-
Chương 3176-3180
Chương 3176: Sắc bén
“Sao có thể!”
Người áo đen có phần khó tin nhìn Diệp Quân: “Kiếm của ngươi lại có thể kéo dài được thời gian của ta… Đạo Thời Gian của ngươi lại áp chế được thời gian của ta…”
Ánh mắt Diệp Quân thu hồi lại từ trên người Quân U, hắn nhìn người áo đen, cười nói: “ Một thân đạo khí cực phẩm… Ngươi quả thực rất có tiền… Không giống ta, chỉ có một tòa tháp, một thanh kiếm.”
Tông Tín: “…”
Người áo đen lạnh lùng đáp: “Trang bị cũng là một loại thực lực, bản thân ngươi không có chẳng lẽ lại không cho phép người khác dùng sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Có lý.”
Hai tay người áo đen từ từ nắm lại, một luồng khí tức cường đại trực tiếp bao trùm lên Diệp Quân, vừa định ra tay lần nữa thì vào lúc này, cuối chân trời lại đột nhiên rạn nứt, tiếp sau đó, một giọng nói như sấm rền bỗng nhiên vang vọng: “Con mẹ nó ai dám động vào Diệp huynh của ta!”
Dứt lời, một thân hình hệt như Bôn Lôi trực tiếp xé mở thời không, xuất hiện giữa không trung.
Người tới chính là Nam Tiêu!
Sau lưng Nam Tiêu là một đám cường giả Chúng Thần Điện mà y mang về.
Ngoài ra, Khuất Tấn cũng mang theo thị vệ của gã tới đây, theo sát phía sau là Qua Hàn.
Mà những cường giả hai người họ mang tới đều là những cường giả tinh nhuệ nhất.
Một đám cường giả Chúng Thần Điện đồng loạt bao vây đám cường giả nhà họ Quân lại.
Thấy cảnh này, sắc mặt của đám cường giả nhà họ Quân lập tức trở lên vô cùng khó coi, tất nhiên nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Lúc này bọn họ mới hoàn hồn lại, hình như là bọn họ đang tạo phản…
Đám cường giả nhà họ Quân lần lượt nhìn về phía Quân U đứng đầu, sắc mặt Quân U vẫn vô cùng bình tĩnh, vững như bàn thạch.
Nam Tiêu đuổi tới thấy Diệp Quân không có chuyện gì lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó, sắc mặt y lập tức trở lên dữ tợn, y quay đầu nhìn Quân U ở phía xa xa, cả giận nói: “Nhà họ Quân dám cả gan tạo phản!”
Tạo phản! Lời vừa nói ra, sắc mặt của một đám cường giả nhà họ Quân lập tức trở lên trắng bệch.
Ngoại trừ Quân U vẫn còn bình tĩnh, lúc này những người khác đã vô cùng hoảng hốt.
Lúc này, Khuất Tấn đi tới bên cạnh Nam Tiêu, gã nhìn người áo đen ở phía xa xa, đề phòng nói: “Chuyện này có cái gì đó không đúng.”
Nam Tiêu yên lặng, y tất nhiên biết chuyện này không đúng, Quân U dám làm như vậy, hoặc là bị điên hoặc là có con át chủ bài siêu cấp.
Y không cho rằng người phụ nữ này bị điên.
Quân U chậm rãi đi ra, cô ta nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Nam Tiêu: “Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng quả thực không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh đến như vậy, thực sự khiến người ta bất ngờ.”
Diệp Quân nhìn Quân U: “Thực lực của cô hẳn cũng không tồi.”
Quân U bật cười, nhưng lại không hề tiếp lời, mà nói: “Diệp Quân, nhà họ Quân ta với ngươi vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng…”
Diệp Quân xua tay, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Quân U cô nương, sự việc đã tới nước này có nói nữa cũng vô dụng, ta biết cô dám làm như vậy tất nhiên là có át chủ bài, nếu đã có át chủ bài vậy thì đừng phí lời nữa, lật bài đi!”
Một bên, Khuất Tấn đột nhiên nói: “Không đúng!”
Đám người đồng loạt nhìn Khuất Tấn, Khuất Tấn gắt gao nhìn Quân U: “Khi vừa nhận được tin tức, có một đám cường giả đã cưỡng ép xông vào thành Chúng Thần, giờ đang đuổi tới đây…”
Dứt lời, cường giả Chúng Thần Điện đều cả kinh.
Một đám cường giả cưỡng ép đi vào thành Chúng Điện…
Chẳng lẽ nhà họ Quân thực sự muốn dốc toàn lực của toàn tộc để tạo phản sao?
Nhưng mà không đúng!
Nhà họ Quân mạnh như vậy từ lúc nào?
Nam Tiêu gắt gao nhìn Quân U: “Chẳng lẽ cô đã liên hợp với thế lực nào rồi.”
Y biết, với sức lực nhà họ Quân tuyệt đối không thể chống lại được Chúng Thần Điện, vậy chỉ có một cách giải thích, nhà họ Quân đã liên thủ với thế lực thần bí nào khác rồi.
“Người đâu!”
Lúc này, giọng nói của Qua Hàn ở cách đó không xa đột nhiên vang lên, dứt lời, xung quanh xuất hiện vô số quân cận vệ, bọn họ đồng loạt bao vây lại, không chỉ như vậy, một số cường giả quân cận vệ đang bế quan cũng đồng loạt xuất quan, đuổi tới đây.
Mà Khuất Tấn cũng lập tức gọi toàn bộ cường giả quân cận vệ đang bế quan xuất hiện!
Lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện mấy chục luồng khí tức khủng bố, những luồng khí tức đó như thủy triều mà cuộn trào tới.
Cảm nhận được những luồng khí tức khủng bố này, sắc mặt của đám người Nam Tiêu trở lên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chuyện này không đúng!
Bởi vì trong những khí tức kia, bọn họ cảm nhận được có ít nhất phải có ba cường giả ở cấp bậc Chủ Thần!
Làm sao có thể?
Rất nhanh, mấy chục tên áo đen đã xuất hiện, bọn chúng đến đằng sau lưng người áo đen, từng người đứng như những cây giáo, trên người tỏa ra khí tức sắc bén khủng bố.
Nam Tiêu gắt gao nhìn người áo đen đứng đầu: “Các ngươi dám công khai tạo phản, đây chính là…”
Người áo đen đứng đầu lại đột nhiên ngắt lời y, vung tay: “Cởi!”
Dứt lời, gã và một đám người áo đen ở sau lưng gã đột nhiên xé lớp áo đen trên người mình, dưới lớp áo đen là một bộ chiến giáp màu vàng sậm!
Tất cả đều là đạo khí!
Người áo đen đứng đầu lấy ra một tấm lệnh bài hướng về Nam Tiêu, hét lớn: “Ta là Tiêu Uyên thống lĩnh thần vệ quân Trung Chúng Thần Điện, phụng mệnh của Thần Điện Chủ Trung Chúng Thần Điện xuyên vùng chấp pháp, truy đuổi kẻ báng bổ Diệp Quân, nếu như có người cản trở, giết ngay tại chỗ!”
Hiện trường yên lặng như tờ!
Trung Chúng Thần Điện!
Xuyên vùng chấp pháp!
Chương 3177: Suy xét
Nam Tiêu, Khuất Tấn và Qua Hàn cùng các cường giả Nam Chúng Thần Điện đều ngây người.
Trung Chúng Thần Điện.
Họ cứ tưởng là nhà họ Quân bắt tay với thế lực bí ẩn khác để tạo phản, nhưng không ngờ nhóm cường giả bí ẩn này lại là quân Thần Vệ của Trung Chúng Thần Điện.
Quân Thần Vệ.
Đó là thân quân Thần Điện Chủ của Trung Chúng Thần Điện.
Còn có chấp pháp xuyên khu vực này…
Nếu là bình thường, năm Chúng Thần Điện sẽ có chính quyền riêng, không ai có thể can thiệp vào việc nội bộ, nhưng có một trường hợp đặc biệt, đó là khi đối mặt với kẻ Tiết Độc, năm Chúng Thần Điện đều có quyền và nghĩa vụ bắt giữ.
Hợp pháp!
Hợp lý!
Sắc mặt Nam Tiêu vô cùng khó coi, y không ngờ thân phận Tiết Độc của Diệp Quân lại bị lộ rồi.
Nhà họ Quân.
Nam Tiêu nhìn chằm chằm Quân U ở đằng xa, y vô cùng khó hiểu, sao người phụ nữ này biết Diệp huynh là kẻ Tiết Độc vậy chứ?
Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, bây giờ hắn đã hiểu tại sao người phụ nữ này lại bình tĩnh như thế.
“Người đâu, lập tức kéo ra”.
Giọng Tiêu Uyên bỗng vang lên.
Khí tức của hai cường giả cảnh giới Chủ Thần bao vây lấy Diệp Quân, muốn cưỡng ép lôi đi.
Ngay lúc này, Nam Tiêu bỗng tức giận nói: “Mẹ kiếp, ai dám!”
Nói rồi y bức ra chắn trước mặt Diệp Quân.
Qua Hàn và Khuất Tấn nhìn nhau, cùng giữ im lặng.
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu, ánh mắt hiện lên sát khí: “Sao nào, người của Nam Chúng Thần Điện muốn bao che cho kẻ Tiết Độc à?”
Nam Tiêu nhìn lại gã: “Ngươi nói Diệp huynh là Tiết Độc, vậy có chứng cứ không? Nếu không có, ông đây sẽ tố cáo là ngươi bôi nhọ.
Tiêu Uyên cười mỉa mai: “Chứng cứ? Nếu không có chứng cứ, sao bọn ta sẽ vượt tinh vực đến đây à? Quân U cô nương…”
Quân U chậm rãi bước ra: “Người đâu”.
Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Diệp Quân cau mày, người đ này chính là ông lão áo đỏ mà hắn gặp khi đến dị vực để giải cứu người khác, cũng là “Mệnh Ngôn Thư” đưa cho hắn lúc trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt ông lão áo đỏ lóe lên như cảm thấy áy náy.
Quân U nhìn chằm chằm Diệp Quân, chậm rãi nói: “Lúc đầu Diệp Quân đã thề với thần hồn của mình sẽ lật đổ Chúng Thần Điện, ngay từ đầu lời thề này đáng lẽ vẫn động đến Nam Tiêu đại nhân, Nam Tiêu đại nhân đã đến Đế Vực đó chắc cũng là vì chuyện này nhỉ? Hơn nữa, lời thề của Diệp Quân chắc chắn đã được ghi vào hồ sơ chỗ Nam Tiêu đại nhân… Tất nhiên, ta không biết Nam Tiêu đại nhân có xóa hay không thôi”.
