-
Chương 2856-2860
Chương 2856: Mơ hồ
Toại Cổ Kim gật đầu, nhìn Diệp Quân: “Đưa Tiểu Tháp của ngươi cho ta.”
Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim đưa Tiểu Tháp cho Linh: “Đưa Quan Huyên Giới vào trong Tiểu Tháp.”
Linh nhận lấy Tiểu Tháp, do dự một hồi, rồi nói: “Linh khí của Quan Huyên Giới thuộc về Cựu Thổ.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tất nhiên là mang hết vào.”
Mục Khoản đứng bên cạnh, nheo mắt, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Bằng cách để nó vào rồi mang nó ra, sẽ thu được vô số linh khí từ Cựu Thổ.
Linh đã hiểu hết mọi chuyện, không nói gì nữa, lặng lẽ lui xuống.
Toại Cổ Kim nhìn Mục Khoản, Mục Khoản hiểu ý, thi lễ thật sâu, sau đó lui xuống.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Ta có thể phê bình ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể nhẹ nhàng được không?”
Toại Cổ Kim đứng lên: “Ta rất thất vọng.”
Diệp Quân sửng sốt.
Toại Cổ Kim không nói gì nữa, mặt lạnh tanh.
Diệp Quân đi đến trước mặt cô ta, khẽ nói: “Ta biết, bây giờ cô đang nghĩ cho ta, nên mới nói những lời đau lòng như vậy, cô cứ nói đi đừng ngại.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Tạm thời chúng ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là bạn bè, có mấy lời nói ra, sẽ làm ngươi tổn thương, nếu ngươi không chịu được, sẽ không tốt cho tất cả chúng ta.”
Diệp Quân nói: “Cô đừng như vậy.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn thật lâu, sau đó nói: “Điều làm ta thất vọng là ngươi thiếu quyết đoán, ngươi thiếu một thứ gọi là can đảm, ta xin phép nói thẳng, vũ trụ Quan Huyên mà ngươi quản lý, chỉ là một đám người ô hợp, khi ngươi không gọi thêm người thì một tiên phủ nhỏ bé cũng có thể quét ngươi bay xa. Vấn đề bây giờ không phải là việc ngươi thiếu thời gian, mà còn là vấn đề con người của ngươi, ngươi giống như một đứa trẻ, sống trong ảo tưởng về tương lai.”
Nói đến đây, cô ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Ngươi phải hiểu, ngươi muốn thành lập một trật tự, bất kỳ trật tự nào cũng được thiết lập trên vô số núi thây biển máu, nếu ngay cả thế lực nội bộ ngươi cũng không chỉnh đốn được, thì sao có thể chống lại thế lực bên ngoài?”
Nói xong, cô ta nhìn đống sổ sách trước mặt, khẽ lắc đầu: “Ngươi nhìn thử đống sổ sách này xem, bọn họ đều nói về lợi ích riêng của mình, có rất nhiều tông môn thế gia mọc lên như nấm, đều đang có tính toán của riêng bọn họ, không cần kẻ địch đánh đến, nhiều nhất trăm năm nữa, nội bộ thối rữa đã là vấn về đủ cho ngươi nhức đầu rồi, mà sức mạnh tín ngưỡng của những người này, không có tác dụng lớn với ngươi, vì tín ngưỡng của bọn họ không đơn thuần, loại sức mạnh tín ngưỡng này, nếu gặp phải người bình thường thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu gặp phải cường giả cấp cao, sức mạnh tín ngưỡng này sẽ sụp đổ trong nháy mắt!”
Nói đến đây, tâm trạng của cô ta đã tốt lên, tiếp tục nói: “Còn nữa, ngươi không nên oán trách bất kỳ ai, kẻ địch của ngươi mạnh, nhưng ngươi có nghĩ đến không, những thứ mà người nhà ngươi cho ngươi đáng sợ đến mức nào? Chẳng hạn như Tiểu Tháp, không nói đến trước đây, bắt đầu từ Thập Hoang, nếu ta là ngươi, chắc chắn ta có thể xây dựng một nền văn minh kinh khủng, bọn họ rất yếu, nếu ngươi có thể huấn luyện bọn họ tốt, để cho tín ngưỡng của bọn họ đủ thuần túy, thực lực hiện tại của ngươi có thể tăng lên ít nhất hai mươi lần, nhưng ngươi nhìn thử xem, hiện tại ngươi đã trở thành bộ dạng gì?”
Vừa nói, cô ta vừa tức giận ngồi xuống: “Câu hỏi ngươi hỏi ta lúc ăn mì, ta biết, ngươi muốn ta giúp ngươi, nhưng ngươi đã từng nghĩ, chúng ta mới chỉ quen nhau bao lâu chưa? Chẳng qua chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, có một số điều ta muốn nói, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi bảo ta nói thế nào đây? Nói mấy lời đau lòng khó nghe, có thể sẽ khiến ngươi không vui.”
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Toại cô nương, vấn đề mà ngươi nói, quả thật rất đúng, nhưng tiểu chủ nhà ta cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn như, tiểu chủ rất thích ngươi, ngươi không cảm nhận được sao? Ta có thể cảm nhận được!”
Diệp Quân: “???”
Toại Cổ Kim đứng bật dậy, vừa ngại vừa giận: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi nói cái gì vậy? Còn nữa, thanh kiếm này cũng có vấn đề, là ai chế tạo ra? Ngươi được cô cô hắn chế tạo ra, như vậy ngươi được ông trời ưu đãi, trời sinh đã có đạo và pháp, đây là sự tồn tại nghịch thiên đến mức nào? Nhưng ta đã điều tra, ngươi bị người ta đánh vỡ bao nhiêu lần rồi?”
Tiểu Hồn: “…”
Toại Cổ Kim bị lời nói kia của Tiểu Hồn làm cho tức giận, giống như rơi vào mơ hồ: “Tháp thì sao? Ngươi lấy Tháp của ngươi ra, nó cũng có vấn đề.”
Tiểu Tháp: “…”
Toại Cổ Kim còn đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên, mặt cô ta đỏ bừng, máu toàn thân dâng trào, sau đó quần áo cô ta từng chút biến thành tro bụi.
Diệp Quân sửng sốt, vội vàng nói: “Cô là người có huyết mạch thần bí, cô, cô đừng tức giận!”
Trước đây, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân chỉ tạm thời chế ngự huyết mạch thần bí, sau đó để cô ta từ từ hấp thu, nhưng hiện tại, khi cô ta tức giận, khí huyết sôi trào, huyết mạch thần bí lập tức bị thức tỉnh.
Diệp Quân vung tay áo phong ấn hiện trường, vội vàng ôm lấy Toại Cổ Kim, căng thẳng nói: “Cô, cô có thể chế ngự được nó không?”
Toại Cổ Kim nhíu mày thật chặt, thân thể giống như đang co giật, da thịt bắt đầu thối rữa.
Bởi vì khoảng cách quá gần, quần áo trên người hắn đã bị sức mạnh của huyết mạch thần bí đốt cháy thành từng mảnh.
Diệp Quân vội vàng áp trán mình vào trán cô ta: “Mau, chúng ta dung hợp.”
Vừa nói, hắn vừa thả thần thức của mình ra.
Toại Cổ Kim quật cường nghiêng đầu: “Không.”
Bốp!
Diệp Quân vỗ vào mông cô ta, tức giận nói: “Đã là lúc nào rồi, đừng tức giận nữa, mau.”
Toại Cổ Kim trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tức giận.
Diệp Quân biết cô ta thích mềm không thích cứng, lập tức dịu dàng nói: “Rất xin lỗi, cô đừng tức giận, lần sau ta sẽ không làm cô tức giận nữa.”
Toại Cổ Kim căng thẳng nhìn hắn, trán lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng vẫn quật cường quay đầu, vẫn không chịu dung hợp.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, giọng run run nói: “Ta biết nếu không phải vì cha và cô cô ta, cô sẽ không hợp tác cũng như không muốn có dây dưa gì với ta, nhưng bây giờ cô nên dung hợp với ta, chờ sau khi bình phục, ta sẽ cho cô tự do.”
Sau khi Toại Cổ Kim im lặng lúc lâu, thần thức của cô ta tiến vào biển thần thức của Diệp Quân, rất nhanh, huyết mạch thần bí trong cơ thể cô ta được được Diệp Quân dẫn vào cơ thể hắn, trong nháy mắt, cơ thể hắn co giật dữ dội, toàn thân đỏ như lửa, đau đến mức không thiết sống nữa.
Diệp Quân cố chịu đựng cơn đau nhức, hắn dùng tay phải nhẹ nhàng chạm vào Toại Cổ Kim, trong phút chốc, một bộ váy phủ lên người cô ta, còn hắn đau đớn lăn sang bên cạnh, cách xa cô ta, bởi vì lúc này, là thời điểm hắn yếu ớt nhất, căn bản không thể áp chế được huyết mạch phong ma và huyết mạch thần bí, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Toại Cổ Kim chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Quân đang đau đến mức co giật thành quả bóng cách đó không xa, tầm nhìn đột nhiên mơ hồ.
