-
Chương 2706-2710
Chương 2706: Bi Tâm Từ!
Trước mắt, Đế Tinh cực phẩm này rất hữu dụng với hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng cất lời: “Vì sao lúc trước bọn họ không mang những thứ này đi?”
Diệp Quân cười đáp: “Cái này cũng giống như dọn nhà thôi, chắc chắn chúng ta sẽ để sót một vài thứ, đương nhiên nhờ thế cũng hiểu nền văn minh Toại Minh rất giàu có”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi cất nhẫn không gian đi, Diệp Quân lại bắt đầu vơ vét một lượt trong điện, tìm được khá nhiều báu vật, hắn đưa một cái hộp cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Tĩnh Chiêu cô nương, cái này cho cô”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía hộp, trong hộp có một đoá hoa sen làm bằng đồng đen, hoa sen trông rất sống động, còn có ánh sáng rực rỡ loé lên, vô cùng xinh đẹp. Đương nhiên đây là một thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế, hơn nữa còn do nền văn minh Toại Minh để lại, cao cấp hơn thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế của vũ trụ Thập Hoang nhiều.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.
Diệp Quân lại đặt vào tay cô ta: “Thứ này không có nhiều tác dụng với ta, khá phù hợp với cô”.
Sau đó, hắn đi về phía vách tường ở cách đó không xa.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng yên tại chỗ nhìn hoa sen đồng đen trong tay, im lặng một lát rồi cất đi.
Cách đó không xa, Diệp Quân đi tới trước vách tường, trên đó là một vực tranh vẽ ba gốc cây, cây bên trái trông rất giống cây Thiên Hành, nhưng nhìn kỹ lại thì Diệp Quân phát hiện cây sinh mệnh Thiên Hành mà hắn nhìn thấy ở nền văn minh Thiên Hành hơi khác nơi này, cây sinh mệnh Thiên Hành không hoàn chỉnh cho lắm.
Còn cây bên phải thì trong suốt như ngọc, bên trên có rất nhiều quả màu đỏ, vô cùng diễm lệ.
Cây ở giữa là cây đồng đen, cây đồng đen đó đứng sừng sững trên đỉnh Thần Sơn, cây đồng đen ngạo nghễ đứng thẳng, thân cây chia thành mười hai tầng, mỗi tầng có ba nhánh cây chĩa về ba hướng, phần đuôi là nhuỵ hoa đợi nở, một nâng lên một rũ xuống, bên trên có một con chim vàng sống động, trên thân cây có cự long đồng đen lượn quanh đến tận rễ cây, vô cùng hùng vĩ.
Bên dưới ba gốc cây có vô số người quỳ lại.
Diệp Quân im lặng nhìn ba gốc cây.
Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn trăm phần trăm cây sinh mệnh Thiên Hành là của nền văn minh Toại Minh!
E rằng đây lại là một đoạn nhân quả!
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tựa như có rất nhiều chuyện đã được âm thầm sắp xếp vậy.
Trùng hợp?
Có lẽ là không phải!
Chẳng lẽ đây là vì số kiếp thiên mệnh của hắn biến mất?
Từ sau khi số kiếp thiên mệnh của cô cô biến mất, hắn cũng cảm thấy mọi thứ đều là âm mưu…
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh: “Chúng ta đi thôi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi rời khỏi đại điện đồng đen, lại đi tới trước ghế Thánh Vương một lần nữa, Diệp Quân quan sát ghế Thánh Vương, cười nói: “Chúng ta đã lấy được rất nhiều lợi ích, tất cả đều phải cảm ơn ngươi, mấy thứ tầm thường ngươi cũng không coi trọng, vậy coi như ta nợ ngươi ơn tình đi”.
Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Ta không nhận ơn tình của người… Được không?”
Diệp Quân nghiêm mặt đáp: “Không được, ta không phải kiểu người nhận ơn không báo đáp, cứ thế đi, ta mang ơn ngươi, sau này chắc chắn sẽ trả cho ngươi”.
Ghế Thánh Vương im lặng.
Ơn tình!
Đại ca, sớm muộn gì ngươi cũng phải đánh nhau với nền văn minh Toại Minh, ngươi mang ơn ta… Là cái kiểu gì?
Nhưng nó lại không dám từ chối.
Thanh kiếm của tên này quá đáng sợ, nó thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.
Diệp Quân vỗ lên ghế Thánh Vương, cười nói: “Ta muốn nghe ngóng một người”.
Ghế Thánh Vương hỏi: “Ai?”
Diệp Quân đáp: “Bi Tâm Từ!”
“Mẹ ơi!”
Ghế Thánh Vương run rẩy rồi lập tức lùi về phía sau…
Diệp Quân: “…”
Chương 2707: Máu phản bội!
Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.
Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Sao… Sao ngươi lại biết người phụ nữ kia?”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nàng ta làm sao?”
Giọng nói của ghế Thánh Vương vô cùng run rẩy: “Người phụ nữ này… À không, là đại nhân, quan chấp hành đứng đầu tôn kính, Bi đại nhân”.
Diệp Quân hỏi: “Nàng ta xấu xa lắm à?”
Ghế Thánh Vương không nói gì, nhưng lại liên tục run rẩy.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân nói: “Ngươi… nói rõ ràng xem nào, ta rất thân với nàng ta, nàng ta sẽ không hại ngươi đâu”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”
Lúc này ghế Thánh Vương cất giọng chói tai: “Sao có thể, sao ngươi có thể thân thiết với cô ta được”.
Diệp Quân đáp: “Nàng ta có một chiếc thuyền Bỉ Ngạn đang để ở chỗ ta, còn có một gốc cây cũng ở chỗ ta, nào, ngươi cảm nhận thử không”.
Dứt lời, hắn thầm nói trong lòng: “Tiểu Hồn, giúp ta một chuyện”.
Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, có cần phá vỡ phong ấn của người luôn không?”
Diệp Quân đáp: “Không cần”.
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta biết tiểu chủ muốn dùng thủ thuật gài mồi, hơn nữa nếu mở phong ấn vào lúc này thì quá rêu rao, sẽ không tốt, bây giờ nên khiêm tốn một chút, mọi người đều không coi ngươi ra gì, rất phù hợp để khiêm tốn phát triển làm chuyện lớn, đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hồn, cây Thánh Vương đó cảm nhận được thuyền Bỉ Ngạn và cây sinh mệnh Thiên Hành.
Ghế Thánh Vương nổi điên, sợ hãi nói: “Rốt cuộc người... người… người là ai?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Đương nhiên ta là ta rồi, ngươi đứng lên nói chuyện đàng hoàng, nằm la hét thế làm gì”.
Dứt lời, hắn đỡ ghế Thánh Vơng dậy.
Một lúc lâu sau đó, ghế Thánh Vương mới run rẩy nói: “Người… thật sự rất thân với Bi đại nhân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ghế Thánh Vương nói: “Nếu ngươi thân như thế sao còn muốn hỏi ta chuyện liên quan đến nàng ấy”.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta là bạn tri kỷ từ lâu rồi”.
Ghế Thánh Vơng cảm thấy cả người tê dại.
Mẹ kiếp!
Sao Đại Đế này có vẻ không đứng đắn thế nhỉ?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân, khoé mắt hiện ý cười, nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: “Bi đại nhân… Năm đó ở Cựu Thổ, sau khi ba nền văn minh cùng hợp nhất thành một văn minh hoàn toàn mới, mọi người phải cùng nhau tiến cử ra một chủ chung, cái danh chủ chung của Cựu Thổ này nghe thì ngầu, nhưng thật ra cũng không mạnh lắm, chỉ là một con rối mà thôi, ba nền văn minh vẫn tự quản lý người của mình, đó chỉ là một chức vị cho có…”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thế cũng giống như Liên Hợp Quốc của hệ Ngân Hà…”
Ghế Thánh Vương hơi nghi ngờ: “Liên Hợp Quốc?”
Diệp Quân cười giải thích: “Cũng giống như chủ chung của Cựu Thổ mà ngươi nói đấy, ngươi nói tiếp đi”.
