-
Chương 2826-2830
Chương 2826: Đều là con cờ!
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ông sẽ không trở về, ý của ta là nếu ông thật sự muốn làm nên việc lớn thì ta có thể đề cử cho ông một thiếu niên thiên tài, hắn muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nếu bây giờ ông mang theo Phi Tiên Lâu đứng về phía hắn sẽ là giúp người đang gặp nạn, chắc chắn sẽ được trọng dụng… Ta nể mặt ông là một người tốt nên mới nói với ông những điều này”.
Nói xong, cô ta đi lên tầng hai.
Chu Lão im lặng.
Trong nền văn minh Toại Minh, ông ta chỉ khâm phục ba người, đầu tiên là Thuỷ tổ của nền văn minh Toại Minh, Bi Tâm Từ, cuối cùng là Toại Cổ Kim trước mặt.
Dù lúc trước Bi Tâm Từ bất hoà với nền văn minh Toại Minh, nhưng ông ta biết chủ nhân của mình và Toại Cổ Kim đại nhân này cũng không thật sự bất hoà.
Đứng về phía một thiếu niên thiên tài?
Chu Lão im lặng.
Bây giờ ông ta không có gì khác, chỉ có rất nhiều tiền…
…
Toại Cổ Kim đi tới tầng chín, trong tầng chín có một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, người này là Vực chủ của tiên vực Thiên Phủ - Tả Gian, sau lưng ông ta còn có một người đàn ông, người đó là Tân Vô Đạo từng tiếp xúc với Diệp Quân.
Tả Gian ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài là tinh hà rộng lớn, cuối tầm mắt có những tia sao băng rơi xuống từ hướng Bắc đến hướng Nam, mấy tia sao băng cứ nối tiếp nhau, tựa như một cây cầu ngôi sao sáng chói, vô cùng rực rỡ.
Thấy Toại Cổ Kim đi tới, Tả Gian thu hồi tầm mắt, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim, mỉm cười nói: “Toại đại nhân, nghe danh đã lâu”.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Toại Cổ Kim ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tả vực chủ, nền văn minh Toại Minh ta đã quyết định đứng về phía Diệp công tử này”.
Tả Gian cười nói: “Toại cô nương có thể đại diện cho nền văn minh Toại minh sao?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không thể”.
Tả Gian bật cười: “Vậy chẳng phải Toại cô nương đang lừa ta sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Trong trận chiến ngày đó, tất cả cao thủ của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ đều bị giết chết, chỉ mỗi ta và Thương Hồng Y còn sống”.
Nụ cười trên mặt Tả Gian biến mất: “Sau lưng hắn có mấy người xuất hiện?”
Toại Cổ Kim đáp: “Có hai người, nhưng chỉ có một người ra tay, một kiếm giết chết mấy cao thủ cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ”.
Tả Gian không nói gì, vì ông ta cũng có thể làm được, ông ta có cảnh giới Vực Chủ.
Toại Cổ Kim nói: “Phân thân của Thương Hồng Y bị giết chết bằng một kiếm”.
Tả Gian híp mắt.
Toại Cổ Kim hỏi: “Thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?”
Tả Gian đáp: “Sâu không lường được”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Tiên vực Thiên Phủ chắc chắn không phải đối thủ, đúng không?”
Tả Gian gật đầu: “Cựu Thổ của cô không phải đối thủ của ông ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Nhưng ông ta cũng không dám giết chết Diệp công tử này”.
Tả Gian im lặng.
Sở dĩ lúc trước ông ta bảo Tân Vô Đạo đi điều tra Diệp Quân là vì cảm thấy kỳ lạ.
Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy: “Tả vực chủ, chuyện này liên quan với cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, chắc ông có thể cảm nhận được có người cấp bậc cao hơn đang đánh cờ, chúng ta đều là những con cờ”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Ta biết, dù là con cờ cũng phải chọn làm con cờ của ai, nếu không sẽ trở thành một kẻ bị vứt bỏ”.
Toại Cổ Kim nói: “Diệp Quân sắp để nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của hắn gia nhập Cựu Thổ”.
Tả Gian cau mày: “Hai nền văn minh còn lại có đồng ý không?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đã đồng ý rồi”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim lại nói: “Ba tiên phủ khác cũng đã chọn đứng về phía hắn”.
Tả Gian trầm giọng nói: “Toại cô nương, theo ta được biết, cô không chỉ mời tiên vực Thiên Phủ của ta còn mời cả ba người họ nhỉ? Mà ba người họ đều không đến dự tiệc, bây giờ cô lại nói với ta là ba người họ đã đứng về phía Diệp Quân…”
Toại Cổ Kim nói: “Tin hay không thì tuỳ ông”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, cô ta chợt nói: “Tả vực chủ, lúc chủ nhân bút Đại Đạo tìm các ông có nói với các ông là thế lực đứng sau Diệp Quân kia rất không đơn giản không?”
Tả Gian sa sầm mặt, vì không có… Rõ ràng tên khốn đó muốn lừa ông ta.
Toại Cổ Kim chợt nói một câu hàm ý sâu xa: “Diệp công tử rất trẻ tuổi, rất dễ thân cận”.
Nói xong, cô ta biến mất ở phía xa.
Tả Gian chậm rãi nhắm mắt lại.
Tân Vô Đạo chợt nói: “Vực chủ, chúng ta không làm ngư ông đắc lợi sao?”
Tả Gian lắc đầu: “Dù là chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân kia, mục đích của bọn họ đều là trận chiến tranh giành Đại Đạo, bây giờ các thế lực lớn kéo nhau chọn phe. Nếu không muốn đứng về phía một trong hai, dù chúng ta có thể tránh được tranh chấp, nhưng ngài có từng nghĩ một khi trận chiến kết thúc, kết cục của chúng ta sẽ thế nào không?”
Tân Vô Đạo trầm giọng nói: “Sẽ dầng bị xâm chiếm”.
Tả Gian gật đầu: “Hơn nữa trận chiến tranh giành Đại Đạo còn liên quan đến văn minh Tổ trong truyền thuyết, dù chúng ta không tìm được nơi đó, nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo và người đứng sau Diệp Quân không biết… Bây giờ ngươi không chọn phe, sau này khi có lợi ích, sao người ta có thể nghĩ đến ngươi được?”
Tân Vô Đạo nói: “Câu nói cuối cùng của Toại đại nhân có ý gì?”
Tả Gian bình tĩnh nói: “Ý cô ta là thực lực của Diệp Quân bây giờ không đủ mạnh, nếu chúng ta chọn hắn sẽ được hắn quý trọng, ngược lại nếu chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo, chưa chắc tên kia sẽ coi trọng chúng ta…”
Tân Vô Đạo hỏi: “Vậy chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân này?”
Tả Gian im lặng.
Ông ta chưa từng gặp thế lực sau lưng Diệp Quân, chỉ từng thấy chủ nhân bút Đại Đạo, người đó cũng có thể nói là sâu không lường được!
Hầy!
Tả Gian lắc đầu thở dài.
Chương 2827: Ăn nói lấp lửng
Rời khỏi Phi Tiên Lâu, Toại Cổ Kim một đường đi thẳng về phía tiên vực Thiên Mạc. Đây là một trong tứ đại tiên phủ, sức mạnh đương nhiên không hề tầm thường. Cô ta vừa đặt chân vào thì cảm nhận được vô số khí tức hùng hậu chú ý đến mình, nhưng khi chúng vừa trờ tới thì đã âm thầm rút lui.
Toại Cổ Kim đi về trước.
Trong đại điện nọ.
Cô ta ngồi trên ghế với tách trà trong tay, đối diện là một ông lão đang đứng khom người với nụ cười khổ sở: “Đại nhân à, vực chủ của chúng ta thật sự không có ở đây...”
Toại Cổ Kim: “Ta biết, nên ta chỉ uống chén trà rồi đi ngay, không thành vấn đề chứ?"
Ông lão lại cười trừ: “Đương nhiên là không”.
Thế là Toại Cổ Kim tiếp tục chậm rãi phẩm trà trong im lặng.
Ông lão kia đành cung kính đứng hầu. Sau lưng đối phương là văn minh Toại Minh, mà bản thân Toại Cổ Kim lại có địa vị không hề thấp nên bọn họ đương nhiên không dám đắc tội.
