-
Chương 2691-2695
Chương 2691: Vùng cấm Cổ Hoang
Cắn nuốt kiếm linh!
Tàn kiếm này tên Yểm Nhật, là bội kiếm của vị Đại Đế Đế Kiếm Tông, trong Đế Kiếm Tông, địa vị của nó vô cùng cao. Công Song sở dĩ dám mạo hiểm cắn nuốt nó có ba nguyên nhân, một trong số đó là ông ta chấp chưởng Kiếm Tông tới nay, kiếm Yểm Nhật này chưa từng chấp nhận ông ta.
Thứ hai, Yểm Nhật chính là đế binh, nếu như có linh thực thể thì khi cắn nuốt, thực lực của ông ta sẽ được nâng lên rất nhiều, phải biết cho dù là trong Đế Cảnh cũng phân ra mạnh yếu.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là bây giờ kiếm này đang trong trạng thái trọng thương!
Nếu nó không trọng thương thì có cho thêm một trăm lá gan, ông ta cũng không dám suy nghĩ đến chuyện viễn vông này.
Ngay sau khi kiếm Yểm Nhật tiền vào thức hải của ông ta, Công Song hưng phấn đến mức khó lòng kiểm soát, nhưng một khắc sau, ông ta cảm nhận được gì đấy mà sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt trợn tròn: "Sao có thể!! Không!! Không!!"
Thân thể Công Song run lên kịch liệt, trong mắt của ông ta có vô số ánh kiếm lấp lóe.
Qua một lúc lâu sau, Công Song bình tĩnh lại, nhưng ánh kiếm trong mắt ông ta vẫn không hề tiêu biến, ông ta nhìn hai tay của mình, trên mặt lộ vẻ xem thường: "Chỉ là hạng kiến con mà vọng tưởng đòi ta nhận làm chủ, đúng là điếc không sợ súng. Người từng theo Kiếm Đế như ta, sao có thể coi trọng một kẻ tầm thường?"
Yểm Nhật không rời khỏi thân thể này, có còn phải dùng thân thể này để khống chế toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Nghĩ tới đây, Công Song lại nhớ đến đám người đang bày mưu nhằm vào Diệp Quân, ánh mắt của nó lập tức lạnh đi: "Ngu xuẩn, dám vọng tưởng mưu hại một vị Đại Đế, đúng là ngu không thể tả. Tự bản thân ngu thì thôi đi, còn muốn dẫn theo Đế Kiếm Tông cùng hủy diệt với ngươi à, ta phải ngăn cản thôi".
Nó vẫn có cảm tình với Đế Kiếm Tông, dù sao đây là nơi do chủ nhân nó sáng lập, cũng là tâm huyết của chủ nhân nó.
Một lát sau, Yểm Nhật đi ra ngoài, bây giờ nó muốn tiếp quản toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Phủ đệ tộc Đệ Nhất.
Sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trở về, cô ta đi thẳng đến hoa viên của mình, mà dám người tộc Đệ Nhất ở bên ngoài thì đang run lẩy bẩy, họ biết tộc trưởng đang tức giận!
Mỗi lần tộc trưởng tức giận thì sẽ đến hoa viên nhỏ của mình, những lúc như thế, ngoại trừ Đệ Nhất U ra, không ai dám bước chân tới gần.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi bên cạnh hồ, cô ta nhìn cá bơi trong nước, sắc mặt lạnh như hầm băng, những chú cá kia như thể cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ta nên đua nhau bơi ra xa, nép vào trong thành hồ.
Trong mắt cô ta không hề che giấu nỗi thất vọng, nhưng không bao lâu sau, sự thất vọng đó lại biến thành nghi ngờ, rồi cuối cùng là trở về với sự bình tĩnh.
Một lúc sau, cô ta đứng dậy rời đi.
Trong đình viện cũ nát, Diệp Quân đang tựa vào một cái cột gỗ mà đọc sách Cổ Sử say sưa ngon lành.
Quyển Cổ Sử này viết rất chi tiết, bên trong ghi lại từ hào quang từng thời, phong tục từng nơi, các câu chuyện bên lề, đến pháp chế lẫn luật làng, y dược thiên văn, không gì là không có, có thể nói là đã viết ra từng ngóc ngách của thời đại đó.
Trong lịch sử sáu mươi tỷ năm qua, thời đại Đế Giả và Thập Hoang thực sự có rất rất nhiều thiên tài xuất hiện, ngoại trừ Đại Đế còn có rất nhiều người kinh tài tuyệt diễm, mặc dù họ không trở thành Đại Đế nhưng cũng đã trở thành một huyền thoại lịch sử trong toàn bộ Thập Hoang.
Từ quyển Cổ Sử này, hắn còn biết một chuyện là thời đại Đế Giả và Thập Hoang này cũng có Thiên Đạo.
Hơn nữa Thiên Đạo này đã tồn tại cực kỳ lâu.
Vị Mục Đế kia viết về Thiên Đạo như thế này: Sáu mươi tỷ năm trôi qua, Đại Đế thay đổi, nhưng Thiên Đạo vĩnh viễn tồn tại.
Sáu mươi tỉ năm?
Diệp Quân chau mày lại, tuổi thọ của sinh linh Thiên Đạo tất nhiên sẽ dài hơn với tuổi thọ của sinh linh bình thường khác, nhưng nếu nói là đã sống sáu mươi tỉ năm thì có hơi quá.
Thật ra lúc đầu hắn cũng cảm nhận được Thiên Đạo.
Khi hắn thành Đế, có pháp tắc và đạo tắc đã hàng phục hắn, đó thật ra là của Thiên Đạo. Nhưng lúc ấy hắn không rảnh để quan tâm nhiều về Thiên Đạo đến vậy.
Sau khi đọc xong toàn bộ Cổ Sử, hắn không chỉ có một hiểu biết nhất định về lịch sử toàn bộ thời đại Cổ Sử đến nay, mà còn nắm được rõ ràng về các thế lực gia tộc Đại Đế cùng Tiên Tông.
Sáu mươi tỉ năm qua tổng cộng xuất hiện mười một vị Đại Đế, mười một vị này xuất hiện cũng kéo theo sự quật khởi của mười thế lực siêu cấp, bởi vì tộc Đệ Nhất xuất hiện đến hai vị Đại Đế.
Trong đó có sáu gia tộc Đại Đế siêu cấp, theo thứ tự là Quân tộc, Mục tộc, Tần tộc, Nguyên tộc, tộc Đệ Nhất, Đế tộc, và bốn tông môn siêu cấp, theo thứ tự là Thần Tông, Đạo Tông, Đế Tông và Đế Kiếm Tông.
Nơi này được gọi là Thập Hoang cũng bởi vì mười thế lực siêu cấp này, mỗi một gia tộc Đại Đế và tông môn siêu cấp đều chiếm đóng một hoang, sau đó Đế tộc sa sút, bị đuổi ra khỏi Thập Hoang, đến nơi xa xôi hẻo lánh sống tạm, còn địa bàn của họ thì bị các thế lực còn lại chia cắt.
Đế tộc là phe chịu thiệt nhất rồi!
Chủ yếu là vì không có người nối dỗi, sau khi Đế Uyên ngã xuống thì liên tục mấy đời sau Đế tộc không hề xuất hiện lấy một vị cường giả nào là thiên tài, vì vậy bọn họ chỉ có thể bị lép vế.
Còn thời đại Đế Giả thật ra cũng là một thể với Thập Hoang, cũng thuộc về phạm vi Thập Hoang, nếu bảo thời đại Đế Giả là mỗi một gia tộc Đại Đế mở ra cho mình một vũ trụ, thì cũng có chút tương tự với các nước chư hầu trong vương triều cổ đại, họ đều ở trong cùng một đế quốc, nhưng bọn họ tự tách thành một thể độc lập.
Mà ở ngoài vũ trụ Thập Hoang còn có hai khu vực đặc biệt khác, một là nơi hắn từng đi ngang qua, gặp được các cự thú tiền sử, đó là một khu vực rất thần bí, được gọi là vùng cấm ở phía bắc Cổ Hoang, vùng cấm Cổ Hoang này vô biên vô hạn, sâu không lường được, rất bí ẩn.
Nghiêm túc mà nói, vùng cấm Cổ Hoang này thật ra cũng thuộc về Thập Hoang, có điều giữa chúng có một hàng rào tách biệt cả hai ra, nếu bên kia muốn sang đây thì cần phải trả giá rất lớn, mà từ bên này muốn sang bên kia cũng phải như thế, bởi vậy hai bên vẫn luôn sống yên ổn với nhau.
Tất nhiên nếu bên này xuất hiện Đại Đế thì lại khác!
Toàn bộ vùng cấm Cổ Hoang sẽ lập tức thần phục!!
Ngoại trừ vùng cấm Cổ Hoang còn có một thần bí khác, đó là di tích Toại Minh, nơi này còn bí ẩn hơn cả vùng cấm Cổ Hoang, đến nay vũ trụ Thập Hoang vẫn không thể khai thác được hoàn toàn nó, dựa vào Cổ Sử ghi chép, Thập Hoang đã có vô số năm thăm dò di tích Toại Minh này, nhưng có lẽ chỉ mới đào sâu được không tới một phần mười.
Nơi này là nơi hung hiểm nhất Thập Hoang, cũng là nơi thần bí nhất, bởi vì năm đó Đại Đế đầu tiên - cũng chính là Đại Đế tổ tiên của tộc Đệ Nhất chính là đi khai phá di tích này, khi ra ngoài mới đột phá lên Đại Đế.
Hắn cố ý tra xem thử nơi cuối cùng Đại Đế kia đi đến, nhưng Cổ Sử không ghi lại chi tiết đoạn này, chỉ đề vỏn vẹn vài câu, rất nhiều Đại Đế sau này đều không hiểu tại sao lại biến mất, còn có một vị Đại Đế khác đã trực tiếp ngã xuống, đó là Đại Đế Đế Uyên của Đế tộc.
Biến mất!
Diệp Quân biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến di tích Toại Minh. Một lúc sau, Diệp Quân cất Cổ Sử đi, sau đó lấy quyển Di sử Toại Minh ra, đây là quyển sách được biên soạn dựa trên một ít đồ cổ còn sót lại bên trong di tích Toại Minh.
Chương 2692: Nhất Niệm
Diệp Quân đọc một lượt thì nhíu mày lại.