Ghế Thánh Vương nói tiếp: “Mà ngoài việc đề cử một chủ chung, lúc đó mọi người còn đề cử ra một người nữa là quan chấp hành đứng đầu, quyền lực của quan chấp hành đứng đầu này là chỉ huy quân đội của ba nền văn minh, chủ chung của Cựu Thổ không mạnh, nhưng quan chấp hành đứng đầu này lại mạnh một cách đáng sợ…”
Diệp Quân hỏi: “Mạnh đến mức nào?”
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: “Nghe những người tiếp đón đến nơi này nói, lúc trước khi nàng ấy tàn sát ở Cựu Thổ, giết Đại Đế chẳng khác nào giết chó, khiến ba nền văn minh phải liên thủ với nhau để chống lại…
Diệp Quân cau mày.
Ghế Thánh Vương nói thêm: “Hơn nữa nàng ấy cũng là người của nền văn minh Toại Minh”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cũng là người của nền văn minh Toại Minh á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả đầu tiên của cây sinh mệnh Thiên Hành…”
Mẹ ơi!
Nét mặt của Diệp Quân cứng đờ: “Quả… á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả”.
Diệp Quân đen mặt.
Sao mấy quả này đều có máu phản bội vậy.
Phục Võ!
Tịnh Sơ!
Tịnh An!
Nhị Nha…
Lúc trước nền văn minh Thiên Hành đại chiến… rất nhiều người đổ máu, thật sự vô cùng đáng sợ.
Thì ra quả đầu tiên cũng thế!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Sao nàng ta lại đánh nhau với mọi người thế”.
Ghế Thánh Vương đáp: “Lý do thì ta cũng không biết, nói chung là sau khi trở mặt với Cựu Thổ, thủ lĩnh ba nền văn minh dẫn theo vô số cao thủ bao vây tấn công nàng ta, nàng ta giết vô số người ở Cựu Thổ, xác chất như núi, cuối cùng vẫn có thể yên ổn rời đi, mà thủ lĩnh của ba nền văn minh lớn thì đều bị thương…”
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cựu Thổ bao lâu sẽ đến đưa đế nguyên một lần?”
Ghế Thánh Vương: “Chục nghìn năm!”
Diệp Quân cười như không cười: “Chục nghìn năm?”
Ghế Thánh Vương run rẩy: “Nhớ nhầm, cách nghìn năm sẽ đến đưa một lần”.
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lần tiếp theo sẽ đến nhanh thôi”.
Ghế Thánh Vương nghi ngờ hỏi: “Sao người lại biết”.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta đoán”.
Ghế Thánh Vương: “…”
Diệp Quân cười nói: “Một khoảng thời gian nữa ta lại đến thăm ngươi…”
Nói xong, hắn và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Ghế Thánh Vương thầm than thở, mẹ kiếp, ngươi đến thăm ta hay là lấy đế nguyên, tên này đúng là ma quỷ, đế nguyên của mình…
Nhưng cũng may người này không quá tuyệt tình, sẽ không lấy hết tất cả đế nguyên, nếu không… nó sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở phía xa chợt nói: “Cái ghế này không trung thực cho lắm”.
Diệp Quân cười đáp: “Nó ở lại nơi này là vì đế nguyên kia, nếu không với thực lực của nó, muốn rời khỏi nơi này chắc chắn là một chuyện rất đơn giản”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Vậy mà nó nói muốn ở lại nơi này đợi chủ nhân của nó…”
Diệp Quân phân tích: “Có lẽ nó vẫn còn tình cảm với chủ nhân của mình, dù sao thì nó cũng tồn tại vì chủ nhân, nhưng nó rất thông minh, bây giờ đi về, nó hoàn toàn không thể được chủ nhân trọng dụng, dù sao đối với chủ nhân của nó bây giờ, có lẽ là nó rất yếu, hơn nữa sau này còn khó tránh khỏi bị người khác thu phục… Nếu như thế ở lại nơi này vẫn tốt hơn, dù sao cách một nghìn năm, nó đều sẽ có đế nguyên mới, có thể tiếp tục phát triển”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Có phải cuộc sống trước kia của ngươi rất thê thảm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Sao lại nói thế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh đáp: “Nếu ngươi sống tốt thì đã không suy tính được nhiều như thế”.
Diệp Quân bật cười.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Đúng không?”
Chương 2708: Ai dám động đến Diệp thiếu!
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi tò mò: “Có thể nhìn ra bối cảnh gia đình ngươi không tầm thường chút nào, sao ngươi lại…”
Diệp Quân cười giải thích: “Trước kia ta được nuôi thả… Thật ra ban đầu khá tốt, dù rất thê thảm nhưng cũng không thảm lắm, mãi đến sau này gặp một đối thủ vô cùng mạnh, cô ta tên Phạn Chiêu Đế. Từ sau khi gặp cô ta, cuộc sống bi thảm của ta đã bắt đầu! Ta từng chiến đấu với cô ta rất nhiều lần, mỗi lần đều bị cô ta đánh rất thảm…”
Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, hắn lập tức cảm thấy áp lực, dù bây giờ hắn đã là Đại Đế, nhưng hắn biết rõ e rằng thực lực của người phụ nữ kia cũng đã mạnh hơn. Lần sau gặp lại, hắn vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Là Ác Đạo kia à?”
Cô ta có điều tra về Diệp Quân một chút, vì thế cũng biết một vài chuyện của Diệp Quân, nhưng cũng không biết quá nhiều.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Nhưng ngươi cho ta một cảm giác là ngươi rất tự tin, tựa như không gì có thể làm khó được ngươi ấy”.
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lúc làm Đại Đế, ta vẫn có chút sức hấp dẫn…”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vô thức gật, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt cô ta trở nên hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân lại nói: “Đây là thực lực, cũng như ở thế tục, khi đàn ông có tiền có quyền, có những thứ khác, dù bề ngoài không quá dễ nhìn nhưng cũng có sức hấp dẫn. Nếu ta không phải Đại Đế, thì có lẽ ta đã không thể lọt vào mắt Tĩnh Chiêu cô nương”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi cau mày, không nói gì.
Hai người nhanh chóng đi tới trước cổng thành, nhìn đống xương trắng chồng lên nhau kia, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhẹ giọng nói: “Đều là vì trở thành Đế”.
Diệp Quân gật đầu: “Biết rõ nơi này nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn muốn liều mạng một lần, lỡ như thắng thì sẽ được hưởng thụ vinh quang trên đại đạo, vô địch Thập Hoang”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Giống như thiếu niên cược trứng lúc trước à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là một tên ngốc”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”
Diệp Quân lại nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn là vấn đề của hắn ta, Tĩnh Chiêu cô nương, việc bán trứng mà cô làm cũng rất có vấn đề, tỷ lệ rất nhỏ không phải vấn đề, mà là phải công bằng, công chính, công khai, chứ không phải che giấu tỉ lệ, hơn nữa còn gian lận… Không cho người khác một chút cơ hội nào…”
Thấy nét mặt lạnh như băng của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khựng lại một lát, sau đó nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, bây giờ ta xem cô như người của mình, cho nên ta có gì nói đó, ngươi đừng để ý… Nếu cô để bụng, ta có thể xin lỗi cô”.
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, nét mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dễ nhìn hơn rất nhiều, cô ta nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải nói xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ cho người đổi một chút quy tắc…”
“Quyết định của Tiên Tông”, Diệp Quân nói: “Thần Tông và Đạo Tông, Nguyên tộc cùng với nhà họ Mục và Đế Tông đều đã từ chối”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết”.
Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta cảm thấy cái tên vũ trụ Thập Hoang không hay lắm, ta muốn đổi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi nghi ngờ, sau đó lại nghe Diệp Quân nói: “Đặt là… Quan Huyên đi! Vũ trụ Quan Huyên!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên ánh sáng khác thường.
Một lát sau, Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời khỏi bí cảnh, vừa ra ngoài đã thấy phía chân trời có rất đông người.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Đương nhiên hắn biết, đối mặt với bất cứ ai, dù là người thân thiết nhất cũng không thể nói chuyện quá khó nghe, không ai thích một người khó tính cả, có nhiều lúc, đổi cách và giọng điệu nói chuyện có thể mang đến kết quả hoàn toàn khác nhau.
