-
Chương 2946-2950
Chương 2946: An võ thần
Ai nấy đều sửng sốt.
Chuyện gì thế này?
Ngọn thương của An Ninh Tịnh lại nhòe đi.
Nó không còn tồn tại trong thời không này nữa!
Bỗng An Ninh Tịnh lại cầm thương đánh tới.
Rắc!
Có tiếng thứ gì vỡ vụn vang lên, chỉ thấy thời không nơi Chủ nhân bút đại đạo đang đứng nứt ra như một tấm gương mẻ.
Ông ta vung tay, phù văn vàng chóe tuôn ra, mang theo sức mạnh khổng lồ va chạm với mũi thương.
Ruỳnh!
Sóng xung kích khiến giới vực vốn đã khôi phục một lần nữa sụp đổ, đồng thời đẩy những người khác ra xa.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim nhờ có Nhị Nha ngăn cho nên không bị gì.
Toại Cổ Kim không khỏi kinh ngạc khi thấy cô gái bé nhỏ này làm điều đó dễ dàng như vậy.
Nhị Nha quay lại, nói: “Ngươi chỉ cần sinh em bé, sau này có ta và Tiểu Bạch nuôi hộ!"
Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe Toại Cổ Kim đáp ứng: “Được”.
Làm hắn cứng đờ như tượng.
Thôi nát!
Để Nhị Nha và Tiểu Bạch nuôi trẻ con... còn không bằng đưa Tháp gia nuôi!
Nhị Nha nghe vậy thì cười he he đến là vui vẻ, Tiểu Bạch cũng hí hửng vung tay.
Toại Cổ Kim lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Tuy hai người này trông không đáng tin lắm nhưng nếu được đi theo họ thì sẽ là phúc phận của đứa bé này.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc để nó thừa kế vũ trụ Quan Huyên, bởi vì đây là một vòng xoáy khổng lồ mang theo nhân quả và phiền phức vô tận chứ không phải điềm lành gì.
Nhưng nếu đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch, sau này có là ai lên làm Viện trưởng thư viện thì cũng không động vào được một sợi tóc của đứa bé.
Tuy thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Toại Cổ Kim đã nhận ra địa vị của hai người này thông qua cách họ cư xử với Diệp Quân.
Ầm!
Có âm thanh trầm thấp vang lên bốn phía. Toại Cổ Kim ngẩng đầu, thấy Chủ nhân bút đại đạo bị thương mang chém bay đi hơn nghìn trượng.
Tia thứ hai lập tức lao tới khi ông ta vừa đứng vững, đập nát số phù văn màu vàng.
Chủ nhân bút đại đạo nhắm mắt, siết chặt hai nắm tay, gọi một chùm tia sáng vàng tuôn ra từ trong người.
Ruỳnh!
An Ninh Tịnh trở về vị trí, đôi tay nhẹ nhàng vung thương. Thương thế vô hình túa ra nhào về phía chùm sáng.
Chủ nhân bút đại đạo ngưng tụ chùm sáng vào nắm tay rồi tung cú đấm, ngăn lại mũi thương.
Áp chế đại đạo!
Nhưng trường thương lại tỏa ra thương mang đại đạo mới, chớp mắt lại lật ngược tình thế mà áp đảo lại bên kia.
Cánh tay phải nứt ra, Chủ nhân bút đại đạo lùi lại mấy nghìn trượng, hoảng hốt nói: “Ngươi... ngươi rốt cuộc đã đến bước này”.
An Ninh Tịnh lạnh lùng không đáp.
Chủ nhân bút đại đạo chợt cười phá lên: “Hay cho An võ thần! Bao năm qua ta đã xem nhẹ ngươi rồi! Lợi hại!"
An Ninh Tịnh vẫn im lặng, chỉ ném thương tới trước.
Chủ nhân bút đại đạo cong ngón tay, gọi ra đạo mang hai màu đen trắng cản nó lại. An Ninh Tịnh biến mất tại chỗ, chỉ chớp mắt đã lao tới.
Rầm!
Ông ta bay véo ra ngoài trong ánh mắt kinh gạc của người khác, sau đó bị nhấn chìm giữa một loạt bóng mờ.
Bốp bốp bốp!
Tiếng nổ liên tục vang lên khi Chủ nhân bút đại đạo ăn đòn bầm dập.
Ai nấy đều xúc động ra mặt.
Diệp Quân cũng sợ hết hồn, không ngờ An tiền bối lại đáng sợ đến thế.
Toại Cổ Kim cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới vị An cô nương này lại có thể hành hung Chủ nhân bút đại đạo dữ dội đến vậy.
"An tỷ hay quá!"
Nhị Nha cười lớn.
Tiểu Bạch hớn hở vung vẩy móng vuốt.
Đồ vừa quan sát vừa lầm bầm: “An cô nương mạnh lên không ít”.
Mạc Niệm Niệm cười: “Đây vẫn chưa phải sức mạnh thật sự của cô ấy”.
Đồ cong môi: “Đương nhiên”.
Mạc Niệm Niệm lại chuyển hướng sang Chủ nhân bút đại đạo: “Ông ta cũng vậy”.
Bên kia, sắc mặt nhóm Phạn Thiên trở nên xấu xí. Không ngờ ô dù của Diệp Quân lại mạnh đến thế, lại còn nhiều người chưa ra tay, đừng nói ai cũng là cường giả cỡ này chứ?
Họ nhìn Nhị Nha và Mạc Niệm Niệm mà không thấy được cảnh giới, không biết sâu cạn thế nào.
Cả nhà này đều không tu cảnh giới à?
Ai nấy đều hoài nghi.
Chương 2947: Hư thời không
Phạn Thiên thấy hơi bị khó hiểu. Không tu cảnh giới đồng nghĩa với tu khác đạo với người thường, đã vậy một hai người thì thôi, đằng này cả nhà kéo nhau cùng làm?
Vô lý!
Nhưng lỡ là vậy thật thì sao?
Ông ta nhíu mày.
Sức mạnh của nhà họ Dương này có phần nằm ngoài dự đoán, nhưng càng đáng ngờ hơn là Vũ Trụ Chủ lại không biết đến sự tồn tại của các cường giả này ư?
Hay chẳng lẽ họ còn mạnh hơn cả Vũ Trụ Chủ?
Phạn Thiên liếc nhìn Diệp Quân rồi không dám nghĩ thêm nữa, bởi có nghĩ cũng đã thành vô dụng.