Bởi vì trong này chỉ ghi chép một vài đồ cổ, còn chi tiết liên quan đến toàn bộ di tích Toại Minh thì vô cùng ít ỏi, nhưng hắn bất ngờ phát hiện, trong này có nhắc đến một cái cây.
Một cái cây có thể kết ra quả Sinh Mệnh!
Đọc đến đây, Diệp Quân bỗng thốt lên mẹ nó!
Nền văn minh Thiên Hành!
Chu Chu lúc trước có nhắc đến di tích Toại Minh, cô gái tên Bi Tâm Từ kia đã cướp một cái cây ở Cựu Thổ, mà trong tộc Đệ Nhất, hắn lại phát hiện tổ tiên của tộc Đệ Nhất đã mang một cái cây nhỏ từ trong đó ra ngoài.
Câu thông lại với nhau, trực giác nói cho hắn biết, cây sinh mệnh của nền văn minh Thiên Hành này chắc chắn có liên quan đến di tích Toại Minh, mà bây giờ cây sinh mệnh Thiên Hành vô cùng có khả năng là đang ở dạng không hoàn chỉnh.
Đáng tiếc hiện tại hắn không thể về vũ trụ Quan Huyên, nếu không hắn đã đi tìm cái cây kia nói chuyện một chút.
Nghĩ đến cây sinh mệnh Thiên Hành, hắn lại nhớ đến mấy quả cây Nhất Niệm, Phục Vũ và Tịnh Sơ.
Lúc trước hắn đã hỏi cô cô, cô cô đã bảo hắn đừng lo lắng.
Còn Phục Vũ và Tịnh Sơ cũng không biết hiện tại như thế nào rồi. Diệp Quân lắc lắc đầu, hắn tất nhiên sẽ không quá lo cho các nàng ấy, Nhất Niệm có cô cô, Phục Vũ thì được cô cô Thanh Khâu dẫn đi, tự có sự phát triển mới, mà Tịnh Sơ thì cũng được đại bá thu nhận.
Hắn biết, lần tới khi gặp lại ba quả cây này thì họ sẽ khiến hắn kinh ngạc không thôi, nhất là Tịnh Sơ và Phục Vũ, thiên phú của hai bọn họ thật sự có chút biến thái.
Mà Nhất Niệm...
Không thể không nói, đúng là hắn có hơi nhớ đến Nhất Niệm chuyên đốt lửa kia.
Cũng không biết bây giờ cô ta như thế nào rồi, có bị người khác bắt nạt không.
Diệp Quân khẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ, hắn lật xem hết quyển Di sử Toại Minh, một lát sau rồi cũng cất đi, xem ra vẫn phải tự mình đến di tích Toại Minh một chuyến mới được.
Hắn rời khỏi căn nhà cũ kỹ, lúc đi trên đường thì ngẩng đầu nhìn bầu trời, phái chân trời có mây đen dày đặc, có có giọt mưa li ti rơi xuống, hắn vội tìm một quán rượu, vừa vào ngồi thì bên ngoài đã đổ mưa như xối nước.
Diệp Quân ngồi ở gần cửa sổ, một thiếu niên vội vàng đi đến cung kính hỏi: "Khách quan muốn ăn gì?"
Diệp Quân chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc, hắn nhìn thiếu niên kia, đây không phải là thiếu niên mua trứng sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Quân, thiếu niên Cố Trần hơi nghi hoặc một chút: "Khách quan?"
Diệp Quân cười nói: "Ta từng thấy ngươi".
Thiếu niên càng thêm nghi ngờ.
Diệp Quân nói: "Lúc trước ở thương hội, ta thấy ngươi mua trứng".
Cố Trần: "..."
Diệp Quân cười nói: "Sao ngươi lại đến đây làm công rồi?"
Cố Trần thấp giọng thở dài: "Hết cách rồi, ta vốn là học sinh của học viện Đệ Nhất, nhưng vì mua trứng nên đã tiêu sạch hết phí sinh hoạt nửa năm, nếu không tìm việc mưu sinh thì làm sao sống tiếp được".
Diệp Quân gọi một vài món ăn xong thì cười nói: "Ngươi có biết tỉ lệ ở đó rất thấp không?"
Cố Trần gật gật đầu: "Biết".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Vậy mà vẫn muốn đánh cược?"
Cố Trần lại thở dài: "Huynh đệ, nhìn cách ngươi ăn mặc thì hẳn không phải là người thường, ngươi không thể biết được những người sống ở tầng đáy như chúng ta khó khăn thế nào đâu, tuy ta vào được học viện Đệ Nhất, nhưng cha mẹ ta chỉ là người bình thường, ta không có chỗ dựa, không có chống lưng, muốn nổi bật hơn người khác là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu ta có thể mua được một quả trứng rồng thì sẽ hoàn toàn khác".
Càng nói, ánh mắt của gã càng phát sáng, nhưng thoáng chốc lại ảm đạm đi: "Bây giờ có nói những điều này cũng vô nghĩa, ta sắp bị buộc phải thôi học, bị đuổi rồi cha mẹ ta nếu biết..."
Cố Trần cười khổ: "Ta nợ nhiều khoản lắm".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại bị buộc thôi học?"
Cố Trần đang định trả lời thì đúng lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Trần Nhi".
Diệp Quân quay đầu nhìn, ở cửa quán rượu có một ông già đang tức giận nhìn Cố Trần, mà bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ, cả hai ăn mặc mộc mạc, chân phải của ông lão hình như bị thương nên phải chống gậy. Nhìn thấy hai người, sắc mặt Cố Trần lập tức trắng bệch, có chút sợ hãi.
Ông lão chống gậy đi về phía Cố Trần, ông ấy ném gậy vào người Cố Trần rồi cả giận nói: "Tên súc sinh này, khó khăn lắm mới vào được học viện Đệ Nhất mà còn không biết quý trọng, cứ phải làm xằng làm bậy ngày nào cũng đi mua trứng, bây giờ thì được gì, học viện sắp đuổi học đến nơi, con..."
Nói đến phần sau, ông lão đã rơi nước mắt, người phụ nữ bên cạnh cũng bật khóc.
Cố Trần vừa né vừa nói: "Cha, con xin thề sau này sẽ không đánh cược vào trứng nữa! Con con con mà còn làm vậy nữa thì không phải là người".
Ông lão đuổi đánh nửa ngày, vì đi đứng bất tiện nên không đuổi kịp, cuối cùng chỉ biết ngồi bệch xuống đất bật khóc, người phụ nữ kia cũng không ngừng rơi nước mắt.
Hai người khóc lóc nửa ngày, người phụ nữ kia mới đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, bà ta run rẩy lấy một cái túi vải ra, bên trong có một ít tiên tinh: "Chỉ cần con trả hết nợ và bảo đảm lần nữa làm người".
Đưa tiên tinh cho Cố Trần xong, người phụ nữ run giọng nói: "Trần Nhi, chúng ta đã cầu xin học viện cho con thêm cơ hộ, con nhất định phải biết hối cải thay đổi đấy!"
Cố Trần nhận lấy những viên tiên tinh kia, hơi nghi ngờ hỏi: "Cha mẹ lấy từ đâu ra vậy?"
Người phụ nữ lau nước mắt: "Cha bán nhà".
Cố Trần sửng sốt, nhìn ông lão ở một bên đang ngồi co quắp dựa vào tướng, hai tay ôm ngực, nước mắt lã chã.
Người phụ nữ nắm lấy tay Cố Trần, tận tình khuyên nhủ: "Con đừng bao giờ cược vào mấy quả trứng kia nữa".
Cố Trần xúc động, nước mắt cũng rơi xuống: "Được được, con nhất định không làm vậy nữa, sau này con sẽ cố gắng học tập".
Cứ như vậy, Cố Trần đỡ hai người rời khỏi quán rượu.
Nhìn ba người rời đi, Diệp Quân cười: "Hối cải để làm người mới, việc thiện lớn lao như thế".
Hắn nhanh chóng ăn hết một bàn đồ ăn, thanh toán xong xuôi thì đứng dậy rời đi, hắn đến thương hội Tiên Các để chuẩn bị mua một tấm bản đồ đến di tích Toại Minh.
Hắn muốn đến di tích đó để tìm hiểu thử tại sao Đại Đế lại biến mất, còn có cây Thiên Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà khi hắn vừa bước vào thương hội Tiên Các thì lập tức sửng sốt, cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng ở quầy bàn trứng, ném một cái túi vải lên quầy, xòe tay ra như vừa hít thuốc phiện: "Năm quả, ta muốn mua năm quả!!"
Thiếu niên kia chính là Cố Trần!
Chương 2693: Đạo pháp uyên thâm, không độ kẻ vô duyên
Tận năm quả trứng!
Cố Trần khệ nệ ôm chúng sang một bên rồi ngồi xổm xuống, vừa hít hà vừa lầm bầm: “Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ!"
Sau đó mở phong ấn số trứng ra.
Trước tiên là hai con chó ló đầu ra, mờ mịt nhìn bốn phía.
Sau là ba con gà kêu chíp chíp không ngừng.
Không có con rồng nào.
Cố Trần thẫn thờ ngồi bệt xuống, mặt cắt không còn hột máu, cả người run rẩy: “Ông trời khốn nạn... sao lại bạc bẽo với ta như thế?"
Có người thấy như vậy thì lộ vẻ thương hại, có người đồng cảm, cũng có người nhạo báng.
Diệp Quân chỉ lắc đầu rồi đi sang một sạp khác mua tấm bản đồ rồi rời đi.
Bỗng Cố Trần bật dậy, chạy đến tay bắt mặt mừng với một thiếu niên khác: “Ra là Nhạc huynh! Huynh cho ta mượn ba mươi viên Tiên Tinh được không? Mấy hôm sau cha mẹ ta gửi sinh hoạt phí tới ta sẽ trả lại!"
Người kia thấy gã thì như thấy ôn dịch, xua tay từ chối liên tục.
Cố Trần bị cự tuyệt dứt khoát như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Hồi trước còn xưng huynh gọi đệ mà giờ có ba mươi viên Tiên Tinh cũng không cho! Ta đúng là bị mù mới xem ngươi như huynh đệ!"
Thiếu niên kia không dây dưa với gã nữa mà lập tức tránh xa.
Cố Trần cười tự giễu: “Ân huệ như giấy mỏng, thói đời thật là thực tế...”
