-
Chương 2936-2940
Chương 2936: Dạy làm người
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, một tia kiếm quang và vô số lôi hỏa bỗng nổ tung, cuồn cuộn.
Diệp Quân lùi về vị trí ban đầu, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng hắn lại cảm thấy phấn khích, xung quanh là vô số tia lôi hỏa và kiếm quang, trên người tản ra khí tức kiếm đạo cực mạnh.
Ở đằng xa, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi, vì cả cánh tay phải của ông ta đã nứt ra hoàn toàn.
Ông ta nhận ra hình như thân xác Đạo Hư của mình chẳng có tác dụng gì trước Diệp Quân.
Rốt cuộc đó là thanh kiếm gì thế?
Đạo Tiêu nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, bây giờ ông ta đã hơi sợ thanh kiếm này.
Nhưng Diệp Quân càng đánh càng hăng, hắn lại biến thành một tia kiếm quang rồi lao đến, được sức mạnh của ba loại huyết mạch hỗ trợ, hắn bỗng chốc xé nát thời không ở đó.
Lần này không phải là vết nứt mà là xé tan hoàn toàn.
Đạo Tiêu híp mắt, lần này ông ta không dám đối đầu trực diện nữa, vung tay lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng bỗng chắn trước mặt ông ta.
Dĩ nhiên đây cũng không phải là thần vật bình thường, đó là một trong các thần vật chí cao của Vũ Trụ Chủ: khiên Đạo Thương.
Đây cũng là do kỳ nhân năm đó để lại, bên trong ẩn chứa sức mạnh đặc biệt mà ngay cả Đạo Tiêu cũng không thể hiểu được, dù sao cũng rất mạnh.
Nhát kiếm này của Diệp Quân chém vào trên khiên Đạo Thương đó, sức mạnh cực lớn lập tức khiến cho khiên Đạo Thương rung mạnh.
Đạo Tiêu bật cười.
Vì khiên Đạo Thương chặn được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Nhưng ngay sau đó nụ cười của ông ta cứng đờ.
Chỉ thấy khiên Đạo Thương bỗng có rất nhiều vết nứt.
Đạo Tiêu thảng thốt, nhưng lúc này Diệp Quân lại chém mạnh một nhát kiếm.
Đạo Tiêu biến sắc, vội vàng cất khiên Đạo Thương đi, liên tục lùi về sau, tạm tránh đòn tấn công.
Khiên Đạo Thương không thể bị hủy ở đây được.
Nhát kiếm của Diệp Quân chém vào không trung, hắn nhìn Đạo Tiêu đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng: “Chạy gì chứ?”
Chỉ một câu đã khiến Đạo Tiêu sầm mặt.
Đạo Tiêu siết chặt hai tay, còn muốn ra tay, nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một bên: “Ngươi không thể giết hắn”.
Vừa dứt lời, thời không bên cạnh Đạo Tiêu bỗng nứt ra, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Chủ nhân Bút Đại Đạo!
Sau khi bước ra, chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn thẳng vào Diệp Quân và Toại Cổ Kim, cười nói: “Giỏi đấy, hai người các cậu cấu kết với nhau”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Quả thật rất lợi hại, Toại Cổ Kim cho cậu thời gian để tranh thủ, cậu rất biết cách sử dụng. Chỉ là ta khá tò mò các cậu vì lợi ích mới làm như vậy hay là vì có tình cảm với nhau?”
Toại Cổ Kim vẫn rất bình tĩnh, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Quan trọng sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Ta chỉ là tò mò”.
Diệp Quân nói: “Liên quan rắm gì đến ông”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo sầm mặt: “Nhóc con, cậu ngày càng thiếu đạo đức”.
Diệp Quân nói: “Với ông, ta còn muốn mắng càng khó nghe hơn đấy”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo khẽ cười: “Ta thích dáng vẻ cậu nhìn thấy ta là không vui, nhưng lại không thể làm gì được, ha ha…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thích nhìn bộ dạng ông quỳ xuống”.
Nụ cười của chủ nhân Bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu có bản lĩnh thì đừng gọi người”.
Diệp Quân nói: “Ta không gọi người, ông nội ta tự ra đấy thôi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Tên nhóc cậu đúng là rất xấu xa, thế mà lại tính kế ta, muốn để ông nội cậu giết ta hoàn toàn, tiếc là cậu vẫn còn quá non”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tại sao bọn ta không thể hợp tác?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Sao thế, muốn thám thính ý đồ của ta à?”
Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, không nói gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Hiện giờ cậu vẫn còn quá trẻ, không hề biết sự tranh giành giữa bọn ta là gì, cũng không đúng, nói đúng ra thì bây giờ cậu vẫn không có tư cách đấu với ta, cho dù là ta hay là cậu, chúng ta đều đang theo đuổi một thứ giống nhau…”
Nói rồi ông ta bật cười: “Không được, không thể nói với cậu, ha ha”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Nếu ông đã muốn chơi thì chúng ta cứ chơi thật vui”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Đúng vậy, cứ chơi cho thật vui, lần này ta muốn đánh cho cậu phải quỳ xuống xin tha làm vua dựa dẫm, giống cha cậu năm đó vậy, ha ha”.
“Ông là chủ nhân Bút Đại Đạo?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu lại nhìn, người nói chính là Mạc Sơn Hà.
Chủ nhân Bút Đại Đạo hơi ngờ vực: “Ngươi là ai?”
Mạc Sơn Hà mỉm cười: “Làm người phải khiêm tốn, có hiểu không hả?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cau mày: “Ngươi là ai?”
Mộ Sơn Hải chậm rãi đi về phía chủ nhân Bút Đại Đạo, bình tĩnh nói: “Ông không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta đến đây là để dạy ông làm người là được”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2937: Cách tu luyện mới
Dạy mình làm người ư?
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe xong, lập tức cau mày, ông ta đánh giá Mạc Sơn Hà, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cậu tìm được tên ngốc này ở đâu đấy?”
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nhìn Mạc Sơn Hà, ông ta đang muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, thân thể Mạc Sơn Hà đã trở nên hư ảo, chỉ nháy mắt, mọi người ở đó lập tức cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Đao thế!
Mọi người không nhìn thấy đao của Mạc Sơn Hà, nhưng lại cảm nhận được đao thế của y.
Người và đao đã đạt đến cảnh giới Phá Hư!
Khoảnh khắc này, mọi người đều kinh ngạc.
Người đạt tới cảnh giới Phá Hư, mọi người không bất ngờ, vì người dám ra ngoài lang thang vào lúc này, chắc chắn không phải kẻ ngu, nhưng mọi người thật sự không ngờ, Mạc Sơn Hà này lại là một đao tu, hơn nữa, đao cũng y cũng đạt tới cảnh giới Phá Hư!
Diệp Quân cũng kinh ngạc vô cùng, thằng cha này đúng là khiêm tốn quá!
Trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất kinh ngạc, có cảnh gì mà ông ta chưa gặp qua đâu?
Khoảnh khắc một người một đao đánh đến trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, một luồng đao quang cao ngất đột nhiên xuất hiện, trời đất rung chuyển.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng chạm một cái.
Ầm ầm!
Vừa chỉ xong, luồng đao quang cao ngất kia bỗng dừng ở đó, thời gian như ngừng trôi, khoảnh khắc tiếp theo, đao quang cao ngất sụp đổ ầm ầm, nổ tung như pháo hoa giữa trời đất, Mạc Sơn Hà lùi lại liên tục.
Sau khi dừng lại, Mặc Sơn Hà hơi kinh ngạc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông cũng khá đấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Mạc Sơn Hà: “Ngươi cũng khá đấy.”
“Ha ha!”
Mạc Sơn Hà cười lớn, y mở lòng bàn tay ra, một cây đao hư ảo đột nhiên ngưng tụ trong lòng bàn tay y.
Thấy cây đao ngưng tụ trong tay Mạc Sợ Hà, trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo lại lộ ra một tia kinh ngạc nữa: “Ngươi cũng là thiên tài, có thể lĩnh hội được đạo “Hư” tới mức này, ngươi...”
Ông ta còn chưa nói xong, Mạc Sơn Hà đã giơ đao xông tới trước mặt ông ta, sau đó hung hăng nhắm vào đầu chủ nhân bút Đại Đạo rồi chém xuống.
Đao này chém xuống, thời không nơi chủ nhân bút Đại Đạo đang đứng lại rung chuyển dữ dội.
