-
Chương 2551-2555
Chương 2551: Nghịch Đạo Hình Đồ
Ý chí Đại Đạo đang lao về phía Diệp Quân nghe thấy tiếng quát phẫn nộ ấy xong thì lập tức biến sắc mặt. Nó ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tàn ảnh đang lao về phía mình. Tàn ảnh ấy như một ngọn núi lớn đang rơi xuống, sức mạnh to lớn như sắp chèn chết nó.
Thấy tàn ảnh phóng ra sức mạnh quá lớn, ý chí Đại Đạo híp mắt lại, không dám lơ là mà nhưng tấn công chuyển sang phòng thủ. Nó chặn hai tay trước ngực, một luồng khí tức Đại Đạo mạnh mẽ xuất phát từ đôi tay của nó rồi tạo thành một tấm lá chắn phóng ngự khủng khiếp.
Bụp!
Bức tường chắn ấy nhanh chóng vỡ nát, ý chí Đại Đạo đã bị tàn ảnh đánh bay.
Sau khi dừng lại, nó nhìn ra xa thì thấy có một người đàn ông mặc áo bào màu đen, gương mặt phủ kín phù văn cổ xưa, trông vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, ý chí Đại Đạo biến sắc mặt: “Ngươi là Nghịch Đạo Hình Đồ!”
“Ha ha!”
Người đàn ông bật cười như tiếng sấm: “Ngươi mà cũng biết ta à?”
Thấy người đàn ông thừa nhận thân phận, ý chí Đại Đạo lập tức có vẻ kiêng dè.
Nghịch Đạo Hình Đồ.
Thời đại nay đã rất nhiều người quên đi con người này, nhưng nó thì biết. Người này đã là cường giả đỉnh cao của văn minh vũ trụ cấp chín từ khi nó còn chưa quản lý nền văn minh này. Hơn nữa, ông ta còn là một kẻ nghịch đạo, từng một mình tấn công cả văn minh vũ trụ cấp mười.
Hơn thế nữa, sau khi tấn công Đại Đạo của văn minh vũ trụ cấp chín thì mới đến cấp mười. Có thể nói, nếu không nhờ người này thì chưa chắc nó đã đủ khả năng nắm giữ văn minh vũ trụ cấp chín.
Nó không ngờ người này vẫn còn sống.
Nghịch Đạo Hình Đồ tiến lên trước một bước, vừa định ra tay nhưng chợt nghĩ gì đó nên ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu Dương, cậu đi về phía bên phải đi, đại ca đang chờ”.
Diệp Quân nhìn ý chí Đại Đạo và yêu vương Thái Cổ, Nghịch Đạo Hình Đồ cười nói: “Cậu cứ đi đi, bọn này với ta chỉ như muỗi thôi, không phải lo”.
“Hỗn láo!”
Ý chí Đại Đạo không thể chấp nhận được lời sỉ nhục ấy nên quát lớn, sau đó tung một quyền về phía Nghịch Đạo Hình Đồ.
Nghịch Đạo Hình Đồ vung tay lên, ý chí Đại Đạo đã bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, nó sững sơ nói: “Ngươi...”
Nghịch Đạo Hình Đồ liếc nó một cái: “Ngươi kém xa người tiền nhiệm đó”.
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, gương mặt vốn lạnh lùng chợt mỉm cười nói: “Mời!”
Diệp Quân không nhì nhằng nữa mà chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối”.
Dứt lời, hắn ngự kiếm bay đi, loáng cái đã biến mất.
Thái Cổ Khưu híp mắt lại, sau đó cất bước định ngăn Diệp Quân lại. Nhưng lúc này đã có một luồng khí tức mạnh mẽ chặn đứng ông ta lại.
Thái Cổ Khưu ngoái đầu nhìn thì thấy Nghịch Đạo Hình Đồ đang lườm mình.
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn lại với vẻ không hề sợ hãi, ông ta không sợ Nghịch Đạo Hình Đồ nên lập tức nắm chặt tay phải lại, vô vàn sức mạnh tích tụ. Ông ta đang định ra tay thì có một tia sáng trắng đáp xuống bên cạnh.
Tia sáng tản đi, Cửu Châu Chủ chầm chậm đi tới.
Cửu Châu Chủ nhìn Nghịch Đạo Hình Đồ rồi bình tĩnh nói: “Để họ đi đi!”
Thái Cổ Khưu nhíu mày vì thấy hơi khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều mà buông tay rồi phân tán sức mạnh đi.
Ý chí Đại Đạo cau có, nó định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt của Cửu Châu Chủ xong thì đành im. Vì nó biết Cửu Châu Chủ nói vậy chắc chắn là ý của Tổ Đạo.
Thượng Thương Chủ xuất hiện bên cạnh Nghịch Đạo Hình Đồ, ông ta cười nói: “Tứ ca, sao đến muộn thế?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “Vướng chút việc”.
Thượng Thương Chủ gật đầu, sau đó liếc nhìn nhóm ý chí Đại Đạo: “Định xử lý hội này thế nào?”
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn theo rồi nói: “Để xem đã, thích đánh thì đánh, sao cũng được”.
Nhóm Cửu Châu Chủ không hề có ý định ra tay.
Thấy vậy, Nghịch Đạo Hình Đồ cũng thôi, sau đó biến mất cùng Thượng Thương Chủ.
Hai bọn họ đi rồi, ý chí Đại Đạo không nhịn được hỏi: “Tại sao lại thả họ về Thiên Mộ?”
Cửu Châu Chủ: “Đánh cả cụm không phải tốt hơn à?”
Ý chí Đại Đạo ngẩn ra rồi bật cười: “Đám nghịch chủng này đáng phải chết lâu rồi”.
Cửu Châu Chủ im lặng nhìn về phía Thiên Mộ Giới.
Loáng cái, Diệp Quân đã ngự kiếm đến một tinh không, có các bia mộ đứng sưng sững ở sâu bên trong, toàn bộ bia đều có màu đỏ máu trông rất đáng sợ.
Hắn chợt thấy nghi hoặc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cậu Dương”.
Đúng lúc nay có một giọng nói vang lên bên cạnh, Diệp Quân ngoái đầu nhìn thì thấy là Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đã tới.
Nhìn thấy hai bọn họ, hắn nói: “Nơi này an toàn chứ?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “An toàn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó ngã thẳng xuống, Thượng Thương Chủ vội đỡ hắn dậy, nhưng hắn đã ngất xỉu.
Thấy thế, hai người ngẩn ra, Nghịch Đạo Hình Đồ đi tới cạnh Diệp Quân rồi nhìn phong ấn Ác Đạo ở mi tâm hắn, sau đó ông ta nghiêm mặt nói: “Phong ấn này...”
Thượng Thương Chủ: “Là phong ấn Ác Đạo”.
Ác Đạo!
Chương 2552: Hình như đã từng gặp
Nghĩ tới người phụ nữ đó, Thượng Thương Chủ cũng nghiêm mặt, đúng là cô ta hơi mạnh một cách khác thường.
Nghịch Đạo Hình Đồ quan sát phong ấn ấy một lát xong thì lại nhìn Diệp Quân rồi chấn động nói: “Không ngờ cậu ta luôn phải chống chọi với phong ấn này trong lúc chiến đấu, sức mạnh ý chí được phết đấy”.
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Cậu Dương này không đơn giản, nếu không tại phong ấn này thì ý chí Đại Đạo không thể là đối thủ của cậu ta được”.
Diệp Quân vừa chống lại phong ấn Ác Đạo vừa chiến đấu đến tận lúc này đúng là có sức mạnh ý chí rất lớn.
Nghịch Đạo Hình Đồ gật gù, ông ta cũng thấy ngạc nhiên trước sức mạnh ý chí của Diệp Quân. Ông ta quan sát mi tâm hắn một lát, sau đó chợt nghiêm nghị nói: “Phong ấn này rất mạnh, e là chỉ có đại ca mới xử lý được”.
Thượng Thương Chủ: “Để cậu ta nghỉ ngơi đã”.
Nghịch Đạo Hình Đồ chợt xòe tay ra, một quả màu vàng xuất hiện. Quả ấy vừa xuất hiện thì đã có một hương thơm bốc lên ngào ngạt. Thượng Thương Chủ thoáng ngạc nhiên nói: “Huynh vẫn còn quả Đạo Nguyên cơ à?”
Quả Đạo Nguyên này không phải vật tầm thường, mà là thánh vật của văn minh vũ trụ cấp mười. Cây Đạo Nguyên mọc ra quả này đã tuyệt chủng từ lâu, vì thế loại quả này rất hiếm.
Nghịch Đạo Hình Đồ cười nói: “Còn mỗi một quả thôi”.
Nói xong, ông ta đặt Nguyên Quả trên bụng Diệp Quân, loáng cái nó đã biến thành một tia sáng rồi chui vào cơ thể hắn.
Ngay sau đó, trong người Diệp Quân đã ngập tràn linh khí, các linh khí ấy bắt đần lan đến khắp cơ thể hắn để hồi phục cơ thể.
Lúc này, cơ thể hắn có thể gọi là suy kiệt.
Thượng Thương Chủ chợt nhìn ra phía ngoài Thiên Mộ Giới rồi trầm giọng nói: “Chắc họ không bỏ qua vậy đâu”.
Nghịch Đạo Hình Đồ gật đầu: “Đi gặp Tam tỷ thôi”.
Nói rồi, ông ta cùng Thượng Thương Chủ đã biến mất.
Trong Tiểu Tháp.
Thiên Thần lên ngôi hoàng đế xong thì ngày nào cũng bận tối mắt, vì gã đang phải tiếp quản một cục diện rối ren, thêm biến cố đến bất ngờ nữa nên bây giờ cả vương triều loạn như cào cào.
Đương nhiên tổng quan thì vẫn ổn, tuy Thiên Tông Đế đã bị giết nhưng nền móng của cả vương triều vẫn không bị lay động. Nhưng Thiên Thần không có kinh nghiệm, vì thế đã có khá nhiều loạn tử xuất hiện.
Thiên Thần đang phê duyệt đống tấu chương chất như núi trong đại điện.
Lúc này, Tần nương nương chợt đi vào.
Thiên Thần bỏ bút xuống rồi nói: “Mẹ”.
Tần nương nương gật đầu, sau đó đi tới cạnh gã rồi cười nói: “Sao rồi?”
Thiên Thần cười trừ: “Không đơn giản như con nghĩ”.
Tần nương nương lắc đầu cười: “Con ngốc, con là hoàng đế rồi mà, đương nhiên không thể đơn giản được rồi. Vả lại, con cũng phải nghĩ cách đi, để văn võ bá quan tự lo việc và thuận theo mình, như thế mọi việc sẽ suôn sẻ. Nói một cách đơn giản là con chỉ cần đề ra phương hướng, việc còn lại thì giao cho người bên dưới làm. Đương nhiên phải giao cho người có tài, không được chọn bừa, không thì phương hướng có tốt đến mấy cũng không có ý nghĩa gì”.
Thiên Thần gật đầu: “Con còn phải học hỏi nhiều”.
Tần nương nương: “Không vội, cứ từ từ”.
“Không biết Diệp huynh sao rồi”, Thiên Thần chợt nói.
Diệp Quân.
Tần nương nương thoáng vẻ phức tạp, bây giờ bà ta đã thấy hơi hối hận. Nếu khi ấy Thiên Thần không cản bà ta lại thì bà ta đã làm chuyện sai lầm lớn rồi.
Thế lực phía sau Diệp Quân có khả năng cao đến từ văn minh vũ trụ trên cấp mười, thế giới trong Tiểu Tháp này thật sự rất đáng tin.
Thiên Thần: “Hi vọng huynh ấy vẫn bình an”.
Tần nương nương tỉnh lại trong suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhưng không nói gì mà chỉ có vẻ lo lắng.
Diệp công tử có lai lịch phi phàm, nhưng đối thủ của hắn cũng không đơn giản.
Nhất là cường giả thần bí đã phong ấn tu vi của hắn.
Ở một nơi khác, Phạn Thiện im lặng ngồi dưới đất.
Cô ta biết Diệp Quân đang đánh nhau bên ngoài, không biết tình hình sao rồi.
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Hắn vẫn ổn”.
Phạn Thiện ngẩng lên: “Ai...”
Một Tiểu Tháp màu vàng mờ ảo xuất hiện. Phạn Thiện nhìn nó rồi vội hỏi: “Hắn không sao chứ?”
Tiểu Tháp: “Ừm, cô không phải lo, cứ yên tâm tu luyện ở đây”.
Phạn Thiện thoáng do dự rồi nói: “Ta ra ngoài xem được không?”
Tiểu Tháp: “Được, hơn nữa ta còn đến nhờ cô giúp”.
Phạn Thiện tò mò: “Giúp gì?”
Tiểu Tháp: “Cô ra ngoài rồi thì nắm tay hắn hộ ta”.
Phạn Thiện chớp mắt: “Thế thôi ư?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Đương nhiên nó không quên nha đầu này có thể chữa trị cho Diệp Quân, mà nó thấy điều này cũng rất lạ.
Phạn Thiện gật đầu, sau đó đứng dậy: “Ra ngoài bằng cách nào?”
Tiểu Tháp: “Ta đưa cô đi”.
Phạn Thiện: “Tiểu Tháp”.
Tiểu Tháp: “Sao thế?”
Phạn Thiện đi tới gần nó rồi quan sát một lúc mới nói: “Tại sao ta thấy ngươi quen quen nhỉ, chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Tiểu Tháp trầm mặc nói: “Cô đừng dọa ta”.
Phạn Thiện: “Ta thấy quen thật mà”.
Tiểu Tháp đang định lên tiếng thì Phạn Thiện đã xua tay: “Thôi, ngươi đưa ta ra ngoài trước đi”.
Tiểu Tháp: “Cô thấy ta quen thật à?”
Phạn Thiện gật đầu: “Ừ, cảm giác như hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng ta nhớ chưa gặp ngươi bao giờ. Haizz, kệ đi, chắc không có gì đâu, vì lúc ta cho lợn ăn, thấy con nào cũng quen”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2553: Kết nghĩa
Diệp Quân nằm trên một tảng đá lớn ở bên ngoài, tinh hà mênh mông trên đỉnh đầu sâu không thấy đáy.
Lúc này, tuy hắn đã ăn một quả Đạo Nguyên, nhưng tác dụng vẫn chưa quá rõ rệt, vết thương trên thể xác của hắn mới hồi phục được khoảng bảy, tám phần. Nhưng hắn vẫn đang hôn mê, vì thần hồn chưa hồi phục.
Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn.
Hơn nữa, phong ấn Ác Đạo ở mi tâm của hắn vẫn chưa biến mất nên trong người hắn vẫn còn tàn dư của sức mạnh Ác Đạo.
Thấy Diệp Quân vẫn mê man bất tỉnh, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều có vẻ lo lắng. Họ biết là do séc mạnh Ác Đạo, nhưng lại không làm thế nào được. Sức mạnh của phong ấn này đến họ cũng không lay chuyển được, mà cũng không dám liều, dẫu sao nó cũng đang ở trong người của Diệp Quân.
Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt xuất hiện.
Trông thấy cô ta, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của Diệp Quân, Phạn Thiện đã rơi nước mắt, sau đó vội vàng chạy tới cạnh rồi nắm lấy tay hắn: “Ngươi… sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Thượng Thương Chủ đang định lên tiếng thì bất chợt ngẩn người, vì ông ta phát hiện sức mạnh Ác Đạo trong người Diệp Quân đang dần biến mất.
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cả hai cùng nhìn về phía Phạn Thiện.
Là nhờ cô gái trẻ này.
Cả hai đều thầm thấy ngỡ ngàng, tiểu nha đầu này có thể hấp thu sức mạnh Ác Đạo ư?
“Khụ!”
Đúng lúc này, Diệp Quân ho sặc sụa.
Phạn Thiện vội gọi: “Diệp Quân…”
Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, khi nhìn thấy Phạn Thiện, hắn nhoẻn miệng cười: “Ta vẫn còn sống hả?”
Phạn Thiện thụi vào vai hắn rồi lườm: “Đừng nói linh tinh, lợn nhà nuôi còn sống chán sống chê, huống chi một con người như ngươi”.
Diệp Quân cạn lời
Thượng Thương Chủ ở cạnh đó cười nói: “Cậu Dương, cậu tỉnh lại là tốt rồi”.
Diệp Quân nhìn Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ, sau đó định ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân rã rời như bùn nhão.
Phạn Thiện thấy thế thì vội đỡ hắn dậy.
Diệp Quân nghiêm túc nói với Thượng Thương Chủ: “Cảm ơn hai vị tiền bối đã giúp đỡ, à mà đừng gọi ta là cậu Dương nữa. Hai vị tiền bối đều lớn tuổi hơn ta, nếu hai vị không chê thì ta gọi hai vị là lão ca nhé?”
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đưa mắt nhìn nhau, Thượng Thương Chủ cười nói: “Chúng ta đều là kẻ nghịch đạo, Tổ Đạo sẽ không tha cho, đã thế còn có một bồ nhân quả nghịch đạo, cậu chắc chưa?”
Diệp Quân: “Không giấu gì hai vị, ta cũng thế thôi, ngoài ra còn có hai kẻ địch rất mạnh là Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo… nhân quả trên người ta khéo còn nhiều hơn hai vị lão ca đấy…”
Thượng Thương Chủ bật cười ha hả: “Nói vậy thì chúng ta là người đồng đạo rồi”.
