-
Chương 2956-2960
Chương 2956: Liên quan gì
“Vãi!”
Đúng lúc này, Mạc Sơn Hà bên cạnh đột nhiên phun trào.
Diệp Quân quay đầu nhìn Mạc Sơn Hà, Mạc Sơn Hà kích động vô cùng: “Vãi, vãi, thì ra là thế…”
Thấy Mạc Sơn Hà hưng phấn vô cùng, Diệp Quân nở nụ cười, hắn biết, không bao lâu nữa, e là thực lực của Mạc huynh này sẽ đi lên thêm một bước nước.
Thực lực bây giờ của Mạc huynh đã cực kì nghịch thiên, nếu tiến bộ hơn…
Chắc chắn là người đầu tiên có cảnh giới vượt ra khỏi giới hạn!
Diệp Quân nói: “Mạc huynh, còn hai ngày nữa ta mới phải đi, hai ngày này huynh có muốn tu luyện trong Tiểu Tháp của ta không?”
Mạc Sơn Hà vội nói: “Vậy thì đúng là cảm kích không đủ rồi.”
Y cũng rất muốn nghiên cứu trong Tiểu Tháp của Diệp Quân thuận tiện tu luyện, cảm ngộ sợi kiếm khí đó.
Sợi kiếm khí đó không phải là kiếm khí bình thường, trong sợi kiếm khí đó có con đường mà y sắp phải đi, hơn nữa, con đường này là con đường nâng cao trên nền tảng của y, tương đương với việc cưỡng ép mở ra một con Đại Đạo hoàn toàn mới trên Đại Đạo vốn có của y!
Sao mà cái này không khiến y vui mừng khôn xiết được?
Sau khi Mạc Sơn Hà đi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, có chút tò mò: “Cha và nương ta cho cô cái gì đó?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Không nói cho ngươi.”
Diệp Quân: “…”
Toại Cổ Kim trầm giọng nói: “Tiếp theo, ngươi phải tự mình đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi…”
Nói tới đây, cô ta không nói tiếp nữa, nhưng trong mắt cô ta lại nhiều thêm một tia lo lắng.
Diệp Quân bảo: “Không còn cách nào, đây là chuyện ta phải đối mặt, nếu không, cứ bị ông ta đối phó như vậy, sớm mượn gì ta cũng sẽ bị ông ta ép cho thành bệnh thần kinh.”
Hắn thật sự hơi sợ chủ nhân bút Đại Đạo này rồi.
Ngày nào cũng tính toán, ngày nào cũng bày bố, ngày nào cũng kéo thù hận cho hắn….
So với bị ông ta đối phó trong bóng tối thế này, còn không bằng mọi người cũng ra ngoài sáng dùng đao thật giáo thật đánh một trận, ai cũng không kêu người, không lấy lớn hiếp nhỏ, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, một trận quyết thắng bại.
Còn ăn gian… Hắn tin, nếu chủ nhân bút Đại Đạo thua, chắc chắn sẽ không ăn gian, cũng không dám.
Nếu ăn gian, vậy thật sự muốn đi tìm đường chết rồi.
Toại Cổ Kim bỗng nói: “Chuẩn bị thêm mấy ngày đi.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ta cần chút thời gian, ngươi cũng cần chút thời gian.”
Diệp Quân gật đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo tốt như vậy, ta đợi thêm mấy ngày nữa, chắc ông ta cũng có thể hiểu.”
Toại Cổ Kim nói: “Cũng không thể trì hoãn quá, vì chắc chắn ông ta đã đi tới bên đó trước, đi sớm thì sớm chiếm được cơ hội quyết định… Ba ngày, thời gian ba ngày đủ rồi.”
Nói tới đây, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn bên phải: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, U phá không bước ra.
Toại Cổ Kim nói: “Tập hợp mọi người, tiếp quản Vũ trụ Chủ hoàn toàn.”
Tiếp quản Vũ trụ Chủ hoàn toàn!
Trái tim U bỗng nhảy lên, cô ta cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ hiểu.”
Nói rồi, cô ta lùi ra.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Đặt vũ trụ Quan Huyên trong Tiểu Tháp ra ngoài đi, để họ hoàn toàn hòa nhập với Vũ trụ Chủ.”
Diệp Quân nói: “E là bọn họ không thể thích ứng lắm đâu…”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không thể thích ứng cũng phải thích ứng, công năng nghịch thiên của Tiểu Tháp, đó là thứ chỉ ngươi có, không phải của bọn họ, ở trong đó thời gian dài, dần dà, bọn họ sẽ ỷ lại nghiêm trọng, còn ngươi thì không thể nuôi bọn họ cả đời, phải để bọn họ ra ngoài hòa nhập với cả Vũ trụ Chủ.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Toại Cổ Kim lại bảo: “Còn nữa, mặc dù người chủ quản của Phạm Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương bây giờ đều đã chết, nhưng, thế lực phía dưới của bọn họ vừa rắc rối lại phức tạp, tuyệt đối sẽ không thần phục dễ dàng, do đó, ta phải giết một đám người.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim cũng đang nhìn hắn.
Hiển nhiên, cô ta muốn quyền, hơn nữa là quyền rất lớn, chỉ cần Diệp Quân gật đầu, với năng lực của cô ta, cô ta có thể sẽ thu phục toàn bộ Vũ trụ Chủ này.
Cả Vũ trụ Chủ, to cỡ nào?
Cái này còn bao gồm cả biển Sinh Mệnh kia!
Diệp Quân không do dự, gật đầu: “Cô toàn quyền xử lí.”
Tất nhiên hắn phải tin cô ta rồi, cũng chỉ có thể tin tưởng cô ta, vì hiện nay, chỉ có Toại Cổ Kim trước mắt mới có năng lực kiểm soát cả Vũ trụ Chủ.
Toại Cổ Kim gật đầu: “Còn một chuyện cuối cùng, ta muốn thành lập thư viện, ta muốn giúp ngươi thu sức mạnh tín ngưỡng, nhưng, ta sẽ không từ thủ đoạn…”
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim nói: “Chuyện không còn cách nào, thân thể của chúng ta phải được cách mạng, mà cách mạnh, chính là phải đổ máu, không đổ máu, không kiểm soát người khác được, mà không kiểm soát người khác được, thì sẽ có người làm, sau đó càng ngày càng nhiều người làm chuyện đó…”
Nói tới đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi không có quá nhiều thời gian, nếu ngươi cược thua trong đó, thì Vũ trụ Chủ và biển Sinh Mệnh ở ngoài chính là cơ hội cuối cùng để ngươi trở mình!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu ta thua, theo quy ước cược, ta phải…”
Toại Cổ Kim bỗng nói: “Nợ cha ngươi thiếu, ngươi trả không?”
Diệp Quân ngơ ngác, sau đó lắc đầu liên tục: “Không không!”
Toại Cổ Kim nói: “Nếu đã vậy, thì cha ngươi cược với ông ta, liên quan gì tới ngươi?”
Diệp Quân: “…”
…
Chương 2957: Mây trôi
Thấy Diệp Quân im lặng, Toại Cổ Kim lại nói: “Thua một ván không có nghĩa là thua tất cả, bất kể thế nào, ta sẽ chế tạo xong Vũ Trụ Chủ để ngươi có được sức mạnh tín ngưỡng vượt xa bây giờ.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cổ Kim.”
Toại Cổ Kim dừng bước.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, cười nói: “Ta sẽ dốc sức.”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.
...
Dù Phạn Thiên và Đạo Tiêu đã chết nhưng thế lực của bọn họ vẫn còn, vì vậy lúc Toại Cổ Kim đang tiếp nhận địa bàn của bọn họ cũng không được thuận lợi cho lắm.
Thành Phạn Thiên.
Bầu trời phía trên thành, Toại Cổ Kim dẫn tất cả cường giả Thánh Vương Điện quy tụ về đây, mà ở phía đối diện cô ta là một đám cường giả cấp cao của hoàng thất Phạn Thiên Quốc.
Tất cả cường giả cấp cao của Phạn Thiên Quốc đều nhìn chằm chằm vào Toại Cổ Kim, ánh mắt không giấu nổi lửa hận thâm thù.
Huyền Nho kia cũng đang ở trong sân, lúc này vẻ mặt gã trắng bệch như tờ giấy, mọi chuyện diễn ra đã hoàn toàn vượt khỏi tính toán của gã.
Gã không ngờ rằng sư phụ và quốc chủ của mình lại thất bại hoàn toàn như vậy!
Xong rồi!
Phạn Thiên Quốc hoàn toàn xong đời rồi.
Đằng xa, Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Ai đầu hàng sẽ được miễn chết.”
“Không hàng!”
Tất cả thành viên hoàng thất của Phạn Thiên Quốc đồng loạt nổi giận.
Toại Cổ Kim không cảm xúc: “Giết.”
Lời vừa dứt, tất cả cường giả sau lưng cô ta đồng loạt xông ra ngoài...
Dù thực lực của Phạn Thiên Quốc vẫn rất mạnh nhưng cường giả cấp cao của bọn họ đã chết trận hết, hơn nữa còn không có một ai đạt tới Phá Hư, vì vậy hoàn toàn không thể nào đối kháng với phe của Toại Cổ Kim.