Một hồi sau, Toại Cổ Kim uống trà xong thì đặt ly xuống, bình phẩm: “Không tệ”.
Rồi xoay gót rời đi.
Để lại ông lão đứng nghệch mặt.
Bỗng một người áo đen bước ra, không phải ai khác ngoài vực chủ Trâu Mạc của tiên vực Thiên Mạc này.
Ông lão vội hành lễ: “Vực chủ, cô ta...”
Trâu Mạc nhíu mày: “Cô ta định chơi trò gì đây?"
...
Điểm đến tiếp theo của Toại Cổ Kim là Vô Gian, cũng là một trong tứ đại tiên phủ.
Vực chủ Mục Vô Gian bình tĩnh cười hỏi: “Không giấu gì Toại các chủ, chúng ta không muốn dây vào chuyện giữa Diệp Quân và bút Đại Đạo này”.
Toại Cổ Kim: “Ta hiểu. Ban đầu ta cũng không muốn tham gia...”
Mục Vô Gian tò mò: “Vậy tại sao bây giờ lại tham gia?"
Toại Cổ Kim muốn nói lại thôi.
Mục Vô Gian kiên nhẫn chờ.
Toại Cổ Kim thở dài: “Ông cũng biết Cựu Thổ chúng ta từng đánh một trận với hắn...”
Mục Vô Gian vội hỏi: “Các chủ có thể cho biết tường tận được không?"
Toại Cổ Kim lại thở dài: “Ta thật lòng hiểu cho Mục vực chủ, nhưng nếu sau trận chiến ấy ta không gặp được... Thì ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước sâu đục ngầu này, tiếc rằng... Ôi, thôi vậy, sau này chúng ta gặp lại”.
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Để lại Mục Vô Gian cũng ngơ ngác.
Cái qué gì thế?!
Có biết ăn nói lấp lửng là thất đức lắm không??
Đợi hoàn hồn lại rồi, Mục Vô Gian mới sa sầm mặt. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến ấy?
Ông ta tò mò vô cùng, nhưng có điều tra cách mấy cũng thành công cốc khi chỉ có Diệp Quân, Thương Hồng Y và Toại Cổ Kim là ba người sốt sót duy nhất. Ông ta cũng từng đến đó dùng hồi tưởng thời gian nhưng thất bại.
Không thực hiện được!
Mà cũng không rõ nguyên nhân, điều này mới khiến ông ta càng thêm hiếu kỳ.
Mà theo lời Toại Cổ Kim thì trận chiến ấy không hề tầm thường.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng là thất đức quá mà! Sắc mặt Mục Vô Gian càng thêm xấu xí.
...
Toại Cổ Kim không đi đến những tiên vực còn lại mà trở về Cựu Thổ, triệu tập cuộc họp với chủ sự của ba nền văn minh lớn.
Bọn họ tụ tập trong thần điện. Đại diện cho Toại Minh là Toại Cổ Kim, Vĩnh Sinh là trưởng lão Lý Thần, Cựu Thổ là Khưu Nguyên.
Toại Cổ Kim lên tiếng với vẻ nghiêm trọng: “Chư vị, ta vừa nhận được một tin rất xấu, rằng ba trong bốn đại tiên vực đã nghiêng về phía Diệp Quân”.
Lý do cô ta cấp tốc trở lại chính là không cho những người này thời gian đi điều tra.
"Cái gì?"
Trưởng lão bên Cựu Thổ cả kinh: “Ba đại tiên vực đã nghiêng theo hắn?"
Toại Cổ Kim gật đầu: “Chính xác”.
Trưởng lão: “Có thể tin được không?"
Toại Cổ Kim: “Có người của ta ở trong đảm bảo”.
Đúng là trò mà người này thích làm. Trưởng lão kia sa sầm mặt.
Hai văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh bọn họ từng là nạn nhân.
Nhưng không ngờ người này lại còn cài người vào cả ba đại tiên vực kia.
Toại Cổ Kim lại nói: “Suy nghĩ của ta đơn giản lắm: chúng ta cùng hợp tác, liều mạng quyết tử với Diệp Quân một phen”.
Những người kia trố mắt nhìn nhau.
Lại đánh nữa?
Lần trước... đã thua thảm lắm rồi.
Toại Cổ Kim hạ giọng: “Các người cũng biết thiên phú hắn thế nào, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa, tuyệt đối không được. Lần này chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm, đã ra tay thì không nương tay, trực tiếp nhổ tận gốc hắn và các đại tiên phủ”.
Bồn bề im lặng.
Đại chiến lần cuối ư?
Ban đầu bọn họ đúng là không sợ, nhưng giờ phút này...
Chương 2829: Khó xử
Khưu Nguyên của Cựu Thổ nói: “Ta thấy chúng ta vẫn nên thảo luận kỹ càng cho thỏa đáng, Toại các chủ. Sau lưng Diệp Quân không chỉ có Thương Hồng Y mà còn nhiều thế lực khác, huống chi giờ lại có thêm ba tiên phủ...”
Thái độ khao khát muốn giết Diệp Quân của Toại Cổ Kim làm ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, cho rằng người này đang mượn tay Diệp Quân để bào mòn sức mạnh của Cựu Thổ và Vĩnh Sinh.
Lý Thần bên kia cũng gật đầu: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, chúng ta không thể hành động lỗ mãng mà phải làm cho kỹ càng. Ừm, nên thảo luận nhiều hơn...”
Tầm mắt ông ta và Khưu Nguyên giao nhau.
Bỗng một trưởng lão bên Toại Minh lên tiếng: “Ta thấy chúng ta có thể đàm phán với Diệp Quân!"
Lời này khiến cường giả hai phe còn lại ngạc nhiên.
"Hàm hồ!"
Toại Cổ Kim quát lớn: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Hắn và chúng ta đều theo đạo Trật Tự, trời sinh đã là kẻ địch, đàm với chả phán gì ở đây? Ta vẫn giữ ý cũ, mọi người hãy hợp tác lại để bóp chết hắn từ trong trứng nước, đừng cho hắn cơ hội phát triển!"
Khưu Nguyên nhìn người phụ nữ đang nổi nóng: “Toại đại nhân đừng nóng giận vậy. Người xưa có câu 'không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn'. Ta thấy vị trưởng lão này nói cũng có lý, sao chúng ta lại không thể đàm phán cùng Diệp Quân chứ? Nếu có thể hóa thù thành bạn...”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Khâu trưởng lão ngây thơ quá rồi. Tiên vực chúng ta đàm phán với người tu Trật Tự như hắn chẳng khác gì bảo hổ lột da. Thiên phú hắn đáng sợ thế này, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa!"
Khưu Nguyên hạ giọng: “Ta đương nhiên biết, nhưng bây giờ chúng ta bắt tay nhau cũng không hoàn toàn có khả năng thắng được hắn cơ mà Toại đại nhân! Đã vậy thì sao không thử đàm phán? Cho dù không thành thì cũng có thể thăm dò lai lịch hắn chứ”.
Lý Thần gật gù: “Diệp Quân tuy muốn thành lập trật tự nhưng cũng chỉ mới ở bước khởi đầu mà thôi, chưa mang đến uy hiếp quá lớn với chúng ta. Nếu có thể thông qua đàm phán để kéo hắn về phía chúng ta thì càng tốt! Với cả hắn còn quá trẻ, có nghĩa là càng dễ lung lạc...”
Toại Cổ Kim đen mặt: “Tên Diệp Quân này thật sự không hề đơn giản! Tuổi còn trẻ đã mạnh thế này, Lý Thần trưởng lão đừng để bị lừa”.
Lý Thần: “Ta biết. Ý ta là thay vì đổ máu, chẳng thà nói chuyện trước một phen. Nếu hắn không muốn nói chuyện mà chỉ muốn liều chết thì chúng ta phụng bồi đến cùng”.
Khưu Nguyên cũng gật đầu: “Ta cũng có ý đó. Cứ đàm phán với thăm dò hắn trước đi, dù sao chỉ cần ba nền văn minh chúng ta một lòng đoàn kết thì không sợ ai cả, người ngoài cũng đừng hòng được lợi”.
