• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 2966-2970

Chương 2966: Chiến trường Đế Tinh!

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc rồi nói: “Ta chưa từng nghe nói tới Thiếu chủ của nhà họ Dương nào cả”.

Diệp Quân nói: “Nơi đó cách nơi này rất xa”.

Cô gái hỏi: “Nhà họ Dương thuộc nền văn minh cấp bậc gì?”

Diệp Quân đáp: “Không thua kém đế quốc là bao”.

Cô gái nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không nói một lời.

Diệp Quân rất bình tĩnh, hắn đang nói thật.

Trong mắt người phụ nữ mang theo một áp lực vô hình, nhưng đương nhiên chút áp lực này chẳng có tác dụng gì với Diệp Quân cả.

Một lát sau, cô gái nói: “Chỗ ta không nuôi người rỗi việc”.

Diệp Quân cất lời: “Cô căn dặn đi”.

Cô gái nói: “Làm thị vệ của ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cô gái xoay người: “Lui xuống đi”.

Diệp Quân xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, trong một góc tối bên cạnh có một giọng nói sâu kín vang lên: “Vì sao không giết hắn luôn?”

Cô gái hỏi: “Vì sao phải giết hắn?”

Giọng nói kia đáp: “E rằng tên này có mưu đồ gì đó”.

Cô gái nói: “Ngươi cảm thấy hắn là do người nhà họ Thiên phái tới à?”

Người kia cất lời: “Không phải là không có khả năng”.

Cô gái lắc đầu: “Hắn không phải người của nhà họ Thiên”.

Giọng nói kia thắc mắc: “Sao lại thế?”

Cô gái giải thích: “Hắn không sợ ta”.

Chủ nhân giọng nói kia hơi nghi ngờ.

Cô gái xoay người ngồi xuống, cô ta lấy một bức mật thư đóng kín ra xem một lúc, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Bệ hạ đã bắt đầu điều động phủ quân ở các đốc tỉnh, không chỉ thể còn muốn các đốc tỉnh gom góp vật tư mà không tiếc bất cứ giá nào… Xem ra tình hình của chiến trường Đế Tinh bên kia đã tới giai đoạn mấu chốt nhất”.

Người kia nói: “Người chỉ huy chiến trường Đế Tinh lần này là ai?”

Cô gái nói: “Thiên Thích của nhà họ Thiên”.

Người kia tỏ vẻ khiếp sợ: “Hắn sao!”

Cô gái gật đầu: “Tình báo nói rằng người này thuyết phục được di tộc Thái Cổ giúp đỡ, cũng vì thế nên tình hình trận chiến đã bắt đầu bất lợi với chúng ta…”

Sau đó, cô ta nhíu mày: “Trận chiến này liên quan đến số phận của đế quốc chúng ta, không thể chịu thua được”.

Người kia nói: “Bây giờ bệ hạ muốn cả nước dốc sức tham gia vào trận chiến này sao?”

Cô gái nói: “Phải, chúng ta phải giành được thần quặng Giới Ngoại kia, nếu không một khi nhà họ Thiên giành được, có thần quặng Giới Ngoại này, chưa đến mấy trăm năm, thực lực tổng thể của bọn họ đã vượt xa chúng ta. Khi đó, Đế Quốc của ta thậm chí sẽ không còn khả năng đánh trả. Nói ngược lại, nếu chúng ta giành được thần quặng Giới Ngoại kia, chúng ta cũng có thể vượt xa bọn họ… Hai bên đều không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng”.

Người kia tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng bây giờ di tộc Thái Cổ đã gia nhập nhà họ Thiên…”

Cô gái ngẩng đầu nhìn chân trời ngoài điện, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ lo xa nghĩ rộng, chúng ta phải tin tưởng ngài ấy”.

Người kia chợt cất lời: “Mục đích cô giữ thiếu niên đó bên cạnh mình là gì?”

Cô gái đáp: “Đào tạo rồi đưa vào chiến trường Đế Tinh”.

Người kia: “…”



Cuối cùng, xích sắt trên tay chân Diệp Quan cũng được cởi ra, thực lực của hắn được phục hồi, nhưng hắn không chạy trốn, bây giờ chạy trốn cũng vô ích, không bằng đi theo cô gái kia tìm cơ hội xem có thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo hay không, để kết thúc ván cược này sớm hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đã bắt đầu hiểu rõ nơi đây.

Tỉnh Ung Nhung!

Đế quốc có 10008 tỉnh, mỗi tỉnh có dân số hàng trăm triệu người, cô gái đó là thống đốc tỉnh Ung Nhung, tên là Tang Hàn, một trong những thống đốc hiếm hoi không thừa kế vị trí từ thế hệ trước, dưới sự cai trị của cô ta, tỉnh Ung Dung đã trực tiếp nhảy từ vị trí đứng cuối lên tốp mười.

Thống đốc một tỉnh có quyền lực rất lớn, có thể quản lý quân sự và chính trị của một tỉnh, quan lớn một phương chân chính, quyền lực rất lớn.

Ý tưởng dùng tù nhân để khai thác mỏ là do cô gái này nghĩ ra...

Ngoài ra, hắn còn biết được hiện tại đế quốc đang có chiến tranh với nhà họ Thiên, hắn không hiểu lắm về nhà họ Thiên này, chỉ biết đây là một gia tộc đáng sợ, căn bản không hề yếu hơn đế quốc một chút nào, hai bên đang chiến đâu rất căng thẳng.

Diệp Quân hơi lúng túng.

Bởi vì nền văn minh ở nơi này thực sự hơi tiên tiến, nếu không có sự giúp đỡ của cha và cô cô, hắn gần như không thể thu phục được thế lực này.

Hắn không thể thu phục được dù chỉ một tỉnh, càng khỏi nói tới toàn bộ đế quốc.

Đương nhiên, chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thể làm được.

Cha đưa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo vào đây, còn đặt ra hạn chế, chẳng khác nào bảo hai người họ đi lên từ hai bàn tay trắng.

Ầy!

Diệp Quân lấy lệnh bài của người đàn ông phản bội kia ra, đương nhiên bây giờ hắn không dám tiếp xúc với những người tạo phản đó, bây giờ hắn chỉ có thể khiêm tốn, không thể để cô gái kia nghi ngờ hắn, nếu không chắc chắn cô gái kia sẽ thẳng tay giết chết hắn!

Mọi thứ đều phải cẩn thận, không được lơ là.

Hôm nay, cuối cùng Diệp Quân cũng có nhiệm vụ là ra ngoài cùng với Tang Hàn, hắn cũng không biết Tang Hàn muốn đi đâu, nhưng cũng không thể hỏi.

Nhưng lần này Tang Hàn chỉ dẫn theo một mình hắn.

Cô ta nhìn hắn, không nói gì.

Rõ ràng là vẫn còn bất mãn.
Chương 2967: Vay nợ

Tang Hàn dẫn Diệp Quân đi đến khu vực phát triển nhất vùng. Tuy Đế quốc đang giao chiến cùng nhà họ Thiên nhưng nơi này lại hoàn toàn không có sự hiện diện của mùi chiến tranh, chỉ có người qua kẻ lại tấp nập vô cùng.

Diệp Quân không khỏi cảm thán trước vẻ sầm uất của nơi này, đâu đâu cũng là người tập võ, tu vi trung bình cũng khá cao nhưng không đến nỗi Phá Hư đi đầy đường.

Cường giả bậc đó tuy không tính là mạnh nhất ở đây nhưng cũng đã là hiếm thấy.

Nếu có thể dùng sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyền thì hắn sẽ thuộc hạng trung bình khá, nhưng giờ không dùng được thì chỉ là trung bình thôi.

Tang Hàn mặc áo đen bó sát, toát ra vẻ trang nghiêm túc mục, tỏa ra khí chất uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt.

Diệp Quân không cảm nhận được cảnh giới của cô ta, chỉ biết là chắc chắn không thấp.

Không có sức mạnh thì đã không thể làm thành chủ, điều này đúng với cả vũ trụ Quan Huyên lẫn nơi này.

Sức mạnh luôn là nòng cốt.

Diệp Quân theo Tang Hàn đi vào một ngôi lầu các cao tổng cộng ba mươi chín tầng, bên trong trang hoàng xa hoa lộng lẫy.

Có hơn một trăm người đứng đó, tất cả đều không phải tầm thường. Diệp Quân phát hiện có tầm hai mươi cường giả Phá Hư đang xếp hàng chỉnh tề, khi nhìn thấy Tang Hàn thì đồng loạt cung kính thi lễ: “Tham kiến Tổng đốc đại nhân”.

Cô ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần đa lễ”.

Rồi dẫn Diệp Quân lên lầu.

Những người còn lại nhanh chóng theo sau.

Họ nhanh chóng có mặt ở tầng cao nhất: một phòng tiệc rộng rãi đủ để chứa vạn người.

Ông lão áo gấm đứng ngoài cửa thấy Tang Hàn và Diệp Quân thì thi lễ, khom người đến cong cả eo: “Đại nhân”.

Tang Hàn không đáp mà dẫn Diệp Quân vào trong. Những người khác theo vào nhưng không ai dám ngồi, chỉ cung kính đứng nhìn cô ta an tọa ở ghế chủ vị.

"Ngồi đi”.

Được cho phép rồi, bọn họ mới dám vào chỗ, nhưng ai nấy đều chỉ đặt có một nửa mông xuống, mặt mang đầy vẻ kính cẩn.

Diệp Quân thì không ngồi mà tự giác lui sang một bên.

Tang Hàn đi thẳng vào vấn đề: “Ta triệu tập chư vị hôm nay là để bàn về chiến sự ở chiến trường Đế Tinh”.

Lời này khiến những người ngồi dưới đanh mặt.

Tang Hàn tiếp tục: “Đánh giặc là việc hao tiền của. Bệ hạ đã ra lệnh dùng tất cả quyền lợi của Đế quốc để tiếp viện Đế Tinh, tỉnh Ung Nhung của ta cũng nhận nhiệm vụ phải gom góp mười triệu đá Tinh Linh vận chuyển ra đó, nhưng ngân khố của cả thành đã hoàn toàn trống rỗng, không có dù chỉ một viên”.

Ánh mắt cô ta nhìn xuống.

Khiến ai nấy đều sượng trân.

Biết rằng bị gọi họp là sẽ có chuyện nhưng không ngờ lại bị Tổng đốc vòi tiền.

Mười triệu đá Tinh Linh là một số tiền khổng lồ.

Không ai dám hé răng.

Tang Hàn tiếp tục: “Ta không trấn lột các vị mà là đi mượn. Các vị mỗi người góp cho ta một ít, ta sẽ chịu lãi, đợi thắng trận rồi sẽ trả cả vốn lấn lãi cho các vị”.

Vẫn không ai nói gì.

Tang Hàn nhíu mày.

Một luồng khí thế vô hình bất thình lình bao trùm cả phòng.

Những người khác khẽ run lên nhưng vẫn không lên tiếng.

Đây là mười triệu đá Tinh Linh lận đó!

Chẳng khác gì đòi mạng!

Tang Hàn lạnh lùng cất tiếng: “Xem ra không ai muốn giúp một tay”.

Lời này nghe thì nhẹ nhưng khiến những người kia như lâm đại địch.

Tang Hàn chỉ đứng dậy: “Vậy thì cáo từ”.

Đúng lúc cô ta định nhấc chân đi thì một ông lão đứng dậy.

"Tổng đốc đại nhân khoan đã”.

Tang Hàn dừng lại, nghe ông ta nói: “Quốc nạn trước mắt, chúng ta đương nhiên cũng phải xuất lực. Không cần ngài nói, chúng ta cũng sẽ làm. Nhưng đại nhân cũng biết mười triệu đá Tinh Linh không phải là con số nhỏ, cho dù với chúng ta thì cũng là một vấn đề rất lớn”.
Chương 2968: Kinh doanh thư viện

Tang Hàn im lặng chờ nghe tiếp.

Ông lão tiếp tục: “Nay có chiến tranh bên ngoài, quốc nội ổn định là quan trọng nhất. Dòng chảy kinh tế của Ung Nhung đang được kiểm soát, nay bỗng lấy đi mười triệu đá Tinh Linh thì thế nào cũng ảnh hưởng, nếu quản lý không tốt thì gây mất thăng bằng kinh tế, lỡ như lại gây ra nội loạn...”

Ông ta không nói nữa.

Tang Hàn: “Vậy theo ý ông thì làm sao?"

Ông lão: “Tiền này chúng ta đương nhiên sẽ góp, nhưng ta thấy cần phải bàn bạc thật kỹ để cho ra một sách lược vẹn toàn”.

Diệp Quân nhìn sang, biết ngay là người này đang cố tình câu giờ.

Tang Hàn cũng nhìn ra ý đồ của đối phương, trong ánh mắt lạnh nhạt toát ra vẻ âm u.

Nhưng ông lão không sợ.

Họ là thương nhân đến từ nhiều thế lực khác nhau, tuy mỗi cá nhân không có sức mạnh đặc biệt nhưng nếu bắt tay lại thì Tổng đốc cũng không dám khinh thường, nhất là khi đang có chiến tranh.

Tang Hàn không nói gì.

Cô ta có thể dùng sức mạnh để cưỡng ép họ đưa tiền, nhưng một khi họ bắt tay với nhau thì có thể khiến toàn tỉnh Ung Nhung rơi vào bạo động.

An dân cũng là yếu tố hàng đầu!

Bỗng Diệp Quân mở miệng: “Chư vị không muốn quyên tiền, phải chăng là sợ Tổng đốc không có khả năng hoàn trả hoặc chơi xấu không trả? Dễ thôi mà, trước tiên thì Tổng đốc dùng danh nghĩa Đế quốc để viết giấy nợ đi, ai bằng lòng quyên tiền thì trình lên Đế quốc, thưởng cho người đó và gia đình một Huân chương Yêu nước. Chỉ cần có nó thì được giảm 1% thuế ở bất kỳ ngành nghề nào khi làm ăn trong tỉnh. Thành viên gia tộc sở hữu Huân chương này có thể trở thành Nghị viên của tỉnh, có quyền tham gia và kiến nghị vào việc xây dựng Ung Nhung”.

Lời này thu hút mọi tầm mắt đổ dồn về hắn.

Bao gồm cả Tang Hàn.

Diệp Quân bình chân như vại.

Hắn không thể làm thị vệ cả đời, mà Tang Hàn chưa có hảo cảm với hắn, bây giờ giữ hắn lại biết đâu là đang có mưu đồ gì đó.

Nên hắn cần phải thể hiện bản thân.

Cho thấy mình có giá trị thì người khác mới để mắt đến mình.

Những thương nhân kia đã có chút ngo ngoe rục rịch trước ý kiến của Diệp Quân.

Tang Hàn đã nói trúng tim đen rằng họ sợ cô ta không trả tiền nổi. Uy tín thì Tổng đốc có đấy, nhưng lỡ như cô ta từ chức rồi người lên thay phủ nhận món nợ này thì họ biết khóc với ai?

Chuyện thường ngày ở huyện mà lị.

Nhưng nếu Tang Hàn dùng danh nghĩa Đế quốc để vay nợ thì không còn gì phải lo nữa, lại còn có Huân chương Yêu nước để giảm một phần trăm thuế. Đừng thấy chỉ có một phần mà lầm, với người làm ăn vừa lớn vừa lâu dài như họ thì đây là một con số khổng lồ.

Quan trọng nhất là Huân chương này còn mang đến quyền tham nghị.

Không khác gì thay đổi thân phận.

Đây mới là thứ hấp dẫn họ.

Nhiều người đã khe khẽ nở nụ cười nhưng vẫn không ai lên tiếng, vì không biết đây là ý của Diệp Quân hay Tang Hàn.

Trước mọi ánh mắt đổ dồn về mình, Tang Hàn liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi nói: “Đây cũng là ý của ta”.

Các thương nhân nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Ông lão kia vội nói: “Tổng đốc đại nhân, vậy thì chúng ta sẵn lòng góp sức vì nước nhà”.

"Chúng ta cũng vậy”.

Không ai làm khó dễ gì nữa.

Tang Hàn dẫn Diệp Quân đi ra hành lang. Bản thân cô ta đứng lặng bên cửa sổ hồi lâu mới quay lại nhìn hắn.

Hắn hỏi: “Đại nhân có việc gì?"

Tang Hàn: “Vì sao?"

Diệp Quân: “Ta muốn thay đại nhân phân ưu”.

Tang Hàn: “Nói thật”.

Diệp Quân: “Để ở lại bên cạnh đại nhân, có được công việc tốt, được ngài che chở”.

Một hồi sau, Tang Hàn lại nhìn ra cửa sổ: “Ta không có quyền thay Đế quốc viết giấy nợ”.

Diệp Quân: “Đại nhân cũng không định trả tiền, đúng chứ?"

Tang Hàn: “Chính xác”.

Diệp Quân: “Nhưng vẫn phải gom đủ mười triệu đá Tinh Linh?"

Tang Hàn: “Ngươi muốn nói gì?"

Diệp Quân trầm ngâm một phen: “Cục diện bây giờ không phải lúc để nội loạn, bằng không sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như nếu họ rút hết vốn đi thì bên dưới sẽ khủng hoảng làm theo, giữ rịt tiền mặt trong túi, không chịu lấy ra dù chỉ một cắt, sẽ khiến toàn thành rơi vào rối ren”.

Hắn thoáng dừng lại: “Đại nhân đương nhiên có thể dùng vũ lực nhưng kết quả cũng sẽ như vậy. Một khi chiến tranh kết thúc, kẻ thù trong nước của ngài sẽ lấy đó để làm khó dễ, tình cảnh của ngài sẽ cực kỳ nguy ngập”.

Tang Hàn: “Dù sao về sau ta cũng không trả nổi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Kiếm tiền không khó mà”.

Thấy Tang Hàn nhìn mình, hắn nghiêm giọng: “Đại nhân là người chính trực nên mới thấy khó kiếm tiền. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, một tỉnh lớn như thế này, chỉ cần ngài sẵn sàng lập kế hoạch thì đừng nói mười triệu, trăm triệu cũng dễ dàng có được. Thân phận ngài tôn quý nên không hợp để trực tiếp ra mặt mà phải tìm người đáng tin để thay ngài xoay tiền, giải thế nước sôi lửa bỏng lúc này. Về sau nếu có vấn đề gì, ngài cũng có thể thí tốt giữ xe, vứt hắn đi”.

Tang Hàn nhìn hắn chằm chằm: “Ta có thể tìm người này ở đâu?"

Diệp Quân: “Tốt nhất là người nào bị ngài nắm thóp trong tay, lai lịch đơn giản, có dã tâm nhưng không đại trà”.

Tang Hàn: “Ngươi nói ngươi chứ gì?"

Diệp Quân nói ngay: “Ta sẵn sàng thay đại nhân phân ưu”.

Tang Hàn nhìn hắn một hồi rồi hỏi: “Trước kia ngươi làm ghề gì?"

Diệp Quân đáp hết sức đàng hoàng: “Kinh doanh thư viện”.

Tang Hàn: “Phí hoài rồi”.

Diệp Quân: “...”
Chương 2969: Mười triệu đá Tinh Linh

Tang Hàn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đang hơi khom người, nhưng vẫn rất có chừng mực.

Tang Hàn hỏi: “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.

Tang Hàn thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân đáp: “Nếu đại nhân không thể tin tưởng ta thì có lẽ ta đã chết rồi”.

Tang Hàn gật đầu: “Ngươi đúng là một người thông minh, làm thị vệ hơi phí nhân tài, bắt đầu từ bây giờ, ngươi ở bên cạnh ta, ngoài mặt là một thị vệ, nhưng thật ra ngươi là tham mưu của ta, chỉ cần làm việc cho một mình ta”.

Diệp Quân đáp: “Vâng thưa đại nhân”.

Tang Hàn nói: “Ngươi đi nói chuyện với mấy thương nhân kia đi, ta cần gom đủ mười triệu đá Tinh Linh trong khoảng thời gian nhanh nhất”.

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân chợt nói: “Ta cần chút quyền lực”.

Hắn vừa nói hết câu, một lệnh bài lập tức bay đến trước mặt hắn, bên trên có một chữ “Hàn”.

Diệp Quân cười nhẹ, có lệnh bài này rồi, hắn sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện.

Mẹ kiếp!

Chuyện đầu tiên là phải đi giết chết tên chủ nhân bút Đại Đạo kia!

Dù là một giây hắn cũng không muốn đợi nữa!

Nhưng trước đó vẫn phải giải quyết chuyện những thương nhân kia đã.

Diệp Quân trở về đại điện, lúc này, những thương nhân kia vẫn chưa rời đi, thấy Diệp Quân đi tới, cả một nhóm thương nhân vội vàng tập trung lại, trên mặt là nụ cười tươi, ông lão đi đầu cười nói: “Cho hỏi công tử xưng hô thế nào?”

Diệp Quân đáp: “Sau này mọi người gọi ta là Diệp Quân là được”.

Đương nhiên không ai dám gọi thẳng tên hắn, ông lão dẫn đầu nói: “Diệp công tử, chuyện này…”

Diệp Quân ngắt lời ông ta: “Đại nhân đã đồng ý rồi”.

Nghe thế, mọi người đều bật cười.

Diệp Quân nói: “Các vị cần bao lâu để gom đủ mười triệu đá Tinh Linh?”

Ông lão hơi khó xử.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Những người khác lui xuống đi”.

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, mọi người đều hơi ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía ông lão.

Diệp Quân nhíu mày, một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức bao trùm lên mọi người xung quanh, mọi người lập tức sợ hãi thốt lên: “Kiếm tu!”

Ông lão dẫn đầu vung tay: “Lui xuống hết đi”.

Rõ ràng những thương nhân khác đều nghe lời ông ta, nghe ông ta nói thế thì vội vàng lui xuống.

Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại hai người.

Ông lão cười khẽ nói: “Diệp công tử có gì cứ nói, đừng ngại”.

Diệp Quân bình tĩnh cất lời: “Thưa lão tiên sinh, tôi cho ông một lời khuyên chân thành, thời này tuyệt đối đừng ra vẻ mình thông minh, ông phải hiểu bây giờ là lúc nào”.

Ông lão nhíu mày.

Diệp Quân nói tiếp: “Đế quốc đang chiến đấu với nhà họ Thiên, mà khoảng thời gian này, đại nhân đã dùng vô số cách vì khoản tiền kia, việc này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tình hình trận chiến không được như ý cho lắm. Mà trong một trận chiến không phải chỉ cạnh tranh về số người và cao thủ mà còn cạnh tranh tiền của. Lần này đại nhân vay tiền các ông rõ ràng đã là thời khắc quan trọng nhất, nếu các ông không biết điều, thì có biết thứ gì đang chờ đợi các ông không?”

Ông lão sa sầm mặt.

Diệp Quân lại nói: “Trước mắt đại nhân có hai sự lựa chọn để có được số tiền này, một là ra tay với các ông, hai là ra tay với dân chúng. Nhưng chưa đến thời khắc thật sự không còn cách nào khác, bọn họ sẽ không ra tay với dân chúng. Vì động đến người dân vào thời điểm này có khả năng cao sẽ gây ra nội loạn. Không thể ra tay với dân chúng thì đương nhiên chỉ có thể ra tay với thương nhân các người rồi. Vì sao ư? Vì các người không phải trên, cũng không phải dưới… Ông hiểu ý ta chứ?”

Ông lão trầm giọng nói: “Diệp công tử nói rõ hơn đi”.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Trên cũng không phải trên là muốn nói mấy người như các ông, có tiền nhưng không có quyền lực, hoàn toàn không mang đến uy hiếp gì cho đế quốc, cũng không có năng lực làm ảnh hưởng đến quyết định của những người đứng đầu đế quốc, vì thế những người quyết sách của đế quốc sẽ không đứng về phía các ông. Dưới không phải dưới nghĩa là các ông có khoảng cách nhất định với những dân chúng bình thường kia. Nếu các ông bị giết, những dân chúng đó sẽ không thông cảm cho các ông, thậm chí còn vỗ tay đốt pháo nữa…”

Sắc mặt ông lão hơi khó coi.

Diệp Quân nói: “Vị trí này của các ông rất khó xử, nhưng cũng may tình huống bây giờ vẫn chưa đến mức đó đó, các ông vẫn còn cách cứu vãn”.

Ông lão nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói tiếp: “Cách cứu vãn là thông minh hơn một chút, hy sinh một phần lợi nhuận trước mắt để đổi lấy lợi ích xa hơn”.

Lúc này ông lão đã không dám coi thường Diệp Quân nữa, lập tức cung kính nói: “Mong Diệp công tử có thể chỉ bảo”.

Diệp Quân chậm rãi nói: “Trận chiến lần này ảnh hưởng đến vận mệnh của đế quốc, đế quốc nhất định sẽ bất chấp tất cả để giành chiến thắng, nếu hai bên giằng co thế đế quốc chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, bây giờ các ông chủ động giúp đỡ đại nhân, giúp đỡ đế quốc, sẽ có được tiếng tốt, có thể có kết cục tốt… Nhưng nếu ông không hiểu chuyện, thì kết quả cuối cùng là đế quốc sẽ dạy để các ông hiểu chuyện. Lúc đó dù các ông muốn hiểu chuyện cũng không kịp nữa rồi”.

Sắc mặt ông lão hơi tái.

Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng nếu bây giờ các ông dốc toàn lực giúp đỡ đại nhân, giúp đỡ đế quốc, tuy sẽ tổn thất một ít tiền, nhưng chỉ cần thắng trận chiến này, chắc chắn đại nhân sẽ mang ơn các ông, đế quốc cũng sẽ mang ơn các ông. Vì giúp người lúc hoạn nạn là đáng quý nhất. Lúc đó việc làm ăn của các ông không chỉ phát triển ở một tỉnh mà thậm chí còn có thể mở rộng ra toàn đế quốc! Không chỉ như thế, nếu các ông giúp đỡ vào lúc này, đại nhân cũng sẽ nhớ ơn các ông, đại nhân còn trẻ đã quyết đoán như thế, tương lai chắc chắn rất xán lạn…”

Ông lão trầm giọng nói: “Nếu không thắng được thì sao?”
Chương 2970: Được sống!

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Nếu không thắng thì đương nhiên là đồng quy vu tận rồi, đế quốc không còn, các ông cũng đâu thể toàn mạng? Đến lúc đó không chỉ đế quốc bị người khác xâm chiếm mà những người đứng dưới như các ông cũng sẽ như thế”.

Ông lão im lặng.

Diệp Quân cười nói: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bây giờ các ông dám có suy nghĩ đó, ông có tin cả gia tộc của mình đều bị giết chết không?”

Ông lão khẽ thở dài.

Diệp Quân nói: “Thật ra đây là cơ hội nghìn năm có một của các ông, nếu lúc trước các ông hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với đại nhân, nhưng bây giờ đại nhân phải chủ động đến tìm các ông. Nếu các ông hiểu chuyện dốc toàn lực giúp đỡ đại nhân vào lúc này, đợi sau khi chiến thắng, chắc chắn đại nhân sẽ thăng chức, lúc đó đại nhân cũng sẽ không quên được các ông”.

Ông lão lắc đầu: “Chúng ta đều là thương nhân, chỉ có một chút tiền, chưa nói đến khi cô ta thăng chức, dù là bây giờ cô ta cũng sẽ không coi chúng ta ra gì…”

Diệp Quân nói: “Cũng vì lý do đó nên các ông mới càng cần đứng về phía đại nhân vào thời điểm này”.

Ông lão nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Vì sau này đại nhân chỉ cần ban chút ơn huệ đã đủ cho các ông lên như diều gặp gió, thay đổi số phận rồi”.

Sắc mặt ông lão thay đổi.

Diệp Quân không nói thêm gì nữa, hắn đã nói hết những gì cần nói rồi.

Nếu những người này vẫn cố chấp thì chỉ có thể đối mặt với đồ đao của Tang Hàn mà thôi.

Từ trước đến giờ, nếu người bên trên thiếu tiền, bọn họ không ra tay với thương nhân cũng sẽ ra tay với dân chúng, Quân chủ ngu ngốc sẽ ra tay với dân chúng, kết quả của cách làm này là khiến dân chúng tạo phản, đẩy dân chúng về phía các thương nhân sĩ tộc, khiến bọn họ hợp tác với nhau; còn Quân chủ thông minh sẽ ra tay với thương nhân trước, thương nhân không phải trên cũng không phải dưới, giết chết toàn bộ bọn họ cũng không có ai cảm thấy bất công.

Hắn không biết bây giờ trận chiến giữa đế quốc và nhà họ Thiên đã đến mức độ nào, nhưng có thể xác định một điều là tình hình không lạc quan chút nào, cũng vì thế nếu trận chiến bên kia lại xuất hiện tình huống xấu gì thì chắc chắn người bên trên của đế quốc sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.

Ông lão chợt nói: “Ta bỏ ra hai mươi triệu đá Tinh Linh”.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía ông lão, ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Không cần bất cứ giấy nợ gì của Thống đốc đại nhân”.

Diệp Quân nói: “Vậy ông muốn cái gì?”

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta muốn một lời cam kết”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thể đồng ý với các người thay đại nhân…”

Ông lão nói: “Không phải muốn cảm kết từ đại nhân, mà là cam kết từ cậu?”

Diệp Quân nghi ngờ: “Muốn cam kết từ ta?”

Ông lão gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Vì sao?”

Ông lão nói: “Diệp công tử, ta biết ta không có tư cách mặc cả với Thống đốc đại nhân, như cậu đã nói đó, bây giờ chúng ta mặc cả với đại nhân chỉ sẽ khiến cô ta khó chịu… Vì thế ta chỉ có thể đàm phán với công tử, yêu cầu của ta là hy vọng sau này nếu chúng ta có một kết cục không tốt thì hy vọng Diệp công tử có thể giúp đỡ chút ít!”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi đáp: “Được”.

Ông lão cười nói: “Vậy ta cảm ơn trước”.

Dứt lời, ông lão lấy một chiếc nhẫn không gian ra, cung kính đưa cho Diệp Quân: “Hai mươi triệu viên đá Tinh Linh đều ở đây”.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, hắn nhìn thoáng qua, bên trong đúng là có hai mươi triệu đá Tinh Linh.

Ông lão nói: “Thật sự không giấu gì, chúng ta đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi, nếu Thống đốc đại nhân có ý ép buộc, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nhưng sau khi nghe Diệp công tử nói xong, ta mới hiểu nếu bây giờ chúng ta dám trốn, e rằng sẽ lập tức không thể quay đầu, hầy…”

Nói xong, ông ta lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đây là?”

Ông lão cung kính nói: “Bên trong có một triệu đá Tinh Linh, là chúng ta tặng cho Diệp công tử”.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Không cần làm thế đâu”.

Sau đó, hắn đứng dậy: “Ông xưng hô thế nào?”

Ông lão đáp: “Tại hà là Tần Vân của nhà họ Tần”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông Tần, cất nhẫn không gian đi!”

Tần Vân vội nói: “Diệp công tử, đây là chút tấm lòng của chúng ta, cậu…”

Diệp Quân nói: “Nói thật thì bây giờ ta rất thiếu tiền, nhưng ta sẽ không thừa nước đục thả câu, ông về nói với những người khác là nghe lời ta, ta đảm bảo họ có thể giàu có vạn năm”.

Nói xong, Diệp Quân xoay người rời đi.

Tần Vân nhìn nhẫn không gian trước mắt, đứng ngơ ngác.



Diệp Quân đi tới đại điện của Tang Hàn, đứng trước mặt cô ta, đặt nhẫn không gian xuống bàn.

Tang Hàn nhìn thoáng qua nhẫn không gian, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Hai mươi triệu viên?”

Diệp Quân gật đầu: “Bọn họ nói đế quốc đang khó khăn, mọi người đều có trách nhiệm, bọn họ sẵn sàng giúp đỡ đại nhân thêm mười triệu đá Tinh Linh, hơn nữa còn không cần giấy nợ gì cả”.

Tang Hàn nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Đâu là nguyên văn lời ông ta nói”.

Tang Hàn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quân hành lễ, sau đó lui xuống.

Sau lưng Tang Hàn có một giọng nói vang lên: “Người này không tham tiền, chẳng những từ chối một triệu viên đá Tinh Linh mà còn đưa hết hai mươi triệu viên này…”

Tang Hàn nói: “Có khi nào hắn phát hiện ngươi theo dõi hắn không?”

Người kia đáp: “Hoàn toàn không có khả năng, với thực lực của hắn bây giờ làm sao có thể phát hiện ra ta”.

Tang Hàn chậm rãi nhắm mắt lại: “Không tham tiền thì sẽ muốn cái to lớn hơn…”

Người kia cất lời: “Những thương nhân kia…”

Tang Hàn đáp: “Được sống”.

Người kia lại nói: “Vậy Diệp Quân…”

Tang Hàn đáp: “Tạm thời được sống!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu duệ đại sư
  • 5.00 star(s)
  • 芒果酸奶
Phần 7 END
[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom