-
Chương 2716-2720
Chương 2716: Thoát ra
Đạo Trí nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Tông chủ Đạo Trí, ông nên biết, ta đi theo con đường trật tự này, do đó, ta cần thiết lập một trật tự hoàn toàn mới ở Thập Hoang, còn muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, bước đầu tiên chính là phải kết thúc cục diện chia cắt xưng hùng xưng bá của Thập Hoang trước, đương nhiên, Diệp Quân ta không phải kẻ cướp bóc, chút đồ đó của bọn họ, ta cũng chả thèm.”
Nói rồi, hắn nhìn mọi người, cười nói: “Thứ ta nói thẳng, nếu không phải vì muốn thiết lập trật tự này, khoảnh khắc tổ tiên của các vị hợp tác phong ấn ta, mọi gia tộc Đại Đế và Tiên Tông ở Thập Hoang này đã tan thành mây khói rồi.”
Nghe xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Diệp Quân nói tiếp: “Mọi người đừng căng thẳng, ta không phải là muốn tính toán sổ sách với các ngươi, bây giờ Thập Hoang phải thống nhất, không có chỗ trống để bàn bạc nữa đâu!”
Diệp Quân hắn không phải tên cổ hủ, từ xưa tới nay, hễ kẻ nào giành chính quyền, thì có ai dùng đức độ để thu phục người khác chứ?
Diệp Quân hắn muốn thống nhất toàn vũ trụ, mẹ nó, dùng đức phục người?
Vậy còn chơi cái con khỉ gì nữa?
Hòa nhã à, thế giành chính quyền xong đi rồi nói tiếp.
Lúc chưa giành chính quyền được, ai không phục, thì diệt kẻ đó.
Còn lúc này, nghe thấy lời Diệp Quân, mọi người cũng hiểu vừa nãy vì sao Diệp Quân giết hết cường giả của nhà họ Quân.
Chính là giết gà dọa khỉ đó!
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, trước mặt mọi người lần lượt xuất hiện một cuốn sách cổ dày cộp.
Diệp Quân nói: “Đây là Quan Huyên Pháp, là nền tảng trật tự của ta, bắt đầu từ mai, ta sẽ phổ cập pháp này ra cả vũ trụ Thập Hoang, pháp này không chỉ là một bộ pháp luật, cũng là một bộ pháp tắc tu vi, mọi người đều có thể tu luyện, vũ trụ của ai trong các người phổ cập nhanh, người tu hành nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt Quan Huyên Pháp này để cai trị vũ trụ của mình, ta sẽ ban cho một đế nguyên.”
Đế nguyên!
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.
Đạo Trí run giọng nói: “Quan Đế, đây là thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên, Đế không nói đùa.”
Tất nhiên hắn hiểu rõ, chỉ dựa vào uy hiếp và võ lực thì vẫn không đủ, còn phải dựa vào lợi ích, chỉ có lợi ích, người khác mới bằng lòng bán mạng vì hắn.
Quan Huyên Pháp!
Ngày trước, hắn từng bảo Đa Nguyên Đạo Đế phổ cập Vũ Trụ Quan Huyên Pháp ở khu vực Thần Hư, bảo người tu luyện ở đó, mới bắt đầu thì không có hiệu quả gì, nhưng dần dần bọn họ sẽ phát hiện, tác dụng cực lớn này, vì khi chúng sinh từ từ mạnh lên, sức mạnh tín ngưỡng của bọn họ sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là gần đây, rõ ràng hắn đã cảm nhận được kiếm ý trật tự của mình đang tăng mạnh không ngừng!
Hiển nhiên, những người ở khu vực Thần Hư và Vũ Trụ Quan Huyên tu luyện theo Quan Huyên Pháp, thực lực hiện tại đã có thay đổi triệt để, ngoài ra, còn có nền văn minh Bỉ Ngạn, rõ ràng, giáo chủ ở thế giới Bỉ Ngạn đang làm rất tốt, cái này mà có lợi, thì cũng phải chia cho giáo chủ một phần.
Diệp Quân nhìn mọi người ở hiện trường, trước mắt nền văn minh vũ trụ Thập Hoang vẫn vượt xa vũ trụ Quan Huyên và khu vực Thần Hư, nếu người đây tu luyện theo Quan Huyên Pháp của hắn, thì sức mạnh tín ngưỡng hắn có được càng lớn, đến lúc đó cộng thêm cả kiếm Thanh Huyên, trong một khoảnh khắc là hắn có thể gắn kết mọi chúng sinh tu luyện theo Quan Quyên Pháp vào, đồng thời có thể điều đồng sức mạnh của bọn họ trong nháy mắt!
Sức mạnh của một người chính là sức mạnh của chúng sinh!
Sức mạnh của chúng sinh chính là sức mạnh của một người!
Nghĩ thôi mà máu nóng đã sôi sục rồi!
Từ khi trở thành Đại Đế, hắn luôn nghĩ tới chuyện này, đó là hắn không thể cứ lao đầu về trước như xưa nữa, đổi hết vũ trụ này tới vũ trụ khác, hắn phải dừng lại để suy nghĩ về Đại Đạo của mình, đường mình phải đi.
Đạo Trật tự!
Thật ra, với thực lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể rời khỏi Thập Hoang, đi tới di tích Toại Minh trong truyền thuyết, nhưng hắn không làm vậy, mà dừng chân lại nơi này.
Tại sao?
Vì hắn muốn hoàn thiện trật tự của mình cho tốt!
Cho dù là vì đám người đại ca Lăng Tiêu trước kia, hay là những cường giả của nền văn minh Bỉ Ngạn, hoặc đế tộc bây giờ, những cường giả ngay từ đầu đã tin vào hắn, đều không thật sự tin tưởng, có người vì tình bạn, có người vì cần hợp tác, có người vì lợi ích chung, hoặc vì cùng kẻ địch.
Loại này thì tính là tín ngưỡng gì?
Diệp Quân hắn không thể lần nào cũng tới một vũ trụ, kết bạn giúp người, sau đó bảo người ta tin vào hắn, giúp hắn nâng cao lực chiến đấu à?
Vậy con đường đó không đúng rồi!
Ước nguyện ban đầu của hắn là gì?
Thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, ban ân cho hàng tỷ sinh linh trong toàn vũ trụ, nếu lần nào hắn cũng chỉ đi giao lưu với những cường giả đỉnh cấp, từ lơ là nhiều người thường khác, vậy trật tự mà Diệp Quân hắn thiết lập, cuối cùng thật sự có thể tạo phúc cho nhiều người thường không?
Khoảnh khắc này, nhu cầu của đám người Đạo Tông là đế nguyên, vậy nhu cầu của những người dưới thì sao? Diệp Quân hắn đã thật sự nghĩ đến chưa?
Giống như thiếu niên cờ bạc Cố Trần ấy, đánh bạc thành thói, tất nhiên là đáng đời, nhưng, nhìn từ một góc độ khác, bây giờ Thập Hoang bị các Đế tộc lớn và Tiên Tông thống trị, đế nguyên cũng bị bọn họ chiếm giữ, nhưng người trong nhà chưa từng sinh ra Đại Đế, từ khi họ sinh ra, đã qua mặt người của những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông, hơn nữa, điểm cuối cùng mà bọn họ phấn đầu cả đời, còn không bằng người của những Tiên Tông, Đế tộc kia.
Thoát ra!
Vì sao vô số người thường có thể thoát ra?
Ý nghĩ của nỗ lực ở đâu?
Sống thành thật, nỗ lực học tập chịu khổ, kết quả lại chịu khổ cả đời.
Hy vọng ở đâu?
Chương 2717: Trở ngại
Dĩ nhiên, vào lúc muốn bán mạng mới nghĩ tới bọn họ!
Bao gồm cả Diệp Quân hắn!
Khi hắn gặp phải nguy hiểm, khi cần chúng sinh góp sức, hắn mới bắt đầu kêu gọi sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh.
Mà thời bình thì sao?
Diệp Quân hắn đã làm được gì cho hàng tỉ chúng sinh kia?
Khoảng thời gian này, hắn sở dĩ dừng chân lại chính là vì vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.
Chúng sinh khó khăn!
Nghĩ ra được vấn đề rồi, vậy thì cần phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Trật tự!
Để thiết lập một trật tự mà chỉ dựa vào một quyển Quan Huyên Pháp thì chưa đủ. Quan Huyên Pháp chỉ là một loại luật pháp, một loại ràng buộc.
Tất nhiên, hắn biết rất rõ rằng bây giờ hắn không thể nóng vội. Bước đầu tiên của hắn là phải thống nhất toàn bộ Thập Hoang, sau đó thu phục hết các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông của Thập Hoang để bọn họ làm việc cho mình, sau đó để bọn họ giúp hắn thiết lập trật tự, hoàn thiện trật tự.
Hắn muốn phổ biến Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự, phải để cho đám người này giúp đỡ, như vậy có thể đỡ được một nửa công việc.
Mọi người thấy Diệp Quân im lặng không nói gì, thế là tất cả đều không dám quấy rầy.
Mà Đạo Trí là vô cùng phấn khích. Thực ra ông ta không hề có hứng thú gì nhiều với cái gọi là trật tự mà Diệp Quân nói, thậm chí còn hơi bài xích. Dù sao, mấy người ông ta cũng là tông môn Đại Đế, đột nhiên phải đi tuân theo trật tự của người khác, nhất định sâu trong lòng ông ta sẽ không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, Quan Huyên Pháp này còn làm tổn hại tới lợi ích của đại gia tộc, đại tông môn như bọn họ. Nhưng do kiêng dè thực lực của Diệp Quân nên ông ta mới không dám nói gì. Dẫu sao, vị Quân Đế nhìn qua trông nho nhã ở trước mắt này không phải là một người mềm lòng.
