-
Chương 2881-2885
Chương 2881: Thuế
Nam nữ lâu rồi chưa gặp, giống như nắng hạn gặp mưa rào, hai bên đều điên cuồng, không hề biết chán.
Ai cũng không biết trận đấu này kéo dài bao lâu, dù sao, trên người, trên tay, trên mặt, chỗ nào cũng có dấu vết để lại sau trận chiến.
‘Ít ngày’ sau.
Diệp Quân đưa Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay về thư viện Quan Huyên, đương nhiên, lúc rời đi, hắn đã thu Thiên Khu Giới vào trong Tiểu Tháp.
Hắn hiện tại, tiên nguyên mạch cực phẩm có ba trăm hai mươi ngàn mạch, hàng trăm triệu tiên nguyên tinh.
Bây giờ đúng là hắn giàu đến chảy mỡ rồi!
Sau khi hai người quay về thư viện Quan Huyên, Diệp Quân cũng không giao hết thư viện cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quản lý, mà vẫn chọn tự mình quản lí, bây giờ hắn không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cai quản vũ trụ Quan Huyên này cho tốt, để sức mạnh tín ngưỡng trở thành màu trắng.
Màu trắng!
Đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, cũng chỉ khi đạt được sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, thì mới chứng minh được là hắn đã thật sự quản lí tốt được vũ trụ này.
Không thể không nói, đánh đổ thiên hạ và cai quản thiên hạ hoàn toàn không giống nhau, cai quản thiên hạ thật sự phải xử lí vô số việc vặt, hơn nữa lúc mới bắt đầu hắn cũng không thích ứng với những chuyện vặt này lắm, vì hắn thấy, loại chuyện vặt đó thật sự chỉ là những thứ bé nhỏ không đáng kể.
Rồi đến một ngày, hắn mới ý thức được suy nghĩ này của mình đáng sợ tới mức nào.
Ngày ấy, hắn tới chỗ ăn mì lần trước với Toại Cổ Kim, lúc hắn tới chỗ đó, lại phát hiện ông chủ bán mì đang tháo dỡ quầy hàng của mình.
Không chỉ vậy, cả con đường cũng đã trở nên cực kì quạnh quẽ.
Diệp Quân rất nghi hoặc, hắn đi tới trước quầy hàng: “Ông chủ.”
Ông chủ thấy hắn, mặt vốn còn đầy cau có lại lộ ra một tia kinh ngạc: “Là ngươi.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ông còn nhớ ta à?”
Ông chủ nói: “Nhìn công tử cao quý như vậy, khiến người ta thật sự khó mà quên được.”
Diệp Quân cười, nói: “Ông chủ, thế này là ông chuẩn bị không buôn bán nữa à?”
Ông chủ lập tức thở dài nặng nề, lông mày cau chặt lại.
Diệp Quân có chút tò mò: “Sao thế?”
Ông chủ lắc đầu: “Không làm được nữa.”
Diệp Quân cau mày: “Chuyện gì vậy? Ông nói với ta đi.”
Hai tay ông chủ lau vào quần áo, sau đó nhấc bình trà trên bếp lò ở cạnh lên, ông ta dẫn Diệp Quân đi tới một bên ngồi xuống: “Công tử, uống ly trà nóng đi.”
Nói rồi, ông ta rót cho Diệp Quân một li.
Sau khi đặt bình trà xuống, lại thở dài lần nữa: “Ngươi đã nghe nói chưa? Thư viện muốn tăng thuế của những quầy hàng, người bán hàng lên rồi.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”
Chuyện này là hắn và Nội Các lâm thời bàn bạc ra, vì từ khi hơn một trăm thành Quan Huyên này bắt đầu thành lập, để thu hút đầu tư, người của Toại Cổ Kim lúc đó đã đặt ra rất nhiều ưu đãi, ví dụ như phàm là người buôn bán trong thành, sẽ được rất nhiều lợi ích, đồng thời còn miễn thu thuế một trăm năm.
Nói cách khác, chủ nhân những sạp hàng đó, bọn họ không cần nộp thuế một trăm năm.
Chính sách này vừa được đưa ra, lập tức thu hút vô số người, cũng chính vì chính sách này, thành Quan Huyên mới có thể phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.
Còn bây giờ, thời gian miễn thu thuế một trăm năm đã hết, do đó, hắn và Nội Các lâm thời bắt đầu thu hồi, đánh thuế những người buôn bán này.
Đương nhiên, bọn họ cũng đã suy nghĩ tới các loại tình huống, do đó, vừa bắt đầu bọn họ thu thuế rất thấp, chỉ thu năm phần trăm thuế của mỗi gian hàng, còn bên Cựu Thổ, thuế của thương nhân cao đến ba mươi lăm phần trăm.
Sở dĩ hắn thu thuế thấp như vậy, chính là sợ đột nhiên thu thuế quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới những người dân bên dưới.
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn ảnh hướng tới.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn ông chủ, tiếp tục hỏi: “Ông nói kĩ chút.”
“Ôi!”
Ông chủ lại thở dài, vẻ cau có trên mặt ngày một dày: “Sau khi thư viện thu thuế, những ông chủ của sạp hàng đều lập tức bắt đầu thu thêm tiền thuê, vốn dĩ mỗi tháng chúng ta chỉ cần nộp mười hai viên linh tinh, nhưng hiện tại, mỗi tháng chúng ta phải nộp hai mươi bốn viên linh tinh, hai mươi bốn viên linh tinh… Công tử, ngươi nói xem, sao mà chúng ta sống được? Vốn dĩ lợi nhuận mỗi tháng của chúng ta cũng mới khoảng mười viên linh tinh, bây giờ mệt sống mệt chết, mà chẳng kiếm được gì, phải giao hết cho những ông chủ quầy hàng kia rồi.”
Diệp Quân im lặng không nói, sắc mặt đã dần lạnh giá.
Ông chủ lại nói: “Hơn nữa nghe nói, sau này tiền thuê có thể còn tăng thêm… Ôi, công tử, ngươi nói xem, viện trưởng này đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại thu thuế chứ? Có phải viện trưởng thiếu tiền không?”
Diệp Quân nhìn ông chủ, khẽ cười nói: “Ông cảm thấy viện trưởng thế nào?”
Ông chủ hơi do dự, sau đó nói: “Mới bắt đầu thì rất tốt, nhưng bây giờ… Ta không biết, ông già như ta chưa từng đọc sách, ta cũng không biết đám viện trưởng thu thuế là tốt hay xấu, nhưng, chúng ta không sống qua những ngày này được là thật… ôi.”
Diệp Quân cười nói: “Vậy chắc chắn là vấn đề của viện trưởng.”
Sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi: “Công tử, những lời này không nói bậy được đâu…”
Diệp Quân nói: “Ông sợ viện trưởng à?”
Ông chủ lắc đầu: “Cũng không sợ… Nói sao đây, viện trưởng cách chúng ta hơi xa, hơn nữa, những vấn đề này của chúng ta, trong mắt viện trưởng, chắc là những chuyện rất nhỏ nhặt nhỉ?”
Diệp Quân im lặng, vì những gì ông chủ nói, hắn không thể phản bác, vì với hắn trước đây, những chuyện này đúng là việc cực kì nhỏ.
Nhưng lúc này hắn hiểu, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt với hắn, nhưng với người bình thường bên dưới lại là một chuyện rất lớn.
Một chút sai lầm của người trên, đặt xuống bên dưới, lại có thể là tiêu trời diệt đất.
Chương 2882: Sa đọa
Diệp Quân cầm ly trà trước mặt nhấp một ngụm, sau đó nói: “Ông chủ, trước mắt ông đường dỡ quầy hàng vội, ta có quen vài người trong thư viện, ta sẽ đi nói chuyện này xem sao, có thể sẽ thay đổi được.”
Ông chủ vội nói: “Không được không được, công tử, tuyệt đối không được.”
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Ông chủ vội lắc đầu: “Từ xưa dân không đấu với thương, không đấu với quan, cái này…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta chỉ đi nói thử thôi.”
Nói xong, hắn đặt tiền trà xuống, đứng dậy rời đi.