Thời không rung chuyển!
Uy của đao này, khiến mọi người ở đó lộ vẻ xúc động.
Biểu cảm của Diệp Quân cũng hơi nghiêm trọng, thực lực của Mạc huynh này đúng là hơi khoa trương thật, trước đây thằng nhóc này chưa gặp kẻ kì quái đó, e là thật sự rất kiêu ngạo...
Chủ nhân bút Đại Đạo đối mặt với nhát đao khủng bố này, biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, ông ta chỉ một cái, trên đầu ngón tay không có bất kì sức mạnh dao động nào, nhưng lại nghiền nát phát đao khủng bố của Mạc Sơn Hà dễ như trở bàn tay, một loại sức mạnh thần bí lập tức bao vây Mạc Sơn Hà và đao của y.
Hai mắt Mạc Sơn Hà mở to: “Vãi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại búng tay một cái.
Ầm!
Cả người và đao của Mạc Sơn Hà lập tức bay đi, nháy mắt đã xuất hiện ở nơi xa.
Sau khi Mạc Sơn Hà dừng lại, đao ý và đao thế khủng bố tỏa ra quanh người y cũng lập tức phấn tán, nhưng chẳng mấy chốc, y lại cưỡng ép ngưng tụ lại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc vô cùng.
Xem ra thực lực của tên ngốc này đúng là khủng bố đấy!
Mạc Sơn Hà từ từ ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, một dòng máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng y, y lau máu đi, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, người này không chỉ mạnh một tí đâu!”
Diệp Quân: “…”
Mạc Sơn Hà hít một hơi thật sâu, y đột nhiên hét: “Nào!”
Xung quanh không có động tĩnh.
Mọi người đều hơi nghi ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại cau mày.
Chẳng mấy chốc, thời không xung quanh đột nhiên sôi trào chuyển động tiếp đó, trong ánh mắt mọi người của mọi người, những dòng đại đạo Quang m xuất hiện giữa trời đất, rồi, những luồng đao ý khác nhau quét ra từ trong những đại đạo Quang m kia…
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.
Có hàng ngàn loại đao ý khác nhau, hơn nữa, mỗi loại đao ý đều cực kì mạnh mẽ, vô cùng gần kề với cảnh giới Phá Hư.
Chi là nó tới từ đâu?
Mọi người đều khó tin nhìn Mạc Sơn Hà.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Mạc Sơn Hà, nở nụ cười: “Giỏi lắm, ngươi đúng là rất giỏi, không ngờ, ngươi lại có thể tu luyện Ca Đương, tu luyện đao ý bất đồng trong thời đại khác biệt, sau đó dùng cách này để khiến chúng hội tụ về đây… Ngoài người kì quái đó ra, trước mắt ngươi đúng là người có suy nghĩ nhất, ha ha.”
Tu luyện Ca Đương?
Mọi người nghe xong đều mơ hồ.
Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc.
Cạnh Diệp Quân, Toại Cổ Kim nói: “Chắc hắn là người tu luyện đầu thai trong truyền thuyết, cách tu luyện của loại người này không giống với người khác, sau khi y tu luyện đao thế tới một trình độ cực cao ở một thời đại, thì sẽ trực tiếp đầu thai vào thời đại khác, bắt đầu tiếp tục tu luyện một loại đao đạo khác, ở đây có hàng ngàn loại đao đạo, nói cách khác, ít nhất hắn đã đầu thai sống lại hàng ngàn lần, tu luyện qua những loại đao đạo khác nhau trong hàng ngàn thời đại khác biệt, mỗi loại đao đạo đều vô cùng gần với cảnh giới Phá Hư…”
Nói rồi, trong mắt của cô ta cũng nhiều thêm một tia nghiêm trọng: “Nếu hàng ngàn loại đao đạo đều đạt tới cảnh giới Phá Hư, rồi hợp nhất…”
Nghe xong, biểu cảm của Diệp Quân cũng trở nên nghiêm trọng.
Chương 2938: Làm màu
Còn có thể chơi như vậy ư?
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn nghĩ tới một người, Ác Đạo.
Các tu luyện của Ác Đạo rất tương tự với cách tu luyện của Mạc Sơn Hà, chẳng qua trước mắt xem ra, hiển nhiên Mạc Sơn Hà đã đạt trình độ cực cao hơn, vả lai, điều Mạc Sơn Hà càng khủng bố hơn là, sau khi người đi, vẫn giữ đạo lại để bản thân tiếp tục tu luyện…
Cái này thật sự không hợp lẽ thường lắm!
Người đạo tách rời!
Nhưng lúc người cần, đạo sẽ tập hợp!
Đây mới là con đường thật sự!
Hơn nữa, thứ tu luyện còn là đạo của mình, không phải mượn của người khác, hoàn toàn khác với đạo pháp thần thông mà trước kia Quốc sư dùng.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Mạc Sơn Hà, trong mắt đã có vẻ tán thưởng: “Ở ngoài giới hạn, ngươi là người đầu tiên, ta thật sự không ngờ, trong tình huống con đường lên cao bị chặn, ngươi lại có thể tìm đường thay thế, đi trên con đường như vậy, dù vẫn không bằng ‘Kinh Phá Bích’, nhưng cũng thật sự khó có được rồi.”
Mạc Sơn Hà cũng cười: “Đạo của ta mặc dù còn chưa thành công, nhưng ta tự tin là trong trời đấy người có thể thắng ta tuyệt đối không nhiều, ta không tin ta xui xẻo như vậy, đúng lúc gặp phải đối thủ ta không đánh thắng được, chủ nhân bút Đại Đạo, đi chịu chết đi!”
Nói xong, y đột nhiên nhún người nhảy lên, mang theo hàng ngàn loại Đại Đạo lao thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Vừa chém nhát đao ra, thời không ở đó đã xuất hiện vết rạn!
Biểu cảm của mọi người nghiêm trọng.
Khác với Diệp Quân, Diệp Quân có thể phá vỡ thời không ở đây, đa phần công lao là vì tính đặc biệt của chính kiếm Thanh Huyên, nhưng Mạc Cảnh Sơn lại hoàn toàn dựa vào sức mạnh Đại Đạo của bản thân, trong nhát đao này chứa đao thế khủng bố, không chỉ khiến thời không ở chỗ chủ nhân bút Địa Đạo nứt ra, mà còn khiến cả giới vực rung chuyển.
Cho dù là những cường giả cảnh giới Phá Hư ở đó, đối diện với đao thế của nhát đao đạo này, đều cảm thấy một loại đao uy khủng bố đè ép.
Lúc này biểu cảm của Phạn Thiên và quốc sư kia đều nghiêm trọng.
Đều không ngờ thằng cha này lại giấu sâu như vậy!
Đối diện với nhát dao khủng bố này, mặc chủ nhân bút Đại Đạo lộ ra ý cười, tay phải ông ta đột nhiên khẽ đưa về trước, sau đó lòng bàn tay hướng ra ngoài, đè nhẹ một cái.
Cú đè này, trong im hơi lặng tiếng, nhát đao khủng bố của Mạc Sơn Hà lại bị buộc đè ép trước mặt ông ta.
Lúc này nhát đao như đã dừng hình.
Nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố trong nhát đao của Mạc Sơn Hà, trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, Mạc Sơn Hà, tay cầm cây đao hư ảo đã siết chặt, đao ý và đao thế khủng bố tỏa ra quanh người y, vết rạn ở thời không xung quanh càng ngày càng to, tuy nhiên, lại vẫn không thể vào được tí nào!
Một loại phép tắc Đại Đạo mà y chưa từng thấy chống lại mọi đao ý và đao thế của y!
“Chém!”
Mạc Sơn Hà đột nhiên hô lớn, một tay cầm đao đổi thành hai tay, y bỗng vung đao lên, sau đó hung hăng chém về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Răng rắc!
Vừa hạ đao xuống, những nơi đao đi qua, thời không đó đã bị ép xé nát ra.
Song chẳng mấy chốc, y cảm thấy lúc đao của mình còn cách chủ nhân bút Đại Đạo nửa trượng thì như bị kẹt lại, không thể tiến thêm nữa.
Bản thân Mạc Sơn Hà ngơ ngác.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại quét một cái.
Ầm!
Hàng ngàn loại đao đạo vỡ nát ầm ầm, cả người Mạc Sơn Hà bị đánh bay đi, sau khi Mạc Sơn Hà dừng lại, những đao ý và đao thế ngưng tụ quanh người y lại vỡ tan lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, y lại ép buộc ngưng tụ, song vừa ngưng tụ đã vỡ tan tiếp!
Mạc Sơn Hà ngơ ngác, y lại ép buộc ngưng tụ, song, tiếp tục vỡ tan, y cứ ngưng tụ, nhưng nháy mắt đã vỡ…
Cứ lặp đi lặp lại hàng chục lần, y vẫn chưa thể ngưng tụ lại đao ý và đao thế đã tiêu tan!
Đại Đạo áp chế!
Hai tay Mạc Sơn Hà nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như giấy, y ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đao cười nói: “Ngươi không tệ, nhưng vẫn hơi non.”
Mạc Sơn Hà hít một hơi thật sâu, hai tay y bỗng nắm chặt, hai cây đao hư ảo ngưng tụ trong hai tay y, y nắm chặt hai cây đao hư ảo, những đao ý và đao thế đã bị đánh tan lại ngưng tụ, nhưng chẳng mấy chốc, chúng bắt đầu tiêu tan từng chút một.
Vẻ mặt Mạc Sơn Hà dữ tợn, hô một tiếng, một đao mang đáng sợ đột nhiên xông lên trời, đi thẳng tới vực sâu của không gian sâu.
Những đao thế và đao ý vốn đã vỡ nát bỗng ngưng tụ, nhưng lần này, lại ngưng tụ hoàn toàn, không tan nát nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Được đấy.”
Mạc Sơn Hà nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đánh thắng ông được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có thể phá vỡ Đại Đạo áp chế của ta, ngươi đã rất xuất sắc rồi. Đi với ta đi, tương lai rộng mở.”
Mạc Sơn Hà lại lắc đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao thế?”
Mạc Sơn Hà quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi ngại ngùng nói: “Diệp huynh, ta vốn muốn làm màu, nào ngờ, lại thành trò cười.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Mạc huynh rất mạnh, không ai dám cười huynh.”
Mạc Sơn Hà cười nói: “Xem ra, vẫn phải tiếp tục khiêm tốn khiêm tốn…”
Nói rồi, sắc mặt y hơi phức tạp.
Sau khi Đại Đạo của y hoàn thành, cả đời cũng chỉ từng đánh nhau với hai người, một là kẻ kì quái kia, một vị nữa là chủ nhân bút Đại Đạo.
Mẹ nó!
Hai tên đều không đánh thắng được!
Y chưa bao giờ tin vào vận mệnh gì đó, nhưng bây giờ, y tin rồi.
Nếu không, thì đã không xui xẻo như vậy!
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến chúng ta rồi.”
Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: “Ta biết người phụ nữ như cô sẽ có con át chủ bài, nào, lật ra đi.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ông trước đi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy để ta.”
Theo ông ta xua tay: “Tới cả đây gặp vua dựa dẫm của chúng ta đi…”
Trời đất bỗng nhiên sôi sục…
Chương 2939: Hư thời không
Từng luồng khí tức đáng sợ lan đến từ tứ phía.
Diệp Quân cau mày.
Chỉ thấy một tia sáng vàng vạn trượng bỗng tỏa ra từ bầu trời đằng xa, sau đó mấy chục người bước ra, những người này đều mặc đồ đen, thân hình cao lớn, cả người được bao phủ trong chiếc áo choàng đen hệt như những bóng ma, sau khi họ xuất hiện, từng tia tử khí kỳ lạ bỗng lan ra từ không trung.
Bốn mươi hai người.
Đều là cảnh giới Phá Hư!
“Tộc Tử Linh”.
Toại Cổ Kim bên cạnh Diệp Quân cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim trầm giọng nói: “Thời đại ở ngoại giới có vài đại tộc cổ xưa, tộc Tử Linh này xếp thứ hai, họ là bá chủ siêu cấp xứng danh vào lúc đó”.
Diệp Quân nói: “Còn xếp thứ nhất thì sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Vị kỳ nhân đó, bản thân ông ta là một tộc, một tộc là vô địch”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía tộc Tử Linh, sau khi họ đến, thời không phía sau họ đã bị tử khí khủng khiếp đó bao phủ, sau đó hình thành nên tử vực, hắn thấy không gian của tử vực đã bị ăn mòn hoàn toàn.
Thấy trận thế như vậy, Mạc Sơn Hà cũng nhíu mày.
Y bỗng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn, không giống vòng xoáy bình thường.
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay lại nhìn đám người Phạn Thiên cách đó không xa, cười nói: “Đừng lãng phí thời gian với tên này, lấy hết át chủ bài ra đây”.
Phạn Thiên nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, sau đó vung tay lên.
Mười sáu khí tức đằng sau ông ta bỗng cuồn cuộn lao đến, thoáng chốc mười sáu cường giả xuất hiện phía sau Phạn Thiên.
Đều là cảnh giới Phá Hư!
Phía sau Đạo Tiêu cũng xuất hiện mười ba cường giả cảnh giới Phá Hư.
Hai bên cộng lại, kể cả Đạo Tiêu, Phạn Thiên và Quốc sư thì cũng có đến hơn ba mươi cường giả cảnh giới Phá Hư.
Trận chiến ở cấp bậc này ngoài cường giả cảnh giới Phá Hư, các cường giả còn lại đến đều không có ý nghĩa gì.
Thấy các cường giả đều đã ra, chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Đến cô rồi”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngay cả tộc Tử Linh cũng có thể gọi đến, phải nói là bất ngờ đấy”.
Ban đầu tộc Tử Linh chỉ nghe theo vị kỳ nhân đó, sau khi vị kỳ nhân đó biến mất, tộc Tử Linh cũng biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.
Nhưng bây giờ chủng tộc đáng sợ này lại được chủ nhân Bút Đại Đạo gọi đến.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Chẳng phải tộc Tử Linh là át chủ bài cuối cùng của cô sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Bây giờ ta khá tò mò về chiêu cuối của cô”.
“Diệp huynh”.
Ngay lúc này một giọng cười bỗng vang lên.
Nghe thế, Diệp Quân nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Người đến chính là Cựu Thần.
Nhìn thấy Cựu Thần, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh?”
Cựu Thần bật cười nói: “Nghe nói đệ gặp rắc rối nên ta đến đây”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Huynh đi đi”.
Cựu Thần giả vờ không vui: “Chê thực lực ta yếu à?”
Diệp Quân cười nói: “Huynh biết ta không có ý này mà”.
Cựu Thần khẽ cười: “Ta nợ ơn đệ, phải giúp đệ chứ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lần sau đi”.
Cựu Thần lại lắc đầu.
Diệp Quân còn định nói gì nữa, Cựu Thần bỗng nhìn đại điện phía xa: “Diệp huynh, đệ biết đây là nơi nào không?”
Diệp Quân nói: “Nơi vị kỳ nhân đó dựng nên”.
Cựu Thần nhìn đại điện đó: “Không vào được?”
Diệp Quân quay người nhìn đại điện đó, trong đại điện có sức mạnh phong ấn bí ẩn, sức mạnh phong ấn bí ẩn đó vô cùng khủng khiếp, đao thế và đao ý đáng sợ của Mạc Sơn Hà trước đó lại không thể lay chuyển được.
Cựu Thần bỗng nói: “Muốn vào trong xem thử không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Cựu Thần.
Cựu Thần cười nói: “Đi”.
Nói rồi y đi về phía đại điện.
Diệp Quân do dự, sau đó đi theo.
Thấy thế Đạo Tiêu nhíu mày, vừa định ra tay nhưng lại bị chủ nhân Bút Đại Đạo ngăn lại.
Cựu Thần và Diệp Quân đi về phía đại điện, sắp đến gần đại điện, sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy hai người.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, nhưng sau đó hắn sửng sốt, vì hắn nhận ra sức mạnh đó đột nhiên biến mất không dấu vết.
Diệp Quân ngờ vực, hắn quay đầu sang nhìn Cựu Thần bên cạnh.
Cựu Thần nhìn đại điện phía đằng xa, vẻ mặt khá bình tĩnh, y đi tiếp về phía trước.
Diệp Quân đi theo bên cạnh y.
Chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía sau họ nhìn Cựu Thần, bật cười.
Nhưng đám người Phạn Thiên bên cạnh ông ta lại đầy vẻ khó hiểu.
Quốc sư nhìn chằm chằm hai người Diệp Quân, truyền huyền khí cho Phạn Thiên: “E là chuyện này có sự cố”.
Phạn Thiên bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Quốc sư quay đầu lại nhìn Phạn Thiên, ông ta biết Phạn Thiên đang giấu ông ta vài chuyện.
Nhưng Phạn Thiên lại chẳng giải thích gì.
Quốc sư cũng không hỏi.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Cựu Thần đi đến trước đại điện đó, Diệp Quân nhìn đại điện trước mặt, cả đại điện nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc đến gần bậc thềm đại điện, Diệp Quân bỗng cảm thấy cơ thể mình trở nên hư ảo.
Không phải là biến mất mà là như đi vào một thời không khác.
Thấy thế, ánh mắt đám người Đạo Tiêu ở đằng xa lộ ra tia cuồng nhiệt: “Đây là “Hư thời không” mà sư phụ để lại”.
Hư thời không!
Đây là một thời không đặc biệt, là thời không đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ, cũng là thần khí tu luyện đầu tiên của Vũ Trụ Chủ, vì tu luyện trong thời không này có thể cảm nhận rõ hơn về ảo và thật, có thể cho họ nhìn nhận rõ hơn về “ảo”, cũng có thể để họ tiến xa hơn.
Họ không ngờ “Hư thời không” này thế mà lại ở trước mặt đại điện này.
Chương 2940: Đều đến
Ánh mắt Đạo Tiêu rực lửa, ông ta không thể kiềm chế được nữa định ra tay, nếu có thể đạt được “Hư thời không” này, tu vi của ông ta nhất định có thể tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể tiến thêm một bước trở thành một người Ngoại Giới trong truyền thuyết.
Ánh mắt Phạn Thiên cũng rực lửa, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, vì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chủ nhân Bút Đại Đạo trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt ông ta luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân và Cựu Thần.
Lúc này Diệp Quân có cảm giác mình tiến vào một thời không vô cùng kỳ lạ, hắn có thể cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, cảm giác này cực kỳ vi diệu, khiến hắn cảm thấy hơi hoang mang.
Lẽ nào thế giới này là ảo thật sao?
Diệp Quân dừng bước, hắn nhắm mắt lại, quan sát xung quanh bằng tâm, nhưng kết quả vẫn là hư ảo.
Cảm giác đó giống như nhìn ảnh trong gương nhưng ngươi sẽ biết rõ mọi thứ phản chiếu trong gương đều là ảo, nó thực sự tồn tại nhưng không tồn tại trong gương.
Cảm giác hiện giờ của hắn là như thế, thời không nơi hắn đứng như trong gương vậy, cũng là giả.
Hắn vốn dĩ không có khái niệm gì về thực và ảo, nhưng bây giờ thông qua thời không đặc biệt này, hắn đã hiểu được.
Lúc này Cựu Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nhìn Cựu Thần, Cựu Thần cười nói: “Chúng ta vào thôi”.
Diệp Quân nhìn Cựu Thần: “Huynh không cảm thấy thời không này kỳ quái sao?”
Cựu Thần mỉm cười nói: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân: “…”
Cựu Thần nhìn cánh cửa đại điện: “Mở”.
Vừa dứt lời, cánh cửa đại điện chậm rãi mở ra.
Diệp Quân: “…”
Cựu Thần bước vào trong đại điện.
Diệp Quân cũng đi theo.
Lúc này Đạo Tiêu đã không thể nhịn được nữa, ông ta lao thẳng tới, nhưng vừa đến gần đại điện thì bị một luồng sức mạnh chặn lại.
Đạo Tiêu sửng sốt, ngay sau đó ông ta lại lao tới, nhưng vừa đến gần “Hư thời không” đặc biệt đó thì bị một sức mạnh đáng sợ làm cho chấn động liên tục lùi về sau cả mấy chục vạn trượng.
Sau khi dừng lại, sắc mặt Đạo Tiêu trở nên vô cùng khó coi.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Có vài thứ không phải của ngươi, có cưỡng cầu cũng vô dụng thôi”.
Đạo Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta cứ thế nhìn chúng vào trong à? Đánh chết chúng!”
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Đạo Tiêu: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, bắt đầu từ bây giờ ngươi câm miệng cho ta, đừng nói bất kỳ điều gì, nếu không thì đừng trách ta không nể tình”.
Mẹ nó chứ!
Bây giờ ông ta nghĩ tới Thương Hồng Y trước kia bị người phụ nữ kia lừa gạt, hiện giờ dĩ nhiên ông ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, ông ta tức muốn nổ phổi.
Nghe chủ nhân Bút Đại Đạo nói thế, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi nhưng không dám nói gì thêm.
Trước đó mặc dù ông ta hơi kiêng dè chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng cũng không sợ hãi, thế nhưng sau khi nhìn thấy chủ nhân Bút Đại Đạo ra tay, ông ta mới nhận ra, hình như mình đã đánh giá thấp người này rồi.
Hơn nữa người này còn có thể mời được tộc Tử Linh đến.
Chủ nhân Bút Đại Đạo lại cảnh cáo nhìn Đạo Tiêu, sau đó nhìn đại điện đó, Diệp Quân đi theo Cựu Thần vào bên trong.
Trong đại điện trống không, chỉ có một cái đệm cói được đặt ở chính giữa đại điện.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Cựu Thần nhìn đệm cói đó: “Ta đến rồi”.
Không có ai đáp lời.
Nhưng Cựu Thần lại nói: “Diệp huynh, ta có chút việc riêng cần phải xử lý”.
Sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi.
Vì hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ xung quanh.
Cựu Thần nhìn Diệp Quân: “Đi mau”.
Diệp Quân không do dự lập tức ra khỏi đại điện.
Sau khi ra khỏi đại điện, cánh cửa đại điện đã đóng lại.
Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn đại điện trước mặt.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Nào, trước cứ mặc kệ chúng, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Phạn Thiên, Đạo Tiêu, lấy át chủ bài cuối cùng của các ngươi ra đi”.
Vừa dứt lời, cơ thể họ bỗng trở nên hư ảo.
Chẳng bao lâu, thời không họ đang đứng bỗng bắt đầu sôi sục, ngay sau đó cơ thể hư ảo ban đầu của họ dần ngưng tụ lại.
Toại Cổ Kim nhìn hai người: “Bản thể của họ đến rồi”.
Bản thể!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ hai người đó lại không phải là bản thể.
Toại Cổ Kim nói: “Họ đều là đệ tử của kỳ nhân đó, nhất là Phạn Thiên, là đại đệ tử của vị kỳ nhận kia… thực lực của ông ta không phải là cảnh giới Phá Hư, mà là cảnh giới Bán Bộ Ngoại Giới”.
Bán Bộ Ngoại Giới!
Quả nhiên, sau khi bản thể của Phạn Thiên xuất hiện, một luồng khí tức mạnh hơn cả khí tức của Mạc Sơn Hà trước đó bỗng lan ra xung quanh.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đánh tên này cho ta, đánh hắn trước, đánh đến chết”.
Mấy chục khí tức đáng sợ bỗng lao về phía Diệp Quân, lúc Diệp Quân vừa định ra tay thì lại bị Toại Cổ Kim kéo lại.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩ gì là nghĩ gì?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ngươi đánh thắng được nhiều ngươi thế sao?”
Diệp Quân: “…”
Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn chân trời, khẽ nói: “Đến rồi”.
Vù!
Một tiếng kiếm vang lên khắp không trung.
Ngay sau đó một tia kiếm quang đột nhiên xé nát thời không, sau đó một người phụ nữ mặc váy đen chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Thanh Thanh!
Thế nhưng vẫn chưa hết, chỉ thấy còn một người phụ nữ đồ trắng đi bên cạnh Diệp Thanh Thanh.
Đồ!
Đồ vừa bước ra, lại một tiếng kiếm vang vọng, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Mộ Niệm Niệm!
Ở một bên khác, thời không bỗng nổ tung, sau đó chỉ một quyền được tung ra.
Thời không bị phá vỡ, một cô gái chậm rãi bước ra.
Nhị Nha!
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch, mang dép lê bước ra.
Như nghĩ tới điều gì đó, cô bé vội vàng lùi lại, trong thời không phía sau cô bé, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
An Nam Tịnh!
Lần này tất cả những người có thể đánh nhau của nhà họ Dương và nhà họ Diệp đều đến.
…
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, một tia kiếm quang và vô số lôi hỏa bỗng nổ tung, cuồn cuộn.
Diệp Quân lùi về vị trí ban đầu, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng hắn lại cảm thấy phấn khích, xung quanh là vô số tia lôi hỏa và kiếm quang, trên người tản ra khí tức kiếm đạo cực mạnh.
Ở đằng xa, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi, vì cả cánh tay phải của ông ta đã nứt ra hoàn toàn.
Ông ta nhận ra hình như thân xác Đạo Hư của mình chẳng có tác dụng gì trước Diệp Quân.
Rốt cuộc đó là thanh kiếm gì thế?
Đạo Tiêu nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, bây giờ ông ta đã hơi sợ thanh kiếm này.
Nhưng Diệp Quân càng đánh càng hăng, hắn lại biến thành một tia kiếm quang rồi lao đến, được sức mạnh của ba loại huyết mạch hỗ trợ, hắn bỗng chốc xé nát thời không ở đó.
Lần này không phải là vết nứt mà là xé tan hoàn toàn.
Đạo Tiêu híp mắt, lần này ông ta không dám đối đầu trực diện nữa, vung tay lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng bỗng chắn trước mặt ông ta.
Dĩ nhiên đây cũng không phải là thần vật bình thường, đó là một trong các thần vật chí cao của Vũ Trụ Chủ: khiên Đạo Thương.
Đây cũng là do kỳ nhân năm đó để lại, bên trong ẩn chứa sức mạnh đặc biệt mà ngay cả Đạo Tiêu cũng không thể hiểu được, dù sao cũng rất mạnh.
Nhát kiếm này của Diệp Quân chém vào trên khiên Đạo Thương đó, sức mạnh cực lớn lập tức khiến cho khiên Đạo Thương rung mạnh.
Đạo Tiêu bật cười.
Vì khiên Đạo Thương chặn được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Nhưng ngay sau đó nụ cười của ông ta cứng đờ.
Chỉ thấy khiên Đạo Thương bỗng có rất nhiều vết nứt.
Đạo Tiêu thảng thốt, nhưng lúc này Diệp Quân lại chém mạnh một nhát kiếm.
Đạo Tiêu biến sắc, vội vàng cất khiên Đạo Thương đi, liên tục lùi về sau, tạm tránh đòn tấn công.
Khiên Đạo Thương không thể bị hủy ở đây được.
Nhát kiếm của Diệp Quân chém vào không trung, hắn nhìn Đạo Tiêu đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng: “Chạy gì chứ?”
Chỉ một câu đã khiến Đạo Tiêu sầm mặt.
Đạo Tiêu siết chặt hai tay, còn muốn ra tay, nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một bên: “Ngươi không thể giết hắn”.
Vừa dứt lời, thời không bên cạnh Đạo Tiêu bỗng nứt ra, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Chủ nhân Bút Đại Đạo!
Sau khi bước ra, chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn thẳng vào Diệp Quân và Toại Cổ Kim, cười nói: “Giỏi đấy, hai người các cậu cấu kết với nhau”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Quả thật rất lợi hại, Toại Cổ Kim cho cậu thời gian để tranh thủ, cậu rất biết cách sử dụng. Chỉ là ta khá tò mò các cậu vì lợi ích mới làm như vậy hay là vì có tình cảm với nhau?”
Toại Cổ Kim vẫn rất bình tĩnh, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Quan trọng sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Ta chỉ là tò mò”.
Diệp Quân nói: “Liên quan rắm gì đến ông”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo sầm mặt: “Nhóc con, cậu ngày càng thiếu đạo đức”.
Diệp Quân nói: “Với ông, ta còn muốn mắng càng khó nghe hơn đấy”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo khẽ cười: “Ta thích dáng vẻ cậu nhìn thấy ta là không vui, nhưng lại không thể làm gì được, ha ha…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thích nhìn bộ dạng ông quỳ xuống”.
Nụ cười của chủ nhân Bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu có bản lĩnh thì đừng gọi người”.
Diệp Quân nói: “Ta không gọi người, ông nội ta tự ra đấy thôi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Tên nhóc cậu đúng là rất xấu xa, thế mà lại tính kế ta, muốn để ông nội cậu giết ta hoàn toàn, tiếc là cậu vẫn còn quá non”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tại sao bọn ta không thể hợp tác?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Sao thế, muốn thám thính ý đồ của ta à?”
Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, không nói gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Hiện giờ cậu vẫn còn quá trẻ, không hề biết sự tranh giành giữa bọn ta là gì, cũng không đúng, nói đúng ra thì bây giờ cậu vẫn không có tư cách đấu với ta, cho dù là ta hay là cậu, chúng ta đều đang theo đuổi một thứ giống nhau…”
Nói rồi ông ta bật cười: “Không được, không thể nói với cậu, ha ha”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Nếu ông đã muốn chơi thì chúng ta cứ chơi thật vui”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Đúng vậy, cứ chơi cho thật vui, lần này ta muốn đánh cho cậu phải quỳ xuống xin tha làm vua dựa dẫm, giống cha cậu năm đó vậy, ha ha”.
“Ông là chủ nhân Bút Đại Đạo?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu lại nhìn, người nói chính là Mạc Sơn Hà.
Chủ nhân Bút Đại Đạo hơi ngờ vực: “Ngươi là ai?”
Mạc Sơn Hà mỉm cười: “Làm người phải khiêm tốn, có hiểu không hả?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cau mày: “Ngươi là ai?”
Mộ Sơn Hải chậm rãi đi về phía chủ nhân Bút Đại Đạo, bình tĩnh nói: “Ông không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta đến đây là để dạy ông làm người là được”.
Diệp Quân: “…”
Chương 2937: Cách tu luyện mới
Dạy mình làm người ư?
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe xong, lập tức cau mày, ông ta đánh giá Mạc Sơn Hà, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cậu tìm được tên ngốc này ở đâu đấy?”
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nhìn Mạc Sơn Hà, ông ta đang muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, thân thể Mạc Sơn Hà đã trở nên hư ảo, chỉ nháy mắt, mọi người ở đó lập tức cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Đao thế!
Mọi người không nhìn thấy đao của Mạc Sơn Hà, nhưng lại cảm nhận được đao thế của y.
Người và đao đã đạt đến cảnh giới Phá Hư!
Khoảnh khắc này, mọi người đều kinh ngạc.
Người đạt tới cảnh giới Phá Hư, mọi người không bất ngờ, vì người dám ra ngoài lang thang vào lúc này, chắc chắn không phải kẻ ngu, nhưng mọi người thật sự không ngờ, Mạc Sơn Hà này lại là một đao tu, hơn nữa, đao cũng y cũng đạt tới cảnh giới Phá Hư!
Diệp Quân cũng kinh ngạc vô cùng, thằng cha này đúng là khiêm tốn quá!
Trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất kinh ngạc, có cảnh gì mà ông ta chưa gặp qua đâu?
Khoảnh khắc một người một đao đánh đến trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, một luồng đao quang cao ngất đột nhiên xuất hiện, trời đất rung chuyển.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng chạm một cái.
Ầm ầm!
Vừa chỉ xong, luồng đao quang cao ngất kia bỗng dừng ở đó, thời gian như ngừng trôi, khoảnh khắc tiếp theo, đao quang cao ngất sụp đổ ầm ầm, nổ tung như pháo hoa giữa trời đất, Mạc Sơn Hà lùi lại liên tục.
Sau khi dừng lại, Mặc Sơn Hà hơi kinh ngạc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông cũng khá đấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Mạc Sơn Hà: “Ngươi cũng khá đấy.”
“Ha ha!”
Mạc Sơn Hà cười lớn, y mở lòng bàn tay ra, một cây đao hư ảo đột nhiên ngưng tụ trong lòng bàn tay y.
Thấy cây đao ngưng tụ trong tay Mạc Sợ Hà, trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo lại lộ ra một tia kinh ngạc nữa: “Ngươi cũng là thiên tài, có thể lĩnh hội được đạo “Hư” tới mức này, ngươi...”
Ông ta còn chưa nói xong, Mạc Sơn Hà đã giơ đao xông tới trước mặt ông ta, sau đó hung hăng nhắm vào đầu chủ nhân bút Đại Đạo rồi chém xuống.
Đao này chém xuống, thời không nơi chủ nhân bút Đại Đạo đang đứng lại rung chuyển dữ dội.
Thời không rung chuyển!
Uy của đao này, khiến mọi người ở đó lộ vẻ xúc động.
Biểu cảm của Diệp Quân cũng hơi nghiêm trọng, thực lực của Mạc huynh này đúng là hơi khoa trương thật, trước đây thằng nhóc này chưa gặp kẻ kì quái đó, e là thật sự rất kiêu ngạo...
Chủ nhân bút Đại Đạo đối mặt với nhát đao khủng bố này, biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, ông ta chỉ một cái, trên đầu ngón tay không có bất kì sức mạnh dao động nào, nhưng lại nghiền nát phát đao khủng bố của Mạc Sơn Hà dễ như trở bàn tay, một loại sức mạnh thần bí lập tức bao vây Mạc Sơn Hà và đao của y.
Hai mắt Mạc Sơn Hà mở to: “Vãi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại búng tay một cái.
Ầm!
Cả người và đao của Mạc Sơn Hà lập tức bay đi, nháy mắt đã xuất hiện ở nơi xa.
Sau khi Mạc Sơn Hà dừng lại, đao ý và đao thế khủng bố tỏa ra quanh người y cũng lập tức phấn tán, nhưng chẳng mấy chốc, y lại cưỡng ép ngưng tụ lại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc vô cùng.
Xem ra thực lực của tên ngốc này đúng là khủng bố đấy!
Mạc Sơn Hà từ từ ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, một dòng máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng y, y lau máu đi, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, người này không chỉ mạnh một tí đâu!”
Diệp Quân: “…”
Mạc Sơn Hà hít một hơi thật sâu, y đột nhiên hét: “Nào!”
Xung quanh không có động tĩnh.
Mọi người đều hơi nghi ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại cau mày.
Chẳng mấy chốc, thời không xung quanh đột nhiên sôi trào chuyển động tiếp đó, trong ánh mắt mọi người của mọi người, những dòng đại đạo Quang m xuất hiện giữa trời đất, rồi, những luồng đao ý khác nhau quét ra từ trong những đại đạo Quang m kia…
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.
Có hàng ngàn loại đao ý khác nhau, hơn nữa, mỗi loại đao ý đều cực kì mạnh mẽ, vô cùng gần kề với cảnh giới Phá Hư.
Chi là nó tới từ đâu?
Mọi người đều khó tin nhìn Mạc Sơn Hà.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Mạc Sơn Hà, nở nụ cười: “Giỏi lắm, ngươi đúng là rất giỏi, không ngờ, ngươi lại có thể tu luyện Ca Đương, tu luyện đao ý bất đồng trong thời đại khác biệt, sau đó dùng cách này để khiến chúng hội tụ về đây… Ngoài người kì quái đó ra, trước mắt ngươi đúng là người có suy nghĩ nhất, ha ha.”
Tu luyện Ca Đương?
Mọi người nghe xong đều mơ hồ.
Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc.
Cạnh Diệp Quân, Toại Cổ Kim nói: “Chắc hắn là người tu luyện đầu thai trong truyền thuyết, cách tu luyện của loại người này không giống với người khác, sau khi y tu luyện đao thế tới một trình độ cực cao ở một thời đại, thì sẽ trực tiếp đầu thai vào thời đại khác, bắt đầu tiếp tục tu luyện một loại đao đạo khác, ở đây có hàng ngàn loại đao đạo, nói cách khác, ít nhất hắn đã đầu thai sống lại hàng ngàn lần, tu luyện qua những loại đao đạo khác nhau trong hàng ngàn thời đại khác biệt, mỗi loại đao đạo đều vô cùng gần với cảnh giới Phá Hư…”
Nói rồi, trong mắt của cô ta cũng nhiều thêm một tia nghiêm trọng: “Nếu hàng ngàn loại đao đạo đều đạt tới cảnh giới Phá Hư, rồi hợp nhất…”
Nghe xong, biểu cảm của Diệp Quân cũng trở nên nghiêm trọng.
Chương 2938: Làm màu
Còn có thể chơi như vậy ư?
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn nghĩ tới một người, Ác Đạo.
Các tu luyện của Ác Đạo rất tương tự với cách tu luyện của Mạc Sơn Hà, chẳng qua trước mắt xem ra, hiển nhiên Mạc Sơn Hà đã đạt trình độ cực cao hơn, vả lai, điều Mạc Sơn Hà càng khủng bố hơn là, sau khi người đi, vẫn giữ đạo lại để bản thân tiếp tục tu luyện…
Cái này thật sự không hợp lẽ thường lắm!
Người đạo tách rời!
Nhưng lúc người cần, đạo sẽ tập hợp!
Đây mới là con đường thật sự!
Hơn nữa, thứ tu luyện còn là đạo của mình, không phải mượn của người khác, hoàn toàn khác với đạo pháp thần thông mà trước kia Quốc sư dùng.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Mạc Sơn Hà, trong mắt đã có vẻ tán thưởng: “Ở ngoài giới hạn, ngươi là người đầu tiên, ta thật sự không ngờ, trong tình huống con đường lên cao bị chặn, ngươi lại có thể tìm đường thay thế, đi trên con đường như vậy, dù vẫn không bằng ‘Kinh Phá Bích’, nhưng cũng thật sự khó có được rồi.”
Mạc Sơn Hà cũng cười: “Đạo của ta mặc dù còn chưa thành công, nhưng ta tự tin là trong trời đấy người có thể thắng ta tuyệt đối không nhiều, ta không tin ta xui xẻo như vậy, đúng lúc gặp phải đối thủ ta không đánh thắng được, chủ nhân bút Đại Đạo, đi chịu chết đi!”
Nói xong, y đột nhiên nhún người nhảy lên, mang theo hàng ngàn loại Đại Đạo lao thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Vừa chém nhát đao ra, thời không ở đó đã xuất hiện vết rạn!
Biểu cảm của mọi người nghiêm trọng.
Khác với Diệp Quân, Diệp Quân có thể phá vỡ thời không ở đây, đa phần công lao là vì tính đặc biệt của chính kiếm Thanh Huyên, nhưng Mạc Cảnh Sơn lại hoàn toàn dựa vào sức mạnh Đại Đạo của bản thân, trong nhát đao này chứa đao thế khủng bố, không chỉ khiến thời không ở chỗ chủ nhân bút Địa Đạo nứt ra, mà còn khiến cả giới vực rung chuyển.
Cho dù là những cường giả cảnh giới Phá Hư ở đó, đối diện với đao thế của nhát đao đạo này, đều cảm thấy một loại đao uy khủng bố đè ép.
Lúc này biểu cảm của Phạn Thiên và quốc sư kia đều nghiêm trọng.
Đều không ngờ thằng cha này lại giấu sâu như vậy!
Đối diện với nhát dao khủng bố này, mặc chủ nhân bút Đại Đạo lộ ra ý cười, tay phải ông ta đột nhiên khẽ đưa về trước, sau đó lòng bàn tay hướng ra ngoài, đè nhẹ một cái.
Cú đè này, trong im hơi lặng tiếng, nhát đao khủng bố của Mạc Sơn Hà lại bị buộc đè ép trước mặt ông ta.
Lúc này nhát đao như đã dừng hình.
Nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố trong nhát đao của Mạc Sơn Hà, trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, Mạc Sơn Hà, tay cầm cây đao hư ảo đã siết chặt, đao ý và đao thế khủng bố tỏa ra quanh người y, vết rạn ở thời không xung quanh càng ngày càng to, tuy nhiên, lại vẫn không thể vào được tí nào!
Một loại phép tắc Đại Đạo mà y chưa từng thấy chống lại mọi đao ý và đao thế của y!
“Chém!”
Mạc Sơn Hà đột nhiên hô lớn, một tay cầm đao đổi thành hai tay, y bỗng vung đao lên, sau đó hung hăng chém về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Răng rắc!
Vừa hạ đao xuống, những nơi đao đi qua, thời không đó đã bị ép xé nát ra.
Song chẳng mấy chốc, y cảm thấy lúc đao của mình còn cách chủ nhân bút Đại Đạo nửa trượng thì như bị kẹt lại, không thể tiến thêm nữa.
Bản thân Mạc Sơn Hà ngơ ngác.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại quét một cái.
Ầm!