Mà sau khi Diệp Quân lấy đế nguyên ra, nơi sâu thẳm trong nội tâm ông ta lại không còn bài xích nữa, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết.
Đại Đế!
Nếu có thể trở thành Đại Đế, tuân theo trật tự của hắn thì có gì đáng ngại chứ?
Tính kiểu gì cũng đều kiếm bằng máu!
Diệp Quân đột nhiên nhìn Yểm Nhật: “Hiện tại cường giả cấp bậc chân thánh của Đế Kiếm Tông có bao nhiêu người?”
Yểm Nhật cung kính đáp: “Có một trăm chín mươi ba vị.”
Diệp Quân trầm tư một lúc rồi nói: “Tập hợp cả hai trăm người lại cho ta, ta muốn đích thân huấn luyện bọn họ.”
Yểm Nhật cười đáp: “Đây chính là phúc phần của bọn họ.”
Đối với các kiếm tu mà nói, có thể được một vị kiếm tu cấp bậc Đại Đế chỉ dạy và huấn luyện thì quả thực là phúc phần lớn lao.
Sau khi Yểm Nhật rời đi, Diệp Quân lại nhìn Đế Lăng: “Hiện nay Đế tộc đang bị yếu thế, do vậy không được buông thả, phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cho thật tốt, thuận tiện phổ biến Quan Huyên Pháp của ta xuống.”
Đế Lăng cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Diệp Quân nói: “Đi đi!”
Đế Lăng và Đạo Trí hành lễ thật sâu, sau đó lui xuống.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn lướt qua tấm bản đồ ở trước mặt Diệp Quân, ở phần cuối phía bắc, có một vòng tròn màu đỏ.
Diệp Quân bỗng nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, dẫn ta tới thành Đệ Nhất.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phất tay áo lên, hai người trực tiếp biến mất. Khi xuất hiện trở lại, họ đã ở thành Đệ Nhất.
Trên đường phố, Diệp Quân đi về phía xa xa, hắn đột nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta phổ biến Quan Huyên Pháp trong thành Đệ Nhất liệu có vấn đề gì không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Không vấn đề gì!”
Diệp Quân gật đầu: “Cô có ý tưởng gì thiết thực thì cứ việc nói.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng.
Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta vẫn im lặng.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn chút gì thôi.”
Dứt lời, hắn dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đến một quán rượu, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Sau khi Diệp Quân gọi một ít thức ăn và rượu, hắn nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có ý tưởng gì, cứ nói đi đừng ngại.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu do dự trong chốc lát rồi nói: “Có ba vấn đề lớn. Thứ nhất, Quan Huyên Pháp của ngươi có sự khác biệt quá lớn với trật tự vốn có của thế giới này. Trật tự của thế giới này chính là các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn được tôn trọng. Còn các Đại gia tộc và Đại môn phái xếp thứ hai, đơn giản mà nói thì Thập Hoang chính là cường giả được tôn trọng. Nhưng Quan Huyên Pháp của ngươi lại không phải như vậy, phổ biến Quan Huyên Pháp nhất định sẽ gặp phải sự trở ngại cực lớn.”
Diệp Quân gật đầu: “Nói tiếp.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, cho dù phổ biến Quan Huyên Pháp, nhưng tiếp theo phải làm thế nào mới có thể thực sự công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi? Đây là một vấn đề rất lớn, bởi vì nếu không công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi vậy thì ngươi phổ biến cũng không có tác dụng.”
Diệp Quân cầm rượu trên bàn lên, rót vào chén của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Cô nói tiếp.”
Nói xong hắn cũng rót cho mình một chén.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấp giọng nói: “Điểm thứ ba chính là Quan Huyên Pháp của ngươi sẽ tạo ra sự đối lập giai cấp. Ngươi để cho người bên dưới sở hữu sức mạnh cường đại, rồi sau đó lại ràng buộc người bên trên. Cứ như vậy thì mâu thuẫn của hai bên nhất định sẽ ngày càng lớn, điều này sẽ gây ra sự bất ổn cho cả Thập Hoang. Nếu cuối cùng ngươi không thể xử lí tốt, thì cho dù Thập Hoang không bùng nổ ra xung đột lớn, nhưng nhất định cũng sẽ âm thầm hành động, các Đại gia tộc và các tông môn kết bè kết phái, tranh giành đoạt lợi.”
Dứt lời, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Lúc đó, có thể ngươi sẽ nhận ra trật tự mới có lẽ không tốt bằng trật tự cũ.”
Diệp Quân cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch, sau đó nói: “Vậy theo ý của cô thì nên làm thế nào?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đáp lời.
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Thực ra sâu trong lòng cô cũng không thích trật tự này của ta đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Thực ra điểm cốt lõi trong trật tự này của ngươi chính là đáng làm tổn hại đến lợi ích của Đại gia tộc và Đại tông phái.”
Diệp Quân yên lặng không nói.
Thấy Diệp Quân không nói gì, sắc mặt trầm lặng như nước, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Là ngươi bảo ta nói đấy.”
Diệp Quân cười đáp: “Không phải ta tức giận về chuyện này, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy thật khó khăn. Nhưng điều này cũng bình thường, làm chuyện này sao có thể dễ dàng được chứ?”
Chương 2718: Nhân từ
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không đáp.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rơi vào trầm mặc.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân đang trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Lúc này, thức ăn được mang đến.
Diệp Quân chỉ gọi một vài món ăn, hắn cầm đũa lên ăn vài miếng, cũng không nói gì, không khí trong phút chốc trở lên hơi trầm tĩnh.
Phập!
Chính vào lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại đột nhiên đập bàn, giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng bày vẻ mặt đó cho ta xem. Là ngươi bảo ta nói, ta nói thật thì ngươi lại tức giận sao? Chẳng lẽ lại muốn ta phải nịnh nọt ngươi, nói mọi người đều thích cái trật tự này. Nào nào, Quân Đế ngài sắp tới lật đổ chúng ta sao?”
Lần nổi giận này của cô ta đã khiến cho mọi người trong quán rượu bị chấn động. Tất cả thực khách đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trừng mắt nhìn hắn, hai mắt giống như đang bùng cháy.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cô đừng tức giận, ta chỉ là đang suy nghĩ về một vấn đề mà thôi.”
Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lạnh như băng, không đáp lời.
Thấy mọi người xung quanh vẫn đang vây xem, Diệp Quân chỉ đành ném một viên tiên tinh lại, sau đó đứng dậy kéo cô ta rời đi.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vùng ra khỏi tay hắn. Không nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Ta thực sự không giận cô, chỉ là ta cảm thấy có phần khó khăn. Khó ở việc một mình ta tới đây, bây giờ không có lấy một người trợ giúp thực sự đứng ở bên cạnh ta. Mặc dù bây giờ ta dùng võ lực và lợi ích để thu phụ Đế Kiếm Tông, Đế tộc và Đạo Tông, nhưng giống như cô nói, thực ra sâu thẳm trong lòng bọn họ không hề công nhận trật tự của ta, bao gồm cả cô cũng vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tĩnh Chiêu cô nương. Khi ta tới đây, người mà tiếp xúc với ta nhiều nhất chính là cô. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, ta biết cô là một người vô cùng có năng lực. Nếu cô chịu thật lòng giúp ta, vậy ta thiết lập trật tự này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trong chốc lát, rồi nói: “Ngươi muốn nghe ta nói thật lòng sao?”
Diệp Quân gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Trong mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi đã quá nhân từ rồi.”
Diệp Quân sững sờ.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Ngươi đang làm một chuyện mà thay đổi cả vũ trụ này, ngươi đang phá bỏ trật tự vốn có, phá bỏ giai cấp. Ngươi làm việc như vậy thì sao ngươi có thể nhân từ được chứ? Đừng nói thế giới người tu đạo chúng ta, cho dù có đặt ở trong thế tục, thì cứ hễ có một vương triều mới lập lên thì vương triều này đã phải giẫm lên bao nhiêu thi thể mới có thể thiết lập được cơ chứ? Những người nhận được lợi ích ban đầu về cơ bản đều sẽ chết! Mà ngươi.”
Dứt lời, cô ta khẽ lắc đầu: “Mới vừa nãy, đáng lẽ ngươi nên quyết đoán giết chết tất cả gia tộc Đại Đế và tông môn không chịu phục tùng có mặt ở đó. Ngươi muốn dùng sự nhân từ để thu phục bọn chúng, nhưng ta nói cho ngươi biết, kết quả của việc này chính là, bọn chúng sẽ cho rằng người là một người có thể thương lượng được, bọn chúng sẽ cảm thấy may mắn, thậm chí còn đến để trả giá với ngươi. Bây giờ ngươi có đế nguyên, nhưng nếu ngươi không còn đế nguyên nữa thì sao? Ngươi không có lợi ích gì cho bọn chúng, bọn chúng sẽ phản kháng lại ngươi, bằng mặt không bằng lòng. Đây chính là nhân tính.”
Diệp Quân yên lặng.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tiếp tục nói: “Nếu vừa nãy ngươi tàn sát bọn chúng thì ngươi sẽ nhận ra, Quan Huyên Pháp của ngươi sẽ được phổ biến một cách vô cùng thuận lợi, không có một ai dám phản kháng, bao gồm cả Đạo tông. Cho dù ngươi không đưa cho bọn chúng đế nguyên, thì bọn chúng cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn mà làm theo. Tại vì sao chứ? Vì bọn chúng sợ chết, vì bọn chúng biết rằng chỉ cần bọn chúng không nghe lời, thì họ sẽ bị tiêu diệt. Mà đợi sau khi bọn chúng làm xong việc xong, ngươi lại cho bọn chúng một chút lợi ích thì bọn chúng sẽ cảm động rơi nước mắt, kính trọng ngươi như thần linh. Nhưng nếu ngươi cho bọn chúng lợi ích trước thì kết quả chính là bọn chúng về sau làm chuyện gì thì ngươi cũng phải đưa lợi ích cho bọn chúng trước thì bọn chúng mới chịu làm. Không cho chúng lợi ích thì bọn chúng sẽ chỉ làm cho có, bằng mặt không bằng lòng.
Diệp Quân im lặng không nói.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên xuất hiện ở trong tay cô ta, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đưa trước cho ta luồng đế nguyên này, trong tình huống thông thường ta có lẽ sẽ cảm động đến rơi lệ, liều chết để cống hiến cho ngươi, nhưng trên thực tế lại là ta muốn có nhiều đế nguyên hơn. Thế đạo này có lúc chính là như vậy, không phải cứ dùng thiện ý là sẽ nhận được thiện ý, mà là ác ý được một bước lại tiến thêm một bước. Đây chính là nhân tính.”
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, ánh mặt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi có lúc điềm tĩnh khiến ta sợ hãi, giống như ngươi có thể hiểu rõ được tất cả mọi thứ, nhưng có lúc, ta lại cảm thấy ngươi giống như một đứa trẻ vậy.”
Dứt lời, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi tin tưởng ta thì việc phổ biến Quan Huyên Pháp và sức mạnh tín ngưỡng này cứ để ta làm, ngươi đừng nhúng tay vào. Tất cả điều ác để ta làm, đợi sau khi ta sắp hoàn thành xong rồi thì ngươi lại xuất hiện để thể hiện lòng nhân nghĩa. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ càng tôn trọng ngươi hơn, tín ngưỡng ngươi hơn.”
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Nhi: “Tại sao lại giúp ta?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Vì ngươi nhân từ.”
Chương 2719: Công bằng
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chuyện Thập Hoang, cô muốn làm gì thì làm, lấy danh nghĩa của ta mà làm, không cần phải chịu trách nhiệm thay cho ta."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: "Ta tới đây làm kẻ ác, ngươi tới làm người tốt, như vậy có thể thống trị Thập Hoang càng tốt hơn."
Diệp Quân nhìn cô ta, nghiêm túc nói: "Không cần."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu muốn nói tiếp, Diệp Quân lại nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, đây cũng không phải là cổ hủ, cũng không phải là lòng dạ đàn bà, đối với ta mà nói thì đây chính là một nguyên tắc làm người, hơn nữa, ta cũng không muốn cô bị uất ức."
Nghe được câu cuối cùng của Diệp Quân, trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lần đầu tiên cảm thấy rung động, cô ta nhìn Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người đi về phía xa.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta cũng phải nói cho cô biết, kẻ địch của ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Ta biết."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hơi ngạc nhiên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Bước đầu tiên của ngươi là thống nhất Thập Hoang, sau đó thiết lập trật tự ở đây, hơn nữa còn bồi dưỡng một đám cường giả đỉnh cấp của bản thân, sau đó bước tiếp theo hẳn là lên kế hoạch với cấm địa của Cổ Hoang, sau khi chiếm được cấm địa Cổ Hoang thì mục tiêu thật sự của ngươi hẳn là Cựu Thổ, ngươi đang lên kế hoạch không chỉ là một vùng Thập Hoang, mà là toàn bộ vũ trụ, ngươi muốn tiến hành một trận tranh giành đại đạo với các cường giả của các nền văn minh đỉnh cấp!"
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu một lúc lâu rồi cười nói: "Người hiểu ta cũng chỉ có Tĩnh Chiêu cô."
Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cô ta liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt có một tia sáng khác thường.
Người đàn ông này chiến đấu không chỉ vì một nơi nhỏ bé như Thập Hoang, hắn chiến đấu vì toàn bộ vũ trụ!
Nền văn minh Toại Minh đáng sợ đến mức nào chứ?
Mặc dù cô ta cũng chưa bao giờ đến nền văn minh Toại Minh, nhưng xem xét từ di tích của Toại Minh, nền văn minh này chắc chắn rất đáng sợ.
Thu hút tất cả các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ!
Sức mạnh chân chính và nền tảng của nền văn minh này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, Cựu Thổ bên kia còn có hai nền văn minh siêu cấp không hề kém hơn nền văn minh Toại Minh một chút nào, nền văn minh này, đừng nói là người thường, cho dù là Đại Đế cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Mà người đàn ông trước mặt này lại không sợ hãi chút nào, không những không sợ mà còn dám tranh giành đại đạo.
Lúc này, cô ta cũng mới thực sự hiểu được người đàn ông trước mặt này lúc đầu nói với cô ta hai câu "Bố cục có thể lớn hơn một chút" là có ý gì.
Diệp Quân bỗng nhiên khẽ thở dài nói: "Tiếc là bây giờ đế nguyên của ta vẫn còn hơi thấp, nếu không thì ta thậm chí có thể bồi dưỡng ra một đám Đại Đế trong thời gian ngắn rồi."
Không phải hắn nói quá, phải biết là hắn có Tiểu Tháp đấy.
Đế nguyên!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng, cô ta cũng muốn giúp hắn, nhưng đế nguyên đối với cô ta mà nói là vượt quá khả năng của cô ta rồi.
Lúc này, Diệp Quân hình như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Tĩnh Chiêu cô nương, mặc dù cô đã lấy được đế nguyên, nhưng cũng đừng tùy tiện thử đột phá, ghế Thánh Vương đã từng nói, cho dù có đế nguyên thì cũng không có nghĩa là nhất định có thể trở thành Đại Đế, mặc dù bây giờ cô là Chuẩn Đế, nhưng nền tảng của cô vẫn chưa tốt lắm, bây giờ đột phá thì sẽ rất nguy hiểm."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu nói: "Ừ."
Diệp Quân lại nói: "Đến lúc đó ta sẽ giúp cô củng cố nền tảng là được rồi, không phải cô cũng có sức mạnh huyết mạch sao?"
Nghe được những lời của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ lên giống như ánh bình minh.
Bởi vì lúc đêm đó vô tình tiến vào, sau này cô ta mới phát hiện ra huyết mạch của bản thân và thể chất đều được tăng lên.
Dù sao thì ‘tinh’ chính là máu!
Không chỉ như thế, mà sức mạnh của cô ta cũng đã được tăng lên rất nhiều.
Nhưng đương nhiên cô ta sẽ không nói việc này ra, đừng nói là nói ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Thật ra nếu Diệp Quân biết được thì nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cô ta có thể cắn nuốt huyết mạch phong ma của hắn, mặc dù đó là huyết mạch phong ma không hoàn chỉnh, nhưng vẫn là huyết mạch phong ma, người bình thường căn bản không có khả năng cắn nuốt được, còn biến thành thứ để bản thân sử dụng.
Diệp Quân chậm rãi bước đi, hắn cũng không phát hiện ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có gì kỳ lạ, tiếp tục nói: "Trên người ta có ba loại huyết mạch, ba loại huyết mạch này đều khá đặc biệt, đến lúc đó xem ta có thể giúp cô nâng cao sức mạnh huyết mạch được hay không."
Nghe thấy lời nói của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng nhiên càng đỏ hơn, cũng không biết là hắn cố tình hay là đang nghĩ như thế thật.
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái, thấy vẻ mặt của Diệp Quân vẫn bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân lại nói: "Đương nhiên, sức mạnh huyết mạch chỉ là phụ, trong con đường võ đạo này, cần nhất chính là một đạo tâm dũng cảm và cần cù, vững vàng như đá, ta cảm thấy cô cũng có một chút khiếm khuyết trong lòng, nhưng không sao cả, dần dần sẽ được."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu, phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Ừ."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhìn thấy sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đỏ bừng thì lập tức hơi nghi ngờ: "Mặt của cô làm sao vậy?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là hơi nóng thôi."
Nóng ư?
Diệp Quân có hơi nghi ngờ, người tu đạo sẽ cảm thấy nóng à?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta đến thương hội Tiên Các làm gì?"
Diệp Quân cười nói: "Mua một chút đồ."
Khi nói chuyện, hai người đã tiến vào trong đại điện, thương hội này vẫn sôi nổi như vậy, đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía quầy bán trứng cách đó không xa, trước quầy là một thiếu niên đang vui vẻ xếp hàng.
Chính là Cố Trần!
Mà lúc này, trước quầy hàng đã dựng một tấm biển, trên đó ghi rõ ràng là tỷ lệ trứng rồng rất cao.
Nhìn thấy Cố Trần, Diệp Quân nhíu mày thật sâu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, cô nói xem có người sẽ tốt lên ư?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Cố Trần kia rồi nói: "Trừ khi hoàn toàn hiểu ra, đương nhiên, phần lớn chính là đến chết vẫn không biết ăn năn hối lỗi."
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Cố Trần, sau khi Cố Trần đưa tiền thì ôm một quả trứng đi sang một bên, gã chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói: "Đại Đế phù hộ cho ta, Đại Đế phù hộ cho ta, chỉ cần có một cơ hội là ta có thể thoát khỏi bước đường cùng, những người trước đây đã coi thường ta, ta muốn sau này bọn họ không thể đứng dậy được nữa.”
Nói xong, gã cẩn thận mở phong ấn ra.
