-
Chương 2791-2795
Chương 2791: Cho ta một lý do đi!
Sắc mặt Diệp Quân vô cùng u ám, Hách Nhi kia chỉ là nguỵ trang dùng để đánh lạc hướng hắn, kẻ phản bội thật sự của nền văn minh Cựu Thổ là Mục Huyền Hư này.
Hắn thật sự hơi bất ngờ.
Mục Huyền Hư này là người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ ở Cựu Thổ, mà y lại là người của nền văn minh Toại Minh, hơn nữa còn sẵn sàng dùng cái chết hãm hại hắn!
Thật sự là diệt cả thần hồn!
Sao Toại Cổ Kim đó có thể làm được chứ?
Mục Huyền Hư này đúng là đủ độc.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp chợt cất lời: “Con mẹ nó, không ngờ tên này làm thế chỉ vì hãm hại ngươi”.
Diệp Quân không nói gì, trong lòng thầm suy tính.
“Ngươi rất đáng chết!”
Lúc này, một cường giả của nền văn minh Cựu Thổ phía xa bỗng gào thét, sau đó, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân từ xa, trong nháy mắt, thời không nơi Diệp Quân đứng nổ tung, mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lùi về sau mấy chục trượng, cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên quay lại trong tay hắn.
Hắn vừa dừng lại, một sức mạnh đáng sợ ngay lập tức phả vào mặt.
Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.
Oanh!
Khi kiếm chém xuống, ông lão kia bị một tia kiếm quang chém bay.
Sau khi dừng lại, ông lão tỏ vẻ sợ hãi, vì kiếm của Diệp Quân đã chém rách cánh tay của ông ta. Ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân bằng ánh mắt kiêng dè. Người còn lại thấy ông lão bị đẩy lui bằng một kiếm cũng rất kinh ngạc.
Lúc này, Diệp Quân xoay người chạy đến đại điện tông môn ở phía xa, nhưng ngay sau đó, thần linh tướng kia đã bổ trường đao trong tay về phía hắn. Thực lực của thần linh tướng này mạnh hơn ông lão kia rất nhiều, chiêu đao khiến đất trời xung quanh cũng trở nên hư ảo và trong suốt.
Nét mặt Diệp Quân không chút cảm xúc, hắn lại vung tay chém thêm một kiếm nữa.
Rắc!
Sau một tiếng gãy chói tai, thanh trường đao trong tay thần linh tướng kia nứt ra, sức mạnh cường đại khiến nó liên tục lùi lại.
Mà lúc này, Diệp Quân tung người nhảy lên, hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở cách đó không xa.
Sau khi thần linh tướng kia lấy lại tinh thần, Diệp Quân đã chạy tới đại điện, thần linh tướng lập tức đuổi theo, nhưng khi đến gần toà đại điện, dường như cảm nhận được điều gì đó, nó bỗng dưng dừng lại rồi cung kính lùi xuống.
Lúc này, cao thủ của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đang định xông lên thì thần linh tướng kia lập tức chém một đao về phía bọn họ.
Thấy thần linh tướng bổ mạnh đao về phía mình, sắc mặt ông lão thay đổi, không dám coi thường, vội vàng ra tay chống đỡ.
Trong đại điện.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, ở đó có tượng của một người đàn ông trung niên, hai tay chắp sau lưng, nét mặt điềm tĩnh.
Ngoài pho tượng này ra, đại điện trống rỗng không có gì cả, vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Quân nhìn pho tượng kia: “Tiền bối”.
Pho tượng bỗng khẽ rung lên, sau đó có một hư hồn chậm rãi bay ra.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Đạo Trật Tự, hơn nữa còn đã thành lập đạo thống, thú vị đấy”.
Diệp Quân cất lời: “Tiền bối để một hư hồn ở lại đây chắc là có ý đồ, không biết vãn bối có thể góp chút sức nhỏ bé cho tiền bối không?”
Người đàn ông trung niên bật cười: “Tên nhóc con gian trá này, ngươi muốn có được tất cả truyền thừa của Thiên Cực Tông chúng ta thì cứ việc nói thẳng”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là vãn bối muốn thế”.
Bây giờ hắn đang thiếu tiền và thần vật nhất, nếu có thể có được tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông, thì thực lực của Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn sẽ được nâng cao lên nhiều.
Tiền!
Hắn chưa từng nghèo thế này bao giờ!
Người đàn ông trung niên cười nói với Diệp Quân: “Cho ta một lý do đi”.
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Tiền bối sẽ không gặp được ai ưu tú hơn ta đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân một lát rồi bỗng bật cười: “Giỏi lắm, thẳng thắn, tự tin, ta thích tính cách này của ngươi”.
Dứt lời, ông ta ngẩng đầu hìn ra ngoài điện: “Nhưng hình như bây giờ ngươi gặp phiền phức rồi”.
Diệp Quân đáp: “Chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Bên ngoài kia là người của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Phiền phức nhỏ ư?”
Diệp Quân im lặng, hắn chỉ vung tay áo, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt người đàn ông trung niên.
Hắn biết rõ cao thủ như thế để lại thần hồn ở nơi này chỉ có hai lý do đơn giản, đầu tiên là muốn đoạt xác, thứ hai là không cam lòng, muốn có chỗ gửi gắm, vì thế hắn càng thẳng thắn càng tốt, làm như thế là vì muốn đối phương nhìn ra giá trị của hắn!
Ngươi có giá trị thì người ta mới chọn ngươi!
Nếu không dù ngươi có dập đầu ở đây một tăm nghìn lần, người ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi.
Chương 2792: Mọi chuyện đều đã kết thúc!
Người đàn ông trung niên nhìn kiếm Thanh Huyên một lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện: “Tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông ta đều nằm trong chiếc nhẫn không gian này, nếu ngươi làm giúp ta một chuyện, chiếc nhẫn này sẽ thuộc về ngươi”.
Diệp Quân hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Người đàn ông hỏi: “Ngươi muốn nghe một câu chuyện không?”
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Tiền bối, thời gian cấp bách, hay là ngài tóm tắt đi?”
Bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng nghe kể chuyện!
Người đàn ông trung niên cười nói: “Được, chuyện ta muốn ngươi làm là phục hưng Thiên Cực Tông, truyền thừa của tông môn ở trong tay ta nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng ta lại không thể bảo vệ được tông môn, thật sự thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông”.
Diệp Quân nói: “Trong nhẫn không gian có truyền thừa của Thiên Cực Tông sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Có”.
Diệp Quân nói: “Thế này đi, sau này ta sẽ tìm một người cả nhân phẩm và đức hạnh đều vô cùng tốt cho Thiên Cực Tông, sau đó ủng hộ người đó tạo dựng một Thiên Cực Tông hoàn toàn mới.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được”.
Thật ra ông ta rất coi trọng Diệp Quân trước mắt, nhưng hắn biết người này không thể gia nhập Thiên Cực Tông của ông ta, vì thành tựu của thiếu niên kiếm tu trước mắt đã không thua kém gì Thiên Cực Tông ở giai đoạn đỉnh cao rồi.
Miếu nhỏ không chứa nổi vị Phật lớn này.
Mà chỉ cần Diệp Quân đồng ý giúp đỡ truyền nhân tương lai của Thiên Cực Tông phục hưng lại tông môn, ông ta đã cảm thấy đủ rồi, vì có sự giúp đỡ của người trước mắt, muốn Thiên Cực Tông phục hưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian kia chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân không xem trong nhẫn không gian có gì, hắn cất đi, sau đó nói: “Tiền bối, những thần linh tướng bên ngoài kia…”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta cũng biết ngươi muốn cái đó, thật ra nó được ngưng tụ từ một trận pháp, trong nhẫn không gian có phương pháp tạo trận pháp, nếu ngươi học, đương nhiên có thể triệu hoán được nhiều thần linh tướng hơn, và cũng rất tốn tài nguyên”.
Nói xong, ông ta bỗng mở lòng bàn tay, trận pháp trên không trung phía chân trời bên ngoài đại điện khẽ rung, thần linh tướng bên dưới biến thành một tia sáng bay vào trong trận pháp, sau đó trận pháp kia cô đọng thành một chùm tia sáng bay vào trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn chùm sáng trong tay, sau đó đưa nó cho Diệp Quân.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, chùm sáng kia bay đến tay hắn, dù chỉ là một chùm sáng, nhưng trong đó lại chứa đựng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Nhớ đến sức mạnh của thần linh kia, Diệp Quân chợt hơi tò mò, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tiền bối, lúc trước Thiên Cực Tông đã gặp phải kẻ thù đáng sợ nào vậy?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thế giới này là như thế, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm con, cá nhỏ gặp cá lớn chỉ có thể nói là xui xẻo, thực lực yếu kém thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ông ta cười nói: “Ta vẫn còn chút thực lực, có cần ta giúp ngươi chạy trốn không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Trống không thoát được nữa”.
Bên ngoài là Cựu Thổ.
Kẻ thù hiện tại của hắn không chỉ có nền văn minh Toại Minh mà còn có Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh.
Trốn kiểu gì?
Thật sự người phụ nữ kia rất lợi hại!
Chỉ trong nháy mắt đã đẩy hắn vào bước đường cùng!
Nghĩ đến việc ba nền văn minh cùng nhau đánh hắn, hắn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Tiểu hữu, bảo trọng”.
Dứt lời, cơ thể ông ta trở nên hư ảo, hắn nhìn về phía chân trời, nhìn thế giới bên ngoài, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp, trước đây, ông ta cũng rất hăng hái muốn dẫn Thiên Cực Tông đi tranh đoạt ghế Thần Vương trong truyền thuyết, muốn trở thành chủ chung của vũ tụ đó.
Những càng tiến về phía trước, ông ta mới hiểu con đường đó khó đi đến mức nào.
Bây giờ, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Người đàn ông trung niên bỗng bật cười, vì ông ta cũng không hối hận, dù con đường đó không thể đi tới đỉnh, nhưng ông ta từng cố gắng, nên cũng không có gì phải hối hận cả.
Diệp Quân cúi người hành lễ, đợi sau khi người đàn ông trung niên hoàn toàn biến mất, trong mắt hắn loé lên cảm xúc phức tạp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Diệp Quân đi ra ngoài đại điện, lúc này cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ đã chặn bên ngoài, mười mấy người cùng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt là sát khí và lửa giận rất rõ ràng.
Diệp Quân nhìn mấy người họ, sau đó hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.
Một ông lão trong đó nổi giận quát: “Muốn trốn à?”
Dứt lời, ông ta cũng bay lên, tấn công về phía Diệp Quân.
Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.
Ầm!
Một tia kiếm quang loé lên, ông lão kia bị chiêu kiếm này của Diệp Quân chém trúng, vừa mới đáp xuống đất, đầu ông ta đã nứt ra, máu tươi tuôn trào.
Ông lão tức đến mức xanh mặt: “Ngăn hắn, ngăn hắn lại…”
Những người khác vội vàng bay về phía Diệp Quân.
Còn Diệp Quân thì đi thẳng đến thành Thiên Đô.
Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: “Tiểu tử, ngươi đi đến đây làm gì?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta không trốn thoát được đâu”.
Tiểu Tháp nói: “Vậy cũng không nên chạy đến đây chứ, có khác nào tự chui đầu vào lưới đâu?”
Diệp Quân không nói gì, hắn đi thẳng vào trong thành, mười mấy người kia đã chạy đến sau lưng hắn, thấy Diệp Quân đi về phía thành Thiên Đô, mười mấy người đều hơi ngơ ngác, tên này có ý gì vậy?
Chương 2793: Giá trị
Diệp Quân chậm rãi đi vào trong thành, đi chưa được bao lâu thì hắn dừng lại, cách mười mấy trượng trước mặt hắn có một quán trà nhỏ, bên ngoài quán trà đặt mấy cái bàn lộ thiên, trước một cái bàn có một cô gái mặc váy dài màu đen đang ngồi.
Cô gái có mái tóc dài buông xoã, vô cùng xinh đẹp, cô ta ngồi thẳng lưng trước bàn trà, hai tay cầm một tách trà kề sát miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, như đang thưởng thức hương vị của tách trà này.
Diệp Quân đi thẳng tới, hắn ngồi xuống trước mặt cô gái, không nói gì mà cầm bình trà trên bàn lên rót cho mình một ly, sau đó uống cạn.
Cô gái bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía hắn, cất lời: “Hương vị thế nào?”
Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, tựa như suối lạnh rơi xuống đá.
Diệp Quân đáp: “Không cảm giác được gì cả”.
Cô gái nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cô ta như có thể nhìn thấu lòng người: “Đây là một tách trà bình thường, chỉ có thể bán với giá một kim tệ bình thường ở nơi này, nhưng khi xuất hiện trong điện Thiên Đô, nó lại vô cùng có giá trị, vị trí rất quan trọng, con người cũng thế”.
Diệp Quân cười nói: “Lúc chưa đến nền văn minh Toại Minh, ta từng nói với các cô là ta sẵn sàng đầu hàng, nhưng các cô lại từ chối. Sao bây giờ lại muốn chiêu hàng ta rồi?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Giá trị, ngươi phải chứng minh giá trị của ngươi, có giá trị, ngươi mới có tư cách đổi một vị trí khác”.
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Vào khoảnh khắc biết ta xây dựng đạo thống Trật Tự, cô đã chưa từng có suy nghĩ để ta được sống, dù sao làm gì có ai muốn người khác xâm phạm lãnh thổ của mình đúng không? Cô điều động Đạo Chiếu, thứ nhất là muốn giết chết ta, nếu không thể giết được ta thì muốn tiện thể thử xem năng lực của ta thế nào. Nhưng có lẽ cô hơi bất ngờ, vì ta đã dùng thực lực của mình ngăn cản Đạo Chiếu. Vì thế cô muốn thử một lần nữa, nhưng cô rất cẩn thận, cô chọn để thế lực khác đến thử, nên cô đã dùng đến con cờ tốt nhất mà cô đã đặt ở nền văn minh Cựu Thổ”.
Nói đến đây, hắn bật cười: “Bây giờ cô đợi ta ở đây, nói là muốn chiêu hàng, thật ra thì cũng không thật sự muốn như thế, vẫn câu nói cũ, mâu thuẫn giữa chúng ta không phải mâu thuẫn bình thường, mà là mâu thuẫn lập trường. Ta muốn xây dựng trật tự, hơn nữa còn có chút thành tựu rồi, các cô không thể nào chấp nhận được điều này đúng không? Toại Cổ Kim cô nương!”
Toại Cổ Kim nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Đều đúng, nhưng ta đã đổi ý rồi, nếu ngươi chịu từ bỏ việc xây dựng trật tự, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Ta không chỉ phải từ bỏ trật tự của mình mà còn phải giao cái tháp kia ra đúng không?”
Toại Cổ Kim nhẹ nhàng đặt chung trà xuống: “Thật ra giữa hai chúng ta vẫn còn lựa chọn thứ ba, đương nhiên phải là lúc ban đầu. Ví dụ như khi biết ngươi đã xây dựng trật tự, ta có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là giết chết ngươi luôn, lựa chọn thứ hai là lôi kéo ngươi. Nhưng có lẽ ngươi cũng biết dù ta lôi kéo ngươi, ngươi cũng sẽ không thật sự phục tùng nền văn minh Toại Minh, ngươi sẽ chỉ dựa vào nền văn minh Toại Minh để nâng cao thực lực của mình, đợi đến ngày có đủ thực lực rồi, ngươi sẽ thâu tóm cả nền văn minh này”.
Nói đến đây, cô ta lấy một quyển cổ tịch ra đưa tới trước mặt Diệp Quân.
Đó là Quan Huyên Pháp!
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong lòng ngươi có chúng sinh, chí ở vũ trụ, lôi kéo ngươi chẳng khác nào nuôi cáo trong nhà”.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu của ngươi là gia nhập nền văn minh Toại Minh, sau đó mượn nền văn minh của chúng ta để phát triển thực lực và thế lực của mình. Nếu, ta nói là nếu, Diệp công tử, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi thật sự vượt qua cao thủ đứng đầu nền văn minh Toại Minh thì ngươi sẽ đối xử với chúng ta thế nào? Một giả thiết nữa, dù ngươi không tiêu diệt chúng ta, nhưng chắc chắn ngươi sẽ yêu cầu chúng ta nghe theo trật tự của ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, chúng ta có trật tự riêng của mình, chúng ta không muốn nghe theo trật tự của ngươi, nên ta chọn giết chết ngươi trước khi ngươi trở nên mạnh hơn thì có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân im lặng, lại rót cho mình một chung trà, sau đó uống cạn, cười nói: “Cô nương suy nghĩ sâu xa, khiến ta cảm thấy khâm phục”.
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi là một người không tệ, nhưng ta xin nói thẳng, ngươi vẫn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta, đối thủ của ta là những người sau lưng ngươi, ngươi đánh cờ thật sự kia”.
Cô ta vừa nói xong, chân trời phía xa bỗng xuất hiện mấy chục khí thế đáng sợ.
Có hai nhóm người đến, là người của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ, dẫn đầu nền văn minh Vĩnh Sinh là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, cũng không mặc cơ giáp, trông rất thư sinh, giống như một nho sĩ vậy.
Người này là đại trưởng lão hiện tại của nền văn minh Vĩnh Sinh: Phù Việt, trong nền văn minh Vĩnh Sinh, địa vị của ông ta có thể xếp vào tốp năm, hơn nữa còn là phái thực quyền.
Dẫn đầu nền văn minh Cựu Thổ là một ông lão, người này là đại trưởng lão Khưu Nghiệt.
Sau lưng hai người họ đều có một nhóm cao thủ, khí thế mạnh mẽ.
Vừa đến, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Quân.
Chương 2794: Đồ bị vứt bỏ!
Đại trưởng lão Khưu Nghiệt của nền văn minh Cựu Thổ nhìn chằm chằm Diệp Quân, giận dữ nói: “Theo ta được biết, Huyền Hư đối xử với ngươi không tệ, không chỉ cho ngươi đế mạch cực phẩm, còn giúp ngươi đến bí cảnh Tiên Phủ thăm dò, vì sao ngươi lại lấy oán báo ơn?”
Diệp Quân đáp: “Nếu ta nói tất cả những việc này đều chỉ là một cái bẫy thì ông có tin không?”
Khưu Nghiệt híp mắt: “Ý ngươi là không phải ngươi giết y?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật sự không phải ta giết”.
“Buồn cười!”
Khưu Nghiệt giận quá hoá cười: “Không phải ngươi giết thì tại sao kiếm của ngươi lại nằm trong người y, vì sao cơ giáp của y lại nằm trên người ngươi? Còn nữa, hắn tổng cộng chỉ có ba mạch đế nguyên cực phẩm, bây giờ ba mạch đế nguyên đó cũng đang nằm trong tay người đúng không?”
Diệp Quân im lặng.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng giận dữ nói: “Thì ra tên kia cho ngươi mạch đế nguyên cực phẩm và cơ giáp là vì mục đích này”.
Diệp Quân nhìn về phía Khưu Nghiệt kia, cười nói: “Y thật sự là tự sát”.
“Nhảm nhí!”
Khưu Nghiệt bỗng giận dữ gầm lên, sau tiếng gầm của ông ta, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, dù khí thế này rất đáng sợ, nhưng nó chỉ nhằm vào một mình Diệp Quân, vì thế tất cả mọi người xung quanh đều không cảm nhận được, chỉ mỗi Diệp Quân có thể cảm nhận được!”
Diệp Quân động tâm niệm, một tia kiếm thế dâng trào, ngăn chặn uy áp khí thế kia.
Thấy Diệp Quân dùng kiếm thế ngăn cản uy áp của mình, Khưu Nghiệt híp mắt lại.
Diệp Quân chậm rãi bước tới: “Mục Huyền Hư kia thật sự đã tự sát, về lí do y tự sát thì…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim: “Có lẽ cô gái này biết rõ hơn ta”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh hỏi: “Diệp công tử có chứng cứ không?”
“Đương nhiên là có!”
Diệp Quân bật cười, sau đó một quả cầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: “Có lẽ Toại Cổ Kim cô nương không biết đây là gì đâu nhỉ, để ta cho cô biết, đây là một thứ mà mẹ ta phát minh ra, tên là quả cầu ghi hình!”
“Trời ạ!
Tiểu Tháp kích động nói: “Con mẹ nó, ngươi… Lúc trước ngươi bảo ta đưa cho ngươi thứ này, ta còn cho rằng ngươi muốn quay lại trận tỉ võ trong tháp Vũ Thánh, không ngờ ngươi lại vì mục đích này. Ngươi… ngay từ đầu ngươi đã nghi ngờ Mục Huyền Hư kia rồi à”.
Diệp Quân gật đầu “Phải”.
Tiểu Tháp thắc mắc: “Tại sao ngươi lại nghi ngờ hắn ta?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Lúc đầu ta cũng không nghi ngờ đâu, nhưng sau đó khi y cho ta mạch đế nguyên cực phẩm, ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Phải biết rằng cả một người như Ung Chủ cũng có rất ít mạch đế nguyên, đủ để thấy sự quý giá của đế nguyên cực phẩm này, mà y cứ muốn tặng cho ta. Tháp gia, ngươi cảm thấy việc này là bình thường sao?”
Tiểu Tháp hỏi: “Chỉ vì lý do này thôi à?”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Đương nhiên là không, Tháp gia, ngươi phải hiểu đối thủ của ta là ai? Là người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh, người thông minh như thế muốn nhằm vào ta, sao có thể chỉ phải một nha đầu ngốc như Hách Nhi đến được? Nên lúc đó ta càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản như thế”.
Tiểu Tháp nói: “Nên ngươi nghi ngờ Mục Huyền Hư à?”
Diệp Quân gật đầu: “Khi đó, ai đến tiếp cận ta thì kẻ đó càng đáng nghi, dù lúc Mục Huyền Hư tiếp cận ta, lý do động cơ đều rất đầy đủ. Đặc biệt là Mục Huyền Hư nói nền văn minh Cựu Thổ đã biết âm mưu của nền văn minh Toại Minh, nghe thật sự rất hợp tình hợp lý, dù là ta cũng cảm thấy không chê vào đâu được. Dù sao nền văn minh Cựu Thổ có thể tồn tại ở nơi này nhiều năm như thế, sao có thể dễ dàng bị nền văn minh Toại Minh gài bẫy được? Nhưng sâu trong lòng ta vẫn hơi đề phòng y”.
Tiểu Tháp nói: “Vì sao?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Rất đơn giản, có thể không hại người, nhưng không thể không phòng người”.
Tiểu Tháp run rẩy nói: “Không phải trước đây ngươi rất tin tưởng tiểu tử Thiên Thần kia à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tình huống không giống nhau, hơn nữa trước đây ta cũng không tin tưởng gã cho lắm”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân chậm rãi mở tay phải, quả cầu ghi hình bay lên, một màn sáng xuất hiện, trong màn sáng ghi lại tất cả hình ảnh của hắn và Mục Huyền Hư từ khi rời khỏi thành Thiên Đô đến di tích Tiên Phủ, nhưng khi nhìn thấy Mục Huyền Hư tự sát, toàn bộ đất trời bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ngồi cách đó không xa: “Thật ra trong ván cờ này có hai con cờ, một là Hách Nhi cô nương kia, hai là Mục Huyền Hư. Lúc đầu ta cho rằng Hách Nhi là đồ bị vứt bỏ, nhưng không ngờ hai người đều bị vứt bỏ cả”.
Dứt lời, hắn chắp ngón tay, quả cầu ghi hình kia chậm rãi bay đến trước mặt Toại Cổ Kim: “Toại Cổ Kim cô nương, ván này cô thua rồi”.
Toại Cổ Kim im lặng nhìn quả cầu ghi hình kia, khoé miệng chậm rãi cong lên.
Thấy thế, Diệp Quân cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hắn thoáng chốc tái đi: “Không đúng, không đúng, sao có thể”.
Tháp gia vội hỏi: “Sao vậy? Làm sao? Ngươi mau nói đi! Mau nói đi! Ngươi muốn ta sốt ruột đến chết à?”
Chương 2795: Cái cớ
Không đúng!
Lúc Diệp Quân nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của Toại Cổ Kim, đầu tiên hắn cảm thấy không đúng lắm, chẳng mấy chốc, hắn hiểu ra, từ từ quay đầu nhìn chân trời, lúc này, đám người Khưu Nghiệt đang bình tĩnh nhìn hắn.
Một băng đảng!
Ba nền văn minh vốn là cùng một băng đảng!
Không chỉ nền văn minh Toại Minh muốn giết hắn, mà cả ba nền văn minh đều muốn giết hắn, mục đích của ba nền văn minh Cựu Thổ giống nhau, Mục Huyền Hư chỉ là cái cớ thôi.
Chỗ không xa, Toại Cổ Kim đột nhiên đặt tách trà xuống, từ từ nói: “Như ngươi nói, thì mâu thuẫn của ngươi và nền văn minh Toại Minh ta là mâu thuẫn của cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, ngươi và nền văn minh Vĩnh Sinh cùng Cựu Thổ cũng giống vậy?”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Trước khi ngươi chưa tới, ta đã tìm được bọn họ, ta nói với bọn họ, nếu bọn họ hợp tác với nền văn minh Toại Minh ta, thì nền văn minh Toại Minh ta sẽ không quan tâm nữa, cho phép ngươi trưởng thành, đương nhiên, chắc chắn ngươi đang nghĩ, ba nền văn minh chúng ta ắt sẽ có tâm tư xấu xa riêng, ước gì có thể âm thầm giết chết đối phương, ngươi nghĩ vậy cũng không sai, nhưng ngươi không để ý một chuyện, cho dù đó là tình hình ngươi muốn, thì phải với tiền đề là không có kẻ địch ngoài, nếu có kẻ địch ngoài, tất nhiên chúng ta phải giải quyết kẻ địch ngoài trước, tránh cho trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.”
Diệp Quân nói: “Có điều ta không hiểu lắm, là nếu các ngươi đã hợp tác, vì sao phải mang Mục Huyền Hư ra, đây không phải là làm điều vô nghĩa à? Có cần không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi không hiểu chính trị.”
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim từ từ đứng dậy, cô ta đi về phía Diệp Quân: “Danh không chính, thì ngôn không thuận, ngôn mà không thuận, thì chuyện khó thành, chúng ta phải phát động cuộc chiến tranh này, đặc biệt là chiến tranh của các nền văn minh, thì nhất định phải có một lí do đàng hoàng, chỉ có lí do đủ đàng hoàng, thì chúng ta mới có thể đoàn kết cả nền văn minh lại, tập hợp mọi người, đương nhiên, vốn dĩ hắn cũng có thể không chết, chỉ không ngờ rằng nhát kiếm đó của ngươi lại có chút đặc biệt.”
Nói tới đây, cô ta dừng chân, nhìn Diệp Quân xa hàng trượng trước mặt: “Nếu chỉ có mình ngươi, tất nhiên chúng ta không cần lôi thôi như vậy.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim chằm chằm: “Mục đích thật sự của các người là thế lực sau lưng ta.”
“Nói thừa!”
Chân trời, Khưu Nghiệt đột nhiên châm chọc nói: “Chỉ mình ngươi, cũng xứng để ba nền văn minh ta hợp tác à? Bây giờ chúng ta đang tuyên chiến với thế lực sau lưng ngươi thôi, hiểu chưa?”
Diệp Quân nhìn Khưu Nghiệt: “Ông cũng xứng?”
Khưu Nghiệt giận vô cùng: “Nhãi con vô lễ.”
Nói xong, ông ta đột nhiên giơ tay tát về phía Diệp Quân qua không trung, khi bàn tay rơi xuống, Diệp Quân lại xuất hiện trong một thế giới tối đen chưa xác định đầy kì quái, vô số sức mạnh khủng bố từ bốn phía tràn tới, muốn nghiền nát hắn.
Keng!
Một tiếng kiếm bỗng vang lên, tiếp đó, một luồng kiếm quang xông lên trời, mạnh mẽ chém vỡ thời không trước mặt.
Diệp Quân quay lại vị trí lúc đầu, khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng chém một kiếm về phía Toại Cổ Kim trước mặt, Toại Cổ Kim nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, sau đó, lúc nhát kiếm của Diệp Quân còn cách cô ta nửa trượng, đột nhiên, một cây trường thương xuyên qua không trung, đâm thẳng vào thân kiếm Thanh Huyên của hắn, sức mạnh khủng bố trong trường thường khiến cả hắn cũng phải lùi xa hàng trăm trượng.
Còn trước mặt Toại Cổ Kim, không biết từ lúc nào đã có một cô gái đứng đó, cô gái mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm thương bạc, đang nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Chỗ ngựa trái của cô ta, có một chữ ‘võ’ nhỏ.
Võ quan!
Ngoài võ quan đứng đầu, nền văn minh Toại Minh còn có bốn vị võ quan, bọn họ đều Võ điện Toại Minh, phụ trách dạy dỗ thế hệ trẻ của nền văn hóa Toại Minh tu luyện võ đạo.
Diệp Quân không rút kiếm ra nữa, hắn vừa dừng lại, đã dùng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không chạy trốn khỏi hiện trường.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Hắn vừa đi vào trong đường hầm thời không, một cây trường thương có sát khí ngập trời đã lao vào đường hầm thời không chỗ hắn, cây trường thương vừa vào đường hầm thời không, sức mạnh đáng sợ trong đó đã khiến đường hầm thời không chấn động, sụp đổ ầm ầm, Diệp Quân không thể không dừng lại, bỗng xoay người chém một phát.
Ầm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân cầm kiếm lùi lại liên tục, trong lúc hắn lui về, cây trường thương kia lại hung hăng đánh về phía hắn lần nữa, sức mạnh trong trường thường thật sự quá khủng bố, những nơi nó qua, thời không bốn phía đều bốc cháy như giấy, mau chóng hóa thành tro bụi.
Hai mắt Diệp Quân khẽ hít, chân phải của hắn bỗng giậm một phát, hóa thành một luồng kiếm quang hung hăng chém qua, nhát kiếm này vừa chém vào trường thường, một luồng kiếm quang rực rỡ bỗng phát ra bốn phía, trường thương bị đánh bay, nơi xa, tay phải của cô gái giáp trắng mở ra, bắt lấy thương bạc thật vững, khoảnh khắc tiếp theo, người cô ta trở nên hư ảo, nơi xa, xung quanh Diệp Quân bỗng xuất hiện những dư ảnh chi chít, tiếp đó, những tiếng sắt va vào nhau không ngừng vang lên từ tinh vực.
Cận chiến!
Đối diện với thế tấn công dữ dội như mưa to gió dữ của cô gái giáp trắng, Diệp Quân không thể không nâng cao tinh thần để đối phó.
Sắc mặt Diệp Quân vô cùng u ám, Hách Nhi kia chỉ là nguỵ trang dùng để đánh lạc hướng hắn, kẻ phản bội thật sự của nền văn minh Cựu Thổ là Mục Huyền Hư này.
Hắn thật sự hơi bất ngờ.
Mục Huyền Hư này là người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ ở Cựu Thổ, mà y lại là người của nền văn minh Toại Minh, hơn nữa còn sẵn sàng dùng cái chết hãm hại hắn!
Thật sự là diệt cả thần hồn!
Sao Toại Cổ Kim đó có thể làm được chứ?
Mục Huyền Hư này đúng là đủ độc.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp chợt cất lời: “Con mẹ nó, không ngờ tên này làm thế chỉ vì hãm hại ngươi”.
Diệp Quân không nói gì, trong lòng thầm suy tính.
“Ngươi rất đáng chết!”
Lúc này, một cường giả của nền văn minh Cựu Thổ phía xa bỗng gào thét, sau đó, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân từ xa, trong nháy mắt, thời không nơi Diệp Quân đứng nổ tung, mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lùi về sau mấy chục trượng, cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên quay lại trong tay hắn.
Hắn vừa dừng lại, một sức mạnh đáng sợ ngay lập tức phả vào mặt.
Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.
Oanh!
Khi kiếm chém xuống, ông lão kia bị một tia kiếm quang chém bay.
Sau khi dừng lại, ông lão tỏ vẻ sợ hãi, vì kiếm của Diệp Quân đã chém rách cánh tay của ông ta. Ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân bằng ánh mắt kiêng dè. Người còn lại thấy ông lão bị đẩy lui bằng một kiếm cũng rất kinh ngạc.
Lúc này, Diệp Quân xoay người chạy đến đại điện tông môn ở phía xa, nhưng ngay sau đó, thần linh tướng kia đã bổ trường đao trong tay về phía hắn. Thực lực của thần linh tướng này mạnh hơn ông lão kia rất nhiều, chiêu đao khiến đất trời xung quanh cũng trở nên hư ảo và trong suốt.
Nét mặt Diệp Quân không chút cảm xúc, hắn lại vung tay chém thêm một kiếm nữa.
Rắc!
Sau một tiếng gãy chói tai, thanh trường đao trong tay thần linh tướng kia nứt ra, sức mạnh cường đại khiến nó liên tục lùi lại.
Mà lúc này, Diệp Quân tung người nhảy lên, hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở cách đó không xa.
Sau khi thần linh tướng kia lấy lại tinh thần, Diệp Quân đã chạy tới đại điện, thần linh tướng lập tức đuổi theo, nhưng khi đến gần toà đại điện, dường như cảm nhận được điều gì đó, nó bỗng dưng dừng lại rồi cung kính lùi xuống.
Lúc này, cao thủ của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đang định xông lên thì thần linh tướng kia lập tức chém một đao về phía bọn họ.
Thấy thần linh tướng bổ mạnh đao về phía mình, sắc mặt ông lão thay đổi, không dám coi thường, vội vàng ra tay chống đỡ.
Trong đại điện.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, ở đó có tượng của một người đàn ông trung niên, hai tay chắp sau lưng, nét mặt điềm tĩnh.
Ngoài pho tượng này ra, đại điện trống rỗng không có gì cả, vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Quân nhìn pho tượng kia: “Tiền bối”.
Pho tượng bỗng khẽ rung lên, sau đó có một hư hồn chậm rãi bay ra.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Đạo Trật Tự, hơn nữa còn đã thành lập đạo thống, thú vị đấy”.
Diệp Quân cất lời: “Tiền bối để một hư hồn ở lại đây chắc là có ý đồ, không biết vãn bối có thể góp chút sức nhỏ bé cho tiền bối không?”
Người đàn ông trung niên bật cười: “Tên nhóc con gian trá này, ngươi muốn có được tất cả truyền thừa của Thiên Cực Tông chúng ta thì cứ việc nói thẳng”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là vãn bối muốn thế”.
Bây giờ hắn đang thiếu tiền và thần vật nhất, nếu có thể có được tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông, thì thực lực của Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn sẽ được nâng cao lên nhiều.
Tiền!
Hắn chưa từng nghèo thế này bao giờ!
Người đàn ông trung niên cười nói với Diệp Quân: “Cho ta một lý do đi”.
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Tiền bối sẽ không gặp được ai ưu tú hơn ta đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân một lát rồi bỗng bật cười: “Giỏi lắm, thẳng thắn, tự tin, ta thích tính cách này của ngươi”.
Dứt lời, ông ta ngẩng đầu hìn ra ngoài điện: “Nhưng hình như bây giờ ngươi gặp phiền phức rồi”.
Diệp Quân đáp: “Chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Bên ngoài kia là người của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Phiền phức nhỏ ư?”
Diệp Quân im lặng, hắn chỉ vung tay áo, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt người đàn ông trung niên.
Hắn biết rõ cao thủ như thế để lại thần hồn ở nơi này chỉ có hai lý do đơn giản, đầu tiên là muốn đoạt xác, thứ hai là không cam lòng, muốn có chỗ gửi gắm, vì thế hắn càng thẳng thắn càng tốt, làm như thế là vì muốn đối phương nhìn ra giá trị của hắn!
Ngươi có giá trị thì người ta mới chọn ngươi!
Nếu không dù ngươi có dập đầu ở đây một tăm nghìn lần, người ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi.
Chương 2792: Mọi chuyện đều đã kết thúc!
Người đàn ông trung niên nhìn kiếm Thanh Huyên một lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện: “Tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông ta đều nằm trong chiếc nhẫn không gian này, nếu ngươi làm giúp ta một chuyện, chiếc nhẫn này sẽ thuộc về ngươi”.
Diệp Quân hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Người đàn ông hỏi: “Ngươi muốn nghe một câu chuyện không?”
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Tiền bối, thời gian cấp bách, hay là ngài tóm tắt đi?”
Bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng nghe kể chuyện!
Người đàn ông trung niên cười nói: “Được, chuyện ta muốn ngươi làm là phục hưng Thiên Cực Tông, truyền thừa của tông môn ở trong tay ta nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng ta lại không thể bảo vệ được tông môn, thật sự thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông”.
Diệp Quân nói: “Trong nhẫn không gian có truyền thừa của Thiên Cực Tông sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Có”.
Diệp Quân nói: “Thế này đi, sau này ta sẽ tìm một người cả nhân phẩm và đức hạnh đều vô cùng tốt cho Thiên Cực Tông, sau đó ủng hộ người đó tạo dựng một Thiên Cực Tông hoàn toàn mới.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được”.
Thật ra ông ta rất coi trọng Diệp Quân trước mắt, nhưng hắn biết người này không thể gia nhập Thiên Cực Tông của ông ta, vì thành tựu của thiếu niên kiếm tu trước mắt đã không thua kém gì Thiên Cực Tông ở giai đoạn đỉnh cao rồi.
Miếu nhỏ không chứa nổi vị Phật lớn này.
Mà chỉ cần Diệp Quân đồng ý giúp đỡ truyền nhân tương lai của Thiên Cực Tông phục hưng lại tông môn, ông ta đã cảm thấy đủ rồi, vì có sự giúp đỡ của người trước mắt, muốn Thiên Cực Tông phục hưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian kia chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân không xem trong nhẫn không gian có gì, hắn cất đi, sau đó nói: “Tiền bối, những thần linh tướng bên ngoài kia…”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta cũng biết ngươi muốn cái đó, thật ra nó được ngưng tụ từ một trận pháp, trong nhẫn không gian có phương pháp tạo trận pháp, nếu ngươi học, đương nhiên có thể triệu hoán được nhiều thần linh tướng hơn, và cũng rất tốn tài nguyên”.
Nói xong, ông ta bỗng mở lòng bàn tay, trận pháp trên không trung phía chân trời bên ngoài đại điện khẽ rung, thần linh tướng bên dưới biến thành một tia sáng bay vào trong trận pháp, sau đó trận pháp kia cô đọng thành một chùm tia sáng bay vào trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn chùm sáng trong tay, sau đó đưa nó cho Diệp Quân.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, chùm sáng kia bay đến tay hắn, dù chỉ là một chùm sáng, nhưng trong đó lại chứa đựng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Nhớ đến sức mạnh của thần linh kia, Diệp Quân chợt hơi tò mò, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tiền bối, lúc trước Thiên Cực Tông đã gặp phải kẻ thù đáng sợ nào vậy?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thế giới này là như thế, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm con, cá nhỏ gặp cá lớn chỉ có thể nói là xui xẻo, thực lực yếu kém thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ông ta cười nói: “Ta vẫn còn chút thực lực, có cần ta giúp ngươi chạy trốn không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Trống không thoát được nữa”.
Bên ngoài là Cựu Thổ.
Kẻ thù hiện tại của hắn không chỉ có nền văn minh Toại Minh mà còn có Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh.
Trốn kiểu gì?
Thật sự người phụ nữ kia rất lợi hại!
Chỉ trong nháy mắt đã đẩy hắn vào bước đường cùng!
Nghĩ đến việc ba nền văn minh cùng nhau đánh hắn, hắn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Tiểu hữu, bảo trọng”.
Dứt lời, cơ thể ông ta trở nên hư ảo, hắn nhìn về phía chân trời, nhìn thế giới bên ngoài, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp, trước đây, ông ta cũng rất hăng hái muốn dẫn Thiên Cực Tông đi tranh đoạt ghế Thần Vương trong truyền thuyết, muốn trở thành chủ chung của vũ tụ đó.
Những càng tiến về phía trước, ông ta mới hiểu con đường đó khó đi đến mức nào.
Bây giờ, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Người đàn ông trung niên bỗng bật cười, vì ông ta cũng không hối hận, dù con đường đó không thể đi tới đỉnh, nhưng ông ta từng cố gắng, nên cũng không có gì phải hối hận cả.
Diệp Quân cúi người hành lễ, đợi sau khi người đàn ông trung niên hoàn toàn biến mất, trong mắt hắn loé lên cảm xúc phức tạp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Diệp Quân đi ra ngoài đại điện, lúc này cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ đã chặn bên ngoài, mười mấy người cùng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt là sát khí và lửa giận rất rõ ràng.
Diệp Quân nhìn mấy người họ, sau đó hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.
Một ông lão trong đó nổi giận quát: “Muốn trốn à?”
Dứt lời, ông ta cũng bay lên, tấn công về phía Diệp Quân.
Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.
Ầm!
Một tia kiếm quang loé lên, ông lão kia bị chiêu kiếm này của Diệp Quân chém trúng, vừa mới đáp xuống đất, đầu ông ta đã nứt ra, máu tươi tuôn trào.
Ông lão tức đến mức xanh mặt: “Ngăn hắn, ngăn hắn lại…”
Những người khác vội vàng bay về phía Diệp Quân.
Còn Diệp Quân thì đi thẳng đến thành Thiên Đô.
Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: “Tiểu tử, ngươi đi đến đây làm gì?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta không trốn thoát được đâu”.
Tiểu Tháp nói: “Vậy cũng không nên chạy đến đây chứ, có khác nào tự chui đầu vào lưới đâu?”
Diệp Quân không nói gì, hắn đi thẳng vào trong thành, mười mấy người kia đã chạy đến sau lưng hắn, thấy Diệp Quân đi về phía thành Thiên Đô, mười mấy người đều hơi ngơ ngác, tên này có ý gì vậy?
Chương 2793: Giá trị
Diệp Quân chậm rãi đi vào trong thành, đi chưa được bao lâu thì hắn dừng lại, cách mười mấy trượng trước mặt hắn có một quán trà nhỏ, bên ngoài quán trà đặt mấy cái bàn lộ thiên, trước một cái bàn có một cô gái mặc váy dài màu đen đang ngồi.
Cô gái có mái tóc dài buông xoã, vô cùng xinh đẹp, cô ta ngồi thẳng lưng trước bàn trà, hai tay cầm một tách trà kề sát miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, như đang thưởng thức hương vị của tách trà này.
Diệp Quân đi thẳng tới, hắn ngồi xuống trước mặt cô gái, không nói gì mà cầm bình trà trên bàn lên rót cho mình một ly, sau đó uống cạn.
Cô gái bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía hắn, cất lời: “Hương vị thế nào?”
Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, tựa như suối lạnh rơi xuống đá.
Diệp Quân đáp: “Không cảm giác được gì cả”.
Cô gái nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cô ta như có thể nhìn thấu lòng người: “Đây là một tách trà bình thường, chỉ có thể bán với giá một kim tệ bình thường ở nơi này, nhưng khi xuất hiện trong điện Thiên Đô, nó lại vô cùng có giá trị, vị trí rất quan trọng, con người cũng thế”.
Diệp Quân cười nói: “Lúc chưa đến nền văn minh Toại Minh, ta từng nói với các cô là ta sẵn sàng đầu hàng, nhưng các cô lại từ chối. Sao bây giờ lại muốn chiêu hàng ta rồi?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Giá trị, ngươi phải chứng minh giá trị của ngươi, có giá trị, ngươi mới có tư cách đổi một vị trí khác”.
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Vào khoảnh khắc biết ta xây dựng đạo thống Trật Tự, cô đã chưa từng có suy nghĩ để ta được sống, dù sao làm gì có ai muốn người khác xâm phạm lãnh thổ của mình đúng không? Cô điều động Đạo Chiếu, thứ nhất là muốn giết chết ta, nếu không thể giết được ta thì muốn tiện thể thử xem năng lực của ta thế nào. Nhưng có lẽ cô hơi bất ngờ, vì ta đã dùng thực lực của mình ngăn cản Đạo Chiếu. Vì thế cô muốn thử một lần nữa, nhưng cô rất cẩn thận, cô chọn để thế lực khác đến thử, nên cô đã dùng đến con cờ tốt nhất mà cô đã đặt ở nền văn minh Cựu Thổ”.
Nói đến đây, hắn bật cười: “Bây giờ cô đợi ta ở đây, nói là muốn chiêu hàng, thật ra thì cũng không thật sự muốn như thế, vẫn câu nói cũ, mâu thuẫn giữa chúng ta không phải mâu thuẫn bình thường, mà là mâu thuẫn lập trường. Ta muốn xây dựng trật tự, hơn nữa còn có chút thành tựu rồi, các cô không thể nào chấp nhận được điều này đúng không? Toại Cổ Kim cô nương!”
Toại Cổ Kim nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Đều đúng, nhưng ta đã đổi ý rồi, nếu ngươi chịu từ bỏ việc xây dựng trật tự, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Ta không chỉ phải từ bỏ trật tự của mình mà còn phải giao cái tháp kia ra đúng không?”
Toại Cổ Kim nhẹ nhàng đặt chung trà xuống: “Thật ra giữa hai chúng ta vẫn còn lựa chọn thứ ba, đương nhiên phải là lúc ban đầu. Ví dụ như khi biết ngươi đã xây dựng trật tự, ta có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là giết chết ngươi luôn, lựa chọn thứ hai là lôi kéo ngươi. Nhưng có lẽ ngươi cũng biết dù ta lôi kéo ngươi, ngươi cũng sẽ không thật sự phục tùng nền văn minh Toại Minh, ngươi sẽ chỉ dựa vào nền văn minh Toại Minh để nâng cao thực lực của mình, đợi đến ngày có đủ thực lực rồi, ngươi sẽ thâu tóm cả nền văn minh này”.
Nói đến đây, cô ta lấy một quyển cổ tịch ra đưa tới trước mặt Diệp Quân.
Đó là Quan Huyên Pháp!
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong lòng ngươi có chúng sinh, chí ở vũ trụ, lôi kéo ngươi chẳng khác nào nuôi cáo trong nhà”.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu của ngươi là gia nhập nền văn minh Toại Minh, sau đó mượn nền văn minh của chúng ta để phát triển thực lực và thế lực của mình. Nếu, ta nói là nếu, Diệp công tử, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi thật sự vượt qua cao thủ đứng đầu nền văn minh Toại Minh thì ngươi sẽ đối xử với chúng ta thế nào? Một giả thiết nữa, dù ngươi không tiêu diệt chúng ta, nhưng chắc chắn ngươi sẽ yêu cầu chúng ta nghe theo trật tự của ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, chúng ta có trật tự riêng của mình, chúng ta không muốn nghe theo trật tự của ngươi, nên ta chọn giết chết ngươi trước khi ngươi trở nên mạnh hơn thì có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân im lặng, lại rót cho mình một chung trà, sau đó uống cạn, cười nói: “Cô nương suy nghĩ sâu xa, khiến ta cảm thấy khâm phục”.
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi là một người không tệ, nhưng ta xin nói thẳng, ngươi vẫn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta, đối thủ của ta là những người sau lưng ngươi, ngươi đánh cờ thật sự kia”.
Cô ta vừa nói xong, chân trời phía xa bỗng xuất hiện mấy chục khí thế đáng sợ.
Có hai nhóm người đến, là người của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ, dẫn đầu nền văn minh Vĩnh Sinh là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, cũng không mặc cơ giáp, trông rất thư sinh, giống như một nho sĩ vậy.
Người này là đại trưởng lão hiện tại của nền văn minh Vĩnh Sinh: Phù Việt, trong nền văn minh Vĩnh Sinh, địa vị của ông ta có thể xếp vào tốp năm, hơn nữa còn là phái thực quyền.
Dẫn đầu nền văn minh Cựu Thổ là một ông lão, người này là đại trưởng lão Khưu Nghiệt.
Sau lưng hai người họ đều có một nhóm cao thủ, khí thế mạnh mẽ.
Vừa đến, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Quân.
Chương 2794: Đồ bị vứt bỏ!
Đại trưởng lão Khưu Nghiệt của nền văn minh Cựu Thổ nhìn chằm chằm Diệp Quân, giận dữ nói: “Theo ta được biết, Huyền Hư đối xử với ngươi không tệ, không chỉ cho ngươi đế mạch cực phẩm, còn giúp ngươi đến bí cảnh Tiên Phủ thăm dò, vì sao ngươi lại lấy oán báo ơn?”
Diệp Quân đáp: “Nếu ta nói tất cả những việc này đều chỉ là một cái bẫy thì ông có tin không?”
Khưu Nghiệt híp mắt: “Ý ngươi là không phải ngươi giết y?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật sự không phải ta giết”.
“Buồn cười!”
Khưu Nghiệt giận quá hoá cười: “Không phải ngươi giết thì tại sao kiếm của ngươi lại nằm trong người y, vì sao cơ giáp của y lại nằm trên người ngươi? Còn nữa, hắn tổng cộng chỉ có ba mạch đế nguyên cực phẩm, bây giờ ba mạch đế nguyên đó cũng đang nằm trong tay người đúng không?”
Diệp Quân im lặng.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng giận dữ nói: “Thì ra tên kia cho ngươi mạch đế nguyên cực phẩm và cơ giáp là vì mục đích này”.
Diệp Quân nhìn về phía Khưu Nghiệt kia, cười nói: “Y thật sự là tự sát”.
“Nhảm nhí!”
Khưu Nghiệt bỗng giận dữ gầm lên, sau tiếng gầm của ông ta, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, dù khí thế này rất đáng sợ, nhưng nó chỉ nhằm vào một mình Diệp Quân, vì thế tất cả mọi người xung quanh đều không cảm nhận được, chỉ mỗi Diệp Quân có thể cảm nhận được!”
Diệp Quân động tâm niệm, một tia kiếm thế dâng trào, ngăn chặn uy áp khí thế kia.
Thấy Diệp Quân dùng kiếm thế ngăn cản uy áp của mình, Khưu Nghiệt híp mắt lại.
Diệp Quân chậm rãi bước tới: “Mục Huyền Hư kia thật sự đã tự sát, về lí do y tự sát thì…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim: “Có lẽ cô gái này biết rõ hơn ta”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh hỏi: “Diệp công tử có chứng cứ không?”
“Đương nhiên là có!”
Diệp Quân bật cười, sau đó một quả cầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: “Có lẽ Toại Cổ Kim cô nương không biết đây là gì đâu nhỉ, để ta cho cô biết, đây là một thứ mà mẹ ta phát minh ra, tên là quả cầu ghi hình!”
“Trời ạ!
Tiểu Tháp kích động nói: “Con mẹ nó, ngươi… Lúc trước ngươi bảo ta đưa cho ngươi thứ này, ta còn cho rằng ngươi muốn quay lại trận tỉ võ trong tháp Vũ Thánh, không ngờ ngươi lại vì mục đích này. Ngươi… ngay từ đầu ngươi đã nghi ngờ Mục Huyền Hư kia rồi à”.
Diệp Quân gật đầu “Phải”.
Tiểu Tháp thắc mắc: “Tại sao ngươi lại nghi ngờ hắn ta?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Lúc đầu ta cũng không nghi ngờ đâu, nhưng sau đó khi y cho ta mạch đế nguyên cực phẩm, ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Phải biết rằng cả một người như Ung Chủ cũng có rất ít mạch đế nguyên, đủ để thấy sự quý giá của đế nguyên cực phẩm này, mà y cứ muốn tặng cho ta. Tháp gia, ngươi cảm thấy việc này là bình thường sao?”
Tiểu Tháp hỏi: “Chỉ vì lý do này thôi à?”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Đương nhiên là không, Tháp gia, ngươi phải hiểu đối thủ của ta là ai? Là người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh, người thông minh như thế muốn nhằm vào ta, sao có thể chỉ phải một nha đầu ngốc như Hách Nhi đến được? Nên lúc đó ta càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản như thế”.
Tiểu Tháp nói: “Nên ngươi nghi ngờ Mục Huyền Hư à?”
Diệp Quân gật đầu: “Khi đó, ai đến tiếp cận ta thì kẻ đó càng đáng nghi, dù lúc Mục Huyền Hư tiếp cận ta, lý do động cơ đều rất đầy đủ. Đặc biệt là Mục Huyền Hư nói nền văn minh Cựu Thổ đã biết âm mưu của nền văn minh Toại Minh, nghe thật sự rất hợp tình hợp lý, dù là ta cũng cảm thấy không chê vào đâu được. Dù sao nền văn minh Cựu Thổ có thể tồn tại ở nơi này nhiều năm như thế, sao có thể dễ dàng bị nền văn minh Toại Minh gài bẫy được? Nhưng sâu trong lòng ta vẫn hơi đề phòng y”.
Tiểu Tháp nói: “Vì sao?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Rất đơn giản, có thể không hại người, nhưng không thể không phòng người”.
Tiểu Tháp run rẩy nói: “Không phải trước đây ngươi rất tin tưởng tiểu tử Thiên Thần kia à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tình huống không giống nhau, hơn nữa trước đây ta cũng không tin tưởng gã cho lắm”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân chậm rãi mở tay phải, quả cầu ghi hình bay lên, một màn sáng xuất hiện, trong màn sáng ghi lại tất cả hình ảnh của hắn và Mục Huyền Hư từ khi rời khỏi thành Thiên Đô đến di tích Tiên Phủ, nhưng khi nhìn thấy Mục Huyền Hư tự sát, toàn bộ đất trời bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ngồi cách đó không xa: “Thật ra trong ván cờ này có hai con cờ, một là Hách Nhi cô nương kia, hai là Mục Huyền Hư. Lúc đầu ta cho rằng Hách Nhi là đồ bị vứt bỏ, nhưng không ngờ hai người đều bị vứt bỏ cả”.
Dứt lời, hắn chắp ngón tay, quả cầu ghi hình kia chậm rãi bay đến trước mặt Toại Cổ Kim: “Toại Cổ Kim cô nương, ván này cô thua rồi”.
Toại Cổ Kim im lặng nhìn quả cầu ghi hình kia, khoé miệng chậm rãi cong lên.
Thấy thế, Diệp Quân cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hắn thoáng chốc tái đi: “Không đúng, không đúng, sao có thể”.
Tháp gia vội hỏi: “Sao vậy? Làm sao? Ngươi mau nói đi! Mau nói đi! Ngươi muốn ta sốt ruột đến chết à?”
Chương 2795: Cái cớ
Không đúng!
Lúc Diệp Quân nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của Toại Cổ Kim, đầu tiên hắn cảm thấy không đúng lắm, chẳng mấy chốc, hắn hiểu ra, từ từ quay đầu nhìn chân trời, lúc này, đám người Khưu Nghiệt đang bình tĩnh nhìn hắn.
Một băng đảng!
Ba nền văn minh vốn là cùng một băng đảng!
Không chỉ nền văn minh Toại Minh muốn giết hắn, mà cả ba nền văn minh đều muốn giết hắn, mục đích của ba nền văn minh Cựu Thổ giống nhau, Mục Huyền Hư chỉ là cái cớ thôi.
Chỗ không xa, Toại Cổ Kim đột nhiên đặt tách trà xuống, từ từ nói: “Như ngươi nói, thì mâu thuẫn của ngươi và nền văn minh Toại Minh ta là mâu thuẫn của cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, ngươi và nền văn minh Vĩnh Sinh cùng Cựu Thổ cũng giống vậy?”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Trước khi ngươi chưa tới, ta đã tìm được bọn họ, ta nói với bọn họ, nếu bọn họ hợp tác với nền văn minh Toại Minh ta, thì nền văn minh Toại Minh ta sẽ không quan tâm nữa, cho phép ngươi trưởng thành, đương nhiên, chắc chắn ngươi đang nghĩ, ba nền văn minh chúng ta ắt sẽ có tâm tư xấu xa riêng, ước gì có thể âm thầm giết chết đối phương, ngươi nghĩ vậy cũng không sai, nhưng ngươi không để ý một chuyện, cho dù đó là tình hình ngươi muốn, thì phải với tiền đề là không có kẻ địch ngoài, nếu có kẻ địch ngoài, tất nhiên chúng ta phải giải quyết kẻ địch ngoài trước, tránh cho trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.”
Diệp Quân nói: “Có điều ta không hiểu lắm, là nếu các ngươi đã hợp tác, vì sao phải mang Mục Huyền Hư ra, đây không phải là làm điều vô nghĩa à? Có cần không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi không hiểu chính trị.”
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim từ từ đứng dậy, cô ta đi về phía Diệp Quân: “Danh không chính, thì ngôn không thuận, ngôn mà không thuận, thì chuyện khó thành, chúng ta phải phát động cuộc chiến tranh này, đặc biệt là chiến tranh của các nền văn minh, thì nhất định phải có một lí do đàng hoàng, chỉ có lí do đủ đàng hoàng, thì chúng ta mới có thể đoàn kết cả nền văn minh lại, tập hợp mọi người, đương nhiên, vốn dĩ hắn cũng có thể không chết, chỉ không ngờ rằng nhát kiếm đó của ngươi lại có chút đặc biệt.”
Nói tới đây, cô ta dừng chân, nhìn Diệp Quân xa hàng trượng trước mặt: “Nếu chỉ có mình ngươi, tất nhiên chúng ta không cần lôi thôi như vậy.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim chằm chằm: “Mục đích thật sự của các người là thế lực sau lưng ta.”
“Nói thừa!”
Chân trời, Khưu Nghiệt đột nhiên châm chọc nói: “Chỉ mình ngươi, cũng xứng để ba nền văn minh ta hợp tác à? Bây giờ chúng ta đang tuyên chiến với thế lực sau lưng ngươi thôi, hiểu chưa?”
Diệp Quân nhìn Khưu Nghiệt: “Ông cũng xứng?”
Khưu Nghiệt giận vô cùng: “Nhãi con vô lễ.”
Nói xong, ông ta đột nhiên giơ tay tát về phía Diệp Quân qua không trung, khi bàn tay rơi xuống, Diệp Quân lại xuất hiện trong một thế giới tối đen chưa xác định đầy kì quái, vô số sức mạnh khủng bố từ bốn phía tràn tới, muốn nghiền nát hắn.
Keng!
Một tiếng kiếm bỗng vang lên, tiếp đó, một luồng kiếm quang xông lên trời, mạnh mẽ chém vỡ thời không trước mặt.
Diệp Quân quay lại vị trí lúc đầu, khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng chém một kiếm về phía Toại Cổ Kim trước mặt, Toại Cổ Kim nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, sau đó, lúc nhát kiếm của Diệp Quân còn cách cô ta nửa trượng, đột nhiên, một cây trường thương xuyên qua không trung, đâm thẳng vào thân kiếm Thanh Huyên của hắn, sức mạnh khủng bố trong trường thường khiến cả hắn cũng phải lùi xa hàng trăm trượng.
Còn trước mặt Toại Cổ Kim, không biết từ lúc nào đã có một cô gái đứng đó, cô gái mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm thương bạc, đang nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Chỗ ngựa trái của cô ta, có một chữ ‘võ’ nhỏ.
Võ quan!
Ngoài võ quan đứng đầu, nền văn minh Toại Minh còn có bốn vị võ quan, bọn họ đều Võ điện Toại Minh, phụ trách dạy dỗ thế hệ trẻ của nền văn hóa Toại Minh tu luyện võ đạo.
Diệp Quân không rút kiếm ra nữa, hắn vừa dừng lại, đã dùng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không chạy trốn khỏi hiện trường.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Hắn vừa đi vào trong đường hầm thời không, một cây trường thương có sát khí ngập trời đã lao vào đường hầm thời không chỗ hắn, cây trường thương vừa vào đường hầm thời không, sức mạnh đáng sợ trong đó đã khiến đường hầm thời không chấn động, sụp đổ ầm ầm, Diệp Quân không thể không dừng lại, bỗng xoay người chém một phát.
Ầm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân cầm kiếm lùi lại liên tục, trong lúc hắn lui về, cây trường thương kia lại hung hăng đánh về phía hắn lần nữa, sức mạnh trong trường thường thật sự quá khủng bố, những nơi nó qua, thời không bốn phía đều bốc cháy như giấy, mau chóng hóa thành tro bụi.
Hai mắt Diệp Quân khẽ hít, chân phải của hắn bỗng giậm một phát, hóa thành một luồng kiếm quang hung hăng chém qua, nhát kiếm này vừa chém vào trường thường, một luồng kiếm quang rực rỡ bỗng phát ra bốn phía, trường thương bị đánh bay, nơi xa, tay phải của cô gái giáp trắng mở ra, bắt lấy thương bạc thật vững, khoảnh khắc tiếp theo, người cô ta trở nên hư ảo, nơi xa, xung quanh Diệp Quân bỗng xuất hiện những dư ảnh chi chít, tiếp đó, những tiếng sắt va vào nhau không ngừng vang lên từ tinh vực.
Cận chiến!
Đối diện với thế tấn công dữ dội như mưa to gió dữ của cô gái giáp trắng, Diệp Quân không thể không nâng cao tinh thần để đối phó.
Bình luận facebook