-
Chương 3166-3170
Chương 3166: Thái độ
Nhà họ Quân.
Chuyện Diệp Quân giết hơn nghìn người nhanh chóng bay tới tai họ. Trong đại điện, Quân Quyền đang nôn nóng lập tức nhảy cỡn lên: “Tốt lắm! Thằng thất phu đó dám giết nhiều người như vậy, chắc chắn đã chọc giận công chúng rồi!"
Mấy trưởng lão khác cũng vô cùng bất ngờ trước hành động này của hắn.
Quân Duyên hạ giọng: “Có gì đó bất thường ở đây, đừng vội vui mừng quá sớm”.
Quân Quyền phẩn tay: “Tên Diệp Quân kia chỉ là hạng mãng phu mà thôi. Dù sao cũng là kiếm tu, tuổi còn trẻ, chắc chắn là không nhịn được nữa. Bây giờ hắn đã giết cả nghìn mạng người, chỉ cần chúng ta khống chế tốt thì hắn chết chắc!"
Quân Duyên vốn cẩn trọng hơn thì lắc đầu: “Ta thấy vẫn nên đề phòng. Thái độ của Diệp Quân hay Nam Tiêu cũng không quan trọng, quan trọng là các vị Chủ Thần”.
Chủ Thần.
Các cường giả nhà họ Quân nghe vậy thì đanh mặt.
Ở thành Nam Chúng Thần này, các Chủ Thần mới là bá chủ có máu mặt cai quản Chủ Thần Điện.
Bởi vì Điện chủ rất ít khi quản nội chính, tất cả đều cho các Chủ Thần ra tay.
Quân Quyền nghe vậy thì nhíu mày.
Quân Duyên lại nói: “Chủ Thần Điện cho đến nay vẫn không làm ra động tĩnh gì, thật sự có chút kỳ lạ. Chưa kể mấy thế gia tông môn ủng hộ chúng ta cũng đã bắt đầu lo lắng. Nam Tiêu là người của Chủ Thần Điện, lỡ như chúng ta chọc giận các Chủ Thần...”
Thấy ánh mắt ông ta bắn về mình, Quân U nhàn nhạt nói.
"Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên: “Thiếu tộc trưởng, tên Nam Tiêu kia không buông tha chúng ta căn bản không phải vì Diệp Quân, nhưng vì sao thì ta không hiểu được. Vì một tên kiếm tu ngoại lai mà đấu với nhà họ Quân đến chết không thôi? Có khi thân phận của Diệp Quân...”
Quân U lặp lại: “Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên chần chừ một hồi rồi gật đầu: “Vâng”.
Các trưởng lão rời đi, đến lượt Tông Cố bước vào.
Một năm một mười kể chuyện đã xảy ra giữa mình và Diệp Quân.
Quân U hỏi: “Ngươi thấy hắn biết điều thật hay chỉ đang giả vờ?"
Tông Cố đáp: “Đại tiểu thư tự có nhận xét”.
Quân U: “Việc hắn giết ngàn người, ngươi thấy thế nào?"
Tông Cố suy ngẫm một hồi: “Hai khả năng. Thứ nhất, hắn không kèm dùng âm mưu quỷ kế với chúng ta. Thứ hai, hắn đang cảnh cáo. Nhưng ta thấy hiện nay thái độ của hắn không quan trọng, mà nên chú ý vào các vị Chủ Thần. Nếu họ thiên vị hắn thì chúng ta có làm gì đi nữa cũng vô ích, ngược lại còn rước họa vào thân”.
Quân U liếc nhìn: “Vậy ngươi cho rằng thái độ của Chủ Thần là như thế nào?"
Tông Cố lắc đầu: “Việc này nằm ngoài hiểu biết của ta”.
Gã tự nhận là người thông minh, nhưng cũng biết trên đời có một thứ gọi là nguồn tin tức.
Mà các vị Chủ Thần kia đã nằm ngoài phạm vi đó. Gã và họ không cùng một tầng lớp, nếu muốn đi tính kế người ta thì chẳng khác gì chịu chết.
Nếu có thể, gã chỉ muốn rút ra khỏi vụ này.
Nhưng không được.
Quân U: “Lui xuống đi”.
Tông Cố hành lễ rồi làm theo.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Tiểu thư, mấy vị Chủ Thần kia...”
Quân U nhắm mắt: “Họ không có hành động gì đơn giản là mặc cho chúng ta thỏa sức. Vì sao? Đơn giản là muốn nhìn chúng ta kích thích dân chúng, cuối cùng lại ra mặt thu phục chúng ta”.
Giọng nói: “Vậy ngài còn...”
Quân U không đáp mà đi đến cửa đại điện. Không gian trước mặt cô ta nứt ra, để lộ một quyển trục.
Quân U cầm lấy nó đọc một hồi, nhếch mép cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau? Vậy chống mắt lên xem ai mới là người thắng sau cùng”.
...
Diệp Quân vừa trở lại phòng đã nghe Tông Tín hỏi: “Tiểu tử ngươi định làm gì để cứu khu dân nghèo đó?"
Tiểu Tháp: “Ta cũng muốn biết”.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Cần Tháp gia phối hợp”.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể dùng cách đặc biệt để cứu họ nhanh chóng. Đầu tiên, Tháp gia hãy phối hợp với ta”.
Tiểu Tháp tò mò: “Phối hợp kiểu gì?"
Diệp Quân chỉ cười.
Tiểu Tháp bất mãn: “Tiểu tử ngươi bớt vòng vo đi! Mưu kế trên đời này ta rành như lòng bàn tay, cứ việc nói ra để ta làm quân sư, tránh cho đi lầm đường”.
Diệp Quân: “Trước tiên, Tháp gia hãy đến khu đó một chuyến, làm bộ như bị phát hiện”.
Tiểu Tháp: “Để làm chi?"
Diệp Quân: “Người ở nơi đó không có giá trị với Chủ Thần Điện, nói cách khác là nguyên một vùng đó không được bên trên chú ý tới. Ta muốn khiến nó trở nên có giá trị. Tháp gia tới đó rồi dùng chức năng nghịch thiên, ắt sẽ gây xôn xao”.
Tông Tín cũng hỏi: “Ngươi có ý đồ gì đấy?"
Diệp Quân nheo mắt: “Phá bỏ di dời! Muốn thay đổi số phận thì phải bắt đầu từ việc này!"
Tiểu Tháp: “...”
Chương 3167: Thần Minh hiển linh!
Mấy ngày sau, sâu trong khu dân nghèo đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng, nó đâm thẳng lên trời cao, khiến thời không xung quanh chấn động như sóng nước, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, cùng lúc đó, một hơi thở cổ xưa chợt tràn ra ngoài...
Biến cố đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Chẳng mấy chốc, người của Chúng Thần Điện đã vội vàng chạy đến, không chỉ thế, các cường giả từ rất nhiều tông môn cùng thế gia trong thành cũng đua nhau chạy đến hiện trường, mà thứ họ thấy được chính là một tòa tháp đang lơ lửng giữa luồng sáng vàng.
Tiểu Tháp!
Mọi người đều tò mò.
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nổ ra một luồng sáng, thu hết tất cả cường giả có mặt ở đây vào trong tháp.
Khi vừa tiến vào trong, những cường giả kia đều bối rối.
Mười năm trong tháp...
Chỉ bằng một ngày ở ngoài!
Đám người trong tháp đều điên cuồng.
Nhưng lúc này Tiểu Tháp lại đưa hết mọi người ra ngoài lại, lúc này, trong mắt bọn họ đều đỏ oạch.
Không ai che dấu được sự thèm khát trong đôi mắt của mình.
Thần vật cỡ này... Cho dù là thần minh khí trong truyền thuyết e là cũng thua kém hơn nhiều.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên phá không đi đến, ông ta mặc một thân áo bào màu tro, thân hình cao lớn, ánh mắt âm trầm, nương theo sự xuất hiện của ông ta, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một cảm giác ngột ngạt vô hình.
Xung quanh, tất cả thị vệ Chúng Thần Điện đúng lúc này đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến Mục chủ thần!"
Nghe thế, các cường giả từ khắp tông môn thế gia có mặt ở đây đều biến sắc, lập tức cung kính hành lễ.
Không ai ngờ rằng một vị Chú Thần lại tự đích thân đến.
Mục chủ thần xòe tay ra, Tiểu Tháp hóa thành một luồng sáng vàng rơi vào tay ông ta, nhìn Tiểu Tháp, ông ta nhíu chặt mày lại, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc.
Mà xung quanh, không một ai dám thở mạnh.
Đây chính là một vị Chủ Thần...
Mục chủ thần đột nhiên ra lệnh: "Phong tỏa nơi này".
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Xung quanh đã bị phong tỏa.
Thế nhưng chuyện của Tiểu Tháp vẫn nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ thành Chúng Thần.
Ban đầu mọi người đều thấy rất nghi hoặc, khu dân nghèo này sao lại đột nhiên xuất hiện bảo vật?
Nhưng chẳng mấy chốc mọi người đã ngộ ra được, có lẽ là do Thần Minh hiển linh!