Nhác thấy Diệp Quân, hai mắt gã lại sáng lên, lập tức nhào tới cười tươi rói: “Huynh đài à, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá... Huynh cho ta mượn năm mươi Tiên Tinh được không?"
Diệp Quân dừng bước: “Ngươi vẫn còn muốn đánh cược vào đập trứng à?"
Cố Trần vội đáp: “Ta có linh cảm lần này nhất định sẽ là trứng rồng! Ta nói thật đó! Chỉ cần là trứng rồng, ta sẽ trả lại huynh gấp mười!"
Diệp Quân: “Nếu vẫn không phải thì sao?"
"Không thể nào!"
Cố Trần cuống cuồng khoát tay: “Tuyệt đối không thể nào! Lần này nhất định sẽ có! Làm người ai lại xui mãi thế được...”
Diệp Quân chỉ nhìn gã một cái rồi lắc đầu: “Xin lỗi, ta cũng mạt rồi”.
Cố Trần la lên: “Huynh đài biết tình huống của ta mà! Nếu không gỡ lại được thì đời này ta xem như xong rồi!"
Sau đó vội quỳ thụp xuống: “Huynh đài! Huynh không thể thấy chết mà không cứu được! Chỉ.. chỉ cần ta gỡ gạc được thì sẽ trả lại huynh cả vốn lấy lời! Ta thề! Ta lấy cả nhà ta ra thề! Chỉ cần nói láo thì cả nhà chết hết!"
Diệp Quân đỡ gã dậy: “Thứ cho ta lắm lời nhưng việc đập trứng này quá hư vô mờ mịt, không phải đường ngay. Nếu ngươi sẵn lòng quay đầu, hoàn toàn hối cải, từ nay không dính vào hai chữ 'đánh cược' nữa thì ta có thể chỉ điểm vài thứ về tu hành...”
"Chỉ điểm ta?"
Thấy hắn không có ý định cho mượn tiền, thái độ Cố Trần thay đổi hoàn toàn, giở giọng châm chọc: “Cái thứ đã không có tu vi như ngươi mà còn đòi lên mặt chỉ điểm ai? Đúng là nực cười. Ta cho ngươi hay, hôm nay là do ta xui xẻo mà thôi, ngày sau ta sẽ cược toàn bộ vốn liếng, khi ấy chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Ta không tin chư thiên Đại Đế cũng mù mắt mà vô tình với ta như vậy!"
Rồi phất tay rời đi.
Diệp Quân lắc đầu, vừa nhấc chân thì nghe có người nói từ phía sau: “Đạo pháp uyên thâm, cũng đừng độ kẻ vô duyên”.
Hắn quay lại, nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến, bèn cười hỏi.
"Cô nương không giận à?"
Cô ta chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Diệp Quân không nói gì thêm mà đi đến một quầy hàng, nộp mười viên đế tinh rồi được một ông lão dẫn tới truyền tống trận. Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại mở miệng: “Di tích Toại Minh có đủ mọi hạng người, nguy hiểm vạn phần. Ngươi đi vào đó không khác gì chịu chết”.
Diệp Quân chỉ cười không nói rồi biến mất khi truyền tống trận khởi động, để lại cô ta đứng đó với sắc mặt khó coi.
Không biết bao lâu sau, hắn xuất hiện lại ở một vùng đất hoang vắng, đằng xa có một tòa thành nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà đổ nát hoang tàn, không còn nhìn ra dáng vẻ xưa.
Hắn biết đó chính là Toại Thành, nằm ở vòng ngoài của di tích Toại Minh.
Sự phát hiện của tòa thành này đã khiến Thập Hoang sửng sốt, khi ấy mọi người mới biết thì ra còn một nền văn minh khác tồn tại trước thời đại Cổ Sử. Các cường giả Thập Hoang sau đó đến thăm dò, càng ngày càng hăng hái hơn, nhất là sau khi tổ tiên tộc Đệ Nhất trở thành Đế sau khi đi ra từ nơi này.
Nhưng mức độ nguy hiểm của di tích này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, khiến không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng nhiều năm qua.
Thậm chí có cường giả Chuẩn Đế cũng mất mạng.
Nhưng nguy cơ lớn thường đi kèm với cơ duyên không kém, thế là vẫn không ngăn được bước chân của người muốn thăm dò.
Diệp Quân cảm nhận được gì mà dừng lại, khi xoay người thì thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng đã đứng đó.
Cô ta mặc trường bào màu mực nhàn nhạt, thân hình thon gọn mảnh mai, tuy đã mang mạng che mặt nhưng vóc dáng và đôi mặt đã đủ chứng minh cho một vẻ đẹp kiều diễm.
Cô ta lẳng lặng đi đến bên hắn.
Diệp Quân không nhắc lại chuyện lúc trước mà nhìn về tòa thành: “Cô nương biết nhiều về di tích này không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Không”.
Chương 2694: Tự hỏi lòng mình
Diệp Quân: “Cô đã đến đây bao giờ chưa?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Từng đến, nhưng đã không còn kể từ khi trở thành tộc trưởng. Các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông đều có quy định không cho người đứng đầu bước vào”.
Diệp Quân: “Vì sao?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về đằng xa: “Vì nguy hiểm”.
Nguy hiểm?
Diệp Quân ngẩn ra rồi chợt hiểu. Nơi này không phải chuyện đùa, Đại Đế đến đây cũng gặp phải nguy hiểm, nếu người đứng đầu đi vào rồi bỏ mạng trong đó thì đúng là tổn thất quá lớn.
Đồng thời hắn cũng tò mò. Hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Đế, biết sức mạnh của nó kinh khủng thế nào, ngoại trừ người nhà có thể dạy dỗ hắn một trận ra thì không ai địch lại.
Ít nhất là vô địch trong vũ trụ này.
Hắn bỗng nghĩ đến Đế Uyên Đại Đế.
Một người trở nên vô địch rồi sẽ sinh ra khao khát tiến thêm một bước, khi ấy phải thăm dò nơi có thể gây nguy hiểm cho họ.
Bản thân Diệp Quân cũng vậy.
Hắn đến đây với hy vọng di tích Toại Minh sẽ khiến hắn cảm nhận được nguy ngập.
Con người chính là vậy. Khi không có tiền thì chỉ đơn giản muốn kiếm thêm nhiều tiền trả nợ, nhưng có tiền rồi thì lại muốn thêm, nào là ăn uống rồi vui say.
Nếu lại có thêm tiền thì sẽ càng muốn có thêm nhiều thứ khác, như thuê hẳn một đoàn ca múa nhạc chẳng hạn.
Nhưng mục tiêu ngắn hạn của Diệp Quân trước kia là mạnh lên để không bị đánh nữa, bây giờ thành Đế rồi thì lại muốn nếm trải cảm giác nguy hiểm cho nó kích thích.
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã vào thành. Bên trong đìu hiu, chỉ có nhà cửa ngả nghiêng xiêu vẹo.
Gần như không có bóng người, ai nấy đều lúi húi ẩn nấp.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đặt chân vào đã trở thành mục tiêu của vô số tầm mắt, đặc biệt là người sau. Mỹ nhân bực này đúng là hiếm có khó tìm.
Cô ta thấy trời đã tối thì chỉ nói: “Bây giờ không phù hợp để lên đường nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại xuất phát?"
Diệp Quân nhìn sắc trời rồi gật đầu: “Được”.
Hai người cùng đi.
Sau lưng họ không xa là hai gã đàn ông đang không ngừng dõi theo. Kẻ cầm đầu mặc áo đen, đầu trọc lốc, mặt mũi dữ tợn.
Thiếu niên đứng cạnh gã nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu với vẻ hưng phấn: “Sao Tam thúc không ra tay?"
"Ngu!"
Gã áo đen véo y: “Dung mạo con ả kia đúng là hiếm thấy, nhưng ngươi đoán xem tại sao ả dám đặt chân đến nơi hung hiểm này?"
Thiếu niên nghệch ra: “... Vì sao?"
Gã đàn ông lộ vẻ kiêng kỵ: “Đàn bà xinh đẹp thế này thường thường đều bị chiếm làm của riêng, nuôi ở nơi khuê các. Ả ta lại dám đến đây thì hoặc là không có não, hoặc là cực kỳ mạnh. Ngươi nhìn cái thằng đi theo ả đi, mẹ nó, không có tu vi mà cũng dám đến đây thì hoặc là đang giả vờ chờ thời hoặc là có chống lưng to”.
Gã nhìn thiếu niên: “Nhớ lấy, thời đại này ăn cướp cũng phải biết dùng não, đừng có lúc nào cũng chỉ biết động tay động chân. Không có đầu óc thì mạnh tới đâu cũng chỉ là hạng thất phu, rõ chưa?"
Thiếu niên sửng sốt.
Trên đường đi có vô vàn ánh mắt theo dõi Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhưng không ai ra tay, thậm chí không ai cản đường.
Một người không có tu vi, một người không nhìn ra tu vi, cứ thế nghênh ngang mà đi, chỉ thiếu điều viết hai chữ "cao thủ" lên mặt.
Không lâu sau, họ tìm thấy một tòa đại điện đổ nát, bên trong có một pho tượng không lành lặn, chỉ còn lại nửa người dưới.
Diệp Quân nhìn nó rồi tìm đến một góc sửa soạn đồ, tìm nhánh cây gốc củi đến nhóm lửa sưởi ấm, rơi vào im lặng.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi đối diện hắn cũng không nói lời nào.
Diệp Quân phá vỡ im lặng: “Cô nương, chúng ta nói chuyện thẳng thắn được không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhấc mắt: “Nói gì?"
Diệp Quân cười: “Cô có thích ta không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hoàn toàn không ngờ hắn lại hỏi câu này nên ngẩn ra, không biết đáp lại thế nào. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Quân đón lấy ánh mắt ấy: “Không thích, đúng không?"
Thấy cô ta vẫn không nói gì mà chỉ nhìn nhánh cây trong tay mình, hắn lại nói.
"Kể từ khi ta đến tộc Đệ Nhất, cô vẫn luôn tôn trọng ta, thậm chí còn cùng ta...”
Thấy ánh mắt đối phương lạnh đi, hắn lựa chọn nhảy qua: “Nói đơn giản, cô tôn trọng ta, làm chuyện ấy với ta chỉ vì ta là Đại Đế. Cô biết cảnh giới của ta, thấy dáng dấp ta không tệ nên không bài xích, thậm chí còn tò mò về ta, đúng không?"
