• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (8 Viewers)

  • Chương 2836-2840

Chương 2836: Âm mưu đang chờ hắn

Toại Cổ Kim hỏi: “Tả Vực chủ, ông không sợ chủ nhân bút Đại Đạo sao?”

Tả Gian không hề do dự đáp: “Sợ.”

Toại Cổ Kim nhìn Tả Gian, Tả Gian cười nói: “Nhưng chúng ta vẫn muốn lựa chọn Diệp công tử. Lý do thì rất đơn giản, đó là vì chủ nhân bút Đại Đạo xem thường bọn ta, không hề coi bọn ta là người.”

Nếu lúc đầu không phải ông ta giữ lại một tia lý trí mà cứ như vậy chống lại Diệp Quân thì sợ là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Chủ nhân bút Đại Đạo thực sự biết lừa người mà.

Vực chủ Trừu Mạc của tiên vực Thiên Mạc cũng khẽ gật đầu: “Diệp công tử còn trẻ, càng dễ gần hơn chút.”

Vực chủ Mục Vô Gian của tiên vực Thiên Gian cũng phụ họa: “Toại cô nương, cô là người thông minh, bọn ta cũng không nói vòng vo với cô nữa. Có người đang chơi ván cờ này, mấy lão già bọn ta cũng tự lượng sức mình, không làm nổi người chơi cờ. Nhưng việc này có liên quan tới nền văn minh Tổ, chủ chung của vũ trụ. Bọn ta không muốn hậu quả, cũng không cam lòng. Vì vậy bọn ta muốn chọn một vị Minh chủ, không muốn trở thành kẻ bị ruồng bỏ.”

Toại Cổ Kim nói: “Các ông hẳn là rất tò mò tại sao Cựu Thổ bọn ta lại chọn hắn, đúng không?”

Mục Vô Gian cười đáp: “Đúng vậy.”

Toại Cổ Kim cũng không vòng vo với bọn họ: “Ta dẫn bốn vị tới một nơi.”

Dứt lời, cô ta trực tiếp dẫn bốn người vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, bốn người đều biến sắc.

Toại Cổ Kim nhìn họ: “Đây không phải là nghịch chuyển thời gian mà là tạo lập thời gian.”

Nghe vậy, bốn người đều kinh hãi, bọn họ vội vàng thả thần thức đi kiểm tra kĩ thời không này. Dần dần, sắc mặt của họ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng đây là nghịch chuyển thời gian, tất nhiên chỉ như vậy cũng đã rất nghịch thiên rồi, vô cùng vô cùng nghịch thiên. Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng, đây căn bản không phải là nghịch chuyển thời gian, mà là tạo lập ra một thời gian hoàn toàn mới.

Toại Cổ Kim lại nói: “Hắn nói hắn chính là chủ chung của vũ trụ chuyển thế.”

Bốn người vội vàng nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: “Cho dù các người có tin hay không, dù sao thì ta cũng không tin.”

Tiểu Tháp: “…”

Chủ chung của vũ trụ!

Chủ nhân văn minh của nền văn minh Tổ sao?

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, lời này của Diệp Quân tất nhiên bọn họ sẽ có phần không tin tưởng lắm. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, tên này rất có thể đến từ nền văn minh Tổ, cũng có thể đến từ một nền văn minh vũ trụ khác cũng vô cùng cường đại.

Bởi vì Tiểu Tháp này thực sự quá nghịch thiên rồi.

Tâm trạng của bốn người như thủy triều.

Toại Cổ Kim dẫn bốn người rời khỏi Tiểu Tháp. Trong phòng, cô ta nhìn họ: “Bốn vị có thể nói rõ với ta rồi.”

Bốn người đều im lặng.

Toại Cổ Kim lại nói: “Thực ra cá nhân ta kiến nghị bốn vị nên đứng ngoài cuộc. Bởi vì cuộc tranh chấp Đại Đạo này có liên quan đến quá nhiều thứ. Mà trước mắt, chỉ có vài người là rõ ràng, còn đâu vẫn là một ẩn số. Lúc này bốn vị chen vào, thực sự có phần không sáng suốt.”

Vực chủ Thương Qua đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao Toại cô nương lại nhúng tay vào lúc này?”

Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta: “Liều một phen.”

Liều một phen.

Thương Qua yên lặng.