Hàng ngàn loại đao đạo vỡ nát ầm ầm, cả người Mạc Sơn Hà bị đánh bay đi, sau khi Mạc Sơn Hà dừng lại, những đao ý và đao thế ngưng tụ quanh người y lại vỡ tan lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, y lại ép buộc ngưng tụ, song vừa ngưng tụ đã vỡ tan tiếp!
Mạc Sơn Hà ngơ ngác, y lại ép buộc ngưng tụ, song, tiếp tục vỡ tan, y cứ ngưng tụ, nhưng nháy mắt đã vỡ…
Cứ lặp đi lặp lại hàng chục lần, y vẫn chưa thể ngưng tụ lại đao ý và đao thế đã tiêu tan!
Đại Đạo áp chế!
Hai tay Mạc Sơn Hà nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như giấy, y ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đao cười nói: “Ngươi không tệ, nhưng vẫn hơi non.”
Mạc Sơn Hà hít một hơi thật sâu, hai tay y bỗng nắm chặt, hai cây đao hư ảo ngưng tụ trong hai tay y, y nắm chặt hai cây đao hư ảo, những đao ý và đao thế đã bị đánh tan lại ngưng tụ, nhưng chẳng mấy chốc, chúng bắt đầu tiêu tan từng chút một.
Vẻ mặt Mạc Sơn Hà dữ tợn, hô một tiếng, một đao mang đáng sợ đột nhiên xông lên trời, đi thẳng tới vực sâu của không gian sâu.
Những đao thế và đao ý vốn đã vỡ nát bỗng ngưng tụ, nhưng lần này, lại ngưng tụ hoàn toàn, không tan nát nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Được đấy.”
Mạc Sơn Hà nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đánh thắng ông được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có thể phá vỡ Đại Đạo áp chế của ta, ngươi đã rất xuất sắc rồi. Đi với ta đi, tương lai rộng mở.”
Mạc Sơn Hà lại lắc đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao thế?”
Mạc Sơn Hà quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi ngại ngùng nói: “Diệp huynh, ta vốn muốn làm màu, nào ngờ, lại thành trò cười.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Mạc huynh rất mạnh, không ai dám cười huynh.”
Mạc Sơn Hà cười nói: “Xem ra, vẫn phải tiếp tục khiêm tốn khiêm tốn…”
Nói rồi, sắc mặt y hơi phức tạp.
Sau khi Đại Đạo của y hoàn thành, cả đời cũng chỉ từng đánh nhau với hai người, một là kẻ kì quái kia, một vị nữa là chủ nhân bút Đại Đạo.
Mẹ nó!
Hai tên đều không đánh thắng được!
Y chưa bao giờ tin vào vận mệnh gì đó, nhưng bây giờ, y tin rồi.
Nếu không, thì đã không xui xẻo như vậy!
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến chúng ta rồi.”
Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: “Ta biết người phụ nữ như cô sẽ có con át chủ bài, nào, lật ra đi.”
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ông trước đi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy để ta.”
Theo ông ta xua tay: “Tới cả đây gặp vua dựa dẫm của chúng ta đi…”
Trời đất bỗng nhiên sôi sục…
Chương 2939: Hư thời không
Từng luồng khí tức đáng sợ lan đến từ tứ phía.
Diệp Quân cau mày.
Chỉ thấy một tia sáng vàng vạn trượng bỗng tỏa ra từ bầu trời đằng xa, sau đó mấy chục người bước ra, những người này đều mặc đồ đen, thân hình cao lớn, cả người được bao phủ trong chiếc áo choàng đen hệt như những bóng ma, sau khi họ xuất hiện, từng tia tử khí kỳ lạ bỗng lan ra từ không trung.
Bốn mươi hai người.
Đều là cảnh giới Phá Hư!
“Tộc Tử Linh”.
Toại Cổ Kim bên cạnh Diệp Quân cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim trầm giọng nói: “Thời đại ở ngoại giới có vài đại tộc cổ xưa, tộc Tử Linh này xếp thứ hai, họ là bá chủ siêu cấp xứng danh vào lúc đó”.
Diệp Quân nói: “Còn xếp thứ nhất thì sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Vị kỳ nhân đó, bản thân ông ta là một tộc, một tộc là vô địch”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía tộc Tử Linh, sau khi họ đến, thời không phía sau họ đã bị tử khí khủng khiếp đó bao phủ, sau đó hình thành nên tử vực, hắn thấy không gian của tử vực đã bị ăn mòn hoàn toàn.
Thấy trận thế như vậy, Mạc Sơn Hà cũng nhíu mày.
Y bỗng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn, không giống vòng xoáy bình thường.
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay lại nhìn đám người Phạn Thiên cách đó không xa, cười nói: “Đừng lãng phí thời gian với tên này, lấy hết át chủ bài ra đây”.
Phạn Thiên nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, sau đó vung tay lên.
Mười sáu khí tức đằng sau ông ta bỗng cuồn cuộn lao đến, thoáng chốc mười sáu cường giả xuất hiện phía sau Phạn Thiên.
Đều là cảnh giới Phá Hư!
Phía sau Đạo Tiêu cũng xuất hiện mười ba cường giả cảnh giới Phá Hư.
Hai bên cộng lại, kể cả Đạo Tiêu, Phạn Thiên và Quốc sư thì cũng có đến hơn ba mươi cường giả cảnh giới Phá Hư.
Trận chiến ở cấp bậc này ngoài cường giả cảnh giới Phá Hư, các cường giả còn lại đến đều không có ý nghĩa gì.
Thấy các cường giả đều đã ra, chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Đến cô rồi”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngay cả tộc Tử Linh cũng có thể gọi đến, phải nói là bất ngờ đấy”.
Ban đầu tộc Tử Linh chỉ nghe theo vị kỳ nhân đó, sau khi vị kỳ nhân đó biến mất, tộc Tử Linh cũng biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.
Nhưng bây giờ chủng tộc đáng sợ này lại được chủ nhân Bút Đại Đạo gọi đến.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Chẳng phải tộc Tử Linh là át chủ bài cuối cùng của cô sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Bây giờ ta khá tò mò về chiêu cuối của cô”.
“Diệp huynh”.
Ngay lúc này một giọng cười bỗng vang lên.
Nghe thế, Diệp Quân nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Người đến chính là Cựu Thần.
Nhìn thấy Cựu Thần, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh?”
Cựu Thần bật cười nói: “Nghe nói đệ gặp rắc rối nên ta đến đây”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Huynh đi đi”.
Cựu Thần giả vờ không vui: “Chê thực lực ta yếu à?”
Diệp Quân cười nói: “Huynh biết ta không có ý này mà”.
Cựu Thần khẽ cười: “Ta nợ ơn đệ, phải giúp đệ chứ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lần sau đi”.
Cựu Thần lại lắc đầu.
Diệp Quân còn định nói gì nữa, Cựu Thần bỗng nhìn đại điện phía xa: “Diệp huynh, đệ biết đây là nơi nào không?”
Diệp Quân nói: “Nơi vị kỳ nhân đó dựng nên”.
Cựu Thần nhìn đại điện đó: “Không vào được?”
Diệp Quân quay người nhìn đại điện đó, trong đại điện có sức mạnh phong ấn bí ẩn, sức mạnh phong ấn bí ẩn đó vô cùng khủng khiếp, đao thế và đao ý đáng sợ của Mạc Sơn Hà trước đó lại không thể lay chuyển được.
Cựu Thần bỗng nói: “Muốn vào trong xem thử không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Cựu Thần.
Cựu Thần cười nói: “Đi”.
Nói rồi y đi về phía đại điện.
Diệp Quân do dự, sau đó đi theo.
Thấy thế Đạo Tiêu nhíu mày, vừa định ra tay nhưng lại bị chủ nhân Bút Đại Đạo ngăn lại.
Cựu Thần và Diệp Quân đi về phía đại điện, sắp đến gần đại điện, sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy hai người.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, nhưng sau đó hắn sửng sốt, vì hắn nhận ra sức mạnh đó đột nhiên biến mất không dấu vết.
Diệp Quân ngờ vực, hắn quay đầu sang nhìn Cựu Thần bên cạnh.
Cựu Thần nhìn đại điện phía đằng xa, vẻ mặt khá bình tĩnh, y đi tiếp về phía trước.
Diệp Quân đi theo bên cạnh y.
Chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía sau họ nhìn Cựu Thần, bật cười.
Nhưng đám người Phạn Thiên bên cạnh ông ta lại đầy vẻ khó hiểu.