Thấy hai tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nắm lại, hắn lại nói: “Cô nổi giận vì ta bằng lòng thỏa hiệp, hay đúng hơn là nhượng bộ Đế Kiếm Tông. Hành động ấy phá vỡ hình tượng Đại Đế trong lòng cô nên cô không chấp nhận, đúng chứ?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Quân chỉ chuyển qua ngồi bên cạnh, cầm tay cô ta lên. Cô ta giãy giụa nhưng bị hắn nắm chặt tay, chỉ còn cách quắc mắt lườm.
"Tay cô đang run”.
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu càng trở nên ác liệt.
Diệp Quân: “Có thể đạt đến Chuẩn Đế trong thời gian ngắn như Tĩnh Chiêu cô nương đúng là không tầm thường, nhưng chẳng lẽ cô không nhận ra tâm cảnh mình đã rối loạn rồi sao? Chính vì chấp niệm với Đại Đế quá sâu nên đã sinh ra tâm ma”.
Hắn cười cười: “Ta là Đại Đế thì đã sao, không phải Đại Đế thì đã sao? Là Đại Đế thì cô tôn trọng, thậm chí sẵn sàng thân mật; không phải thì cô xem ta như cỏ rác? Cô nương à, cô đã lạc lối trong cái gọi là cảnh giới và thân phận rồi. Như những cô gái dưới trần thế, một khi yêu ai thì trở thành nô lệ của người ấy, người có tiền sẽ chẳng ai tôn trọng cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi mà thôi...”
Hắn nhìn đối phương: “Đạo tu hành quan trọng ở chỗ không quên bản tâm, muốn được chân tướng. Bản tâm của cô là gì? Chân tướng là gì? Cô phải biết câu 'lấy thịt đuổi kiến, kiến càng nhiều; lấy cá đuổi ruồi, ruồi càng bu'. Đừng vì hai chữ Đại Đế hư vô mờ mịt này mà đánh mất bản tâm mình. Người xuất sắc như Tĩnh Chiêu cô nương có thể đi xa hơn nhiều lắm”.
Lời này khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sững ra.
Chương 2695: Yên tĩnh
Không quên ý muốn ban đầu!
Quyết định ở việc tìm kiếm sự thật!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đờ đẫn nhìn đống lửa trước mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, trong mắt cô ta nhiều thêm hai đống lửa, có cả một tia bế tắc, lúc này cô ta giống như con hươu non đánh mất chính mình, vô cùng xinh đẹp, thấy mà thương.
Ý muốn ban đầu là gì?
Ý muốn ban đầu là Đại Đạo của chính Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta, trước khi chưa gặp Diệp Quân, mục tiêu cả đời của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta chính là trở thành Đại Đế, xây dựng lại vinh quang của tộc Đệ Nhất.
Đạo tâm của cô ta kiên định, vững như tảng đá.
Còn sau khi gặp Diệp Quân?
Để thành Đại Đế, cô ta bắt đầu dùng mọi thủ đoạn cầm tù Diệp Quân, mưu toan lấy sức mạnh huyết mạch của hắn, mưu toan lấy số kiếp Đại Đế của hắn.
Những cái này là chính đạo à?
Không!
Vì những cách này, thật ra đều đi ngược với ý muốn ban đầu của cô ta, sâu trong lòng cô ta, vẫn cực kì phản kháng, nếu không, lúc đó cũng sẽ không hối hận tức thì. Nhưng, từ bỏ như vậy, cô ta lại có phần không cam lòng, cũng chính vì lí do ấy, cô ta bắt đầu từ từ đánh mất chính mình.
Đại Đế!
Hai chữ này không biết từ lúc này đã như một ngọn núi lớn đè lên tim cô ta, che đậy trái tim ban đầu của cô ta, khiến cô ta hết lần này tới lần khác, tự mâu thuẫn, đánh mất chính mình.
Dùng thịt đuổi kiến, kiến càng tăng, dùng cá đuổi ruồi, ruồi càng bu.
Nếu cô ta tiếp tục kéo dài như vậy, thế thì, cô ta càng muốn thành Đại Đế, cô ta càng cách xa Đại Đế hơn.
Nghĩ tới điểm này, hai mắt cô ta từ từ nhắm lại: “Thì ra là vậy.”
Đến lúc này, cô ta như phá mây thấy trăng, suy nghĩ rõ ràng.
Lúc này, chỗ ngực cô ta, một luồng ánh sáng nhàn nhạt đột nhiên tuôn ra, một luồng khí tức cổ xưa bao phủ quanh người cô ta, còn ở giữa mày cô ta, bỗng xuất hiện những luồng ấn kí cái vạc nhỏ nhàn nhạt, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Còn lúc này, khí tức của cô ta đã xảy ra thay đổi triệt để.
Đỉnh Bất Hủ!
Binh đế nhận chủ!
Cái đỉnh Bất Hủ này là đồ vật bên người của Đại Đế đầu tiên trong đế tộc, nhiều năm như vậy, mặc dù nó luôn đi cùng cô ta, nhưng, chưa từng nhận cô ta làm chủ.
Binh đế chọn người, đó là sự bắt bẻ cỡ nào?
Suy cho cùng, chủ nhân bọn nó từng là Đại Đế, là cường giả mạnh nhất vũ trụ lúc đó, bọn họ quen đi theo loại người này rồi, lẽ nào lại coi trọng người thường?
Cho dù Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rất yêu nghiệt, nhưng, so với Đại Đế, rõ ràng cô ta của bây giờ vẫn cực kì nhỏ bé.
Nhưng giờ này khắc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã đẩy lùi sương mù, thấy được sự thật, điều này khiến nó cảm thấy cô ta là người có tiềm lực trở thành Đại Đế.
Do đó, nó bằng lòng nhận chủ.
Thật ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi bất ngờ, từ khi cô ta có được cái đỉnh Bất Hủ này, cô ta đã thử vô số lần, nhưng, đỉnh Bất Hủ đều không nhận cô ta làm chủ, còn bây giờ, cô ta không ngờ đỉnh Bất Hủ lại đột nhiên nhận chủ!
Đỉnh Bất Hủ là binh đế, không nhận chủ, cô ta cũng có thể kích hoạt nó, suy cho cùng, trách nhiệm của nó cũng là bảo vệ tộc Đệ Nhất, nhưng, sức mạnh phát huy lại có hạn, còn một khi nhận chủ, tâm trí kết nối với cô ta, cô ta có thể phát huy ra sức mạnh cực kì khủng bố.
Có thể nói, binh đế này nhận chủ, thì có thể nâng thực lực của cô ta lên năm phần.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của cô ta, là nhìn rõ nội tâm của mình, thấy được mình thực sự, đây mới là thu hoạch thật sự của cô ta.
Lời của Diệp Quân, từng chữ như kiếm, nhát kiếm đâm vào linh hồn, như soi sáng cho cô ta.
Nhận ra sự thay đổi của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khẽ cười nói: “Suy ngẫm nhìn lại mình, đối mặt với ý muốn ban đầu, lúc không còn nghi ngờ, là thấy được mình thật sự! Chúc mừng.”
Nói rồi, hắn đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hai tay đặt trên đống lửa để sưởi ấm.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân: “Vì sao lại nói những cái này với ta?”
Diệp Quân cười nói: “Vì ta cảm thấy cô rất ưu tú, không nên mất phương hướng như vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cảm thấy ta rất ưu tú?”
Diệp Quân gật đầu: “Ưu tú hơn ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngơ ngẩn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân, ánh nhìn của người đàn ông trước mắt rất tự nhiên, không hề đùa với cô ta.
Diệp Quân cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô đừng tự coi nhẹ mình, cũng đừng đánh giá ta quá cao, ta có thể thành đế, cũng không phải hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân, con đường ta đi này, nếu không có sự dìu dắt của gia đình, thì không thể đi tới hôm nay, hơn nữa, trước đây, ta bị đánh rất nhiều, cực kì thảm hại.”
Nghĩ tới những ngày trước đây bị Phạn Chiêu Đế đánh, hắn không khỏi mỉm cười.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trước mắt, dưới sự soi sáng của ánh lửa, càng hiện rõ vẻ tuấn tú, phong thái vượt trội.
Nhan sắc này, thật sự rất cao, cho dù là ánh mắt của cô ta, cũng không thể tìm ra chút tật xấu nào.
Quan trọng nhất là qua thời gian tiếp xúc, cô ta phát hiện, Diệp Quân thật sự không có tí kiêu căng nào của Đại Đế, ngược lại, còn rất bình dị gần gũi, khiêm tốn nhã nhặn với mọi người.
Cái này hoàn toàn không giống với Đại Đế trong tưởng tượng của cô ta!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thu ánh mắt lại, nhìn đống lửa trước mặt: “Ta chỉ có thể loại bỏ phong ấn Đại Đế của tộc Đệ Nhất cho ngươi thôi.”
Diệp Quân cười nói: “Không sao.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tộc Đệ Nhất ta đối xử với ngươi như vậy, ta còn mưu toan cướp huyết mạch và số kiếp Đại Đế của ngươi, ngươi hận ta không?”
Nói xong cầu này, hai tay trong ống tay áo của cô ta không kiềm lòng nổi, nắm chặt lại.
Diệp Quân nhìn cô ta, cười nói: “Không phải cuối cùng cô không làm vậy à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghĩ tới tình cảnh ngày đó, sắc mặt đột nhiên hồng rực, Diệp Quân hơi thất thần, cô gái trước mắt thật sự đẹp đến mức mất hết phương hướng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, biểu cảm của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trở nên hơi mất tự nhiên, chỉ thấy mặt hơi nóng rát, nhưng suy cho cùng tu vi của cô ta cũng rất cao, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, biểu cảm khôi phục vẻ bình thường, chỉ là cô ta không nhìn Diệp Quân, cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt.
Diệp Quân cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn nhìn ngoài đại điện, lúc này đã là ban đêm, bên ngoài tối đen, yên tĩnh đáng sợ.
Diệp Quân cười nói: “Ta hơi mệt rồi, nghỉ trước đây.”
Nói xong, hắn thuận thế dựa vào trụ đá đằng sau, hai mắt từ từ nhắm lại.
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu từ từ di chuyển lên đống lửa, cuối cùng rơi vào mặt Diệp Quân, nhìn Diệp Quân, cô ta chìm vào suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì.