Lúc này nhảy vào, tất nhiên là muốn liều một phen.

Thành công, tất nhiên sẽ lên một tầng cao mới, thậm chí là mấy tầng cao mới.

Thất bại, tất nhiên là mộ mọc đầy cỏ rồi.

Lựa chọn thế nào đây?

Trong lúc họ còn đang do dự thì Toại Cổ Kim đã xoay người rời đi.

Tả Gian vội gọi: “Toại cô nương.”

Toại Cổ Kim nói: “Các người đừng nghĩ liệu bây giờ có nên đi theo hắn hay không, mà nên suy nghĩ xem liệu hắn có cần các người hay không đã.”

Bốn người đều cả kinh.

Tả Gian vội gọi: “Toại các chủ, chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng đi.”

Ba vị Vực chủ còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Một canh giờ sau, Toại Cổ Kim rời khỏi Phi Tiên Lâu. Cô ta đến tế đàn Thần Võ, ở giữa trận pháp, Diệp Quân vẫn đang tu luyện.

Khoảng thời gian này, Diệp Quân đã trở thành kẻ tu luyện điên cuồng, mà dưới sự rèn luyện của các cường giả của nền văn minh Toại Minh, thực lực của hắn tất nhiên cũng ngày càng đáng sợ.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân rời khỏi tế đàn Thần Võ, hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, cười gọi: “Toại cô nương.”

Toại Cổ Kim mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên bay về trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hỏi: “Không cần nữa sao?”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó cất Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên đi.

Toại Cổ Kim hỏi: “Thực lực bây giờ của ngươi thế nào rồi?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Sức chiến đấu cụ thể thì ta không rõ, nhưng cường giả ở cấp bậc cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ bây giờ đã hoàn toàn không đủ với ta rồi.”

Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Mặc dù không đủ, nhưng bây giờ tạm thời chỉ có thể như vậy thôi.”

Diệp Quân nói: “Bao giờ chúng ta đến di tích tiên phủ của tinh vực Sáng Sinh?”

Toại Cổ Kim đáp: “Bây giờ.”

Diệp Quân cười nói: “Đi thôi.”

Toại Cổ Kim gật đầu, chẳng mấy chốc hai người đã biến mất.

Ba ngày sau, hai người đã tới tinh vực Thương Sinh, trên mặt Diệp Quân nở một nụ cười tràn đầy tự tin. Dù sao thực lực của hắn vừa mới gia tăng lên rất nhiều.

Nhưng hắn không hề biết rằng ở đây đang có một âm mưu chấn động đang chờ hắn.
Chương 2837: Không thấy gì

Tinh vực Sáng Sinh.

Trong tinh không, ngân hà rực rỡ, Diệp Quân và Toại Cổ Kim từ từ bước đi.

Diệp Quân mặc bộ đồ trắng sạch sẽ, quanh eo thắt một dải ruy băng màu tím, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, có thể là vì đọc sách quá nhiều, nên trên người có rất ít dấu tích của kiếm tu, không có tí sắc bén nào, khí chất nho nhã chiếm phần hơn, cộng thêm dáng vẻ đường đường trên người hắn, trong mỗi lời nói hành động, đều thể hiện sự ôn tồn lễ độ, không giống kẻ thiển cận tầm thường.

Cạnh hắn, hôm nay Toại Cổ Kim mặc một bộ váy dài màu đen, váy cô đọng như mực, bên trên không có họa tiết gì, toát lên vẻ nghiêm túc, cộng thêm vẻ nói năng thận trọng trên người cô ta, ánh mắt luôn như làn nước mùa thu không có sự sống, điều này càng càng khiến cô ta trông có vẻ khó gần hơn.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Toại cô nương, ta muốn hỏi thăm cô một việc.”

Toại Cổ Kim nói: “Ngươi muốn hỏi chủ nền văn minh của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ?”

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, dường như cô gái này luôn có thể nhìn thấu người khác.

Toại Cổ Kim không quan tâm tới ánh mắt của Diệp Quân, từ từ nói: “Với bọn họ mà nói, thật ra nền văn minh phía sau đã không còn quan trọng nữa.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vì đi quá nhanh?”

Toại Cổ Kim nói: “Là đi quá xa, bọn họ cách chúng ta quá xa, với bọn họ mà nói, nền văn minh phía sau chỉ là một gánh nặng.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Con đường võ đạo này, chung quy cũng là cô đơn, đi càng xa, người bên cạnh càng ít.”

