-
Chương 2701-2705
Chương 2701: Người tiếp đón
Diệp Quân nhìn nội thành sâu thẳm ở nơi xa, trong lòng hơi nghi ngờ.
Vì sao lúc đầu Phạn Chiêu Đế gây hấn với cô cô năm lần bảy lượt như vậy, cô cô vẫn không ra tay?
Vì hắn phát hiện, từ khi biết cô cô tới nay, bất cứ ai khiêu khích cô cô, kết cục đều rất thảm, ngoài Phạn Chiêu Đế.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lúc này, âm thanh ở chỗ sâu trong thành lại vang lên: “Ai, ngươi là ai…”
Âm thanh đã không cao ngạo như trước, mà mang theo một tia kinh hoàng.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.” Nói rồi, hắn kéo Phạn Chiêu Đế đi ra xa, từ dưới chân bọn họ tới tận cùng xa xôi, đều là xương trắng lát đường, cao tới hàng trượng!
Hiển nhiên, những thứ này đều là người đi vào tìm kiếm di tích Toại Minh, nhưng đã chết ở đây.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn những đoạn xương trắng trước mắt, mày nhíu chặt lại.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào chỗ cuối tầm nhìn, ở đó có một ngai vàng bằng đồng đen, có một người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen đứng trước ngai vàng, lúc này, một thanh kiếm quen thuộc đang cắm vào đỉnh đầu của người đàn ông.
Kiếm Hành Đạo!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen cao hàng trượng, cực kì cao lớn, trong tay nắm một cây giáo đồng đen, khí khái không tầm thường, nhưng lúc này, trên mặt của gã lại đầy sợ hãi.
Bây giờ, gã nhìn thấy Diệp Quân, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cây giáo trong tay khẽ run rẩy.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới trước mặt người đàn ông, vì chiều cao của đối phương, do đó, hắn phải ngẩng lên nhìn đối phương.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn hung hăng vênh váo: “Ngươi dám không tôn trọng ta, ngươi biết ta là ai không? Ngươi…”
Diệp Quân đưa tay phải ra, khẽ đè: “Quỳ xuống.”
Kiếm Hành Đạo run nhẹ. Phịch!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen không có tí sức phản kháng nào, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
“Ngươi!”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vô cùng tức giận, còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Nói thêm câu nữa, chết luôn.”
Thấy ánh mắt bình tĩnh không có cảm xúc của Diệp Quân, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức hơi sởn tóc gáy, không dám nói nữa.
Gã không sợ cường giả đỉnh cấp, vì nếu là cường giả đỉnh cấp nhất thế gian thì đã biết thân phận của gã, ắt không dám bất kính với hắn, nhưng gã sợ loại liều lĩnh này, có tí thực lực, có tí kiến thức, nhưng không nhiều, mà gan còn to hơn trời, tùy hứng buông thả.
Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Ta hỏi, ngươi đáp.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ngươi là ai?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen im lặng.
Sát ý trong mắt Diệp Quân dâng trào, đưa ngón tay ra, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen thấy vậy, vội nói: “Nền văn minh Toại Minh, thị vệ cấp cao của hoàng gia.”
Diệp Quân cau mày: “Ngươi chỉ là một thị vệ, vì sao phải khoa trương như vậy?”
“Thị vệ cái gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ nói: “Ta là người của nền văn minh Toại Minh, nền văn minh Toại Minh, ngươi biết không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết nhiều.” Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ căm giận vô cùng, trong lòng tức giận nói: “Dế nhũi!”
Diệp Quân nói: “Vừa nãy ngươi nói, không có sự cho phép của gia tộc nhà ngươi, sao thế gian này có Đại Đế được… Câu này của ngươi có ý gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tiểu Đạo, tiêu diệt hắn!” Kiếm Hành Đạo khẽ run lên, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức sợ tới hồn bay phách lạc, vội nói: “Người thành đế ở thế gian này, đều là do nền văn minh Toại Minh ta giúp đấy…”
Nghe thấy người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nói, hai mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu híp lại, tim lập tức đập loạn xạ không ngừng.
Diệp Quân ngăn kiếm Hành Đạo lại, cau mày: “Đại Đế của nền văn minh vũ trụ này, đều do nền văn minh Toại Minh chỗ ngươi giúp mới thành công à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen gật đầu: “Phải.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nói rõ đi.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, hơi sợ hãi, chần chừ một lát mới nói: “Bảy mươi tỉ năm trước, vũ trụ này do nền văn minh Toại Minh ta quản lí, về sau do vài cơ duyên đặc biệt, nền văn minh Toại Minh ta di dời cả nền văn minh, đi tới Cựu Thổ trong truyền thuyết, còn chiến đấu ở Cựu Thổ cả trăm ngàn năm, cuối cùng dừng chân ở Cựu Thổ, cùng xây dựng một nền văn minh hoàn toàn mới với hai nền văn minh khác, nhưng đối với vũ trụ văn minh mà chúng ta từng ở này, chúng ta không bỏ rơi hoàn toàn, có điều, chúng ta chỉ cho phép người yêu nghiệt nhất thế giới này đi tới Cựu Thổ, còn ta chính là người tiếp đón.”
Hai mắt Diệp Quân hơi híp lại: “Người yêu nghiệt nhất… Đại Đế?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nói: “Không phải Đại Đế, hễ là người có thể quỳ từ bên ngoài vào trong này, thì đều phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta, chúng ta sẽ giúp hắn thành đế.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Đại Đế là giun dế trong nền văn minh Toại Minh của các người à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lắc đầu: “Tất nhiên không phải, bên chỗ chúng ta, Đại Đế cũng là cường giả đỉnh cấp nhất.”
Diệp Quân gật đầu: “Còn may, sức chiến đấu chưa nát.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “…”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: “Những Đại Đế sau này thì sao? Đều tới nền văn minh Toại Minh à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen trầm giọng nói: “Có người đi rồi, có người thì chọn nuốt lời không đi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại hỏi: “Người không đi, các người đối xử thế nào?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen cười khẩy: “Tất nhiên là giết rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Đại Đế, chắc không dễ giết đâu nhỉ?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cau mày: “Ngươi là ai, nói nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Quân nói: “Cô ấy đi cùng ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2702: Thượng Đế
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen hừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu muốn thành đế, tất nhiên không dễ như vậy, trước khi chúng ta giúp bọn họ, sẽ rút từng hồn từng phách của bọn họ, nếu sau khi bọn họ thành đế mà dám hối hận, chúng ta sẽ tiêu diệt hết.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi khó coi, cô ta không ngờ, những Đại Đế leo lên đỉnh của vũ trụ này, lại đều là con rối của người ta.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen đột nhiên nhìn Diệp Quân, rất tò mò nói: “Ngươi thành đế như thế nào?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tu hành đúng lúc, tất nhiên sẽ đột phá rồi.”
“Không thể nào.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức gấp gáp: “Thời cơ thành đế ở thế gian này đều đã bị niêm phong, nếu không có gia tộc ta trợ giúp, căn bản không thể thành đế.”
Diệp Quân hỏi: “Thời cơ gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tiểu Đạo…”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Cái gọi là thời cơ thành đế chính là đế nguyên, đây là một loại linh khí đặc biệt, lúc đầu khi gia tộc ta rời đi, đã mang hết đế nguyên của vũ trụ này đi rồi…”
Nói tới đây, dường như gã nghĩ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co lại, kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi là… Ngươi là Đại Đế xây dựng đạo thống Đại Đạo trong truyền thuyết, căn bản không cần dựa vào đế nguyên để thăng cấp, chuyện này sao có thể…”
Diệp Quân cau mày: “Hai người có khác biệt à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng sợ hãi vô cùng: “Đây… Tất nhiên là có khác biệt rồi, dựa vào đế nguyên để thành Đại Đế, thường không xây dựng đạo thống của mình được, loại Đại Đế này, mặc dù cũng là cường giả vô song của thế gian, nhưng không có đạo thống chống đỡ, thuộc loại phó mặc số phận, mặc dù cũng mạnh, nhưng, giới hạn đã ở đó rồi. Còn Đại Đế xây dựng được đạo thống thì không giống, bọn họ có Đại Đạo hoàn chỉnh của mình, hơn nữa, Đại Đạo này không giống với Đại Đạo của người khác, không chỉ vậy, còn có hàng tỷ người đang tuân theo đạo của hắn, tin tưởng vào đạo của hắn… Loại như hắn thì hoàn toàn không có giới hạn!”
Nói tới đây, âm thanh của gã đã có chút sợ hãi, gã không ngờ lại gặp một nhân vật khủng bố như vậy ở đây.
Diệp Quân im lặng.
Khoảnh khắc này, hắn còn nghĩ tới một người, đó chính là Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ này đi tới một vũ trụ nào, đều có thể hấp thu ác niệm của vũ trụ ấy…
Ác Đạo!
Loại này cũng rất biến thái!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở một bên bỗng hỏi: “Phân biệt hai loại Đại Đế này thế nào?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, trầm giọng nói: “Đại Đế không xây dựng được đạo thống, là Đại Đế bình thường, còn Đại Đế xây dựng được đạo thống, là đạo thêm đế, cũng chính là… Thượng Đế!”
Thượng Đế!
Biểu cảm Diệp Quân không đổi.
Mà lúc này, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lại nói: “Có điều, sau này khi chúng ta đã đi tới Cựu Thổ, danh xưng Thượng Đế này đã bị quan chấp hành đứng đầu lúc đó đổi thành Đạo Đế, còn Đạo Đế không phải là một cảnh giác, chỉ là một tôn xưng, khác với Đại Đế bình thường.”