Thần Minh hiển linh!
Khi tin tức kia truyền ra, toàn bộ Chúng Thần Điện đều sôi sục.
Phải biết ở khắp tinh hệ Chúng Thần, đã mấy trăm triệu năm rồi chưa từng xuất hiện Thần Minh.
Đừng nói là Nam Chúng Thần Điện, cho dù là Trung Chúng Thần Điện cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Cũng chính vì vậy mà năm Chúng Thần Điện lớn của tinh hệ đều thấy vô cùng áp lực, bởi vì thời gian dài Thần Minh không hiển linh, nghĩa là có lẽ Thần Minh đã có chút không hài lòng với họ...
Mà bây giờ sự xuất hiện của Tiểu Tháp vô cùng có khả năng chính là Thần Minh hiển linh!
Hơn nữa còn là xuất hiện ở Nam Chúng Thần Điện.
Nếu quả thật là Thần Minh hiển linh thì đó chắc chắn là vinh quang vô thượng của toàn bộ Nam Chúng Thần Điện.
Thần Minh quan tâm họ!
Chủ Thần Điện, bảy vị Chủ Thần đã tụ họp, ngoại trừ bọn họ còn có ba người nữa, theo thứ tự là Khuất Tấn, Qua Hàn, Nam Tiêu.
Bởi vì Khuất Tấn và Qua Hàn là Chủ Thần đời tiếp theo được đề cử, còn Nam Tiêu là được đãi ngộ đặc cách.
Thường Vụ Chủ Thần dẫn đầu, ông ta ngồi ở chính giữa, yên lặng nhìn Tiểu Tháp mà không nói gì, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ nghiêm nghị. Thần vật bực này... Ông ta cũng chưa gặp bao giờ.
Trong điện, ánh mắt của các Thần cũng đều dính chặt vào Tiểu Tháp, trong mắt bọn họ đa số đều là nghi hoặc.
Lúc này, Thường Vụ Chủ Thần đột nhiên nói: "Mọi người có ý kiến gì".
Qua Hàn, Nam Tiêu và Khuất Tấn chỉ im lặng, trong trường hợp này, bọn họ tuyệt đối không thể phát biểu ý kiến tùy tiện.
Chủ Thần ngồi hàng thứ hai bên cạnh Thường Vụ Chủ Thần mở miệng: "Vật ấy xuất hiện quá mức kỳ lạ, có thể là ý chí Thần Minh giáng lâm, cũng có thể là một loại âm mưu".
Âm mưu!
Nghe thế, các Chủ Thần còn lại đều nhíu mày.
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nếu là âm mưu... Người có thể lấy thần vật ấy ra để bày kế..."
Nói đến đây, sắc mặt của mấy vị Chủ Thần đều sầm đi.
Người có thể lấy thần vật cỡ ấy ra làm mồi nhử... thì âm mưu phải lớn đến mức nào?
Chẳng lẽ là muốn lật đổ Chúng Thần Điện?
Chủ Thần thứ hai kia lại nói: "Vậy coi như nó là Thần Minh hiển linh".
Các Chủ Thần đưa mắt nhìn ông ta, ông ta chỉ nói: "Bởi vì một vài nguyên nhân của năm đó mà những năm gần đây công trạng của Nam Chúng Thần Điện chúng ta đều lót đáy, mà sự kiện nghìn năm hành hương một lần đã sắp đến, nếu chúng ta không lập được thêm công trạng gì, e là chúng ta sẽ bị điều đi, hoặc thậm chí là xuống chức..."
Xuống chức!
Các Chủ Thần đều im lặng.
Xuống chức kiểu này không phải chuyện đùa, sức mạnh ý chí Thần Minh sẽ lập tức suy yếu, không chỉ thế, các thần khí Chủ Thần nắm giữ bọn họ cũng phải giao ra hết...
Thực lực!
Quyền lợi!
Một khi đã có chúng rồi, ai lại muốn từ bỏ?
Chủ Thần thứ hai nói: "Nhưng nếu đây thật sự là Thần Minh hiển linh, vậy lúc hành hương thì có thể thêm điểm rất nhiều cho chúng ta".
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nhưng nếu không phải thì sao?"
Chú Thần thứ hai không quan tâm: "Không phải thì thôi, còn làm được gì nữa? Dù sao chúng ta cũng đâu tổn thất gì".
Mục chủ thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chúng ta coi nó là Thần Minh hiển linh thì cũng phải đưa ra được một lý do hợp lý, tại sao nó lại xuất hiện ở đây!"
Chủ Thần thứ hai nói: "Khu dân nghèo".
Nói rồi, ông ta lại nhìn các Chủ Thần khác: "Thần Minh hiển linh để phổ độ chúng sinh".
Các Chủ Thần im lặng.
Chuyện của khu dân nghèo tất nhiên bọn họ biết, mà vấn đề ở nơi đó họ luôn chọn cách là làm như không thấy, bởi vì muốn xử lý vấn đề ở nơi đó thì cần phải tiêu hao một khoảng tài chính rất lớn.
Hơn nữa cho dù có tiêu một đống lớn để sắp xếp cho họ thì tiếp theo sẽ thế nào?
Những người bình thường đó sau này phải lầm gì cho họ nữa?
Đó không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được, với bọn họ mà nói, sức mạnh tín ngưỡng của những người bình thường này thật sự là quá yếu, không có bao nhiêu giá trị...
Chuyện phải ra sức quá nhiều mà không gặt được kết quả to lớn gì, nên chẳng ai muốn làm.
Mà bây giờ hiển linh hiển linh ở chỗ đó... Lẽ nào thật sự là do Thần Minh bất mãn với bọn họ nên mới hiển linh?
Nghĩ đến đấy, tâm trạng mọi người bỗng trở nên nặng nề.
Chương 3168: Giải quyết vấn đề
Sở dĩ Bọn họ cảm thấy có thể đúng là Thần Minh hiển linh, bởi vì thần vật cỡ này thật sự quá mức nghịch thiên.
Nếu như có người bày mưu... Người có năng lực tạo ra được thứ này thì còn cần gì bày mưu nữa? Cứ phẩy tay tiêu diệt bọn họ cho xong.
Vì vậy chuyện này vô cùng có khả năng là Thần Minh hiển linh.
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nếu thật sự là thần linh hi vọng chúng ta giải quyết vấn đề nơi đó thì tại sao không dứt khoát liên hệ với Thần Điện Chủ, mà lại..."
"Bất mãn!"
Chủ Thần thứ hai suy đoán: "Có lẽ không phải là bất mãn, bởi nếu họ không thích thì đã không xuất hiện công khai rầm rộ như vậy rồi".
Các Chủ Thần im lặng.
Nếu bọn họ muốn làm chuyện gì đó, theo quy trình bình thường thì nhất định phải thông báo cho người chủ sự thấp hơn một bậc trước, nếu bọn họ trực tiếp bỏ qua người trung gian này, thẳng tay thông báo đến cho tầng dưới cùng thì không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ thấy bất mãn với người trung gian đó.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của các Chủ Thần lại càng thêm nặng nề.
Thường Vụ Chủ Thần đột nhiên nói: "Nếu nơi đó xuất hiện Thần Minh hiển linh, vậy cũng có nghĩa là chúng ta không thể mắt điếc tai ngơ như trước nữa, phải ra tay xử lý".
Nói rồi, ông ta nhìn một Chủ Thần ở bên phải: "Lão Thất, ông chưởng quản tài chính, nếu giải quyết chuyện ở nơi đó thì cần bao nhiêu Chân Linh Tinh?"
Chủ Thần thứ bảy im lặng một lúc rồi đáp: "Nơi đó có ba mươi bảy triệu dân gặp nạn, tính toán sơ bộ thì muốn giải quyết chuyện ăn mặc ở, đai lại của bọn họ cần ít nhất chừng một tỷ Chân Linh Tinh, đó chỉ là bước đầu thôi, sau này còn phát sinh tiền chu cấp đời sống cho bọn họ, là một khoảng khổng lồ không có điểm dứt..."
Nghe thế, các Chủ Thần đều trầm mặc.
Vậy thì ít nhất phải là hai tỷ Chân Linh Tinh... Mà số tiền đó đối với Chúng Thần Điện hiện nay là một con số rất lớn.
Chủ Thần thứ bảy nói tiếp: "Nếu như chúng ta tiêu hết tiền vào nơi đây thì sẽ dẫn đến một vấn đề khác, cường giả Thần Cảnh tương lai của chúng ta sẽ ít hơn những Chúng Thần Điện khác rất nhiều, một nghìn năm tới, thực lực của chúng ta sẽ bị bỏ xa, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ bị thôn tính... Không chỉ thế mà khu dân nghèo đó như một cái động không đáy, hai tỷ không thể lấp kín được..."
Các Chủ Thần đều im lặng, tâm trạng phức tạp.
Một khi thực lực của Nam Chúng Thần Điện thấp hơn các Chúng Thần Điện lớn khác thì họ sẽ bị thôn tính, mặc dù mọi người đều tín ngưỡng ý chí Thần Minh, nhưng sự thật lại làm theo ý mình, hơn nữa cạnh tranh nội bộ cũng vô cùng tàn khốc.
