-
Chương 2781-2785
Chương 2781: Hỗn loạn
Sắp đặt sao?
Coi nền văn minh Toại Minh là con cờ sao?
Nghe những gì Toại Cổ Kim nói, mọi người ở trong điện đều biến sắc, nhưng ngay sau đó là sự hoài nghi, ai có năng lực biến nền văn minh Toại Minh thành con cờ cơ chứ?
Nhưng câu này là do Toại Cổ Kim nói, nên mặc dù trong lòng bọn họ đều hoài nghi, nhưng lại không có ai dám đứng ra chất vấn.
Toại Cổ Kim cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong các, mọi người đều khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đi ra ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này bầu trời đã xuất hiện những đám mây dày đặc đen như mực, đang chầm chậm bay lên phía trên trời. Chẳng bao lâu, đám mây đen dày đặc đã phong tỏa cả bầu trời, ngay sau đó, một tia sét xé tan trời…
Giông bão sắp đến rồi!
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ trôi về quá khứ.
Cách đây không lâu, một cô gái tự xưng là Ác Đạo đột nhiên tới nền văn minh Toại Minh, dùng sức mạnh vô địch để quét sạch vô số cường giả đỉnh cao của nền văn minh Toại Minh lúc đó. Hơn nữa còn hai lần đánh bại võ quan đứng đầu của nền văn minh Toại Minh. Mà sau khi kiểm chứng thân phận, thì quả thực cô ta chính là người được sinh ra từ cây sinh mệnh của nền văn minh Toại Minh. Chỉ có điều, là do cây con của cây sinh mệnh sinh ra.
Rồi sau đó, vị Ác Đạo này lại thông qua cuộc thí luyện của quan chấp hành đứng đầu. Cuối cùng trở thành quan chấp hành đứng đầu mới của Cựu Thổ.
Ở đáy lòng cô ta vẫn luôn nghi ngờ và thận trọng với vị quan chấp hành đứng đầu bỗng dưng xuất hiện này. Bởi vì mục đích của đối phương chính là vì chức vị quan chấp hành đứng đầu này mà tới. Nhưng cô ta không có chứng cứ, vậy nên không thể làm gì được, bởi vì cho dù là cô ta, cũng đều có phần kiêng dè thực lực của cô gái này.
Ác Đạo!
Hơn nữa còn là thiện ác cùng tồn tại, không chỉ có thể hấp thụ được ác của vũ trụ các vũ trụ đã đi qua, còn có thể hấp thụ được thiện của vũ trụ đó.
Đối phương xuất hiện quá đường đột, hơn nữa lại trực tiếp trở thành quan chấp hành đứng đầu. Cô ta gần như có thể kết luận rằng, đối phương đến đây nhất định là có mục đích.
Bây giờ, sự xuất hiện của Diệp Quân càng khiến cô ta bất an hơn.
Hai người này cùng đến từ một nơi!
Là trùng hợp sao?
Còn có Tiểu Tháp đó…
Nó không phải là của Bi Tâm Từ, nàng ấy không giống với những người khác ở trong các. Nàng ấy là người từng trải, có thể nói thực lực và kiến thức của nàng ấy đứng đầu nền văn minh Toại Minh cũng không quá. Cũng chính vì như vậy, nên cô ta chỉ cần nhìn qua là biết tòa Tiểu Tháp đó không phải là của Bi Tâm Từ. Bởi vì, cho dù là Bi Tâm Từ thì cũng không có khả năng chế tạo ra được một toà Tiểu Tháp như vậy. Huống hồ, việc mà Bi Tâm không thích làm nhất đó chính là nghiên cứu mấy thứ linh tinh này…
Nếu không phải của Bi Tâm Từ, vậy thì ai đã làm ra nó?
Còn nữa, thiếu niên kiếm tu đó đang sửa Đạo Trật Tự!
Điều này không khỏi khiến cô ta liên tưởng tới một chuyện…
Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Vũ trụ chung chủ!
Cũng chính là nói, rất có khả năng thiếu niên này là người của nền văn minh cường đại nào đó cố ý đẩy ra… Hay là nói là bồi dưỡng ra, mục đích chính là trở thành chủ nhân duy nhất của vũ trụ đó.
Mà nền văn minh Toại Minh có thể chỉ là một bàn đạp của đối phương!
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra. Lúc này, mưa từ trên trời đột nhiên trút xuống như thác. Trong phút chốc, màn mưa nối liền trời đất, cả thế giới là một khoảng hỗn độn.
Toại Cổ Kim nhìn lên trời, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Chức trách của cô ta, chính là bảo vệ nền văn minh Toại Minh!
Vì nền văn minh của mình, vì hàng tỷ con dân của nền văn minh Toại Minh, cho dù đối thủ có là thần, thì Toại Cổ Kim cô cũng sẽ chiến đấu tới cùng!
…
Dục Tiên Cư.
Sau khi Diệp Quân mặc xong quần áo rời khỏi Dục Tiên Cư, hắn ở trong thành đi dạo một vòng, muốn thăm dò tin tức của cô gái áo đỏ đó. Nhưng lại không có thu hoạch gì, hiển nhiên thân phận của cô gái áo đỏ đó còn thần bí hơn so với hắn tưởng tượng.
Chính vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức thần bí.
Hắn xoay người, ở cách đó không xa, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề có ý tốt.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm xuống.
Hắn biết, nền văn minh Toại Minh bắt đầu nhắm vào mình rồi.
Chính vào lúc này, người đàn ông đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển trục đột nhiên bay ra từ trong tay gã. Trong phút chốc, Diệp Quân và người đàn ông đó đều đồng thời biến mất, khi lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đã ở trong một khoảng thời không hư vô.
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Ngươi là người của nền văn minh Vĩnh Sinh, hay là của nền văn minh Cựu Thổ?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Ta là cha ngươi!”
Dứt lời, ông ta đã biến mất. Trong phút chốc, một luồng quyền mang vạn trượng như nước lũ lao thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ nheo mắt lại, tâm niệm vừa động, kiếm Thanh Huyên “xoạt” một tiếng bay ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, luồng quyền mang vạn trượng đó đã bị xé toạc ra trong nháy mắt, thanh kiếm vẫn tiếp tục lao thẳng, trực tiếp đâm vào trán của người đàn ông.
Hai mắt người đàn ông trợn tròn: “Ngươi… ngươi và ta cùng cảnh giới. Làm sao có thể…”
Diệp Quân phất tay.
Xoẹt!
Đầu của người đàn ông trực tiếp bay ra ngoài.
Một cột máu tươi phun ra!
Bị giết trong nháy mắt!
Tiểu Tháp nói: “Tiểu tử, ngươi rõ ràng biết gã bị người ta lợi dụng, tại sao còn giết gã, để cho người đằng sau được như ý?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không được phép sỉ nhục cha, người nào sỉ nhục nhất định phải chết!”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ta, nhẫn không gian của người đàn ông bay vào tay hắn, bên trong có hơn chục nghìn viên đế tinh cực phẩm.
Sau khi cất nhẫn không gian, tâm niệm hắn vừa động, kiếm Thanh Huyên chém ra. Lúc này thế giới vỡ vụn, hắn quay lại đường phố, thi thể của người đàn ông đó cũng quay về chỗ cũ.
Cùng với sự xuất hiện của thi thể này, đã lập tức gây ra một trận hỗn loạn.
Chương 2782: Muốn gì có đó
“Bốp bốp!”
Đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay. Ngay sau đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc trường bào màu bạc, khuôn mặt tươi cười: “Thực lực của huynh đài thật tốt, chỉ cần một kiếm mà đã có thể giết chết được đối thủ ở cùng cảnh giới. Lợi hại, lợi hai.”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, người đàn ông cười nói: “Tại hạ là Mục Huyền Hư, là người của nền văn minh Cựu Thổ.”
Mục Huyền Hư!
Dứt lời, xung quanh lập tức vang lên từng âm thanh khiếp sợ.
Một trong ba cao thủ kiệt xuất của Cựu Thổ!
Ba cao thủ kiệt xuất của Cựu Thổ lần lượt là Lý Nhược Xuyên của nền văn minh Vĩnh Sinh, Mục Huyền Hư của nền văn minh Cựu Thổ và Tùy U của nền văn minh Toại Minh.
Ba người này chính là những người yêu nghiệt nhất trong thế hệ thanh niên ngày nay của ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ.
Diệp Quân quan sát người đàn ông trước mặt một chút, hơi kinh ngạc. Bởi vì hắn không cảm nhận được cảnh giới của đối phương. Hắn nhìn qua thi thể ở trên mặt đất rồi sau đó lại nhìn người đàn ông: “Người của ngươi à?”
Mục Huyền Hư lắc đầu: “Gã là người của Cựu Thổ, nhưng không phải là người của ta. Người của ta sẽ không ngu dốt như vậy đâu, ngay cả chiêu trò gây chia rẻ đơn giản như vậy cũng không nhìn ra.”
Diệp Quân bật cười, chỉ số thông minh của người Cựu Thổ thật khiến hắn hơi bất ngờ.
Mục Huyền Hư cười nói: “Vị huynh đài này, hay là chúng ta cùng đi uống một chén?”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Mục Huyền Hư nói: “Mời.”
Chẳng bao lâu, hai người đã đến một quán rượu sang trọng.
Sau khi ngồi xuống, Mục Huyền Hư hỏi: “Diệp huynh, huynh đến từ vũ trụ bên dưới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Mục Huyền Hư lại hỏi: “Ta nghe nói, nền văn minh Toại Minh đã từng phát động “Đạo Chiếu” với huynh, nhưng huynh đã dùng thực lực của mình để chống đỡ lại đúng không?”
Diệp Quân khiêm tốn đáp: “Chỉ là may mắn mà thôi.”