Sau khi nói xong, hai người đã đi tới bờ sông, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang muốn qua sông thì bị Diệp Quân kéo lại, cô ta nhìn về phía hắn.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta quang minh chính đại đi vào nơi này, cô nghĩ những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông kia sẽ không biết à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Lúc tiến vào, ta cũng đã điều động toàn bộ cao thủ của tộc Đệ Nhất đến đây rồi, theo tin tình báo của chúng ta, nhà họ Quân, nhà họ Tần và Kiếm Đế Tông liên thủ với nhau, bọn họ còn liên lạc với mấy gia tộc Đại Đế và mấy Tiên Tông lớn, trước mắt người chỉ huy những gia tộc Đại Đế kia là Quân Ngự, bên cạnh ông ta là Tần Hạo và Tông chủ Kiếm Đế Tông, mà phía sau bọn họ còn có rất nhiều cao thủ.
Điều động toàn bộ gia tộc!
Điều động toàn bộ tông môn!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sa sầm mặt.
Diệp Quân nhìn mọi người: “Bây giờ đầu hàng có thể tránh khỏi cái chết”.
Nghe hắn nói thế, các cao thủ đều kinh hãi.
Quân Ngự dẫn đầu bật cười: “Diệp Quân, ngươi vẫn nghĩ ngươi còn là Đại Đế à, đúng là buồn cười!”
Dứt lời, ông ta nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, sau đó bật cười: “Mọi người đừng sợ, thanh kiếm này không phải kiếm Đại Đế, hắn đang doạ chúng ta thôi! Ha ha!”
“Ai dám động đến Diệp thiếu!”
Lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng rống giận, sau đó vô số cao thủ đồng loạt lao tới.
Người dẫn đầu là Đế Lăng của Đế tộc!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Đế Lăng lập tức quay đầu hét lên với cao thủ Đế tộc sau lưng: “Đốt cháy linh hồn, cùng đốt linh hồn cho ông đây!”
Dứt lời, ông ta lập tức thiêu đốt thân thể và linh hồn!
Các cao thủ Đế tộc còn lại thoáng sửng sốt, sau đó đồng loạt làm theo…
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đế Lăng biết rõ đừng hòng dùng mấy lời nịnh hót để đối phó với những người thông minh như Diệp Quân, nếu muốn được cưng chiều, muốn được coi trọng thì chỉ có thể thể hiện tấm lòng bằng thực tế, vào thời khắc quan trọng dám xông lên, dám liều mạng, dùng hành động chứng minh sự trung thành, chứ không phải nói bằng miệng…
Chương 2709: Cao thủ tề tựu!
Đương nhiên chuyện đám người Quân Ngự bao vây tấn công Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không thể giấu diếm các Đế tộc và Tiên Tông lớn được, vì thế các Tộc trưởng và Tông chủ của các gia tộc Đại Đế đã tập trung lại với nhau.
Trong bóng tối, Tông chủ Đạo Trí của Đạo Tông đã dẫn theo một nhóm cao thủ đợi ở đây từ lâu, tạm thời ông ta vẫn chưa có ý định tham chiến, muốn quan sát trước, dù theo suy đoán của ông ta thì Quân Đế này chỉ giả yếu mà thôi.
Lúc này, thấy Đế tộc đến cứu viện, còn lập tức thiêu đốt linh hồn và thân thể, không chỉ ông ta mà đám cao thủ Đạo Tông sau lưng cũng rất kinh ngạc.
Đế tộc điên rồi à.
Sao lại liều mạng thế?
Ngoài đám cao thủ Đạo Tông, lúc này những người đang có mặt cũng thấy đầu kêu ong ong.
Đế tộc này làm sao thế?
Vừa xuất hiện đã liều mạng vậy rồi.
Nhìn nhóm cao thủ Đế tộc lao đến, thật ra Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không thông báo với Đế tộc, vì thế không ngờ Đế tộc lại đến, nhưng chỉ cần suy nghĩ là biết, có lẽ sau khi hắn đến Thập Hoang, Đế tộc cũng đang thăm dò tin tức của hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Quân cười khẽ, hắn nhìn Đế Lăng đang dẫn đầu đám người, nhẹ giọng nói: “Có lòng rồi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, phía chân trời có mấy nghìn ngọn lửa phả tới, uy áp rung chuyển chân trời, thời không cũng trở nên sôi trào.
Tất cả cao thủ tinh nhuệ của Đế tộc đều đến!
Đế Lăng dẫn theo nhóm người đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó đồng loạt cúi chào: “Bái kiến Quân Đế!”
Âm thanh như sấm rền, vang vọng khắp chân trời.
Quân Đế!
Đám người Quân Ngự ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Đế Lăng dẫn đầu, trong mắt là sát khí rất rõ ràng.
Diệp Quân cười nói: “Không cần đa lễ”.
Đế Lăng đứng thẳng dậy dậy, vung tay lên, nhóm cao thủ của Đế tộc canh hai bên trái phải của Diệp Quân, còn ông ta thì đi đến chỗ sau lưng Diệp Quân.
“Đế tộc!”
Lúc này, Quân Ngự phía chân trời bỗng bật cười, cất giọng châm chọc: “Thì ra là đám chó chết chủ quay lại, năm đó Đại Đế của Đế tộc chết, trong Đế tộc chỉ còn một đám vô dụng, không ai có thực lực cả, các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn còn chưa ra tay, Đế tộc đã buông bỏ đế binh và sản nghiệp của gia tộc ngay trong đêm, trốn tới một vùng đất xa xôi sống tạm… Đúng là buồn cười!”
Diệp Quân nhíu mày.
Đế Lăng hờ hững nhìn Quân Ngự: “Năm đó Đế tộc ta xuất hiện Đại Đế, vạn giới phục tùng, tiên tổ của chúng ta chỉ nhìn về phía Quân tộc một cái, Quân tộc các ngươi đã như chó nhà có tang, sợ hãi vô cùng, sợ tiên tổ của chúng ta tiêu diệt các ngươi, nên Tộc trưởng của Quân tộc các ngươi cả đêm dẫn mấy chục nghìn cao thủ đến Đế tộc chúng ta, quỳ trước cửa Đế tộc, tỏ vẻ phục tùng, chẳng lẽ Quân Ngự ngươi quên mất rồi mà.
Sắc mặt Quân Ngự nhất thời trở nên khó coi.
Đế Lăng lại nói: “Tục ngữ có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trên đời này làm gì có gia tộc nào huy hoàng mãi, ngươi không hiểu đạo lý này à, chẳng lẽ ngươi tu luyện cả đời không có tác dụng gì sao?”
“Láo xược!”
Quân Ngự giận dữ, nâng tay phải muốn đánh Đế Lăng, không trung trên đầu Đế Lăng có một bàn tay khổng lồ đè thẳng xuống, muốn nghiền nát mọi người thành bột.
Đế Lăng không hề sợ hãi, ông ta giơ tay đánh ra một quyền, quyền ấn bay lên cao, va chạm với bàn tay to kia, chiêu thức của hai người vừa tiếp xúc đã vỡ vụn, sóng xung kích mạnh mẽ thoáng chốc lan ra khắp xung quanh, khiến thiên địa rung động!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên dưới bỗng nhiên chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta vung tay áo, sức mạnh điên cuồng tản ra trong thiên địa nhất thời bị quét sạch.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Đế Lăng, trong mắt chứa đựng sát khí vô cùng rõ rệt: “Đế Lăng, nếu Đế tộc của ngươi muốn bị diệt tộc, thì ta sẽ cho các ngươi được như ý… Giết!”
Ông ta vừa dứt lời, đám cao thủ Quân tộc bên cạnh lập tức muốn ra tay, nhưng lúc này, thời không xung quanh bỗng rung động, sau đó, những khí thế đáng sợ xuất hiện trong thiên địa, ngay sau đó, cao thủ tộc Đệ Nhất đồng loạt xuất hiện từ thời không xung.
Cao thủ tộc Đệ Nhất tề tựu!