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Quân vẫn thư thả dạo chơi trên đường tới thiên đường đấy, đừng phí thời gian như trẻ con chơi trong bùn nữa.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại không nói gì nữa.

Diệp Quân khẽ cười: “Cuối cùng vẫn phải thử xem.”

Toại Cổ Kim gật đầu, không khuyên nữa, có một số việc, nói sớm không có ý nghĩa, chỉ tới lúc đó, mới hiểu nhiều khi, thứ muốn và thứ phải bỏ, không giống nhau.

Diệp Quân nói: “Toại cô nương, ta rất muốn nghe xem suy nghĩ của cô về việc ta muốn thành lập trật tự này?”

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân nói: “Nói ra cũng không sao cả.”

Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu.

Diệp Quân gật đầu, không ép buộc nữa: “Được.”

Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn nơi xa, cuối tầm mắt, một ánh sao đột nhiên xuất hiện, khoảnh khắc tiếp theo, ánh sao kia đã xuất hiện trước mặt hai người, khi ánh sao biến mất, một cô gái mặc đồ đen từ từ đi ra, cô ta cung kính hành lễ với Toại Cổ Kim: “Các chủ.”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Cô gái đồ đen cung kính nói: “Theo dặn dò của ngài, chúng ta không phong ấn bí cảnh Tiên Phủ kia, đoạn thời gian này, có vô số nền văn minh và thế lực không ngừng vào trong, nhưng không ai có thể ra ngoài, rơi hết vào trong đó rồi.”

Toại Cổ Kim nói: “Người của chúng ta có ai vào không?”

Cô gái đồ đen nói: “Không có.”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Ngươi lui đi.”

Cô gái đồ đen cúi đầu thật sâu, lặng lẽ biến mất tại chỗ.

Hai người đi về nơi xa.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Toại cô nương, Thương Hồng Y kia không có động tĩnh gì à?”

Toại Cổ Kim nói: “Không có.”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, e là đám đàn bà này muốn cho mình ngột ngạt mà.

Toại Cổ Kim nói: “Lấy tĩnh chế động.”

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ đành như vậy.”

Chẳng mấy chốc, hai người tới chỗ sâu trong núi, hai người đứng trên đỉnh núi, cuối tầm mắt, ở đó có một cánh cổng đá to lớn nằm ở chân trời, vắt ngang từ đông sang tây, cực kì hùng vĩ.

Cổng đá có chút đổ nát, bên trong là một mảnh hư vô.

Diệp Quân phân tán thần thức của mình ra, sau đó, thần thức của hắn vừa vào trong cánh cổng đá đã biến mất không còn gì.

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Toại Cổ Kim nói: “Đi.”

Hai người biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lần nữa, đã tới trước cánh cổng đá, nhìn gần, cánh cổng đá này thật sự vô cùng hùng vĩ.

Diệp Quân cẩn thận đánh giá cảnh cổng đá này, trên cánh cổng, vẽ mấy bức hoa văn về nhân vật cổ xưa, những nhân vật này mặc da thú, giơ đuốc, đang nhìn bức tường.

Xung quanh có rất nhiều người, thực lực không thấp, nhưng lúc này, không ai dám vào trong.

Từ khi phát hiện đến giờ, số cường giả vào trong di tích Tiên Phủ này đã hơn chục ngàn người, người vào trong, ai không sống đi ra, bao gồm cả cường giả cảnh giới Đế chủ.

Toại Cổ Kim nói: “Đi.”

Nói rồi, cô ta và Diệp Quân biến mất tại chỗ.

“Lại có hai tên tìm đường chết.”

Ở hiện trường, mọi người lắc đầu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân và Toại Cổ Kim xuất hiện trong một tòa thành cổ, trong thành đổ nát tan hoang, đầy rẫy thương tích, như gặp phải một trận đại chiến.

Hai người theo đường đi về phía trước, cả tòa thành cổ yên tĩnh như chết.

Diệp Quân nhìn xung quanh, thần thức của hắn tản ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, ở đây thần thức không có tác dụng.

Toại Cổ Kim quét mắt nhìn bốn phía, lông mày cau lại.

“A!”

Đúng lúc này, nơi xa cuối con đường đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết truyền tới.