Mục Huyền Hư cười nói: “Diệp huynh quá khiêm tốn rồi, có thể dùng thực lực ở cảnh giới Đại Đế chống lại Đạo Chiếu… Phải nói rằng, thực sự là bất khả chiến bại… Mới đầu ta cũng không tin, nhưng ban nãy nhìn thấy Diệp huynh rút kiếm ra thì ta đã tin rồi.”
Diệp Quân mỉm cười, rồi nói: “Mục huynh tới đây tìm ta, hẳn là có chuyện gì phải không?”
Mục Huyền Hư gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Diệp huynh, vốn là nền văn minh Cựu Thổ bọn ta chỉ vô tình can dự vào việc giữa huynh và nền văn minh Toại Minh. Nhưng, bọn ta lại không ngờ nền văn minh Toại Minh lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy, muốn cố ý khơi dậy sự mâu thuẫn giữa nền văn minh Cựu Thổ bọn ta và huynh…”
Dứt lời, khuôn mặt y trong nháy mắt trở lên lạnh lẽo, tức giận nói: “Thật đáng chết! Thực sự quá đáng chết!”
Diệp Quân hỏi: “Vậy Hách Nhi cô nương là người của nền văn minh Toại Minh sao?”
Mục Huyền Hư gật đầu: “Đúng vậy, thân phận của người này ở nền văn minh Cựu Thổ bọn ta cũng không thấp. Hơn nữa, người theo đuổi cũng rất nhiều, không ngờ cô ta lại đi nương nhờ nền văn minh Toại Minh… Bây giờ bọn ta đã nhốt cô ta lại rồi. Đợi sau khi nhận tội, chúng ta nhất định sẽ đến nền văn minh Toại Minh để yêu cầu một lời giải thích.”
Diệp Quân liếc nhìn Mục Huyền Hư, khẽ cười nói: “Thành thật mà nói, trước đó ta cũng khá lo lắng, bây giờ xem xa, sự lo lắng của ta lại là dư thừa rồi.”
Mục Huyền Hư cười hỏi: “Diệp huynh lo lắng nền văn minh Cựu Thổ bọn ta bị nền văn minh Toại Minh lợi dụng, sau đó đổ máu với Diệp huynh?”
Diệp Quân đáp: “Đúng vậy, nhưng bây giờ xem ra, là ta đã đánh giá thấp các người rồi.”
“Ha ha!”
Mục Huyền Hư bật cười: “Diệp huynh, nền văn minh Cựu Thổ bọn ta có thể tồn tại nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng trúng phải gian kế của kẻ khác chứ? Thực không dám giấu, khi nền văn minh Toại Minh nhắm vào Diệp huynh, bọn ta đã điều tra Diệp huynh rồi. Vì vậy, khi Diệp huynh vừa đến Cựu Thổ, bọn ta đã bắt đầu chú ý đến huynh. Chỉ là không thể ngờ được nền văn minh Toại Minh lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy, sử dụng thủ đoạn độc ác, càng không ngờ Hách Nhi lại là người của bọn chúng…”
Diệp Quân có phần tò mò hỏi: “Mục huynh, không phải ba nền văn minh của các người là mối quan hệ liên minh sao?”
Mục Huyền Hư cười đáp: “Vốn dĩ là những nền văn minh khác nhau, thì liên minh này làm sao có thể vững chắc được chứ? Chỉ là bởi vì có một vài nguyên nhân đặc biệt, do vậy, thể diện của bọn họ cũng có thể cho qua được, không phát sinh xung đột gì lớn. Nhưng sau lưng… giống như lần này, nếu như Hách Nhi kia không chịu nhận tội, vậy bọn ta cũng không thể làm gì được nền văn minh Toại Minh…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Cũng may, nền văn minh Cựu Thổ này đủ thông minh, nếu không tiểu tử ngươi thực sự lại phải trải qua ngày tháng bị bầm dập rồi.”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Mục Huyền Hư bỗng nhiên thấp giọng xuống: “Diệp huynh, huynh có biết Toại Cổ Kim không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết.”
Sắc mặt Mục Huyền Hư nghiêm trọng nói: “Người phụ nữ này chính là quan cố vấn đứng đầu của nền văn minh Toại Minh. Lần này chắc hẳn là do mưu kế của cô ta, mà cô ta nhất định sẽ không chịu để yên như vậy đâu. Do đó, huynh phải tuyệt đối cẩn thận.”
Toại Cổ Kim!
Diệp Quân gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Mục Huyền Hư bỗng nhiên nói: “Diệp huynh, nền văn minh Toại Minh sao lại muốn nhắm vào huynh vậy? Phải biết rằng, thần vật giống như Đạo Chiếu, chỉ dùng trong cuộc đại chiến giữa các nền văn minh… Trước nay chưa từng được sử dụng để nhắm vào con người.”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nói ra thì rất dài!”
Thấy Diệp Quân không nói, Mục Huyền Hư cũng không hỏi lại.
Một lát sau, Mục Huyền Hư hỏi: “Diệp huynh, sau này huynh có dự định gì?”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Chỉ có thể đi một bước, tính một bước vậy.”
Mục Huyền Hư cười nói: “Diệp huynh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đáng sợ như vậy rồi. Vừa hay nền văn minh Cựu Thổ ta đang chiêu mộ nhân tài. Diệp huynh có hứng thú gia nhập vào nền văn minh Cựu Thổ bọn ta không? Chỉ cần huynh đồng ý gia nhập thì tài nguyên tu luyện, phụ nữ, thiếu phụ, phụ nữ trưởng thành, dễ thương, hay trong trắng thuần khiết, muốn cái gì có cái đó.”
Chương 2783: Nhân đôi
Nghe Mộc Huyền Hư nói vậy, Diệp Quân lập tức nắm lấy cánh tay Mộc Huyền Hư, nghiêm túc nói: “Mục huynh nói cái gì mà phụ nữ với không phụ nữ, Diệp Quân ta, không phải loại người như vậy.”
Mục Huyền Hư cũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức nói xin lỗi, mà lúc này, Diệp Quân nói: “Bây giờ ta đồng ý gia nhập Cựu Thổ, sao huynh lại lạnh lùng như vậy?”
Mục Huyền Hư ngớ người, sau đó cười lớn: “Diệp huynh, hóa ra là người trong nghề!”
Diệp Quân cười to, một lát sau, hắn nghiêm mặt nói: “Mục huynh, ta có thể gia nhập nền văn minh Cựu Thổ thật ư?”
Nụ cười của Mục Huyền Hư dần dần tắt: “Tất nhiên là có thể, nền văn minh Cựu Thổ rất cần người tài, giống như Diệp huynh vậy, nếu huynh đồng ý gia nhập nền văn minh Cựu Thổ của ta, tất nhiên sẽ được trọng dụng và đào tạo.”
Diệp Quân cũng không nói gì nữa, cầm ly trà trên bàn lên uống một hớp, hai mắt sáng lên: “Đây là trà gì vậy?”
Mục Huyền Hư nhìn ly trà cười nói: “Đây là trà linh đạo của Cựu Thổ, được luyện chế từ lá của cây ‘Linh hư’, trong này còn chứa đế tiên nguyên và hỏa linh khí cùng với mấy loại linh khí khác, uống nó giúp tu vi của huynh tăng lên, đương nhiên, với cảnh giới của chúng ta mà nói, thứ đồ chơi này cũng chỉ dùng để tăng chút tu vi mà thôi.”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Nếu thứ này xuất hiện ở thế giới của ta chỉ sợ sẽ diễn ra tranh đoạt.”
Vừa nói, hắn vừa uống một ngụm.
Mục Huyền Hư nói: “Diệp huynh suy nghĩ thế nào rồi?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi cười nói: “Được.”
Mục Huyền Hư cười haha: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ta đại diện cho Cựu Thổ hoan nghênh Diệp huynh gia nhập.”
Diệp Quân nhìn Mục Huyền Hư cười nói: “Sau này phải nhờ Mục huynh quan tâm nhiều hơn.”
Vẻ mặt Mục Huyền Hư tươi cười: “Sau này đã là người nhà thì phải quan tâm lẫn nhau chứ!”
Diệp Quân gật đầu, hắn cầm bình trà tự rót cho mình một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Mục huynh, ta muốn hỏi thăm về một người.”
Mục Huyền Hư nói: “Ai?”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt bàn, trên bàn xuất hiện bức chân dung của người phụ nữ áo đỏ.
Mục Huyền Hư nhìn người phụ nữ áo đỏ, cau mày suy nghĩ một lúc lâu: “Chưa bao giờ thấy.”
Diệp Quân nói: “Địa vị của người này ở Cựu Thổ không tầm thường.”
Mục Huyền Hư vẫn lắc đầu: “Qủa thật chưa từng thấy.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Người phụ nữ này hoặc là không phải người của Cựu Thổ, hoặc là có thân phận cực cao ở Cựu Thổ, cao đến mức người bình thường không có cơ hội tiếp xúc.
Mà hiển nhiên là vế phía sau.
Tĩnh Chiêu!
Bây giờ người hắn lo lắng nhất chính là Tĩnh Chiêu, Tĩnh Chiêu đi theo người phụ nữ đó, về mặt an toàn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng người phụ nữ đó nhất định sẽ làm chuyện gì đó.
Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nữa, việc bây giờ hắn cần phải làm là nhanh chóng làm thực lực của mình tăng lên, nếu không, cho dù tìm được người phụ nữ đó, cũng không làm gì được.
Trừ việc khiến thực lực tăng lên, còn phải tìm đế mạch.
Linh khí trong Tiểu Tháp tiêu hao với tốc độ quá kinh khủng khiếp.
Đối với Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang cùng nền văn minh Bỉ Ngạn mà nói, bọn họ chưa từng thấy linh khí đế nguyên, mà bây giờ, toàn bộ Tiểu Tháp đều ngập tràn loại linh khí này, giống như một người độc thân 30 năm bỗng nhiên có bạn gái, còn không điên cuồng làm việc ư?