Trên đường, Diệp Quân nhìn xung quanh, bây giờ đường phố đã trở nên quạnh quẽ đến kinh ngạc, chỉ có mấy quầy hàng lớn còn mở cửa, phần lớn những quầy nhỏ đều đã đóng rồi.
Diệp Quân nói: “Người đâu.”
Một hư ảnh xuất hiện sau người hắn.
Diệp Quân nói: “Tiền thuê đột nhiên tăng gấp đôi, chuyện này không bình thường, đi tra.”
Hư ảnh kia lặng lẽ biến mất.
Không bao lâu, hư ảnh đã đến sau người hắn: “Viện trưởng, đã điều tra được, là thương hội Quan Huyên đứng sau khống chế.”
Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại: “Thương hội Quan Huyên?”
Hư ảnh nói: “Vâng, đó là một thương hội do vô số thương nhân liên hiệp để thành lập, lấy tên là Quan Huyên, thành viên trong đều là những thương nhân có máu mặt trong vũ trụ Quan Huyên, bọn họ kiểm soát mọi ngành nghề của vũ trụ Quan Huyên…”
Diệp Quân nói: “Thư viện không có giám sát?”
Hư ảnh nói: “Có, nhưng…”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hiển nhiên, những thương nhân này đã đoàn kết lại, đồng thời người trong thư viện cũng được bọn họ xử lí hẳn hoi.
Đương nhiên, hắn cũng không bất ngờ, đám người Thần Y không phải lứa đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng.
Hư ảnh nói: “Viện trưởng, bây giờ bọn họ đang tập hợp trong Tiên Vân Các để bàn bạc chuyện lớn, hay là…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần.”
Hư ảnh gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân bảo: “Nội Các lâm thời đã biết chuyện này chưa?”
Hư ảnh nói: “Đã biết, đang đợi chỉ thị của viện trưởng.”
Diệp Quân gật đầu: “Để bọn họ đợi tiếp đi.”
Nói xong, hắn đi về nơi xa.
Hư ảnh cung kính hành lễ, lặng lẽ rời đi.
Không bao lâu, Diệp Quân tới Tiên Vân Các, Tiên Vân Các này là thương hội khổng lồ do người thần bí mở, trước mắt cũng là thương hội sầm uất nhất to nhất ở vũ trụ Quan Huyên.
Tiên Vân Các hôm nay cực kì náo nhiệt, vì thương nhân đỉnh cấp của cả vũ trụ Quan Huyên đều tới đây rồi.
Diệp Quân lấy một tấm thiệp mời, lẫn vào trong, không thể không nói, xét duyệt cực kì nghiêm khắc, hỏi vặn hắn mấy lần, trong lúc đó còn có thần thức của mấy cường giả cảnh giới Đại Đế quét qua hắn, sau khi xác định hắn không có vấn đề, mới để hắn đi vào trong thương hội.
Lát sau, dưới sự dẫn dắt của một cô gái, Diệp Quân tới một đại điện cực kì to lớn, đại điện này được xây dựng rất xa hoa, chói mắt, chỗ nào cũng lộ mùi tiền.
Lúc này, trong điện đã tụ tập hàng ngàn người, trông người nào cũng cực kì có tiền, vì họ mặc đồ thật sự quá xa hoa rồi.
Còn có dòng người cuồn cuộn không ngừng vào trong điện, cực kì náo nhiệt.
Mọi người trong điện đều đang trò chuyện, làm quen với nhau, mở rộng kết giao quan hệ.
Cũng có người tới tìm Diệp Quân, lúc này hắn đã lặng lẽ thay đổi diện mạo của mình, do đó, không ai nhận ra hắn.
Người trong này rất nhiệt tình, Diệp Quân phát hiện, mọi người cứ nói chuyện mãi, rồi xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ, mặc đồ hở hang, bấy giờ, ánh sáng trong điện cũng trở nên mờ ám tối tăm.
Lúc này, ý cười vốn nho nhã lễ độ trên mặt những người ở đó bắt đầu trở nên dung tục, mọi người không hề kiêng dè mà bình luận về những cô gái xung quanh, lời nói cũng ngày càng suồng sã, trên mặt họ, không hề che giấu suy nghĩ nguyên thủy thật sự trong lòng mình.
Đây chính là thế giới của người có tiền à?
Rất nhanh, mọi người ngày càng buông thả, mỗi người đều ôm lấy một cô gái trẻ…
“Không buông à?”
Một bên, đột nhiên có một giọng nói truyền tới.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỗ cạnh hắn không xa, một người đàn ông mập đang dạy dỗ một thiếu niên: “Đừng có mà không buông nữa, nói chuyện làm ăn là thế, uống rượu, phụ nữ, ngươi không uống rượu, không phụ nữ, sao có thể nói chuyện làm ăn được?”
Thiếu niên vẫn không buông được.
Người đàn ông mập cười nói: “Nhớ kĩ, nếu làm ăn, thì hãy dẫn khách của ngươi cùng sa đọa, chỉ có cùng sa đoạn, chuyện làm ăn mới thành được, nếu không, người ta dựa vào đâu mà làm ăn với ngươi?”
Thiếu niên hơi do dự, sau đó nói: “Tụ hợp đám đông… Là làm trái với Quan Huyên Pháp.”
Người đàn ông mập cười ha ha: “Đồ ngốc, Quan Huyên Pháp phục vụ cho ai chứ? Không phải là phục vụ cho chúng ta sao? Thế giới này, chỉ cần có đủ tiền, thì đừng nói Quan Huyên Pháp, viện trưởng cũng có thể dập đầu với ngươi! Nếu hắn không dập, vậy thì do tiền không đủ!”
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của người đàn ông mập, thiếu niên bắt đầu từ từ cởi mở hơn, suồng sã một lát, thiếu niên chậm rãi buông thả.
Còn sau khi vượt qua rào cản trong tim, thiếu niên ngày càng buông thả, vì thật sự chơi rất vui.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên yên tĩnh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về trước đại điện nơi xa, một thiếu niên đồ trắng chậm rãi đi lên đài, khi thấy hắn, mọi người đều dừng động tác trong tay lại.
Thiến niên áo trong nhìn mọi người, đi thẳng vào chủ đề: “Các vị, viện trưởng lại muốn chúng ta đóng thuế… Đóng con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp thế nhỉ!”
Vừa dứt lời, đột nhiên hiện trường chìm vào im lặng.
Nhưng chẳng mấy chốc, vô số người đồng loạt hô hét: “Nộp thuế, nộp con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp quá!”
Chương 2883: Được voi đòi tiên
Sau khi giao chứng nhận đầu tư, mọi người đã chính thức trở thành người cùng thuyền.
Trong đại điện, mọi người điên cuồng hò hét, đám người sôi nổi, ai cũng vì quá vui vẻ mà trở nên dữ tợn.
Viện trưởng là nhân vật thế nào chứ?
Đó chính là thần của vũ trụ Quan Huyên hiện tại, mà bây giờ, vị thần đó đang ở đây mặc cho bọn họ mắng chửi.
Cả tòa đại điện sục sôi.
Ngay tại lúc này, người đàn ông áo trắng trên đài đột nhiên đưa tay phải ra, trong chốc lát, tất cả mọi người khựng lại.
Đại điện vốn đang ồn ào đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông áo trắng trước mắt cũng không phải là ai khác, mà chính là Trâu Tần, hội trưởng hiện tại của thương hội Quan Huyên, còn lai lịch thật sự của gã thì không ai biết, chỉ biết là gã có rất nhiều thủ đoạn phi thường, không chỉ thành lập được thương hội Tiên Vân Các đầu tiên ở vũ trụ Quan Huyên mà còn nhanh chóng hoàn thành Nội Các lâm thời, đặt tên là thương hội Quan Huyên.
Đã lấy tên Quan Huyên, hơn nữa còn nhận được sự công nhận của quan chức địa phương, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Ngoại trừ thương hội, gã còn nắm trong tay vô số sản nghiệp, binh khí, khoáng sản, phòng thải và những sản nghiệp đen chưa được biết đến dưới lòng đất.
