-
Chương 2861-2865
Chương 2861: Xóa sạch
Cuối cùng, sau khi Diệp Quân đảm bảo không nói nhảm nữa, Toại Cổ Kim mới không tiếp tục đòi xuống.
Cô ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó.
Trong đường hầm thời không, hai người yên lặng một hồi lâu, Diệp Quân dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng: “Toại cô nương, cô nói thử xem bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì?”
Toại Cổ Kim không trả lời.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này ông ta quá yên lặng, yên lặng đến bất thường.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía cuối đường hầm thời không, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Từ lần trước sau khi thân phân của Thương Hồng Y bị chém chết, Thương Hồng Y và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào, bọn họ giống như là đã chết chung vậy.
Toại Cổ Kim vẫn yên lặng.
Hai tay Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của Toại Cổ Kim, cơ thể mềm mại của Toại Cổ Kim khẽ run lên, ánh mắt cô ta dần dần trở lên lạnh lẽo. Hàn ý đó dường như có thể đóng băng cả đường hầm thời không ở xung quanh.
Bất ngờ là cô ta không hề làm ra hành động gì quá khích, chỉ vô cùng bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại lỗ mãng như vậy?”
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta tiếp xúc hòa hợp như vậy. Dù sao tiếp theo đây phải đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết người này, vô cùng thần bí, ông ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ vượt xa những gì mà chúng ta tưởng tượng.
Toại Cổ Kim không nói gì.
Toại Cổ Kim ngẩng đầu lên nhìn tinh không sâu thẳm: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta cũng có kế hoạch khác.”
Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lần xuyên thời không này hơi lâu, phải mất hơn mười ngày. Khoảng thời gian này, bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực.
Hôm nay, hai người đã đến một khoảng tinh hà vắng vẻ.
Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh, xung quanh là một khoảng tĩnh lặng, lạnh giá.
Toại Cổ Kim nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, cô ta đi về phía trước.
Diệp Quân đi bên cạnh cô ta.
Ở phía cuối tầm mắt của hai người, có một người đàn ông đang đứng ở đó. Trong tay người đàn ông đang cầm một cây thương đồng, giống như chiến thần.
Khuyết Chiến!
Sau lưng ông ta có một giọt nước đang lơ lửng trên không trung.
Diệp Quân nhìn giọt nước đó, có phần tò mò: “Tinh vực Tổ thực sự ở trong giọt nước đó sao?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân kinh ngạc: “Làm thế nào mà làm được như vậy chứ?”
Sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đây thực sự chỉ là một giọt nước bình thường.
Toại Cổ Kim đáp: “Vũ trụ rộng lớn, không thiếu những điều kì lạ.”
Diệp Quân không nói gì, hắn biết giọt nước này là đại diện cho một nền văn minh cao cấp hoàn toàn mới, vượt xa nền văn minh cao cấp mà hắn biết.
Giống như người nguyên thủy nhìn thấy phi thuyền vậy.
Không hề khoa trương một chút nào.
Hắn liếc nhìn xung quanh, xung quanh nhìn qua thì im lặng như tờ, nhưng thực ra lại ẩn chứa không biết bao nhiêu khí tức không rõ ràng.
Trong vũ trụ mênh mông, hễ là những người có chút thực lực thì đều sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Diệp Quân nhìn Khuyết Chiến, hắn biết hôm nay phải đánh một trận chiến ác liệt rồi.
“Ha ha!”
Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong tinh không.
Giọng nói vừa dứt thì một người đàn ông dẫn theo một người phụ nữ chậm rãi đi tới.
Người tới chính là chủ nhân bút Đại Đạo, mà người phụ nữ đi bên cạnh ông ta chính là Thương Hồng Y.
Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại trên người Diệp Quân, cười nói: “Tiểu tử, lại gặp nhau rồi.”
Diệp Quân cũng cười đáp: “Nhanh như vậy mà ông đã xuất hiện rồi, ta có phần không quen đấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Theo những gì ta nghĩ, thì ông hẳn là sẽ vào thời khắc then chốt mà đâm ta một đao, giết ta một cách bất ngờ.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười lớn: “Trong lòng cậu, ta xấu xa đến như vậy sao?”
Diệp Quân đáp: “Thực ra cũng không tệ, bỏ qua thân phận cuộc chiến tranh giành Đại Đạo của chúng ta thì ông thực ra rất tốt, thật đó.”
Nụ cười trên mặt chủ nhân bút Đại Đạo dần biến mất: “Cậu nói như vậy, khiến ta không quen.”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, cái Diệp Quân ta tranh giành, người khác tất nhiên cũng sẽ tranh giành. Không thể nói người khác tới tranh là người xấu mà ta lại là người tốt được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái lên: “Có hiểu biết.”
Diệp Quân cười nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không không, ta là người chơi cờ, đâu có chuyện người chơi cờ tự mình lên trận chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh Diệp Quân, cười hỏi: “Đây là trợ thủ mới của cậu à?”
Diệp Quân đáp: “Ta và Toại cô nương là quan hệ hợp tác.”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, không nói thêm nữa.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Dưới cảnh giới Vực Chủ, lui.”
Trực tiếp xóa sạch!
Hành động này của Toại Cổ Kim lập tức đã gây ra sự bất mãn của vô số nền văn minh và các thế lực trong bóng tối.
Một ông lão xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, vẻ mặt không có ý tốt: “Cô nương, nền văn minh Tổ không phải là nền văn minh Tổ của các người, mà là nền văn minh Tổ của tất cả mọi người.”
Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta, không nói gì.
“Há há!”
Thương Hồng Y bật cười, cô ta nhìn ông lão. Mặc dù đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi: “Lão già, cô ta bảo các người lui xuống là đang cứu các người đó. Ông cũng không xem thử xem đang ở tình cảnh gì? Một đám người như kiến hôi các ông mà cũng dám đến đây đùa giỡn, nghĩ kiểu gì vậy chứ?”
Chương 2862: Kinh ngạc
Ông lão đó thốt lên giận dữ: “Nghĩ kiểu gì vậy? Các người đều là nền văn minh cao cấp, còn bọn ta là nền văn minh bậc thấp, con đường đi lên đều bị các người chặn lại, bây giờ không dễ dàng gì mới xuất hiện một cơ hội ngàn năm có một, các người lại muốn ngăn bọn ta lại để độc chiếm cho riêng mình… Các người có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?”
Thương Hồng Y khẽ nheo mắt lại, sát tâm đã động.
Nhưng ông lão lại không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: “Muốn giết ta sao? Vậy cô phải hỏi các huynh đệ đằng sau ta xem họ có đồng ý không đã.”
Dứt lời, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện vô số cường giả, số lượng lên tới hơn hàng trăm nghìn người, cường giả cấp bậc nào cũng có, ngay cả cường giả ở cấp bậc cảnh giới Thánh Giả cũng có.
Hiển nhiên những nền văn minh bậc thấp này biết bản thân không thể chống lại Cựu Thổ và mấy đại tiên vực vì vậy họ chọn cách liên thủ lại.
Không so được chất lượng, vậy thì so số lượng.
Lúc này, Thương Hồng Y đột nhiên vung tay áo lên.
Xoạt!
Ông lão cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì đầu của ông ta đã bay ra vạn trượng.
Một khoảng yên tĩnh.
Mấy trăm nghìn cường giả nhìn cơ thể của ông lão vẫn còn đang phun máu, ai nấy giống như bức tượng gỗ.
Thương Hồng Y nhìn mấy trăm nghìn cường giả đó, trong đó có một người đàn ông trung niên run giọng nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, bọn ta không phải là huynh đệ của lão ta…”
Dứt lời, mấy trăm nghìn người ồ ạt tản đi.
Thương Hồng Y phủi tay, sau đó cô ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Diệp Quân không để ý tới cô ta, mà nhìn sang bên cạnh. Ở bên phải cách đó vài trăm trượng, có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng đó. Sau lưng ông ta còn có hai mươi tên áo đen.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu với hắn, trong mắt có ý cười.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía bên trái, ở đó có một ông lão lưng gù chống gậy đang đứng đó, thoạt nhìn trông vô cùng già nua.
Những người còn dám ở lại đây tất nhiên đều không phải là người bình thường.
Thương Hồng Y đột nhiên cười nói: “Chư vị, nếu muốn bước vào tinh vực Tổ thì phải giải quyết vị kia trước đã.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Khuyết Chiến ở cách đó không xa.
Người giữ ấn!
Mấy người họ đồng loạt nhìn về phía Khuyết Chiến. Lúc này, Khuyết Chiến bỗng nhiên bước về phía trước một bước. Một bước này dẫm xuống, một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao trùm bốn phía.
Cảnh giới của tất cả bọn họ trực tiếp bị trấn áp!