Phong ấn được mở ra, quả trứng bị vỡ, lộ ra một tờ giấy từ từ bay ra, chỉ thấy trên đó viết là cảm ơn vì đã luôn lui tới!
Sắc mặt của Cố Trần lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy, tê liệt ngồi trên đất.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng ở bên cạnh Diệp Quân nói: "Có cần giúp nó một chút không?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu giúp nó thì có công bằng với những người thật sự cố gắng giữ phép tắc không? Chúng ta đi!"
Nói xong, hắn cùng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Nhưng cũng không phải là đi mua đồ mà là rời khỏi thương hội.
Sau khi đi ra, Diệp Quân nói: "Điều tra giúp ta hai người."
Một lúc sau, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến một ngôi nhà đổ nát nằm ở một nơi hẻo lánh.
Bốn phía xung quanh đều không có một chút khói nào, rất hoang vắng.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đến trước ngôi nhà, chỉ thấy một người phụ nữ đang dùng xe ba gác kéo một ông lão đi ra từ bên trong ngôi nhà, hơi thở của ông lão rất yếu ớt, thỉnh thoảng lại hơi ho khan, rõ ràng là bị bệnh không nhẹ.
Chương 2720: Gỡ lại
Hai người này là cha và mẹ của Cố Trần.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ ngơ ngác nói: "Trong nhà còn có mấy cái chum đất, các ngươi có thể đem đi đi."
Rõ ràng là bà ta đang cho rằng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tới đây để đòi nợ.
Nhìn thấy ông già mà người phụ nữ đang kéo theo kia hơi thở càng ngày càng yếu đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, sau đó biến mất vào bên trong thời không.
Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia kéo ông lão đi tới trước một bãi đất trống, người phụ nữ cầm cái cuốc trên xe ba gác rồi bắt đầu đào đất, vì trời vừa mưa nên đất rất mềm, một lúc sau bà ta đã đào ra được một cái hố, bà ta đo đạc một chút, sau đó tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, bà ta đã buông cái cuốc xuống, bà ta thở hổn hển đi đến cái xe ba gác kia, sau đó bế ông lão xuống một cách khó khăn.
Bà ta ôm lấy ông lão rồi đặt xuống đáy hố, cẩn thận sửa sang lại bộ quần áo lộn xộn của ông lão một chút, sau đó cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh ông ấy, bà ta ôm cánh tay của bạn già: "Đừng sợ, ta đi cùng ngươi."
Bên trong thời không, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hai người đang lẳng lặng nằm ở bên dưới, cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, im lặng không nói gì.
"Cha! Mẹ!"
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên từ xa truyền đến.
Người tới chính là Cố Trần kia!
Cố Trần nhìn thấy xe ba gác từ xa, gã bỗng nhiên lao đến, lúc nhìn thấy ông lão và người phụ nữ nằm trong hố, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, gã lập tức nhảy vào trong, sau đó vội vàng bế hai người ra ngoài, khóc nói: "Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Hai người..."
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ là nước mắt trong mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Ông lão tức giận nhìn chằm chằm vào Cố Trần, trong mắt hình như muốn phun ra lửa, giãy giụa muốn đứng dậy đánh chết Cố Trần, nhưng bị bệnh nên không biết phải làm sao, thân thể thật sự rất yếu ớt, giãy giụa một hồi, cuối cùng đành phải từ bỏ, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Cha, mẹ!"
Cố Trần quỳ xuống, gào khóc: "Con, con không bao giờ đi đánh cược nữa! Lần này thật sự không bao giờ đi đánh cược nữa".
Nói xong, gã đột nhiên nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau đó nhặt một tảng đá ở bên cạnh đập mạnh xuống tay phải của mình.
Bịch!
Bàn tay phải của gã trở nên lẫn lộn máu thịt, nhưng gã lại giống như không cảm thấy đau đớn mà còn ra sức đập vào.
Thấy thế, người phụ nữ vội vàng ôm lấy gã và bật khóc.
Ông lão kia thì nằm ở trên xe ba gác, lẩm bẩm nói: "Một gia đình tốt như thế, sao lại thành ra thế này chứ?"
Lúc trước một nhà bọn họ thật ra cũng không được tính là giàu có, nhưng thật ra cũng được coi là khá giả, bản thân ông ấy cũng là một võ giả, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng làm hộ vệ cho người khác, thu nhập thực sự rất khả quan, sau khi Cố Trần tiến vào học viện Đệ Nhất, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, cuộc sống cũng càng ngày càng có hi vọng.
Cho đến khi Cố Trần bắt đầu đánh cược vào trứng.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Cố Trần quỳ trên mặt đất gào khóc: "Cha, mẹ, con xin thề, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, nếu con còn đánh cược nữa thì con sẽ không được chết tử tế, hai người đừng dọa con sợ."
Ông lão nằm trên xe ba gác lắc đầu: "Ta đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu như không thay đổi triệt để thì cả đời này của con..."
Nói xong, ông ta ho dữ dội, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Cố Trần vội vàng nói: "Cha, bệnh của cha không nặng, chỉ cần có một viên linh đan là có thể khỏi hẳn, cha chờ con, cha chờ con, con đi nghĩ cách, con đi nghĩ cách".
Nói xong, gã nhìn về phía người phụ nữ: "Mẹ, mẹ hãy chăm sóc cha thật tốt, đợi con, đợi con".
Nói xong, gã chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo Cố Trần đi tới học viện Đệ Nhất, Cố Trần lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, một lúc sau, gã đột nhiên chạy đến trước mặt một thiếu niên và quỳ xuống, run giọng nói: "Nhạc huynh, cha của ta bị bệnh nặng, còn xin nhạc huynh giúp ta một tay, cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho huynh!"
Thiếu niên kia cũng liên tục xua tay: "Lần trước ngươi tìm ta vay tiền cũng nói là cha của ngươi bệnh nặng, hơn nữa đến bây giờ cũng còn chưa trả tiền cho ta, bây giờ ngươi đến đây để mượn tiền, hơn nữa vẫn là cha của ngươi bệnh nặng, Cố Trần, ngươi làm người đi!"
Nói xong y xoay người bỏ chạy.
Mà những học viên trong sân nhìn thấy Cố Trần đều nhao nhao tránh né gã như thể đang nhìn thế dịch bệnh.
Cố Trần đã sớm có tiếng xấu ở học viện Đệ Nhất, vì vay tiền, ngay cả cha ruột của gã cũng dám lấy ra mà thề độc.
Đúng lúc này, Cố Trần đột nhiên xông tới trước mặt một thiếu niên, gã lại 'bùm' một tiếng quỳ xuống lần nữa, run giọng nói: "Thiếu Vân, cha ta bị bệnh nặng, cần gấp một viên linh đan để chữa bệnh, ngươi có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi".
Người đàn ông tên là Thiếu Vân kia cũng lắc đầu: "Cố Trần, lúc trước ta suýt chút nữa bị ngươi kéo xuống nước, may mà ta kịp thời tỉnh ngộ, nếu không, ta cũng từng khuyên ngươi, rằng ngươi đừng đánh cược nữa, cũng đừng đi mượn tiền nữa, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, ngươi, ngươi tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!"
Nói xong, y cũng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Cố Trần tái nhợt như tờ giấy, gã ngồi tê liệt dưới đất, đúng lúc này, gã đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của gã có hơi khó coi, do dự một lát, cuối cùng cũng cắn răng đứng dậy bước nhanh đến trước mặt cô ta, cô gái kia nhìn thấy là gã thì lập tức ngẩn ra.
Cố Trần cúi đầu, hai tay nắm chặt, run giọng nói: "Thanh Vận, có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta nhất định sẽ trả lại."
Cô gái trước mặt này từng có tình cảm với gã, nhưng sau này, sau khi gã vướng vào đánh cược trứng thì càng ngày càng xa cô gái, mà bây giờ, cô gái trước mặt đã tiến vào nội viện, thân phận khác biệt hoàn toàn so với gã.
Gặp lại Cố Trần một lần nữa, trong mắt cô gái tên là Thanh Vận hiện lên một tia phức tạp, cô ta đang định nói chuyện, lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đi tới: "Thanh Vận, đây là?"
Nói xong, người đàn ông kéo tay Thanh Vận.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cố Trần như thể bị kim đâm vào tim, muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ đến cha của mình còn đang chờ thuốc cứu mạng thì gã đành phải cố kìm nén lại.
Thanh Vận nhìn về phía Cố Trần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: "Cố Trần, đây là lần thứ sáu huynh tìm ta vay tiền rồi."
Cố Trần cúi đầu, âm thanh cực kỳ run rẩy: "Thanh Vận, cha của ta thật sự bệnh nặng, nếu không có một viên linh đan chữa bệnh, ông ấy..."
Gã còn chưa nói xong, Thanh Vận đột nhiên lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho gã, sau đó nói: "Huynh đừng tới tìm ta nữa."
Nói xong, cô ta kéo người đàn ông bên cạnh mình xoay người rời đi.
Cố Trần nhìn hai người rời đi, tay phải nắm chặt cái túi nhỏ kia, toàn thân gã run rẩy.
Một lúc sau, gã hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người chạy đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cùng với Diệp Quân cũng đi theo, chẳng mấy chốc, Cố Trần đã đi tới thương hội Tiên Các, sau khi tiến vào thương hội, gã bước nhanh về phía quầy bán thuốc, lúc gã chuẩn bị tiến đến gần quầy bán thuốc thì lại đột nhiên lao về phía quầy bán trứng.
Gỡ lại!
Gã nhất định có thể gỡ lại!