Diệp Quân nhìn cuối con đường, nhưng cũng không thấy gì.

Hai người bước nhanh chân, chốc lát, hai người đã tới cuối con đường, ở cuối con đường, là hàng loạt bậc đá màu đồng cổ, các bậc đá xếp thẳng chồng lên nhau, có cả hàng chục ngàn bậc, chân trời ở cuối bậc đá, là một tòa cung điện cung điện màu đồng cổ lơ lửng.
Chương 2838: Một bước

Ở trước bậc đá, một người đàn ông nằm trên đất than khóc đau khổ, chỉ thấy trước ngực gã có một cái lỗ lớn, bên trong có một ngọn lửa màu đồng cổ cháy hừng hực, còn thân xác và thần hồn của gã đang tan biến từng chút một.

Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Quân hơi kinh ngạc, vì người này là một cường giả cảnh giới Đế Chủ.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân và Toại Cổ Kim, dường như gã đã nhìn thấy cứu tinh, gã vừa định mở miệng, thân xác và thần hồn của gã đã thành tro bụi.

Phù!

Ngọn lửa màu đồng cổ đột nhiên lao về phía Toại Cổ Kim như sấm sét.

Trong lòng Diệp Quân kinh ngạc, hắn kéo Toại Cổ Kim ra sau người, vung một kiếm ra.

Ầm!

Ngọn lửa màu đồng cổ kia bị nhát kiếm đóng đinh tại chỗ, nhưng nháy mắt, ngọn lửa màu đồng cổ đã bao phủ kiếm Thanh Huyên, muốn đốt cháy nó.

Diệp Quân thả kiếm Thanh Huyên ra, mặc cho nó đốt cháy.

Sau khi đốt một lát, ngọn lửa màu đồng cổ phát hiện hình như không có tác dụng, lập tức hóa thành một ánh lửa bay về trước đại điện đồng cổ, sau đó vững vàng hạ xuống một trong những cột đá.



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trước đại điện đồng cổ kia, có bốn cột đá sừng sững, trên mỗi cột đá đều có một ngọn lửa trôi nổi, màu sắc khác biệt, dẫn đầu hai bên trái phải, lần lượt là một ngọn lửa màu đồng cổ và một ngọn lửa màu trong xanh, còn hai cột đá bên dưới lần lượt là một ngọn lửa đỏ như máu cùng một ngọn lửa màu đen vàng.

Diệp Quân nhìn bốn cột đá, hơi kinh ngạc: “Đây là thứ gì?”

Toại Cổ Kim nói: “Đi xem xem.”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm.”

Hai người đi lên bậc đá, trong nháy mắt khi họ bước lên bậc đá, một ngọn lửa màu trong xanh bỗng lan từ chân bậc đá xuống.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, phẩy tay áo, kiếm Thanh Huyên đánh thẳng tới.

Ầm!

Vừa đánh nhát kiếm này ra, ngọn lửa màu trong xanh đã bị xé rách thành một cái lỗ lớn.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim lại giẫm lên một bước lần nữa, vừa hạ chân xuống, đã tới trước đại điện màu đồng cổ.

Đúng lúc này, bốn ngọn lửa bỗng bùng lên trên những cột đá, xông thẳng về phía Diệp Quân và Toại Cổ Kim, muốn cắn xé bọn họ.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, cầm kiếm chặn trước ngực, vô số trật tự kiếm ý tràn ra, nháy mắt đã khiến bốn ngọn lửa phải rút lui, nhưng bốn ngọt lửa không chịu để yên, điên cuồng xông về phía hai người.

Tay phải của Diệp Quân đột nhiên xoay tròn, một luồng kiếm thế đáng sợ rung chuyển, bốn ngọn lửa bị đánh bay.

Bốn ngọn lửa vẫn muốn xông về phía Diệp Quân, Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn hướng về phía bốn ngọn lửa, hô một tiếng: “Thu.”

Một luồng kim quang tuôn ra, chớp mắt, bốn ngọn lửa đã bị thu vào Tiểu Tháp, sau đó bị Tiểu Tháp đàn áp.

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân quan sát Tiểu Tháp trong tay, cười nói: “Sau khi Tháp gia của ta được thăng cấp, đúng là khác hẳn ha.”