Quốc sư nhìn chằm chằm hai người Diệp Quân, truyền huyền khí cho Phạn Thiên: “E là chuyện này có sự cố”.
Phạn Thiên bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Quốc sư quay đầu lại nhìn Phạn Thiên, ông ta biết Phạn Thiên đang giấu ông ta vài chuyện.
Nhưng Phạn Thiên lại chẳng giải thích gì.
Quốc sư cũng không hỏi.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Cựu Thần đi đến trước đại điện đó, Diệp Quân nhìn đại điện trước mặt, cả đại điện nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc đến gần bậc thềm đại điện, Diệp Quân bỗng cảm thấy cơ thể mình trở nên hư ảo.
Không phải là biến mất mà là như đi vào một thời không khác.
Thấy thế, ánh mắt đám người Đạo Tiêu ở đằng xa lộ ra tia cuồng nhiệt: “Đây là “Hư thời không” mà sư phụ để lại”.
Hư thời không!
Đây là một thời không đặc biệt, là thời không đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ, cũng là thần khí tu luyện đầu tiên của Vũ Trụ Chủ, vì tu luyện trong thời không này có thể cảm nhận rõ hơn về ảo và thật, có thể cho họ nhìn nhận rõ hơn về “ảo”, cũng có thể để họ tiến xa hơn.
Họ không ngờ “Hư thời không” này thế mà lại ở trước mặt đại điện này.
Chương 2940: Đều đến
Ánh mắt Đạo Tiêu rực lửa, ông ta không thể kiềm chế được nữa định ra tay, nếu có thể đạt được “Hư thời không” này, tu vi của ông ta nhất định có thể tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể tiến thêm một bước trở thành một người Ngoại Giới trong truyền thuyết.
Ánh mắt Phạn Thiên cũng rực lửa, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, vì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chủ nhân Bút Đại Đạo trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt ông ta luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân và Cựu Thần.
Lúc này Diệp Quân có cảm giác mình tiến vào một thời không vô cùng kỳ lạ, hắn có thể cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, cảm giác này cực kỳ vi diệu, khiến hắn cảm thấy hơi hoang mang.
Lẽ nào thế giới này là ảo thật sao?
Diệp Quân dừng bước, hắn nhắm mắt lại, quan sát xung quanh bằng tâm, nhưng kết quả vẫn là hư ảo.
Cảm giác đó giống như nhìn ảnh trong gương nhưng ngươi sẽ biết rõ mọi thứ phản chiếu trong gương đều là ảo, nó thực sự tồn tại nhưng không tồn tại trong gương.
Cảm giác hiện giờ của hắn là như thế, thời không nơi hắn đứng như trong gương vậy, cũng là giả.
Hắn vốn dĩ không có khái niệm gì về thực và ảo, nhưng bây giờ thông qua thời không đặc biệt này, hắn đã hiểu được.
Lúc này Cựu Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nhìn Cựu Thần, Cựu Thần cười nói: “Chúng ta vào thôi”.
Diệp Quân nhìn Cựu Thần: “Huynh không cảm thấy thời không này kỳ quái sao?”
Cựu Thần mỉm cười nói: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân: “…”
Cựu Thần nhìn cánh cửa đại điện: “Mở”.
Vừa dứt lời, cánh cửa đại điện chậm rãi mở ra.
Diệp Quân: “…”
Cựu Thần bước vào trong đại điện.
Diệp Quân cũng đi theo.
Lúc này Đạo Tiêu đã không thể nhịn được nữa, ông ta lao thẳng tới, nhưng vừa đến gần đại điện thì bị một luồng sức mạnh chặn lại.
Đạo Tiêu sửng sốt, ngay sau đó ông ta lại lao tới, nhưng vừa đến gần “Hư thời không” đặc biệt đó thì bị một sức mạnh đáng sợ làm cho chấn động liên tục lùi về sau cả mấy chục vạn trượng.
Sau khi dừng lại, sắc mặt Đạo Tiêu trở nên vô cùng khó coi.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Có vài thứ không phải của ngươi, có cưỡng cầu cũng vô dụng thôi”.
Đạo Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta cứ thế nhìn chúng vào trong à? Đánh chết chúng!”
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Đạo Tiêu: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, bắt đầu từ bây giờ ngươi câm miệng cho ta, đừng nói bất kỳ điều gì, nếu không thì đừng trách ta không nể tình”.
Mẹ nó chứ!
Bây giờ ông ta nghĩ tới Thương Hồng Y trước kia bị người phụ nữ kia lừa gạt, hiện giờ dĩ nhiên ông ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, ông ta tức muốn nổ phổi.
Nghe chủ nhân Bút Đại Đạo nói thế, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi nhưng không dám nói gì thêm.
Trước đó mặc dù ông ta hơi kiêng dè chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng cũng không sợ hãi, thế nhưng sau khi nhìn thấy chủ nhân Bút Đại Đạo ra tay, ông ta mới nhận ra, hình như mình đã đánh giá thấp người này rồi.
Hơn nữa người này còn có thể mời được tộc Tử Linh đến.
Chủ nhân Bút Đại Đạo lại cảnh cáo nhìn Đạo Tiêu, sau đó nhìn đại điện đó, Diệp Quân đi theo Cựu Thần vào bên trong.
Trong đại điện trống không, chỉ có một cái đệm cói được đặt ở chính giữa đại điện.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Cựu Thần nhìn đệm cói đó: “Ta đến rồi”.
Không có ai đáp lời.
Nhưng Cựu Thần lại nói: “Diệp huynh, ta có chút việc riêng cần phải xử lý”.
Sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi.
Vì hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ xung quanh.
Cựu Thần nhìn Diệp Quân: “Đi mau”.
Diệp Quân không do dự lập tức ra khỏi đại điện.
Sau khi ra khỏi đại điện, cánh cửa đại điện đã đóng lại.
Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn đại điện trước mặt.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Nào, trước cứ mặc kệ chúng, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Phạn Thiên, Đạo Tiêu, lấy át chủ bài cuối cùng của các ngươi ra đi”.
Vừa dứt lời, cơ thể họ bỗng trở nên hư ảo.
Chẳng bao lâu, thời không họ đang đứng bỗng bắt đầu sôi sục, ngay sau đó cơ thể hư ảo ban đầu của họ dần ngưng tụ lại.
Toại Cổ Kim nhìn hai người: “Bản thể của họ đến rồi”.
Bản thể!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ hai người đó lại không phải là bản thể.
Toại Cổ Kim nói: “Họ đều là đệ tử của kỳ nhân đó, nhất là Phạn Thiên, là đại đệ tử của vị kỳ nhận kia… thực lực của ông ta không phải là cảnh giới Phá Hư, mà là cảnh giới Bán Bộ Ngoại Giới”.
Bán Bộ Ngoại Giới!
Quả nhiên, sau khi bản thể của Phạn Thiên xuất hiện, một luồng khí tức mạnh hơn cả khí tức của Mạc Sơn Hà trước đó bỗng lan ra xung quanh.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đánh tên này cho ta, đánh hắn trước, đánh đến chết”.
Mấy chục khí tức đáng sợ bỗng lao về phía Diệp Quân, lúc Diệp Quân vừa định ra tay thì lại bị Toại Cổ Kim kéo lại.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩ gì là nghĩ gì?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ngươi đánh thắng được nhiều ngươi thế sao?”
Diệp Quân: “…”
Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn chân trời, khẽ nói: “Đến rồi”.
Vù!
Một tiếng kiếm vang lên khắp không trung.
Ngay sau đó một tia kiếm quang đột nhiên xé nát thời không, sau đó một người phụ nữ mặc váy đen chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Thanh Thanh!
Thế nhưng vẫn chưa hết, chỉ thấy còn một người phụ nữ đồ trắng đi bên cạnh Diệp Thanh Thanh.
Đồ!
Đồ vừa bước ra, lại một tiếng kiếm vang vọng, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Mộ Niệm Niệm!
Ở một bên khác, thời không bỗng nổ tung, sau đó chỉ một quyền được tung ra.
Thời không bị phá vỡ, một cô gái chậm rãi bước ra.
Nhị Nha!
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch, mang dép lê bước ra.
Như nghĩ tới điều gì đó, cô bé vội vàng lùi lại, trong thời không phía sau cô bé, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
An Nam Tịnh!
Lần này tất cả những người có thể đánh nhau của nhà họ Dương và nhà họ Diệp đều đến.
…
Bình luận facebook