Toại Cổ Kim nhíu mày không nói, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Khưu Nguyên thấy vậy thì càng tin rằng cô ta đang muốn mượn tay Diệp Quân để tiêu hao Cựu Thổ và Vĩnh Sinh, bèn vội nói: “Ta biết hắn nguy hiểm, nếu tình hình cho phép thì đương nhiên phải nhổ tận gốc, nhưng thế cục bây giờ không rõ, vẫn nên quan sát cẩn thận thì hơn”.
Lý Thần hùa theo: “Bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính đâu Toại các chủ. Diệp Quân có thể khiến ba đại tiên vực chịu giúp đỡ đã là kỳ lạ, ta thấy nên tiếp xúc với hắn đã...”
Toại Cổ Kim thở dài: “Hai vị à, cho hắn thời gian trưởng thành chính là họa lớn về sau! Chưa kể...”
Cô ta đổi giọng: “Hắn đang hận chúng ta đến xương tủy, chúng ta có muốn đàm phán cũng không dễ. Dù sao thì hai vị ra mặt đi, Toại Cổ Kim ta còn lâu mới vứt thể diện đi làm việc ấy”.
Rồi lập tức đứng dậy.
Lý Thần gọi theo: “Toại các chủ đợi đã!"
Khưu Nguyên cũng cản Toại Cổ Kim lại, cười khổ: “Cô thạo đàm phán hơn, cô không đi thì bọn ta mới càng khó nói chuyện”.
Lý Thần: “Toại các chủ là người thích hợp nhất, khi ấy có lẽ còn thăm dò được hắn thế nào. Bọn ta tin hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cô”.
Các trưởng lão còn lại cũng nhao nhao gật đầu.
Toại Cổ Kim là người thâm độc nhất Cựu Thổ.
Đây là điều ai cũng đồng ý.
Đó là ấn tượng của cô ta với người của Vĩnh Sinh và Cựu Thổ, từng khiến họ chịu nhiều đau khổ, nhưng một khi nghĩ đến việc cô ta phải đi lá mặt lá trái với Diệp Quân thì ai cũng thấy hả dạ.
Thả kẻ bại hoại ra cắn kẻ không ra gì.
Sướng!
Toại Cổ Kim vẫn giữ nét mặt sa sầm.
Khưu Nguyên lại khuyên nhủ: “Đây không chỉ là vì Cựu Thổ mà cũng là vì Toại Minh của cô. Toại các chủ đừng đùn đẩy”.
Toại Cổ Kim nhìn họ rồi thở dài: “Các người thật là... làm ta khó xử quá đi”.
Chương 2829: Có cách
Cuối cùng, vì đám người văn minh Vĩnh Sinh và Cựu Thổ không ngừng khuyên nhủ, lúc này Toại Cổ Kim mới "rất không tình nguyện" đồng ý làm chuyện xấu đó.
Sau khi tan họp.
Toại Cổ Kim đi đến tế đàn Thần Võ, lúc này quan võ đứng đầu xuất hiện ở bên cạnh cô ta.
Quan võ đứng đầu hỏi: "Không phải muội nói nền văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh không gia nhập mới tốt hơn sao? Sao giờ lại thay đổi chủ ý rồi?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đứng ở góc độ nền văn minh Toại Minh chúng ta, văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh không gia nhập tất nhiên là tốt hơn, tốt nhất là cắn nuốt luôn bọn họ, nền văn minh Toại Minh chúng ta sẽ độc hưởng lợi ích, thế nhưng ở góc độ Diệp công tử thì cả ba nền văn minh cùng gia nhập mới là tốt nhất".
Quan võ đứng đầu quay sang nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn Thần Võ, khẽ nói: "Nếu hắn đặt chí ở việc làm chủ chung vũ trụ, thì ta phải mở rộng tầm nhìn hơn nữa mới được".
Quan võ đứng đầu gật gật đầu.
Toại Cổ Kim nói: "Người phụ nữ kia có động tĩnh gì không?"
Quan võ đứng đầu lắc đầu: "Không có động tĩnh gì cả".
Toại Cổ Kim nhíu mày chặt lại.
Quan võ đứng đầu thấy vẻ mặt của cô ta thì mới nghi hoặc: "Không có động tĩnh gì mới tốt chứ?"
Toại Cổ Kim lắc đầu: "Không có động tĩnh có nghĩa là đối phương không sợ hãi, chắc chắn có hậu chiêu".
Quan võ đứng đầu sầm mặt lại.
Trong ánh mắt Toại Cổ Kim ánh lên một tia lo lắng.
Cô ta không sợ đối thủ ở ngoài sáng, nhưng bây giờ cô ta gần như không biết gì về chủ nhân bút Đại Đạo, cũng vì vậy mà cô ta cũng chẳng biết đối phương lợi hại hay mạnh mẽ đến mức nào.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Thứ cô ta sợ nhất là thực lực của đối phương đã vượt khỏi tầm nhận thức hiện tại của cô ta.
Khó quá!
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân ở trong tế đàn Thần Võ, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, cô ta nói: "Con đường hắn chọn không dễ đi".
Quan võ đứng đầu nói: "Muốn trở thành chủ chung của vũ trụ, con đường này nào có dễ đi như thế?"
Toại Cổ Kim cười đáp: "Đúng vậy".
Quan võ đứng đầu nói: "Phạn Chiêu Đế kia..."
Toại Cổ Kim: "Người này không cần lo lắng, cô ta là người bên mình, huynh cứ theo dõi Thương Hồng Y thôi, người này vô cùng có khả năng liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo".
Quan võ đứng đầu khẽ gật đầu: "Được".
Toại Cổ Kim lại nói: "Theo ta được biết, người phụ nữ kia có dẫn theo một cô nương".
Quan võ đứng đầu hỏi: "Ý muội là?"
Toại Cổ Kim nói: "Vị cô nương kia có chút gút mắc tình cảm với Diệp công tử, ta sợ là họ sẽ lợi dụng cô nương đó".
Nói đến đây, cô ta đột nhiên lắc đầu thở dài: "Ván cờ này quá lớn, cũng quá sâu, ta thật sự rất mệt lòng".
Quan võ đứng đầu nói: "Vậy tại sao lúc trước muội lại chọn hắn?"
Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta mà không nói gì.
Quan võ đứng đầu có chút không vui: "Muội có thể đừng dùng ánh mắt như nhìn tên ngu để nhìn ca ca của minh được không?"
Toại Cổ Kim nói: "Biết tại sao lúc trước cha và cô cô của hắn không giết ta không? Bởi vì..."
Nói đoạn, trong mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp: "Bọn họ đã cho ta một cơ hội, nếu ta không thức thời một chút thì huynh nghĩ ta có thể sống đến bây giờ không?"
Quan võ đứng đầu: "...", rồi khẽ thở dài: "Cha của hắn đối xử với hắn rất tốt, ông ấy làm nhiều chuyện như thế nhưng lại chẳng nói gì".
Quan võ đứng đầu nói: "Vì sao muội không nghiên cứu thử thời không trong Tiểu Tháp của hắn?"
Toại Cổ Kim lại nhìn ông ta.
Sắc mặt quan võ đứng đầu lại đen đi, ánh mắt này đúng là biết sỉ nhục người khác, mà ông ta lại không thể làm gì được, thật sự rất uất ức.
Toại Cổ Kim cũng không tiếp tục sỉ nhục ông ta, chỉ nói: "Giờ huynh đến trước mặt một người nguyên thủy biểu diễn một màn tay không phá sao, rồi bảo người đó nghiên cứu chiêu thức của huynh, họ có thể nghiên cứu được gì?"
Quan võ đứng đầu: "..."
Toại Cổ Kim chậm rãi đi về phía xa, khi cô ta đến trước tế đàn Thần Võ thì tế đàn Thần Võ hơi rung lên, ngay sau đó, Diệp Quân chậm rãi bước ra từ bên trong.
Diệp Quân cười nói: "Toại cô nương".
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân một lượt: "Thu hoạch được không ít?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ, nhiều lắm".
Toại Cổ Kim nói: "Vậy thì tốt rồi".
Diệp Quân hỏi: "Cô tìm ta có chuyện gì à?"
Toại Cổ Kim: "Ta đã thuyết phục văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ đồng ý cho ngươi gia nhập Cựu Thổ".
Diệp Quân rất là khiếp sợ: "Bọn họ đồng ý?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Sao Toại cô nương làm được?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Tất nhiên là phải phí công sức một chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta tới tìm ngươi là muốn hỏi ngươi vài chuyện".
Diệp Quân nhìn nàng một cái rồi đáp: "Cô hỏi đi".
Toại Cổ Kim nói: "Ngươi biết về chủ nhân bút Đại Đạo kia được bao nhiêu?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Cũng không biết nhiều, nhưng ta biết ông ta từng là đối thủ của cha ta, hình như cũng có chút quan hệ với ông nội ta nữa, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ".
Toại Cổ Kim nói: "Ta đang nghi chính ông ta đang nhắm vào ngươi".
Sắc mặt Diệp Quân hơi lạnh đi: "Không cần hoài nghi, chính là ông ta".
Toại Cổ Kim nói: "Bây giờ ông ta ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, chúng ta rất bị động".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, nhưng không có cách nào".
Nói rồi hắn cũng thấy bất đắc dĩ, mặc dù biết chủ nhân bút Đại Đạo đang nhằm vào hắn, nhưng hắn thật sự không có cách nào khác.
Toại Cổ Kim nói: "Có cách".
Diệp Quân sửng sốt.
Chương 2830: Tên đần
Toại Cổ Kim nhìn hắn, trong mắt cô ta như chứa cả vũ trụ mênh mông, khiến người nhìn có chút say mê.
Diệp Quân lập tức hiểu rõ ý của cô ta, kinh ngạc nói: "Ý của cô là..."
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Đừng nói ra".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì nữa.
Toại Cổ Kim bảo: "Vào tháp rồi nói".
Diệp Quân gật đầu.
Hai người vào trong Tiểu Tháp.
Hai ngươi ngồi xuống một bãi đất trống, trò chuyện rất lâu, Toại Cổ Kim vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Diệp Quân càng nói lại càng kích động.
Không có ai biết bọn họ nói về chuyện gì.
Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, ánh mắt Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim đã khác xưa.
Thực sự là nhân tài!
Toại Cổ Kim nói: "Trước hết ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, ta đi làm một vài chuyện đã, ngươi đưa ta mượn dùng tháp này đi".
Diệp Quân lập tức gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim lại nói: "Kiếm của ngươi nữa".
Diệp Quân không hề do dự mà đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim: "Cô cầm đi".
Toại Cổ Kim nhận kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Toại Cổ Kim, lâm vào đăm chiêu.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà xoay người về lại tế đàn Thần Võ tiếp tục tu luyện, hắn đã dung hợp được kiếm kỹ gần hoàn toàn rồi, hiện tại việc hắn cần làm là tôi luyện.
Cố Vấn Các.
Bên trong các, Tổ Đạo ngồi trước bàn làm việc, nhìn giấy tờ chất chồng như núi trước mắt, ông ta thấy đau đầu khôn siết, bây giờ ông ta cũng coi như là một thành viên của Cố Vấn Các, nhưng cấp bậc vẫn chưa coi, chỉ có thể xử lý một vài việc vặt.
Ông ta cảm thấy vô cùng không xứng với thân phận của mình.
Lúc này, ông ta đột nhiên thấy Toại Cổ Kim đi vào, thấy vậy, ông ta vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Toại Cổ Kim rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Toại các chủ".
Toại Cổ Kim nhìn về phía ông ta: "Sao?"
Tổ Đạo tràn ngập vẻ lấy lòng: "Khi nào chúng ta mới ra tay với Diệp Quân? Ta nói cho cô biết, thiên phú của người này rất đáng sợ, tốc độ phát triển của hắn rất biến thái, thứ cho ta nói thẳng, hễ cho hắn thêm chút thời gian nào là hắn sẽ có thể bỏ xa toàn bộ văn minh Cựu Thổ lại phía sau. Muốn đối phó với hắn thì phải tốc chiến tốc thắng, hơn nữa nếu muốn tàn nhẫn hơn thì nghìn vạn lần không được khinh địch, phải vận dụng toàn bộ sức mạnh để giết hắn".
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: "Ý kiến của ông rất hay, ông là một nhân tài, tốt lắm".
Nói xong, cô ta bước về phía xa.
Tổ Đạo ở phía sau lại hô lên: "Tuyệt đối đừng khinh địch nhé".
Trong tiểu các.
Toại Cổ Kim ngồi xuống, trên bàn sách trước mặt cô ta để vài quyển sách dày, cô ta mở từng quyển ra đọc, khi đọc xong quyển cuối cùng thì lông mày chợt nhíu lại: "Thiên".
Vừa dứt lời, một cô gái thân mang cơ giáp xuất hiện trước mặt cô ta không xa.
Toại Cổ Kim hỏi: "Thế nào rồi?"
Cô gái mặc cơ giáp đáp: "Tiểu đội Thiên Tự vừa mới truyền tin đến, có một tòa bí cảnh Tiên Phủ mới xuất hiện cách nơi đây mười tỷ năm tinh hà, vô cùng có khả năng có liên quan đến văn minh tổ trong truyền thuyết, nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được".
Toại Cổ Kim nói: "Các nền văn minh xung quanh đó thế nào?"
Cô gái cơ giáp trả lời: "Rất yếu".
Toại Cổ Kim trầm mặc không nói.
Văn minh tổ!
Cô gái cơ giáp lại nói: "Có muốn bảo bọn họ..."
Toại Cổ Kim khoát tay áo một cái: "Không cần, để các nền văn minh nơi đó thăm dò trước đã".
Cô gái cơ giáp gật đầu: "Vâng".
Nói rồi, cô ta lui xuống.
Toại Cổ Kim dựa vào ghế trầm tư.
Văn minh tổ!
Toàn bộ Cựu Thổ cùng mấy Tiên Vực lớn đều tìm kiếm di tích văn minh tổ ở khắp các vũ trụ, nhưng qua nhiều năm vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Trong vũ trụ mênh mông, tìm được văn minh tổ từng biến mất rất khó.
Mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bí cảnh Tiên Phủ, còn có quan hệ với văn minh tổ.
Toại Cổ Kim nhíu mày lại, đây là trùng hợp à? Cô ta không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi tiểu các. Chỉ một lát sau, cô ta đã đến thần điện Cựu Thổ. Các trưởng lão của ba nền văn minh lớn cũng lần lượt xuất hiện.
Nhìn thấy Toại Cổ Kim, Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ lập tức nở nụ cười xán lạn: "Toại cô nương, như thế nào, thu hoạch được gì không?"
Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức lạnh xuống: "Diệp Quân kia rất khó giao thiệp".
Sắc mặt Khưu Nguyên lập tức trầm lại: "Chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau với chúng ta?"
Lý Thần của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng trầm giọng nói: "Nếu thật là vậy thì chúng ta phải lập tức liên thủ, thẳng tay tiêu diệt hắn".
Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: "Hắn thật sự muốn đánh nhau với chúng ta à?"
Toại Cổ Kim nói: "Hắn không có ý đó, nhưng cũng không có ý định hợp tác với chúng ta".
Lý Thần nghi hoặc: "Tại sao?"
Toại Cổ Kim nói: "Hắn nói chúng ta quá yếu, căn bản không xứng để liên thủ với hắn".
"Cái gì!"
Khưu Nguyên lập tức giận tím mặt: "Làm càn, hắn dám ngông cuồng như vậy? Tức chết ông đây mất. Chúng ta đánh hắn đi, đừng nể tình nữa!"
Sắc mặt Lý Thần cũng vô cùng khó coi, Diệp Quân này thật sự quá ngông cuồng.
Lúc này, Toại Cổ Kim lại nói: "Không cần phải vậy đâu, bởi vì hắn cũng không có ý làm địch với chúng ta, à đúng rồi, hắn còn tiện tay đưa cho ta một tòa tháp".
"Tháp?"
Hai người đều có chút nghi hoặc.
Toại Cổ Kim lập tức đưa bọn họ vào trong Tiểu Tháp.
Hai người: "..."
Khưu Nguyên run giọng nói: "Hắn tiện tay đưa cho cô?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Lý Thần run giọng nói: "Vì sao?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: "Hắn nói thứ này đã lạc hậu rồi, ném đi thì tiếc nên đưa cho ta".
Khưu Nguyên nhìn xung quanh, giọng nói vẫn lẩy bẩy: "Có thể giới thiệu cho lão phu làm quen với tên đần kia được không?"
