-
Chương 2876-2880
Chương 2876: Đừng nhắc lại nữa
Mà nay, đã không còn Thập Hoang, nền văn minh Bỉ Ngạn và cấm địa Cổ Hoang nữa, giờ chỉ còn vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân muốn gặp đám người Nạp Lan Ca, nhưng tiếc là, phong ấn trong Tiểu Tháp không biến mất, hắn không thể tiến vào.
Hắn cũng không cưỡng ép, vì hắn đã hiểu ý của cô cô.
Hôm nay, Diệp Quân đến quảng trường lớn, trong quảng trường có mấy trăm học sinh đang ngồi, tất cả đều thẳng lưng, chăm chú nghe giảng.
Ngay trước mặt họ là một người đàn ông, người đàn ông này mặc trường bào đơn giản, trong tay cầm quyển sách cổ, đang đọc: “Hành động của người quân tử là giữ tĩnh lặng để tu thân, cần kiệm để nuôi dưỡng đức độ…”
Người đàn ông này chính là Cố Trần.
Các học sinh đều rất chăm chú lắng nghe, Cố Trần cũng rất nghiêm túc giảng dạy.
Một lúc lâu sau, Cố Trần mới khép sách, nhìn những học sinh trước mặt, cười nói: “Có ai còn câu hỏi gì không?”
Lúc này, một cô gái đột nhiên bước ra, cúi đầu cung kính nói: “Thưa thầy, ta còn chuyện chưa rõ.”
Cố Trần nói: “Ngươi nói đi.”
Cô gái nói: “Thư viện thúc đẩy Quan Huyên Pháp, được gọi là Thôi Pháp, thực lực tạo thần, mà Viện trưởng chính là vị thần này, nếu một ngày nào đó, Viện trưởng có xung đột với Quan Huyên Pháp, chúng ta nên nghe theo Viện trưởng, hay cứ theo luật mà làm? Nếu nghe theo Viện trưởng, không tuân theo Quan Huyên Pháp, thì trong Quan Huyên Pháp có ghi ‘Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật’ không những nực cười mà còn khiến người trong thiên hạ không phục, hơn nữa, vô số quyền quý cũng sẽ nói theo, khi đó, Quan Huyên Pháp sẽ trở thành phương pháp cho quyền quý nô dịch chúng sinh, nếu không nghe theo Viện trưởng, tuân theo quan Huyên Pháp, nhưng Quan Huyên Pháp là do Viện trưởng tạo ra, mọi quyền giải thích đều nằm trong tay Viện trưởng…”
Nói đến đây, cô gái nhìn thẳng vào mắt Cố Trần: “Thầy, thứ cho học sinh cả gan nói thẳng, số phận của tất cả chúng sinh đều phụ thuộc vào Viện trưởng, nếu Viện trưởng tốt, chúng sinh sẽ tốt, nếu Viện trưởng không tốt, tất cả chúng sinh sẽ không tốt, vì vậy, học sinh cho rằng, Viện trưởng có quyền lực khá lớn, chúng ta nên làm suy yếu quyền lực của Viện trưởng.”
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mọi người đều không thể tin nhìn cô gái, có người kinh ngạc, có người bối rối, có người tức giận.
Lúc này, có người đàn ông đột nhiên bước ra, chỉ vào cô gái, tức giận nói: “Thần Y, ngươi thật to gan, dám nói những lời ngông cuồng như vậy, ngươi có biết, sở dĩ chúng ta được như ngày hôm nay, đều nhờ Viện trưởng, sao ngươi dám nghi ngờ Viện trưởng?”
Mặt cô gái tên Thần Y không cảm xúc nói: “Điều 320 của Quan Huyên Pháp: Tất cả con dân trong vũ trụ Quan Huyên, đều có quyền tự do ngôn luận, đây là Viện trưởng đã nói, cũng không phải ta nói… Ngươi dám nghi ngờ lời nói của Viện trưởng, ngươi thật là to gan!”
Người đàn ông kia bị cô gái hỏi vặn lại, nhất thời cứng họng không nói được gì, mặt xanh mét vì tức giận.
Trong lớp, rất nhiều người đứng lên chỉ trích Thần Y, nhưng vẻ mặt của Thần Y vẫn rất bình tĩnh, không coi lời chỉ trích của bọn họ ra gì, cô gái chỉ nhìn Cố Trần, hy vọng có được câu trả lời.
Cố Trần không trả lời vấn đề, mà quay đầu sang phải nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tự ngài đến giải thích nhé?”
Mọi người quay đầu nhìn, khi thấy Diệp Quân, mọi người đều giật mình, sau đó vội vàng chào hỏi: “Chào Viện trưởng.”
Cô gái tên Thần Y cũng giật mình khi nhìn thấy Diệp Quân, rõ ràng không ngờ đến Diệp Quân sẽ ở đây, nên sửng sốt trong giây lát.
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, hắn khẽ mỉm cười: “Mọi người không cần khách khí.”
Mọi người nhìn Diệp Quân, trên mặt không giấu được cuồng nhiệt và sùng bái.
Bây giờ địa vị của Diệp Quân trong vũ trụ Quan Huyên, không thể dùng bất kỳ lời nào để diễn tả, có thể nói, vô số người có thể chết vì hắn.
Diệp Quân nhìn Thần Y, thấy Diệp Quân nhìn mình, Thần Y đột nhiên cảm thấy chột dạ, áy náy nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó, cô gái nhìn thẳng, trong mắt không còn sợ hãi, nhưng hai tay cô gái siết chặt mà không hề hay biết.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi đến trước tượng của mình, không nói gì mà chỉ dùng bút viết một dòng chữ dưới tượng của mình.
Mọi người đều kinh sợ, khi nhìn thấy những gì hắn viết.
Trong lòng Cổ Trấn cũng kinh sợ.
Diệp Quân viết: Nếu một ngày nào đó ngươi cảm thấy Viện trưởng không tốt, thì lật đổ hắn.
Đây chính là câu trả lời của hắn.
Diệp Quân cười nói: “Tan lớp đi.”
Mọi người thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Thần Y cũng nhanh chân chạy đi.
Diệp Quân nói: “Cô gái tên Thần Y kia, ở lại.”
Thần Y: “…”
Rất nhanh, trong sân chỉ còn Diệp Quân, Thần Y và Cố Trần.
Thần Y cúi đầu, không nói lời nào.
Cố Trần cười nói: “Tiểu nha đầu, không phải vừa rồi rất dũng cảm sao?”
Thần Y lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cố gắng giả vờ như thể không sợ hãi.
Diệp Quân cười nói: “Ba người chúng ta đi dạo đi.”
Cố Trần gật đầu: “Được.”
Thần Y không nói gì.
Diệp Quân đi giữa, Cố Trần đi bên trái, mà Thần Y đi bên phải.
Diệp Quân nói: “Cố Trần, ngươi nghĩ thế nào về lời nói của Thần Y?”
Cố Trần trầm ngâm, sau đó nói: “Cô gái này nói, không sai, nhưng mà, chuyện này không thể nhìn từ một phía, mà phải nhìn từ góc độ bao quát, có thể nói bây giờ vũ trụ Quan Huyên mới chỉ khởi bước, nếu chúng ta không tạo ra một vị thần, sao chúng ta có thể chống lại các vũ trụ khác? Sao có thể tự vệ đây? Tiểu nha đầu Thần Y nhìn ra vấn đề, nhưng còn một vấn đề lớn mà nó vẫn chưa nhìn ra, đó là, nếu vũ trụ Quan Huyên không có Viện trưởng, thì bất cứ lúc nào vũ trụ Quan Huyên của chúng cũng sẽ bị người khác nuốt chửng, khi đó cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn hơn gấp trăm, nghìn lần bây giờ, thậm chí ngay cả sống cũng không thể.”
Thần Y yên lặng, không thể phản bác.
Cố Trần tiếp tục nói: “Ý định ban đầu của Viện trưởng không phải là nô dịch tất cả chúng sinh, mà hy vọng tất cả chúng sinh sẽ trở nên tốt hơn, điều này không thể nghi ngờ, mà sở dĩ Viện trưởng lựa chọn con đường tạo thần, vì mong muốn mọi người cùng nhau thay đổi vũ trụ, thiết lập trật tự, mà không phải Viện trưởng chiến đấu một mình, chúng ta ngồi bên trong hưởng thụ thành quả. Từ quan điểm này, ta đồng ý với Viện trưởng. Dĩ nhiên, cũng không thể bỏ qua lời nói của tiểu nha đầu Thần Y, Viện trưởng không thể lúc nào cũng là Viện trưởng, nếu một ngày Viện trưởng không tốt vậy thì thay đổi…”
Nói đến đây, gã không nói tiếp nữa.
Diệp Quân cười nói: “Thật ra thì ngươi còn điều muốn nói, chính là nếu có một ngày ta đột nhiên thay lòng, cảm thấy hết thảy chúng sinh đều không có ý nghĩa, bắt đầu nô dịch họ, thậm chí hiến tế họ… khi đó, mọi người cũng xong đời rồi. Đúng không?”
Cố Trần khoát tay lia lịa: “Lời này Viện trưởng nói, không phải ta nói.”
Diệp Quân cười nói: “Cố Trần ngươi thay đổi nhiều quá, ngươi hoàn toàn khác với gã cờ bạc năm đó.”
Gã cờ bạc!
Cố Trần nghe vậy, vẻ mặt nhất thời có hơi mất tự nhiên, vội vàng nói: “Viện trưởng… đều đã là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa, tuyệt đối đừng nhắc lại, bây giờ ta đã là viện chủ Văn Viện, nếu để học sinh biết chuyện này, sẽ ảnh hưởng không tốt, ảnh hưởng không tốt!”
….
Chương 2877: Tàn nhẫn
Thần Y nhìn Cố Trần bên cạnh, mắt trừng trừng mở to, như phát hiện chuyện gì rất hiếm lạ.