Đơn phương tàn sát!
Thấy vô số cường giả Phạn Thiên Quốc bị tàn sát, Huyền Nho nhìn Toại Cổ Kim, định nói mấy lần nhưng vẫn chưa thể mở miệng được, vì gã biết, chỉ cần hoàng thất Phạn Thiên Quốc không thừa nhận sự thật, không đầu hàng vậy thì chắc chắn sẽ chết!
Hoàn toàn hết cách!
Cuộc thảm sát điên cuồng!
Chưa tới một hồi, bên trong thành Phạn Thiên, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.
Sau khi thấy vô số người chết thảm, những thành viên hoàng thất còn sót lại cuối cùng cũng biết sợ.
Bọn họ bắt đầu cầu xin tha mạng, nhưng Toại Cổ Kim lại vờ như không thấy.
“Toại cô nương.”
Bên cạnh, Huyền Nho vội vàng nói: “Bọn... bọn họ đã đầu hàng rồi...”
Toại Cổ Kim nhìn Huyền Nho: “Ngươi còn kém xa tám ngàn dặm so với sư phụ của ngươi.”
Huyền Nho ngạc nhiên.
Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người đi ra phía ngoài.
“Ôi!”
Một tiếng thở dài đột nhiên truyền tới từ bên cạnh Huyền Nho.
Huyền Nho quay đầu lại nhìn, người tới chính là Phạn viện trường của học viện đế quốc.
Huyền Nho vội nói: “Phạn viện trưởng...”
Phạn viện trưởng nhìn gã: “Còn nhớ sư phụ ngươi đã nói gì không?”
Huyền Nho gật đầu: “Nhớ, nhớ...”
Phạn viện trưởng nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc bà ấy tới, ngươi nhất quyết đứng ở bên cạnh bà ấy không đi, lấy lợi ích của thư viện Quan Huyên làm chủ, vậy thì có thể ngươi đã được trọng dụng rồi, đây cũng là điều mà sư phụ người hy vọng, khi đó, ngươi có thể dựa vào thư viện Quan Huyên để đạt tới tầm cao mà sư phụ ngươi còn không thể đạt được, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác chọn đứng về phía lợi ích của Phạn Thiên Quốc...”
Huyền Nho hơi cúi đầu, hai tay khẽ run.
Phạn viện trưởng nhìn Huyền Nho, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn chưa thấy rõ hiện thực, còn chưa thấy rõ đại cục bây giờ đã đi về phía... Ngươi đã phụ lại kỳ vọng của sư phụ ngươi rồi.”
Nói xong, ông ta đi về đằng xa.
Sau lưng, vẻ mặt Huyền Nho tái nhợt như tờ giấy.
...
Bên ngoài thành.
Lúc Phạn viện trưởng rời đi, Toại Cổ Kim đang đứng cách đó không xa, cô ta xoay người nhìn Phạn viện trưởng, hành lễ: “Thầy.”
Năm đó cô ta từng dùng tên giả để tới Phạn Thiên Quốc học tập, mà vị Phạn viện trưởng trước mặt đây chính là đạo sư lúc đó của cô ta.
Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Ta không ngờ rằng sẽ có một ngày ngươi dùng cách này để quay lại đây.”
Toại Cổ Kim nói: “Thầy, ta muốn mời người gia nhập Nội Các, cùng nhau xây dựng thư viện Quan Huyên.”
Phạn viện trưởng lắc đầu.
Toại Cổ Kim nhìn Phạn viện trưởng: “Thầy nhất định sẽ đồng ý.”
Phạn viện trưởng ngẩn người ra, ngay sau đó cười nói: “Nha đầu, ngươi còn dám uy hiếp cả thầy sao?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không dám, cũng sẽ không làm.”
Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Có thầy ở đây, những người trong học viện đế quốc sẽ nghe theo người, nếu không có người, bọn họ chắc chắn sẽ không nghe ta, nếu không nghe lời thì chắc chắn sẽ phải chết.”
Phạn viện trưởng cười nói: “Vậy để cho bọn họ đi đi.”
Toại Cổ Kim không nói gì.
Phạn viện trưởng gật đầu: “Ta biết rồi, bây giờ ngươi không cho phép Vũ Trụ Chủ có tiếng nói nào khác.”
Toại Cổ Kim nói: “Có cho phép nhưng không phải bây giờ, đợi sau khi trật tự của hắn hoàn toàn được thành lập, ta sẽ giúp hắn hoàn thiện trật tự, nhưng trước đó phải tập quyền.”
Phạn viện trưởng nói: “Nếu cuối cùng vẫn không thể ràng buộc thì sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Quyền lợi với hắn chỉ như mây trôi mà thôi.”
Chương 2958: Cà tím phơi sương
Phạn viện trưởng yên lặng.
Toại Cổ Kim lại nói: “Thầy, vũ trụ chưa bao giờ được thống nhất hoàn toàn, trong “Luận Đại Đạo” của người có ghi lại trật tự và sự hưng vong của vô số nền văn minh, nhưng nó không có ghi chép gì về một nền văn minh vũ trụ thống nhất, bây giờ vừa lúc lại có cơ hội này, không phải sao?
Phạn viện trưởng lại im lặng.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Ta biết thầy sợ sau khi vũ trụ này thống nhất sẽ xuất hiện thêm nhiều chuyện đáng sợ... Nhưng chắc hẳn thầy cũng biết rằng chúng ta không thể không làm chỉ vì sợ, dù chúng ta không làm thì sau này cũng sẽ có người làm, mà người khác làm thì không bằng để hắn làm, dù sao thì hắn nhất định sẽ không hiến tế tất cả chúng sinh!”
Phạn viện trưởng thấp giọng thở dài.
Ông ta hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Ông ta không vào Nội Các, những học sinh ở học viện đế quốc cũng chắc chắn không thể sống, bây giờ Toại Cổ Kim chưa hề xuống tay với những học sinh học viện đế quốc cũng vì ông ta.
Mà những học sinh học viện đế quốc cũng chỉ có ông ta mới dạy được.
Sau khi Toại Cổ Kim thấy Phạn viện trưởng, cô ta đã hiểu ý của đối phương, không nói gì nữa, cô ta hành lễ sau đó xoay người rời đi.
Phạn viện trưởng đột nhiên nói: “Nha đầu, dù là Phạn Thiên Quốc hay dòng họ Đạo Thương thì bây giờ bọn họ cũng không thể đối kháng với ngươi được nữa, cho nên...”
Toại Cổ Kim nói: “Học sinh biết rồi, ta sẽ có bọn họ cơ hội đầu hàng.”
Nói xong, người đã biến mất ở đằng xa.
Mà không bao lâu sau, tin tức dòng họ Đạo Thương bị tàn sát đã truyền tới...
Vũ Trụ Chủ đổi trời!
Vô số người khiếp sợ, không ngờ rằng chỉ trong một ngày, tam đại thế lực Vũ Trụ Chủ này đã biến thành lực lượng duy nhất của Thánh Vương Điện.
Mà ngày hôm sau, Toại Cổ Kim quyết định thành lập thư viện, cô ta không chỉ thành lập một tòa thư viện mà lập ra một lúc bốn toà thư viện Quan Huyên, Thánh Vương Điện một tòa, dòng họ Đạo Thương một tòa, Phạn Thiên Quốc một tòa, ở vị trí trung tâm còn lại, cô ta còn thành lập một tòa cho Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn là tòa lớn nhất, đủ để chứa hàng triệu học viên.
Tòa thư viện Quan Huyên này không tuyển học viên riêng, chỉ có những học viên hàng đầu của ba tòa thư viện Quan Huyên khác vượt qua cuộc thi mới đủ điều kiện vào tòa thư viện này.
Vì vậy mà tòa thư viện này cũng được gọi là tổng viện Vũ Trụ Chủ!
Sau khi diệt Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, toàn bộ Vũ Trụ Chủ không phản đối tiếng nói của Toại Cổ Kim nữa, vì vậy cô ta đã thống nhất toàn bộ Vũ Trụ Chủ trong một thời gian vô cùng ngắn, không chỉ như vậy, cô ta còn nhanh chóng tiếp nhận hệ thống tình báo của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, sau khi có hệ thống tình báo khổng lồ như vậy, cô ta bắt đầu chiêu mộ nhân tài khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ!
Nhân tài!
Muốn lập trật tự ở Vũ Trụ Chủ này phải có nhân tài, cô ta phải chiêu mộ tất cả nhân tài trong Vũ Trụ Chủ về dưới trướng mình.
Tốc độ hành động của Toại Cổ Kim thật sự rất nhanh, chưa tới nửa tháng, thư viện Quan Huyên đã trở thành thế lực mạnh nhất Vũ Trụ Chủ hiện tại, cùng lúc đó, Quan Huyên Pháp của Diệp Quân cũng bắt đầu phổ cập khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ, nếu muốn vào thư viện Quan Huyên trước tiên phải tu Quan Huyên Pháp...
Có người phản đối nhưng cũng có người ủng hộ.
Người phản đối chính là một số tàn dư của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, còn người ủng hộ chính là những thế lực vừa và nhỏ trong Vũ Trụ Chủ.