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ông sẽ không trở về, ý của ta là nếu ông thật sự muốn làm nên việc lớn thì ta có thể đề cử cho ông một thiếu niên thiên tài, hắn muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nếu bây giờ ông mang theo Phi Tiên Lâu đứng về phía hắn sẽ là giúp người đang gặp nạn, chắc chắn sẽ được trọng dụng… Ta nể mặt ông là một người tốt nên mới nói với ông những điều này”.
Nói xong, cô ta đi lên tầng hai.
Chu Lão im lặng.
Trong nền văn minh Toại Minh, ông ta chỉ khâm phục ba người, đầu tiên là Thuỷ tổ của nền văn minh Toại Minh, Bi Tâm Từ, cuối cùng là Toại Cổ Kim trước mặt.
Dù lúc trước Bi Tâm Từ bất hoà với nền văn minh Toại Minh, nhưng ông ta biết chủ nhân của mình và Toại Cổ Kim đại nhân này cũng không thật sự bất hoà.
Đứng về phía một thiếu niên thiên tài?
Chu Lão im lặng.
Bây giờ ông ta không có gì khác, chỉ có rất nhiều tiền…
…
Toại Cổ Kim đi tới tầng chín, trong tầng chín có một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, người này là Vực chủ của tiên vực Thiên Phủ - Tả Gian, sau lưng ông ta còn có một người đàn ông, người đó là Tân Vô Đạo từng tiếp xúc với Diệp Quân.
Tả Gian ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài là tinh hà rộng lớn, cuối tầm mắt có những tia sao băng rơi xuống từ hướng Bắc đến hướng Nam, mấy tia sao băng cứ nối tiếp nhau, tựa như một cây cầu ngôi sao sáng chói, vô cùng rực rỡ.
Thấy Toại Cổ Kim đi tới, Tả Gian thu hồi tầm mắt, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim, mỉm cười nói: “Toại đại nhân, nghe danh đã lâu”.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Toại Cổ Kim ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tả vực chủ, nền văn minh Toại Minh ta đã quyết định đứng về phía Diệp công tử này”.
Tả Gian cười nói: “Toại cô nương có thể đại diện cho nền văn minh Toại minh sao?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không thể”.
Tả Gian bật cười: “Vậy chẳng phải Toại cô nương đang lừa ta sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Trong trận chiến ngày đó, tất cả cao thủ của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ đều bị giết chết, chỉ mỗi ta và Thương Hồng Y còn sống”.
Nụ cười trên mặt Tả Gian biến mất: “Sau lưng hắn có mấy người xuất hiện?”
Toại Cổ Kim đáp: “Có hai người, nhưng chỉ có một người ra tay, một kiếm giết chết mấy cao thủ cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ”.
Tả Gian không nói gì, vì ông ta cũng có thể làm được, ông ta có cảnh giới Vực Chủ.
Toại Cổ Kim nói: “Phân thân của Thương Hồng Y bị giết chết bằng một kiếm”.
Tả Gian híp mắt.
Toại Cổ Kim hỏi: “Thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?”
Tả Gian đáp: “Sâu không lường được”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Tiên vực Thiên Phủ chắc chắn không phải đối thủ, đúng không?”
Tả Gian gật đầu: “Cựu Thổ của cô không phải đối thủ của ông ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Nhưng ông ta cũng không dám giết chết Diệp công tử này”.
Tả Gian im lặng.
Sở dĩ lúc trước ông ta bảo Tân Vô Đạo đi điều tra Diệp Quân là vì cảm thấy kỳ lạ.
Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy: “Tả vực chủ, chuyện này liên quan với cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, chắc ông có thể cảm nhận được có người cấp bậc cao hơn đang đánh cờ, chúng ta đều là những con cờ”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Ta biết, dù là con cờ cũng phải chọn làm con cờ của ai, nếu không sẽ trở thành một kẻ bị vứt bỏ”.
Toại Cổ Kim nói: “Diệp Quân sắp để nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của hắn gia nhập Cựu Thổ”.
Tả Gian cau mày: “Hai nền văn minh còn lại có đồng ý không?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đã đồng ý rồi”.
Tả Gian nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim lại nói: “Ba tiên phủ khác cũng đã chọn đứng về phía hắn”.
Tả Gian trầm giọng nói: “Toại cô nương, theo ta được biết, cô không chỉ mời tiên vực Thiên Phủ của ta còn mời cả ba người họ nhỉ? Mà ba người họ đều không đến dự tiệc, bây giờ cô lại nói với ta là ba người họ đã đứng về phía Diệp Quân…”
Toại Cổ Kim nói: “Tin hay không thì tuỳ ông”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, cô ta chợt nói: “Tả vực chủ, lúc chủ nhân bút Đại Đạo tìm các ông có nói với các ông là thế lực đứng sau Diệp Quân kia rất không đơn giản không?”
Tả Gian sa sầm mặt, vì không có… Rõ ràng tên khốn đó muốn lừa ông ta.
Toại Cổ Kim chợt nói một câu hàm ý sâu xa: “Diệp công tử rất trẻ tuổi, rất dễ thân cận”.
Nói xong, cô ta biến mất ở phía xa.
Tả Gian chậm rãi nhắm mắt lại.
Tân Vô Đạo chợt nói: “Vực chủ, chúng ta không làm ngư ông đắc lợi sao?”
Tả Gian lắc đầu: “Dù là chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân kia, mục đích của bọn họ đều là trận chiến tranh giành Đại Đạo, bây giờ các thế lực lớn kéo nhau chọn phe. Nếu không muốn đứng về phía một trong hai, dù chúng ta có thể tránh được tranh chấp, nhưng ngài có từng nghĩ một khi trận chiến kết thúc, kết cục của chúng ta sẽ thế nào không?”
Tân Vô Đạo trầm giọng nói: “Sẽ dầng bị xâm chiếm”.
Tả Gian gật đầu: “Hơn nữa trận chiến tranh giành Đại Đạo còn liên quan đến văn minh Tổ trong truyền thuyết, dù chúng ta không tìm được nơi đó, nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo và người đứng sau Diệp Quân không biết… Bây giờ ngươi không chọn phe, sau này khi có lợi ích, sao người ta có thể nghĩ đến ngươi được?”
Tân Vô Đạo nói: “Câu nói cuối cùng của Toại đại nhân có ý gì?”
Tả Gian bình tĩnh nói: “Ý cô ta là thực lực của Diệp Quân bây giờ không đủ mạnh, nếu chúng ta chọn hắn sẽ được hắn quý trọng, ngược lại nếu chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo, chưa chắc tên kia sẽ coi trọng chúng ta…”
Tân Vô Đạo hỏi: “Vậy chúng ta chọn chủ nhân bút Đại Đạo hay Diệp Quân này?”
Tả Gian im lặng.
Ông ta chưa từng gặp thế lực sau lưng Diệp Quân, chỉ từng thấy chủ nhân bút Đại Đạo, người đó cũng có thể nói là sâu không lường được!
Hầy!
Tả Gian lắc đầu thở dài.
Chương 2827: Ăn nói lấp lửng
Rời khỏi Phi Tiên Lâu, Toại Cổ Kim một đường đi thẳng về phía tiên vực Thiên Mạc. Đây là một trong tứ đại tiên phủ, sức mạnh đương nhiên không hề tầm thường. Cô ta vừa đặt chân vào thì cảm nhận được vô số khí tức hùng hậu chú ý đến mình, nhưng khi chúng vừa trờ tới thì đã âm thầm rút lui.
Toại Cổ Kim đi về trước.
Trong đại điện nọ.
Cô ta ngồi trên ghế với tách trà trong tay, đối diện là một ông lão đang đứng khom người với nụ cười khổ sở: “Đại nhân à, vực chủ của chúng ta thật sự không có ở đây...”
Toại Cổ Kim: “Ta biết, nên ta chỉ uống chén trà rồi đi ngay, không thành vấn đề chứ?"
Ông lão lại cười trừ: “Đương nhiên là không”.
Thế là Toại Cổ Kim tiếp tục chậm rãi phẩm trà trong im lặng.
Ông lão kia đành cung kính đứng hầu. Sau lưng đối phương là văn minh Toại Minh, mà bản thân Toại Cổ Kim lại có địa vị không hề thấp nên bọn họ đương nhiên không dám đắc tội.
Một hồi sau, Toại Cổ Kim uống trà xong thì đặt ly xuống, bình phẩm: “Không tệ”.