Thứ quyết định tất cả là nắm đấm.
Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Trận chiến giữa An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo bên kia vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt, với người trước nọc người sau ra đánh. Từng cú đấm và mũi thương của bà ấy đã đạt đến giới hạn cao nhất khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Đứng dưới võ đạo tuyệt đối này, người bình thường hẳn đã vỡ vụn từ lâu, nhưng chú nhân bút đại đạo vẫn còn cố gắng tránh né.
Đại đạo của ông ta nằm ngoài đại đạo thông thường, không giống với đại đạo của người khác, lại còn là thứ đại đạo cao cấp chưa ai nhìn thấy. Nhờ có nó mà ông ta mới đứng vững trước An Nam Tịnh.
Diệp Quân đanh mặt quan sát.
Hắn biết đây chỉ là một phân thân của chú nhân bút đại đạo, không ngờ đã lại có sức mạnh ngần này.
Mà còn không biết ông ta có bao nhiêu phân thân như vậy nữa.
Giấu mình sâu thật!
Đùng!
Bỗng có tiếng nổ đinh tai vang lên. Một vùng thời không sụp đổ. Chú nhân bút đại đạo bị đánh bay vào thời không kỳ lạ.
"Hư thời không!"
Đạo Tiêu và những người phe đó kinh ngạc thốt lên.
Sao chú nhân bút đại đạo lại vào đó làm gì?
Bọn họ nhìn về phía đại điện, thấy vùng thời không nơi đó giống Hư thời không như đúc.
Chẳng lẽ đây cũng là thứ do vị ký nhân kia tạo ra?
Diệp Quân nhíu mày rồi cảm nhận hai vùng thời không. Điểm khác biệt duy nhất là một cái nằm dưới, một cái nằm trên vô số thời không khác; giống như dưới đáy nước và trên mặt nước.
Hư thời không trước đại điện là trên mặt nước, có thể nhìn thấy và sử dụng, còn chỗ của chú nhân bút đại đạo là dưới đáy nước, chỉ có dùng sức mạnh đặc biệt phá vỡ ràng buộc xong mới nhìn thấy.
Diệp Quân nhìn đại điện.
Hư thời không tuy không phải do vị kỳ nhân kia tạo ra nhưng người đó lại có thể di dời nó từ 'đáy nước' lên để người khác tu luyện. Đây là một chuyện rất đáng sợ, đã vậy còn có thể là do đối phương thấy tiện tay nên làm.
Bên kia, chú nhân bút đại đạo nhìn tay mình, thấy chi chít vết nứt do An Nam Tịnh tạo ra.
Ông ta nhíu mày, không ngờ đối phương lại có thể dùng võ đạo thuần túy áp chế đại đạo của mình.
Bao năm qua đúng là đã xem thường cô ta rồi.
An Nam Tịnh cũng bước vào thời không kia, đứng đối diện chú nhân bút đại đạo. Tay không cầm thương nhưng bà ấy vẫn là đại diện cao nhất của võ đạo.
Chú nhân bút đại đạo đanh mặt.
An Nam Tịnh tung ra cú đấm khiến Hư thời không sôi trào.
Đồng tử rụt lại, chú nhân bút đại đạo giang tay ra: “Tới đây!"
Uỳnh!
Hàng tỉ sức mạnh đại đạo ùa vào Hư thời không.
Ruỳnh!
Nó vỡ nát thành một vùng đen đặc.
Toàn bộ giới vực sôi sục lên, vô số khí tức hùng hậu ập đến gây khó thở.
Khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Họ vừa kháng cự lại vừa chăm chú quan sát vùng Hư thời không vỡ nát kia.
Bên nhóm Phạn Thiên sốt sắng, cho rằng thắng bại của hai người kia sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến này.
Chỉ thấy có tia sáng trắng hiện lên trong đó, ngày càng nhiều, bên trong còn lấp lóe những thế giới kỳ lạ.
Không ai hiểu gì hết.
Đó là gì vậy?
Rồi chúng bỗng biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Hư thời không lại được một sức mạnh nào đó làm cho khôi phục.
Ai nấy ngu ra.
Chuyện gì đây?
Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Ngươi có biết đó là gì không?"
Cô bé vừa ăn kẹo vừa đáp: “Không”.
Tiểu Bạch khua tay làm Diệp Quân hỏi.
"Ngươi biết?"
Tiểu Bạch lại vung tay.
Diệp Quân đành nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó nói thấy ánh sáng”.
Làm hắn đen cả mặt.
Chương 2948: Giáp lá cà đi
Toại Cổ Kim thì nhíu mày.
Hư thời không vỡ ra thì vẫn còn một loại thời không nữa mạnh hơn nó.
Cô ta bỗng nghĩ đến thời không trong tháp.
Vậy đó là loại thời không gì? Cấp bậc ra sao? Suy nghĩ này hiện lên trong đầu cô ta.
An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo đứng đối diện nhau trong vùng thời không kia. Sắc mặt người sau khó coi vô cùng khi nhận ra phân thân này không làm gì được người trước, còn có nguy cơ bị đánh chết tươi.
Ông ta hỏi: “An cô nương, đánh tiếp chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng hai ta không ra tay, để bọn tiểu bối ra chơi với nhau?"
"Được chứ!"
Nhị Nha cười ré lên: “Ta là tiểu bối nè! An tỷ, để ta và Tiểu Bạch ra chơi với bọn hắn!"
Chú nhân bút đại đạo cứng người.
An Nam Tịnh chỉ đáp: “Được thôi”.
Rồi xoay người rời khỏi vùng thời không.
Nhị Nha hớn hở nhảy chân sáo tới, hỏi mấy cường giả bên kia: “Các ngươi ai ra đánh?"
Cuối cùng cũng đến lúc thể hiện rồi!
Phạn Thiên và mấy tên khác không dám lên tiếng. Cô bé này chắc chắn cũng là cao thủ nên không ai dám xem thường.
Ai ra làm chim đầu đàn bây giờ?
Thấy cả bọn im thin thít, Nhị Nha bất mãn: “Gì đây? Không ai đánh được à?"
Đạo Tiêu chậm rãi bước ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng ông ta lại chỉ Diệp Quân: “Ta đánh với hắn”.
"Vô liêm sỉ!"