Tất nhiên, đây là do hắn nghĩ vậy.
Với hắn cũng có lợi, bởi vì dạo gần đây hắn cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng đang không ngừng tăng lên.
Thật ra bây giờ hắn đã có thể không cần tu luyện, bởi vì nghìn tỷ sinh linh sẽ giúp hắn tu luyện, bọn họ càng mạnh, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng mạnh theo.
Dĩ nhiên, hắn cũng rất cảnh giác, bởi vì cảm giác này rất khiến người khác lệ thuộc vào nó, mà một khi đã lệ thuộc vào sức mạnh này, trực giác nói cho hắn biết, hắn sẽ lầm đường lạc lối, vì vậy, lần này mà nói, hắn phải vô cùng cẩn thận.
Diệp Quân đột nhiên nhìn Mục Huyền Hư: “Mục huynh, ở Cựu Thổ có chỗ nào tu luyện không?”
Mục Huyền Hư không cần suy nghĩ lập tức nói: “Tháp Vũ Thánh.”
Diệp Quân hiếu kì: “Đó là ở đâu?”
Mục Huyền Hư nói: “Đó là nơi ba nền văn minh liên thủ cùng nhau chế tạo ra một chỗ để tu luyện gồm có chín tầng, sức mạnh mỗi tầng đều không đồng nhất, càng đi lên, người ở bên trong lại càng mạnh, người chiến thắng sẽ trở thành người bảo vệ, chỉ cần có thể giữ vững thành tích trong một tháng thì có thể đạt được tiên nguyên tinh, không chỉ có thể tu luyện, còn có thể kiếm tiền, là nơi tất cả tu sĩ đều yêu thích.”
Diệp Quân nhất thời cảm thấy hứng thú: “Ta đi đến đó được không?”
Mục Huyền gật đầu: “Được.”
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn đi xem thử.”
Mục Huyền nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu: “Diệp huynh thiếu tiền ư?”
Diệp Quân gật đầu “Vô cùng thiếu.”
Mục Huyền Hư đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bên trong này có một đế nguyên mạch cực phẩm.”
Diệp Quân sửng sốt.
Mục Huyền cười nói: “Huynh lấy mà dùng đi, sau này huynh giàu, thì trả lại cho ta.”
Diệp Quân vội nói: “Mục huynh, huynh làm vậy khiến ta xấu hổ lắm?”
Mục Huyền Hư nói: “Không có gì phải xấu hổ cả, bây giờ huynh đã gia nhập Cựu Thổ của chúng ta, vậy chính là người của chúng ta rồi, tháp Thánh Vũ và Thành Nam, huynh có thể đến đó bất cứ lúc nào, ta phải quay về một chuyến, đợi ta xử lý xong công việc, ta sẽ đi tìm huynh.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Mục Huyền Hư cười, sau đó đứng dậy biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên bàn, lúc này Tháp gia, đột nhiên nói: “Người này tốt nhỉ!”
Diệp Quân cười nói: “Đúng là như vậy.”
Vừa nói, hắn vừa thu hồi nhẫn không gian, rồi rời khỏi quán rượu, sau đó chạy thẳng đến tháp Thánh Vũ, hắn đột nhiên nói: “Tháp gia, còn quả cầu ghi hình đám mây không?”
Tiểu Tháp nói: “Có, sao vậy, ngươi muốn ghi hình ư?”
Diệp Quân cười, không nói gì, hắn biến mất ở nơi xa.
Chốc lát sau, hắn đã đi đến tháp Thánh Vũ, tháp Thánh Vũ cao chín tầng được xây dựng cực kì hùng vĩ, bởi ba nền văn minh, vì vậy, người của ba nền văn minh này có thể tự do ra vào đây để tu luyện, nhưng mà, người ngoài thì không được.
Bây giờ hắn chưa có chứng nhận thân phận của nền văn minh Cựu Thổ, vẫn còn là người ngoài, vì vậy nếu muốn đi vào đó tu luyện, thì phải đưa tiền!
Mười ngàn đế tinh cực phẩm chỉ để tu luyện trong một tháng!
Một tháng!
Cả người Diệp Quân tê rần.
Đúng là quá đắt.
Hắn giết mấy người, được một ít cực phẩm đế tinh, còn tưởng rằng mình đã là người giàu có của Cựu Thổ, không ngờ, mình nghèo như vậy.
Mặc dù đắt, nhưng hắn vẫn nộp mười ngàn đế tinh cực phẩm.
Bởi vì nếu hắn có thể kiên trì ở tầng thứ ba trong vòng một tháng, như vậy hắn có thể kiếm được năm chục ngàn đế tinh cực phẩm, mà nếu ở tầng thứ chín một tháng, thì hắn có thể kiếm được hai trăm ngàn đế tinh cực phẩm, cùng với mười ngàn tiên nguyên tinh.
Tiên nguyên tinh là một loại cực phẩm còn trân quý hơn cả đế tinh cực phẩm, một quả có thể đổi hai mươi cực phẩm đế tinh.
Mà nếu có thể kiên trì bảo vệ trong hai tháng, còn có thể nhận thêm 30%.
Có thể nhân đôi vô hạn!
Chương 2784: Tham lam
Diệp Quân cười, cái này giúp hắn tìm ra đường tắt để kiếm tiền nhanh hơn.
Sau khi nộp tiền, hắn chạy thẳng vào tầng thứ nhất, mới vừa gia nhập tầng thứ nhất, đây là một thế giới hư vô, vô biên vô tận, không gian cực kì vững chắc.
Không cần chờ lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Cảnh giới Đại Đế!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Người ngoại giới?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Người đàn ông cười sau đó nói: “Người ngoại giới cũng dám đến đây khiêu chiến sao?”
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay người đàn ông, im lặng, lúc bước vào, hắn đã quên đọc nội quy.
Cũng không biết nơi này có cho phép cướp đồ hay không.
Thử nhìn một chút!
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Bắt đầu được chưa?”
Người đàn ông cười nói: “Lúc nào cũng có thể.”
Diệp Quân gật đầu nói: “Bao giờ chúng ta dừng lại?”
“Ha ha!”
Người đàn ông đột nhiên cười lớn: “Ngươi yên tâm, ta không giết người, đến đi.”
Còn chưa dứt lời, một kiếm đã cắm vào giữa chân mày gã.
Giọng nói người đàn ông còn chưa dứt.
Thất bại!
Vẻ mặt người đàn ông đầy ngơ ngác.
Chân mày Diệp Quân khẽ nhíu, bất mãn nói: “Nhìn ngươi giả bộ, làm ta sợ đến mức phải dùng hai phần sức mạnh.”
Người đàn ông: “???”
Diệp Quân đột nhiên rút ra nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó tỉnh bơ vứt vào trong Tiểu Tháp.
Người đàn ông: “…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông vẫn đang ngơ ngác, hơi bất mãn: “Bên trong nhẫn không gian chỉ có ba chục ngàn đế tinh cực phẩm, ngươi thật là nghèo.”
Vẻ mặt người đàn ông bỗng nhiên tối sầm xuống, mẹ kiếp, ngươi đúng là quá đáng! Nếu không phải kiếm của hắn để ở giữa chân mày, gã thật muốn mắng chửi người.
Diệp Quân không dây dưa cùng gã nữa, đi tiếp lên tầng tiếp theo.
“Vãi!”
Sau khi Diệp Quân, rời khỏi tầng thứ nhất, người đàn ông tức giận mắng chửi, giận đến mức đau cả hai hòn trứng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, gã mới cảm thấy khiếp sợ.
Chỗ này có thể động sát chiêu, nói cách khác đối phương đã nhẹ tay.
“Ôi!”
Người đàn ông khẽ thở dài, coi như của đi thay người vậy.
Tầng thứ hai, Diệp Quân đợi một lúc, có một người đàn ông xuất hiện cách hắn không xa, một khắc sau, thân thể hắn trở nên hư ảo, trong phút chốc, trong thiên địa xuất hiện vô số tàn ảnh, khu vực chỗ Diệp Quân đúng bị chém thành vô số mảnh vụn.
Lúc này, Diệp Quân rút kiếm ra.
Vèo!
Kiếm này rút ra, tất cả tàn ảnh trong thiên địa đều bị chém nát tan tành.
Trước mặt Diệp Quân, có một người đàn ông đang đứng, tay phải của người đàn ông đang làm động tác công kích, mà giữa chân mày gã ta, có một thanh kiếm.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch.
Diệp Quân thẳng tay lấy nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó đi về phía xa: “Tháp gia, có phải chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của mình rồi hay không?”
Tiểu Tháp nói: “Chắc là vậy.”
Diệp Quân nói: “Có muốn đi dạo không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Người đừng tìm đường chết.”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng, hay là chúng ta làm việc đàng hoàng đi! Phải kiếm tiền trước.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi tới tầng thứ ba.
Mới vừa lên đến tầng thứ ba, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, người đàn ông nhìn hắn: “Kiếm tu?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt đã rơi vào nhẫn không gian trên tay người đàn ông mặc đồ trắng.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Muốn nhẫn không gian của ta sao?”
Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông mặc đồ trắng mỉm cười nói: “Đến lấy đi!”
Xì!
Dứt lời, thanh kiếm đã chém tan không gian, để ở giữa chân mày gã.
Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng.
Diệp Quân chậm rãi lấy nhẫn không gian của người đàn ông mặc đồ trắng xuống, hắn đi về một phía, khẽ nói: “Sao trình độ của Đại Đế ở Cựu Thổ lại kém cỏi như vậy? Ta còn chưa dùng đến hai phần sức mạnh nữa!”
Người đàn ông mặc đồ trắng: “…”
Không đến nửa khắc đồng hồ, Diệp Quân đã đến tầng thứ tám.
Càn quét toàn bộ!
Kiếm của hắn là Đại Đế, bản thân hắn cũng là Đại Đế, hơn nữa bọn họ đã hợp đạo, có thể nói, sức chiến đấu thực sự của hắn cho dù là ở Cựu Thổ, cũng đã đạt đến cảnh giới cao cấp, cộng thêm hắn còn có kiếm Thanh Huyên, khắp nơi không có ai là đối thủ của hắn.
Điều hắn sợ nhất bây giờ là đối thủ của hắn không tuân theo võ đức, đánh hội đồng.
Bên trong tầng tám, không cần chờ bao lâu, cách đó không xa có một trận pháp chuyển động, một người đàn ông mặc cơ giáp chậm rãi xuất hiện.
Cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân không có bất kì lời nói nhảm nào, đột nhiên đánh đến một quyền, trong phút chốc, một quả đấm bằng cơ giáp to như quả núi đánh thẳng vào mặt Diệp Quân.
Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Ầm!
Xì!
Quả đấm cơ giáp nứt ra, nhưng mà Diệp Quân liên tiếp lùi về gần trăm trượng.
Diệp Quân nhìn cơ giáp, hơi kinh ngạc.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Rất nhanh, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ tham lam.
Một người muốn cơ giáp của đối phương.
Một người muốn kiếm của đối phương.
Người đàn ông cơ giáp đột nhiên bay lên trời, hai tay dang ra, trong phút chốc, cơ giáp trên người gã đột nhiên biến thành một trận giáp, sau đó hóa thành những đường ống đen như mực xuất hiện xung quanh hắn, đường kính hàng chục thước.
Có khoảng hơn mười ngàn cây!
Gã nhìn Diệp Quân, sắc mặt đỏ bừng, gầm lên: “Nã pháo!”
Diệp Quân: “…”
Chương 2785: Ta chịu thua!
Nổ súng!
Âm thanh vừa vang lên, hơn mười nghìn tia laser lập tức bay nhanh về phía Diệp Quân.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn cầm kiếm quơ nhanh, từng tia kiếm khí bay về phía những tia laser kia, chỉ trong nháy mắt, thời không hư vô này vang vọng những tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số mảnh vụn của kiếm khí và tia laser bắn tung toé khắp nơi, vô cùng đáng sợ.
Ong!
Một tiếng kiếm reo bỗng dưng vang vọng khắp đất trời, ngay sau đó, một tia kiếm quang đánh vỡ mọi thứ, thế như chẻ tre lao đến trước mặt người đàn ông cơ giáp kia, con ngươi người đàn ông co lại, gã ta khoanh tay, gào thét: “Thiên Ngự!”
Chỉ trong nháy mắt, những cơ giáp xung quanh gã ta thoáng chốc tập hợp lại thành một lá chắn lớn ngăn chặn trước mặt, mà lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thoáng chốc xuyên thủng lá chắn, nhưng trong lá chắn lại bộc phát sóng xung kích đáng sợ, lập tức đánh bay Diệp Quân!
Sau khi lùi lại gần nghìn trượng, Diệp Quân dừng bước, hắn ngạc nhiên nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, vì không ngờ thứ đó lại có phản lực.
Không phải hắn bị sức mạnh của đối phương làm bị thương, mà là bị thương bởi sức mạnh của chính mình!
Diệp Quân nhìn lá chắn cơ giáp của người đàn ông trước mặt, thầm thấy khiếp sợ, tên này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.
Mà lúc này, người đàn ông cơ giáp kia cũng rất ngạc nhiên, vì kiếm của Diệp Quân đã khiến cơ giáp của gã ta nứt ra.
Gã ta sợ hãi nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân, mẹ kiếp, tên này lợi hại thật!
Cổ tay Diệp Quân nhẹ nhàng di chuyển, tiếng kiếm reo vang vọng, ngay sau đó, một tia kiếm quang đã chém tới trước mặt người đàn ông cơ giáp, người đàn ông nheo mắt, hai tay chắp lại: “Hợp giáp”.
Vừa dứt lời, lá chắn cơ giáp trước mặt gã ta bỗng biến thánh một bộ áo giáp bao trùm lên người, cùng lúc đó, hai cách tay gã ta bộc phát ra những tia hồng mang đáng sợ, gã ta giơ cao hai cánh tay, sau đó đập mạnh xuống, sau động tác đó, hai sức mạnh đáng sợ cuốn tới như mấy triệu ngọn núi lửa đồng thời phun trào.
Ầm!
Một âm thanh lớn chấn động đất trời vang vọng trong thời không hư vô này, khiến toàn bộ thời không lần lượt vỡ tan.
Nhưng chiêu kiếm đó của Diệp Quân vẫn đâm thủng sức mạnh kia, sau đó chém lên hai cánh tay của người đàn ông, tạo thành một tiếng rắc.
Hai cánh tay của người đàn ông kia lập tức nứt ra, sắc mặt người đàn ông thay đổi, gã ta vội vàng lùi nhanh về phía sau, lùi tận mấy nghìn trượng. Diệp Quân còn muốn tiếp tục xuất kiếm nhưng người đàn ông kia đã vội vàng nói: “Dừng lại, không đánh nữa, ta chịu thua”.
Diệp Quân dừng lại.
Người đàn ông nhìn hai cánh tay đã bị nứt ra của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi, cơ giáp này là đế giáp cực phẩm, đánh đổi bằng cả đời của gia tộc bọn họ, nếu bị phá vỡ ở đây thì gã ta sẽ thật sự trở thành tội đồ của gia tộc rồi.
Vì thế gã ta dứt khoát chịu thua.
Diệp Quân cất lời: “Cái này của huynh là giáp gì vậy? Rất lợi hại”.
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Quân: “Đế giáp cực phẩm”.
Diệp Quân tò mò: “Đế giáp cực phẩm á?”
Người đàn ông gật đầu: “Đây là do nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta chế tạo ra… Huynh chưa từng nghe nói tới nó à?”
Diệp Quân đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông nhìn hắn, sau đó nói: “Nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta là nền văn minh khoa học kỹ thuật, khác với nền văn minh võ đạo của các huynh”.
Diệp Quân tò mò: “Loại giáp này còn phân chia cấp bậc nữa à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, cái của ta là cấp bậc Đế, trên nó còn có cấp Tiên, cấp Tinh Vực, cấp Vũ Trụ, mỗi cấp lớn lại chia thành ba cảnh giới nhỏ là hạ phẩm, trung phẩm, cực phẩm…”
Diệp Quân hỏi: “Thứ này trị giá bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông đáp: “Một món cơ giáp cấp Đế cực phẩm ít nhất cũng có giá hơn mười ba triệu đế tinh cực phẩm!”
Hơn mười ba triệu viên!
Diệp Quân thầm kinh ngạc, mẹ kiếp, đắt thế. Hắn lại quan sát người đàn ông cơ giáp một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông nhất thời đề phòng: “Ta đầu hàng rồi mà”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Nếu là một món cấp Tiên cực phẩm thì sao?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Một món cấp Tiên cực phẩm giá thấp nhất cũng là năm mươi triệu viên đế tinh cực phẩm, nếu kết hợp với ‘vĩnh động tinh’ thì chính là bảo vật vô giá”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Vĩnh động tinh là cái gì?”
Rõ ràng người đàn ông sợ bị hắn cướp, vì thế hỏi gì đáp nấy: “Đó là một loại tinh thạch đặc biệt, bên trong chứa đựng năng lượng đặc biệt, hơn nữa còn có thể không ngừng tái sinh, một bộ cơ giáp cấp Tiên cực phẩm kết hợp với vĩnh động tinh thì giá trị thậm chí còn không thua kém gi một món cơ giáp cấp Tinh Vực”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nói cách khác, loại cơ giáp này của các huynh cần phải tiêu hao tinh thạch?”
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Mỗi tháng đều phải bổ sung năng lượng, hơn nữa cách mười năm là phải bảo dưỡng một lần, rất tốn kém”.
Diệp Quân gật đầu, cũng đúng, nếu thứ này không có khuyết điểm thì e rằng nền văn minh Vĩnh Sinh kia đã vô địch luôn rồi.
Người đàn ông chợt nói: “Thanh kiếm đó của huynh là gì? Sao lại có thể đâm thủng cơ giáp của ta”.
Diệp Quân cười đáp: “Kiếm Thanh Huyên do ta chế tạo ra… À không, do cô cô của ta chế tạo ra”.
Người đàn ông nói với nét mặt nặng nề: “Thanh kiếm này của huynh thật sự rất lợi hại”.
Diệp Quân hỏi: “Huynh đệ xưng hô thế nào?”
Người đàn ông đáp: “Tu Lăng”.
Diệp Quân cười nói: “Tu Lăng huynh, ta thấy khá tò mò, tất cả mọi người trong nền văn minh Vĩnh Sinh của huynh đều sử dụng cơ giáp hay vẫn có người luyện võ, sau đó kết hợp với cơ giáp?”
Tu Lăng nói: “Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều sử dụng cơ giáp, có một vài người sử dụng cơ hạm, cũng có những người như huynh nói, vừa tu luyện theo nền văn minh võ đạo vừa sử dụng cơ giáp, nhưng những người như thế khá hiếm gặp, có điều một khi tu luyện được thì sẽ rất đáng sợ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tu Lăng nhìn mấy vết kiếm trên cơ giáp của mình, lại nghĩ tới tiền sửa chữa, cảm thấy hơi đau lòng, gã ta lắc đầu, sau đó nói: “Huynh đi đánh nhau với tên điên kia đi!”
Dứt lời, gã ta xoay người biến mất.
Diệp Quân không đi đến tầng tiếp theo mà rời khỏi tháp Vũ Thánh, hắn vượt ải quá nhanh, nếu cứ vượt qua liên tục như thế chắc chắn sẽ khiến người ta để ý.
Vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn!
Sắp đặt sao?
Coi nền văn minh Toại Minh là con cờ sao?
Nghe những gì Toại Cổ Kim nói, mọi người ở trong điện đều biến sắc, nhưng ngay sau đó là sự hoài nghi, ai có năng lực biến nền văn minh Toại Minh thành con cờ cơ chứ?
Nhưng câu này là do Toại Cổ Kim nói, nên mặc dù trong lòng bọn họ đều hoài nghi, nhưng lại không có ai dám đứng ra chất vấn.
Toại Cổ Kim cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong các, mọi người đều khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đi ra ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này bầu trời đã xuất hiện những đám mây dày đặc đen như mực, đang chầm chậm bay lên phía trên trời. Chẳng bao lâu, đám mây đen dày đặc đã phong tỏa cả bầu trời, ngay sau đó, một tia sét xé tan trời…
Giông bão sắp đến rồi!
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ trôi về quá khứ.
Cách đây không lâu, một cô gái tự xưng là Ác Đạo đột nhiên tới nền văn minh Toại Minh, dùng sức mạnh vô địch để quét sạch vô số cường giả đỉnh cao của nền văn minh Toại Minh lúc đó. Hơn nữa còn hai lần đánh bại võ quan đứng đầu của nền văn minh Toại Minh. Mà sau khi kiểm chứng thân phận, thì quả thực cô ta chính là người được sinh ra từ cây sinh mệnh của nền văn minh Toại Minh. Chỉ có điều, là do cây con của cây sinh mệnh sinh ra.
Rồi sau đó, vị Ác Đạo này lại thông qua cuộc thí luyện của quan chấp hành đứng đầu. Cuối cùng trở thành quan chấp hành đứng đầu mới của Cựu Thổ.
Ở đáy lòng cô ta vẫn luôn nghi ngờ và thận trọng với vị quan chấp hành đứng đầu bỗng dưng xuất hiện này. Bởi vì mục đích của đối phương chính là vì chức vị quan chấp hành đứng đầu này mà tới. Nhưng cô ta không có chứng cứ, vậy nên không thể làm gì được, bởi vì cho dù là cô ta, cũng đều có phần kiêng dè thực lực của cô gái này.
Ác Đạo!
Hơn nữa còn là thiện ác cùng tồn tại, không chỉ có thể hấp thụ được ác của vũ trụ các vũ trụ đã đi qua, còn có thể hấp thụ được thiện của vũ trụ đó.
Đối phương xuất hiện quá đường đột, hơn nữa lại trực tiếp trở thành quan chấp hành đứng đầu. Cô ta gần như có thể kết luận rằng, đối phương đến đây nhất định là có mục đích.
Bây giờ, sự xuất hiện của Diệp Quân càng khiến cô ta bất an hơn.
Hai người này cùng đến từ một nơi!
Là trùng hợp sao?
Còn có Tiểu Tháp đó…
Nó không phải là của Bi Tâm Từ, nàng ấy không giống với những người khác ở trong các. Nàng ấy là người từng trải, có thể nói thực lực và kiến thức của nàng ấy đứng đầu nền văn minh Toại Minh cũng không quá. Cũng chính vì như vậy, nên cô ta chỉ cần nhìn qua là biết tòa Tiểu Tháp đó không phải là của Bi Tâm Từ. Bởi vì, cho dù là Bi Tâm Từ thì cũng không có khả năng chế tạo ra được một toà Tiểu Tháp như vậy. Huống hồ, việc mà Bi Tâm không thích làm nhất đó chính là nghiên cứu mấy thứ linh tinh này…
Nếu không phải của Bi Tâm Từ, vậy thì ai đã làm ra nó?
Còn nữa, thiếu niên kiếm tu đó đang sửa Đạo Trật Tự!
Điều này không khỏi khiến cô ta liên tưởng tới một chuyện…
Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Vũ trụ chung chủ!
Cũng chính là nói, rất có khả năng thiếu niên này là người của nền văn minh cường đại nào đó cố ý đẩy ra… Hay là nói là bồi dưỡng ra, mục đích chính là trở thành chủ nhân duy nhất của vũ trụ đó.
Mà nền văn minh Toại Minh có thể chỉ là một bàn đạp của đối phương!
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra. Lúc này, mưa từ trên trời đột nhiên trút xuống như thác. Trong phút chốc, màn mưa nối liền trời đất, cả thế giới là một khoảng hỗn độn.
Toại Cổ Kim nhìn lên trời, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Chức trách của cô ta, chính là bảo vệ nền văn minh Toại Minh!
Vì nền văn minh của mình, vì hàng tỷ con dân của nền văn minh Toại Minh, cho dù đối thủ có là thần, thì Toại Cổ Kim cô cũng sẽ chiến đấu tới cùng!
…
Dục Tiên Cư.
Sau khi Diệp Quân mặc xong quần áo rời khỏi Dục Tiên Cư, hắn ở trong thành đi dạo một vòng, muốn thăm dò tin tức của cô gái áo đỏ đó. Nhưng lại không có thu hoạch gì, hiển nhiên thân phận của cô gái áo đỏ đó còn thần bí hơn so với hắn tưởng tượng.
Chính vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức thần bí.
Hắn xoay người, ở cách đó không xa, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề có ý tốt.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm xuống.
Hắn biết, nền văn minh Toại Minh bắt đầu nhắm vào mình rồi.
Chính vào lúc này, người đàn ông đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển trục đột nhiên bay ra từ trong tay gã. Trong phút chốc, Diệp Quân và người đàn ông đó đều đồng thời biến mất, khi lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đã ở trong một khoảng thời không hư vô.
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Ngươi là người của nền văn minh Vĩnh Sinh, hay là của nền văn minh Cựu Thổ?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Ta là cha ngươi!”
Dứt lời, ông ta đã biến mất. Trong phút chốc, một luồng quyền mang vạn trượng như nước lũ lao thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ nheo mắt lại, tâm niệm vừa động, kiếm Thanh Huyên “xoạt” một tiếng bay ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, luồng quyền mang vạn trượng đó đã bị xé toạc ra trong nháy mắt, thanh kiếm vẫn tiếp tục lao thẳng, trực tiếp đâm vào trán của người đàn ông.
Hai mắt người đàn ông trợn tròn: “Ngươi… ngươi và ta cùng cảnh giới. Làm sao có thể…”
Diệp Quân phất tay.
Xoẹt!
Đầu của người đàn ông trực tiếp bay ra ngoài.
Một cột máu tươi phun ra!
Bị giết trong nháy mắt!
Tiểu Tháp nói: “Tiểu tử, ngươi rõ ràng biết gã bị người ta lợi dụng, tại sao còn giết gã, để cho người đằng sau được như ý?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không được phép sỉ nhục cha, người nào sỉ nhục nhất định phải chết!”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ta, nhẫn không gian của người đàn ông bay vào tay hắn, bên trong có hơn chục nghìn viên đế tinh cực phẩm.
Sau khi cất nhẫn không gian, tâm niệm hắn vừa động, kiếm Thanh Huyên chém ra. Lúc này thế giới vỡ vụn, hắn quay lại đường phố, thi thể của người đàn ông đó cũng quay về chỗ cũ.
Cùng với sự xuất hiện của thi thể này, đã lập tức gây ra một trận hỗn loạn.
Chương 2782: Muốn gì có đó
“Bốp bốp!”
Đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay. Ngay sau đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc trường bào màu bạc, khuôn mặt tươi cười: “Thực lực của huynh đài thật tốt, chỉ cần một kiếm mà đã có thể giết chết được đối thủ ở cùng cảnh giới. Lợi hại, lợi hai.”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, người đàn ông cười nói: “Tại hạ là Mục Huyền Hư, là người của nền văn minh Cựu Thổ.”
Mục Huyền Hư!
Dứt lời, xung quanh lập tức vang lên từng âm thanh khiếp sợ.
Một trong ba cao thủ kiệt xuất của Cựu Thổ!
Ba cao thủ kiệt xuất của Cựu Thổ lần lượt là Lý Nhược Xuyên của nền văn minh Vĩnh Sinh, Mục Huyền Hư của nền văn minh Cựu Thổ và Tùy U của nền văn minh Toại Minh.
Ba người này chính là những người yêu nghiệt nhất trong thế hệ thanh niên ngày nay của ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ.
Diệp Quân quan sát người đàn ông trước mặt một chút, hơi kinh ngạc. Bởi vì hắn không cảm nhận được cảnh giới của đối phương. Hắn nhìn qua thi thể ở trên mặt đất rồi sau đó lại nhìn người đàn ông: “Người của ngươi à?”
Mục Huyền Hư lắc đầu: “Gã là người của Cựu Thổ, nhưng không phải là người của ta. Người của ta sẽ không ngu dốt như vậy đâu, ngay cả chiêu trò gây chia rẻ đơn giản như vậy cũng không nhìn ra.”
Diệp Quân bật cười, chỉ số thông minh của người Cựu Thổ thật khiến hắn hơi bất ngờ.
Mục Huyền Hư cười nói: “Vị huynh đài này, hay là chúng ta cùng đi uống một chén?”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Mục Huyền Hư nói: “Mời.”
Chẳng bao lâu, hai người đã đến một quán rượu sang trọng.
Sau khi ngồi xuống, Mục Huyền Hư hỏi: “Diệp huynh, huynh đến từ vũ trụ bên dưới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Mục Huyền Hư lại hỏi: “Ta nghe nói, nền văn minh Toại Minh đã từng phát động “Đạo Chiếu” với huynh, nhưng huynh đã dùng thực lực của mình để chống đỡ lại đúng không?”
Diệp Quân khiêm tốn đáp: “Chỉ là may mắn mà thôi.”