Đạo Trí nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Tông chủ Đạo Trí, ông nên biết, ta đi theo con đường trật tự này, do đó, ta cần thiết lập một trật tự hoàn toàn mới ở Thập Hoang, còn muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, bước đầu tiên chính là phải kết thúc cục diện chia cắt xưng hùng xưng bá của Thập Hoang trước, đương nhiên, Diệp Quân ta không phải kẻ cướp bóc, chút đồ đó của bọn họ, ta cũng chả thèm.”
Nói rồi, hắn nhìn mọi người, cười nói: “Thứ ta nói thẳng, nếu không phải vì muốn thiết lập trật tự này, khoảnh khắc tổ tiên của các vị hợp tác phong ấn ta, mọi gia tộc Đại Đế và Tiên Tông ở Thập Hoang này đã tan thành mây khói rồi.”
Nghe xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Diệp Quân nói tiếp: “Mọi người đừng căng thẳng, ta không phải là muốn tính toán sổ sách với các ngươi, bây giờ Thập Hoang phải thống nhất, không có chỗ trống để bàn bạc nữa đâu!”
Diệp Quân hắn không phải tên cổ hủ, từ xưa tới nay, hễ kẻ nào giành chính quyền, thì có ai dùng đức độ để thu phục người khác chứ?
Diệp Quân hắn muốn thống nhất toàn vũ trụ, mẹ nó, dùng đức phục người?
Vậy còn chơi cái con khỉ gì nữa?
Hòa nhã à, thế giành chính quyền xong đi rồi nói tiếp.
Lúc chưa giành chính quyền được, ai không phục, thì diệt kẻ đó.
Còn lúc này, nghe thấy lời Diệp Quân, mọi người cũng hiểu vừa nãy vì sao Diệp Quân giết hết cường giả của nhà họ Quân.
Chính là giết gà dọa khỉ đó!
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, trước mặt mọi người lần lượt xuất hiện một cuốn sách cổ dày cộp.
Diệp Quân nói: “Đây là Quan Huyên Pháp, là nền tảng trật tự của ta, bắt đầu từ mai, ta sẽ phổ cập pháp này ra cả vũ trụ Thập Hoang, pháp này không chỉ là một bộ pháp luật, cũng là một bộ pháp tắc tu vi, mọi người đều có thể tu luyện, vũ trụ của ai trong các người phổ cập nhanh, người tu hành nhiều, tuân thủ nghiêm ngặt Quan Huyên Pháp này để cai trị vũ trụ của mình, ta sẽ ban cho một đế nguyên.”
Đế nguyên!
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.
Đạo Trí run giọng nói: “Quan Đế, đây là thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên, Đế không nói đùa.”
Tất nhiên hắn hiểu rõ, chỉ dựa vào uy hiếp và võ lực thì vẫn không đủ, còn phải dựa vào lợi ích, chỉ có lợi ích, người khác mới bằng lòng bán mạng vì hắn.
Quan Huyên Pháp!
Ngày trước, hắn từng bảo Đa Nguyên Đạo Đế phổ cập Vũ Trụ Quan Huyên Pháp ở khu vực Thần Hư, bảo người tu luyện ở đó, mới bắt đầu thì không có hiệu quả gì, nhưng dần dần bọn họ sẽ phát hiện, tác dụng cực lớn này, vì khi chúng sinh từ từ mạnh lên, sức mạnh tín ngưỡng của bọn họ sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là gần đây, rõ ràng hắn đã cảm nhận được kiếm ý trật tự của mình đang tăng mạnh không ngừng!
Hiển nhiên, những người ở khu vực Thần Hư và Vũ Trụ Quan Huyên tu luyện theo Quan Huyên Pháp, thực lực hiện tại đã có thay đổi triệt để, ngoài ra, còn có nền văn minh Bỉ Ngạn, rõ ràng, giáo chủ ở thế giới Bỉ Ngạn đang làm rất tốt, cái này mà có lợi, thì cũng phải chia cho giáo chủ một phần.
Diệp Quân nhìn mọi người ở hiện trường, trước mắt nền văn minh vũ trụ Thập Hoang vẫn vượt xa vũ trụ Quan Huyên và khu vực Thần Hư, nếu người đây tu luyện theo Quan Huyên Pháp của hắn, thì sức mạnh tín ngưỡng hắn có được càng lớn, đến lúc đó cộng thêm cả kiếm Thanh Huyên, trong một khoảnh khắc là hắn có thể gắn kết mọi chúng sinh tu luyện theo Quan Quyên Pháp vào, đồng thời có thể điều đồng sức mạnh của bọn họ trong nháy mắt!
Sức mạnh của một người chính là sức mạnh của chúng sinh!
Sức mạnh của chúng sinh chính là sức mạnh của một người!
Nghĩ thôi mà máu nóng đã sôi sục rồi!
Từ khi trở thành Đại Đế, hắn luôn nghĩ tới chuyện này, đó là hắn không thể cứ lao đầu về trước như xưa nữa, đổi hết vũ trụ này tới vũ trụ khác, hắn phải dừng lại để suy nghĩ về Đại Đạo của mình, đường mình phải đi.
Đạo Trật tự!
Thật ra, với thực lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể rời khỏi Thập Hoang, đi tới di tích Toại Minh trong truyền thuyết, nhưng hắn không làm vậy, mà dừng chân lại nơi này.
Tại sao?
Vì hắn muốn hoàn thiện trật tự của mình cho tốt!
Cho dù là vì đám người đại ca Lăng Tiêu trước kia, hay là những cường giả của nền văn minh Bỉ Ngạn, hoặc đế tộc bây giờ, những cường giả ngay từ đầu đã tin vào hắn, đều không thật sự tin tưởng, có người vì tình bạn, có người vì cần hợp tác, có người vì lợi ích chung, hoặc vì cùng kẻ địch.
Loại này thì tính là tín ngưỡng gì?
Diệp Quân hắn không thể lần nào cũng tới một vũ trụ, kết bạn giúp người, sau đó bảo người ta tin vào hắn, giúp hắn nâng cao lực chiến đấu à?
Vậy con đường đó không đúng rồi!
Ước nguyện ban đầu của hắn là gì?
Thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, ban ân cho hàng tỷ sinh linh trong toàn vũ trụ, nếu lần nào hắn cũng chỉ đi giao lưu với những cường giả đỉnh cấp, từ lơ là nhiều người thường khác, vậy trật tự mà Diệp Quân hắn thiết lập, cuối cùng thật sự có thể tạo phúc cho nhiều người thường không?
Khoảnh khắc này, nhu cầu của đám người Đạo Tông là đế nguyên, vậy nhu cầu của những người dưới thì sao? Diệp Quân hắn đã thật sự nghĩ đến chưa?
Giống như thiếu niên cờ bạc Cố Trần ấy, đánh bạc thành thói, tất nhiên là đáng đời, nhưng, nhìn từ một góc độ khác, bây giờ Thập Hoang bị các Đế tộc lớn và Tiên Tông thống trị, đế nguyên cũng bị bọn họ chiếm giữ, nhưng người trong nhà chưa từng sinh ra Đại Đế, từ khi họ sinh ra, đã qua mặt người của những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông, hơn nữa, điểm cuối cùng mà bọn họ phấn đầu cả đời, còn không bằng người của những Tiên Tông, Đế tộc kia.
Thoát ra!
Vì sao vô số người thường có thể thoát ra?
Ý nghĩ của nỗ lực ở đâu?
Sống thành thật, nỗ lực học tập chịu khổ, kết quả lại chịu khổ cả đời.
Hy vọng ở đâu?
Chương 2717: Trở ngại
Dĩ nhiên, vào lúc muốn bán mạng mới nghĩ tới bọn họ!
Bao gồm cả Diệp Quân hắn!
Khi hắn gặp phải nguy hiểm, khi cần chúng sinh góp sức, hắn mới bắt đầu kêu gọi sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh.
Mà thời bình thì sao?
Diệp Quân hắn đã làm được gì cho hàng tỉ chúng sinh kia?
Khoảng thời gian này, hắn sở dĩ dừng chân lại chính là vì vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.
Chúng sinh khó khăn!
Nghĩ ra được vấn đề rồi, vậy thì cần phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Trật tự!
Để thiết lập một trật tự mà chỉ dựa vào một quyển Quan Huyên Pháp thì chưa đủ. Quan Huyên Pháp chỉ là một loại luật pháp, một loại ràng buộc.
Tất nhiên, hắn biết rất rõ rằng bây giờ hắn không thể nóng vội. Bước đầu tiên của hắn là phải thống nhất toàn bộ Thập Hoang, sau đó thu phục hết các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông của Thập Hoang để bọn họ làm việc cho mình, sau đó để bọn họ giúp hắn thiết lập trật tự, hoàn thiện trật tự.
Hắn muốn phổ biến Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự, phải để cho đám người này giúp đỡ, như vậy có thể đỡ được một nửa công việc.
Mọi người thấy Diệp Quân im lặng không nói gì, thế là tất cả đều không dám quấy rầy.
Mà Đạo Trí là vô cùng phấn khích. Thực ra ông ta không hề có hứng thú gì nhiều với cái gọi là trật tự mà Diệp Quân nói, thậm chí còn hơi bài xích. Dù sao, mấy người ông ta cũng là tông môn Đại Đế, đột nhiên phải đi tuân theo trật tự của người khác, nhất định sâu trong lòng ông ta sẽ không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, Quan Huyên Pháp này còn làm tổn hại tới lợi ích của đại gia tộc, đại tông môn như bọn họ. Nhưng do kiêng dè thực lực của Diệp Quân nên ông ta mới không dám nói gì. Dẫu sao, vị Quân Đế nhìn qua trông nho nhã ở trước mắt này không phải là một người mềm lòng.