Chương 2857: Gặp lại người quen
Mặc dù trong quá khứ đã từng có một lần, nhưng khi cảm giác đau đớn này tái diễn, Diệp Quân vẫn có phần không chịu được.
Cảm giác đau đớn này bắt nguồn từ trong huyết mạch, sau đó qua huyết mạch thâm nhập vào kinh mạch, xương tủy của toàn thân, khi tới thần hồn, mỗi tấc đều như bị chiên lên, cảm giác bây giờ của hắn như muốn thiêu đốt, khiến hắn khó lòng chịu được, nhưng đáng sợ nhất là trong huyết mạch thần bí này còn có một loại sức mạnh bí ẩn, sức mạnh đó như nham thạch nóng chảy đi lang thang khắp người hắn, dính vào mỗi tấc huyết dịch, kinh mạch, xương tủy.
Sức mạnh ý chí của hắn luôn rất mạnh, nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ có một ý nghĩ là ngất đi.
Cứ như vậy, không biết bao lâu, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc giường thuê, bên trên điêu khắc một số hoa văn hình vẽ, rất dễ nhìn.
Đây là đâu?
Đầu óc Diệp Quân hơi mơ hồ, hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện sức lực toàn thân như bị dùng cạn, không có tí sức nào.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn cố nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nhưng làm sao cũng không nhớ được, hắn chỉ biết, đoạn sau hình như đã mê man rồi.
Nhưng cũng không đúng, nếu hôn mê, e là huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không đè ép được loại huyết mạch thần bí kia.
Phải biết, hắn là gốc rễ của hai loại huyết mạch này.
Diệp Quân nói. “Tiểu Hồn?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân ngơ ngác, hắn vội thử liên hệ với Tiểu Hồn, nhưng phát hiện, Tiểu Hồn hoàn toàn không ở cạnh.
Lúc này, cửa từ từ mở ra, một cô gái đồ đen bước vào, trông cô gái chỉ tầm hai mươi, mặc đồ đen, như cẩm thạch, rất dễ nhìn.
Diệp Quân có chút nghi ngờ.
Cô gái đồ đen đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cúi đầu: “Diệp công tử, đây là Cố Vấn Các, ta là nô tỳ của các chủ, ngươi có thể gọi là Kim Nhất.”
Diệp Quân nói: “Kim Nhất cô nương, sao ta lại ở đây?”
Kim Nhất nói: “Là các chủ đưa ngươi tới.”
“Toại cô nương!”
Diệp Quân nói: “Bây giờ cô ta ở đâu?”
Kim Nhất nói: “Các chủ đang bận.”
Diệp Quân gật đầu, hắn muốn đứng dậy, lại phát hiện vẫn không có sức, Kim Nhất đi tới cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng đỡ hắn dậy.
Sau khi Diệp Quân đứng dậy mới phát hiện, chân cũng mềm nhũn, dáng vẻ có phần giống túng dục quá độ.
Hắn lắc đầu cười, bây giờ vừa nghĩ tới huyết mạch thần bí kia, hắn đã nghĩ mà sợ rồi, có khả năng thứ đồ đó thật sự là máu của vị chủ chung năm đó.
Diệp Quân nói: “Quá ngột ngạt rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Kim Nhất gật đầu: “Được.”
Nói rồi, cô ta đỡ Diệp Quân đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, ánh sáng chói mắt phả vào mặt, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Kim Nhất nói: “Mười ngày rồi.”
Diệp Quân kinh ngạc: “Mười ngày?”
Kim Nhất gật đầu: “Ừm.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc, sao lần này mình lại hôn mê lâu như vậy?
Mười ngày.
Bây giờ Thập Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn còn có cấm địa Cổ Hoang đều ở trong Tiểu Tháp, nói cách khác, đã qua trăm năm rồi.
Thế này thì sao được?
Hắn vội nói: “Các chủ của các ngươi ở đâu?”
Kim Nhất nói: “Đang xử lí công việc.”
Diệp Quân nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”
Kim Nhất hơi do dự.
Diệp Quân nhìn Kim Nhất: “Cô ta không muốn gặp ta à?”
Kim Nhất lắc đầu: “Không phải, các chủ đã dặn, sau khi ngươi tỉnh, để ngươi nghỉ ngơi điều dưỡng hẳn hoi một chút.”
Diệp Quân nói: “Không sao, ngươi dẫn ta đi gặp cô ta đi.”
Kim Nhất gật đầu: “Được.”
Dưới sự dẫn dắt của Kim Nhất, Diệp Quân đến Cố Vấn Các của nền văn minh Toại Minh, lần đầu tiên hắn tới Cố Vấn Các này, không thể không nói, nó được xây dựng rất khí thế, cả Cố Vấn Các cao chín tầng, chiếm gần trăm mẫu, cực kì dễ thấy trong cả tòa thành Thiên Đô.
Kim Nhất dẫn Diệp Quân tới tầng chín của Cố Vấn Các, đây là tầng trung tâm của Cố Vấn Các, vừa vào tầng này, đã có không ít người dồn dập nhìn hắn.
Diệp Quân thấy một người quen, chính là Hách Nhi cô nương mà lúc hắn đã gặp ở Dục Tiên Cử khi mới tới Cựu Thổ lần đầu.
Thấy Diệp Quân, biểu cảm của Hách Nhi cô nương hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân khẽ mỉm với đối phương, coi như chào hỏi.
Kim Nhất dẫn Diệp Quân vào trong các nơi Toại Cổ Kim đang ở, vừa vào các, hắn đã thấy một người quen.
Tổ Đạo!
“Quân ca!”
Tổ Đạo chạy tới trước mặt Diệp Quân, hung hăng ôm hắn: “Quân ca, ta nhớ ngươi muốn ‘chết’ rồi.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn nhìn Toại Cổ Kim ở một bên, Toại Cổ Kim vẫn lạnh lùng như cũ.
Toại Cổ Kim không nhìn hắn, cúi đầu xử lí công việc: “Bây giờ Tổ Đạo phụ trách chuyện của vũ trụ Quan Huyên, ta nói với hắn, đợi lúc nào mà ba phần sức mạnh tín ngưỡng ở vũ trụ Quan Huyên trở nên thuần khiết, ngươi sẽ trả tu vi lại cho hắn.”
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo hưng phấn vô cùng: “Đúng thế đúng thế, Quân ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quản lí vũ trụ Quan Huyên thật tốt, mẹ nó chứ, ai dám gây khó dễ với ngươi, ta sẽ cản trở kẻ đó.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Làm cho tốt, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
Tổ Đạo lập tức nói: “Ta hiểu, Quân ca, ta vẫn có thể tin vào nhân phẩm của ngươi chứ, ngươi có thể thề không?”
Diệp Quân “...”
Sau khi Tổ Đạo bị Kim Nhất kéo đi, trong các chỉ còn Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngồi sau bàn xử lí công việc, cũng không nói gì.
Sau khi Diệp Quân ngồi một lát, hắn nói: “Toại cô nương, cô bận trước đi.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, Toại Cổ Kim dừng lại.
Chương 2858: Quản lý
Sau khi Diệp Quân rời khỏi Cố Vấn Các, hắn vào trong Tiểu Tháp.
Mặc dù Tiểu Tháp không ở trên người hắn, nhưng, hắn chỉ cần nghĩ, là có thể vào trong Tiểu Tháp bất cứ lúc nào.
Khi hắn vào Nội Các, lúc này tạm thời trong Nội Các, có hơn ba trăm người, so với trước kia, đã tăng thêm mười lần.
Lúc này, Linh dẫn đầu đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt hắn, khẽ hành lễ với hắn: “Diệp công tử.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Vất vả rồi.”
Linh nói: “Chuyện các chủ dặn dò, đều là chuyện thuộc bổn phận của ta.”
Diệp Quân nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên thế nào?”
Linh mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay cô ta, chính là kiếm Thanh Huyên.
Linh nói: “Trăm năm nay, ta và đoàn đội của ta luôn dùng thanh kiếm này làm thí nghiệm, bây giờ chúng ta có mấy ý kiến muốn trao đổi với Diệp công tử.”
Diệp Quân tò mò nói: “Cô nói đi.”
Linh nói: “Vì trật tự của Diệp công tử hoàn toàn khác với nền văn minh Toại Minh, do đó, chúng ta đã tìm kiếm một thời gian, cuối cùng, chúng ta chọn dùng sức mạnh tín ngưỡng để phân chia cấp bậc, lần nữa là sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt, sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt là bị động của sức mạnh tín ngưỡng, bọn họ được ngươi cai trị, không còn lựa chọn nào khác, loại sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt này khác vô ích, còn sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, loại này nghĩa là họ cực kì đồng ý với ngươi, trong lòng chúng sinh ngươi có một địa vị nhất định; sức mạnh tín ngưỡng màu tím nghĩa là chúng sinh đều rất công nhận ngươi, loại sức mạnh tín ngưỡng này cực kì khủng bố.”
Nói tới đây, cô ta tạm dừng, nói tiếp: “Còn sức mạnh tín ngưỡng màu trắng, đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất, cũng là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, trật tự chúng sinh, trật tự của ngươi, không chỉ là trật tự của ngươi, cũng là trật tự của họ, bọn họ tin ngươi, cũng là đang tin vào mình, sức mạnh của loại sức mạnh tín ngưỡng này, tạm thời chúng ta không thể ước tính được.”
Diệp Quân im lặng, vì hắn phát hiện bây giờ chỉ là sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt, nói cách khác, hắn cũng chỉ vừa bắt đầu thôi.
Linh nói tiếp: “Diệp công tử, ngươi thúc giục sức mạnh tín ngưỡng của ngươi đi.”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm ý trật tự xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn hơi kinh ngạc, vì hắn phát hiện, kiếm ý trật tự hiện tại của hắn đã là màu vàng rồi.
Mới mười ngày thôi!
Không đúng!
Là trăm năm!
Diệp Quân kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, Linh bình tĩnh nói: “Đoàn đội của chúng ta đã từng làm kiểm tra, sức mạnh tín ngưỡng màu vàng phối hợp với thanh kiếm này của Diệp công tử, tương đương với cảnh giới Vực Chủ, cộng thêm sức mạnh huyết mạch trong người Diệp công tử, chắc chắn sẽ mạnh hơn cảnh giới Chủ vực bình thường. Còn sức mạnh tín ngưỡng màu tím, nó tương đương với người có cảnh giới Văn Minh Chủ, bây giờ người có thể được gọi là cảnh giới Văn Minh Chủ, cũng chỉ có ba vị chủ của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ, trên nữa là cảnh giới Văn Minh Tổ, cũng là người sáng lập nền văn minh đỉnh cấp.”
Nói tới đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Còn sức mạnh tín ngưỡng màu trắng này tương đương với cấp bậc nào, tạm thời chúng ta vẫn không thể ước tính được.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Linh nói: “Thời gian này, đoàn đội của chúng ta đã dùng thanh kiếm này làm rất nhiều thử nghiệm, cuối cùng sáng lập ra một cách tu luyện sức mạnh tín ngưỡng và cách dùng, nói cách khác, mặc dù sức mạnh tín ngưỡng trên người Diệp công tử, nhưng vẫn cần tu luyện và có cách dùng hợp lí, mới có thể khiến nó thi triển ra uy lực lớn nhất.”
Nói rồi, cô ta lại cầm quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Đây là cuốn sách cách tu luyện, trong này có các chủ đích thân tham gia.”
Toại Cổ Kim?
Diệp Quân nhìn quyển trục, hắn nhận quyển trục, Linh tiếp tục nói: “Các chủ nói, mặc dù các tu luyện này do chúng ta nghiên cứu ra, nhưng, chưa thành hình thật sự, cái này còn phải dựa vào Diệp công tử vừa học tập vừa sử dụng để hoàn thiện nó.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Linh bỗng cầm một tấm bản đồ to lớn ra, lòng bàn tay cô ta khẽ quét, tấm bản đồ trải phẳng ra trước mặt Diệp Quân, cô ta chỉ vào mấy nơi trên đó: “Các chủ tự mình phân vũ trụ Quan Huyên hiện tại thành mười hai châu, đồng thời thành lập một cột thạch anh tín ngưỡng để kiểm tra tín ngưỡng ở các châu, nếu tín ngưỡng của châu nào bắt đầu suy yếu hoặc có biến đổi, vậy chứng minh quản lí của châu đó xuất hiện vấn đề, cái này cũng tiện cho ngươi kiểm soát và quản lí tín ngưỡng của mình.
Không chỉ thế, mỗi châu còn phân thành một trăm hai mươi thành, thành chủ của mỗi thành là người phụ trách thật sự, nếu dưới sự quản lí của kẻ đó mà sức mạnh tín ngưỡng ngày càng mạnh, thì hắn sẽ được thăng chức, có được quyền quản lí nhiều thành hơn, nhưng nếu sức mạnh tín ngưỡng trong thành của hắn ngày một yếu, thì hắn sẽ bị giáng chức, thậm chí bị cách chức, dưới thành chủ, còn có trưởng trấn, trưởng thôn.”
Nói rồi, cô ta tạm dừng, nói tiếp: “Các chủ nói, mình ngươi thì không thể quản lí cả vũ trụ to như vậy, cần có một quy tắc hoàn thiện mới được, hơn nữa, thư viện của mỗi thành cần được tách riêng với thành chủ, thư viện chỉ phụ trách giáo dục, không thể nhúng tay vào quân sự, chính trị, còn thành chủ chỉ có thể phụ trách chuyện chính trị trong thành, không thể phụ trách quân đội, quyền thống trị quân đội sẽ được tổng viện quản lí thống nhất.
Còn nữa, mỗi lần quan chức vị thành chủ nâng cấp, chỉ có thể thăng một cấp, nói cách khác, Viện trưởng và thành chủ, mỗi lần chỉ có một người được thăng cấp, mục đích làm như vậy là để bọn họ cạnh tranh với nhau, giám sát lẫn nhau, còn cuối cùng ai trong bọn họ có thể thăng cấp, cần mọi người trong thành bỏ phiếu. Các chủ nói, chúng ta phải giao quyền lợi cho dân chúng để dân chúng làm người giám sát, vì một khi những người nắm quyền kia bị kiểm soát, bọn họ mới có thể coi thường mọi thứ.”
Chương 2859: Tinh vực Tổ
Trong điện, Diệp Quân im lặng nghe báo cáo mấy năm nay của Linh.
Rất chi tiết.
Từ trên xuống dưới đều rất chi tiết, dù là chế độ hay tư pháp, Toại Cổ Kim đều nghĩ đến, hơn nữa còn bảo người bắt đầu triển khai trong vũ trụ Quan Huyên, đạt được hiệu quả khá tốt.
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên đã có sự thay đổi rất nhiều.
Sau khi nghe Linh báo cáo xong, hắn mới nhận ra học viện của mình có rất nhiều khuyết điểm và thiếu sót, cũng nhận ra việc cai trị một vũ trụ thực sự khó đến mức nào. Thật ra quản lý một thành trì đã không dễ gì rồi, huống gì là một vũ trụ, chưa kể trật tự mà hắn muốn thiết lập này không phải là trật tự hiện tại mà là một trật tự hoàn toàn mới, đòi hỏi phải phá bỏ mọi thứ.
Từ đầu đến giờ, hắn rất ít khi đích thân tham dự vào việc quản lý và xây dựng học viện Quan Huyên, kể cả Quan Huyên Pháp này đều không phải là một mình hắn nghĩ ra, mà là Đinh cô cô và Mộ cô cô cùng nhau nghĩ ra.
Hắn như một người ngoài cuộc.
Mơ ước của hắn là thiết lập một trật tự, nhưng hắn rất ít khi làm gì đó thiết thực cho trật tự này.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn luôn làm một việc lặp đi lặp lại, đó là chinh phục một vũ trụ, sau đó thu phục các thế gia và tông môn của vũ trụ này, để họ giúp mình quản lý vũ trụ này, sau đó đi đến vũ trụ tiếp theo, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bước đi của hắn nhanh đến mức không ai có thể theo kịp, nhưng hắn vẫn sống trong nỗi lo lắng và hoảng sợ về tương lai, vì kẻ thù luôn quá mạnh, hắn phải liên tục trở nên mạnh hơn.
Cuộc đời của hắn giống rất nhiều người bình thường khác, làm việc, sống, làm việc, sống, cho dù cố gắng thế nào cũng sẽ không sống tốt lắm.
Diệp Quân nhìn sức mạnh tín ngưỡng màu vàng trong lòng bàn tay, lúc này hắn mới nhận ra khuyết điểm và sự thiếu năng lực của mình, nhưng lại rất muốn hoàn thành mọi việc, kết quả là cuối cùng chẳng thể làm được gì.
Nói một cách đơn giản, thực lực hiện tại của hắn vẫn không thể chống đỡ nổi tham vọng Diệp Quân hắn muốn thống nhất cả vũ trụ, thiết lập trật tự.
Linh báo cáo xong thì lui xuống.
Diệp Quân rời khỏi nội các tạm thời để ra ngoài, vì trong Tiểu Tháp, sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ thực sự có bước nhảy vọt, nhất là sau khi Toại Cổ Kim tiếp quản, vũ trụ Quan Huyên đã trải qua có những thay đổi kinh thiên động địa.
Thành chủ và viện trưởng của mỗi thành trì muốn thăng chức thì phải quản lý thật tốt thành trì thuộc quyền quản lý của mình, hơn nữa chức vụ của họ không phải là suốt đời mà là nhiệm kỳ mười năm, hết nhiệm kỳ sẽ từ chức, một khi từ chức có nghĩa là họ sẽ mất đi quyền lợi, để có được quyền lợi lâu hơn và cao hơn, điều duy nhất họ có thể làm là quản lý tốt thành trì của mình.
Như thế những người nắm quyền đó sẽ không dám buông thả, lười biếng.
Thúc đẩy bằng lợi ích.
Bất kỳ một thế giới nào cũng đừng hòng ép buộc người khác bằng đạo đức, vì rất nhiều người không có đạo đức.
Thật ra điều khiến Diệp Quân cảm thấy sợ nhất là Toại Cổ Kim vẫn đang thấm nhuần lý tưởng cho họ khi thực hiện thúc đẩy bằng lợi ích.
Thiết lập trật tự Quan Huyên, tạo ra hòa bình vũ trụ.
Bây giờ đây đã là lý tưởng và mục tiêu của rất nhiều người ở học viện Quan Huyên.
Mục tiêu của họ không chỉ là thế giới Quan Huyên mà là toàn vũ trụ.
Lúc nhắc đến lý tưởng và mục tiêu này, mọi người đều phấn khởi, tinh thần chiến đấu lên cao, thề sẽ thay đổi toàn bộ vũ trụ.
Còn các tông môn và thế gia đó, Toại Cổ Kim cũng đã có những sắp xếp thích hợp, nội các lâm thời ban hành chỉ thị, thực lực của tông môn và thế gia lớn, dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm lớn hơn, cũng nên gánh vác sứ mệnh của mình, sứ mệnh này là đi khám phá vũ trụ, phát triển trật tự mới, phát triển nội bộ, mở rộng ra bên ngoài.
Sau đó Diệp Quân ở lại vũ trụ Quan Huyên, hắn muốn hiểu rõ hơn về các quy tắc và hệ thống do Toại Cổ Kim thiết lập.
Bên ngoài.
Một tháng sau, thần điện Cựu Đô.
Nhân viên cốt cán của ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã đến đủ, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng.
Một lúc sau, vẻ nghiêm trọng của Khưu Nguyên và Lý Thần biến thành vẻ kiên quyết.
Một canh giờ sau, Toại Cổ Kim rời khỏi thần điện Cựu Đô, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tận cuối chân trời có đám mây đen đang chậm rãi kéo tới.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim bỗng nói: “Mời Diệp công tử”.
Mười lăm phút sau.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim đến được một tinh không, xung quanh có khí tức cực mạnh.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ bên cạnh, mái tóc dài được vén ra sau, hai phần ba mái tóc được buộc bằng một dải ruy băng màu tím, để lại một lọn tóc đuôi ngựa nhỏ, mặc một chiếc váy đen, lộ ra dáng vẻ thanh chính và cao quý có diễn tả.
Vẫn lạnh lùng như trước.
Sau khi hai người chia tay lần trước, đối với Toại Cổ Kim, họ đã hơn một tháng không gặp nhau, còn với Diệp Quân, họ đã không gặp nhau hơn hai trăm năm rồi vì hắn dành phần lớn thời gian ở trong Tiểu Tháp.
Toại Cổ Kim phớt lờ ánh mắt của Diệp Quân: “Vừa nhận được tin, tinh vực Tổ xuất hiện rồi”.
Diệp Quân cau mày: “Tinh vực Tổ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Sau khi Khuyết Chiến rời đi, ông ta đã đi đến tinh vực Tổ, nếu không có ông ta, có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra tinh vực Tổ”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?”
Chương 2860: Ngực
Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn không tưởng tượng được tinh vực Tổ nằm ở đâu”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô nói thế, ta cũng cảm thấy hơi tò mò rồi”.
Toại Cổ Kim khẽ nói: “Trong một giọt nước”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Giọt nước ư?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân nói: “Tinh vực Tổ lớn thế nào?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không biết, bây giờ Khuyết Chiến canh giữ cả vũ trụ trước giọt nước, rất nhiều thế lực đã hành động”.
Diệp Quân nói: “Cô định thế nào?”
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ chúng ta khởi hành”.
Diệp Quân nói: “Mấy người chủ nhân Bút Đại Đạo…”
Toại Cổ Kim nói: “Họ chắc chắn đã bày bố sẵn đợi chúng ta”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Toại Cổ Kim nói: “Không sao, lần này ta đánh với ông ta”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngươi tin ta không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta tin cô, nhưng Bút Đại Đạo…”
Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Ta nhất định sẽ thắng”.
Diệp Quân nhìn cô ta, một lúc sau hắn cười nói: “Được”.
Toại Cổ Kim quay đầu lại, nhắm mắt lại.
Diệp Quân không hỏi cô ta muốn đi nước cờ thế nào, cũng không cần hỏi.
Diệp Quân nói: “Lần này chắc còn có các nền văn minh khác tham dự nhỉ?”
Toại Cổ Kim nói: “Tinh vực Tổ là văn minh Tổ, một vật gì trong đó cũng có thể thay đổi hình thái hiện tại của vũ trụ. Cho dù là thế lực đỉnh cấp trong tối hay các thế lực yếu hơn, họ đều biết đây là một cơ hội thay đổi số mệnh biến hóa, các thế lực yếu có được thứ bên trong thì rất có thể họ sẽ có một bước nhảy vọt về cấp bậc nền văn minh, nhưng với những cường giả đỉnh cấp nhất, thứ bên trong rất có thể sẽ làm cho họ tiến thêm một bước nữa, thậm chí là một trăm bước, cho nên hiện tại tất cả các thế lực nền văn minh đỉnh cấp trong vũ trụ có thể quan sát đều đã chạy đến đó, nhưng ngươi không cần lo lắng, ta có thể xử lý được”.
Diệp Quân gật đầu: “Giờ chúng ta khởi hành luôn à?”
Toại Cổ Kim nói: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Cô dẫn đường đi”.
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi dẫn đường”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tốc độ kiếm của ngươi là nhanh nhất”.
Diệp Quân gật đầu: “Cô chỉ hướng cho ta”.
Toại Cổ Kim nhìn về phía bên phải.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn giơ tay ra với Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim lại im lặng không nói.
Diệp Quân nói: “Vậy cô vào Tiểu Tháp đi”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Vào Tiểu Tháp thì sao chỉ đường cho ngươi?”
Nói rồi cô ta vươn tay ra đặt vào trên tay hắn.
Diệp Quân nở nụ cười: “Đi thôi”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.
Trong lúc xuyên qua thời không, Toại Cổ Kim đứng trước mặt Diệp Quân, hai người cách nhau rất gần, cả hai đều có thể ngửi được khí tức của nhau.
Diệp Quân nói: “Chỉ có chúng ta đi thôi sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Chúng ta đi trước, người Cựu Thổ đến sau”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Toại Cổ Kim cũng không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Toại cô nương, sau chuyện lần trước, ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên xa cách hơn”.
Toại Cổ Kim không lên tiếng.
Diệp Quân nói: “Ta thừa nhận có lúc ta muốn chiếm hời của cô thật”.
Toại Cổ Kim chớp mắt nhưng vẫn không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ta đảm bảo, lần này ta chắc chắn không có ý nghĩ đó, thật đấy”.
Tiểu Hồn: “…”
Toại Cổ Kim vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.
Diệp Quân nói: “Trước đây cô vẫn luôn không cho ta nhìn cô, cô có biết tại sao ta thích nhìn cô không? Thực ra cô hiểu lầm ta rồi, ta nhìn cô không phải là vì dục vọng, ta đã đọc khá nhiều sách, đã thoát khỏi những thú vui cấp thấp rồi, ta nhìn cô chỉ đơn thuần thưởng thức nghệ thuật, không hề có chút ý nghĩ bỉ ổi gì, cô có biết ta thích nhìn gì ở cô không?”
Tiểu Hồn thành thật nói: “Ngực?”
“Câm miệng!”
Diệp Quân thầm mắng, sau đó nhìn Toại Cổ Kim: “Chắc chắn là cô không biết, ta thích nhìn nhất không phải là bộ phận như cô nghĩ, mà ta thích nhất chính là đôi mắt của cô. Trong mắt của cô có sự tự tin và sự thông minh thấu hiểu thế tục, sự tự tin và thông minh này khiến cô khác biệt hoàn toàn với những phụ nữ xinh đẹp bình thường, không có sự dung tục, không có sự quyến rũ, khiến người ta bất giác đắm chìm, muốn hòa quyện với cô”.
“Dừng dừng!”
Mặt Toại Cổ Kim đỏ bừng, giậm chân phải: “Ta muốn xuống, ta muốn xuống”.
Toại Cổ Kim gật đầu, nhìn Diệp Quân: “Đưa Tiểu Tháp của ngươi cho ta.”
Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim đưa Tiểu Tháp cho Linh: “Đưa Quan Huyên Giới vào trong Tiểu Tháp.”
Linh nhận lấy Tiểu Tháp, do dự một hồi, rồi nói: “Linh khí của Quan Huyên Giới thuộc về Cựu Thổ.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tất nhiên là mang hết vào.”
Mục Khoản đứng bên cạnh, nheo mắt, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Bằng cách để nó vào rồi mang nó ra, sẽ thu được vô số linh khí từ Cựu Thổ.
Linh đã hiểu hết mọi chuyện, không nói gì nữa, lặng lẽ lui xuống.
Toại Cổ Kim nhìn Mục Khoản, Mục Khoản hiểu ý, thi lễ thật sâu, sau đó lui xuống.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Ta có thể phê bình ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể nhẹ nhàng được không?”
Toại Cổ Kim đứng lên: “Ta rất thất vọng.”
Diệp Quân sửng sốt.
Toại Cổ Kim không nói gì nữa, mặt lạnh tanh.
Diệp Quân đi đến trước mặt cô ta, khẽ nói: “Ta biết, bây giờ cô đang nghĩ cho ta, nên mới nói những lời đau lòng như vậy, cô cứ nói đi đừng ngại.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Tạm thời chúng ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là bạn bè, có mấy lời nói ra, sẽ làm ngươi tổn thương, nếu ngươi không chịu được, sẽ không tốt cho tất cả chúng ta.”
Diệp Quân nói: “Cô đừng như vậy.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn thật lâu, sau đó nói: “Điều làm ta thất vọng là ngươi thiếu quyết đoán, ngươi thiếu một thứ gọi là can đảm, ta xin phép nói thẳng, vũ trụ Quan Huyên mà ngươi quản lý, chỉ là một đám người ô hợp, khi ngươi không gọi thêm người thì một tiên phủ nhỏ bé cũng có thể quét ngươi bay xa. Vấn đề bây giờ không phải là việc ngươi thiếu thời gian, mà còn là vấn đề con người của ngươi, ngươi giống như một đứa trẻ, sống trong ảo tưởng về tương lai.”
Nói đến đây, cô ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Ngươi phải hiểu, ngươi muốn thành lập một trật tự, bất kỳ trật tự nào cũng được thiết lập trên vô số núi thây biển máu, nếu ngay cả thế lực nội bộ ngươi cũng không chỉnh đốn được, thì sao có thể chống lại thế lực bên ngoài?”
Nói xong, cô ta nhìn đống sổ sách trước mặt, khẽ lắc đầu: “Ngươi nhìn thử đống sổ sách này xem, bọn họ đều nói về lợi ích riêng của mình, có rất nhiều tông môn thế gia mọc lên như nấm, đều đang có tính toán của riêng bọn họ, không cần kẻ địch đánh đến, nhiều nhất trăm năm nữa, nội bộ thối rữa đã là vấn về đủ cho ngươi nhức đầu rồi, mà sức mạnh tín ngưỡng của những người này, không có tác dụng lớn với ngươi, vì tín ngưỡng của bọn họ không đơn thuần, loại sức mạnh tín ngưỡng này, nếu gặp phải người bình thường thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu gặp phải cường giả cấp cao, sức mạnh tín ngưỡng này sẽ sụp đổ trong nháy mắt!”
Nói đến đây, tâm trạng của cô ta đã tốt lên, tiếp tục nói: “Còn nữa, ngươi không nên oán trách bất kỳ ai, kẻ địch của ngươi mạnh, nhưng ngươi có nghĩ đến không, những thứ mà người nhà ngươi cho ngươi đáng sợ đến mức nào? Chẳng hạn như Tiểu Tháp, không nói đến trước đây, bắt đầu từ Thập Hoang, nếu ta là ngươi, chắc chắn ta có thể xây dựng một nền văn minh kinh khủng, bọn họ rất yếu, nếu ngươi có thể huấn luyện bọn họ tốt, để cho tín ngưỡng của bọn họ đủ thuần túy, thực lực hiện tại của ngươi có thể tăng lên ít nhất hai mươi lần, nhưng ngươi nhìn thử xem, hiện tại ngươi đã trở thành bộ dạng gì?”
Vừa nói, cô ta vừa tức giận ngồi xuống: “Câu hỏi ngươi hỏi ta lúc ăn mì, ta biết, ngươi muốn ta giúp ngươi, nhưng ngươi đã từng nghĩ, chúng ta mới chỉ quen nhau bao lâu chưa? Chẳng qua chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, có một số điều ta muốn nói, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi bảo ta nói thế nào đây? Nói mấy lời đau lòng khó nghe, có thể sẽ khiến ngươi không vui.”
Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Toại cô nương, vấn đề mà ngươi nói, quả thật rất đúng, nhưng tiểu chủ nhà ta cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn như, tiểu chủ rất thích ngươi, ngươi không cảm nhận được sao? Ta có thể cảm nhận được!”
Diệp Quân: “???”
Toại Cổ Kim đứng bật dậy, vừa ngại vừa giận: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi nói cái gì vậy? Còn nữa, thanh kiếm này cũng có vấn đề, là ai chế tạo ra? Ngươi được cô cô hắn chế tạo ra, như vậy ngươi được ông trời ưu đãi, trời sinh đã có đạo và pháp, đây là sự tồn tại nghịch thiên đến mức nào? Nhưng ta đã điều tra, ngươi bị người ta đánh vỡ bao nhiêu lần rồi?”
Tiểu Hồn: “…”
Toại Cổ Kim bị lời nói kia của Tiểu Hồn làm cho tức giận, giống như rơi vào mơ hồ: “Tháp thì sao? Ngươi lấy Tháp của ngươi ra, nó cũng có vấn đề.”
Tiểu Tháp: “…”
Toại Cổ Kim còn đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên, mặt cô ta đỏ bừng, máu toàn thân dâng trào, sau đó quần áo cô ta từng chút biến thành tro bụi.
Diệp Quân sửng sốt, vội vàng nói: “Cô là người có huyết mạch thần bí, cô, cô đừng tức giận!”
Trước đây, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân chỉ tạm thời chế ngự huyết mạch thần bí, sau đó để cô ta từ từ hấp thu, nhưng hiện tại, khi cô ta tức giận, khí huyết sôi trào, huyết mạch thần bí lập tức bị thức tỉnh.
Diệp Quân vung tay áo phong ấn hiện trường, vội vàng ôm lấy Toại Cổ Kim, căng thẳng nói: “Cô, cô có thể chế ngự được nó không?”
Toại Cổ Kim nhíu mày thật chặt, thân thể giống như đang co giật, da thịt bắt đầu thối rữa.
Bởi vì khoảng cách quá gần, quần áo trên người hắn đã bị sức mạnh của huyết mạch thần bí đốt cháy thành từng mảnh.
Diệp Quân vội vàng áp trán mình vào trán cô ta: “Mau, chúng ta dung hợp.”
Vừa nói, hắn vừa thả thần thức của mình ra.
Toại Cổ Kim quật cường nghiêng đầu: “Không.”
Bốp!
Diệp Quân vỗ vào mông cô ta, tức giận nói: “Đã là lúc nào rồi, đừng tức giận nữa, mau.”
Toại Cổ Kim trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tức giận.
Diệp Quân biết cô ta thích mềm không thích cứng, lập tức dịu dàng nói: “Rất xin lỗi, cô đừng tức giận, lần sau ta sẽ không làm cô tức giận nữa.”
Toại Cổ Kim căng thẳng nhìn hắn, trán lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng vẫn quật cường quay đầu, vẫn không chịu dung hợp.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, giọng run run nói: “Ta biết nếu không phải vì cha và cô cô ta, cô sẽ không hợp tác cũng như không muốn có dây dưa gì với ta, nhưng bây giờ cô nên dung hợp với ta, chờ sau khi bình phục, ta sẽ cho cô tự do.”
Sau khi Toại Cổ Kim im lặng lúc lâu, thần thức của cô ta tiến vào biển thần thức của Diệp Quân, rất nhanh, huyết mạch thần bí trong cơ thể cô ta được được Diệp Quân dẫn vào cơ thể hắn, trong nháy mắt, cơ thể hắn co giật dữ dội, toàn thân đỏ như lửa, đau đến mức không thiết sống nữa.
Diệp Quân cố chịu đựng cơn đau nhức, hắn dùng tay phải nhẹ nhàng chạm vào Toại Cổ Kim, trong phút chốc, một bộ váy phủ lên người cô ta, còn hắn đau đớn lăn sang bên cạnh, cách xa cô ta, bởi vì lúc này, là thời điểm hắn yếu ớt nhất, căn bản không thể áp chế được huyết mạch phong ma và huyết mạch thần bí, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Toại Cổ Kim chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Quân đang đau đến mức co giật thành quả bóng cách đó không xa, tầm nhìn đột nhiên mơ hồ.
Chương 2857: Gặp lại người quen
Mặc dù trong quá khứ đã từng có một lần, nhưng khi cảm giác đau đớn này tái diễn, Diệp Quân vẫn có phần không chịu được.
Cảm giác đau đớn này bắt nguồn từ trong huyết mạch, sau đó qua huyết mạch thâm nhập vào kinh mạch, xương tủy của toàn thân, khi tới thần hồn, mỗi tấc đều như bị chiên lên, cảm giác bây giờ của hắn như muốn thiêu đốt, khiến hắn khó lòng chịu được, nhưng đáng sợ nhất là trong huyết mạch thần bí này còn có một loại sức mạnh bí ẩn, sức mạnh đó như nham thạch nóng chảy đi lang thang khắp người hắn, dính vào mỗi tấc huyết dịch, kinh mạch, xương tủy.
Sức mạnh ý chí của hắn luôn rất mạnh, nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ có một ý nghĩ là ngất đi.
Cứ như vậy, không biết bao lâu, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc giường thuê, bên trên điêu khắc một số hoa văn hình vẽ, rất dễ nhìn.
Đây là đâu?
Đầu óc Diệp Quân hơi mơ hồ, hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện sức lực toàn thân như bị dùng cạn, không có tí sức nào.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn cố nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nhưng làm sao cũng không nhớ được, hắn chỉ biết, đoạn sau hình như đã mê man rồi.
Nhưng cũng không đúng, nếu hôn mê, e là huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không đè ép được loại huyết mạch thần bí kia.
Phải biết, hắn là gốc rễ của hai loại huyết mạch này.
Diệp Quân nói. “Tiểu Hồn?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân ngơ ngác, hắn vội thử liên hệ với Tiểu Hồn, nhưng phát hiện, Tiểu Hồn hoàn toàn không ở cạnh.
Lúc này, cửa từ từ mở ra, một cô gái đồ đen bước vào, trông cô gái chỉ tầm hai mươi, mặc đồ đen, như cẩm thạch, rất dễ nhìn.
Diệp Quân có chút nghi ngờ.
Cô gái đồ đen đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cúi đầu: “Diệp công tử, đây là Cố Vấn Các, ta là nô tỳ của các chủ, ngươi có thể gọi là Kim Nhất.”
Diệp Quân nói: “Kim Nhất cô nương, sao ta lại ở đây?”
Kim Nhất nói: “Là các chủ đưa ngươi tới.”
“Toại cô nương!”
Diệp Quân nói: “Bây giờ cô ta ở đâu?”
Kim Nhất nói: “Các chủ đang bận.”
Diệp Quân gật đầu, hắn muốn đứng dậy, lại phát hiện vẫn không có sức, Kim Nhất đi tới cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng đỡ hắn dậy.
Sau khi Diệp Quân đứng dậy mới phát hiện, chân cũng mềm nhũn, dáng vẻ có phần giống túng dục quá độ.
Hắn lắc đầu cười, bây giờ vừa nghĩ tới huyết mạch thần bí kia, hắn đã nghĩ mà sợ rồi, có khả năng thứ đồ đó thật sự là máu của vị chủ chung năm đó.
Diệp Quân nói: “Quá ngột ngạt rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Kim Nhất gật đầu: “Được.”
Nói rồi, cô ta đỡ Diệp Quân đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, ánh sáng chói mắt phả vào mặt, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Kim Nhất nói: “Mười ngày rồi.”
Diệp Quân kinh ngạc: “Mười ngày?”
Kim Nhất gật đầu: “Ừm.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc, sao lần này mình lại hôn mê lâu như vậy?
Mười ngày.
Bây giờ Thập Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn còn có cấm địa Cổ Hoang đều ở trong Tiểu Tháp, nói cách khác, đã qua trăm năm rồi.
Thế này thì sao được?
Hắn vội nói: “Các chủ của các ngươi ở đâu?”
Kim Nhất nói: “Đang xử lí công việc.”
Diệp Quân nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”
Kim Nhất hơi do dự.
Diệp Quân nhìn Kim Nhất: “Cô ta không muốn gặp ta à?”
Kim Nhất lắc đầu: “Không phải, các chủ đã dặn, sau khi ngươi tỉnh, để ngươi nghỉ ngơi điều dưỡng hẳn hoi một chút.”
Diệp Quân nói: “Không sao, ngươi dẫn ta đi gặp cô ta đi.”
Kim Nhất gật đầu: “Được.”
Dưới sự dẫn dắt của Kim Nhất, Diệp Quân đến Cố Vấn Các của nền văn minh Toại Minh, lần đầu tiên hắn tới Cố Vấn Các này, không thể không nói, nó được xây dựng rất khí thế, cả Cố Vấn Các cao chín tầng, chiếm gần trăm mẫu, cực kì dễ thấy trong cả tòa thành Thiên Đô.
Kim Nhất dẫn Diệp Quân tới tầng chín của Cố Vấn Các, đây là tầng trung tâm của Cố Vấn Các, vừa vào tầng này, đã có không ít người dồn dập nhìn hắn.
Diệp Quân thấy một người quen, chính là Hách Nhi cô nương mà lúc hắn đã gặp ở Dục Tiên Cử khi mới tới Cựu Thổ lần đầu.
Thấy Diệp Quân, biểu cảm của Hách Nhi cô nương hơi mất tự nhiên.
Diệp Quân khẽ mỉm với đối phương, coi như chào hỏi.
Kim Nhất dẫn Diệp Quân vào trong các nơi Toại Cổ Kim đang ở, vừa vào các, hắn đã thấy một người quen.
Tổ Đạo!
“Quân ca!”
Tổ Đạo chạy tới trước mặt Diệp Quân, hung hăng ôm hắn: “Quân ca, ta nhớ ngươi muốn ‘chết’ rồi.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn nhìn Toại Cổ Kim ở một bên, Toại Cổ Kim vẫn lạnh lùng như cũ.
Toại Cổ Kim không nhìn hắn, cúi đầu xử lí công việc: “Bây giờ Tổ Đạo phụ trách chuyện của vũ trụ Quan Huyên, ta nói với hắn, đợi lúc nào mà ba phần sức mạnh tín ngưỡng ở vũ trụ Quan Huyên trở nên thuần khiết, ngươi sẽ trả tu vi lại cho hắn.”
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo hưng phấn vô cùng: “Đúng thế đúng thế, Quân ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quản lí vũ trụ Quan Huyên thật tốt, mẹ nó chứ, ai dám gây khó dễ với ngươi, ta sẽ cản trở kẻ đó.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Làm cho tốt, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
Tổ Đạo lập tức nói: “Ta hiểu, Quân ca, ta vẫn có thể tin vào nhân phẩm của ngươi chứ, ngươi có thể thề không?”
Diệp Quân “...”
Sau khi Tổ Đạo bị Kim Nhất kéo đi, trong các chỉ còn Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngồi sau bàn xử lí công việc, cũng không nói gì.
Sau khi Diệp Quân ngồi một lát, hắn nói: “Toại cô nương, cô bận trước đi.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, Toại Cổ Kim dừng lại.
Chương 2858: Quản lý
Sau khi Diệp Quân rời khỏi Cố Vấn Các, hắn vào trong Tiểu Tháp.
Mặc dù Tiểu Tháp không ở trên người hắn, nhưng, hắn chỉ cần nghĩ, là có thể vào trong Tiểu Tháp bất cứ lúc nào.
Khi hắn vào Nội Các, lúc này tạm thời trong Nội Các, có hơn ba trăm người, so với trước kia, đã tăng thêm mười lần.
Lúc này, Linh dẫn đầu đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt hắn, khẽ hành lễ với hắn: “Diệp công tử.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Vất vả rồi.”
Linh nói: “Chuyện các chủ dặn dò, đều là chuyện thuộc bổn phận của ta.”
Diệp Quân nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên thế nào?”
Linh mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay cô ta, chính là kiếm Thanh Huyên.
Linh nói: “Trăm năm nay, ta và đoàn đội của ta luôn dùng thanh kiếm này làm thí nghiệm, bây giờ chúng ta có mấy ý kiến muốn trao đổi với Diệp công tử.”
Diệp Quân tò mò nói: “Cô nói đi.”
Linh nói: “Vì trật tự của Diệp công tử hoàn toàn khác với nền văn minh Toại Minh, do đó, chúng ta đã tìm kiếm một thời gian, cuối cùng, chúng ta chọn dùng sức mạnh tín ngưỡng để phân chia cấp bậc, lần nữa là sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt, sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt là bị động của sức mạnh tín ngưỡng, bọn họ được ngươi cai trị, không còn lựa chọn nào khác, loại sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt này khác vô ích, còn sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, loại này nghĩa là họ cực kì đồng ý với ngươi, trong lòng chúng sinh ngươi có một địa vị nhất định; sức mạnh tín ngưỡng màu tím nghĩa là chúng sinh đều rất công nhận ngươi, loại sức mạnh tín ngưỡng này cực kì khủng bố.”
Nói tới đây, cô ta tạm dừng, nói tiếp: “Còn sức mạnh tín ngưỡng màu trắng, đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất, cũng là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, trật tự chúng sinh, trật tự của ngươi, không chỉ là trật tự của ngươi, cũng là trật tự của họ, bọn họ tin ngươi, cũng là đang tin vào mình, sức mạnh của loại sức mạnh tín ngưỡng này, tạm thời chúng ta không thể ước tính được.”
Diệp Quân im lặng, vì hắn phát hiện bây giờ chỉ là sức mạnh tín ngưỡng màu nhạt, nói cách khác, hắn cũng chỉ vừa bắt đầu thôi.
Linh nói tiếp: “Diệp công tử, ngươi thúc giục sức mạnh tín ngưỡng của ngươi đi.”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm ý trật tự xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn hơi kinh ngạc, vì hắn phát hiện, kiếm ý trật tự hiện tại của hắn đã là màu vàng rồi.
Mới mười ngày thôi!
Không đúng!
Là trăm năm!
Diệp Quân kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, Linh bình tĩnh nói: “Đoàn đội của chúng ta đã từng làm kiểm tra, sức mạnh tín ngưỡng màu vàng phối hợp với thanh kiếm này của Diệp công tử, tương đương với cảnh giới Vực Chủ, cộng thêm sức mạnh huyết mạch trong người Diệp công tử, chắc chắn sẽ mạnh hơn cảnh giới Chủ vực bình thường. Còn sức mạnh tín ngưỡng màu tím, nó tương đương với người có cảnh giới Văn Minh Chủ, bây giờ người có thể được gọi là cảnh giới Văn Minh Chủ, cũng chỉ có ba vị chủ của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ, trên nữa là cảnh giới Văn Minh Tổ, cũng là người sáng lập nền văn minh đỉnh cấp.”
Nói tới đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Còn sức mạnh tín ngưỡng màu trắng này tương đương với cấp bậc nào, tạm thời chúng ta vẫn không thể ước tính được.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Linh nói: “Thời gian này, đoàn đội của chúng ta đã dùng thanh kiếm này làm rất nhiều thử nghiệm, cuối cùng sáng lập ra một cách tu luyện sức mạnh tín ngưỡng và cách dùng, nói cách khác, mặc dù sức mạnh tín ngưỡng trên người Diệp công tử, nhưng vẫn cần tu luyện và có cách dùng hợp lí, mới có thể khiến nó thi triển ra uy lực lớn nhất.”
Nói rồi, cô ta lại cầm quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Đây là cuốn sách cách tu luyện, trong này có các chủ đích thân tham gia.”
Toại Cổ Kim?
Diệp Quân nhìn quyển trục, hắn nhận quyển trục, Linh tiếp tục nói: “Các chủ nói, mặc dù các tu luyện này do chúng ta nghiên cứu ra, nhưng, chưa thành hình thật sự, cái này còn phải dựa vào Diệp công tử vừa học tập vừa sử dụng để hoàn thiện nó.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Linh bỗng cầm một tấm bản đồ to lớn ra, lòng bàn tay cô ta khẽ quét, tấm bản đồ trải phẳng ra trước mặt Diệp Quân, cô ta chỉ vào mấy nơi trên đó: “Các chủ tự mình phân vũ trụ Quan Huyên hiện tại thành mười hai châu, đồng thời thành lập một cột thạch anh tín ngưỡng để kiểm tra tín ngưỡng ở các châu, nếu tín ngưỡng của châu nào bắt đầu suy yếu hoặc có biến đổi, vậy chứng minh quản lí của châu đó xuất hiện vấn đề, cái này cũng tiện cho ngươi kiểm soát và quản lí tín ngưỡng của mình.
Không chỉ thế, mỗi châu còn phân thành một trăm hai mươi thành, thành chủ của mỗi thành là người phụ trách thật sự, nếu dưới sự quản lí của kẻ đó mà sức mạnh tín ngưỡng ngày càng mạnh, thì hắn sẽ được thăng chức, có được quyền quản lí nhiều thành hơn, nhưng nếu sức mạnh tín ngưỡng trong thành của hắn ngày một yếu, thì hắn sẽ bị giáng chức, thậm chí bị cách chức, dưới thành chủ, còn có trưởng trấn, trưởng thôn.”
Nói rồi, cô ta tạm dừng, nói tiếp: “Các chủ nói, mình ngươi thì không thể quản lí cả vũ trụ to như vậy, cần có một quy tắc hoàn thiện mới được, hơn nữa, thư viện của mỗi thành cần được tách riêng với thành chủ, thư viện chỉ phụ trách giáo dục, không thể nhúng tay vào quân sự, chính trị, còn thành chủ chỉ có thể phụ trách chuyện chính trị trong thành, không thể phụ trách quân đội, quyền thống trị quân đội sẽ được tổng viện quản lí thống nhất.
Còn nữa, mỗi lần quan chức vị thành chủ nâng cấp, chỉ có thể thăng một cấp, nói cách khác, Viện trưởng và thành chủ, mỗi lần chỉ có một người được thăng cấp, mục đích làm như vậy là để bọn họ cạnh tranh với nhau, giám sát lẫn nhau, còn cuối cùng ai trong bọn họ có thể thăng cấp, cần mọi người trong thành bỏ phiếu. Các chủ nói, chúng ta phải giao quyền lợi cho dân chúng để dân chúng làm người giám sát, vì một khi những người nắm quyền kia bị kiểm soát, bọn họ mới có thể coi thường mọi thứ.”
Chương 2859: Tinh vực Tổ
Trong điện, Diệp Quân im lặng nghe báo cáo mấy năm nay của Linh.
Rất chi tiết.
Từ trên xuống dưới đều rất chi tiết, dù là chế độ hay tư pháp, Toại Cổ Kim đều nghĩ đến, hơn nữa còn bảo người bắt đầu triển khai trong vũ trụ Quan Huyên, đạt được hiệu quả khá tốt.
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên đã có sự thay đổi rất nhiều.
Sau khi nghe Linh báo cáo xong, hắn mới nhận ra học viện của mình có rất nhiều khuyết điểm và thiếu sót, cũng nhận ra việc cai trị một vũ trụ thực sự khó đến mức nào. Thật ra quản lý một thành trì đã không dễ gì rồi, huống gì là một vũ trụ, chưa kể trật tự mà hắn muốn thiết lập này không phải là trật tự hiện tại mà là một trật tự hoàn toàn mới, đòi hỏi phải phá bỏ mọi thứ.
Từ đầu đến giờ, hắn rất ít khi đích thân tham dự vào việc quản lý và xây dựng học viện Quan Huyên, kể cả Quan Huyên Pháp này đều không phải là một mình hắn nghĩ ra, mà là Đinh cô cô và Mộ cô cô cùng nhau nghĩ ra.
Hắn như một người ngoài cuộc.
Mơ ước của hắn là thiết lập một trật tự, nhưng hắn rất ít khi làm gì đó thiết thực cho trật tự này.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn luôn làm một việc lặp đi lặp lại, đó là chinh phục một vũ trụ, sau đó thu phục các thế gia và tông môn của vũ trụ này, để họ giúp mình quản lý vũ trụ này, sau đó đi đến vũ trụ tiếp theo, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bước đi của hắn nhanh đến mức không ai có thể theo kịp, nhưng hắn vẫn sống trong nỗi lo lắng và hoảng sợ về tương lai, vì kẻ thù luôn quá mạnh, hắn phải liên tục trở nên mạnh hơn.
Cuộc đời của hắn giống rất nhiều người bình thường khác, làm việc, sống, làm việc, sống, cho dù cố gắng thế nào cũng sẽ không sống tốt lắm.
Diệp Quân nhìn sức mạnh tín ngưỡng màu vàng trong lòng bàn tay, lúc này hắn mới nhận ra khuyết điểm và sự thiếu năng lực của mình, nhưng lại rất muốn hoàn thành mọi việc, kết quả là cuối cùng chẳng thể làm được gì.
Nói một cách đơn giản, thực lực hiện tại của hắn vẫn không thể chống đỡ nổi tham vọng Diệp Quân hắn muốn thống nhất cả vũ trụ, thiết lập trật tự.
Linh báo cáo xong thì lui xuống.
Diệp Quân rời khỏi nội các tạm thời để ra ngoài, vì trong Tiểu Tháp, sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ thực sự có bước nhảy vọt, nhất là sau khi Toại Cổ Kim tiếp quản, vũ trụ Quan Huyên đã trải qua có những thay đổi kinh thiên động địa.
