-
Chương 2796-2800
Chương 2796: Diễn thôi
Nơi không xa, đám người Toại Cổ Kim đang nhìn trận đấu ở kia, khi thấy Diệp Quân có thể đánh ngang tài với cô gái giáp trắng, mọi người xung quanh đều kinh ngạc vô cùng.
Cô gái giáp trắng này đã đến đỉnh của cảnh giới Tiên Đế, hơn nữa, còn là võ quan, từ nhỏ đã được nền văn minh Toại Minh bồi dưỡng cẩn thận, đồng thời còn được thừa kế võ quan, có thể nói, cô ta đã thuộc loại yêu nghiệt của yêu nghiệt trong cả Cựu Thổ rồi, có thể giết người sống vượt biên.
Nhưng lúc này, cô ta lại bị người ta vượt qua.
Sắc mặt của Khưu Nghiệt thuộc nền văn minh Cựu Thổ và Phù Việt thuộc nền văn minh Vĩnh Sinh cũng hơi khó nhìn, thực lực của Diệp Quân này có phần vượt qua dự liệu của bọn họ rồi, phải biết là, Diệp Quân mới tới cảnh giới Đại Đế thôi!
Sắc mặt Toại Cổ Kim lại rất bình tĩnh, cô ta khu vực chiến đầu ở nơi xa, nói chính xác thì, cô ta đang nhìn chằm chằm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang ở nơi xa bỗng phát ra, tiếp đó, Diệp Quân và cô gái giáp trắng đều lùi lại liên tục, còn xung quanh họ, vô số kiếm khí và thương mang bắn tung tóe, xé toạc tất cả, khủng bố vô cùng.
Sau khi cô gái giáp trắng dừng lại, cô ta nhìn thương bạc trong tay mình, chỉ thấy trên thương bạc toàn là vết kiếm chi chít.
Kiếm trong tay Diệp Quân ở nơi xa thì ngược lại, bên trên không có tí vết thương nào.
Tay phải Diệp Quân hơi run rẩy, kiếm Thanh Huyên rung kịch liệt, một tiếng kiếm lập tức vang khắp cả tinh hà.
Hắn nhìn cô gái giáp trắng, lúc này cô gái giáp trắng cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người va vào nhau, khoảnh khắc tiếp theo, hai người đồng thời biết mất tại chỗ.
Xì!
Xì!
Hai tiếng xé toạc sắc bén đột nhiên vang lên trong hiện trường, tiếp đó, một luồng kiếm quang hoàn chỉnh và một mảnh thương mang hung hăng đụng vào nhau, vừa tiếp xúc, một làn sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ bỗng lan rộng ra bốn phía, bên cạnh Toại Cổ Kim, một người đàn ông trung niên đột nhiên giẫm về trước một bước, bước chân vừa rơi xuống, sức mạnh của làn sóng xung kích lan tới trước mặt họ đã hóa thành hư vô.
Người đàn ông trung niên lại lùi về sau người Toại Cổ Kim.
Khưu Nghiệt và Phù Việt nhìn người đàn ông trung niên, đều hơi kinh ngạc.
Nguyên Vũ!
Quan cận vệ của nền văn minh Toại minh, cường giả đỉnh cấp của điện cận vệ, năm đó có tên tuổi lẫy lừng ở Cựu Thổ, bọn họ không ngờ vị này lại tự mình tới bảo vệ cho Toại Cổ Kim.
Hiện tại Diệp Quân cũng đã bộc lộ hỏa lực thật sự!
Sau khi đánh tiếp khoảng một khắc.
Răng rắc!
Khi tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, thương bạc trong tay cô gái giáp trắng tan vỡ ầm ầm, kiếm thế mạnh mẽ chém cho cô gái giáp trắng phải lùi lại liên tục, ngay khi Diệp Quân muốn mượn thế giết chết cô ta, chỉ thấy hai tay cô gái giáp trắng bỗng chắp lại, sau đó đột nhiên di chuyển về hai bên, sau người cô ta, chục triệu cây trường thương hư ảo bỗng xuyên qua không trung, sau đó bắn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không lùi mà tiến lên, bỗng nhiên một nhát kiếm hung hăng chém tới, nhát kiếm mạnh mẽ xé toạc một cái lỗ giữa hàng chục triệu trường thương hư ảo, lao thẳng về phía cô gái giáp trắng, còn lúc này, cô gái giáp trắng chợt chỉ tay, nháy mắt, những trường thương quanh bất ngờ đổ vào người cô ta, sau đó bay ra khỏi đầu ngón tay của cô ta, nơi cô ta chỉ tay, xuất hiện nhiều luồng thương mang rực rỡ, hung hăng đâm vào mũi kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Hai luồng sức mạnh vừa tiếp xúc, vô số kiếm thế và thương mang lại phát ra, hai người đều lui về, trong quá trình cô gái giáp trắng lùi lại, ngón tay trên tay phải của cô ta nổ tung trước tiên, tiếp đó, cả cánh tay phải nứt nẻ nhanh chóng, khi cô ta dừng lại, cánh tay phải của cô ta đã biến thành một cánh tay máu.
Nơi xa, Diệp Quân vừa dừng lại, chớp mắt, hắn đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trên đỉnh đầu cô gái giáp trắng, tiếp đó, một nhát kiếm quang chục ngàn trượng hung hăng chém vào cô ta.
Hai mắt cô gái giáp trắng khẽ híp lại, cô ta mở lòng bàn tay trái ra, vô số thương ý tuôn ra như nước, sau đó hòa thành những cây trường thương lao về luồng kiếm quang của Diệp Quân, tuy nhiên, lúc này thương ý của cô ta đã hoàn toàn không thể ngăn chặn kiếm ý và kiếm thế của Diệp Quân được, kiếm của Diệp Quân xé nát vô số trường thương ngưng tụ từ thương ý, kiếm quang rơi thẳng xuống.
Ầm!
Khi một mảnh thương mang lớn vỡ nát, cô gái giáp trắng cũng bị đánh bay đi!
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người ở chỗ không xa đều trầm xuống.
Cô gái giáp trắng còn chưa dừng lại, kiếm của Diệp Quân đã đánh tới lần nữa, một luồng kiếm quang khủng bố nháy mắt đã đánh bay cô gái giáp trắng ra xa hàng chục ngàn trượng, song lần này, hắn không tiếp tục đi truy kích cô gái giáp trắng, kiếm thế xoay chuyển, giết thẳng về phía Toại Cổ Kim ở một bên không xa!
Hơn nữa, uy lực và tốc độ của nhát kiếm này, đã tăng lên gấp bội lần!
Khoảnh khắc này, mọi người bỗng tỉnh ngộ!
Lúc trước thằng nhóc này đánh với cô gái giáp trắng, cứ tỏ yếu đuối, diễn mãi.
Mục đích thật sự của hắn là bắt giặc thì bắt vua trước, là Toại Cổ Kim này.
Chỉ thấy trong nháy mắt, kiếm của Diệp Quân đã đánh tới trước mặt Toại Cổ Kim.
Chương 2797: Khóa chặt
Khi kiếm của Diệp Quân còn cách Toại Cổ Kim nửa trượng, một dư ảnh đột nhiên lướt qua cạnh Toại Cổ Kim, đâm mạnh vào hắn như sấm sét.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang bị đánh lùi, bắn tung tóe như tảo nở hoa, Diệp Quân lùi liên tục hàng trăm trượng, nhưng lúc hắn dừng lại, kiếm quang của hắn đã tụ hợp lại trong nháy mắt, sau khi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Toại Cổ Kim trước mắt, trước mắt cô ta, có một người đàn ông trung niên đứng đó.
Quan cận vệ!
Nguyên Vũ!
Nguyên Vũ nhìn Diệp Quân, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng, tay phải của ông ta đã bung bét, máu tươi chảy ra không ngừng, sau đó từ từ nhỏ giọt xuống cánh tay.
Đối diện với một nhát kiếm của Diệp Quân, cho dù là ông ta, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.
Giờ này khắc này, sắc mặt mọi người ở đó đều thay đổi.
Lực chiến đấu của Diệp Quân, nếu nói trước đây chỉ khiến bọn họ kinh ngạc, thì lúc này, đã khiến bọn họ hơi khó tin rồi.
Vì sức chiến đấu của Diệp Quân, đã vượt qua cảnh giới Tiên Đế bình thường.
Sắc mặt của Khưu Nghiệt và Phù Việt đã trở nên hơi nghiêm trọng.
Từ khi bắt đầu bọn họ đã biết sau lưng Diệp Quân nhất định phải có một thế lực văn minh rất mạnh nhưng, bọn họ không quan tâm lắm, suy cho cùng, bây giờ còn chưa có bất kì thế lực nào có thể đối kháng với bọn họ, đừng nói là ba cái hợp lại, ba nền văn minh của Cựu Thổ, tùy tiện lấy một cái ra, cũng đủ quét sạch tất cả.
Nhưng lúc này, bọn họ bắt đầu ý thức được chuyện này có phần không đúng lắm, vì sức chiến đấu của Diệp Quân mạnh không bình thường.
Nơi xa, Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, sắc mặt trầm như nước.