Rồi xoay gót rời đi.
Để lại ông lão đứng nghệch mặt.
Bỗng một người áo đen bước ra, không phải ai khác ngoài vực chủ Trâu Mạc của tiên vực Thiên Mạc này.
Ông lão vội hành lễ: “Vực chủ, cô ta...”
Trâu Mạc nhíu mày: “Cô ta định chơi trò gì đây?"
...
Điểm đến tiếp theo của Toại Cổ Kim là Vô Gian, cũng là một trong tứ đại tiên phủ.
Vực chủ Mục Vô Gian bình tĩnh cười hỏi: “Không giấu gì Toại các chủ, chúng ta không muốn dây vào chuyện giữa Diệp Quân và bút Đại Đạo này”.
Toại Cổ Kim: “Ta hiểu. Ban đầu ta cũng không muốn tham gia...”
Mục Vô Gian tò mò: “Vậy tại sao bây giờ lại tham gia?"
Toại Cổ Kim muốn nói lại thôi.
Mục Vô Gian kiên nhẫn chờ.
Toại Cổ Kim thở dài: “Ông cũng biết Cựu Thổ chúng ta từng đánh một trận với hắn...”
Mục Vô Gian vội hỏi: “Các chủ có thể cho biết tường tận được không?"
Toại Cổ Kim lại thở dài: “Ta thật lòng hiểu cho Mục vực chủ, nhưng nếu sau trận chiến ấy ta không gặp được... Thì ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước sâu đục ngầu này, tiếc rằng... Ôi, thôi vậy, sau này chúng ta gặp lại”.
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Để lại Mục Vô Gian cũng ngơ ngác.
Cái qué gì thế?!
Có biết ăn nói lấp lửng là thất đức lắm không??
Đợi hoàn hồn lại rồi, Mục Vô Gian mới sa sầm mặt. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến ấy?
Ông ta tò mò vô cùng, nhưng có điều tra cách mấy cũng thành công cốc khi chỉ có Diệp Quân, Thương Hồng Y và Toại Cổ Kim là ba người sốt sót duy nhất. Ông ta cũng từng đến đó dùng hồi tưởng thời gian nhưng thất bại.
Không thực hiện được!
Mà cũng không rõ nguyên nhân, điều này mới khiến ông ta càng thêm hiếu kỳ.
Mà theo lời Toại Cổ Kim thì trận chiến ấy không hề tầm thường.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng là thất đức quá mà! Sắc mặt Mục Vô Gian càng thêm xấu xí.
...
Toại Cổ Kim không đi đến những tiên vực còn lại mà trở về Cựu Thổ, triệu tập cuộc họp với chủ sự của ba nền văn minh lớn.
Bọn họ tụ tập trong thần điện. Đại diện cho Toại Minh là Toại Cổ Kim, Vĩnh Sinh là trưởng lão Lý Thần, Cựu Thổ là Khưu Nguyên.
Toại Cổ Kim lên tiếng với vẻ nghiêm trọng: “Chư vị, ta vừa nhận được một tin rất xấu, rằng ba trong bốn đại tiên vực đã nghiêng về phía Diệp Quân”.
Lý do cô ta cấp tốc trở lại chính là không cho những người này thời gian đi điều tra.
"Cái gì?"
Trưởng lão bên Cựu Thổ cả kinh: “Ba đại tiên vực đã nghiêng theo hắn?"
Toại Cổ Kim gật đầu: “Chính xác”.
Trưởng lão: “Có thể tin được không?"
Toại Cổ Kim: “Có người của ta ở trong đảm bảo”.
Đúng là trò mà người này thích làm. Trưởng lão kia sa sầm mặt.
Hai văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh bọn họ từng là nạn nhân.
Nhưng không ngờ người này lại còn cài người vào cả ba đại tiên vực kia.
Toại Cổ Kim lại nói: “Suy nghĩ của ta đơn giản lắm: chúng ta cùng hợp tác, liều mạng quyết tử với Diệp Quân một phen”.
Những người kia trố mắt nhìn nhau.
Lại đánh nữa?
Lần trước... đã thua thảm lắm rồi.
Toại Cổ Kim hạ giọng: “Các người cũng biết thiên phú hắn thế nào, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa, tuyệt đối không được. Lần này chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm, đã ra tay thì không nương tay, trực tiếp nhổ tận gốc hắn và các đại tiên phủ”.
Bồn bề im lặng.
Đại chiến lần cuối ư?
Ban đầu bọn họ đúng là không sợ, nhưng giờ phút này...
Chương 2829: Khó xử
Khưu Nguyên của Cựu Thổ nói: “Ta thấy chúng ta vẫn nên thảo luận kỹ càng cho thỏa đáng, Toại các chủ. Sau lưng Diệp Quân không chỉ có Thương Hồng Y mà còn nhiều thế lực khác, huống chi giờ lại có thêm ba tiên phủ...”
Thái độ khao khát muốn giết Diệp Quân của Toại Cổ Kim làm ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, cho rằng người này đang mượn tay Diệp Quân để bào mòn sức mạnh của Cựu Thổ và Vĩnh Sinh.
Lý Thần bên kia cũng gật đầu: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, chúng ta không thể hành động lỗ mãng mà phải làm cho kỹ càng. Ừm, nên thảo luận nhiều hơn...”
Tầm mắt ông ta và Khưu Nguyên giao nhau.
Bỗng một trưởng lão bên Toại Minh lên tiếng: “Ta thấy chúng ta có thể đàm phán với Diệp Quân!"
Lời này khiến cường giả hai phe còn lại ngạc nhiên.
"Hàm hồ!"
Toại Cổ Kim quát lớn: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Hắn và chúng ta đều theo đạo Trật Tự, trời sinh đã là kẻ địch, đàm với chả phán gì ở đây? Ta vẫn giữ ý cũ, mọi người hãy hợp tác lại để bóp chết hắn từ trong trứng nước, đừng cho hắn cơ hội phát triển!"
Khưu Nguyên nhìn người phụ nữ đang nổi nóng: “Toại đại nhân đừng nóng giận vậy. Người xưa có câu 'không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn'. Ta thấy vị trưởng lão này nói cũng có lý, sao chúng ta lại không thể đàm phán cùng Diệp Quân chứ? Nếu có thể hóa thù thành bạn...”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Khâu trưởng lão ngây thơ quá rồi. Tiên vực chúng ta đàm phán với người tu Trật Tự như hắn chẳng khác gì bảo hổ lột da. Thiên phú hắn đáng sợ thế này, nếu tiếp tục cho hắn thời gian thì sẽ thành đại họa!"
Khưu Nguyên hạ giọng: “Ta đương nhiên biết, nhưng bây giờ chúng ta bắt tay nhau cũng không hoàn toàn có khả năng thắng được hắn cơ mà Toại đại nhân! Đã vậy thì sao không thử đàm phán? Cho dù không thành thì cũng có thể thăm dò lai lịch hắn chứ”.
Lý Thần gật gù: “Diệp Quân tuy muốn thành lập trật tự nhưng cũng chỉ mới ở bước khởi đầu mà thôi, chưa mang đến uy hiếp quá lớn với chúng ta. Nếu có thể thông qua đàm phán để kéo hắn về phía chúng ta thì càng tốt! Với cả hắn còn quá trẻ, có nghĩa là càng dễ lung lạc...”
Toại Cổ Kim đen mặt: “Tên Diệp Quân này thật sự không hề đơn giản! Tuổi còn trẻ đã mạnh thế này, Lý Thần trưởng lão đừng để bị lừa”.
Lý Thần: “Ta biết. Ý ta là thay vì đổ máu, chẳng thà nói chuyện trước một phen. Nếu hắn không muốn nói chuyện mà chỉ muốn liều chết thì chúng ta phụng bồi đến cùng”.
Khưu Nguyên cũng gật đầu: “Ta cũng có ý đó. Cứ đàm phán với thăm dò hắn trước đi, dù sao chỉ cần ba nền văn minh chúng ta một lòng đoàn kết thì không sợ ai cả, người ngoài cũng đừng hòng được lợi”.
Toại Cổ Kim nhíu mày không nói, sắc mặt xấu xí vô cùng.