Cắn nuốt kiếm linh!
Tàn kiếm này tên Yểm Nhật, là bội kiếm của vị Đại Đế Đế Kiếm Tông, trong Đế Kiếm Tông, địa vị của nó vô cùng cao. Công Song sở dĩ dám mạo hiểm cắn nuốt nó có ba nguyên nhân, một trong số đó là ông ta chấp chưởng Kiếm Tông tới nay, kiếm Yểm Nhật này chưa từng chấp nhận ông ta.
Thứ hai, Yểm Nhật chính là đế binh, nếu như có linh thực thể thì khi cắn nuốt, thực lực của ông ta sẽ được nâng lên rất nhiều, phải biết cho dù là trong Đế Cảnh cũng phân ra mạnh yếu.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là bây giờ kiếm này đang trong trạng thái trọng thương!
Nếu nó không trọng thương thì có cho thêm một trăm lá gan, ông ta cũng không dám suy nghĩ đến chuyện viễn vông này.
Ngay sau khi kiếm Yểm Nhật tiền vào thức hải của ông ta, Công Song hưng phấn đến mức khó lòng kiểm soát, nhưng một khắc sau, ông ta cảm nhận được gì đấy mà sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt trợn tròn: "Sao có thể!! Không!! Không!!"
Thân thể Công Song run lên kịch liệt, trong mắt của ông ta có vô số ánh kiếm lấp lóe.
Qua một lúc lâu sau, Công Song bình tĩnh lại, nhưng ánh kiếm trong mắt ông ta vẫn không hề tiêu biến, ông ta nhìn hai tay của mình, trên mặt lộ vẻ xem thường: "Chỉ là hạng kiến con mà vọng tưởng đòi ta nhận làm chủ, đúng là điếc không sợ súng. Người từng theo Kiếm Đế như ta, sao có thể coi trọng một kẻ tầm thường?"
Yểm Nhật không rời khỏi thân thể này, có còn phải dùng thân thể này để khống chế toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Nghĩ tới đây, Công Song lại nhớ đến đám người đang bày mưu nhằm vào Diệp Quân, ánh mắt của nó lập tức lạnh đi: "Ngu xuẩn, dám vọng tưởng mưu hại một vị Đại Đế, đúng là ngu không thể tả. Tự bản thân ngu thì thôi đi, còn muốn dẫn theo Đế Kiếm Tông cùng hủy diệt với ngươi à, ta phải ngăn cản thôi".
Nó vẫn có cảm tình với Đế Kiếm Tông, dù sao đây là nơi do chủ nhân nó sáng lập, cũng là tâm huyết của chủ nhân nó.
Một lát sau, Yểm Nhật đi ra ngoài, bây giờ nó muốn tiếp quản toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Phủ đệ tộc Đệ Nhất.
Sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trở về, cô ta đi thẳng đến hoa viên của mình, mà dám người tộc Đệ Nhất ở bên ngoài thì đang run lẩy bẩy, họ biết tộc trưởng đang tức giận!
Mỗi lần tộc trưởng tức giận thì sẽ đến hoa viên nhỏ của mình, những lúc như thế, ngoại trừ Đệ Nhất U ra, không ai dám bước chân tới gần.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi bên cạnh hồ, cô ta nhìn cá bơi trong nước, sắc mặt lạnh như hầm băng, những chú cá kia như thể cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ta nên đua nhau bơi ra xa, nép vào trong thành hồ.
Trong mắt cô ta không hề che giấu nỗi thất vọng, nhưng không bao lâu sau, sự thất vọng đó lại biến thành nghi ngờ, rồi cuối cùng là trở về với sự bình tĩnh.
Một lúc sau, cô ta đứng dậy rời đi.
Trong đình viện cũ nát, Diệp Quân đang tựa vào một cái cột gỗ mà đọc sách Cổ Sử say sưa ngon lành.
Quyển Cổ Sử này viết rất chi tiết, bên trong ghi lại từ hào quang từng thời, phong tục từng nơi, các câu chuyện bên lề, đến pháp chế lẫn luật làng, y dược thiên văn, không gì là không có, có thể nói là đã viết ra từng ngóc ngách của thời đại đó.
Trong lịch sử sáu mươi tỷ năm qua, thời đại Đế Giả và Thập Hoang thực sự có rất rất nhiều thiên tài xuất hiện, ngoại trừ Đại Đế còn có rất nhiều người kinh tài tuyệt diễm, mặc dù họ không trở thành Đại Đế nhưng cũng đã trở thành một huyền thoại lịch sử trong toàn bộ Thập Hoang.
Từ quyển Cổ Sử này, hắn còn biết một chuyện là thời đại Đế Giả và Thập Hoang này cũng có Thiên Đạo.
Hơn nữa Thiên Đạo này đã tồn tại cực kỳ lâu.
Vị Mục Đế kia viết về Thiên Đạo như thế này: Sáu mươi tỷ năm trôi qua, Đại Đế thay đổi, nhưng Thiên Đạo vĩnh viễn tồn tại.
Sáu mươi tỉ năm?
Diệp Quân chau mày lại, tuổi thọ của sinh linh Thiên Đạo tất nhiên sẽ dài hơn với tuổi thọ của sinh linh bình thường khác, nhưng nếu nói là đã sống sáu mươi tỉ năm thì có hơi quá.
Thật ra lúc đầu hắn cũng cảm nhận được Thiên Đạo.
Khi hắn thành Đế, có pháp tắc và đạo tắc đã hàng phục hắn, đó thật ra là của Thiên Đạo. Nhưng lúc ấy hắn không rảnh để quan tâm nhiều về Thiên Đạo đến vậy.
Sau khi đọc xong toàn bộ Cổ Sử, hắn không chỉ có một hiểu biết nhất định về lịch sử toàn bộ thời đại Cổ Sử đến nay, mà còn nắm được rõ ràng về các thế lực gia tộc Đại Đế cùng Tiên Tông.
Sáu mươi tỉ năm qua tổng cộng xuất hiện mười một vị Đại Đế, mười một vị này xuất hiện cũng kéo theo sự quật khởi của mười thế lực siêu cấp, bởi vì tộc Đệ Nhất xuất hiện đến hai vị Đại Đế.
Trong đó có sáu gia tộc Đại Đế siêu cấp, theo thứ tự là Quân tộc, Mục tộc, Tần tộc, Nguyên tộc, tộc Đệ Nhất, Đế tộc, và bốn tông môn siêu cấp, theo thứ tự là Thần Tông, Đạo Tông, Đế Tông và Đế Kiếm Tông.
Nơi này được gọi là Thập Hoang cũng bởi vì mười thế lực siêu cấp này, mỗi một gia tộc Đại Đế và tông môn siêu cấp đều chiếm đóng một hoang, sau đó Đế tộc sa sút, bị đuổi ra khỏi Thập Hoang, đến nơi xa xôi hẻo lánh sống tạm, còn địa bàn của họ thì bị các thế lực còn lại chia cắt.
Đế tộc là phe chịu thiệt nhất rồi!
Chủ yếu là vì không có người nối dỗi, sau khi Đế Uyên ngã xuống thì liên tục mấy đời sau Đế tộc không hề xuất hiện lấy một vị cường giả nào là thiên tài, vì vậy bọn họ chỉ có thể bị lép vế.
Còn thời đại Đế Giả thật ra cũng là một thể với Thập Hoang, cũng thuộc về phạm vi Thập Hoang, nếu bảo thời đại Đế Giả là mỗi một gia tộc Đại Đế mở ra cho mình một vũ trụ, thì cũng có chút tương tự với các nước chư hầu trong vương triều cổ đại, họ đều ở trong cùng một đế quốc, nhưng bọn họ tự tách thành một thể độc lập.
Mà ở ngoài vũ trụ Thập Hoang còn có hai khu vực đặc biệt khác, một là nơi hắn từng đi ngang qua, gặp được các cự thú tiền sử, đó là một khu vực rất thần bí, được gọi là vùng cấm ở phía bắc Cổ Hoang, vùng cấm Cổ Hoang này vô biên vô hạn, sâu không lường được, rất bí ẩn.
Nghiêm túc mà nói, vùng cấm Cổ Hoang này thật ra cũng thuộc về Thập Hoang, có điều giữa chúng có một hàng rào tách biệt cả hai ra, nếu bên kia muốn sang đây thì cần phải trả giá rất lớn, mà từ bên này muốn sang bên kia cũng phải như thế, bởi vậy hai bên vẫn luôn sống yên ổn với nhau.
Tất nhiên nếu bên này xuất hiện Đại Đế thì lại khác!
Toàn bộ vùng cấm Cổ Hoang sẽ lập tức thần phục!!
Ngoại trừ vùng cấm Cổ Hoang còn có một thần bí khác, đó là di tích Toại Minh, nơi này còn bí ẩn hơn cả vùng cấm Cổ Hoang, đến nay vũ trụ Thập Hoang vẫn không thể khai thác được hoàn toàn nó, dựa vào Cổ Sử ghi chép, Thập Hoang đã có vô số năm thăm dò di tích Toại Minh này, nhưng có lẽ chỉ mới đào sâu được không tới một phần mười.
Nơi này là nơi hung hiểm nhất Thập Hoang, cũng là nơi thần bí nhất, bởi vì năm đó Đại Đế đầu tiên - cũng chính là Đại Đế tổ tiên của tộc Đệ Nhất chính là đi khai phá di tích này, khi ra ngoài mới đột phá lên Đại Đế.
Hắn cố ý tra xem thử nơi cuối cùng Đại Đế kia đi đến, nhưng Cổ Sử không ghi lại chi tiết đoạn này, chỉ đề vỏn vẹn vài câu, rất nhiều Đại Đế sau này đều không hiểu tại sao lại biến mất, còn có một vị Đại Đế khác đã trực tiếp ngã xuống, đó là Đại Đế Đế Uyên của Đế tộc.
Biến mất!
Diệp Quân biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến di tích Toại Minh. Một lúc sau, Diệp Quân cất Cổ Sử đi, sau đó lấy quyển Di sử Toại Minh ra, đây là quyển sách được biên soạn dựa trên một ít đồ cổ còn sót lại bên trong di tích Toại Minh.
Chương 2692: Nhất Niệm
Diệp Quân đọc một lượt thì nhíu mày lại.