Sắc mặt Nam Tiêu vô cùng khó coi, có thế nào y cũng không ngờ Quân U lại còn biết những chuyện này…
Quân U chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu Nam Tiêu đại nhân không thừa nhận cũng không sao cả, đợi sau khi bắt được Diệp Quân, Tiêu Uyên đại nhân có thể lột bỏ thần hồn, rút ký ức đi, đến lúc đó chân tướng sẽ bại lộ”.
Tiêu Uyên thấy sắc mặt Nam Tiêu khó coi, bèn cười nhạo: “Người đâu, lôi Diệp Quân đi”.
Cường giả bên cạnh gã định ra tay, Nam Tiêu tức giận quát: “Ta xem ai dám”.
“Hỗn láo!”
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu, quát: “Nam Tiêu, ngươi là người chấp pháp của Chúng Thần Điện, lẽ nào biết luật mà lại còn phạm pháp?”
Nam Tiêu không cảm xúc nói: “Hắn là người của Nam Chúng Thần Điện ta”.
Y vừa dứt lời, các cường giả phủ Tư Mệnh bên cạnh y đều bao quanh bên cạnh y…
Nhưng quân cận vệ và Chấp Pháp Vệ lại không động đậy.
Qua Hàn và Khuất Tấn vẫn cứ im lặng.
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu: “Hắn là kẻ Tiết Độc, năm Chúng Thần Điện đều có quyền bắt giữ, người đâu, lôi đi, ai dám cản lại thì cứ giết”.
Ba vị cường giả Chủ Thần bên cạnh gã đều bước ra một bước, lần này không chỉ nhắm vào Diệp Quân, mà còn cả những người Nam Tiêu đang chắn trước mặt Diệp Quân.
Họ không có ý định nương tay, khí tức mạnh mẽ như muốn nghiền ép mấy người Nam Tiêu.
“Dừng tay”.
Lúc này Khuất Tấn ở một bên bỗng bước ra.
Y bước ra, các Chấp Pháp Vệ đằng sau y đều bước lên trước.
Qua Hàn nhíu mày, im lặng một lúc rồi cũng bước ra.
Tiêu Uyên nhìn Qua Hàn và Khuất Tấn, ánh mắt lạnh như băng: “Sao thế, cả Nam Chúng Thần Điện đều bảo vệ tên Tiết Độc này sao?”
Khuất Tấn không hề yếu thế: “Tiêu thống lĩnh, ngươi đừng chụp mũ cho ta như thế, trước tiên không nói đến việc Diệp Quân này có phải là kẻ Tiết Độc hay không, cho dù hắn có là kẻ Tiết Độc thì cũng phải do Nam Chúng Thần Điện bọn ta xử lý chứ không phải là Trung Chúng Thần Điện các ngươi”.
Người áo trắng bên cạnh y vốn định ngăn cản nhưng nghe Khuất Tấn nói thế, ông ta hiểu được ý của Khuất Tấn ngay.
Điều mà Khuất Tấn đang suy xét hiện giờ không còn là liệu Diệp Quân có phải là kẻ Tiết Độc hay không, mà là thể diện của Nam Chúng Thần Điện.
Nếu như lúc này Nam Chúng Thần Điện để cho người của Trung Chúng Thần Điện dẫn Diệp Quân đi thì mặt mũi của Nam Chúng Thần Điện sẽ bị vứt đi đâu? Hơn nữa, nếu lúc này Khuất Tấn chỉ đứng một bên mặc kệ, để một mình Nam Tiêu đối phó với Tiêu Uyên, vậy chẳng phải mọi người sẽ biết nội bộ Nam Chúng Thần Điện bất đồng sao?
Nội bộ cạnh tranh đôi khi không thể tránh khỏi việc sẽ dùng vài thủ đoạn hèn hạ, nhưng khi đối phó với bên ngoài, phải đặt lợi ích của Nam Chúng Thần Điện lên hàng đầu, nếu không các vị Chủ Thần ở trên sẽ không thể tha thứ cho y.
Khuất Tấn xòe bàn tay ra, một dấu ấn xuất hiện trong tay y.
Chương 3178: Nhục nhã
Ấn Chấp Pháp!
Khuất Tấn sử dụng ấn Chấp Pháp, một luồng sức mạnh Thần đột nhiên lao ra khỏi cơ thể y, khí tức của y lập tức bị ép nâng lên cảnh giới Chủ Thần.
Qua Hàn ở một bên cũng lấy ấn Cận Vệ của mình ra, sau khi kích hoạt, khí tức của gã cũng tăng lên rất nhanh.
Lúc này họ có được sự nhất trí, bất kể Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, tóm lại người của Trung Chúng Thần Điện không được phép dẫn Diệp Quân đi.
Còn có cường giả của Nam Chúng Thần Điện liên tục lao đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quân U cau mày, cô ta không ngờ rằng Nam Chúng Thần Điện lại đoàn kết như vậy.
Tiêu Uyên lại bật cười: “Sao nào, Nam Chúng Thần Điện các ngươi còn muốn giết bọn ta à?”
Khuất Tấn không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tiêu Uyên thống lĩnh, ngươi nói gì vậy? Trung Chúng Thần Điện không chào hỏi một tiếng đã chạy đến Nam Chúng Thần Điện bọn ta để bắt ngươi, bây giờ còn hỏi có phải bọn ta muốn giết các ngươi hay không… Sao thế, Trung Chúng Thần Điện không xem Nam Chúng Thần Điện bọn ta là người à?”
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, nói: “Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, chỉ cần là người của Chúng Thần Điện thì đều có trách nhiệm, cũng có quyền bắt giết hắn, tại sao bọn ta lại vạn dặm tới đây? Còn không phải vì Nam Chúng Thần Điện bao che cho kẻ Tiết Độc à?”
Khúc Tấn bật cười lớn: “Kẻ Tiết Độc? Tiêu Uyên thống lĩnh, một thương nhân thấp hèn tùy tiện tìm một mình giả dạng mà ngươi cũng tin được sao, thật thú vị… Ai không biết thương nhân này có thù oán với Diệp Quân? Ngươi có đảm bảo cô ta cố tình tìm ai đó để hại người khác không phải là để trả thù cá nhân đó chứ?”
Quân U nhìn Khuất Tấn, ánh mắt hiện lên tia sát khí.
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, trong mắt tựa hồ có sát khí: “Ta cứ nghĩ các ngươi chỉ đơn thuần không biết Diệp Quân là Tiết Độc, nhưng giờ xem ra không phải như thế, các ngươi biết hắn là Tiết Độc, nhưng còn muốn bao che cho hắn… Các ngươi muốn phản bội Thần Minh sao?”
Câu cuối giống như quả bom nổ chậm, trời đất rung chuyển.
Phản bội Thần Minh!
Sắc mặt cường giả Nam Chúng Thần Điện đều thay đổi, họ không sợ cường giả Trung Chúng Thần Điện, nhưng phản bội Thần Minh…
Khuất Tấn tiến lên một bước, được ấn Chấp Pháp tiếp sức mạnh, khí tức của y không hề yếu hơn Tiêu Uyên, y tức giận chỉ vào Tiêu Uyên: “Tiêu Uyên, ông đây đã gia nhập Chúng Thần Điện từ năm mười sáu tuổi, dành cả đời để và ra sinh tử với Chúng Thần Điện”.
Nói rồi y thọc tay phải vào ngực mình, khi duỗi ra, một trái tim vàng đỏ xuất hiện: “Ngươi mở mắt chó của ngươi ra mà xem, hạt giống thần của ta là màu vàng đỏ, ngươi lại nói ta phản bội Thần Minh, đệch mợ”.
Mọi người: “…”
Lúc này các cường giả của Nam Chúng Thần Điện đều nổi giận.
Họ đều là những tín đồ trung thành nhất của Thần Minh, cả đời chiến đấu vì Thần Minh, nhưng bây giờ đám người Trung Chúng Thần Điện lại nói họ phản bội Thần Minh.
Dựa vào đâu mà nói thế.
Xung quanh ngày càng có nhiều cường giả Nam Chúng Thần Điện.
Sắc mặt của Tiêu Uyên trở nên cực kỳ khó coi, gã cứ tưởng nhiệm vụ này sẽ rất dễ dàng, nhưng không ngờ thực lực của Diệp Quân mạnh như vậy, kế hoạch ban đầu của gã là đến dẫn Diệp Quân đi, nếu không được thì cứ giết hắn ngay tại chỗ, nhưng thực lực của Diệp Quân hơn cả những gì gã nghĩ.
Điều thứ hai gã không ngờ đến là các cường giả Nam Chúng Thần Điện lại dám quang minh chính đại bao che cho Diệp Quân.
Nếu đang ở bên ngoài, dĩ nhiên gã sẽ không sợ, nhưng ở đây, những cường giả Nam Chúng Thần Điện trước mặt này có lợi thế hơn, vì họ có quan ấn của mình, có thể tăng thực lực rất nhiều.
Lúc này Qua Hàn nãy giờ vốn vẫn im lặng bỗng bước ra, nhìn Tiêu Uyên nói: “Tiêu thống lĩnh, Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, Nam Chúng Thần Điện bọn ta sẽ điều tra, nếu hắn là Tiết Độc thật thì bọn ta sẽ không bao che cho hắn, các ngươi… mời về cho”.
Y biết không thể làm mọi chuyện trở nên khó coi.
Vẫn phải nhường đối phương một bước, nếu không một khi gặp bế tắc, vẫn sẽ gây bất lợi cho Nam Chúng Thần Điện, vì hiện tại… rất có khả năng Diệp Quân này là Tiết Độc thật.
Y cũng không ngờ Nam Tiêu này lại lớn gan như thế, dám dẫn một Tiết Độc về…
Tất nhiên việc cấp bách hiện giờ không phải là truy cứu chuyện này mà là phải đoàn kết một lòng trước.
Vấn đề nội bộ thì là của nội bộ, nhưng lúc đối mặt với bên ngoài thì phải đoàn kết.
“Đi?”
Tiêu Uyên lại cười nham hiểm.
Dĩ nhiên gã sẽ không đi.
Đùa à, giờ đã xác định Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, nếu cứ về như thế, thể diện của Trung Chúng Thần Điện của họ để ở đâu?
Trước giờ Trung Chúng Thần Điện luôn là bá chủ, sao có thể bị nhục nhã như vậy được?
Tiêu Uyên nhìn mấy người Khúc Tấn, chỉ vào Diệp Quân ở đằng xa: “Hôm nay cho dù hắn không phải là Tiết Độc, chỉ cần Trung Chúng Thần Điện ta hắn thế thì hắn phải là thế”.
Nói rồi gã bỗng quay người lại gầm lên: “Người đây, mở đại đạo Thần Chiến, gọi người, tiêu diệt chúng cho ta”.
Một thị vệ đằng sau gã bỗng lấy một lá bùa ra, lá bùa bay lên trời.
Ầm!
Thời không trên trời nứt ra, một đường hầm thời không màu vàng vạn trượng xuất hiện.
Chương 3179: Đợi
Gọi người!
Đường hầm thời không vạn trượng màu vàng trải ra, rộng vạn trượng, dài hàng vạn trượng, con đường giống như được làm từ hoàng kim, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ vô cùng chói mắt.
Đại lộ Thần Chiến!
Đây là một mệnh khí cực phẩm tiếng tăm lẫy lừng của Trung Chúng Thần Điện, công dụng lớn nhất của nó là liên kết Trung Chúng Thần Điện, có thể dịch chuyển cường giả của Trung Chúng Thần Điện tới bất kì nơi nào trên Chúng Thần Vực. Không chỉ như vậy, nó còn có thể gia tăng thực lực của những cường giả được dịch chuyển đó.
Sau khi đại lộ Chiến Thần xuất hiện, từng luồng khí tức khủng bố như thủy triều đột nhiên ùn ùn kéo đến từ phía cuối con đường.
Thấy cảnh này sắc mặt của các cường giả Nam Chúng Thần Điện đều trở lên vô cùng khó coi, người của Trung Chúng Thần Điện hôm nay quyết tâm muốn làm Nam Chúng Thần Điện bọn họ mất mặt!
Ầm ầm ầm…
Lúc này, bên trong đại lộ Thần Chiến, từng tiếng bước chân như sấm lần lượt truyền tới.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy ở trong đại lộ Thần Chiến, một đám cường giả mặc chiến giáp đỏ bạc chỉnh tề bước ra. Tất cả bọn họ đều mặc chiến giáp đỏ bạc, bề mặt chiến giáp nhẵn bóng như gương, toàn thân tỏa ra luồng ánh sáng như ánh trăng, trong tay bọn họ đều cầm một thanh trường thương màu vàng.
Ước chừng một trăm hai mươi chín tên!
Tất cả bọn họ thấp nhất cũng là ở cảnh giới Thần cấp cao, mà ba người đứng đầu chính là ba cường giả ở cảnh giới chủ thần, khí tức vô cùng cường đại.
Quân Thần Chiến!
Một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của Trung Chúng Thần Điện, hàng năm chinh chiến ở khắp vũ trụ, sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp, được coi là sự tồn tại vô địch cùng cảnh giới ở thiên hà Chúng Thần này.
Khuất Tấn gắt gao nhìn Tiêu Uyên, sắc mặt tối sầm lại, mà những cường giả Nam Chúng Thần Điện ở bên cạnh gã cũng đã lần lượt nhích lại gần, trong mắt bọn họ không hề có sự sợ hãi, chỉ có lửa giận ngút trời. Hôm nay đám người Trung Chúng Thần Điện này muốn ngồi lên đầu lên cổ của bọn họ ra uy đây mà!
Tiêu Uyên tức giận chỉ Diệp Quân: “Bắt lấy hắn, nếu có người ngăn cản, trực tiếp xem là kẻ báng bổ mà xử lí.”
Đám quân Thần Chiến đó không hề do dự, đồng loạt nhìn Diệp Quân, từng luồng chiến ý như tấm lưới mà lan tràn về phía Diệp Quân.
Hơn một trăm tên cường giả hàng đầu đều phóng ra chiến ý vậy sẽ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Hơn nữa, hơn trăm tên quân Thần Chiến này đều là những kẻ chinh chiến sa trường đã lâu, chiến ý của bọn họ vô cùng ác liệt. Vào khoảnh khắc bọn họ giải phóng chiến ý ra cùng một lúc, tất cả cường giả ở đây đều có cảm giác ngạt thở một cách đáng sợ.
Cách đó không xa, Diệp Quân đối mặt với luồng chiến ý khủng khiếp này nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào. Hắn bước về phía trước một bước, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay. Trong mắt hắn, sát ý ngưng tụ lại, một luồng kiếm ý tỏa ra xung quanh hắn.
Mà đám người Nam Tiêu Khuất Tấn cũng đồng loạt giải phóng khí tức của mình, chuẩn bị tử chiến.
Nhưng chính vào lúc này, sáu luồng khí tức đáng sợ đột nhiên cuộn trào qua, cứ như vậy mà cưỡng ép áp chế chiến ý khủng khiếp của hơn một trăm người đó.
Tiêu Uyên nheo mắt lại, quay đầu nhìn. Cách đó không xa, thời không rạn nứt, sáu người từ từ đi tới.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh thẫm, ánh mắt thâm trầm, phong thái ung dung, trên người tỏa ra một luồng khí thế uy áp.
Thấy người đàn ông trung niên này, tất cả cường giả Nam Chúng Thần Điện có mặt ở đây đều vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Thường Vụ Chủ Thần.”
Thường Vụ Chủ Thần: Chử Lăng!
Nam Tiêu cũng cẩn thận hành lễ, đáy mắt y hiện rõ sự lo lắng.
Tiêu Uyên nhìn Chử Lăng, trong lòng âm thầm đề phòng.
Chử Lăng dẫn theo năm vị chủ thần từ từ đi tới trước mặt Tiêu Uyên, ông ta nhìn Tiêu Uyên, khí thế bức người: “Ngươi vừa mới nói: Cho dù hắn không phải là kẻ báng bổ, ngươi nói hắn là kẻ báng bổ, hắn chính là kẻ báng bổ đúng không?”
Mặc dù người ở trước mặt có cấp bậc cao hơn gã, nhưng Tiêu Uyên lại không hề sợ hãi, gã nhìn Chử Lăng: “Lăng chủ thần, Diệp Quân là kẻ báng bổ, hắn…”
Chử Lăng cắt ngang lời gã: “Cho dù hắn là kẻ báng bổ, nhưng hắn đang ở trên địa bàn của Nam Chúng Thần Điện ta, Nam Chúng Thần Điện ta sẽ tự mình xử lí, từ khi nào tới lượt Trung Chúng Thần Điện ngươi tới khoa chân múa tay rồi?”
Tiêu Uyên không hề yếu thế đáp: “Phàm là kẻ báng bổ, bất kì ai trong Chúng Thần Điện ta đều có quyền giết.”
Chử Lăng nhìn Tiêu Uyên: “Ta nhắc lại lần cuối cùng, hắn đang ở trên địa bàn của Nam Chúng Thần Điện ta, chỉ có Nam Chúng Thần Điện ta mới có quyền xử lí hắn.”
Tiêu Uyên gắt gao nhìn Lăng Tiêu, không hề khoan nhượng: “Hôm nay ta phải mang hắn đi, hoặc là sống hoặc là chết.”
Chử Lăng gật đầu, ông ta mở lòng bàn tay ra.
Ầm!
Bất chợt, trong Chủ Thần Điện, một luồng ánh sáng đen bay thẳng lên trời, giây sau một chiếc ghế Chủ Thần bay lơ lửng trên bầu trời.
Chỉ thấy ghế Chủ Thần run rẩy, một tấm màn sáng quét xuống dưới.
Ầm !
Tại đây, tất cả cường giả Trung Chúng Thần Điện đều khom người lại, trên người giống như có hàng chục nghìn ngọn núi lớn đè lên, cho dù là mấy người cường giả ở cảnh giới Chủ Thần cũng không thể tránh khỏi.
Tiêu Uyên cầm đầu chịu ảnh hưởng nặng nhất, lúc này xương cốt toàn thân đều kêu lên, gã không chỉ khom người xuống mà đầu gối của gã cũng đang từ từ cong lại.
Đây là đang muốn gã quỳ xuống!
Thường Vụ Chủ Thần!
Cường giả ở cấp bậc này, lại ở trong địa bàn của mình, cộng thêm ghế Chủ Thần của bản thân ông ta, đã không còn là vô địch cùng cảnh giới nữa rồi mà là chiến đấu vượt cấp!
Lãnh vực Chủ Thần!
Đây là quy tắc mà Thần Minh đặt ra!
Sắc mặt của Tiêu Uyên vô cùng khó coi, gã không muốn quỳ, gã điên cuồng giải phóng sức mạnh của mình để chống đỡ, nhưng đối mặt với lãnh vực Chủ Thần của Thường Vụ Chủ Thần ở trước mặt, gã lại chỉ có thể tuyệt vọng, hơn nữa nỗi tuyệt vọng này còn càng lúc càng lớn!
Gã hoàn toàn không thể làm gì!
Đây chính là quan lớn một cấp đè chết người!
Chân gã từ từ cong lại, mà chính vào lúc gã hoàn toàn tuyệt vọng, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ trong đất trời: “Chử Lăng, ông ỷ lớn ăn hiếp nhỏ như vậy thật không đúng mực.”
Dứt lời, một luồng sức mạnh êm dịu đỡ Tiêu Uyên sắp quỳ xuống đất lên, sức mạnh êm dịu đó vậy mà lại chống lại được lãnh vực Chủ Thần của Chử Lăng.
Ai nấy đều quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, thời không rạn nứt, tiếp sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, trên lưng đeo hộp trọng kiếm màu đen, ông ta chậm rãi đi tới, giống như một ngọn nói cao đổ xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác áp bách đáng sợ.
Thấy người tới, Tiêu Uyên bèn chủ động quỳ xuống: “Tham kiến Quan chủ thần!”
Quan chủ thần!
Trung Chúng Thần Điện cũng có bảy vị chủ thần, mà người trước mặt này là Quan Kiếm, xếp thứ ba trong số bảy bị chủ thần.
Quan Kiếm nhìn Chử Lăng, cười nói: “Chử Lăng, ta vốn tưởng đây là chuyện giữa các tiểu bối, lại không ngờ ông sẽ tự mình ra mặt, ông thế này có phần hạ thấp bản thân rồi.”
Chử Lăng bình tĩnh đáp: “Quan Kiếm, từ khi nào mà Trung Chúng Thần Điện ông có thể tùy ý khoa chân múa tay với Chúng Thần Điện khác rồi?”
Nụ cười ở trên mặt Quan Kiếm dần biến mất: “Chử Lăng, ông đừng lén thay đổi khái niệm, Trung Chúng Thần Điện ta không hề muốn khoa chân múa tay với Nam Chúng Thần Điện ông. Mục đích của ta từ đầu đến cuối đều là kẻ báng bổ đó, là Nam Chúng Thần Điện ông cứ mãi cản trở, vì vậy ta cũng rất hoài nghi, tại sao Nam Chúng Thần Điện ông lại bao che cho một kẻ báng bổ đến như vậy chứ?”
Chử Lăng đáp: “Hắn ở Nam Chúng Thần Điện ta, về lý sẽ do Nam Chúng Thần Điện ta xử lý.”
Quan Kiếm cười nói: “Ta biết, các ông là vì vấn đề mặt mũi. Được, ta cho các người mặt mũi, bọn ta không mang kẻ báng bổ này đi nữa, vậy bây giờ mời Nam Chúng Thần Điện ông xử trí kẻ báng bổ này.”
Lấy lui làm tiến!
Phía dưới, tâm trạng Nam Tiêu chìm xuống.
Chử Lăng liếc nhìn Quan Kiếm: “Chư vị đường xa tới đây, không bằng tới ngoài thành nghỉ ngơi một lát trước, Nam Chúng Thần Điện ta sẽ tự cho thần pháp một câu trả lời.”
Quan Kiếm cười nói: “Vậy chúng ta chỉ đành đợi rồi.”
Nói xong, ông ta dẫn theo đám người quay người rời đi.
Quân U liếc nhìn Diệp Quân rồi cũng dẫn theo một đám cường giả nhà họ Quân rời đi.
Chương 3180: Bị bệnh rồi
Chử Lăng đột nhiên nói: “Ta không hề nói người nhà họ Quân cũng có thể rời đi.”
Quan Kiếm dừng bước, ông ta cười nói: “Chử Lăng, ông có thể vẫn chưa biết, Quân U cô nương bây giờ chính là điện chủ Thần Thương Điện của Trung Chúng Thần Điện ta… Việc bổ nhiệm này vừa mới được truyền xuống, tuyệt đối không phải là đang nhắm vào Nam Chúng Thần Điện ông đâu ha!”
Chử Lăng cau mày.
Quan Kiếm vừa cười lớn vừa dẫn theo một đám cường giả rời đi.
Bên ngoài thành.
Quân U nhìn vào bên trong thành Chúng Thần, vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đang nghĩ điều gì.
Một bên, Tiêu Uyên quan sát bên trong thành Nam Chúng Thần, trầm giọng nói: “Quan chủ thần, bọn họ…”
Quan Kiếm cười cắt ngang lời gã: “Ngươi lo sợ bọn chúng sẽ thả kẻ báng bổ kia đi đúng không?”
Tiêu Uyên gật đầu, ánh mắt u ám.
Quan Kiếm bật cười: “Đó không phải là chuyện tốt sao?”
Tiêu Uyên khẽ sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.
Nếu như Nam Chúng Thần Điện thực sự thả Diệp Quân đi, vậy tội danh bao che cho kẻ báng bổ sẽ thành sự thật, Nam Chúng Thần Điện đuối lí, khi đối mặt với Trung Chúng Thần Điện sẽ không thể ngang ngược được nữa, điều quan trọng nhất là Trung Chúng Thần Điện có thể quang minh chính đại thu phục Nam Chúng Thần Điện.
Đây mới là mục đích chân chính của Trung Chúng Thần Điện!
Nuốt trọn toàn bộ Nam Chúng Thần Điện!
Ngoài ra, chỉ cần Diệp Quân rời khỏi thành Nam Chúng Thần… Vậy hắn sẽ mất đi sự bảo vệ của Nam Chúng Thần Điện, không phải chỉ còn có một con đường chết thôi sao?
Có thể nói đây là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tiêu Uyên dường như nhận ra điều gì đó, lại hỏi: “Nếu bọn họ giết Diệp Quân thì sao?”
Quan Kiếm nhìn thành Nam Thần Điện, nhẹ giọng nói: “Nếu có một lý do quang minh chính đại thì tất nhiên là chuyện tốt, nếu như không có… Vậy thì tạo ra một cái, hoặc không có cũng không quan trọng, thực lực mới là quan trọng nhất.”
Tiêu Uyên gật đầu: “Đã hiểu.”
Một bên, Quân U liếc nhìn hai người, không nói gì…
…
Bên trong thành.
Trên đường phố, Chử Lăng và Nam Tiêu chậm rãi bước đi.
Lúc này, bóng đêm mờ mịt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Nam Tiêu cung kính đi theo bên cạnh Chử Lăng, tâm trạng nặng nề.
Chử Lăng đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài từ từ bay tới trước mặt Nam Tiêu.
Chủ Thần Lệnh!
Nam Tiêu kinh ngạc: “Thường Vụ Chủ Thần…”
Chử Lăng ôn hòa nói: “Mọi người đều nhất trí đồng ý để ngươi lên.”
Nam Tiêu yên lặng, y đã đoán ra được vài chuyện rồi.
Chử Lăng tiếp tục nói: “Diệp Quân là do ngươi mang về, ngươi xử lí chuyện này, sau khi xử lí hắn xong thì ngươi lên nhậm chức, đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi.”
Nam Tiêu cúi đầu, yên lặng không nói.
Chử Lăng quay đầu nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đột nhiên nhận lấy lệnh bài, gật đầu: “Được.”
Chử Lăng hài lòng gật đầu: “Đi đi.”
Nam Tiêu cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.
Chử Lăng nhìn sâu về phía Nam Tiêu lui xuống, không biết là đang nghĩ gì.
…
Bên trong căn phòng, Nam Tiêu nhấc ly rượu lên hướng về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, ta kính ngươi một chén.”
Diệp Quân liếc nhìn Nam Tiêu, cũng nâng ly rượu lên, hai người một hơi uống cạn.
Nam Tiêu đặt ly rượu xuống: “Diệp huynh, xin lỗi, là ta dẫn ngươi tới đây, nhưng lại không ngờ sự việc sẽ trở lên như vậy…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không liên quan gì đến ngươi, có nhân ắt có quả, đây là việc của riêng ta.”
Nam Tiêu trầm mặc, không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Bên trên sai ngươi tới giết ta sao?”
Nam Tiêu vẫn không tiếp lời.
Diệp Quân đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Nam Tiêu, khẽ vỗ lên vai y: “Huynh đệ, ngươi đừng khó xử, ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ…”
Vừa nói, hắn vừa đi ra phía ngoài cửa.
Mà lúc này, Nam Tiêu đột nhiên giữ hắn lại.
Diệp Quân dừng bước.
Nam Tiêu đứng dậy, lấy từ trong lòng ra một quyển trục đặt vào tay Diệp Quân, quyển trục lập tức nổ ra một luồng ánh sáng rực rỡ, bao trùm lấy Diệp Quân.
Trận pháp dịch chuyển!
Hơn nữa còn là một trận pháp dịch chuyển đạo khí cực phẩm!
Diệp Quân cau mày, Nam Tiêu nhìn hắn thật sâu: “Diệp huynh, đừng phản kháng, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu, sau khi ngươi ra ngoài… nhớ phải thật bảo trọng!”
Dứt lời, Diệp Quân đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài thành.
Quan Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, một lát sau, ông ta cười lên: “Tốt, tốt, ha ha…”
Dứt lời, ông ta đã biến mất không thấy đâu.
Quân U ngẩng đầu lên nhìn thời không sâu thẳm, sau đó xoay người rời đi.
…
Bên trong thành, cửa phòng mở ra, Mục chủ thần bước vào trong phòng, ông ta nhìn Nam Tiêu ngồi trước bàn rượu uống rượu một mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó nói: “Nam Tiêu bao che kẻ báng bổ, phản bội Thần Minh, từ giờ phút này trở đi, tước đoạt Thần chủng, phế bỏ tu vi, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không được thu nhận…”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, một ngọn lửa trực tiếp đi vào giữa trán Nam Tiêu.
Tịnh hỏa!
Khoảnh khắc Tịnh hỏa đi vào trong trán Nam Tiêu, Thần chủng trong cơ thể y lập tức run rẩy kịch liệt, sau đó biến mất từng chút một, đồng thời, từng tia sáng màu vàng nhạt từ trong cơ thể y tràn ra ngoài rồi tan biến.
Nam Tiêu nắm chặt hai tay lại, mặt mũi vặn vẹo, chịu đựng nỗi thống khổ khó dùng lời để diễn tả được này, nhưng y lại không hề kêu lên một tiếng.
Chẳng mấy chốc, Nam Tiêu giống như một đống bùn nhão ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Giờ phút này, Thần chủng trong cơ thể y đã hoàn toàn bị Tịnh Hỏa thiêu hủy, tu vi cũng bị loại bỏ sạch sẽ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế…
Một lát sau, Nam Tiêu bị ném ra khỏi phủ đệ Ti Mệnh…
Mưa to trút xuống.
Ở cửa, Lão Kỷ và một đám người Tư Pháp Điện Nam Chúng Thần Điện nhìn Nam Tiêu ở trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Giờ phút này, Lão Kỷ đã thay thế Nam Tiêu trở thành Ti Mệnh Quân mới, cai quản phủ Ti Mệnh.
Lão Kỷ cùng một đám chủ sự của phủ Ti Mệnh chỉ lặng lẽ quan sát Nam Tiêu ở trong mưa lớn phía xa xa, không có một ai chịu vươn tay ra giúp đỡ.
Bọn họ đều rõ ràng, Nam Tiêu xong đời rồi.
Lúc này ra tay giúp đỡ, mặc dù có thể có được cái danh nhân nghĩa, nhưng lại có thể mang đến cho mình tai họa ngút trời.
Không đáng!
Không chỉ như vậy, việc hiện giờ bọn họ cần làm là nhanh chóng nghĩ cách phủi sạch quan hệ với Nam Tiêu, để tránh bị liên lụy…
Đây chính là việc liên quan đến tiền đồ của bọn họ.
…
Mưa ngày càng lớn, Nam Tiêu suy yếu chỉ có thể bò trên đất, bò không hề có mục đích…
Giây trước vẫn còn ở trên thiên đường, nhưng lúc này lại đã ở dưới địa ngục.
Ở một góc cách đó không xa, một cô gái đang che dù, dưới dù của cô ta còn có một cô bé khác.
Cô bé nhìn thấy Nam Tiêu trên đất, kinh ngạc nói: “Tang Mi tỷ tỷ, đó là Nam Tiêu đại nhân…”
Tang Mi nhìn Nam Tiêu đang khó khăn bò trên mặt đất, trầm mặc.
Cô bé quay đầu nhìn Tang Mi, có phần khẩn trương nói: “Tang Mi tỷ tỷ, Nam Tiêu đại nhân là người tốt, vì… vì sao ngài ấy lại trở lên như vậy…”
Tang Mi khẽ xoa đầu cô bé: “Thế giới này bị bệnh rồi.”
…
“Sao có thể!”
Người áo đen có phần khó tin nhìn Diệp Quân: “Kiếm của ngươi lại có thể kéo dài được thời gian của ta… Đạo Thời Gian của ngươi lại áp chế được thời gian của ta…”
Ánh mắt Diệp Quân thu hồi lại từ trên người Quân U, hắn nhìn người áo đen, cười nói: “ Một thân đạo khí cực phẩm… Ngươi quả thực rất có tiền… Không giống ta, chỉ có một tòa tháp, một thanh kiếm.”
Tông Tín: “…”
Người áo đen lạnh lùng đáp: “Trang bị cũng là một loại thực lực, bản thân ngươi không có chẳng lẽ lại không cho phép người khác dùng sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Có lý.”
Hai tay người áo đen từ từ nắm lại, một luồng khí tức cường đại trực tiếp bao trùm lên Diệp Quân, vừa định ra tay lần nữa thì vào lúc này, cuối chân trời lại đột nhiên rạn nứt, tiếp sau đó, một giọng nói như sấm rền bỗng nhiên vang vọng: “Con mẹ nó ai dám động vào Diệp huynh của ta!”
Dứt lời, một thân hình hệt như Bôn Lôi trực tiếp xé mở thời không, xuất hiện giữa không trung.
Người tới chính là Nam Tiêu!
Sau lưng Nam Tiêu là một đám cường giả Chúng Thần Điện mà y mang về.
Ngoài ra, Khuất Tấn cũng mang theo thị vệ của gã tới đây, theo sát phía sau là Qua Hàn.
Mà những cường giả hai người họ mang tới đều là những cường giả tinh nhuệ nhất.
Một đám cường giả Chúng Thần Điện đồng loạt bao vây đám cường giả nhà họ Quân lại.
Thấy cảnh này, sắc mặt của đám cường giả nhà họ Quân lập tức trở lên vô cùng khó coi, tất nhiên nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Lúc này bọn họ mới hoàn hồn lại, hình như là bọn họ đang tạo phản…
Đám cường giả nhà họ Quân lần lượt nhìn về phía Quân U đứng đầu, sắc mặt Quân U vẫn vô cùng bình tĩnh, vững như bàn thạch.
Nam Tiêu đuổi tới thấy Diệp Quân không có chuyện gì lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó, sắc mặt y lập tức trở lên dữ tợn, y quay đầu nhìn Quân U ở phía xa xa, cả giận nói: “Nhà họ Quân dám cả gan tạo phản!”
Tạo phản! Lời vừa nói ra, sắc mặt của một đám cường giả nhà họ Quân lập tức trở lên trắng bệch.
Ngoại trừ Quân U vẫn còn bình tĩnh, lúc này những người khác đã vô cùng hoảng hốt.
Lúc này, Khuất Tấn đi tới bên cạnh Nam Tiêu, gã nhìn người áo đen ở phía xa xa, đề phòng nói: “Chuyện này có cái gì đó không đúng.”
Nam Tiêu yên lặng, y tất nhiên biết chuyện này không đúng, Quân U dám làm như vậy, hoặc là bị điên hoặc là có con át chủ bài siêu cấp.
Y không cho rằng người phụ nữ này bị điên.
Quân U chậm rãi đi ra, cô ta nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Nam Tiêu: “Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng quả thực không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh đến như vậy, thực sự khiến người ta bất ngờ.”
Diệp Quân nhìn Quân U: “Thực lực của cô hẳn cũng không tồi.”
Quân U bật cười, nhưng lại không hề tiếp lời, mà nói: “Diệp Quân, nhà họ Quân ta với ngươi vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng…”
Diệp Quân xua tay, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Quân U cô nương, sự việc đã tới nước này có nói nữa cũng vô dụng, ta biết cô dám làm như vậy tất nhiên là có át chủ bài, nếu đã có át chủ bài vậy thì đừng phí lời nữa, lật bài đi!”
Một bên, Khuất Tấn đột nhiên nói: “Không đúng!”
Đám người đồng loạt nhìn Khuất Tấn, Khuất Tấn gắt gao nhìn Quân U: “Khi vừa nhận được tin tức, có một đám cường giả đã cưỡng ép xông vào thành Chúng Thần, giờ đang đuổi tới đây…”
Dứt lời, cường giả Chúng Thần Điện đều cả kinh.
Một đám cường giả cưỡng ép đi vào thành Chúng Điện…
Chẳng lẽ nhà họ Quân thực sự muốn dốc toàn lực của toàn tộc để tạo phản sao?
Nhưng mà không đúng!
Nhà họ Quân mạnh như vậy từ lúc nào?
Nam Tiêu gắt gao nhìn Quân U: “Chẳng lẽ cô đã liên hợp với thế lực nào rồi.”
Y biết, với sức lực nhà họ Quân tuyệt đối không thể chống lại được Chúng Thần Điện, vậy chỉ có một cách giải thích, nhà họ Quân đã liên thủ với thế lực thần bí nào khác rồi.
“Người đâu!”
Lúc này, giọng nói của Qua Hàn ở cách đó không xa đột nhiên vang lên, dứt lời, xung quanh xuất hiện vô số quân cận vệ, bọn họ đồng loạt bao vây lại, không chỉ như vậy, một số cường giả quân cận vệ đang bế quan cũng đồng loạt xuất quan, đuổi tới đây.
Mà Khuất Tấn cũng lập tức gọi toàn bộ cường giả quân cận vệ đang bế quan xuất hiện!
Lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện mấy chục luồng khí tức khủng bố, những luồng khí tức đó như thủy triều mà cuộn trào tới.
Cảm nhận được những luồng khí tức khủng bố này, sắc mặt của đám người Nam Tiêu trở lên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chuyện này không đúng!
Bởi vì trong những khí tức kia, bọn họ cảm nhận được có ít nhất phải có ba cường giả ở cấp bậc Chủ Thần!
Làm sao có thể?
Rất nhanh, mấy chục tên áo đen đã xuất hiện, bọn chúng đến đằng sau lưng người áo đen, từng người đứng như những cây giáo, trên người tỏa ra khí tức sắc bén khủng bố.
Nam Tiêu gắt gao nhìn người áo đen đứng đầu: “Các ngươi dám công khai tạo phản, đây chính là…”
Người áo đen đứng đầu lại đột nhiên ngắt lời y, vung tay: “Cởi!”
Dứt lời, gã và một đám người áo đen ở sau lưng gã đột nhiên xé lớp áo đen trên người mình, dưới lớp áo đen là một bộ chiến giáp màu vàng sậm!
Tất cả đều là đạo khí!
Người áo đen đứng đầu lấy ra một tấm lệnh bài hướng về Nam Tiêu, hét lớn: “Ta là Tiêu Uyên thống lĩnh thần vệ quân Trung Chúng Thần Điện, phụng mệnh của Thần Điện Chủ Trung Chúng Thần Điện xuyên vùng chấp pháp, truy đuổi kẻ báng bổ Diệp Quân, nếu như có người cản trở, giết ngay tại chỗ!”
Hiện trường yên lặng như tờ!
Trung Chúng Thần Điện!
Xuyên vùng chấp pháp!
Chương 3177: Suy xét
Nam Tiêu, Khuất Tấn và Qua Hàn cùng các cường giả Nam Chúng Thần Điện đều ngây người.
Trung Chúng Thần Điện.
Họ cứ tưởng là nhà họ Quân bắt tay với thế lực bí ẩn khác để tạo phản, nhưng không ngờ nhóm cường giả bí ẩn này lại là quân Thần Vệ của Trung Chúng Thần Điện.
Quân Thần Vệ.
Đó là thân quân Thần Điện Chủ của Trung Chúng Thần Điện.
Còn có chấp pháp xuyên khu vực này…
Nếu là bình thường, năm Chúng Thần Điện sẽ có chính quyền riêng, không ai có thể can thiệp vào việc nội bộ, nhưng có một trường hợp đặc biệt, đó là khi đối mặt với kẻ Tiết Độc, năm Chúng Thần Điện đều có quyền và nghĩa vụ bắt giữ.
Hợp pháp!
Hợp lý!
Sắc mặt Nam Tiêu vô cùng khó coi, y không ngờ thân phận Tiết Độc của Diệp Quân lại bị lộ rồi.
Nhà họ Quân.
Nam Tiêu nhìn chằm chằm Quân U ở đằng xa, y vô cùng khó hiểu, sao người phụ nữ này biết Diệp huynh là kẻ Tiết Độc vậy chứ?
Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, bây giờ hắn đã hiểu tại sao người phụ nữ này lại bình tĩnh như thế.
“Người đâu, lập tức kéo ra”.
Giọng Tiêu Uyên bỗng vang lên.
Khí tức của hai cường giả cảnh giới Chủ Thần bao vây lấy Diệp Quân, muốn cưỡng ép lôi đi.
Ngay lúc này, Nam Tiêu bỗng tức giận nói: “Mẹ kiếp, ai dám!”
Nói rồi y bức ra chắn trước mặt Diệp Quân.
Qua Hàn và Khuất Tấn nhìn nhau, cùng giữ im lặng.
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu, ánh mắt hiện lên sát khí: “Sao nào, người của Nam Chúng Thần Điện muốn bao che cho kẻ Tiết Độc à?”
Nam Tiêu nhìn lại gã: “Ngươi nói Diệp huynh là Tiết Độc, vậy có chứng cứ không? Nếu không có, ông đây sẽ tố cáo là ngươi bôi nhọ.
Tiêu Uyên cười mỉa mai: “Chứng cứ? Nếu không có chứng cứ, sao bọn ta sẽ vượt tinh vực đến đây à? Quân U cô nương…”
Quân U chậm rãi bước ra: “Người đâu”.
Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Diệp Quân cau mày, người đ này chính là ông lão áo đỏ mà hắn gặp khi đến dị vực để giải cứu người khác, cũng là “Mệnh Ngôn Thư” đưa cho hắn lúc trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt ông lão áo đỏ lóe lên như cảm thấy áy náy.
Quân U nhìn chằm chằm Diệp Quân, chậm rãi nói: “Lúc đầu Diệp Quân đã thề với thần hồn của mình sẽ lật đổ Chúng Thần Điện, ngay từ đầu lời thề này đáng lẽ vẫn động đến Nam Tiêu đại nhân, Nam Tiêu đại nhân đã đến Đế Vực đó chắc cũng là vì chuyện này nhỉ? Hơn nữa, lời thề của Diệp Quân chắc chắn đã được ghi vào hồ sơ chỗ Nam Tiêu đại nhân… Tất nhiên, ta không biết Nam Tiêu đại nhân có xóa hay không thôi”.
Sắc mặt Nam Tiêu vô cùng khó coi, có thế nào y cũng không ngờ Quân U lại còn biết những chuyện này…
Quân U chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu Nam Tiêu đại nhân không thừa nhận cũng không sao cả, đợi sau khi bắt được Diệp Quân, Tiêu Uyên đại nhân có thể lột bỏ thần hồn, rút ký ức đi, đến lúc đó chân tướng sẽ bại lộ”.
Tiêu Uyên thấy sắc mặt Nam Tiêu khó coi, bèn cười nhạo: “Người đâu, lôi Diệp Quân đi”.
Cường giả bên cạnh gã định ra tay, Nam Tiêu tức giận quát: “Ta xem ai dám”.
“Hỗn láo!”
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu, quát: “Nam Tiêu, ngươi là người chấp pháp của Chúng Thần Điện, lẽ nào biết luật mà lại còn phạm pháp?”
Nam Tiêu không cảm xúc nói: “Hắn là người của Nam Chúng Thần Điện ta”.
Y vừa dứt lời, các cường giả phủ Tư Mệnh bên cạnh y đều bao quanh bên cạnh y…
Nhưng quân cận vệ và Chấp Pháp Vệ lại không động đậy.
Qua Hàn và Khuất Tấn vẫn cứ im lặng.
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu: “Hắn là kẻ Tiết Độc, năm Chúng Thần Điện đều có quyền bắt giữ, người đâu, lôi đi, ai dám cản lại thì cứ giết”.
Ba vị cường giả Chủ Thần bên cạnh gã đều bước ra một bước, lần này không chỉ nhắm vào Diệp Quân, mà còn cả những người Nam Tiêu đang chắn trước mặt Diệp Quân.
Họ không có ý định nương tay, khí tức mạnh mẽ như muốn nghiền ép mấy người Nam Tiêu.
“Dừng tay”.
Lúc này Khuất Tấn ở một bên bỗng bước ra.
Y bước ra, các Chấp Pháp Vệ đằng sau y đều bước lên trước.
Qua Hàn nhíu mày, im lặng một lúc rồi cũng bước ra.
Tiêu Uyên nhìn Qua Hàn và Khuất Tấn, ánh mắt lạnh như băng: “Sao thế, cả Nam Chúng Thần Điện đều bảo vệ tên Tiết Độc này sao?”
Khuất Tấn không hề yếu thế: “Tiêu thống lĩnh, ngươi đừng chụp mũ cho ta như thế, trước tiên không nói đến việc Diệp Quân này có phải là kẻ Tiết Độc hay không, cho dù hắn có là kẻ Tiết Độc thì cũng phải do Nam Chúng Thần Điện bọn ta xử lý chứ không phải là Trung Chúng Thần Điện các ngươi”.
Người áo trắng bên cạnh y vốn định ngăn cản nhưng nghe Khuất Tấn nói thế, ông ta hiểu được ý của Khuất Tấn ngay.
Điều mà Khuất Tấn đang suy xét hiện giờ không còn là liệu Diệp Quân có phải là kẻ Tiết Độc hay không, mà là thể diện của Nam Chúng Thần Điện.
Nếu như lúc này Nam Chúng Thần Điện để cho người của Trung Chúng Thần Điện dẫn Diệp Quân đi thì mặt mũi của Nam Chúng Thần Điện sẽ bị vứt đi đâu? Hơn nữa, nếu lúc này Khuất Tấn chỉ đứng một bên mặc kệ, để một mình Nam Tiêu đối phó với Tiêu Uyên, vậy chẳng phải mọi người sẽ biết nội bộ Nam Chúng Thần Điện bất đồng sao?
Nội bộ cạnh tranh đôi khi không thể tránh khỏi việc sẽ dùng vài thủ đoạn hèn hạ, nhưng khi đối phó với bên ngoài, phải đặt lợi ích của Nam Chúng Thần Điện lên hàng đầu, nếu không các vị Chủ Thần ở trên sẽ không thể tha thứ cho y.
Khuất Tấn xòe bàn tay ra, một dấu ấn xuất hiện trong tay y.
Chương 3178: Nhục nhã
Ấn Chấp Pháp!
Khuất Tấn sử dụng ấn Chấp Pháp, một luồng sức mạnh Thần đột nhiên lao ra khỏi cơ thể y, khí tức của y lập tức bị ép nâng lên cảnh giới Chủ Thần.
Qua Hàn ở một bên cũng lấy ấn Cận Vệ của mình ra, sau khi kích hoạt, khí tức của gã cũng tăng lên rất nhanh.
Lúc này họ có được sự nhất trí, bất kể Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, tóm lại người của Trung Chúng Thần Điện không được phép dẫn Diệp Quân đi.
Còn có cường giả của Nam Chúng Thần Điện liên tục lao đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quân U cau mày, cô ta không ngờ rằng Nam Chúng Thần Điện lại đoàn kết như vậy.
Tiêu Uyên lại bật cười: “Sao nào, Nam Chúng Thần Điện các ngươi còn muốn giết bọn ta à?”
Khuất Tấn không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tiêu Uyên thống lĩnh, ngươi nói gì vậy? Trung Chúng Thần Điện không chào hỏi một tiếng đã chạy đến Nam Chúng Thần Điện bọn ta để bắt ngươi, bây giờ còn hỏi có phải bọn ta muốn giết các ngươi hay không… Sao thế, Trung Chúng Thần Điện không xem Nam Chúng Thần Điện bọn ta là người à?”
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, nói: “Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, chỉ cần là người của Chúng Thần Điện thì đều có trách nhiệm, cũng có quyền bắt giết hắn, tại sao bọn ta lại vạn dặm tới đây? Còn không phải vì Nam Chúng Thần Điện bao che cho kẻ Tiết Độc à?”
Khúc Tấn bật cười lớn: “Kẻ Tiết Độc? Tiêu Uyên thống lĩnh, một thương nhân thấp hèn tùy tiện tìm một mình giả dạng mà ngươi cũng tin được sao, thật thú vị… Ai không biết thương nhân này có thù oán với Diệp Quân? Ngươi có đảm bảo cô ta cố tình tìm ai đó để hại người khác không phải là để trả thù cá nhân đó chứ?”
Quân U nhìn Khuất Tấn, ánh mắt hiện lên tia sát khí.
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, trong mắt tựa hồ có sát khí: “Ta cứ nghĩ các ngươi chỉ đơn thuần không biết Diệp Quân là Tiết Độc, nhưng giờ xem ra không phải như thế, các ngươi biết hắn là Tiết Độc, nhưng còn muốn bao che cho hắn… Các ngươi muốn phản bội Thần Minh sao?”
Câu cuối giống như quả bom nổ chậm, trời đất rung chuyển.
Phản bội Thần Minh!
Sắc mặt cường giả Nam Chúng Thần Điện đều thay đổi, họ không sợ cường giả Trung Chúng Thần Điện, nhưng phản bội Thần Minh…
Khuất Tấn tiến lên một bước, được ấn Chấp Pháp tiếp sức mạnh, khí tức của y không hề yếu hơn Tiêu Uyên, y tức giận chỉ vào Tiêu Uyên: “Tiêu Uyên, ông đây đã gia nhập Chúng Thần Điện từ năm mười sáu tuổi, dành cả đời để và ra sinh tử với Chúng Thần Điện”.
Nói rồi y thọc tay phải vào ngực mình, khi duỗi ra, một trái tim vàng đỏ xuất hiện: “Ngươi mở mắt chó của ngươi ra mà xem, hạt giống thần của ta là màu vàng đỏ, ngươi lại nói ta phản bội Thần Minh, đệch mợ”.
Mọi người: “…”
Lúc này các cường giả của Nam Chúng Thần Điện đều nổi giận.
Họ đều là những tín đồ trung thành nhất của Thần Minh, cả đời chiến đấu vì Thần Minh, nhưng bây giờ đám người Trung Chúng Thần Điện lại nói họ phản bội Thần Minh.
Dựa vào đâu mà nói thế.
Xung quanh ngày càng có nhiều cường giả Nam Chúng Thần Điện.
Sắc mặt của Tiêu Uyên trở nên cực kỳ khó coi, gã cứ tưởng nhiệm vụ này sẽ rất dễ dàng, nhưng không ngờ thực lực của Diệp Quân mạnh như vậy, kế hoạch ban đầu của gã là đến dẫn Diệp Quân đi, nếu không được thì cứ giết hắn ngay tại chỗ, nhưng thực lực của Diệp Quân hơn cả những gì gã nghĩ.
Điều thứ hai gã không ngờ đến là các cường giả Nam Chúng Thần Điện lại dám quang minh chính đại bao che cho Diệp Quân.
Nếu đang ở bên ngoài, dĩ nhiên gã sẽ không sợ, nhưng ở đây, những cường giả Nam Chúng Thần Điện trước mặt này có lợi thế hơn, vì họ có quan ấn của mình, có thể tăng thực lực rất nhiều.
Lúc này Qua Hàn nãy giờ vốn vẫn im lặng bỗng bước ra, nhìn Tiêu Uyên nói: “Tiêu thống lĩnh, Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, Nam Chúng Thần Điện bọn ta sẽ điều tra, nếu hắn là Tiết Độc thật thì bọn ta sẽ không bao che cho hắn, các ngươi… mời về cho”.
Y biết không thể làm mọi chuyện trở nên khó coi.
Vẫn phải nhường đối phương một bước, nếu không một khi gặp bế tắc, vẫn sẽ gây bất lợi cho Nam Chúng Thần Điện, vì hiện tại… rất có khả năng Diệp Quân này là Tiết Độc thật.
Y cũng không ngờ Nam Tiêu này lại lớn gan như thế, dám dẫn một Tiết Độc về…
Tất nhiên việc cấp bách hiện giờ không phải là truy cứu chuyện này mà là phải đoàn kết một lòng trước.
Vấn đề nội bộ thì là của nội bộ, nhưng lúc đối mặt với bên ngoài thì phải đoàn kết.
“Đi?”
Tiêu Uyên lại cười nham hiểm.
Dĩ nhiên gã sẽ không đi.
Đùa à, giờ đã xác định Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, nếu cứ về như thế, thể diện của Trung Chúng Thần Điện của họ để ở đâu?
Trước giờ Trung Chúng Thần Điện luôn là bá chủ, sao có thể bị nhục nhã như vậy được?
Tiêu Uyên nhìn mấy người Khúc Tấn, chỉ vào Diệp Quân ở đằng xa: “Hôm nay cho dù hắn không phải là Tiết Độc, chỉ cần Trung Chúng Thần Điện ta hắn thế thì hắn phải là thế”.
Nói rồi gã bỗng quay người lại gầm lên: “Người đây, mở đại đạo Thần Chiến, gọi người, tiêu diệt chúng cho ta”.
Một thị vệ đằng sau gã bỗng lấy một lá bùa ra, lá bùa bay lên trời.
Ầm!
Thời không trên trời nứt ra, một đường hầm thời không màu vàng vạn trượng xuất hiện.
Chương 3179: Đợi
Gọi người!
Đường hầm thời không vạn trượng màu vàng trải ra, rộng vạn trượng, dài hàng vạn trượng, con đường giống như được làm từ hoàng kim, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ vô cùng chói mắt.
Đại lộ Thần Chiến!
Đây là một mệnh khí cực phẩm tiếng tăm lẫy lừng của Trung Chúng Thần Điện, công dụng lớn nhất của nó là liên kết Trung Chúng Thần Điện, có thể dịch chuyển cường giả của Trung Chúng Thần Điện tới bất kì nơi nào trên Chúng Thần Vực. Không chỉ như vậy, nó còn có thể gia tăng thực lực của những cường giả được dịch chuyển đó.
Sau khi đại lộ Chiến Thần xuất hiện, từng luồng khí tức khủng bố như thủy triều đột nhiên ùn ùn kéo đến từ phía cuối con đường.
Thấy cảnh này sắc mặt của các cường giả Nam Chúng Thần Điện đều trở lên vô cùng khó coi, người của Trung Chúng Thần Điện hôm nay quyết tâm muốn làm Nam Chúng Thần Điện bọn họ mất mặt!
Ầm ầm ầm…
Lúc này, bên trong đại lộ Thần Chiến, từng tiếng bước chân như sấm lần lượt truyền tới.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy ở trong đại lộ Thần Chiến, một đám cường giả mặc chiến giáp đỏ bạc chỉnh tề bước ra. Tất cả bọn họ đều mặc chiến giáp đỏ bạc, bề mặt chiến giáp nhẵn bóng như gương, toàn thân tỏa ra luồng ánh sáng như ánh trăng, trong tay bọn họ đều cầm một thanh trường thương màu vàng.
Ước chừng một trăm hai mươi chín tên!
Tất cả bọn họ thấp nhất cũng là ở cảnh giới Thần cấp cao, mà ba người đứng đầu chính là ba cường giả ở cảnh giới chủ thần, khí tức vô cùng cường đại.
Quân Thần Chiến!
Một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của Trung Chúng Thần Điện, hàng năm chinh chiến ở khắp vũ trụ, sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp, được coi là sự tồn tại vô địch cùng cảnh giới ở thiên hà Chúng Thần này.
Khuất Tấn gắt gao nhìn Tiêu Uyên, sắc mặt tối sầm lại, mà những cường giả Nam Chúng Thần Điện ở bên cạnh gã cũng đã lần lượt nhích lại gần, trong mắt bọn họ không hề có sự sợ hãi, chỉ có lửa giận ngút trời. Hôm nay đám người Trung Chúng Thần Điện này muốn ngồi lên đầu lên cổ của bọn họ ra uy đây mà!
Tiêu Uyên tức giận chỉ Diệp Quân: “Bắt lấy hắn, nếu có người ngăn cản, trực tiếp xem là kẻ báng bổ mà xử lí.”
Đám quân Thần Chiến đó không hề do dự, đồng loạt nhìn Diệp Quân, từng luồng chiến ý như tấm lưới mà lan tràn về phía Diệp Quân.
Hơn một trăm tên cường giả hàng đầu đều phóng ra chiến ý vậy sẽ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Hơn nữa, hơn trăm tên quân Thần Chiến này đều là những kẻ chinh chiến sa trường đã lâu, chiến ý của bọn họ vô cùng ác liệt. Vào khoảnh khắc bọn họ giải phóng chiến ý ra cùng một lúc, tất cả cường giả ở đây đều có cảm giác ngạt thở một cách đáng sợ.
Cách đó không xa, Diệp Quân đối mặt với luồng chiến ý khủng khiếp này nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào. Hắn bước về phía trước một bước, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay. Trong mắt hắn, sát ý ngưng tụ lại, một luồng kiếm ý tỏa ra xung quanh hắn.
Mà đám người Nam Tiêu Khuất Tấn cũng đồng loạt giải phóng khí tức của mình, chuẩn bị tử chiến.
Nhưng chính vào lúc này, sáu luồng khí tức đáng sợ đột nhiên cuộn trào qua, cứ như vậy mà cưỡng ép áp chế chiến ý khủng khiếp của hơn một trăm người đó.
Tiêu Uyên nheo mắt lại, quay đầu nhìn. Cách đó không xa, thời không rạn nứt, sáu người từ từ đi tới.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh thẫm, ánh mắt thâm trầm, phong thái ung dung, trên người tỏa ra một luồng khí thế uy áp.
Thấy người đàn ông trung niên này, tất cả cường giả Nam Chúng Thần Điện có mặt ở đây đều vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Thường Vụ Chủ Thần.”
Thường Vụ Chủ Thần: Chử Lăng!
Nam Tiêu cũng cẩn thận hành lễ, đáy mắt y hiện rõ sự lo lắng.
Tiêu Uyên nhìn Chử Lăng, trong lòng âm thầm đề phòng.
Chử Lăng dẫn theo năm vị chủ thần từ từ đi tới trước mặt Tiêu Uyên, ông ta nhìn Tiêu Uyên, khí thế bức người: “Ngươi vừa mới nói: Cho dù hắn không phải là kẻ báng bổ, ngươi nói hắn là kẻ báng bổ, hắn chính là kẻ báng bổ đúng không?”
Mặc dù người ở trước mặt có cấp bậc cao hơn gã, nhưng Tiêu Uyên lại không hề sợ hãi, gã nhìn Chử Lăng: “Lăng chủ thần, Diệp Quân là kẻ báng bổ, hắn…”
Chử Lăng cắt ngang lời gã: “Cho dù hắn là kẻ báng bổ, nhưng hắn đang ở trên địa bàn của Nam Chúng Thần Điện ta, Nam Chúng Thần Điện ta sẽ tự mình xử lí, từ khi nào tới lượt Trung Chúng Thần Điện ngươi tới khoa chân múa tay rồi?”
Tiêu Uyên không hề yếu thế đáp: “Phàm là kẻ báng bổ, bất kì ai trong Chúng Thần Điện ta đều có quyền giết.”
Chử Lăng nhìn Tiêu Uyên: “Ta nhắc lại lần cuối cùng, hắn đang ở trên địa bàn của Nam Chúng Thần Điện ta, chỉ có Nam Chúng Thần Điện ta mới có quyền xử lí hắn.”
Tiêu Uyên gắt gao nhìn Lăng Tiêu, không hề khoan nhượng: “Hôm nay ta phải mang hắn đi, hoặc là sống hoặc là chết.”
Chử Lăng gật đầu, ông ta mở lòng bàn tay ra.
Ầm!
Bất chợt, trong Chủ Thần Điện, một luồng ánh sáng đen bay thẳng lên trời, giây sau một chiếc ghế Chủ Thần bay lơ lửng trên bầu trời.
Chỉ thấy ghế Chủ Thần run rẩy, một tấm màn sáng quét xuống dưới.
Ầm !
Tại đây, tất cả cường giả Trung Chúng Thần Điện đều khom người lại, trên người giống như có hàng chục nghìn ngọn núi lớn đè lên, cho dù là mấy người cường giả ở cảnh giới Chủ Thần cũng không thể tránh khỏi.
Tiêu Uyên cầm đầu chịu ảnh hưởng nặng nhất, lúc này xương cốt toàn thân đều kêu lên, gã không chỉ khom người xuống mà đầu gối của gã cũng đang từ từ cong lại.
Đây là đang muốn gã quỳ xuống!
Thường Vụ Chủ Thần!
Cường giả ở cấp bậc này, lại ở trong địa bàn của mình, cộng thêm ghế Chủ Thần của bản thân ông ta, đã không còn là vô địch cùng cảnh giới nữa rồi mà là chiến đấu vượt cấp!
Lãnh vực Chủ Thần!
Đây là quy tắc mà Thần Minh đặt ra!
Sắc mặt của Tiêu Uyên vô cùng khó coi, gã không muốn quỳ, gã điên cuồng giải phóng sức mạnh của mình để chống đỡ, nhưng đối mặt với lãnh vực Chủ Thần của Thường Vụ Chủ Thần ở trước mặt, gã lại chỉ có thể tuyệt vọng, hơn nữa nỗi tuyệt vọng này còn càng lúc càng lớn!
Gã hoàn toàn không thể làm gì!
Đây chính là quan lớn một cấp đè chết người!
Chân gã từ từ cong lại, mà chính vào lúc gã hoàn toàn tuyệt vọng, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ trong đất trời: “Chử Lăng, ông ỷ lớn ăn hiếp nhỏ như vậy thật không đúng mực.”
Dứt lời, một luồng sức mạnh êm dịu đỡ Tiêu Uyên sắp quỳ xuống đất lên, sức mạnh êm dịu đó vậy mà lại chống lại được lãnh vực Chủ Thần của Chử Lăng.
Ai nấy đều quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, thời không rạn nứt, tiếp sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, trên lưng đeo hộp trọng kiếm màu đen, ông ta chậm rãi đi tới, giống như một ngọn nói cao đổ xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác áp bách đáng sợ.
Thấy người tới, Tiêu Uyên bèn chủ động quỳ xuống: “Tham kiến Quan chủ thần!”
Quan chủ thần!
Trung Chúng Thần Điện cũng có bảy vị chủ thần, mà người trước mặt này là Quan Kiếm, xếp thứ ba trong số bảy bị chủ thần.
Quan Kiếm nhìn Chử Lăng, cười nói: “Chử Lăng, ta vốn tưởng đây là chuyện giữa các tiểu bối, lại không ngờ ông sẽ tự mình ra mặt, ông thế này có phần hạ thấp bản thân rồi.”
Chử Lăng bình tĩnh đáp: “Quan Kiếm, từ khi nào mà Trung Chúng Thần Điện ông có thể tùy ý khoa chân múa tay với Chúng Thần Điện khác rồi?”
Nụ cười ở trên mặt Quan Kiếm dần biến mất: “Chử Lăng, ông đừng lén thay đổi khái niệm, Trung Chúng Thần Điện ta không hề muốn khoa chân múa tay với Nam Chúng Thần Điện ông. Mục đích của ta từ đầu đến cuối đều là kẻ báng bổ đó, là Nam Chúng Thần Điện ông cứ mãi cản trở, vì vậy ta cũng rất hoài nghi, tại sao Nam Chúng Thần Điện ông lại bao che cho một kẻ báng bổ đến như vậy chứ?”
Chử Lăng đáp: “Hắn ở Nam Chúng Thần Điện ta, về lý sẽ do Nam Chúng Thần Điện ta xử lý.”
Quan Kiếm cười nói: “Ta biết, các ông là vì vấn đề mặt mũi. Được, ta cho các người mặt mũi, bọn ta không mang kẻ báng bổ này đi nữa, vậy bây giờ mời Nam Chúng Thần Điện ông xử trí kẻ báng bổ này.”
Lấy lui làm tiến!
Phía dưới, tâm trạng Nam Tiêu chìm xuống.
Chử Lăng liếc nhìn Quan Kiếm: “Chư vị đường xa tới đây, không bằng tới ngoài thành nghỉ ngơi một lát trước, Nam Chúng Thần Điện ta sẽ tự cho thần pháp một câu trả lời.”
Quan Kiếm cười nói: “Vậy chúng ta chỉ đành đợi rồi.”
Nói xong, ông ta dẫn theo đám người quay người rời đi.
Quân U liếc nhìn Diệp Quân rồi cũng dẫn theo một đám cường giả nhà họ Quân rời đi.
Chương 3180: Bị bệnh rồi
Chử Lăng đột nhiên nói: “Ta không hề nói người nhà họ Quân cũng có thể rời đi.”
Quan Kiếm dừng bước, ông ta cười nói: “Chử Lăng, ông có thể vẫn chưa biết, Quân U cô nương bây giờ chính là điện chủ Thần Thương Điện của Trung Chúng Thần Điện ta… Việc bổ nhiệm này vừa mới được truyền xuống, tuyệt đối không phải là đang nhắm vào Nam Chúng Thần Điện ông đâu ha!”
Chử Lăng cau mày.
Quan Kiếm vừa cười lớn vừa dẫn theo một đám cường giả rời đi.
Bên ngoài thành.
Quân U nhìn vào bên trong thành Chúng Thần, vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đang nghĩ điều gì.
Một bên, Tiêu Uyên quan sát bên trong thành Nam Chúng Thần, trầm giọng nói: “Quan chủ thần, bọn họ…”
Quan Kiếm cười cắt ngang lời gã: “Ngươi lo sợ bọn chúng sẽ thả kẻ báng bổ kia đi đúng không?”
Tiêu Uyên gật đầu, ánh mắt u ám.
Quan Kiếm bật cười: “Đó không phải là chuyện tốt sao?”
Tiêu Uyên khẽ sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.
Nếu như Nam Chúng Thần Điện thực sự thả Diệp Quân đi, vậy tội danh bao che cho kẻ báng bổ sẽ thành sự thật, Nam Chúng Thần Điện đuối lí, khi đối mặt với Trung Chúng Thần Điện sẽ không thể ngang ngược được nữa, điều quan trọng nhất là Trung Chúng Thần Điện có thể quang minh chính đại thu phục Nam Chúng Thần Điện.
Đây mới là mục đích chân chính của Trung Chúng Thần Điện!
Nuốt trọn toàn bộ Nam Chúng Thần Điện!
Ngoài ra, chỉ cần Diệp Quân rời khỏi thành Nam Chúng Thần… Vậy hắn sẽ mất đi sự bảo vệ của Nam Chúng Thần Điện, không phải chỉ còn có một con đường chết thôi sao?
Có thể nói đây là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tiêu Uyên dường như nhận ra điều gì đó, lại hỏi: “Nếu bọn họ giết Diệp Quân thì sao?”
Quan Kiếm nhìn thành Nam Thần Điện, nhẹ giọng nói: “Nếu có một lý do quang minh chính đại thì tất nhiên là chuyện tốt, nếu như không có… Vậy thì tạo ra một cái, hoặc không có cũng không quan trọng, thực lực mới là quan trọng nhất.”
Tiêu Uyên gật đầu: “Đã hiểu.”
Một bên, Quân U liếc nhìn hai người, không nói gì…
…
Bên trong thành.
Trên đường phố, Chử Lăng và Nam Tiêu chậm rãi bước đi.
Lúc này, bóng đêm mờ mịt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Nam Tiêu cung kính đi theo bên cạnh Chử Lăng, tâm trạng nặng nề.
Chử Lăng đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài từ từ bay tới trước mặt Nam Tiêu.
Chủ Thần Lệnh!
Nam Tiêu kinh ngạc: “Thường Vụ Chủ Thần…”
Chử Lăng ôn hòa nói: “Mọi người đều nhất trí đồng ý để ngươi lên.”
Nam Tiêu yên lặng, y đã đoán ra được vài chuyện rồi.
Chử Lăng tiếp tục nói: “Diệp Quân là do ngươi mang về, ngươi xử lí chuyện này, sau khi xử lí hắn xong thì ngươi lên nhậm chức, đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi.”
Nam Tiêu cúi đầu, yên lặng không nói.
Chử Lăng quay đầu nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đột nhiên nhận lấy lệnh bài, gật đầu: “Được.”
Chử Lăng hài lòng gật đầu: “Đi đi.”
Nam Tiêu cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.
Chử Lăng nhìn sâu về phía Nam Tiêu lui xuống, không biết là đang nghĩ gì.
…
Bên trong căn phòng, Nam Tiêu nhấc ly rượu lên hướng về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, ta kính ngươi một chén.”
Diệp Quân liếc nhìn Nam Tiêu, cũng nâng ly rượu lên, hai người một hơi uống cạn.
Nam Tiêu đặt ly rượu xuống: “Diệp huynh, xin lỗi, là ta dẫn ngươi tới đây, nhưng lại không ngờ sự việc sẽ trở lên như vậy…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không liên quan gì đến ngươi, có nhân ắt có quả, đây là việc của riêng ta.”
Nam Tiêu trầm mặc, không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Bên trên sai ngươi tới giết ta sao?”
Nam Tiêu vẫn không tiếp lời.
Diệp Quân đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Nam Tiêu, khẽ vỗ lên vai y: “Huynh đệ, ngươi đừng khó xử, ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ…”
Vừa nói, hắn vừa đi ra phía ngoài cửa.
Mà lúc này, Nam Tiêu đột nhiên giữ hắn lại.
Diệp Quân dừng bước.
Nam Tiêu đứng dậy, lấy từ trong lòng ra một quyển trục đặt vào tay Diệp Quân, quyển trục lập tức nổ ra một luồng ánh sáng rực rỡ, bao trùm lấy Diệp Quân.
Trận pháp dịch chuyển!
Hơn nữa còn là một trận pháp dịch chuyển đạo khí cực phẩm!
Diệp Quân cau mày, Nam Tiêu nhìn hắn thật sâu: “Diệp huynh, đừng phản kháng, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu, sau khi ngươi ra ngoài… nhớ phải thật bảo trọng!”
Dứt lời, Diệp Quân đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài thành.
Quan Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, một lát sau, ông ta cười lên: “Tốt, tốt, ha ha…”
Dứt lời, ông ta đã biến mất không thấy đâu.
Quân U ngẩng đầu lên nhìn thời không sâu thẳm, sau đó xoay người rời đi.
…
Bên trong thành, cửa phòng mở ra, Mục chủ thần bước vào trong phòng, ông ta nhìn Nam Tiêu ngồi trước bàn rượu uống rượu một mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó nói: “Nam Tiêu bao che kẻ báng bổ, phản bội Thần Minh, từ giờ phút này trở đi, tước đoạt Thần chủng, phế bỏ tu vi, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không được thu nhận…”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, một ngọn lửa trực tiếp đi vào giữa trán Nam Tiêu.
Tịnh hỏa!
Khoảnh khắc Tịnh hỏa đi vào trong trán Nam Tiêu, Thần chủng trong cơ thể y lập tức run rẩy kịch liệt, sau đó biến mất từng chút một, đồng thời, từng tia sáng màu vàng nhạt từ trong cơ thể y tràn ra ngoài rồi tan biến.
Nam Tiêu nắm chặt hai tay lại, mặt mũi vặn vẹo, chịu đựng nỗi thống khổ khó dùng lời để diễn tả được này, nhưng y lại không hề kêu lên một tiếng.
Chẳng mấy chốc, Nam Tiêu giống như một đống bùn nhão ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Giờ phút này, Thần chủng trong cơ thể y đã hoàn toàn bị Tịnh Hỏa thiêu hủy, tu vi cũng bị loại bỏ sạch sẽ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế…
Một lát sau, Nam Tiêu bị ném ra khỏi phủ đệ Ti Mệnh…
Mưa to trút xuống.
Ở cửa, Lão Kỷ và một đám người Tư Pháp Điện Nam Chúng Thần Điện nhìn Nam Tiêu ở trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Giờ phút này, Lão Kỷ đã thay thế Nam Tiêu trở thành Ti Mệnh Quân mới, cai quản phủ Ti Mệnh.
Lão Kỷ cùng một đám chủ sự của phủ Ti Mệnh chỉ lặng lẽ quan sát Nam Tiêu ở trong mưa lớn phía xa xa, không có một ai chịu vươn tay ra giúp đỡ.
Bọn họ đều rõ ràng, Nam Tiêu xong đời rồi.
Lúc này ra tay giúp đỡ, mặc dù có thể có được cái danh nhân nghĩa, nhưng lại có thể mang đến cho mình tai họa ngút trời.
Không đáng!
Không chỉ như vậy, việc hiện giờ bọn họ cần làm là nhanh chóng nghĩ cách phủi sạch quan hệ với Nam Tiêu, để tránh bị liên lụy…
Đây chính là việc liên quan đến tiền đồ của bọn họ.
…
Mưa ngày càng lớn, Nam Tiêu suy yếu chỉ có thể bò trên đất, bò không hề có mục đích…
Giây trước vẫn còn ở trên thiên đường, nhưng lúc này lại đã ở dưới địa ngục.
Ở một góc cách đó không xa, một cô gái đang che dù, dưới dù của cô ta còn có một cô bé khác.
Cô bé nhìn thấy Nam Tiêu trên đất, kinh ngạc nói: “Tang Mi tỷ tỷ, đó là Nam Tiêu đại nhân…”
Tang Mi nhìn Nam Tiêu đang khó khăn bò trên mặt đất, trầm mặc.
Cô bé quay đầu nhìn Tang Mi, có phần khẩn trương nói: “Tang Mi tỷ tỷ, Nam Tiêu đại nhân là người tốt, vì… vì sao ngài ấy lại trở lên như vậy…”
Tang Mi khẽ xoa đầu cô bé: “Thế giới này bị bệnh rồi.”
…
Bình luận facebook