Sau khi Tiểu Tháp được cha Diệp Quân thăng cấp, bây giờ đã có một công năng nuốt trời, là thu được mọi thứ, chỉ cần thứ có thể bị nó thu vào, đều sẽ bị nó đàn áp.

Bây giờ nó cũng có Pháp Tắc Đại Đạo của riêng mình rồi.

Tháp Đạo!

Có điều, cái này cũng cần nó tự tu luyện mài giũa, ông ấy chỉ cho nó chức năng như vậy, cuối cùng có thể phát huy được bao nhiêu, vẫn phải xem chính nó.

Như bây giờ ấy, nó không thu được kiếm Thanh Huyên vào.

Diệp Quân nhìn cửa đại điện trước mặt, cửa lớn đóng chặt.

Hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim: “Cô cầm đi.”

Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân đặt thẳng cái tháp vào tay cô ta: “Sau khi tháp này được ta sửa đổi, năng lực phòng ngự cũng được nâng cao hơn nhiều, nếu có biến, nó có thể bảo vệ cô.”

Nói rồi, hắn xách kiếm Thanh Huyên đi về phía cánh cửa đồng.

Vì không thi triển thần thức được, do đó, hắn cũng không cảm nhận được sau cánh cửa đồng có gì, nhưng giờ này khắc này, hắn lại thấy hơi bất an.

Cầm kiếm Thanh Huyên mà hắn cũng thấy bất an, không cần nghĩ, lần này chắc chắn có nguy hiểm.

Chẳng qua, bây giờ thực lực của hắn đã khác xưa, do đó, hắn cũng không sợ.

Tay cầm kiếm Thanh Huyên của hắn bỗng đâm một kiếm về phía cánh cửa đồng.

Ầm!

Nhát kiếm hung hăng đâm vào cánh cửa đồng, chỉ nghe một tiếng trong trẻo, cánh cửa đồng rung chuyển kịch liệt, tiếp đó xuất hiện hàng loạt vết rạn.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp, tay phải cầm kiếm bỗng xoay tròn, chỉ cần một kiếm đã khiến cánh cửa đồng này hoàn toàn vỡ nát, nhưng đúng lúc này, cả đại điện đồng cổ bỗng rung chuyển dữ dội, khoảnh khắc tiếp theo, không biết Diệp Quân cảm nhận được gì, bỗng lùi lại trước mặt Toại Cổ Kim, hắn nắm lấy Toại Cổ Kim rồi xoay người chạy đi, đúng lúc này, một cây giáo đồng đột nhiên lao ra từ trong điện, nháy mắt đã tới sau người Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Diệp Quân bỗng xoay người đâm kiếm về phía trước.

Ầm ầm!

Kiếm quang tan vỡ.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim bị đánh bay đi, cú bay làn, bay thẳng ra ngoài thành cổ, cuối cùng, hai người nặng nề rơi xuống đất, cả mặt đất sụp đổ, biến thành một mảnh vực thẳm.

Lúc này, một bàn chân bước ra khỏi điện đồng cổ, khi bước chân giẫm xuống, nháy mắt, lấy xung quanh làm trung tâm, trong tinh vực bán kính hàng tỷ dặm, mọi người đều bị một luồng uy áp đáng sợ che phủ, đồng thời, cảnh giới của mọi sinh linh đè xuống về không!

Chỉ một bước!

Tu vi của hàng tỷ tỷ sinh linh đã mất hết!
Chương 2839: Không mặc gì

Sinh linh ở cả tinh vực Sáng Sinh đều ngơ ngác.

Chuyện gì thế này?

Lúc này hàng vạn sinh linh đều ngơ ngác, lô ra vẻ hoảng sợ.

Trước điện đồng cổ.

Sau khi cái chân kia bước ra, cái chân thứ hai cũng chậm rãi bước đi theo, là một người đàn ông mặc áo gấm màu xám, thắt lưng màu đen, mày đẹp mắt phượng, rất tuấn tú.

Trong tay ông ta cầm một cây thương dài màu cổ đồng.

Sau khi người đàn ông bước ra, hình như ông ta vừa mới tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng, một hồi lâu sau như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Mất rồi, đều mất hết rồi”.

Ông ta chậm rãi bước đến bậc thềm trước mặt, cứ thế im lặng không nói.

Trong vực sâu.

Diệp Quân đau đớn lắc đầu, đòn tấn công vừa rồi suýt nữa đã khiến hắn ngất xỉu.

Một lúc sau, hắn cảm thấy cơn buồn ngủ đã giảm bớt, như nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng quay lại nhìn thấy Toại Cổ Kim đang nằm cách đó không xa, hắn giật mình rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đến. Toại Cổ Kim đã bất tỉnh, không chỉ thế, trên người cô ta còn bị nứt nẻ, máu không ngừng rỉ ra, quần áo cũng ướt đẫm máu.

Diệp Quân nhanh chóng đỡ cô ta dậy, đặt tay phải lên bụng Toại Cổ Kim, từng luồng huyền khí tràn vào cơ thể cô ta.

Tu vi của hắn không biến mất.

Vì hắn không tu luyện cảnh giới.

Sau khi huyền khí của hắn tràn vào cơ thể cô ta, thân xác Toại Cổ Kim bắt đầu hồi phục nhưng vẫn chưa tỉnh.

Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, chuyện gì thế?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cô nương này yếu quá, mặc dù ta đã chặn lại phần lớn sức mạnh co cô ta nhưng cô ta vẫn không chịu nổi phần sức mạnh còn lại, thần hồn của cô ta đã bị tổn thương nặng nề”.

Diệp Quân sầm mặt, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, tâm niệm hắn thay đổi, kiếm Thanh Huyên bay vào trong người cô ta.

Sau khi được kiếm Thanh Huyên giúp đỡ, linh hồn của Toại Cổ Kim dần hồi phục như thường, không lâu sau cô ta mở mắt ra.

Diệp Quân cười nói: “Tỉnh rồi à?”

Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta định đứng dậy nhưng lại thấy chẳng có chút tu vi nào, cô ta nhíu mày.

Diệp Quân nói: “Sao thế?”

Toại Cổ Kim nhíu mày: “Tu vi của ta không còn nữa”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn cảm nhận được xung quanh có gì đó, sau một lát sắc mặt hắn tối sầm lại: “Xung quanh có một loại sức mạnh Pháp Tắc Đại Đạo bí ẩn”.

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Tu vi của ngươi vẫn còn à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Ánh mắt Toại Cổ Kim đầy vẻ khó hiểu.

Diệp Quân nói: “Có thể là do ta không tu cảnh giới”.

Toại Cổ Kim gật đầu: “Có lẽ thế”.

Diệp Quân nhìn vực thẳm xung quanh: “Chúng ta rời khỏi đây trước”.

Nói rồi hắn ôm Toại Cổ Kim lên, Toại Cổ Kim hơi mất tự nhiên nhưng cũng không nói gì.

Diệp Quân ôm Toại Cổ Kim rời khỏi đáy vực thẳm ra đến bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía điện đồng ở phía xa, nhưng không thể nhìn thấy gì vì ở đây thần thức của hắn đã bị phong tỏa.

Diệp Quân thu lại tầm nhìn: “Cô thay đồ trước đi”.

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Đi đâu để thay chứ?”

Diệp Quân nói: “Trong Tiểu Tháp”.

Toại Cổ Kim lắc đầu.

Diệp Quân cười khổ: “Cô yên tâm, Tháp gia sẽ không nhìn lén đâu”.

Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu.

Tiểu Tháp lập tức nói: “Đại tỷ, ta lại chẳng phải người, ta chỉ là một cái tháp, đối với ta, phụ nữ chẳng không khác gì con khỉ cả. Mẹ nó chứ, cô ta không sợ ta nhìn lén, mà là sợ tên nhóc ngươi nhìn lén mới phải”.

Diệp Quân: “…”

Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn phía xa, cách đó không xa không có một cái hồ: “Ta đến bên kia”.

Diệp Quân gật đầu: “Được rồi”.

Nói rồi hắn ôm Toại Cổ Kim đi về phía cái hồ ở phía xa, hồ không lớn như một khối ngọc bích.

Diệp Quân đặt cô ta xuống.

Toại Cổ Kim lấy chiếc nhẫn trên tay mình rồi đưa cho hắn, Diệp Quân hiểu ý cô ta, nhận lấy chiếc nhẫn, tâm niệm thay đổi, một chiếc váy màu xanh lá cây mới toanh xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa chiếc váy màu xanh cho Toại Cổ Kim, sau đó quay người rời đi.

Toại Cổ Kim bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân dừng bước, xoay người nhìn cô ta, Toại Cổ Kim nói: “Phong ấn Tiểu Tháp của ngươi”.