Mà sau khi Diệp Quân lấy đế nguyên ra, nơi sâu thẳm trong nội tâm ông ta lại không còn bài xích nữa, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết.
Đại Đế!
Nếu có thể trở thành Đại Đế, tuân theo trật tự của hắn thì có gì đáng ngại chứ?
Tính kiểu gì cũng đều kiếm bằng máu!
Diệp Quân đột nhiên nhìn Yểm Nhật: “Hiện tại cường giả cấp bậc chân thánh của Đế Kiếm Tông có bao nhiêu người?”
Yểm Nhật cung kính đáp: “Có một trăm chín mươi ba vị.”
Diệp Quân trầm tư một lúc rồi nói: “Tập hợp cả hai trăm người lại cho ta, ta muốn đích thân huấn luyện bọn họ.”
Yểm Nhật cười đáp: “Đây chính là phúc phần của bọn họ.”
Đối với các kiếm tu mà nói, có thể được một vị kiếm tu cấp bậc Đại Đế chỉ dạy và huấn luyện thì quả thực là phúc phần lớn lao.
Sau khi Yểm Nhật rời đi, Diệp Quân lại nhìn Đế Lăng: “Hiện nay Đế tộc đang bị yếu thế, do vậy không được buông thả, phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cho thật tốt, thuận tiện phổ biến Quan Huyên Pháp của ta xuống.”
Đế Lăng cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Diệp Quân nói: “Đi đi!”
Đế Lăng và Đạo Trí hành lễ thật sâu, sau đó lui xuống.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn lướt qua tấm bản đồ ở trước mặt Diệp Quân, ở phần cuối phía bắc, có một vòng tròn màu đỏ.
Diệp Quân bỗng nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, dẫn ta tới thành Đệ Nhất.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phất tay áo lên, hai người trực tiếp biến mất. Khi xuất hiện trở lại, họ đã ở thành Đệ Nhất.
Trên đường phố, Diệp Quân đi về phía xa xa, hắn đột nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta phổ biến Quan Huyên Pháp trong thành Đệ Nhất liệu có vấn đề gì không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Không vấn đề gì!”
Diệp Quân gật đầu: “Cô có ý tưởng gì thiết thực thì cứ việc nói.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng.
Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta vẫn im lặng.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn chút gì thôi.”
Dứt lời, hắn dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đến một quán rượu, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Sau khi Diệp Quân gọi một ít thức ăn và rượu, hắn nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có ý tưởng gì, cứ nói đi đừng ngại.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu do dự trong chốc lát rồi nói: “Có ba vấn đề lớn. Thứ nhất, Quan Huyên Pháp của ngươi có sự khác biệt quá lớn với trật tự vốn có của thế giới này. Trật tự của thế giới này chính là các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn được tôn trọng. Còn các Đại gia tộc và Đại môn phái xếp thứ hai, đơn giản mà nói thì Thập Hoang chính là cường giả được tôn trọng. Nhưng Quan Huyên Pháp của ngươi lại không phải như vậy, phổ biến Quan Huyên Pháp nhất định sẽ gặp phải sự trở ngại cực lớn.”
Diệp Quân gật đầu: “Nói tiếp.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, cho dù phổ biến Quan Huyên Pháp, nhưng tiếp theo phải làm thế nào mới có thể thực sự công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi? Đây là một vấn đề rất lớn, bởi vì nếu không công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi vậy thì ngươi phổ biến cũng không có tác dụng.”
Diệp Quân cầm rượu trên bàn lên, rót vào chén của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Cô nói tiếp.”
Nói xong hắn cũng rót cho mình một chén.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấp giọng nói: “Điểm thứ ba chính là Quan Huyên Pháp của ngươi sẽ tạo ra sự đối lập giai cấp. Ngươi để cho người bên dưới sở hữu sức mạnh cường đại, rồi sau đó lại ràng buộc người bên trên. Cứ như vậy thì mâu thuẫn của hai bên nhất định sẽ ngày càng lớn, điều này sẽ gây ra sự bất ổn cho cả Thập Hoang. Nếu cuối cùng ngươi không thể xử lí tốt, thì cho dù Thập Hoang không bùng nổ ra xung đột lớn, nhưng nhất định cũng sẽ âm thầm hành động, các Đại gia tộc và các tông môn kết bè kết phái, tranh giành đoạt lợi.”
Dứt lời, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Lúc đó, có thể ngươi sẽ nhận ra trật tự mới có lẽ không tốt bằng trật tự cũ.”
Diệp Quân cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch, sau đó nói: “Vậy theo ý của cô thì nên làm thế nào?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đáp lời.
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Thực ra sâu trong lòng cô cũng không thích trật tự này của ta đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Thực ra điểm cốt lõi trong trật tự này của ngươi chính là đáng làm tổn hại đến lợi ích của Đại gia tộc và Đại tông phái.”
Diệp Quân yên lặng không nói.
Thấy Diệp Quân không nói gì, sắc mặt trầm lặng như nước, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Là ngươi bảo ta nói đấy.”
Diệp Quân cười đáp: “Không phải ta tức giận về chuyện này, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy thật khó khăn. Nhưng điều này cũng bình thường, làm chuyện này sao có thể dễ dàng được chứ?”
Chương 2718: Nhân từ
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không đáp.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rơi vào trầm mặc.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân đang trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Lúc này, thức ăn được mang đến.
Diệp Quân chỉ gọi một vài món ăn, hắn cầm đũa lên ăn vài miếng, cũng không nói gì, không khí trong phút chốc trở lên hơi trầm tĩnh.
Phập!
Chính vào lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại đột nhiên đập bàn, giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng bày vẻ mặt đó cho ta xem. Là ngươi bảo ta nói, ta nói thật thì ngươi lại tức giận sao? Chẳng lẽ lại muốn ta phải nịnh nọt ngươi, nói mọi người đều thích cái trật tự này. Nào nào, Quân Đế ngài sắp tới lật đổ chúng ta sao?”
Lần nổi giận này của cô ta đã khiến cho mọi người trong quán rượu bị chấn động. Tất cả thực khách đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trừng mắt nhìn hắn, hai mắt giống như đang bùng cháy.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cô đừng tức giận, ta chỉ là đang suy nghĩ về một vấn đề mà thôi.”
Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lạnh như băng, không đáp lời.
Thấy mọi người xung quanh vẫn đang vây xem, Diệp Quân chỉ đành ném một viên tiên tinh lại, sau đó đứng dậy kéo cô ta rời đi.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vùng ra khỏi tay hắn. Không nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Ta thực sự không giận cô, chỉ là ta cảm thấy có phần khó khăn. Khó ở việc một mình ta tới đây, bây giờ không có lấy một người trợ giúp thực sự đứng ở bên cạnh ta. Mặc dù bây giờ ta dùng võ lực và lợi ích để thu phụ Đế Kiếm Tông, Đế tộc và Đạo Tông, nhưng giống như cô nói, thực ra sâu thẳm trong lòng bọn họ không hề công nhận trật tự của ta, bao gồm cả cô cũng vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tĩnh Chiêu cô nương. Khi ta tới đây, người mà tiếp xúc với ta nhiều nhất chính là cô. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, ta biết cô là một người vô cùng có năng lực. Nếu cô chịu thật lòng giúp ta, vậy ta thiết lập trật tự này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trong chốc lát, rồi nói: “Ngươi muốn nghe ta nói thật lòng sao?”
Diệp Quân gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Trong mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi đã quá nhân từ rồi.”
Diệp Quân sững sờ.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Ngươi đang làm một chuyện mà thay đổi cả vũ trụ này, ngươi đang phá bỏ trật tự vốn có, phá bỏ giai cấp. Ngươi làm việc như vậy thì sao ngươi có thể nhân từ được chứ? Đừng nói thế giới người tu đạo chúng ta, cho dù có đặt ở trong thế tục, thì cứ hễ có một vương triều mới lập lên thì vương triều này đã phải giẫm lên bao nhiêu thi thể mới có thể thiết lập được cơ chứ? Những người nhận được lợi ích ban đầu về cơ bản đều sẽ chết! Mà ngươi.”
Dứt lời, cô ta khẽ lắc đầu: “Mới vừa nãy, đáng lẽ ngươi nên quyết đoán giết chết tất cả gia tộc Đại Đế và tông môn không chịu phục tùng có mặt ở đó. Ngươi muốn dùng sự nhân từ để thu phục bọn chúng, nhưng ta nói cho ngươi biết, kết quả của việc này chính là, bọn chúng sẽ cho rằng người là một người có thể thương lượng được, bọn chúng sẽ cảm thấy may mắn, thậm chí còn đến để trả giá với ngươi. Bây giờ ngươi có đế nguyên, nhưng nếu ngươi không còn đế nguyên nữa thì sao? Ngươi không có lợi ích gì cho bọn chúng, bọn chúng sẽ phản kháng lại ngươi, bằng mặt không bằng lòng. Đây chính là nhân tính.”