Vì Toại Cổ Kim đặt tất cả công pháp thần công của Phạn Thiên Quốc, dòng họ Đạo Thương và Thánh Vương Điện ở thư viện Quan Huyên, muốn tu luyện công pháp tốt nhất hiện tại của Vũ Trụ Chủ chỉ có thể gia nhập thư viện Quan Huyên, dưới tình huống này, người muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên nhiều không tưởng...
Trừ điều này ra, Toại Cổ Kim cũng bắt đầu hoàn thiện hệ thống nội bộ của thư viện Quan Huyên, vì thư viện thật sự quá lớn, nhất định phải có một quy định tốt mới có thể ràng buộc được nhân viên nội bộ, muốn thống trị thiên hạ thì trước tiên phải thống trị được thư viện, nhân tài trong thư viện mới có tư cách thống trị thiên hạ.
Đối với nhân viên nội bộ thư viện Quan Huyên, những quy định mà Toại Cổ Kim lập ra có thể nói rằng vô cùng nghiêm khắc, vì cô ta biết, vấn đề tham nhũng tuyệt đối không được xảy ra, một khi xảy ra thì kèm theo sẽ là vô số rắc rối.
Hôm đó, một người đàn ông dẫn một đám học viên thư viện Quan Huyên tới học viện đế quốc, học viện đế quốc hiện giờ đã rút lui hết, tất cả nhân viên đã được định.
Người đàn ông tới đây chính là Chu Trần.
Trên đường, bên cạnh y, một người đàn ông đột nhiên nhìn những học sinh học viện đế quốc xung quanh, cười nói: “Ban đầu lúc chúng ta tới, những người này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo, mà bây giờ, người nào cũng giống như cà tím phơi sương, trông không còn chút thần khí nào, trông thật hả dạ, ha ha...”
Sau lưng y, một đám học viên cũng bật cười.
Chu Trần nhíu mày, y dừng bước, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Không phải bọn họ sợ chúng ta mà là sợ Toại chủ, sợ viện trưởng, chúng ta có thể tới đây thuận lợi thế này chẳng qua là ỷ vào thế của bọn họ mà thôi, không có viện trưởng và Toại chủ, trước mặt người ta, chúng ta cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, lúc nào mà các người có thể dùng bản lĩnh của mình khiến bọn họ thật sự bội phục các người, đó mới là bản lĩnh thật sự!”
Nụ cười của mọi người cũng dần vụt tắt.
Chu Trần tiếp tục nói: “Vả lại, bây giờ bọn họ đã là học sinh thư viện Quan Huyên, với thiên phú và tiềm năng của bọn họ, đưa vào trong thư viện Quan Huyên bọn họ vẫn là cấp cao nhất, thư viện chú trọng tới sự công bằng, bọn họ chỉ cần thật lòng quy thuận thư viện, với thiên phú và thực lực của mình, bọn họ sẽ từng phút từng giây chèn ép chúng ta... Nếu hôm nay bọn ta ỷ thế hiếp người, khi đó nếu người ta trả thù, chúng ta có thể chịu được sao?”
Tất cả mọi người đều không dám nói lại.
Chu Trần tiếp tục nói: “Làm người kỵ nhất là chó cậy gần nhà, tiểu nhân đắc chí... Đợi khi gặp được đạo sư và học sinh của thư viện cũng đều phải tôn trọng một chút, hành vi gây mất đoàn kết tuyệt đối không thể có!”
“Rõ!”
...
Chương 2959: Cần thời gian
Khi nhìn thấy Chu Trần, sắc mặt Mạc Cẩn đạo sư phức tạp, hôm đó cô ta còn muốn cướp Chu Trần về học viện Đế Quốc, nhưng bây giờ mới qua được bao lâu? Học viện Đế Quốc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Chu Trần đi tới trước mặt Mạc Cẩn, y hơi khom người hành lễ: “Mạc Cẩn đạo sư, từ lúc này, học viện Đế Quốc sẽ trở thành một chi nhánh của thư viện Quan Huyên, và học viên ở đây đều sẽ được phân tới từng thư viện Quan Huyên, ta cần có sự hợp tác của cô.”
Y là chủ tịch của thư viện Quan Huyên, ngay từ đầu đã có quyền lực rất lớn, mà sau khi Toại Cổ Kim đổi mới thư viện, quyền lực của chủ tịch học viên, quyền lực của y lại càng lớn, lớn hơn cả những trưởng lão bình thường, không chỉ có thể tham gia vào hội nghị Nội Các mà còn có quyền điều động Quan Huyên Vệ…
Không chỉ có vậy, dựa theo thông lệ, làm chủ tịch chỉ cần không vi phạm vấn đề tư tưởng chính trị cá nhân một cách nghiêm trọng thì chắc chắn có thể vào được Nội Các!
Mạc Cẩn gật đầu: “Chủ tịch Chu cứ việc phân phó.”
Một lát sau, Chu Trần dẫn theo đám người đi sâu vào đại điện của học viện Đế Quốc, lần này mục đích chủ yếu y tới đây chính là đồ thư mà học viện Đế Quốc cất giữ.
Dọc đường đi, Chu Trần dẫn theo một đám học viên của thư viện Quan Huyên thì gặp phải khá nhiều học viên của học viện Đế Quốc. Mà những học viên của học viện Đế Quốc này vừa nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt lập tức trở lên khó coi, trong đó còn có hai người khi đó đã nói ra những lời sỉ nhục bọn họ.
Thấy đám người Chu Trần đi tới, hai người đó lập tức trở lên lo lắng, nếu đám người Chu Trần báo thù thì…
Mà lúc này, Chu Trần lại ôm quyền về phía bọn họ: “Chư vị, xin hỏi phòng đọc sách của học viện ở đâu?”
Thấy Chu Trần không có ý định báo thù, trong lòng tên học viên đứng đầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, gã chỉ tay về bên phải: “Đằng đó.”
Chu Trần gật đầu: “Cảm ơn, à đúng rồi, ta là chủ tịch học viên của thư viện, sau này chư vị gia nhập vào thư viện Quan Huyên rồi, nếu có bất cứ chuyện gì, đều có thể tới tìm ta.”
Dứt lời, y dẫn đám người đi về phía xa xa.
Thấy đám người Chu Trần không thừa cơ báo thù sỉ nhục bọn họ, sắc mặt của đám học viên học viện Đế Quốc đều trở lên phức tạp, đồng thời bọn họ không còn có nhiều mâu thuẫn hay sợ hãi đối với việc gia nhập vào thư viện Quan Huyên nữa rồi.
Thư viện này… hình như cũng không tệ!
…
Thư viện Quan Huyên, Nội Các.
Nội Các không có nhiều người, chỉ có ba mươi lăm người, mà ba mươi lăm người này trước mắt chính là những người có quyền lực nhất ở Vũ Trụ Chủ.
Bên dưới Nội Các còn có mười chín viện, bên trong mười chín viện có mấy chục nghìn người. Mấy chục nghìn người này trước mắt cũng là những người đứng đầu Vũ Trụ Chủ.
Mà mười chín viện mỗi ngày đều không ngừng có người gia nhập, Toại Cổ Kim lựa chọn nhân tài không theo nguyên tắc, cái cô ta muốn không đơn thuần là thực lực mạnh, mà là cái đầu tốt, điều này cũng khiến cho rất nhiều người không có thiên phú tu hành có đất dụng võ.
Rõ ràng nhất là những người đọc sách, vốn dĩ những người đọc sách trước nay đều vô dụng, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của thư viện Quan Huyên, những người đọc sách chợt phát hiện ra rằng những cuốn sách mà bọn họ đọc lại có ích.
Dần dần, thư viện Quan Huyên lúc đầu còn bị vô số người chống đối, vậy mà giờ đã được vô số người chấp nhận…
Bên trong Nội Các, Toại Cổ Kim ngồi ở chính giữa, nhân viên Nội Các ở hai bên đang bận rộn, thư viện vừa khởi đầu, bọn họ là những người bận nhất, bởi vì bọn họ phải sửa soạn lại một loạt chính sách mà Toại Cổ Kim đặt ra, sau đó lập ra một kế hoạch thực thi chi tiết, lại gửi xuống dưới, để người bên dưới thực hiện một cách nghiêm ngặt.
Lúc này, U xuất hiện trước mặt Toại Cổ Kim, U nói: “Toại chủ, hắn đi rồi.”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
U lại nói: “Không tìm được người phụ nữ kia.”
Toại Cổ Kim nhíu mày.
U tiếp tục nói: “Hay là tiếp tục tìm?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không cần.”
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài điện, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Hiện giờ, đại cuộc của Vũ Trụ Chủ đã định, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của cô ta, nhưng lại có một người là ngoại lệ, người đó chính là Bi Tầm Từ!
Ngay từ đầu cô ta đã âm thầm chú ý điều tra người phụ nữ này, nhưng đáng tiếc là sau khi đối phương tới Vũ Trụ Chủ thì lại im hơi lặng tiếng.
Sau lưng cô ta, U đột nhiên nói: “Toại chủ, người phụ nữ đó là người trong cuộc sao?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không, nàng ấy còn cao ngạo hơn cả Cựu Thần, không thể nào lại để mặc cho chủ nhân bút Đại Đạo chi phối được.”
U trầm giọng nói: “Có cần phải tiếp tục tìm kiếm nàng ấy không?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không cần, người này tuy rằng không phải là bạn của chúng ta nhưng cũng không có khả năng là kẻ địch, chúng ta không có bất kì xung đột lợi ích chủ yếu gì với nàng ấy. Dẫu sao, Tiểu Quân thiết lập trật tự, chứ không phải hiến tế chúng sinh.”
U gật đầu, sau đó lui về phía sau.
Toại Cổ Kim nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt lại xuất hiện một tia lo lắng.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Thực ra nếu ban đầu không phải nhờ vào sự trợ giúp của người nhà họ Dương, thì đối mặt với người này, cô ta không hề có bất cứ cơ hội chiến thắng nào, bởi vì tầm nhìn và kiến thức của cô ta còn kém xa đối phương. Thứ đối phương có thể nhìn thấy, cô ta lại không nhìn thấy.
Đánh cờ, cái người ta so không chỉ là quá trình và sự kiểm soát, mà còn là tin tức. Nếu đối phương nắm giữ thông tin nhiều hơn ngươi rất nhiều, thì ngươi lấy cái gì để đấu với người ta?
Một lát sau, cô ta thu hồi lại ánh mắt.
Thật ra những việc này không cần phải quan tâm nữa.
Bây giờ cô ta chỉ cần thiết lập trật tự Quan Huyên ở Vũ Trụ Chủ, vậy thì thực lực của Diệp Quân sẽ có một sự thay đổi long trời chuyển đất.
Dẫu sao, bây giờ Diệp Quân chỉ cần dựa vào một chút sức mạnh tín ngưỡng của thế giới mà đã có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Phá Hư, nếu cộng thêm cả Vũ Trụ Chủ… vậy thì phải đáng sợ như thế nào chứ?
Dĩ nhiên đây không phải là một chuyện đơn giản!
Việc này cần thời gian…
Chính vào lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi vào bên trong đại điện, cô ta mặc áo đỏ, chính là Thương Hồng Y.
Toại Cổ Kim mở lòng bàn tay ra, một quyển trục chầm chậm bay tới trước mặt Thương Hồng Y: “Đây là thứ mà ta và hắn đã đồng ý với cô.”
Thương Hồng Y nhìn kỹ hơn, ánh mắt lập tức nóng lên.
“Kinh Phá Bích” hoàn chỉnh!
Giá trị của cái quỳ gối này, đã không thể hình dung được nữa rồi…
…
Chương 2960: Lấp lánh
Sau khi Diệp Quân bóp nát quyển trục kia, cả người hắn trực tiếp bị đưa tới một đường hầm thời không đặc biệt.
Tốc độ cực nhanh!
Hắn cũng không biết mình sẽ đi đâu…
Tất nhiên hắn đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi thực sự muốn chiến đấu tay đôi với chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Tháp nói: “Sợ không?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sợ hãi cũng vô dụng, không phải sao?”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó thì chính vào lúc này, hắn cau mày lại, bởi vì hắn phát hiện hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của hắn nữa.
Hắn nhất thời cả kinh.
Hiển nhiên, nơi này đã cách rất xa Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn vô cùng xa, xa đến nỗi hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng nữa.
Nhưng may mà cảnh giới tu vi và sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn còn.
Nhưng lại không thể dùng Tháp gia!
Hắc có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, mặc dù hắn có thể liên hệ được với Tháp gia nhưng lại không thể đi vào bên trong Tiểu Tháp, không những vậy, hắn còn không thể sử dụng được kiếm Thanh Huyên.
Lần này hắn thực sự chỉ có thể dựa vào thực lực của mình rồi.
Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi đặt hạn chế cho ngươi.”
Diệp Quân cười nói: “Vậy có lẽ cũng sẽ có hạn chế với chủ nhân bút Đại Đạo, không lỗ.”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Nếu như chủ nhân bút Đại Đạo không chịu sự hạn chế, vậy với thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo, đến đó không cần dùng trật tự gì cả, trực tiếp là có thể đánh chết hắn.
Chỉ là không biết cái tên ngu ngốc đó bị hạn chế tới trình độ nào thôi.
Chính vào lúc này, phía cuối thời không xa xa đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt, hắn đã xuyên qua luồng ánh sáng trắng đó, cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận bản thân đập mạnh xuống mặt đất, toàn thân lập tức truyền tới một trận đau nhức, xương cốt giống như bị rã rời.
Diệp Quân nhịn lại cơn đau, khi hắn mở hai mắt nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì hắn lập tức sững sờ. Hắn vậy mà lại đang ở trên một quảng trường tinh không khổng lồ, bên ngoài quảng trường tinh không là tinh hà sâu thẳm, giống như một vực sâu không đáy, mà xung quanh hắn có một đám người và yêu thú cởi trần nửa thân trên đang đứng, trên chân và tay của đám người và yêu thú này đều bị một sợi dây xích màu đỏ tươi xích lại.
Diệp Quân có phần nghi hoặc, đây là nơi quỷ quái gì vậy?
Hắn nhìn kỹ xung quanh, những người bị xích đó trên mặt đều một mảnh tro tàn, mà những yêu thú lại có hình dáng khổng lồ, khí tức vô cùng hùng hậu, tràn đầy cảm giác áp bức.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Bởi vì hắn phát hiện, đám người này không hề yếu. Không đúng, con mẹ nó, là quá mạnh mới đúng!
Bởi vì trong đám người bị giam cầm này, hắn cảm nhận được hai cường giả ở cảnh giới Phá Hư, mà hai cường giả cảnh giới Phá Hư cũng bị nhốt ở đây.
Thấy cảnh này, cả người Diệp Quân lập tức tê dại.
Hắn vốn tưởng rằng nơi mà cha hắn sắp xếp cho hắn và chủ nhân bút Đại Đạo là một nền văn minh có cấp bậc tương đối thấp. Nhưng không ngờ lại bị đưa tới đây, con mẹ nó, chỗ này vừa nhìn là thấy mạnh một cách không bình thường!
Hắn sử dụng sức mạnh tín ngưỡng cộng thêm kiếm Thanh Huyên mới có thể có được thực lực của cường giả cảnh giới Phá Hư, mà bây giờ lại không thể sử dụng được sức mạnh tín ngưỡng, kiếm Thanh Huyên cũng không thể sử dụng. Thực lực của hắn bây giờ cùng lắm chỉ gần đến cảnh giới Lâm Hư mà thôi.
Mà điều đáng sợ nhất chính là ở đây hắn có gì đó không ổn.
Diệp Quân nhìn xung quanh, không cần suy nghĩ, trực tiếp chuồn đi.
Nhưng chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng thần thức vô hình khóa ở trên người hắn, Diệp Quân cả kinh, trực tiếp ngự kiếm bay lên định chạy trốn, nhưng trong nháy mắt một luồng lôi điện từ trên trời giáng xuống, nổ trên trán hắn.
Ầm ầm!
Diệp Quân đập mạnh xuống đất, cả người co giật…
“Ý… Sao lại có một con cá lọt lưới vậy?”
Sâu thẳm trong tinh không đen kịt, một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên, tiếp theo đó, một sợi dây xích đỏ tươi từ trong tinh không đen kịt đó vụt ra, sau đó trói hai tay và hai chân Diệp Quân lại.
Diệp Quân: “…”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ trong tinh không sâu thẳm: “Đi!”
Dứt lời, quảng trường tinh không khổng lồ hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, biến mất ở phía cuối tinh hà…
…
Ở sâu trong một khu mỏ, khu mỏ này vô cùng dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối, mà ở cuối chân trời lại có tận ba mặt trời chói chang khổng lồ đang treo lơ lửng, ba mặt trời treo lơ lửng cạnh nhau. Trên mặt đất, hơi nóng sôi sục.
Ở sâu trong khu mỏ, có một người đàn ông mặc áo đạo sĩ đang ngơ ngác nhìn cái cuốc trong tay mình. Cái quái quỷ gì vậy?
Không biết nghĩ tới điều gì, người đàn ông mặc áo đạo sĩ đột nhiên gào thét lên: “Diệp Huyên, cái tên chết tiệt này, vậy mà ngươi lại dám phong ấn đạo pháp của ông đây…”
“Ngươi gào cái quỷ gì?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang vọng từ trên đỉnh đầu của chủ nhân bút Đại Đạo, tiếp sau đó, một luồng ánh sáng mặtt trời gay gắt rơi thẳng xuống, nổ trên trán của ông ta.
Ầm!
Chủ nhân bút Đại Đạo bị nổ đến mức nằm bò trên mặt đất, toàn thân co rút…
Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt: “Hỗn xược, ông đây chính là chủ nhân bút Đại Đạo, đám các ngươi dám…”
Ầm!
Lại một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt rơi thẳng xuống, đánh mạnh lên người ông ta.
“Hỗn xược! Thật hỗn xược!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận gào lên: “Sao các ngươi dám…”
Ầm!
Lại một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt rơi xuống…
“Dừng dừng…”
Chủ nhân bút Đại Đạo giơ hai tay lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta đầu hàng, đầu hàng…”
….
“Vãi!”
Đúng lúc này, Mạc Sơn Hà bên cạnh đột nhiên phun trào.
Diệp Quân quay đầu nhìn Mạc Sơn Hà, Mạc Sơn Hà kích động vô cùng: “Vãi, vãi, thì ra là thế…”
Thấy Mạc Sơn Hà hưng phấn vô cùng, Diệp Quân nở nụ cười, hắn biết, không bao lâu nữa, e là thực lực của Mạc huynh này sẽ đi lên thêm một bước nước.
Thực lực bây giờ của Mạc huynh đã cực kì nghịch thiên, nếu tiến bộ hơn…
Chắc chắn là người đầu tiên có cảnh giới vượt ra khỏi giới hạn!
Diệp Quân nói: “Mạc huynh, còn hai ngày nữa ta mới phải đi, hai ngày này huynh có muốn tu luyện trong Tiểu Tháp của ta không?”
Mạc Sơn Hà vội nói: “Vậy thì đúng là cảm kích không đủ rồi.”
Y cũng rất muốn nghiên cứu trong Tiểu Tháp của Diệp Quân thuận tiện tu luyện, cảm ngộ sợi kiếm khí đó.
Sợi kiếm khí đó không phải là kiếm khí bình thường, trong sợi kiếm khí đó có con đường mà y sắp phải đi, hơn nữa, con đường này là con đường nâng cao trên nền tảng của y, tương đương với việc cưỡng ép mở ra một con Đại Đạo hoàn toàn mới trên Đại Đạo vốn có của y!
Sao mà cái này không khiến y vui mừng khôn xiết được?
Sau khi Mạc Sơn Hà đi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, có chút tò mò: “Cha và nương ta cho cô cái gì đó?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Không nói cho ngươi.”
Diệp Quân: “…”
Toại Cổ Kim trầm giọng nói: “Tiếp theo, ngươi phải tự mình đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi…”
Nói tới đây, cô ta không nói tiếp nữa, nhưng trong mắt cô ta lại nhiều thêm một tia lo lắng.
Diệp Quân bảo: “Không còn cách nào, đây là chuyện ta phải đối mặt, nếu không, cứ bị ông ta đối phó như vậy, sớm mượn gì ta cũng sẽ bị ông ta ép cho thành bệnh thần kinh.”
Hắn thật sự hơi sợ chủ nhân bút Đại Đạo này rồi.
Ngày nào cũng tính toán, ngày nào cũng bày bố, ngày nào cũng kéo thù hận cho hắn….
So với bị ông ta đối phó trong bóng tối thế này, còn không bằng mọi người cũng ra ngoài sáng dùng đao thật giáo thật đánh một trận, ai cũng không kêu người, không lấy lớn hiếp nhỏ, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, một trận quyết thắng bại.
Còn ăn gian… Hắn tin, nếu chủ nhân bút Đại Đạo thua, chắc chắn sẽ không ăn gian, cũng không dám.
Nếu ăn gian, vậy thật sự muốn đi tìm đường chết rồi.
Toại Cổ Kim bỗng nói: “Chuẩn bị thêm mấy ngày đi.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ta cần chút thời gian, ngươi cũng cần chút thời gian.”
Diệp Quân gật đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo tốt như vậy, ta đợi thêm mấy ngày nữa, chắc ông ta cũng có thể hiểu.”
Toại Cổ Kim nói: “Cũng không thể trì hoãn quá, vì chắc chắn ông ta đã đi tới bên đó trước, đi sớm thì sớm chiếm được cơ hội quyết định… Ba ngày, thời gian ba ngày đủ rồi.”
Nói tới đây, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn bên phải: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, U phá không bước ra.
Toại Cổ Kim nói: “Tập hợp mọi người, tiếp quản Vũ trụ Chủ hoàn toàn.”
Tiếp quản Vũ trụ Chủ hoàn toàn!
Trái tim U bỗng nhảy lên, cô ta cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ hiểu.”
Nói rồi, cô ta lùi ra.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Đặt vũ trụ Quan Huyên trong Tiểu Tháp ra ngoài đi, để họ hoàn toàn hòa nhập với Vũ trụ Chủ.”
Diệp Quân nói: “E là bọn họ không thể thích ứng lắm đâu…”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không thể thích ứng cũng phải thích ứng, công năng nghịch thiên của Tiểu Tháp, đó là thứ chỉ ngươi có, không phải của bọn họ, ở trong đó thời gian dài, dần dà, bọn họ sẽ ỷ lại nghiêm trọng, còn ngươi thì không thể nuôi bọn họ cả đời, phải để bọn họ ra ngoài hòa nhập với cả Vũ trụ Chủ.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Toại Cổ Kim lại bảo: “Còn nữa, mặc dù người chủ quản của Phạm Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương bây giờ đều đã chết, nhưng, thế lực phía dưới của bọn họ vừa rắc rối lại phức tạp, tuyệt đối sẽ không thần phục dễ dàng, do đó, ta phải giết một đám người.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim cũng đang nhìn hắn.
Hiển nhiên, cô ta muốn quyền, hơn nữa là quyền rất lớn, chỉ cần Diệp Quân gật đầu, với năng lực của cô ta, cô ta có thể sẽ thu phục toàn bộ Vũ trụ Chủ này.
Cả Vũ trụ Chủ, to cỡ nào?
Cái này còn bao gồm cả biển Sinh Mệnh kia!
Diệp Quân không do dự, gật đầu: “Cô toàn quyền xử lí.”
Tất nhiên hắn phải tin cô ta rồi, cũng chỉ có thể tin tưởng cô ta, vì hiện nay, chỉ có Toại Cổ Kim trước mắt mới có năng lực kiểm soát cả Vũ trụ Chủ.
Toại Cổ Kim gật đầu: “Còn một chuyện cuối cùng, ta muốn thành lập thư viện, ta muốn giúp ngươi thu sức mạnh tín ngưỡng, nhưng, ta sẽ không từ thủ đoạn…”
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim nói: “Chuyện không còn cách nào, thân thể của chúng ta phải được cách mạng, mà cách mạnh, chính là phải đổ máu, không đổ máu, không kiểm soát người khác được, mà không kiểm soát người khác được, thì sẽ có người làm, sau đó càng ngày càng nhiều người làm chuyện đó…”
Nói tới đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi không có quá nhiều thời gian, nếu ngươi cược thua trong đó, thì Vũ trụ Chủ và biển Sinh Mệnh ở ngoài chính là cơ hội cuối cùng để ngươi trở mình!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu ta thua, theo quy ước cược, ta phải…”
Toại Cổ Kim bỗng nói: “Nợ cha ngươi thiếu, ngươi trả không?”
Diệp Quân ngơ ngác, sau đó lắc đầu liên tục: “Không không!”
Toại Cổ Kim nói: “Nếu đã vậy, thì cha ngươi cược với ông ta, liên quan gì tới ngươi?”
Diệp Quân: “…”
…
Chương 2957: Mây trôi
Thấy Diệp Quân im lặng, Toại Cổ Kim lại nói: “Thua một ván không có nghĩa là thua tất cả, bất kể thế nào, ta sẽ chế tạo xong Vũ Trụ Chủ để ngươi có được sức mạnh tín ngưỡng vượt xa bây giờ.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cổ Kim.”
Toại Cổ Kim dừng bước.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, cười nói: “Ta sẽ dốc sức.”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.
...
Dù Phạn Thiên và Đạo Tiêu đã chết nhưng thế lực của bọn họ vẫn còn, vì vậy lúc Toại Cổ Kim đang tiếp nhận địa bàn của bọn họ cũng không được thuận lợi cho lắm.
Thành Phạn Thiên.
Bầu trời phía trên thành, Toại Cổ Kim dẫn tất cả cường giả Thánh Vương Điện quy tụ về đây, mà ở phía đối diện cô ta là một đám cường giả cấp cao của hoàng thất Phạn Thiên Quốc.
Tất cả cường giả cấp cao của Phạn Thiên Quốc đều nhìn chằm chằm vào Toại Cổ Kim, ánh mắt không giấu nổi lửa hận thâm thù.
Huyền Nho kia cũng đang ở trong sân, lúc này vẻ mặt gã trắng bệch như tờ giấy, mọi chuyện diễn ra đã hoàn toàn vượt khỏi tính toán của gã.
Gã không ngờ rằng sư phụ và quốc chủ của mình lại thất bại hoàn toàn như vậy!
Xong rồi!
Phạn Thiên Quốc hoàn toàn xong đời rồi.
Đằng xa, Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Ai đầu hàng sẽ được miễn chết.”
“Không hàng!”
Tất cả thành viên hoàng thất của Phạn Thiên Quốc đồng loạt nổi giận.
Toại Cổ Kim không cảm xúc: “Giết.”
Lời vừa dứt, tất cả cường giả sau lưng cô ta đồng loạt xông ra ngoài...
Dù thực lực của Phạn Thiên Quốc vẫn rất mạnh nhưng cường giả cấp cao của bọn họ đã chết trận hết, hơn nữa còn không có một ai đạt tới Phá Hư, vì vậy hoàn toàn không thể nào đối kháng với phe của Toại Cổ Kim.
Đơn phương tàn sát!
Thấy vô số cường giả Phạn Thiên Quốc bị tàn sát, Huyền Nho nhìn Toại Cổ Kim, định nói mấy lần nhưng vẫn chưa thể mở miệng được, vì gã biết, chỉ cần hoàng thất Phạn Thiên Quốc không thừa nhận sự thật, không đầu hàng vậy thì chắc chắn sẽ chết!
Hoàn toàn hết cách!
Cuộc thảm sát điên cuồng!
Chưa tới một hồi, bên trong thành Phạn Thiên, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.
Sau khi thấy vô số người chết thảm, những thành viên hoàng thất còn sót lại cuối cùng cũng biết sợ.
Bọn họ bắt đầu cầu xin tha mạng, nhưng Toại Cổ Kim lại vờ như không thấy.
“Toại cô nương.”
Bên cạnh, Huyền Nho vội vàng nói: “Bọn... bọn họ đã đầu hàng rồi...”
Toại Cổ Kim nhìn Huyền Nho: “Ngươi còn kém xa tám ngàn dặm so với sư phụ của ngươi.”
Huyền Nho ngạc nhiên.
Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người đi ra phía ngoài.
“Ôi!”
Một tiếng thở dài đột nhiên truyền tới từ bên cạnh Huyền Nho.
Huyền Nho quay đầu lại nhìn, người tới chính là Phạn viện trường của học viện đế quốc.
Huyền Nho vội nói: “Phạn viện trưởng...”
Phạn viện trưởng nhìn gã: “Còn nhớ sư phụ ngươi đã nói gì không?”
Huyền Nho gật đầu: “Nhớ, nhớ...”
Phạn viện trưởng nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc bà ấy tới, ngươi nhất quyết đứng ở bên cạnh bà ấy không đi, lấy lợi ích của thư viện Quan Huyên làm chủ, vậy thì có thể ngươi đã được trọng dụng rồi, đây cũng là điều mà sư phụ người hy vọng, khi đó, ngươi có thể dựa vào thư viện Quan Huyên để đạt tới tầm cao mà sư phụ ngươi còn không thể đạt được, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác chọn đứng về phía lợi ích của Phạn Thiên Quốc...”
Huyền Nho hơi cúi đầu, hai tay khẽ run.
Phạn viện trưởng nhìn Huyền Nho, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn chưa thấy rõ hiện thực, còn chưa thấy rõ đại cục bây giờ đã đi về phía... Ngươi đã phụ lại kỳ vọng của sư phụ ngươi rồi.”
Nói xong, ông ta đi về đằng xa.
Sau lưng, vẻ mặt Huyền Nho tái nhợt như tờ giấy.
...
Bên ngoài thành.
Lúc Phạn viện trưởng rời đi, Toại Cổ Kim đang đứng cách đó không xa, cô ta xoay người nhìn Phạn viện trưởng, hành lễ: “Thầy.”
Năm đó cô ta từng dùng tên giả để tới Phạn Thiên Quốc học tập, mà vị Phạn viện trưởng trước mặt đây chính là đạo sư lúc đó của cô ta.
Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Ta không ngờ rằng sẽ có một ngày ngươi dùng cách này để quay lại đây.”
Toại Cổ Kim nói: “Thầy, ta muốn mời người gia nhập Nội Các, cùng nhau xây dựng thư viện Quan Huyên.”
Phạn viện trưởng lắc đầu.
Toại Cổ Kim nhìn Phạn viện trưởng: “Thầy nhất định sẽ đồng ý.”
Phạn viện trưởng ngẩn người ra, ngay sau đó cười nói: “Nha đầu, ngươi còn dám uy hiếp cả thầy sao?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không dám, cũng sẽ không làm.”
Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Có thầy ở đây, những người trong học viện đế quốc sẽ nghe theo người, nếu không có người, bọn họ chắc chắn sẽ không nghe ta, nếu không nghe lời thì chắc chắn sẽ phải chết.”
Phạn viện trưởng cười nói: “Vậy để cho bọn họ đi đi.”
Toại Cổ Kim không nói gì.
Phạn viện trưởng gật đầu: “Ta biết rồi, bây giờ ngươi không cho phép Vũ Trụ Chủ có tiếng nói nào khác.”
Toại Cổ Kim nói: “Có cho phép nhưng không phải bây giờ, đợi sau khi trật tự của hắn hoàn toàn được thành lập, ta sẽ giúp hắn hoàn thiện trật tự, nhưng trước đó phải tập quyền.”
Phạn viện trưởng nói: “Nếu cuối cùng vẫn không thể ràng buộc thì sao?”
Toại Cổ Kim nói: “Quyền lợi với hắn chỉ như mây trôi mà thôi.”
Chương 2958: Cà tím phơi sương
Phạn viện trưởng yên lặng.
Toại Cổ Kim lại nói: “Thầy, vũ trụ chưa bao giờ được thống nhất hoàn toàn, trong “Luận Đại Đạo” của người có ghi lại trật tự và sự hưng vong của vô số nền văn minh, nhưng nó không có ghi chép gì về một nền văn minh vũ trụ thống nhất, bây giờ vừa lúc lại có cơ hội này, không phải sao?
Phạn viện trưởng lại im lặng.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Ta biết thầy sợ sau khi vũ trụ này thống nhất sẽ xuất hiện thêm nhiều chuyện đáng sợ... Nhưng chắc hẳn thầy cũng biết rằng chúng ta không thể không làm chỉ vì sợ, dù chúng ta không làm thì sau này cũng sẽ có người làm, mà người khác làm thì không bằng để hắn làm, dù sao thì hắn nhất định sẽ không hiến tế tất cả chúng sinh!”
Phạn viện trưởng thấp giọng thở dài.
Ông ta hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Ông ta không vào Nội Các, những học sinh ở học viện đế quốc cũng chắc chắn không thể sống, bây giờ Toại Cổ Kim chưa hề xuống tay với những học sinh học viện đế quốc cũng vì ông ta.
Mà những học sinh học viện đế quốc cũng chỉ có ông ta mới dạy được.
Sau khi Toại Cổ Kim thấy Phạn viện trưởng, cô ta đã hiểu ý của đối phương, không nói gì nữa, cô ta hành lễ sau đó xoay người rời đi.
Phạn viện trưởng đột nhiên nói: “Nha đầu, dù là Phạn Thiên Quốc hay dòng họ Đạo Thương thì bây giờ bọn họ cũng không thể đối kháng với ngươi được nữa, cho nên...”
Toại Cổ Kim nói: “Học sinh biết rồi, ta sẽ có bọn họ cơ hội đầu hàng.”
Nói xong, người đã biến mất ở đằng xa.
Mà không bao lâu sau, tin tức dòng họ Đạo Thương bị tàn sát đã truyền tới...
Vũ Trụ Chủ đổi trời!
Vô số người khiếp sợ, không ngờ rằng chỉ trong một ngày, tam đại thế lực Vũ Trụ Chủ này đã biến thành lực lượng duy nhất của Thánh Vương Điện.
Mà ngày hôm sau, Toại Cổ Kim quyết định thành lập thư viện, cô ta không chỉ thành lập một tòa thư viện mà lập ra một lúc bốn toà thư viện Quan Huyên, Thánh Vương Điện một tòa, dòng họ Đạo Thương một tòa, Phạn Thiên Quốc một tòa, ở vị trí trung tâm còn lại, cô ta còn thành lập một tòa cho Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn là tòa lớn nhất, đủ để chứa hàng triệu học viên.
Tòa thư viện Quan Huyên này không tuyển học viên riêng, chỉ có những học viên hàng đầu của ba tòa thư viện Quan Huyên khác vượt qua cuộc thi mới đủ điều kiện vào tòa thư viện này.
Vì vậy mà tòa thư viện này cũng được gọi là tổng viện Vũ Trụ Chủ!
Sau khi diệt Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, toàn bộ Vũ Trụ Chủ không phản đối tiếng nói của Toại Cổ Kim nữa, vì vậy cô ta đã thống nhất toàn bộ Vũ Trụ Chủ trong một thời gian vô cùng ngắn, không chỉ như vậy, cô ta còn nhanh chóng tiếp nhận hệ thống tình báo của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, sau khi có hệ thống tình báo khổng lồ như vậy, cô ta bắt đầu chiêu mộ nhân tài khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ!
Nhân tài!
Muốn lập trật tự ở Vũ Trụ Chủ này phải có nhân tài, cô ta phải chiêu mộ tất cả nhân tài trong Vũ Trụ Chủ về dưới trướng mình.
Tốc độ hành động của Toại Cổ Kim thật sự rất nhanh, chưa tới nửa tháng, thư viện Quan Huyên đã trở thành thế lực mạnh nhất Vũ Trụ Chủ hiện tại, cùng lúc đó, Quan Huyên Pháp của Diệp Quân cũng bắt đầu phổ cập khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ, nếu muốn vào thư viện Quan Huyên trước tiên phải tu Quan Huyên Pháp...
Có người phản đối nhưng cũng có người ủng hộ.
Người phản đối chính là một số tàn dư của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, còn người ủng hộ chính là những thế lực vừa và nhỏ trong Vũ Trụ Chủ.