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân, vẻ mặt trở nên hơi sợ hãi.
Diệp Quân để ý thấy vẻ mặt của gã, cau mày: “Ngươi thế này là biểu cảm gì đây?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Không, không có gì.”
Diệp Quân nhìn gã chằm chằm: “Có phải ngươi giấu gì ta không?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Không có, không có.”
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã không thành thật như vậy, Tiểu Đạo...”
“Đạo Đế!”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen thấy Diệp Quân lại muốn giết người, vội nói: “Đạo Đế xây dựng được đạo thống... Loại người này, không có giới hạn, cho dù ở Cựu Thổ, cũng chỉ có ba vị, khi xuất hiện loại người này, còn thành công xây dựng đạo thống, thì ý là phải cạnh tranh với người khác... Cạnh tranh của Đại Đạo, ngươi hiểu ý ta không?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Ta không hiểu, ngươi nói kĩ một tí...”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra, tiếp tục nói: “Ví dụ như ngươi... Đạo thống trật tự mà ngươi xây dựng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, thì phải có càng nhiều địa bàn, nhiều vũ trụ hơn, vì người tín ngưỡng của ngươi, đạo thống của ngươi càng mạnh... Còn đạo thống do người khác xây dựng, ví dụ như người xây dựng Sát Đạo hoặc Ác Đạo, hoặc không có trật tự... Chắc chắn người ta sẽ muốn diệt ngươi! Ngươi nói xem có phải không?”
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen do dự một chút, sau đó nói: “Lúc đầu khi gia tộc của ta tới Cựu Thổ, vì sao lại đánh nhau cả trăm ngàn năm? Chính là vì chủ nền văn minh của chúng ta cũng xây dựng đạo thống, lúc đó chúng ta đi đến đâu, cũng không được người khác chấp nhận, do đó, trận đấu đánh cả trăm ngàn năm đó, thật ra là trận đấu đánh để lập nước đấy...”
Diệp Quân không nói gì, thật ra, từ lâu hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi.
Mục tiêu cuối cùng của Diệp Quân hắn là gì?
Thống nhất toàn vũ trụ!
Xây dựng một trật tự hoàn toàn mới!
Còn ngươi muốn thống nhất toàn vũ trụ, tất nhiên phải dựa vào thực lực.
Ngươi cũng không có đường lui!
Đây cũng giống các nước chư hầu của thế giới trần tục, ngươi không muốn thống nhất thiên hạ, không có nghĩa là người khác cũng không muốn thống nhất thiên hạ, người sống trong góc, cuối cùng cũng sẽ bị thôn tính.
Tranh đấu!
Không thể không tranh đấu!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, trong lòng thầm suy nghĩ, nhất định phải truyền tin ở đây xuất hiện Đạo Đế ra ngoài...
Đây chính là công lớn đấy!
Nhưng đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng đi tới trước mặt người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen, sau đó tay cầm dao găm bỗng cứa qua yết hầu một phát, đầu người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức bay ra ngoài…
Máu như suối phun!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hắn không thể sống được, nếu không, sẽ có ngày ngươi gặp phiền toái lớn.”
Sau khi diệp Quân cân nhắc một lát, hắn từ từ bước tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ vào gò má mềm mại như chạm vào sẽ nứt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Hắn không chết, nền văn minh Toại Minh sẽ không biết tình hình bên này, một khi hắn chết, trái lại nền văn minh Toại Minh sẽ tập trung chú ý bên này…”
Nói rồi, hắn cười: “Tĩnh Chiêu cô nương, tầm nhìn đừng hạn hẹp như vậy.”
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trắng bệch.
Diệp Quân nở nụ cười: “Đừng sợ, ta sẽ không giết cô.”
Nói xong, hắn đi về phía ngai vàng ở nơi xa.
Sau người, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên run giọng nói: “Vừa bắt đầu ngươi đã biết mục đích của ta, cũng biết tối đó không phải ngoài ý muốn, cũng biết mưu đồ của ta... Nếu ngươi đã biết tất cả, vì sao còn muốn giúp ta phá vỡ tâm cảnh, giữ ta ở bên người hả?”
Nơi xa, Diệp Quân chẳng thèm quay đầu lại: “Ta là Đại Đế!”
Chương 2703: Ghế Thánh Vương
Ta là Đại Đế!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng đó, thật lâu sau, khóe miệng cô ta nở một nụ cười tự giễu.
Ngay từ đầu người đàn ông trước mắt đã nhìn thấu mọi việc, trong lòng biết rõ tất cả. Nhưng đối với hắn mà nói, tất cả âm mưu quỷ kế này đều không có ý nghĩa gì.
Bởi vì hắn là Đại Đế!
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay!
Trừ phi thực lực của hai bên tương đương!
Người đàn ông này luôn nghiền ép cô ta, chỉ là hắn coi thường không chơi mấy trò âm mưu quỷ kế này mà thôi.
Ở phía xa xa, Diệp Quân đi tới trước ngai vàng. Chiếc ngai vàng này hoàn toàn là một màu đen nhánh, không phải thép cũng chẳng phải sắt, nhẵn bóng như gương, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Hắn ngồi lên.
Ngai vàng bỗng nhiên khẽ rung động, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm. Lúc này, hắn cầm kiếm Hành Đạo vẫn chưa rời đi lên, chống lên ngai vàng, ngai vàng yên lặng lại trong chốc lát.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo ở trong tay, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu Đạo, cảm ơn nhé.”
Thật ra, sở dĩ kiếm Hành Đạo không đi, không phải là do ý của cô cô mà là tự nó chủ động muốn ở lại thêm một lúc nữa. Phải biết rằng, thanh kiếm ban đầu đi theo Diệp Quân không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là nó, nó và Diệp Quân vẫn còn có tình cảm.
Diệp Quân cười nói: “Tiểu Đạo, bây giờ cô cô đang làm gì?”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, cũng không biết là đang nói gì.
Diệp Quân cười ha ha: “Không hỏi nữa!”
Kiếm Hành Đạo lại tiếp tục rung lên.
Diệp Quân vô cùng cảm động.
Bởi vì kiếm Hành Đạo nói với hắn rằng nó muốn ở đây thêm một lúc nữa, đợi sau khi hắn rời khỏi đây thì nó sẽ đi.
Ở lại đây là giả, giúp hắn mới là thật, Diệp Quân cảm động nói: “Cảm ơn.”
Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn ngai vàng ở trước mặt, sau đó tay cầm kiếm Hành Đạo chống lên ngai vàng: “Con người ta là người biết lí lẽ. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để cống hiến cho ta.”
Ngai vàng: “…”
Ngai vàng nào dám phản kháng?
Lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên từ trong ngai vàng: “Đại Đế tha mạng.”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi tên là gì?” Vẫn là giọng nói đó đáp: “Ta chính là ghế Thánh Vương, từng được Thánh chủ ngồi vào. Bởi vì sinh ra linh trí mà trước mắt có thể coi là cấp bậc đế binh. Nhưng ta còn mạnh hơn đế binh bình thường rất nhiều.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Thánh chủ mà ngươi nói…”
Ghế Thánh Vương đáp: “Chính là chủ nhân của nền văn minh Toại Minh ta.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy tại sao người không đi theo về Cựu Thổ?”
Tâm trạng của ghế Thánh Vương bỗng nhiên có phần chán nản: “Khi các chủ nhân đi về Cựu Thổ, ta mới vừa sinh ra linh trí, còn chưa đủ mạnh. Nhưng ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày chủ nhân sẽ quay lại đây, cho dù là bao lâu, ta cũng sẽ ở nơi này đợi. Vì vậy… ta sẽ không nhận Đại Đế người làm chủ đâu.”
Giọng nói của nó có phần run rẩy, hiển nhiên vẫn
Nó còn hơi sợ kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân ngược lại có phần bất ngờ, hắn quan sát ghế Thánh Vương ở trước mặt, sau đó cười nói: “Được, ta không ép buộc ngươi. Nhưng ta muốn nói chuyện với ngươi, có được không?”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Được, Đại Đế muốn biết cái gì, cứ việc hỏi ta.”
Diệp Quân nhìn thoáng qua xung quanh: “Nơi này có một luồng Pháp Tắc thần bí kìm hãm tu vi của tất cả mọi người. Cái này là do ai để lại?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Thực không dám giấu, chính là ta.”
Diệp Quân kinh ngạc đáp: “Ngươi sao?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng vậy, nền văn minh Toại Minh muốn lựa chọn những người có thiên phú cực cao để trở thành Đại Đế, sau đó để bọn họ đi về Cựu Thổ, dốc sức vì nền văn minh Toại Minh. Ta đặt lệnh cấm này ở đây chính là để chọn ra được những người có thiên phú cực cao và có nghị lực lớn.”
Diệp Quân nói: “Vậy là người giúp bọn họ trở thành Đế cũng là ngươi sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Có thể coi là vậy, vì chỉ có ta mới có đế nguyên.”