Bởi vì trong này chỉ ghi chép một vài đồ cổ, còn chi tiết liên quan đến toàn bộ di tích Toại Minh thì vô cùng ít ỏi, nhưng hắn bất ngờ phát hiện, trong này có nhắc đến một cái cây.
Một cái cây có thể kết ra quả Sinh Mệnh!
Đọc đến đây, Diệp Quân bỗng thốt lên mẹ nó!
Nền văn minh Thiên Hành!
Chu Chu lúc trước có nhắc đến di tích Toại Minh, cô gái tên Bi Tâm Từ kia đã cướp một cái cây ở Cựu Thổ, mà trong tộc Đệ Nhất, hắn lại phát hiện tổ tiên của tộc Đệ Nhất đã mang một cái cây nhỏ từ trong đó ra ngoài.
Câu thông lại với nhau, trực giác nói cho hắn biết, cây sinh mệnh của nền văn minh Thiên Hành này chắc chắn có liên quan đến di tích Toại Minh, mà bây giờ cây sinh mệnh Thiên Hành vô cùng có khả năng là đang ở dạng không hoàn chỉnh.
Đáng tiếc hiện tại hắn không thể về vũ trụ Quan Huyên, nếu không hắn đã đi tìm cái cây kia nói chuyện một chút.
Nghĩ đến cây sinh mệnh Thiên Hành, hắn lại nhớ đến mấy quả cây Nhất Niệm, Phục Vũ và Tịnh Sơ.
Lúc trước hắn đã hỏi cô cô, cô cô đã bảo hắn đừng lo lắng.
Còn Phục Vũ và Tịnh Sơ cũng không biết hiện tại như thế nào rồi. Diệp Quân lắc lắc đầu, hắn tất nhiên sẽ không quá lo cho các nàng ấy, Nhất Niệm có cô cô, Phục Vũ thì được cô cô Thanh Khâu dẫn đi, tự có sự phát triển mới, mà Tịnh Sơ thì cũng được đại bá thu nhận.
Hắn biết, lần tới khi gặp lại ba quả cây này thì họ sẽ khiến hắn kinh ngạc không thôi, nhất là Tịnh Sơ và Phục Vũ, thiên phú của hai bọn họ thật sự có chút biến thái.
Mà Nhất Niệm...
Không thể không nói, đúng là hắn có hơi nhớ đến Nhất Niệm chuyên đốt lửa kia.
Cũng không biết bây giờ cô ta như thế nào rồi, có bị người khác bắt nạt không.
Diệp Quân khẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ, hắn lật xem hết quyển Di sử Toại Minh, một lát sau rồi cũng cất đi, xem ra vẫn phải tự mình đến di tích Toại Minh một chuyến mới được.
Hắn rời khỏi căn nhà cũ kỹ, lúc đi trên đường thì ngẩng đầu nhìn bầu trời, phái chân trời có mây đen dày đặc, có có giọt mưa li ti rơi xuống, hắn vội tìm một quán rượu, vừa vào ngồi thì bên ngoài đã đổ mưa như xối nước.
Diệp Quân ngồi ở gần cửa sổ, một thiếu niên vội vàng đi đến cung kính hỏi: "Khách quan muốn ăn gì?"
Diệp Quân chỉ cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc, hắn nhìn thiếu niên kia, đây không phải là thiếu niên mua trứng sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Quân, thiếu niên Cố Trần hơi nghi hoặc một chút: "Khách quan?"
Diệp Quân cười nói: "Ta từng thấy ngươi".
Thiếu niên càng thêm nghi ngờ.
Diệp Quân nói: "Lúc trước ở thương hội, ta thấy ngươi mua trứng".
Cố Trần: "..."
Diệp Quân cười nói: "Sao ngươi lại đến đây làm công rồi?"
Cố Trần thấp giọng thở dài: "Hết cách rồi, ta vốn là học sinh của học viện Đệ Nhất, nhưng vì mua trứng nên đã tiêu sạch hết phí sinh hoạt nửa năm, nếu không tìm việc mưu sinh thì làm sao sống tiếp được".
Diệp Quân gọi một vài món ăn xong thì cười nói: "Ngươi có biết tỉ lệ ở đó rất thấp không?"
Cố Trần gật gật đầu: "Biết".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Vậy mà vẫn muốn đánh cược?"
Cố Trần lại thở dài: "Huynh đệ, nhìn cách ngươi ăn mặc thì hẳn không phải là người thường, ngươi không thể biết được những người sống ở tầng đáy như chúng ta khó khăn thế nào đâu, tuy ta vào được học viện Đệ Nhất, nhưng cha mẹ ta chỉ là người bình thường, ta không có chỗ dựa, không có chống lưng, muốn nổi bật hơn người khác là chuyện khó như lên trời. Nhưng nếu ta có thể mua được một quả trứng rồng thì sẽ hoàn toàn khác".
Càng nói, ánh mắt của gã càng phát sáng, nhưng thoáng chốc lại ảm đạm đi: "Bây giờ có nói những điều này cũng vô nghĩa, ta sắp bị buộc phải thôi học, bị đuổi rồi cha mẹ ta nếu biết..."
Cố Trần cười khổ: "Ta nợ nhiều khoản lắm".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao lại bị buộc thôi học?"
Cố Trần đang định trả lời thì đúng lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Trần Nhi".
Diệp Quân quay đầu nhìn, ở cửa quán rượu có một ông già đang tức giận nhìn Cố Trần, mà bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ, cả hai ăn mặc mộc mạc, chân phải của ông lão hình như bị thương nên phải chống gậy. Nhìn thấy hai người, sắc mặt Cố Trần lập tức trắng bệch, có chút sợ hãi.
Ông lão chống gậy đi về phía Cố Trần, ông ấy ném gậy vào người Cố Trần rồi cả giận nói: "Tên súc sinh này, khó khăn lắm mới vào được học viện Đệ Nhất mà còn không biết quý trọng, cứ phải làm xằng làm bậy ngày nào cũng đi mua trứng, bây giờ thì được gì, học viện sắp đuổi học đến nơi, con..."
Nói đến phần sau, ông lão đã rơi nước mắt, người phụ nữ bên cạnh cũng bật khóc.
Cố Trần vừa né vừa nói: "Cha, con xin thề sau này sẽ không đánh cược vào trứng nữa! Con con con mà còn làm vậy nữa thì không phải là người".
Ông lão đuổi đánh nửa ngày, vì đi đứng bất tiện nên không đuổi kịp, cuối cùng chỉ biết ngồi bệch xuống đất bật khóc, người phụ nữ kia cũng không ngừng rơi nước mắt.
Hai người khóc lóc nửa ngày, người phụ nữ kia mới đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, bà ta run rẩy lấy một cái túi vải ra, bên trong có một ít tiên tinh: "Chỉ cần con trả hết nợ và bảo đảm lần nữa làm người".
Đưa tiên tinh cho Cố Trần xong, người phụ nữ run giọng nói: "Trần Nhi, chúng ta đã cầu xin học viện cho con thêm cơ hộ, con nhất định phải biết hối cải thay đổi đấy!"
Cố Trần nhận lấy những viên tiên tinh kia, hơi nghi ngờ hỏi: "Cha mẹ lấy từ đâu ra vậy?"
Người phụ nữ lau nước mắt: "Cha bán nhà".
Cố Trần sửng sốt, nhìn ông lão ở một bên đang ngồi co quắp dựa vào tướng, hai tay ôm ngực, nước mắt lã chã.
Người phụ nữ nắm lấy tay Cố Trần, tận tình khuyên nhủ: "Con đừng bao giờ cược vào mấy quả trứng kia nữa".
Cố Trần xúc động, nước mắt cũng rơi xuống: "Được được, con nhất định không làm vậy nữa, sau này con sẽ cố gắng học tập".
Cứ như vậy, Cố Trần đỡ hai người rời khỏi quán rượu.
Nhìn ba người rời đi, Diệp Quân cười: "Hối cải để làm người mới, việc thiện lớn lao như thế".
Hắn nhanh chóng ăn hết một bàn đồ ăn, thanh toán xong xuôi thì đứng dậy rời đi, hắn đến thương hội Tiên Các để chuẩn bị mua một tấm bản đồ đến di tích Toại Minh.
Hắn muốn đến di tích đó để tìm hiểu thử tại sao Đại Đế lại biến mất, còn có cây Thiên Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà khi hắn vừa bước vào thương hội Tiên Các thì lập tức sửng sốt, cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng ở quầy bàn trứng, ném một cái túi vải lên quầy, xòe tay ra như vừa hít thuốc phiện: "Năm quả, ta muốn mua năm quả!!"
Thiếu niên kia chính là Cố Trần!
Chương 2693: Đạo pháp uyên thâm, không độ kẻ vô duyên
Tận năm quả trứng!
Cố Trần khệ nệ ôm chúng sang một bên rồi ngồi xổm xuống, vừa hít hà vừa lầm bầm: “Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ!"
Sau đó mở phong ấn số trứng ra.
Trước tiên là hai con chó ló đầu ra, mờ mịt nhìn bốn phía.
Sau là ba con gà kêu chíp chíp không ngừng.
Không có con rồng nào.
Cố Trần thẫn thờ ngồi bệt xuống, mặt cắt không còn hột máu, cả người run rẩy: “Ông trời khốn nạn... sao lại bạc bẽo với ta như thế?"
Có người thấy như vậy thì lộ vẻ thương hại, có người đồng cảm, cũng có người nhạo báng.
Diệp Quân chỉ lắc đầu rồi đi sang một sạp khác mua tấm bản đồ rồi rời đi.
Bỗng Cố Trần bật dậy, chạy đến tay bắt mặt mừng với một thiếu niên khác: “Ra là Nhạc huynh! Huynh cho ta mượn ba mươi viên Tiên Tinh được không? Mấy hôm sau cha mẹ ta gửi sinh hoạt phí tới ta sẽ trả lại!"
Người kia thấy gã thì như thấy ôn dịch, xua tay từ chối liên tục.
Cố Trần bị cự tuyệt dứt khoát như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Hồi trước còn xưng huynh gọi đệ mà giờ có ba mươi viên Tiên Tinh cũng không cho! Ta đúng là bị mù mới xem ngươi như huynh đệ!"
Thiếu niên kia không dây dưa với gã nữa mà lập tức tránh xa.
Cố Trần cười tự giễu: “Ân huệ như giấy mỏng, thói đời thật là thực tế...”
Nhác thấy Diệp Quân, hai mắt gã lại sáng lên, lập tức nhào tới cười tươi rói: “Huynh đài à, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá... Huynh cho ta mượn năm mươi Tiên Tinh được không?"
Diệp Quân dừng bước: “Ngươi vẫn còn muốn đánh cược vào đập trứng à?"
Cố Trần vội đáp: “Ta có linh cảm lần này nhất định sẽ là trứng rồng! Ta nói thật đó! Chỉ cần là trứng rồng, ta sẽ trả lại huynh gấp mười!"
Diệp Quân: “Nếu vẫn không phải thì sao?"
"Không thể nào!"
Cố Trần cuống cuồng khoát tay: “Tuyệt đối không thể nào! Lần này nhất định sẽ có! Làm người ai lại xui mãi thế được...”
Diệp Quân chỉ nhìn gã một cái rồi lắc đầu: “Xin lỗi, ta cũng mạt rồi”.
Cố Trần la lên: “Huynh đài biết tình huống của ta mà! Nếu không gỡ lại được thì đời này ta xem như xong rồi!"
Sau đó vội quỳ thụp xuống: “Huynh đài! Huynh không thể thấy chết mà không cứu được! Chỉ.. chỉ cần ta gỡ gạc được thì sẽ trả lại huynh cả vốn lấy lời! Ta thề! Ta lấy cả nhà ta ra thề! Chỉ cần nói láo thì cả nhà chết hết!"
Diệp Quân đỡ gã dậy: “Thứ cho ta lắm lời nhưng việc đập trứng này quá hư vô mờ mịt, không phải đường ngay. Nếu ngươi sẵn lòng quay đầu, hoàn toàn hối cải, từ nay không dính vào hai chữ 'đánh cược' nữa thì ta có thể chỉ điểm vài thứ về tu hành...”
"Chỉ điểm ta?"
Thấy hắn không có ý định cho mượn tiền, thái độ Cố Trần thay đổi hoàn toàn, giở giọng châm chọc: “Cái thứ đã không có tu vi như ngươi mà còn đòi lên mặt chỉ điểm ai? Đúng là nực cười. Ta cho ngươi hay, hôm nay là do ta xui xẻo mà thôi, ngày sau ta sẽ cược toàn bộ vốn liếng, khi ấy chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Ta không tin chư thiên Đại Đế cũng mù mắt mà vô tình với ta như vậy!"
Rồi phất tay rời đi.
Diệp Quân lắc đầu, vừa nhấc chân thì nghe có người nói từ phía sau: “Đạo pháp uyên thâm, cũng đừng độ kẻ vô duyên”.
Hắn quay lại, nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến, bèn cười hỏi.
"Cô nương không giận à?"
Cô ta chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Diệp Quân không nói gì thêm mà đi đến một quầy hàng, nộp mười viên đế tinh rồi được một ông lão dẫn tới truyền tống trận. Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại mở miệng: “Di tích Toại Minh có đủ mọi hạng người, nguy hiểm vạn phần. Ngươi đi vào đó không khác gì chịu chết”.
Diệp Quân chỉ cười không nói rồi biến mất khi truyền tống trận khởi động, để lại cô ta đứng đó với sắc mặt khó coi.
Không biết bao lâu sau, hắn xuất hiện lại ở một vùng đất hoang vắng, đằng xa có một tòa thành nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà đổ nát hoang tàn, không còn nhìn ra dáng vẻ xưa.
Hắn biết đó chính là Toại Thành, nằm ở vòng ngoài của di tích Toại Minh.
Sự phát hiện của tòa thành này đã khiến Thập Hoang sửng sốt, khi ấy mọi người mới biết thì ra còn một nền văn minh khác tồn tại trước thời đại Cổ Sử. Các cường giả Thập Hoang sau đó đến thăm dò, càng ngày càng hăng hái hơn, nhất là sau khi tổ tiên tộc Đệ Nhất trở thành Đế sau khi đi ra từ nơi này.
Nhưng mức độ nguy hiểm của di tích này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, khiến không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng nhiều năm qua.
Thậm chí có cường giả Chuẩn Đế cũng mất mạng.
Nhưng nguy cơ lớn thường đi kèm với cơ duyên không kém, thế là vẫn không ngăn được bước chân của người muốn thăm dò.
Diệp Quân cảm nhận được gì mà dừng lại, khi xoay người thì thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng đã đứng đó.
Cô ta mặc trường bào màu mực nhàn nhạt, thân hình thon gọn mảnh mai, tuy đã mang mạng che mặt nhưng vóc dáng và đôi mặt đã đủ chứng minh cho một vẻ đẹp kiều diễm.
Cô ta lẳng lặng đi đến bên hắn.
Diệp Quân không nhắc lại chuyện lúc trước mà nhìn về tòa thành: “Cô nương biết nhiều về di tích này không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Không”.
Chương 2694: Tự hỏi lòng mình
Diệp Quân: “Cô đã đến đây bao giờ chưa?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Từng đến, nhưng đã không còn kể từ khi trở thành tộc trưởng. Các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông đều có quy định không cho người đứng đầu bước vào”.
Diệp Quân: “Vì sao?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về đằng xa: “Vì nguy hiểm”.
Nguy hiểm?
Diệp Quân ngẩn ra rồi chợt hiểu. Nơi này không phải chuyện đùa, Đại Đế đến đây cũng gặp phải nguy hiểm, nếu người đứng đầu đi vào rồi bỏ mạng trong đó thì đúng là tổn thất quá lớn.
Đồng thời hắn cũng tò mò. Hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Đế, biết sức mạnh của nó kinh khủng thế nào, ngoại trừ người nhà có thể dạy dỗ hắn một trận ra thì không ai địch lại.
Ít nhất là vô địch trong vũ trụ này.
Hắn bỗng nghĩ đến Đế Uyên Đại Đế.
Một người trở nên vô địch rồi sẽ sinh ra khao khát tiến thêm một bước, khi ấy phải thăm dò nơi có thể gây nguy hiểm cho họ.
Bản thân Diệp Quân cũng vậy.
Hắn đến đây với hy vọng di tích Toại Minh sẽ khiến hắn cảm nhận được nguy ngập.
Con người chính là vậy. Khi không có tiền thì chỉ đơn giản muốn kiếm thêm nhiều tiền trả nợ, nhưng có tiền rồi thì lại muốn thêm, nào là ăn uống rồi vui say.
Nếu lại có thêm tiền thì sẽ càng muốn có thêm nhiều thứ khác, như thuê hẳn một đoàn ca múa nhạc chẳng hạn.
Nhưng mục tiêu ngắn hạn của Diệp Quân trước kia là mạnh lên để không bị đánh nữa, bây giờ thành Đế rồi thì lại muốn nếm trải cảm giác nguy hiểm cho nó kích thích.
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã vào thành. Bên trong đìu hiu, chỉ có nhà cửa ngả nghiêng xiêu vẹo.
Gần như không có bóng người, ai nấy đều lúi húi ẩn nấp.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đặt chân vào đã trở thành mục tiêu của vô số tầm mắt, đặc biệt là người sau. Mỹ nhân bực này đúng là hiếm có khó tìm.
Cô ta thấy trời đã tối thì chỉ nói: “Bây giờ không phù hợp để lên đường nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại xuất phát?"
Diệp Quân nhìn sắc trời rồi gật đầu: “Được”.
Hai người cùng đi.
Sau lưng họ không xa là hai gã đàn ông đang không ngừng dõi theo. Kẻ cầm đầu mặc áo đen, đầu trọc lốc, mặt mũi dữ tợn.
Thiếu niên đứng cạnh gã nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu với vẻ hưng phấn: “Sao Tam thúc không ra tay?"
"Ngu!"
Gã áo đen véo y: “Dung mạo con ả kia đúng là hiếm thấy, nhưng ngươi đoán xem tại sao ả dám đặt chân đến nơi hung hiểm này?"
Thiếu niên nghệch ra: “... Vì sao?"
Gã đàn ông lộ vẻ kiêng kỵ: “Đàn bà xinh đẹp thế này thường thường đều bị chiếm làm của riêng, nuôi ở nơi khuê các. Ả ta lại dám đến đây thì hoặc là không có não, hoặc là cực kỳ mạnh. Ngươi nhìn cái thằng đi theo ả đi, mẹ nó, không có tu vi mà cũng dám đến đây thì hoặc là đang giả vờ chờ thời hoặc là có chống lưng to”.
Gã nhìn thiếu niên: “Nhớ lấy, thời đại này ăn cướp cũng phải biết dùng não, đừng có lúc nào cũng chỉ biết động tay động chân. Không có đầu óc thì mạnh tới đâu cũng chỉ là hạng thất phu, rõ chưa?"
Thiếu niên sửng sốt.
Trên đường đi có vô vàn ánh mắt theo dõi Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhưng không ai ra tay, thậm chí không ai cản đường.
Một người không có tu vi, một người không nhìn ra tu vi, cứ thế nghênh ngang mà đi, chỉ thiếu điều viết hai chữ "cao thủ" lên mặt.
Không lâu sau, họ tìm thấy một tòa đại điện đổ nát, bên trong có một pho tượng không lành lặn, chỉ còn lại nửa người dưới.
Diệp Quân nhìn nó rồi tìm đến một góc sửa soạn đồ, tìm nhánh cây gốc củi đến nhóm lửa sưởi ấm, rơi vào im lặng.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi đối diện hắn cũng không nói lời nào.
Diệp Quân phá vỡ im lặng: “Cô nương, chúng ta nói chuyện thẳng thắn được không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhấc mắt: “Nói gì?"
Diệp Quân cười: “Cô có thích ta không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hoàn toàn không ngờ hắn lại hỏi câu này nên ngẩn ra, không biết đáp lại thế nào. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Quân đón lấy ánh mắt ấy: “Không thích, đúng không?"
Thấy cô ta vẫn không nói gì mà chỉ nhìn nhánh cây trong tay mình, hắn lại nói.
"Kể từ khi ta đến tộc Đệ Nhất, cô vẫn luôn tôn trọng ta, thậm chí còn cùng ta...”
Thấy ánh mắt đối phương lạnh đi, hắn lựa chọn nhảy qua: “Nói đơn giản, cô tôn trọng ta, làm chuyện ấy với ta chỉ vì ta là Đại Đế. Cô biết cảnh giới của ta, thấy dáng dấp ta không tệ nên không bài xích, thậm chí còn tò mò về ta, đúng không?"