Diệp Quân chầm chậm đứng dậy hành lễ: “Tiểu đệ tham kiến hai vị đại ca!”
Thượng Thương Chủ đỡ hắn dậy rồi cười nói: “Diệp đệ, không giấu gì đệ, chúng ta có tám người đã kết nghĩa với nhau. Giờ thêm đệ nữa là chín, mà đệ nhỏ tuổi nhất nên gọi là Tiểu Cửu nhé”.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Vậy là đệ còn có mấy đại ca nữa ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Còn năm đại ca và một tam tỷ nữa, ha ha!”
Diệp Quân cười nói: “Cuối cùng đệ cũng tìm thấy tổ chức rồi”.
Thượng Thương Chủ phì cười: “Hoan nghênh gia nhập!”
Nghịch Đạo Hình Đồ ở bên cạnh cũng cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp nhị ca trước, huynh ấy mới gọi bảo chúng ta dẫn đệ đi gặp huynh ấy trước”.
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Đi gặp nhị ca thôi, chắc huynh ấy cũng chờ lâu rồi”.
Diệp Quân: “Vâng”.
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ dẫn Diệp Quân cùng Phạn Thiện rời đi, trên đường đi, Phạn Thiện nhìn ngó các bia mộ màu đỏ máu ở xung quanh với vẻ sợ hãi, sau đó không nhịn được mà đi sát vào người Diệp Quân.
Diệp Quân tò mò nhìn các bia mộ ấy rồi hỏi: “Hai đại ca, mấy tấm bia này là gì vậy?”
Thượng Thương Chủ nhìn các tấm bia ấy rồi đáp: “Toàn của kẻ nghịch đạo đấy”.
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Nhiều vậy ư?”
Thượng Thương Chủ: “Hàng chục tỷ năm cũng chỉ có bấy nhiêu kẻ nghịch đạo”.
Hàng chục tỷ năm.
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người.
Hắn cứ tưởng như vậy là nhiều lắm, nhưng không ngờ là tích luỹ của bấy nhiêu năm như vậy…
Phạn Thiện chợt nói: “Người ở đây còn sống hay chết rồi?”
Thượng Thương Chủ: “Có người đã ngủ say mãi mãi, có người vẫn còn thở”.
Diệp Quân gọi Thượng Thương Chủ: “Đại ca…”
Thượng Thương Chủ cười nói: “Ta đứng thứ năm, cứ gọi ta là Ngũ ca, người bên cạnh thì gọi là Tứ ca”.
Diệp Quân: “Ngũ ca, huynh vừa bảo những người ở đây đã ngủ say mãi mãi là sao?”
Thượng Thương Chủ giải thích: “Đệ không biết đấy thôi, nơi này tên là Thiên Mộ, là một nơi rất đặc biệt, mà không thuộc văn minh vũ trụ bên ngoài”.
Diệp Quân tò mò: “Không thuộc văn minh vũ trụ bên ngoài ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Nói một cách nôm na là nơi này thực chất không do Tổ Đạo quản lý, cũng là nơi duy nhất thuộc vũ trụ cấp mười không bị Tổ Đạo quản lý”.
Chương 2554: Ai tới chiến đấu sẽ được thành đạo ngay
Diệp Quân: “Ngũ ca nói rõ ra được không ạ?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Văn minh vũ trụ từ cấp một đến cấp mười ở bên ngoài được gọi chung là mười cấp vũ trụ. Mỗi vũ trụ đều có một Đại Đạo, mà người đứng đầu của các Đại Đạo ấy chính là Tổ Đạo. Tổ Đạo tạo ra trật tự và quy tắc cho vũ trụ, y quy định mỗi khi vũ trụ đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Trước kia, đệ nghe nói làm thế là để vũ trụ tiếp tục sinh tồn”.
“Không phải”.
Thượng Thương Chủ lắc đầu: “Bắt đầu lại thì tu vi của các sinh linh đều sẽ bị Ác Đạo của vũ trụ đó hấp thu, sau đó Ác Đạo sẽ dâng chúng lên cho Tổ Đạo… Dù là vũ trụ bất tận hay các sinh linh trong vũ trụ ấy thật ra đều là chất bổ dưỡng cho Tổ Đạo, y coi các vũ trụ và sinh linh là thức ăn của mình…”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Thượng Thương Chủ thở dài nói: “Trước kia, chúng ta cũng nghĩ y bắt đầu lại một vũ trụ là để cân bằng. Nhưng thật ra y đã lừa tất cả chúng ta. Nhưng cũng bình thường thôi, y chính là một Đại Đạo nên làm gì có tình cảm. Với y mà nói thì các vũ trụ cùng sinh linh chỉ là thức ăn thôi, giống như nuôi lợn vậy. Một khi sinh linh của một vũ trụ nào đó đủ mạnh rồi thì y sẽ lập tức cho bắt đầu lại vũ trụ đó ngay, sau đó hấp thu hết toàn bộ. Hơn nữa, còn hãnh diện tuyên bố là vì vũ trụ, vì chính nghĩa. Nếu đệ không tuân theo thì sẽ là kẻ nghịch đạo…”
Diệp Quân nhăn mặt.
Thượng Thương Chủ nói tiếp: “Ngoài ra, y còn chế định nhân quả và vận mệnh cho vũ trụ, dùng đó để khống chế các sinh linh, không cho họ vượt qua được giới hạn ấy. Hơn thế nữa, y còn cắt thời không của tất cả các sinh linh, để họ không thể Tự chứng Thành Đạo và hoàn thành Đạo Ngã Tự Tại”.
Diệp Quân: “Tự Chứng Thành Đạo ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Trên cảnh giới Thông Đạo là cảnh giới Đạo Cực. Cảnh giới này do Tổ Đạo tự phong và được nó hỗ trợ. Nhưng cảnh giới này là giới hạn cao nhất trong mười đạo vũ trụ hiện giờ. Vì Tổ Đạo chỉ cho phép sinh linh đạt đến cấp này. Nhưng thật ra, bên trên còn hai cảnh giới nữa, hai cảnh giới đó là Tự Chứng Thành Đạo và Đạo Ngã Tự Tại. Tự Chứng Thành Đạo là vượt qua vận mệnh và nhân quả do Tổ Đạo đặt ra, sẽ không bị nó khống chế nữa. Còn Đạo Ngã Tự Tại thì Đại Đạo là chính mình, mình là Đại Đạo, vượt qua giới hạn mười đạo văn minh…”
Diệp Quân: “Có người đạt đến Đạo Ngã Tự Tại chưa ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Theo ta được biết thì hiện giờ có hai người”.
Diệp Quân hỏi: “Ai thế ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Một là Tổ Đạo, hai là đại ca”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đại ca ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Đại ca đã đến cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, nhưng ra đời quá muộn. Trong khi đó, Tổ Đạo đã liên tục bắt đầu lại các vũ trụ hàng bao nhiêu năm nay rồi. Y không ngừng cắn nuốt các sinh linh, vì thế thực lực đã đạt tới một trình độ vô cùng đáng sợ. Đến đại ca cũng không địch lại nổi… Haizz, đại ca sinh ra quá muộn”.
Diệp Quân trầm mặc.
Lúc này, hắn nghĩ tới Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, không biết bây giờ, hai người này đang ở cảnh giới nào.
Nhất là Phạn Chiêu Đế, sau khi dung hợp Ác Đạo, thực lực của cô ta…
Diệp Quân không nghĩ nữa mà hỏi tiếp: “Ngũ ca, huynh vừa bảo đây là nơi duy nhất không bị Tổ Đạo quản lý ạ?”
Thượng Thương Chủ gật đầu rồi chỉ lên phía trước: “Đệ nhìn đi”.
Diệp Quân nhìn theo hướng ông ta chỉ thì thấy cuối tầm mắt có một vùng biển, đối diện biển là một khoảng không mênh mông vô tận.
Hắn thấy hơi nghi hoặc.
Thượng Thương Chủ nhìn về phía đó rồi nói: “Đó chính là biển Vô Giới, thế giới Thiên Mộ này từ đó mà ra đấy”.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Từ đó mà ra ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Ừ, còn sao mà tạo ra được thì ta cũng không rõ, chắc đại ca biết đấy”.
Diệp Quân: “Chúng ta qua đó bây giờ ạ?”
Thượng Thương Chủ lắc đầu rồi cười trừ nói: “Không qua được đâu”.
Diệp Quân: “Tại sao ạ?”
Thượng Thương Chủ nhìn về phía biển rồi nghiêm nghị nói: “Nơi đó rất kinh khủng, ai vào cũng bị tan xác, linh hồn cũng bị tiêu diệt, nhân quả của kiếp trước hay kiếp này đều tiêu tan…”
Diệp Quân nhìn về phía biển, từ ngoài nhìn vào thì thấy nó như bao biển lớn khác, không hề có gì đặc biệt cả.