Tất cả cao thủ của tộc Đệ Nhất đi thẳng tới sau lưng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, bảo vệ xung quanh hai người.
Thấy cao thủ của tộc Đệ Nhất, sắc mặt Quân Ngự thoáng chốc trở nên vô cùng u ám, lúc này ông ta cảm thấy rất căm hận!
Dĩ nhiên là hận Đế tộc này!
Nếu Đế tộc không xuất hiện, thì bọn họ sẽ là ba đấu một, muốn đối phó cũng không quá khó khăn, ba đấu hai thì khả năng chiến thắng của bọn họ vẫn khá cao, nhưng mẹ kiếp, Đế tộc này vừa xuất hiện đã thiêu đốt linh hồn và cơ thể, rõ ràng là muốn liều mạng.
Trận chiến này, dù có thắng, e rằng cũng sẽ tổn thất không nhỏ!
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, Đế tộc này bị điên rồi à?
Hèn nhát nhiều năm như thế, sau bỗng nhiên lại trở nên kiên cường rồi?
Lúc này sắc mặt của Tộc trưởng Tần Hạo cũng hơi khó coi, ông ta không ngờ trong tình thế thắng chắc lại bỗng có Đế tộc xuất hiện.
Tông chủ của Đế Kiếm Tông lại trông khá bình tĩnh, nhưng thi thoảng ông ta vẫn liếc mắt nhìn về phía Quân Ngự ở cách đó không xa.
Lúc này, Quân Ngự bỗng bật cười: “Các vị, quên mất một chuyện, sau khi vào bí cảnh, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã qua sông, hơn nữa còn trở về an toàn”.
Qua sông rồi!
Nghe ông ta nói thế, đám người Đạo Trí trong bóng tối cũng không quá ngạc nhiên, vì sau khi nhóm người Diệp Quân tiến vào di tích Toại Minh, bọn họ cũng đã phải người tiến vào trong.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nói cách khác, chắc chắn bây giờ Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã lấy được bảo vật trong di tích Toại Minh, có lẽ mọi người đều biết lúc trước Đại Đế của tộc Đệ Nhất tiến vào trong đó xong mới trở thành Đế, không chỉ có tộc Đệ Nhất mà việc thành Đế của tổ tông các tộc các tông của chúng ta cũng liên quan rất lớn đến di tích Toại Minh…”
Lúc này, tất cả cao thủ của Đế tộc và Tiên Tông đang có mặt đều thấy động lòng.
Thành Đế!
Mấy năm qua, bọn họ cũng đã tiến vào di tích Toại Minh, nhưng cũng không dám sang sông, đi sâu vào trong, vì đi qua đó rồi sẽ không thể trở về.
Mà bây giờ, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không chỉ có thể đi vào bên trong, còn có thể ra ngoài an toàn.
Chương 2710: Không phải muốn đánh nhau với ngươi!
Thật ra bọn họ đến nơi này không chỉ hoàn toàn là để hóng hớt, mà là còn có suy tính riêng.
Bên dưới, thấy Quân Ngự muốn khích tất cả Đế tộc và Tiên Tông nhắm vào mình và Diệp Quân, sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, cô ta đang muốn ra tay thì bị Diệp Quân ngăn lại, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Bây giờ cô ra tay lại đúng ý bọn họ quá”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, sau đó lùi sang một bên, mà vị trí đứng của cô ta lại làm như Diệp Quân trở thành người quyết định.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Không giấu gì mọi người, ta và Tĩnh Chiêu cô nương thật sự đã sang sông, cũng đi tới bên kia sông, biết được một vài chuyện bí mật…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân lại nói: “Những ai muốn biết thì bước ra ngoài đi”.
Chẳng mấy chốc, Tông chủ Đạo Trí của Đạo Tông và cháu trai Đạo Trần của ông ta bước ra, sau đó là Mục Trăn của nhà họ Mục, bên cạnh ông ta là cô gái xinh đẹp Mục Sóc.
Ngoài hai nhà này, Tông chủ Thần Ung của Thần tông, Gia chủ Nguyên Trấn của nhà họ Nguyên và Tông chủ Trần Việt của Đế Tông cũng vội vàng bước ra.
Gia chủ của tất cả gia tộc Đại Đế và Tông chủ của tất cả Tiên Tông tề tựu!
Đạo Trí kia bước ra, chắp tay với Diệp Quân: “Quân Đế, hôm nay Đạo Tông chúng ta đến đây chỉ là vì tò mò chứ không có ý gì khác”.
Rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với bên Quân tộc.
Quân Ngự lạnh lùng nhìn thoáng qua Đạo Trí, cũng không nói gì.
Ông lão Thần Ung kia cũng bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quân Đế, Thần Tông chúng ta cũng giống như Đạo Tông, tới đây chỉ vì tò mò, không phải muốn đánh nhau với ngươi”.
Ông ta là một người ngay thẳng, nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Mục Trăn của nhà họ Mục cũng chậm rãi tiến lên: “Quân Đế, nhà họ Mục chúng ta cũng thế”.
Tông chủ Trần Việt của Đế Tông và Tộc trưởng Nguyên Trấn của Nguyên tộc cũng tiến lên nói chỉ đến đây vì tò mò, không có ác ý.
Nghe bọn họ nói xong, Quân Ngự bỗng bật cười: “Các vị nói không có ác ý, vậy ta muốn hỏi vì sao trước đây các vị lại đồng ý phong ấn Diệp Quân này”.
Sắc mặt mọi người đều hơi khó coi.
Thấy Quân Ngự còn muốn lên tiếng, Diệp Quân đột nhiên cười to: “Nếu các vị muốn biết chuyện bên kia sông của di tích Toại Minh thì đơn giản thôi, không cần bất cứ điều kiện gì cả, ta có thể nói cho các vị, nhưng ta chỉ nói với Đế Tông, Nguyên tộc, Đạo Tông, nhà họ Mục, Thần Tộc…”
Nghe thấy lời Diệp Quân, mọi người đề ngây người, rõ ràng Diệp Quân này muốn gây chuyện mà!
Sắc mặt Quân Ngự và Tần Hạo thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Quần Ngự dẫn đầu cười khẩy: “Diệp Quân, ngươi lại muốn chia rẽ, khiến các tộc các tông nội chiến chứ gì, ngươi nghĩ chiêu trò này có thể thành công à?”
Diệp Quân cười nói: “Ông cứ thử hỏi xem họ có đồng ý không?”
Quân Ngự híp mắt, ông ta còn định nói gì đó, nhưng Đạo Trí kia bỗng cất lời: “Quân Ngự tộc trưởng, thế này đi, chúng ta và Diệp công tử nói chuyện riêng, sau khi nói xong, các huynh lại giải quyết ân oán với nhau”.
Sắc mặt Quân Ngự hơi lạnh lẽo: “Đạo Trí tộc trưởng, huynh nói thế là có ý gì?”
Đạo Trí hờ hững đáp: “Ý của ta rất đơn giản, chúng ta chỉ nói chuyện với Diệp công tử một lát, chỉ thế thôi”.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Đạo Trí: “Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?”
Đạo Trí bình tĩnh nói: “Quân Ngự tộc trưởng, nếu huynh muốn thế thì chúng ta cũng chỉ có thể nói… Bây giờ chúng ta muốn nói chuyện với Diệp công tử, huynh có gan thì thử ra tay xem”.
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Tộc trưởng của các gia tộc Đại Đế và tông chủ của các Tiên Tông khác.
Bọn họ đồng loạt đi tới cạnh Đạo Trí, rõ ràng là đã đạt được ý kiến chung.
Thấy cảnh này, sắc mặt Quân Ngự nhất thời trở nên hơi khó coi.
Đạo Trí không quan tâm đến ông ta mà mỉm cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Đạo Trí nói: ‘Mời”.
Mọi người đi về phía xa, mà sau khi đi mấy bước, Diệp Quân bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Quân Ngự: “Quân Ngự tộc trưởng, có phải ông cũng muốn biết bí mật của di tích Toại Minh không”.
Không đợi Quân Ngự lên tiếng, Diệp Quân đã cười nói: “Ta sẽ không nói với ông!”