Diệp Quân hỏi: “Có đế nguyên là có thể thành Đế sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Không không, chỉ có người có thiên phú cực cao, nghị lực lớn và may mắn lớn thì mới có một chút cơ hội trở thành Đại Đế sau khi hấp thụ được đế nguyên. Trong suốt sáu mươi tỷ năm của nền văn minh vũ trụ này, không thể đếm được hết những thiên tài đã đến đây. Trong đó không thiếu những thiên tài cao cấp và yêu nghiệt mà đến cả ta cũng phải kinh ngạc. Nhưng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mười mấy người có thể trở thành Đế…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.” Dứt lời, hắn lại hỏi: “Sáu mươi tỷ năm, nói như vậy, ngươi đã sống được sáu mươi tỷ năm rồi sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Có thể coi là vậy, nhưng phần lớn thời gian ta đều ngủ say, bởi vì ta là linh vật, trong lúc ngủ say thì tuổi thọ gần như là không bị tiêu hao gì. Hơn nữa, còn có đế nguyên, cứ cách một khoảng thời gian thì ta sẽ hấp thụ một ít đế nguyên để gia tăng tuổi thọ…”
Diệp Quân nói: “Vậy thị vệ ban nãy thì sao? Gã không thể nào cũng ở đây tận sáu mươi tỷ năm chứ?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Tất nhiên là không phải, cứ cách một khoảng thời gian thì nền văn minh Toại Minh sẽ cử một người mang theo đế nguyên tới.”
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Nền văn minh Toại Minh làm như vậy, chỉ đơn thuần là để bồi dưỡng nhân tài thôi sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Ghế Thánh Vương nói: “Đại Đế, người có biết thế đạo ngày nay, nhân tài hiếm có như thế nào không?”
Diệp Quân: “…”
Ghế Thánh Vương tiếp tục nói: “Những người hễ có thể thông qua đế nguyên đạt được Đại Đế thì đừng nói ở vũ trụ này, cho dù để họ ở Cựu Thổ thì họ cũng đều là những người vô cùng yêu nghiệt. Không chỉ có nền văn minh Toại Minh chúng ta, hai nền văn minh đỉnh cao khác ở Cựu Thổ cũng dùng các hình thức khác nhau để thu hút nhân tài trên toàn vũ trụ, bồi dưỡng càng nhiều cường giả để phục vụ cho mình. Thời đại ngày nay, trong các nền văn minh khác nhau, cái mà các nền văn minh có cùng cấp bậc cạnh tranh đó chính là xem nhà ai có nhiều nhân tài hơn.”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi sau đó gật đầu: “Ngươi nói rất có lý.”
Chiêu này có thể học lại, sau này vũ trụ Quan Huyên cũng phải chiêu mộ thêm một số nhân tài nữa mới được.
Chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể chống đỡ được cả một vũ trụ.
Giống như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cười hỏi: “Ta là nhân tài như thế nào?”
Chương 2704: Chỉ là bạn bè
Ghế Thánh Vương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đại Đế, người không phải là nhân tài.”
Diệp Quân có phần nghi ngờ, ghế Thánh Vương lại nói tiếp: “Người là soái tài, thuộc kiểu người thống trị nhân tài, hàng tỉ năm cũng khó có được một người.”
Diệp Quân ngây người, sau đó lập tức cười lớn, ghế Thánh Vương tiếp tục nói: “Đại Đế, người còn muốn biết gì nữa không?”
Diệp Quân ngừng cười: “Vừa nãy ta đã giết tên thị vệ đó…”
“Thị vệ gì?”
Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Đại Đế, tên thị vệ đó rõ ràng là người không ngay thẳng, tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chết dưới tâm ma của mình, việc này có liên quan gì đến Đại Đế chứ?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ghế Thánh Vương một lát rồi cười nói: “Nền văn minh Toại Minh sẽ tin sao?”
Ghế Thánh Vương nói: “Tin hay không, còn không phải là do ta nói là được hay sao?”
Diệp Quân vỗ ghế Thánh Vương, mỉm cười: “Ngươi cũng là một nhân tài.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía xa xa, ở cuối tầm mắt có một tòa đại điện cổ xưa: “Đó là gì?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, đó là Thần điện Toại Minh, bên trong Thần điện có hai con yêu thú đang ẩn náu. Khi chủ nhân của bọn nó rời đi, bọn nó vẫn chỉ là hai quả trứng. Sau khi được ta cho ăn hai luồng đế nguyên, thì bọn nó đã dần dần tiến hóa. Mặc dù thực lực của bọn nó không tệ, nhưng nhất định nó không là gì với Đại Đế người. Dưới một bức tượng đồng ở bên trong đại điện có một cơ quan, mở cơ quan ra bên trong sẽ có chín chiến tướng bằng đồng được vị chủ nhân năm đó để lại, bọn chúng đều thuộc cấp bậc Chuẩn Đế. Có thể nói, trong thời đại Đại Đế vẫn chưa xuất hiện, bọn chúng chính là bất khả chiến bại, bởi vì bọn chúng gần như là bất diệt, đạo pháp ở đây đều không thể làm bọn chúng bị thương, bây giờ ta sẽ giao cho người cách để khống chế bọn chúng…”
Nó một hơi kể hết tất cả những gì mình biết ra.
Ngoại trừ chín vị chiến tướng bằng đồng, trong đại điện còn có một số đế tinh. Hơn nữa đây không phải là đế tinh bình thường mà là đế tinh cực phẩm. Cho dù ở Cựu Thổ, chúng cũng là thứ vô cùng quý hiếm.
Sau khi Diệp Quân nghe xong, hắn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, nhân tiện, ngươi bây giờ còn có bao nhiêu đế nguyên?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, bây giờ ta còn chín luồng đế nguyên.”
Diệp Quân cười nói: “Ta mượn ngươi năm luồng, ngươi giữ lại bốn luồng, thế nào?”
Bên trong ghế Thánh Vương, chín luồng thể khí màu tím đậm chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đại Đế, người đừng khách sáo như vậy. Với thực lực của người, muốn giết ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đế nguyên này ta cho người.”
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cần năm luồng, còn là ta mượn ngươi, về sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Dứt lời, hắn thu lại năm luồng đế nguyên, ghế Thánh Vương có phần bối rối: “Cái này…” Diệp Quân cười giải thích: “Ngươi rất thật thà, vì vậy ta sẽ không bắt nạt ngươi.”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đa tạ Đại Đế.” Thực ra đế nguyên cũng rất quan trọng với nó, sở dĩ nó có thể ở đây lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì đế nguyên. Thực ra mỗi lần đón sứ giả tới đây, trong số đế nguyên được mang tới đó có một phần là của nó, được xem như là bổng lộc của nó.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta vào đại điện đó xem thử.”
Dứt lời, hắn đi về phía xa xa, đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng cách đó không xa, cười hỏi: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô không đi cùng để xem thử sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn hắn, một lát sau, cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên từ từ bay tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Nhìn thấy luồng đế nguyên ở trước mặt, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như vậy, trong đôi mắt tuyệt đẹp mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Diệp Quân nhìn thoáng qua luồng đế nguyên đó, cười nói: “Thứ này có lẽ là thứ mà tất cả cường giả cảnh giới chuẩn đế đều hằng mong ước đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì. Nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc, còn có cả sự ngờ vực.
Diệp Quân dừng chân lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Thanh kiếm này là của cô cô ta, còn thanh kiếm bên trong người ta là của cha ta… Còn nhớ những gì ta đã nói lúc trước không? Ta có thể đi được đến bây giờ, có thể nói đều là dựa vào người trong nhà. Vì vậy, cho dù sau khi ta trở thành Đại Đế, thì ta cũng luôn nhắc nhở mình rằng làm Đế thì không được kiêu ngạo, phải ghi nhớ những ngày đã từng bị đánh tàn nhẫn…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Vì vậy, ta không hề phản cảm với mưu kế đó của cô dành cho ta. Ngược lại ta còn khá khâm phục.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu run giọng hỏi: “Tại sao?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.
Mưu kế như vậy…
Cô ta nhớ tới một vài cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ vào đêm hôm đó. Mà tên này lại nói là không phản cảm… Hắn đang ám chỉ điều gì sao?
Diệp Quân cười đáp: “Ông nội ta là người rất tài giỏi. Nhưng Tháp gia của ta nói, thực ra ông nội ta không phải là người tốt… Ừ, việc này là do Tháp gia của ta chính miệng nói, ông ấy giết người như cơm bữa vậy.
Nhưng việc này cũng là chuyện bình thường, từ xưa đến nay, những người làm lên nghiệp lớn có ai không tàn nhẫn cơ chứ? Bao gồm cả bản thân ta, ta cũng đã làm rất nhiều việc bẩn thỉu. Vì vậy làm sao ta có thể yêu cầu người khác trở thành người tốt, người lương thiện được cơ chứ?”
Dứt lời, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Bây giờ gia tộc Đế Nhất đã rơi vào bước đường cùng, cô làm như vậy ta hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, ta tin rằng nếu không phải vì gia tộc Đệ Nhất, thì một người kiêu ngạo giống như cô tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân mình để mưu đồ gì gì đó…”
Nói đến đây, hắn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Có phải cô đang nghĩ rằng ta làm như vậy là để hoàn toàn thu phục được cô, để cô một lòng cống hiến sức lực cho ta, thậm chí là trở thành vật của riêng ta?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn, hồi lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Ngươi không cần tới, thanh kiếm trong tay ngươi cũng không thua gì thanh kiếm Đại Đế trong cơ thể ngươi. Ngươi… còn đáng sợ hơn so với những gì mà bọn ta đã tưởng tượng. Người như ngươi không thiếu phụ nữ, ngươi cũng không thèm dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ… Ngươi là một người tốt.”
Diệp Quân nhìn cô ta, cười đáp: “Vậy thì không chắc chắn, Tĩnh Chiêu cô nương xinh đẹp như vậy, ta vừa gặp đã thấy thương, ai có thể không động lòng cơ chứ?”
Nghe vậy khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, mà lúc này, Diệp Quân lại nói tiếp: “Tất nhiên, Tĩnh Chiêu cô nương yên tâm, ta sẽ không có suy nghĩ quá phận nào với cô đâu, ta chỉ coi cô là bạn bè.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghe vậy, trong lòng đột nhiên hơi thất vọng…
Chương 2705: Kiểm soát toàn bộ vũ trụ!
Nhìn Diệp Quân đã đi xa, Đệ Nhất tĩnh Chiêu cảm thấy vô cùng rung động và tuyệt vọng.
Sự mưu trí của người đàn ông trước mắt khiến cô ta cảm thấy rất đáng sợ.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn đế nguyên trước mắt, cô ta cầm đế nguyên lên, sau đó nói: “Nếu ngươi không có ý gì với ta vậy sao lại cư xử với ta như thế?”
Diệp Quân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tịnh Chiêu cô nương, chúng ta có phải kẻ thù không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta cũng không có mâu thuẫn hay xung đột lợi ích không thể giải quyết nào cả, đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Tĩnh Chiêu cô nương, chúng ta có thể nhìn xa hơn, chứ không phải chỉ giới hạn ở vũ trụ Thập Hoang này, cô hiểu ý ta chứ?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thầm thấy rung động, nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, sau đó nét mặt cô ta trở nên khổ sở, lúc này cô ta mới thật sự hiểu là cô ta... hoàn toàn không xứng có tư cách làm kẻ thù của người đàn ông trước mắt, mà đối phương cũng không hề xem cô ta là kẻ thù!
Diệp Quân bật cười, sau đó đi về phía xa.
Kẻ thù?
Ai mới là kẻ thù của hắn?
Chính là những người xây dựng đạo thống và trật tự giống như chủ nhân bút Đại Đạo, kẻ thù thật sự của hắn là những người muốn tranh giành Đại Đạo giống như hắn.
Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Mà những người có tư cách tham gia vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo mới là những cao thủ đứng đầu trong vũ trụ rộng lớn này, hắn đã được lĩnh giáo sự lợi hại của chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế rồi, mà rõ ràng nền văn minh Toại Minh của ghế Thánh Vương khi nãy cũng không đơn giản chút nào, đối phương kêu gọi nhân tài trên toàn vũ trụ, dù mấy chục tỷ năm qua Thập Hoang chỉ xuất hiện tổng cộng mười mấy Đại Đế, nhưng hắn hiểu chắc chắn nền văn minh Toại Minh cũng đang làm như thế ở các vũ trụ khác…
Từ đó có thể thấy thực lực tổng thể của đối phương đáng sợ đến mức nào.
Diệp Quân hắn hiểu rõ trận chiến tranh giành Đại Đạo không chỉ là nhất thời, đặc biệt là đạo Trật Tự, thành lập một trật tự không thể chỉ dựa vào mỗi một mình hắn, muốn trật tự của mình phổ biến ở nhiều vũ trụ hơn thì nhất định phải có nhiều nhân tài hơn.
Hắn cũng đã từng phân tích, những cao thủ cao cấp kia, ví dụ như Đại Đế, gần như không thể thuần phục được cao thủ cấp bậc này, không cần phải nghĩ tới làm gì nữa. Còn những gia tộc và nền văn minh quá yếu thì lại không giúp được nhiều cho hắn, các gia tộc như tộc Đệ Nhất với tiềm lực tương lai vô hạn mới là có ích nhất trong mắt hắn.
Nếu như ở hệ Ngân Hàng, gia tộc có Đại Đế xuất hiện có thể nói là cấp bậc địa chủ, ông chủ lớn, gia tộc có Đại Đế thế này có thực lực vô cùng mạnh mẽ, Diệp Quân hiện tại không thể nào thuần phục. Còn kiểu như gia tộc Đệ Nhất thì có Đại Đế, nhưng Đại Đế đã chết, không còn mạnh mẽ như trước nữa, có thể xem là giai cấp trung lưu, gia tộc và nền văn minh cấp bậc như thế có thực lực chỉ thua địa chủ và ông chủ lớn mà thôi, hơn nữa còn rất khát vọng có thể phát triển, đây chính là mục tiêu của Diệp Quân!
Còn những gia tộc cấp bậc tư sản, ví dụ như các gia tộc thuộc nền văn minh cấp chín trở xuống đặt trong hệ Ngân Hà thì có thể xem là gia tộc có chút tiền, nhưng không có quá nhiều, có thể xem là có chút thực lực, nhưng lại không nhiều… Tạm thời những gia tộc như thế không giúp ích được gì cho hắn cả, nhưng trong tương lai lại có tiềm lực to lớn, vì thế hắn muốn lôi kéo, muốn tiếp cận.
Còn có một loại cấp bậc là những người lương tháng ba năm nghìn đến mười nghìn…
Đây là cấp bậc không được coi trọng nhất, lúc không có việc gì, bọn họ nghiêm túc làm việc, cống hiến cho vũ trụ, lúc xảy ra chuyện, bọn họ sẽ đi đầu đỡ đạn của kẻ thù, có thể làm trâu làm ngựa trong thời kỳ phát triển, cũng có thể làm con chốt thí khi loạn lạc…
Mà đây cũng là điều khiến Diệp Quân coi trọng, muốn đoàn kết lại, vì góp gió thành bão mà!
Hắn biết rõ kẻ thù của hắn là ai, bạn của hắn là ai.
Tộc Đệ Nhất không phải kẻ thù của hắn!
Hắn muốn kiểm soát toàn bộ vũ trụ.
Mà muốn làm thế, hắn phải bắt đầu bố trí từ bây giờ.
Càng về sau, càng không chỉ là chém giết đơn giản nữa, phải dùng đầu óc, dùng trí thông minh và suy tính.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trước mặt, lúc này cô ta cảm thấy vô cùng rung động, vì cô ta phát hiện từ trước đến giờ cô ta không chỉ đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân mà còn đánh giá thấp dã tâm của hắn nữa.
Cô ta muốn thành Đế!
Còn hắn muốn kiểm soát toàn vũ trụ!
Nghĩ đến đây, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cười châm chọc.
Từ khi mới bắt đầu, dù về thực lực hay mưu trí, cô ta đều không cùng đẳng cấp với người đàn ông trước mặt.
Cô ta cúi đầu nhìn đế nguyên trong tay, tỏ vẻ ngạc nhiên, vì năng lượng ẩn chứa bên trong hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của cô ta, nhưng cô ta cũng không do dự mà cứ thế nhận lấy, sau đó đi theo Diệp Quân về phía xa.
Đại Đế?
Cô ta cũng có thể mưu cầu thứ to lớn hơn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới sau lưng Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mặc trường bào màu trắng, thắt lưng đen, thân thể thẳng tắp, tuy là kiếm tu nhưng lại không có chút sắc bén nào, trông còn rất tao nhã tuấn tú tựa như một công tử tri thức.
Rốt cuộc hắn là kiểu người thế nào?
Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dâng lên cảm giác tò mò.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới trước đại điện, đại điện này cũng làm từ đồng đen, khí thế nguy nga, hai cột đồng đen to lớn đứng sừng sững trước cửa đại điện, trên đó chạm trổ một vài yêu thú kỳ lạ, yêu thú có hình dáng quái dị, mặt mũi dữ tợn như mốn cắn người.
Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi vào trong đại điện, bên trong rất trốn trải, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ cả tiếng bước chân.
Diệp Quân ngay lập tức nhìn thấy cái tượng đồng đen chỗ ghế Thánh Vương, hắn đi tới trước tượng đồng, sau đó nhìn xuống chân tượng, ở đó có một phù văn rất kỳ lạ, hắn ngồi xổm xuống, sau đó đọc thầm thần chú mà ghế Thánh Vương dạy hắn, một lúc lâu sau đó, phù văn kia bỗng khẽ rung, một hộp đồng đen tinh xảo chậm rãi bay lên.
Diệp Quân mở hộp ra, trong hộp là chín chiến tướng đồng đen.
Cấp bậc Chuẩn Đế!
Diệp Quân nở nụ cười, chín chiến tướng đồng đen này không tầm thường chút nào, đương nhiên hắn còn suy nghĩ nhiều hơn thế, chín chiến tướng đồng đen này không phải người thật mà giống như một loại con rối. Nhưng theo miêu tả của ghế Thánh Vương, đây là tồn tại gần như vô địch dưới cấp Đại Đế, nói cách khác, nền văn minh Toại Minh có thể chế tạo ra thứ này đã nói rõ sự kinh khủng của bọn họ.
Nếu bọn họ chế tạo với số lượng nhiều…
Cũng khó trách bọn họ chỉ coi trọng Đại Đế!
Diệp Quân cất hộp đồng đen đi, sau đó lại đi tới sau tượng đồng, phía sau cũng có một phù văn, hắn đọc thầm khẩu quyết, chẳng mấy chốc, một chiếc nhẫn đồng chậm rãi bay ra.
Diệp Quân nhìn thoáng qua nhẫn khôgn gian, bên trong có khoảng sáu mươi ba nghìn Đế Tinh cực phẩm!
Sáu mươi ba nghìn viên!
Diệp Quân cười to, Đế Tinh cực phẩm này cao cấp hơn Đế Tinh bình thường nhiều, vũ trụ Thập Hoang hiện tại gần như không có Đế Tinh cực phẩm.
Diệp Quân nhìn nội thành sâu thẳm ở nơi xa, trong lòng hơi nghi ngờ.
Vì sao lúc đầu Phạn Chiêu Đế gây hấn với cô cô năm lần bảy lượt như vậy, cô cô vẫn không ra tay?
Vì hắn phát hiện, từ khi biết cô cô tới nay, bất cứ ai khiêu khích cô cô, kết cục đều rất thảm, ngoài Phạn Chiêu Đế.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lúc này, âm thanh ở chỗ sâu trong thành lại vang lên: “Ai, ngươi là ai…”
Âm thanh đã không cao ngạo như trước, mà mang theo một tia kinh hoàng.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.” Nói rồi, hắn kéo Phạn Chiêu Đế đi ra xa, từ dưới chân bọn họ tới tận cùng xa xôi, đều là xương trắng lát đường, cao tới hàng trượng!
Hiển nhiên, những thứ này đều là người đi vào tìm kiếm di tích Toại Minh, nhưng đã chết ở đây.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn những đoạn xương trắng trước mắt, mày nhíu chặt lại.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào chỗ cuối tầm nhìn, ở đó có một ngai vàng bằng đồng đen, có một người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen đứng trước ngai vàng, lúc này, một thanh kiếm quen thuộc đang cắm vào đỉnh đầu của người đàn ông.
Kiếm Hành Đạo!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen cao hàng trượng, cực kì cao lớn, trong tay nắm một cây giáo đồng đen, khí khái không tầm thường, nhưng lúc này, trên mặt của gã lại đầy sợ hãi.
Bây giờ, gã nhìn thấy Diệp Quân, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cây giáo trong tay khẽ run rẩy.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới trước mặt người đàn ông, vì chiều cao của đối phương, do đó, hắn phải ngẩng lên nhìn đối phương.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn hung hăng vênh váo: “Ngươi dám không tôn trọng ta, ngươi biết ta là ai không? Ngươi…”
Diệp Quân đưa tay phải ra, khẽ đè: “Quỳ xuống.”
Kiếm Hành Đạo run nhẹ. Phịch!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen không có tí sức phản kháng nào, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
“Ngươi!”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vô cùng tức giận, còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Nói thêm câu nữa, chết luôn.”
Thấy ánh mắt bình tĩnh không có cảm xúc của Diệp Quân, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức hơi sởn tóc gáy, không dám nói nữa.
Gã không sợ cường giả đỉnh cấp, vì nếu là cường giả đỉnh cấp nhất thế gian thì đã biết thân phận của gã, ắt không dám bất kính với hắn, nhưng gã sợ loại liều lĩnh này, có tí thực lực, có tí kiến thức, nhưng không nhiều, mà gan còn to hơn trời, tùy hứng buông thả.
Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Ta hỏi, ngươi đáp.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ngươi là ai?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen im lặng.
Sát ý trong mắt Diệp Quân dâng trào, đưa ngón tay ra, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen thấy vậy, vội nói: “Nền văn minh Toại Minh, thị vệ cấp cao của hoàng gia.”
Diệp Quân cau mày: “Ngươi chỉ là một thị vệ, vì sao phải khoa trương như vậy?”
“Thị vệ cái gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ nói: “Ta là người của nền văn minh Toại Minh, nền văn minh Toại Minh, ngươi biết không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết nhiều.” Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ căm giận vô cùng, trong lòng tức giận nói: “Dế nhũi!”
Diệp Quân nói: “Vừa nãy ngươi nói, không có sự cho phép của gia tộc nhà ngươi, sao thế gian này có Đại Đế được… Câu này của ngươi có ý gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tiểu Đạo, tiêu diệt hắn!” Kiếm Hành Đạo khẽ run lên, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức sợ tới hồn bay phách lạc, vội nói: “Người thành đế ở thế gian này, đều là do nền văn minh Toại Minh ta giúp đấy…”
Nghe thấy người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nói, hai mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu híp lại, tim lập tức đập loạn xạ không ngừng.
Diệp Quân ngăn kiếm Hành Đạo lại, cau mày: “Đại Đế của nền văn minh vũ trụ này, đều do nền văn minh Toại Minh chỗ ngươi giúp mới thành công à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen gật đầu: “Phải.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nói rõ đi.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, hơi sợ hãi, chần chừ một lát mới nói: “Bảy mươi tỉ năm trước, vũ trụ này do nền văn minh Toại Minh ta quản lí, về sau do vài cơ duyên đặc biệt, nền văn minh Toại Minh ta di dời cả nền văn minh, đi tới Cựu Thổ trong truyền thuyết, còn chiến đấu ở Cựu Thổ cả trăm ngàn năm, cuối cùng dừng chân ở Cựu Thổ, cùng xây dựng một nền văn minh hoàn toàn mới với hai nền văn minh khác, nhưng đối với vũ trụ văn minh mà chúng ta từng ở này, chúng ta không bỏ rơi hoàn toàn, có điều, chúng ta chỉ cho phép người yêu nghiệt nhất thế giới này đi tới Cựu Thổ, còn ta chính là người tiếp đón.”
Hai mắt Diệp Quân hơi híp lại: “Người yêu nghiệt nhất… Đại Đế?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nói: “Không phải Đại Đế, hễ là người có thể quỳ từ bên ngoài vào trong này, thì đều phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta, chúng ta sẽ giúp hắn thành đế.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Đại Đế là giun dế trong nền văn minh Toại Minh của các người à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lắc đầu: “Tất nhiên không phải, bên chỗ chúng ta, Đại Đế cũng là cường giả đỉnh cấp nhất.”
Diệp Quân gật đầu: “Còn may, sức chiến đấu chưa nát.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “…”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: “Những Đại Đế sau này thì sao? Đều tới nền văn minh Toại Minh à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen trầm giọng nói: “Có người đi rồi, có người thì chọn nuốt lời không đi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại hỏi: “Người không đi, các người đối xử thế nào?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen cười khẩy: “Tất nhiên là giết rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Đại Đế, chắc không dễ giết đâu nhỉ?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cau mày: “Ngươi là ai, nói nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Quân nói: “Cô ấy đi cùng ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2702: Thượng Đế
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen hừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu muốn thành đế, tất nhiên không dễ như vậy, trước khi chúng ta giúp bọn họ, sẽ rút từng hồn từng phách của bọn họ, nếu sau khi bọn họ thành đế mà dám hối hận, chúng ta sẽ tiêu diệt hết.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi khó coi, cô ta không ngờ, những Đại Đế leo lên đỉnh của vũ trụ này, lại đều là con rối của người ta.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen đột nhiên nhìn Diệp Quân, rất tò mò nói: “Ngươi thành đế như thế nào?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tu hành đúng lúc, tất nhiên sẽ đột phá rồi.”
“Không thể nào.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức gấp gáp: “Thời cơ thành đế ở thế gian này đều đã bị niêm phong, nếu không có gia tộc ta trợ giúp, căn bản không thể thành đế.”
Diệp Quân hỏi: “Thời cơ gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tiểu Đạo…”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Cái gọi là thời cơ thành đế chính là đế nguyên, đây là một loại linh khí đặc biệt, lúc đầu khi gia tộc ta rời đi, đã mang hết đế nguyên của vũ trụ này đi rồi…”
Nói tới đây, dường như gã nghĩ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co lại, kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi là… Ngươi là Đại Đế xây dựng đạo thống Đại Đạo trong truyền thuyết, căn bản không cần dựa vào đế nguyên để thăng cấp, chuyện này sao có thể…”
Diệp Quân cau mày: “Hai người có khác biệt à?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng sợ hãi vô cùng: “Đây… Tất nhiên là có khác biệt rồi, dựa vào đế nguyên để thành Đại Đế, thường không xây dựng đạo thống của mình được, loại Đại Đế này, mặc dù cũng là cường giả vô song của thế gian, nhưng không có đạo thống chống đỡ, thuộc loại phó mặc số phận, mặc dù cũng mạnh, nhưng, giới hạn đã ở đó rồi. Còn Đại Đế xây dựng được đạo thống thì không giống, bọn họ có Đại Đạo hoàn chỉnh của mình, hơn nữa, Đại Đạo này không giống với Đại Đạo của người khác, không chỉ vậy, còn có hàng tỷ người đang tuân theo đạo của hắn, tin tưởng vào đạo của hắn… Loại như hắn thì hoàn toàn không có giới hạn!”
Nói tới đây, âm thanh của gã đã có chút sợ hãi, gã không ngờ lại gặp một nhân vật khủng bố như vậy ở đây.
Diệp Quân im lặng.
Khoảnh khắc này, hắn còn nghĩ tới một người, đó chính là Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ này đi tới một vũ trụ nào, đều có thể hấp thu ác niệm của vũ trụ ấy…
Ác Đạo!
Loại này cũng rất biến thái!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở một bên bỗng hỏi: “Phân biệt hai loại Đại Đế này thế nào?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, trầm giọng nói: “Đại Đế không xây dựng được đạo thống, là Đại Đế bình thường, còn Đại Đế xây dựng được đạo thống, là đạo thêm đế, cũng chính là… Thượng Đế!”
Thượng Đế!
Biểu cảm Diệp Quân không đổi.
Mà lúc này, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lại nói: “Có điều, sau này khi chúng ta đã đi tới Cựu Thổ, danh xưng Thượng Đế này đã bị quan chấp hành đứng đầu lúc đó đổi thành Đạo Đế, còn Đạo Đế không phải là một cảnh giác, chỉ là một tôn xưng, khác với Đại Đế bình thường.”
Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân, vẻ mặt trở nên hơi sợ hãi.
Diệp Quân để ý thấy vẻ mặt của gã, cau mày: “Ngươi thế này là biểu cảm gì đây?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Không, không có gì.”
Diệp Quân nhìn gã chằm chằm: “Có phải ngươi giấu gì ta không?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vội nói: “Không có, không có.”
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã không thành thật như vậy, Tiểu Đạo...”
“Đạo Đế!”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen thấy Diệp Quân lại muốn giết người, vội nói: “Đạo Đế xây dựng được đạo thống... Loại người này, không có giới hạn, cho dù ở Cựu Thổ, cũng chỉ có ba vị, khi xuất hiện loại người này, còn thành công xây dựng đạo thống, thì ý là phải cạnh tranh với người khác... Cạnh tranh của Đại Đạo, ngươi hiểu ý ta không?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Ta không hiểu, ngươi nói kĩ một tí...”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra, tiếp tục nói: “Ví dụ như ngươi... Đạo thống trật tự mà ngươi xây dựng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, thì phải có càng nhiều địa bàn, nhiều vũ trụ hơn, vì người tín ngưỡng của ngươi, đạo thống của ngươi càng mạnh... Còn đạo thống do người khác xây dựng, ví dụ như người xây dựng Sát Đạo hoặc Ác Đạo, hoặc không có trật tự... Chắc chắn người ta sẽ muốn diệt ngươi! Ngươi nói xem có phải không?”
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen do dự một chút, sau đó nói: “Lúc đầu khi gia tộc của ta tới Cựu Thổ, vì sao lại đánh nhau cả trăm ngàn năm? Chính là vì chủ nền văn minh của chúng ta cũng xây dựng đạo thống, lúc đó chúng ta đi đến đâu, cũng không được người khác chấp nhận, do đó, trận đấu đánh cả trăm ngàn năm đó, thật ra là trận đấu đánh để lập nước đấy...”
Diệp Quân không nói gì, thật ra, từ lâu hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi.
Mục tiêu cuối cùng của Diệp Quân hắn là gì?
Thống nhất toàn vũ trụ!
Xây dựng một trật tự hoàn toàn mới!
Còn ngươi muốn thống nhất toàn vũ trụ, tất nhiên phải dựa vào thực lực.
Ngươi cũng không có đường lui!
Đây cũng giống các nước chư hầu của thế giới trần tục, ngươi không muốn thống nhất thiên hạ, không có nghĩa là người khác cũng không muốn thống nhất thiên hạ, người sống trong góc, cuối cùng cũng sẽ bị thôn tính.
Tranh đấu!
Không thể không tranh đấu!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, trong lòng thầm suy nghĩ, nhất định phải truyền tin ở đây xuất hiện Đạo Đế ra ngoài...
Đây chính là công lớn đấy!
Nhưng đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng đi tới trước mặt người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen, sau đó tay cầm dao găm bỗng cứa qua yết hầu một phát, đầu người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức bay ra ngoài…
Máu như suối phun!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hắn không thể sống được, nếu không, sẽ có ngày ngươi gặp phiền toái lớn.”
Sau khi diệp Quân cân nhắc một lát, hắn từ từ bước tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ vào gò má mềm mại như chạm vào sẽ nứt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Hắn không chết, nền văn minh Toại Minh sẽ không biết tình hình bên này, một khi hắn chết, trái lại nền văn minh Toại Minh sẽ tập trung chú ý bên này…”
Nói rồi, hắn cười: “Tĩnh Chiêu cô nương, tầm nhìn đừng hạn hẹp như vậy.”
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trắng bệch.
Diệp Quân nở nụ cười: “Đừng sợ, ta sẽ không giết cô.”
Nói xong, hắn đi về phía ngai vàng ở nơi xa.
Sau người, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên run giọng nói: “Vừa bắt đầu ngươi đã biết mục đích của ta, cũng biết tối đó không phải ngoài ý muốn, cũng biết mưu đồ của ta... Nếu ngươi đã biết tất cả, vì sao còn muốn giúp ta phá vỡ tâm cảnh, giữ ta ở bên người hả?”
Nơi xa, Diệp Quân chẳng thèm quay đầu lại: “Ta là Đại Đế!”
Chương 2703: Ghế Thánh Vương
Ta là Đại Đế!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng đó, thật lâu sau, khóe miệng cô ta nở một nụ cười tự giễu.
Ngay từ đầu người đàn ông trước mắt đã nhìn thấu mọi việc, trong lòng biết rõ tất cả. Nhưng đối với hắn mà nói, tất cả âm mưu quỷ kế này đều không có ý nghĩa gì.
Bởi vì hắn là Đại Đế!
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là mây bay!
Trừ phi thực lực của hai bên tương đương!
Người đàn ông này luôn nghiền ép cô ta, chỉ là hắn coi thường không chơi mấy trò âm mưu quỷ kế này mà thôi.
Ở phía xa xa, Diệp Quân đi tới trước ngai vàng. Chiếc ngai vàng này hoàn toàn là một màu đen nhánh, không phải thép cũng chẳng phải sắt, nhẵn bóng như gương, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Hắn ngồi lên.
Ngai vàng bỗng nhiên khẽ rung động, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm. Lúc này, hắn cầm kiếm Hành Đạo vẫn chưa rời đi lên, chống lên ngai vàng, ngai vàng yên lặng lại trong chốc lát.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo ở trong tay, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu Đạo, cảm ơn nhé.”
Thật ra, sở dĩ kiếm Hành Đạo không đi, không phải là do ý của cô cô mà là tự nó chủ động muốn ở lại thêm một lúc nữa. Phải biết rằng, thanh kiếm ban đầu đi theo Diệp Quân không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là nó, nó và Diệp Quân vẫn còn có tình cảm.
Diệp Quân cười nói: “Tiểu Đạo, bây giờ cô cô đang làm gì?”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, cũng không biết là đang nói gì.
Diệp Quân cười ha ha: “Không hỏi nữa!”
Kiếm Hành Đạo lại tiếp tục rung lên.
Diệp Quân vô cùng cảm động.
Bởi vì kiếm Hành Đạo nói với hắn rằng nó muốn ở đây thêm một lúc nữa, đợi sau khi hắn rời khỏi đây thì nó sẽ đi.
Ở lại đây là giả, giúp hắn mới là thật, Diệp Quân cảm động nói: “Cảm ơn.”
Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn ngai vàng ở trước mặt, sau đó tay cầm kiếm Hành Đạo chống lên ngai vàng: “Con người ta là người biết lí lẽ. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để cống hiến cho ta.”
Ngai vàng: “…”
Ngai vàng nào dám phản kháng?
Lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên từ trong ngai vàng: “Đại Đế tha mạng.”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi tên là gì?” Vẫn là giọng nói đó đáp: “Ta chính là ghế Thánh Vương, từng được Thánh chủ ngồi vào. Bởi vì sinh ra linh trí mà trước mắt có thể coi là cấp bậc đế binh. Nhưng ta còn mạnh hơn đế binh bình thường rất nhiều.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Thánh chủ mà ngươi nói…”
Ghế Thánh Vương đáp: “Chính là chủ nhân của nền văn minh Toại Minh ta.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy tại sao người không đi theo về Cựu Thổ?”
Tâm trạng của ghế Thánh Vương bỗng nhiên có phần chán nản: “Khi các chủ nhân đi về Cựu Thổ, ta mới vừa sinh ra linh trí, còn chưa đủ mạnh. Nhưng ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày chủ nhân sẽ quay lại đây, cho dù là bao lâu, ta cũng sẽ ở nơi này đợi. Vì vậy… ta sẽ không nhận Đại Đế người làm chủ đâu.”
Giọng nói của nó có phần run rẩy, hiển nhiên vẫn
Nó còn hơi sợ kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân ngược lại có phần bất ngờ, hắn quan sát ghế Thánh Vương ở trước mặt, sau đó cười nói: “Được, ta không ép buộc ngươi. Nhưng ta muốn nói chuyện với ngươi, có được không?”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Được, Đại Đế muốn biết cái gì, cứ việc hỏi ta.”
Diệp Quân nhìn thoáng qua xung quanh: “Nơi này có một luồng Pháp Tắc thần bí kìm hãm tu vi của tất cả mọi người. Cái này là do ai để lại?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Thực không dám giấu, chính là ta.”
Diệp Quân kinh ngạc đáp: “Ngươi sao?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng vậy, nền văn minh Toại Minh muốn lựa chọn những người có thiên phú cực cao để trở thành Đại Đế, sau đó để bọn họ đi về Cựu Thổ, dốc sức vì nền văn minh Toại Minh. Ta đặt lệnh cấm này ở đây chính là để chọn ra được những người có thiên phú cực cao và có nghị lực lớn.”
Diệp Quân nói: “Vậy là người giúp bọn họ trở thành Đế cũng là ngươi sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Có thể coi là vậy, vì chỉ có ta mới có đế nguyên.”
Diệp Quân hỏi: “Có đế nguyên là có thể thành Đế sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Không không, chỉ có người có thiên phú cực cao, nghị lực lớn và may mắn lớn thì mới có một chút cơ hội trở thành Đại Đế sau khi hấp thụ được đế nguyên. Trong suốt sáu mươi tỷ năm của nền văn minh vũ trụ này, không thể đếm được hết những thiên tài đã đến đây. Trong đó không thiếu những thiên tài cao cấp và yêu nghiệt mà đến cả ta cũng phải kinh ngạc. Nhưng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mười mấy người có thể trở thành Đế…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.” Dứt lời, hắn lại hỏi: “Sáu mươi tỷ năm, nói như vậy, ngươi đã sống được sáu mươi tỷ năm rồi sao?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Có thể coi là vậy, nhưng phần lớn thời gian ta đều ngủ say, bởi vì ta là linh vật, trong lúc ngủ say thì tuổi thọ gần như là không bị tiêu hao gì. Hơn nữa, còn có đế nguyên, cứ cách một khoảng thời gian thì ta sẽ hấp thụ một ít đế nguyên để gia tăng tuổi thọ…”
Diệp Quân nói: “Vậy thị vệ ban nãy thì sao? Gã không thể nào cũng ở đây tận sáu mươi tỷ năm chứ?”
Ghế Thánh Vương đáp: “Tất nhiên là không phải, cứ cách một khoảng thời gian thì nền văn minh Toại Minh sẽ cử một người mang theo đế nguyên tới.”
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Nền văn minh Toại Minh làm như vậy, chỉ đơn thuần là để bồi dưỡng nhân tài thôi sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Ghế Thánh Vương nói: “Đại Đế, người có biết thế đạo ngày nay, nhân tài hiếm có như thế nào không?”
Diệp Quân: “…”
Ghế Thánh Vương tiếp tục nói: “Những người hễ có thể thông qua đế nguyên đạt được Đại Đế thì đừng nói ở vũ trụ này, cho dù để họ ở Cựu Thổ thì họ cũng đều là những người vô cùng yêu nghiệt. Không chỉ có nền văn minh Toại Minh chúng ta, hai nền văn minh đỉnh cao khác ở Cựu Thổ cũng dùng các hình thức khác nhau để thu hút nhân tài trên toàn vũ trụ, bồi dưỡng càng nhiều cường giả để phục vụ cho mình. Thời đại ngày nay, trong các nền văn minh khác nhau, cái mà các nền văn minh có cùng cấp bậc cạnh tranh đó chính là xem nhà ai có nhiều nhân tài hơn.”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi sau đó gật đầu: “Ngươi nói rất có lý.”
Chiêu này có thể học lại, sau này vũ trụ Quan Huyên cũng phải chiêu mộ thêm một số nhân tài nữa mới được.
Chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể chống đỡ được cả một vũ trụ.
Giống như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cười hỏi: “Ta là nhân tài như thế nào?”
Chương 2704: Chỉ là bạn bè
Ghế Thánh Vương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đại Đế, người không phải là nhân tài.”
Diệp Quân có phần nghi ngờ, ghế Thánh Vương lại nói tiếp: “Người là soái tài, thuộc kiểu người thống trị nhân tài, hàng tỉ năm cũng khó có được một người.”
Diệp Quân ngây người, sau đó lập tức cười lớn, ghế Thánh Vương tiếp tục nói: “Đại Đế, người còn muốn biết gì nữa không?”
Diệp Quân ngừng cười: “Vừa nãy ta đã giết tên thị vệ đó…”
“Thị vệ gì?”
Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Đại Đế, tên thị vệ đó rõ ràng là người không ngay thẳng, tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chết dưới tâm ma của mình, việc này có liên quan gì đến Đại Đế chứ?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ghế Thánh Vương một lát rồi cười nói: “Nền văn minh Toại Minh sẽ tin sao?”
Ghế Thánh Vương nói: “Tin hay không, còn không phải là do ta nói là được hay sao?”
Diệp Quân vỗ ghế Thánh Vương, mỉm cười: “Ngươi cũng là một nhân tài.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía xa xa, ở cuối tầm mắt có một tòa đại điện cổ xưa: “Đó là gì?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, đó là Thần điện Toại Minh, bên trong Thần điện có hai con yêu thú đang ẩn náu. Khi chủ nhân của bọn nó rời đi, bọn nó vẫn chỉ là hai quả trứng. Sau khi được ta cho ăn hai luồng đế nguyên, thì bọn nó đã dần dần tiến hóa. Mặc dù thực lực của bọn nó không tệ, nhưng nhất định nó không là gì với Đại Đế người. Dưới một bức tượng đồng ở bên trong đại điện có một cơ quan, mở cơ quan ra bên trong sẽ có chín chiến tướng bằng đồng được vị chủ nhân năm đó để lại, bọn chúng đều thuộc cấp bậc Chuẩn Đế. Có thể nói, trong thời đại Đại Đế vẫn chưa xuất hiện, bọn chúng chính là bất khả chiến bại, bởi vì bọn chúng gần như là bất diệt, đạo pháp ở đây đều không thể làm bọn chúng bị thương, bây giờ ta sẽ giao cho người cách để khống chế bọn chúng…”
Nó một hơi kể hết tất cả những gì mình biết ra.
Ngoại trừ chín vị chiến tướng bằng đồng, trong đại điện còn có một số đế tinh. Hơn nữa đây không phải là đế tinh bình thường mà là đế tinh cực phẩm. Cho dù ở Cựu Thổ, chúng cũng là thứ vô cùng quý hiếm.
Sau khi Diệp Quân nghe xong, hắn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, nhân tiện, ngươi bây giờ còn có bao nhiêu đế nguyên?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, bây giờ ta còn chín luồng đế nguyên.”
Diệp Quân cười nói: “Ta mượn ngươi năm luồng, ngươi giữ lại bốn luồng, thế nào?”
Bên trong ghế Thánh Vương, chín luồng thể khí màu tím đậm chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đại Đế, người đừng khách sáo như vậy. Với thực lực của người, muốn giết ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đế nguyên này ta cho người.”
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cần năm luồng, còn là ta mượn ngươi, về sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Dứt lời, hắn thu lại năm luồng đế nguyên, ghế Thánh Vương có phần bối rối: “Cái này…” Diệp Quân cười giải thích: “Ngươi rất thật thà, vì vậy ta sẽ không bắt nạt ngươi.”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đa tạ Đại Đế.” Thực ra đế nguyên cũng rất quan trọng với nó, sở dĩ nó có thể ở đây lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì đế nguyên. Thực ra mỗi lần đón sứ giả tới đây, trong số đế nguyên được mang tới đó có một phần là của nó, được xem như là bổng lộc của nó.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta vào đại điện đó xem thử.”
Dứt lời, hắn đi về phía xa xa, đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng cách đó không xa, cười hỏi: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô không đi cùng để xem thử sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn hắn, một lát sau, cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên từ từ bay tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Nhìn thấy luồng đế nguyên ở trước mặt, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như vậy, trong đôi mắt tuyệt đẹp mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Diệp Quân nhìn thoáng qua luồng đế nguyên đó, cười nói: “Thứ này có lẽ là thứ mà tất cả cường giả cảnh giới chuẩn đế đều hằng mong ước đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì. Nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc, còn có cả sự ngờ vực.
Diệp Quân dừng chân lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Thanh kiếm này là của cô cô ta, còn thanh kiếm bên trong người ta là của cha ta… Còn nhớ những gì ta đã nói lúc trước không? Ta có thể đi được đến bây giờ, có thể nói đều là dựa vào người trong nhà. Vì vậy, cho dù sau khi ta trở thành Đại Đế, thì ta cũng luôn nhắc nhở mình rằng làm Đế thì không được kiêu ngạo, phải ghi nhớ những ngày đã từng bị đánh tàn nhẫn…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Vì vậy, ta không hề phản cảm với mưu kế đó của cô dành cho ta. Ngược lại ta còn khá khâm phục.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu run giọng hỏi: “Tại sao?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.
Mưu kế như vậy…
Cô ta nhớ tới một vài cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ vào đêm hôm đó. Mà tên này lại nói là không phản cảm… Hắn đang ám chỉ điều gì sao?
Diệp Quân cười đáp: “Ông nội ta là người rất tài giỏi. Nhưng Tháp gia của ta nói, thực ra ông nội ta không phải là người tốt… Ừ, việc này là do Tháp gia của ta chính miệng nói, ông ấy giết người như cơm bữa vậy.
Nhưng việc này cũng là chuyện bình thường, từ xưa đến nay, những người làm lên nghiệp lớn có ai không tàn nhẫn cơ chứ? Bao gồm cả bản thân ta, ta cũng đã làm rất nhiều việc bẩn thỉu. Vì vậy làm sao ta có thể yêu cầu người khác trở thành người tốt, người lương thiện được cơ chứ?”
Dứt lời, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Bây giờ gia tộc Đế Nhất đã rơi vào bước đường cùng, cô làm như vậy ta hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, ta tin rằng nếu không phải vì gia tộc Đệ Nhất, thì một người kiêu ngạo giống như cô tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân mình để mưu đồ gì gì đó…”
Nói đến đây, hắn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Có phải cô đang nghĩ rằng ta làm như vậy là để hoàn toàn thu phục được cô, để cô một lòng cống hiến sức lực cho ta, thậm chí là trở thành vật của riêng ta?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn, hồi lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Ngươi không cần tới, thanh kiếm trong tay ngươi cũng không thua gì thanh kiếm Đại Đế trong cơ thể ngươi. Ngươi… còn đáng sợ hơn so với những gì mà bọn ta đã tưởng tượng. Người như ngươi không thiếu phụ nữ, ngươi cũng không thèm dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ… Ngươi là một người tốt.”
Diệp Quân nhìn cô ta, cười đáp: “Vậy thì không chắc chắn, Tĩnh Chiêu cô nương xinh đẹp như vậy, ta vừa gặp đã thấy thương, ai có thể không động lòng cơ chứ?”