Hắn nhìn ra xa hơn thì chỉ thấy một khoảng không mênh mông, từ đây đến đó cũng không xa, chỉ khoảng vạn trượng, nhưng tầm mắt của hắn không thể nhìn xuyên thấu được, thần thức thì càng không thể đến gần, vì vừa lại gần là biến mất ngay.
Diệp Quân cũng dần nghiêm mặt, nơi này có vẻ hơi kỳ lạ.
Đúng lúc này, Nghịch Đạo Hình Đồ chợt dựng tai lên nghe, sau đó thì nhíu mày lại.
Thượng Thương Chủ hỏi: “Tứ ca, sao thế?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “Lục đệ báo phía Tổ Đạo có hành động lớn… cường giả cùng các thế lực lớn của mười cấp vũ trụ đều tham gia”.
Thượng Thương Chủ ngẩn ra rồi tò mò hỏi: “Y ra điều kiện gì cho họ nhỉ?”
Nghịch Đạo Hình Đồ nhìn nhăn mặt nhìn Thượng Thương Chủ: “Ai tới chiến đấu sẽ được thành đạo ngay!”
Chương 2555: Cùng một đạo
“Mẹ kiếp!”
Nghe Nghịch Đạo Hình Đồ nói như vậy, Thượng Thương Chủ không nhẫn nhịn được, tức giận mắng.
Ai đến chiến đấu đều được thành Đạo ngay .
Nghe thấy câu này, sắc mặt Diệp Quân cũng tối sầm, sự cám dỗ quá lớn, lại còn là do Tổ Đạo nói ra, vô số cường giả đang nỗ lực thăng cấp nhất định sẽ phát điên, đặc biệt là những cường giả tuổi thọ đã tận.
Nghịch Đạo Hình Đồ nói: “Chúng ta đi gặp Nhị ca trước đi.”
Thượng Thương Chủ gật đầu, “Ừ.”
Mọi người đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ trong chốc lát, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ dẫn theo Diệp Quân đi tới một khu vực sườn núi, nơi đây có một tấm bia đá đỏ như máu.
Nghịch Đạo Hình Đồ đi đến chỗ tấm bia đá, nhếch miệng cười, “Nhị ca.”
Tấm bia đá khẽ rung lên, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng thong thả đi ra từ bên trong, người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất hơn người, đôi mắt sáng ngời, mặt nở nụ cười nhạt, phong độ phi phàm.
Thượng Thương Chủ đột nhiên liếc nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hiểu ý, lập tức sải bước tiến lên hành lễ: “Kính chào Nhị ca.”
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, không kiêu ngạo không xu nịnh.
Một lát sau, người đàn ông áo trắng cười nói: “Cũng không tệ.”
Nghe vậy, Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ âm thầm thả lỏng, trong mấy huynh muội bọn họ, vị Nhị ca này và Tam tỷ rất khó gần, nhất là vị Nhị ca này, đừng thấy ông ta lịch sự nhã nhặn mà lầm, thật ra là người có tính tình kiêu ngạo nhất trong đám bọn họ, rất ít có người có thể khiến ông ta coi trọng.
Người đàn ông áo trắng đột nhiên nói: “Đi gặp đại ca.”
Nói xong, ông ta quay người bước về đằng xa.
Mọi người đi theo, trên đường, Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông áo trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Thương Chủ, nói nhỏ: “Ngũ ca, vị Nhị ca này có lai lịch thế nào vậy?"
Thượng Thương Chủ nhìn thoáng qua người đàn ông áo trắng đang đi tuốt đằng trước, cười đáp: “Nhị ca từng là truyền kỳ của cả một thế hệ, huynh ấy sinh ra trong một thị trấn nhỏ thuộc nền văn minh vũ trụ cấp 3, có đạo thể bẩm sinh, 10 tuổi bắt đầu tu võ, 16 tuổi đã là bất khả chiến bại, 20 tuổi đã xông vào nền văn minh vũ trụ cấp 4 bằng sức lực của một mình. 29 tuổi vô địch vũ trụ cấp bốn, 32 tuổi đánh bại nền văn minh vũ trụ cấp năm; Khi huynh ấy 100 tuổi, đã đánh vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, khi ấy các thiên tài cùng thời đại đều bị lu mờ. Sau này, khi sắp bước vào nền văn minh vũ trụ cấp mười, huynh ấy đã thu hút sự chú ý của Tổ Đạo, Tổ Đạo muốn chiêu hàng, huynh ấy không đồng ý, thế là phát động Đại Đạo Thiên Khiển, khiến cho mấy trăm vị cường giả cảnh giới Thuận Đạo đuổi giết, những cường giả này cho dù là thực lực thấp nhất cũng đã ngang bằng với Khưu Yêu Vương của yêu tộc Thái Cổ.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Quân thoáng thay đổi, vội hỏi, “Về sau thì sao?”
Thượng Thương Chủ cười nói: “Về sau mấy trăm vị cường giả cảnh giới Thuận đạo và hơn mười vị cường giả Cực Đạo đều bị chém chết!”
Diệp Quân thật lòng lòng nói: “Ngầu quá!"
Thượng Thương Chủ cười, sau đó lại nói: “Chuyện này còn chưa xong đâu, Nhị ca còn xông thẳng vào Tổ Đạo Giới, đánh một trận với Tổ Đạo kia.”
Diệp Quân chớp mắt, không tiếp tục hỏi kết quả.
Thượng Thương Chủ nhìn về người đàn ông áo trắng đi đằng xa, trong mắt lộ vẻ kính trọng, “Tuy rằng Nhị ca không thể đánh thắng Tổ Đạo, thế nhưng huynh ấy cũng đã cũng bình yên vô sự rút lui, hơn nữa, còn chém giết đến máu chảy thành sông ở Tổ Đạo Giới.”
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo trắng đi đằng trước, “Nhị ca tên là gì?”
Thượng Thương Chủ mỉm cười nói: “Chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ biết lúc trước người khác đều gọi huynh ấy là Quân Đế, Đế này không phải là Đế của các tiểu vũ trụ, mà là sau khi đánh tan toàn bộ nền văn minh vũ trụ cấp mười, còn phá vỡ giới hạn nhân quả vận mệnh của Tổ Đạo, Tự Chứng Thành Đế.
Đánh tan toàn bộ nền văn minh vũ trụ cấp mười!
Phá vỡ giới hạn nhân quả vận mệnh của Tổ Đạo!
Diệp Quân tỏ vẻ kích động, “Mạnh quá.”
Thượng Thương Chủ cười ha ha: “Nhị ca mạnh thật mà!”
Đúng lúc này, Quân Đế đột nhiên ngừng lại, Diệp Quân nhìn xem thì thấy cách Quân Đế không xa có một tấm bia đá đỏ như máu đang sừng sững ở đó, tấm bia đá đỏ như máu này là tấm bia đá lớn nhất giữa sân, cực kỳ nổi bật.
Mà ở phía trước tấm bia đá đó có một cô gái đang đứng.
Thượng Thương Chủ bên cạnh Diệp Quân, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đây là Tam tỷ.”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía cô gái, chỉ thấy cô gái này mặc một bộ váy thủy mặc, tay cầm quyển trục, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại điềm tĩnh thanh nhã, đoan trang như ngọc.
Đúng vào lúc này, Quân Đế đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mỉm cười nói: “Làm phiền rồi.”
Diệp Quân hơi ngờ ngợ.
Thượng Thương Chủ vội nhắc nhở: "Lão Thất, lúc trước ông nội đệ đi ngang qua đây từng để lại một thanh kiếm khí giúp Đại ca trấn áp Tổ Đạo Thiên Khiển, hiện giờ Tổ Đạo Thiên Khiển trong cơ thể Đại ca đã tan biến gần hết, nhưng ông nội đệ từng nói thanh kiếm khí này chỉ có đệ mới có thể lấy ra được."
Nghe vậy, Diệp Quân hiểu ra ngay.
Đây là ông nội tạo cơ duyên cho hắn, không thì với thực lực của ông nội, chắc chắn có thể hoàn toàn hủy diệt Tổ Đạo Thiên Khiển trên người Đại ca.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Quân chợt thấy ấm áp, đúng là ông nội, máu mủ tình thâm.
Diệp Quân đi đến trước mặt tấm bia đá, lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên bên trong tấm bia đá, “Ngươi đã kết nghĩa với mấy người Lão Ngũ rồi à??”
Diệp Quân vội làm lễ, “Đúng vậy, Đại ca.”
Thanh âm kia cười to: “Chàng trai trẻ, ngươi cần phải nghĩ kỹ, đám bọn ta đều là kẻ nghịch đạo, cả đời này không đội trời chung với Tổ Đạo!”
Diệp Quân cười nói: “Trùng hợp quá, mọi người đã là huynh đệ, còn là người cùng một đạo nữa.”
Ý chí Đại Đạo đang lao về phía Diệp Quân nghe thấy tiếng quát phẫn nộ ấy xong thì lập tức biến sắc mặt. Nó ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tàn ảnh đang lao về phía mình. Tàn ảnh ấy như một ngọn núi lớn đang rơi xuống, sức mạnh to lớn như sắp chèn chết nó.
Thấy tàn ảnh phóng ra sức mạnh quá lớn, ý chí Đại Đạo híp mắt lại, không dám lơ là mà nhưng tấn công chuyển sang phòng thủ. Nó chặn hai tay trước ngực, một luồng khí tức Đại Đạo mạnh mẽ xuất phát từ đôi tay của nó rồi tạo thành một tấm lá chắn phóng ngự khủng khiếp.
Bụp!
Bức tường chắn ấy nhanh chóng vỡ nát, ý chí Đại Đạo đã bị tàn ảnh đánh bay.
Sau khi dừng lại, nó nhìn ra xa thì thấy có một người đàn ông mặc áo bào màu đen, gương mặt phủ kín phù văn cổ xưa, trông vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, ý chí Đại Đạo biến sắc mặt: “Ngươi là Nghịch Đạo Hình Đồ!”
“Ha ha!”
Người đàn ông bật cười như tiếng sấm: “Ngươi mà cũng biết ta à?”
Thấy người đàn ông thừa nhận thân phận, ý chí Đại Đạo lập tức có vẻ kiêng dè.
Nghịch Đạo Hình Đồ.
Thời đại nay đã rất nhiều người quên đi con người này, nhưng nó thì biết. Người này đã là cường giả đỉnh cao của văn minh vũ trụ cấp chín từ khi nó còn chưa quản lý nền văn minh này. Hơn nữa, ông ta còn là một kẻ nghịch đạo, từng một mình tấn công cả văn minh vũ trụ cấp mười.
Hơn thế nữa, sau khi tấn công Đại Đạo của văn minh vũ trụ cấp chín thì mới đến cấp mười. Có thể nói, nếu không nhờ người này thì chưa chắc nó đã đủ khả năng nắm giữ văn minh vũ trụ cấp chín.
Nó không ngờ người này vẫn còn sống.
Nghịch Đạo Hình Đồ tiến lên trước một bước, vừa định ra tay nhưng chợt nghĩ gì đó nên ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu Dương, cậu đi về phía bên phải đi, đại ca đang chờ”.
Diệp Quân nhìn ý chí Đại Đạo và yêu vương Thái Cổ, Nghịch Đạo Hình Đồ cười nói: “Cậu cứ đi đi, bọn này với ta chỉ như muỗi thôi, không phải lo”.
“Hỗn láo!”
Ý chí Đại Đạo không thể chấp nhận được lời sỉ nhục ấy nên quát lớn, sau đó tung một quyền về phía Nghịch Đạo Hình Đồ.
Nghịch Đạo Hình Đồ vung tay lên, ý chí Đại Đạo đã bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, nó sững sơ nói: “Ngươi...”
Nghịch Đạo Hình Đồ liếc nó một cái: “Ngươi kém xa người tiền nhiệm đó”.
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, gương mặt vốn lạnh lùng chợt mỉm cười nói: “Mời!”
Diệp Quân không nhì nhằng nữa mà chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối”.
Dứt lời, hắn ngự kiếm bay đi, loáng cái đã biến mất.
Thái Cổ Khưu híp mắt lại, sau đó cất bước định ngăn Diệp Quân lại. Nhưng lúc này đã có một luồng khí tức mạnh mẽ chặn đứng ông ta lại.
Thái Cổ Khưu ngoái đầu nhìn thì thấy Nghịch Đạo Hình Đồ đang lườm mình.
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn lại với vẻ không hề sợ hãi, ông ta không sợ Nghịch Đạo Hình Đồ nên lập tức nắm chặt tay phải lại, vô vàn sức mạnh tích tụ. Ông ta đang định ra tay thì có một tia sáng trắng đáp xuống bên cạnh.
Tia sáng tản đi, Cửu Châu Chủ chầm chậm đi tới.
Cửu Châu Chủ nhìn Nghịch Đạo Hình Đồ rồi bình tĩnh nói: “Để họ đi đi!”
Thái Cổ Khưu nhíu mày vì thấy hơi khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều mà buông tay rồi phân tán sức mạnh đi.
Ý chí Đại Đạo cau có, nó định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt của Cửu Châu Chủ xong thì đành im. Vì nó biết Cửu Châu Chủ nói vậy chắc chắn là ý của Tổ Đạo.
Thượng Thương Chủ xuất hiện bên cạnh Nghịch Đạo Hình Đồ, ông ta cười nói: “Tứ ca, sao đến muộn thế?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “Vướng chút việc”.
Thượng Thương Chủ gật đầu, sau đó liếc nhìn nhóm ý chí Đại Đạo: “Định xử lý hội này thế nào?”
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn theo rồi nói: “Để xem đã, thích đánh thì đánh, sao cũng được”.
Nhóm Cửu Châu Chủ không hề có ý định ra tay.
Thấy vậy, Nghịch Đạo Hình Đồ cũng thôi, sau đó biến mất cùng Thượng Thương Chủ.
Hai bọn họ đi rồi, ý chí Đại Đạo không nhịn được hỏi: “Tại sao lại thả họ về Thiên Mộ?”
Cửu Châu Chủ: “Đánh cả cụm không phải tốt hơn à?”
Ý chí Đại Đạo ngẩn ra rồi bật cười: “Đám nghịch chủng này đáng phải chết lâu rồi”.
Cửu Châu Chủ im lặng nhìn về phía Thiên Mộ Giới.
Loáng cái, Diệp Quân đã ngự kiếm đến một tinh không, có các bia mộ đứng sưng sững ở sâu bên trong, toàn bộ bia đều có màu đỏ máu trông rất đáng sợ.
Hắn chợt thấy nghi hoặc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cậu Dương”.
Đúng lúc nay có một giọng nói vang lên bên cạnh, Diệp Quân ngoái đầu nhìn thì thấy là Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đã tới.
Nhìn thấy hai bọn họ, hắn nói: “Nơi này an toàn chứ?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “An toàn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó ngã thẳng xuống, Thượng Thương Chủ vội đỡ hắn dậy, nhưng hắn đã ngất xỉu.
Thấy thế, hai người ngẩn ra, Nghịch Đạo Hình Đồ đi tới cạnh Diệp Quân rồi nhìn phong ấn Ác Đạo ở mi tâm hắn, sau đó ông ta nghiêm mặt nói: “Phong ấn này...”
Thượng Thương Chủ: “Là phong ấn Ác Đạo”.
Ác Đạo!
Chương 2552: Hình như đã từng gặp
Nghĩ tới người phụ nữ đó, Thượng Thương Chủ cũng nghiêm mặt, đúng là cô ta hơi mạnh một cách khác thường.
Nghịch Đạo Hình Đồ quan sát phong ấn ấy một lát xong thì lại nhìn Diệp Quân rồi chấn động nói: “Không ngờ cậu ta luôn phải chống chọi với phong ấn này trong lúc chiến đấu, sức mạnh ý chí được phết đấy”.
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Cậu Dương này không đơn giản, nếu không tại phong ấn này thì ý chí Đại Đạo không thể là đối thủ của cậu ta được”.
Diệp Quân vừa chống lại phong ấn Ác Đạo vừa chiến đấu đến tận lúc này đúng là có sức mạnh ý chí rất lớn.
Nghịch Đạo Hình Đồ gật gù, ông ta cũng thấy ngạc nhiên trước sức mạnh ý chí của Diệp Quân. Ông ta quan sát mi tâm hắn một lát, sau đó chợt nghiêm nghị nói: “Phong ấn này rất mạnh, e là chỉ có đại ca mới xử lý được”.
Thượng Thương Chủ: “Để cậu ta nghỉ ngơi đã”.
Nghịch Đạo Hình Đồ chợt xòe tay ra, một quả màu vàng xuất hiện. Quả ấy vừa xuất hiện thì đã có một hương thơm bốc lên ngào ngạt. Thượng Thương Chủ thoáng ngạc nhiên nói: “Huynh vẫn còn quả Đạo Nguyên cơ à?”
Quả Đạo Nguyên này không phải vật tầm thường, mà là thánh vật của văn minh vũ trụ cấp mười. Cây Đạo Nguyên mọc ra quả này đã tuyệt chủng từ lâu, vì thế loại quả này rất hiếm.
Nghịch Đạo Hình Đồ cười nói: “Còn mỗi một quả thôi”.
Nói xong, ông ta đặt Nguyên Quả trên bụng Diệp Quân, loáng cái nó đã biến thành một tia sáng rồi chui vào cơ thể hắn.
Ngay sau đó, trong người Diệp Quân đã ngập tràn linh khí, các linh khí ấy bắt đần lan đến khắp cơ thể hắn để hồi phục cơ thể.