Mà chính vào lúc này, sắc mặt Thương Hồng Y đột nhiên thay đổi, bởi vì có một thanh kiếm chém tới trước mặt cô ta mà không có một tiếng động nào.
Xoẹt!
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay ra ngoài.
Một cột máu tươi phun ra!
Cảnh tượng xảy ra quá bất ngờ khiến ai nấy đều kinh ngạc, sau đó bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Người xuất kiếm chính là Diệp Quân.
Cảnh giới của hắn không hề bị trấn áp.
Mọi người vừa lo sợ vừa nghi ngờ.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu kiếm ẩn thân, chiêu kiếm này hắn dung hợp với thuật ẩn thân của Tháp gia, có thể xuất ra mà không có một tiếng động nào, không ai có thể phát hiện ra. Lần đầu tiên hắn sử dụng thành công rồi, hiệu quả thực sự quá tốt, vượt qua dự đoán của hắn, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút vui mừng nào.
Bởi vì người phụ nữ này không phải là bản thể!
Lại là một phân thân khác.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu sẽ không giết ta đấy chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông có thể sống được ba đời thì làm sao ta có thể giết chết ông được chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha: “Cậu yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không ra tay. Ta không làm được mấy việc như ỷ lớn ăn hiếp nhỏ đâu.”
Diệp Quân nói: “Con người ông thật biết giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải cha ta và cô cô ta vẫn còn thì ông nói câu này, có lẽ còn khiến ta cảm động một chút.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không tức giận, cười đáp: “Thực ra làm đời thứ ba cũng rất tốt, lãng phí nhiều tâm tư như vậy để làm gì?”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta hỏi ông một việc, ông có thể thành thật trả lời ta được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu hỏi đi.”
Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Tổ là nền văn minh thủy tổ của vũ trụ có thể quan sát được này sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Nền văn minh thủy tổ này đến từ đâu?”
Lần này chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời.
Diệp Quân cười nói: “Điều mà ta muốn hỏi là, vũ trụ này rộng lớn vô tận, địa bàn cũng lớn như vậy, tại sao ông cứ đuổi theo để trị ta như âm hồn bất tán thế? Chẳng lẽ ngoài kia không có thiên tài, không có người trật tự nào nữa sao? Ông có thể đi trị người khác được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vấn đề này ta chỉ có thể trả lời cậu một nửa.”
Diệp Quân gật đầu: “Rửa tai lắng nghe.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Bởi vì cậu còn đáng sợ hơn cả cha cậu, cha cậu xây dựng thư viện chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa một chút, muốn chứng minh bản thân mình với cha của ông ấy. Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ thực sự muốn thành lập một trật tự, nhưng cậu thì khác, cậu là một người trật tự chân chính. Mặc dù cậu vẫn còn non nớt, nhưng tấm lòng của cậu rất lớn, lớn hơn cả ông nội của cậu, ai cũng không thể tưởng tượng được có một ngày toàn bộ vũ trụ đều kính ngưỡng cậu. Nếu tất cả con người trên toàn vũ trụ này đều kính ngưỡng cậu hơn nữa còn là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười: “Trường hợp đó, ngay cả ta cũng không dám nghĩ tới.”
Diệp Quân nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không muốn ta thống nhất toàn bộ vũ trụ, hay là không muốn trong toàn bộ vũ trụ này có một người bất khả chiến bại?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong vũ trụ, có thể có những người bất khả chiến bại giống như mấy người cô cô của cậu, nhưng không thể có người lấy tín ngưỡng làm nền móng để bất khả chiến bại. Vũ trụ rất đa dạng, thống nhất chính là thảm họa lớn, đặc biệt là với người còn không phải dựa vào thực lực của mình để thống nhất toàn bộ con người trong vũ trụ như cậu. Cậu đừng nói khuất phục vũ trụ của người khác, bởi cậu đến ngay cả bản thân cũng không khuất phục nổi, hơn nữa…”
Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Kiểu tư duy hiện tại của cậu vẫn chỉ là “người”. Chỉ biết đứng dưới góc độ của nhân loại mà nhìn nhận sự việc, vũ trụ. Nhưng cậu có biết, vũ trụ không chỉ có “người”, mà còn có rất nhiều sinh linh khác…”
“Không đúng!”
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Những vấn đề mà ông nói quả thực cũng là một loại vấn đề, nhưng ông không nói vào trọng tâm. Ông muốn ta rơi vào sự hoài nghi của bản thân, đánh tan đạo tâm của ta, lý do thực sự hẳn là, chủ nhân bút Đại Đạo ông đây bây giờ đang là người được lợi, những việc mà ta làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông, thân phận của ông tuyệt đối không đơn giản chỉ là chủ nhân bút Đại Đạo!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chương 2863: Cảm ơn
Trước giờ Diệp Quân luôn nghi ngờ chuyện chủ nhân Bút Đại Đạo cứ nhằm vào hắn.
Vô lý thật!
Mình không thù không oán với người ta, sao tên này lại như âm hồn bất tán nhằm vào mình nhỉ?
Vì chính nghĩa sao?
Không đúng.
Chủ nhân Bút Đại Đạo không phải là thánh, chắc chắn không làm điều đó vì cái gọi là công lý, hơn nữa Diệp Quân hắn không muốn hy sinh cho tất cả chúng sinh, hắn chỉ muốn thiết lập trật tự mà thôi, ngược lại sẽ có lợi cho tất cả chúng sinh. Hơn nữa, lúc đầu Tổ Đạo tế chúng sinh, người này không những không ngăn cản được mà còn giúp đỡ y.
Có thể thấy người này nhắm vào hắn không phải là cái gọi là chính nghĩa.
Không vì chính nghĩa, cũng không có thù, vậy thì chỉ có một lời giải thích.
Lợi ích!
Trật tự mà Diệp Quân muốn thiết lập sẽ tổn hại đến lợi ích của chủ nhân Bút Đại Đạo.
Nói cách khác chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn còn có một thân phận khác, một thân phận cuối cùng vượt qua nền văn minh hiện tại.
Mọi chuyện đều đã rõ.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng bật cười: “Cậu thông minh giống cha cậu vậy”.
Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim ở một bên: “Toại cô nương, tiếp theo để cô giải quyết đấy”.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Trước tiên hợp tác đi vào tinh vực Tổ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn sang phải, thời không nơi đó bỗng nứt ra, sau đó Thương Hồng Y chậm rãi bước ra.
Cô ta vừa bước ra, ánh mắt sắc như kiếm nhìn sang Diệp Quân.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Đã từng nói với ngươi rồi, đừng khinh địch mà ngươi lại không nghe, bây giờ chịu thiệt rồi nhỉ?”
Thương Hồng Y thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Khuyết Chiến ở đằng xa: “Muốn đi vào tinh vực Tổ thì phải hợp tác giải quyết người này”.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khuyết Chiến.
Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, hàng tỷ đại đạo lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát cô ta đã phá được sức mạnh bí ẩn của Khuyết Chiến, khôi phục cảnh giới của mình.
Ở một bên khác, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của người đeo mặt nạ hơi xoay chuyển, một dấu ấn xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, dấu ấn hơi rung lên, tu vi của ông ta lập tức được khôi phục.
Ông lão mặc đồ xám tay cầm gậy nện nhẹ xuống đất, tu vi của ông ta cũng hồi phục.
Chỉ có Toại Cổ Kim không có động tác gì.
Thương Hồng Y nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tu vi của ta có hồi phục hay không cũng vô dụng”.
Diệp Quân đi đến cạnh cô ta, mỉm cười nói: “Ta bảo vệ cô”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.
Thương Hồng Y nói: “Vậy thì bắt đầu đi”.
Nói rồi cô ta bỗng lật tay phải với Khuyết Chiến, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành chữ “Đạo” lao thẳng đến chỗ Khuyết Chiến.
Đòn tấn công này cực kỳ đáng sợ, cả tinh hà bị hất tung lên.
Gần như cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ ở đằng xa cũng biến mất khỏi đó, tốc độ nhanh đến mức kéo từng tàn ảnh chồng chéo nhau lên, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, thời không đều bị xé nát như một tờ giấy.
Ông lão đồ xám cầm gậy gõ nhẹ vào Khuyết Chiến, lúc này khu vực chỗ Khuyết Chiến đột nhiên bốc cháy, chỉ trong tích tắc Khuyết Chiến bị nhấn chìm trong biển lửa.
Đúng lúc này, một tia sáng đồng bỗng phun ra đằng xa, một luồng sức mạnh bá đạo xẹt qua, chữ “Đạo” trên đầu ông ta vỡ tan, sau đó những ngọn lửa hừng hực xung quanh người ông ta lập tức bị dập tắt rồi biến mất không dấu vết, một tàn ảnh liên tục lùi về sau đến tận mấy chục vạn trượng mới dừng lại, chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
Sức mạnh đó không hề dừng lại mà thoáng chốc đã lan đến trước mặt Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Diệp Quân đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, vung tay áo lên, một tia kiếm ý phun ra như thủy triều chặn hết toàn bộ sức mạnh còn lại.
Mọi người đều nhìn về phía xa, Khuyết Chiến tay cầm cây thương dài màu cổ đồng như một chiến thần.
Thương Hồng Y híp mắt, tay phải dần siết chặt, lúc sắp ra tay lần nữa thì Diệp Quân bỗng nói: “Để ta nói chuyện với ông ta”.
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nói chuyện gì? Lãng phí thời gian thôi”.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Cô còn lải nhải với ta, ta gọi ông nội đánh chết cô đấy”.
Thương Hồng Y nổi giận: “Ta sợ ông nội ngươi à? Nực cười!”
Nói rồi cô ta định ra tay, chủ nhân Bút Đại Đạo ở một bên nói: “Nói, nói đi, cô để hắn nói chuyện đi”.
Thương Hồng Y tức đến mức ngực phập phồng.
Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim biết hắn có ý gì, im lặng một hồi rồi nhận lấy kiếm Thanh Huyên.
Bây giờ cô ta không có tu vi, có kiếm Thanh Huyên trong tay mới có khả năng tự bảo vệ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Khuyết Chiến, Khuyết Chiến không ra tay với hắn mà chỉ nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Khuyết Chiến nói: “Ngươi cũng muốn vào trong?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Khuyết Chiến nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ông biết đấy, ông không ngăn được họ”.
Khuyết Chiến nói: “Trách nhiệm của ta là bảo vệ thần ấn chủ chung”.
Diệp Quân nói: “Phải, trách nhiệm của ông là bảo vệ thần ấn chủ chung chứ không phải là tinh vực Tổ”.
Khuyết Chiến không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nền văn minh Tổ đã biến mất rồi, lẽ nào ông không muốn biết tại sao nó lại biến mất sao?”
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Có đôi lúc sự thật lại rất tàn khốc, không biết vẫn tốt hơn”.
Diệp Quân cười nói: “Ông đã khôi phục vài ký ức rồi, đúng chứ?”
Khuyết Chiến gật đầu: “Khôi phục rất nhiều rồi, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện”.
Diệp Quân nói: “Ông không để bọn ta vào là vì tốt cho bọn ta?”
Khuyết Chiến lại gật đầu.
Diệp Quân chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo đó: “Ông đánh lại ông ta không?”
Khuyết Chiến nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lắc đầu: “Ta không thể đánh thắng được hai người trong số các ngươi, ông ta là một trong đó”.
Diệp Quân cười nói: “Còn một người nữa lẽ nào là ta sao?”
Khuyết Chiến nói: “Mặt ngươi dày thật đấy”.
Diệp Quân bật cười.
Chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể xem lãnh vực của Khuyết Chiến là không khí.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Khuyết Chiến, đi thôi! Đi qua những ngày tháng ông từng nghĩ”.
Khuyết Chiến lắc đầu: “Ta có trách nhiệm của ta… nhưng ta sẽ không ngăn cản các ngươi vào trong, ai trở thành chủ chung của vũ trụ, ta sẽ trung thành với người đó”.
Lúc nói câu này, ông ta đã rút khỏi lãnh vực, tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Khuyết Chiến bỗng nói: “Ngươi vào trước”.
Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Khuyết Chiến: “Tại sao?”
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Ngươi không muốn ta chết, ta phải cảm ơn ngươi”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó quay người lại nhìn Toại Cổ Kim: “Chúng ta vào trước thôi”.
Toại Cổ Kim đi đến cạnh hắn, Diệp Quân chắp tay lại với Khuyết Chiến: “Cảm ơn”.
Chương 2864: Ngu ngốc
Nói xong họ đi về phía giọt nước.
Hai người đi đến gần giọt nước đó, nhìn ở khoảng cách gần, giọt nước đó trong suốt thật, không có gì đặc biệt cả, chỉ là một giọt nước mà thôi.
Nhưng không ai ngờ được rằng trong một giọt nước cực kỳ bình thường thế này lại có một nền văn minh vô cùng đáng sợ.
Nền văn minh Tổ.
Diệp Quân quay sang nhìn Khuyết Chiến: “Khuyết Chiến, làm sao mới có thể vào trong?”
Khuyết Chiến nói: “Tiến lên thêm một bước nữa là được”.
Diệp Quân kéo Toại Cổ Kim tiến lên một bước, sau đó hai người biến mất khỏi đó.
Khi xuất hiện lại lần nữa, Diệp Quân và Toại Cổ Kim đã đến một tinh không, tinh không này vô cùng rộng lớn, cách trước mặt họ mấy vạn trượng có một đại điện cực kỳ uy nghiêm, đại điện đó trải dài trong tinh không, rộng không thấy đáy.
Diệp Quân khẽ nói: “Đây chính là thần điện chủ chung?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Không ngờ lại đến đây nhanh như thế”.
Toại Cổ Kim quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi không muốn đến đây sớm một chút à?”
Diệp Quân gật đầu.
Toại Cổ Kim hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân mỉm cười không nói gì.
Lúc này, mấy người Thương Hồng Y cũng từ phía sau đi tới, chủ nhân Bút Đại Đạo cũng có mặt, ông ta nhìn thần điện chủ chung, nở một nụ cười kỳ lạ.
Diệp Quân nói: “Vẫn chưa đến đủ nhỉ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Sao tên nhóc cậu lại gấp gáp muốn quyết chiến thế hả?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta ngả bài đi, các ngươi trước hay là bọn ta trước?”
Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Nếu đã thế thì bọn ta trước vậy”.
Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, một tia sáng chậm rãi bay lên từ trong lòng bàn tay, sau khi vầng sáng chạm tới bầu trời lập tức mở rộng ra gấp mấy vạn lần, một vầng sáng cực lớn treo lơ lửng trên tinh không, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ nó.
Người dẫn đầu là Khưu Nguyên của nền văn minh Cựu Thổ và Lý Thần của nền văn minh Vĩnh Sinh, phía sau họ là một vạn chín ngàn cường giả đỉnh cấp.
Thấp nhất trong đó đều là cảnh giới Đế Chủ, mà cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ lại có một trăm linh chín người, cảnh giới Vực Chủ cũng có mười hai người.
Toàn là người xuất sắc.
Dưới chân họ đều có một vòng sáng màu vàng, được vòng sáng màu vàng hỗ trợ, khí tức của họ liên tục mạnh hơn.
Thần trận Cựu Thổ!
Đây là một địa trận do ba nền văn minh lớn hợp tác nghiên cứu tạo ra, một khi trận pháp này được khởi động thì có thể cưỡng ép tăng một cảnh giới của người trong trận pháp.
Không chỉ vậy, có thể nhìn thấy Cựu Thổ ở phía xa từ đằng sau, lúc này vũ khí đại sát nền văn minh siêu cấp của ba nền văn minh lớn Cựu Thổ đã sẵn sàng, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, trong nền văn minh Toại Minh, ba cây thần đã bao phủ toàn bộ Cựu Thổ, chúng tản ra khí tức mạnh mẽ đi vào đây theo trận pháp ánh sáng thời không, không ngừng gia tăng sức mạnh của các cường giả ở trong này. Được thần trận Cựu Thổ và ba cây thần hỗ trợ, sức chiến đấu của những cường giả ở đó lại đã được tăng lên rất nhiều, có thể nói nếu bây giờ bất kỳ ai trong số họ được đặt bên ngoài thì đều là những tồn tại bất khả chiến bại với cùng cấp bậc.
Trong khu vực nền văn minh Vĩnh Sinh, từng chùm sáng xanh pha lê bí ẩn bay lên trời, chỉ trong thoáng chốc đã đến trước thần điện chủ chung, trong mỗi chùm sáng xanh pha lê có một cường giả mặc cơ giáp cấp vực chủ, có hơn hàng ngàn cơ giáp, hơn nữa những cơ giáp này được trang bị với tinh thể Vĩnh Động của nền văn minh Vĩnh Sinh.
Nền văn minh Vĩnh Sinh có thể gọi là lấy hết “vốn” của mình ra rồi.
“Vốn” của nền văn minh Cựu Thổ là một cuốn sách cổ màu đen.
Sách Cựu Thần.
Bên trong chứa pháp tắc Cựu Thần của thủy tổ nền văn minh của nền văn minh Cựu Thổ, khi nó xuất hiện, đám người Thương Hồng Y đã bị ép áp chế xuống một cảnh giới.
Thấy Đạo áp chế một cảnh giới.
Khi ba nền văn minh lớn hợp tác, trong Bỉ Ngạn Thánh Mẫu của nền văn minh Toại Minh cũng chứa đựng pháp tắc này, nó được mượn từ trong sách Cựu Thần, nhưng kém xa sách Cựu Thần.
Trừ khi đạo của ngươi cao hơn Cựu Thần, nếu không ngươi nhìn thấy sách này thì đạo sẽ bị áp chế xuống một cảnh giới.
Tất cả những người xuất sắc của ba nền văn minh lớn đều lấy hết át chủ bài của mình ra.
Vẫn chưa kết thúc, vực chủ của bốn tiên vực lớn cũng dẫn theo cường giả của họ xuất hiện ở đó, vì là quan hệ liên minh nên các cường giả mà họ dẫn theo cũng có được thần trận Cựu Thổ và ba cây thần lớn của nền văn minh Toại Minh.
Với hiện tại, trận pháp này đã nghiền ép được bên Thương Hồng Y.
Thương Hồng Y chỉ bật cười: “Lợi hại, ngươi thế mà lại thuyết phục được hai nền văn minh còn lại, phải nói là ngươi có bản lĩnh…”
Nói đến đây cô ta đổi chủ đề, cười nói: “Bên ta cũng có ba trợ thủ, khá quen với các ngươi”.
Vừa dứt lời, thời không cách đó không xa phía sau cô ta bỗng nứt ra, hai nam một nữ chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy ba người đó, sắc mặt của rất nhiều cường giả của ba nền văn minh lớn bỗng thay đổi, ba người này đều là Văn Minh Chủ của ba nền văn minh lớn ngày nay.
Chẳng phải họ đã biến mất nhiều năm rồi sao?
Sau khi ba người xuất hiện, từng luồng khí tức đáng sợ lan ra xung quanh, trấn áp mọi thứ.
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân chằm chằm, cười khẩy: “Ngươi có biết tại sao suốt thời gian qua ta không có hành động gì không? Bởi vì các Văn Minh Chủ của ba nền văn minh lớn đã hợp tác với ta để cách chức ta? Ngươi thật ngu ngốc, khiến ta cảm thấy buồn cười, ngươi lại uy hiếp ta là ngươi sẽ gọi ông nội ngươi nữa, đúng là ngu ngốc, ngươi nghĩ ông nội ngươi có thể đánh bại ba cường giả cảnh giới Văn Minh Chủ sao?”
Chương 2865: Số hai thượng vị
Lời của Thương Hồng Y khiến chủ nhân bút đại đạo nhíu mày, hỏi lại: “Ngươi bớt lắm lời đi được không?"
Mà Thương Hồng Y thì vẫn kiêng kỵ ông ta nên chỉ hừ một tiếng chứ không dám mạnh miệng. Cô ta liếc sang Diệp Quân, đang định mở miệng thì nhận ra điều gì mà biến sắc, quay phắt sang Toại Cổ Kim: “Sao có thể…”
Sao lại thế được?!
Ánh mắt Thương Hồng Y dần trở nên khó tin.
Sự xuất hiện của những người đứng đầu ba nền văn minh Cựu Thổ khiến Diệp Quân sầm mặt, nhưng sau đó cũng ngạc nhiên không kém gì Thương Hồng Y.
Bởi vì Khưu Nguyên, Lý Thần và những trưởng lão nòng cốt khác không tỏ vẻ gì khi nhìn thấy ba người kia, giống như đã biết trước từ sớm.
Diệp Quân cũng nhìn Toại Cổ Kim, nửa khiếp sợ nửa bất ngờ, sau đó hiểu ra.
Khi cả hai nói chuyện về ba người này, Toại Cổ Kim đã nói họ rất lâu rồi không xuất hiện.
Mà trên đời này làm gì có tay nào làm phó mà không muốn thăng chức đâu?
Có thể thấy Toại Cổ Kim đã thành công thuyết phục được người đứng thứ hai trong ba nền văn minh.
Nòng cốt của ba nền văn minh không phải là người đứng đầu mà là thủy tổ của văn minh, cái sau không thể thay thế, cái trước thì có thể.
Những cường giả đi theo họ đều do một tay họ cất nhắc bồi dưỡng, không cần nói cũng biết nghe theo ai.
Ai cho quyền lợi, ta theo người đó.
Toại Cổ Kim thản nhìn đáp lại ánh mắt của Thương Hồng Y.
Sắc mặt Thương Hồng Y trở nên khó coi. Cứ tưởng một chiêu này của mình đã có thể giải quyết triệt để, nào ngờ người này lại kêu gọi cấp dưới đầu hàng.
Một khi thuộc hạ không phục chủ thì ba người kia chẳng khác gì ba con bù nhìn.
Mà bọn họ cũng nhận ra điều này. Người đứng đầu Cựu Thổ chậm rãi bước ra, nói với Khưu Nguyên: “Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã to gan đến thế này à?"
Vả thả ra uy áp đáng sợ.
Khưu Nguyên không nao núng đi tới, dùng khí tức cảnh giới Vực Chủ ngăn cản lại, không hề khách khí mà đáp.
"Loại người mấy chục ngàn năm không quan tâm đến văn minh Cựu Thổ thì làm sao xứng đáng dẫn dắt chúng ta?"
Đối phương nheo mắt: “Tự tìm chết”.
Ông ta bất ngờ tung cú đấm, quyền mang như con rồng hung hãn ập về phía Khưu Nguyên, quét sạch hết thảy trên đường đi.
Rõ ràng là muốn giết chết Khưu Nguyên để giành lại quyền khống chế.
Khưu Nguyên hiểu rõ đồng thời cũng không sợ vì đã có thần thận Cựu Thổ và thần thụ của ba văn minh hỗ trợ cho. Ông ta giẫm mạnh chân phải, lao tới như một viên đạn đại bác tông thẳng vào người đứng đầu Cựu Thổ, làm quyền mang vỡ nát. Đối phương cũng vung tay đánh ra.
Uỳnh!
Quyền mang bùng nổ.
Hai bên thối lui.
Khưu Nguyên phấn khích vô cùng khi nhận ra người kia đã không làm gì được ông ta.
Trước đó vẫn còn có tí lo lắng, bởi nếu đánh không lại thì đúng là vạn kiếp bất phục.
Trong thế giới võ giả thì nói chuyện bằng sức mạnh, mà giờ đây ông ta đã chứng minh với mọi người rằng mình không hề thua kém người đứng đầu Cựu Thổ.
Đã có thể quanh minh chính đại mà thâu tóm toàn bộ văn minh Cựu Thổ rồi!
Ngược lại, người bên kia kém sắc hẳn khi nhận ra Khưu Nguyên đã đạt đến trình độ này, cũng nhận ra bản thân đã không còn quyền lực gì ở Cựu Thổ nữa.
Như nghĩ đến điều gì, ông ta cười nhạt nói với Toại Cổ Kim: “Đúng là cao tay, Toại các chủ”.
Hai người đứng đầu còn lại cũng nhìn theo, không hiểu vì sao Toại Cổ Kim lại kêu gọi thuộc hạ của họ đầu hàng được.
Cô ta làm cách nào?
Toại Cổ Kim xem cả ba như không khí, nói với Thương Hồng Y: “Ngươi hẳn là vẫn còn giấu chiêu”.
Thương Hồng Y cười: “Ngươi đúng là tinh mắt, nhưng...”
Một tia kiếm quang bay tới làm cô ta biến sắc.
Thương Hồng Y vung tay gọi một lá chắn vô hình xuất hiện.
Uỳnh!
Nhưng vẫn lui lại mấy trăm trượng.
Những người khác nhìn về phía người vừa ra tay.
Là Diệp Quân.
Một chiêu này của hắn lại còn im lặng không một tiếng động, đến cả cảnh giới Vực Chủ còn khó phát hiện thì nói gì đến Bất Hủ Đế Chủ, làm ai cũng hoảng sợ không thôi.
Thương Hồng Y quắc mắt: “Ngươi muốn...”
Tia kiếm quang thứ hai bổ tới.
Thương Hồng Y vừa giận vừa sợ trước đường kiếm này. Cô ta không tài nào bắt được nó, chỉ có thể dựa vào bản năng để chắp vá.
Cô ta siết tay, gọi đại đạo ngưng tụ trong cơ thể.
Rầm!
Kiếm quang kia bổ vào cổ họng khiến cô ta bay đi trăm trượng. Đưa tay lên chạm vào cổ, chỉ thấy đã có một vết chém đang rỉ máu.
Thương Hồng Y lập tức tỏ ra nghiêm túc. Sức mạnh của Diệp Quân đã hơn lúc trước rất nhiều, không còn là con kiến trong mắt cô ta nữa.
Diệp Quân: “Thử vài chiêu không? Sau hôm nay e là cô chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Thương Hồng Y vừa mở miệng thì nghe một giọng nói vang lên phía sau: “Để ta”.
Cuối cùng, sau khi Diệp Quân đảm bảo không nói nhảm nữa, Toại Cổ Kim mới không tiếp tục đòi xuống.
Cô ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó.
Trong đường hầm thời không, hai người yên lặng một hồi lâu, Diệp Quân dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng: “Toại cô nương, cô nói thử xem bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì?”
Toại Cổ Kim không trả lời.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này ông ta quá yên lặng, yên lặng đến bất thường.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía cuối đường hầm thời không, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Từ lần trước sau khi thân phân của Thương Hồng Y bị chém chết, Thương Hồng Y và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào, bọn họ giống như là đã chết chung vậy.
Toại Cổ Kim vẫn yên lặng.
Hai tay Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của Toại Cổ Kim, cơ thể mềm mại của Toại Cổ Kim khẽ run lên, ánh mắt cô ta dần dần trở lên lạnh lẽo. Hàn ý đó dường như có thể đóng băng cả đường hầm thời không ở xung quanh.
Bất ngờ là cô ta không hề làm ra hành động gì quá khích, chỉ vô cùng bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại lỗ mãng như vậy?”
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta tiếp xúc hòa hợp như vậy. Dù sao tiếp theo đây phải đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết người này, vô cùng thần bí, ông ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ vượt xa những gì mà chúng ta tưởng tượng.
Toại Cổ Kim không nói gì.
Toại Cổ Kim ngẩng đầu lên nhìn tinh không sâu thẳm: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta cũng có kế hoạch khác.”
Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lần xuyên thời không này hơi lâu, phải mất hơn mười ngày. Khoảng thời gian này, bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực.
Hôm nay, hai người đã đến một khoảng tinh hà vắng vẻ.
Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh, xung quanh là một khoảng tĩnh lặng, lạnh giá.
Toại Cổ Kim nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, cô ta đi về phía trước.
Diệp Quân đi bên cạnh cô ta.
Ở phía cuối tầm mắt của hai người, có một người đàn ông đang đứng ở đó. Trong tay người đàn ông đang cầm một cây thương đồng, giống như chiến thần.
Khuyết Chiến!
Sau lưng ông ta có một giọt nước đang lơ lửng trên không trung.
Diệp Quân nhìn giọt nước đó, có phần tò mò: “Tinh vực Tổ thực sự ở trong giọt nước đó sao?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân kinh ngạc: “Làm thế nào mà làm được như vậy chứ?”
Sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đây thực sự chỉ là một giọt nước bình thường.
Toại Cổ Kim đáp: “Vũ trụ rộng lớn, không thiếu những điều kì lạ.”
Diệp Quân không nói gì, hắn biết giọt nước này là đại diện cho một nền văn minh cao cấp hoàn toàn mới, vượt xa nền văn minh cao cấp mà hắn biết.
Giống như người nguyên thủy nhìn thấy phi thuyền vậy.
Không hề khoa trương một chút nào.
Hắn liếc nhìn xung quanh, xung quanh nhìn qua thì im lặng như tờ, nhưng thực ra lại ẩn chứa không biết bao nhiêu khí tức không rõ ràng.
Trong vũ trụ mênh mông, hễ là những người có chút thực lực thì đều sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Diệp Quân nhìn Khuyết Chiến, hắn biết hôm nay phải đánh một trận chiến ác liệt rồi.
“Ha ha!”
Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong tinh không.
Giọng nói vừa dứt thì một người đàn ông dẫn theo một người phụ nữ chậm rãi đi tới.
Người tới chính là chủ nhân bút Đại Đạo, mà người phụ nữ đi bên cạnh ông ta chính là Thương Hồng Y.
Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại trên người Diệp Quân, cười nói: “Tiểu tử, lại gặp nhau rồi.”
Diệp Quân cũng cười đáp: “Nhanh như vậy mà ông đã xuất hiện rồi, ta có phần không quen đấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Theo những gì ta nghĩ, thì ông hẳn là sẽ vào thời khắc then chốt mà đâm ta một đao, giết ta một cách bất ngờ.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười lớn: “Trong lòng cậu, ta xấu xa đến như vậy sao?”
Diệp Quân đáp: “Thực ra cũng không tệ, bỏ qua thân phận cuộc chiến tranh giành Đại Đạo của chúng ta thì ông thực ra rất tốt, thật đó.”
Nụ cười trên mặt chủ nhân bút Đại Đạo dần biến mất: “Cậu nói như vậy, khiến ta không quen.”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, cái Diệp Quân ta tranh giành, người khác tất nhiên cũng sẽ tranh giành. Không thể nói người khác tới tranh là người xấu mà ta lại là người tốt được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái lên: “Có hiểu biết.”
Diệp Quân cười nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không không, ta là người chơi cờ, đâu có chuyện người chơi cờ tự mình lên trận chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh Diệp Quân, cười hỏi: “Đây là trợ thủ mới của cậu à?”
Diệp Quân đáp: “Ta và Toại cô nương là quan hệ hợp tác.”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, không nói thêm nữa.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Dưới cảnh giới Vực Chủ, lui.”
Trực tiếp xóa sạch!
Hành động này của Toại Cổ Kim lập tức đã gây ra sự bất mãn của vô số nền văn minh và các thế lực trong bóng tối.
Một ông lão xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, vẻ mặt không có ý tốt: “Cô nương, nền văn minh Tổ không phải là nền văn minh Tổ của các người, mà là nền văn minh Tổ của tất cả mọi người.”
Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta, không nói gì.
“Há há!”
Thương Hồng Y bật cười, cô ta nhìn ông lão. Mặc dù đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi: “Lão già, cô ta bảo các người lui xuống là đang cứu các người đó. Ông cũng không xem thử xem đang ở tình cảnh gì? Một đám người như kiến hôi các ông mà cũng dám đến đây đùa giỡn, nghĩ kiểu gì vậy chứ?”
Chương 2862: Kinh ngạc
Ông lão đó thốt lên giận dữ: “Nghĩ kiểu gì vậy? Các người đều là nền văn minh cao cấp, còn bọn ta là nền văn minh bậc thấp, con đường đi lên đều bị các người chặn lại, bây giờ không dễ dàng gì mới xuất hiện một cơ hội ngàn năm có một, các người lại muốn ngăn bọn ta lại để độc chiếm cho riêng mình… Các người có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?”
Thương Hồng Y khẽ nheo mắt lại, sát tâm đã động.
Nhưng ông lão lại không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: “Muốn giết ta sao? Vậy cô phải hỏi các huynh đệ đằng sau ta xem họ có đồng ý không đã.”
Dứt lời, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện vô số cường giả, số lượng lên tới hơn hàng trăm nghìn người, cường giả cấp bậc nào cũng có, ngay cả cường giả ở cấp bậc cảnh giới Thánh Giả cũng có.
Hiển nhiên những nền văn minh bậc thấp này biết bản thân không thể chống lại Cựu Thổ và mấy đại tiên vực vì vậy họ chọn cách liên thủ lại.
Không so được chất lượng, vậy thì so số lượng.
Lúc này, Thương Hồng Y đột nhiên vung tay áo lên.
Xoạt!
Ông lão cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì đầu của ông ta đã bay ra vạn trượng.
Một khoảng yên tĩnh.
Mấy trăm nghìn cường giả nhìn cơ thể của ông lão vẫn còn đang phun máu, ai nấy giống như bức tượng gỗ.
Thương Hồng Y nhìn mấy trăm nghìn cường giả đó, trong đó có một người đàn ông trung niên run giọng nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, bọn ta không phải là huynh đệ của lão ta…”
Dứt lời, mấy trăm nghìn người ồ ạt tản đi.
Thương Hồng Y phủi tay, sau đó cô ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Diệp Quân không để ý tới cô ta, mà nhìn sang bên cạnh. Ở bên phải cách đó vài trăm trượng, có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng đó. Sau lưng ông ta còn có hai mươi tên áo đen.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu với hắn, trong mắt có ý cười.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía bên trái, ở đó có một ông lão lưng gù chống gậy đang đứng đó, thoạt nhìn trông vô cùng già nua.
Những người còn dám ở lại đây tất nhiên đều không phải là người bình thường.
Thương Hồng Y đột nhiên cười nói: “Chư vị, nếu muốn bước vào tinh vực Tổ thì phải giải quyết vị kia trước đã.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Khuyết Chiến ở cách đó không xa.
Người giữ ấn!
Mấy người họ đồng loạt nhìn về phía Khuyết Chiến. Lúc này, Khuyết Chiến bỗng nhiên bước về phía trước một bước. Một bước này dẫm xuống, một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao trùm bốn phía.
Cảnh giới của tất cả bọn họ trực tiếp bị trấn áp!
Mà chính vào lúc này, sắc mặt Thương Hồng Y đột nhiên thay đổi, bởi vì có một thanh kiếm chém tới trước mặt cô ta mà không có một tiếng động nào.
Xoẹt!
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay ra ngoài.
Một cột máu tươi phun ra!
Cảnh tượng xảy ra quá bất ngờ khiến ai nấy đều kinh ngạc, sau đó bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Người xuất kiếm chính là Diệp Quân.
Cảnh giới của hắn không hề bị trấn áp.
Mọi người vừa lo sợ vừa nghi ngờ.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu kiếm ẩn thân, chiêu kiếm này hắn dung hợp với thuật ẩn thân của Tháp gia, có thể xuất ra mà không có một tiếng động nào, không ai có thể phát hiện ra. Lần đầu tiên hắn sử dụng thành công rồi, hiệu quả thực sự quá tốt, vượt qua dự đoán của hắn, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút vui mừng nào.
Bởi vì người phụ nữ này không phải là bản thể!
Lại là một phân thân khác.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu sẽ không giết ta đấy chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông có thể sống được ba đời thì làm sao ta có thể giết chết ông được chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha: “Cậu yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không ra tay. Ta không làm được mấy việc như ỷ lớn ăn hiếp nhỏ đâu.”
Diệp Quân nói: “Con người ông thật biết giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải cha ta và cô cô ta vẫn còn thì ông nói câu này, có lẽ còn khiến ta cảm động một chút.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không tức giận, cười đáp: “Thực ra làm đời thứ ba cũng rất tốt, lãng phí nhiều tâm tư như vậy để làm gì?”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta hỏi ông một việc, ông có thể thành thật trả lời ta được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu hỏi đi.”
Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Tổ là nền văn minh thủy tổ của vũ trụ có thể quan sát được này sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Nền văn minh thủy tổ này đến từ đâu?”
Lần này chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời.
Diệp Quân cười nói: “Điều mà ta muốn hỏi là, vũ trụ này rộng lớn vô tận, địa bàn cũng lớn như vậy, tại sao ông cứ đuổi theo để trị ta như âm hồn bất tán thế? Chẳng lẽ ngoài kia không có thiên tài, không có người trật tự nào nữa sao? Ông có thể đi trị người khác được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vấn đề này ta chỉ có thể trả lời cậu một nửa.”
Diệp Quân gật đầu: “Rửa tai lắng nghe.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Bởi vì cậu còn đáng sợ hơn cả cha cậu, cha cậu xây dựng thư viện chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa một chút, muốn chứng minh bản thân mình với cha của ông ấy. Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ thực sự muốn thành lập một trật tự, nhưng cậu thì khác, cậu là một người trật tự chân chính. Mặc dù cậu vẫn còn non nớt, nhưng tấm lòng của cậu rất lớn, lớn hơn cả ông nội của cậu, ai cũng không thể tưởng tượng được có một ngày toàn bộ vũ trụ đều kính ngưỡng cậu. Nếu tất cả con người trên toàn vũ trụ này đều kính ngưỡng cậu hơn nữa còn là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười: “Trường hợp đó, ngay cả ta cũng không dám nghĩ tới.”
Diệp Quân nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không muốn ta thống nhất toàn bộ vũ trụ, hay là không muốn trong toàn bộ vũ trụ này có một người bất khả chiến bại?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong vũ trụ, có thể có những người bất khả chiến bại giống như mấy người cô cô của cậu, nhưng không thể có người lấy tín ngưỡng làm nền móng để bất khả chiến bại. Vũ trụ rất đa dạng, thống nhất chính là thảm họa lớn, đặc biệt là với người còn không phải dựa vào thực lực của mình để thống nhất toàn bộ con người trong vũ trụ như cậu. Cậu đừng nói khuất phục vũ trụ của người khác, bởi cậu đến ngay cả bản thân cũng không khuất phục nổi, hơn nữa…”
Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Kiểu tư duy hiện tại của cậu vẫn chỉ là “người”. Chỉ biết đứng dưới góc độ của nhân loại mà nhìn nhận sự việc, vũ trụ. Nhưng cậu có biết, vũ trụ không chỉ có “người”, mà còn có rất nhiều sinh linh khác…”
“Không đúng!”
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Những vấn đề mà ông nói quả thực cũng là một loại vấn đề, nhưng ông không nói vào trọng tâm. Ông muốn ta rơi vào sự hoài nghi của bản thân, đánh tan đạo tâm của ta, lý do thực sự hẳn là, chủ nhân bút Đại Đạo ông đây bây giờ đang là người được lợi, những việc mà ta làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông, thân phận của ông tuyệt đối không đơn giản chỉ là chủ nhân bút Đại Đạo!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chương 2863: Cảm ơn
Trước giờ Diệp Quân luôn nghi ngờ chuyện chủ nhân Bút Đại Đạo cứ nhằm vào hắn.
Vô lý thật!
Mình không thù không oán với người ta, sao tên này lại như âm hồn bất tán nhằm vào mình nhỉ?
Vì chính nghĩa sao?
Không đúng.
Chủ nhân Bút Đại Đạo không phải là thánh, chắc chắn không làm điều đó vì cái gọi là công lý, hơn nữa Diệp Quân hắn không muốn hy sinh cho tất cả chúng sinh, hắn chỉ muốn thiết lập trật tự mà thôi, ngược lại sẽ có lợi cho tất cả chúng sinh. Hơn nữa, lúc đầu Tổ Đạo tế chúng sinh, người này không những không ngăn cản được mà còn giúp đỡ y.
Có thể thấy người này nhắm vào hắn không phải là cái gọi là chính nghĩa.
Không vì chính nghĩa, cũng không có thù, vậy thì chỉ có một lời giải thích.
Lợi ích!
Trật tự mà Diệp Quân muốn thiết lập sẽ tổn hại đến lợi ích của chủ nhân Bút Đại Đạo.
Nói cách khác chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn còn có một thân phận khác, một thân phận cuối cùng vượt qua nền văn minh hiện tại.
Mọi chuyện đều đã rõ.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng bật cười: “Cậu thông minh giống cha cậu vậy”.
Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim ở một bên: “Toại cô nương, tiếp theo để cô giải quyết đấy”.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Trước tiên hợp tác đi vào tinh vực Tổ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn sang phải, thời không nơi đó bỗng nứt ra, sau đó Thương Hồng Y chậm rãi bước ra.
Cô ta vừa bước ra, ánh mắt sắc như kiếm nhìn sang Diệp Quân.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Đã từng nói với ngươi rồi, đừng khinh địch mà ngươi lại không nghe, bây giờ chịu thiệt rồi nhỉ?”
Thương Hồng Y thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Khuyết Chiến ở đằng xa: “Muốn đi vào tinh vực Tổ thì phải hợp tác giải quyết người này”.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khuyết Chiến.
Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, hàng tỷ đại đạo lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát cô ta đã phá được sức mạnh bí ẩn của Khuyết Chiến, khôi phục cảnh giới của mình.
Ở một bên khác, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của người đeo mặt nạ hơi xoay chuyển, một dấu ấn xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, dấu ấn hơi rung lên, tu vi của ông ta lập tức được khôi phục.
Ông lão mặc đồ xám tay cầm gậy nện nhẹ xuống đất, tu vi của ông ta cũng hồi phục.
Chỉ có Toại Cổ Kim không có động tác gì.
Thương Hồng Y nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tu vi của ta có hồi phục hay không cũng vô dụng”.
Diệp Quân đi đến cạnh cô ta, mỉm cười nói: “Ta bảo vệ cô”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.
Thương Hồng Y nói: “Vậy thì bắt đầu đi”.
Nói rồi cô ta bỗng lật tay phải với Khuyết Chiến, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành chữ “Đạo” lao thẳng đến chỗ Khuyết Chiến.
Đòn tấn công này cực kỳ đáng sợ, cả tinh hà bị hất tung lên.
Gần như cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ ở đằng xa cũng biến mất khỏi đó, tốc độ nhanh đến mức kéo từng tàn ảnh chồng chéo nhau lên, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, thời không đều bị xé nát như một tờ giấy.
Ông lão đồ xám cầm gậy gõ nhẹ vào Khuyết Chiến, lúc này khu vực chỗ Khuyết Chiến đột nhiên bốc cháy, chỉ trong tích tắc Khuyết Chiến bị nhấn chìm trong biển lửa.
Đúng lúc này, một tia sáng đồng bỗng phun ra đằng xa, một luồng sức mạnh bá đạo xẹt qua, chữ “Đạo” trên đầu ông ta vỡ tan, sau đó những ngọn lửa hừng hực xung quanh người ông ta lập tức bị dập tắt rồi biến mất không dấu vết, một tàn ảnh liên tục lùi về sau đến tận mấy chục vạn trượng mới dừng lại, chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
Sức mạnh đó không hề dừng lại mà thoáng chốc đã lan đến trước mặt Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Diệp Quân đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, vung tay áo lên, một tia kiếm ý phun ra như thủy triều chặn hết toàn bộ sức mạnh còn lại.
Mọi người đều nhìn về phía xa, Khuyết Chiến tay cầm cây thương dài màu cổ đồng như một chiến thần.
Thương Hồng Y híp mắt, tay phải dần siết chặt, lúc sắp ra tay lần nữa thì Diệp Quân bỗng nói: “Để ta nói chuyện với ông ta”.
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nói chuyện gì? Lãng phí thời gian thôi”.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Cô còn lải nhải với ta, ta gọi ông nội đánh chết cô đấy”.
Thương Hồng Y nổi giận: “Ta sợ ông nội ngươi à? Nực cười!”
Nói rồi cô ta định ra tay, chủ nhân Bút Đại Đạo ở một bên nói: “Nói, nói đi, cô để hắn nói chuyện đi”.
Thương Hồng Y tức đến mức ngực phập phồng.
Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim biết hắn có ý gì, im lặng một hồi rồi nhận lấy kiếm Thanh Huyên.
Bây giờ cô ta không có tu vi, có kiếm Thanh Huyên trong tay mới có khả năng tự bảo vệ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Khuyết Chiến, Khuyết Chiến không ra tay với hắn mà chỉ nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Khuyết Chiến nói: “Ngươi cũng muốn vào trong?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Khuyết Chiến nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ông biết đấy, ông không ngăn được họ”.
Khuyết Chiến nói: “Trách nhiệm của ta là bảo vệ thần ấn chủ chung”.
Diệp Quân nói: “Phải, trách nhiệm của ông là bảo vệ thần ấn chủ chung chứ không phải là tinh vực Tổ”.
Khuyết Chiến không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nền văn minh Tổ đã biến mất rồi, lẽ nào ông không muốn biết tại sao nó lại biến mất sao?”
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Có đôi lúc sự thật lại rất tàn khốc, không biết vẫn tốt hơn”.
Diệp Quân cười nói: “Ông đã khôi phục vài ký ức rồi, đúng chứ?”
Khuyết Chiến gật đầu: “Khôi phục rất nhiều rồi, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện”.
Diệp Quân nói: “Ông không để bọn ta vào là vì tốt cho bọn ta?”
Khuyết Chiến lại gật đầu.
Diệp Quân chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo đó: “Ông đánh lại ông ta không?”
Khuyết Chiến nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lắc đầu: “Ta không thể đánh thắng được hai người trong số các ngươi, ông ta là một trong đó”.
Diệp Quân cười nói: “Còn một người nữa lẽ nào là ta sao?”
Khuyết Chiến nói: “Mặt ngươi dày thật đấy”.
Diệp Quân bật cười.
Chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể xem lãnh vực của Khuyết Chiến là không khí.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Khuyết Chiến, đi thôi! Đi qua những ngày tháng ông từng nghĩ”.
Khuyết Chiến lắc đầu: “Ta có trách nhiệm của ta… nhưng ta sẽ không ngăn cản các ngươi vào trong, ai trở thành chủ chung của vũ trụ, ta sẽ trung thành với người đó”.
Lúc nói câu này, ông ta đã rút khỏi lãnh vực, tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Khuyết Chiến bỗng nói: “Ngươi vào trước”.
Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Khuyết Chiến: “Tại sao?”
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Ngươi không muốn ta chết, ta phải cảm ơn ngươi”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó quay người lại nhìn Toại Cổ Kim: “Chúng ta vào trước thôi”.
Toại Cổ Kim đi đến cạnh hắn, Diệp Quân chắp tay lại với Khuyết Chiến: “Cảm ơn”.
Chương 2864: Ngu ngốc
Nói xong họ đi về phía giọt nước.
Hai người đi đến gần giọt nước đó, nhìn ở khoảng cách gần, giọt nước đó trong suốt thật, không có gì đặc biệt cả, chỉ là một giọt nước mà thôi.
Nhưng không ai ngờ được rằng trong một giọt nước cực kỳ bình thường thế này lại có một nền văn minh vô cùng đáng sợ.
Nền văn minh Tổ.
Diệp Quân quay sang nhìn Khuyết Chiến: “Khuyết Chiến, làm sao mới có thể vào trong?”
Khuyết Chiến nói: “Tiến lên thêm một bước nữa là được”.
Diệp Quân kéo Toại Cổ Kim tiến lên một bước, sau đó hai người biến mất khỏi đó.
Khi xuất hiện lại lần nữa, Diệp Quân và Toại Cổ Kim đã đến một tinh không, tinh không này vô cùng rộng lớn, cách trước mặt họ mấy vạn trượng có một đại điện cực kỳ uy nghiêm, đại điện đó trải dài trong tinh không, rộng không thấy đáy.
Diệp Quân khẽ nói: “Đây chính là thần điện chủ chung?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Không ngờ lại đến đây nhanh như thế”.
Toại Cổ Kim quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi không muốn đến đây sớm một chút à?”
Diệp Quân gật đầu.
Toại Cổ Kim hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân mỉm cười không nói gì.
Lúc này, mấy người Thương Hồng Y cũng từ phía sau đi tới, chủ nhân Bút Đại Đạo cũng có mặt, ông ta nhìn thần điện chủ chung, nở một nụ cười kỳ lạ.
Diệp Quân nói: “Vẫn chưa đến đủ nhỉ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Sao tên nhóc cậu lại gấp gáp muốn quyết chiến thế hả?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta ngả bài đi, các ngươi trước hay là bọn ta trước?”
Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Nếu đã thế thì bọn ta trước vậy”.
Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, một tia sáng chậm rãi bay lên từ trong lòng bàn tay, sau khi vầng sáng chạm tới bầu trời lập tức mở rộng ra gấp mấy vạn lần, một vầng sáng cực lớn treo lơ lửng trên tinh không, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ nó.
Người dẫn đầu là Khưu Nguyên của nền văn minh Cựu Thổ và Lý Thần của nền văn minh Vĩnh Sinh, phía sau họ là một vạn chín ngàn cường giả đỉnh cấp.
Thấp nhất trong đó đều là cảnh giới Đế Chủ, mà cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ lại có một trăm linh chín người, cảnh giới Vực Chủ cũng có mười hai người.
Toàn là người xuất sắc.
Dưới chân họ đều có một vòng sáng màu vàng, được vòng sáng màu vàng hỗ trợ, khí tức của họ liên tục mạnh hơn.
Thần trận Cựu Thổ!
Đây là một địa trận do ba nền văn minh lớn hợp tác nghiên cứu tạo ra, một khi trận pháp này được khởi động thì có thể cưỡng ép tăng một cảnh giới của người trong trận pháp.
Không chỉ vậy, có thể nhìn thấy Cựu Thổ ở phía xa từ đằng sau, lúc này vũ khí đại sát nền văn minh siêu cấp của ba nền văn minh lớn Cựu Thổ đã sẵn sàng, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, trong nền văn minh Toại Minh, ba cây thần đã bao phủ toàn bộ Cựu Thổ, chúng tản ra khí tức mạnh mẽ đi vào đây theo trận pháp ánh sáng thời không, không ngừng gia tăng sức mạnh của các cường giả ở trong này. Được thần trận Cựu Thổ và ba cây thần hỗ trợ, sức chiến đấu của những cường giả ở đó lại đã được tăng lên rất nhiều, có thể nói nếu bây giờ bất kỳ ai trong số họ được đặt bên ngoài thì đều là những tồn tại bất khả chiến bại với cùng cấp bậc.
Trong khu vực nền văn minh Vĩnh Sinh, từng chùm sáng xanh pha lê bí ẩn bay lên trời, chỉ trong thoáng chốc đã đến trước thần điện chủ chung, trong mỗi chùm sáng xanh pha lê có một cường giả mặc cơ giáp cấp vực chủ, có hơn hàng ngàn cơ giáp, hơn nữa những cơ giáp này được trang bị với tinh thể Vĩnh Động của nền văn minh Vĩnh Sinh.
Nền văn minh Vĩnh Sinh có thể gọi là lấy hết “vốn” của mình ra rồi.
“Vốn” của nền văn minh Cựu Thổ là một cuốn sách cổ màu đen.
Sách Cựu Thần.
Bên trong chứa pháp tắc Cựu Thần của thủy tổ nền văn minh của nền văn minh Cựu Thổ, khi nó xuất hiện, đám người Thương Hồng Y đã bị ép áp chế xuống một cảnh giới.
Thấy Đạo áp chế một cảnh giới.
Khi ba nền văn minh lớn hợp tác, trong Bỉ Ngạn Thánh Mẫu của nền văn minh Toại Minh cũng chứa đựng pháp tắc này, nó được mượn từ trong sách Cựu Thần, nhưng kém xa sách Cựu Thần.
Trừ khi đạo của ngươi cao hơn Cựu Thần, nếu không ngươi nhìn thấy sách này thì đạo sẽ bị áp chế xuống một cảnh giới.
Tất cả những người xuất sắc của ba nền văn minh lớn đều lấy hết át chủ bài của mình ra.
Vẫn chưa kết thúc, vực chủ của bốn tiên vực lớn cũng dẫn theo cường giả của họ xuất hiện ở đó, vì là quan hệ liên minh nên các cường giả mà họ dẫn theo cũng có được thần trận Cựu Thổ và ba cây thần lớn của nền văn minh Toại Minh.
Với hiện tại, trận pháp này đã nghiền ép được bên Thương Hồng Y.
Thương Hồng Y chỉ bật cười: “Lợi hại, ngươi thế mà lại thuyết phục được hai nền văn minh còn lại, phải nói là ngươi có bản lĩnh…”
Nói đến đây cô ta đổi chủ đề, cười nói: “Bên ta cũng có ba trợ thủ, khá quen với các ngươi”.
Vừa dứt lời, thời không cách đó không xa phía sau cô ta bỗng nứt ra, hai nam một nữ chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy ba người đó, sắc mặt của rất nhiều cường giả của ba nền văn minh lớn bỗng thay đổi, ba người này đều là Văn Minh Chủ của ba nền văn minh lớn ngày nay.
Chẳng phải họ đã biến mất nhiều năm rồi sao?
Sau khi ba người xuất hiện, từng luồng khí tức đáng sợ lan ra xung quanh, trấn áp mọi thứ.
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân chằm chằm, cười khẩy: “Ngươi có biết tại sao suốt thời gian qua ta không có hành động gì không? Bởi vì các Văn Minh Chủ của ba nền văn minh lớn đã hợp tác với ta để cách chức ta? Ngươi thật ngu ngốc, khiến ta cảm thấy buồn cười, ngươi lại uy hiếp ta là ngươi sẽ gọi ông nội ngươi nữa, đúng là ngu ngốc, ngươi nghĩ ông nội ngươi có thể đánh bại ba cường giả cảnh giới Văn Minh Chủ sao?”
Chương 2865: Số hai thượng vị
Lời của Thương Hồng Y khiến chủ nhân bút đại đạo nhíu mày, hỏi lại: “Ngươi bớt lắm lời đi được không?"
Mà Thương Hồng Y thì vẫn kiêng kỵ ông ta nên chỉ hừ một tiếng chứ không dám mạnh miệng. Cô ta liếc sang Diệp Quân, đang định mở miệng thì nhận ra điều gì mà biến sắc, quay phắt sang Toại Cổ Kim: “Sao có thể…”
Sao lại thế được?!
Ánh mắt Thương Hồng Y dần trở nên khó tin.
Sự xuất hiện của những người đứng đầu ba nền văn minh Cựu Thổ khiến Diệp Quân sầm mặt, nhưng sau đó cũng ngạc nhiên không kém gì Thương Hồng Y.
Bởi vì Khưu Nguyên, Lý Thần và những trưởng lão nòng cốt khác không tỏ vẻ gì khi nhìn thấy ba người kia, giống như đã biết trước từ sớm.
Diệp Quân cũng nhìn Toại Cổ Kim, nửa khiếp sợ nửa bất ngờ, sau đó hiểu ra.
Khi cả hai nói chuyện về ba người này, Toại Cổ Kim đã nói họ rất lâu rồi không xuất hiện.
Mà trên đời này làm gì có tay nào làm phó mà không muốn thăng chức đâu?
Có thể thấy Toại Cổ Kim đã thành công thuyết phục được người đứng thứ hai trong ba nền văn minh.
Nòng cốt của ba nền văn minh không phải là người đứng đầu mà là thủy tổ của văn minh, cái sau không thể thay thế, cái trước thì có thể.
Những cường giả đi theo họ đều do một tay họ cất nhắc bồi dưỡng, không cần nói cũng biết nghe theo ai.
Ai cho quyền lợi, ta theo người đó.
Toại Cổ Kim thản nhìn đáp lại ánh mắt của Thương Hồng Y.
Sắc mặt Thương Hồng Y trở nên khó coi. Cứ tưởng một chiêu này của mình đã có thể giải quyết triệt để, nào ngờ người này lại kêu gọi cấp dưới đầu hàng.
Một khi thuộc hạ không phục chủ thì ba người kia chẳng khác gì ba con bù nhìn.
Mà bọn họ cũng nhận ra điều này. Người đứng đầu Cựu Thổ chậm rãi bước ra, nói với Khưu Nguyên: “Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã to gan đến thế này à?"
Vả thả ra uy áp đáng sợ.
Khưu Nguyên không nao núng đi tới, dùng khí tức cảnh giới Vực Chủ ngăn cản lại, không hề khách khí mà đáp.
"Loại người mấy chục ngàn năm không quan tâm đến văn minh Cựu Thổ thì làm sao xứng đáng dẫn dắt chúng ta?"
Đối phương nheo mắt: “Tự tìm chết”.
Ông ta bất ngờ tung cú đấm, quyền mang như con rồng hung hãn ập về phía Khưu Nguyên, quét sạch hết thảy trên đường đi.
Rõ ràng là muốn giết chết Khưu Nguyên để giành lại quyền khống chế.
Khưu Nguyên hiểu rõ đồng thời cũng không sợ vì đã có thần thận Cựu Thổ và thần thụ của ba văn minh hỗ trợ cho. Ông ta giẫm mạnh chân phải, lao tới như một viên đạn đại bác tông thẳng vào người đứng đầu Cựu Thổ, làm quyền mang vỡ nát. Đối phương cũng vung tay đánh ra.
Uỳnh!
Quyền mang bùng nổ.
Hai bên thối lui.
Khưu Nguyên phấn khích vô cùng khi nhận ra người kia đã không làm gì được ông ta.
Trước đó vẫn còn có tí lo lắng, bởi nếu đánh không lại thì đúng là vạn kiếp bất phục.
Trong thế giới võ giả thì nói chuyện bằng sức mạnh, mà giờ đây ông ta đã chứng minh với mọi người rằng mình không hề thua kém người đứng đầu Cựu Thổ.
Đã có thể quanh minh chính đại mà thâu tóm toàn bộ văn minh Cựu Thổ rồi!
Ngược lại, người bên kia kém sắc hẳn khi nhận ra Khưu Nguyên đã đạt đến trình độ này, cũng nhận ra bản thân đã không còn quyền lực gì ở Cựu Thổ nữa.
Như nghĩ đến điều gì, ông ta cười nhạt nói với Toại Cổ Kim: “Đúng là cao tay, Toại các chủ”.
Hai người đứng đầu còn lại cũng nhìn theo, không hiểu vì sao Toại Cổ Kim lại kêu gọi thuộc hạ của họ đầu hàng được.
Cô ta làm cách nào?
Toại Cổ Kim xem cả ba như không khí, nói với Thương Hồng Y: “Ngươi hẳn là vẫn còn giấu chiêu”.
Thương Hồng Y cười: “Ngươi đúng là tinh mắt, nhưng...”
Một tia kiếm quang bay tới làm cô ta biến sắc.
Thương Hồng Y vung tay gọi một lá chắn vô hình xuất hiện.
Uỳnh!
Nhưng vẫn lui lại mấy trăm trượng.
Những người khác nhìn về phía người vừa ra tay.
Là Diệp Quân.
Một chiêu này của hắn lại còn im lặng không một tiếng động, đến cả cảnh giới Vực Chủ còn khó phát hiện thì nói gì đến Bất Hủ Đế Chủ, làm ai cũng hoảng sợ không thôi.
Thương Hồng Y quắc mắt: “Ngươi muốn...”
Tia kiếm quang thứ hai bổ tới.
Thương Hồng Y vừa giận vừa sợ trước đường kiếm này. Cô ta không tài nào bắt được nó, chỉ có thể dựa vào bản năng để chắp vá.
Cô ta siết tay, gọi đại đạo ngưng tụ trong cơ thể.
Rầm!
Kiếm quang kia bổ vào cổ họng khiến cô ta bay đi trăm trượng. Đưa tay lên chạm vào cổ, chỉ thấy đã có một vết chém đang rỉ máu.
Thương Hồng Y lập tức tỏ ra nghiêm túc. Sức mạnh của Diệp Quân đã hơn lúc trước rất nhiều, không còn là con kiến trong mắt cô ta nữa.
Diệp Quân: “Thử vài chiêu không? Sau hôm nay e là cô chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Thương Hồng Y vừa mở miệng thì nghe một giọng nói vang lên phía sau: “Để ta”.
Bình luận facebook