Mục Huyền Hư cười nói: “Diệp huynh quá khiêm tốn rồi, có thể dùng thực lực ở cảnh giới Đại Đế chống lại Đạo Chiếu… Phải nói rằng, thực sự là bất khả chiến bại… Mới đầu ta cũng không tin, nhưng ban nãy nhìn thấy Diệp huynh rút kiếm ra thì ta đã tin rồi.”
Diệp Quân mỉm cười, rồi nói: “Mục huynh tới đây tìm ta, hẳn là có chuyện gì phải không?”
Mục Huyền Hư gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Diệp huynh, vốn là nền văn minh Cựu Thổ bọn ta chỉ vô tình can dự vào việc giữa huynh và nền văn minh Toại Minh. Nhưng, bọn ta lại không ngờ nền văn minh Toại Minh lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy, muốn cố ý khơi dậy sự mâu thuẫn giữa nền văn minh Cựu Thổ bọn ta và huynh…”
Dứt lời, khuôn mặt y trong nháy mắt trở lên lạnh lẽo, tức giận nói: “Thật đáng chết! Thực sự quá đáng chết!”
Diệp Quân hỏi: “Vậy Hách Nhi cô nương là người của nền văn minh Toại Minh sao?”
Mục Huyền Hư gật đầu: “Đúng vậy, thân phận của người này ở nền văn minh Cựu Thổ bọn ta cũng không thấp. Hơn nữa, người theo đuổi cũng rất nhiều, không ngờ cô ta lại đi nương nhờ nền văn minh Toại Minh… Bây giờ bọn ta đã nhốt cô ta lại rồi. Đợi sau khi nhận tội, chúng ta nhất định sẽ đến nền văn minh Toại Minh để yêu cầu một lời giải thích.”
Diệp Quân liếc nhìn Mục Huyền Hư, khẽ cười nói: “Thành thật mà nói, trước đó ta cũng khá lo lắng, bây giờ xem xa, sự lo lắng của ta lại là dư thừa rồi.”
Mục Huyền Hư cười hỏi: “Diệp huynh lo lắng nền văn minh Cựu Thổ bọn ta bị nền văn minh Toại Minh lợi dụng, sau đó đổ máu với Diệp huynh?”
Diệp Quân đáp: “Đúng vậy, nhưng bây giờ xem ra, là ta đã đánh giá thấp các người rồi.”
“Ha ha!”
Mục Huyền Hư bật cười: “Diệp huynh, nền văn minh Cựu Thổ bọn ta có thể tồn tại nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng trúng phải gian kế của kẻ khác chứ? Thực không dám giấu, khi nền văn minh Toại Minh nhắm vào Diệp huynh, bọn ta đã điều tra Diệp huynh rồi. Vì vậy, khi Diệp huynh vừa đến Cựu Thổ, bọn ta đã bắt đầu chú ý đến huynh. Chỉ là không thể ngờ được nền văn minh Toại Minh lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy, sử dụng thủ đoạn độc ác, càng không ngờ Hách Nhi lại là người của bọn chúng…”
Diệp Quân có phần tò mò hỏi: “Mục huynh, không phải ba nền văn minh của các người là mối quan hệ liên minh sao?”
Mục Huyền Hư cười đáp: “Vốn dĩ là những nền văn minh khác nhau, thì liên minh này làm sao có thể vững chắc được chứ? Chỉ là bởi vì có một vài nguyên nhân đặc biệt, do vậy, thể diện của bọn họ cũng có thể cho qua được, không phát sinh xung đột gì lớn. Nhưng sau lưng… giống như lần này, nếu như Hách Nhi kia không chịu nhận tội, vậy bọn ta cũng không thể làm gì được nền văn minh Toại Minh…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Cũng may, nền văn minh Cựu Thổ này đủ thông minh, nếu không tiểu tử ngươi thực sự lại phải trải qua ngày tháng bị bầm dập rồi.”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Mục Huyền Hư bỗng nhiên thấp giọng xuống: “Diệp huynh, huynh có biết Toại Cổ Kim không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết.”
Sắc mặt Mục Huyền Hư nghiêm trọng nói: “Người phụ nữ này chính là quan cố vấn đứng đầu của nền văn minh Toại Minh. Lần này chắc hẳn là do mưu kế của cô ta, mà cô ta nhất định sẽ không chịu để yên như vậy đâu. Do đó, huynh phải tuyệt đối cẩn thận.”
Toại Cổ Kim!
Diệp Quân gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Mục Huyền Hư bỗng nhiên nói: “Diệp huynh, nền văn minh Toại Minh sao lại muốn nhắm vào huynh vậy? Phải biết rằng, thần vật giống như Đạo Chiếu, chỉ dùng trong cuộc đại chiến giữa các nền văn minh… Trước nay chưa từng được sử dụng để nhắm vào con người.”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nói ra thì rất dài!”
Thấy Diệp Quân không nói, Mục Huyền Hư cũng không hỏi lại.
Một lát sau, Mục Huyền Hư hỏi: “Diệp huynh, sau này huynh có dự định gì?”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Chỉ có thể đi một bước, tính một bước vậy.”
Mục Huyền Hư cười nói: “Diệp huynh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đáng sợ như vậy rồi. Vừa hay nền văn minh Cựu Thổ ta đang chiêu mộ nhân tài. Diệp huynh có hứng thú gia nhập vào nền văn minh Cựu Thổ bọn ta không? Chỉ cần huynh đồng ý gia nhập thì tài nguyên tu luyện, phụ nữ, thiếu phụ, phụ nữ trưởng thành, dễ thương, hay trong trắng thuần khiết, muốn cái gì có cái đó.”
Chương 2783: Nhân đôi
Nghe Mộc Huyền Hư nói vậy, Diệp Quân lập tức nắm lấy cánh tay Mộc Huyền Hư, nghiêm túc nói: “Mục huynh nói cái gì mà phụ nữ với không phụ nữ, Diệp Quân ta, không phải loại người như vậy.”
Mục Huyền Hư cũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức nói xin lỗi, mà lúc này, Diệp Quân nói: “Bây giờ ta đồng ý gia nhập Cựu Thổ, sao huynh lại lạnh lùng như vậy?”
Mục Huyền Hư ngớ người, sau đó cười lớn: “Diệp huynh, hóa ra là người trong nghề!”
Diệp Quân cười to, một lát sau, hắn nghiêm mặt nói: “Mục huynh, ta có thể gia nhập nền văn minh Cựu Thổ thật ư?”
Nụ cười của Mục Huyền Hư dần dần tắt: “Tất nhiên là có thể, nền văn minh Cựu Thổ rất cần người tài, giống như Diệp huynh vậy, nếu huynh đồng ý gia nhập nền văn minh Cựu Thổ của ta, tất nhiên sẽ được trọng dụng và đào tạo.”
Diệp Quân cũng không nói gì nữa, cầm ly trà trên bàn lên uống một hớp, hai mắt sáng lên: “Đây là trà gì vậy?”
Mục Huyền Hư nhìn ly trà cười nói: “Đây là trà linh đạo của Cựu Thổ, được luyện chế từ lá của cây ‘Linh hư’, trong này còn chứa đế tiên nguyên và hỏa linh khí cùng với mấy loại linh khí khác, uống nó giúp tu vi của huynh tăng lên, đương nhiên, với cảnh giới của chúng ta mà nói, thứ đồ chơi này cũng chỉ dùng để tăng chút tu vi mà thôi.”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Nếu thứ này xuất hiện ở thế giới của ta chỉ sợ sẽ diễn ra tranh đoạt.”
Vừa nói, hắn vừa uống một ngụm.
Mục Huyền Hư nói: “Diệp huynh suy nghĩ thế nào rồi?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi cười nói: “Được.”
Mục Huyền Hư cười haha: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ta đại diện cho Cựu Thổ hoan nghênh Diệp huynh gia nhập.”
Diệp Quân nhìn Mục Huyền Hư cười nói: “Sau này phải nhờ Mục huynh quan tâm nhiều hơn.”
Vẻ mặt Mục Huyền Hư tươi cười: “Sau này đã là người nhà thì phải quan tâm lẫn nhau chứ!”
Diệp Quân gật đầu, hắn cầm bình trà tự rót cho mình một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Mục huynh, ta muốn hỏi thăm về một người.”
Mục Huyền Hư nói: “Ai?”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt bàn, trên bàn xuất hiện bức chân dung của người phụ nữ áo đỏ.
Mục Huyền Hư nhìn người phụ nữ áo đỏ, cau mày suy nghĩ một lúc lâu: “Chưa bao giờ thấy.”
Diệp Quân nói: “Địa vị của người này ở Cựu Thổ không tầm thường.”
Mục Huyền Hư vẫn lắc đầu: “Qủa thật chưa từng thấy.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Người phụ nữ này hoặc là không phải người của Cựu Thổ, hoặc là có thân phận cực cao ở Cựu Thổ, cao đến mức người bình thường không có cơ hội tiếp xúc.
Mà hiển nhiên là vế phía sau.
Tĩnh Chiêu!
Bây giờ người hắn lo lắng nhất chính là Tĩnh Chiêu, Tĩnh Chiêu đi theo người phụ nữ đó, về mặt an toàn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng người phụ nữ đó nhất định sẽ làm chuyện gì đó.
Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nữa, việc bây giờ hắn cần phải làm là nhanh chóng làm thực lực của mình tăng lên, nếu không, cho dù tìm được người phụ nữ đó, cũng không làm gì được.
Trừ việc khiến thực lực tăng lên, còn phải tìm đế mạch.
Linh khí trong Tiểu Tháp tiêu hao với tốc độ quá kinh khủng khiếp.
Đối với Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang cùng nền văn minh Bỉ Ngạn mà nói, bọn họ chưa từng thấy linh khí đế nguyên, mà bây giờ, toàn bộ Tiểu Tháp đều ngập tràn loại linh khí này, giống như một người độc thân 30 năm bỗng nhiên có bạn gái, còn không điên cuồng làm việc ư?
Tất nhiên, đây là do hắn nghĩ vậy.
Với hắn cũng có lợi, bởi vì dạo gần đây hắn cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng đang không ngừng tăng lên.
Thật ra bây giờ hắn đã có thể không cần tu luyện, bởi vì nghìn tỷ sinh linh sẽ giúp hắn tu luyện, bọn họ càng mạnh, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng mạnh theo.
Dĩ nhiên, hắn cũng rất cảnh giác, bởi vì cảm giác này rất khiến người khác lệ thuộc vào nó, mà một khi đã lệ thuộc vào sức mạnh này, trực giác nói cho hắn biết, hắn sẽ lầm đường lạc lối, vì vậy, lần này mà nói, hắn phải vô cùng cẩn thận.
Diệp Quân đột nhiên nhìn Mục Huyền Hư: “Mục huynh, ở Cựu Thổ có chỗ nào tu luyện không?”
Mục Huyền Hư không cần suy nghĩ lập tức nói: “Tháp Vũ Thánh.”
Diệp Quân hiếu kì: “Đó là ở đâu?”
Mục Huyền Hư nói: “Đó là nơi ba nền văn minh liên thủ cùng nhau chế tạo ra một chỗ để tu luyện gồm có chín tầng, sức mạnh mỗi tầng đều không đồng nhất, càng đi lên, người ở bên trong lại càng mạnh, người chiến thắng sẽ trở thành người bảo vệ, chỉ cần có thể giữ vững thành tích trong một tháng thì có thể đạt được tiên nguyên tinh, không chỉ có thể tu luyện, còn có thể kiếm tiền, là nơi tất cả tu sĩ đều yêu thích.”
Diệp Quân nhất thời cảm thấy hứng thú: “Ta đi đến đó được không?”
Mục Huyền gật đầu: “Được.”
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn đi xem thử.”
Mục Huyền nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu: “Diệp huynh thiếu tiền ư?”
Diệp Quân gật đầu “Vô cùng thiếu.”
Mục Huyền Hư đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bên trong này có một đế nguyên mạch cực phẩm.”
Diệp Quân sửng sốt.
Mục Huyền cười nói: “Huynh lấy mà dùng đi, sau này huynh giàu, thì trả lại cho ta.”
Diệp Quân vội nói: “Mục huynh, huynh làm vậy khiến ta xấu hổ lắm?”
Mục Huyền Hư nói: “Không có gì phải xấu hổ cả, bây giờ huynh đã gia nhập Cựu Thổ của chúng ta, vậy chính là người của chúng ta rồi, tháp Thánh Vũ và Thành Nam, huynh có thể đến đó bất cứ lúc nào, ta phải quay về một chuyến, đợi ta xử lý xong công việc, ta sẽ đi tìm huynh.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Mục Huyền Hư cười, sau đó đứng dậy biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên bàn, lúc này Tháp gia, đột nhiên nói: “Người này tốt nhỉ!”
Diệp Quân cười nói: “Đúng là như vậy.”
Vừa nói, hắn vừa thu hồi nhẫn không gian, rồi rời khỏi quán rượu, sau đó chạy thẳng đến tháp Thánh Vũ, hắn đột nhiên nói: “Tháp gia, còn quả cầu ghi hình đám mây không?”
Tiểu Tháp nói: “Có, sao vậy, ngươi muốn ghi hình ư?”
Diệp Quân cười, không nói gì, hắn biến mất ở nơi xa.
Chốc lát sau, hắn đã đi đến tháp Thánh Vũ, tháp Thánh Vũ cao chín tầng được xây dựng cực kì hùng vĩ, bởi ba nền văn minh, vì vậy, người của ba nền văn minh này có thể tự do ra vào đây để tu luyện, nhưng mà, người ngoài thì không được.
Bây giờ hắn chưa có chứng nhận thân phận của nền văn minh Cựu Thổ, vẫn còn là người ngoài, vì vậy nếu muốn đi vào đó tu luyện, thì phải đưa tiền!
Mười ngàn đế tinh cực phẩm chỉ để tu luyện trong một tháng!
Một tháng!
Cả người Diệp Quân tê rần.
Đúng là quá đắt.
Hắn giết mấy người, được một ít cực phẩm đế tinh, còn tưởng rằng mình đã là người giàu có của Cựu Thổ, không ngờ, mình nghèo như vậy.
Mặc dù đắt, nhưng hắn vẫn nộp mười ngàn đế tinh cực phẩm.
Bởi vì nếu hắn có thể kiên trì ở tầng thứ ba trong vòng một tháng, như vậy hắn có thể kiếm được năm chục ngàn đế tinh cực phẩm, mà nếu ở tầng thứ chín một tháng, thì hắn có thể kiếm được hai trăm ngàn đế tinh cực phẩm, cùng với mười ngàn tiên nguyên tinh.
Tiên nguyên tinh là một loại cực phẩm còn trân quý hơn cả đế tinh cực phẩm, một quả có thể đổi hai mươi cực phẩm đế tinh.
Mà nếu có thể kiên trì bảo vệ trong hai tháng, còn có thể nhận thêm 30%.
Có thể nhân đôi vô hạn!
Chương 2784: Tham lam
Diệp Quân cười, cái này giúp hắn tìm ra đường tắt để kiếm tiền nhanh hơn.
Sau khi nộp tiền, hắn chạy thẳng vào tầng thứ nhất, mới vừa gia nhập tầng thứ nhất, đây là một thế giới hư vô, vô biên vô tận, không gian cực kì vững chắc.
Không cần chờ lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Cảnh giới Đại Đế!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Người ngoại giới?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Người đàn ông cười sau đó nói: “Người ngoại giới cũng dám đến đây khiêu chiến sao?”
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay người đàn ông, im lặng, lúc bước vào, hắn đã quên đọc nội quy.
Cũng không biết nơi này có cho phép cướp đồ hay không.
Thử nhìn một chút!
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Bắt đầu được chưa?”
Người đàn ông cười nói: “Lúc nào cũng có thể.”
Diệp Quân gật đầu nói: “Bao giờ chúng ta dừng lại?”
“Ha ha!”
Người đàn ông đột nhiên cười lớn: “Ngươi yên tâm, ta không giết người, đến đi.”
Còn chưa dứt lời, một kiếm đã cắm vào giữa chân mày gã.
Giọng nói người đàn ông còn chưa dứt.
Thất bại!
Vẻ mặt người đàn ông đầy ngơ ngác.
Chân mày Diệp Quân khẽ nhíu, bất mãn nói: “Nhìn ngươi giả bộ, làm ta sợ đến mức phải dùng hai phần sức mạnh.”
Người đàn ông: “???”
Diệp Quân đột nhiên rút ra nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó tỉnh bơ vứt vào trong Tiểu Tháp.
Người đàn ông: “…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông vẫn đang ngơ ngác, hơi bất mãn: “Bên trong nhẫn không gian chỉ có ba chục ngàn đế tinh cực phẩm, ngươi thật là nghèo.”
Vẻ mặt người đàn ông bỗng nhiên tối sầm xuống, mẹ kiếp, ngươi đúng là quá đáng! Nếu không phải kiếm của hắn để ở giữa chân mày, gã thật muốn mắng chửi người.
Diệp Quân không dây dưa cùng gã nữa, đi tiếp lên tầng tiếp theo.
“Vãi!”
Sau khi Diệp Quân, rời khỏi tầng thứ nhất, người đàn ông tức giận mắng chửi, giận đến mức đau cả hai hòn trứng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, gã mới cảm thấy khiếp sợ.
Chỗ này có thể động sát chiêu, nói cách khác đối phương đã nhẹ tay.
“Ôi!”
Người đàn ông khẽ thở dài, coi như của đi thay người vậy.
Tầng thứ hai, Diệp Quân đợi một lúc, có một người đàn ông xuất hiện cách hắn không xa, một khắc sau, thân thể hắn trở nên hư ảo, trong phút chốc, trong thiên địa xuất hiện vô số tàn ảnh, khu vực chỗ Diệp Quân đúng bị chém thành vô số mảnh vụn.
Lúc này, Diệp Quân rút kiếm ra.
Vèo!
Kiếm này rút ra, tất cả tàn ảnh trong thiên địa đều bị chém nát tan tành.
Trước mặt Diệp Quân, có một người đàn ông đang đứng, tay phải của người đàn ông đang làm động tác công kích, mà giữa chân mày gã ta, có một thanh kiếm.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch.
Diệp Quân thẳng tay lấy nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó đi về phía xa: “Tháp gia, có phải chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của mình rồi hay không?”
Tiểu Tháp nói: “Chắc là vậy.”
Diệp Quân nói: “Có muốn đi dạo không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Người đừng tìm đường chết.”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng, hay là chúng ta làm việc đàng hoàng đi! Phải kiếm tiền trước.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi tới tầng thứ ba.
Mới vừa lên đến tầng thứ ba, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, người đàn ông nhìn hắn: “Kiếm tu?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt đã rơi vào nhẫn không gian trên tay người đàn ông mặc đồ trắng.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Muốn nhẫn không gian của ta sao?”
Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông mặc đồ trắng mỉm cười nói: “Đến lấy đi!”
Xì!
Dứt lời, thanh kiếm đã chém tan không gian, để ở giữa chân mày gã.
Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng.
Diệp Quân chậm rãi lấy nhẫn không gian của người đàn ông mặc đồ trắng xuống, hắn đi về một phía, khẽ nói: “Sao trình độ của Đại Đế ở Cựu Thổ lại kém cỏi như vậy? Ta còn chưa dùng đến hai phần sức mạnh nữa!”
Người đàn ông mặc đồ trắng: “…”
Không đến nửa khắc đồng hồ, Diệp Quân đã đến tầng thứ tám.
Càn quét toàn bộ!