Vì Toại Cổ Kim đặt tất cả công pháp thần công của Phạn Thiên Quốc, dòng họ Đạo Thương và Thánh Vương Điện ở thư viện Quan Huyên, muốn tu luyện công pháp tốt nhất hiện tại của Vũ Trụ Chủ chỉ có thể gia nhập thư viện Quan Huyên, dưới tình huống này, người muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên nhiều không tưởng...
Trừ điều này ra, Toại Cổ Kim cũng bắt đầu hoàn thiện hệ thống nội bộ của thư viện Quan Huyên, vì thư viện thật sự quá lớn, nhất định phải có một quy định tốt mới có thể ràng buộc được nhân viên nội bộ, muốn thống trị thiên hạ thì trước tiên phải thống trị được thư viện, nhân tài trong thư viện mới có tư cách thống trị thiên hạ.
Đối với nhân viên nội bộ thư viện Quan Huyên, những quy định mà Toại Cổ Kim lập ra có thể nói rằng vô cùng nghiêm khắc, vì cô ta biết, vấn đề tham nhũng tuyệt đối không được xảy ra, một khi xảy ra thì kèm theo sẽ là vô số rắc rối.
Hôm đó, một người đàn ông dẫn một đám học viên thư viện Quan Huyên tới học viện đế quốc, học viện đế quốc hiện giờ đã rút lui hết, tất cả nhân viên đã được định.
Người đàn ông tới đây chính là Chu Trần.
Trên đường, bên cạnh y, một người đàn ông đột nhiên nhìn những học sinh học viện đế quốc xung quanh, cười nói: “Ban đầu lúc chúng ta tới, những người này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo, mà bây giờ, người nào cũng giống như cà tím phơi sương, trông không còn chút thần khí nào, trông thật hả dạ, ha ha...”
Sau lưng y, một đám học viên cũng bật cười.
Chu Trần nhíu mày, y dừng bước, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Không phải bọn họ sợ chúng ta mà là sợ Toại chủ, sợ viện trưởng, chúng ta có thể tới đây thuận lợi thế này chẳng qua là ỷ vào thế của bọn họ mà thôi, không có viện trưởng và Toại chủ, trước mặt người ta, chúng ta cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, lúc nào mà các người có thể dùng bản lĩnh của mình khiến bọn họ thật sự bội phục các người, đó mới là bản lĩnh thật sự!”
Nụ cười của mọi người cũng dần vụt tắt.
Chu Trần tiếp tục nói: “Vả lại, bây giờ bọn họ đã là học sinh thư viện Quan Huyên, với thiên phú và tiềm năng của bọn họ, đưa vào trong thư viện Quan Huyên bọn họ vẫn là cấp cao nhất, thư viện chú trọng tới sự công bằng, bọn họ chỉ cần thật lòng quy thuận thư viện, với thiên phú và thực lực của mình, bọn họ sẽ từng phút từng giây chèn ép chúng ta... Nếu hôm nay bọn ta ỷ thế hiếp người, khi đó nếu người ta trả thù, chúng ta có thể chịu được sao?”
Tất cả mọi người đều không dám nói lại.
Chu Trần tiếp tục nói: “Làm người kỵ nhất là chó cậy gần nhà, tiểu nhân đắc chí... Đợi khi gặp được đạo sư và học sinh của thư viện cũng đều phải tôn trọng một chút, hành vi gây mất đoàn kết tuyệt đối không thể có!”
“Rõ!”
...
Chương 2959: Cần thời gian
Khi nhìn thấy Chu Trần, sắc mặt Mạc Cẩn đạo sư phức tạp, hôm đó cô ta còn muốn cướp Chu Trần về học viện Đế Quốc, nhưng bây giờ mới qua được bao lâu? Học viện Đế Quốc đã không còn tồn tại nữa rồi.
Chu Trần đi tới trước mặt Mạc Cẩn, y hơi khom người hành lễ: “Mạc Cẩn đạo sư, từ lúc này, học viện Đế Quốc sẽ trở thành một chi nhánh của thư viện Quan Huyên, và học viên ở đây đều sẽ được phân tới từng thư viện Quan Huyên, ta cần có sự hợp tác của cô.”
Y là chủ tịch của thư viện Quan Huyên, ngay từ đầu đã có quyền lực rất lớn, mà sau khi Toại Cổ Kim đổi mới thư viện, quyền lực của chủ tịch học viên, quyền lực của y lại càng lớn, lớn hơn cả những trưởng lão bình thường, không chỉ có thể tham gia vào hội nghị Nội Các mà còn có quyền điều động Quan Huyên Vệ…
Không chỉ có vậy, dựa theo thông lệ, làm chủ tịch chỉ cần không vi phạm vấn đề tư tưởng chính trị cá nhân một cách nghiêm trọng thì chắc chắn có thể vào được Nội Các!
Mạc Cẩn gật đầu: “Chủ tịch Chu cứ việc phân phó.”
Một lát sau, Chu Trần dẫn theo đám người đi sâu vào đại điện của học viện Đế Quốc, lần này mục đích chủ yếu y tới đây chính là đồ thư mà học viện Đế Quốc cất giữ.
Dọc đường đi, Chu Trần dẫn theo một đám học viên của thư viện Quan Huyên thì gặp phải khá nhiều học viên của học viện Đế Quốc. Mà những học viên của học viện Đế Quốc này vừa nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt lập tức trở lên khó coi, trong đó còn có hai người khi đó đã nói ra những lời sỉ nhục bọn họ.
Thấy đám người Chu Trần đi tới, hai người đó lập tức trở lên lo lắng, nếu đám người Chu Trần báo thù thì…
Mà lúc này, Chu Trần lại ôm quyền về phía bọn họ: “Chư vị, xin hỏi phòng đọc sách của học viện ở đâu?”
Thấy Chu Trần không có ý định báo thù, trong lòng tên học viên đứng đầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, gã chỉ tay về bên phải: “Đằng đó.”
Chu Trần gật đầu: “Cảm ơn, à đúng rồi, ta là chủ tịch học viên của thư viện, sau này chư vị gia nhập vào thư viện Quan Huyên rồi, nếu có bất cứ chuyện gì, đều có thể tới tìm ta.”
Dứt lời, y dẫn đám người đi về phía xa xa.
Thấy đám người Chu Trần không thừa cơ báo thù sỉ nhục bọn họ, sắc mặt của đám học viên học viện Đế Quốc đều trở lên phức tạp, đồng thời bọn họ không còn có nhiều mâu thuẫn hay sợ hãi đối với việc gia nhập vào thư viện Quan Huyên nữa rồi.
Thư viện này… hình như cũng không tệ!
…
Thư viện Quan Huyên, Nội Các.
Nội Các không có nhiều người, chỉ có ba mươi lăm người, mà ba mươi lăm người này trước mắt chính là những người có quyền lực nhất ở Vũ Trụ Chủ.
Bên dưới Nội Các còn có mười chín viện, bên trong mười chín viện có mấy chục nghìn người. Mấy chục nghìn người này trước mắt cũng là những người đứng đầu Vũ Trụ Chủ.
Mà mười chín viện mỗi ngày đều không ngừng có người gia nhập, Toại Cổ Kim lựa chọn nhân tài không theo nguyên tắc, cái cô ta muốn không đơn thuần là thực lực mạnh, mà là cái đầu tốt, điều này cũng khiến cho rất nhiều người không có thiên phú tu hành có đất dụng võ.
Rõ ràng nhất là những người đọc sách, vốn dĩ những người đọc sách trước nay đều vô dụng, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của thư viện Quan Huyên, những người đọc sách chợt phát hiện ra rằng những cuốn sách mà bọn họ đọc lại có ích.
Dần dần, thư viện Quan Huyên lúc đầu còn bị vô số người chống đối, vậy mà giờ đã được vô số người chấp nhận…
Bên trong Nội Các, Toại Cổ Kim ngồi ở chính giữa, nhân viên Nội Các ở hai bên đang bận rộn, thư viện vừa khởi đầu, bọn họ là những người bận nhất, bởi vì bọn họ phải sửa soạn lại một loạt chính sách mà Toại Cổ Kim đặt ra, sau đó lập ra một kế hoạch thực thi chi tiết, lại gửi xuống dưới, để người bên dưới thực hiện một cách nghiêm ngặt.
Lúc này, U xuất hiện trước mặt Toại Cổ Kim, U nói: “Toại chủ, hắn đi rồi.”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
U lại nói: “Không tìm được người phụ nữ kia.”
Toại Cổ Kim nhíu mày.
U tiếp tục nói: “Hay là tiếp tục tìm?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không cần.”
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài điện, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Hiện giờ, đại cuộc của Vũ Trụ Chủ đã định, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của cô ta, nhưng lại có một người là ngoại lệ, người đó chính là Bi Tầm Từ!
Ngay từ đầu cô ta đã âm thầm chú ý điều tra người phụ nữ này, nhưng đáng tiếc là sau khi đối phương tới Vũ Trụ Chủ thì lại im hơi lặng tiếng.
Sau lưng cô ta, U đột nhiên nói: “Toại chủ, người phụ nữ đó là người trong cuộc sao?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không, nàng ấy còn cao ngạo hơn cả Cựu Thần, không thể nào lại để mặc cho chủ nhân bút Đại Đạo chi phối được.”
U trầm giọng nói: “Có cần phải tiếp tục tìm kiếm nàng ấy không?”
Toại Cổ Kim đáp: “Không cần, người này tuy rằng không phải là bạn của chúng ta nhưng cũng không có khả năng là kẻ địch, chúng ta không có bất kì xung đột lợi ích chủ yếu gì với nàng ấy. Dẫu sao, Tiểu Quân thiết lập trật tự, chứ không phải hiến tế chúng sinh.”
U gật đầu, sau đó lui về phía sau.
Toại Cổ Kim nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt lại xuất hiện một tia lo lắng.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Thực ra nếu ban đầu không phải nhờ vào sự trợ giúp của người nhà họ Dương, thì đối mặt với người này, cô ta không hề có bất cứ cơ hội chiến thắng nào, bởi vì tầm nhìn và kiến thức của cô ta còn kém xa đối phương. Thứ đối phương có thể nhìn thấy, cô ta lại không nhìn thấy.
Đánh cờ, cái người ta so không chỉ là quá trình và sự kiểm soát, mà còn là tin tức. Nếu đối phương nắm giữ thông tin nhiều hơn ngươi rất nhiều, thì ngươi lấy cái gì để đấu với người ta?
Một lát sau, cô ta thu hồi lại ánh mắt.
Thật ra những việc này không cần phải quan tâm nữa.
Bây giờ cô ta chỉ cần thiết lập trật tự Quan Huyên ở Vũ Trụ Chủ, vậy thì thực lực của Diệp Quân sẽ có một sự thay đổi long trời chuyển đất.
Dẫu sao, bây giờ Diệp Quân chỉ cần dựa vào một chút sức mạnh tín ngưỡng của thế giới mà đã có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Phá Hư, nếu cộng thêm cả Vũ Trụ Chủ… vậy thì phải đáng sợ như thế nào chứ?
Dĩ nhiên đây không phải là một chuyện đơn giản!
Việc này cần thời gian…
Chính vào lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi vào bên trong đại điện, cô ta mặc áo đỏ, chính là Thương Hồng Y.
Toại Cổ Kim mở lòng bàn tay ra, một quyển trục chầm chậm bay tới trước mặt Thương Hồng Y: “Đây là thứ mà ta và hắn đã đồng ý với cô.”
Thương Hồng Y nhìn kỹ hơn, ánh mắt lập tức nóng lên.
“Kinh Phá Bích” hoàn chỉnh!
Giá trị của cái quỳ gối này, đã không thể hình dung được nữa rồi…
…
Chương 2960: Lấp lánh
Sau khi Diệp Quân bóp nát quyển trục kia, cả người hắn trực tiếp bị đưa tới một đường hầm thời không đặc biệt.
Tốc độ cực nhanh!
Hắn cũng không biết mình sẽ đi đâu…
Tất nhiên hắn đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi thực sự muốn chiến đấu tay đôi với chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Tháp nói: “Sợ không?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sợ hãi cũng vô dụng, không phải sao?”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó thì chính vào lúc này, hắn cau mày lại, bởi vì hắn phát hiện hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của hắn nữa.
Hắn nhất thời cả kinh.
Hiển nhiên, nơi này đã cách rất xa Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn vô cùng xa, xa đến nỗi hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng nữa.
Nhưng may mà cảnh giới tu vi và sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn còn.
Nhưng lại không thể dùng Tháp gia!
Hắc có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, mặc dù hắn có thể liên hệ được với Tháp gia nhưng lại không thể đi vào bên trong Tiểu Tháp, không những vậy, hắn còn không thể sử dụng được kiếm Thanh Huyên.
Lần này hắn thực sự chỉ có thể dựa vào thực lực của mình rồi.
Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi đặt hạn chế cho ngươi.”
Diệp Quân cười nói: “Vậy có lẽ cũng sẽ có hạn chế với chủ nhân bút Đại Đạo, không lỗ.”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Nếu như chủ nhân bút Đại Đạo không chịu sự hạn chế, vậy với thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo, đến đó không cần dùng trật tự gì cả, trực tiếp là có thể đánh chết hắn.
Chỉ là không biết cái tên ngu ngốc đó bị hạn chế tới trình độ nào thôi.
Chính vào lúc này, phía cuối thời không xa xa đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt, hắn đã xuyên qua luồng ánh sáng trắng đó, cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận bản thân đập mạnh xuống mặt đất, toàn thân lập tức truyền tới một trận đau nhức, xương cốt giống như bị rã rời.
Diệp Quân nhịn lại cơn đau, khi hắn mở hai mắt nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì hắn lập tức sững sờ. Hắn vậy mà lại đang ở trên một quảng trường tinh không khổng lồ, bên ngoài quảng trường tinh không là tinh hà sâu thẳm, giống như một vực sâu không đáy, mà xung quanh hắn có một đám người và yêu thú cởi trần nửa thân trên đang đứng, trên chân và tay của đám người và yêu thú này đều bị một sợi dây xích màu đỏ tươi xích lại.
Diệp Quân có phần nghi hoặc, đây là nơi quỷ quái gì vậy?
Hắn nhìn kỹ xung quanh, những người bị xích đó trên mặt đều một mảnh tro tàn, mà những yêu thú lại có hình dáng khổng lồ, khí tức vô cùng hùng hậu, tràn đầy cảm giác áp bức.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Bởi vì hắn phát hiện, đám người này không hề yếu. Không đúng, con mẹ nó, là quá mạnh mới đúng!
Bởi vì trong đám người bị giam cầm này, hắn cảm nhận được hai cường giả ở cảnh giới Phá Hư, mà hai cường giả cảnh giới Phá Hư cũng bị nhốt ở đây.
Thấy cảnh này, cả người Diệp Quân lập tức tê dại.
Hắn vốn tưởng rằng nơi mà cha hắn sắp xếp cho hắn và chủ nhân bút Đại Đạo là một nền văn minh có cấp bậc tương đối thấp. Nhưng không ngờ lại bị đưa tới đây, con mẹ nó, chỗ này vừa nhìn là thấy mạnh một cách không bình thường!
Hắn sử dụng sức mạnh tín ngưỡng cộng thêm kiếm Thanh Huyên mới có thể có được thực lực của cường giả cảnh giới Phá Hư, mà bây giờ lại không thể sử dụng được sức mạnh tín ngưỡng, kiếm Thanh Huyên cũng không thể sử dụng. Thực lực của hắn bây giờ cùng lắm chỉ gần đến cảnh giới Lâm Hư mà thôi.
Mà điều đáng sợ nhất chính là ở đây hắn có gì đó không ổn.
Diệp Quân nhìn xung quanh, không cần suy nghĩ, trực tiếp chuồn đi.
Nhưng chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng thần thức vô hình khóa ở trên người hắn, Diệp Quân cả kinh, trực tiếp ngự kiếm bay lên định chạy trốn, nhưng trong nháy mắt một luồng lôi điện từ trên trời giáng xuống, nổ trên trán hắn.
Ầm ầm!
Diệp Quân đập mạnh xuống đất, cả người co giật…
“Ý… Sao lại có một con cá lọt lưới vậy?”
Sâu thẳm trong tinh không đen kịt, một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên, tiếp theo đó, một sợi dây xích đỏ tươi từ trong tinh không đen kịt đó vụt ra, sau đó trói hai tay và hai chân Diệp Quân lại.
Diệp Quân: “…”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ trong tinh không sâu thẳm: “Đi!”
Dứt lời, quảng trường tinh không khổng lồ hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, biến mất ở phía cuối tinh hà…
…
Ở sâu trong một khu mỏ, khu mỏ này vô cùng dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối, mà ở cuối chân trời lại có tận ba mặt trời chói chang khổng lồ đang treo lơ lửng, ba mặt trời treo lơ lửng cạnh nhau. Trên mặt đất, hơi nóng sôi sục.
Ở sâu trong khu mỏ, có một người đàn ông mặc áo đạo sĩ đang ngơ ngác nhìn cái cuốc trong tay mình. Cái quái quỷ gì vậy?
Không biết nghĩ tới điều gì, người đàn ông mặc áo đạo sĩ đột nhiên gào thét lên: “Diệp Huyên, cái tên chết tiệt này, vậy mà ngươi lại dám phong ấn đạo pháp của ông đây…”
“Ngươi gào cái quỷ gì?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang vọng từ trên đỉnh đầu của chủ nhân bút Đại Đạo, tiếp sau đó, một luồng ánh sáng mặtt trời gay gắt rơi thẳng xuống, nổ trên trán của ông ta.
Ầm!
Chủ nhân bút Đại Đạo bị nổ đến mức nằm bò trên mặt đất, toàn thân co rút…
Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt: “Hỗn xược, ông đây chính là chủ nhân bút Đại Đạo, đám các ngươi dám…”
Ầm!
Lại một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt rơi thẳng xuống, đánh mạnh lên người ông ta.
“Hỗn xược! Thật hỗn xược!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận gào lên: “Sao các ngươi dám…”
Ầm!
Lại một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt rơi xuống…
“Dừng dừng…”
Chủ nhân bút Đại Đạo giơ hai tay lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta đầu hàng, đầu hàng…”
….
Bình luận facebook