Vừa nãy sở dĩ hắn ẩn giấu thực lực của mình, chính là muốn khống chế người phụ nữ này trước, nhưng người phụ nữ này thật sự quá bình tĩnh, trực giác mách bảo hắn, cho dù không có người đàn ông trung niên kia, e là hắn cũng không thể làm gì người phụ nữ này.
Không hề do dự, hắn nhún người nhảy lên, trực giác sử dụng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không, biến mất tại chỗ, nháy mắt, hắn đã đi vào trong đường hầm thời không.
Đánh không lại thì chạy!
Chẳng mất mặt gì!
“Muốn chạy?”
Thấy Diệp Quân chọn chạy trốn, Khưu Nghiệt đột nhiên hô một tiếng, tay phải ông ta vung lên, chỉ thấy một tấm kính thần bay lên trời, kính thần run rẩy kịch liệt, một luồng thẩn quang phản chiếu ra, nháy mắt, trong kính thần hiện lên vị trí của Diệp Quân, tiếp đó, thời không chỗ Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số kính quang Hàn Diễm, dưới sự chiếu rọi của những kính quang Hàn Diễm, đường hầm thời không ở chỗ hắn tan ra.
Sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn bỗng vung một kiếm ra, vô số kiếm quang phản chiếu tầng tầng lớp lớp, sau đó, nhưng kiếm quang của hắn lại không thể chặt đứt những kính quang Hàn Diễm kia.
Chân phải Diệp Quân đột nhiên giẫm một phát, một nhát kiếm chém ra, kiếm Thanh Huyên mở đường, lúc này mới cố khoét được một lỗ trên những kính quang kia, ngay khi hắn xông ra, xa xa phía trên hắn, một tấm kính lặng lẽ lơ lửng ở đó.
Kính Cựu Thần!
Cựu Thần từng sử dụng thần vật, sẽ có thần lực tối cao, trong mọi thần vật của Cựu Thổ, có thể xếp vào top 5.
Một khi tấm gương này được kích hoạt, sẽ phát ra một ngọn Hàn Diễm tới hàng triệu trượng, những nơi Hàn Diễm chiếu tới, không gì trốn được, hòa tan tất cả.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào mặt kính Cựu Thần kia, im lặng một chút, rồi hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng kiếm quang lao thẳng đến tấm kính Cựu Thần, gần như đồng thời, tấm kính Cựu Thần kia run rẩy kịch liệt, một chùm tia sáng Hàn Diễm tuôn ra, xông về phía Diệp Quân.
Ầm ầm!
Nơi đó đột nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số kiếm quang và Hàn Diễm không ngừng phun ra như thủy triều, lan rộng hết lớp này tới lớp khác, mọi nơi nó đi qua, tất cả biến mất.
Còn Diệp Quân bị Hàn Diễm kia chặn lại, dù kiếm Thanh Huyên của hắn đã ngăn cản sức mạnh của Hàn Diễm, nhưng, thân thể hắn đã bắt đầu xuất hiện những ngọn lửa nhàn nhạt.
Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên dữ tợn, hai tay hắn nắm lấy kiếm Thanh Huyên, thả cả kiếm ý vô địch của mình ra, hai loại kiếm ý hội tụ, nháy mắt, kiếm Thanh Huyên run rẩy kịch liệt, lập tức mạnh mẽ xé toạc ngọn Hàn Diễm kia ra, kiếm đánh thẳng một mạch, một nhát kiếm chém vào mặt tấm kính Cựu Thần kia.
Răng rắc!
Theo tiếng rạn nứt trong trẻo vang lên, mặt kính Cựu Thần kia đột nhiên nứt vỡ, những ngọn Hàn Diễm trào ra ngoài.
Thấy cảnh này, mặt Khưu Nghiệt lập tức thay đổi, khi thấy Diệp Quân giơ kiếm muốn chém, tim ông ta hoảng sợ, vội giơ một tay ra: “Tới.”
Tấm kính Cựu Thần hòa thành một luồng ánh sáng lạnh, biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã ở trong tay Khưu Nghiệt, thấy tấm kính Cựu Thần toàn vết rạn, mặt Khưu Nghiệt đầy khó tin: “Sao có thể?”
Còn nơi xa, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà, không hiếu chiến tí nào.
“Chạy đi đâu!”
Đúng lúc này, Phù Việt luôn không nói gì đột nhiên gầm thét, ông ta xua tay, một luồng u quang đột nhiên xuyên qua không khí, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp đi vào trong đường hầm thời không của Diệp Quân, khi luồng u quang kia chạy tới, đường hầm thời không mà Diệp Quân đang ở nháy mắt đã trào ra vô số luồng thần quang đại đạo, giây phút đó, cả đường hầm thời không đều tan tành, sau đó biến mất.
Diệp Quân không thể không dừng lại, hắn đột nhiên xoay người, hung hăng chém một nhát kiếm, luồng u quang kia lập tức bay đi, còn bản thân hắn cũng lui lại liên tục, khi hắn dừng lại, tinh vực quanh hắn chợt xuất hiện những sợi xích sắt màu đỏ thẫm như cột nhà, những xích sắt này như lồng giam, khóa tinh vực chỗ hắn lại.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Chương 2798: Cơ hội thắng
“Chạy ư?”
Đúng lúc này, một âm thanh ở bên đột nhiên truyền tới: “Nếu bây giờ mà để ngươi thoái khỏi ba nền văn minh lớn chúng ta, thì chúng ta còn không bị người khác cười chết à?”
Diệp Quân từ từ quay đầu, người nói chính là Khưu Nghiệt.
Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đang muốn nói, chỉ thấy Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, một nhát kiếm đánh về phía ông ta.
Thấy Diệp Quân ra tay với mình, khóe miệng Khưu Nghiệt hiện ra một tia dữ tợn: “Coi ông đây là kẻ dễ bắt nạt à?”
Nói rồi, tay phải ông ta đột nhiên đưa về phía trước, sau đó bỗng nắm chặt, thời không trước mặt ông ta nổ tung, một vòng xoáy màu đen sâu không thấy đáy nuốt kiếm quang của Diệp Quân vào, nhưng ngay khắc tiếp theo, một luồng kiếm quang lại giết từ trong vòng xoáy màu đen kia ra.
Ầm!
Khưu Nghiệt bị kiếm quang chém cho bay đi.
Diệp Quân đang muốn ra tay lần nữa, nhưng lúc này, một luồng u quang hóa thành hàng chục ngàn màn sáng xông tới chỗ hắn, tốc độ thật sự quá nhanh, nháy mắt đã đánh tới trước mặt hắn, tới cả cơ hội đưa kiếm ra hắn cũng không có, chỉ đành giơ kiếm chặn trước ngực.
Kiếm quang như tấm khiên, hắn dựa vào kiếm quang và kiếm thế của mình để ngăn cản u quang kia, cò lúc này, một khí tức mạnh mẽ đột nhiên tập kích từ sau lưng hắn.
Chính là Khưu Nghiệt!
Hai tay Diệp Quân bỗng dùng lực, hai loại kiến nghị xông ra từ kiếm của hắn, luồng u quang kia lập tức bị tan vỡ, tiếp đó, hắn xoay người, chém một phát.
Ầm!
Khi kiếm quang bùng nổ, Khưu Nghiệt bị đánh bật ra, kiếm của hắn vẫn chưa thu lại, hàng chục chùm tia sáng đánh úp từ xa tới.
Diệp Quân vội thu kiếm về!
Ầm!
Những chùm tia sáng đánh vào kiếm Thanh Huyên, sức mạnh mẽ ghê gớm khiến hắn phải lùi xa hàng ngàn trượng liên tục.
Người ra tay, chính là Phù Việt, không biết từ lúc nào, trên người ông ta đã có thêm một bộ cơ giáp.
Cơ giáp cực phẩm cấp Tiên!
Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn bốn phía, quanh hắn, thời không đã bị những dây xích sắt màu đỏ kia khóa chết, hắn có thể phá vỡ, nhưng, chắc chắn cần một thời gian nhất định, còn những người xung quanh thì không rõ ràng sẽ không nhìn hắn phá tan nó.
Ngoài ra, ngoại trừ những dây xích sắt đỏ thẫm này, hắn còn cảm nhận được một số khí tức không rõ ràng.
Vẫn còn cường giả!
Diệp Quân quay đầu Toại Cổ Kim ở nơi xa, Toại Cổ Kim đứng đó, hai mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Quân, cô ta đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Đừng nghĩ tới chuyện tóm được ta, với thực lực bây giờ của ngươi, vẫn chưa làm được.”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Toại Cô Kim: “Dùng trận thế lớn như vậy để đối phó với ta, ngươi không cảm thấy hơi quá đáng à?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn chằm chằm: “Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Toại Cổ Kim lại nói: “Ta biết, thực lực mà bây giờ ngươi thể hiện ra vẫn chưa phải là giới hạn của ngươi, ví dụ, ngươi còn ba loại sức mạnh huyết mạch chưa dùng tới, nếu ngươi dùng sức mạnh của ba loại huyết mạch, cộng thêm cây kiếm này của ngươi, chắc bây giờ ngươi đã có thể dễ dàng chém chết các cường giả cảnh giới Tiên Đế, nếu ngươi dùng sức mạnh tín ngưỡng trong trật tự của ngươi, cho dù là cảnh giới Đế Chủ trên cảnh giới Tiên Đế, có lẽ cũng không thể thắng được ngươi, thậm chí, ngươi có thể đấu một trận với loại cường giả cấp bậc Bất Hủ Đế Chủ.”