Chủ Thần thứ bảy do dự một lúc rồi nói: "Nếu không thì... cứ để bách tính đó khổ tiếp đi?"
Các Chủ Thần đồng loạt đưa mắt nhìn Chủ Thần thứ bảy, Chủ Thần thứ bảy lạnh mặt nói: "Các người đừng nhìn ta như vậy, đây là chuyện không có cách nào khác, vừa muốn vừa ý bề trên, vừa muốn chăm non bề dưới, rõ ràng là khó cả đôi đường, thật ra ta cũng muốn làm khó bên trên, nhưng vấn đề là thực lực không cho phép!"
Làm khó bên trên?
Trên Chúng Thần Điện còn có một Thần Minh Điện, cho dù là người lãnh đạo bọn họ ra mặt đi nữa, muốn lên trên đó đòi tiền?
Mơ đẹp quá chứng.
Bên trên không đòi tiền bọn họ đã là may mắn vô cùng rồi.
Chủ Thần thứ bảy nói tiếp: "Vậy có thể đào thành Đông bù cho thành Tây không? Lấy của bách tính nơi khác, giải quyết được chuyện khu dân nghèo này rồi tính tiếp".
Một vị Chủ Thần: "Thuế của chúng ta đã là cao nhất trong tất cả Chúng Thần Điện rồi".
Chủ Thần thứ bảy trầm giọng nói: "Dân chúng có thể hiểu được mà".
Các Chủ Thần im lặng không nói.
Lời này có lừa chó chó cũng không tin...
Chủ Thần thứ bảy nhìn cảnh tượng im phăng phắc trước mặt, có chút bất mãn: "Làm khó bề trên thì chúng ta không có thực lực, tự làm khổ mình thì chúng ta không muốn, nếu đã như thế thì chỉ có thể làm khổ bách tính phía dưới thôi! Mọi người đừng lo lắng quá, dân chúng chịu đựng một khoảng thời gian thôi là mọi thứ sẽ qua".
Lúc này, Nam Tiêu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Thật ra ta có một cách..."
Vừa cất tiếng, các Chủ Thần đã đua nhau nhìn về phía Nam Tiêu.
Nam Tiêu đứng dậy, cung kính hành lễ với các Chủ Thần: "Ta... cũng không biết làm thế có được hay không".
Chủ Thần thứ bảy nói: "Ngươi cứ nói, yên tâm, không ai trách phạt ngươi đâu".
Nam Tiêu gật đầu: "Hiện tại ngân khố của Chúng Thần Điện ta đang cạn đáy, đúng là không thích hợp dùng tiền xử lý chuyện này, như Thất Chủ Thần đã nói, nếu tiêu hết tiền vào chỗ này thì tương lai thực lực chúng ta chắc chắn sẽ bị bỏ xa, khi đó lại đối mặt với nguy hiểm bị thôn tính. Bởi vậy, khoản tiền này chúng ta nên thay đổi góc nghĩ khác".
Chủ Thần thứ bảy vội nói: "Ngươi nói luôn một lần đi!"
Nam Tiêu bình tĩnh nhẩm nhanh lại một lượt những lời Diệp Quân giao phó cho mình, sau đó mới nói: "Chúng ta có thể xây vài Thần Học Viện ở khu dân nghèo, sau này bổ sung thêm quy định nhập học vào Thần Học Viện là ai ở khu dân nghèo đó muốn vào học thì phải có tài sản cố định như nhà, hoặc cửa tiệm..."
Chương 3169: Tai họa
Nghe đến đây… ánh mắt Chủ Thần thứ bảy sáng lên, ông ta mừng rỡ đứng bật dậy.
Ánh mắt các chủ thần khác cũng sáng lên, dĩ nhiên họ biết điều quan trọng trong đó.
Học viện Thần!
Đó là học phủ cao nhất thành Chúng Thần, bên ngoài không biết có bao nhiêu nền văn minh và tông môn muốn gia nhập vào để hy vọng thay đổi vận mệnh.
Nếu thật sự làm theo những gì Nam Tiêu nói, chắc chắn khu ổ chuột vốn bị mọi người coi thường sẽ trở thành điểm nóng mà mọi người tranh giành.
Nhân tài!
Các Chủ Thần nhìn Nam Tiêu, ánh mắt thay đổi.
Nhìn thấy ánh mắt của các Chủ Thần, Nam Tiêu biết họ hài lòng nên nói tiếp: “Chúng Thần Điện chúng ta có thể thu thuế với khu ổ chuột, tất nhiên không phải là thuế đánh vào người nghèo, mà là thuế mua bán. Bất cứ ai hoặc bất kỳ thế lực nào muốn mua bán trong khu ổ chuột thì đều phải nộp một số tiền thuế nhất định… Như thế chúng ta không chỉ giải quyết được vấn đề định cư dân tị nạn trong khu ổ chuột mà còn có thể thu được một lượng lớn tiền thuế, giải quyết vấn đề tài chính hiện tại của Chúng Thần Điện…”
“Hay lắm”.
Chủ Thần thứ bảy phấn khích nói: “Hay, hay, Nam Tiêu, không ngờ đầu óc của ngươi thế mà cũng sắc bén đấy, trước kia đã xem thường ngươi rồi”.
Nam Tiêu cung kính nói: “Thất Chủ Thần quá khen rồi”.
Chủ Thần thứ bảy cười nói: “Không, không, ngươi đúng là một nhân tài, đến cả ta còn không nghĩ ra cách này… Nếu chuyện này xảy ra, ngươi hẳn là có công rất lớn”.
Thấy Chủ Thần hài lòng như vậy, Nam Tiêu cũng thở phào, nói thêm: “Thương nhân khá tham lam, người dân nghèo trong khu ổ chuột chắc chắn không đấu được với họ, thế nên để ngăn cản thương nhân ép mua ép bán, chúng ta phải ban hành luật hạn chế nghiêm ngặt, tốt nhất là để chúng ta giám sát trực tiếp …”
Mục Chủ Thần khẽ gật đầu: “Đúng là nên thế, những người dân nghèo đó không phải là đối thủ của các thương nhân đó, Chúng Thần Điện chúng ta nên ra mặt trong chuyện này, nếu không người dân nơi đó sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Nói rồi ông ta nhìn Nam Tiêu: “Còn ý kiến gì nữa không?”
Nam Tiêu nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể lấy một phần nhỏ tiền thuế thu được từ khu ổ chuột để mở vài trường học, có thể không phải học viện Thần mà là một số học viện bình thường, học viện dành cho khu dân nghèo, sau đó cho trẻ em ở đó có thể đăng ký học. Mặc dù trong một thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ cường giả đỉnh cấp nào xuất hiện trong số những học sinh đó, nhưng ta tin lâu dần chắc chắn sẽ có vài nhân tài xuất hiện, quan trọng nhất là họ có một tia hy vọng và một tương lai, Chúng Thần Điện chúng ta sẽ là người ban cho họ tương lai và hy vọng này, họ sẽ càng tin vào Thần Minh, tín ngưỡng Chúng Thần Điện, điều này không chỉ đơn giản là thu hoạch chính trị với chúng ta”.
Nghe y nói thế, các Thần nhìn nhau, đều khẽ gật đầu…
Thấy thế, Khuất Phổ và Qua Hàn đều sầm mặt, lúc này họ có cảm giác bất an.
Mặc dù Nam Tiêu đã rút lui khỏi cuộc tuyển chọn Chủ Thần, nhưng không có nghĩa là y không còn hy vọng, nếu tất cả các Chủ Thần đều có hứng thú, Nam Tiêu có thể tiến lên bất cứ lúc nào.
Nói xong Nam Tiêu lùi sang một bên.
Lúc này, Thường Vụ Chủ Thần bỗng nói: “Vậy thì thực hiện như lời Nam Tiêu nói. Nam Tiêu, ngươi sẽ chịu trách nhiệm giám sát, đừng để đám thương nhân đó muốn làm gì thì làm, đàn áp người dân ở đó”.
Nam Tiêu do dự, sau đó nói: “Thường Vụ Chủ Thần, chuyện này có thể đối một người thực hiện không?”
Thường Vụ Chủ Thần hỏi: “Tại sao?”
Nam Tiêu nói: “Bây giờ ta và nhà họ Quân…”
Thường Vụ Chủ Thần không cho là thế: “Không sao, ngươi cứ việc đi làm”.
Thất Chủ Thần lạnh lùng nói: “Nhà họ Quân là cái quái gì chứ, mặc kệ đi, cứ để chúng nhảy nhót, ngươi cứ làm việc của mình”.
Nam Tiêu nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần lại nói: “Khuất Phổ, Qua Hàn, hai ngươi phối hợp với hắn”.
Tim hai người rơi xuống đáy cốc, nhưng không dám nói gì, lập tức bước ra cung kính nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần nói: “Các ngươi ra ngoài đi”.
Sau khi ba người đi rồi, Thường Vụ Chủ Thần nói: “Thế nào?”