Thấy hai tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nắm lại, hắn lại nói: “Cô nổi giận vì ta bằng lòng thỏa hiệp, hay đúng hơn là nhượng bộ Đế Kiếm Tông. Hành động ấy phá vỡ hình tượng Đại Đế trong lòng cô nên cô không chấp nhận, đúng chứ?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Quân chỉ chuyển qua ngồi bên cạnh, cầm tay cô ta lên. Cô ta giãy giụa nhưng bị hắn nắm chặt tay, chỉ còn cách quắc mắt lườm.
"Tay cô đang run”.
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu càng trở nên ác liệt.
Diệp Quân: “Có thể đạt đến Chuẩn Đế trong thời gian ngắn như Tĩnh Chiêu cô nương đúng là không tầm thường, nhưng chẳng lẽ cô không nhận ra tâm cảnh mình đã rối loạn rồi sao? Chính vì chấp niệm với Đại Đế quá sâu nên đã sinh ra tâm ma”.
Hắn cười cười: “Ta là Đại Đế thì đã sao, không phải Đại Đế thì đã sao? Là Đại Đế thì cô tôn trọng, thậm chí sẵn sàng thân mật; không phải thì cô xem ta như cỏ rác? Cô nương à, cô đã lạc lối trong cái gọi là cảnh giới và thân phận rồi. Như những cô gái dưới trần thế, một khi yêu ai thì trở thành nô lệ của người ấy, người có tiền sẽ chẳng ai tôn trọng cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi mà thôi...”
Hắn nhìn đối phương: “Đạo tu hành quan trọng ở chỗ không quên bản tâm, muốn được chân tướng. Bản tâm của cô là gì? Chân tướng là gì? Cô phải biết câu 'lấy thịt đuổi kiến, kiến càng nhiều; lấy cá đuổi ruồi, ruồi càng bu'. Đừng vì hai chữ Đại Đế hư vô mờ mịt này mà đánh mất bản tâm mình. Người xuất sắc như Tĩnh Chiêu cô nương có thể đi xa hơn nhiều lắm”.
Lời này khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sững ra.
Chương 2695: Yên tĩnh
Không quên ý muốn ban đầu!
Quyết định ở việc tìm kiếm sự thật!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đờ đẫn nhìn đống lửa trước mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, trong mắt cô ta nhiều thêm hai đống lửa, có cả một tia bế tắc, lúc này cô ta giống như con hươu non đánh mất chính mình, vô cùng xinh đẹp, thấy mà thương.
Ý muốn ban đầu là gì?
Ý muốn ban đầu là Đại Đạo của chính Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta, trước khi chưa gặp Diệp Quân, mục tiêu cả đời của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta chính là trở thành Đại Đế, xây dựng lại vinh quang của tộc Đệ Nhất.
Đạo tâm của cô ta kiên định, vững như tảng đá.
Còn sau khi gặp Diệp Quân?
Để thành Đại Đế, cô ta bắt đầu dùng mọi thủ đoạn cầm tù Diệp Quân, mưu toan lấy sức mạnh huyết mạch của hắn, mưu toan lấy số kiếp Đại Đế của hắn.
Những cái này là chính đạo à?
Không!
Vì những cách này, thật ra đều đi ngược với ý muốn ban đầu của cô ta, sâu trong lòng cô ta, vẫn cực kì phản kháng, nếu không, lúc đó cũng sẽ không hối hận tức thì. Nhưng, từ bỏ như vậy, cô ta lại có phần không cam lòng, cũng chính vì lí do ấy, cô ta bắt đầu từ từ đánh mất chính mình.
Đại Đế!
Hai chữ này không biết từ lúc này đã như một ngọn núi lớn đè lên tim cô ta, che đậy trái tim ban đầu của cô ta, khiến cô ta hết lần này tới lần khác, tự mâu thuẫn, đánh mất chính mình.
Dùng thịt đuổi kiến, kiến càng tăng, dùng cá đuổi ruồi, ruồi càng bu.
Nếu cô ta tiếp tục kéo dài như vậy, thế thì, cô ta càng muốn thành Đại Đế, cô ta càng cách xa Đại Đế hơn.
Nghĩ tới điểm này, hai mắt cô ta từ từ nhắm lại: “Thì ra là vậy.”
Đến lúc này, cô ta như phá mây thấy trăng, suy nghĩ rõ ràng.
Lúc này, chỗ ngực cô ta, một luồng ánh sáng nhàn nhạt đột nhiên tuôn ra, một luồng khí tức cổ xưa bao phủ quanh người cô ta, còn ở giữa mày cô ta, bỗng xuất hiện những luồng ấn kí cái vạc nhỏ nhàn nhạt, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Còn lúc này, khí tức của cô ta đã xảy ra thay đổi triệt để.
Đỉnh Bất Hủ!
Binh đế nhận chủ!
Cái đỉnh Bất Hủ này là đồ vật bên người của Đại Đế đầu tiên trong đế tộc, nhiều năm như vậy, mặc dù nó luôn đi cùng cô ta, nhưng, chưa từng nhận cô ta làm chủ.
Binh đế chọn người, đó là sự bắt bẻ cỡ nào?
Suy cho cùng, chủ nhân bọn nó từng là Đại Đế, là cường giả mạnh nhất vũ trụ lúc đó, bọn họ quen đi theo loại người này rồi, lẽ nào lại coi trọng người thường?
Cho dù Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rất yêu nghiệt, nhưng, so với Đại Đế, rõ ràng cô ta của bây giờ vẫn cực kì nhỏ bé.
Nhưng giờ này khắc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã đẩy lùi sương mù, thấy được sự thật, điều này khiến nó cảm thấy cô ta là người có tiềm lực trở thành Đại Đế.
Do đó, nó bằng lòng nhận chủ.
Thật ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi bất ngờ, từ khi cô ta có được cái đỉnh Bất Hủ này, cô ta đã thử vô số lần, nhưng, đỉnh Bất Hủ đều không nhận cô ta làm chủ, còn bây giờ, cô ta không ngờ đỉnh Bất Hủ lại đột nhiên nhận chủ!
Đỉnh Bất Hủ là binh đế, không nhận chủ, cô ta cũng có thể kích hoạt nó, suy cho cùng, trách nhiệm của nó cũng là bảo vệ tộc Đệ Nhất, nhưng, sức mạnh phát huy lại có hạn, còn một khi nhận chủ, tâm trí kết nối với cô ta, cô ta có thể phát huy ra sức mạnh cực kì khủng bố.
Có thể nói, binh đế này nhận chủ, thì có thể nâng thực lực của cô ta lên năm phần.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của cô ta, là nhìn rõ nội tâm của mình, thấy được mình thực sự, đây mới là thu hoạch thật sự của cô ta.
Lời của Diệp Quân, từng chữ như kiếm, nhát kiếm đâm vào linh hồn, như soi sáng cho cô ta.
Nhận ra sự thay đổi của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khẽ cười nói: “Suy ngẫm nhìn lại mình, đối mặt với ý muốn ban đầu, lúc không còn nghi ngờ, là thấy được mình thật sự! Chúc mừng.”
Nói rồi, hắn đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hai tay đặt trên đống lửa để sưởi ấm.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân: “Vì sao lại nói những cái này với ta?”
Diệp Quân cười nói: “Vì ta cảm thấy cô rất ưu tú, không nên mất phương hướng như vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cảm thấy ta rất ưu tú?”
Diệp Quân gật đầu: “Ưu tú hơn ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngơ ngẩn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân, ánh nhìn của người đàn ông trước mắt rất tự nhiên, không hề đùa với cô ta.
Diệp Quân cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô đừng tự coi nhẹ mình, cũng đừng đánh giá ta quá cao, ta có thể thành đế, cũng không phải hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân, con đường ta đi này, nếu không có sự dìu dắt của gia đình, thì không thể đi tới hôm nay, hơn nữa, trước đây, ta bị đánh rất nhiều, cực kì thảm hại.”
Nghĩ tới những ngày trước đây bị Phạn Chiêu Đế đánh, hắn không khỏi mỉm cười.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trước mắt, dưới sự soi sáng của ánh lửa, càng hiện rõ vẻ tuấn tú, phong thái vượt trội.
Nhan sắc này, thật sự rất cao, cho dù là ánh mắt của cô ta, cũng không thể tìm ra chút tật xấu nào.
Quan trọng nhất là qua thời gian tiếp xúc, cô ta phát hiện, Diệp Quân thật sự không có tí kiêu căng nào của Đại Đế, ngược lại, còn rất bình dị gần gũi, khiêm tốn nhã nhặn với mọi người.
Cái này hoàn toàn không giống với Đại Đế trong tưởng tượng của cô ta!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thu ánh mắt lại, nhìn đống lửa trước mặt: “Ta chỉ có thể loại bỏ phong ấn Đại Đế của tộc Đệ Nhất cho ngươi thôi.”
Diệp Quân cười nói: “Không sao.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tộc Đệ Nhất ta đối xử với ngươi như vậy, ta còn mưu toan cướp huyết mạch và số kiếp Đại Đế của ngươi, ngươi hận ta không?”
Nói xong cầu này, hai tay trong ống tay áo của cô ta không kiềm lòng nổi, nắm chặt lại.
Diệp Quân nhìn cô ta, cười nói: “Không phải cuối cùng cô không làm vậy à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghĩ tới tình cảnh ngày đó, sắc mặt đột nhiên hồng rực, Diệp Quân hơi thất thần, cô gái trước mắt thật sự đẹp đến mức mất hết phương hướng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, biểu cảm của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trở nên hơi mất tự nhiên, chỉ thấy mặt hơi nóng rát, nhưng suy cho cùng tu vi của cô ta cũng rất cao, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, biểu cảm khôi phục vẻ bình thường, chỉ là cô ta không nhìn Diệp Quân, cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt.
Diệp Quân cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn nhìn ngoài đại điện, lúc này đã là ban đêm, bên ngoài tối đen, yên tĩnh đáng sợ.
Diệp Quân cười nói: “Ta hơi mệt rồi, nghỉ trước đây.”
Nói xong, hắn thuận thế dựa vào trụ đá đằng sau, hai mắt từ từ nhắm lại.
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu từ từ di chuyển lên đống lửa, cuối cùng rơi vào mặt Diệp Quân, nhìn Diệp Quân, cô ta chìm vào suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì.
Bình luận facebook