Lúc này, cơ thể hắn có thể gọi là suy kiệt.
Thượng Thương Chủ chợt nhìn ra phía ngoài Thiên Mộ Giới rồi trầm giọng nói: “Chắc họ không bỏ qua vậy đâu”.
Nghịch Đạo Hình Đồ gật đầu: “Đi gặp Tam tỷ thôi”.
Nói rồi, ông ta cùng Thượng Thương Chủ đã biến mất.
Trong Tiểu Tháp.
Thiên Thần lên ngôi hoàng đế xong thì ngày nào cũng bận tối mắt, vì gã đang phải tiếp quản một cục diện rối ren, thêm biến cố đến bất ngờ nữa nên bây giờ cả vương triều loạn như cào cào.
Đương nhiên tổng quan thì vẫn ổn, tuy Thiên Tông Đế đã bị giết nhưng nền móng của cả vương triều vẫn không bị lay động. Nhưng Thiên Thần không có kinh nghiệm, vì thế đã có khá nhiều loạn tử xuất hiện.
Thiên Thần đang phê duyệt đống tấu chương chất như núi trong đại điện.
Lúc này, Tần nương nương chợt đi vào.
Thiên Thần bỏ bút xuống rồi nói: “Mẹ”.
Tần nương nương gật đầu, sau đó đi tới cạnh gã rồi cười nói: “Sao rồi?”
Thiên Thần cười trừ: “Không đơn giản như con nghĩ”.
Tần nương nương lắc đầu cười: “Con ngốc, con là hoàng đế rồi mà, đương nhiên không thể đơn giản được rồi. Vả lại, con cũng phải nghĩ cách đi, để văn võ bá quan tự lo việc và thuận theo mình, như thế mọi việc sẽ suôn sẻ. Nói một cách đơn giản là con chỉ cần đề ra phương hướng, việc còn lại thì giao cho người bên dưới làm. Đương nhiên phải giao cho người có tài, không được chọn bừa, không thì phương hướng có tốt đến mấy cũng không có ý nghĩa gì”.
Thiên Thần gật đầu: “Con còn phải học hỏi nhiều”.
Tần nương nương: “Không vội, cứ từ từ”.
“Không biết Diệp huynh sao rồi”, Thiên Thần chợt nói.
Diệp Quân.
Tần nương nương thoáng vẻ phức tạp, bây giờ bà ta đã thấy hơi hối hận. Nếu khi ấy Thiên Thần không cản bà ta lại thì bà ta đã làm chuyện sai lầm lớn rồi.
Thế lực phía sau Diệp Quân có khả năng cao đến từ văn minh vũ trụ trên cấp mười, thế giới trong Tiểu Tháp này thật sự rất đáng tin.
Thiên Thần: “Hi vọng huynh ấy vẫn bình an”.
Tần nương nương tỉnh lại trong suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhưng không nói gì mà chỉ có vẻ lo lắng.
Diệp công tử có lai lịch phi phàm, nhưng đối thủ của hắn cũng không đơn giản.
Nhất là cường giả thần bí đã phong ấn tu vi của hắn.
Ở một nơi khác, Phạn Thiện im lặng ngồi dưới đất.
Cô ta biết Diệp Quân đang đánh nhau bên ngoài, không biết tình hình sao rồi.
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Hắn vẫn ổn”.
Phạn Thiện ngẩng lên: “Ai...”
Một Tiểu Tháp màu vàng mờ ảo xuất hiện. Phạn Thiện nhìn nó rồi vội hỏi: “Hắn không sao chứ?”
Tiểu Tháp: “Ừm, cô không phải lo, cứ yên tâm tu luyện ở đây”.
Phạn Thiện thoáng do dự rồi nói: “Ta ra ngoài xem được không?”
Tiểu Tháp: “Được, hơn nữa ta còn đến nhờ cô giúp”.
Phạn Thiện tò mò: “Giúp gì?”
Tiểu Tháp: “Cô ra ngoài rồi thì nắm tay hắn hộ ta”.
Phạn Thiện chớp mắt: “Thế thôi ư?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Đương nhiên nó không quên nha đầu này có thể chữa trị cho Diệp Quân, mà nó thấy điều này cũng rất lạ.
Phạn Thiện gật đầu, sau đó đứng dậy: “Ra ngoài bằng cách nào?”
Tiểu Tháp: “Ta đưa cô đi”.
Phạn Thiện: “Tiểu Tháp”.
Tiểu Tháp: “Sao thế?”
Phạn Thiện đi tới gần nó rồi quan sát một lúc mới nói: “Tại sao ta thấy ngươi quen quen nhỉ, chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Tiểu Tháp trầm mặc nói: “Cô đừng dọa ta”.
Phạn Thiện: “Ta thấy quen thật mà”.
Tiểu Tháp đang định lên tiếng thì Phạn Thiện đã xua tay: “Thôi, ngươi đưa ta ra ngoài trước đi”.
Tiểu Tháp: “Cô thấy ta quen thật à?”
Phạn Thiện gật đầu: “Ừ, cảm giác như hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng ta nhớ chưa gặp ngươi bao giờ. Haizz, kệ đi, chắc không có gì đâu, vì lúc ta cho lợn ăn, thấy con nào cũng quen”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2553: Kết nghĩa
Diệp Quân nằm trên một tảng đá lớn ở bên ngoài, tinh hà mênh mông trên đỉnh đầu sâu không thấy đáy.
Lúc này, tuy hắn đã ăn một quả Đạo Nguyên, nhưng tác dụng vẫn chưa quá rõ rệt, vết thương trên thể xác của hắn mới hồi phục được khoảng bảy, tám phần. Nhưng hắn vẫn đang hôn mê, vì thần hồn chưa hồi phục.
Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn.
Hơn nữa, phong ấn Ác Đạo ở mi tâm của hắn vẫn chưa biến mất nên trong người hắn vẫn còn tàn dư của sức mạnh Ác Đạo.
Thấy Diệp Quân vẫn mê man bất tỉnh, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều có vẻ lo lắng. Họ biết là do séc mạnh Ác Đạo, nhưng lại không làm thế nào được. Sức mạnh của phong ấn này đến họ cũng không lay chuyển được, mà cũng không dám liều, dẫu sao nó cũng đang ở trong người của Diệp Quân.
Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt xuất hiện.
Trông thấy cô ta, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của Diệp Quân, Phạn Thiện đã rơi nước mắt, sau đó vội vàng chạy tới cạnh rồi nắm lấy tay hắn: “Ngươi… sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Thượng Thương Chủ đang định lên tiếng thì bất chợt ngẩn người, vì ông ta phát hiện sức mạnh Ác Đạo trong người Diệp Quân đang dần biến mất.
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cả hai cùng nhìn về phía Phạn Thiện.
Là nhờ cô gái trẻ này.
Cả hai đều thầm thấy ngỡ ngàng, tiểu nha đầu này có thể hấp thu sức mạnh Ác Đạo ư?
“Khụ!”
Đúng lúc này, Diệp Quân ho sặc sụa.
Phạn Thiện vội gọi: “Diệp Quân…”
Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, khi nhìn thấy Phạn Thiện, hắn nhoẻn miệng cười: “Ta vẫn còn sống hả?”
Phạn Thiện thụi vào vai hắn rồi lườm: “Đừng nói linh tinh, lợn nhà nuôi còn sống chán sống chê, huống chi một con người như ngươi”.
Diệp Quân cạn lời
Thượng Thương Chủ ở cạnh đó cười nói: “Cậu Dương, cậu tỉnh lại là tốt rồi”.
Diệp Quân nhìn Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ, sau đó định ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân rã rời như bùn nhão.
Phạn Thiện thấy thế thì vội đỡ hắn dậy.
Diệp Quân nghiêm túc nói với Thượng Thương Chủ: “Cảm ơn hai vị tiền bối đã giúp đỡ, à mà đừng gọi ta là cậu Dương nữa. Hai vị tiền bối đều lớn tuổi hơn ta, nếu hai vị không chê thì ta gọi hai vị là lão ca nhé?”
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ đưa mắt nhìn nhau, Thượng Thương Chủ cười nói: “Chúng ta đều là kẻ nghịch đạo, Tổ Đạo sẽ không tha cho, đã thế còn có một bồ nhân quả nghịch đạo, cậu chắc chưa?”
Diệp Quân: “Không giấu gì hai vị, ta cũng thế thôi, ngoài ra còn có hai kẻ địch rất mạnh là Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo… nhân quả trên người ta khéo còn nhiều hơn hai vị lão ca đấy…”
Thượng Thương Chủ bật cười ha hả: “Nói vậy thì chúng ta là người đồng đạo rồi”.
Diệp Quân chầm chậm đứng dậy hành lễ: “Tiểu đệ tham kiến hai vị đại ca!”