Có người đồn rằng, tài sản của gã còn nhiều hơn cả viện trưởng!
Dưới ánh mắt của mọi người, Trâu Tần cười nói: “Hai trăm năm nay, vũ trụ Quan Huyên phát triển yên bình, điều này không khỏi liên quan tới sự ủng hộ của mọi người, không ngờ sau khi vị viện trưởng này chấp chính lại lập tức tấn công những thương nhân như chúng ta, Diệp Quân là đang định qua cầu rút ván, không đáng làm người!”
Nói xong, nụ cười trên mặt gã đột nhiên trở nên dữ tợn: “Nếu Diệp Quân đã bất nhân, vậy cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa, Diệp Quân dám thu thuế của chúng ta, chúng ta cũng dám tăng phí thuê, hắn thu thêm mười phần trăm thuế, chúng ta sẽ tăng gấp đôi phí thuê, khiến toàn bộ vũ trụ Quan Huyên tê liệt, xem ai phải sợ ai!”
Lúc này, có người đột nhiên nói: “Hội trưởng, viện trưởng chỉ lấy năm phần trăm thuế, đối với chúng ta mà nói thì thật ra vẫn có thể chấp nhận được...”
“Ngu xuẩn!”
Trâu Tần tức giận nhìn người vừa nói, không nể nang gì: “Ngươi cho rằng chỉ có năm phần trăm thuế thôi sao? Không đâu, đó chỉ mới bắt đầu thôi, chỉ là dò xét một chút, một khi chúng ta đồng ý, vậy sau này chúng ta sẽ còn phải đối mặt với mức thuế cao hơn, thế nên, chúng ta không thể nhượng bộ.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Năm phần trăm thuế!
Vậy cũng là rất nhiều, mỗi lần kiếm được một triệu thì phải đóng năm chục ngàn cho thư viện Quan Huyên.
Dựa vào đâu?
Không có Diệp Quân, bọn họ có thể làm tốt hơn, kiếm được nhiều hơn!
Hơn nữa, dù có đóng thuế thì cũng phải do những kẻ thấp hèn kia đóng, dựa vào đâu mà bọn họ phải đóng?
Trâu Tần tiếp tục nói: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể lùi, chúng ta phải chiến đấu với hắn tới cùng.”
Lại có một người đột nhiên đặt câu hỏi: “Lỡ như viện trưởng cưỡng ép thu thuế, vậy thì phải làm sao?”
Trâu Tần cười: “Nếu hắn cưỡng ép thu thuế, chúng ta cũng cưỡng ép tăng phí thuê, mọi người liên thủ lại giữ vững ít nhất một nửa thương nghiệp của vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chỉ cần chúng tình nguyện thì có thể khiến vũ trụ Quan Huyên đại loạn, đến lúc đó, xem hắn hoảng hay chúng ta hoảng.”
“Hội trưởng nói không sai!”
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh gã, cô ta cười: “Sau khi hội nghị kết thúc, thư báo Quan Huyên sẽ đăng một bài có tiêu đề là “Nhân nghĩa của viện trưởng ở đâu?”, đến lúc đó, bài báo này sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, khi đó, tất cả mọi người đều sẽ hiểu, bây giờ cuộc sống của họ không tốt cũng là do viện trưởng, vì những ham muốn cá nhân nên viện trưởng mới bắt đầu thu thuế...”
Nói tới đây, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nụ cười quyến rũ: “Khi đó, dư luận sẽ nhấn chìm viện trưởng.”
“Hay hay!”
Trâu Tần vỗ tay cười nói: “Thời đại bây giờ, ai nắm giữ dư luận thì người đó là chính nghĩa, chỉ cần Diệp Quân dám thu thuế, chúng ta sẽ phải khiến hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.”
Có người đột nhiên nói: “Viện trưởng đó hình như không phải là một nhân vật đơn giản, chúng ta làm vậy, lỡ như hắn tức điên lên...”
Trâu Tần cười lớn: “Không cần phải lo, vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển đến bây giờ không hề liên quan gì tới Diệp Quân kia, ngoài khoảng thời gian này, hắn cũng chưa từng quản lý bất cứ chuyện gì trong thư viện, theo tình báo đáng tin cậy, Diệp Quân kia hình như đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành Đại Đạo gì đó, thế nên mới trở lại bắt đầu quản lý vũ trụ Quan Huyên. Chuyện này rất ít người biết vì sợ có ảnh hưởng không tốt, vì vậy, Nội Các tạm thời giữ bí mật chuyện này. Có thể nói, bây giờ hắn chính là một tên hề, nếu hôm nay chúng ta không cho hắn thấy một bài học, sau này thật sự sẽ bị hắn hành hạ tới chết.”
Mọi người đều mỉm cười, bọn họ đều tin vào lời Trâu Tần nói, vì nghe nói người đứng sau lưng gã là Nội Các lâm thời.
Người phụ nữ bên cạnh Trâu Tần cũng cười nói: “Theo lời của Trâu hội trưởng, Diệp Quân kia bây giờ đã thất bại ở bên ngoài, cho nên mới trở lại tỏ vẻ oai phong với chúng ta! Chúng ta lúc này không được nhẫn nhịn, nếu không, hắn sẽ lại được voi đòi tiên.”
Chương 2884: Vì tương lai
Lúc này có người đột nhiên nói: “Trâu hội trưởng, bây giờ mọi người đều là người cùng thuyền, người có chuyện gì thì cứ giao phó đi, các huynh đệ sẽ làm theo sự chỉ dẫn của người.”
Mọi người đồng loạt hưởng ứng, lúc này, bọn họ phải đoàn kết một lòng mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn.
Trâu Tần khẽ mỉm cười: “Ta có ba bước kế hoạch, bước đầu tiên chính là chúng ta lập tức bắt đầu tăng phí thuê, phải thu thật nhiều, chúng ta càng nhiều, những tiện dân bên dưới lại càng hận Diệp Quân, đến khi càng có nhiều người hận hắn, chúng ta sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của bọn họ, thậm chí là khởi nghĩa...”
“Sau đó thì sao?”
Có người chờ không nổi nữa.
Trâu Tần cầm ly rượu thị nữ bên cạnh đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười nói: “Bước thứ hai đoàn kết bọn họ lại, biến họ thành một thế lực đi quấy phá, phá tới long trời lở đất...”
Có người run giọng nói: “Trâu hội trưởng định làm phản sao?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong sân lập tức biến sắc, đại điện đột nhiên yên tĩnh.
“Không không!”
Trâu Tần lắc đầu cười nói: “Bây giờ chúng ta còn chưa có năng lực tạo phản, điều chúng ta phải làm là đàm phán với thư viện Quan Huyên, chờ sau khi những người gây chuyện càng ngày càng nhiều, thư viện Quan Huyên nhất định sẽ đứng ngồi không yên, vì Diệp Quân cần sức mạnh tín ngưỡng, vậy nên, hắn không thể nào phái binh trấn áp, vào lúc này, nếu hắn muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là dựa vào chúng ta!”
Chúng ta!
Nghe được lời này, một số người đã mơ hồ hiểu ra, vui vẻ không thôi.
Trâu Tần nhìn mọi người, nụ cười của gã đột nhiên trở nên dữ tợn: “Chư vị, chúng ta có tiền, chúng ta là người có nhiều tiền nhất ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng chúng ta lại có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là chúng ta không có quyền, không có quyền thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta không có quyền phát biểu trong thư viện, không có quyền thì sau này chúng ta có thể sẽ phải để mặc cho người ta xẻ thịt, không có quyền thì chúng ta không thể phát huy tối đa lợi ích của mình...”
Nói đến đây, gã đột nhiên trở nên hưng phấn: “Điều chúng ta phải làm lúc này không chỉ là chống lại chính sách thu thuế của Diệp Quân, mà còn phải tranh quyền. Sau khi thư viện Quan Huyên không thể làm thỏa mãn cơn tức của người dân, chúng ta sẽ tới giải quyết mọi chuyện, chúng ta có thể nhân cơ hội này để đòi quyền lực, gia nhập vào cơ cấu quyền lực của thư viện các, thậm chí là gia nhập vào nòng cốt Nội Các lâm thời...”
Lời vừa dứt, những thương nhân trong sân đều trở nên sôi nổi.
Thương nhân có tiền nhưng không có quyền, đây chính là nỗi đau lớn nhất của bọn họ.
Theo lời Trâu Tần nói, nếu có quyền, vậy thì địa vị của bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều, không chỉ vậy, bọn họ còn có thể phát huy tối đa lợi ích của mình.
Suy nghĩ lại một chút, nếu tiền và quyền kết hợp với nhau...
Đúng là vừa nghĩ đã thấy vui!
Mọi người trong điện như đã được truyền lửa.
Lúc này, Trâu Tần lại nói: “Đây vẫn chưa phải kế hoạch cuối cùng của chúng ta, vậy kế hoạch của chúng ta là gì?”
Mọi người đều mong ngóng nhìn Trâu Tần, ánh mắt bọn họ nóng rực, tim như nghẹn lại.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Trâu Tần cười nói: “Kế hoạch của chúng ta là sau khi tiến vào Nội Các lâm thời, bắt đầu mua chuộc thêm nhiều người bằng tiền, sau đó sắp xếp bọn họ vào Nội Các lâm thời, và cả các ngành của thư viện Quan Huyên...”
Nói đến đây, vẻ mặt gã đột nhiên đỏ lên, vung tay hô: “Chúng ta phải thao túng chính trị, chúng ta phải điều khiển tuyển cử, chúng ta phải trở thành người thật sự nắm giữ vũ trụ Quan Huyên trong tay!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong sân đều sôi nổi.
Thương nhân thao túng tất cả sao?
Trước đây bọn họ cũng không dám nghĩ tới!
Nghĩ tới là cảm thấy vô cùng kích thích!
Mọi người đã hoàn toàn vui vẻ!
Trên đài, Trâu Tần giờ phút này cũng rất vui vẻ, gã tiếp tục nói: “Chư vị, lần này Diệp Quân kia thu thuế của chúng ta, không phải nguy cơ của chúng ta, đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần nắm chặt cơ hội này, chúng ta có thể đạt được một bước nhảy vọt...”
Nhưng vẫn có người lo lắng: “Trâu hội trưởng, nếu chuyện này thất bại...”
Thất bại!
Nghe thấy hai chữ này, mọi người đột nhiên tỉnh táo lại.
“Sợ cái gì?”
Trâu Tần cười, không thèm để ý tới: “Chư vị, chúng ta làm tất cả chuyện này cũng đều hợp tình hợp lý, dù sao thì Quan Huyên Pháp cũng không quy định chúng ta không thể tăng phí thuê, vả lại, chúng ta lại không phải tự mình ra mặt, chúng ta chỉ cần phát động dư luận, đào tạo một số người có đầu óc, bảo bọn họ tới gây chuyện, có xảy ra chuyện thì cũng là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới chúng ta?”
Mọi người thấy cũng có lý, đồng loạt gật đầu, đương nhiên cũng có chút lo lắng.
Trâu Tần cười nói: “Vả lại, Diệp Quân vừa mới tiếp quản thư viện Quan Huyên, hắn hiểu cái gì? Chỉ cần chúng ta liên thủ lại, chơi đùa với hắn còn không giống chơi với chó sao?”
“Ha ha!”
Cả sảnh đường cười lớn.
Trâu Tần cũng cười, gã nâng ly rượu lên uống cạn, rất nhanh đã có thị nữ bưng một ly nữa lên.
Trâu Tần nhận lấy ly rượu, gã nhìn mọi người trong sân, cười nói: “Chư vị, không bao lâu sau, vũ trụ Quan Huyên sẽ thuộc về thương hội Quan Huyên của chúng ta rồi, chúng ta để ai vào Nội Các thì người đó vào Nội Các, chúng ta không cho ai vào thì người đó nhất định không được vào...”
Nói xong, gã giơ cao ly rượu lên: “Vì tương lai, cạn!”
“Cạn!”
Trong đại điện, mọi người đồng loạt nâng ly rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch...
...
Chương 2885: Ô dù ta to
Bọn họ ăn uống tận hứng trong đại điện, ai nấy đều vô cùng phấn khích như thể ngày mai sắp được bước chân vào nội các, khống chế vũ trụ Quan Huyên vậy.
Diệp Quân đứng trong đó quan sát mọi thứ, không khỏi bất ngờ.
Hắn biết vẫn có người phản đối vũ trụ Quan Huyên, từ Thần Y đến những người này, mà hắn đều đã dự liệu từ trước. Thành lập trật tự tương đương với cải cách, mà làm vậy cũng sẽ đụng đến lợi ích của một nhóm người, khiến bọn họ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Sở dĩ bất ngờ là vì hóa ra những người này còn muốn thâu nội các vào tay.
Mà cũng bình thường thôi.
Từ xa xưa, thương nhân khi đạt đến một độ cao nhất định đều sẽ muốn nhúng tay vào chính trị.
Một người đàn ông đi đến bên Trâu Tần, ghé tai thì thầm.
Diệp Quân nghe mà nhíu mày.
Một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Viện trưởng, chúng tôi đã bao vây nơi này lại”.
Diệp Quân: “Có người mật báo rồi”.
"Chuyện này...”
Người đưa tin hết sức bất ngờ, không nghĩ tới đối phương đã thâm nhập sâu đến nỗi biết được chuyện cơ mật.
Trâu Tần nghe báo cáo xong thì biến sắc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt quét xuyên đám đông, sau đó tập trung vào vị trí người vẫn đang nhìn gã - Diệp Quân.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Người đâu!"
Gã cao giọng quát lên như sấm khiến ai nấy đều giật mình.
Một toán người áo đen xuất hiện.
Tất cả đều ở cảnh giới Thánh Giả.
Quan khách bày ra vẻ khó hiểu.
Trâu Tần nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là ai?"
Mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn.
Diệp Quân thản nhiên cười: “Đương nhiên là thương nhân”.
Trâu Tần: “Nghề gì?"
Diệp Quân: “Mở thương hội, tên Tiên Bảo Các”.
Tiên Bảo Các?
Ai nấy nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ chưa từng nghe tên.
Trâu Tần nhìn Diệp Quân một hồi rồi ra lệnh: “Bắt hắn”.
Trực giác gã nói rằng người này có vấn đề.
Mấy cường giả Thánh Giả kia lập tức nhào tới trong nháy mắt, nhưng một khắc sau đã bay ngược ra ngoài, thần hồn biến mất từng chút một như tờ giấy bị đốt cháy.
Ai nấy thất kinh, rối rít lùi lại.
Trâu Tần phẫn nộ quát lên: “Ta biết ngay ngươi có vấn đề!"
Diệp Quân cười: “Thế hội trưởng không trốn à?"
"Trốn?"
Trâu Tần cười gằn: “Ngây thơ”.
Diệp Quân: “Ồ?"
Trâu Tần: “Ta đã nhận được tin Nội các có động tĩnh, nhưng thế thì sao? Vũ trụ Quan Huyên theo lối pháp trị, chúng ta chỉ tụ tập ở đây thôi thì phạm lỗi gì?"
Diệp Quân: “Nhưng lời ta nghe lại không phải vậy”.
Trâu Tần chỉ cười không đáp.
Diệp Quân: “Xem ra Hội trưởng không định để ta còn mạng mà đi rồi”.
Trâu Tần mỉm cười sâu xa: “Xem như cũng có đầu óc”.
Một người áo đen xuất hiện sau gã, tỏa ra khí tức hùng hậu.
Là Đại Đế!
Ai nấy đều hoảng sợ.
Cường giả cấp bậc này tuy không tính là đỉnh chóp ở vũ trụ Quan Huyên nhưng thế lực bình thường tuyệt đối không chống lại được.
Cũng chỉ có chưa đến mười nghìn người đạt đến cảnh giới này.
Người áo đen vừa xuất hiện đã lập tức chú ý đến Diệp Quân.
Trâu Tần hỏi hắn: “Ai phái ngươi đến? Nếu chịu khai ra, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng”.
Diệp Quân: “Ô dù của ta to lắm đấy”.
Nam nữ lâu rồi chưa gặp, giống như nắng hạn gặp mưa rào, hai bên đều điên cuồng, không hề biết chán.
Ai cũng không biết trận đấu này kéo dài bao lâu, dù sao, trên người, trên tay, trên mặt, chỗ nào cũng có dấu vết để lại sau trận chiến.
‘Ít ngày’ sau.
Diệp Quân đưa Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay về thư viện Quan Huyên, đương nhiên, lúc rời đi, hắn đã thu Thiên Khu Giới vào trong Tiểu Tháp.
Hắn hiện tại, tiên nguyên mạch cực phẩm có ba trăm hai mươi ngàn mạch, hàng trăm triệu tiên nguyên tinh.
Bây giờ đúng là hắn giàu đến chảy mỡ rồi!
Sau khi hai người quay về thư viện Quan Huyên, Diệp Quân cũng không giao hết thư viện cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quản lý, mà vẫn chọn tự mình quản lí, bây giờ hắn không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cai quản vũ trụ Quan Huyên này cho tốt, để sức mạnh tín ngưỡng trở thành màu trắng.
Màu trắng!
Đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, cũng chỉ khi đạt được sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, thì mới chứng minh được là hắn đã thật sự quản lí tốt được vũ trụ này.
Không thể không nói, đánh đổ thiên hạ và cai quản thiên hạ hoàn toàn không giống nhau, cai quản thiên hạ thật sự phải xử lí vô số việc vặt, hơn nữa lúc mới bắt đầu hắn cũng không thích ứng với những chuyện vặt này lắm, vì hắn thấy, loại chuyện vặt đó thật sự chỉ là những thứ bé nhỏ không đáng kể.
Rồi đến một ngày, hắn mới ý thức được suy nghĩ này của mình đáng sợ tới mức nào.
Ngày ấy, hắn tới chỗ ăn mì lần trước với Toại Cổ Kim, lúc hắn tới chỗ đó, lại phát hiện ông chủ bán mì đang tháo dỡ quầy hàng của mình.
Không chỉ vậy, cả con đường cũng đã trở nên cực kì quạnh quẽ.
Diệp Quân rất nghi hoặc, hắn đi tới trước quầy hàng: “Ông chủ.”
Ông chủ thấy hắn, mặt vốn còn đầy cau có lại lộ ra một tia kinh ngạc: “Là ngươi.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ông còn nhớ ta à?”
Ông chủ nói: “Nhìn công tử cao quý như vậy, khiến người ta thật sự khó mà quên được.”
Diệp Quân cười, nói: “Ông chủ, thế này là ông chuẩn bị không buôn bán nữa à?”
Ông chủ lập tức thở dài nặng nề, lông mày cau chặt lại.
Diệp Quân có chút tò mò: “Sao thế?”
Ông chủ lắc đầu: “Không làm được nữa.”
Diệp Quân cau mày: “Chuyện gì vậy? Ông nói với ta đi.”
Hai tay ông chủ lau vào quần áo, sau đó nhấc bình trà trên bếp lò ở cạnh lên, ông ta dẫn Diệp Quân đi tới một bên ngồi xuống: “Công tử, uống ly trà nóng đi.”
Nói rồi, ông ta rót cho Diệp Quân một li.
Sau khi đặt bình trà xuống, lại thở dài lần nữa: “Ngươi đã nghe nói chưa? Thư viện muốn tăng thuế của những quầy hàng, người bán hàng lên rồi.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”
Chuyện này là hắn và Nội Các lâm thời bàn bạc ra, vì từ khi hơn một trăm thành Quan Huyên này bắt đầu thành lập, để thu hút đầu tư, người của Toại Cổ Kim lúc đó đã đặt ra rất nhiều ưu đãi, ví dụ như phàm là người buôn bán trong thành, sẽ được rất nhiều lợi ích, đồng thời còn miễn thu thuế một trăm năm.
Nói cách khác, chủ nhân những sạp hàng đó, bọn họ không cần nộp thuế một trăm năm.
Chính sách này vừa được đưa ra, lập tức thu hút vô số người, cũng chính vì chính sách này, thành Quan Huyên mới có thể phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.
Còn bây giờ, thời gian miễn thu thuế một trăm năm đã hết, do đó, hắn và Nội Các lâm thời bắt đầu thu hồi, đánh thuế những người buôn bán này.
Đương nhiên, bọn họ cũng đã suy nghĩ tới các loại tình huống, do đó, vừa bắt đầu bọn họ thu thuế rất thấp, chỉ thu năm phần trăm thuế của mỗi gian hàng, còn bên Cựu Thổ, thuế của thương nhân cao đến ba mươi lăm phần trăm.
Sở dĩ hắn thu thuế thấp như vậy, chính là sợ đột nhiên thu thuế quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới những người dân bên dưới.
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn ảnh hướng tới.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn ông chủ, tiếp tục hỏi: “Ông nói kĩ chút.”
“Ôi!”
Ông chủ lại thở dài, vẻ cau có trên mặt ngày một dày: “Sau khi thư viện thu thuế, những ông chủ của sạp hàng đều lập tức bắt đầu thu thêm tiền thuê, vốn dĩ mỗi tháng chúng ta chỉ cần nộp mười hai viên linh tinh, nhưng hiện tại, mỗi tháng chúng ta phải nộp hai mươi bốn viên linh tinh, hai mươi bốn viên linh tinh… Công tử, ngươi nói xem, sao mà chúng ta sống được? Vốn dĩ lợi nhuận mỗi tháng của chúng ta cũng mới khoảng mười viên linh tinh, bây giờ mệt sống mệt chết, mà chẳng kiếm được gì, phải giao hết cho những ông chủ quầy hàng kia rồi.”
Diệp Quân im lặng không nói, sắc mặt đã dần lạnh giá.
Ông chủ lại nói: “Hơn nữa nghe nói, sau này tiền thuê có thể còn tăng thêm… Ôi, công tử, ngươi nói xem, viện trưởng này đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại thu thuế chứ? Có phải viện trưởng thiếu tiền không?”
Diệp Quân nhìn ông chủ, khẽ cười nói: “Ông cảm thấy viện trưởng thế nào?”
Ông chủ hơi do dự, sau đó nói: “Mới bắt đầu thì rất tốt, nhưng bây giờ… Ta không biết, ông già như ta chưa từng đọc sách, ta cũng không biết đám viện trưởng thu thuế là tốt hay xấu, nhưng, chúng ta không sống qua những ngày này được là thật… ôi.”
Diệp Quân cười nói: “Vậy chắc chắn là vấn đề của viện trưởng.”
Sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi: “Công tử, những lời này không nói bậy được đâu…”
Diệp Quân nói: “Ông sợ viện trưởng à?”
Ông chủ lắc đầu: “Cũng không sợ… Nói sao đây, viện trưởng cách chúng ta hơi xa, hơn nữa, những vấn đề này của chúng ta, trong mắt viện trưởng, chắc là những chuyện rất nhỏ nhặt nhỉ?”
Diệp Quân im lặng, vì những gì ông chủ nói, hắn không thể phản bác, vì với hắn trước đây, những chuyện này đúng là việc cực kì nhỏ.
Nhưng lúc này hắn hiểu, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt với hắn, nhưng với người bình thường bên dưới lại là một chuyện rất lớn.
Một chút sai lầm của người trên, đặt xuống bên dưới, lại có thể là tiêu trời diệt đất.
Chương 2882: Sa đọa
Diệp Quân cầm ly trà trước mặt nhấp một ngụm, sau đó nói: “Ông chủ, trước mắt ông đường dỡ quầy hàng vội, ta có quen vài người trong thư viện, ta sẽ đi nói chuyện này xem sao, có thể sẽ thay đổi được.”
Ông chủ vội nói: “Không được không được, công tử, tuyệt đối không được.”
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Ông chủ vội lắc đầu: “Từ xưa dân không đấu với thương, không đấu với quan, cái này…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta chỉ đi nói thử thôi.”
Nói xong, hắn đặt tiền trà xuống, đứng dậy rời đi.
Trên đường, Diệp Quân nhìn xung quanh, bây giờ đường phố đã trở nên quạnh quẽ đến kinh ngạc, chỉ có mấy quầy hàng lớn còn mở cửa, phần lớn những quầy nhỏ đều đã đóng rồi.
Diệp Quân nói: “Người đâu.”
Một hư ảnh xuất hiện sau người hắn.
Diệp Quân nói: “Tiền thuê đột nhiên tăng gấp đôi, chuyện này không bình thường, đi tra.”
Hư ảnh kia lặng lẽ biến mất.
Không bao lâu, hư ảnh đã đến sau người hắn: “Viện trưởng, đã điều tra được, là thương hội Quan Huyên đứng sau khống chế.”
Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại: “Thương hội Quan Huyên?”
Hư ảnh nói: “Vâng, đó là một thương hội do vô số thương nhân liên hiệp để thành lập, lấy tên là Quan Huyên, thành viên trong đều là những thương nhân có máu mặt trong vũ trụ Quan Huyên, bọn họ kiểm soát mọi ngành nghề của vũ trụ Quan Huyên…”
Diệp Quân nói: “Thư viện không có giám sát?”
Hư ảnh nói: “Có, nhưng…”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hiển nhiên, những thương nhân này đã đoàn kết lại, đồng thời người trong thư viện cũng được bọn họ xử lí hẳn hoi.
Đương nhiên, hắn cũng không bất ngờ, đám người Thần Y không phải lứa đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng.
Hư ảnh nói: “Viện trưởng, bây giờ bọn họ đang tập hợp trong Tiên Vân Các để bàn bạc chuyện lớn, hay là…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần.”
Hư ảnh gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân bảo: “Nội Các lâm thời đã biết chuyện này chưa?”
Hư ảnh nói: “Đã biết, đang đợi chỉ thị của viện trưởng.”
Diệp Quân gật đầu: “Để bọn họ đợi tiếp đi.”
Nói xong, hắn đi về nơi xa.
Hư ảnh cung kính hành lễ, lặng lẽ rời đi.
Không bao lâu, Diệp Quân tới Tiên Vân Các, Tiên Vân Các này là thương hội khổng lồ do người thần bí mở, trước mắt cũng là thương hội sầm uất nhất to nhất ở vũ trụ Quan Huyên.
Tiên Vân Các hôm nay cực kì náo nhiệt, vì thương nhân đỉnh cấp của cả vũ trụ Quan Huyên đều tới đây rồi.
Diệp Quân lấy một tấm thiệp mời, lẫn vào trong, không thể không nói, xét duyệt cực kì nghiêm khắc, hỏi vặn hắn mấy lần, trong lúc đó còn có thần thức của mấy cường giả cảnh giới Đại Đế quét qua hắn, sau khi xác định hắn không có vấn đề, mới để hắn đi vào trong thương hội.
Lát sau, dưới sự dẫn dắt của một cô gái, Diệp Quân tới một đại điện cực kì to lớn, đại điện này được xây dựng rất xa hoa, chói mắt, chỗ nào cũng lộ mùi tiền.
Lúc này, trong điện đã tụ tập hàng ngàn người, trông người nào cũng cực kì có tiền, vì họ mặc đồ thật sự quá xa hoa rồi.
Còn có dòng người cuồn cuộn không ngừng vào trong điện, cực kì náo nhiệt.
Mọi người trong điện đều đang trò chuyện, làm quen với nhau, mở rộng kết giao quan hệ.
Cũng có người tới tìm Diệp Quân, lúc này hắn đã lặng lẽ thay đổi diện mạo của mình, do đó, không ai nhận ra hắn.
Người trong này rất nhiệt tình, Diệp Quân phát hiện, mọi người cứ nói chuyện mãi, rồi xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ, mặc đồ hở hang, bấy giờ, ánh sáng trong điện cũng trở nên mờ ám tối tăm.
Lúc này, ý cười vốn nho nhã lễ độ trên mặt những người ở đó bắt đầu trở nên dung tục, mọi người không hề kiêng dè mà bình luận về những cô gái xung quanh, lời nói cũng ngày càng suồng sã, trên mặt họ, không hề che giấu suy nghĩ nguyên thủy thật sự trong lòng mình.
Đây chính là thế giới của người có tiền à?
Rất nhanh, mọi người ngày càng buông thả, mỗi người đều ôm lấy một cô gái trẻ…
“Không buông à?”
Một bên, đột nhiên có một giọng nói truyền tới.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỗ cạnh hắn không xa, một người đàn ông mập đang dạy dỗ một thiếu niên: “Đừng có mà không buông nữa, nói chuyện làm ăn là thế, uống rượu, phụ nữ, ngươi không uống rượu, không phụ nữ, sao có thể nói chuyện làm ăn được?”
Thiếu niên vẫn không buông được.
Người đàn ông mập cười nói: “Nhớ kĩ, nếu làm ăn, thì hãy dẫn khách của ngươi cùng sa đọa, chỉ có cùng sa đoạn, chuyện làm ăn mới thành được, nếu không, người ta dựa vào đâu mà làm ăn với ngươi?”
Thiếu niên hơi do dự, sau đó nói: “Tụ hợp đám đông… Là làm trái với Quan Huyên Pháp.”
Người đàn ông mập cười ha ha: “Đồ ngốc, Quan Huyên Pháp phục vụ cho ai chứ? Không phải là phục vụ cho chúng ta sao? Thế giới này, chỉ cần có đủ tiền, thì đừng nói Quan Huyên Pháp, viện trưởng cũng có thể dập đầu với ngươi! Nếu hắn không dập, vậy thì do tiền không đủ!”
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của người đàn ông mập, thiếu niên bắt đầu từ từ cởi mở hơn, suồng sã một lát, thiếu niên chậm rãi buông thả.
Còn sau khi vượt qua rào cản trong tim, thiếu niên ngày càng buông thả, vì thật sự chơi rất vui.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên yên tĩnh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về trước đại điện nơi xa, một thiếu niên đồ trắng chậm rãi đi lên đài, khi thấy hắn, mọi người đều dừng động tác trong tay lại.
Thiến niên áo trong nhìn mọi người, đi thẳng vào chủ đề: “Các vị, viện trưởng lại muốn chúng ta đóng thuế… Đóng con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp thế nhỉ!”
Vừa dứt lời, đột nhiên hiện trường chìm vào im lặng.
Nhưng chẳng mấy chốc, vô số người đồng loạt hô hét: “Nộp thuế, nộp con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp quá!”
Chương 2883: Được voi đòi tiên
Sau khi giao chứng nhận đầu tư, mọi người đã chính thức trở thành người cùng thuyền.
Trong đại điện, mọi người điên cuồng hò hét, đám người sôi nổi, ai cũng vì quá vui vẻ mà trở nên dữ tợn.
Viện trưởng là nhân vật thế nào chứ?
Đó chính là thần của vũ trụ Quan Huyên hiện tại, mà bây giờ, vị thần đó đang ở đây mặc cho bọn họ mắng chửi.
Cả tòa đại điện sục sôi.
Ngay tại lúc này, người đàn ông áo trắng trên đài đột nhiên đưa tay phải ra, trong chốc lát, tất cả mọi người khựng lại.
Đại điện vốn đang ồn ào đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông áo trắng trước mắt cũng không phải là ai khác, mà chính là Trâu Tần, hội trưởng hiện tại của thương hội Quan Huyên, còn lai lịch thật sự của gã thì không ai biết, chỉ biết là gã có rất nhiều thủ đoạn phi thường, không chỉ thành lập được thương hội Tiên Vân Các đầu tiên ở vũ trụ Quan Huyên mà còn nhanh chóng hoàn thành Nội Các lâm thời, đặt tên là thương hội Quan Huyên.
Đã lấy tên Quan Huyên, hơn nữa còn nhận được sự công nhận của quan chức địa phương, đây cũng không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Ngoại trừ thương hội, gã còn nắm trong tay vô số sản nghiệp, binh khí, khoáng sản, phòng thải và những sản nghiệp đen chưa được biết đến dưới lòng đất.
Có người đồn rằng, tài sản của gã còn nhiều hơn cả viện trưởng!
Dưới ánh mắt của mọi người, Trâu Tần cười nói: “Hai trăm năm nay, vũ trụ Quan Huyên phát triển yên bình, điều này không khỏi liên quan tới sự ủng hộ của mọi người, không ngờ sau khi vị viện trưởng này chấp chính lại lập tức tấn công những thương nhân như chúng ta, Diệp Quân là đang định qua cầu rút ván, không đáng làm người!”
Nói xong, nụ cười trên mặt gã đột nhiên trở nên dữ tợn: “Nếu Diệp Quân đã bất nhân, vậy cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa, Diệp Quân dám thu thuế của chúng ta, chúng ta cũng dám tăng phí thuê, hắn thu thêm mười phần trăm thuế, chúng ta sẽ tăng gấp đôi phí thuê, khiến toàn bộ vũ trụ Quan Huyên tê liệt, xem ai phải sợ ai!”
Lúc này, có người đột nhiên nói: “Hội trưởng, viện trưởng chỉ lấy năm phần trăm thuế, đối với chúng ta mà nói thì thật ra vẫn có thể chấp nhận được...”
“Ngu xuẩn!”
Trâu Tần tức giận nhìn người vừa nói, không nể nang gì: “Ngươi cho rằng chỉ có năm phần trăm thuế thôi sao? Không đâu, đó chỉ mới bắt đầu thôi, chỉ là dò xét một chút, một khi chúng ta đồng ý, vậy sau này chúng ta sẽ còn phải đối mặt với mức thuế cao hơn, thế nên, chúng ta không thể nhượng bộ.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Năm phần trăm thuế!
Vậy cũng là rất nhiều, mỗi lần kiếm được một triệu thì phải đóng năm chục ngàn cho thư viện Quan Huyên.
Dựa vào đâu?
Không có Diệp Quân, bọn họ có thể làm tốt hơn, kiếm được nhiều hơn!
Hơn nữa, dù có đóng thuế thì cũng phải do những kẻ thấp hèn kia đóng, dựa vào đâu mà bọn họ phải đóng?
Trâu Tần tiếp tục nói: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể lùi, chúng ta phải chiến đấu với hắn tới cùng.”
Lại có một người đột nhiên đặt câu hỏi: “Lỡ như viện trưởng cưỡng ép thu thuế, vậy thì phải làm sao?”
Trâu Tần cười: “Nếu hắn cưỡng ép thu thuế, chúng ta cũng cưỡng ép tăng phí thuê, mọi người liên thủ lại giữ vững ít nhất một nửa thương nghiệp của vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chỉ cần chúng tình nguyện thì có thể khiến vũ trụ Quan Huyên đại loạn, đến lúc đó, xem hắn hoảng hay chúng ta hoảng.”
“Hội trưởng nói không sai!”
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh gã, cô ta cười: “Sau khi hội nghị kết thúc, thư báo Quan Huyên sẽ đăng một bài có tiêu đề là “Nhân nghĩa của viện trưởng ở đâu?”, đến lúc đó, bài báo này sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, khi đó, tất cả mọi người đều sẽ hiểu, bây giờ cuộc sống của họ không tốt cũng là do viện trưởng, vì những ham muốn cá nhân nên viện trưởng mới bắt đầu thu thuế...”
Nói tới đây, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nụ cười quyến rũ: “Khi đó, dư luận sẽ nhấn chìm viện trưởng.”
“Hay hay!”
Trâu Tần vỗ tay cười nói: “Thời đại bây giờ, ai nắm giữ dư luận thì người đó là chính nghĩa, chỉ cần Diệp Quân dám thu thuế, chúng ta sẽ phải khiến hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.”
Có người đột nhiên nói: “Viện trưởng đó hình như không phải là một nhân vật đơn giản, chúng ta làm vậy, lỡ như hắn tức điên lên...”
Trâu Tần cười lớn: “Không cần phải lo, vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển đến bây giờ không hề liên quan gì tới Diệp Quân kia, ngoài khoảng thời gian này, hắn cũng chưa từng quản lý bất cứ chuyện gì trong thư viện, theo tình báo đáng tin cậy, Diệp Quân kia hình như đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành Đại Đạo gì đó, thế nên mới trở lại bắt đầu quản lý vũ trụ Quan Huyên. Chuyện này rất ít người biết vì sợ có ảnh hưởng không tốt, vì vậy, Nội Các tạm thời giữ bí mật chuyện này. Có thể nói, bây giờ hắn chính là một tên hề, nếu hôm nay chúng ta không cho hắn thấy một bài học, sau này thật sự sẽ bị hắn hành hạ tới chết.”
Mọi người đều mỉm cười, bọn họ đều tin vào lời Trâu Tần nói, vì nghe nói người đứng sau lưng gã là Nội Các lâm thời.
Người phụ nữ bên cạnh Trâu Tần cũng cười nói: “Theo lời của Trâu hội trưởng, Diệp Quân kia bây giờ đã thất bại ở bên ngoài, cho nên mới trở lại tỏ vẻ oai phong với chúng ta! Chúng ta lúc này không được nhẫn nhịn, nếu không, hắn sẽ lại được voi đòi tiên.”
Chương 2884: Vì tương lai
Lúc này có người đột nhiên nói: “Trâu hội trưởng, bây giờ mọi người đều là người cùng thuyền, người có chuyện gì thì cứ giao phó đi, các huynh đệ sẽ làm theo sự chỉ dẫn của người.”
Mọi người đồng loạt hưởng ứng, lúc này, bọn họ phải đoàn kết một lòng mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn.
Trâu Tần khẽ mỉm cười: “Ta có ba bước kế hoạch, bước đầu tiên chính là chúng ta lập tức bắt đầu tăng phí thuê, phải thu thật nhiều, chúng ta càng nhiều, những tiện dân bên dưới lại càng hận Diệp Quân, đến khi càng có nhiều người hận hắn, chúng ta sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của bọn họ, thậm chí là khởi nghĩa...”
“Sau đó thì sao?”
Có người chờ không nổi nữa.
Trâu Tần cầm ly rượu thị nữ bên cạnh đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười nói: “Bước thứ hai đoàn kết bọn họ lại, biến họ thành một thế lực đi quấy phá, phá tới long trời lở đất...”
Có người run giọng nói: “Trâu hội trưởng định làm phản sao?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong sân lập tức biến sắc, đại điện đột nhiên yên tĩnh.
“Không không!”
Trâu Tần lắc đầu cười nói: “Bây giờ chúng ta còn chưa có năng lực tạo phản, điều chúng ta phải làm là đàm phán với thư viện Quan Huyên, chờ sau khi những người gây chuyện càng ngày càng nhiều, thư viện Quan Huyên nhất định sẽ đứng ngồi không yên, vì Diệp Quân cần sức mạnh tín ngưỡng, vậy nên, hắn không thể nào phái binh trấn áp, vào lúc này, nếu hắn muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là dựa vào chúng ta!”
Chúng ta!
Nghe được lời này, một số người đã mơ hồ hiểu ra, vui vẻ không thôi.
Trâu Tần nhìn mọi người, nụ cười của gã đột nhiên trở nên dữ tợn: “Chư vị, chúng ta có tiền, chúng ta là người có nhiều tiền nhất ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng chúng ta lại có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là chúng ta không có quyền, không có quyền thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta không có quyền phát biểu trong thư viện, không có quyền thì sau này chúng ta có thể sẽ phải để mặc cho người ta xẻ thịt, không có quyền thì chúng ta không thể phát huy tối đa lợi ích của mình...”
Nói đến đây, gã đột nhiên trở nên hưng phấn: “Điều chúng ta phải làm lúc này không chỉ là chống lại chính sách thu thuế của Diệp Quân, mà còn phải tranh quyền. Sau khi thư viện Quan Huyên không thể làm thỏa mãn cơn tức của người dân, chúng ta sẽ tới giải quyết mọi chuyện, chúng ta có thể nhân cơ hội này để đòi quyền lực, gia nhập vào cơ cấu quyền lực của thư viện các, thậm chí là gia nhập vào nòng cốt Nội Các lâm thời...”
Lời vừa dứt, những thương nhân trong sân đều trở nên sôi nổi.
Thương nhân có tiền nhưng không có quyền, đây chính là nỗi đau lớn nhất của bọn họ.
Theo lời Trâu Tần nói, nếu có quyền, vậy thì địa vị của bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều, không chỉ vậy, bọn họ còn có thể phát huy tối đa lợi ích của mình.
Suy nghĩ lại một chút, nếu tiền và quyền kết hợp với nhau...
Đúng là vừa nghĩ đã thấy vui!
Mọi người trong điện như đã được truyền lửa.
Lúc này, Trâu Tần lại nói: “Đây vẫn chưa phải kế hoạch cuối cùng của chúng ta, vậy kế hoạch của chúng ta là gì?”
Mọi người đều mong ngóng nhìn Trâu Tần, ánh mắt bọn họ nóng rực, tim như nghẹn lại.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Trâu Tần cười nói: “Kế hoạch của chúng ta là sau khi tiến vào Nội Các lâm thời, bắt đầu mua chuộc thêm nhiều người bằng tiền, sau đó sắp xếp bọn họ vào Nội Các lâm thời, và cả các ngành của thư viện Quan Huyên...”
Nói đến đây, vẻ mặt gã đột nhiên đỏ lên, vung tay hô: “Chúng ta phải thao túng chính trị, chúng ta phải điều khiển tuyển cử, chúng ta phải trở thành người thật sự nắm giữ vũ trụ Quan Huyên trong tay!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong sân đều sôi nổi.
Thương nhân thao túng tất cả sao?
Trước đây bọn họ cũng không dám nghĩ tới!
Nghĩ tới là cảm thấy vô cùng kích thích!
Mọi người đã hoàn toàn vui vẻ!
Trên đài, Trâu Tần giờ phút này cũng rất vui vẻ, gã tiếp tục nói: “Chư vị, lần này Diệp Quân kia thu thuế của chúng ta, không phải nguy cơ của chúng ta, đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần nắm chặt cơ hội này, chúng ta có thể đạt được một bước nhảy vọt...”
Nhưng vẫn có người lo lắng: “Trâu hội trưởng, nếu chuyện này thất bại...”
Thất bại!
Nghe thấy hai chữ này, mọi người đột nhiên tỉnh táo lại.
“Sợ cái gì?”
Trâu Tần cười, không thèm để ý tới: “Chư vị, chúng ta làm tất cả chuyện này cũng đều hợp tình hợp lý, dù sao thì Quan Huyên Pháp cũng không quy định chúng ta không thể tăng phí thuê, vả lại, chúng ta lại không phải tự mình ra mặt, chúng ta chỉ cần phát động dư luận, đào tạo một số người có đầu óc, bảo bọn họ tới gây chuyện, có xảy ra chuyện thì cũng là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới chúng ta?”
Mọi người thấy cũng có lý, đồng loạt gật đầu, đương nhiên cũng có chút lo lắng.
Trâu Tần cười nói: “Vả lại, Diệp Quân vừa mới tiếp quản thư viện Quan Huyên, hắn hiểu cái gì? Chỉ cần chúng ta liên thủ lại, chơi đùa với hắn còn không giống chơi với chó sao?”
“Ha ha!”
Cả sảnh đường cười lớn.
Trâu Tần cũng cười, gã nâng ly rượu lên uống cạn, rất nhanh đã có thị nữ bưng một ly nữa lên.
Trâu Tần nhận lấy ly rượu, gã nhìn mọi người trong sân, cười nói: “Chư vị, không bao lâu sau, vũ trụ Quan Huyên sẽ thuộc về thương hội Quan Huyên của chúng ta rồi, chúng ta để ai vào Nội Các thì người đó vào Nội Các, chúng ta không cho ai vào thì người đó nhất định không được vào...”
Nói xong, gã giơ cao ly rượu lên: “Vì tương lai, cạn!”
“Cạn!”
Trong đại điện, mọi người đồng loạt nâng ly rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch...
...
Chương 2885: Ô dù ta to
Bọn họ ăn uống tận hứng trong đại điện, ai nấy đều vô cùng phấn khích như thể ngày mai sắp được bước chân vào nội các, khống chế vũ trụ Quan Huyên vậy.
Diệp Quân đứng trong đó quan sát mọi thứ, không khỏi bất ngờ.
Hắn biết vẫn có người phản đối vũ trụ Quan Huyên, từ Thần Y đến những người này, mà hắn đều đã dự liệu từ trước. Thành lập trật tự tương đương với cải cách, mà làm vậy cũng sẽ đụng đến lợi ích của một nhóm người, khiến bọn họ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Sở dĩ bất ngờ là vì hóa ra những người này còn muốn thâu nội các vào tay.
Mà cũng bình thường thôi.
Từ xa xưa, thương nhân khi đạt đến một độ cao nhất định đều sẽ muốn nhúng tay vào chính trị.
Một người đàn ông đi đến bên Trâu Tần, ghé tai thì thầm.
Diệp Quân nghe mà nhíu mày.
Một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Viện trưởng, chúng tôi đã bao vây nơi này lại”.
Diệp Quân: “Có người mật báo rồi”.
"Chuyện này...”
Người đưa tin hết sức bất ngờ, không nghĩ tới đối phương đã thâm nhập sâu đến nỗi biết được chuyện cơ mật.
Trâu Tần nghe báo cáo xong thì biến sắc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt quét xuyên đám đông, sau đó tập trung vào vị trí người vẫn đang nhìn gã - Diệp Quân.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Người đâu!"
Gã cao giọng quát lên như sấm khiến ai nấy đều giật mình.
Một toán người áo đen xuất hiện.
Tất cả đều ở cảnh giới Thánh Giả.
Quan khách bày ra vẻ khó hiểu.
Trâu Tần nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là ai?"
Mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn.
Diệp Quân thản nhiên cười: “Đương nhiên là thương nhân”.
Trâu Tần: “Nghề gì?"
Diệp Quân: “Mở thương hội, tên Tiên Bảo Các”.
Tiên Bảo Các?
Ai nấy nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ chưa từng nghe tên.
Trâu Tần nhìn Diệp Quân một hồi rồi ra lệnh: “Bắt hắn”.
Trực giác gã nói rằng người này có vấn đề.
Mấy cường giả Thánh Giả kia lập tức nhào tới trong nháy mắt, nhưng một khắc sau đã bay ngược ra ngoài, thần hồn biến mất từng chút một như tờ giấy bị đốt cháy.
Ai nấy thất kinh, rối rít lùi lại.
Trâu Tần phẫn nộ quát lên: “Ta biết ngay ngươi có vấn đề!"
Diệp Quân cười: “Thế hội trưởng không trốn à?"
"Trốn?"
Trâu Tần cười gằn: “Ngây thơ”.
Diệp Quân: “Ồ?"
Trâu Tần: “Ta đã nhận được tin Nội các có động tĩnh, nhưng thế thì sao? Vũ trụ Quan Huyên theo lối pháp trị, chúng ta chỉ tụ tập ở đây thôi thì phạm lỗi gì?"
Diệp Quân: “Nhưng lời ta nghe lại không phải vậy”.
Trâu Tần chỉ cười không đáp.
Diệp Quân: “Xem ra Hội trưởng không định để ta còn mạng mà đi rồi”.
Trâu Tần mỉm cười sâu xa: “Xem như cũng có đầu óc”.
Một người áo đen xuất hiện sau gã, tỏa ra khí tức hùng hậu.
Là Đại Đế!
Ai nấy đều hoảng sợ.
Cường giả cấp bậc này tuy không tính là đỉnh chóp ở vũ trụ Quan Huyên nhưng thế lực bình thường tuyệt đối không chống lại được.
Cũng chỉ có chưa đến mười nghìn người đạt đến cảnh giới này.
Người áo đen vừa xuất hiện đã lập tức chú ý đến Diệp Quân.
Trâu Tần hỏi hắn: “Ai phái ngươi đến? Nếu chịu khai ra, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng”.
Diệp Quân: “Ô dù của ta to lắm đấy”.
Bình luận facebook