Khưu Nguyên thấy vậy thì càng tin rằng cô ta đang muốn mượn tay Diệp Quân để tiêu hao Cựu Thổ và Vĩnh Sinh, bèn vội nói: “Ta biết hắn nguy hiểm, nếu tình hình cho phép thì đương nhiên phải nhổ tận gốc, nhưng thế cục bây giờ không rõ, vẫn nên quan sát cẩn thận thì hơn”.
Lý Thần hùa theo: “Bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính đâu Toại các chủ. Diệp Quân có thể khiến ba đại tiên vực chịu giúp đỡ đã là kỳ lạ, ta thấy nên tiếp xúc với hắn đã...”
Toại Cổ Kim thở dài: “Hai vị à, cho hắn thời gian trưởng thành chính là họa lớn về sau! Chưa kể...”
Cô ta đổi giọng: “Hắn đang hận chúng ta đến xương tủy, chúng ta có muốn đàm phán cũng không dễ. Dù sao thì hai vị ra mặt đi, Toại Cổ Kim ta còn lâu mới vứt thể diện đi làm việc ấy”.
Rồi lập tức đứng dậy.
Lý Thần gọi theo: “Toại các chủ đợi đã!"
Khưu Nguyên cũng cản Toại Cổ Kim lại, cười khổ: “Cô thạo đàm phán hơn, cô không đi thì bọn ta mới càng khó nói chuyện”.
Lý Thần: “Toại các chủ là người thích hợp nhất, khi ấy có lẽ còn thăm dò được hắn thế nào. Bọn ta tin hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cô”.
Các trưởng lão còn lại cũng nhao nhao gật đầu.
Toại Cổ Kim là người thâm độc nhất Cựu Thổ.
Đây là điều ai cũng đồng ý.
Đó là ấn tượng của cô ta với người của Vĩnh Sinh và Cựu Thổ, từng khiến họ chịu nhiều đau khổ, nhưng một khi nghĩ đến việc cô ta phải đi lá mặt lá trái với Diệp Quân thì ai cũng thấy hả dạ.
Thả kẻ bại hoại ra cắn kẻ không ra gì.
Sướng!
Toại Cổ Kim vẫn giữ nét mặt sa sầm.
Khưu Nguyên lại khuyên nhủ: “Đây không chỉ là vì Cựu Thổ mà cũng là vì Toại Minh của cô. Toại các chủ đừng đùn đẩy”.
Toại Cổ Kim nhìn họ rồi thở dài: “Các người thật là... làm ta khó xử quá đi”.
Chương 2829: Có cách
Cuối cùng, vì đám người văn minh Vĩnh Sinh và Cựu Thổ không ngừng khuyên nhủ, lúc này Toại Cổ Kim mới "rất không tình nguyện" đồng ý làm chuyện xấu đó.
Sau khi tan họp.
Toại Cổ Kim đi đến tế đàn Thần Võ, lúc này quan võ đứng đầu xuất hiện ở bên cạnh cô ta.
Quan võ đứng đầu hỏi: "Không phải muội nói nền văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh không gia nhập mới tốt hơn sao? Sao giờ lại thay đổi chủ ý rồi?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đứng ở góc độ nền văn minh Toại Minh chúng ta, văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh không gia nhập tất nhiên là tốt hơn, tốt nhất là cắn nuốt luôn bọn họ, nền văn minh Toại Minh chúng ta sẽ độc hưởng lợi ích, thế nhưng ở góc độ Diệp công tử thì cả ba nền văn minh cùng gia nhập mới là tốt nhất".
Quan võ đứng đầu quay sang nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn Thần Võ, khẽ nói: "Nếu hắn đặt chí ở việc làm chủ chung vũ trụ, thì ta phải mở rộng tầm nhìn hơn nữa mới được".
Quan võ đứng đầu gật gật đầu.
Toại Cổ Kim nói: "Người phụ nữ kia có động tĩnh gì không?"
Quan võ đứng đầu lắc đầu: "Không có động tĩnh gì cả".
Toại Cổ Kim nhíu mày chặt lại.
Quan võ đứng đầu thấy vẻ mặt của cô ta thì mới nghi hoặc: "Không có động tĩnh gì mới tốt chứ?"
Toại Cổ Kim lắc đầu: "Không có động tĩnh có nghĩa là đối phương không sợ hãi, chắc chắn có hậu chiêu".
Quan võ đứng đầu sầm mặt lại.
Trong ánh mắt Toại Cổ Kim ánh lên một tia lo lắng.
Cô ta không sợ đối thủ ở ngoài sáng, nhưng bây giờ cô ta gần như không biết gì về chủ nhân bút Đại Đạo, cũng vì vậy mà cô ta cũng chẳng biết đối phương lợi hại hay mạnh mẽ đến mức nào.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Thứ cô ta sợ nhất là thực lực của đối phương đã vượt khỏi tầm nhận thức hiện tại của cô ta.
Khó quá!
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân ở trong tế đàn Thần Võ, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, cô ta nói: "Con đường hắn chọn không dễ đi".
Quan võ đứng đầu nói: "Muốn trở thành chủ chung của vũ trụ, con đường này nào có dễ đi như thế?"
Toại Cổ Kim cười đáp: "Đúng vậy".
Quan võ đứng đầu nói: "Phạn Chiêu Đế kia..."
Toại Cổ Kim: "Người này không cần lo lắng, cô ta là người bên mình, huynh cứ theo dõi Thương Hồng Y thôi, người này vô cùng có khả năng liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo".
Quan võ đứng đầu khẽ gật đầu: "Được".
Toại Cổ Kim lại nói: "Theo ta được biết, người phụ nữ kia có dẫn theo một cô nương".
Quan võ đứng đầu hỏi: "Ý muội là?"
Toại Cổ Kim nói: "Vị cô nương kia có chút gút mắc tình cảm với Diệp công tử, ta sợ là họ sẽ lợi dụng cô nương đó".
Nói đến đây, cô ta đột nhiên lắc đầu thở dài: "Ván cờ này quá lớn, cũng quá sâu, ta thật sự rất mệt lòng".
Quan võ đứng đầu nói: "Vậy tại sao lúc trước muội lại chọn hắn?"
Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta mà không nói gì.
Quan võ đứng đầu có chút không vui: "Muội có thể đừng dùng ánh mắt như nhìn tên ngu để nhìn ca ca của minh được không?"
Toại Cổ Kim nói: "Biết tại sao lúc trước cha và cô cô của hắn không giết ta không? Bởi vì..."
Nói đoạn, trong mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp: "Bọn họ đã cho ta một cơ hội, nếu ta không thức thời một chút thì huynh nghĩ ta có thể sống đến bây giờ không?"
Quan võ đứng đầu: "...", rồi khẽ thở dài: "Cha của hắn đối xử với hắn rất tốt, ông ấy làm nhiều chuyện như thế nhưng lại chẳng nói gì".
Quan võ đứng đầu nói: "Vì sao muội không nghiên cứu thử thời không trong Tiểu Tháp của hắn?"
Toại Cổ Kim lại nhìn ông ta.
Sắc mặt quan võ đứng đầu lại đen đi, ánh mắt này đúng là biết sỉ nhục người khác, mà ông ta lại không thể làm gì được, thật sự rất uất ức.
Toại Cổ Kim cũng không tiếp tục sỉ nhục ông ta, chỉ nói: "Giờ huynh đến trước mặt một người nguyên thủy biểu diễn một màn tay không phá sao, rồi bảo người đó nghiên cứu chiêu thức của huynh, họ có thể nghiên cứu được gì?"
Quan võ đứng đầu: "..."
Toại Cổ Kim chậm rãi đi về phía xa, khi cô ta đến trước tế đàn Thần Võ thì tế đàn Thần Võ hơi rung lên, ngay sau đó, Diệp Quân chậm rãi bước ra từ bên trong.
Diệp Quân cười nói: "Toại cô nương".
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân một lượt: "Thu hoạch được không ít?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ, nhiều lắm".
Toại Cổ Kim nói: "Vậy thì tốt rồi".
Diệp Quân hỏi: "Cô tìm ta có chuyện gì à?"
Toại Cổ Kim: "Ta đã thuyết phục văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ đồng ý cho ngươi gia nhập Cựu Thổ".
Diệp Quân rất là khiếp sợ: "Bọn họ đồng ý?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Sao Toại cô nương làm được?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Tất nhiên là phải phí công sức một chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta tới tìm ngươi là muốn hỏi ngươi vài chuyện".