Kiếm của hắn là Đại Đế, bản thân hắn cũng là Đại Đế, hơn nữa bọn họ đã hợp đạo, có thể nói, sức chiến đấu thực sự của hắn cho dù là ở Cựu Thổ, cũng đã đạt đến cảnh giới cao cấp, cộng thêm hắn còn có kiếm Thanh Huyên, khắp nơi không có ai là đối thủ của hắn.
Điều hắn sợ nhất bây giờ là đối thủ của hắn không tuân theo võ đức, đánh hội đồng.
Bên trong tầng tám, không cần chờ bao lâu, cách đó không xa có một trận pháp chuyển động, một người đàn ông mặc cơ giáp chậm rãi xuất hiện.
Cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân không có bất kì lời nói nhảm nào, đột nhiên đánh đến một quyền, trong phút chốc, một quả đấm bằng cơ giáp to như quả núi đánh thẳng vào mặt Diệp Quân.
Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Ầm!
Xì!
Quả đấm cơ giáp nứt ra, nhưng mà Diệp Quân liên tiếp lùi về gần trăm trượng.
Diệp Quân nhìn cơ giáp, hơi kinh ngạc.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Rất nhanh, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ tham lam.
Một người muốn cơ giáp của đối phương.
Một người muốn kiếm của đối phương.
Người đàn ông cơ giáp đột nhiên bay lên trời, hai tay dang ra, trong phút chốc, cơ giáp trên người gã đột nhiên biến thành một trận giáp, sau đó hóa thành những đường ống đen như mực xuất hiện xung quanh hắn, đường kính hàng chục thước.
Có khoảng hơn mười ngàn cây!
Gã nhìn Diệp Quân, sắc mặt đỏ bừng, gầm lên: “Nã pháo!”
Diệp Quân: “…”
Chương 2785: Ta chịu thua!
Nổ súng!
Âm thanh vừa vang lên, hơn mười nghìn tia laser lập tức bay nhanh về phía Diệp Quân.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn cầm kiếm quơ nhanh, từng tia kiếm khí bay về phía những tia laser kia, chỉ trong nháy mắt, thời không hư vô này vang vọng những tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số mảnh vụn của kiếm khí và tia laser bắn tung toé khắp nơi, vô cùng đáng sợ.
Ong!
Một tiếng kiếm reo bỗng dưng vang vọng khắp đất trời, ngay sau đó, một tia kiếm quang đánh vỡ mọi thứ, thế như chẻ tre lao đến trước mặt người đàn ông cơ giáp kia, con ngươi người đàn ông co lại, gã ta khoanh tay, gào thét: “Thiên Ngự!”
Chỉ trong nháy mắt, những cơ giáp xung quanh gã ta thoáng chốc tập hợp lại thành một lá chắn lớn ngăn chặn trước mặt, mà lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thoáng chốc xuyên thủng lá chắn, nhưng trong lá chắn lại bộc phát sóng xung kích đáng sợ, lập tức đánh bay Diệp Quân!
Sau khi lùi lại gần nghìn trượng, Diệp Quân dừng bước, hắn ngạc nhiên nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, vì không ngờ thứ đó lại có phản lực.
Không phải hắn bị sức mạnh của đối phương làm bị thương, mà là bị thương bởi sức mạnh của chính mình!
Diệp Quân nhìn lá chắn cơ giáp của người đàn ông trước mặt, thầm thấy khiếp sợ, tên này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.
Mà lúc này, người đàn ông cơ giáp kia cũng rất ngạc nhiên, vì kiếm của Diệp Quân đã khiến cơ giáp của gã ta nứt ra.
Gã ta sợ hãi nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân, mẹ kiếp, tên này lợi hại thật!
Cổ tay Diệp Quân nhẹ nhàng di chuyển, tiếng kiếm reo vang vọng, ngay sau đó, một tia kiếm quang đã chém tới trước mặt người đàn ông cơ giáp, người đàn ông nheo mắt, hai tay chắp lại: “Hợp giáp”.
Vừa dứt lời, lá chắn cơ giáp trước mặt gã ta bỗng biến thánh một bộ áo giáp bao trùm lên người, cùng lúc đó, hai cách tay gã ta bộc phát ra những tia hồng mang đáng sợ, gã ta giơ cao hai cánh tay, sau đó đập mạnh xuống, sau động tác đó, hai sức mạnh đáng sợ cuốn tới như mấy triệu ngọn núi lửa đồng thời phun trào.
Ầm!
Một âm thanh lớn chấn động đất trời vang vọng trong thời không hư vô này, khiến toàn bộ thời không lần lượt vỡ tan.
Nhưng chiêu kiếm đó của Diệp Quân vẫn đâm thủng sức mạnh kia, sau đó chém lên hai cánh tay của người đàn ông, tạo thành một tiếng rắc.
Hai cánh tay của người đàn ông kia lập tức nứt ra, sắc mặt người đàn ông thay đổi, gã ta vội vàng lùi nhanh về phía sau, lùi tận mấy nghìn trượng. Diệp Quân còn muốn tiếp tục xuất kiếm nhưng người đàn ông kia đã vội vàng nói: “Dừng lại, không đánh nữa, ta chịu thua”.
Diệp Quân dừng lại.
Người đàn ông nhìn hai cánh tay đã bị nứt ra của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi, cơ giáp này là đế giáp cực phẩm, đánh đổi bằng cả đời của gia tộc bọn họ, nếu bị phá vỡ ở đây thì gã ta sẽ thật sự trở thành tội đồ của gia tộc rồi.
Vì thế gã ta dứt khoát chịu thua.
Diệp Quân cất lời: “Cái này của huynh là giáp gì vậy? Rất lợi hại”.
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Quân: “Đế giáp cực phẩm”.
Diệp Quân tò mò: “Đế giáp cực phẩm á?”
Người đàn ông gật đầu: “Đây là do nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta chế tạo ra… Huynh chưa từng nghe nói tới nó à?”
Diệp Quân đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông nhìn hắn, sau đó nói: “Nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta là nền văn minh khoa học kỹ thuật, khác với nền văn minh võ đạo của các huynh”.
Diệp Quân tò mò: “Loại giáp này còn phân chia cấp bậc nữa à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, cái của ta là cấp bậc Đế, trên nó còn có cấp Tiên, cấp Tinh Vực, cấp Vũ Trụ, mỗi cấp lớn lại chia thành ba cảnh giới nhỏ là hạ phẩm, trung phẩm, cực phẩm…”
Diệp Quân hỏi: “Thứ này trị giá bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông đáp: “Một món cơ giáp cấp Đế cực phẩm ít nhất cũng có giá hơn mười ba triệu đế tinh cực phẩm!”
Hơn mười ba triệu viên!
Diệp Quân thầm kinh ngạc, mẹ kiếp, đắt thế. Hắn lại quan sát người đàn ông cơ giáp một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông nhất thời đề phòng: “Ta đầu hàng rồi mà”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Nếu là một món cấp Tiên cực phẩm thì sao?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Một món cấp Tiên cực phẩm giá thấp nhất cũng là năm mươi triệu viên đế tinh cực phẩm, nếu kết hợp với ‘vĩnh động tinh’ thì chính là bảo vật vô giá”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Vĩnh động tinh là cái gì?”
Rõ ràng người đàn ông sợ bị hắn cướp, vì thế hỏi gì đáp nấy: “Đó là một loại tinh thạch đặc biệt, bên trong chứa đựng năng lượng đặc biệt, hơn nữa còn có thể không ngừng tái sinh, một bộ cơ giáp cấp Tiên cực phẩm kết hợp với vĩnh động tinh thì giá trị thậm chí còn không thua kém gi một món cơ giáp cấp Tinh Vực”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nói cách khác, loại cơ giáp này của các huynh cần phải tiêu hao tinh thạch?”
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Mỗi tháng đều phải bổ sung năng lượng, hơn nữa cách mười năm là phải bảo dưỡng một lần, rất tốn kém”.
Diệp Quân gật đầu, cũng đúng, nếu thứ này không có khuyết điểm thì e rằng nền văn minh Vĩnh Sinh kia đã vô địch luôn rồi.
Người đàn ông chợt nói: “Thanh kiếm đó của huynh là gì? Sao lại có thể đâm thủng cơ giáp của ta”.
Diệp Quân cười đáp: “Kiếm Thanh Huyên do ta chế tạo ra… À không, do cô cô của ta chế tạo ra”.
Người đàn ông nói với nét mặt nặng nề: “Thanh kiếm này của huynh thật sự rất lợi hại”.
Diệp Quân hỏi: “Huynh đệ xưng hô thế nào?”
Người đàn ông đáp: “Tu Lăng”.
Diệp Quân cười nói: “Tu Lăng huynh, ta thấy khá tò mò, tất cả mọi người trong nền văn minh Vĩnh Sinh của huynh đều sử dụng cơ giáp hay vẫn có người luyện võ, sau đó kết hợp với cơ giáp?”
Tu Lăng nói: “Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều sử dụng cơ giáp, có một vài người sử dụng cơ hạm, cũng có những người như huynh nói, vừa tu luyện theo nền văn minh võ đạo vừa sử dụng cơ giáp, nhưng những người như thế khá hiếm gặp, có điều một khi tu luyện được thì sẽ rất đáng sợ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tu Lăng nhìn mấy vết kiếm trên cơ giáp của mình, lại nghĩ tới tiền sửa chữa, cảm thấy hơi đau lòng, gã ta lắc đầu, sau đó nói: “Huynh đi đánh nhau với tên điên kia đi!”
Dứt lời, gã ta xoay người biến mất.
Diệp Quân không đi đến tầng tiếp theo mà rời khỏi tháp Vũ Thánh, hắn vượt ải quá nhanh, nếu cứ vượt qua liên tục như thế chắc chắn sẽ khiến người ta để ý.
Vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn!
Bình luận facebook