Mọi người: “…”
Trước mắt, Đế Tinh cực phẩm này rất hữu dụng với hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng cất lời: “Vì sao lúc trước bọn họ không mang những thứ này đi?”
Diệp Quân cười đáp: “Cái này cũng giống như dọn nhà thôi, chắc chắn chúng ta sẽ để sót một vài thứ, đương nhiên nhờ thế cũng hiểu nền văn minh Toại Minh rất giàu có”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi cất nhẫn không gian đi, Diệp Quân lại bắt đầu vơ vét một lượt trong điện, tìm được khá nhiều báu vật, hắn đưa một cái hộp cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Tĩnh Chiêu cô nương, cái này cho cô”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía hộp, trong hộp có một đoá hoa sen làm bằng đồng đen, hoa sen trông rất sống động, còn có ánh sáng rực rỡ loé lên, vô cùng xinh đẹp. Đương nhiên đây là một thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế, hơn nữa còn do nền văn minh Toại Minh để lại, cao cấp hơn thánh vật cấp bậc Chuẩn Đế của vũ trụ Thập Hoang nhiều.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.
Diệp Quân lại đặt vào tay cô ta: “Thứ này không có nhiều tác dụng với ta, khá phù hợp với cô”.
Sau đó, hắn đi về phía vách tường ở cách đó không xa.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng yên tại chỗ nhìn hoa sen đồng đen trong tay, im lặng một lát rồi cất đi.
Cách đó không xa, Diệp Quân đi tới trước vách tường, trên đó là một vực tranh vẽ ba gốc cây, cây bên trái trông rất giống cây Thiên Hành, nhưng nhìn kỹ lại thì Diệp Quân phát hiện cây sinh mệnh Thiên Hành mà hắn nhìn thấy ở nền văn minh Thiên Hành hơi khác nơi này, cây sinh mệnh Thiên Hành không hoàn chỉnh cho lắm.
Còn cây bên phải thì trong suốt như ngọc, bên trên có rất nhiều quả màu đỏ, vô cùng diễm lệ.
Cây ở giữa là cây đồng đen, cây đồng đen đó đứng sừng sững trên đỉnh Thần Sơn, cây đồng đen ngạo nghễ đứng thẳng, thân cây chia thành mười hai tầng, mỗi tầng có ba nhánh cây chĩa về ba hướng, phần đuôi là nhuỵ hoa đợi nở, một nâng lên một rũ xuống, bên trên có một con chim vàng sống động, trên thân cây có cự long đồng đen lượn quanh đến tận rễ cây, vô cùng hùng vĩ.
Bên dưới ba gốc cây có vô số người quỳ lại.
Diệp Quân im lặng nhìn ba gốc cây.
Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn trăm phần trăm cây sinh mệnh Thiên Hành là của nền văn minh Toại Minh!
E rằng đây lại là một đoạn nhân quả!
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tựa như có rất nhiều chuyện đã được âm thầm sắp xếp vậy.
Trùng hợp?
Có lẽ là không phải!
Chẳng lẽ đây là vì số kiếp thiên mệnh của hắn biến mất?
Từ sau khi số kiếp thiên mệnh của cô cô biến mất, hắn cũng cảm thấy mọi thứ đều là âm mưu…
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh: “Chúng ta đi thôi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Sau khi rời khỏi đại điện đồng đen, lại đi tới trước ghế Thánh Vương một lần nữa, Diệp Quân quan sát ghế Thánh Vương, cười nói: “Chúng ta đã lấy được rất nhiều lợi ích, tất cả đều phải cảm ơn ngươi, mấy thứ tầm thường ngươi cũng không coi trọng, vậy coi như ta nợ ngươi ơn tình đi”.
Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Ta không nhận ơn tình của người… Được không?”
Diệp Quân nghiêm mặt đáp: “Không được, ta không phải kiểu người nhận ơn không báo đáp, cứ thế đi, ta mang ơn ngươi, sau này chắc chắn sẽ trả cho ngươi”.
Ghế Thánh Vương im lặng.
Ơn tình!
Đại ca, sớm muộn gì ngươi cũng phải đánh nhau với nền văn minh Toại Minh, ngươi mang ơn ta… Là cái kiểu gì?
Nhưng nó lại không dám từ chối.
Thanh kiếm của tên này quá đáng sợ, nó thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn.
Diệp Quân vỗ lên ghế Thánh Vương, cười nói: “Ta muốn nghe ngóng một người”.
Ghế Thánh Vương hỏi: “Ai?”
Diệp Quân đáp: “Bi Tâm Từ!”
“Mẹ ơi!”
Ghế Thánh Vương run rẩy rồi lập tức lùi về phía sau…
Diệp Quân: “…”
Chương 2707: Máu phản bội!
Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.
Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Sao… Sao ngươi lại biết người phụ nữ kia?”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nàng ta làm sao?”
Giọng nói của ghế Thánh Vương vô cùng run rẩy: “Người phụ nữ này… À không, là đại nhân, quan chấp hành đứng đầu tôn kính, Bi đại nhân”.
Diệp Quân hỏi: “Nàng ta xấu xa lắm à?”
Ghế Thánh Vương không nói gì, nhưng lại liên tục run rẩy.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân nói: “Ngươi… nói rõ ràng xem nào, ta rất thân với nàng ta, nàng ta sẽ không hại ngươi đâu”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”
Lúc này ghế Thánh Vương cất giọng chói tai: “Sao có thể, sao ngươi có thể thân thiết với cô ta được”.
Diệp Quân đáp: “Nàng ta có một chiếc thuyền Bỉ Ngạn đang để ở chỗ ta, còn có một gốc cây cũng ở chỗ ta, nào, ngươi cảm nhận thử không”.
Dứt lời, hắn thầm nói trong lòng: “Tiểu Hồn, giúp ta một chuyện”.
Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, có cần phá vỡ phong ấn của người luôn không?”
Diệp Quân đáp: “Không cần”.
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta biết tiểu chủ muốn dùng thủ thuật gài mồi, hơn nữa nếu mở phong ấn vào lúc này thì quá rêu rao, sẽ không tốt, bây giờ nên khiêm tốn một chút, mọi người đều không coi ngươi ra gì, rất phù hợp để khiêm tốn phát triển làm chuyện lớn, đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hồn, cây Thánh Vương đó cảm nhận được thuyền Bỉ Ngạn và cây sinh mệnh Thiên Hành.
Ghế Thánh Vương nổi điên, sợ hãi nói: “Rốt cuộc người... người… người là ai?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Đương nhiên ta là ta rồi, ngươi đứng lên nói chuyện đàng hoàng, nằm la hét thế làm gì”.
Dứt lời, hắn đỡ ghế Thánh Vơng dậy.
Một lúc lâu sau đó, ghế Thánh Vương mới run rẩy nói: “Người… thật sự rất thân với Bi đại nhân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ghế Thánh Vương nói: “Nếu ngươi thân như thế sao còn muốn hỏi ta chuyện liên quan đến nàng ấy”.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta là bạn tri kỷ từ lâu rồi”.
Ghế Thánh Vơng cảm thấy cả người tê dại.
Mẹ kiếp!
Sao Đại Đế này có vẻ không đứng đắn thế nhỉ?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân, khoé mắt hiện ý cười, nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: “Bi đại nhân… Năm đó ở Cựu Thổ, sau khi ba nền văn minh cùng hợp nhất thành một văn minh hoàn toàn mới, mọi người phải cùng nhau tiến cử ra một chủ chung, cái danh chủ chung của Cựu Thổ này nghe thì ngầu, nhưng thật ra cũng không mạnh lắm, chỉ là một con rối mà thôi, ba nền văn minh vẫn tự quản lý người của mình, đó chỉ là một chức vị cho có…”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thế cũng giống như Liên Hợp Quốc của hệ Ngân Hà…”
Ghế Thánh Vương hơi nghi ngờ: “Liên Hợp Quốc?”
Diệp Quân cười giải thích: “Cũng giống như chủ chung của Cựu Thổ mà ngươi nói đấy, ngươi nói tiếp đi”.