Thành chủ và viện trưởng của mỗi thành trì muốn thăng chức thì phải quản lý thật tốt thành trì thuộc quyền quản lý của mình, hơn nữa chức vụ của họ không phải là suốt đời mà là nhiệm kỳ mười năm, hết nhiệm kỳ sẽ từ chức, một khi từ chức có nghĩa là họ sẽ mất đi quyền lợi, để có được quyền lợi lâu hơn và cao hơn, điều duy nhất họ có thể làm là quản lý tốt thành trì của mình.
Như thế những người nắm quyền đó sẽ không dám buông thả, lười biếng.
Thúc đẩy bằng lợi ích.
Bất kỳ một thế giới nào cũng đừng hòng ép buộc người khác bằng đạo đức, vì rất nhiều người không có đạo đức.
Thật ra điều khiến Diệp Quân cảm thấy sợ nhất là Toại Cổ Kim vẫn đang thấm nhuần lý tưởng cho họ khi thực hiện thúc đẩy bằng lợi ích.
Thiết lập trật tự Quan Huyên, tạo ra hòa bình vũ trụ.
Bây giờ đây đã là lý tưởng và mục tiêu của rất nhiều người ở học viện Quan Huyên.
Mục tiêu của họ không chỉ là thế giới Quan Huyên mà là toàn vũ trụ.
Lúc nhắc đến lý tưởng và mục tiêu này, mọi người đều phấn khởi, tinh thần chiến đấu lên cao, thề sẽ thay đổi toàn bộ vũ trụ.
Còn các tông môn và thế gia đó, Toại Cổ Kim cũng đã có những sắp xếp thích hợp, nội các lâm thời ban hành chỉ thị, thực lực của tông môn và thế gia lớn, dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm lớn hơn, cũng nên gánh vác sứ mệnh của mình, sứ mệnh này là đi khám phá vũ trụ, phát triển trật tự mới, phát triển nội bộ, mở rộng ra bên ngoài.
Sau đó Diệp Quân ở lại vũ trụ Quan Huyên, hắn muốn hiểu rõ hơn về các quy tắc và hệ thống do Toại Cổ Kim thiết lập.
Bên ngoài.
Một tháng sau, thần điện Cựu Đô.
Nhân viên cốt cán của ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã đến đủ, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng.
Một lúc sau, vẻ nghiêm trọng của Khưu Nguyên và Lý Thần biến thành vẻ kiên quyết.
Một canh giờ sau, Toại Cổ Kim rời khỏi thần điện Cựu Đô, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tận cuối chân trời có đám mây đen đang chậm rãi kéo tới.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim bỗng nói: “Mời Diệp công tử”.
Mười lăm phút sau.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim đến được một tinh không, xung quanh có khí tức cực mạnh.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ bên cạnh, mái tóc dài được vén ra sau, hai phần ba mái tóc được buộc bằng một dải ruy băng màu tím, để lại một lọn tóc đuôi ngựa nhỏ, mặc một chiếc váy đen, lộ ra dáng vẻ thanh chính và cao quý có diễn tả.
Vẫn lạnh lùng như trước.
Sau khi hai người chia tay lần trước, đối với Toại Cổ Kim, họ đã hơn một tháng không gặp nhau, còn với Diệp Quân, họ đã không gặp nhau hơn hai trăm năm rồi vì hắn dành phần lớn thời gian ở trong Tiểu Tháp.
Toại Cổ Kim phớt lờ ánh mắt của Diệp Quân: “Vừa nhận được tin, tinh vực Tổ xuất hiện rồi”.
Diệp Quân cau mày: “Tinh vực Tổ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Sau khi Khuyết Chiến rời đi, ông ta đã đi đến tinh vực Tổ, nếu không có ông ta, có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra tinh vực Tổ”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?”
Chương 2860: Ngực
Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn không tưởng tượng được tinh vực Tổ nằm ở đâu”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô nói thế, ta cũng cảm thấy hơi tò mò rồi”.
Toại Cổ Kim khẽ nói: “Trong một giọt nước”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Giọt nước ư?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân nói: “Tinh vực Tổ lớn thế nào?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không biết, bây giờ Khuyết Chiến canh giữ cả vũ trụ trước giọt nước, rất nhiều thế lực đã hành động”.
Diệp Quân nói: “Cô định thế nào?”
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ chúng ta khởi hành”.
Diệp Quân nói: “Mấy người chủ nhân Bút Đại Đạo…”
Toại Cổ Kim nói: “Họ chắc chắn đã bày bố sẵn đợi chúng ta”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Toại Cổ Kim nói: “Không sao, lần này ta đánh với ông ta”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngươi tin ta không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta tin cô, nhưng Bút Đại Đạo…”
Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Ta nhất định sẽ thắng”.
Diệp Quân nhìn cô ta, một lúc sau hắn cười nói: “Được”.
Toại Cổ Kim quay đầu lại, nhắm mắt lại.
Diệp Quân không hỏi cô ta muốn đi nước cờ thế nào, cũng không cần hỏi.
Diệp Quân nói: “Lần này chắc còn có các nền văn minh khác tham dự nhỉ?”
Toại Cổ Kim nói: “Tinh vực Tổ là văn minh Tổ, một vật gì trong đó cũng có thể thay đổi hình thái hiện tại của vũ trụ. Cho dù là thế lực đỉnh cấp trong tối hay các thế lực yếu hơn, họ đều biết đây là một cơ hội thay đổi số mệnh biến hóa, các thế lực yếu có được thứ bên trong thì rất có thể họ sẽ có một bước nhảy vọt về cấp bậc nền văn minh, nhưng với những cường giả đỉnh cấp nhất, thứ bên trong rất có thể sẽ làm cho họ tiến thêm một bước nữa, thậm chí là một trăm bước, cho nên hiện tại tất cả các thế lực nền văn minh đỉnh cấp trong vũ trụ có thể quan sát đều đã chạy đến đó, nhưng ngươi không cần lo lắng, ta có thể xử lý được”.
Diệp Quân gật đầu: “Giờ chúng ta khởi hành luôn à?”
Toại Cổ Kim nói: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Cô dẫn đường đi”.
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi dẫn đường”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tốc độ kiếm của ngươi là nhanh nhất”.
Diệp Quân gật đầu: “Cô chỉ hướng cho ta”.
Toại Cổ Kim nhìn về phía bên phải.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn giơ tay ra với Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim lại im lặng không nói.
Diệp Quân nói: “Vậy cô vào Tiểu Tháp đi”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Vào Tiểu Tháp thì sao chỉ đường cho ngươi?”
Nói rồi cô ta vươn tay ra đặt vào trên tay hắn.
Diệp Quân nở nụ cười: “Đi thôi”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.
Trong lúc xuyên qua thời không, Toại Cổ Kim đứng trước mặt Diệp Quân, hai người cách nhau rất gần, cả hai đều có thể ngửi được khí tức của nhau.
Diệp Quân nói: “Chỉ có chúng ta đi thôi sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Chúng ta đi trước, người Cựu Thổ đến sau”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Toại Cổ Kim cũng không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Toại cô nương, sau chuyện lần trước, ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên xa cách hơn”.
Toại Cổ Kim không lên tiếng.
Diệp Quân nói: “Ta thừa nhận có lúc ta muốn chiếm hời của cô thật”.
Toại Cổ Kim chớp mắt nhưng vẫn không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ta đảm bảo, lần này ta chắc chắn không có ý nghĩ đó, thật đấy”.
Tiểu Hồn: “…”
Toại Cổ Kim vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.
Diệp Quân nói: “Trước đây cô vẫn luôn không cho ta nhìn cô, cô có biết tại sao ta thích nhìn cô không? Thực ra cô hiểu lầm ta rồi, ta nhìn cô không phải là vì dục vọng, ta đã đọc khá nhiều sách, đã thoát khỏi những thú vui cấp thấp rồi, ta nhìn cô chỉ đơn thuần thưởng thức nghệ thuật, không hề có chút ý nghĩ bỉ ổi gì, cô có biết ta thích nhìn gì ở cô không?”
Tiểu Hồn thành thật nói: “Ngực?”
“Câm miệng!”
Diệp Quân thầm mắng, sau đó nhìn Toại Cổ Kim: “Chắc chắn là cô không biết, ta thích nhìn nhất không phải là bộ phận như cô nghĩ, mà ta thích nhất chính là đôi mắt của cô. Trong mắt của cô có sự tự tin và sự thông minh thấu hiểu thế tục, sự tự tin và thông minh này khiến cô khác biệt hoàn toàn với những phụ nữ xinh đẹp bình thường, không có sự dung tục, không có sự quyến rũ, khiến người ta bất giác đắm chìm, muốn hòa quyện với cô”.
“Dừng dừng!”
Mặt Toại Cổ Kim đỏ bừng, giậm chân phải: “Ta muốn xuống, ta muốn xuống”.
Bình luận facebook