Mục Chủ Thần nói: “Chọn hắn vậy”.
Nhị Chủ Thần cũng nói: “Khá ổn, mặc dù hắn đã không còn tư cách tranh cử Chủ Thần, nhưng vẫn là bình tĩnh điềm đạm, không oán thán… Năng lực cũng rất xuất chúng, ta bầu cho hắn”.
Thất Chủ Thần nói: “Tên này khá ổn, rất có triển vọng…”
Các Chủ Thần khác cũng không có ý kiến.
Cứ thế chuyện Nam Tiêu trở thành Chủ Thần kỳ tiếp theo đã được định đoạt.
…
Sức mạnh thực thi của Chúng Thần Điện luôn cực kỳ cao, một giờ sau, Chúng Thần Điện tuyên bố sẽ mở một ngàn ba trăm sáu mươi học viện trong khu người nghèo, không chỉ vậy, bây giờ học viện Thần còn tuyên bố sẽ chuyển đến khu người nghèo…
Sau khi biết được tin tức, thế gia, tông môn của rất nhiều nền văn minh cảm nhận được có cơ hội kinh doanh, kết quả là khu ổ chuột vốn bị mọi người lãng quên giờ đây trở thành nơi đáng chú ý nhất.
Ngày nào cũng có rất nhiều người chạy đến khu này…
Nam Tiêu đã dẫn người của Chúng Thần Điện đến trụ tại khu ổ chuột này từ sớm, y bắt xử lý các quyền tài sản cho những người nghèo này để sau này họ có thể bán.
Tất nhiên đây là ý của Diệp Quân, Diệp Quân biết hiện giờ khu ổ chuột là một mảnh đất vàng, chắc chắn sẽ có nhiều người đỏ mắt, một khi mắc sai lầm thì không phải là chuyện tốt mà là tai họa đối với người dân trong khu ổ chuột, thế nên chính phủ sẽ là người giám sát chuyện này.
Chương 3170: Bật cười
Lúc này Diệp Quân tiếp tục tu luyện trong phòng tu luyện của Nam Tiêu.
Bây giờ hắn đã có thể kéo dài thời gian khoảng gấp ba lần, đây đã là sự tiến bộ cực lớn với hắn rồi.
Phải biết rằng thời không hắn kéo dài hiện giờ là do bản thân hắn tạo ra.
Hắn cũng từng thử, nếu hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên để tăng thời không trong Tiểu Tháp, thì đó sẽ không phải là trì hoãn mà có thể ngăn cấm thời gian.
Ngăn cấm hoàn toàn thời gian của một khu vực.
Đây đúng thật là nghịch thiên.
Đương nhiên, đây là một con át chủ bài của hắn, hắn có thể sử dụng nó vào thời khắc mấu chốt, trọng tâm thực sự của hắn vẫn là thời không mà hắn tạo ra, hắn phát hiện, nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, hắn cũng có thể cấm chế thời gian trong thời không nào đó, nhưng chỉ có thể kéo dài trong chốc lát, không bằng thời không trong Tiểu Tháp…
Không chỉ tu luyện thời không của mình, hắn còn đang nghiên cứu các cảnh giới tu luyện của nền văn minh Thần Minh này. Thật ra, nền văn minh Thần Minh và Đạo Trật Tự của hắn có hiệu quả như nhau, hắn cũng có thể học hỏi từ đó.
Nói chung trong khoảng thời gian này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, hiện tại hắn muốn tìm một vị Chủ Thần để thực chiến, đáng tiếc là không có cơ hội này.
Hắn cũng có dự tính của mình, tiếp tục học hỏi ở đây một thời gian, sau đó quay về vũ trụ Quan Huyên gây dựng sự nghiệp của mình.
Đối với hắn, nền văn minh Thần Minh giống như một tấm gương, hắn có thể tìm điểm mạnh của người khác để học hỏi, đồng thời tìm ra khuyết điểm của bản thân để tránh đi chệch hướng.
Nửa tháng trôi qua.
Hôm nay, Tang Mi bỗng chạy đến phòng tu luyện, tìm thấy Diệp Quân đang tu luyện, lúc Diệp Quân đang lên tiếng thì cô ta đã kéo hắn rời khỏi phòng tu luyện…
Tang Mi kéo Diệp Quân đến khu ổ chuột, lúc này khu ổ chuột đã náo nhiệt, đông vui hơn trước, so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, xung quanh có rất nhiều người ăn mặc rực rỡ, gương mặt hiện lên vẻ nịnh nọt.
Diệp Quân nhận thấy ngoài rất nhiều người từ bên ngoài đến, còn có rất nhiều cường giả của Chúng Thần Điện, những cường giả Chúng Thần Điện đang tuần tra trên đường phố.
Tang Mi đưa Diệp Quân đến nhà Tiểu Nhiễm, lúc này trong nhà Tiểu Nhiễm rất náo nhiệt, một nhóm người mang quà tới, liên tục lấy lòng hai cha con Tiểu Nhiễm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân và Tang Mi, Tiểu Nhiễm vội chạy đến như nhìn thấy vị cứu tinh, cô bé chạy đến cạnh Tang Mi, nắm lấy tay Tang Mi, hưng phấn nói: “Tang tỷ…”
Tang Mi mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó nhìn đám người ở đằng xa: “Có phải bọn họ đều muốn mua nhà của muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Đúng thế, muội… muội và cha không biết phải làm thế nào…”
Tang Mi nhìn đám người đó, lúc này mấy người đó cũng đang nhìn Tang Mi, ánh mắt họ hiện lên vẻ đề phòng, họ nghĩ Diệp Quân và Tang Mi cũng đến mua nhà.
Sau khi Tang Mi và Diệp Quân đuổi những người đó đi, trong nhà chỉ còn lại bốn người, cha Tiểu Nhiễm hơi hoang mang nói: “Chuyện này… Sao đột nhiên lại thành như vậy”.
Y ngơ ngác không hiểu.
Tiểu Nhiễm kéo tay Tang Mi, khẽ hỏi: “Tang tỷ, là vì tỷ sao?”
Tang Mi cười nói: “Không phải đâu, mà là vì người khác”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.
Cha Tiểu Nhiễm bỗng hỏi: “Tang cô nương, giá mà những người đó đưa ra rất cao… Bọn ta cũng không biết phải làm sao… Cô có thể cho bọn ta ý kiến không?”
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, ngươi cho họ ý kiến đi”.
Diệp Quân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Mặc dù nơi này không lớn, nhưng địa thế rất tốt, vì là khu vực trung tâm, nếu bây giờ bán đi, giá cũng không cao lắm, có thể đợi thêm một chút, đợi những người bên ngoài bán đi một ít, lúc nhà và đất ngày càng ít đi, nơi này sẽ trở nên có giá trị hơn”.
Tiểu Nhiễm do dự, sau đó lại nói: “Ca ca… nếu bọn muội bán muộn có bị người ta ghim không, ép buộc…”
Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhiễm, thấy Diệp Quân nhìn sang, cô bé vội cúi đầu xuống.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, ta có vài người bạn ở bên ngoài, đến lúc đó ta bảo họ chú ý đến nơi này một chút”.
Tiểu Nhiễm gật đầu.
Nói chuyện một hồi lâu, Diệp Quân và Tang Mi đứng lên rời khỏi đó.
Ra đến bên ngoài, hai người đi về phía đằng xa dọc theo con đường đầy hỗn loạn.
Tang Mi bỗng nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ dùng cách này, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.
Diệp Quân nói: “Muốn thay đổi nơi này thì chỉ có thể thu hút sự chú ý của chính phủ, mà muốn thu hút sự chú ý của chính phủ nhất định phải mượn sức mạnh Thần Minh, đồng thời cũng phải giải quyết vấn đề tiền bạc…”
Tang Mi nói: “Ngươi hy sinh một Tiểu Tháp”.
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ Tiểu Tháp đang ở trong tay các vị Chủ Thần, không thể lấy lại trong thời gian ngắn.
Tang Mi lại nói: “Mặc dù ngươi làm được một việc tốt, nhưng những người này không biết, họ cũng sẽ không tin tưởng ngươi… Ngươi còn tổn thất một Tiểu Tháp, cũng không có được bất kỳ ích lợi gì…”
Diệp Quân cười nói: “Ta thật sự không quan tâm lợi ích hay cái gì cả, cái ta quan tâm chính là ngộ nhỡ Thần Minh của Chúng Thần Điện biết được việc này, tưởng ta có âm mưu khác, vậy thì ta sẽ gặp phiền toái rồi”.
Tang Mi cười nói: “Chắc là sẽ không đâu nhỉ? Chẳng phải đã nói rồi sao? Lề lối của cô ta rất lớn”.
Diệp Quân lo lắng nói: “Nếu lề lối của cô ta không lớn, biến ta thành kẻ Tiết Độc, sau đó phái mấy trăm cường giả cấp Thần Điện Chủ đến giết ta thì phải làm sao?”
“Nếu là thế thật…”
Tang Mi chớp mắt: “Vậy thì ngươi thảm thật rồi”.
Hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Nhà họ Quân.
Chuyện Diệp Quân giết hơn nghìn người nhanh chóng bay tới tai họ. Trong đại điện, Quân Quyền đang nôn nóng lập tức nhảy cỡn lên: “Tốt lắm! Thằng thất phu đó dám giết nhiều người như vậy, chắc chắn đã chọc giận công chúng rồi!"
Mấy trưởng lão khác cũng vô cùng bất ngờ trước hành động này của hắn.
Quân Duyên hạ giọng: “Có gì đó bất thường ở đây, đừng vội vui mừng quá sớm”.
Quân Quyền phẩn tay: “Tên Diệp Quân kia chỉ là hạng mãng phu mà thôi. Dù sao cũng là kiếm tu, tuổi còn trẻ, chắc chắn là không nhịn được nữa. Bây giờ hắn đã giết cả nghìn mạng người, chỉ cần chúng ta khống chế tốt thì hắn chết chắc!"
Quân Duyên vốn cẩn trọng hơn thì lắc đầu: “Ta thấy vẫn nên đề phòng. Thái độ của Diệp Quân hay Nam Tiêu cũng không quan trọng, quan trọng là các vị Chủ Thần”.
Chủ Thần.
Các cường giả nhà họ Quân nghe vậy thì đanh mặt.
Ở thành Nam Chúng Thần này, các Chủ Thần mới là bá chủ có máu mặt cai quản Chủ Thần Điện.
Bởi vì Điện chủ rất ít khi quản nội chính, tất cả đều cho các Chủ Thần ra tay.
Quân Quyền nghe vậy thì nhíu mày.
Quân Duyên lại nói: “Chủ Thần Điện cho đến nay vẫn không làm ra động tĩnh gì, thật sự có chút kỳ lạ. Chưa kể mấy thế gia tông môn ủng hộ chúng ta cũng đã bắt đầu lo lắng. Nam Tiêu là người của Chủ Thần Điện, lỡ như chúng ta chọc giận các Chủ Thần...”
Thấy ánh mắt ông ta bắn về mình, Quân U nhàn nhạt nói.
"Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên: “Thiếu tộc trưởng, tên Nam Tiêu kia không buông tha chúng ta căn bản không phải vì Diệp Quân, nhưng vì sao thì ta không hiểu được. Vì một tên kiếm tu ngoại lai mà đấu với nhà họ Quân đến chết không thôi? Có khi thân phận của Diệp Quân...”
Quân U lặp lại: “Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên chần chừ một hồi rồi gật đầu: “Vâng”.
Các trưởng lão rời đi, đến lượt Tông Cố bước vào.
Một năm một mười kể chuyện đã xảy ra giữa mình và Diệp Quân.
Quân U hỏi: “Ngươi thấy hắn biết điều thật hay chỉ đang giả vờ?"
Tông Cố đáp: “Đại tiểu thư tự có nhận xét”.
Quân U: “Việc hắn giết ngàn người, ngươi thấy thế nào?"
Tông Cố suy ngẫm một hồi: “Hai khả năng. Thứ nhất, hắn không kèm dùng âm mưu quỷ kế với chúng ta. Thứ hai, hắn đang cảnh cáo. Nhưng ta thấy hiện nay thái độ của hắn không quan trọng, mà nên chú ý vào các vị Chủ Thần. Nếu họ thiên vị hắn thì chúng ta có làm gì đi nữa cũng vô ích, ngược lại còn rước họa vào thân”.
Quân U liếc nhìn: “Vậy ngươi cho rằng thái độ của Chủ Thần là như thế nào?"
Tông Cố lắc đầu: “Việc này nằm ngoài hiểu biết của ta”.
Gã tự nhận là người thông minh, nhưng cũng biết trên đời có một thứ gọi là nguồn tin tức.
Mà các vị Chủ Thần kia đã nằm ngoài phạm vi đó. Gã và họ không cùng một tầng lớp, nếu muốn đi tính kế người ta thì chẳng khác gì chịu chết.
Nếu có thể, gã chỉ muốn rút ra khỏi vụ này.
Nhưng không được.
Quân U: “Lui xuống đi”.
Tông Cố hành lễ rồi làm theo.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Tiểu thư, mấy vị Chủ Thần kia...”
Quân U nhắm mắt: “Họ không có hành động gì đơn giản là mặc cho chúng ta thỏa sức. Vì sao? Đơn giản là muốn nhìn chúng ta kích thích dân chúng, cuối cùng lại ra mặt thu phục chúng ta”.
Giọng nói: “Vậy ngài còn...”
Quân U không đáp mà đi đến cửa đại điện. Không gian trước mặt cô ta nứt ra, để lộ một quyển trục.
Quân U cầm lấy nó đọc một hồi, nhếch mép cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau? Vậy chống mắt lên xem ai mới là người thắng sau cùng”.
...
Diệp Quân vừa trở lại phòng đã nghe Tông Tín hỏi: “Tiểu tử ngươi định làm gì để cứu khu dân nghèo đó?"
Tiểu Tháp: “Ta cũng muốn biết”.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Cần Tháp gia phối hợp”.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể dùng cách đặc biệt để cứu họ nhanh chóng. Đầu tiên, Tháp gia hãy phối hợp với ta”.
Tiểu Tháp tò mò: “Phối hợp kiểu gì?"
Diệp Quân chỉ cười.
Tiểu Tháp bất mãn: “Tiểu tử ngươi bớt vòng vo đi! Mưu kế trên đời này ta rành như lòng bàn tay, cứ việc nói ra để ta làm quân sư, tránh cho đi lầm đường”.
Diệp Quân: “Trước tiên, Tháp gia hãy đến khu đó một chuyến, làm bộ như bị phát hiện”.
Tiểu Tháp: “Để làm chi?"
Diệp Quân: “Người ở nơi đó không có giá trị với Chủ Thần Điện, nói cách khác là nguyên một vùng đó không được bên trên chú ý tới. Ta muốn khiến nó trở nên có giá trị. Tháp gia tới đó rồi dùng chức năng nghịch thiên, ắt sẽ gây xôn xao”.
Tông Tín cũng hỏi: “Ngươi có ý đồ gì đấy?"
Diệp Quân nheo mắt: “Phá bỏ di dời! Muốn thay đổi số phận thì phải bắt đầu từ việc này!"
Tiểu Tháp: “...”
Chương 3167: Thần Minh hiển linh!
Mấy ngày sau, sâu trong khu dân nghèo đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng, nó đâm thẳng lên trời cao, khiến thời không xung quanh chấn động như sóng nước, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, cùng lúc đó, một hơi thở cổ xưa chợt tràn ra ngoài...
Biến cố đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Chẳng mấy chốc, người của Chúng Thần Điện đã vội vàng chạy đến, không chỉ thế, các cường giả từ rất nhiều tông môn cùng thế gia trong thành cũng đua nhau chạy đến hiện trường, mà thứ họ thấy được chính là một tòa tháp đang lơ lửng giữa luồng sáng vàng.
Tiểu Tháp!
Mọi người đều tò mò.
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nổ ra một luồng sáng, thu hết tất cả cường giả có mặt ở đây vào trong tháp.
Khi vừa tiến vào trong, những cường giả kia đều bối rối.
Mười năm trong tháp...
Chỉ bằng một ngày ở ngoài!
Đám người trong tháp đều điên cuồng.
Nhưng lúc này Tiểu Tháp lại đưa hết mọi người ra ngoài lại, lúc này, trong mắt bọn họ đều đỏ oạch.
Không ai che dấu được sự thèm khát trong đôi mắt của mình.
Thần vật cỡ này... Cho dù là thần minh khí trong truyền thuyết e là cũng thua kém hơn nhiều.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên phá không đi đến, ông ta mặc một thân áo bào màu tro, thân hình cao lớn, ánh mắt âm trầm, nương theo sự xuất hiện của ông ta, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một cảm giác ngột ngạt vô hình.
Xung quanh, tất cả thị vệ Chúng Thần Điện đúng lúc này đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến Mục chủ thần!"
Nghe thế, các cường giả từ khắp tông môn thế gia có mặt ở đây đều biến sắc, lập tức cung kính hành lễ.
Không ai ngờ rằng một vị Chú Thần lại tự đích thân đến.
Mục chủ thần xòe tay ra, Tiểu Tháp hóa thành một luồng sáng vàng rơi vào tay ông ta, nhìn Tiểu Tháp, ông ta nhíu chặt mày lại, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc.
Mà xung quanh, không một ai dám thở mạnh.
Đây chính là một vị Chủ Thần...
Mục chủ thần đột nhiên ra lệnh: "Phong tỏa nơi này".
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Xung quanh đã bị phong tỏa.
Thế nhưng chuyện của Tiểu Tháp vẫn nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ thành Chúng Thần.
Ban đầu mọi người đều thấy rất nghi hoặc, khu dân nghèo này sao lại đột nhiên xuất hiện bảo vật?
Nhưng chẳng mấy chốc mọi người đã ngộ ra được, có lẽ là do Thần Minh hiển linh!
Thần Minh hiển linh!
Khi tin tức kia truyền ra, toàn bộ Chúng Thần Điện đều sôi sục.
Phải biết ở khắp tinh hệ Chúng Thần, đã mấy trăm triệu năm rồi chưa từng xuất hiện Thần Minh.
Đừng nói là Nam Chúng Thần Điện, cho dù là Trung Chúng Thần Điện cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Cũng chính vì vậy mà năm Chúng Thần Điện lớn của tinh hệ đều thấy vô cùng áp lực, bởi vì thời gian dài Thần Minh không hiển linh, nghĩa là có lẽ Thần Minh đã có chút không hài lòng với họ...
Mà bây giờ sự xuất hiện của Tiểu Tháp vô cùng có khả năng chính là Thần Minh hiển linh!
Hơn nữa còn là xuất hiện ở Nam Chúng Thần Điện.
Nếu quả thật là Thần Minh hiển linh thì đó chắc chắn là vinh quang vô thượng của toàn bộ Nam Chúng Thần Điện.
Thần Minh quan tâm họ!
Chủ Thần Điện, bảy vị Chủ Thần đã tụ họp, ngoại trừ bọn họ còn có ba người nữa, theo thứ tự là Khuất Tấn, Qua Hàn, Nam Tiêu.
Bởi vì Khuất Tấn và Qua Hàn là Chủ Thần đời tiếp theo được đề cử, còn Nam Tiêu là được đãi ngộ đặc cách.
Thường Vụ Chủ Thần dẫn đầu, ông ta ngồi ở chính giữa, yên lặng nhìn Tiểu Tháp mà không nói gì, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ nghiêm nghị. Thần vật bực này... Ông ta cũng chưa gặp bao giờ.
Trong điện, ánh mắt của các Thần cũng đều dính chặt vào Tiểu Tháp, trong mắt bọn họ đa số đều là nghi hoặc.
Lúc này, Thường Vụ Chủ Thần đột nhiên nói: "Mọi người có ý kiến gì".
Qua Hàn, Nam Tiêu và Khuất Tấn chỉ im lặng, trong trường hợp này, bọn họ tuyệt đối không thể phát biểu ý kiến tùy tiện.
Chủ Thần ngồi hàng thứ hai bên cạnh Thường Vụ Chủ Thần mở miệng: "Vật ấy xuất hiện quá mức kỳ lạ, có thể là ý chí Thần Minh giáng lâm, cũng có thể là một loại âm mưu".
Âm mưu!
Nghe thế, các Chủ Thần còn lại đều nhíu mày.
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nếu là âm mưu... Người có thể lấy thần vật ấy ra để bày kế..."
Nói đến đây, sắc mặt của mấy vị Chủ Thần đều sầm đi.
Người có thể lấy thần vật cỡ ấy ra làm mồi nhử... thì âm mưu phải lớn đến mức nào?
Chẳng lẽ là muốn lật đổ Chúng Thần Điện?
Chủ Thần thứ hai kia lại nói: "Vậy coi như nó là Thần Minh hiển linh".
Các Chủ Thần đưa mắt nhìn ông ta, ông ta chỉ nói: "Bởi vì một vài nguyên nhân của năm đó mà những năm gần đây công trạng của Nam Chúng Thần Điện chúng ta đều lót đáy, mà sự kiện nghìn năm hành hương một lần đã sắp đến, nếu chúng ta không lập được thêm công trạng gì, e là chúng ta sẽ bị điều đi, hoặc thậm chí là xuống chức..."
Xuống chức!
Các Chủ Thần đều im lặng.
Xuống chức kiểu này không phải chuyện đùa, sức mạnh ý chí Thần Minh sẽ lập tức suy yếu, không chỉ thế, các thần khí Chủ Thần nắm giữ bọn họ cũng phải giao ra hết...
Thực lực!
Quyền lợi!
Một khi đã có chúng rồi, ai lại muốn từ bỏ?
Chủ Thần thứ hai nói: "Nhưng nếu đây thật sự là Thần Minh hiển linh, vậy lúc hành hương thì có thể thêm điểm rất nhiều cho chúng ta".
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nhưng nếu không phải thì sao?"
Chú Thần thứ hai không quan tâm: "Không phải thì thôi, còn làm được gì nữa? Dù sao chúng ta cũng đâu tổn thất gì".
Mục chủ thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chúng ta coi nó là Thần Minh hiển linh thì cũng phải đưa ra được một lý do hợp lý, tại sao nó lại xuất hiện ở đây!"
Chủ Thần thứ hai nói: "Khu dân nghèo".
Nói rồi, ông ta lại nhìn các Chủ Thần khác: "Thần Minh hiển linh để phổ độ chúng sinh".
Các Chủ Thần im lặng.
Chuyện của khu dân nghèo tất nhiên bọn họ biết, mà vấn đề ở nơi đó họ luôn chọn cách là làm như không thấy, bởi vì muốn xử lý vấn đề ở nơi đó thì cần phải tiêu hao một khoảng tài chính rất lớn.
Hơn nữa cho dù có tiêu một đống lớn để sắp xếp cho họ thì tiếp theo sẽ thế nào?
Những người bình thường đó sau này phải lầm gì cho họ nữa?
Đó không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được, với bọn họ mà nói, sức mạnh tín ngưỡng của những người bình thường này thật sự là quá yếu, không có bao nhiêu giá trị...
Chuyện phải ra sức quá nhiều mà không gặt được kết quả to lớn gì, nên chẳng ai muốn làm.
Mà bây giờ hiển linh hiển linh ở chỗ đó... Lẽ nào thật sự là do Thần Minh bất mãn với bọn họ nên mới hiển linh?
Nghĩ đến đấy, tâm trạng mọi người bỗng trở nên nặng nề.
Chương 3168: Giải quyết vấn đề
Sở dĩ Bọn họ cảm thấy có thể đúng là Thần Minh hiển linh, bởi vì thần vật cỡ này thật sự quá mức nghịch thiên.
Nếu như có người bày mưu... Người có năng lực tạo ra được thứ này thì còn cần gì bày mưu nữa? Cứ phẩy tay tiêu diệt bọn họ cho xong.
Vì vậy chuyện này vô cùng có khả năng là Thần Minh hiển linh.
Mục chủ thần đột nhiên nói: "Nếu thật sự là thần linh hi vọng chúng ta giải quyết vấn đề nơi đó thì tại sao không dứt khoát liên hệ với Thần Điện Chủ, mà lại..."
"Bất mãn!"
Chủ Thần thứ hai suy đoán: "Có lẽ không phải là bất mãn, bởi nếu họ không thích thì đã không xuất hiện công khai rầm rộ như vậy rồi".
Các Chủ Thần im lặng.
Nếu bọn họ muốn làm chuyện gì đó, theo quy trình bình thường thì nhất định phải thông báo cho người chủ sự thấp hơn một bậc trước, nếu bọn họ trực tiếp bỏ qua người trung gian này, thẳng tay thông báo đến cho tầng dưới cùng thì không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ thấy bất mãn với người trung gian đó.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của các Chủ Thần lại càng thêm nặng nề.
Thường Vụ Chủ Thần đột nhiên nói: "Nếu nơi đó xuất hiện Thần Minh hiển linh, vậy cũng có nghĩa là chúng ta không thể mắt điếc tai ngơ như trước nữa, phải ra tay xử lý".
Nói rồi, ông ta nhìn một Chủ Thần ở bên phải: "Lão Thất, ông chưởng quản tài chính, nếu giải quyết chuyện ở nơi đó thì cần bao nhiêu Chân Linh Tinh?"
Chủ Thần thứ bảy im lặng một lúc rồi đáp: "Nơi đó có ba mươi bảy triệu dân gặp nạn, tính toán sơ bộ thì muốn giải quyết chuyện ăn mặc ở, đai lại của bọn họ cần ít nhất chừng một tỷ Chân Linh Tinh, đó chỉ là bước đầu thôi, sau này còn phát sinh tiền chu cấp đời sống cho bọn họ, là một khoảng khổng lồ không có điểm dứt..."
Nghe thế, các Chủ Thần đều trầm mặc.
Vậy thì ít nhất phải là hai tỷ Chân Linh Tinh... Mà số tiền đó đối với Chúng Thần Điện hiện nay là một con số rất lớn.
Chủ Thần thứ bảy nói tiếp: "Nếu như chúng ta tiêu hết tiền vào nơi đây thì sẽ dẫn đến một vấn đề khác, cường giả Thần Cảnh tương lai của chúng ta sẽ ít hơn những Chúng Thần Điện khác rất nhiều, một nghìn năm tới, thực lực của chúng ta sẽ bị bỏ xa, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ bị thôn tính... Không chỉ thế mà khu dân nghèo đó như một cái động không đáy, hai tỷ không thể lấp kín được..."
Các Chủ Thần đều im lặng, tâm trạng phức tạp.
Một khi thực lực của Nam Chúng Thần Điện thấp hơn các Chúng Thần Điện lớn khác thì họ sẽ bị thôn tính, mặc dù mọi người đều tín ngưỡng ý chí Thần Minh, nhưng sự thật lại làm theo ý mình, hơn nữa cạnh tranh nội bộ cũng vô cùng tàn khốc.
Chủ Thần thứ bảy do dự một lúc rồi nói: "Nếu không thì... cứ để bách tính đó khổ tiếp đi?"
Các Chủ Thần đồng loạt đưa mắt nhìn Chủ Thần thứ bảy, Chủ Thần thứ bảy lạnh mặt nói: "Các người đừng nhìn ta như vậy, đây là chuyện không có cách nào khác, vừa muốn vừa ý bề trên, vừa muốn chăm non bề dưới, rõ ràng là khó cả đôi đường, thật ra ta cũng muốn làm khó bên trên, nhưng vấn đề là thực lực không cho phép!"
Làm khó bên trên?
Trên Chúng Thần Điện còn có một Thần Minh Điện, cho dù là người lãnh đạo bọn họ ra mặt đi nữa, muốn lên trên đó đòi tiền?
Mơ đẹp quá chứng.
Bên trên không đòi tiền bọn họ đã là may mắn vô cùng rồi.
Chủ Thần thứ bảy nói tiếp: "Vậy có thể đào thành Đông bù cho thành Tây không? Lấy của bách tính nơi khác, giải quyết được chuyện khu dân nghèo này rồi tính tiếp".
Một vị Chủ Thần: "Thuế của chúng ta đã là cao nhất trong tất cả Chúng Thần Điện rồi".
Chủ Thần thứ bảy trầm giọng nói: "Dân chúng có thể hiểu được mà".
Các Chủ Thần im lặng không nói.
Lời này có lừa chó chó cũng không tin...
Chủ Thần thứ bảy nhìn cảnh tượng im phăng phắc trước mặt, có chút bất mãn: "Làm khó bề trên thì chúng ta không có thực lực, tự làm khổ mình thì chúng ta không muốn, nếu đã như thế thì chỉ có thể làm khổ bách tính phía dưới thôi! Mọi người đừng lo lắng quá, dân chúng chịu đựng một khoảng thời gian thôi là mọi thứ sẽ qua".
Lúc này, Nam Tiêu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Thật ra ta có một cách..."
Vừa cất tiếng, các Chủ Thần đã đua nhau nhìn về phía Nam Tiêu.
Nam Tiêu đứng dậy, cung kính hành lễ với các Chủ Thần: "Ta... cũng không biết làm thế có được hay không".
Chủ Thần thứ bảy nói: "Ngươi cứ nói, yên tâm, không ai trách phạt ngươi đâu".
Nam Tiêu gật đầu: "Hiện tại ngân khố của Chúng Thần Điện ta đang cạn đáy, đúng là không thích hợp dùng tiền xử lý chuyện này, như Thất Chủ Thần đã nói, nếu tiêu hết tiền vào chỗ này thì tương lai thực lực chúng ta chắc chắn sẽ bị bỏ xa, khi đó lại đối mặt với nguy hiểm bị thôn tính. Bởi vậy, khoản tiền này chúng ta nên thay đổi góc nghĩ khác".
Chủ Thần thứ bảy vội nói: "Ngươi nói luôn một lần đi!"
Nam Tiêu bình tĩnh nhẩm nhanh lại một lượt những lời Diệp Quân giao phó cho mình, sau đó mới nói: "Chúng ta có thể xây vài Thần Học Viện ở khu dân nghèo, sau này bổ sung thêm quy định nhập học vào Thần Học Viện là ai ở khu dân nghèo đó muốn vào học thì phải có tài sản cố định như nhà, hoặc cửa tiệm..."
Chương 3169: Tai họa
Nghe đến đây… ánh mắt Chủ Thần thứ bảy sáng lên, ông ta mừng rỡ đứng bật dậy.
Ánh mắt các chủ thần khác cũng sáng lên, dĩ nhiên họ biết điều quan trọng trong đó.
Học viện Thần!
Đó là học phủ cao nhất thành Chúng Thần, bên ngoài không biết có bao nhiêu nền văn minh và tông môn muốn gia nhập vào để hy vọng thay đổi vận mệnh.
Nếu thật sự làm theo những gì Nam Tiêu nói, chắc chắn khu ổ chuột vốn bị mọi người coi thường sẽ trở thành điểm nóng mà mọi người tranh giành.
Nhân tài!
Các Chủ Thần nhìn Nam Tiêu, ánh mắt thay đổi.
Nhìn thấy ánh mắt của các Chủ Thần, Nam Tiêu biết họ hài lòng nên nói tiếp: “Chúng Thần Điện chúng ta có thể thu thuế với khu ổ chuột, tất nhiên không phải là thuế đánh vào người nghèo, mà là thuế mua bán. Bất cứ ai hoặc bất kỳ thế lực nào muốn mua bán trong khu ổ chuột thì đều phải nộp một số tiền thuế nhất định… Như thế chúng ta không chỉ giải quyết được vấn đề định cư dân tị nạn trong khu ổ chuột mà còn có thể thu được một lượng lớn tiền thuế, giải quyết vấn đề tài chính hiện tại của Chúng Thần Điện…”
“Hay lắm”.
Chủ Thần thứ bảy phấn khích nói: “Hay, hay, Nam Tiêu, không ngờ đầu óc của ngươi thế mà cũng sắc bén đấy, trước kia đã xem thường ngươi rồi”.
Nam Tiêu cung kính nói: “Thất Chủ Thần quá khen rồi”.
Chủ Thần thứ bảy cười nói: “Không, không, ngươi đúng là một nhân tài, đến cả ta còn không nghĩ ra cách này… Nếu chuyện này xảy ra, ngươi hẳn là có công rất lớn”.
Thấy Chủ Thần hài lòng như vậy, Nam Tiêu cũng thở phào, nói thêm: “Thương nhân khá tham lam, người dân nghèo trong khu ổ chuột chắc chắn không đấu được với họ, thế nên để ngăn cản thương nhân ép mua ép bán, chúng ta phải ban hành luật hạn chế nghiêm ngặt, tốt nhất là để chúng ta giám sát trực tiếp …”
Mục Chủ Thần khẽ gật đầu: “Đúng là nên thế, những người dân nghèo đó không phải là đối thủ của các thương nhân đó, Chúng Thần Điện chúng ta nên ra mặt trong chuyện này, nếu không người dân nơi đó sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Nói rồi ông ta nhìn Nam Tiêu: “Còn ý kiến gì nữa không?”
Nam Tiêu nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể lấy một phần nhỏ tiền thuế thu được từ khu ổ chuột để mở vài trường học, có thể không phải học viện Thần mà là một số học viện bình thường, học viện dành cho khu dân nghèo, sau đó cho trẻ em ở đó có thể đăng ký học. Mặc dù trong một thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ cường giả đỉnh cấp nào xuất hiện trong số những học sinh đó, nhưng ta tin lâu dần chắc chắn sẽ có vài nhân tài xuất hiện, quan trọng nhất là họ có một tia hy vọng và một tương lai, Chúng Thần Điện chúng ta sẽ là người ban cho họ tương lai và hy vọng này, họ sẽ càng tin vào Thần Minh, tín ngưỡng Chúng Thần Điện, điều này không chỉ đơn giản là thu hoạch chính trị với chúng ta”.
Nghe y nói thế, các Thần nhìn nhau, đều khẽ gật đầu…
Thấy thế, Khuất Phổ và Qua Hàn đều sầm mặt, lúc này họ có cảm giác bất an.
Mặc dù Nam Tiêu đã rút lui khỏi cuộc tuyển chọn Chủ Thần, nhưng không có nghĩa là y không còn hy vọng, nếu tất cả các Chủ Thần đều có hứng thú, Nam Tiêu có thể tiến lên bất cứ lúc nào.
Nói xong Nam Tiêu lùi sang một bên.
Lúc này, Thường Vụ Chủ Thần bỗng nói: “Vậy thì thực hiện như lời Nam Tiêu nói. Nam Tiêu, ngươi sẽ chịu trách nhiệm giám sát, đừng để đám thương nhân đó muốn làm gì thì làm, đàn áp người dân ở đó”.
Nam Tiêu do dự, sau đó nói: “Thường Vụ Chủ Thần, chuyện này có thể đối một người thực hiện không?”
Thường Vụ Chủ Thần hỏi: “Tại sao?”
Nam Tiêu nói: “Bây giờ ta và nhà họ Quân…”
Thường Vụ Chủ Thần không cho là thế: “Không sao, ngươi cứ việc đi làm”.
Thất Chủ Thần lạnh lùng nói: “Nhà họ Quân là cái quái gì chứ, mặc kệ đi, cứ để chúng nhảy nhót, ngươi cứ làm việc của mình”.
Nam Tiêu nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần lại nói: “Khuất Phổ, Qua Hàn, hai ngươi phối hợp với hắn”.
Tim hai người rơi xuống đáy cốc, nhưng không dám nói gì, lập tức bước ra cung kính nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần nói: “Các ngươi ra ngoài đi”.
Sau khi ba người đi rồi, Thường Vụ Chủ Thần nói: “Thế nào?”
Mục Chủ Thần nói: “Chọn hắn vậy”.
Nhị Chủ Thần cũng nói: “Khá ổn, mặc dù hắn đã không còn tư cách tranh cử Chủ Thần, nhưng vẫn là bình tĩnh điềm đạm, không oán thán… Năng lực cũng rất xuất chúng, ta bầu cho hắn”.
Thất Chủ Thần nói: “Tên này khá ổn, rất có triển vọng…”
Các Chủ Thần khác cũng không có ý kiến.
Cứ thế chuyện Nam Tiêu trở thành Chủ Thần kỳ tiếp theo đã được định đoạt.
…
Sức mạnh thực thi của Chúng Thần Điện luôn cực kỳ cao, một giờ sau, Chúng Thần Điện tuyên bố sẽ mở một ngàn ba trăm sáu mươi học viện trong khu người nghèo, không chỉ vậy, bây giờ học viện Thần còn tuyên bố sẽ chuyển đến khu người nghèo…
Sau khi biết được tin tức, thế gia, tông môn của rất nhiều nền văn minh cảm nhận được có cơ hội kinh doanh, kết quả là khu ổ chuột vốn bị mọi người lãng quên giờ đây trở thành nơi đáng chú ý nhất.
Ngày nào cũng có rất nhiều người chạy đến khu này…
Nam Tiêu đã dẫn người của Chúng Thần Điện đến trụ tại khu ổ chuột này từ sớm, y bắt xử lý các quyền tài sản cho những người nghèo này để sau này họ có thể bán.
Tất nhiên đây là ý của Diệp Quân, Diệp Quân biết hiện giờ khu ổ chuột là một mảnh đất vàng, chắc chắn sẽ có nhiều người đỏ mắt, một khi mắc sai lầm thì không phải là chuyện tốt mà là tai họa đối với người dân trong khu ổ chuột, thế nên chính phủ sẽ là người giám sát chuyện này.
Chương 3170: Bật cười
Lúc này Diệp Quân tiếp tục tu luyện trong phòng tu luyện của Nam Tiêu.
Bây giờ hắn đã có thể kéo dài thời gian khoảng gấp ba lần, đây đã là sự tiến bộ cực lớn với hắn rồi.
Phải biết rằng thời không hắn kéo dài hiện giờ là do bản thân hắn tạo ra.
Hắn cũng từng thử, nếu hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên để tăng thời không trong Tiểu Tháp, thì đó sẽ không phải là trì hoãn mà có thể ngăn cấm thời gian.
Ngăn cấm hoàn toàn thời gian của một khu vực.
Đây đúng thật là nghịch thiên.
Đương nhiên, đây là một con át chủ bài của hắn, hắn có thể sử dụng nó vào thời khắc mấu chốt, trọng tâm thực sự của hắn vẫn là thời không mà hắn tạo ra, hắn phát hiện, nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, hắn cũng có thể cấm chế thời gian trong thời không nào đó, nhưng chỉ có thể kéo dài trong chốc lát, không bằng thời không trong Tiểu Tháp…
Không chỉ tu luyện thời không của mình, hắn còn đang nghiên cứu các cảnh giới tu luyện của nền văn minh Thần Minh này. Thật ra, nền văn minh Thần Minh và Đạo Trật Tự của hắn có hiệu quả như nhau, hắn cũng có thể học hỏi từ đó.
Nói chung trong khoảng thời gian này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, hiện tại hắn muốn tìm một vị Chủ Thần để thực chiến, đáng tiếc là không có cơ hội này.
Hắn cũng có dự tính của mình, tiếp tục học hỏi ở đây một thời gian, sau đó quay về vũ trụ Quan Huyên gây dựng sự nghiệp của mình.
Đối với hắn, nền văn minh Thần Minh giống như một tấm gương, hắn có thể tìm điểm mạnh của người khác để học hỏi, đồng thời tìm ra khuyết điểm của bản thân để tránh đi chệch hướng.
Nửa tháng trôi qua.
Hôm nay, Tang Mi bỗng chạy đến phòng tu luyện, tìm thấy Diệp Quân đang tu luyện, lúc Diệp Quân đang lên tiếng thì cô ta đã kéo hắn rời khỏi phòng tu luyện…
Tang Mi kéo Diệp Quân đến khu ổ chuột, lúc này khu ổ chuột đã náo nhiệt, đông vui hơn trước, so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, xung quanh có rất nhiều người ăn mặc rực rỡ, gương mặt hiện lên vẻ nịnh nọt.
Diệp Quân nhận thấy ngoài rất nhiều người từ bên ngoài đến, còn có rất nhiều cường giả của Chúng Thần Điện, những cường giả Chúng Thần Điện đang tuần tra trên đường phố.
Tang Mi đưa Diệp Quân đến nhà Tiểu Nhiễm, lúc này trong nhà Tiểu Nhiễm rất náo nhiệt, một nhóm người mang quà tới, liên tục lấy lòng hai cha con Tiểu Nhiễm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân và Tang Mi, Tiểu Nhiễm vội chạy đến như nhìn thấy vị cứu tinh, cô bé chạy đến cạnh Tang Mi, nắm lấy tay Tang Mi, hưng phấn nói: “Tang tỷ…”
Tang Mi mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó nhìn đám người ở đằng xa: “Có phải bọn họ đều muốn mua nhà của muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Đúng thế, muội… muội và cha không biết phải làm thế nào…”
Tang Mi nhìn đám người đó, lúc này mấy người đó cũng đang nhìn Tang Mi, ánh mắt họ hiện lên vẻ đề phòng, họ nghĩ Diệp Quân và Tang Mi cũng đến mua nhà.
Sau khi Tang Mi và Diệp Quân đuổi những người đó đi, trong nhà chỉ còn lại bốn người, cha Tiểu Nhiễm hơi hoang mang nói: “Chuyện này… Sao đột nhiên lại thành như vậy”.
Y ngơ ngác không hiểu.
Tiểu Nhiễm kéo tay Tang Mi, khẽ hỏi: “Tang tỷ, là vì tỷ sao?”
Tang Mi cười nói: “Không phải đâu, mà là vì người khác”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.
Cha Tiểu Nhiễm bỗng hỏi: “Tang cô nương, giá mà những người đó đưa ra rất cao… Bọn ta cũng không biết phải làm sao… Cô có thể cho bọn ta ý kiến không?”
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, ngươi cho họ ý kiến đi”.
Diệp Quân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Mặc dù nơi này không lớn, nhưng địa thế rất tốt, vì là khu vực trung tâm, nếu bây giờ bán đi, giá cũng không cao lắm, có thể đợi thêm một chút, đợi những người bên ngoài bán đi một ít, lúc nhà và đất ngày càng ít đi, nơi này sẽ trở nên có giá trị hơn”.
Tiểu Nhiễm do dự, sau đó lại nói: “Ca ca… nếu bọn muội bán muộn có bị người ta ghim không, ép buộc…”
Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhiễm, thấy Diệp Quân nhìn sang, cô bé vội cúi đầu xuống.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, ta có vài người bạn ở bên ngoài, đến lúc đó ta bảo họ chú ý đến nơi này một chút”.
Tiểu Nhiễm gật đầu.
Nói chuyện một hồi lâu, Diệp Quân và Tang Mi đứng lên rời khỏi đó.
Ra đến bên ngoài, hai người đi về phía đằng xa dọc theo con đường đầy hỗn loạn.
Tang Mi bỗng nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ dùng cách này, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.
Diệp Quân nói: “Muốn thay đổi nơi này thì chỉ có thể thu hút sự chú ý của chính phủ, mà muốn thu hút sự chú ý của chính phủ nhất định phải mượn sức mạnh Thần Minh, đồng thời cũng phải giải quyết vấn đề tiền bạc…”
Tang Mi nói: “Ngươi hy sinh một Tiểu Tháp”.
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ Tiểu Tháp đang ở trong tay các vị Chủ Thần, không thể lấy lại trong thời gian ngắn.
Tang Mi lại nói: “Mặc dù ngươi làm được một việc tốt, nhưng những người này không biết, họ cũng sẽ không tin tưởng ngươi… Ngươi còn tổn thất một Tiểu Tháp, cũng không có được bất kỳ ích lợi gì…”
Diệp Quân cười nói: “Ta thật sự không quan tâm lợi ích hay cái gì cả, cái ta quan tâm chính là ngộ nhỡ Thần Minh của Chúng Thần Điện biết được việc này, tưởng ta có âm mưu khác, vậy thì ta sẽ gặp phiền toái rồi”.
Tang Mi cười nói: “Chắc là sẽ không đâu nhỉ? Chẳng phải đã nói rồi sao? Lề lối của cô ta rất lớn”.
Diệp Quân lo lắng nói: “Nếu lề lối của cô ta không lớn, biến ta thành kẻ Tiết Độc, sau đó phái mấy trăm cường giả cấp Thần Điện Chủ đến giết ta thì phải làm sao?”
“Nếu là thế thật…”
Tang Mi chớp mắt: “Vậy thì ngươi thảm thật rồi”.
Hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Bình luận facebook