Tiểu Tháp bỗng hét lên: “Cái quái gì vậy, cô sỉ nhục một tòa tháp như vậy cũng được sao? Ta là một cái tháp, ta chỉ là một cái tháp, ta không phải người, ta không phải người! Cô đề phòng ta làm gì? Người cô phải đề phòng là tên nhóc này đấy”.

Diệp Quân phong ấn Tháp gia, sau đó nói: “Cô tắm trước đi”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Thấy Diệp Quân đi đến cái dốc nghiêng ở đằng xa, lúc này cô ta mới chậm rãi cởi bộ váy đẫm máu, sau đó chậm rãi bước vào trong hồ nước mát lạnh, vì không có tu vi nên cơ thể cô không có khả năng chịu lạnh, vừa mới bước vào hồ, cả người cô ta run lên.

Cô ta từ từ nhắm mắt lại, cứ thể nằm trong hồ nước, máu trên người cô ta dần biến mất khi ngâm mình trong nước hồ.

Ở một bên khác, Diệp Quân ngồi dưới dốc nghiêng, hắn nhìn về phía điện đồng vàng, nhíu mày.

Với thực lực hiện tại của hắn, cường giả cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, đòn tấn công vừa rồi suýt chút nữa đã khiến thân xác hắn tổn thương, cũng may là có Tháp gia bảo vệ, nếu không hắn thật sự sẽ phải chết một cách đau đớn.

Ánh mắt Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu, rốt cuộc người ra tay là ai chứ?

Đúng lúc này, người đàn ông ngồi trước điện cổ đồng bỗng đứng dậy, ông ta bước xuống bậc thang, tuy nhiên ngay lúc ông ta bước xuống bậc đá…

Ầm!

Trời đất lập tức rung chuyển, cả bí cảnh tiên phủ sụp đổ, núi non sụp đổ, một luồng khí tức đáng sợ lan ra từ trời đất.

Diệp Quân hoảng sợ, không chút do dự xoay người lao tới trước mặt Toại Cổ Kim, lúc này Toại Cổ Kim cũng đột ngột đứng dậy từ trong hồ.

Hai người đứng đối nhau.

Lúc này không khí như đông cứng lại.

Cả người Diệp Quân như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, lúc này cơ thể xinh đẹp của Toại Cổ Kim phô bày toàn bộ ra trước mặt hắn.

Không mặc gì cả.

Cho dù đạo tâm của hắn có kiên định cũng không thể kiềm chế được sự kích thích thị giác này, ánh mắt bất giác dời đến nơi nào đó.
Chương 2840: Qua rồi

Lúc này Diệp Quân bỗng hơi rùng mình, hắn nhìn Toại Cổ Kim, ánh mắt Toại Cổ Kim lạnh như băng.

Diệp Quân không để tâm đến gì nữa, lập tức lao đến trước mặt cô ta, sau đó ôm cô ta bỏ chạy, vì sức mạnh đáng sợ đó nên lúc này khu vực mặt đất mà họ đang đứng đã sụp đổ.

Hắn không dám ngự kiếm, càng không dám giải phóng sức mạnh của mình, vì hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của cường giả đáng sợ đó, nếu đối phương cho hắn thêm một nhát thương nữa thì sẽ gặp rắc rối lớn, vì hắn cảm nhận được rất rõ khí tức đó mạnh hơn lúc bắt đầu ít nhất mấy lần.

Diệp Quân ôm Toại Cổ Kim điên cuồng chạy đi, chạy một hồi hắn nhận ra có gì đó không đúng, vì tay phải hắn cảm thấy mềm mềm.

Trong tình huống cấp bách tay hắn đã nắm lấy thứ không nên nắm.

Hắn có thể giơ tay lên thề.

Hắn không cố ý thật.

Không cần nhìn, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Toại Cổ Kim, nhưng lúc này hắn không để ý nhiều như vậy, dẫn Toại Cổ Kim chạy đi.

Hắn cũng chỉ có thể giả vờ không biết gì cả, lúc này tay đổi vị trí đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ có thể để nguyên đó.

Trước điện cổ vàng đồng.