Diệp Quân yên lặng.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tiếp tục nói: “Nếu vừa nãy ngươi tàn sát bọn chúng thì ngươi sẽ nhận ra, Quan Huyên Pháp của ngươi sẽ được phổ biến một cách vô cùng thuận lợi, không có một ai dám phản kháng, bao gồm cả Đạo tông. Cho dù ngươi không đưa cho bọn chúng đế nguyên, thì bọn chúng cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn mà làm theo. Tại vì sao chứ? Vì bọn chúng sợ chết, vì bọn chúng biết rằng chỉ cần bọn chúng không nghe lời, thì họ sẽ bị tiêu diệt. Mà đợi sau khi bọn chúng làm xong việc xong, ngươi lại cho bọn chúng một chút lợi ích thì bọn chúng sẽ cảm động rơi nước mắt, kính trọng ngươi như thần linh. Nhưng nếu ngươi cho bọn chúng lợi ích trước thì kết quả chính là bọn chúng về sau làm chuyện gì thì ngươi cũng phải đưa lợi ích cho bọn chúng trước thì bọn chúng mới chịu làm. Không cho chúng lợi ích thì bọn chúng sẽ chỉ làm cho có, bằng mặt không bằng lòng.
Diệp Quân im lặng không nói.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên xuất hiện ở trong tay cô ta, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đưa trước cho ta luồng đế nguyên này, trong tình huống thông thường ta có lẽ sẽ cảm động đến rơi lệ, liều chết để cống hiến cho ngươi, nhưng trên thực tế lại là ta muốn có nhiều đế nguyên hơn. Thế đạo này có lúc chính là như vậy, không phải cứ dùng thiện ý là sẽ nhận được thiện ý, mà là ác ý được một bước lại tiến thêm một bước. Đây chính là nhân tính.”
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, ánh mặt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi có lúc điềm tĩnh khiến ta sợ hãi, giống như ngươi có thể hiểu rõ được tất cả mọi thứ, nhưng có lúc, ta lại cảm thấy ngươi giống như một đứa trẻ vậy.”
Dứt lời, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi tin tưởng ta thì việc phổ biến Quan Huyên Pháp và sức mạnh tín ngưỡng này cứ để ta làm, ngươi đừng nhúng tay vào. Tất cả điều ác để ta làm, đợi sau khi ta sắp hoàn thành xong rồi thì ngươi lại xuất hiện để thể hiện lòng nhân nghĩa. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ càng tôn trọng ngươi hơn, tín ngưỡng ngươi hơn.”
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Nhi: “Tại sao lại giúp ta?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Vì ngươi nhân từ.”
Chương 2719: Công bằng
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chuyện Thập Hoang, cô muốn làm gì thì làm, lấy danh nghĩa của ta mà làm, không cần phải chịu trách nhiệm thay cho ta."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: "Ta tới đây làm kẻ ác, ngươi tới làm người tốt, như vậy có thể thống trị Thập Hoang càng tốt hơn."
Diệp Quân nhìn cô ta, nghiêm túc nói: "Không cần."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu muốn nói tiếp, Diệp Quân lại nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, đây cũng không phải là cổ hủ, cũng không phải là lòng dạ đàn bà, đối với ta mà nói thì đây chính là một nguyên tắc làm người, hơn nữa, ta cũng không muốn cô bị uất ức."
Nghe được câu cuối cùng của Diệp Quân, trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lần đầu tiên cảm thấy rung động, cô ta nhìn Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người đi về phía xa.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta cũng phải nói cho cô biết, kẻ địch của ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Ta biết."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hơi ngạc nhiên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Bước đầu tiên của ngươi là thống nhất Thập Hoang, sau đó thiết lập trật tự ở đây, hơn nữa còn bồi dưỡng một đám cường giả đỉnh cấp của bản thân, sau đó bước tiếp theo hẳn là lên kế hoạch với cấm địa của Cổ Hoang, sau khi chiếm được cấm địa Cổ Hoang thì mục tiêu thật sự của ngươi hẳn là Cựu Thổ, ngươi đang lên kế hoạch không chỉ là một vùng Thập Hoang, mà là toàn bộ vũ trụ, ngươi muốn tiến hành một trận tranh giành đại đạo với các cường giả của các nền văn minh đỉnh cấp!"
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu một lúc lâu rồi cười nói: "Người hiểu ta cũng chỉ có Tĩnh Chiêu cô."
Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cô ta liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt có một tia sáng khác thường.
Người đàn ông này chiến đấu không chỉ vì một nơi nhỏ bé như Thập Hoang, hắn chiến đấu vì toàn bộ vũ trụ!
Nền văn minh Toại Minh đáng sợ đến mức nào chứ?
Mặc dù cô ta cũng chưa bao giờ đến nền văn minh Toại Minh, nhưng xem xét từ di tích của Toại Minh, nền văn minh này chắc chắn rất đáng sợ.
Thu hút tất cả các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ!
Sức mạnh chân chính và nền tảng của nền văn minh này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, Cựu Thổ bên kia còn có hai nền văn minh siêu cấp không hề kém hơn nền văn minh Toại Minh một chút nào, nền văn minh này, đừng nói là người thường, cho dù là Đại Đế cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Mà người đàn ông trước mặt này lại không sợ hãi chút nào, không những không sợ mà còn dám tranh giành đại đạo.
Lúc này, cô ta cũng mới thực sự hiểu được người đàn ông trước mặt này lúc đầu nói với cô ta hai câu "Bố cục có thể lớn hơn một chút" là có ý gì.
Diệp Quân bỗng nhiên khẽ thở dài nói: "Tiếc là bây giờ đế nguyên của ta vẫn còn hơi thấp, nếu không thì ta thậm chí có thể bồi dưỡng ra một đám Đại Đế trong thời gian ngắn rồi."
Không phải hắn nói quá, phải biết là hắn có Tiểu Tháp đấy.
Đế nguyên!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng, cô ta cũng muốn giúp hắn, nhưng đế nguyên đối với cô ta mà nói là vượt quá khả năng của cô ta rồi.
Lúc này, Diệp Quân hình như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Tĩnh Chiêu cô nương, mặc dù cô đã lấy được đế nguyên, nhưng cũng đừng tùy tiện thử đột phá, ghế Thánh Vương đã từng nói, cho dù có đế nguyên thì cũng không có nghĩa là nhất định có thể trở thành Đại Đế, mặc dù bây giờ cô là Chuẩn Đế, nhưng nền tảng của cô vẫn chưa tốt lắm, bây giờ đột phá thì sẽ rất nguy hiểm."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu nói: "Ừ."
Diệp Quân lại nói: "Đến lúc đó ta sẽ giúp cô củng cố nền tảng là được rồi, không phải cô cũng có sức mạnh huyết mạch sao?"
Nghe được những lời của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ lên giống như ánh bình minh.
Bởi vì lúc đêm đó vô tình tiến vào, sau này cô ta mới phát hiện ra huyết mạch của bản thân và thể chất đều được tăng lên.
Dù sao thì ‘tinh’ chính là máu!
Không chỉ như thế, mà sức mạnh của cô ta cũng đã được tăng lên rất nhiều.
Nhưng đương nhiên cô ta sẽ không nói việc này ra, đừng nói là nói ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Thật ra nếu Diệp Quân biết được thì nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cô ta có thể cắn nuốt huyết mạch phong ma của hắn, mặc dù đó là huyết mạch phong ma không hoàn chỉnh, nhưng vẫn là huyết mạch phong ma, người bình thường căn bản không có khả năng cắn nuốt được, còn biến thành thứ để bản thân sử dụng.
Diệp Quân chậm rãi bước đi, hắn cũng không phát hiện ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có gì kỳ lạ, tiếp tục nói: "Trên người ta có ba loại huyết mạch, ba loại huyết mạch này đều khá đặc biệt, đến lúc đó xem ta có thể giúp cô nâng cao sức mạnh huyết mạch được hay không."
Nghe thấy lời nói của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng nhiên càng đỏ hơn, cũng không biết là hắn cố tình hay là đang nghĩ như thế thật.
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái, thấy vẻ mặt của Diệp Quân vẫn bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân lại nói: "Đương nhiên, sức mạnh huyết mạch chỉ là phụ, trong con đường võ đạo này, cần nhất chính là một đạo tâm dũng cảm và cần cù, vững vàng như đá, ta cảm thấy cô cũng có một chút khiếm khuyết trong lòng, nhưng không sao cả, dần dần sẽ được."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu, phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Ừ."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhìn thấy sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đỏ bừng thì lập tức hơi nghi ngờ: "Mặt của cô làm sao vậy?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là hơi nóng thôi."
Nóng ư?
Diệp Quân có hơi nghi ngờ, người tu đạo sẽ cảm thấy nóng à?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta đến thương hội Tiên Các làm gì?"
Diệp Quân cười nói: "Mua một chút đồ."
Khi nói chuyện, hai người đã tiến vào trong đại điện, thương hội này vẫn sôi nổi như vậy, đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía quầy bán trứng cách đó không xa, trước quầy là một thiếu niên đang vui vẻ xếp hàng.
Chính là Cố Trần!
Mà lúc này, trước quầy hàng đã dựng một tấm biển, trên đó ghi rõ ràng là tỷ lệ trứng rồng rất cao.
Nhìn thấy Cố Trần, Diệp Quân nhíu mày thật sâu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân mà không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, cô nói xem có người sẽ tốt lên ư?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Cố Trần kia rồi nói: "Trừ khi hoàn toàn hiểu ra, đương nhiên, phần lớn chính là đến chết vẫn không biết ăn năn hối lỗi."
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Cố Trần, sau khi Cố Trần đưa tiền thì ôm một quả trứng đi sang một bên, gã chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói: "Đại Đế phù hộ cho ta, Đại Đế phù hộ cho ta, chỉ cần có một cơ hội là ta có thể thoát khỏi bước đường cùng, những người trước đây đã coi thường ta, ta muốn sau này bọn họ không thể đứng dậy được nữa.”
Nói xong, gã cẩn thận mở phong ấn ra.