Nghe vậy khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, mà lúc này, Diệp Quân lại nói tiếp: “Tất nhiên, Tĩnh Chiêu cô nương yên tâm, ta sẽ không có suy nghĩ quá phận nào với cô đâu, ta chỉ coi cô là bạn bè.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghe vậy, trong lòng đột nhiên hơi thất vọng…
Chương 2705: Kiểm soát toàn bộ vũ trụ!
Nhìn Diệp Quân đã đi xa, Đệ Nhất tĩnh Chiêu cảm thấy vô cùng rung động và tuyệt vọng.
Sự mưu trí của người đàn ông trước mắt khiến cô ta cảm thấy rất đáng sợ.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn đế nguyên trước mắt, cô ta cầm đế nguyên lên, sau đó nói: “Nếu ngươi không có ý gì với ta vậy sao lại cư xử với ta như thế?”
Diệp Quân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tịnh Chiêu cô nương, chúng ta có phải kẻ thù không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta cũng không có mâu thuẫn hay xung đột lợi ích không thể giải quyết nào cả, đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Tĩnh Chiêu cô nương, chúng ta có thể nhìn xa hơn, chứ không phải chỉ giới hạn ở vũ trụ Thập Hoang này, cô hiểu ý ta chứ?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thầm thấy rung động, nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, sau đó nét mặt cô ta trở nên khổ sở, lúc này cô ta mới thật sự hiểu là cô ta... hoàn toàn không xứng có tư cách làm kẻ thù của người đàn ông trước mắt, mà đối phương cũng không hề xem cô ta là kẻ thù!
Diệp Quân bật cười, sau đó đi về phía xa.
Kẻ thù?
Ai mới là kẻ thù của hắn?
Chính là những người xây dựng đạo thống và trật tự giống như chủ nhân bút Đại Đạo, kẻ thù thật sự của hắn là những người muốn tranh giành Đại Đạo giống như hắn.
Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Mà những người có tư cách tham gia vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo mới là những cao thủ đứng đầu trong vũ trụ rộng lớn này, hắn đã được lĩnh giáo sự lợi hại của chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế rồi, mà rõ ràng nền văn minh Toại Minh của ghế Thánh Vương khi nãy cũng không đơn giản chút nào, đối phương kêu gọi nhân tài trên toàn vũ trụ, dù mấy chục tỷ năm qua Thập Hoang chỉ xuất hiện tổng cộng mười mấy Đại Đế, nhưng hắn hiểu chắc chắn nền văn minh Toại Minh cũng đang làm như thế ở các vũ trụ khác…
Từ đó có thể thấy thực lực tổng thể của đối phương đáng sợ đến mức nào.
Diệp Quân hắn hiểu rõ trận chiến tranh giành Đại Đạo không chỉ là nhất thời, đặc biệt là đạo Trật Tự, thành lập một trật tự không thể chỉ dựa vào mỗi một mình hắn, muốn trật tự của mình phổ biến ở nhiều vũ trụ hơn thì nhất định phải có nhiều nhân tài hơn.
Hắn cũng đã từng phân tích, những cao thủ cao cấp kia, ví dụ như Đại Đế, gần như không thể thuần phục được cao thủ cấp bậc này, không cần phải nghĩ tới làm gì nữa. Còn những gia tộc và nền văn minh quá yếu thì lại không giúp được nhiều cho hắn, các gia tộc như tộc Đệ Nhất với tiềm lực tương lai vô hạn mới là có ích nhất trong mắt hắn.
Nếu như ở hệ Ngân Hàng, gia tộc có Đại Đế xuất hiện có thể nói là cấp bậc địa chủ, ông chủ lớn, gia tộc có Đại Đế thế này có thực lực vô cùng mạnh mẽ, Diệp Quân hiện tại không thể nào thuần phục. Còn kiểu như gia tộc Đệ Nhất thì có Đại Đế, nhưng Đại Đế đã chết, không còn mạnh mẽ như trước nữa, có thể xem là giai cấp trung lưu, gia tộc và nền văn minh cấp bậc như thế có thực lực chỉ thua địa chủ và ông chủ lớn mà thôi, hơn nữa còn rất khát vọng có thể phát triển, đây chính là mục tiêu của Diệp Quân!
Còn những gia tộc cấp bậc tư sản, ví dụ như các gia tộc thuộc nền văn minh cấp chín trở xuống đặt trong hệ Ngân Hà thì có thể xem là gia tộc có chút tiền, nhưng không có quá nhiều, có thể xem là có chút thực lực, nhưng lại không nhiều… Tạm thời những gia tộc như thế không giúp ích được gì cho hắn cả, nhưng trong tương lai lại có tiềm lực to lớn, vì thế hắn muốn lôi kéo, muốn tiếp cận.
Còn có một loại cấp bậc là những người lương tháng ba năm nghìn đến mười nghìn…
Đây là cấp bậc không được coi trọng nhất, lúc không có việc gì, bọn họ nghiêm túc làm việc, cống hiến cho vũ trụ, lúc xảy ra chuyện, bọn họ sẽ đi đầu đỡ đạn của kẻ thù, có thể làm trâu làm ngựa trong thời kỳ phát triển, cũng có thể làm con chốt thí khi loạn lạc…
Mà đây cũng là điều khiến Diệp Quân coi trọng, muốn đoàn kết lại, vì góp gió thành bão mà!
Hắn biết rõ kẻ thù của hắn là ai, bạn của hắn là ai.
Tộc Đệ Nhất không phải kẻ thù của hắn!
Hắn muốn kiểm soát toàn bộ vũ trụ.
Mà muốn làm thế, hắn phải bắt đầu bố trí từ bây giờ.
Càng về sau, càng không chỉ là chém giết đơn giản nữa, phải dùng đầu óc, dùng trí thông minh và suy tính.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trước mặt, lúc này cô ta cảm thấy vô cùng rung động, vì cô ta phát hiện từ trước đến giờ cô ta không chỉ đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân mà còn đánh giá thấp dã tâm của hắn nữa.
Cô ta muốn thành Đế!
Còn hắn muốn kiểm soát toàn vũ trụ!
Nghĩ đến đây, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cười châm chọc.
Từ khi mới bắt đầu, dù về thực lực hay mưu trí, cô ta đều không cùng đẳng cấp với người đàn ông trước mặt.
Cô ta cúi đầu nhìn đế nguyên trong tay, tỏ vẻ ngạc nhiên, vì năng lượng ẩn chứa bên trong hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của cô ta, nhưng cô ta cũng không do dự mà cứ thế nhận lấy, sau đó đi theo Diệp Quân về phía xa.
Đại Đế?
Cô ta cũng có thể mưu cầu thứ to lớn hơn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới sau lưng Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mặc trường bào màu trắng, thắt lưng đen, thân thể thẳng tắp, tuy là kiếm tu nhưng lại không có chút sắc bén nào, trông còn rất tao nhã tuấn tú tựa như một công tử tri thức.
Rốt cuộc hắn là kiểu người thế nào?
Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dâng lên cảm giác tò mò.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới trước đại điện, đại điện này cũng làm từ đồng đen, khí thế nguy nga, hai cột đồng đen to lớn đứng sừng sững trước cửa đại điện, trên đó chạm trổ một vài yêu thú kỳ lạ, yêu thú có hình dáng quái dị, mặt mũi dữ tợn như mốn cắn người.
Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi vào trong đại điện, bên trong rất trốn trải, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ cả tiếng bước chân.
Diệp Quân ngay lập tức nhìn thấy cái tượng đồng đen chỗ ghế Thánh Vương, hắn đi tới trước tượng đồng, sau đó nhìn xuống chân tượng, ở đó có một phù văn rất kỳ lạ, hắn ngồi xổm xuống, sau đó đọc thầm thần chú mà ghế Thánh Vương dạy hắn, một lúc lâu sau đó, phù văn kia bỗng khẽ rung, một hộp đồng đen tinh xảo chậm rãi bay lên.
Diệp Quân mở hộp ra, trong hộp là chín chiến tướng đồng đen.
Cấp bậc Chuẩn Đế!
Diệp Quân nở nụ cười, chín chiến tướng đồng đen này không tầm thường chút nào, đương nhiên hắn còn suy nghĩ nhiều hơn thế, chín chiến tướng đồng đen này không phải người thật mà giống như một loại con rối. Nhưng theo miêu tả của ghế Thánh Vương, đây là tồn tại gần như vô địch dưới cấp Đại Đế, nói cách khác, nền văn minh Toại Minh có thể chế tạo ra thứ này đã nói rõ sự kinh khủng của bọn họ.
Nếu bọn họ chế tạo với số lượng nhiều…
Cũng khó trách bọn họ chỉ coi trọng Đại Đế!
Diệp Quân cất hộp đồng đen đi, sau đó lại đi tới sau tượng đồng, phía sau cũng có một phù văn, hắn đọc thầm khẩu quyết, chẳng mấy chốc, một chiếc nhẫn đồng chậm rãi bay ra.
Diệp Quân nhìn thoáng qua nhẫn khôgn gian, bên trong có khoảng sáu mươi ba nghìn Đế Tinh cực phẩm!
Sáu mươi ba nghìn viên!
Diệp Quân cười to, Đế Tinh cực phẩm này cao cấp hơn Đế Tinh bình thường nhiều, vũ trụ Thập Hoang hiện tại gần như không có Đế Tinh cực phẩm.
Bình luận facebook