Người đàn ông đó chậm rãi bước xuống, thế nhưng khi ông ta đang định bước xuống bậc thang, điện cổ vàng đồng phía sau ông ta bỗng rung lên, người đàn ông như nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, sau đó ông ta quay lại quỳ xuống, cả người run lên, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Lúc này khí tức đáng sự bao phủ cả đất trời cũng biến mất, nhưng tu vi của hàng vạn sinh linh vẫn chưa hồi phục.

Ở một bên khác, Diệp Quân thở phào sau khi cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó biến mất, hắn dừng lại, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Tay hắn đang để trên cái thứ đó, cảm giác từ đầu ngón tay thật khó tả, vừa nghĩ đến cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó, máu toàn thân hắn dâng trào, mặt đỏ bừng như lửa.

Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế sự nóng bức và xao động trong lòng xuống, hắn nhẹ nhàng đặt Toại Cổ Kim xuống, nhìn thân hình tuyệt đẹp trước mắt, xao động vừa được kiềm chế lại dâng trào lần nữa, không chỉ vậy, toàn thân hắn cũng trở nên nóng bức.

Thân hình tuyệt đẹp này như một tác phẩm nghệ thuật, không tì vết.

Diệp Quân lại đè nén tà niệm xuống bằng ý chí cực lớn, hắn xòe lòng bàn tay ra, một bộ váy xuất hiện trong tay hắn, hắn khoác bộ váy đó cho Toại Cổ Kim, sau đó quay người đi nói: “Toại cô nương, cô mặc vào đi”.

Toại Cổ Kim không nói gì, im lặng mặc váy vào.

Một lúc sau, hai người ngồi xuống, Toại Cổ Kim vẫn không cảm xúc, không nói gì.

Diệp Quân phá vỡ sự im lặng này: “Toại cô nương, vừa rồi là chuyện cấp bách, ta không cố ý”.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân cũng hơi đau đầu, hắn không muốn xa cách với đối phương vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng người phụ nữ trước mặt này lại vô cùng thông minh, hắn biết dù có giải thích thế nào cũng vô ích, dù gì hắn cũng đã nhìn thấy, cũng chạm vào cô ta.

Lúc này Toại Cổ Kim bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô ta cứ nhìn thế, không nói gì.

Diệp Quân bị cô ta nhìn chằm chằm cảm thấy hơi mất tự nhiên, đang lúc không biết phải làm sao, Toại Cổ Kim nói: “Trước mặt không phải cố ý, sau đó thì sao?”

Diệp Quân vội nói: “Sau đó dĩ nhiên cũng không phải cố ý, tình hình cấp bách, ta không nghĩ nhiều như thế, ta là kiếm tu”.

Cảm nhận được ánh mắt Toại Cổ Kim ngày càng lạnh lùng, Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Sau đó dĩ nhiên là có thể buông tay, nhưng ta sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều nên…”

Toại Cổ Kim bỗng lạnh nhạt nói: “Qua rồi”.

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại không nói gì nữa.

Diệp Quân cũng không tiện nói gì thêm.

Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn hướng điện vàng đồng đó: “Khí tức đó có liên quan đến người bên trong điện?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hắn cũng nhìn hướng điện vàng đồng đó: “Người đó rất mạnh, chúng ta đi khỏi đây trước?”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Diệp Quân đứng lên đang định rời đi, như nghĩ đến gì đó, hắn xoay người nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại ngồi bất động.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn thấy trên chân Toại Cổ Kim có vết máu, có lẽ là bị thương ở trong hồ trước đó.

Diệp Quân không nói gì, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, tay phải cách không trung chữa trị cái chân bị thương của cô ta, huyền khí trào ra.

Chẳng mấy chốc, vết thương của Toại Cổ Kim đã ổn hơn.

Toại Cổ Kim nhìn nơi nào đó ở chân trời, sau đó nói: “Đến điện cổ vàng đồng”.

Diệp Quân sửng sốt.

Toại Cổ Kim nói: “Cõng ta”.

Nói rồi cô ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã trèo lên lưng Diệp Quân.

Cảm nhận được hai sự mềm mại cọ xát ở khoảng cách gần trên lưng, trái tim Diệp Quân đập loạn.

“Huyết mạch phong ma chết tiệt”.

Diệp Quân thầm mắng, sau đó cõng Toại Cổ Kim đi về phía xa.

Huyết mạch phong ma: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu duệ đại sư
  • 5.00 star(s)
  • 芒果酸奶
Phần 7 END
[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom