không ngờ. Nhưng hắn luôn giữ cảnh giác nên khi ý chí Đại Đạo lao tới, hắn đã vung kiếm lên.
Kiếm quang bùng nổ!
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Quân lại bị đánh bay, khi dừng lại thì người hắn đã bị nứt ra.
Trước đó khi giao đấu với yêu vương Thái Cổ, hắn đã bị sức mạnh to lớn của ông ta đánh bị thương nặng. Bây giờ ý chí Đại Đạo lại lao tới tấn công nên hắn thấy khó mà cầm cự nổi.
Diệp Quân lau vệt máu trên khóe miệng, sau đó ngẩng lên nhìn thì thấy ý chí Đại Đạo lại đang xông tới.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chạm vào phong ấn ở mi tâm với một cảm giác bất lực. Từ trước đến nay, hắn luôn muốn dựa vào sức mạnh ý chí to lớn của mình để phá bỏ phong ấn này, nhưng mãi không thành công.
Sau đó, hắn đã hiểu ra.
Đại Đạo áp chế.
Đạo của Phạn Chiêu Đế vượt qua hắn, cũng chính vì vậy nên hắn không thể phá vỡ phong ấn này được.
Hắn thoáng vẻ dứt khoát nhìn ý chí Đại Đạo đang xông tới, mẹ kiếp, dù chết thì cũng phải kéo tên này theo.
Khi hắn định ra tay thì tinh hà phía xa chợt uốn lượn, ngay sau đó có một giọng nói như tiếng sấm vang lên: “Ai dám động vào cậu Dương?”
Uỳnh!
Sức mạnh to lớn ấy đã khiến cả vũ trụ tinh hà phải chấn động rồi bị hủy diệt...
Bình luận facebook