Trong thư viện luôn đồn Cố viện thủ từng là thiếu niên thích cờ bạc, không chỉ vậy, nghe nói còn đánh đến mức nhà tan cửa nát, nhưng mọi người đều cho là lời đồn thế thôi, vì Cố viện thủ chính trực, đầy ngay thẳng như thế, sao có thể biết đánh bạc được, hơn nữa còn đánh tới mức tí nữa thì khiến mình tan cửa nát nhà!
Tin vịt!
Nhất định là tin vịt!
Trong thư viện không có nhiều người tin vào chuyện này.
Nhưng lúc này khi nghe lời Diệp Quân nói, Thần Y mới hiểu, thì ra không phải là tin vịt, Cố viện thủ thật sự là gã nghiện cờ bạc.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Được rồi được rồi.”
Cố Trần thở ra một hơi, như nghĩ tới gì đó, gã quay đầu nhìn Thần Y bên cạnh, ra vẻ như hung thần ác quỷ: “Nha đầu, chuyện hôm nay, nếu dám truyền ra ngoài nửa chữ, thì đừng trách đạo sư ta giết người diệt khẩu đấy.”
Thần Y bình tĩnh nói: “Viện chủ đại nhân muốn bịt miệng, tốt nhất là cho ta tí lợi ích đi”.
Cố trần: “…”
Diệp Quân nở nụ cười, hắn nhìn Thần Y, thấy Diệp Quân nhìn mình, Thần Y cũng không yếu đuối đối mặt với hắn.
Diệp Quân cười nói: “Những vấn đề ngươi nói, tất nhiên ta cũng nghĩ tới, còn chuyện ngươi nói làm suy yếu quyền lợi của viện trưởng, trước khi nghiệp lớn chưa hoàn thành, thì không thể làm chuyện này được.”
Thần Y không nói gì.
Diệp Quân lại bảo: “Sỡ dĩ hoàng đế của thế giới trần tục ham mê quyền lợi, vì với bọn họ, quyền lực là thứ cao nhất, nhưng với người tu luyện như chúng ta, trước mặt Đại Đạo và trường sinh, quyền lợi chẳng đáng một đồng. Cho nên, ngươi không cần lo sau này ta sẽ ham mê quyền lợi… Đương nhiên, cho dù ta ham mê quyền lợi, cũng là chuyện bình thường, nên thế.”
Thần Y ngơ ngác, khó tin nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Thần Y, cười nói: “Suy cho cùng, không có ta, cũng sẽ không có thư viện bây giờ, không phải sao?”
Thần Y khẽ cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân lại bảo: “Nha đầu, đã bao giờ ngươi nghĩ về một chuyện, nếu bây giờ hạn chế quyền lực của ta, thư viện sẽ ra sao không?”
Thần Y im lặng một lát, nói: “Xung đột nội bộ.”
Diệp Quân gật đầu: “Một khi quyền lợi của ta bị hạn chế, rất nhiều vấn đề trong nội bộ thư viện chúng ta sẽ lộ ra, giữa thế gia và tông môn, nhất định sẽ điên cuồng tranh giành quyền lợi này, lúc đó, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.”
Thần Y cúi đầu, không nói gì.
Cố Trần bỗng bảo: “Còn một vấn đề, nếu một khi quyền lợi của viện trưởng bị hạn chế, thư viện phát triển thế nào nữa? Nha đầu, ngươi cũng nên hiểu, vũ trụ bây giờ không chỉ có mỗi chúng ta, nếu Cựu Thổ của trước kia, còn có nền văn minh Tổ trên Cựu Thổ, vân vân… Vậy những nền văn minh lớn mạnh kia muốn bóp chết chúng ta cũng chỉ như bóp chết con kiến thôi.”
Thần Y khẽ thở dài: “Ta sai rồi.”
Diệp Quân nhìn cô ta, nói: “Cũng không thể nói như vậy, ngươi là người tỉnh táo, ta tin, trong thư viện nhất định còn có rất nhiều người sáng suốt khác, những người minh mẫn chắc chắn sẽ bất mãn với kiểu tuyên truyền trật tự như tẩy não này của ta… Ngươi chỉ là người bị bọn họ đẩy ra để thăm dò thôi, đúng không.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thần Y trắng toát, quỳ xuống tại chỗ, run giọng nói: “Viện trưởng.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bất kì thời đại nào cũng có một nhóm người, bề ngoài thì yếu đuối vô năng, bên trong lại vừa ác vừa dữ. Mục Khoản.”
Vừa dứt lời, Mục Khoản xuất hiện sau người hắn.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tra, phàm là kẻ liên quan, đều giết hết, không chừa một ai.”
Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều kinh hãi.
Hình tượng của Diệp Quân trong lòng mọi người luôn ôn tồn lễ độ, chưa từng làm ra chuyện sát hại nào trong thư viện Quan Huyên, do đó, khi hắn vừa mở miệng đã bảo giết hết, thật sự đã khiến ba người kinh ngạc, hơn nữa, vừa nãy hắn còn nói nói cười cười, không hề có dáng vẻ tức giận gì.
Diệp Quân nhìn Mục Khoản, trong lòng Mục Khoản sợ hãi, cúi đầu thật sâu: “Đã hiểu.”
Nói xong, cô ta lui ra.
“Viện trưởng!”
Sắc mặt Thần Y trắng toát: “Xin viện trưởng nương tay.”
Diệp Quân nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh như cũ: “Có được chỗ tốt của thư viện Quan Huyên, nhưng sau lưng lại chơi xấu ta, còn nói hay là vì muôn dân trong thiên hạ… Thực tế cũng chỉ là muốn mưu lợi cho mình, có điều, các ngươi cũng vội quá rồi, người khác thì đợi bánh xong mới chia, sao các ngươi lại không thể chờ đợi như vậy, giờ bánh chưa xong đã muốn chia rồi?”
Trên mặt Thần Y không còn tí máu nào: “Viện trưởng…”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Thần Y cô nương, ta không muốn nghe ngươi giải thích, với ta mà nói, thế lực và những kẻ sau lưng ngươi cũng chỉ là mấy chú hề nhảy nhót thôi, còn ngươi, xem như có nguyên tắc cao, dám nói dám làm, xin giúp vì dân, thực tế chẳng qua là một con sâu đáng thương bị người ta lợi dụng mà không biết thôi.”
Lúc này, Thần Y mới sợ hãi thật sự, cô ta không ngờ viện trưởng trước mắt lại biết rõ thế lực sau lưng cô ta như vậy.
Khoảnh khắc này, cô ta mới hiểu cô ta và người sau cô ta quá sai lầm rồi, bọn họ đã xem thường trí tuệ của vị viện trưởng trước mắt này.
Diệp Quân lại nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không giết ngươi… Người đâu.”
Vừa dứt lời, một người đồ đen xuất hiện ở đó.
Diệp Quân nói: “Tìm một nền văn minh trong tinh vực Sáng Sinh, đưa cô ta tới nền văn minh đó.”
Nói rồi, hắn nhìn Thần Y: “Nếu ngươi đã cảm thấy vũ trụ Quan Huyên không tốt, vậy ngươi đổi chỗ khác đi, mong lúc ngươi ở nền văn minh đó, cũng có thể ‘có nguyên tắc cao’, ‘dám nói dám làm’, ‘cứu giúp vì dân’ như bây giờ.”
Hắn vừa nói xong, Thần Y đã bị đưa đi.
Ở đó chỉ còn Diệp Quân và Cố Trần.
Cố Trần không nói gì.
Diệp Quân bảo: “Có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không?”
Cố Trần lắc đầu: “Viện trưởng vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
“Ồ!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Trần, cười nói: “Sao lại nói thế?”
Chương 2878: Giả vờ
Cố Trần trầm giọng nói: “Tình hình Thập Hoang năm đó là gì? Thập Hoang năm đó, vì bao vây nền văn minh Toại Minh của Cựu Thổ, nên Đại Đế hiếm khi xuất hiện, còn ở Thập Hoang, vì bao vây các thế gia đế tộc, người bên dưới muốn ra mặt, đó cũng là chuyện khó như lên trời. Nhưng người phá vỡ những điều này là viện trưởng, giống như trong vũ trụ Quan Huyên bây giờ, mặc dù không thể công bằng tuyệt đối, nhưng ít nhất ai ai cũng có cơ hội dẫn đầu.”
Nói tới đây, gã khẽ than thở: “Nếu bọn họ đọc nhiều sách hơn, hiểu về quá khứ và tương lai hơn, bọn họ sẽ phát hiện, ngày tháng bây giờ so với lúc đầu, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần. Đương nhiên, thư viện cũng chưa hoàn mĩ, cũng còn rất nhiều vấn đề, nếu bọn họ thật sự đề cập tới những vấn đề đó vì để thư viện tốt hơn, ta cũng sẽ ủng hộ họ, nhưng đáng tiếc là, họ không phải vì muốn thư viện tốt hơn, họ chỉ muốn để mình trở nên tốt hơn, có quá nhiều người lấy tấm gương yêu nước để mưu lợi cho mình, loại người này, với những kẻ hại nước hại dân, dùng quyền trục lợi đều ác như nhau.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ngươi có thể nghĩ tới mức này, ta rất vui vẻ yên tâm.”
Cố Trần nhìn Diệp Quân: “Ngài không phải là người quan tâm tới quyền lợi, với ngài mà nói, thật ra quyền lợi chỉ là một loại phiền toái, ngươi thật sự muốn khiến vũ trụ này trở nên tốt hơn, ta cũng xin ngài tin rằng, đây không chỉ là mục tiêu của ngài, mà cũng là mục tiêu cả đời của Cố Trần ta, nếu có một ngày ta thay đổi, xin ngài hãy giết ta đừng do dự, nếu ngài thay đổi, ta sẽ lấy chết can ngăn.”
Diệp Quân cười bảo: “Chốt kèo.”
Với Diệp Quân, chuyện của Thần Y chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Bây giờ hắn không hứng thú đi xung đột nội bộ, không đúng, nên nói là trong thư viện không ai có tư cách đấu với hắn, giết những người đó, cũng chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, đương nhiên hắn còn một phương pháp giải quyết khác, đó là nói chuyện dùng tình cảm để đánh động, giải quyết, sau đó thu phục những kẻ ấy, nhưng hắn không làm thế, vì hắn biết, dù làm sao thì ham mê của mọi người cũng sẽ không biến mất, cho dù tạm thời biến mất, đó cũng chỉ là vì thực lực của hắn, thứ hắn muốn là giết một dọa trăm, khiến người của vũ trụ Quan Huyên biết rõ, làm ra chuyện này sẽ phải trả giá như thế nào.
Cố Trần lại nói: “Viện trưởng, ngoài những người này, người bên dưới muốn làm thế cũng không ít, suy cho cùng, ngài không thể ở vũ trụ Quan Huyên mãi được, do đó, rất nhiều người không có lòng kính nể ngài… Hơn nữa, rất nhiều người bất mãn khi ngài cho Mục Khoản cô nương quá nhiều quyền lực, trong đó có cả những người của nội các lâm thời…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn tìm đường chết!”
Cố Trần: “…”
Sau khi Diệp Quân xử lí xong việc của vũ trụ Quan Huyên, hắn đi tới trước mặt Thương Hồng Y, sau khi tới nơi này, hắn dùng năng lực của Tiểu Tháp, che giấu toàn bộ chỗ này lại.
Lúc này Thương Hồng Y vẫn đang quỳ trong đó, mặt cô ta vô cảm.
Thấy Diệp Quân, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì.
Khoảnh khắc này, dường như cô ta đã biến thành một con người, bình tĩnh, trầm lặng.
Diệp Quân nói: “Tĩnh Chiêu đâu?”
Thương Hồng Y nói: “Thiên Khu Giới.”
Nói xong, cô ta lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Ngươi bóp nát quyển trục này là có thể tới Thiên Khu Giới, đồ dự trữ trong đó không ít, bây giờ ngươi có thể dùng rồi.”
Diệp Quân gật đầu.
Thương Hồng Y ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Còn muốn biết gì không?”
Diệp Quân nói: “Nói về ‘Kinh Phá Bích’ đi.”
Thương Hồng Y nói: “Đồ vật này, ta không biết nhiều, chỉ biết thứ này có thể phá vỡ kết giới của hư cấu và thực tế… Còn cái khác, không rõ.”
Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Thân phận thật sự của ông ta thì sao?”
Thương Hồng Y vẫn lắc đầu: “Ông ta rất thần bí, hơn nữa, phân thân nhiều hơn ta, mặc dù ta ở với ông ta rất lâu, nhưng người này thông minh lắm, ta không điều tra được gì quá sâu, chỉ có thể nói, ông ta rất thâm sâu khó dò.”
Diệp Quân gật đầu, có chút thất vọng nói: “Vốn muốn nhân cơ hội này để giết ông ta, nhưng không ngờ… Xem ra, người này vẫn chưa tới lúc chết, hơi sơ suất rồi.”
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân: “Không sợ đám người cha ngươi giận à?”
Diệp Quân cười nói: “Sao có thể? Mọi việc ta làm, ngoài ông nội chính trực của ta ra, chắc chắn cô cô và cha ta đã biết lâu rồi.”
Nói rồi, hai mắt hắn khẽ nhắm lại: “Bọn họ có thể hiểu ta, chuyện ta muốn làm, cả kẻ địch ta đối mặt, những thứ này điều khiến ta không thể làm một người thành thật ngay thẳng… Bàn việc như cờ vua ấy, ta chỉ có thể thận trọng, chuyên tâm cẩn thận… Chỉ đáng tiếc, vẫn chưa thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo.”
Thương Hồng Y nói: “Ông nội ngươi đã có ý giết người rồi, tí nữa là lật cả bàn lên.”
Diệp Quân nói: “Thiếu một tí… Thật ra cũng khá tốt, nếu ông ta thật sự bị giết dễ như vậy, cũng không thể nhảy nhót lâu đến thế. Người này đáng sợ hơn ta tưởng nhiều, ít nhất là trước mắt, đám người ông nội có năng lực giết ông ta, nhưng lại không thể giết ông ta, trong này, có quan hệ với ta, nhưng chắc chắn còn có vài nguyên nhân mà ta không biết.”
Thương Hồng Y nói: “Mục tiêu của ông ta là ‘Kinh Phá Bích’.”
Diệp Quân nói: “Chắc không đơn giản như bên ngoài đâu, người này rất biết cách che giấu ý đồ thật sự của mình, cũng rất biết giả vờ yếu đuối.”
Thương Hồng Y gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, oan ức rồi. Ông nội làm vậy, chỉ vì muốn diễn một vở kịch với ta thôi…”
Thương Hồng Y nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Cô nương yên tâm, chuyện ta đồng ý với cô, chắc chắn sẽ làm được, nếu ta không làm được, đợi ngày ta thất bại, trở thành kẻ dựa dẫm, ta sẽ để cô cô ta làm hộ cho cô.”
Tiểu Tháp run giọng nói: “Cô ta… Cô ta…. Không phải người của Toại Cổ Kim, mà là… Người của ngươi… Ngươi… Thảo nào, thảo nào, chủ nhân là người biến thái, lúc tức giận, tới người thân cũng không nhận, mà hắn lại xóa bỏ sát ý, không giết cô ta, cũng không sát giới… Tới cả Tháp gia mà ngươi cũng giấu… Nói đi, chuyện này là lúc nào hả?”
Chương 2879: Lợi hại
Nghe thấy lời của Tiểu Tháp, Diệp Quân phá lên cười: “Tháp gia, ngươi đang nghĩ gì vậy, Thương cô nương không phải là người của ta.”
Tiểu Tháp nhất thời nghi ngờ: “Không phải người của ngươi sao?”
Diệp Quân khẽ cười đáp: “Tất nhiên là không phải người của ta rồi, chẳng phải chủ nhân bút Đại Đạo đã nói rồi sao? Thương cô nương là người của Toại Cổ Kim cô nương.”
Tiểu Tháp bối rối, nhưng rất nhanh, nó đột nhiên phấn khích nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, con mẹ nó… Cuối cùng ta cũng biết rồi.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Tháp ha ha cười to: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân nói: “Hai ngươi đừng nói nhảm nữa.”
Nhưng hiển nhiên Tiểu Tháp không nhịn được, muốn ra vẻ một chút, thế là nó nhỏ giọng nói với Tiểu Hồn: “Lúc đó khi Toại cô nương ngồi lên ghế thần tọa chủ chung, cái ghế đó và hai thanh kiếm vốn muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại, tại sao chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Đứa trẻ!”
Tiểu Tháp cười nói: “Tiểu Hồn, người còn nhớ Tiên Tri không?”
Tiểu Hồn đáp: “Dĩ nhiên, sao đột nhiên lại nhắc đến ông ta?”
Tiểu Tháp nói: “Năm đó Tiên Tri muốn chuyển thế trùng sinh đoạt xác, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đã bị giết chết rồi sao!”
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta hiểu rồi, không có sự cho phép của chủ tử, Toại Cổ Kim kia tuyệt đối không thể có con. Cho dù có con, cô ta cũng tuyệt đối không có năng lực để lợi dụng huyết mạnh nhà họ Dương nhằm mưu lợi… Nói cách khác, chính là tiểu chủ đang…”
Tiểu Tháp nói: “Nhưng ta cũng không dám chắc chắn, lần này chúng ta đi lên đó, nếu như tên tiểu tử này vẫn bị đuổi giết điên cuồng như lúc trước vậy đã chứng minh chúng ta nghĩ sai rồi, nếu không, vậy có nghĩa là chúng đã đã suy nghĩ đúng…”
Tiểu Hồn đáp: “Ta cảm thấy ngươi đã đúng rồi đấy, bởi vì nếu hai người bọn họ tách ra, thì trong trường hợp tiểu chủ không gọi người tới, nhất định không phải là đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo, mà nếu như cô ta không có đứa con của tiểu chủ thì cho dù mưu trí của cô ta có nghịch thiên đến đâu, thì cũng không thể chống lại được chủ nhân bút Đại Đạo… Chỉ là không biết là giữa bọn họ thực sự có cảm tình, hay chỉ là quan hệ đồng minh…”
Tiểu Tháp nói: “Là như vậy đấy, ai dà, tên tiểu tử này bây giờ làm việc ngay cả chúng ta cũng giấu… Hơn nữa, chúng ta ngày ngày ở bên cạnh hắn, sao lại không biết bọn họ thực sự ở bên nhau từ lúc nào chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Ngươi quên rồi sao? Khi bọn họ làm mấy chuyện xấu hổ, đều ném ngươi đi ra ngoài, hơn nữa, khi bọn họ làm mấy chuyện vô vị, hay là tâm thần hòa hợp, cả hai đều có thể biết kí ức của nhau…”
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Hồn nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại thì thấy Thương cô nương này không bình thường, sau khi biết huyết mạch của tiểu chủ và công năng đặc biệt của ngươi thì cô ta vẫn năm lần bảy lượt nhắm vào tiểu chủ. Không chỉ như vậy, cứ hễ mở miệng ra là muốn tiêu diệt cả nhà tiểu chủ… Điều này căn bản không phải nhắm vào tiểu chủ mà là nhắm vào người nhà của tiểu chủ…”
Tiểu Tháp tiếp lời: “Lão chủ suýt chút nữa đã ra tay giết chủ nhân bút Đại Đạo rồi.”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, chủ nhân bút Đại Đạo hoảng sợ như vậy, đáng tiếc, cuối cùng ông nội của tiểu chủ vẫn không ra tay…”
Nói đến đây, nó dừng lại rồi lại nói tiếp: “Ta cảm thấy, bọn họ đang chơi một bàn cờ lớn hơn nữa… Ngươi nói xem, có phải bọn họ muốn liên thủ để giết chết chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Tiểu Tháp đáp: “Nhất định là vậy rồi, bây giờ nghĩ lại, chủ nhân bút Đại Đạo con người này cực kỳ đáng sợ. Ban đầu ta đi theo tiểu chủ, tên này đã luôn nhắm vào tiểu chủ, còn lôi ra một Vô Biên Chủ… Đến cuối cùng, còn ép tiểu chủ phải kết thúc trước con đường nhân vật chính của hắn… Tên này nhất định là muốn làm theo cách tương tự để trị tên nhóc này…”
Tiểu Hồn có phần lo lắng: “Ta rất lo lắng cho tiểu chủ…”
Tiểu Tháp nói: “Đừng lo lắng, tên nhóc này thông minh hơn chúng ta nghĩ nhiều, ngươi nghĩ thử xem, tại sao lúc trước hễ khi nào hắn sắp chết, đều nói muốn dẫn theo chủ nhân bút Đại Đạo đi cùng? Hiển nhiên hắn đã biết, ngoại trừ Tam Kiếm, chủ nhân bút Đại Đạo này nhất định là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của hắn. Lần này hắn bày ra ván cờ này, chính là muốn giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo. Nếu không, hắn vĩnh viễn không thể phát triển một cách bình thường. Do vậy, Thương cô nương này liều mạng muốn đi tiêu diệt cả nhà hắn… Ngươi biết đấy, tiểu chủ đã coi bản thân là người nhà họ Dương rồi, tiêu diệt cả nhà hắn, đó chẳng phải là tiêu diệt nhà họ Dương sao? Nhưng đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút xíu nữa.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ông nội tiểu chủ sẽ tức giận chứ?”
Tiểu Tháp cười đáp: “Nếu là người khác thì đã chết chục nghìn lần rồi. Nhưng tên nhóc này thì ông nội hắn nhất định sẽ không bao giờ tức giận… Nếu tên nhóc này thực sự ngay cả ông nội cũng tính kế đến, ông nội hắn còn nhảy cẫng lên vì vui mừng nữa kìa. Dù sao cũng là ông cháu ruột, ài dà, hai ông cháu đánh nhau, chính là một niềm vui bất tận đó.”
Tiểu Hồn: “…”
Bên ngoài.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Lần này ba nền văn minh Thủy Tổ, hình như chỉ có Cựu Thần là không tới, tại sao vậy?”
Thương Hồng Y lắc đầu: “Ông ta đã không còn ở thế giới này nữa rồi.”
Diệp Quân hỏi: “Nghĩa là sao?”
Thương Hồng Y nói: “Theo như những gì ta biết thì ông ta đã đi đến Vạn Kiếp Tinh Vân, ông ta dùng thực lực của chính mình để vượt qua ba nghìn đại đạo kiếp, phá vỡ ràng buộc của nền văn minh, đi tới Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân hỏi: “Đã có người thành công rồi sao?”
Thương Hồng Y gật đầu: “Có, Bi Tâm Từ.”
Bi Tâm Từ!
Hắn một lần nữa nghe thấy cái tên này. Vị quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của Cựu Thổ năm đó, hắn không ngờ đối phương đã rời khỏi khoảng vũ trụ này rồi.
Thương Hồng Y nói tiếp: “Nhưng những người biết được chuyện này thì rất ít, nếu không phải chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ta thì ta cũng không biết. Người phụ nữ đó vậy mà đã rời khỏi nơi này từ hàng chục nghìn năm trước rồi, mà còn là dùng thực lực của chính mình để chống đỡ ba nghìn đại đạo kiếp rồi rời đi… Ngươi biết chủ nhân bút Đại Đạo đánh giá nàng ấy như thế nào không?”
Diệp Quân hỏi: “Đánh giá như thế nào?”
Thương Hồng Y trầm giọng nói: “Người yêu nghiệt nhất mà ông ta từng gặp, phạm vi này bao gồm cả Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân yên lặng, có thể khiến cho tên đó đánh giá như vậy… thực sự rất kinh khủng!
Thương Hồng Y đột nhiên bật cười: “Ban đầu người ông ta tìm không phải là ta, mà là Bi Tâm Từ. Hơn nữa còn hứa với nàng ấy là có thể giúp nàng ấy rời khỏi nơi này, nhưng ngươi biết Bi Tâm Từ đã trả lời ông ta như thế nào không?”
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Thương Hồng Y nói: “Lúc đó Bi Tâm Từ rất khinh thường nói: Chỉ là ba nghìn đại đạo kiếp mà thôi, cần gì phải mượn sức lực từ người khác chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lợi hại.”
Chương 2880: Bạn bè?
Trong mắt Thương Hồng Y hiện lên một cảm xúc phức tạp: “Ngươi biết tại sao nàng ấy lại xảy ra xích mích với ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Thương Hồng Y cười nói: “Bởi vì ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ muốn hiến tế chúng sinh, để cưỡng chế phá tan ba nghìn đại đạo kiếp, đi tới Vũ Trụ Chủ, nhưng nàng ấy không đồng ý, thế là lúc đó nàng ấy đã trực tiếp đánh tàn phế hai Thủy tổ của hai nền văn minh lớn và Minh chủ của ba nền văn minh lớn của thời đại đó… Nếu không có nàng ấy, thì lúc đó ngoại trừ Cựu Thổ ra, tất cả vũ trụ bên ngoài đều sẽ bị hiến tế.”
Sắc mặt Diệp Quân nghiêm túc: “Cô nương đại nghĩa.”
Lúc trước thuyền thánh Bỉ Ngạn đã từng nói với hắn về Bi Tâm Từ, nó nói rằng Bi Tâm Từ là một người vô cùng lương thiện. Hiện giờ xem ra, nó không hề nói dối, có thể tưởng tượng nếu lúc đó không có Bi Tâm Từ đứng ra ngăn cản, thì không biết bao nhiêu vũ trụ manh minh sẽ bị hủy diệt.
Diệp Quân thu hồi lại suy nghĩ, hắn nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, tạm thời chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi rồi.”
Thương Hồng Y nhìn hắn: “Một người bằng lòng vì chúng sinh mà hi sinh bản thân mình, thì ta có lí do gì mà không lựa chọn tin ngươi chứ?”
Diệp Quân bật cười: “Sau này gặp lại.”
Dứt lời, hắn xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Thương Hồng Y nhìn phía cuối chân trời. Hồi lâu sau, hai mắt cô ta từ từ khép lại.
Một quỳ của ngày hôm nay, đổi lấy đại đạo đáng mong chờ ở tương lai!
Đáng giá!
Nhất định đáng giá!
Hai tay Thương Hồng Y nắm chặt lại!
…
Thiên Khu Giới.
Khi Diệp Quân tới đây, hắn phát hiện linh khí ở đây thực sự rất nồng đậm, đằng sau có Cựu Thổ tổ linh mạch, hắn cẩn thận cảm nhận một chút mới nhận ra nơi này phải có ít nhất mấy trăm nghìn viên tiên nguyên mạch cực phẩm. Hơn nữa mỗi viên tiên nguyên mạch cực phẩm còn ẩn chứa ít nhất mấy triệu viên tiên nguyên tinh cực phẩm. Hiển nhiên đây là do được tích lũy qua vô số năm, hơn nữa, nơi này vẫn chưa bị người ta cướp bóc.
Mà bây giờ, tất cả đều là của hắn.
Diệp Quân mỉm cười, tay phải hắn chậm rãi xoa ngực mình, ở nơi sâu thẳm trong trái tim hắn, có một quả hạch màu vàng hơi rung động.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nếu để cho người của vũ trụ Quan Huyên tới đây tu luyện, nhất định có thể nhanh hơn.”
Diệp Quân cười đáp: “Tất nhiên rồi.”
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, rất nhanh, hắn đã biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước một tòa cung điện. Bên trong cung điện, có một cô gái đang cầm một quyển sách cổ lên đọc.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!
Lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giống như cảm nhận được điều gì đó, cô ta quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Diệp Quân, quyển cổ tịch trong tay cô ta nhất thời run rẩy.
Diệp Quân bước vào trong điện, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở trước mặt, khẽ mỉm cười: “Ta đến hơi muộn.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân chủ động kéo hai tay cô ta lên, nhẹ giọng nói: “Khi đó hiểu lầm cô, thật xin lỗi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Ta biết ngươi không phải cố ý.”
Diệp Quân nói: “Thực sự không giận ta sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đã có giọt nước mắt, cô ta đột nhiên đấm một quyền vào bụng Diệp Quân.
Ầm!
Diệp Quân trực tiếp bay ra xa mấy trượng, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.
Diệp Quân lập tức phối hợp kêu lên một tiếng.
Còn không đợi Diệp Quân kịp phản ứng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại lao đến trước mặt hắn, sau đó một quyền nhắm vào mặt hắn mà đấm xuống, nhưng khi vừa chạm vào khuôn mặt hắn thì bàn tay đó lại đột nhiên dừng lại.
Diệp Quân nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Còn tức giận không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đáp lời, cô ta thu tay về, sau đó nằm lên người hắn: “Ngươi thực sự đáng hận.”
Dứt lời, nước mắt từ trong mắt cô ta lập tức chảy ra.
Tất nhiên cô ta cũng tủi thân chứ. Mặc dù biết khi đó hắn không cố ý nói ra những lời đó, nhưng vẫn rất tủi thân.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm cô ta vào trong lòng, dịu dàng hỏi: “Sống ở đây có tốt không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Cô ta đối xử với ta rất tốt.”
Diệp Quân gật đầu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ chúng là là quan hệ bạn bè sao?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì, chỉ là tiện tay ném Tiểu Tháp ra bên ngoài, sau đó một luồng sức mạnh thần bí bao trùm bốn xung quanh.
Ngăn cách hết thảy!
Diệp Quân hôn cô ta, rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng tách ra, khẽ cười nói: “Đúng vậy, là quan hệ bạn bè rất thuần khiết.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, mà trực tiếp cúi người xuống hôn hắn.
Cũng không biết tại sao, quần áo của hai người họ đều lần lượt biến mất.
“Phụt!”
Đột nhiên, một âm thanh mà chỉ có người đàn ông nào không độc thân mới nghe qua đột nhiên vang lên từ trong đó.
…
Mà nay, đã không còn Thập Hoang, nền văn minh Bỉ Ngạn và cấm địa Cổ Hoang nữa, giờ chỉ còn vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân muốn gặp đám người Nạp Lan Ca, nhưng tiếc là, phong ấn trong Tiểu Tháp không biến mất, hắn không thể tiến vào.
Hắn cũng không cưỡng ép, vì hắn đã hiểu ý của cô cô.
Hôm nay, Diệp Quân đến quảng trường lớn, trong quảng trường có mấy trăm học sinh đang ngồi, tất cả đều thẳng lưng, chăm chú nghe giảng.
Ngay trước mặt họ là một người đàn ông, người đàn ông này mặc trường bào đơn giản, trong tay cầm quyển sách cổ, đang đọc: “Hành động của người quân tử là giữ tĩnh lặng để tu thân, cần kiệm để nuôi dưỡng đức độ…”
Người đàn ông này chính là Cố Trần.
Các học sinh đều rất chăm chú lắng nghe, Cố Trần cũng rất nghiêm túc giảng dạy.
Một lúc lâu sau, Cố Trần mới khép sách, nhìn những học sinh trước mặt, cười nói: “Có ai còn câu hỏi gì không?”
Lúc này, một cô gái đột nhiên bước ra, cúi đầu cung kính nói: “Thưa thầy, ta còn chuyện chưa rõ.”
Cố Trần nói: “Ngươi nói đi.”
Cô gái nói: “Thư viện thúc đẩy Quan Huyên Pháp, được gọi là Thôi Pháp, thực lực tạo thần, mà Viện trưởng chính là vị thần này, nếu một ngày nào đó, Viện trưởng có xung đột với Quan Huyên Pháp, chúng ta nên nghe theo Viện trưởng, hay cứ theo luật mà làm? Nếu nghe theo Viện trưởng, không tuân theo Quan Huyên Pháp, thì trong Quan Huyên Pháp có ghi ‘Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật’ không những nực cười mà còn khiến người trong thiên hạ không phục, hơn nữa, vô số quyền quý cũng sẽ nói theo, khi đó, Quan Huyên Pháp sẽ trở thành phương pháp cho quyền quý nô dịch chúng sinh, nếu không nghe theo Viện trưởng, tuân theo quan Huyên Pháp, nhưng Quan Huyên Pháp là do Viện trưởng tạo ra, mọi quyền giải thích đều nằm trong tay Viện trưởng…”
Nói đến đây, cô gái nhìn thẳng vào mắt Cố Trần: “Thầy, thứ cho học sinh cả gan nói thẳng, số phận của tất cả chúng sinh đều phụ thuộc vào Viện trưởng, nếu Viện trưởng tốt, chúng sinh sẽ tốt, nếu Viện trưởng không tốt, tất cả chúng sinh sẽ không tốt, vì vậy, học sinh cho rằng, Viện trưởng có quyền lực khá lớn, chúng ta nên làm suy yếu quyền lực của Viện trưởng.”
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mọi người đều không thể tin nhìn cô gái, có người kinh ngạc, có người bối rối, có người tức giận.
Lúc này, có người đàn ông đột nhiên bước ra, chỉ vào cô gái, tức giận nói: “Thần Y, ngươi thật to gan, dám nói những lời ngông cuồng như vậy, ngươi có biết, sở dĩ chúng ta được như ngày hôm nay, đều nhờ Viện trưởng, sao ngươi dám nghi ngờ Viện trưởng?”
Mặt cô gái tên Thần Y không cảm xúc nói: “Điều 320 của Quan Huyên Pháp: Tất cả con dân trong vũ trụ Quan Huyên, đều có quyền tự do ngôn luận, đây là Viện trưởng đã nói, cũng không phải ta nói… Ngươi dám nghi ngờ lời nói của Viện trưởng, ngươi thật là to gan!”
Người đàn ông kia bị cô gái hỏi vặn lại, nhất thời cứng họng không nói được gì, mặt xanh mét vì tức giận.
Trong lớp, rất nhiều người đứng lên chỉ trích Thần Y, nhưng vẻ mặt của Thần Y vẫn rất bình tĩnh, không coi lời chỉ trích của bọn họ ra gì, cô gái chỉ nhìn Cố Trần, hy vọng có được câu trả lời.
Cố Trần không trả lời vấn đề, mà quay đầu sang phải nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tự ngài đến giải thích nhé?”
Mọi người quay đầu nhìn, khi thấy Diệp Quân, mọi người đều giật mình, sau đó vội vàng chào hỏi: “Chào Viện trưởng.”
Cô gái tên Thần Y cũng giật mình khi nhìn thấy Diệp Quân, rõ ràng không ngờ đến Diệp Quân sẽ ở đây, nên sửng sốt trong giây lát.
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, hắn khẽ mỉm cười: “Mọi người không cần khách khí.”
Mọi người nhìn Diệp Quân, trên mặt không giấu được cuồng nhiệt và sùng bái.
Bây giờ địa vị của Diệp Quân trong vũ trụ Quan Huyên, không thể dùng bất kỳ lời nào để diễn tả, có thể nói, vô số người có thể chết vì hắn.
Diệp Quân nhìn Thần Y, thấy Diệp Quân nhìn mình, Thần Y đột nhiên cảm thấy chột dạ, áy náy nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó, cô gái nhìn thẳng, trong mắt không còn sợ hãi, nhưng hai tay cô gái siết chặt mà không hề hay biết.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi đến trước tượng của mình, không nói gì mà chỉ dùng bút viết một dòng chữ dưới tượng của mình.
Mọi người đều kinh sợ, khi nhìn thấy những gì hắn viết.
Trong lòng Cổ Trấn cũng kinh sợ.
Diệp Quân viết: Nếu một ngày nào đó ngươi cảm thấy Viện trưởng không tốt, thì lật đổ hắn.
Đây chính là câu trả lời của hắn.
Diệp Quân cười nói: “Tan lớp đi.”
Mọi người thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Thần Y cũng nhanh chân chạy đi.
Diệp Quân nói: “Cô gái tên Thần Y kia, ở lại.”
Thần Y: “…”
Rất nhanh, trong sân chỉ còn Diệp Quân, Thần Y và Cố Trần.
Thần Y cúi đầu, không nói lời nào.
Cố Trần cười nói: “Tiểu nha đầu, không phải vừa rồi rất dũng cảm sao?”
Thần Y lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cố gắng giả vờ như thể không sợ hãi.
Diệp Quân cười nói: “Ba người chúng ta đi dạo đi.”
Cố Trần gật đầu: “Được.”
Thần Y không nói gì.
Diệp Quân đi giữa, Cố Trần đi bên trái, mà Thần Y đi bên phải.
Diệp Quân nói: “Cố Trần, ngươi nghĩ thế nào về lời nói của Thần Y?”
Cố Trần trầm ngâm, sau đó nói: “Cô gái này nói, không sai, nhưng mà, chuyện này không thể nhìn từ một phía, mà phải nhìn từ góc độ bao quát, có thể nói bây giờ vũ trụ Quan Huyên mới chỉ khởi bước, nếu chúng ta không tạo ra một vị thần, sao chúng ta có thể chống lại các vũ trụ khác? Sao có thể tự vệ đây? Tiểu nha đầu Thần Y nhìn ra vấn đề, nhưng còn một vấn đề lớn mà nó vẫn chưa nhìn ra, đó là, nếu vũ trụ Quan Huyên không có Viện trưởng, thì bất cứ lúc nào vũ trụ Quan Huyên của chúng cũng sẽ bị người khác nuốt chửng, khi đó cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn hơn gấp trăm, nghìn lần bây giờ, thậm chí ngay cả sống cũng không thể.”
Thần Y yên lặng, không thể phản bác.
Cố Trần tiếp tục nói: “Ý định ban đầu của Viện trưởng không phải là nô dịch tất cả chúng sinh, mà hy vọng tất cả chúng sinh sẽ trở nên tốt hơn, điều này không thể nghi ngờ, mà sở dĩ Viện trưởng lựa chọn con đường tạo thần, vì mong muốn mọi người cùng nhau thay đổi vũ trụ, thiết lập trật tự, mà không phải Viện trưởng chiến đấu một mình, chúng ta ngồi bên trong hưởng thụ thành quả. Từ quan điểm này, ta đồng ý với Viện trưởng. Dĩ nhiên, cũng không thể bỏ qua lời nói của tiểu nha đầu Thần Y, Viện trưởng không thể lúc nào cũng là Viện trưởng, nếu một ngày Viện trưởng không tốt vậy thì thay đổi…”
Nói đến đây, gã không nói tiếp nữa.
Diệp Quân cười nói: “Thật ra thì ngươi còn điều muốn nói, chính là nếu có một ngày ta đột nhiên thay lòng, cảm thấy hết thảy chúng sinh đều không có ý nghĩa, bắt đầu nô dịch họ, thậm chí hiến tế họ… khi đó, mọi người cũng xong đời rồi. Đúng không?”
Cố Trần khoát tay lia lịa: “Lời này Viện trưởng nói, không phải ta nói.”
Diệp Quân cười nói: “Cố Trần ngươi thay đổi nhiều quá, ngươi hoàn toàn khác với gã cờ bạc năm đó.”
Gã cờ bạc!
Cố Trần nghe vậy, vẻ mặt nhất thời có hơi mất tự nhiên, vội vàng nói: “Viện trưởng… đều đã là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa, tuyệt đối đừng nhắc lại, bây giờ ta đã là viện chủ Văn Viện, nếu để học sinh biết chuyện này, sẽ ảnh hưởng không tốt, ảnh hưởng không tốt!”
….
Chương 2877: Tàn nhẫn
Thần Y nhìn Cố Trần bên cạnh, mắt trừng trừng mở to, như phát hiện chuyện gì rất hiếm lạ.
Trong thư viện luôn đồn Cố viện thủ từng là thiếu niên thích cờ bạc, không chỉ vậy, nghe nói còn đánh đến mức nhà tan cửa nát, nhưng mọi người đều cho là lời đồn thế thôi, vì Cố viện thủ chính trực, đầy ngay thẳng như thế, sao có thể biết đánh bạc được, hơn nữa còn đánh tới mức tí nữa thì khiến mình tan cửa nát nhà!
Tin vịt!
Nhất định là tin vịt!
Trong thư viện không có nhiều người tin vào chuyện này.
Nhưng lúc này khi nghe lời Diệp Quân nói, Thần Y mới hiểu, thì ra không phải là tin vịt, Cố viện thủ thật sự là gã nghiện cờ bạc.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Được rồi được rồi.”
Cố Trần thở ra một hơi, như nghĩ tới gì đó, gã quay đầu nhìn Thần Y bên cạnh, ra vẻ như hung thần ác quỷ: “Nha đầu, chuyện hôm nay, nếu dám truyền ra ngoài nửa chữ, thì đừng trách đạo sư ta giết người diệt khẩu đấy.”
Thần Y bình tĩnh nói: “Viện chủ đại nhân muốn bịt miệng, tốt nhất là cho ta tí lợi ích đi”.
Cố trần: “…”
Diệp Quân nở nụ cười, hắn nhìn Thần Y, thấy Diệp Quân nhìn mình, Thần Y cũng không yếu đuối đối mặt với hắn.
Diệp Quân cười nói: “Những vấn đề ngươi nói, tất nhiên ta cũng nghĩ tới, còn chuyện ngươi nói làm suy yếu quyền lợi của viện trưởng, trước khi nghiệp lớn chưa hoàn thành, thì không thể làm chuyện này được.”
Thần Y không nói gì.
Diệp Quân lại bảo: “Sỡ dĩ hoàng đế của thế giới trần tục ham mê quyền lợi, vì với bọn họ, quyền lực là thứ cao nhất, nhưng với người tu luyện như chúng ta, trước mặt Đại Đạo và trường sinh, quyền lợi chẳng đáng một đồng. Cho nên, ngươi không cần lo sau này ta sẽ ham mê quyền lợi… Đương nhiên, cho dù ta ham mê quyền lợi, cũng là chuyện bình thường, nên thế.”
Thần Y ngơ ngác, khó tin nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Thần Y, cười nói: “Suy cho cùng, không có ta, cũng sẽ không có thư viện bây giờ, không phải sao?”
Thần Y khẽ cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân lại bảo: “Nha đầu, đã bao giờ ngươi nghĩ về một chuyện, nếu bây giờ hạn chế quyền lực của ta, thư viện sẽ ra sao không?”
Thần Y im lặng một lát, nói: “Xung đột nội bộ.”
Diệp Quân gật đầu: “Một khi quyền lợi của ta bị hạn chế, rất nhiều vấn đề trong nội bộ thư viện chúng ta sẽ lộ ra, giữa thế gia và tông môn, nhất định sẽ điên cuồng tranh giành quyền lợi này, lúc đó, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.”
Thần Y cúi đầu, không nói gì.
Cố Trần bỗng bảo: “Còn một vấn đề, nếu một khi quyền lợi của viện trưởng bị hạn chế, thư viện phát triển thế nào nữa? Nha đầu, ngươi cũng nên hiểu, vũ trụ bây giờ không chỉ có mỗi chúng ta, nếu Cựu Thổ của trước kia, còn có nền văn minh Tổ trên Cựu Thổ, vân vân… Vậy những nền văn minh lớn mạnh kia muốn bóp chết chúng ta cũng chỉ như bóp chết con kiến thôi.”
Thần Y khẽ thở dài: “Ta sai rồi.”
Diệp Quân nhìn cô ta, nói: “Cũng không thể nói như vậy, ngươi là người tỉnh táo, ta tin, trong thư viện nhất định còn có rất nhiều người sáng suốt khác, những người minh mẫn chắc chắn sẽ bất mãn với kiểu tuyên truyền trật tự như tẩy não này của ta… Ngươi chỉ là người bị bọn họ đẩy ra để thăm dò thôi, đúng không.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thần Y trắng toát, quỳ xuống tại chỗ, run giọng nói: “Viện trưởng.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bất kì thời đại nào cũng có một nhóm người, bề ngoài thì yếu đuối vô năng, bên trong lại vừa ác vừa dữ. Mục Khoản.”
Vừa dứt lời, Mục Khoản xuất hiện sau người hắn.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tra, phàm là kẻ liên quan, đều giết hết, không chừa một ai.”
Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều kinh hãi.
Hình tượng của Diệp Quân trong lòng mọi người luôn ôn tồn lễ độ, chưa từng làm ra chuyện sát hại nào trong thư viện Quan Huyên, do đó, khi hắn vừa mở miệng đã bảo giết hết, thật sự đã khiến ba người kinh ngạc, hơn nữa, vừa nãy hắn còn nói nói cười cười, không hề có dáng vẻ tức giận gì.
Diệp Quân nhìn Mục Khoản, trong lòng Mục Khoản sợ hãi, cúi đầu thật sâu: “Đã hiểu.”
Nói xong, cô ta lui ra.
“Viện trưởng!”
Sắc mặt Thần Y trắng toát: “Xin viện trưởng nương tay.”
Diệp Quân nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh như cũ: “Có được chỗ tốt của thư viện Quan Huyên, nhưng sau lưng lại chơi xấu ta, còn nói hay là vì muôn dân trong thiên hạ… Thực tế cũng chỉ là muốn mưu lợi cho mình, có điều, các ngươi cũng vội quá rồi, người khác thì đợi bánh xong mới chia, sao các ngươi lại không thể chờ đợi như vậy, giờ bánh chưa xong đã muốn chia rồi?”
Trên mặt Thần Y không còn tí máu nào: “Viện trưởng…”
Diệp Quân lại lắc đầu: “Thần Y cô nương, ta không muốn nghe ngươi giải thích, với ta mà nói, thế lực và những kẻ sau lưng ngươi cũng chỉ là mấy chú hề nhảy nhót thôi, còn ngươi, xem như có nguyên tắc cao, dám nói dám làm, xin giúp vì dân, thực tế chẳng qua là một con sâu đáng thương bị người ta lợi dụng mà không biết thôi.”
Lúc này, Thần Y mới sợ hãi thật sự, cô ta không ngờ viện trưởng trước mắt lại biết rõ thế lực sau lưng cô ta như vậy.
Khoảnh khắc này, cô ta mới hiểu cô ta và người sau cô ta quá sai lầm rồi, bọn họ đã xem thường trí tuệ của vị viện trưởng trước mắt này.
Diệp Quân lại nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không giết ngươi… Người đâu.”
Vừa dứt lời, một người đồ đen xuất hiện ở đó.
Diệp Quân nói: “Tìm một nền văn minh trong tinh vực Sáng Sinh, đưa cô ta tới nền văn minh đó.”
Nói rồi, hắn nhìn Thần Y: “Nếu ngươi đã cảm thấy vũ trụ Quan Huyên không tốt, vậy ngươi đổi chỗ khác đi, mong lúc ngươi ở nền văn minh đó, cũng có thể ‘có nguyên tắc cao’, ‘dám nói dám làm’, ‘cứu giúp vì dân’ như bây giờ.”
Hắn vừa nói xong, Thần Y đã bị đưa đi.
Ở đó chỉ còn Diệp Quân và Cố Trần.
Cố Trần không nói gì.
Diệp Quân bảo: “Có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không?”
Cố Trần lắc đầu: “Viện trưởng vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
“Ồ!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Trần, cười nói: “Sao lại nói thế?”
Chương 2878: Giả vờ
Cố Trần trầm giọng nói: “Tình hình Thập Hoang năm đó là gì? Thập Hoang năm đó, vì bao vây nền văn minh Toại Minh của Cựu Thổ, nên Đại Đế hiếm khi xuất hiện, còn ở Thập Hoang, vì bao vây các thế gia đế tộc, người bên dưới muốn ra mặt, đó cũng là chuyện khó như lên trời. Nhưng người phá vỡ những điều này là viện trưởng, giống như trong vũ trụ Quan Huyên bây giờ, mặc dù không thể công bằng tuyệt đối, nhưng ít nhất ai ai cũng có cơ hội dẫn đầu.”
Nói tới đây, gã khẽ than thở: “Nếu bọn họ đọc nhiều sách hơn, hiểu về quá khứ và tương lai hơn, bọn họ sẽ phát hiện, ngày tháng bây giờ so với lúc đầu, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần. Đương nhiên, thư viện cũng chưa hoàn mĩ, cũng còn rất nhiều vấn đề, nếu bọn họ thật sự đề cập tới những vấn đề đó vì để thư viện tốt hơn, ta cũng sẽ ủng hộ họ, nhưng đáng tiếc là, họ không phải vì muốn thư viện tốt hơn, họ chỉ muốn để mình trở nên tốt hơn, có quá nhiều người lấy tấm gương yêu nước để mưu lợi cho mình, loại người này, với những kẻ hại nước hại dân, dùng quyền trục lợi đều ác như nhau.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ngươi có thể nghĩ tới mức này, ta rất vui vẻ yên tâm.”
Cố Trần nhìn Diệp Quân: “Ngài không phải là người quan tâm tới quyền lợi, với ngài mà nói, thật ra quyền lợi chỉ là một loại phiền toái, ngươi thật sự muốn khiến vũ trụ này trở nên tốt hơn, ta cũng xin ngài tin rằng, đây không chỉ là mục tiêu của ngài, mà cũng là mục tiêu cả đời của Cố Trần ta, nếu có một ngày ta thay đổi, xin ngài hãy giết ta đừng do dự, nếu ngài thay đổi, ta sẽ lấy chết can ngăn.”
Diệp Quân cười bảo: “Chốt kèo.”
Với Diệp Quân, chuyện của Thần Y chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Bây giờ hắn không hứng thú đi xung đột nội bộ, không đúng, nên nói là trong thư viện không ai có tư cách đấu với hắn, giết những người đó, cũng chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, đương nhiên hắn còn một phương pháp giải quyết khác, đó là nói chuyện dùng tình cảm để đánh động, giải quyết, sau đó thu phục những kẻ ấy, nhưng hắn không làm thế, vì hắn biết, dù làm sao thì ham mê của mọi người cũng sẽ không biến mất, cho dù tạm thời biến mất, đó cũng chỉ là vì thực lực của hắn, thứ hắn muốn là giết một dọa trăm, khiến người của vũ trụ Quan Huyên biết rõ, làm ra chuyện này sẽ phải trả giá như thế nào.
Cố Trần lại nói: “Viện trưởng, ngoài những người này, người bên dưới muốn làm thế cũng không ít, suy cho cùng, ngài không thể ở vũ trụ Quan Huyên mãi được, do đó, rất nhiều người không có lòng kính nể ngài… Hơn nữa, rất nhiều người bất mãn khi ngài cho Mục Khoản cô nương quá nhiều quyền lực, trong đó có cả những người của nội các lâm thời…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn tìm đường chết!”
Cố Trần: “…”
Sau khi Diệp Quân xử lí xong việc của vũ trụ Quan Huyên, hắn đi tới trước mặt Thương Hồng Y, sau khi tới nơi này, hắn dùng năng lực của Tiểu Tháp, che giấu toàn bộ chỗ này lại.
Lúc này Thương Hồng Y vẫn đang quỳ trong đó, mặt cô ta vô cảm.
Thấy Diệp Quân, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì.
Khoảnh khắc này, dường như cô ta đã biến thành một con người, bình tĩnh, trầm lặng.
Diệp Quân nói: “Tĩnh Chiêu đâu?”
Thương Hồng Y nói: “Thiên Khu Giới.”
Nói xong, cô ta lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Ngươi bóp nát quyển trục này là có thể tới Thiên Khu Giới, đồ dự trữ trong đó không ít, bây giờ ngươi có thể dùng rồi.”
Diệp Quân gật đầu.
Thương Hồng Y ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Còn muốn biết gì không?”
Diệp Quân nói: “Nói về ‘Kinh Phá Bích’ đi.”
Thương Hồng Y nói: “Đồ vật này, ta không biết nhiều, chỉ biết thứ này có thể phá vỡ kết giới của hư cấu và thực tế… Còn cái khác, không rõ.”
Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Thân phận thật sự của ông ta thì sao?”
Thương Hồng Y vẫn lắc đầu: “Ông ta rất thần bí, hơn nữa, phân thân nhiều hơn ta, mặc dù ta ở với ông ta rất lâu, nhưng người này thông minh lắm, ta không điều tra được gì quá sâu, chỉ có thể nói, ông ta rất thâm sâu khó dò.”
Diệp Quân gật đầu, có chút thất vọng nói: “Vốn muốn nhân cơ hội này để giết ông ta, nhưng không ngờ… Xem ra, người này vẫn chưa tới lúc chết, hơi sơ suất rồi.”
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân: “Không sợ đám người cha ngươi giận à?”
Diệp Quân cười nói: “Sao có thể? Mọi việc ta làm, ngoài ông nội chính trực của ta ra, chắc chắn cô cô và cha ta đã biết lâu rồi.”
Nói rồi, hai mắt hắn khẽ nhắm lại: “Bọn họ có thể hiểu ta, chuyện ta muốn làm, cả kẻ địch ta đối mặt, những thứ này điều khiến ta không thể làm một người thành thật ngay thẳng… Bàn việc như cờ vua ấy, ta chỉ có thể thận trọng, chuyên tâm cẩn thận… Chỉ đáng tiếc, vẫn chưa thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo.”
Thương Hồng Y nói: “Ông nội ngươi đã có ý giết người rồi, tí nữa là lật cả bàn lên.”
Diệp Quân nói: “Thiếu một tí… Thật ra cũng khá tốt, nếu ông ta thật sự bị giết dễ như vậy, cũng không thể nhảy nhót lâu đến thế. Người này đáng sợ hơn ta tưởng nhiều, ít nhất là trước mắt, đám người ông nội có năng lực giết ông ta, nhưng lại không thể giết ông ta, trong này, có quan hệ với ta, nhưng chắc chắn còn có vài nguyên nhân mà ta không biết.”
Thương Hồng Y nói: “Mục tiêu của ông ta là ‘Kinh Phá Bích’.”
Diệp Quân nói: “Chắc không đơn giản như bên ngoài đâu, người này rất biết cách che giấu ý đồ thật sự của mình, cũng rất biết giả vờ yếu đuối.”
Thương Hồng Y gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, oan ức rồi. Ông nội làm vậy, chỉ vì muốn diễn một vở kịch với ta thôi…”
Thương Hồng Y nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Cô nương yên tâm, chuyện ta đồng ý với cô, chắc chắn sẽ làm được, nếu ta không làm được, đợi ngày ta thất bại, trở thành kẻ dựa dẫm, ta sẽ để cô cô ta làm hộ cho cô.”
Tiểu Tháp run giọng nói: “Cô ta… Cô ta…. Không phải người của Toại Cổ Kim, mà là… Người của ngươi… Ngươi… Thảo nào, thảo nào, chủ nhân là người biến thái, lúc tức giận, tới người thân cũng không nhận, mà hắn lại xóa bỏ sát ý, không giết cô ta, cũng không sát giới… Tới cả Tháp gia mà ngươi cũng giấu… Nói đi, chuyện này là lúc nào hả?”
Chương 2879: Lợi hại
Nghe thấy lời của Tiểu Tháp, Diệp Quân phá lên cười: “Tháp gia, ngươi đang nghĩ gì vậy, Thương cô nương không phải là người của ta.”
Tiểu Tháp nhất thời nghi ngờ: “Không phải người của ngươi sao?”
Diệp Quân khẽ cười đáp: “Tất nhiên là không phải người của ta rồi, chẳng phải chủ nhân bút Đại Đạo đã nói rồi sao? Thương cô nương là người của Toại Cổ Kim cô nương.”
Tiểu Tháp bối rối, nhưng rất nhanh, nó đột nhiên phấn khích nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, con mẹ nó… Cuối cùng ta cũng biết rồi.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Tháp ha ha cười to: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân nói: “Hai ngươi đừng nói nhảm nữa.”
Nhưng hiển nhiên Tiểu Tháp không nhịn được, muốn ra vẻ một chút, thế là nó nhỏ giọng nói với Tiểu Hồn: “Lúc đó khi Toại cô nương ngồi lên ghế thần tọa chủ chung, cái ghế đó và hai thanh kiếm vốn muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại, tại sao chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Đứa trẻ!”
Tiểu Tháp cười nói: “Tiểu Hồn, người còn nhớ Tiên Tri không?”
Tiểu Hồn đáp: “Dĩ nhiên, sao đột nhiên lại nhắc đến ông ta?”
Tiểu Tháp nói: “Năm đó Tiên Tri muốn chuyển thế trùng sinh đoạt xác, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đã bị giết chết rồi sao!”
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta hiểu rồi, không có sự cho phép của chủ tử, Toại Cổ Kim kia tuyệt đối không thể có con. Cho dù có con, cô ta cũng tuyệt đối không có năng lực để lợi dụng huyết mạnh nhà họ Dương nhằm mưu lợi… Nói cách khác, chính là tiểu chủ đang…”
Tiểu Tháp nói: “Nhưng ta cũng không dám chắc chắn, lần này chúng ta đi lên đó, nếu như tên tiểu tử này vẫn bị đuổi giết điên cuồng như lúc trước vậy đã chứng minh chúng ta nghĩ sai rồi, nếu không, vậy có nghĩa là chúng đã đã suy nghĩ đúng…”
Tiểu Hồn đáp: “Ta cảm thấy ngươi đã đúng rồi đấy, bởi vì nếu hai người bọn họ tách ra, thì trong trường hợp tiểu chủ không gọi người tới, nhất định không phải là đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo, mà nếu như cô ta không có đứa con của tiểu chủ thì cho dù mưu trí của cô ta có nghịch thiên đến đâu, thì cũng không thể chống lại được chủ nhân bút Đại Đạo… Chỉ là không biết là giữa bọn họ thực sự có cảm tình, hay chỉ là quan hệ đồng minh…”
Tiểu Tháp nói: “Là như vậy đấy, ai dà, tên tiểu tử này bây giờ làm việc ngay cả chúng ta cũng giấu… Hơn nữa, chúng ta ngày ngày ở bên cạnh hắn, sao lại không biết bọn họ thực sự ở bên nhau từ lúc nào chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Ngươi quên rồi sao? Khi bọn họ làm mấy chuyện xấu hổ, đều ném ngươi đi ra ngoài, hơn nữa, khi bọn họ làm mấy chuyện vô vị, hay là tâm thần hòa hợp, cả hai đều có thể biết kí ức của nhau…”
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Hồn nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại thì thấy Thương cô nương này không bình thường, sau khi biết huyết mạch của tiểu chủ và công năng đặc biệt của ngươi thì cô ta vẫn năm lần bảy lượt nhắm vào tiểu chủ. Không chỉ như vậy, cứ hễ mở miệng ra là muốn tiêu diệt cả nhà tiểu chủ… Điều này căn bản không phải nhắm vào tiểu chủ mà là nhắm vào người nhà của tiểu chủ…”
Tiểu Tháp tiếp lời: “Lão chủ suýt chút nữa đã ra tay giết chủ nhân bút Đại Đạo rồi.”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, chủ nhân bút Đại Đạo hoảng sợ như vậy, đáng tiếc, cuối cùng ông nội của tiểu chủ vẫn không ra tay…”
Nói đến đây, nó dừng lại rồi lại nói tiếp: “Ta cảm thấy, bọn họ đang chơi một bàn cờ lớn hơn nữa… Ngươi nói xem, có phải bọn họ muốn liên thủ để giết chết chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Tiểu Tháp đáp: “Nhất định là vậy rồi, bây giờ nghĩ lại, chủ nhân bút Đại Đạo con người này cực kỳ đáng sợ. Ban đầu ta đi theo tiểu chủ, tên này đã luôn nhắm vào tiểu chủ, còn lôi ra một Vô Biên Chủ… Đến cuối cùng, còn ép tiểu chủ phải kết thúc trước con đường nhân vật chính của hắn… Tên này nhất định là muốn làm theo cách tương tự để trị tên nhóc này…”
Tiểu Hồn có phần lo lắng: “Ta rất lo lắng cho tiểu chủ…”
Tiểu Tháp nói: “Đừng lo lắng, tên nhóc này thông minh hơn chúng ta nghĩ nhiều, ngươi nghĩ thử xem, tại sao lúc trước hễ khi nào hắn sắp chết, đều nói muốn dẫn theo chủ nhân bút Đại Đạo đi cùng? Hiển nhiên hắn đã biết, ngoại trừ Tam Kiếm, chủ nhân bút Đại Đạo này nhất định là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của hắn. Lần này hắn bày ra ván cờ này, chính là muốn giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo. Nếu không, hắn vĩnh viễn không thể phát triển một cách bình thường. Do vậy, Thương cô nương này liều mạng muốn đi tiêu diệt cả nhà hắn… Ngươi biết đấy, tiểu chủ đã coi bản thân là người nhà họ Dương rồi, tiêu diệt cả nhà hắn, đó chẳng phải là tiêu diệt nhà họ Dương sao? Nhưng đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút xíu nữa.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ông nội tiểu chủ sẽ tức giận chứ?”