Phong ấn được mở ra, quả trứng bị vỡ, lộ ra một tờ giấy từ từ bay ra, chỉ thấy trên đó viết là cảm ơn vì đã luôn lui tới!
Sắc mặt của Cố Trần lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy, tê liệt ngồi trên đất.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng ở bên cạnh Diệp Quân nói: "Có cần giúp nó một chút không?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu giúp nó thì có công bằng với những người thật sự cố gắng giữ phép tắc không? Chúng ta đi!"
Nói xong, hắn cùng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Nhưng cũng không phải là đi mua đồ mà là rời khỏi thương hội.
Sau khi đi ra, Diệp Quân nói: "Điều tra giúp ta hai người."
Một lúc sau, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến một ngôi nhà đổ nát nằm ở một nơi hẻo lánh.
Bốn phía xung quanh đều không có một chút khói nào, rất hoang vắng.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đến trước ngôi nhà, chỉ thấy một người phụ nữ đang dùng xe ba gác kéo một ông lão đi ra từ bên trong ngôi nhà, hơi thở của ông lão rất yếu ớt, thỉnh thoảng lại hơi ho khan, rõ ràng là bị bệnh không nhẹ.
Chương 2720: Gỡ lại
Hai người này là cha và mẹ của Cố Trần.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ ngơ ngác nói: "Trong nhà còn có mấy cái chum đất, các ngươi có thể đem đi đi."
Rõ ràng là bà ta đang cho rằng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tới đây để đòi nợ.
Nhìn thấy ông già mà người phụ nữ đang kéo theo kia hơi thở càng ngày càng yếu đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, sau đó biến mất vào bên trong thời không.
Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia kéo ông lão đi tới trước một bãi đất trống, người phụ nữ cầm cái cuốc trên xe ba gác rồi bắt đầu đào đất, vì trời vừa mưa nên đất rất mềm, một lúc sau bà ta đã đào ra được một cái hố, bà ta đo đạc một chút, sau đó tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, bà ta đã buông cái cuốc xuống, bà ta thở hổn hển đi đến cái xe ba gác kia, sau đó bế ông lão xuống một cách khó khăn.
Bà ta ôm lấy ông lão rồi đặt xuống đáy hố, cẩn thận sửa sang lại bộ quần áo lộn xộn của ông lão một chút, sau đó cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh ông ấy, bà ta ôm cánh tay của bạn già: "Đừng sợ, ta đi cùng ngươi."
Bên trong thời không, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hai người đang lẳng lặng nằm ở bên dưới, cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, im lặng không nói gì.
"Cha! Mẹ!"
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên từ xa truyền đến.
Người tới chính là Cố Trần kia!
Cố Trần nhìn thấy xe ba gác từ xa, gã bỗng nhiên lao đến, lúc nhìn thấy ông lão và người phụ nữ nằm trong hố, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, gã lập tức nhảy vào trong, sau đó vội vàng bế hai người ra ngoài, khóc nói: "Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Hai người..."
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ là nước mắt trong mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Ông lão tức giận nhìn chằm chằm vào Cố Trần, trong mắt hình như muốn phun ra lửa, giãy giụa muốn đứng dậy đánh chết Cố Trần, nhưng bị bệnh nên không biết phải làm sao, thân thể thật sự rất yếu ớt, giãy giụa một hồi, cuối cùng đành phải từ bỏ, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Cha, mẹ!"
Cố Trần quỳ xuống, gào khóc: "Con, con không bao giờ đi đánh cược nữa! Lần này thật sự không bao giờ đi đánh cược nữa".
Nói xong, gã đột nhiên nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau đó nhặt một tảng đá ở bên cạnh đập mạnh xuống tay phải của mình.
Bịch!
Bàn tay phải của gã trở nên lẫn lộn máu thịt, nhưng gã lại giống như không cảm thấy đau đớn mà còn ra sức đập vào.
Thấy thế, người phụ nữ vội vàng ôm lấy gã và bật khóc.
Ông lão kia thì nằm ở trên xe ba gác, lẩm bẩm nói: "Một gia đình tốt như thế, sao lại thành ra thế này chứ?"
Lúc trước một nhà bọn họ thật ra cũng không được tính là giàu có, nhưng thật ra cũng được coi là khá giả, bản thân ông ấy cũng là một võ giả, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng làm hộ vệ cho người khác, thu nhập thực sự rất khả quan, sau khi Cố Trần tiến vào học viện Đệ Nhất, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, cuộc sống cũng càng ngày càng có hi vọng.
Cho đến khi Cố Trần bắt đầu đánh cược vào trứng.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Cố Trần quỳ trên mặt đất gào khóc: "Cha, mẹ, con xin thề, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, nếu con còn đánh cược nữa thì con sẽ không được chết tử tế, hai người đừng dọa con sợ."
Ông lão nằm trên xe ba gác lắc đầu: "Ta đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu như không thay đổi triệt để thì cả đời này của con..."
Nói xong, ông ta ho dữ dội, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Cố Trần vội vàng nói: "Cha, bệnh của cha không nặng, chỉ cần có một viên linh đan là có thể khỏi hẳn, cha chờ con, cha chờ con, con đi nghĩ cách, con đi nghĩ cách".
Nói xong, gã nhìn về phía người phụ nữ: "Mẹ, mẹ hãy chăm sóc cha thật tốt, đợi con, đợi con".
Nói xong, gã chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo Cố Trần đi tới học viện Đệ Nhất, Cố Trần lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, một lúc sau, gã đột nhiên chạy đến trước mặt một thiếu niên và quỳ xuống, run giọng nói: "Nhạc huynh, cha của ta bị bệnh nặng, còn xin nhạc huynh giúp ta một tay, cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho huynh!"
Thiếu niên kia cũng liên tục xua tay: "Lần trước ngươi tìm ta vay tiền cũng nói là cha của ngươi bệnh nặng, hơn nữa đến bây giờ cũng còn chưa trả tiền cho ta, bây giờ ngươi đến đây để mượn tiền, hơn nữa vẫn là cha của ngươi bệnh nặng, Cố Trần, ngươi làm người đi!"
Nói xong y xoay người bỏ chạy.
Mà những học viên trong sân nhìn thấy Cố Trần đều nhao nhao tránh né gã như thể đang nhìn thế dịch bệnh.
Cố Trần đã sớm có tiếng xấu ở học viện Đệ Nhất, vì vay tiền, ngay cả cha ruột của gã cũng dám lấy ra mà thề độc.
Đúng lúc này, Cố Trần đột nhiên xông tới trước mặt một thiếu niên, gã lại 'bùm' một tiếng quỳ xuống lần nữa, run giọng nói: "Thiếu Vân, cha ta bị bệnh nặng, cần gấp một viên linh đan để chữa bệnh, ngươi có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi".
Người đàn ông tên là Thiếu Vân kia cũng lắc đầu: "Cố Trần, lúc trước ta suýt chút nữa bị ngươi kéo xuống nước, may mà ta kịp thời tỉnh ngộ, nếu không, ta cũng từng khuyên ngươi, rằng ngươi đừng đánh cược nữa, cũng đừng đi mượn tiền nữa, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, ngươi, ngươi tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!"
Nói xong, y cũng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Cố Trần tái nhợt như tờ giấy, gã ngồi tê liệt dưới đất, đúng lúc này, gã đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của gã có hơi khó coi, do dự một lát, cuối cùng cũng cắn răng đứng dậy bước nhanh đến trước mặt cô ta, cô gái kia nhìn thấy là gã thì lập tức ngẩn ra.
Cố Trần cúi đầu, hai tay nắm chặt, run giọng nói: "Thanh Vận, có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta nhất định sẽ trả lại."
Cô gái trước mặt này từng có tình cảm với gã, nhưng sau này, sau khi gã vướng vào đánh cược trứng thì càng ngày càng xa cô gái, mà bây giờ, cô gái trước mặt đã tiến vào nội viện, thân phận khác biệt hoàn toàn so với gã.
Gặp lại Cố Trần một lần nữa, trong mắt cô gái tên là Thanh Vận hiện lên một tia phức tạp, cô ta đang định nói chuyện, lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đi tới: "Thanh Vận, đây là?"
Nói xong, người đàn ông kéo tay Thanh Vận.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cố Trần như thể bị kim đâm vào tim, muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ đến cha của mình còn đang chờ thuốc cứu mạng thì gã đành phải cố kìm nén lại.
Thanh Vận nhìn về phía Cố Trần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: "Cố Trần, đây là lần thứ sáu huynh tìm ta vay tiền rồi."
Cố Trần cúi đầu, âm thanh cực kỳ run rẩy: "Thanh Vận, cha của ta thật sự bệnh nặng, nếu không có một viên linh đan chữa bệnh, ông ấy..."
Gã còn chưa nói xong, Thanh Vận đột nhiên lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho gã, sau đó nói: "Huynh đừng tới tìm ta nữa."
Nói xong, cô ta kéo người đàn ông bên cạnh mình xoay người rời đi.
Cố Trần nhìn hai người rời đi, tay phải nắm chặt cái túi nhỏ kia, toàn thân gã run rẩy.
Một lúc sau, gã hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người chạy đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cùng với Diệp Quân cũng đi theo, chẳng mấy chốc, Cố Trần đã đi tới thương hội Tiên Các, sau khi tiến vào thương hội, gã bước nhanh về phía quầy bán thuốc, lúc gã chuẩn bị tiến đến gần quầy bán thuốc thì lại đột nhiên lao về phía quầy bán trứng.
Gỡ lại!
Gã nhất định có thể gỡ lại!
Bình luận facebook