Nghe tới đây, mọi người xung quanh đều đã sợ hết hồn!
Mẹ nó!
Đánh lâu như vậy, kiếm tu trước mắt vẫn chưa tới cực hạn của mình?
Đại Đế giết Tiên Đế, đây đã là yêu nghiệt vô cùng, bây giờ còn nghe ý của Toại Cổ Kim nói, như vậy mà vẫn chưa phải là cực hạn của thiếu niên kiếm tu này, ranh giới thật sự của hắn, lại có thể đối kháng với cường giả cảnh giới Đế Chủ, hơn nữa còn là Bất Hủ Đế Chủ, đây là khái niệm gì?
Cho dù ở Cựu Thổ, mặc dù không coi là kẻ ghê gớm nhất, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp rồi.
Cả Cựu Thổ, loại cường giả cấp bậc này đã cực kì ít.
Mọi người không nghi ngờ loại Toại Cổ Kim nói, vì người phụ nữ này không giống nói dối.
Nơi xa, Khưu Nghiệt và Phù Việt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một tia nghiêm trọng và kinh ngạc, vì khi đánh nhau với Diệp Quân, bọn họ cảm nhận rõ được Diệp Quân chưa thật sự dùng toàn lực.
Đánh tới giờ mà thằng nhóc này vẫn còn giấu thực lực thật sự của mình.
Rất rõ ràng, thằng nhóc này muốn bọn họ tê liệt, sau đó đi bắt Toại Cổ Kim, nhưng đáng tiếc là, Toại Cổ Kim càng yêu nghiệt hơn.
Trước mặt cô ta, Diệp Quân không thể che giấu được bất kì ý đồ nào.
Đúng lúc này, Toại Cổ Kim lại từ từ nói: “Nếu ngươi chọn đốt cháy thân xác và linh hồn, có lẽ sức chiến đầu của ngươi còn có thể tăng thêm tí nữa, nói cách khác, thực lực cao nhất của ngươi, chắc là không kém lắm với cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, không thể không nói, điều này rất khoa trương, nhưng đáng tiếc, cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, đây là cực hạn trước mặt của ngươi, nhưng không phải cực hạn của chúng ta, cho nên ngươi không có cơ hội thắng.”
Nói rồi, cô ta tạm dừng, lại sửa lời: “Cũng không đúng, ngươi có cơ hội thắng.”
Có cơ hội thắng!
Mọi người nghe thế thì hơi nghi hoặc, sao còn có cơ hội thắng nữa?
“Ha ha!”
Khưu Nghiệt bỗng cười lớn: “Ta biết, cơ hội thắng của hắn chính là người sau lưng hắn.”
Nói xong, ông ta đánh giá Diệp Quân, trên mặt lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Nhãi con, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi có thể gọi người sau lưng ngươi ra rồi, ngươi yên tâm, lúc ngươi gọi người, chúng ta tuyệt đối không ngăn ngươi đâu, không chỉ vậy, nếu họ không chạy tới kịp, chúng ta còn có thể cho ngươi tí thời gian, ba ngày, năm ngày cũng được, ha ha.”
Chương 2799: Chân chính
Gọi người tới!
Mọi người có mặt đều nhìn Diệp Quân. Bọn họ tất nhiên rất tò mò về thế lực phía sau của Diệp Quân. Thế lực bình thường chắc chắn sẽ không thể bồi dưỡng ra được người yêu nghiệt như thế này, chỉ là không biết giới hạn là bao nhiêu thôi.
Toại Cổ Kim liếc nhìn bộ dạng đắc ý của Khưu Nghiệt, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng cách xa ông ta.
Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cười khẩy: “Có lẽ ngươi được tòa tiên phủ nào đó âm thầm bồi dưỡng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thực sự được tòa tiên phủ nào đó bồi dưỡng ra thì cũng vô dụng. Đừng nói là một tòa tiên phủ, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn liên thủ lại với nhau, thì hôm nay bọn ta muốn giết ngươi, bọn họ cũng không dám làm gì.”
Ông ta không hề nói dối, bây giờ ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã liên thủ lại, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn tập hợp lại với nhau, cũng không dám đối đầu với Cựu Thổ.
Diệp Quân thời ơ liếc nhìn Khưu Nghiệt: “Đấu tay đôi sao?”
Khưu Nghiệt cười nói: “Ta thừa nhận, ngươi rất biết đánh nhau, nhưng biết đánh nhau thì có tác dụng chết tiệt gì chứ? Chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi.”
Diệp Quân bật cười: “Thực lực của nền văn minh Cựu Thổ thật chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại. Bái phục bái phục.”
Dứt lời, sắc mặt của Khưu Nghiệt lập tức tối sầm lại, mà ở đằng sau ông ta, sắc mặt của đám cường giả của nền văn minh Cựu Thổ cũng trở nên khó coi.
Diệp Quân chậm rãi liếc nhìn đám cường giả: “Ba nền văn minh dốc hết sức lực để bao vây giết chết một người ở cảnh giới Đại Đế như ta đây, vậy mà ông vẫn còn dương dương tự đắc, không cảm thấy xấu hổ. Ha ha, nghe nói năm đó Cựu Thần của Cựu Thổ là bất khả chiến bại, tung hoành chư thiên vạn giới, mong một lần bại trận mà không được. Nếu để ông ta biết được hậu duệ của mình là những kẻ như thế này, cũng không biết có bị chọc cho tức chết không nữa.”
Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt của đám người Khưu Nghiệt và cường giả Cựu Thổ nhất thời càng trở lên khó coi.
Cựu Thần!
Vào thời điểm Cựu Thần vẫn còn tại thế, nền văn minh Cựu Thổ đã đáng sợ như thế nào chứ?
Thực sự là tung hoành chư thiên vạn giới.
Bây giờ Diệp Quân nói như vậy, bọn họ giống như bị cây roi quất thẳng vào mặt, đau rát kinh khủng.
Khưu Nghiệt đứng đầu gắt gao nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, cho dù miệng lưỡi của ngươi có lợi hại đến đâu đi nữa, thì hôm nay, ngươi cũng không còn đường sống sót. Ngươi…”
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang rồi nhảy lên. Trong nháy mắt, kiếm quang đã chém mạnh đến trước mặt của Khưu Nghiệt, tốc độ cực nhanh, đến mức rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.
Nhìn thấy nhát kiếm khủng bố phá tan cả mặt đất của Diệp Quân, trong lòng Khưu Nghiệt lập tức kinh hãi. Ông ta vung tay áo lên, dùng một chiếc khiên đen chắn ở phía trước. Nhưng khi chiếc khiên đen đó vừa tiếp xúc với Diệp Quân đã nổ tung. Sức mạnh cường đại khiến ông ta phải liên tục lùi mạnh về phía sau, Diệp Quân thừa thế xông lên, lúc này, hắn không hề che giấu thực lực của mình. Nhát kiếm này chém đến, căn bản là không thể ngăn cản được.
Thấy Diệp Quân nhằm vào mình, trong lòng Khưu Nghiệt bèn kinh hãi, ông ta vội gọi: “Phù Việt!”
Lúc này ông ta không còn quan tâm đến thể diện gì nữa. Bởi vì thanh kiếm này của Diệp Quân thực sự quá lợi hại.
Dứt lời, một luồng u quang đột nhiên ập đến từ bên cạnh như một tia chớp, chớp mắt đã chém tới phía sau lưng của Diệp Quân. Tốc độ của luồng u quang này thực sự quá nhanh, Diệp Quân chỉ có thể từ bỏ việc truy sát Khưu Nghiệt, hắn xoay người, chém mạnh một nhát kiếm xuống.
Xoẹt!
Cùng với một tiếng xé toạc chói tai vang lên, luồng u quang cứ như vậy mà bị nhát kiếm này cứng rắn xé toạc ra, u quang bắn ra xung quanh.
Diệp Quân nhìn về phía xa xa, trong tay của Phù Việt đang cầm một võ khí thần bí. Võ khí đó giống như một con thoi, tỏa ra u quang rực rỡ.
Lúc này Phù Việt cũng đang nhìn hắn. Bỗng nhiên Diệp Quân biến mất, Phù Việt khẽ nheo mắt lại, tay phải nắm chặt con thoi. Trong phút chốc, bên trong nó bộc phát ra muôn vàn luồng u quang dày đặc như mưa bão mà lao về phía Diệp Quân.
Nhưng, cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, muôn vàn luồng u quang lại bị kiếm của hắn xé toạc ra một lần nữa. Diệp Quân tiếp tục lao thẳng về phía trước, trực tiếp chém đến trước mặt Phù Việt. Ánh mắt của Phù Việt lóe lên một tia dữ tợn, tay cầm con thoi đập mạnh về phía Diệp Quân, vô số u quang như thủy triều tràn ra ngoài, bao trùm khu vực này trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên từ trong tinh hà.