Thượng Thương Chủ đỡ hắn dậy rồi cười nói: “Diệp đệ, không giấu gì đệ, chúng ta có tám người đã kết nghĩa với nhau. Giờ thêm đệ nữa là chín, mà đệ nhỏ tuổi nhất nên gọi là Tiểu Cửu nhé”.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Vậy là đệ còn có mấy đại ca nữa ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Còn năm đại ca và một tam tỷ nữa, ha ha!”
Diệp Quân cười nói: “Cuối cùng đệ cũng tìm thấy tổ chức rồi”.
Thượng Thương Chủ phì cười: “Hoan nghênh gia nhập!”
Nghịch Đạo Hình Đồ ở bên cạnh cũng cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp nhị ca trước, huynh ấy mới gọi bảo chúng ta dẫn đệ đi gặp huynh ấy trước”.
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Đi gặp nhị ca thôi, chắc huynh ấy cũng chờ lâu rồi”.
Diệp Quân: “Vâng”.
Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ dẫn Diệp Quân cùng Phạn Thiện rời đi, trên đường đi, Phạn Thiện nhìn ngó các bia mộ màu đỏ máu ở xung quanh với vẻ sợ hãi, sau đó không nhịn được mà đi sát vào người Diệp Quân.
Diệp Quân tò mò nhìn các bia mộ ấy rồi hỏi: “Hai đại ca, mấy tấm bia này là gì vậy?”
Thượng Thương Chủ nhìn các tấm bia ấy rồi đáp: “Toàn của kẻ nghịch đạo đấy”.
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Nhiều vậy ư?”
Thượng Thương Chủ: “Hàng chục tỷ năm cũng chỉ có bấy nhiêu kẻ nghịch đạo”.
Hàng chục tỷ năm.
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người.
Hắn cứ tưởng như vậy là nhiều lắm, nhưng không ngờ là tích luỹ của bấy nhiêu năm như vậy…
Phạn Thiện chợt nói: “Người ở đây còn sống hay chết rồi?”
Thượng Thương Chủ: “Có người đã ngủ say mãi mãi, có người vẫn còn thở”.
Diệp Quân gọi Thượng Thương Chủ: “Đại ca…”
Thượng Thương Chủ cười nói: “Ta đứng thứ năm, cứ gọi ta là Ngũ ca, người bên cạnh thì gọi là Tứ ca”.
Diệp Quân: “Ngũ ca, huynh vừa bảo những người ở đây đã ngủ say mãi mãi là sao?”
Thượng Thương Chủ giải thích: “Đệ không biết đấy thôi, nơi này tên là Thiên Mộ, là một nơi rất đặc biệt, mà không thuộc văn minh vũ trụ bên ngoài”.
Diệp Quân tò mò: “Không thuộc văn minh vũ trụ bên ngoài ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Nói một cách nôm na là nơi này thực chất không do Tổ Đạo quản lý, cũng là nơi duy nhất thuộc vũ trụ cấp mười không bị Tổ Đạo quản lý”.
Chương 2554: Ai tới chiến đấu sẽ được thành đạo ngay
Diệp Quân: “Ngũ ca nói rõ ra được không ạ?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Văn minh vũ trụ từ cấp một đến cấp mười ở bên ngoài được gọi chung là mười cấp vũ trụ. Mỗi vũ trụ đều có một Đại Đạo, mà người đứng đầu của các Đại Đạo ấy chính là Tổ Đạo. Tổ Đạo tạo ra trật tự và quy tắc cho vũ trụ, y quy định mỗi khi vũ trụ đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Trước kia, đệ nghe nói làm thế là để vũ trụ tiếp tục sinh tồn”.
“Không phải”.
Thượng Thương Chủ lắc đầu: “Bắt đầu lại thì tu vi của các sinh linh đều sẽ bị Ác Đạo của vũ trụ đó hấp thu, sau đó Ác Đạo sẽ dâng chúng lên cho Tổ Đạo… Dù là vũ trụ bất tận hay các sinh linh trong vũ trụ ấy thật ra đều là chất bổ dưỡng cho Tổ Đạo, y coi các vũ trụ và sinh linh là thức ăn của mình…”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Thượng Thương Chủ thở dài nói: “Trước kia, chúng ta cũng nghĩ y bắt đầu lại một vũ trụ là để cân bằng. Nhưng thật ra y đã lừa tất cả chúng ta. Nhưng cũng bình thường thôi, y chính là một Đại Đạo nên làm gì có tình cảm. Với y mà nói thì các vũ trụ cùng sinh linh chỉ là thức ăn thôi, giống như nuôi lợn vậy. Một khi sinh linh của một vũ trụ nào đó đủ mạnh rồi thì y sẽ lập tức cho bắt đầu lại vũ trụ đó ngay, sau đó hấp thu hết toàn bộ. Hơn nữa, còn hãnh diện tuyên bố là vì vũ trụ, vì chính nghĩa. Nếu đệ không tuân theo thì sẽ là kẻ nghịch đạo…”
Diệp Quân nhăn mặt.
Thượng Thương Chủ nói tiếp: “Ngoài ra, y còn chế định nhân quả và vận mệnh cho vũ trụ, dùng đó để khống chế các sinh linh, không cho họ vượt qua được giới hạn ấy. Hơn thế nữa, y còn cắt thời không của tất cả các sinh linh, để họ không thể Tự chứng Thành Đạo và hoàn thành Đạo Ngã Tự Tại”.
Diệp Quân: “Tự Chứng Thành Đạo ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Trên cảnh giới Thông Đạo là cảnh giới Đạo Cực. Cảnh giới này do Tổ Đạo tự phong và được nó hỗ trợ. Nhưng cảnh giới này là giới hạn cao nhất trong mười đạo vũ trụ hiện giờ. Vì Tổ Đạo chỉ cho phép sinh linh đạt đến cấp này. Nhưng thật ra, bên trên còn hai cảnh giới nữa, hai cảnh giới đó là Tự Chứng Thành Đạo và Đạo Ngã Tự Tại. Tự Chứng Thành Đạo là vượt qua vận mệnh và nhân quả do Tổ Đạo đặt ra, sẽ không bị nó khống chế nữa. Còn Đạo Ngã Tự Tại thì Đại Đạo là chính mình, mình là Đại Đạo, vượt qua giới hạn mười đạo văn minh…”
Diệp Quân: “Có người đạt đến Đạo Ngã Tự Tại chưa ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Theo ta được biết thì hiện giờ có hai người”.
Diệp Quân hỏi: “Ai thế ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Một là Tổ Đạo, hai là đại ca”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đại ca ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Đại ca đã đến cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, nhưng ra đời quá muộn. Trong khi đó, Tổ Đạo đã liên tục bắt đầu lại các vũ trụ hàng bao nhiêu năm nay rồi. Y không ngừng cắn nuốt các sinh linh, vì thế thực lực đã đạt tới một trình độ vô cùng đáng sợ. Đến đại ca cũng không địch lại nổi… Haizz, đại ca sinh ra quá muộn”.
Diệp Quân trầm mặc.
Lúc này, hắn nghĩ tới Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, không biết bây giờ, hai người này đang ở cảnh giới nào.
Nhất là Phạn Chiêu Đế, sau khi dung hợp Ác Đạo, thực lực của cô ta…
Diệp Quân không nghĩ nữa mà hỏi tiếp: “Ngũ ca, huynh vừa bảo đây là nơi duy nhất không bị Tổ Đạo quản lý ạ?”
Thượng Thương Chủ gật đầu rồi chỉ lên phía trước: “Đệ nhìn đi”.
Diệp Quân nhìn theo hướng ông ta chỉ thì thấy cuối tầm mắt có một vùng biển, đối diện biển là một khoảng không mênh mông vô tận.
Hắn thấy hơi nghi hoặc.
Thượng Thương Chủ nhìn về phía đó rồi nói: “Đó chính là biển Vô Giới, thế giới Thiên Mộ này từ đó mà ra đấy”.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Từ đó mà ra ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Ừ, còn sao mà tạo ra được thì ta cũng không rõ, chắc đại ca biết đấy”.
Diệp Quân: “Chúng ta qua đó bây giờ ạ?”
Thượng Thương Chủ lắc đầu rồi cười trừ nói: “Không qua được đâu”.
Diệp Quân: “Tại sao ạ?”
Thượng Thương Chủ nhìn về phía biển rồi nghiêm nghị nói: “Nơi đó rất kinh khủng, ai vào cũng bị tan xác, linh hồn cũng bị tiêu diệt, nhân quả của kiếp trước hay kiếp này đều tiêu tan…”
Diệp Quân nhìn về phía biển, từ ngoài nhìn vào thì thấy nó như bao biển lớn khác, không hề có gì đặc biệt cả.
Hắn nhìn ra xa hơn thì chỉ thấy một khoảng không mênh mông, từ đây đến đó cũng không xa, chỉ khoảng vạn trượng, nhưng tầm mắt của hắn không thể nhìn xuyên thấu được, thần thức thì càng không thể đến gần, vì vừa lại gần là biến mất ngay.
Diệp Quân cũng dần nghiêm mặt, nơi này có vẻ hơi kỳ lạ.
Đúng lúc này, Nghịch Đạo Hình Đồ chợt dựng tai lên nghe, sau đó thì nhíu mày lại.
Thượng Thương Chủ hỏi: “Tứ ca, sao thế?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “Lục đệ báo phía Tổ Đạo có hành động lớn… cường giả cùng các thế lực lớn của mười cấp vũ trụ đều tham gia”.
Thượng Thương Chủ ngẩn ra rồi tò mò hỏi: “Y ra điều kiện gì cho họ nhỉ?”
Nghịch Đạo Hình Đồ nhìn nhăn mặt nhìn Thượng Thương Chủ: “Ai tới chiến đấu sẽ được thành đạo ngay!”
Chương 2555: Cùng một đạo
“Mẹ kiếp!”
Nghe Nghịch Đạo Hình Đồ nói như vậy, Thượng Thương Chủ không nhẫn nhịn được, tức giận mắng.
Ai đến chiến đấu đều được thành Đạo ngay .
Nghe thấy câu này, sắc mặt Diệp Quân cũng tối sầm, sự cám dỗ quá lớn, lại còn là do Tổ Đạo nói ra, vô số cường giả đang nỗ lực thăng cấp nhất định sẽ phát điên, đặc biệt là những cường giả tuổi thọ đã tận.
Nghịch Đạo Hình Đồ nói: “Chúng ta đi gặp Nhị ca trước đi.”
Thượng Thương Chủ gật đầu, “Ừ.”
Mọi người đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ trong chốc lát, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ dẫn theo Diệp Quân đi tới một khu vực sườn núi, nơi đây có một tấm bia đá đỏ như máu.
Nghịch Đạo Hình Đồ đi đến chỗ tấm bia đá, nhếch miệng cười, “Nhị ca.”
Tấm bia đá khẽ rung lên, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng thong thả đi ra từ bên trong, người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất hơn người, đôi mắt sáng ngời, mặt nở nụ cười nhạt, phong độ phi phàm.
Thượng Thương Chủ đột nhiên liếc nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hiểu ý, lập tức sải bước tiến lên hành lễ: “Kính chào Nhị ca.”
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, không kiêu ngạo không xu nịnh.
Một lát sau, người đàn ông áo trắng cười nói: “Cũng không tệ.”
Nghe vậy, Thượng Thương Chủ và Nghịch Đạo Hình Đồ âm thầm thả lỏng, trong mấy huynh muội bọn họ, vị Nhị ca này và Tam tỷ rất khó gần, nhất là vị Nhị ca này, đừng thấy ông ta lịch sự nhã nhặn mà lầm, thật ra là người có tính tình kiêu ngạo nhất trong đám bọn họ, rất ít có người có thể khiến ông ta coi trọng.
Người đàn ông áo trắng đột nhiên nói: “Đi gặp đại ca.”
Nói xong, ông ta quay người bước về đằng xa.
Mọi người đi theo, trên đường, Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông áo trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Thương Chủ, nói nhỏ: “Ngũ ca, vị Nhị ca này có lai lịch thế nào vậy?"
Thượng Thương Chủ nhìn thoáng qua người đàn ông áo trắng đang đi tuốt đằng trước, cười đáp: “Nhị ca từng là truyền kỳ của cả một thế hệ, huynh ấy sinh ra trong một thị trấn nhỏ thuộc nền văn minh vũ trụ cấp 3, có đạo thể bẩm sinh, 10 tuổi bắt đầu tu võ, 16 tuổi đã là bất khả chiến bại, 20 tuổi đã xông vào nền văn minh vũ trụ cấp 4 bằng sức lực của một mình. 29 tuổi vô địch vũ trụ cấp bốn, 32 tuổi đánh bại nền văn minh vũ trụ cấp năm; Khi huynh ấy 100 tuổi, đã đánh vào nền văn minh vũ trụ cấp chín, khi ấy các thiên tài cùng thời đại đều bị lu mờ. Sau này, khi sắp bước vào nền văn minh vũ trụ cấp mười, huynh ấy đã thu hút sự chú ý của Tổ Đạo, Tổ Đạo muốn chiêu hàng, huynh ấy không đồng ý, thế là phát động Đại Đạo Thiên Khiển, khiến cho mấy trăm vị cường giả cảnh giới Thuận Đạo đuổi giết, những cường giả này cho dù là thực lực thấp nhất cũng đã ngang bằng với Khưu Yêu Vương của yêu tộc Thái Cổ.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Quân thoáng thay đổi, vội hỏi, “Về sau thì sao?”
Thượng Thương Chủ cười nói: “Về sau mấy trăm vị cường giả cảnh giới Thuận đạo và hơn mười vị cường giả Cực Đạo đều bị chém chết!”
Diệp Quân thật lòng lòng nói: “Ngầu quá!"
Thượng Thương Chủ cười, sau đó lại nói: “Chuyện này còn chưa xong đâu, Nhị ca còn xông thẳng vào Tổ Đạo Giới, đánh một trận với Tổ Đạo kia.”
Diệp Quân chớp mắt, không tiếp tục hỏi kết quả.
Thượng Thương Chủ nhìn về người đàn ông áo trắng đi đằng xa, trong mắt lộ vẻ kính trọng, “Tuy rằng Nhị ca không thể đánh thắng Tổ Đạo, thế nhưng huynh ấy cũng đã cũng bình yên vô sự rút lui, hơn nữa, còn chém giết đến máu chảy thành sông ở Tổ Đạo Giới.”
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo trắng đi đằng trước, “Nhị ca tên là gì?”
Thượng Thương Chủ mỉm cười nói: “Chúng ta cũng không biết, chúng ta chỉ biết lúc trước người khác đều gọi huynh ấy là Quân Đế, Đế này không phải là Đế của các tiểu vũ trụ, mà là sau khi đánh tan toàn bộ nền văn minh vũ trụ cấp mười, còn phá vỡ giới hạn nhân quả vận mệnh của Tổ Đạo, Tự Chứng Thành Đế.
Đánh tan toàn bộ nền văn minh vũ trụ cấp mười!
Phá vỡ giới hạn nhân quả vận mệnh của Tổ Đạo!
Diệp Quân tỏ vẻ kích động, “Mạnh quá.”
Thượng Thương Chủ cười ha ha: “Nhị ca mạnh thật mà!”
Đúng lúc này, Quân Đế đột nhiên ngừng lại, Diệp Quân nhìn xem thì thấy cách Quân Đế không xa có một tấm bia đá đỏ như máu đang sừng sững ở đó, tấm bia đá đỏ như máu này là tấm bia đá lớn nhất giữa sân, cực kỳ nổi bật.
Mà ở phía trước tấm bia đá đó có một cô gái đang đứng.
Thượng Thương Chủ bên cạnh Diệp Quân, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đây là Tam tỷ.”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía cô gái, chỉ thấy cô gái này mặc một bộ váy thủy mặc, tay cầm quyển trục, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại điềm tĩnh thanh nhã, đoan trang như ngọc.
Đúng vào lúc này, Quân Đế đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mỉm cười nói: “Làm phiền rồi.”
Diệp Quân hơi ngờ ngợ.
Thượng Thương Chủ vội nhắc nhở: "Lão Thất, lúc trước ông nội đệ đi ngang qua đây từng để lại một thanh kiếm khí giúp Đại ca trấn áp Tổ Đạo Thiên Khiển, hiện giờ Tổ Đạo Thiên Khiển trong cơ thể Đại ca đã tan biến gần hết, nhưng ông nội đệ từng nói thanh kiếm khí này chỉ có đệ mới có thể lấy ra được."
Nghe vậy, Diệp Quân hiểu ra ngay.
Đây là ông nội tạo cơ duyên cho hắn, không thì với thực lực của ông nội, chắc chắn có thể hoàn toàn hủy diệt Tổ Đạo Thiên Khiển trên người Đại ca.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Quân chợt thấy ấm áp, đúng là ông nội, máu mủ tình thâm.
Diệp Quân đi đến trước mặt tấm bia đá, lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên bên trong tấm bia đá, “Ngươi đã kết nghĩa với mấy người Lão Ngũ rồi à??”
Diệp Quân vội làm lễ, “Đúng vậy, Đại ca.”
Thanh âm kia cười to: “Chàng trai trẻ, ngươi cần phải nghĩ kỹ, đám bọn ta đều là kẻ nghịch đạo, cả đời này không đội trời chung với Tổ Đạo!”
Diệp Quân cười nói: “Trùng hợp quá, mọi người đã là huynh đệ, còn là người cùng một đạo nữa.”
Bình luận facebook