Diệp Quân cười phá lên: “Cuối cùng cũng thấy có người mất nết hơn chú nhân bút đại đạo”.
Người bị nhắc tên bất mãn nói: “Ê thằng kia, đừng có công kích cá nhân”.
Diệp Quân: “Ta thấy một chọi một chán lắm, giáp lá cà đi”.
"Được!"
Nhị Nha vỗ tay: “Ta lên trước!"
Nói xong thì lao tới.
Khiến trời đất nứt vỡ.
Đạo Tiêu biến sắc. Ông ta biết cô bé này mạnh nhưng không ngờ mạnh đến vậy, chỉ là nhún người nhảy tới thôi đã khiến ông ta ngạt thở.
Thân hình ông ta nhòe đi, thân xác Đạo Hư hiện lên. Cú đấm của Nhị Nha đã tới, ông ta không thể trốn mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Quyền thế ập đến, mắt Đạo Tiêu long lên, đáp trả bằng một cú đấm.
Ầm!
Hai sức mạnh đáng sợ bùng nổ. Đạo Tiêu bị đánh văng đi, tay phải phát nổ thành bụi máu.
Khi dừng lại thì mất thêm nửa người.
Chỉ một cú đấm đã xóa sổ thân xác Đạo Hư.
Đạo Tiêu ngu người.
Mấy người bên nhóm Phạn Thiên cũng giật thót. Đạo Tiêu đã dùng đến thân xác Đạo Hư mà vẫn không chịu nổi một chiêu của cô bé này à?
Quốc sư lạnh giọng nói: “Con bé mạnh kinh khủng”.
Sức mạnh thuần túy.
Mạnh đến kỳ cục.
Mạc Sơn Hà cũng sợ hãi ra mặt.
Cái gì mà ghê vậy? Cả đời này y chưa từng thấy nhiều cao thủ vậy bao giờ.
Vãi lồng!
Thôi cứ sống kín tiếng tiếp đi.
Quyết định rồi, về sau cứ im im mà sống.
Chứ bên ngoài nguy hiểm quá.
Nhị Nha lắc đầu: “Ngươi chả được gì cả”.
Rồi hất đầu nhìn chú nhân bút đại đạo: “Gọi ai khá khá chút ra đây”.
Con điên này ghê gớm thật, chú nhân bút đại đạo nghĩ với sắc mặt xám ngoét.
Đạo Tiêu biến sắc khi thấy Nhị Nha lại nhìn mình, vội lùi lại về chỗ Phạn Thiên. Ông ta vẫn còn sức chiến đấu nhưng không dám đương đầu với Nhị Nha nữa.
Vì sức mạnh của con bé này quá khủng khiếp.
Nhị Nha thấy Đạo Tiêu sợ đến rúm người thì bĩu môi rồi chuyển ánh mắt sang đám khác, cuối cùng dừng lại trên người Phạn Thiên: “Ngươi đi”.
Ông ta không kháng cự mà bước tới. Một tia sáng vàng xuất hiện dưới chân ông ta, thoắt cái di chuyển tới trước mặt Nhị Nha, bị cô bé tung chân đá vào.
Rắc!
Nó vỡ nát.
Cú đấm của Nhị Nha cũng lao tới.
Phạn Thiên không chút nao núng, trả lại một nắm tay bao hàm sức mạnh vương đạo tối cao và quyền ý ngùn ngụt. Toàn thể chúng sinh nước Phạn Thiên chính là ngọn nguồn sinh ra nó.
Nào ngờ vừa tiếp xúc với cú đấm của Nhị Nha, nó đã vỡ tan, khiến Phạn Thiên lui lại.
Không so được!
Ông ta nhíu mày, không ngờ con bé kia lại có thể phá tan cú đấm của mình.
Đang muốn ra tay tiếp tục thì cánh cửa đại điện nãy giờ vẫn im lìm lại mở ra.
Chú nhân bút đại đạo cười lớn. Cuối cùng cũng đợi được đến khoảnh khắc này.
Chương 2949: Người ngoại giới
Mọi tầm mắt đổ dồn vào đại điện.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện trong bộ áo vải. Bề ngoài ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan tao nhã lịch sự.
Nhóm Phạn Thiên vừa nhìn thấy người này thì biến sắc, hối hả quỳ xuống hô lên: “Sư phụ!"
Sư phụ?
Là người ngoại giới năm xưa!
Cũng là người ngoại giới duy nhất ở Vũ Trụ Chủ từ trước đến nay.
Nhóm Phạn Thiên kích động không thôi. Đạo Tiêu còn rưng rưng cất giọng: “Sư phụ, bọn họ ỷ thế hiếp người! Chèn ép chúng con!"
Mọi người: “...”
Người đàn ông ung dung bước tới, ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, lộ ra biểu cảm như xa cách đã lâu. Một hồi sau, thấy Đạo Tiêu nức nở không thôi, ánh mắt ông ta như nhớ lại chuyện xưa mà trở nên minh mẫn hơn, mỉm cười nói: “Sao vẫn còn mau nước mắt như xưa thế này?"
Đạo Tiêu nghe vậy thì quệt nước mắt, khóc than: “Sư phụ cuối cùng cũng trở lại rồi”.
Lý do họ lựa chọn đi theo chủ nhân bút Đại Đạo là vì ông ta đã cam đoan sẽ đưa sư phụ trở về.
Sư huynh đệ bọn họ có thể không ai phục ai khi sư phụ vắng mặt nhưng đều mang trong lòng sự kính sợ tuyệt đối dành cho người.
Phạn Thiên cũng nước mắt giàn giụa. Bọn họ năm xưa đều là cô nhi được sư phụ nhặt về nhận làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh, đây cũng là lý do ông ta dốc lòng tương trợ chủ nhân bút Đại Đạo đến vậy.
Chỉ vì mục đích đưa sư phụ trở lại.
Bên kia, Mạc Sơn Hà cũng xám cả mặt khi nhận ra kia chính là người đã khiến y ăn đòn nhừ tử.
Ông ta trở lại rồi!
Y nhích lại gần Diệp Quân theo bản năng, tự biết thân phận mình là hạng vượt ngục, lỡ lại bị đá trở về thì khổ quá.
Người đàn ông kia ngẩng đầu, nhìn thấy An Nam Tịnh thì cười nói: “Võ thần thuần túy vô cùng”.
Bà ấy chỉ lạnh nhạt nhìn lại.
Mà người đàn ông thì nhìn sang Diệp Thanh Thanh, Mạc Niệm Niệm và Đồ nhưng không nói gì, cuối cùng lại mở miệng: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.
Đối phương cười đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông: “Vẫn chưa từ bỏ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thể từ bỏ, cũng như ngươi thôi”.
Người đàn ông gật gù: “Đúng thế”.
Ánh mắt ông ta chuyển sang Diệp Quân: “Vị công tử này tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu ngần này, đúng là khó được”.
Hắn hỏi lại: “Lão ca của ta đâu?"
Người đàn ông cười: “Ngươi nói Cựu Thần?"
Diệp Quân: “Phải”.
Người đàn ông cong môi: “Y đã đến nơi y nên đến”.
Diệp Quân nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Y không làm được à?"
Người đàn ông lắc đầu: “Trở về quá khứ để giết bản thân thì rất dễ, nhưng làm điều tương tự ở tương lại - khi chính mình đã trở nên mạnh hơn - thì lại rất khó”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy ngươi định làm gì?"
Người đàn ông cười: “Ta có một ý tưởng, có thể dùng để chứng minh phỏng đoán của ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là ý tưởng gì?"
Người đàn ông lại nhìn Diệp Quân.
Hắn nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì cười rộ lên.
Toại Cổ Kim lập tức biến sắc, chộp lấy tay Diệp Quân kéo hắn ra phía sau.
Cô ta đã đoán được ý đồ của người ngoại giới!
Cho dù là giết mình trong quá khứ hay tương lai, mục đích của ông ta chỉ có một: chứng thực phỏng đoán.
Trên thế giới này, là nhân xuất hiện trước, hay quả xuất hiện trước?
Vì bản thân mình trong tương lai quá mạnh nên ông ta không thể giết đi.
Nhưng vẫn còn một cách khác.
Đó là giết một người không thể chết.
Dựa trên quy luật của thế giới này, người đó là ai?
Là Diệp Quân.
Chương 2950: Giết ngươi cũng được thôi
Chỉ bằng một cái liếc mắt, ông ta đã nhìn thấu sự đặc biệt của hắn.
Nếu hắn chết thì thế giới này là thật, tất cả đều là vô định, không có gì là vĩnh viễn hay đã được sắp xếp. Nếu hắn không chết thì sự 'không chết' này đã được định trước, nghĩa là tất cả sự thật đều là giả.
Kết cục đã có trước thì quá trình ra sao cũng là vô nghĩa, chỉ có nghĩa với những ai tự định nghĩa nó.
Lấy sức mạnh của người đàn ông này, muốn giết Diệp Quân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong khoảnh khắc được Toại Cổ Kim kéo ra sau, bản thân Diệp Quân cũng đã phát giác được nguy hiểm. Cảm giác ấy thoắt cái biến thành cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết, chân thực hơn bao giờ hết.
Hắn biết mình sẽ chết.
Tử vong đang tiếp cận hắn ở khoảng cách gần nhất từng có.
Tuy có Toại Cổ Kim đứng trước nhưng sức mạnh của người đàn ông kia lại vòng qua cô ta, hay nói đúng hơn là ông ta và Diệp Quân đã tiến vào một điểm thời không.
Đó là thứ nằm trên cả Hư Thời Không.
Là nơi tiếp giáp giữa thật và giả.
Cũng là nơi ông ta từng ngộ đạo, trở nên vô địch.
Chỉ với một chiêu đã kéo Diệp Quân phải vào đó. Toại Cổ Kim nhìn thân hình người đàn ông nhòe đi mà tái mặt, không giấu nghề nữa mà vung tay muốn chạm vào điểm tiếp giáp kia, nào ngờ vừa tiếp xúc đã bị một sức mạnh vô hình bắn ngược ra.
Sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy.
Bên kia, Diệp Quân không ngồi chờ chết mà lập tức sử dụng sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh màu nhạt thuần khiết nhất ồ ạt tràn ra.
Ba loại huyết mạch cũng sôi trào.
Kiếm Thanh Huyền mang theo tất cả mà vung lên, tạo ra thứ kiếm ý ai nấy đều cảm nhận được.
Nó khóa lại số thời không vô cùng tận.
Người ở ngoài đều khiếp sợ.
Khi thấy uy lực của nó đã đạt đến Phá Hư.
Mà hắn vẫn còn quá trẻ.
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là vô cùng đáng sợ.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng bất ngờ nhưng lập tức nhận ra đây là vì Diệp Quân đã lén tu luyện trong tháp.
Ông ta sa sầm mặt.
Diệp Quân đã biết khôn mà học cách lợi dụng tháp, cũng may ông ta không cho hắn quá nhiều thời gian, bằng không cũng không biết hắn sẽ đạt đến trình độ nào nữa.
Thấy người đàn ông kia ra tay, Diệp Quân biết ngay hắn chỉ có một cơ hội. Trong lòng hắn cũng có một giọng nói mách rằng hắn có dùng mọi khả năng cũng không thể thắng.
Hắn bây giờ không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng thế thì sao?
Đã có kiếm thì phải rút.
Khi so tài, nếu hắn không bằng người ta thì sẵn sàng nhận thua, không có gì mất mặt.
Nhưng đây là quyết định sinh tử.
Hắn có thể chết, nhưng không thể sợ chết.
Diệp Quân nhìn thấy mũi kiếm của mình đâm vào đầu ngón tay người đàn ông, sau đó hoàn toàn xuyên thấu.
Sai thời không rồi!
Ông ta không tồn tại ở điểm tiếp giáp này, mà là ở một tầng cao hơn nữa!
Tất cả mọi người đã đánh giá thấp ông ta.
Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyền chém hụt, Diệp Quân cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể, và thế giới bắt đầu mơ hồ.
Đây không phải cái chết!
Ai chết rồi cũng sẽ có kiếp sau, nhưng hắn là đang bị thế giới không rõ thật giả này xóa sổ.
Người này muốn hoàn toàn xóa dấu vết của hắn!
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng bắt được hắn rồi kéo nhẹ, vậy mà Diệp Quân lại được kéo khỏi thời không kia, trở lại giới vực.
Hắn quay đầu, thấy một người đàn ông áo trắng mỉm cười.
Là cha!
Hắn cười toe toét
Bên kia, đối thủ của hắn ung dung mỉm cười: “Giết ngươi, cũng được thôi”.