Ghế Thánh Vương nói tiếp: “Mà ngoài việc đề cử một chủ chung, lúc đó mọi người còn đề cử ra một người nữa là quan chấp hành đứng đầu, quyền lực của quan chấp hành đứng đầu này là chỉ huy quân đội của ba nền văn minh, chủ chung của Cựu Thổ không mạnh, nhưng quan chấp hành đứng đầu này lại mạnh một cách đáng sợ…”
Diệp Quân hỏi: “Mạnh đến mức nào?”
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: “Nghe những người tiếp đón đến nơi này nói, lúc trước khi nàng ấy tàn sát ở Cựu Thổ, giết Đại Đế chẳng khác nào giết chó, khiến ba nền văn minh phải liên thủ với nhau để chống lại…
Diệp Quân cau mày.
Ghế Thánh Vương nói thêm: “Hơn nữa nàng ấy cũng là người của nền văn minh Toại Minh”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cũng là người của nền văn minh Toại Minh á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả đầu tiên của cây sinh mệnh Thiên Hành…”
Mẹ ơi!
Nét mặt của Diệp Quân cứng đờ: “Quả… á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả”.
Diệp Quân đen mặt.
Sao mấy quả này đều có máu phản bội vậy.
Phục Võ!
Tịnh Sơ!
Tịnh An!
Nhị Nha…
Lúc trước nền văn minh Thiên Hành đại chiến… rất nhiều người đổ máu, thật sự vô cùng đáng sợ.
Thì ra quả đầu tiên cũng thế!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Sao nàng ta lại đánh nhau với mọi người thế”.
Ghế Thánh Vương đáp: “Lý do thì ta cũng không biết, nói chung là sau khi trở mặt với Cựu Thổ, thủ lĩnh ba nền văn minh dẫn theo vô số cao thủ bao vây tấn công nàng ta, nàng ta giết vô số người ở Cựu Thổ, xác chất như núi, cuối cùng vẫn có thể yên ổn rời đi, mà thủ lĩnh của ba nền văn minh lớn thì đều bị thương…”
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cựu Thổ bao lâu sẽ đến đưa đế nguyên một lần?”
Ghế Thánh Vương: “Chục nghìn năm!”
Diệp Quân cười như không cười: “Chục nghìn năm?”
Ghế Thánh Vương run rẩy: “Nhớ nhầm, cách nghìn năm sẽ đến đưa một lần”.
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lần tiếp theo sẽ đến nhanh thôi”.
Ghế Thánh Vương nghi ngờ hỏi: “Sao người lại biết”.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta đoán”.
Ghế Thánh Vương: “…”
Diệp Quân cười nói: “Một khoảng thời gian nữa ta lại đến thăm ngươi…”
Nói xong, hắn và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Ghế Thánh Vương thầm than thở, mẹ kiếp, ngươi đến thăm ta hay là lấy đế nguyên, tên này đúng là ma quỷ, đế nguyên của mình…
Nhưng cũng may người này không quá tuyệt tình, sẽ không lấy hết tất cả đế nguyên, nếu không… nó sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở phía xa chợt nói: “Cái ghế này không trung thực cho lắm”.
Diệp Quân cười đáp: “Nó ở lại nơi này là vì đế nguyên kia, nếu không với thực lực của nó, muốn rời khỏi nơi này chắc chắn là một chuyện rất đơn giản”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Vậy mà nó nói muốn ở lại nơi này đợi chủ nhân của nó…”
Diệp Quân phân tích: “Có lẽ nó vẫn còn tình cảm với chủ nhân của mình, dù sao thì nó cũng tồn tại vì chủ nhân, nhưng nó rất thông minh, bây giờ đi về, nó hoàn toàn không thể được chủ nhân trọng dụng, dù sao đối với chủ nhân của nó bây giờ, có lẽ là nó rất yếu, hơn nữa sau này còn khó tránh khỏi bị người khác thu phục… Nếu như thế ở lại nơi này vẫn tốt hơn, dù sao cách một nghìn năm, nó đều sẽ có đế nguyên mới, có thể tiếp tục phát triển”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Có phải cuộc sống trước kia của ngươi rất thê thảm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Sao lại nói thế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh đáp: “Nếu ngươi sống tốt thì đã không suy tính được nhiều như thế”.
Diệp Quân bật cười.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Đúng không?”
Chương 2708: Ai dám động đến Diệp thiếu!
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi tò mò: “Có thể nhìn ra bối cảnh gia đình ngươi không tầm thường chút nào, sao ngươi lại…”
Diệp Quân cười giải thích: “Trước kia ta được nuôi thả… Thật ra ban đầu khá tốt, dù rất thê thảm nhưng cũng không thảm lắm, mãi đến sau này gặp một đối thủ vô cùng mạnh, cô ta tên Phạn Chiêu Đế. Từ sau khi gặp cô ta, cuộc sống bi thảm của ta đã bắt đầu! Ta từng chiến đấu với cô ta rất nhiều lần, mỗi lần đều bị cô ta đánh rất thảm…”
Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, hắn lập tức cảm thấy áp lực, dù bây giờ hắn đã là Đại Đế, nhưng hắn biết rõ e rằng thực lực của người phụ nữ kia cũng đã mạnh hơn. Lần sau gặp lại, hắn vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Là Ác Đạo kia à?”
Cô ta có điều tra về Diệp Quân một chút, vì thế cũng biết một vài chuyện của Diệp Quân, nhưng cũng không biết quá nhiều.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Nhưng ngươi cho ta một cảm giác là ngươi rất tự tin, tựa như không gì có thể làm khó được ngươi ấy”.
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lúc làm Đại Đế, ta vẫn có chút sức hấp dẫn…”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vô thức gật, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt cô ta trở nên hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân lại nói: “Đây là thực lực, cũng như ở thế tục, khi đàn ông có tiền có quyền, có những thứ khác, dù bề ngoài không quá dễ nhìn nhưng cũng có sức hấp dẫn. Nếu ta không phải Đại Đế, thì có lẽ ta đã không thể lọt vào mắt Tĩnh Chiêu cô nương”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi cau mày, không nói gì.
Hai người nhanh chóng đi tới trước cổng thành, nhìn đống xương trắng chồng lên nhau kia, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhẹ giọng nói: “Đều là vì trở thành Đế”.
Diệp Quân gật đầu: “Biết rõ nơi này nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn muốn liều mạng một lần, lỡ như thắng thì sẽ được hưởng thụ vinh quang trên đại đạo, vô địch Thập Hoang”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Giống như thiếu niên cược trứng lúc trước à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là một tên ngốc”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”
Diệp Quân lại nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn là vấn đề của hắn ta, Tĩnh Chiêu cô nương, việc bán trứng mà cô làm cũng rất có vấn đề, tỷ lệ rất nhỏ không phải vấn đề, mà là phải công bằng, công chính, công khai, chứ không phải che giấu tỉ lệ, hơn nữa còn gian lận… Không cho người khác một chút cơ hội nào…”
Thấy nét mặt lạnh như băng của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khựng lại một lát, sau đó nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, bây giờ ta xem cô như người của mình, cho nên ta có gì nói đó, ngươi đừng để ý… Nếu cô để bụng, ta có thể xin lỗi cô”.
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, nét mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dễ nhìn hơn rất nhiều, cô ta nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải nói xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ cho người đổi một chút quy tắc…”
“Quyết định của Tiên Tông”, Diệp Quân nói: “Thần Tông và Đạo Tông, Nguyên tộc cùng với nhà họ Mục và Đế Tông đều đã từ chối”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết”.
Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta cảm thấy cái tên vũ trụ Thập Hoang không hay lắm, ta muốn đổi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi nghi ngờ, sau đó lại nghe Diệp Quân nói: “Đặt là… Quan Huyên đi! Vũ trụ Quan Huyên!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên ánh sáng khác thường.
Một lát sau, Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời khỏi bí cảnh, vừa ra ngoài đã thấy phía chân trời có rất đông người.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Đương nhiên hắn biết, đối mặt với bất cứ ai, dù là người thân thiết nhất cũng không thể nói chuyện quá khó nghe, không ai thích một người khó tính cả, có nhiều lúc, đổi cách và giọng điệu nói chuyện có thể mang đến kết quả hoàn toàn khác nhau.