Từng luồng u quang, kiếm quang và khí tức khủng bố không ngừng bùng phát. Phù Việt liên tục lùi mạnh về phía sau, nhưng lùi chưa được bao lâu thì bộ áo giáp trên người ông ta lại run lên dữ dội, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào Diệp Quân ở phía xa xa.
Chẳng bao lâu, từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên từ trong vũ trụ tinh hà, khiến cho toàn bộ vũ trụ tinh hà bị rung chuyển dữ dội.
Ban đầu, Phù Việt dựa vào áo giáp và Thần Thoi mới có thể miễn cưỡng chống lại Diệp Quân. Nhưng cứ đánh như vậy, mọi người đều phát hiện, Phù Việt đã bắt đầu yếu thế, ông ta đang dần bị Diệp Quân áp chế lại.
Thấy cảnh này, Khưu Nghiệt đột nhiên nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh, có phần bất mãn: “Toại đại nhân, chúng ta cứ ở đây lãng phí thời gian với hắn như vậy sao?”
Hiển nhiên ông ta muốn lao đến đánh hội đồng. Chỉ là nếu nền văn minh Cựu Thổ cùng lao đến tấn công, thì có phần mất mặt. Vì vậy, ông ta muốn ba nền văn minh cùng nhau liên thủ lại.
Toại Cổ Kim thờ ơ liếc nhìn ông ta, bình tĩnh đáp: “Khưu trưởng lão bây giờ mới bắt đầu chú trọng sao?”
Sắc mặt Khưu Nghiệt vô cùng khó coi, giống như mắc táo bón.
Thực ra từ lúc bắt đầu cho đến vừa nãy, nền văn minh Cựu Thổ đều không thực sự coi trọng Diệp Quân. Nếu có thì bọn họ sẽ không đến mức ngay cả một cường giả ở cấp bậc cao cũng không phái tới đây.
Trong ba nền văn minh cũng chỉ có nền văn minh Toại Minh là thực sự xem trọng. Dù sao, địa vị của Toại Cổ Kim ở nền văn minh Toại Minh rất cao, thuộc tầng lớp lãnh đạo nòng cốt chân chính.
Khưu Nghiệt thu hồi lại suy nghĩ, ông ta trầm giọng nói: “Toại đại nhân, người này thực sự quá yêu nghiệt, nếu chúng ta không giết hắn ngay tại đây…”
Chương 2800: Sợ
Toại Cổ Kim nhìn Khưu Nghiệt: “Ý của ta là với sức mạnh chúng ta có ở đây thì có thể giết hắn, nhưng không đủ để đối phó người ở phía sau hắn, ông hiểu không?”
Khưu Nghiệt sửng sốt.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Khi ông định đánh chết hắn, chẳng lẽ ông cho rằng người ở phía sau hắn sẽ không xuất hiện sao? Nếu người ở phía sau hắn xuất hiện, vậy ông sẽ ứng phó như thế nào? Lại gọi người tới sao?”
Khưu Nghiệt yên lặng không nói, ông ta quả thực không nghĩ nhiều như vậy…
Toại Cổ Kim quay đầu nhìn Phù Việt đã bị áp chế gắt gao ở phía xa xa: “Tất nhiên, nói với ông những điều này cũng không có tác dụng gì. Đến lúc này, nền văn minh Cựu Thổ của ông hẳn là đã thực sự chú trọng đến rồi.”
Khưu Nghiệt đang định nói gì đó thì ở phía xa xa, thời không đột nhiên bị phá vỡ, một luồng kiếm quang cứng rắn chém lui Phù Việt ra xa gần chục nghìn trượng.
Mà khi ông ta dừng lại, áo giáp trên người ông ta đã đầy vết kiếm. Không những thế, Thần Thoi trong tay ông ta cũng có những vết kiếm chằng chịt, vô cùng vỡ nát, gần như bị phá hủy.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều đồng loạt nhìn về thanh kiếm trong tay Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và tò mò. Thanh kiếm này rốt cuộc là thanh thần kiếm gì?
Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Xoạt!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một luồng kiếm quang đã chém về phía Toại Cổ Kim. Mà giờ phút này, kiếm quang tỏa ra trên người Diệp Quân đã biến thành màu đỏ tươi.
Sức mạnh huyết mạch dâng trào!
Dưới sự gia tăng của sức mạnh huyết mạch phong ma, uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn mấy lần bất kì những nhát kiếm nào trước đó.
Mà khi kiếm của hắn còn cách Toại Cổ Kim vài trượng, lại có hai luồng sức mạnh huyết mang từ trong người hắn dâng trào ra ngoài.
Huyết mạch viêm hoàng!
Huyết mạch phàm nhân!
Vào lúc này, ba loại sức mạnh huyết mạch cùng dâng trào lên.
Vào khoảnh khắc ba loại sức mạnh huyết mạch cùng được thúc giục, uy lực của nhát kiếm này của Diệp Quân lại tiếp tục tăng mạnh. Nhát kiếm này chém tới, thời không trong phạm vi hàng triệu dặm xung quanh trực tiếp bị rạn nứt, hơn nữa còn lan ra khắp xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Tinh vực này hoàn toàn không chịu được nổi nhát kiếm này của hắn!
Tất cả cường giả đều sợ hãi.
Mục tiêu của Diệp Quân vẫn là Toại Cổ Kim, hắn gắt gao nhìn Toại Cổ Kim, chỉ khi diệt trừ được người phụ nữ này trước, thì hắn mới có con đường sống.
Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, Toại Cổ Kim lại vô cùng bình tĩnh.
Mà chính vào lúc này, sau lưng Toại Cổ Kim, quan cận vệ Nguyên Vũ xuất hiện ở trước mặt cô ta. Tay phải ông ta nắm chặt, sau đó đấm mạnh vào kiếm của Diệp Quân. Quyền mang nóng rực như nước lũ, khí tức quyền thế cường đại khiến cho vũ trụ tinh hà sôi sục lên.
Ầm!
Nhát kiếm của Diệp Quân vậy mà lại bị quyền thế của Nguyên Vũ cứng rắn trấn áp lại. Sắc mặt của Nguyên Vũ trắng bệch trong nháy lát. Cùng lúc đó, luồng quyền mang đó bị vỡ vụn, nhát kiếm của Diệp Quân vẫn tiếp tục lao đến, đâm thẳng vào trán của Nguyên Vũ.
Lúc này, Nguyên Vũ bỗng nhiên chắp hai tay lại, trực tiếp kẹp chặt kiếm của Diệp Quân, nhưng cơ thể của ông ta lại bị nhát kiếm của Diệp Quân đè quỳ xuống dưới đất. Đồng thời, toàn thân ông ta đang bắt đầu nứt ra từ chút một, vô số máu tươi không ngừng bắn ra ngoài.
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt ông ta tràn đầy sự nghiêm túc. Lúc này không chỉ có thân xác ông ta đang dần bị nứt toác, mà ngay cả xương cốt cũng xuất hiện vết nứt.
Sức mạnh võ đạo của ông ta căn bản không thể chịu đựng nổi nhát kiếm này của Diệp Quân!
Nhưng, ông ta không thể lùi bước!
Bởi vì sau lưng ông ta chính là Toại Cổ Kim.
Nguyên Vũ đột nhiên gào thét, trong phút chốc, toàn thân ông ta bỗng nhiên bùng cháy!
Thân xác bùng cháy!
Linh hồn bùng cháy!
Vào lúc này, khí tức quyền thế tỏa ra ở xung quanh ông ta điên cuồng tăng vọt. Nhưng vẫn không thể chống đỡ được kiếm thế của Diệp Quân, kiếm thế của Diệp Quân gắt gao trấn áp quyền thế của Nguyên Vũ. Giờ phút này, toàn thân Nguyên Vũ đã bị rạn nứt như mạng nhện, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, đáng sợ vô cùng.
Bỗng nhiên, tay phải Diệp Quân nhấn về phía trước.
Ầm!
Cùng với động tác của Diệp Quân, thân xác của Nguyên Vũ trực tiếp bị nổ tung, vô số máu thịt văng ra ngoài.
Mà khi chỉ còn lại linh hồn, Nguyên Vũ lập tức biến sắc, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được, thanh kiếm ở trong tay Diệp Quân có tác dụng khắc chế linh hồn. Giờ phút này, lòng ông ta như tro tàn, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, đối mặt với nhát kiếm tiếp theo của Diệp Quân, ông ta căn bản không có cách nào ngăn cản lại được.
Chính vào lúc kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân định hấp thụ hoàn toàn linh hồn của Nguyên Vũ thì bất chợt có một luồng khí tức thần bí từ bên cạnh truyền tới.
Diệp Quân khẽ nheo mắt, trực tiếp bỏ qua Nguyên Vũ, chém mạnh một nhát kiếm về phía bên cạnh.
Ầm!
Luồng kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân liên tục lùi ra xa gần chục nghìn trượng, khi vừa dừng lại, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý ở khắp người hắn vậy mà lại bị vỡ tan, nhưng rất nhanh đã ngưng tụ lại. Một vệt máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng hắn.
“Quan cận vệ đứng đầu!”
Ai nấy đều như khiếp sợ mà kêu lên.
Nơi không xa, đám người Toại Cổ Kim đang nhìn trận đấu ở kia, khi thấy Diệp Quân có thể đánh ngang tài với cô gái giáp trắng, mọi người xung quanh đều kinh ngạc vô cùng.
Cô gái giáp trắng này đã đến đỉnh của cảnh giới Tiên Đế, hơn nữa, còn là võ quan, từ nhỏ đã được nền văn minh Toại Minh bồi dưỡng cẩn thận, đồng thời còn được thừa kế võ quan, có thể nói, cô ta đã thuộc loại yêu nghiệt của yêu nghiệt trong cả Cựu Thổ rồi, có thể giết người sống vượt biên.
Nhưng lúc này, cô ta lại bị người ta vượt qua.
Sắc mặt của Khưu Nghiệt thuộc nền văn minh Cựu Thổ và Phù Việt thuộc nền văn minh Vĩnh Sinh cũng hơi khó nhìn, thực lực của Diệp Quân này có phần vượt qua dự liệu của bọn họ rồi, phải biết là, Diệp Quân mới tới cảnh giới Đại Đế thôi!
Sắc mặt Toại Cổ Kim lại rất bình tĩnh, cô ta khu vực chiến đầu ở nơi xa, nói chính xác thì, cô ta đang nhìn chằm chằm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang ở nơi xa bỗng phát ra, tiếp đó, Diệp Quân và cô gái giáp trắng đều lùi lại liên tục, còn xung quanh họ, vô số kiếm khí và thương mang bắn tung tóe, xé toạc tất cả, khủng bố vô cùng.
Sau khi cô gái giáp trắng dừng lại, cô ta nhìn thương bạc trong tay mình, chỉ thấy trên thương bạc toàn là vết kiếm chi chít.
Kiếm trong tay Diệp Quân ở nơi xa thì ngược lại, bên trên không có tí vết thương nào.
Tay phải Diệp Quân hơi run rẩy, kiếm Thanh Huyên rung kịch liệt, một tiếng kiếm lập tức vang khắp cả tinh hà.
Hắn nhìn cô gái giáp trắng, lúc này cô gái giáp trắng cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người va vào nhau, khoảnh khắc tiếp theo, hai người đồng thời biết mất tại chỗ.
Xì!
Xì!
Hai tiếng xé toạc sắc bén đột nhiên vang lên trong hiện trường, tiếp đó, một luồng kiếm quang hoàn chỉnh và một mảnh thương mang hung hăng đụng vào nhau, vừa tiếp xúc, một làn sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ bỗng lan rộng ra bốn phía, bên cạnh Toại Cổ Kim, một người đàn ông trung niên đột nhiên giẫm về trước một bước, bước chân vừa rơi xuống, sức mạnh của làn sóng xung kích lan tới trước mặt họ đã hóa thành hư vô.
Người đàn ông trung niên lại lùi về sau người Toại Cổ Kim.
Khưu Nghiệt và Phù Việt nhìn người đàn ông trung niên, đều hơi kinh ngạc.
Nguyên Vũ!
Quan cận vệ của nền văn minh Toại minh, cường giả đỉnh cấp của điện cận vệ, năm đó có tên tuổi lẫy lừng ở Cựu Thổ, bọn họ không ngờ vị này lại tự mình tới bảo vệ cho Toại Cổ Kim.
Hiện tại Diệp Quân cũng đã bộc lộ hỏa lực thật sự!
Sau khi đánh tiếp khoảng một khắc.
Răng rắc!
Khi tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, thương bạc trong tay cô gái giáp trắng tan vỡ ầm ầm, kiếm thế mạnh mẽ chém cho cô gái giáp trắng phải lùi lại liên tục, ngay khi Diệp Quân muốn mượn thế giết chết cô ta, chỉ thấy hai tay cô gái giáp trắng bỗng chắp lại, sau đó đột nhiên di chuyển về hai bên, sau người cô ta, chục triệu cây trường thương hư ảo bỗng xuyên qua không trung, sau đó bắn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân không lùi mà tiến lên, bỗng nhiên một nhát kiếm hung hăng chém tới, nhát kiếm mạnh mẽ xé toạc một cái lỗ giữa hàng chục triệu trường thương hư ảo, lao thẳng về phía cô gái giáp trắng, còn lúc này, cô gái giáp trắng chợt chỉ tay, nháy mắt, những trường thương quanh bất ngờ đổ vào người cô ta, sau đó bay ra khỏi đầu ngón tay của cô ta, nơi cô ta chỉ tay, xuất hiện nhiều luồng thương mang rực rỡ, hung hăng đâm vào mũi kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Hai luồng sức mạnh vừa tiếp xúc, vô số kiếm thế và thương mang lại phát ra, hai người đều lui về, trong quá trình cô gái giáp trắng lùi lại, ngón tay trên tay phải của cô ta nổ tung trước tiên, tiếp đó, cả cánh tay phải nứt nẻ nhanh chóng, khi cô ta dừng lại, cánh tay phải của cô ta đã biến thành một cánh tay máu.
Nơi xa, Diệp Quân vừa dừng lại, chớp mắt, hắn đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trên đỉnh đầu cô gái giáp trắng, tiếp đó, một nhát kiếm quang chục ngàn trượng hung hăng chém vào cô ta.
Hai mắt cô gái giáp trắng khẽ híp lại, cô ta mở lòng bàn tay trái ra, vô số thương ý tuôn ra như nước, sau đó hòa thành những cây trường thương lao về luồng kiếm quang của Diệp Quân, tuy nhiên, lúc này thương ý của cô ta đã hoàn toàn không thể ngăn chặn kiếm ý và kiếm thế của Diệp Quân được, kiếm của Diệp Quân xé nát vô số trường thương ngưng tụ từ thương ý, kiếm quang rơi thẳng xuống.
Ầm!
Khi một mảnh thương mang lớn vỡ nát, cô gái giáp trắng cũng bị đánh bay đi!
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người ở chỗ không xa đều trầm xuống.
Cô gái giáp trắng còn chưa dừng lại, kiếm của Diệp Quân đã đánh tới lần nữa, một luồng kiếm quang khủng bố nháy mắt đã đánh bay cô gái giáp trắng ra xa hàng chục ngàn trượng, song lần này, hắn không tiếp tục đi truy kích cô gái giáp trắng, kiếm thế xoay chuyển, giết thẳng về phía Toại Cổ Kim ở một bên không xa!
Hơn nữa, uy lực và tốc độ của nhát kiếm này, đã tăng lên gấp bội lần!
Khoảnh khắc này, mọi người bỗng tỉnh ngộ!
Lúc trước thằng nhóc này đánh với cô gái giáp trắng, cứ tỏ yếu đuối, diễn mãi.
Mục đích thật sự của hắn là bắt giặc thì bắt vua trước, là Toại Cổ Kim này.
Chỉ thấy trong nháy mắt, kiếm của Diệp Quân đã đánh tới trước mặt Toại Cổ Kim.
Chương 2797: Khóa chặt
Khi kiếm của Diệp Quân còn cách Toại Cổ Kim nửa trượng, một dư ảnh đột nhiên lướt qua cạnh Toại Cổ Kim, đâm mạnh vào hắn như sấm sét.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang bị đánh lùi, bắn tung tóe như tảo nở hoa, Diệp Quân lùi liên tục hàng trăm trượng, nhưng lúc hắn dừng lại, kiếm quang của hắn đã tụ hợp lại trong nháy mắt, sau khi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Toại Cổ Kim trước mắt, trước mắt cô ta, có một người đàn ông trung niên đứng đó.
Quan cận vệ!
Nguyên Vũ!
Nguyên Vũ nhìn Diệp Quân, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng, tay phải của ông ta đã bung bét, máu tươi chảy ra không ngừng, sau đó từ từ nhỏ giọt xuống cánh tay.
Đối diện với một nhát kiếm của Diệp Quân, cho dù là ông ta, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.
Giờ này khắc này, sắc mặt mọi người ở đó đều thay đổi.
Lực chiến đấu của Diệp Quân, nếu nói trước đây chỉ khiến bọn họ kinh ngạc, thì lúc này, đã khiến bọn họ hơi khó tin rồi.
Vì sức chiến đấu của Diệp Quân, đã vượt qua cảnh giới Tiên Đế bình thường.
Sắc mặt của Khưu Nghiệt và Phù Việt đã trở nên hơi nghiêm trọng.
Từ khi bắt đầu bọn họ đã biết sau lưng Diệp Quân nhất định phải có một thế lực văn minh rất mạnh nhưng, bọn họ không quan tâm lắm, suy cho cùng, bây giờ còn chưa có bất kì thế lực nào có thể đối kháng với bọn họ, đừng nói là ba cái hợp lại, ba nền văn minh của Cựu Thổ, tùy tiện lấy một cái ra, cũng đủ quét sạch tất cả.
Nhưng lúc này, bọn họ bắt đầu ý thức được chuyện này có phần không đúng lắm, vì sức chiến đấu của Diệp Quân mạnh không bình thường.
Nơi xa, Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, sắc mặt trầm như nước.
Vừa nãy sở dĩ hắn ẩn giấu thực lực của mình, chính là muốn khống chế người phụ nữ này trước, nhưng người phụ nữ này thật sự quá bình tĩnh, trực giác mách bảo hắn, cho dù không có người đàn ông trung niên kia, e là hắn cũng không thể làm gì người phụ nữ này.
Không hề do dự, hắn nhún người nhảy lên, trực giác sử dụng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không, biến mất tại chỗ, nháy mắt, hắn đã đi vào trong đường hầm thời không.
Đánh không lại thì chạy!
Chẳng mất mặt gì!
“Muốn chạy?”
Thấy Diệp Quân chọn chạy trốn, Khưu Nghiệt đột nhiên hô một tiếng, tay phải ông ta vung lên, chỉ thấy một tấm kính thần bay lên trời, kính thần run rẩy kịch liệt, một luồng thẩn quang phản chiếu ra, nháy mắt, trong kính thần hiện lên vị trí của Diệp Quân, tiếp đó, thời không chỗ Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số kính quang Hàn Diễm, dưới sự chiếu rọi của những kính quang Hàn Diễm, đường hầm thời không ở chỗ hắn tan ra.
Sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn bỗng vung một kiếm ra, vô số kiếm quang phản chiếu tầng tầng lớp lớp, sau đó, nhưng kiếm quang của hắn lại không thể chặt đứt những kính quang Hàn Diễm kia.
Chân phải Diệp Quân đột nhiên giẫm một phát, một nhát kiếm chém ra, kiếm Thanh Huyên mở đường, lúc này mới cố khoét được một lỗ trên những kính quang kia, ngay khi hắn xông ra, xa xa phía trên hắn, một tấm kính lặng lẽ lơ lửng ở đó.
Kính Cựu Thần!
Cựu Thần từng sử dụng thần vật, sẽ có thần lực tối cao, trong mọi thần vật của Cựu Thổ, có thể xếp vào top 5.
Một khi tấm gương này được kích hoạt, sẽ phát ra một ngọn Hàn Diễm tới hàng triệu trượng, những nơi Hàn Diễm chiếu tới, không gì trốn được, hòa tan tất cả.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào mặt kính Cựu Thần kia, im lặng một chút, rồi hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng kiếm quang lao thẳng đến tấm kính Cựu Thần, gần như đồng thời, tấm kính Cựu Thần kia run rẩy kịch liệt, một chùm tia sáng Hàn Diễm tuôn ra, xông về phía Diệp Quân.
Ầm ầm!
Nơi đó đột nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số kiếm quang và Hàn Diễm không ngừng phun ra như thủy triều, lan rộng hết lớp này tới lớp khác, mọi nơi nó đi qua, tất cả biến mất.
Còn Diệp Quân bị Hàn Diễm kia chặn lại, dù kiếm Thanh Huyên của hắn đã ngăn cản sức mạnh của Hàn Diễm, nhưng, thân thể hắn đã bắt đầu xuất hiện những ngọn lửa nhàn nhạt.
Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên dữ tợn, hai tay hắn nắm lấy kiếm Thanh Huyên, thả cả kiếm ý vô địch của mình ra, hai loại kiếm ý hội tụ, nháy mắt, kiếm Thanh Huyên run rẩy kịch liệt, lập tức mạnh mẽ xé toạc ngọn Hàn Diễm kia ra, kiếm đánh thẳng một mạch, một nhát kiếm chém vào mặt tấm kính Cựu Thần kia.
Răng rắc!
Theo tiếng rạn nứt trong trẻo vang lên, mặt kính Cựu Thần kia đột nhiên nứt vỡ, những ngọn Hàn Diễm trào ra ngoài.
Thấy cảnh này, mặt Khưu Nghiệt lập tức thay đổi, khi thấy Diệp Quân giơ kiếm muốn chém, tim ông ta hoảng sợ, vội giơ một tay ra: “Tới.”
Tấm kính Cựu Thần hòa thành một luồng ánh sáng lạnh, biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã ở trong tay Khưu Nghiệt, thấy tấm kính Cựu Thần toàn vết rạn, mặt Khưu Nghiệt đầy khó tin: “Sao có thể?”
Còn nơi xa, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà, không hiếu chiến tí nào.
“Chạy đi đâu!”
Đúng lúc này, Phù Việt luôn không nói gì đột nhiên gầm thét, ông ta xua tay, một luồng u quang đột nhiên xuyên qua không khí, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp đi vào trong đường hầm thời không của Diệp Quân, khi luồng u quang kia chạy tới, đường hầm thời không mà Diệp Quân đang ở nháy mắt đã trào ra vô số luồng thần quang đại đạo, giây phút đó, cả đường hầm thời không đều tan tành, sau đó biến mất.
Diệp Quân không thể không dừng lại, hắn đột nhiên xoay người, hung hăng chém một nhát kiếm, luồng u quang kia lập tức bay đi, còn bản thân hắn cũng lui lại liên tục, khi hắn dừng lại, tinh vực quanh hắn chợt xuất hiện những sợi xích sắt màu đỏ thẫm như cột nhà, những xích sắt này như lồng giam, khóa tinh vực chỗ hắn lại.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Chương 2798: Cơ hội thắng
“Chạy ư?”
Đúng lúc này, một âm thanh ở bên đột nhiên truyền tới: “Nếu bây giờ mà để ngươi thoái khỏi ba nền văn minh lớn chúng ta, thì chúng ta còn không bị người khác cười chết à?”
Diệp Quân từ từ quay đầu, người nói chính là Khưu Nghiệt.
Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đang muốn nói, chỉ thấy Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, một nhát kiếm đánh về phía ông ta.
Thấy Diệp Quân ra tay với mình, khóe miệng Khưu Nghiệt hiện ra một tia dữ tợn: “Coi ông đây là kẻ dễ bắt nạt à?”
Nói rồi, tay phải ông ta đột nhiên đưa về phía trước, sau đó bỗng nắm chặt, thời không trước mặt ông ta nổ tung, một vòng xoáy màu đen sâu không thấy đáy nuốt kiếm quang của Diệp Quân vào, nhưng ngay khắc tiếp theo, một luồng kiếm quang lại giết từ trong vòng xoáy màu đen kia ra.
Ầm!
Khưu Nghiệt bị kiếm quang chém cho bay đi.
Diệp Quân đang muốn ra tay lần nữa, nhưng lúc này, một luồng u quang hóa thành hàng chục ngàn màn sáng xông tới chỗ hắn, tốc độ thật sự quá nhanh, nháy mắt đã đánh tới trước mặt hắn, tới cả cơ hội đưa kiếm ra hắn cũng không có, chỉ đành giơ kiếm chặn trước ngực.
Kiếm quang như tấm khiên, hắn dựa vào kiếm quang và kiếm thế của mình để ngăn cản u quang kia, cò lúc này, một khí tức mạnh mẽ đột nhiên tập kích từ sau lưng hắn.
Chính là Khưu Nghiệt!
Hai tay Diệp Quân bỗng dùng lực, hai loại kiến nghị xông ra từ kiếm của hắn, luồng u quang kia lập tức bị tan vỡ, tiếp đó, hắn xoay người, chém một phát.
Ầm!
Khi kiếm quang bùng nổ, Khưu Nghiệt bị đánh bật ra, kiếm của hắn vẫn chưa thu lại, hàng chục chùm tia sáng đánh úp từ xa tới.
Diệp Quân vội thu kiếm về!
Ầm!
Những chùm tia sáng đánh vào kiếm Thanh Huyên, sức mạnh mẽ ghê gớm khiến hắn phải lùi xa hàng ngàn trượng liên tục.
Người ra tay, chính là Phù Việt, không biết từ lúc nào, trên người ông ta đã có thêm một bộ cơ giáp.
Cơ giáp cực phẩm cấp Tiên!
Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn bốn phía, quanh hắn, thời không đã bị những dây xích sắt màu đỏ kia khóa chết, hắn có thể phá vỡ, nhưng, chắc chắn cần một thời gian nhất định, còn những người xung quanh thì không rõ ràng sẽ không nhìn hắn phá tan nó.
Ngoài ra, ngoại trừ những dây xích sắt đỏ thẫm này, hắn còn cảm nhận được một số khí tức không rõ ràng.
Vẫn còn cường giả!
Diệp Quân quay đầu Toại Cổ Kim ở nơi xa, Toại Cổ Kim đứng đó, hai mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Quân, cô ta đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Đừng nghĩ tới chuyện tóm được ta, với thực lực bây giờ của ngươi, vẫn chưa làm được.”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Toại Cô Kim: “Dùng trận thế lớn như vậy để đối phó với ta, ngươi không cảm thấy hơi quá đáng à?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn chằm chằm: “Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Toại Cổ Kim lại nói: “Ta biết, thực lực mà bây giờ ngươi thể hiện ra vẫn chưa phải là giới hạn của ngươi, ví dụ, ngươi còn ba loại sức mạnh huyết mạch chưa dùng tới, nếu ngươi dùng sức mạnh của ba loại huyết mạch, cộng thêm cây kiếm này của ngươi, chắc bây giờ ngươi đã có thể dễ dàng chém chết các cường giả cảnh giới Tiên Đế, nếu ngươi dùng sức mạnh tín ngưỡng trong trật tự của ngươi, cho dù là cảnh giới Đế Chủ trên cảnh giới Tiên Đế, có lẽ cũng không thể thắng được ngươi, thậm chí, ngươi có thể đấu một trận với loại cường giả cấp bậc Bất Hủ Đế Chủ.”
Nghe tới đây, mọi người xung quanh đều đã sợ hết hồn!
Mẹ nó!
Đánh lâu như vậy, kiếm tu trước mắt vẫn chưa tới cực hạn của mình?
Đại Đế giết Tiên Đế, đây đã là yêu nghiệt vô cùng, bây giờ còn nghe ý của Toại Cổ Kim nói, như vậy mà vẫn chưa phải là cực hạn của thiếu niên kiếm tu này, ranh giới thật sự của hắn, lại có thể đối kháng với cường giả cảnh giới Đế Chủ, hơn nữa còn là Bất Hủ Đế Chủ, đây là khái niệm gì?
Cho dù ở Cựu Thổ, mặc dù không coi là kẻ ghê gớm nhất, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp rồi.
Cả Cựu Thổ, loại cường giả cấp bậc này đã cực kì ít.
Mọi người không nghi ngờ loại Toại Cổ Kim nói, vì người phụ nữ này không giống nói dối.
Nơi xa, Khưu Nghiệt và Phù Việt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một tia nghiêm trọng và kinh ngạc, vì khi đánh nhau với Diệp Quân, bọn họ cảm nhận rõ được Diệp Quân chưa thật sự dùng toàn lực.
Đánh tới giờ mà thằng nhóc này vẫn còn giấu thực lực thật sự của mình.
Rất rõ ràng, thằng nhóc này muốn bọn họ tê liệt, sau đó đi bắt Toại Cổ Kim, nhưng đáng tiếc là, Toại Cổ Kim càng yêu nghiệt hơn.
Trước mặt cô ta, Diệp Quân không thể che giấu được bất kì ý đồ nào.
Đúng lúc này, Toại Cổ Kim lại từ từ nói: “Nếu ngươi chọn đốt cháy thân xác và linh hồn, có lẽ sức chiến đầu của ngươi còn có thể tăng thêm tí nữa, nói cách khác, thực lực cao nhất của ngươi, chắc là không kém lắm với cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, không thể không nói, điều này rất khoa trương, nhưng đáng tiếc, cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, đây là cực hạn trước mặt của ngươi, nhưng không phải cực hạn của chúng ta, cho nên ngươi không có cơ hội thắng.”
Nói rồi, cô ta tạm dừng, lại sửa lời: “Cũng không đúng, ngươi có cơ hội thắng.”
Có cơ hội thắng!
Mọi người nghe thế thì hơi nghi hoặc, sao còn có cơ hội thắng nữa?
“Ha ha!”
Khưu Nghiệt bỗng cười lớn: “Ta biết, cơ hội thắng của hắn chính là người sau lưng hắn.”
Nói xong, ông ta đánh giá Diệp Quân, trên mặt lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Nhãi con, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi có thể gọi người sau lưng ngươi ra rồi, ngươi yên tâm, lúc ngươi gọi người, chúng ta tuyệt đối không ngăn ngươi đâu, không chỉ vậy, nếu họ không chạy tới kịp, chúng ta còn có thể cho ngươi tí thời gian, ba ngày, năm ngày cũng được, ha ha.”
Chương 2799: Chân chính
Gọi người tới!
Mọi người có mặt đều nhìn Diệp Quân. Bọn họ tất nhiên rất tò mò về thế lực phía sau của Diệp Quân. Thế lực bình thường chắc chắn sẽ không thể bồi dưỡng ra được người yêu nghiệt như thế này, chỉ là không biết giới hạn là bao nhiêu thôi.
Toại Cổ Kim liếc nhìn bộ dạng đắc ý của Khưu Nghiệt, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng cách xa ông ta.
Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cười khẩy: “Có lẽ ngươi được tòa tiên phủ nào đó âm thầm bồi dưỡng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thực sự được tòa tiên phủ nào đó bồi dưỡng ra thì cũng vô dụng. Đừng nói là một tòa tiên phủ, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn liên thủ lại với nhau, thì hôm nay bọn ta muốn giết ngươi, bọn họ cũng không dám làm gì.”
Ông ta không hề nói dối, bây giờ ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã liên thủ lại, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn tập hợp lại với nhau, cũng không dám đối đầu với Cựu Thổ.
Diệp Quân thời ơ liếc nhìn Khưu Nghiệt: “Đấu tay đôi sao?”
Khưu Nghiệt cười nói: “Ta thừa nhận, ngươi rất biết đánh nhau, nhưng biết đánh nhau thì có tác dụng chết tiệt gì chứ? Chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi.”
Diệp Quân bật cười: “Thực lực của nền văn minh Cựu Thổ thật chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại. Bái phục bái phục.”
Dứt lời, sắc mặt của Khưu Nghiệt lập tức tối sầm lại, mà ở đằng sau ông ta, sắc mặt của đám cường giả của nền văn minh Cựu Thổ cũng trở nên khó coi.
Diệp Quân chậm rãi liếc nhìn đám cường giả: “Ba nền văn minh dốc hết sức lực để bao vây giết chết một người ở cảnh giới Đại Đế như ta đây, vậy mà ông vẫn còn dương dương tự đắc, không cảm thấy xấu hổ. Ha ha, nghe nói năm đó Cựu Thần của Cựu Thổ là bất khả chiến bại, tung hoành chư thiên vạn giới, mong một lần bại trận mà không được. Nếu để ông ta biết được hậu duệ của mình là những kẻ như thế này, cũng không biết có bị chọc cho tức chết không nữa.”
Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt của đám người Khưu Nghiệt và cường giả Cựu Thổ nhất thời càng trở lên khó coi.
Cựu Thần!
Vào thời điểm Cựu Thần vẫn còn tại thế, nền văn minh Cựu Thổ đã đáng sợ như thế nào chứ?
Thực sự là tung hoành chư thiên vạn giới.
Bây giờ Diệp Quân nói như vậy, bọn họ giống như bị cây roi quất thẳng vào mặt, đau rát kinh khủng.
Khưu Nghiệt đứng đầu gắt gao nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, cho dù miệng lưỡi của ngươi có lợi hại đến đâu đi nữa, thì hôm nay, ngươi cũng không còn đường sống sót. Ngươi…”
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang rồi nhảy lên. Trong nháy mắt, kiếm quang đã chém mạnh đến trước mặt của Khưu Nghiệt, tốc độ cực nhanh, đến mức rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.
Nhìn thấy nhát kiếm khủng bố phá tan cả mặt đất của Diệp Quân, trong lòng Khưu Nghiệt lập tức kinh hãi. Ông ta vung tay áo lên, dùng một chiếc khiên đen chắn ở phía trước. Nhưng khi chiếc khiên đen đó vừa tiếp xúc với Diệp Quân đã nổ tung. Sức mạnh cường đại khiến ông ta phải liên tục lùi mạnh về phía sau, Diệp Quân thừa thế xông lên, lúc này, hắn không hề che giấu thực lực của mình. Nhát kiếm này chém đến, căn bản là không thể ngăn cản được.
Thấy Diệp Quân nhằm vào mình, trong lòng Khưu Nghiệt bèn kinh hãi, ông ta vội gọi: “Phù Việt!”
Lúc này ông ta không còn quan tâm đến thể diện gì nữa. Bởi vì thanh kiếm này của Diệp Quân thực sự quá lợi hại.
Dứt lời, một luồng u quang đột nhiên ập đến từ bên cạnh như một tia chớp, chớp mắt đã chém tới phía sau lưng của Diệp Quân. Tốc độ của luồng u quang này thực sự quá nhanh, Diệp Quân chỉ có thể từ bỏ việc truy sát Khưu Nghiệt, hắn xoay người, chém mạnh một nhát kiếm xuống.
Xoẹt!
Cùng với một tiếng xé toạc chói tai vang lên, luồng u quang cứ như vậy mà bị nhát kiếm này cứng rắn xé toạc ra, u quang bắn ra xung quanh.
Diệp Quân nhìn về phía xa xa, trong tay của Phù Việt đang cầm một võ khí thần bí. Võ khí đó giống như một con thoi, tỏa ra u quang rực rỡ.
Lúc này Phù Việt cũng đang nhìn hắn. Bỗng nhiên Diệp Quân biến mất, Phù Việt khẽ nheo mắt lại, tay phải nắm chặt con thoi. Trong phút chốc, bên trong nó bộc phát ra muôn vàn luồng u quang dày đặc như mưa bão mà lao về phía Diệp Quân.
Nhưng, cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, muôn vàn luồng u quang lại bị kiếm của hắn xé toạc ra một lần nữa. Diệp Quân tiếp tục lao thẳng về phía trước, trực tiếp chém đến trước mặt Phù Việt. Ánh mắt của Phù Việt lóe lên một tia dữ tợn, tay cầm con thoi đập mạnh về phía Diệp Quân, vô số u quang như thủy triều tràn ra ngoài, bao trùm khu vực này trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên từ trong tinh hà.
Từng luồng u quang, kiếm quang và khí tức khủng bố không ngừng bùng phát. Phù Việt liên tục lùi mạnh về phía sau, nhưng lùi chưa được bao lâu thì bộ áo giáp trên người ông ta lại run lên dữ dội, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào Diệp Quân ở phía xa xa.
Chẳng bao lâu, từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên từ trong vũ trụ tinh hà, khiến cho toàn bộ vũ trụ tinh hà bị rung chuyển dữ dội.
Ban đầu, Phù Việt dựa vào áo giáp và Thần Thoi mới có thể miễn cưỡng chống lại Diệp Quân. Nhưng cứ đánh như vậy, mọi người đều phát hiện, Phù Việt đã bắt đầu yếu thế, ông ta đang dần bị Diệp Quân áp chế lại.
Thấy cảnh này, Khưu Nghiệt đột nhiên nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh, có phần bất mãn: “Toại đại nhân, chúng ta cứ ở đây lãng phí thời gian với hắn như vậy sao?”
Hiển nhiên ông ta muốn lao đến đánh hội đồng. Chỉ là nếu nền văn minh Cựu Thổ cùng lao đến tấn công, thì có phần mất mặt. Vì vậy, ông ta muốn ba nền văn minh cùng nhau liên thủ lại.
Toại Cổ Kim thờ ơ liếc nhìn ông ta, bình tĩnh đáp: “Khưu trưởng lão bây giờ mới bắt đầu chú trọng sao?”
Sắc mặt Khưu Nghiệt vô cùng khó coi, giống như mắc táo bón.
Thực ra từ lúc bắt đầu cho đến vừa nãy, nền văn minh Cựu Thổ đều không thực sự coi trọng Diệp Quân. Nếu có thì bọn họ sẽ không đến mức ngay cả một cường giả ở cấp bậc cao cũng không phái tới đây.
Trong ba nền văn minh cũng chỉ có nền văn minh Toại Minh là thực sự xem trọng. Dù sao, địa vị của Toại Cổ Kim ở nền văn minh Toại Minh rất cao, thuộc tầng lớp lãnh đạo nòng cốt chân chính.
Khưu Nghiệt thu hồi lại suy nghĩ, ông ta trầm giọng nói: “Toại đại nhân, người này thực sự quá yêu nghiệt, nếu chúng ta không giết hắn ngay tại đây…”
Chương 2800: Sợ
Toại Cổ Kim nhìn Khưu Nghiệt: “Ý của ta là với sức mạnh chúng ta có ở đây thì có thể giết hắn, nhưng không đủ để đối phó người ở phía sau hắn, ông hiểu không?”
Khưu Nghiệt sửng sốt.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Khi ông định đánh chết hắn, chẳng lẽ ông cho rằng người ở phía sau hắn sẽ không xuất hiện sao? Nếu người ở phía sau hắn xuất hiện, vậy ông sẽ ứng phó như thế nào? Lại gọi người tới sao?”
Khưu Nghiệt yên lặng không nói, ông ta quả thực không nghĩ nhiều như vậy…
Toại Cổ Kim quay đầu nhìn Phù Việt đã bị áp chế gắt gao ở phía xa xa: “Tất nhiên, nói với ông những điều này cũng không có tác dụng gì. Đến lúc này, nền văn minh Cựu Thổ của ông hẳn là đã thực sự chú trọng đến rồi.”
Khưu Nghiệt đang định nói gì đó thì ở phía xa xa, thời không đột nhiên bị phá vỡ, một luồng kiếm quang cứng rắn chém lui Phù Việt ra xa gần chục nghìn trượng.
Mà khi ông ta dừng lại, áo giáp trên người ông ta đã đầy vết kiếm. Không những thế, Thần Thoi trong tay ông ta cũng có những vết kiếm chằng chịt, vô cùng vỡ nát, gần như bị phá hủy.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều đồng loạt nhìn về thanh kiếm trong tay Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và tò mò. Thanh kiếm này rốt cuộc là thanh thần kiếm gì?
Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Xoạt!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một luồng kiếm quang đã chém về phía Toại Cổ Kim. Mà giờ phút này, kiếm quang tỏa ra trên người Diệp Quân đã biến thành màu đỏ tươi.
Sức mạnh huyết mạch dâng trào!
Dưới sự gia tăng của sức mạnh huyết mạch phong ma, uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn mấy lần bất kì những nhát kiếm nào trước đó.
Mà khi kiếm của hắn còn cách Toại Cổ Kim vài trượng, lại có hai luồng sức mạnh huyết mang từ trong người hắn dâng trào ra ngoài.
Huyết mạch viêm hoàng!
Huyết mạch phàm nhân!
Vào lúc này, ba loại sức mạnh huyết mạch cùng dâng trào lên.
Vào khoảnh khắc ba loại sức mạnh huyết mạch cùng được thúc giục, uy lực của nhát kiếm này của Diệp Quân lại tiếp tục tăng mạnh. Nhát kiếm này chém tới, thời không trong phạm vi hàng triệu dặm xung quanh trực tiếp bị rạn nứt, hơn nữa còn lan ra khắp xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Tinh vực này hoàn toàn không chịu được nổi nhát kiếm này của hắn!
Tất cả cường giả đều sợ hãi.
Mục tiêu của Diệp Quân vẫn là Toại Cổ Kim, hắn gắt gao nhìn Toại Cổ Kim, chỉ khi diệt trừ được người phụ nữ này trước, thì hắn mới có con đường sống.
Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, Toại Cổ Kim lại vô cùng bình tĩnh.
Mà chính vào lúc này, sau lưng Toại Cổ Kim, quan cận vệ Nguyên Vũ xuất hiện ở trước mặt cô ta. Tay phải ông ta nắm chặt, sau đó đấm mạnh vào kiếm của Diệp Quân. Quyền mang nóng rực như nước lũ, khí tức quyền thế cường đại khiến cho vũ trụ tinh hà sôi sục lên.
Ầm!
Nhát kiếm của Diệp Quân vậy mà lại bị quyền thế của Nguyên Vũ cứng rắn trấn áp lại. Sắc mặt của Nguyên Vũ trắng bệch trong nháy lát. Cùng lúc đó, luồng quyền mang đó bị vỡ vụn, nhát kiếm của Diệp Quân vẫn tiếp tục lao đến, đâm thẳng vào trán của Nguyên Vũ.
Lúc này, Nguyên Vũ bỗng nhiên chắp hai tay lại, trực tiếp kẹp chặt kiếm của Diệp Quân, nhưng cơ thể của ông ta lại bị nhát kiếm của Diệp Quân đè quỳ xuống dưới đất. Đồng thời, toàn thân ông ta đang bắt đầu nứt ra từ chút một, vô số máu tươi không ngừng bắn ra ngoài.
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt ông ta tràn đầy sự nghiêm túc. Lúc này không chỉ có thân xác ông ta đang dần bị nứt toác, mà ngay cả xương cốt cũng xuất hiện vết nứt.
Sức mạnh võ đạo của ông ta căn bản không thể chịu đựng nổi nhát kiếm này của Diệp Quân!
Nhưng, ông ta không thể lùi bước!
Bởi vì sau lưng ông ta chính là Toại Cổ Kim.
Nguyên Vũ đột nhiên gào thét, trong phút chốc, toàn thân ông ta bỗng nhiên bùng cháy!
Thân xác bùng cháy!
Linh hồn bùng cháy!
Vào lúc này, khí tức quyền thế tỏa ra ở xung quanh ông ta điên cuồng tăng vọt. Nhưng vẫn không thể chống đỡ được kiếm thế của Diệp Quân, kiếm thế của Diệp Quân gắt gao trấn áp quyền thế của Nguyên Vũ. Giờ phút này, toàn thân Nguyên Vũ đã bị rạn nứt như mạng nhện, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, đáng sợ vô cùng.
Bỗng nhiên, tay phải Diệp Quân nhấn về phía trước.
Ầm!
Cùng với động tác của Diệp Quân, thân xác của Nguyên Vũ trực tiếp bị nổ tung, vô số máu thịt văng ra ngoài.
Mà khi chỉ còn lại linh hồn, Nguyên Vũ lập tức biến sắc, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được, thanh kiếm ở trong tay Diệp Quân có tác dụng khắc chế linh hồn. Giờ phút này, lòng ông ta như tro tàn, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, đối mặt với nhát kiếm tiếp theo của Diệp Quân, ông ta căn bản không có cách nào ngăn cản lại được.
Chính vào lúc kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân định hấp thụ hoàn toàn linh hồn của Nguyên Vũ thì bất chợt có một luồng khí tức thần bí từ bên cạnh truyền tới.
Diệp Quân khẽ nheo mắt, trực tiếp bỏ qua Nguyên Vũ, chém mạnh một nhát kiếm về phía bên cạnh.
Ầm!
Luồng kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân liên tục lùi ra xa gần chục nghìn trượng, khi vừa dừng lại, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý ở khắp người hắn vậy mà lại bị vỡ tan, nhưng rất nhanh đã ngưng tụ lại. Một vệt máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng hắn.
“Quan cận vệ đứng đầu!”
Ai nấy đều như khiếp sợ mà kêu lên.
Bình luận facebook