Rồi nắm tay lại.
Ai nấy đều sửng sốt.
Chuyện gì thế này?
Ngọn thương của An Ninh Tịnh lại nhòe đi.
Nó không còn tồn tại trong thời không này nữa!
Bỗng An Ninh Tịnh lại cầm thương đánh tới.
Rắc!
Có tiếng thứ gì vỡ vụn vang lên, chỉ thấy thời không nơi Chủ nhân bút đại đạo đang đứng nứt ra như một tấm gương mẻ.
Ông ta vung tay, phù văn vàng chóe tuôn ra, mang theo sức mạnh khổng lồ va chạm với mũi thương.
Ruỳnh!
Sóng xung kích khiến giới vực vốn đã khôi phục một lần nữa sụp đổ, đồng thời đẩy những người khác ra xa.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim nhờ có Nhị Nha ngăn cho nên không bị gì.
Toại Cổ Kim không khỏi kinh ngạc khi thấy cô gái bé nhỏ này làm điều đó dễ dàng như vậy.
Nhị Nha quay lại, nói: “Ngươi chỉ cần sinh em bé, sau này có ta và Tiểu Bạch nuôi hộ!"
Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe Toại Cổ Kim đáp ứng: “Được”.
Làm hắn cứng đờ như tượng.
Thôi nát!
Để Nhị Nha và Tiểu Bạch nuôi trẻ con... còn không bằng đưa Tháp gia nuôi!
Nhị Nha nghe vậy thì cười he he đến là vui vẻ, Tiểu Bạch cũng hí hửng vung tay.
Toại Cổ Kim lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Tuy hai người này trông không đáng tin lắm nhưng nếu được đi theo họ thì sẽ là phúc phận của đứa bé này.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc để nó thừa kế vũ trụ Quan Huyên, bởi vì đây là một vòng xoáy khổng lồ mang theo nhân quả và phiền phức vô tận chứ không phải điềm lành gì.
Nhưng nếu đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch, sau này có là ai lên làm Viện trưởng thư viện thì cũng không động vào được một sợi tóc của đứa bé.
Tuy thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Toại Cổ Kim đã nhận ra địa vị của hai người này thông qua cách họ cư xử với Diệp Quân.
Ầm!
Có âm thanh trầm thấp vang lên bốn phía. Toại Cổ Kim ngẩng đầu, thấy Chủ nhân bút đại đạo bị thương mang chém bay đi hơn nghìn trượng.
Tia thứ hai lập tức lao tới khi ông ta vừa đứng vững, đập nát số phù văn màu vàng.
Chủ nhân bút đại đạo nhắm mắt, siết chặt hai nắm tay, gọi một chùm tia sáng vàng tuôn ra từ trong người.
Ruỳnh!
An Ninh Tịnh trở về vị trí, đôi tay nhẹ nhàng vung thương. Thương thế vô hình túa ra nhào về phía chùm sáng.
Chủ nhân bút đại đạo ngưng tụ chùm sáng vào nắm tay rồi tung cú đấm, ngăn lại mũi thương.
Áp chế đại đạo!
Nhưng trường thương lại tỏa ra thương mang đại đạo mới, chớp mắt lại lật ngược tình thế mà áp đảo lại bên kia.
Cánh tay phải nứt ra, Chủ nhân bút đại đạo lùi lại mấy nghìn trượng, hoảng hốt nói: “Ngươi... ngươi rốt cuộc đã đến bước này”.
An Ninh Tịnh lạnh lùng không đáp.
Chủ nhân bút đại đạo chợt cười phá lên: “Hay cho An võ thần! Bao năm qua ta đã xem nhẹ ngươi rồi! Lợi hại!"
An Ninh Tịnh vẫn im lặng, chỉ ném thương tới trước.
Chủ nhân bút đại đạo cong ngón tay, gọi ra đạo mang hai màu đen trắng cản nó lại. An Ninh Tịnh biến mất tại chỗ, chỉ chớp mắt đã lao tới.
Rầm!
Ông ta bay véo ra ngoài trong ánh mắt kinh gạc của người khác, sau đó bị nhấn chìm giữa một loạt bóng mờ.
Bốp bốp bốp!
Tiếng nổ liên tục vang lên khi Chủ nhân bút đại đạo ăn đòn bầm dập.
Ai nấy đều xúc động ra mặt.
Diệp Quân cũng sợ hết hồn, không ngờ An tiền bối lại đáng sợ đến thế.
Toại Cổ Kim cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới vị An cô nương này lại có thể hành hung Chủ nhân bút đại đạo dữ dội đến vậy.
"An tỷ hay quá!"
Nhị Nha cười lớn.
Tiểu Bạch hớn hở vung vẩy móng vuốt.
Đồ vừa quan sát vừa lầm bầm: “An cô nương mạnh lên không ít”.
Mạc Niệm Niệm cười: “Đây vẫn chưa phải sức mạnh thật sự của cô ấy”.
Đồ cong môi: “Đương nhiên”.
Mạc Niệm Niệm lại chuyển hướng sang Chủ nhân bút đại đạo: “Ông ta cũng vậy”.
Bên kia, sắc mặt nhóm Phạn Thiên trở nên xấu xí. Không ngờ ô dù của Diệp Quân lại mạnh đến thế, lại còn nhiều người chưa ra tay, đừng nói ai cũng là cường giả cỡ này chứ?
Họ nhìn Nhị Nha và Mạc Niệm Niệm mà không thấy được cảnh giới, không biết sâu cạn thế nào.
Cả nhà này đều không tu cảnh giới à?
Ai nấy đều hoài nghi.
Chương 2947: Hư thời không
Phạn Thiên thấy hơi bị khó hiểu. Không tu cảnh giới đồng nghĩa với tu khác đạo với người thường, đã vậy một hai người thì thôi, đằng này cả nhà kéo nhau cùng làm?
Vô lý!
Nhưng lỡ là vậy thật thì sao?
Ông ta nhíu mày.
Sức mạnh của nhà họ Dương này có phần nằm ngoài dự đoán, nhưng càng đáng ngờ hơn là Vũ Trụ Chủ lại không biết đến sự tồn tại của các cường giả này ư?
Hay chẳng lẽ họ còn mạnh hơn cả Vũ Trụ Chủ?
Phạn Thiên liếc nhìn Diệp Quân rồi không dám nghĩ thêm nữa, bởi có nghĩ cũng đã thành vô dụng.
Thứ quyết định tất cả là nắm đấm.
Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Trận chiến giữa An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo bên kia vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt, với người trước nọc người sau ra đánh. Từng cú đấm và mũi thương của bà ấy đã đạt đến giới hạn cao nhất khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Đứng dưới võ đạo tuyệt đối này, người bình thường hẳn đã vỡ vụn từ lâu, nhưng chú nhân bút đại đạo vẫn còn cố gắng tránh né.
Đại đạo của ông ta nằm ngoài đại đạo thông thường, không giống với đại đạo của người khác, lại còn là thứ đại đạo cao cấp chưa ai nhìn thấy. Nhờ có nó mà ông ta mới đứng vững trước An Nam Tịnh.
Diệp Quân đanh mặt quan sát.
Hắn biết đây chỉ là một phân thân của chú nhân bút đại đạo, không ngờ đã lại có sức mạnh ngần này.
Mà còn không biết ông ta có bao nhiêu phân thân như vậy nữa.
Giấu mình sâu thật!
Đùng!
Bỗng có tiếng nổ đinh tai vang lên. Một vùng thời không sụp đổ. Chú nhân bút đại đạo bị đánh bay vào thời không kỳ lạ.
"Hư thời không!"
Đạo Tiêu và những người phe đó kinh ngạc thốt lên.
Sao chú nhân bút đại đạo lại vào đó làm gì?
Bọn họ nhìn về phía đại điện, thấy vùng thời không nơi đó giống Hư thời không như đúc.
Chẳng lẽ đây cũng là thứ do vị ký nhân kia tạo ra?
Diệp Quân nhíu mày rồi cảm nhận hai vùng thời không. Điểm khác biệt duy nhất là một cái nằm dưới, một cái nằm trên vô số thời không khác; giống như dưới đáy nước và trên mặt nước.
Hư thời không trước đại điện là trên mặt nước, có thể nhìn thấy và sử dụng, còn chỗ của chú nhân bút đại đạo là dưới đáy nước, chỉ có dùng sức mạnh đặc biệt phá vỡ ràng buộc xong mới nhìn thấy.
Diệp Quân nhìn đại điện.
Hư thời không tuy không phải do vị kỳ nhân kia tạo ra nhưng người đó lại có thể di dời nó từ 'đáy nước' lên để người khác tu luyện. Đây là một chuyện rất đáng sợ, đã vậy còn có thể là do đối phương thấy tiện tay nên làm.
Bên kia, chú nhân bút đại đạo nhìn tay mình, thấy chi chít vết nứt do An Nam Tịnh tạo ra.
Ông ta nhíu mày, không ngờ đối phương lại có thể dùng võ đạo thuần túy áp chế đại đạo của mình.
Bao năm qua đúng là đã xem thường cô ta rồi.
An Nam Tịnh cũng bước vào thời không kia, đứng đối diện chú nhân bút đại đạo. Tay không cầm thương nhưng bà ấy vẫn là đại diện cao nhất của võ đạo.
Chú nhân bút đại đạo đanh mặt.
An Nam Tịnh tung ra cú đấm khiến Hư thời không sôi trào.
Đồng tử rụt lại, chú nhân bút đại đạo giang tay ra: “Tới đây!"
Uỳnh!
Hàng tỉ sức mạnh đại đạo ùa vào Hư thời không.
Ruỳnh!
Nó vỡ nát thành một vùng đen đặc.
Toàn bộ giới vực sôi sục lên, vô số khí tức hùng hậu ập đến gây khó thở.
Khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Họ vừa kháng cự lại vừa chăm chú quan sát vùng Hư thời không vỡ nát kia.
Bên nhóm Phạn Thiên sốt sắng, cho rằng thắng bại của hai người kia sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến này.
Chỉ thấy có tia sáng trắng hiện lên trong đó, ngày càng nhiều, bên trong còn lấp lóe những thế giới kỳ lạ.
Không ai hiểu gì hết.
Đó là gì vậy?
Rồi chúng bỗng biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Hư thời không lại được một sức mạnh nào đó làm cho khôi phục.
Ai nấy ngu ra.
Chuyện gì đây?
Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Ngươi có biết đó là gì không?"
Cô bé vừa ăn kẹo vừa đáp: “Không”.
Tiểu Bạch khua tay làm Diệp Quân hỏi.
"Ngươi biết?"
Tiểu Bạch lại vung tay.
Diệp Quân đành nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó nói thấy ánh sáng”.
Làm hắn đen cả mặt.
Chương 2948: Giáp lá cà đi
Toại Cổ Kim thì nhíu mày.
Hư thời không vỡ ra thì vẫn còn một loại thời không nữa mạnh hơn nó.
Cô ta bỗng nghĩ đến thời không trong tháp.
Vậy đó là loại thời không gì? Cấp bậc ra sao? Suy nghĩ này hiện lên trong đầu cô ta.
An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo đứng đối diện nhau trong vùng thời không kia. Sắc mặt người sau khó coi vô cùng khi nhận ra phân thân này không làm gì được người trước, còn có nguy cơ bị đánh chết tươi.
Ông ta hỏi: “An cô nương, đánh tiếp chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng hai ta không ra tay, để bọn tiểu bối ra chơi với nhau?"
"Được chứ!"
Nhị Nha cười ré lên: “Ta là tiểu bối nè! An tỷ, để ta và Tiểu Bạch ra chơi với bọn hắn!"
Chú nhân bút đại đạo cứng người.
An Nam Tịnh chỉ đáp: “Được thôi”.
Rồi xoay người rời khỏi vùng thời không.
Nhị Nha hớn hở nhảy chân sáo tới, hỏi mấy cường giả bên kia: “Các ngươi ai ra đánh?"
Cuối cùng cũng đến lúc thể hiện rồi!
Phạn Thiên và mấy tên khác không dám lên tiếng. Cô bé này chắc chắn cũng là cao thủ nên không ai dám xem thường.
Ai ra làm chim đầu đàn bây giờ?
Thấy cả bọn im thin thít, Nhị Nha bất mãn: “Gì đây? Không ai đánh được à?"
Đạo Tiêu chậm rãi bước ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng ông ta lại chỉ Diệp Quân: “Ta đánh với hắn”.
"Vô liêm sỉ!"
Diệp Quân cười phá lên: “Cuối cùng cũng thấy có người mất nết hơn chú nhân bút đại đạo”.
Người bị nhắc tên bất mãn nói: “Ê thằng kia, đừng có công kích cá nhân”.
Diệp Quân: “Ta thấy một chọi một chán lắm, giáp lá cà đi”.
"Được!"
Nhị Nha vỗ tay: “Ta lên trước!"
Nói xong thì lao tới.
Khiến trời đất nứt vỡ.
Đạo Tiêu biến sắc. Ông ta biết cô bé này mạnh nhưng không ngờ mạnh đến vậy, chỉ là nhún người nhảy tới thôi đã khiến ông ta ngạt thở.
Thân hình ông ta nhòe đi, thân xác Đạo Hư hiện lên. Cú đấm của Nhị Nha đã tới, ông ta không thể trốn mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Quyền thế ập đến, mắt Đạo Tiêu long lên, đáp trả bằng một cú đấm.
Ầm!
Hai sức mạnh đáng sợ bùng nổ. Đạo Tiêu bị đánh văng đi, tay phải phát nổ thành bụi máu.
Khi dừng lại thì mất thêm nửa người.
Chỉ một cú đấm đã xóa sổ thân xác Đạo Hư.
Đạo Tiêu ngu người.
Mấy người bên nhóm Phạn Thiên cũng giật thót. Đạo Tiêu đã dùng đến thân xác Đạo Hư mà vẫn không chịu nổi một chiêu của cô bé này à?
Quốc sư lạnh giọng nói: “Con bé mạnh kinh khủng”.
Sức mạnh thuần túy.
Mạnh đến kỳ cục.
Mạc Sơn Hà cũng sợ hãi ra mặt.
Cái gì mà ghê vậy? Cả đời này y chưa từng thấy nhiều cao thủ vậy bao giờ.
Vãi lồng!
Thôi cứ sống kín tiếng tiếp đi.
Quyết định rồi, về sau cứ im im mà sống.
Chứ bên ngoài nguy hiểm quá.
Nhị Nha lắc đầu: “Ngươi chả được gì cả”.
Rồi hất đầu nhìn chú nhân bút đại đạo: “Gọi ai khá khá chút ra đây”.
Con điên này ghê gớm thật, chú nhân bút đại đạo nghĩ với sắc mặt xám ngoét.
Đạo Tiêu biến sắc khi thấy Nhị Nha lại nhìn mình, vội lùi lại về chỗ Phạn Thiên. Ông ta vẫn còn sức chiến đấu nhưng không dám đương đầu với Nhị Nha nữa.
Vì sức mạnh của con bé này quá khủng khiếp.
Nhị Nha thấy Đạo Tiêu sợ đến rúm người thì bĩu môi rồi chuyển ánh mắt sang đám khác, cuối cùng dừng lại trên người Phạn Thiên: “Ngươi đi”.
Ông ta không kháng cự mà bước tới. Một tia sáng vàng xuất hiện dưới chân ông ta, thoắt cái di chuyển tới trước mặt Nhị Nha, bị cô bé tung chân đá vào.
Rắc!
Nó vỡ nát.
Cú đấm của Nhị Nha cũng lao tới.
Phạn Thiên không chút nao núng, trả lại một nắm tay bao hàm sức mạnh vương đạo tối cao và quyền ý ngùn ngụt. Toàn thể chúng sinh nước Phạn Thiên chính là ngọn nguồn sinh ra nó.
Nào ngờ vừa tiếp xúc với cú đấm của Nhị Nha, nó đã vỡ tan, khiến Phạn Thiên lui lại.
Không so được!
Ông ta nhíu mày, không ngờ con bé kia lại có thể phá tan cú đấm của mình.
Đang muốn ra tay tiếp tục thì cánh cửa đại điện nãy giờ vẫn im lìm lại mở ra.
Chú nhân bút đại đạo cười lớn. Cuối cùng cũng đợi được đến khoảnh khắc này.
Chương 2949: Người ngoại giới
Mọi tầm mắt đổ dồn vào đại điện.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện trong bộ áo vải. Bề ngoài ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan tao nhã lịch sự.
Nhóm Phạn Thiên vừa nhìn thấy người này thì biến sắc, hối hả quỳ xuống hô lên: “Sư phụ!"
Sư phụ?
Là người ngoại giới năm xưa!
Cũng là người ngoại giới duy nhất ở Vũ Trụ Chủ từ trước đến nay.
Nhóm Phạn Thiên kích động không thôi. Đạo Tiêu còn rưng rưng cất giọng: “Sư phụ, bọn họ ỷ thế hiếp người! Chèn ép chúng con!"
Mọi người: “...”
Người đàn ông ung dung bước tới, ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, lộ ra biểu cảm như xa cách đã lâu. Một hồi sau, thấy Đạo Tiêu nức nở không thôi, ánh mắt ông ta như nhớ lại chuyện xưa mà trở nên minh mẫn hơn, mỉm cười nói: “Sao vẫn còn mau nước mắt như xưa thế này?"
Đạo Tiêu nghe vậy thì quệt nước mắt, khóc than: “Sư phụ cuối cùng cũng trở lại rồi”.
Lý do họ lựa chọn đi theo chủ nhân bút Đại Đạo là vì ông ta đã cam đoan sẽ đưa sư phụ trở về.
Sư huynh đệ bọn họ có thể không ai phục ai khi sư phụ vắng mặt nhưng đều mang trong lòng sự kính sợ tuyệt đối dành cho người.
Phạn Thiên cũng nước mắt giàn giụa. Bọn họ năm xưa đều là cô nhi được sư phụ nhặt về nhận làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh, đây cũng là lý do ông ta dốc lòng tương trợ chủ nhân bút Đại Đạo đến vậy.
Chỉ vì mục đích đưa sư phụ trở lại.
Bên kia, Mạc Sơn Hà cũng xám cả mặt khi nhận ra kia chính là người đã khiến y ăn đòn nhừ tử.
Ông ta trở lại rồi!
Y nhích lại gần Diệp Quân theo bản năng, tự biết thân phận mình là hạng vượt ngục, lỡ lại bị đá trở về thì khổ quá.
Người đàn ông kia ngẩng đầu, nhìn thấy An Nam Tịnh thì cười nói: “Võ thần thuần túy vô cùng”.
Bà ấy chỉ lạnh nhạt nhìn lại.
Mà người đàn ông thì nhìn sang Diệp Thanh Thanh, Mạc Niệm Niệm và Đồ nhưng không nói gì, cuối cùng lại mở miệng: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.
Đối phương cười đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông: “Vẫn chưa từ bỏ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thể từ bỏ, cũng như ngươi thôi”.
Người đàn ông gật gù: “Đúng thế”.
Ánh mắt ông ta chuyển sang Diệp Quân: “Vị công tử này tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu ngần này, đúng là khó được”.
Hắn hỏi lại: “Lão ca của ta đâu?"
Người đàn ông cười: “Ngươi nói Cựu Thần?"
Diệp Quân: “Phải”.
Người đàn ông cong môi: “Y đã đến nơi y nên đến”.
Diệp Quân nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Y không làm được à?"
Người đàn ông lắc đầu: “Trở về quá khứ để giết bản thân thì rất dễ, nhưng làm điều tương tự ở tương lại - khi chính mình đã trở nên mạnh hơn - thì lại rất khó”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy ngươi định làm gì?"
Người đàn ông cười: “Ta có một ý tưởng, có thể dùng để chứng minh phỏng đoán của ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là ý tưởng gì?"
Người đàn ông lại nhìn Diệp Quân.
Hắn nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì cười rộ lên.
Toại Cổ Kim lập tức biến sắc, chộp lấy tay Diệp Quân kéo hắn ra phía sau.
Cô ta đã đoán được ý đồ của người ngoại giới!
Cho dù là giết mình trong quá khứ hay tương lai, mục đích của ông ta chỉ có một: chứng thực phỏng đoán.
Trên thế giới này, là nhân xuất hiện trước, hay quả xuất hiện trước?
Vì bản thân mình trong tương lai quá mạnh nên ông ta không thể giết đi.
Nhưng vẫn còn một cách khác.
Đó là giết một người không thể chết.
Dựa trên quy luật của thế giới này, người đó là ai?
Là Diệp Quân.
Chương 2950: Giết ngươi cũng được thôi
Chỉ bằng một cái liếc mắt, ông ta đã nhìn thấu sự đặc biệt của hắn.
Nếu hắn chết thì thế giới này là thật, tất cả đều là vô định, không có gì là vĩnh viễn hay đã được sắp xếp. Nếu hắn không chết thì sự 'không chết' này đã được định trước, nghĩa là tất cả sự thật đều là giả.
Kết cục đã có trước thì quá trình ra sao cũng là vô nghĩa, chỉ có nghĩa với những ai tự định nghĩa nó.
Lấy sức mạnh của người đàn ông này, muốn giết Diệp Quân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong khoảnh khắc được Toại Cổ Kim kéo ra sau, bản thân Diệp Quân cũng đã phát giác được nguy hiểm. Cảm giác ấy thoắt cái biến thành cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết, chân thực hơn bao giờ hết.
Hắn biết mình sẽ chết.
Tử vong đang tiếp cận hắn ở khoảng cách gần nhất từng có.
Tuy có Toại Cổ Kim đứng trước nhưng sức mạnh của người đàn ông kia lại vòng qua cô ta, hay nói đúng hơn là ông ta và Diệp Quân đã tiến vào một điểm thời không.
Đó là thứ nằm trên cả Hư Thời Không.
Là nơi tiếp giáp giữa thật và giả.
Cũng là nơi ông ta từng ngộ đạo, trở nên vô địch.
Chỉ với một chiêu đã kéo Diệp Quân phải vào đó. Toại Cổ Kim nhìn thân hình người đàn ông nhòe đi mà tái mặt, không giấu nghề nữa mà vung tay muốn chạm vào điểm tiếp giáp kia, nào ngờ vừa tiếp xúc đã bị một sức mạnh vô hình bắn ngược ra.
Sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy.
Bên kia, Diệp Quân không ngồi chờ chết mà lập tức sử dụng sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh màu nhạt thuần khiết nhất ồ ạt tràn ra.
Ba loại huyết mạch cũng sôi trào.
Kiếm Thanh Huyền mang theo tất cả mà vung lên, tạo ra thứ kiếm ý ai nấy đều cảm nhận được.
Nó khóa lại số thời không vô cùng tận.
Người ở ngoài đều khiếp sợ.
Khi thấy uy lực của nó đã đạt đến Phá Hư.
Mà hắn vẫn còn quá trẻ.
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là vô cùng đáng sợ.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng bất ngờ nhưng lập tức nhận ra đây là vì Diệp Quân đã lén tu luyện trong tháp.
Ông ta sa sầm mặt.
Diệp Quân đã biết khôn mà học cách lợi dụng tháp, cũng may ông ta không cho hắn quá nhiều thời gian, bằng không cũng không biết hắn sẽ đạt đến trình độ nào nữa.
Thấy người đàn ông kia ra tay, Diệp Quân biết ngay hắn chỉ có một cơ hội. Trong lòng hắn cũng có một giọng nói mách rằng hắn có dùng mọi khả năng cũng không thể thắng.
Hắn bây giờ không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng thế thì sao?
Đã có kiếm thì phải rút.
Khi so tài, nếu hắn không bằng người ta thì sẵn sàng nhận thua, không có gì mất mặt.
Nhưng đây là quyết định sinh tử.
Hắn có thể chết, nhưng không thể sợ chết.
Diệp Quân nhìn thấy mũi kiếm của mình đâm vào đầu ngón tay người đàn ông, sau đó hoàn toàn xuyên thấu.
Sai thời không rồi!
Ông ta không tồn tại ở điểm tiếp giáp này, mà là ở một tầng cao hơn nữa!
Tất cả mọi người đã đánh giá thấp ông ta.
Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyền chém hụt, Diệp Quân cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể, và thế giới bắt đầu mơ hồ.
Đây không phải cái chết!
Ai chết rồi cũng sẽ có kiếp sau, nhưng hắn là đang bị thế giới không rõ thật giả này xóa sổ.
Người này muốn hoàn toàn xóa dấu vết của hắn!
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng bắt được hắn rồi kéo nhẹ, vậy mà Diệp Quân lại được kéo khỏi thời không kia, trở lại giới vực.
Hắn quay đầu, thấy một người đàn ông áo trắng mỉm cười.
Là cha!
Hắn cười toe toét
Bên kia, đối thủ của hắn ung dung mỉm cười: “Giết ngươi, cũng được thôi”.
Rồi nắm tay lại.
Bình luận facebook