Sau khi nói xong, hai người đã đi tới bờ sông, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang muốn qua sông thì bị Diệp Quân kéo lại, cô ta nhìn về phía hắn.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta quang minh chính đại đi vào nơi này, cô nghĩ những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông kia sẽ không biết à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Lúc tiến vào, ta cũng đã điều động toàn bộ cao thủ của tộc Đệ Nhất đến đây rồi, theo tin tình báo của chúng ta, nhà họ Quân, nhà họ Tần và Kiếm Đế Tông liên thủ với nhau, bọn họ còn liên lạc với mấy gia tộc Đại Đế và mấy Tiên Tông lớn, trước mắt người chỉ huy những gia tộc Đại Đế kia là Quân Ngự, bên cạnh ông ta là Tần Hạo và Tông chủ Kiếm Đế Tông, mà phía sau bọn họ còn có rất nhiều cao thủ.
Điều động toàn bộ gia tộc!
Điều động toàn bộ tông môn!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sa sầm mặt.
Diệp Quân nhìn mọi người: “Bây giờ đầu hàng có thể tránh khỏi cái chết”.
Nghe hắn nói thế, các cao thủ đều kinh hãi.
Quân Ngự dẫn đầu bật cười: “Diệp Quân, ngươi vẫn nghĩ ngươi còn là Đại Đế à, đúng là buồn cười!”
Dứt lời, ông ta nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, sau đó bật cười: “Mọi người đừng sợ, thanh kiếm này không phải kiếm Đại Đế, hắn đang doạ chúng ta thôi! Ha ha!”
“Ai dám động đến Diệp thiếu!”
Lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng rống giận, sau đó vô số cao thủ đồng loạt lao tới.
Người dẫn đầu là Đế Lăng của Đế tộc!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Đế Lăng lập tức quay đầu hét lên với cao thủ Đế tộc sau lưng: “Đốt cháy linh hồn, cùng đốt linh hồn cho ông đây!”
Dứt lời, ông ta lập tức thiêu đốt thân thể và linh hồn!
Các cao thủ Đế tộc còn lại thoáng sửng sốt, sau đó đồng loạt làm theo…
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đế Lăng biết rõ đừng hòng dùng mấy lời nịnh hót để đối phó với những người thông minh như Diệp Quân, nếu muốn được cưng chiều, muốn được coi trọng thì chỉ có thể thể hiện tấm lòng bằng thực tế, vào thời khắc quan trọng dám xông lên, dám liều mạng, dùng hành động chứng minh sự trung thành, chứ không phải nói bằng miệng…
Chương 2709: Cao thủ tề tựu!
Đương nhiên chuyện đám người Quân Ngự bao vây tấn công Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không thể giấu diếm các Đế tộc và Tiên Tông lớn được, vì thế các Tộc trưởng và Tông chủ của các gia tộc Đại Đế đã tập trung lại với nhau.
Trong bóng tối, Tông chủ Đạo Trí của Đạo Tông đã dẫn theo một nhóm cao thủ đợi ở đây từ lâu, tạm thời ông ta vẫn chưa có ý định tham chiến, muốn quan sát trước, dù theo suy đoán của ông ta thì Quân Đế này chỉ giả yếu mà thôi.
Lúc này, thấy Đế tộc đến cứu viện, còn lập tức thiêu đốt linh hồn và thân thể, không chỉ ông ta mà đám cao thủ Đạo Tông sau lưng cũng rất kinh ngạc.
Đế tộc điên rồi à.
Sao lại liều mạng thế?
Ngoài đám cao thủ Đạo Tông, lúc này những người đang có mặt cũng thấy đầu kêu ong ong.
Đế tộc này làm sao thế?
Vừa xuất hiện đã liều mạng vậy rồi.
Nhìn nhóm cao thủ Đế tộc lao đến, thật ra Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không thông báo với Đế tộc, vì thế không ngờ Đế tộc lại đến, nhưng chỉ cần suy nghĩ là biết, có lẽ sau khi hắn đến Thập Hoang, Đế tộc cũng đang thăm dò tin tức của hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Quân cười khẽ, hắn nhìn Đế Lăng đang dẫn đầu đám người, nhẹ giọng nói: “Có lòng rồi”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, phía chân trời có mấy nghìn ngọn lửa phả tới, uy áp rung chuyển chân trời, thời không cũng trở nên sôi trào.
Tất cả cao thủ tinh nhuệ của Đế tộc đều đến!
Đế Lăng dẫn theo nhóm người đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó đồng loạt cúi chào: “Bái kiến Quân Đế!”
Âm thanh như sấm rền, vang vọng khắp chân trời.
Quân Đế!
Đám người Quân Ngự ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Đế Lăng dẫn đầu, trong mắt là sát khí rất rõ ràng.
Diệp Quân cười nói: “Không cần đa lễ”.
Đế Lăng đứng thẳng dậy dậy, vung tay lên, nhóm cao thủ của Đế tộc canh hai bên trái phải của Diệp Quân, còn ông ta thì đi đến chỗ sau lưng Diệp Quân.
“Đế tộc!”
Lúc này, Quân Ngự phía chân trời bỗng bật cười, cất giọng châm chọc: “Thì ra là đám chó chết chủ quay lại, năm đó Đại Đế của Đế tộc chết, trong Đế tộc chỉ còn một đám vô dụng, không ai có thực lực cả, các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn còn chưa ra tay, Đế tộc đã buông bỏ đế binh và sản nghiệp của gia tộc ngay trong đêm, trốn tới một vùng đất xa xôi sống tạm… Đúng là buồn cười!”
Diệp Quân nhíu mày.
Đế Lăng hờ hững nhìn Quân Ngự: “Năm đó Đế tộc ta xuất hiện Đại Đế, vạn giới phục tùng, tiên tổ của chúng ta chỉ nhìn về phía Quân tộc một cái, Quân tộc các ngươi đã như chó nhà có tang, sợ hãi vô cùng, sợ tiên tổ của chúng ta tiêu diệt các ngươi, nên Tộc trưởng của Quân tộc các ngươi cả đêm dẫn mấy chục nghìn cao thủ đến Đế tộc chúng ta, quỳ trước cửa Đế tộc, tỏ vẻ phục tùng, chẳng lẽ Quân Ngự ngươi quên mất rồi mà.
Sắc mặt Quân Ngự nhất thời trở nên khó coi.
Đế Lăng lại nói: “Tục ngữ có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trên đời này làm gì có gia tộc nào huy hoàng mãi, ngươi không hiểu đạo lý này à, chẳng lẽ ngươi tu luyện cả đời không có tác dụng gì sao?”
“Láo xược!”
Quân Ngự giận dữ, nâng tay phải muốn đánh Đế Lăng, không trung trên đầu Đế Lăng có một bàn tay khổng lồ đè thẳng xuống, muốn nghiền nát mọi người thành bột.
Đế Lăng không hề sợ hãi, ông ta giơ tay đánh ra một quyền, quyền ấn bay lên cao, va chạm với bàn tay to kia, chiêu thức của hai người vừa tiếp xúc đã vỡ vụn, sóng xung kích mạnh mẽ thoáng chốc lan ra khắp xung quanh, khiến thiên địa rung động!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên dưới bỗng nhiên chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta vung tay áo, sức mạnh điên cuồng tản ra trong thiên địa nhất thời bị quét sạch.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Đế Lăng, trong mắt chứa đựng sát khí vô cùng rõ rệt: “Đế Lăng, nếu Đế tộc của ngươi muốn bị diệt tộc, thì ta sẽ cho các ngươi được như ý… Giết!”
Ông ta vừa dứt lời, đám cao thủ Quân tộc bên cạnh lập tức muốn ra tay, nhưng lúc này, thời không xung quanh bỗng rung động, sau đó, những khí thế đáng sợ xuất hiện trong thiên địa, ngay sau đó, cao thủ tộc Đệ Nhất đồng loạt xuất hiện từ thời không xung.
Cao thủ tộc Đệ Nhất tề tựu!
Tất cả cao thủ của tộc Đệ Nhất đi thẳng tới sau lưng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, bảo vệ xung quanh hai người.
Thấy cao thủ của tộc Đệ Nhất, sắc mặt Quân Ngự thoáng chốc trở nên vô cùng u ám, lúc này ông ta cảm thấy rất căm hận!
Dĩ nhiên là hận Đế tộc này!
Nếu Đế tộc không xuất hiện, thì bọn họ sẽ là ba đấu một, muốn đối phó cũng không quá khó khăn, ba đấu hai thì khả năng chiến thắng của bọn họ vẫn khá cao, nhưng mẹ kiếp, Đế tộc này vừa xuất hiện đã thiêu đốt linh hồn và cơ thể, rõ ràng là muốn liều mạng.
Trận chiến này, dù có thắng, e rằng cũng sẽ tổn thất không nhỏ!
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, Đế tộc này bị điên rồi à?
Hèn nhát nhiều năm như thế, sau bỗng nhiên lại trở nên kiên cường rồi?
Lúc này sắc mặt của Tộc trưởng Tần Hạo cũng hơi khó coi, ông ta không ngờ trong tình thế thắng chắc lại bỗng có Đế tộc xuất hiện.
Tông chủ của Đế Kiếm Tông lại trông khá bình tĩnh, nhưng thi thoảng ông ta vẫn liếc mắt nhìn về phía Quân Ngự ở cách đó không xa.
Lúc này, Quân Ngự bỗng bật cười: “Các vị, quên mất một chuyện, sau khi vào bí cảnh, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã qua sông, hơn nữa còn trở về an toàn”.
Qua sông rồi!
Nghe ông ta nói thế, đám người Đạo Trí trong bóng tối cũng không quá ngạc nhiên, vì sau khi nhóm người Diệp Quân tiến vào di tích Toại Minh, bọn họ cũng đã phải người tiến vào trong.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nói cách khác, chắc chắn bây giờ Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã lấy được bảo vật trong di tích Toại Minh, có lẽ mọi người đều biết lúc trước Đại Đế của tộc Đệ Nhất tiến vào trong đó xong mới trở thành Đế, không chỉ có tộc Đệ Nhất mà việc thành Đế của tổ tông các tộc các tông của chúng ta cũng liên quan rất lớn đến di tích Toại Minh…”
Lúc này, tất cả cao thủ của Đế tộc và Tiên Tông đang có mặt đều thấy động lòng.
Thành Đế!
Mấy năm qua, bọn họ cũng đã tiến vào di tích Toại Minh, nhưng cũng không dám sang sông, đi sâu vào trong, vì đi qua đó rồi sẽ không thể trở về.
Mà bây giờ, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không chỉ có thể đi vào bên trong, còn có thể ra ngoài an toàn.
Chương 2710: Không phải muốn đánh nhau với ngươi!
Thật ra bọn họ đến nơi này không chỉ hoàn toàn là để hóng hớt, mà là còn có suy tính riêng.
Bên dưới, thấy Quân Ngự muốn khích tất cả Đế tộc và Tiên Tông nhắm vào mình và Diệp Quân, sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, cô ta đang muốn ra tay thì bị Diệp Quân ngăn lại, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Bây giờ cô ra tay lại đúng ý bọn họ quá”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, sau đó lùi sang một bên, mà vị trí đứng của cô ta lại làm như Diệp Quân trở thành người quyết định.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Không giấu gì mọi người, ta và Tĩnh Chiêu cô nương thật sự đã sang sông, cũng đi tới bên kia sông, biết được một vài chuyện bí mật…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân lại nói: “Những ai muốn biết thì bước ra ngoài đi”.
Chẳng mấy chốc, Tông chủ Đạo Trí của Đạo Tông và cháu trai Đạo Trần của ông ta bước ra, sau đó là Mục Trăn của nhà họ Mục, bên cạnh ông ta là cô gái xinh đẹp Mục Sóc.
Ngoài hai nhà này, Tông chủ Thần Ung của Thần tông, Gia chủ Nguyên Trấn của nhà họ Nguyên và Tông chủ Trần Việt của Đế Tông cũng vội vàng bước ra.
Gia chủ của tất cả gia tộc Đại Đế và Tông chủ của tất cả Tiên Tông tề tựu!
Đạo Trí kia bước ra, chắp tay với Diệp Quân: “Quân Đế, hôm nay Đạo Tông chúng ta đến đây chỉ là vì tò mò chứ không có ý gì khác”.
Rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với bên Quân tộc.
Quân Ngự lạnh lùng nhìn thoáng qua Đạo Trí, cũng không nói gì.
Ông lão Thần Ung kia cũng bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quân Đế, Thần Tông chúng ta cũng giống như Đạo Tông, tới đây chỉ vì tò mò, không phải muốn đánh nhau với ngươi”.
Ông ta là một người ngay thẳng, nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Mục Trăn của nhà họ Mục cũng chậm rãi tiến lên: “Quân Đế, nhà họ Mục chúng ta cũng thế”.
Tông chủ Trần Việt của Đế Tông và Tộc trưởng Nguyên Trấn của Nguyên tộc cũng tiến lên nói chỉ đến đây vì tò mò, không có ác ý.
Nghe bọn họ nói xong, Quân Ngự bỗng bật cười: “Các vị nói không có ác ý, vậy ta muốn hỏi vì sao trước đây các vị lại đồng ý phong ấn Diệp Quân này”.
Sắc mặt mọi người đều hơi khó coi.
Thấy Quân Ngự còn muốn lên tiếng, Diệp Quân đột nhiên cười to: “Nếu các vị muốn biết chuyện bên kia sông của di tích Toại Minh thì đơn giản thôi, không cần bất cứ điều kiện gì cả, ta có thể nói cho các vị, nhưng ta chỉ nói với Đế Tông, Nguyên tộc, Đạo Tông, nhà họ Mục, Thần Tộc…”
Nghe thấy lời Diệp Quân, mọi người đề ngây người, rõ ràng Diệp Quân này muốn gây chuyện mà!
Sắc mặt Quân Ngự và Tần Hạo thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Quần Ngự dẫn đầu cười khẩy: “Diệp Quân, ngươi lại muốn chia rẽ, khiến các tộc các tông nội chiến chứ gì, ngươi nghĩ chiêu trò này có thể thành công à?”
Diệp Quân cười nói: “Ông cứ thử hỏi xem họ có đồng ý không?”
Quân Ngự híp mắt, ông ta còn định nói gì đó, nhưng Đạo Trí kia bỗng cất lời: “Quân Ngự tộc trưởng, thế này đi, chúng ta và Diệp công tử nói chuyện riêng, sau khi nói xong, các huynh lại giải quyết ân oán với nhau”.
Sắc mặt Quân Ngự hơi lạnh lẽo: “Đạo Trí tộc trưởng, huynh nói thế là có ý gì?”
Đạo Trí hờ hững đáp: “Ý của ta rất đơn giản, chúng ta chỉ nói chuyện với Diệp công tử một lát, chỉ thế thôi”.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Đạo Trí: “Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?”
Đạo Trí bình tĩnh nói: “Quân Ngự tộc trưởng, nếu huynh muốn thế thì chúng ta cũng chỉ có thể nói… Bây giờ chúng ta muốn nói chuyện với Diệp công tử, huynh có gan thì thử ra tay xem”.
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Tộc trưởng của các gia tộc Đại Đế và tông chủ của các Tiên Tông khác.
Bọn họ đồng loạt đi tới cạnh Đạo Trí, rõ ràng là đã đạt được ý kiến chung.
Thấy cảnh này, sắc mặt Quân Ngự nhất thời trở nên hơi khó coi.
Đạo Trí không quan tâm đến ông ta mà mỉm cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Đạo Trí nói: ‘Mời”.
Mọi người đi về phía xa, mà sau khi đi mấy bước, Diệp Quân bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Quân Ngự: “Quân Ngự tộc trưởng, có phải ông cũng muốn biết bí mật của di tích Toại Minh không”.
Không đợi Quân Ngự lên tiếng, Diệp Quân đã cười nói: “Ta sẽ không nói với ông!”
Mọi người: “…”
Bình luận facebook