Tiểu Tháp cười đáp: “Nếu là người khác thì đã chết chục nghìn lần rồi. Nhưng tên nhóc này thì ông nội hắn nhất định sẽ không bao giờ tức giận… Nếu tên nhóc này thực sự ngay cả ông nội cũng tính kế đến, ông nội hắn còn nhảy cẫng lên vì vui mừng nữa kìa. Dù sao cũng là ông cháu ruột, ài dà, hai ông cháu đánh nhau, chính là một niềm vui bất tận đó.”
Tiểu Hồn: “…”
Bên ngoài.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Lần này ba nền văn minh Thủy Tổ, hình như chỉ có Cựu Thần là không tới, tại sao vậy?”
Thương Hồng Y lắc đầu: “Ông ta đã không còn ở thế giới này nữa rồi.”
Diệp Quân hỏi: “Nghĩa là sao?”
Thương Hồng Y nói: “Theo như những gì ta biết thì ông ta đã đi đến Vạn Kiếp Tinh Vân, ông ta dùng thực lực của chính mình để vượt qua ba nghìn đại đạo kiếp, phá vỡ ràng buộc của nền văn minh, đi tới Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân hỏi: “Đã có người thành công rồi sao?”
Thương Hồng Y gật đầu: “Có, Bi Tâm Từ.”
Bi Tâm Từ!
Hắn một lần nữa nghe thấy cái tên này. Vị quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của Cựu Thổ năm đó, hắn không ngờ đối phương đã rời khỏi khoảng vũ trụ này rồi.
Thương Hồng Y nói tiếp: “Nhưng những người biết được chuyện này thì rất ít, nếu không phải chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ta thì ta cũng không biết. Người phụ nữ đó vậy mà đã rời khỏi nơi này từ hàng chục nghìn năm trước rồi, mà còn là dùng thực lực của chính mình để chống đỡ ba nghìn đại đạo kiếp rồi rời đi… Ngươi biết chủ nhân bút Đại Đạo đánh giá nàng ấy như thế nào không?”
Diệp Quân hỏi: “Đánh giá như thế nào?”
Thương Hồng Y trầm giọng nói: “Người yêu nghiệt nhất mà ông ta từng gặp, phạm vi này bao gồm cả Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân yên lặng, có thể khiến cho tên đó đánh giá như vậy… thực sự rất kinh khủng!
Thương Hồng Y đột nhiên bật cười: “Ban đầu người ông ta tìm không phải là ta, mà là Bi Tâm Từ. Hơn nữa còn hứa với nàng ấy là có thể giúp nàng ấy rời khỏi nơi này, nhưng ngươi biết Bi Tâm Từ đã trả lời ông ta như thế nào không?”
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Thương Hồng Y nói: “Lúc đó Bi Tâm Từ rất khinh thường nói: Chỉ là ba nghìn đại đạo kiếp mà thôi, cần gì phải mượn sức lực từ người khác chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lợi hại.”
Chương 2880: Bạn bè?
Trong mắt Thương Hồng Y hiện lên một cảm xúc phức tạp: “Ngươi biết tại sao nàng ấy lại xảy ra xích mích với ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Thương Hồng Y cười nói: “Bởi vì ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ muốn hiến tế chúng sinh, để cưỡng chế phá tan ba nghìn đại đạo kiếp, đi tới Vũ Trụ Chủ, nhưng nàng ấy không đồng ý, thế là lúc đó nàng ấy đã trực tiếp đánh tàn phế hai Thủy tổ của hai nền văn minh lớn và Minh chủ của ba nền văn minh lớn của thời đại đó… Nếu không có nàng ấy, thì lúc đó ngoại trừ Cựu Thổ ra, tất cả vũ trụ bên ngoài đều sẽ bị hiến tế.”
Sắc mặt Diệp Quân nghiêm túc: “Cô nương đại nghĩa.”
Lúc trước thuyền thánh Bỉ Ngạn đã từng nói với hắn về Bi Tâm Từ, nó nói rằng Bi Tâm Từ là một người vô cùng lương thiện. Hiện giờ xem ra, nó không hề nói dối, có thể tưởng tượng nếu lúc đó không có Bi Tâm Từ đứng ra ngăn cản, thì không biết bao nhiêu vũ trụ manh minh sẽ bị hủy diệt.
Diệp Quân thu hồi lại suy nghĩ, hắn nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, tạm thời chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi rồi.”
Thương Hồng Y nhìn hắn: “Một người bằng lòng vì chúng sinh mà hi sinh bản thân mình, thì ta có lí do gì mà không lựa chọn tin ngươi chứ?”
Diệp Quân bật cười: “Sau này gặp lại.”
Dứt lời, hắn xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Thương Hồng Y nhìn phía cuối chân trời. Hồi lâu sau, hai mắt cô ta từ từ khép lại.
Một quỳ của ngày hôm nay, đổi lấy đại đạo đáng mong chờ ở tương lai!
Đáng giá!
Nhất định đáng giá!
Hai tay Thương Hồng Y nắm chặt lại!
…
Thiên Khu Giới.
Khi Diệp Quân tới đây, hắn phát hiện linh khí ở đây thực sự rất nồng đậm, đằng sau có Cựu Thổ tổ linh mạch, hắn cẩn thận cảm nhận một chút mới nhận ra nơi này phải có ít nhất mấy trăm nghìn viên tiên nguyên mạch cực phẩm. Hơn nữa mỗi viên tiên nguyên mạch cực phẩm còn ẩn chứa ít nhất mấy triệu viên tiên nguyên tinh cực phẩm. Hiển nhiên đây là do được tích lũy qua vô số năm, hơn nữa, nơi này vẫn chưa bị người ta cướp bóc.
Mà bây giờ, tất cả đều là của hắn.
Diệp Quân mỉm cười, tay phải hắn chậm rãi xoa ngực mình, ở nơi sâu thẳm trong trái tim hắn, có một quả hạch màu vàng hơi rung động.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nếu để cho người của vũ trụ Quan Huyên tới đây tu luyện, nhất định có thể nhanh hơn.”
Diệp Quân cười đáp: “Tất nhiên rồi.”
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, rất nhanh, hắn đã biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước một tòa cung điện. Bên trong cung điện, có một cô gái đang cầm một quyển sách cổ lên đọc.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!
Lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giống như cảm nhận được điều gì đó, cô ta quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Diệp Quân, quyển cổ tịch trong tay cô ta nhất thời run rẩy.
Diệp Quân bước vào trong điện, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở trước mặt, khẽ mỉm cười: “Ta đến hơi muộn.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân chủ động kéo hai tay cô ta lên, nhẹ giọng nói: “Khi đó hiểu lầm cô, thật xin lỗi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Ta biết ngươi không phải cố ý.”
Diệp Quân nói: “Thực sự không giận ta sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đã có giọt nước mắt, cô ta đột nhiên đấm một quyền vào bụng Diệp Quân.
Ầm!
Diệp Quân trực tiếp bay ra xa mấy trượng, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.
Diệp Quân lập tức phối hợp kêu lên một tiếng.
Còn không đợi Diệp Quân kịp phản ứng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại lao đến trước mặt hắn, sau đó một quyền nhắm vào mặt hắn mà đấm xuống, nhưng khi vừa chạm vào khuôn mặt hắn thì bàn tay đó lại đột nhiên dừng lại.
Diệp Quân nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Còn tức giận không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đáp lời, cô ta thu tay về, sau đó nằm lên người hắn: “Ngươi thực sự đáng hận.”
Dứt lời, nước mắt từ trong mắt cô ta lập tức chảy ra.
Tất nhiên cô ta cũng tủi thân chứ. Mặc dù biết khi đó hắn không cố ý nói ra những lời đó, nhưng vẫn rất tủi thân.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm cô ta vào trong lòng, dịu dàng hỏi: “Sống ở đây có tốt không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Cô ta đối xử với ta rất tốt.”
Diệp Quân gật đầu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ chúng là là quan hệ bạn bè sao?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì, chỉ là tiện tay ném Tiểu Tháp ra bên ngoài, sau đó một luồng sức mạnh thần bí bao trùm bốn xung quanh.
Ngăn cách hết thảy!
Diệp Quân hôn cô ta, rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng tách ra, khẽ cười nói: “Đúng vậy, là quan hệ bạn bè rất thuần khiết.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, mà trực tiếp cúi người xuống hôn hắn.
Cũng không biết tại sao, quần áo của hai người họ đều lần lượt biến mất.
“Phụt!”
Đột nhiên, một âm thanh mà chỉ có người đàn ông nào không độc thân mới nghe qua đột nhiên vang lên từ trong đó.
…
Bình luận facebook