Diệp Quân nhìn nàng một cái rồi đáp: "Cô hỏi đi".
Toại Cổ Kim nói: "Ngươi biết về chủ nhân bút Đại Đạo kia được bao nhiêu?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Cũng không biết nhiều, nhưng ta biết ông ta từng là đối thủ của cha ta, hình như cũng có chút quan hệ với ông nội ta nữa, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ".
Toại Cổ Kim nói: "Ta đang nghi chính ông ta đang nhắm vào ngươi".
Sắc mặt Diệp Quân hơi lạnh đi: "Không cần hoài nghi, chính là ông ta".
Toại Cổ Kim nói: "Bây giờ ông ta ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, chúng ta rất bị động".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, nhưng không có cách nào".
Nói rồi hắn cũng thấy bất đắc dĩ, mặc dù biết chủ nhân bút Đại Đạo đang nhằm vào hắn, nhưng hắn thật sự không có cách nào khác.
Toại Cổ Kim nói: "Có cách".
Diệp Quân sửng sốt.
Chương 2830: Tên đần
Toại Cổ Kim nhìn hắn, trong mắt cô ta như chứa cả vũ trụ mênh mông, khiến người nhìn có chút say mê.
Diệp Quân lập tức hiểu rõ ý của cô ta, kinh ngạc nói: "Ý của cô là..."
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Đừng nói ra".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì nữa.
Toại Cổ Kim bảo: "Vào tháp rồi nói".
Diệp Quân gật đầu.
Hai người vào trong Tiểu Tháp.
Hai ngươi ngồi xuống một bãi đất trống, trò chuyện rất lâu, Toại Cổ Kim vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Diệp Quân càng nói lại càng kích động.
Không có ai biết bọn họ nói về chuyện gì.
Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, ánh mắt Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim đã khác xưa.
Thực sự là nhân tài!
Toại Cổ Kim nói: "Trước hết ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, ta đi làm một vài chuyện đã, ngươi đưa ta mượn dùng tháp này đi".
Diệp Quân lập tức gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim lại nói: "Kiếm của ngươi nữa".
Diệp Quân không hề do dự mà đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim: "Cô cầm đi".
Toại Cổ Kim nhận kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Toại Cổ Kim, lâm vào đăm chiêu.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà xoay người về lại tế đàn Thần Võ tiếp tục tu luyện, hắn đã dung hợp được kiếm kỹ gần hoàn toàn rồi, hiện tại việc hắn cần làm là tôi luyện.
Cố Vấn Các.
Bên trong các, Tổ Đạo ngồi trước bàn làm việc, nhìn giấy tờ chất chồng như núi trước mắt, ông ta thấy đau đầu khôn siết, bây giờ ông ta cũng coi như là một thành viên của Cố Vấn Các, nhưng cấp bậc vẫn chưa coi, chỉ có thể xử lý một vài việc vặt.
Ông ta cảm thấy vô cùng không xứng với thân phận của mình.
Lúc này, ông ta đột nhiên thấy Toại Cổ Kim đi vào, thấy vậy, ông ta vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Toại Cổ Kim rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Toại các chủ".
Toại Cổ Kim nhìn về phía ông ta: "Sao?"
Tổ Đạo tràn ngập vẻ lấy lòng: "Khi nào chúng ta mới ra tay với Diệp Quân? Ta nói cho cô biết, thiên phú của người này rất đáng sợ, tốc độ phát triển của hắn rất biến thái, thứ cho ta nói thẳng, hễ cho hắn thêm chút thời gian nào là hắn sẽ có thể bỏ xa toàn bộ văn minh Cựu Thổ lại phía sau. Muốn đối phó với hắn thì phải tốc chiến tốc thắng, hơn nữa nếu muốn tàn nhẫn hơn thì nghìn vạn lần không được khinh địch, phải vận dụng toàn bộ sức mạnh để giết hắn".
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: "Ý kiến của ông rất hay, ông là một nhân tài, tốt lắm".
Nói xong, cô ta bước về phía xa.
Tổ Đạo ở phía sau lại hô lên: "Tuyệt đối đừng khinh địch nhé".
Trong tiểu các.
Toại Cổ Kim ngồi xuống, trên bàn sách trước mặt cô ta để vài quyển sách dày, cô ta mở từng quyển ra đọc, khi đọc xong quyển cuối cùng thì lông mày chợt nhíu lại: "Thiên".
Vừa dứt lời, một cô gái thân mang cơ giáp xuất hiện trước mặt cô ta không xa.
Toại Cổ Kim hỏi: "Thế nào rồi?"
Cô gái mặc cơ giáp đáp: "Tiểu đội Thiên Tự vừa mới truyền tin đến, có một tòa bí cảnh Tiên Phủ mới xuất hiện cách nơi đây mười tỷ năm tinh hà, vô cùng có khả năng có liên quan đến văn minh tổ trong truyền thuyết, nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được".
Toại Cổ Kim nói: "Các nền văn minh xung quanh đó thế nào?"
Cô gái cơ giáp trả lời: "Rất yếu".
Toại Cổ Kim trầm mặc không nói.
Văn minh tổ!
Cô gái cơ giáp lại nói: "Có muốn bảo bọn họ..."
Toại Cổ Kim khoát tay áo một cái: "Không cần, để các nền văn minh nơi đó thăm dò trước đã".
Cô gái cơ giáp gật đầu: "Vâng".
Nói rồi, cô ta lui xuống.
Toại Cổ Kim dựa vào ghế trầm tư.
Văn minh tổ!
Toàn bộ Cựu Thổ cùng mấy Tiên Vực lớn đều tìm kiếm di tích văn minh tổ ở khắp các vũ trụ, nhưng qua nhiều năm vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Trong vũ trụ mênh mông, tìm được văn minh tổ từng biến mất rất khó.
Mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bí cảnh Tiên Phủ, còn có quan hệ với văn minh tổ.
Toại Cổ Kim nhíu mày lại, đây là trùng hợp à? Cô ta không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi tiểu các. Chỉ một lát sau, cô ta đã đến thần điện Cựu Thổ. Các trưởng lão của ba nền văn minh lớn cũng lần lượt xuất hiện.
Nhìn thấy Toại Cổ Kim, Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ lập tức nở nụ cười xán lạn: "Toại cô nương, như thế nào, thu hoạch được gì không?"
Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức lạnh xuống: "Diệp Quân kia rất khó giao thiệp".
Sắc mặt Khưu Nguyên lập tức trầm lại: "Chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau với chúng ta?"
Lý Thần của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng trầm giọng nói: "Nếu thật là vậy thì chúng ta phải lập tức liên thủ, thẳng tay tiêu diệt hắn".
Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: "Hắn thật sự muốn đánh nhau với chúng ta à?"
Toại Cổ Kim nói: "Hắn không có ý đó, nhưng cũng không có ý định hợp tác với chúng ta".
Lý Thần nghi hoặc: "Tại sao?"
Toại Cổ Kim nói: "Hắn nói chúng ta quá yếu, căn bản không xứng để liên thủ với hắn".
"Cái gì!"
Khưu Nguyên lập tức giận tím mặt: "Làm càn, hắn dám ngông cuồng như vậy? Tức chết ông đây mất. Chúng ta đánh hắn đi, đừng nể tình nữa!"
Sắc mặt Lý Thần cũng vô cùng khó coi, Diệp Quân này thật sự quá ngông cuồng.
Lúc này, Toại Cổ Kim lại nói: "Không cần phải vậy đâu, bởi vì hắn cũng không có ý làm địch với chúng ta, à đúng rồi, hắn còn tiện tay đưa cho ta một tòa tháp".
"Tháp?"
Hai người đều có chút nghi hoặc.
Toại Cổ Kim lập tức đưa bọn họ vào trong Tiểu Tháp.
Hai người: "..."
Khưu Nguyên run giọng nói: "Hắn tiện tay đưa cho cô?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Lý Thần run giọng nói: "Vì sao?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: "Hắn nói thứ này đã lạc hậu rồi, ném đi thì tiếc nên đưa cho ta".
Khưu Nguyên nhìn xung quanh, giọng nói vẫn lẩy bẩy: "Có thể giới thiệu cho lão phu làm quen với tên đần kia được không?"
Bình luận facebook